Sân trường rực rỡ nắng vàng, gió ùa qua mang theo hương thơm ngọt ngào của mấy bụi hoa ngọc lan nở muộn, bên bảng thông tin mới được dán thông báo có một đám học sinh đang chen chúc nhau cố dán mắt lên tìm kiếm tên mình…
“Nhật Hạ…..lớp 10C1….phòng C101….”
Tôi nhíu mày nhìn bảng thông báo nhận lớp rồi thở dài. Lớp 10C1 nghe đâu là lớp chuyên văn đứng đầu trong trường, rốt cuộc thì một con nhỏ giỏi toán nhất cấp hai ở chuyên Quang Trung là tôi đây đã được chọn vào một lớp chuyên văn, tâm trạng của tôi bây giờ rối bời, thật sự là tôi không biết nên vui hay buồn trước kết quả trớ trêu này nữa.
Học tốt môn nào sẽ chọn vào học chuyên về khối đó, đây là điều dĩ nhiên mà bất kì một đứa học sinh cấp ba nào cũng làm, tôi vừa đi vừa lầm bầm nguyền rủa bản thân mình, tại sao tôi lại cố làm cho mình trở nên ngoại lệ như thế này. Nói về nguyên nhân ư? Càng nhớ lại tôi lại càng nguyền rủa mình nhiều hơn nữa…
Lí do mà tôi chọn học trái khối nói ra thật lố bịch. Tôi giỏi toán, điều này khỏi nói ai cũng biết, kì thi học sinh giỏi tỉnh tôi đứng thứ hai, tiền thưởng thì mới nhận gần đây thôi. Vì lên cấp 3 chúng tôi không thể còn học chung như trước được nữa nên mọi người quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ chia tay vào ngày tổng kết, và cũng không hiểu xui xẻo thế nào mà lúc ăn uống tôi lại được ngồi chung với một thằng nhóc đoạt giải nhì môn văn, mà thằng nhóc này và tôi trong lớp rất là khắc khẩu, đến giữa buổi tiệc thì hai đứa bắt đầu trò chơi cãi nhau muôn thuở, lúc đầu bạn bè cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ trong bốn năm nay họ quen quá rồi nên ai cũng chỉ cười cười lắc đầu cho qua. Nhưng khi cuộc tranh luận trở nên kịch tính thì tất cả mọi người lại dán mắt vào chúng tôi.
Thằng nhóc giỏi văn lúc đó đã hùng hổ nói với tôi thế này: “toán là môn học mà ai chăm chỉ cũng giỏi được, còn văn chỉ những người có đầu óc mới có thể tiếp thu, việc bạn được giải nhì môn toán thì có gì ghê gớm, con bọ toán ngu ngốc à”. Lúc đó tôi tức kinh khủng, lập tức đập bàn nắm cổ áo nó kéo lên gầm gừ: “Bạn dựa vào đâu mà dám khinh thường môn toán của tôi? Bạn tưởng văn thì hay lắm sao? Nói cho bạn biết….Nếu muốn tôi cũng có thể trở thành một cây văn còn giỏi hơn cả bạn…”
Khi nói câu đó ra tôi có hơi hơi hối hận, nhưng điều làm tôi hối hận muốn chết đi được là tôi còn cao hứng hứa với nó sẽ chứng minh những gì tôi nói là thật trước mặt tất cả mọi người…
Giờ thì tôi vừa lếch thếch bước đi trên hành lang vừa lẩm bẩm chửi rủa mình, chưa bao giờ tôi thấy cái bệnh sĩ diện của mình tai hại đến mức này, giá mà lúc đó tôi chịu nhường nhịn thằng nhóc kia một chút, giá mà tôi đừng nói ra cái điều mà tôi không chắc sẽ làm được, giá mà tôi đừng hùng hồn tuyên bố với mọi người tôi sẽ chứng minh lời mình nói là đúng. Gía như… À mà nếu mọi điều giá như đều có thể trở thành hiện thực thì chắc chắn không có định nghĩa của từ “hoang tưởng”, không biết trong ba năm tiếp theo tôi nên làm gì để sữa chữa cho cái sai lầm ngu ngốc của mình đây…
Xạch….
Cánh cửa lớp mở rộng ra, tôi bước vào như con gà rù bị mắc mưa ủ rũ đưa mắt nhìn quanh lớp, hi vọng thấy được một khuôn mặt thân quen của một ai đó. Nhưng quá thất vọng, cả lớp hơn 30 người nhìn tôi lạ hoắc, giờ tôi mới nhớ lớp cũ của mình hình như ít đứa đăng kí vào trường này, mà chính xác là chẳng có đứa nào chịu cùng tôi đăng kí vào học chuyên môn này. Tôi thở dài bước vào tìm một bàn trống ngồi xuống, có lẽ tôi sẽ bắt đầu một giai đoạn mới lạc lỏng ở đây, đáng thương thật…
-Chào bạn! Bạn tên Nhật Hạ phải không? Mình là Thục Anh! Cô bạn ngồi bên cạnh mỉm cười với tôi.
Tôi quay sang người mới bắt chuyện với mình, ngỡ ngàng mất 5 giây rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lại và ngồi vào chổ, trong lòng không ngừng ca ngợi cô bạn kia. Đúng là con gái chuyên văn có khác, thật dễ thương quá, nếu lúc này tôi là con trai chắc chắn sẽ “đổ” cô bạn dễ thương này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Thục Anh mỉm cười gạt một vạt tóc chấm vai ra sau lưng nhìn mơ màng ra cửa sổ, những người chuyên khoa văn thường rất hay có biểu hiện này, tôi làm bạn với cái thằng nhóc chuyên văn kia suốt 4 năm trời nên cũng quen nhiều với biểu hiện kì lạ của mấy đứa như nó rồi, lúc này đây có lẽ Thục Anh đang mường tưởng lại câu chuyện ướt át nào đó trong cuốn tiểu thuyết mới đọc, hoặc cũng có thể nó đang ấp ủ một bài thơ tình chuẩn bị sáng tác chăng? sau ba năm học này tôi cũng sẽ giống như nó, mà nhớ lại nguyên nhân vào đây tôi lại thấy đau lòng…
Tôi nhìn cô bạn Thục Anh, nhỏ vẫn còn mơ màng nhìn cái gì đó ngoài bầu trời xanh thẳm qua cửa sổ kia, tôi không muốn làm hỏng trạng thái xuất hồn của nó lúc này nên chỉ lặng im chăm chú nhìn nó. Năm nay chúng tôi đã 16 tuổi, cái tuổi có thể nói là đẹp nhất trong cuộc đời học sinh của mổi người. Không chỉ có tính cách mà cả cơ thể của chúng tôi cũng đã phát triển hơn, đầy đặn hơn hay nói cho dễ hiểu là đẹp hơn rất nhiều so với thời cấp hai rồi. Thục Anh nhìn rất dễ thương, nhỏ có khuôn mặt trái xoan với nước da bánh mật có thể nói là có duyên, đôi mắt to và trông lúc nào cũng có vẻ buồn, mái tóc ngang vai buông xõa làm điểm nhấn thêm cho nét nữ tính dịu dàng vốn có của nó.
Tôi thở dài. Nhìn nhỏ tôi thấy hơi buồn về mình. Nếu Thục Anh xinh xắn dễ thương bao nhiêu thì tôi lại thấy mình khác nhỏ bấy nhiêu. Không phải là tôi xấu hay bị dị tật bẩm sinh gì cả, mà phong cách của tôi hơi khác với mọi người: khuôn mặt hình trứng với đôi mắt to mà theo bạn bè nhận xét thì trong veo như mắt mèo, mũi cao, làn da trắng, trán dô lên cho thấy biểu hiện của sự bướng bỉnh, lông mày đậm tôn lên vẻ ngang ngược trời cho, tôi lại chẳng bao giờ chịu chải chuốt, trang điểm cho mình ra dáng một đứa con gái. Nếu những cô bạn thân của tôi mới lớp 6 đã biết giành thời gian rảnh rỗi để tham khảo những mẫu tóc nữ tính, những bộ đồ thời trang hợp mốt để đi chơi mỗi cuối tuần thì tôi lại đi vào một tiệm hớt tóc của con trai, yêu cầu ông chủ cắt cho tôi kiểu tóc ấn tượng nhất như mấy anh sao Hàn . Ban đầu ông chủ tiệm tưởng rằng con nhỏ sao chổi như tôi chắc có vấn đề thần kinh nên có ý định cầm chổi chà ra đuổi, nhưng sau đó thấy tôi cứ khăng khăng đòi cắt tóc thì cũng miễn cưỡng cầm kéo hành nghề, chỉ cần chịu trả tiền thì người bình thường hay không bình thường cũng sẽ được phục vụ một cách chu đáo, lúc đó tôi mới ý thức được thế nào là giá trị của đồng tiền, bước ra khỏi tiệm là tôi có mái tóc xước dài đến vai, nhưng nhìn không khác gì một đứa con trai. Quần áo tôi mặc cũng là đồ của con trai. Nói tóm lại là bình thường tôi giống như một đứa con trai chính hiệu. Phong cách này người ta vẫn thường hay gọi là Tom boy thì phải, nhưng tôi có cảm giác mình đã đi vượt qua cả giới hạn đó và không cách nào quay lại được nữa. Giả sử trường không quy định nữ sinh đi học phải mặc đồng phục váy thì tôi dám cá sẽ không ai nhận ra tôi là con gái đâu, thậm chí lúc tôi mặc váy đi học, anh trai tôi còn sợ người ta hiểu nhầm tôi là một thằng nhóc biến thái thích mặc đồ con gái nữa, tính cách thì nóng nảy ưa bạo lực, không vừa ý ai là ngay lập tức động tay động chân, chính vì thế mà suốt 4 năm học cấp hai chẳng ai thèm để ý đến tôi dù trong lớp đứa con gái nào cũng có không dưới 2 vệ tinh theo đuổi.
Nhưng như vậy cũng không thể nói là tôi xấu gái. Nhìn tổng thể lại thì tôi cũng đẹp, nhưng hết 99/100 người nhận xét tôi rất đẹp trai, và người còn lại kia thì tế nhị nói với tôi: “bạn có vẻ đẹp….rất lạ…”. Tôi thở dài, chẳng thà cứ nói là tôi xấu lạ đi…
Giờ sinh hoạt đầu tiên cô chủ nhiệm lên hơi trễ. Mà hôm nay thì chưa học hành gì cả, buổi học này cũng chỉ để sắp xếp chổ ngồi và bầu ban cán sự lớp nên chúng tôi thấy khá thoải mái. Có kẻ chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết dày cộm trên bàn, kẻ thì cười đùa, kẻ ngồi im tự kỉ, không khí nói chung khá ồn ào. Thục Anh mới ngồi nói chuyện với tôi một chút thì điện thoại của nhỏ rung chuông, nhỏ vội vàng chạy ra khỏi phòng để nghe máy. Tôi không để ý đến những gì diễn ra xung quanh mình, lười biếng nằm bẹp dưới bàn chờ Thục Anh vào.
-Này! Có một tiếng con trai vang lên bên cạnh, tôi quay sang và lười biếng ngồi dậy.-Để gọn cặp của cậu vào cho tôi ngồi bàn này đi.
Cậu con trai nói với tôi, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm vào bạn gái xinh xắn bàn trên và không ngừng khua chân múa tay đùa giỡn với cô bạn đó. Hành động của cậu ta khiến tôi hơi ngứa mắt. Tôi quay đi lạnh nhạt trả lời.
-Chổ này có người ngồi rồi. Tìm chổ khác ngồi đi!
Tên con trai vô duyên kia dường như không quan tâm đến lời nói của tôi, cậu ta vô tư ngồi xuống và đưa tay kéo kéo mái tóc đuôi ngựa của cô bạn bàn trên. Hai cái áp chảo của cậu ta không khách khí đè bẹp nhép cái quai dây cặp da của tôi dưới ghế. Tôi nhíu mày, tên này chắc chắn không bị điếc, tại sao nó không nghe được câu trả lời của tôi, còn dám ngồi đè lên dây cặp yêu quý của tôi. Thật không thể tha thứ được mà. Thế là máu bạo lực nổi lên trong đầu tôi...
-Này! Tôi nắm lấy vai nó dùng sức xô mạnh ra ngoài.-Nghe không hiểu lời tôi nói à? Chổ này có người ngồi rồi. Cút ra khỏi cái dây cặp của tôi
Rầm!!!!!
Tên con trai vô duyên ngã nhào xuống đất. Tôi hơi giật mình. Không phải tôi mạnh tay quá chứ, từ nhỏ tôi đã đi học võ nên đôi lúc không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Nhưng lần này tôi còn chưa dùng hết ½ công lực nữa mà. Chắc là do nó yếu đuối quá thôi, con trai thời nay toàn công tử bột bám váy mẹ không mà, thật đáng thất vọng. Tôi tự an ủi mình, vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nhìn nó. Cả lớp lúc này chợt im bặt quay sang chúng tôi tò mò.
-Này!!!!!
Tên con trai kia sau cú ngã bất ngờ thì lóp ngóp bò dậy và giận dữ đưa chân đạp thật mạnh vào cái bàn trước mặt tôi, cái bàn lật ngửa bay ra giữa lớp, bạn bè trong lớp mặt tái mét, tôi thì hơi bất ngờ, xem ra tên này cũng không phải công tử bột ăn hại như tôi nghĩ. Sau vài giây cố kiềm chế bản thân, nó nhìn tôi vẫn chưa hết tức giận.
Giết? Thì ra một cú ngã từ ghế xuống đất có thể giết chết một tên con trai. Con người trở nên yếu ớt dễ chết như vậy từ lúc nào vậy kìa?
-Nếu tôi nắm đầu cậu đập vào tường 10 cái với lực mạnh gấp 100 lần cú xô khi nãy thì cậu mới chết được. Có muốn tôi làm thử cho cậu xác định không? Không nghe tôi nói chổ này có người ngồi rồi sao?Cậu còn cố ý ngồi xuống làm gì? Tôi nhìn nó, tay phủi phủi cái dây cặp, tên này tức điên lên lao đến trước mặt tôi hầm hè.
-Chỉ như vậy thôi mà cậu đã dùng bạo lực với tôi rồi hả?Cậu có phải là con gái hay không vậy? Có biết suýt chút nữa là mặt tôi va vào bàn rồi không?
Tôi nhíu mày nhìn bộ dạng tức giận của tên con trai trước mặt bực bội, rốt cuộc hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà tôi xui xẻo như thế?cái vụ chọn khối học chưa đủ làm tôi đau đầu hay sao mà bây giờ còn chui đâu ra một têncon trai không biết điều chọc tức tôi vậy trời. Lớp học lúc đó có vài lời xì xào nổi lên, hình như là của mấy cô bạn gáiđang bênh vực cho tên con trai kia.Có người thì can thiệp mong chúng tôi giảng hòa để không gây mất đoàn kết, có kẻ lại muốn tôi phải đi xin lỗi thằng nhóc kia vì tôi đã hành động sai trước. Nói chung là có nhiều ý kiến nhưng chẳng có ai bênh vực cho tôi. Mà trong tình cảnh này thì anh chàng kia đúng là nạn nhân tội nghiệp, còn tôi trong mắt mọi người chắc là bà nội phù thủy.
Tên con trai kia vẫn càu nhàu có vẻ bực bội. Tôi nhíu mày nhìn nó, phải nói tên này nhìn kĩ cũng không đến nỗi, con trai nhưng có làn da trắng mịn, khuôn mặt gợi cảm với chiếc mũi rọc dừa cao và đôi mắt sáng cuốn hút. Cậu ta có mái tóc xước kiểu sao hàn khá giống tóc tôi, nhưng tóc tôi có lẽ dài hơn. Chắc tôi và cậu ta có chung gu thẩm mỹ. Nhưng như vậy thì có gì ghê gớm đâu, điều quan trọng cậu ta là con trai mà lại đi so đo với một đứa con gái thì đúng là không thể chấp nhận được. Tên này vẫn xuýt xoa đưa tay kiểm tra khuôn mặtmình một cách cẩn thận xem có vết xước nào không, hành động của cậu ta phải nói là khiến tôi cực kì ngứa mắtmà muốn đưa tay xô cậu ta thật mạnh thêm một cái nữa. Sau khi đã xăm xoi chán cái khuôn mặt mĩ miều của mình thì cậu ta mới quay sang nhìn tôi xoi mói từ đầu đến chân, thấy tôi im lặng chắc nó nghĩ rằng tôi đang hối hận nên chỉ cười nhạt.
-Cô bạn…xấu lạ à! Lần sau nói chuyện với tôi thì nên biết kiềm chế cái tính thô lỗ của mình một chút. Bạn không có nhan sắc nên không đánh giá được tầm quan trọng của nhan sắc sao? Lỡ khuôn mặt đẹp trai của tôi bị thương rồi mất hết đẹp thì cậu tính sao đây?
Tôi sốc! Cả lớp nghe cậu ta nói cũng sốc. Đây là những lời mà một người bình thường thốt ra sao? Không biết khi nãy tôi xô có mạnh tay quá không? Không biết có làm đầu cậu ta va vào bàn không? Tôi có phải chịu trách nhiệm không? Mà nếu không phải lỗi tại tôi thì tên này chắc chắn ngay từ đầu đã bị mắc bệnh hoang tưởng về bản thân nặng lắm rồi. Tôi nghiêng đầu làm mặt ngố, vờ suy nghĩ cẩn thận rồi mỉm cười.
-Về vấn đề này thì bạn không cần phải lo! Cái gì người ta không có…tôi đảm bảo người ta cũng không thể nào bị mất đi được.
Tôi liếc cậu ta dò xét, đây là lớp chuyên văn mà, tôi tin tưởng rằng câu nói hàm ý của tôi chắc chắn cậu ta sẽ thừa trình độ để hiểu. Và đúng là không phụ sự mong đợi của tôi, cậu ta trợn mắt há hốc miệng. Lần này đến lượt cậu ta sốc, chắc là trước giờ cậu ta luôn sống trong thế giới rải đầy hoa hồng, ai gặp cậu ta cũng phải ngưỡng mộ tung hô cậu ta như một chàng hoàng tử, cậu ta không nghĩ ra có một ngày trong mắt người khác mình không khác gì cục gỉ mũi.Trong lớp có vài người bật cười. Tôi không để ý đến vẻ mặt ngây ngốc như con khỉ con của cậu ta lúc này nữa, chậm rãi đi đến dựng chiếc bàn về chổ cũ và ổn định chổ ngồi. Đúng lúc này thì giáo viên cũng vào bắt đầu buổi học. Còn cậu bạn kia vẫn nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa có thể giết chết người được.
Buổi học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cô trò gặp mặt nhau, giới thiệu rồi bầu ban cán sự lớp, tiết thứ hai là tiết toán, thầy giáo ôn lại một chút về kiến thức cũ và giảng dạy vài phần của bài học đầu tiên. Từ nhỏ tôi đã học giỏi toán nên đối với những kiến thức căn bản như thế này tôi cảm thấy không hứng thú lắm, tôi chỉ mong thầy mau chóng dạy cho chúng tôi kiến thức mới, cho chúng tôi những bài toán hóc búa để tôi có cơ hội rèn dũa khả năng của mình. Mà trong cái lớp chuyên văn này tôi có thể tin rằng mình học giỏi toán nhất lớp rồi.
Trên bục thầy vẫn giảng thao thao bất tuyệt một bài tập nhỏ mà theo tôi thì khá dễ, nhưng lại có rất nhiều người trong lớp không thể làm được. Tôi chán nản ngồi quay tròn cây bút bi trong tay ngó nghiêng xung quanh, mọi người lúc này thật ngoan ngoãn và chăm chỉ như những chú ong thợ. Ngay cả nhỏ Thục Anh ngồi bên tôi cũng đang chúi mũi nhìn lên bảng. Tôi thở dài khó hiểu, chỉ là một bài tập dễ thôi mà, sao mọi người lại cảm thấy khó khăn như vậy? dạng toán đó khi đi ôn thi học sinh giỏi tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
-Nhật Hạ ! Không chép bài à?
Nhỏ Thục Anh quay sang thấy tôi đang nhìn nó chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, tôi chỉ lắc đầu rồi đưa tay chống cằm, hình như bài toán nhỏ này cũng khiến cô bạn của tôi gặp khó khăn, tôi để ý thấy nó đã làm đi làm lại rất nhiều lần rồi mà vẫn chưa ra kết quả.
-Đừng có lười như vậy Nhật Hạ, mặc dù chúng ta không thi đại học môn toán nhưng vẫn phải học hành cẩn thận thì mới qua được kì thi tốt nghiệp chứ. Cậu có muốn sau này thi rớt tốt nghiệp chỉ vì điểm liệt môn toán không? Nhỏ Thục Anh huých tay tôi, nó không biết rằng hồi học cấp hai tôi là trùm môn toán, tôi biết là nó muốn tốt cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứng đầu.
-Tớ không muốn chép bài, mỏi tay lắm.
-Không chép bài thì cậu lấy đâu tài liệu để về nhà học?
-Tớ không cần thứ đó!
-Cậu thật là cứng đầu…
-Cậu quá khen…
Thục Anh đã bắt đầu bực mình vì thái độ ngang như cua của tôi, nó không thèm nói chuyện với tôi nữa, cúi xuống tiếp tục giải bài toán. Còn tôi thì thấy việc chọc phá nó giết thời gian còn vui hơn là nghe thầy giảng nên vẫn ngồi huyên thuyên đủ thứ mặc cho nó có nghe hay không, cho đến lúc.
-Nhật Hạ!
Thầy giáo gọi tôi, tôi giật mình đứng lên, không ngờ buổi đầu mà thầy đã nhớ tên học trò mới của mình rồi, trí nhớ của thầy thật tốt. À mà không phải, trên bàn giáo viên có sơ đồ lớp mà. Thầy nghiêm khắc nhìn tôi, tay cầm cây thước nhôm gõ cốc cốc lên bảng.
-Em đến đây để học hay đến để nói chuyện?
-Dạ…Tôi gãi đầu ấp úng.
-Đáp số của bài này là gì?
-Dạ…
Tôi nhìn lên bảng hơi cau mày, vì từ nãy đến giờ lo nói chuyện nên tôi không để ý là thầy đã chuyển sang bài khác rồi. Nhưng bài mới này cũng không khó lắm, có điều tôi còn chưa đọc đề thì làm sao mà nói kết quả ngay được…
-Nãy giờ em không nghe tôi giảng bài phải không? Tôi để ý em từ đầu buổi đến giờ chỉ toàn ngồi lo nói chuyện chọc phá người khác, em có biết lo cho tương lai của em không vậy?
Thầy bắt đầu giảng một bài rất dài về tương lai cho tôi nghe, các bạn thì quay lại nhìn tôi có vẻ ái ngại, riêng cái tên con trai mắc bệnh hoang tưởng khi nãy thì đang nhìn tôi cười rất đểu, hẳn là nó đang mát lòng mát dạ lắm khi thấy tôi bị thầy giáo trách mắng…
- Xấu lạ…lười lạ…não phẳng lạ….
Nó lẩm bẩm cố ý để cho tôi và mọi người nghe thấy, mấy nhỏ con gái gần đó nghe nó nói thì ùa lên cười phụ họa. Tôi liếc nó căm ghét. Tên này đúng là vô duyên lạ…
-Nhật Hạ, em đứng đó cho tôi, chừng nào giải ra đáp số bài này mới được ngồi xuống học tiếp…
-Một nghiệm là 0 và một nghiệm là -1. Đó là đáp số của bài toán.
Chỉ cần tính ra đáp số là cho tôi ngồi xuống sao? Tôi nhìn thầy cảm động, xem ra thầy ấy tốt bụng hơn tôi nghĩ. Trong lúc thầy còn mải la mắng tôi thì tôi đã kịp nhẩm ra đáp số bài toán rồi. Một lần nữa mọi người quay lại nhìn tôi sững sờ, thầy giáo cũng có vẻ ngạc nhiên lắm, sau vài giây thì thầy quay sang hỏi một bạn khác so sánh kết quả:
-Thiên Lam! Đáp số của em thế nào?
-Dạ….Người mà thầy hỏi không ngờ lại là tên con trai đáng ghét đó, thì ra tên nó là Thiên Lam, tôi chợt nhớ khi nãy hình như nó được bầu làm lớp trưởng thì phải, có lẽ đây là lí do thầy hỏi nó chăng? Thiên Lam đứng lên nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên lắm, rồi nhìn lên bảng gật đầu xác nhận.-Đáp số của em cũng giống bạn.
Thầy giáo nhìn Thiên Lam một chút hơi tiếc nuối rồi nhíu mày quay sang phẩy tay tỏ ý cho tôi ngồi xuống. Tôi hơi khó hiểu, sao thầy ấy nói chỉ cần tôi tính ra kết quả sẽ cho tôi ngồi xuống mà bây giờ lại trưng ra cái bộ mặt có vẻ hối hận thế kia, xem ra thầy ấy không phải thật sự có lòng tốt, uổng công nãy giờ tôi cảm động.
-Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau ngồi trong lớp không được làm việc riêng nữa nghe không? Còn một lần nữa tôi sẽ cho em ra ngoài cửa lớp đứng. Thầy nhìn tôi cảnh cáo.
-Vâng ạ!
Tôi làm ra vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng từ đó cho đến hết buổi học dường như mọi người hay quay sang nhìn tôi với vẻ hiếu kì lắm, tôi không biết có phải họ ngạc nhiên vì tôi đã làm được một bài toán mà mọi người cho là khó hay không? Đây chỉ là một bài toán đơn giản thôi mà, nhưng nếu các bạn muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ thì tôi cũng không cản đâu. Tôi hếch mũi lên cười tự mãn. Nhưng thực ra là tôi đã hiểu lầm rồi. Chỉ vì khi nãy trách mắng tôi mà thầy và cả lớp đã mất gần 15 phút quý giá giảng bài nên bây giờ ai cũng muốn đem tôi đi xử bắn đó thôi, tôi cảm thấy tương lai mình còn tươi đẹp nên không dám gây ảnh hưởng cho mọi người nữa, quyết định từ đó cho đến cuối buổi học ngoan ngoãn ngồi nghe giảng bài.
1 phút sau….
2 phút sau…
3 phút sau…
Tôi không chịu nổi cảnh ngồi yên một chổ nữa, định quay sang chọc phá bạn bè thì….
-Nhật Hạ! Tiếng nghiến răng của ai đó khiến tôi rợn tóc gáy, quay lại thì thấy lớp trưởng Thiên Lam mỉm cười rất đáng sợ cảnh cáo tôi.-Lớp học là một tổ chức có kỉ luật. Dù cậu có học giỏi đến đâu đi chăng nữa mà không chịu nghiêm túc gây ảnh hưởng đến tập thể thì tôi sẽ không để cậu sống hết ngày hôm nay đâu..
Giờ tôi mới biết dân khoa văn cũng đâu có hiền. Được rồi…được rồi, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ngồi yên mà, đừng trừng mắt với tôi như thế tôi sợ lắm. Tôi thở dài chống cằm nhìn lên bục giảng, sao mà nhàm chán quá. Ước gì bây giờ có một ai đó xuất hiện để xáo trộn cuộc sống của tẻ nhạt tôi thì tốt biết mấy…
Chương 2: Cầu được, ước thấy
-Nhật
Hạ!!!! Nhanh lên, sắp vào lớp rồi. Thục Anh hối hả giục tôi.
Tôi
miệng ngậm miếng sanwith còn chưa ăn hết chạy thục mạng theo nó. Đã hai tuần từ
sau ngày khai giảng hôm nào, tôi và Thục Anh bây giờ đã là đôi bạn chơi với
nhau khá thân trong lớp. Nhà tôi và nó cũng gần nhau nên sáng nào tôi cũng ghé
qua rủ nó đi học. Nhưng con gái đúng là chúa rắc rối. Bình thường tôi chỉ cần
chuẩn bị 5 phút là xong. Còn Thục Anh, tôi không hiểu suốt nửa tiếng đồng hồ
con nhỏ này sửa soạn cái gì mà mãi không xong, báo hại tôi cũng bị đi học trễ
giống nó. Đang chạy thục mạng thì…
-Nhật
Hạ…nhìn đường kìa!
Bốp…!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rầm…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vì
mãi chăm chú vào miếng bánh thơm ngon trên tay không chú ý đường nên tôi lao
vào người một ai đó, mũi tôi bị va đập khá đau, tôi đưa tay lên xuýt xoa, cũng
may là chưa bị tổn thương đến mức phải đi thẫm mỹ. Nhưng chiếc sanwith tôi đang
ăn dở thì đã lăn lóc dưới đất rồi, tôi nhìn nó thở dài tiếc rẻ, mới ăn được có
một nửa thôi mà. Thục Anh phía sau tôi vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy lo lắng.
-Hạ…có
sao không?
-Trời
ơi!!! cái khuôn mặt đẹp trai của tôi, tháng này tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao
mà xui vậy nè. Cái quỷ gì đây nữa vậy?
Một
giọng nói ai oán vang lên, tôi nghe rất quen, hai chúng tôi cùng liếc đứa con
trai ngồi dưới đất đang ôm mặt suýt xoa rồi thở dài. Người ta nói trái đất tròn
nên oan gia hay đụng mặt.
-Nhỏ
xấu lạ! mắt để sau gáy hay sao mà không thấy đường thế hả? Thiên Lam nhăn nhó
lau vệt tương ớt trên mặt bị chiếc bánh của tôi dính vào rồi lóp ngóp đứng dậy.
-Xấu…lạ
?
Tôi
nhíu mày, còn Thục Anh che miệng cười khúc khích, tôi liếc tên con trai kia căm
ghét. Cái đồ con trai vô duyên. Nó nói tôi xấu gái tôi cũng đâu có ý kiến gì, mắc
mớ gì phải gọi tôi là xấu lạ? Xấu lạ ư? Xấu lạ là thể loại gì chứ?
-Ê
xấu lạ! đụng trúng tôi rồi thì mau xin lỗi đi chứ, đần mặt ra nhìn cái gì thế hả?
Cậu sợ mọi người không biết được cậu bẩm sinh mặt đã siêu ngố hay sao?
Nhỏ
bạn thân của tôi thì vẫn đang che miệng cười, tôi nhìn tên con trai trước mặt rồi
quay sang liếc nó. Bình thường tôi rất quý Thục Anh, nhưng sao bây giờ tôi muốn
nhảy vào đánh nó chết, bạn bè bị xỏ xiên mà nó còn đứng cười. Thật không hiểu
nó thấy thú vị ở chổ nào khi tôi bị xiên xỏ? Bực bội, tôi ngước lên nhìn Thiên
Lam với vẻ hung hăng:
-Ê!
Hoang tưởng! Tên tôi không phải là xấu lạ. Cậu mà còn dám gọi tôi như vậy một lần
nữa, hứa danh dự tôi sẽ tiễn cậu đi ăn cơm bệnh viện đó. Tôi nhìn tên con trai
trước mặt nghiến răng. Thấy bộ dạng tức
giận của tôi như thế nó chỉ cười cười.
-Không
phải xấu lạ à? Thế tớ phải gọi cậu là gì?
-Đẹp
lạ !
Tôi
còn chưa kịp mắng cho tên vô duyên một trận, cô bạn thân của tôi đã nhảy vào trả
lời thay tôi. Tôi nhìn Thục Anh đang cười, không biết nên cám ơn nó hay đánh
nó?
-Tôi
tên là Nhật Hạ!!!!!!
Tôi
nghiến răng liếc hai đứa đang nhìn tôi tủm tỉm cười. Không biết có nên dùng
hành động để cho tụi nó biết là tôi đã lấy được đai đen karate năm ngoái hay
không đây? Nhưng đúng vào lúc tôi định lao vào đánh hai đứa nó thì chuông reo
báo giờ lên lớp của giáo viên, tôi đành miễn cưỡng gác lại mối hận thù này. Chờ
tính sau.
Giờ ra chơi…
-Bà cô phát xít, khủng bố, hitler…
Tôi
ôm một chồng tập cao lêu nghêu vừa đi vừa lẩm bẩm. Đây toàn là vở bài tập môn
văn mà chúng tôi phải nộp để cô chấm điểm 15 phút, nhiệm vụ của tôi là phải đem
đến phòng giáo viên cho cô chủ nhiệm. Tôi thật không hiểu nổi cô ấy nghĩ gì, rõ
ràng trong lớp không phải là không có đứa con trai nào, tại sao cô lại giao việc
này cho một đứa con gái như tôi? không lẽ chỉ vì bộ dạng của tôi quá giống con
trai hay sao? Cô ấy đúng là phân biệt đối xử kì thị học sinh.
Đi
ngang qua ngã rẽ ở cầu thang, tôi cẩn thận chỉnh lại tư thế cho mấy cuốn tập sắp
rơi xuống rồi mới nhanh chân bước đi. Nhưng…
Bụp…
Uỵch….
Tôi
lại đụng trúng thứ gì đó ngã lăn ra đất, tập vở cũng rơi tứ tung dưới sàn. Tôi
xoa xoa trán cố nén đau ngồi dậy khẳng định: tháng này dám chắc là tôi bị sao
quả tạ chiếu trúng rồi.
-Xin
lỗi, bạn không sao chứ?
Một
giọng nói ấm áp vang lên. Tôi ngước lên nhìn người trước mặt ngỡ ngàng. Đó
chính là người tôi đụng trúng khi nãy sao?
Người
con trai này sao?
Tôi
như bất ngờ bước vào một giấc mộng dài, người con trai trước mặt tôi thật đẹp
quá. Khuôn mặt thanh tú với làn da trắng không một chút tì vết, có lẽ da cậu ấy
còn đẹp hơn da của tôi nữa, mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt nước hồ đông.
Tôi như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm đó không tài nào thoát ra được.
Người
con trai này, dù rằng mới gặp nhưng tôi dám chắc là đã biết đến cậu từ rất lâu
trước đó rồi. Có lẽ cậu ấy luôn hiện diện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ
kể cho tôi hằng đêm khi tôi còn là một cô bé. Trong những câu chuyện ấy luôn có
những vườn hoa đủ màu, có suối chảy róc rách, chim hót líu lo, có những vệt nắng
sáng mờ, những cánh chim tung bay trong nắng sớm. Còn người con trai này chính
là một chàng hoàng tử, là thiên sứ hay một nhân vật nào đó rất đẹp. Tôi dám chắc
là như thế.
Từ
khi vào học lớp chuyên văn tôi buộc phải thay những câu chuyện cổ tích xa xưa bằng
các tác phẩm tiểu thuyết hiện đại, mục đích để trau dồi ngôn từ hay nâng cao cảm
nhận gì đó như Thục Anh đã nói với tôi, tôi còn nhớ tác giả Cố Mạn đã từng viết
một cuốn sách có tựa đề là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Khi Thục Anh đưa cho tôi
cuốn sách đó tôi đã từ chối không đọc, tôi cho rằng trên đời này chẳng bao giờ
có thứ gọi là tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ như người ta vẫn
thường ca tụng. Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ tình cảm chỉ có thể phát
sinh khi hai người cùng gặp gỡ, tìm hiểu nhau và cùng nhau trải qua một giai đoạn
thử thách đầy chông gai thì mới gọi là tình yêu được. Yêu từ cái nhìn đầu tiên
ư? thứ tình yêu hời hợt đó chắc chắn không bao giờ tồn tại trên đời.
Nhưng
bây giờ thì sao? lần đầu tiên tôi dám thừa nhận là mình sai. Có lẽ tôi đã yêu
người con trai này, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy, không biết sau này tôi có cảm
thấy xấu hổ vì khẳng định vội vàng của mình hay không, nhưng bây giờ thì tôi
không biết làm sao để ngăn lại trái tim đang loạn nhịp của mình nữa. Nó đang đập,
hối hả, gấp gáp không theo một vũ điệu nào cả.
Hỗn
loạn….
Tôi nhìn người con trai ấy, thời gian như
ngưng đọng, vạn vật như ngưng đọng, chỉ còn những dãi nắng ấm áp đang phủ lên
vai cậu và những ngọn gió nhẹ ùa qua nghịch ngợm những sợi tóc đen mượt. Thấy
tôi đang ngơ ngẩn nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.
-Cậu
không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, vì tôi đang mãi suy nghĩ nên không
biết có người đang đi đến.
Chàng
trai trước mặt tôi vừa dịu dàng nói và đưa những ngón tay thon dài nhặt giúp
tôi những cuốn tập đang vung vãi dưới đất. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu
ấy mặt tôi tự dưng đỏ ửng và nóng lên, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngùng trước
một người con trai.
-Cậu
cần mang những thứ này đi đâu? để tôi giúp cậu, nhìn chồng tập này có vẻ nặng lắm.
Chàng
trai đẹp như thiên sứ này mỉm cười đề nghị với tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi
không thể mở miệng nói với cậu ấy một lời nào cả, chỉ biết nhìn cậu gật gật đầu
như một con mèo nhỏ đi lạc.
Mang
giúp tôi đống tập lên phòng giáo viên thì chàng trai đó tạm biệt tôi rồi vội vã
đi đâu đó. Còn tôi lếch thếch bước về lớp vẫn chưa hoàn hồn. Nếu tôi nói điều
này với Thục Anh chắc chắn nó sẽ không tin đâu, hôm nay tôi đã gặp một thiên thần.
Mà
người ta hay nói những giấc mộng đẹp thường không tồn tại lâu. Tôi không biết cậu
ấy học lớp nào., liệu tôi còn cơ hội để gặp lại cậu ấy nữa hay không? Chàng
thiên sứ đẹp tuyệt đó. Nghĩ đến điều này tôi lại thấy hơi buồn buồn. Tôi không
biết có phải mình mới trải qua một giấc mơ ngắn ngủi? Chàng trai đó có thật sự
tồn tại hay chỉ là ảo giác, là giấc mơ trong một phút huyễn hoặc? Càng lúc tôi
càng thấy mình có vấn đề rồi.
-Sao
vậy Nhật Hạ? Thấy tôi thở dài, Thục Anh quay sang nhìn tôi với vẻ quan tâm.-Khi
nãy cậu có gặp Thiên Lam không? Cậu ta tìm cậu dường như có chuyện gì đó.
-Tớ
không gặp. Tôi thở dài. Thằng ngốc đó thì có vấn đề gì với tôi? Mổi lần đụng mặt
nhau là tôi với nó lại cãi nhau chí chóe, nếu nó tìm tôi chắc chắn là vì thấy
buồn chán nên cần có người gây lộn đó mà.
-Hôm
nay cậu bị sao vậy? từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngơ như bò đeo nơ. Cậu bệnh à? Hay mới
ăn nhầm thứ gì quá hạn sử dụng? Thục Anh lo lắng đặt tay lên trán tôi kiểm tra
nhiệt độ rồi khẳng định.-Đầu hơi lạnh.
Tôi
nheo mắt nhìn nó. Nhỏ bạn thân này của tôi, nhìn thì hiền hiền dễ thương thế
thôi chứ cũng thuộc dạng chuyên gia xỏ xiên bạn bè. Mà sở thích của nó lúc rảnh
rỗi hình như là cùng với tên Thiên Lam chết dẫm kia chọc cho tôi nổi điên lên để
cười.
-Thục
Anh! .tôi nhìn nó lạnh lùng.-Cậu nên nhớ tớ không phải heo, thấy cái gì cũng
tùy tiện bỏ vào mồm.
-Thế
chiếc bánh bông lan của tớ để trong ngăn bàn đâu rồi? Nó liếc tôi nghi ngờ.
Tôi
nuốt nước miếng tránh ánh mắt của nó. Chiếc bánh bông lan? chậc! đang nằm gọn
trong bụng tôi rồi, khi nãy đói bụng mà phải đem đống vở bài tập văn lên phòng
giáo viên nên tôi không có thời gian ra căntin mua đồ, tiện thể thấy trong bàn
Thục Anh có chiếc bánh rất ngon nên tôi vui vẻ bóc ăn luôn. Mặc dù có hơi áy
náy nhưng tôi vẫn mặc kệ, dù sao thì đây đâu phải lần đầu tôi ăn vụng bánh của
nó, ăn thêm một lần nữa thì đã sao. Chỉ cần bây giờ chối bay chối biến đi là được,
không có nhân chứng vật chứng thì nó làm gì được tôi?
-Cái
đó…Tôi ngước lên nhìn Thục Anh, còn chưa kịp phủ nhận thì:
-Cái
đó tớ biết. Thục Anh! Hồi nãy chính mắt tớ thấy Nhật Hạ lấy bánh của cậu ra ăn
vụng.
Tôi
liếc xéo kẻ vừa lên tiếng, quả nhiên thằng nhóc Thiên Lam đang nghe răng nhìn
tôi cười. Thằng nhóc này! Nếu hôm nào không làm cho tôi gặp nạn thì hôm đó nó
ăn cơm không ngon hay sao ấy? Tôi liếc nó căm ghét. Thục Anh lúc này mới nhìn cậu
ta, sau đó quay sang tôi bình thản hỏi:
-Cậu
đã ăn chiếc bánh của tớ hả Nhật Hạ?
Tôi
hơi ngước lên nhìn Thục Anh, nhỏ không giận tôi sao? Thực ra cũng không phải là
tôi cố ý ăn vụng đồ ăn của nó, chẳng qua lúc đó tôi đói quá, mà cũng tại nó ì
không chịu cất chiếc bánh cẩn thận. Tôi biết là mình sai nên nhìn nó có vẻ hối
lỗi, gật gật đầu. Không ngờ nó lại nói với tôi thế này.
-Nhật
Hạ! Chiếc bánh đó đã quá hạn sử dụng rồi, tớ chưa kịp vất đi không ngờ lại bị cậu
ăn mất. Thôi coi như đỡ uổng phí 10k của tớ.
-Cái
gì ? Tôi nhìn lên nhỏ bạn sững sờ. Hết hạn sử dụng? Hèn chi mà lúc ăn tôi thấy
mùi vị của nó hơi chua, tôi cứ tưởng chiếc bánh nhân dâu nên mới chua chua như
thế, thì ra là…-Thục Anh! sao cậu có thể để thứ nguy hiểm đó ở trong ngăn bàn?
Cậu có biết đồ ăn hết hạn nguy hiểm thế nào không?
Tôi
gào vào tai nó. Hèn gì mà từ nãy đến giờ tôi thấy cơ thể khó chịu như vậy, mà hồi
nãy thì bụng tôi chỉ hơi đau thôi, giờ nghe xong lí do nó lại đau dồn dập hơn.
Mặt tôi trắng bệch, cả người thấy lạnh toát, tôi có cảm giác mồ hôi trên trán
đang túa ra rất nhiều. Thôi xong rồi!
-Cậu
ăn vụng của tớ nhiều như vậy, hôm nay phải trả giá rồi, đáng đời cậu lắm!
Thục
Anh nhìn tôi cười cười. Tôi biết nó không cố ý, nhưng sao tôi vẫn thấy ghét nó
quá. Bụng tôi càng ngày càng đau, không nhanh xuống phòng y tế xin thuốc chắc
chết mất. Thục Anh thấy tôi mặt tái nhợt cũng hơi lo lắng liền quay sang Thiên
Lam:
-Thiên
Lam! cậu đưa Nhật Hạ xuống phòng y tế đi…Nhưng chưa nói hết cậu, Thục Anh đã im
bặt. Thiên Lam đang dựa lưng vào tường, mặt cậu ta cũng trắng bệch giống tôi,
tay ôm bụng, trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.-Thiên Lam…cậu bị sao vậy?
Tôi
cười nhạt rồi vội đứng dậy đi lên phòng y tế. Tên nhóc kia cũng khổ sở đi theo
tôi sau khi đã thú nhận với Thục Anh:
-Khi
nãy Nhật Hạ có chia cho tớ một nửa cái bánh của cậu để tớ đừng nói với cậu.
Đáng
đời đồ phản bội! Mặc dù cơ thể rất khó chịu nhưng tôi vẫn mừng thầm trong lòng
vì tên Thiên Lam đáng ghét cũng phải chịu họa cùng tôi. Chiêu này của Thục Anh
quả thật rất lợi hại. Mặc dù không biết nó có cố ý hay không nhưng tôi đã tự thề
với lòng mình, sẽ không bao giờ dám ăn vụng đồ ăn của nhỏ nữa.
-Cậu
đúng là đồ hậu đậu. Lần sau có ăn uống cái gì cũng nhớ coi kĩ hạn sử dụng rồi
hãy ăn nhé. Báo hại tớ cũng bị cậu liên lụy theo.
Thiên
Lam đi bên cạnh tôi vừa gãi gãi đầu vừa cằn nhằn. Đúng là chúng tôi như vừa ở
quỷ môn quan trở về, nhưng mà…
-Cậu
có tư cách nói tớ câu đó sao? Rõ ràng tớ đã chia cho cậu một nửa cái bánh vậy
mà vẫn đi mách lẻo tớ. Đồ con trai nhiều chuyện.
-Tớ
mà biết ăn xong phải lên phòng y tế uống thuốc thế này thì chắc chắn lúc đó sẽ
không nhận đâu.
-Còn
tớ mà biết Thục Anh dùng chiêu này thì khi nãy đã nhường hết chiếc bánh đó cho
cậu ăn rồi.
-Cậu
nói vậy là sao?
Chúng
tôi cứ thế vừa đi vừa cãi nhau chí chóe cho đến tận khi vào lớp. Cũng may hôm
nay là cuối tuần nên tiết cuối cùng là sinh hoạt chủ nhiệm. Thường thì đây là
tiết học nặng nề nhất vì đây là tiết giành riêng cho giáo viên chủ nhiệm xử tội
mấy kẻ lỡ vi phạm nội quy trong tuần. Hình phạt thì cũng nhẹ nhàng thôi, tùy
theo mức độ vi phạm nặng đến đâu sẽ được phân công đi cọ tolet trong bao nhiêu
ngày đến đó. Chính vì vậy mà đến giờ này cả lớp sẽ im thin thít, tất cả học
sinh dù ngoan hay cá biệt, dù vi phạm hay không vi phạm cũng đều đồng loạt đóng
vai những chú thỏ con biết nghe lời. Nói chung phải làm sao để cô chủ nhiệm cảm
thấy mủi lòng mà không xử phạt là được. Nhưng không khí tiết học hôm nay có vẻ
như hơi khác so với những tuần trước. Tôi thấy đám con gái đang nhao nhao lên.
Không. dường như là tụi nó đang kích động vì ai đó. Nhìn vào hướng trung tâm,
có một thành viên lạ mặt xuất hiện trong lớp tôi, chính xác thì cậu ta đang ngồi
phía sau bàn của tôi.
-Ai
đây? Thiên Lam ngước lên nhìn người lạ có vẻ ngạc nhiên.
Còn
tôi. Ngay khi nhìn thấy người này trái tim tôi tự dưng lệch đi một nhịp. Những
tiếng huyên náo xung quanh tôi bổng dưng biến mất, tôi không còn nghe thấy gì nữa,
chỉ cảm nhận được nhịp tim của mình càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
-Chào
hai cậu! Tôi là Thiên Phong, học sinh mới chuyển đến. Người con trai đó nhìn
tôi và Thiên Lam mỉm cười.
Giấc
mơ của tôi đã trở lại? Mà có lẽ không phải là một giấc mơ. Là hoàng tử trong
truyện cổ tích của tôi đã trở lại, đây có được coi là duyên phận không?
Thiên
Phong ư?
Thiên
Phong-ngọn gió của bầu trời tự do. Cái tên của cậu ấy thật đẹp, cũng rất giống
với sự xuất hiện của cậu ấy.Tôi vẫn đứng lặng im ngắm nhìn cậu, những ngọn gió
ùa qua nghịch ngợm trên mái tóc đen mượt như tơ của cậu càng khiến tôi trở nên
mơ hồ.
Thiên
Phong…
Cốp!!!!!
-Chưa
hết đau bụng à?
Trong
lúc tôi còn đang mơ màng thả hồn vào người con trai tuyệt đẹp tên Thiên Phong trước
mặt thì tên ngốc bên cạnh bất ngờ cốc đầu tôi. Giây phút lãng mạng của tôi
nhanh chóng kết thúc. Tôi quay sang liếc cậu ta căm ghét. Bình thường tôi đã rất
muốn đánh cậu ta rồi, nhưng bây giờ tôi còn mãnh liệt muốn giết chết cậu ta hơn
nữa.
-Chào
cậu Thiên Phong! Tớ tên là Nhật Hạ, cảm ơn cậu khi nãy đã giúp tớ mang chồng
bài tập lên phòng giáo viên. Tôi xí xớn đi đến trước mặt cậu ấy giới thiệu.
Thiên
Phong nhìn tôi dịu dàng mỉm cười, dường như cậu ấy là kiểu người kiệm lời. Các
bạn nữ trong lớp tôi có vẻ rất vui trước sự gia nhập của Thiên Phong. Đến lúc
này thì tôi mới nhìn đám bạn ái ngại, có lẽ không phải chỉ mình tôi tin vào
tình yêu sét đánh, Thiên Phong mới vào lớp chưa đầy một tiếng tôi đã nhận ra có
rất nhiều bạn gái chú ý đến cậu ấy rồi, tôi thở dài, tình hình này xem ra tôi
có rất nhiều đối thủ.
Chương 3: Bức thư của người bí ẩn
Trước kia tôi học
chuyên môn toán nên phần lớn thời gian tôi đều giành để giải bài tập, những môn
khác tôi đều học theo kiểu đối phó với giáo viên, chỉ cần đủ 7.0 trở lên là đủ,
ngoài ra tôi không quan tâm lắm đến những kiến thức cần tiếp thu. Nhưng khi lên
cấp ba đăng kí học chuyên văn tôi mới biết thì ra ngoài toán cũng có những môn
học rất thú vị. Lịch sử, sinh học, ngữ văn…tất cả dường như đều mở ra cho tôi một
chân trời mới, một thế giới mới khiến tôi say mê khám phá. Lúc này tôi mới cảm
thấy có phần hối tiếc vì trước đây tôi đã bỏ qua những điều thú vị này.
Đăng kí học văn
ban đầu là do tôi muốn giữ sĩ diện với bạn bè. Nhưng dần dần tôi cảm thấy văn học
quả là một môn học thú vị, và đúng như tên nhóc giỏi văn trước kia đã nói với
tôi, những người học giỏi toán chưa chắc đã học được văn, và văn học cũng không
dễ như tôi nghĩ. Tôi không có khả năng viết ra những bài thơ lay động lòng người,
không sáng tác được những áng văn khiến người đọc chảy nước mắt. Nhưng tôi yêu
thích những tác phẩm văn học, đặc biệt là các tác phẩm hiện đại của Việt Nam và
Trung Quốc. Càng học sâu vào khối C tôi càng thấy mình không muốn quay lại nữa.
Trước đây tôi đã từng hối hận vì mình đăng kí học khối C, nhưng giờ tôi lại cảm
thấy nếu trước kia mình không lựa chọn điều này thì giờ tôi còn hối hận hơn nữa.
Nhưng vấn đề bây
giờ không chỉ là những môn học nữa, điều khiến tôi quan tâm nhiều nhất bây giờ
chính là Thiên Phong. Nếu không vào đây học tôi sẽ không có cơ hội gặp được cậu
ấy, không biết đến cậu ấy. Chính vì vậy bây giờ tôi có thể vui vẻ khẳng định là
trước kia mình đã có quyết định rất đúng đắn rồi.
Thế nhưng cuộc sống
cũng không phải lúc nào cũng theo ý mình.
-Chào buổi sáng,
Thiên Phong !
Tôi bước vào lớp
trong tâm trạng vui như chưa từng được vui. Điều đầu tiên mà tôi làm trong vô
thức là đưa ánh mắt về phía Thiên Phong. Cậu ấy cũng vừa thấy tôi và đáp lại bằng
một nụ cười dịu dàng.
-Chào buổi sáng,
Nhật Hạ!
Ầm..ầm…ầm…
Hình
như có tiếng động gì đó rất ồn ào trong ngực tôi, tôi cố kìm nén để không hét
lên vì kích động rồi chậm chậm đi lại chổ mình ngồi. Mấy chiếc bàn gần chổ tôi
bây giờ chật kín người, toàn là mấy cô nàng xinh xinh trong lớp tới bắt chuyện
với Thiên Phong. Thiên Phong thì vẫn thế, kiệm lời và có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ
thi thoảng mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của mấy cô bạn. Nhưng mấy cô bạn
trong lớp tôi dường như có động lực gì đó rất lớn, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Thằng nhóc Thiên
Phong vào lớp mới có 1 tuần mà đã cướp mất của cậu hơn ½ fan hâm mộ rồi kìa,
Thiên Lam! Cậu định để yên vậy sao?
Danh-một cậu bạn
trong lớp huých huých tay Thiên Lam. Tên khó ưa kia có vẻ không để tâm lắm, vẫn
ngồi một chổ loay hoay nghịch khối rubic trong tay. Tôi khẽ liếc về phía Thiên
Phong, cậu ấy đang thả đôi mắt đen thẳm lên bầu trời xanh lam qua ô cửa sổ. một
tay chống cằm, những ngọn gió ùa qua đùa giỡn những sợi tóc mượt như tơ trên
khuôn mặt thanh tú. Tôi vô thức chống tay lên cằm mơ màng, không hiểu sao tôi rất
thích nhìn thấy hình ảnh của Thiên Phong như thế này.
-Nhật Hạ! Thục Anh
chọc chọc vào vai tôi cười đểu.-Đang ngắm nhìn ai vậy?
Tôi quay lại,
hơi ngượng ngùng, không trả lời nó. Thục Anh thấy vậy lấy ngón tay gõ gõ xuống
bàn nhìn tôi dò xét.
-Cậu ta nhìn
cool đấy chứ?
-Cậu thích Thiên
Phong hả? Tôi hỏi Thục Anh với vẻ nghi ngờ, nhưng nhỏ lắc đầu.
-Không!
Nói là không. Thế
nhưng tôi thấy nhỏ vẫn dán mắt ngắm nhìn Thiên Phong. Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ
về câu trả lời của nó nên tiếp tục chất vấn:
-Vậy sao cậu ngắm
nhìn người ta say đắm vậy?
Thục Anh quay
sang liếc tôi. Trả lời ngắn gọn:
-Trai đẹp là một
loại tài nguyên, thấy trai đẹp mà không ngắm đó là một sự lãng phí! Tớ không muốn
tài nguyên quốc gia bị lãng phí.
Lí do đơn giản
thật.
-Nhưng cũng đáng
tiếc thật. Thục Anh quay sang nhìn Thiên Phong thở dài.-Giá mà cậu ấy có thể ở
lại đây lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.
-Hở? Tôi kinh ngạc
ngước lên nhìn Thục Anh.-Cậu nói vậy là sao?
-Ồ…cậu chưa biết
sao? Thiên Phong chỉ học với lớp mình một tháng thôi, cuối tháng này cậu ấy phải
sang Anh quốc du học rồi.
-Thiên Phong…sang
Anh du học….sau một tháng nữa?
Đây là sự thật
sao? Tôi gục xuống bàn, nụ cười đông cứng trên môi. Nghe những lời Thục Anh vừa
nói sao tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ vậy? Thế này là sao? Rõ
ràng tôi chỉ mới vừa gặp được cậu ấy có một tuần thôi mà. Còn chưa tạo được những
kí ức đẹp đẽ, chưa thể nói cho cậu ấy biết về tình cảm của tôi, vậy mà cậu ấy lại
sắp đi rồi. Có phải ông trời thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên mới nảy
ra ý định trêu chọc tôi hay không?
Giờ
thì tôi mới biết thì ra Thiên Phong là du học sinh mới về nước, cậu ấy được bố
mẹ gửi đến học ở trường tôi chỉ có một tháng rồi sẽ sang nước ngoài tiếp tục
theo học ở một ngôi trường bên Anh quốc.
Tôi
nhìn qua Thiên Phong. Cậu ấy vẫn ngồi lặng yên thả ánh mắt đen thẳm qua khung cửa
sổ, mặc kệ sự quan tâm của mấy cô bạn gái đang ngồi xung quanh mình. Dáng vẻ của
cậu ấy đúng là vừa lạnh lùng vừa cuốn hút khiến người ta muốn chinh phục. Tôi
đưa hai tay vò đầu điên cuồng. Ông trời đúng là biết trêu đùa người khác. Thiên
sứ của tôi, hoàng tử trong truyện cổ tích của tôi.
Đùa
sao?
Tôi
không thể chấp nhận được việc có một người con trai kì lạ bất ngờ nhảy vào cuộc
đời tôi, ngang nhiên cướp đi trái tim tôi rồi lại thản nhiên bỏ đi như vậy.
Đúng! Không thể chấp nhận được.
Chính
vì thế nên tôi vạch ra một kế hoạch: Tìm cách giữ Thiên Phong ở lại.
Nhưng
nói thì dễ, làm được lại là cả một vấn đề.
Tôi
nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có cách giữ cậu ấy lại. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ. 1
tuần, rồi 10 ngày, 15 ngày, 20 ngày, 29 ngày. Đến tận ngày cuối cùng mà tôi vẫn
không biết phải làm sao để giữ Thiên Phong ở lại. Tôi như đang ngồi trên đống lửa
vậy. Ngày mai là ngày cuối cùng tôi còn gặp Thiên Phong, tôi phải làm sao bây
giờ? Tôi lăn lăn trên chiếc ghế sofa nhăn nhó, nghĩ đến mụ mị đầu óc rồi mà vẫn
không tìm ra cách.
-Bé
cưng! Em làm sao thế?
Một
giọng nói ấm áp vang lên, rồi một bàn tay to chắc chắn xoa xoa đầu tôi. Tôi ngước
lên phụng phịu.
-Anh
hai!
Anh
hai nhìn tôi mỉm cười rồi đặt xuống trước mặt tôi dĩa trái cây ướp lạnh, nếu
như bình thường tôi đã nhào đến ăn sạch bách rồi, nhưng bây giờ tôi không có
tâm trạng đó. Anh trai thấy biểu hiện của tôi thì có hơi ngạc nhiên, lập tức
đưa tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.
-Có
phải mới uống nhầm thuốc gì không? Có bị sốt không? Lần đầu tiên anh thấy em
chê đồ ăn đó.
-Em
đang buồn, đừng chọc em. Tôi nói và gạt tay anh trai mình ra.
Anh
tôi chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh khoác vai tôi kéo vào lòng mình. Thấy tôi chỉ
thở dài, anh vò rối bù mái tóc của tôi.
-Đang
lên kế hoạch tỏ tình với thằng nhóc nào hả? Nói với anh đi, anh sẽ tư vấn giúp
em.
Tôi
chu cái miệng nhỏ xíu ra, đưa tay nhón lấy một miếng lê đưa lên miệng. Anh trai
tôi là sinh viên đại học khoa tâm lí, về vấn đề tình cảm thì anh ấy là chuyên
gia. Nhờ nắm bắt được tâm lí của đối phương, cộng thêm vẻ bề ngoài cao ráo sáng
sủa, tôi biết anh trai vĩ đại của tôi có một thành tích yêu đương rất hoành
tráng. Nếu bạn đang lên kế hoạch lừa tình một cô gái nhẹ dạ nào đó? Hãy nhanh
chóng tìm tới anh trai tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo với bạn anh
trai tôi là quân sự đáng tin cậy mà bạn có thể tin tưởng. Nhưng về vấn đề của
tôi liệu anh ấy có giúp được?
-Minh
Khôi!
Tôi
nhìn anh trai tôi với vẻ khó xử. Dù sao tôi cũng đang bế tắc, nếu có một người
cho lời khuyên miễn phí mà từ chối thì cũng hơi lãng phí. Anh trai vẫn im lặng
ngồi ăn lê chờ tôi hỏi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì tôi cũng
nhìn anh quyết định nhờ vả.
-Minh
Khôi! anh là người từng trải, anh có biết làm cách nào để giữ một người lại
không? ý em là người này chỉ mới gặp thôi, không có quan hệ thân thiết gì cả…nhưng
mà em không muốn người đó đi.
Anh
tôi ngừng ăn, quay sang nhìn tôi như người ngoài hành tinh, tôi gãi gãi đầu, khả
năng diễn đạt của tôi không được tốt. Mà giờ không nói rõ cho anh trai tôi, anh
ấy chắc chắn không giúp tôi. Thế là tôi lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới
làm cho anh hai tôi hiểu tình hình cụ thể.
-Hừm…anh
trai tôi đưa tay lên xoa cằm nhíu mày suy nghĩ, tôi thì vẫn như con mèo nhỏ ngước
lên chờ đợi câu trả lời của anh.-Vậy thì cứ nói rõ tình cảm của mình cho cậu
nhóc đó biết là được. Như vậy may mắn có thể khiến nó cảm động mà ở lại, không
may nó vẫn đi thì ít ra em cũng đã tỏ tình được với nó, nó sẽ nhớ về em một thời
gian.
-Làm
sao để nói rõ tình cảm của mình cho cậu ấy biết? Tôi nhìn anh trông chờ.
-Cách
dễ nhất là viết thư. Cứ viết ra những gì em suy nghĩ về cậu ta là được. Nếu thằng
nhóc đó là người tử tế, anh tin chắc nó sẽ trân trọng tình cảm của em, còn nếu
nó hời hợt…tiễn nó đi càng nhanh càng tốt.
Nghe
anh trai nói vậy tôi nghĩ ngợi một chút rồi lếch thếch đi về phòng. Ít ra cũng
có cách giải quyết rồi. Bây giờ tôi phải viết thư cho cậu ấy. Nhưng viết cái gì
bây giờ? Tôi suy nghĩ một chút rồi cầm bút cắm cúi viết. Đến sau này tôi cũng
không thể nhớ rõ tôi đã viết cho cậu ấy những gì. Chỉ biết lúc viết xong bức
thư đó tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn 2 giờ sáng rồi. Tôi nhìn lại cuộn giấy mình
vừa viết. Dài hơn cả một bức tấu sớ nữa. Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Liệu cậu ấy
có kiên nhẫn đọc hết bức thư mà tôi viết cho cậu ấy không?
Ngày
cuối tuần.
Khi
tiết học cuối cùng kết thúc, một nhóm trong lớp tôi có nhiệm vụ làm tổng vệ
sinh lớp học. Thiên Phong cũng nằm trong nhóm người này. Tôi từ chối lời rủ rê
của Thục Anh đi ăn kem, cố ý xếp sách bút thật chậm, chờ đến khi chỉ còn vài
người trong lớp mới len lén bỏ cuộn giấy-thư tình vào ngăn bàn của Thiên Phong.
Nhưng vẫn còn chưa yên tâm nên tôi đợi ở bên ngoài chờ xem phản ứng của cậu ấy
sau khi đọc xong bức thư sẽ thế nào.
Khi
mọi người ra về hết chỉ còn lại Thiên Phong ở trong lớp, tôi thấy cậu ấy đã
phát hiện ra bức tấu sớ-thư tình tôi để trong ngăn bàn. Cậu ấy hơi ngạc nhiên mở
ra đọc. Thấy hành động này, tim tôi đập loạn lên vì hồi hộp. Tôi cũng không thể
nhớ được rốt cuộc hôm qua mình đã viết những gì trong đó, chỉ biết là Thiên
Phong đọc mãi mà vẫn chưa xong, khuôn mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng vô cảm, từ đầu đến
giờ tôi chưa hề thấy cậu ấy tỏ ra một chút cảm xúc nào ngoài sự bình thản.
Tôi
chầm chậm ngồi xuống dựa lưng vào cửa. Rốt cuộc Thiên Phong cảm thấy như thế
nào? Tôi không dám hi vọng bức thư của mình có thể giữ cậu ấy ở lại, điều quan
trọng là tôi muốn cho cậu ấy biết cảm xúc của tôi đối với cậu ấy.
Vài
phút trôi qua, tôi ngước đôi mắt trong veo lên nhìn bầu trời xanh thẳm cười buồn.
Không biết những gì tôi đang làm có phải ngớ ngẩn quá hay không? Tôi và Thiên
Phong chỉ mới gặp nhau trong một tháng ngắn ngủi, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu
tiên chỉ là cảm xúc của riêng bản thân tôi, Thiên Phong có lẽ còn không có chút
ấn tượng với tôi chứ đừng nói là thích. Nghĩ lại thì tôi thấy bản thân mình
cũng thật ngu ngốc, rõ ràng ngay từ đầu tôi biết mình và Thiên Phong sẽ không
đi đến một kết thúc nào cả, sao tôi không thể bắt mình đừng thích cậu ấy? sao
tôi không tài nào làm chủ được cảm xúc của bản thân? sao không thể nào ngăn cho
trái tim mình đừng đập loạn lên mỗi khi nhìn thấy cậu? Tại sao?
Tình
yêu là điều khó lí giải. Nó khiến cho con người ta trở nên sáng suốt thì khó,
nhưng khiến một người thông minh trở nên ngu ngốc thì rất dễ. Anh trai tôi đã từng
nói với tôi như vậy. Anh ấy là một chuyên gia tâm lí còn không thể lí giải được
huống hồ gì là một con bé ngốc như tôi.
-Nhật
Hạ…sao cậu ngồi đây?
Có
tiếng nói vang lên khiến tôi giật mình, Thiên Lam đang từ đầu hành lang đi lại
gần tôi có vẻ ngạc nhiên, tôi vội vàng bật dậy, dùng hết sức bịt miệng cậu ta lại,
lôi ra một góc khuất, sau đó len lén nhìn về phía lớp học. Cánh cửa lớp vẫn im
lìm, không thấy Thiên Phong đi ra, có lẽ cậu ấy đang đọc bức thư .Có lẽ khi nãy
cậu ấy không nghe thấy tiếng Thiên Lam gọi tôi. tôi thở phảo nhẹ nhỏm. Lúc này
Thiên Lam thô bạo hất tay tôi ra khỏi miệng bức xúc:
-Cậu
điên à? Làm gì mà lén lén lút lút như đang đi ăn trộm thế?
-Không
liên quan đến cậu. Tôi liếc cậu ta một cái rồi quay lưng đi về.
Thiên
Lam vẫn đứng đó nhìn theo tôi khó hiểu, rồi tôi cũng thấy cậu ta bỏ đi sau khi
đã ném lại cho tôi một câu:
-Đồ
dở hơi!
Sáng
thứ hai.
Sau
một ngày một đêm lăn lộn trên giường, vật vã cố ép mình quên đi giấc mơ đẹp Thiên
Phong, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được dáng vẻ thường ngày, nhưng đâu đó
trong tim mình tôi vẫn thấy buồn man mác, cảm giác như vừa có thứ gì rất quan
trọng vụt mất vậy. Tôi thở dài ngước lên bầu trời xanh cao vời vợi. giờ này có
lẽ Thiên Phong đã lên máy bay rồi, cũng có thể cậu ấy đã ở cách xa tôi cả một
vòng trái đất rồi.
Thôi
quên đi.
Giấc
mộng dù đẹp cũng chỉ là giấc mộng thoáng qua. Nếu cứ níu giữ không chừng sẽ khiến
bản thân mình càng bị thương tổn. Đến bây giờ thì tôi đã chấp nhận Thiên Phong
là một giấc mộng đẹp đi ngang qua cuộc đời tôi, đem đến cho tôi những cung bậc
cảm xúc kì lạ mà tôi chưa từng biết đến, bây giờ thì cậu ấy đã đi rồi, mặc dù
thấy hơi hụt hẫng nhưng tôi tin mình sẽ sớm quay lại được cuộc sống yên bình
trước kia nhanh thôi. Tôi bước đi trên hành lang vắng vẻ, không thể nào ngăn được
nổi buồn man mác đang dâng lên trong lòng.
Nếu
có một ngày ai đó hỏi bạn: Thứ gì ở phía trước mình mà bạn không thể nào thấy
được, thì câu trả lời: đó chính là tương lai.
Đúng.
Tương lai là thứ ở phía trước mà mình không thể nào thấy trước được. Với tâm trạng
buồn man mác bước vào lớp, tôi lại như thói quen đưa mắt nhìn về chổ ngồi của Thiên
Phong, tưởng rằng bây giờ nơi đó chỉ là một chiếc bàn trống vắng giống như khoảng
trống cậu ấy đã vô tình tạo ra trong trái tim tôi. Nhưng không phải như vậy.
-Thiên
Phong?
Đôi
mắt trong veo của tôi mở to ngơ ngác. Có phải tôi nhìn nhầm hay không? Thiên
Phong đang ngồi ở đó, bình thản nhìn ra khoảng trời xanh thẳm qua khung cửa sổ.
Như vậy là sao? Giờ này lẽ ra cậu ấy đã ở trên máy bay mới đúng, sao Thiên
Phong vẫn đang ngồi đây?
-Làm
gì mà kinh ngạc vậy? Thục Anh phẩy phẩy tay trước mặt tôi, rồi theo ánh mắt của
tôi nhìn sang Thiên Phong hiểu ra vấn đề.-À…cậu ngạc nhiên lắm đúng không?
-Ờ…tôi
nhìn Thục Anh rồi nhìn sang Thiên Phong khó hiểu.-Sao Thiên Phong vẫn ở đây?
Không phải cậu ấy phải sang Anh sao?
-Cậu
ấy không đi nữa. Thục Anh nói rồi ngồi xuống chiếc bàn gần đó mỉm cười.-Nghe nói
có ai đó viết thư mong cậu ấy đừng đi. Không biết nội dung bức thư nói gì mà Thiên
Phong đổi ý xin bố mẹ cho cậu ấy ở lại đây học. Lớp mình đang bàn tán xôn xao
tìm ra chủ nhân của bức thư nặc danh đó.
Tôi
nhìn Thiên Phong cười, khóe miệng khẽ giật giật. Cậu ấy thật sự vì bức thư của
tôi mà ở lại sao? Cậu ấy thật sự không sang Anh du học nữa sao? Đây có phải một
giấc mơ hay không? Đám bạn gái trong lớp vẫn vây quanh Thiên Phong bàn tán về bức
thư có vẻ hào hứng lắm, nhưng những lời đối thoại của họ khiến tôi giật mình.
-Thiên
Phong! Rốt cuộc thì ai đã gửi bức thư đó cho cậu? Minh Khuê-cô bạn ngồi cùng
bàn với cậu ấy dò hỏi.
-Người
đó không nói tên.
Thiên
Phong bình thản trả lời. Tôi thì thở phào nhẹ nhỏm, hên là lúc đó tôi quên
không kí tên. Không là giờ tôi có scandan hoành tráng rồi.
-Tớ
cá chủ nhân bức thư đó là một nhỏ mê cậu như điếu đổ.
Linh
Nga –lớp phó phong trào nhìn khắp một lượt trong lớp với vẻ hào hứng. Xem ra dạo
này thiên hạ quá thái bình khiến nó ăn không ngon ngủ không yên rồi. Và đúng
như sự mong đợi của nó, khi nghe đến có người mê Thiên Phong thì đám fan cuồng
của cậu ấy nghiến răng két két và nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẻm dò xét. Tôi lạnh
người. Họ mà biết là tôi chắc tôi sẽ khó sống.
-Không
ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn người viết thư tình. Thiên Lam hai chân gác lên
bàn liếc qua đám đông Thiên Phong góp chuyện.-Dù không biết là ai, nhưng không
dám cho người khác biết danh tính của mình thì tớ dám chắc đó là một cô nàng xấu
như gôlia, nếu không bị sứt môi lồi rốn thì chắc đó cũng là một thằng biến thái
đồng bóng nào đó say mê nên muốn níu giữ cậu ở lại. Hahahaha!!!!!
Gôlia…
Sứt
môi lồi rốn…
Biến
thái đồng bóng….
Bà
nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn giết chết thằng nhãi Thiên Lam như lúc này.
Chiếc cặp trên tay tôi ngay lập tức bay vào mặt cậu ta, cả lớp sững sờ, Thiên
Lam cũng bất ngờ nên đưa mặt hứng trọn cái cặp, ba giây sau đó cậu ta lập tức
lao lại đẩy tôi ép vào một bức tường hùng hổ.
-Con
nhóc xấu lạ! Cậu lại lên cơn rồi sao? Tự dưng sao lại ném cặp vào mặt tôi, có
biết khuôn mặt là thứ quan trọng nhất của tôi không hả?
-Cái
khuôn mặt mốc của cậu trong mắt tôi không đáng một xu. Tôi hung hăng đẩy cậu ta
ra.-Hôm nay không phải đến phiên trực nhật của cậu sao? Nhấc mông lên mà làm việc
đi, đừng có ở đó mà nói xấu người khác, đúng là đồ con trai nhiều chuyện.
-Cậu
nói gì?
-Hazzz…hai
người các cậu đúng là Tom và Jerry, ngày nào không cãi nhau thì không chịu được
hả?
Lớp
phó Linh Nga lên tiếng. Lúc này tôi mới quay sang và thấy cả lớp đang dán mắt
vào chúng tôi. Thậm chí cả Thiên Phong cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ hiếu kì.
Tôi hơi giật mình, không biết hành vi kích động thái quá của tôi có khiến cho mọi
người nghi ngờ không? Nhưng nhìn thái độ của mấy đứa bạn tôi nghĩ là không, việc
tôi và Thiên Lam cãi nhau diễn ra như cơm bữa mà.
Mấy
cô bạn gái còn hỏi Thiên Phong rất nhiều về chủ nhân của bức thư kia, nhưng cậu
ấy dường như không muốn tìm ra người đó, hoặc tính cách của cậu ấy vô tâm nên
không ai biết được tôi chính là thủ phạm. Mà cũng không cần quan tâm nhiều nữa.
Tôi khẽ mỉm cười mơ màng. Thiên Phong đã ở lại. Chỉ cần như vậy là tôi vui rồi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!