- Đây là học sinh mới của lớp ta, các em chào bạn đi nào. Em hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi nào
Vị giảng sư già giới thiệu nó trước toàn thể học sinh và nói bằng tiếng Pháp, nó nghe chữ được chữ mất, miệng ấp a ấp úng
- Chào mọi người, tôi là Giao Hằng, học sinh đến từ Việt Nam.
Tiếng Pháp của nó không tốt lắm, người nghe được người không, bó tay bó chân, nó đi về chỗ trống gần cánh cửa. Vừa mới đặt mông xuống còn chưa yên vị thì nó đã gặp cái mặt không ưa nổi của cái tên người Việt gốc Đức khi nãy. Hắn ta chào
- Hô hô, không ngờ lại gặp được cô nàng ở cái lớp này đấy.
- Ờ, thì do số tôi nó bất hạnh_Nó đành thở dài rồi nhìn sang tên đó. Hắn mang vẻ đẹp của người Đức với sống mũi cao thẳng, làn da trắng hơn cả con gái và vóc dáng cao khỏe.
Sao tên mày giống hắn thế, hắn cũng mang vẻ đẹp tây tây, cũng sống mũi cao, chỉ khác là hắn ít nói chứ không như tên này, mồm miệng huyên thuyên. Nó lắc đầu nguầy nguậy, phải tập trung học không được nghĩ quẩn nữa.
- Này, bị động kinh à?_Tên đó hỏi
- Không, kệ tôi đi_Nó ngoảnh mặt sang chỗ khác
Giờ ra chơi, bọn con gái xúm lại chỗ nó nói chuyện, có lẽ tụi nó thấy lạ, luôn miệng khen con gái Việt Nam dễ thương, nó ngắc ngứ không biết nói gì, đành phải nhờ David Trần (tên của người vô duyên ngồi cạnh nó)phiên dịch giùm.
Nó bắt đầu thấy thiện cảm với nước Pháp, dù sao nó cũng có bạn bè không còn thấy lạc lõng nữa. Ngày đầu đi học thuận lợi, nó thầm thở phào. Nhưng đời đâu như là mơ, ba nói gọi điện đến thông báo 1 hung tin
- Tuần sau ta sẽ sang Pháp để làm lễ đính hôn cho con
- Sao cơ?_Nó nói như gắt vào máy
- Con sẽ làm lễ đính hôn với một người là con của tập đoàn thời trang nổi tiếng bên Pháp, có như thế thị trường của DELUXE (công ti ba nó) mới được mở rộng. Con hiểu chưa
- Vâng_Nó cắn chặt răng, tắt máy rồi ném cái điện thoại xuống đất, vỡ tan.
Rốt cuộc thì chuyện này cũng đến, từ khi biết ba nó là chủ tịch tập đoàn lớn, nó đã ý thức được cái hôn sự sắp đặt này. Nếu hắn biết tin này thì sao nhỉ, liệu hắn có vui không? Nó ngồi bệt xuống đất mà bưng mặt khóc. Đau quá, cứ nhắc đến hắn là tim nó đau nhói
Có tiếng chân người bước đến, nó vội lau nước mắt đi. Chả ai khác ngoài ten David Trần.
- Ôi trời, cô khóc đấy à?
- Kệ tôi
Vội vàng đứng dậy nó chạy thật nhanh
1 tuần trôi qua vội vàng. Ba nó cuối cùng cũng tới. Mọi thứ chuẩn bị bắt đầu. Thiệp mời được gừi đi, cả bữa tiệc cũng được chuẩn bị kĩ càng. Nó bị quay như chong chóng với hàng đống áo váy, mĩ phẩm. Mọi thứ làm nó phát mệt
- Ô, con gái ba đẹp quá_Ba nó lại gần khi thấy nó bước ra với bộ váy dạ hội
- Vâng, cảm ơn ba_Nó hờ hững, chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng
- Con ráng hi sinh hạnh phúc của mình để giữ vững cái tập đoàn này nhé
- Con biết mà ba.
Nó ậm ừ cho qua chuyện. Ngân cũng nhanh chóng bay qua Pháp, bá vai bá cổ nó
- Ôi trời, mày sẽ đính hôn thật đó hả?
- ừ, ý kiến của ông già tao không cãi được. Mà Duy có biết chuyện này không?
- Thực ra thì…………
- Thì sao, mày nói đi_Nó nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra
- Duy và My chia tay rồi, giờ hắn chuyển qua Mỹ ở với ba mẹ.
Choang, li nước trên tay nó vỡ tung. Môi rung rung không nói nên lời.
Nó bất lực nghe theo lời ba mà hoàn thành cho tròn nghĩa vụ trong cái ngày đính hôn vớ vẩn nhất quả đất này.
Người tham dự đến rất đông, đa phần là những người có máu mặt trong giới kinh doanh. Nó luôn phải đi sau ba, chào hỏi từng người đến phát mệt. Nó lỉnh ra góc khác, nhâm nhi món rượu vang đỏ và bánh ngọt.
- Mày còn ở đây làm gì thế hả? Sắp đến lúc tuyên bố đính hôn kìa_Giọng Ngân lanh lảnh sau lưng, nó không buồn quay đầu lại, thở dài
- Thì sao, rồi cuối cung cũng làm phận con dâu nhà người ta thôi
- Hằng_Ngân thốt ra tên nó, con bạn nhìn thấy trong mắt nó ẩn chứa rất nhiều nỗi niềm. Cô bất chợt ôm lấy nó_Mạnh mẽ lên Jan Hằng.
Nó thoáng ngạc nhiên, rồi cũng vòng tay ôm con bạn
- Thưa quý vị, sau đây tôi có một tin vui muốn thông báo cho tất cả quý vị._Ba nó đứng ở trên bục, hồ hởi _Buổi tiệc ngày hôm nay chính là buổi lễ đính hôn giữa con gái chủ tịch tập đoàn DELUXE với hãng thời trang Forever
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Nó đứng đợi chồng tương lai trên bục. Người ấy bước lên, mặc một bộ vét đuôi tôm lịch lãm màu trắng, có bông hoa màu đỏ cài trước ngực làm điểm nhấn. Đẹp, một vẻ đẹp Việt nhưng lai Tây. Cũng màu mắt nâu, cũng tóc xoăn quý tộc. Nó tròn mắt nhìn người đó, chính là David Trần. Tên đó nở nụ cười tươi nhìn nó mà nó thấy trong lòng héo hắt. Ông trời ơi, làm ơn hãy bảo với con đây không phải chồng con nha.
- Và đây chính là con trai của chủ tịch hãng thời trang Forever_Giọng MC hùng hồn trên sân khấu làm nó choáng. Kì này, phải về nhà ăn chay niệm phật thôi
- Xin chào tiểu thư_Tên đó nâng bàn tay nó lên và hôn. Bàng hoàng, sững sờ, nó đứng hình, hóa đá.
Hắn lấy nhẫn từ người đứng bên cạnh và nhẹ nhàng luồn qua ngón tay thon dài của nó. Tiếng vỗ tay vang lên gấp bội. Tim nó đập thình thịch, mặt đỏ bừng. Nó chạy lẹ xuống vì ngại, còn tên đó đứng đấy nở cái nhếch mép,
- Em cuối cùng cũng là của tôi
Hành lang rộng, đầy gió. Những cơn gió dịu nhẹ làm nó thêm nhớ Duy. Hình ảnh hắn ngập tràn trong kí ức. Nó vừa mới nhấp môi vào thành li thì có một giọng nói trầm ấm bên tai
- Hằng
Nó quay ngoắt lại, là Duy. Không thể nào, là Duy đấy.
- Duy_Nó đánh rơi li rượu trên tay_Sao Duy lại ở đây
- Gia đình tôi là chủ tịch cổ đông mà_Cậu nói nó mới sực nhớ ra
Duy bây giờ khác quá. Vóc dáng có phần nở nang hơn, mái tóc nhuộm màu nâu quyến rũ, đánh rối. Hắn khoác lên người bộ vét màu đen lịch thiệp. Nó nhớ hắn đến quay cuồng, từng cử chỉ nét mặt của Duy. Bật khóc, nó ôm chầm lấy Duy, nức nở
- Hằng nhớ Duy lắm, Duy về bên Hằng đi, đừng rời xa nữa
- Ừ_Hắn vòng tay lên bờ vai đang run bần bật của nó_Đừng khóc nữa, có Duy ở đây rồi_Hắn vỗ về, nó càng khóc tợn.
Macara nhem nhuốc, một hỗn hợp đỏ đen trên mặt nó. Duy phì cười rồi rút khăn tay ra lau mặt giùm nó. Nó im lặng để hắn quan tâm như ngày nào. Rồi, hắn đưa ra trước mặt nó một cái hộp đỏ
- Gì vậy?
- Hằng cứ mở ra đi_Hắn làm nó tò mò
- Oa_Nó thích thú với sợi dây chuyền có luồn một cái nhẫn ở bên trong.
- Nhẫn này là không cởi được, ba Hằng sẽ tức giận lắm đấy_Hắn chỉ vào ngón áp út của nó rồi chỉ vào cái dây chuyền luồn nhẫn_Thế nên nhẫn này đeo ở cổ nhé
- Hằng nhớ rồi, đeo ở cổ chứ gì, Duy đeo giúp Hằng đi
Nó cười tươi, hắn nhẹ nhàng vòng sợi dây qua cổ nó, khóa sợi day lại rồi vòng tay ôm nó từ phía sau
- Mà sao hôm nay Duy lại đến đây vậy?_Nó ngập ngừng hỏi
- Vì nơi đây có em_Nó vẫn chưa kịp phản ứng gì hắn đã xoay người lại và đặt lên nó một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nó lim dim mắt, tận hưởng giây phút yêu thương hiếm hoi.
- Bỏ tay khỏi cô ấy ra_Một bàn tay khác chen vô, đẩy mạnh hắn xém chút nữa là ngã
- David Trần, cậu làm trò gì vậy hả?_Nó hét toáng lên, chạy vội đỡ hắn dậy
- Em là người đã đính hôn với tôi, vậy mà vẫn còn tay trong tay với thằng khác à?
- Xin lỗi đi, lễ đính hôn này là do mấy ông bà già xếp đặt chứ tôi thì yêu thương gì anh. Hiểu chưa?_Nó đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt tên đó_Còn đây mới là người tôi yêu
- Thôi_Hắn cản nó lại, cứ mỗi lần tức giận nó sẽ có hành động không phải cho lắm
Vì hắn nên nó thôi, không cãi nhau nữa. Duy nắm chặt tay nó kéo đi
- Đi…. Đi đâu vậy?_Nó hoảng khi thấy hắn kéo lên trên bục phát biểu
- Suỵt, đừng nói gì cả_Hắn đặt tay lên môi nó
- Thưa quý vị_Hắn cầm mic đứng giữa bục_Hôm nay tôi xin có một tuyên bố.
Mọi con mắt đều hướng về phía hắn và cả nó nữa. Nó còn nghe loáng thoáng mấy câu bàn tán kiểu như:
- Gì đây, cuộc tình tay 3 của con gái chủ tịch DELUXE à?
- Mấy đứa nhóc dạo này thích nổi loạn quá nhỉ?
- Không biết là có điều gì nữa đây?
Duy nói rành rọt tứng câu, tứng chữ, không sau sót một chút nào
- Tôi xin tuyên bố từ nay tôi và David Trần, con trai chủ tich Forever sẽ cùng tranh chấp cô gái này_Hắn kéo nó lại, vòng tay ôm lấy eo nó.
- Duy, Duy à?_Nó lắp bắp
Cả hội trường rầm rộ đủ thể loại, cười có, nói có, nghi vấn có. Nhưng quan trọng hơn cả là ba nó. Ông đang từ từ tiến lại, cất giọng trầm
- Hằng, mọi chuyện là sao?
- Ba, mọi chuyện không như ba nghĩ đâu
Trong phòng làm việc:
Rầm, một tiếng đập bàn xé tan bầu không khí từ ba nó. Ông tức giận
- Con nói thế mà nghe được à? Chuyện này là chuyện quan trọng, con hiểu không. Sau sự việc hôm nay tập đoàn chúng ta đã suy giảm uy tín như thế nào?
- Nhưng con không yêu người kia. Tại sao ba lại ép con. Ba cũng cảm thấy như thế mà. Ba mẹ ngày xưa cũng đâu yêu thương gì nhau, chỉ là do ép buộc thôi. Cuối cùng mẹ đã bỏ đi rồi đấy. Ba thực sự hạnh phúc à?_Mặt nó đỏ gay gân cổ cãi lại
Chát. Ông tức giận cho nó 1 cái tát trời giáng. Mắt nó mở to ngạc nhiên
- Ba, ba đánh con sao?
- Không, ta không cố ý đâu_Ông cũng hoảng theo. Đúng là từ trước đến giờ ông chư bao giờ đánh nó cả._Nhưng chuyện này ảnh hưởng lớn lắm rồi, con bảo ta phải giải quyết sao?
- Con cũng không biết nữa, ba bảo con nên tính cách hay là đồ sát thằng kia
- Cái con bé này, không phải lúc đùa đâu.
Cửa phòng mở, nó bước ra. Người đầu tiên nó gặp không phải hắn mà là David.
Ném cho tên đó một cái liếc sắc lẹm, nó lướt qua không ngoảnh lại
- Tôi đã nói rồi mà, rồi em sẽ là của tôi thôi_David dựa người vào tướng, nhìn theo bóng nó, nở một nụ cười ranh mãnh. Nửa đêm
- AAAAAAAAAAAAA_ Những tiếng hét kinh hoàng phát ra từ nó. Đang nắm ngủ tự nhiên có người đến vác đi. Chính xác là vác đấy. Nó quẫy đạp liên tục, nhưng vẫn không xi nhê gì?
Tên này ăn cái gì mà khỏe thế nhỉ. Tên đó dùng bàn tay cứng cáp của mình đỡ nó rồi ném vào ô tô không thương tiếc. Nó hoảng, bắt cóc tống tiền hả. Có bắt thì đi mà bắt con của Bill Gates ấy, đi bắt một đứa như nó làm gì. Không chịu thua, nó ra sức đạp cánh cửa ô tô. Mẹ kiếp, cửa gì mà chắc thế nhỉ, ô tô nhà nó phải thay cửa đến chục lần vì nó đấy
- Ngồi yên đi, vỏ của ô tô làm bằng hợp kim chắc chắn lắm, có đạp hoài cũng chẳng bay đâu
Nó ngừng lại hành động có thể coi là khỉ của mình. Chẳng phải là…
- David?_Nó ngớ ra. Một đống câu hỏi dồn dập trong đầu nó. Tên này định làm gì vậy? Bắt cóc à?
- Ừ, tôi đây
- Cậu chở tôi đi đâu thế hả, tên bệnh hoạn này
David khẽ nhíu mày, cậu không thích bị người ta **** bằng mấy câu như thế chút nào. Đạp phanh, kít, bánh xe mài sít mặt đường, nó chưa kịp định thần nên nhào ra đằng trước. Tuy nhiên đã có bàn tay đỡ nó. Nó ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt. Nó chớp chớp mắt liên hồi, bây giờ mới được zoom thật kĩ mặt tên này nha. Trắng mịn không tì vết, đôi mắt nâu kia như đang xoáy vào đồng tử của nó và môi hai người chỉ cách nhau khoảng 1 cm.
- Sao, cô mê tôi rồi phải không?_ David nở nụ cười gian tà
- Hờ hờ_Nó nhếch môi lên và “Bốp! Bốp! Bốp!”
Trước cổng khu vui chơi:
- Oa, là anh thuê trọn chỗ này đêm nay đó hả?_Nó thích thú nhìn vào bên trong.
- Cô đánh đúng là thấm lắm đó_Tên đó xoa xoa một bên má còn đỏ của mình rồi hất mặt vào bên trong_Sao thích lắm chứ gì?
- Ừ, vô chơi đi
Nó hí hửng kéo tay David vô trong. Các nhân viên của khu vui chơi cũng có mặt ở đó để giúp đỡ. Tuy nhiên họ là người Pháp nên nó chả iểu David vơi họ xì xồ xà xì xầm cái gì cả. Thôi kệ, vui là được rồi.
Trò thứ nhất: Tàu lượn siêu tốc.
- Aaaaaaaaaaa, đã quá_Nó hét toáng lên
Trò thứ 2: Cá chép lộn vòng
- Aaaaaaaaaaaa, mát quá_Nó lại hét
Trò thứ 3: Vòng quay
- Aaaaaaaaaaaaa. Chóng mặt quá_Lần 3
Đến lúc đặt chân xuống mặt đất, nó bủn rủn năm phịch dưới thảm cỏ ở đó.
- Hết hơi, quay vòng vòng hoài, choáng quá đi.
- Mệt rồi hả?_David nằm ngay bên cạnh ném cho nó một lon nước
- Cảm ơn anh_Nó đón lấy rồi tu ừng ực
- Tôi thắc mắc_David nói_Nếu tôi và Duy cùng bị ngã xuống biển thì cô sẽ cứu ai
- …._Nó chần chừ cứ ngước mặt nhìn lên trời rồi cười hề hề_Dĩ nhiên là tôi sẽ cứu anh
- Thật sao?_Hai con mắt của David sáng trưng
- Thật , bởi vì Duy biết bơi mà. Hahaha_Nó cười nhưng nụ cười chưa đón nhận trên môi được bao lâu thì đã bị chặn ngan bởi một nụ hôn. Từ David. Nhẹ nhàng, tên đó chỉ lướt qua môi nó thật chậm, rồi dứt. Nó đứng hình
- Sao, còn muốn hôn thêm à?_Về thôi, trời cũng sắp sáng rồi.
- Anh đứng lại đó_Nó hằn giọng và Bốp! Bốp! Bốp! lần hai_Nụ hôn của tôi chỉ giành cho Duy thôi, nghje chưa?
Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi, hậm hực.. Diavid chạm vào môi mình, bất giác
- Sao lại chẳng có cảm giác gì vậy ta?
- Lúc hôn cô ấy, tớ lại không có cảm giác gì, kiểu như điện giật hay là tim loạn nhịp ấy_David đi đi lại lại trong căn phòng, hỏi người đối diện. Cậu nhớ về tối hôm qua, một buổi tối lạ lùng
- Tớ nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, cậu không có cảm tình đặc biệt lắm với cô bé đấy đâu_Người đối diện mỉm cười, xoay xoay li nước trong tay_Tớ cũng có lần lầm lỡ như cậu đấy!
- Hừm_David nhíu mày, vậy đó là thật sao, cậu không hề yêu nó à, chỉ là thích một chút thôi đúng không?
- Cũng có thể cậu coi con bé như một cô em gái nhưng lại lầm tưởng thành tình tảm nam nữ_Người đó đứng dậy, bước thật chậm đến chỗ David và vỗ vai cậu
- Có lẽ cậu nói đúng, Nhật Thiên
Thiên mỉm cười, rồi cậu bước ra ngoài nghe điện thoại từ cô gái tên Nguyệt Nga
- Cái gì, mày không nói xạo đấy chứ?_Nó gần như hét lên với con bạn qua điện thoại_Sao Nguyệt Nga với Nhật Thiên hẹn hò được? Bộ cha đó bị khùng à?
- Sự thật là thế mà!_Ngân phân bua
Nó tắt máy, ôi cái tin trời đánh. Mong đây không phải sự thật chứ ai mà quen nổi bà chị đỏng đảnh ấy. Nằm vật ra giường, nó ngán ngẩm và quyết định một điều nghe có vẻ điên rồ đó là cúp học
Dạo bước trên đại lộ Champs-Elysees nó ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, tất cả đầu thật lạ lẫm, khung cảnh, con người đều khác với Việt Nam. Bất chợt, mùi cà phê nóng ấm, thơm phức từ một cửa tiệm hấp dẫn nó. Tiệm cà phê khá nhỏ nhưng trông rất sang trọng. Bày trí theo phong cách Châu Âu cổ, mang lại một vẻ thuần bí. Nó đẩy cửa bước vào.
Trong đây cũng đẹp tuyệt, cách bố trí hài hòa mang lại sự riêng tư. Nó kín đáo chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể ngắn nhìn mọi cảnh vật và rất yên tĩnh. Người phục vụ bưng ra một tách capuchino và chiếc bánh ngọt socola.
- Ơ, tôi đâu gọi bánh ngọt_Nó ngơ ngác
- Có người nhờ tôi chuyển phần bánh này đến cô và kèm theo lời chúc cô ngon miệng_Người phục vụ mỉm cười đầy ẩn ý Nó nhìn lại dĩa bánh ngọt. Người biết nó thích ăn socola chỉ có Ngân và …….. Duy thôi. Nhướn mày, nó phân vân một hồi và quyết định….ăn. Duy bước tới bàn nó và ngồi xuống, khẽ hắng giọng:
- Ngon không?
- Ó (Có)_khóe miệng nó đầy vụn và miếng bánh rong cổ họng chưa kịp trôi. Nuốt cái ực, nó tươi cười_Cảm ơn Duy nha
- Ừm. Thật ra thì Duy không có nhiều thời gian để ở lại đây, chỉ còn 1 tiếng nữa là phải ra sân bay về ViệtNam rồi.
Duy tới đây để tạm biệt Hằng_Những lời nói của Duy thốt ra khó nhọc. Thật khó để xa người mình yêu nhưng phải nói điều này với người đó còn đau hơn
- Vậy sao?_Nó khẽ cúi mặt xuống, nhanh vậy sao, hắn phải rời xa nó thật à?
- Xin lỗi nhưng tới giờ rồi, Duy phải đi đây_Nói rồi hắn đứng dậy, toan bước đi. Nó tính gọi với theo
- Nhưng……_Nhưng còn một tháng nữa là tới lễ đính hôn chính thức của nó và David rồi. Điều này nó chưa kịp thốt ra hắn đã mất hút. Buồn, Nhưng không biết phải làm sao. Miếng bánh chẹn ngang cuống họng, chua loét.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!