80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đại Boss trẻ con cực kỳ yêu vợ - Trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Mẩu chuyện 11: Cái kết của Đại Kỷ.

"Này, anh đã nói là Đại Thần nghe hay hơn, sao em cứ thích phản bác anh vậy?" Đại Kỷ không nhịn chút nào nói thẳng với Nhã Ái, quả thật anh không hài lòng với cái tên "Đại Toàn", không hợp 1 chút xíu nào hết! Rõ ràng là "Đại Thần" nghe hay hơn.

Tôi thắc mắc tại sao 2 người đinh ninh đó là con trai vậy?

Trước giờ người luôn nhịn nhục sau mọi vấn đề của tên trẻ con Đại Kỷ là Nhã Ái, cô có ý thức người lớn hơn 1 chút nên dễ dàng tha thứ cho Đại Kỷ về những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng vấn đề lần này là cực lớn! Cô cũng đã thủ thỉ xem tên của con như thế nào bằng giọng dễ nghe nhất, ai ngờ anh đứng phắt dậy từ chối gào thét kịch liệt! Rõ ràng anh gây sự trước!

Quả đúng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng...

"Thôi được, nếu anh đã nhất quyết là cái tên Đại Thần cho con, em cũng không phản bác gì nữa. Tối lắm rồi, em đi ngủ." Cô thở ra 1 hơi cho bình tĩnh lại, rồi ôm lấy cái gối ôm, bước ra khỏi phòng ngủ.

"Này, em đi đâu!?" Đại Kỷ khá hài lòng khi nghe Nhã Ái nói không phản bác. Đương nhiên, cô bao giờ cũng phải nhường nhịn anh! Nhưng khi thấy cô kéo gối ôm ra ngoài phòng ngủ, tự dưng anh thấy ngạc nhiên.

"Nếu anh đã quyết định theo ý kiến của anh, thì cũng có nghĩa lời nói của em không đáng trọng lượng với anh. Em nghĩ cái tên Đại Thần cũng rất hay đấy." cô bỏ ra phòng khách, tay vô thức xoa cái bụng phẳng là nơi cư trú tạm thời cho đứa con yêu quý của cô. Cuối cùng khuất bóng sau cánh cửa đối diện phòng ngủ của vợ chồng cô.

Đại Kỷ không biết nói gì, nhưng do bản thân quá trẻ con đi, cũng quá tự cao đi, anh không thèm giữ Nhã Ái làm gì.

Nhưng...hối hận đã muộn màng...

Đại Kỷ có thói quen ôm Nhã Ái và vùi đầu vào tóc cô ngủ, bây giờ cái thân thể mềm mại đấy không còn ở đây nữa, thay vào đó là trống trơn vắng không bóng người. Đại Kỷ nằm xuống, đổi biết bao nhiêu tư thế rồi mà vẫn không ngủ được. Anh phải nằm mở mắt trên giường, mở mắt liên tục không nhắm được.

"Đại Toàn hả...? Xấu xí! Không hợp!" anh tự dưng muốn nhận sai nhưng không chịu cho rằng cô đúng, trẻ con mãi mãi là trẻ con, tư tưởng quá tệ. Vắt tay lên trán, anh nghĩ rồi sẽ thiếp đi thôi! Cô không có anh cũng đâu ngủ được đâu!

Xin lỗi nhé, sai lầm, cô ấy giờ đang êm giấc bên chiếc giường rộng của phòng ngủ dành cho khách kia kìa. Nhã Ái không phải trẻ con như anh đâu, Đại Kỷ.

Suốt đêm ấy, anh thức trắng...

Sáng ra, gãi đầu sột soạt đi xuống cầu thang, tưởng vợ đang làm đồ ăn cho mình, nên anh cũng không ngần ngại mà dậy trễ 1 chút. Đúng như anh nghĩ, quả thực có làm cho anh đồ ăn.

Nhưng tại sao anh thấy buồn quá...Cảnh cô mặc tạp dề, nấu nướng dưới bếp, không ngừng cười: "Đại Kỷ, anh dậy rồi hả, mau mau xuống ăn để còn đi làm nữa." đâu mất tiêu rồi, bây giờ còn lại cái bàn thức ăn đầy đủ lạnh ngắt mà không có bóng vợ...

Tự dưng anh...tự hỏi bản thân đã làm sai thật sao?

Đại Kỷ lại gần bàn ăn mới thấy có tờ giấy viết để trên bàn, anh vội mở ra xem, rồi cả người như đứa trẻ bị bỏ rơi, đôi mắt buồn thăm thẳm...

Tờ giấy trắng tinh...Nhã Ái giận anh thật rồi.

P/s: cho các mem nào không hiểu dòng cuối, tức là 1 cách để nói rằng: "Em không muốn nói gì với anh nữa." của Nhã Ái nhé.

Mẩu chuyện 12: Nhớ lại đi!

Nhã Ái về nhà mẹ, không phải cô tức giận Đại Kỷ rồi chạy về mách mẹ, mà do cô muốn hỏi mẹ ý kiến xem tên "Đại Thần" nó có thể giúp gì được trong tương lai con cô, người như cô chỉ muốn biết ý nghĩa của cái tên đó thôi. Nếu nó không hợp, cô nghĩ sẽ lựa ngày bàn lại với Đại Kỷ. Sáng nay cô đã làm đồ ăn cho anh, nghi ngờ anh cũng như thường ngày dậy trễ nên sợ đồ ăn bị lạnh, anh ăn không ngon. Định là ghi vào giấy để nhắc anh hâm lại trước khi ăn.

Nhưng mà nghĩ lại, lời nói của cô không có giá trị lớn lao, nghĩ rằng anh có thể lo được, nên chuẩn bị quần áo rồi đi luôn. Cũng muốn đi để anh có thời gian mà nghĩ lại cho xứng cái tên, cũng muốn ích kỷ để bản thân hết bực dọc trong người. Đương nhiên là cô phải bực rồi! Làm sao không giận được cơ chứ! Tối qua cô gần như khóc thút thít, nhưng nghĩ lại không nên chút nào.

Vợ chồng gây nhau là chuyện thường, 1 người gây 1 người nhịn là tốt nhất.

Cuối cùng về nhà mẹ, cô lại quên khuấy mất việc hỏi tên cho con.

Còn về phía Đại Boss...

"A lô, Tống Hoa, vợ tôi có ở chỗ cô không? Không à? Được rồi!" Đại Kỷ hết sức nhớ vợ, tuy nhiên không nghĩ tới phương diện vợ đã về nhà mẹ vì anh cứ đinh ninh cô là người vợ rất cứng rắn, không vì chuyện này mà về nhà mẹ làm inh ỏi củ tỏi lên. Anh đã hỏi tất cả nhà bè bạn của cô, không có cô ở đó.

Hoàng Tố đang yên lành bên Thái Bình Dương cũng bị gọi phải chạy về lẹ để phụ anh tìm giúp.

"Giám đốc, chuyện gì xảy ra thế ạ?" Hoàng Tố ôm máy điện thoại gọi hết nhân viên công ty xem có ai rộng lòng giúp đỡ Nhã Ái bỏ chồng đi không? Ai mà tốt phước như vậy chắc chắn sẽ được sống cùng anh tại bờ biển Thái Bình Dương.

Đại Kỷ đem mọi chuyện nói cho Hoàng Tố nghe, trợ lý này nghe rất chăm chú, sắc mặt cũng thay đổi ít nhiều. Cho đến khi Đại Kỷ dứt lời, thì trợ lý Hoàng chợt lầm bầm:

"Giám đốc, không phải chữ Toàn nghe rất ổn sao?"

"Ổn chỗ nào?" Đại Kỷ bực dọc gắt lại, sao ai cũng nói rằng chữ Toàn của Nhã Ái là tốt chứ?

"Công ty chúng ta lãnh từ thời Chủ tịch Kì năm 23 tuổi, đến lúc này là cháu của chủ tịch Kì lên nhậm chức đến nay đã 16 năm ròng. Thay tên cũng rất nhiều, Chủ tịch Kì trước đây chọn khá nhiều cái tên cho công ty, chẳng lẽ Giám đốc không nhớ?" Trợ lý Hoàng đọc nhiều qua các thế hệ người đứng đầu, bởi vì rất có ích cho công việc, nếu không may giao tiếp hoặc gặp mặt, cũng biết vai vế mà chào hỏi, đó cũng là cách để leo lên chức trợ lý của anh.

"Chuyện đó thì liên quan gì đến công ty?" Đại Kỷ cũng biết việc này, không hiểu nên nhăn mặt hỏi lại.

"Có 1 cái tên Chủ tịch đã phải họp Hội đồng để đổi, không bị trùng lặp với công ty khác, lúc đó Giám đốc mới nhậm chức, chẳng lẽ Giám đốc không nhớ thật sao?" Trợ lý Hoàng nghi ngờ, hồi trước Đại Kỷ nhậm chức cũng vừa lúc anh từ chiếc ghế nhân viên bình thường thăng chức trợ lý riêng cho Đại Kỷ.

"À...cái tên Toàn Thanh ấy à? Thì sao?" Càng nhắc Đại Kỷ càng nhớ về quá khứ, nhưng vẫn không hiểu ý của trợ lý Hoàng nói là gì.

"Tôi không nhớ lắm, nhưng lần đó Phu nhân cũng được đến đây, tôi thấy Giám đốc đã không ngừng nói chuyện với Phu nhân. À, tôi không có ý định nghe lén, nhưng tôi nhớ khá rõ Giám đốc quá vui mừng vì được thăng chức nên bảo với Phu nhân là cái gì mà sau này có con bắt buột phải đặt tên có chữ Toàn hoặc chữ Thanh...Tôi nghĩ Giám đốc quên nhưng tôi thì nhớ rất rõ đó."

Hoàng Tố không bao giờ nói dối Đại Kỷ, nên khi ngẩng mặt lên nhìn mặt...

Đại Kỷ hai con mắt như thể đèn xe hơi, miệng há hốc, giống như đã nhớ được bản thân mình thật sự đã quên chuyện đó...Hình như đó là lần anh với cô phải bàn chắc chắn có công ăn việc làm rồi mới có con...Sao mà anh có thể quên sự kiện trọng đại đó chứ?

Thảo nào lúc đó Nhã Ái phải cãi cọ với anh, từ đầu chí cuối hoàn toàn do Đại Kỷ anh mà ra...

...

Hoàng Tố toát mồ hôi hồn hột: "Giám đốc...không đùa đấy chứ...thật sự quên rồi sao...?"

Đại Kỷ gào thét tâm can, tốc độ tìm vợ phải tăng lên lv max!!!

Phải đi xin lỗi Nhã Ái bảo bối.

Mẩu chuyện 13: Hay là làm hòa nhé?

Thăm nhà mẹ xong, Nhã Ái có nói cho mọi người ở nhà biết mình có thai, làm người thân 1 phen nháo nhào. Mẹ cô bảo đang có thai nên ở nhà, dại dột gì mà lên tới đây? Cô chỉ cười qua loa, sẵn tiện hỏi tên cho con. Mẹ cô nghĩ cái tên "Đại Toàn" của cô nghe hay hơn, nhưng vì cưng chiều con rể, nên cũng cân nhắc cái tên kì cục của con rể đề ra.

Cuối cùng, cô phải bỏ qua những lời mời mọc nghỉ ngơi ở nhà mẹ để về nhà nấu cơm cho Đại Kỷ ăn.

Cho đến khi, cô về nhà, thì thấy giày của Đại Kỷ vứt lung tung trên sàn, cà vạt nằm trên sofa, còn anh thì đang nằm bất động trên sàn nhà kế đó là chai rượu nặng. Nhã Ái thấy vậy hốt hoảng chạy lại đỡ chồng, may mà anh còn thở, cô liền gọi anh dậy: "Đại Kỷ! Đại Kỷ! Anh dậy đi!"

Đôi mắt lờ mờ mở, thấy người trước mặt lo lắng, anh liền mở to mắt xem mình có thật đang mơ không. Thấy hơi ấm từ lòng bàn tay cô, mới biết mình không nằm mơ. Ngồi sững người nhìn Nhã Ái chằm chằm làm cô càng thêm lo lắng:

"Đại Kỷ, anh có sao không? Có thấy chóng mặt không? Sao lại uống rượu thế này?"

"Bảo...bảo bối!"

Đại Kỷ ôm chầm Nhã Ái, người tỏa ra hơi rượu nồng nặc, anh phát hiện mùi rượu có thể làm con của anh và cô khó chịu, nên ngay đó bỏ tay ra. Nhã Ái trước mặt về nhà bình an vô sự, anh cảm thấy mừng hơn việc có 1 đống vàng. Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh quỳ thẳng trên sàn nhà, cúi đầu tạ tội với vợ: "Bảo bối! Anh xin lỗi! Bảo bối muốn đặt tên kiểu gì cũng được! Anh đều đồng ý! Bảo bối đừng giận anh nữa! Vắng bảo bối...anh...anh không chịu nổi!"

"Đại Kỷ, ngồi dậy, ngồi dậy! Đừng như thế! Em có giận gì đâu. Sau này đừng uống rượu nữa nhé, hại sức khỏe lắm." cô yêu thương nhìn thân xác tàn tạ của anh, mới đi nửa ngày, anh không ai chăm lo đã bê bết thế này, làm tim cô có chút giằng xéo đau đớn.

"Bảo bối! Là anh có lỗi với bảo bối! Bảo bối đừng giận anh nha! Bảo bối muốn sao cũng được, đừng rời khỏi anh!" Đại Kỷ vứt bỏ con người lạnh lùng của công ty, hệt 1 đứa trẻ níu níu áo vợ, nhăn mặt cầu xin. Nói thật, vắng Nhã Ái, anh thấy cuộc sống vô vị cùng cực. Khi về nhà, không thấy cô đứng bếp như mọi hôm, gian nhà lạnh lẽo, rợn cả xương sống. Cô đi mà để cả điện thoại ở nhà, làm sao anh không lo được cơ chứ? Nhưng anh đã gắng hết sức tìm cô, cuối cùng...

"Đại Kỷ...chúng ta đừng gây nhau về cái tên này nữa...em mới vừa nghĩ ra 1 cái tên khác, chung với nhau. Là Đại Thần Toàn nếu là con trai, còn lại là Đại Thần Thanh nếu là con gái. Có được không?"

Nghe vậy, anh gật đầu lia lịa.

Cuối cùng họ cũng đã làm hòa...

Ai đó trong bụng cô nhăn mặt nghĩ thầm:

"Xấu quắc!"

P/s: cái đứa này -_- mi có tin ta cho mẹ mi sảy thai 1 cái là mi tèo luôn không? Ở đó được voi đòi tiên! Mi nên nhớ mi mới bằng "hạt đậu" 2 tháng tuổi nhé đồ khó tánh!

Mẩu chuyện 14: Thật sự là không thấy quái lạ sao?

"Giám đốc à, tôi nghĩ việc này không hay đâu, Phu nhân mà biết thì sẽ buồn lắm đó." Hoàng Tố thở dài nhìn Đại Kỷ đang hì hục làm chuyện gì đó.

"Tôi còn cách nào khác? Cậu nói thử tôi nghe?" Đại Kỷ thấy Hoàng Tố phàn nàn, đưa mắt liếc xéo, khiến trợ lý Hoàng ngậm miệng, không dám nói gì hơn.

À...e hèm, tuy là sau 1 cuộc cãi vã, 2 người nào đó đã làm hòa, tuy nhiên về cục cưng trong bụng của Nhã Ái làm Hoàng Tố không lúc nào yên. Bắt đầu từ 2 tháng này, cô thèm ăn, ăn vào thì buồn nôn muốn ọe hết ra, dáng người không giống các bà mẹ mang bầu mà ngày càng ốm đi. Đại Kỷ thương vợ, rất lo cho vợ, ngày nào cũng phải chứng kiến cô chịu khổ khi mang thai, anh hận sao những việc đó không để anh gánh mà để Nhã Ái gánh? Vả lại cục cưng anh càng ngày cũng càng lớn, cái bụng của Nhã Ái cũng ngày càng to. Nhã Ái đi đứng, ăn mặc cũng phải khó khăn họa hoằn.

Điều đó làm Đại Kỷ thấy mình thật vô dụng. (=_= khỏi nói, vô dụng ngay từ đầu rồi.)

Bây giờ, Đại Kỷ cùng Hoàng Tố đang đi mua quần áo, tã lót và đồ chơi cho em bé. Hoàng Tố không hiểu tại sao người bị dắt đi lại là mình. Mà cũng phải thôi, Nhã Ái bây giờ phải nằm nghỉ ở nhà, Đại Kỷ phải gọi Tống Hoa đến chăm sóc cô, khéo Nhã Ái lại đòi này đòi kia mà không được đáp ứng.

Cơ mà...hẳn quá là kỳ cục....

Bao nhiêu ánh mắt người nhìn đều chỉa vào 2 người đàn ông mua đồ em bé, không phải nói ánh mắt đó quá mức biến thái đi. Chẳng hiểu sao Đại Kỷ chịu được, Hoàng Tố lại không. Thử nghĩ 2 người đàn ông rủ nhau đi mua đồ cho em bé, nếu 2 người cùng có con thì quá là trùng hợp đi, nếu 2 người có gian tình thì chị em hủ nữ sẽ tập trung hết lại để coi...

Chắc chắn Đại Kỷ không nhận ra a~ Không nhận ra mọi người đang xem xét anh là công hay thụ a~

"Giám...Giám đốc, anh không thấy ánh mắt biến thái của mọi người sao?" Hoàng Tố nhìn xung quanh giúp Đại Kỷ, quả rất nhiều người bị thu hút bởi vẻ lịch lãm của Đại Kỷ.

"Trợ lý Hoàng, anh còn nói nữa, tôi chuyển anh ra Bắc cực công tác." Đại Kỷ nhìn chằm chằm bình sữa cho em bé, ngắn gọn 1 câu.

"Dạ, không nói nữa." Hoàng Tố cúi đầu răm rắp nghe theo.

Cuối cùng chọn xong, trở về nhà, Nhã Ái cũng vừa về, trên tay cũng là đồ cho em bé -_-...

Đại Kỷ không nói không rằng chuyển công tác Hoàng Tố sang Bắc cực.

"Lần này tôi làm sai cái gì...Trời ơi...con muốn chết cho rồi..."

P/s: về phần công hay thụ, mời các hủ nữ nói, nếu ở đây không có hủ nữ, mị sẽ định nghĩa cho.

Mẩu chuyện 15: Đến rồi!

Chín tháng mười ngày chờ mong, cuối cùng cũng là ngày Nhã Ái sinh cục cưng ra đời.

Nơi bệnh viện, cô túm lấy vạt áo Đại Kỷ gào hét, đau đớn dữ dội. Anh nắm lấy tay cô, chạy theo những chiếc bánh xe đưa vợ vào phòng sanh. Thấy Nhã Ái đau đến khóe mắt trào những giọt lệ, Đại kỷ không biết làm sao nắm chặt lấy tay cô:

"Bảo bối, không sao! Có anh ở đây! Bảo bối! Có anh ở đây! Đừng lo, có anh ở đây!"

"AAA!" cô không nói được gì ngoài đau đớn đến khóc la, hơi sức cũng không còn mà thở.

"Làm phiền anh đứng ngoài đây." 1 cô y tá cản bước chân anh, Đại Kỷ thấy Nhã Ái vẫn nắm chặt lấy tay anh, liền xoa dịu cô: "Anh còn ở đây, với em."

Nói xong, Nhã Ái mới buông tay anh ra, những giọt nước mắt tràn xuống, cô nghiến răng chịu đựng hết mức có thể.

Tuy là nói thế, nhưng khi thấy Nhã Ái khuất bóng, tay Đại Kỷ run cầm cập lên, anh ngã phịch xuống ghế, hai tay che mặt. Anh không bình tĩnh được. Anh lo quá! Rất lo! Sự lo lắng dâng cao thành sự sợ hãi tột độ. Anh hào hứng cũng có, mong chờ cũng có, lo lắng và sợ hãi cũng có. Ai nói người chồng như anh chỉ cần thảnh thơi là được bế 1 đứa trẻ nhỏ xíu trên tay? Ai nói, hả? Anh rất lo sợ! Sự lo sợ này là lo cho vợ, cho con, là sự sợ hãi, mặc dù Nhã Ái sinh con và mang thai rất bình thường cũng rất tốt, nhưng Đại Kỷ vẫn không ngừng lo lắng. Những suy nghĩ tích cực phải trấn an những suy nghĩ tiêu cực trong anh.

Tuy nhiên, anh vẫn không thể nào thở nổi, trái tim đập không biết nhịp, thần kinh căng, còn hơn việc đứng trước ngàn lưỡi dao.

Chàng trai trẻ này đúng là lo xa quá rồi =_=...

"Đại Boss, Tiểu Ái sao rồi?" Tống Hoa nghe bạn thân sắp sinh, liền ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện nổi tiếng uy tín và giỏi nhất của quận, vì biết kiểu gì Đại Kỷ không cho phép Nhã Ái hạ sinh ở nơi không có uy tín, nhỡ có vấn đề gì rồi sao? Thấy Tống Hoa, Đại Kỷ mở miệng:

"Cô ấy rất đau đớn, tôi không biết phải làm sao hết..." Mặc dù trên mạng đã nói phụ nữ khi sinh sẽ có chút đau, nhưng anh không ngờ cô thống khổ đến nỗi nước mắt đầm đìa. Đại Kỷ đúng là không thể tin được bài viết nào trên mạng nữa, xạo sự! Quá mức xạo sự! Một chút gì chứ! Đau gần chết ở đó mà 1 chút!

"Đừng lo." Tống Hoa vỗ lên vai Đại Kỷ, trấn an tinh thần.

Cuối cùng Hoàng Tố bị gọi phải trở về lo giúp anh mấy chuyện ở công ty, cho đến khi Nhã Ái an toàn sanh đứa trẻ xong.

Cầu trời, cho mẹ tròn con vuông!

Mẩu chuyện 16: Đại Thần Toàn.

Mười hai tiếng đồng hồ chờ đợi, Đại Kỷ nguyên đêm không về nhà, không ngủ, lo lắng đi đi lại lại, cứ nhìn mãi vào phòng hộ sinh, những tiếng la hét của Nhã Ái khá nhỏ, tuy vậy cứ đấm vào tâm can anh như dùng dao rạch 1 nhát thật sâu. Nếu cho phép, anh muốn lãnh hết sự đau đớn của Nhã Ái, chứ anh không thể nào trơ mắt nhìn cô phải chịu khổ 1 mình.

Nhưng bây giờ anh phải đứng ngoài đợi vợ.

Tống Hoa cũng không ngờ sinh con lại lâu đến thế. Cô thân là bạn tri kỷ của Nhã Ái nên ở lại đợi xong xuôi mới chịu về.

"Ai là người nhà của..." Bác sỹ bước ra, chưa kịp nói gì, thì Đại Kỷ đã đứng dậy:

"Là tôi"

"À, thật chúc mừng anh, là bé trai cực kỳ kháu khỉnh!" Bác sỹ nữ vỗ vai anh, tươi cười nói.

Lúc này, khóe môi anh nhếch lên, thật sự nỗi lo đã được dẹp, đứa trẻ ra đời hoàn toàn ổn! Trời ơi, còn gì vui hơn nữa cơ chứ? Anh nắm lấy 2 vai vị bác sỹ nữ, mỉm cười hỏi: "Giờ tôi vào đó được không? Có được không?" Biết là anh rất rất rất muốn gặp vợ cùng con, tuy nhiên, nhìn đôi mắt gấu trúc của anh, bác sỹ lắc đầu không cho phép. Tình trạng của anh bây giờ rất có thể làm ảnh hưởng đến cục cưng của anh. Đại Kỷ cũng nghe lời bác sỹ, chỉ vào thăm vợ.

Khoảng nửa tiếng sau, anh mới vào được.

Thấy Nhã Ái mệt mỏi nằm trên giường bệnh, Đại Kỷ nắm lấy tay cô, thấy hơi thở quen thuộc, Nhã Ái mở mắt nhìn thì Đại Kỷ, cô mỉm cười, cất giọng rắn rỏi mà cô đã dùng hết sức để nói:

"Cục cưng đã ra đời mạnh khỏe, sao anh lại trông ốm yếu thế?"

"Bảo bối, bây giờ bảo bối thèm gì? Nói anh đi! Anh sẽ mua cho bảo bối? Hay bảo bối muốn nghỉ ngơi? Vậy anh ra ngoài nhé?" Đại Kỷ lo lắng nhìn Nhã Ái, anh thương cho cô lắm. Tại anh muốn có con mà hành hạ cô khổ thế này...Ai ngờ được, Nhã Ái rơi nước mắt, thì thầm:

"Em rất hạnh phúc. Đại Kỷ, em rất hạnh phúc...Cám ơn anh, thật cám ơn anh..."

Hai người nắm tay nhìn nhau, mỉm cười.

Mà không biết Tống Hoa đang nhìn chằm chằm, hận không thể nào dời mắt khỏi cái cảnh phim Hàn Quốc làm trái tim cô đơn của cô gào lên: "Tôi muốn có chồng!"...

Thật 3 chấm a~

Mẩu chuyện 17: Hoàng Tố bị lọt mắt xanh a~

"Giám đốc, chừng nào ngài về? Vâng, tôi đã lo xong việc rồi. Vâng! Rõ rồi ạ!" Hoàng Tố gọi điện báo cáo cho Đại Kỷ chuyện công ty vẫn ổn, dù mệt mỏi nhưng cuối cùng ở hiền gặp lành, Đại Kỷ cho phép về nhà nghỉ ngơi là phước của anh.

"Ưm...khoảng giờ chiều sẽ phải họp nữa, không biết Giám đốc có biết không?" Hoàng Tố lẩm nhẩm xem lại lịch trình cho Đại Kỷ, vừa đi vừa viết chi chít vào giấy, chợt đụng phải vai của 1 người đi hướng ngược lại, Hoàng Tố vội vã ngẩng đầu lên, mỉm cười nghề nghiệp:

"Thật xin lỗi, tôi sơ suất quá."

Chợt thấy đó là 1 người đàn ông cao to, khuôn mặt khá điển trai, ai mà không biết đây là vị Chủ tịch Kì Bách đã ngồi ghế suốt 16 năm trời cơ chứ. Tuy nhiên hiếm gặp thật a~ Khi gặp rồi chắc chắn sẽ không bao giờ quên được vẻ đẹp trai ngàn năm có 1 này a~

Trợ lý Hoàng nhận ra khuôn mặt này, lời nói càng cẩn trọng, cúi đầu chào 1 cái rồi mới bỏ đi.

"Chủ tịch, chúng ta đi tiếp thôi ạ." thư ký đứng kề bên Chủ tịch nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Chàng trai đó là người của Đại Giám đốc à?" Vị Chủ tịch kia mở miệng hỏi, có vẻ rất lãnh đạm.

"Là trợ lý Hoàng Tố của Giám đốc Đại Kỷ, anh ấy đã làm việc cho công ty khoảng 4 năm nay rồi ạ."

"Thật tốt." Chỉ ngắn gọn 2 từ, rồi Kì Bách tiếp tục đi.

Hoàng Tố à...anh lọt mắt xanh Chủ tịch rồi a~ Chắc chắn sẽ bị hành còn hơn con giòi a~

Thư ký đi sau khúc khích cười thầm, cuối cùng đã có người thay cô làm việc nữa a~ Thật hạnh phúc! Quá hạnh phúc.


P/s: Tui ngửi được mùi đam mỹ. Nhất là Mặt Than phúc hắc Công với Ôn nhu Thụ.

Mẩu chuyện 18: Tai họa hay JQ?

Nếu nói cặp vợ vợ chồng chồng họ Đại kia xôm tụ hạnh phúc thì bây giờ tên Trợ lý Hoàng lại như người bị lăng trì xử tử a~ Không, thậm chí còn tệ hơn bị lăng trì, tệ hơn tứ mã phanh thây nữa a~

Khi mà tối qua sáng đến thì gặp 1 bó hoa trong phòng làm việc của mình...mà điều đáng nói hơn nữa, Chủ tịch hôm qua cũng có mặt ở đây a~

"Chào Chủ tịch, buổi sáng đẹp trời. Ngài muốn uống gì?" Thấy Đại Kỷ chưa tới, hẳn là bề bộn việc con mới sinh nên dời ngày đi làm nữa rồi. Hoàng Tố thân đơn độc đối phó với Chủ tịch trẻ thân chinh xuống phòng làm việc của Đại Kỷ a~

Nghĩ rằng bó hoa đó là do ai đó tặng Đại Kỷ nên anh không dám mó tới, chỉ dám nhìn, đúng là sặc sỡ không ý niệm a~ Hoa hồng, hoa tulip hoa gì gì đó dồn vào 1 cục bự chà bá! Chắc chắn bó hoa này không rẻ tiền a~ Nhắm cũng phải mua được một chiếc bốn bánh hạng sang.

Làm 1 tách trà cho Chủ tịch, Hoàng Tố không dám ngồi, chỉ dám đứng, chờ lệnh.

"Ngồi đi." Kì Bách hướng tới chiếc sofa đối diện, cho phép Hoàng Tố ngồi. Nghe vậy, anh mới dám ngồi xuống. "Tôi thích em, muốn theo đuổi."

Đang định ngồi xuống thì Hoàng Tố trượt chân té xuống cái phịch, đôi mắt mở to, cái miệng hết cười được, thay vào đó là há hốc mồm ngạc nhiên. Thấy bản thân hơi quá đà, anh chỉnh chu quần áo đứng dậy, rồi vẫn mỉm cười ngồi đối diện, không né tránh ánh nhìn thăm dò của vị Chủ tịch.

"Chủ tịch, không biết hôm nay ngài thân chinh tới nơi này để làm gì?" Hoàng Tố cười nghiêm túc hỏi, coi như Chủ tịch đang làm gì đó khá khác biệt đi, chuyện đó không liên quan tới anh, nhưng Kì Bách nghe xong, mở miệng chắc chắn 1 câu:

"Đừng giả vờ. Tôi muốn theo đuổi em. Bó hoa đó là cho em, còn nữa, được nhận chứ không được vứt." Kì Bách ngắn gọn vài câu rồi bỏ tách trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàng Tố chết ngồi ở sofa...

Mẩu chuyện 19: Muốn thì chiều.

"Giám đốc!! Tôi muốn chuyển sang Ai Cập hay Bắc Cực hay Châu Phi gì đó! Làm ơn! Giám đốc!!!" Đại Kỷ thấy điện thoại thì bật máy lên, chưa kịp gì hết thì giọng bên kia vặn vô-lum lên hết mức gào thét, khiến Nhã Ái đang ăn cháo suýt chút giật mình phun ra.

"Chuyển chỗ hả? Ừm...cũng được." Đại Kỷ ngẫm nghĩ 1 hồi, rồi mở miệng đồng ý không hề suy tính gì nhiều. Cũng chẳng hỏi tại sao anh chàng đột ngột muốn bỏ chạy khỏi công ty, thậm chí nơi mà Hoàng Tố nói là rất xa nữa kia.

Hoàng Tố là đang chạy trốn vị Kì Bách chủ tịch, không nói chắc không ai biết, công ty bây giờ rất náo loạn, Hoàng Tố khi không được Chủ tịch Kì mời đi ăn, mời đi uống, tặng hoa tặng quà các thứ...Điều tệ nhất là cứ 5 phút ngẩng đầu lên sẽ thấy Kì Bách đi ngang phòng làm việc. Tâm trạng Hoàng Tố cực kỳ không ổn, đã vậy còn bị tra tấn tinh thần. Biết cãi lời Chủ tịch có thể làm hư hại đến thăng quan tiến chức và cái ghế trợ lý của mình, Hoàng Tố không dám nói gì nhiều.

"Giám đốc, vậy tôi chuyển đi đâu ạ?" cuộc nói chuyện này là Hoàng Tố phải gọi lén.

Đại Kỷ nói ngắn gọn mấy từ, rồi cúp máy ngay lập tức. Quay sang Nhã Ái, thấy cô lo lắng nhìn anh chằm chằm, anh cười: "Bảo bối, cháo không ngon?"

"Không, chỉ là em tò mò anh chuyển Hoàng tiền bối đi đâu vậy?"

"À...nơi đó là..."


Phòng làm việc của Chủ tịch...

"KHÔNG!!!" Hoàng Tố gần như gào lên khi Đại Kỷ lạnh lùng vứt anh vào cái chỗ cấm kỵ nhất.

Tưởng anh cho chuyển đi đâu hay ho lắm, ai mà ngờ chọt ngay cái chỗ của Kì Bách ngày ngày làm việc chứ? Điều đáng nói nữa là phải ngồi kế bên Chủ tịch làm việc!! Bàn ghế gì chuyển vào đây hết rồi!!!

Trời ơi, Hoàng Tố tôi đã làm gì sai!?!

Tội anh, chắc tới chết cũng không yên a~

Mẩu chuyện 20: Khắc tinh Hào Trạch Quan.

"Tớ quyết định rồi!" Tự dưng hôm nay Tống Hoa bừng bừng khí thế, một chân đạp xuống đất một chân đạp lên ghế, đôi mắt tóe lửa gào thét.

"Hửm?" Nhã Ái đang vá chiếc khăn tay cũng phải dừng lại, ngẩng đầu hỏi. "Quyết định gì?"

"Tớ sẽ kiếm chồng!" Phương châm sống tự do tự tại không ngần ngại rất phù hợp với cô gái mạnh mẽ Tống Hoa này. Cô đã chịu đủ cái cảnh nhìn vợ chồng nhà họ Đại kết hôn rồi có con 1 cách nhanh chóng rồi. Thử nghĩ, cô là bạn của Tiểu Ái. Mà Tiểu Ái của cô giờ đã có chồng, sinh con mà cô vẫn dậm chân tại chỗ! Ô nhục! Không được! Phải có chồng!

"Nhưng trước giờ cậu luôn "trâu đi tìm cọc" mà nhỉ?" Nhã Ái cười khẽ, lắc đầu hỏi lại.

"Đợi tới đó là tớ mọc râu rồi! Tiểu Ái, cậu xem có ai được thì làm bà mối cho tớ đi! Tớ sắp chết vì ế rồi này!" Tống Hoa hết sức đau khổ nắm 2 vai bạn thân, cảm giác nước mắt tràn bờ đê. Thân con gái như cô làm sao chịu nổi trước cái việc vợ chồng họ Đại này liên tục yêu thương trước mắt cơ chứ!?

Nhã Ái cũng hiểu cho Tống Hoa, chưa kịp mở miệng thì ai đó đã nhếch mỏ xen vào: "Ai mà thèm lấy 1 đứa con gái mang tính nết của con trai chứ?"

Khỏi nói cũng biết đó là ai, vóc người cao gầy, ngũ quan ổn định, mái tóc màu nâu vàng do nhuộm.

"A! Trạch Quan! Là cậu, Hào Trạch Quan đúng không?" Nhã Ái bất ngờ che miệng. Rất bất ngờ a~ Trạch Quan trước đây là bạn thân thường đi chung với nhóm cô, ấn tượng ban đầu rất tốt, là người trọng nghĩa khí, dần dần thành quen, cái con người trọng nghĩa khí này mồm miệng dẻo, lại sát gái, đi đâu cũng có gái bám theo.

Sau khi ra trường Trạch Quan leo lên được chiếc ghế ca sĩ kiêm diễn viên luôn nha! Bây giờ rất nổi tiếng nha!

Không ngờ cũng có ngày được gặp lại, đúng là Trái Đất tròn a~

"Là thằng nào?" Đại Kỷ ra ngoài mua đồ ăn cho vợ, không ngờ nghe giọng bảo bối yêu quý nhắc tên thằng cha nào đó không quen biết. Thật sự bực dọc đạp người đang đứng ngay cửa ra 1 bên, hùng hổ xông vào.

"Oa, chồng cậu đây sao?" Trạch Quan kịp né, mỉm cười nhìn tên trẻ con Đại Kỷ, rồi 3 giây sau mới nhận ra...

"Đại Boss!" Trạch Quan che miệng để không gào lên bất ngờ.

"Hả?" Hai người con gái trong phòng bệnh ngạc nhiên không nói gì, không hiểu sao thêm cha già Đại Kỷ cũng không biết Trạch Quan.

Là chưa kể, công ty Đại Kỷ kèm 3 mảng: kẹo, nước hoa và nghệ thuật. Riêng về mảng nghệ thuật đó là sự triển vọng của các ca sĩ, về cái này Đại Kỷ chỉ nắm 1 phần nhỏ, còn lại là do Kì Bách giám sát. Trạch Quan là 1 ca sĩ nằm trong công ty, cũng biết Giám đốc công ty là ai. Nghe nói là người cao cao tại thượng, người người bái phục, cốt chẳng khác Chủ tịch là bao: lạnh lùng và hấp dẫn.

Tuy nhiên vì Đại Kỷ nắm 1 phần nhỏ nên chỉ biết sơ sài về mảng nghệ thuật a~ Không biết luôn cả nhân viên về mảng đó a~

"Tôi là Hào Trạch Quan, làm mảng nghệ thuật, chào Đại Boss!" Trạch Quan hết sức cung kính cái vị này, cái vị này không ngờ lại là chồng Nhã Ái - bạn thân của anh - nếu xem xét kỹ, anh có thể suy xét có lợi cho bản thân a~

(Hoàng Tố: Sao tôi chưa bao giờ được may mắn như vậy a?)

(Au: Vì anh ngu a~)

Và sẵn tiết lộ mọi người biết luôn, Tống Hoa muốn có chồng dữ dội, nguyên nhân chính là do tên Trạch Quan này gây ra a~

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Rina Ishihara

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ