Ngày
nối ngày lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hết một học kì rồi. Thời gian qua tôi vẫn
chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà Thiên Phong mang đến. Kể từ lúc cậu ấy quyết định
không đi sang Anh du học nữa tôi đã bắt đầu lên một kế hoạch hoàn hảo tỏ tình . Thế mà hơn 3 tháng rồi tôi vẫn dậm chân tại chổ, hằng ngày chỉ biết lặng
lẽ dõi theo từng cử chỉ của Phong chứ không biết phải làm sao đến trước mặt cậu
ấy bày tỏ . Thì ra để thổ lộ tình cảm cho một người nào đó cũng không phải
dễ dàng gì.
Qua
một thời gian quan sát Thiên Phong tôi đã hiểu hơn một chút về con người của cậu
ấy, chẳng hạn như sở thích của cậu ấy: Dường như Thiên Phong không có sở thích
gì đặc biệt cả, thói quen của cậu ấy: Thường ngồi một mình lặng nhìn bầu trời
xanh lam qua khung cửa sổ. Thiên Phong rất nghiêm túc trong các môn học và những
hoạt động do trường lớp tổ chức, cậu ấy học đều các môn và cùng với Thiên Lam
là hai người dẫn đầu trong lớp về thành tích học tập.
Thiên
Phong ít nói và không tỏ ra thân thiết với ai cả. Tôi có cảm giác cậu ấy luôn ở
trong một thế giới bí ẩn không ai có thể chạm vào được. Thế nhưng tôi lại cố chấp
muốn bước vào cái thế giới bí ẩn ấy. Tôi muốn hiểu cậu ấy nhiều hơn nữa, nhưng
phải làm sao để cậu ấy nhận ra tình cảm của tôi. Càng nghĩ lại càng thấy đau đầu.
Mà có một vấn đề nghiêm trọng mà tôi mới nhận ra rằng có rất nhiều bạn gái xinh
xắn trong lớp tôi để ý đến Thiên Phong, tôi ngắm hết một lượt mấy cô nàng tình
địch đó rồi nhìn lại mình. Nếu so sánh về nhan sắc thì tôi thua kém xa họ.
-Nhật
Hạ! Sao lại ngồi ngẩn ngơ vậy? Thục Anh ngồi xuống trước mặt tôi rồi theo ánh mắt
tôi nhìn sang Thiên Phong thở dài.
Tôi
giật mình nhìn lên nhỏ, không biết Thục Anh có nhận ra tôi đang để ý Thiên
Phong hay không, chỉ thấy nó nhìn tôi cười cười có vẻ gian xảo. Còn chưa biết
phải đối phó với nó thế nào thì tên đáng ghét Thiên Lam ở đâu cũng xà vào chổ
tôi huyên thuyên:
-Nhật
Hạ! Cậu xếp hạng bao nhiêu? điểm tổng kết có cao không? Thiên Lam hỏi tôi nhưng
chẳng đợi tôi trả lời, cậu ta giật luôn tờ bảng điểm của tôi lên coi.-Chỉ có hạng
6 thôi à? Không ngờ cậu bèo bọt như vậy?
Câu
nói của cậu ta vừa dứt thì có hơn 20 cặp mắt đằng đằng sát khí của những người
từ hạng 6 trở xuống liếc cậu ta trừng trừng, trong đó đương nhiên có cả tôi. Thằng
nhóc đáng ghét này, cứ tưởng mình đứng đầu lớp thì hay lắm chắc, nếu tôi không
bị điểm liệt hai môn sử và địa thì chắc chắn không đứng hạng 1 cùng cậu ta cũng
có thể chiếm hạng hai rồi. Nhưng tôi không bận tâm lắm về xếp hạng của mình. Vấn
đề đang khiến tôi đau đầu bây giờ là phải làm sao để tỏ tình với Thiên Phong.
Đây
đúng là một thử thách khó khăn đối với một cô bé ngây thơ như tôi, bởi lẽ từ
trước đến giờ tôi chưa từng tỏ tình với ai cả, mà cũng chẳng có ai tỏ tình với
tôi cả, chính vì thế mà tôi không có chút kinh nghiệm nào trong tình trường.
-Ra
về đi ăn kem đi, tớ phát hiện được một quán kem gần trường rất ngon. Thục Anh
ghé sát tôi rủ rê. Thiên Lam thì phản bác liền.
-Ăn
nhiều đồ ngọt quá sẽ mập ú lên đó, tan học chúng ta đi chơi trượt partin đi.
-Trò
đó nguy hiểm lắm, tớ không đi đâu.
-Cậu
không chơi cũng được, ngồi đó xem bọn tớ chơi.
Hai
đứa bạn đang cãi nhau chí chóe. Tôi thì thở dài chán nản. Chưa nghĩ ra cách tỏ
tình với Thiên Phong thì tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ăn uống chơi bời. Giá mà
hai đứa bạn thân này có thể giúp được tôi thì tốt biết mấy.
Một
tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhìn hai đứa bạn mỉm cười khiến tụi nó giật
mình. Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều này sớm hơn. Trong những lúc bế tắc
như thế này thì bạn bè là một nguồn gợi ý vô tận.
-Thiên
Lam, Thục Anh! Tan học ghé nhà tớ chơi nhé!
-Ghé
nhà cậu? Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.
-Đúng…tớ
cần đến sự giúp đỡ của hai cậu..ghé nhà tớ nhé.
Mặc
dù không hiểu được chuyện gì xảy ra với tôi, nhưng thấy bộ dạng như muốn ăn
tươi nuốt sống người khác của tôi thì tụi nó cũng đành đồng ý.
Chỉ
có điều tôi không ngờ đến là hôm nay anh trai yêu quý của tôi bất ngờ trở về
sau 1 tuần mất dạng. Buổi cắm trại của lớp anh ấy dường như rất thành công, tôi
thấy anh ấy có vẻ rất vui sau chuyến đi, chỉ có tôi là khổ sở, suốt cả một tuần
không có anh ở nhà ngày nào cũng chỉ biết ăn sanwith và mì gói. Biết được nỗi
khổ của tôi trong một tuần qua nên vừa mới về đến nhà là anh ấy làm cho tôi bao
nhiêu là thức ăn ngon lành.
-Nhật
Hạ! Bố mẹ cậu đi làm chưa về hả? Thiên Lam ngó nghiêng quanh căn phòng của tôi
thắc mắc.
-Bố
mẹ tớ là nhà nghiên cứu khoa học nên đã ra nước ngoài công tác hơn một năm rồi,
hiện tại chỉ có tớ và anh trai sống chung trong nhà này thôi.
-Đang
tổ chức hội nghị bàn tròn đấy à? anh tham gia được không?
Anh
trai tôi đẩy cửa bước vào. Trên tay anh là một chiếc khay sắt đựng đầy bành ngọt
và trái cây ướp lạnh. Tôi không muốn anh trai tôi biết tôi đang để ý đến một
người con trai, chưa nói đến việc anh ấy sẽ trêu chọc tôi, nếu trong lúc nói
chuyện qua điện thoại với bố mẹ mà anh ấy
vui miệng nói ra thì khả năng bố tôi bay về đây đưa tôi sang Mĩ sống với họ là
rất lớn. Nhưng nhìn chiếc khay đầy ắp thức ăn thì tôi không thể từ chối được.
Tôi biết một khi nói không với anh là anh cũng tiện tay đem nó đi mất.
Thiên
Lam không khách sáo nhảy xuống cướp ngay chiếc bành ngọt trước mặt tôi, đúng
chiếc bành mà tôi đang định cầm lên. Tôi liếc nó tức tối, muốn gây sự với tôi ở
ngay trong lãnh thổ của tôi sao?
-Cám
ơn hai đứa vì đã quan tâm đến cô em ngốc nghếch của anh. Anh tôi vừa nói vừa đẩy
khay thức ăn tới trước mặt hai đứa bạn tôi mỉm cười.-Cứ ăn tự nhiên đi nhé, bánh
ngọt anh làm còn dưới bếp nhiều lắm.
Anh
tôi đúng là lo lắng dư thừa, từ “khách sáo” trước giờ không hề tồn tại trong từ
điển sống của hai đứa bạn tôi. Thế nên chưa đầy một tiếng khay thức ăn đã trống
trơn, ba đứa tôi thì hạnh phúc ôm cái bụng no căng mỉm cười mãn nguyện. Phải cộng
nhận anh tôi là con trai nhưng tài nghệ nấu ăn rất khá.
-Nhật
Hạ! Rốt cuộc cậu kéo bọn tớ tới đây là có chuyện gì muốn nhờ?
Thiên
Lam ngậm ngậm chiếc tăm nhìn tôi tò mò. Lúc này Thục Anh và anh trai cũng bắt đầu
chú ý đến tôi. Nghĩ đến chuyện phải nói thế nào để mọi người cho tôi lời khuyên
mà không để lộ bí mật tôi thấy hơi khó khăn.
-Ừm…
vấn đề này có hơi khó nói. Tôi nhìn một vòng khắp khuôn mặt của ba người ấp
úng.-Các cậu..các cậu đã thích ai bao giờ chưa?
.-Sao
lại hỏi một câu có vẻ lạc đề như vậy? Thiên Lam liếc tôi ngáp ngáp.
-À…về
chuyện này tớ muốn hỏi ý kiến các cậu, thường thì…người ta tỏ tình như thế nào?
liếc qua thấy ba người kia đang nhìn tôi tò mò, tôi vội vàng khỏa lấp sự thật.-Là
vì bạn của tớ muốn nói với một người rằng cô ấy thích cậu ta, cô ấy hỏi tớ,
nhưng tớ lại không biết gì nên mới nhờ mọi người tư vấn hộ xem khi yêu thì cần
phải làm gì…đại loại thế.
Nói
xong ngừng lại tôi thấy Thiên Lam vẫn ngơ ngẩn nhìn tôi, dường như cậu ấy không
nhận ra là tôi đang nói dối, còn anh trai tôi và Thục Anh chỉ nhếch mép cười nhạt,
hình như tôi bị họ nắm đuôi rồi.
-Xin
lỗi, về vấn đề này thì tớ không thể giúp cậu được rồi. Tớ chưa từng tỏ tình với
ai cả. Thục Anh nhìn tôi ái ngại.
-Tớ
cũng thế. Trước giờ chỉ có mấy con gái đi theo tớ tỏ tình thôi! Thiên Lam hãnh
diện nói với tôi.
Tôi
thở dài, uổng công mời hai đứa vô dụng này về nhà, đã không giúp được tôi còn
phải mất cho tụi nó mớ đồ ăn ngon lành. Đúng lúc này thì anh trai tôi đặt tách
trà trên miệng xuống nhìn tôi mỉm cười lắc đầu.
-Nhật
Hạ ngốc! Tại sao chuyện này em không hỏi một chuyên gia như anh?
Ba
đứa tôi ngước nhìn anh. Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng ban đầu vì
tôi không muốn anh trai tôi biết quá nhiều về chuyện của tôi và Thiên Phong nên
không muốn nói với anh, hơn nữa theo tôi được biết thì anh trai vĩ đại của tôi
trước giờ chỉ giỏi đi lừa tình mấy cô gái nhẹ dạ, chứ nếu là một tình yêu
nghiêm túc chưa chắc anh ấy đã giúp được. Thế nên bây giờ tôi nhìn anh ấy, vẻ
nghi ngờ hiện rõ trong đáy mắt. Anh trai tôi khẽ nhếch môi cười, đưa tay gạt một
vạt tóc trên trán.
-Nếu
muốn một người con trai nào đó để ý đến mình. Điều quan trọng trước tiên là cô
gái đó phải dễ thương.
-Dễ
thương? Tôi tròn mắt nhìn anh.
-Đúng!
Phải dễ thương. Em chưa nghe câu “con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai
sao?” Nếu một cô gái có vẻ ngoài dễ thương thì đây là điểm đầu tiên được người
kia để ý.
-Về
chuyện này tớ đồng ý với anh Khôi! Thục Anh cũng gật gật đầu.-Quả thực tiêu chuẩn
đầu tiên mà tụi con trai lựa chọn bạn gái luôn là vẻ bề ngoài của cô ấy. Nếu muốn
cậu con trai nào đó để ý đến mình trước tiên bạn phải đẹp.
-Phải
làm sao thì mới trở thành một cô gái dễ thương được? Tôi nhìn Thục Anh hào hứng,
xem ra vấn đề bắt đầu có cách giải quyết rồi.
-Chuyện
này mà cậu cũng phải hỏi tớ sao? Quần áo đâu phải chỉ để chơi, trưng diện vào.
Nhìn con công mà học hỏi đi, để quyến rũ bạn tình nó đã chưng diện lên người
mình bộ cánh đẹp nhất trong thế giới loài chim đó, hzz… ngay cả động vật còn biết
điều này mà cậu không biết thì đúng là kém cỏi hơn cả động vật.
Đó
là công đực mà…
Tôi
thộn mặt nhìn nó thuyết giảng, còn anh trai tôi và Thiên Lam ngồi bên cạnh cũng
gật gật đầu phụ họa. Tôi nhíu mày, bắt chước con công tỏ tình? Thế có nghĩa là
tôi sẽ đứng trước mặt Thiên Phong, nói tôi yêu bạn sau đó xù lông khoe ra bộ
lông đuôi sặc sỡ à? bạn ấy sẽ vì bộ lông đuôi mà thích tôi? như vậy cũng được
sao? mà tôi thì làm gì có bộ lông sặc sỡ của con công? Dường như biết tôi đang
lan man suy diễn ra mấy hình ảnh kì quái nên anh trai tôi giơ tay cốc đầu tôi.
Thiên Lam thì có vẻ hơi suy tư, sau đó đặt cốc nước lạnh xuống bàn nêu ý kiến:
-Tôi
lại không nghĩ như vậy. Không phải đứa con trai nào cũng chọn bạn gái qua vẻ đẹp
bên ngoài. Tôi ngước lên nhìn Thiên Lam, đây mới đúng là chân lý. Không ngờ cậu
ta lại bồi thêm cho tôi một câu như thế này.-Chỉ cần cô bạn đó không thuộc dạng
“xấu lạ” giống như Nhật Hạ của chúng ta là duyệt được rồi.
Càng
nghe mọi người nói tôi lại càng thấy mất tự tin hơn. Tôi ngồi lặng im một chút,
cố sắp xếp ý kiến mới tiếp nhận vào đầu. Nói tóm lại muốn người ta biết được tình
cảm của tôi thì bắt buộc tôi phải tỏ tình, mà trước đó, tôi đi đến trước tấm
gương trên bàn nhíu mày, trước đó tôi phải thay đổi phong cách “xấu lạ” của
mình đã.
Buổi
chiều hôm đó sau khi Thiên Lam và Thục Anh đã về thì anh trai tôi đã kéo tôi đến
một tiệm tóc quen gần nhà bắt đầu chiến dịch giúp tôi thay đổi hình tượng.
Khỏi
phải nói cũng biết anh trai tôi mừng đến thế nào khi tôi chịu bỏ đi phong cách
tom boy để trở thành một cô gái đáng yêu nữ tính, dường như người anh trai nào
trên thế giới cũng không muốn em gái mình là kẻ khác người. Mái tóc giống như
các nam sao hàn của tôi bị cắt tỉa không thương tiếc, sau đó người ta còn gội đầu
cho tôi, rồi duổi thẳng nó ra, rồi lại cắt tỉa, không biết phải trải qua bao
nhiêu công đoạn. Anh trai tôi thì ngồi ở ghế gần đó đọc báo, thi thoảng liếc
nhìn tôi mỉm cười với vẻ hài lòng.
Tôi
rất muốn biết mái tóc của tôi ruốt cuộc đã bị biến thành thứ gì nên sau khi cô
chủ tiệm cắt xong tôi ghé mắt nhìn qua gương, nhưng anh trai tôi lại nhanh hơn,
bịt mắt tôi lại, thanh toán tiền sau đó lôi tôi ra xe. Tôi không biết anh trai
tôi làm gì nên cằn nhằn anh ấy suốt cả đoạn đường đi, cho đến lúc anh ấy dừng
xe thì tôi thấy trước mặt mình là một shop thời trang rất lớn. Tôi còn đang ngơ
ngác thì lại bị kéo vào trong.
-Chỉ
thay đổi kiểu tóc thì chưa thể làm ăn được gì cả, em cần có những bộ đồ phù hợp
với con gái. Anh tôi nói rồi không đợi tôi có ý kiến, tự mình đi vào chọn cho
tôi mấy bộ đầm mà anh cho là hợp với tôi.
Tôi
vẫn đứng đó, đần mặt nhìn anh mình tự biên tự diễn. Tôi thay đổi như vậy rõ
ràng anh trai tôi rất vui, mà tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh, suốt
16 năm hai anh em sống chung với nhau tôi lúc nào cũng ở trong bộ dạng của một
cậu nhóc, ở nhà toàn diện mấy bộ đồ của con trai, cắt tóc giống con trai, thậm
chí tính cách cũng y như một đứa con trai, đã không dưới 100 lần anh thắc mắc
không biết có phải tôi bị lệch lạc về giới tình hay không? Tôi còn nhớ có một lần
tôi đã đùa anh trả lời là có, kết quả là anh ấy bị sốc tự kỉ suốt cả 1 tuần lễ,
bố mẹ tôi lúc đó còn có ý định đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lí nữa chứ.
-Bé
cưng! Anh trai tôi sau khi dặn dò chị nhân viên xếp mấy bộ đầm anh chọn cho tôi
vào túi thì đi đến xoa đầu tôi trìu mến.-Để mừng em trở lại với giới tính thật
của mình anh đã dốc hết tiền tiêu vặt mẹ gửi tháng này mua đồ cho em đó. Thấy
anh hai thương em chưa? Vào thay bộ đầm này rồi ra đây!
Anh
tôi đưa cho tôi một bộ đầm trắng rồi đẩy tôi vào phòng thay đồ, đóng cửa lại mặc
kệ tôi có muốn làm theo lời anh hay không. Mấy chị nhân viên nhìn hai anh em
tôi mỉm cười, nhìn họ tôi biết không ít người ghen tị với tôi vì có người anh
yêu thương em gái như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn vì có một
người anh như anh ấy. Không muốn làm anh ấy thất vọng tôi cũng ngoan ngoãn thay
bộ đồ hầm hố trên người bằng bộ đầm nữ tính anh vừa đưa. Ban đầu tôi có hơi
lúng túng vì không quen với việc mặc những bộ đồ như thế này. Tôi không biết bộ
dạng của tôi sau khi thay đổi thê nào? chỉ biết lúc tôi mở cửa bước ra anh trai
tôi thì mỉm cười, còn mấy chị nhân viên có hơi sững sốt.
-Được
rồi đó, giờ thì nhìn xem! Anh trai tôi đẩy tôi đến trước một chiếc gương lớn.
Giờ
thì đến lượt tôi sững sờ. Ai đang ở trước mặt tôi đây? Ai đang đứng cạnh anh
trai tôi đây? Tôi đưa tay chạm lên mặt, người con gái trong gương cũng làm hành
động đó đồng thời với tôi. Tôi há hốc miệng, khóe mắt giật giật. Là tôi đây
sao? Thật sự là tôi đây sao? Cô bé đáng yêu này thật sự là tôi sao? Mái tóc đã
được sửa lại thành những lọn mượt như tơ rũ chạm đến vai chứ không còn hỗn độn
bù xù như hồi trước, khuôn mặt nhờ có mái tóc mà phô diễn hết được vẻ đẹp vốn
có của nó. Rồi còn bộ váy nữa. Tôi nhìn anh trai mình đang mỉm cười hài lòng, rồi
lại nhìn vào tấm gương trước mặt còn chưa hết ngỡ ngàng.
-Ngạc
nhiên không? Em gái của anh vốn dĩ là một cô bé đáng yêu đó chứ!
Tôi mỉm cười toe toét gật gật đầu. Cứ tưởng
sau khi thay đổi phong cách tôi sẽ trở thành một bộ dạng ngớ ngẩn lắm, không ngờ
tôi lại trở thành một nàng công chúa dễ thương như thế này, tôi rất thích bộ dạng
mới của tôi, bây giờ tôi đã có thể tự hào là mình đẹp còn hơn cả Thục Anh nữa. Với
nhan sắc này của tôi liệu có thể khiến cho Thiên Phong nghiêng ngã được hay
không? Tôi vui mừng cười toe toét.
Thiên
Phong! Chờ tớ nhé. Ngày mai cậu sẽ được nhìn thấy bộ dạng đáng yêu chết người
này của tớ.
Về
đến nhà tôi cũng không nỡ thay bộ đầm trắng xinh xắn trên người ra, cứ mặc như
thế chạy loăng quăng khắp nơi, lúc đó anh trai tôi đã nói tôi nhìn như một đám
mây đi lạc trong nhà. Và việc làm của anh trai tôi sau khi về nhà là xộc ngay
vào phòng tôi, lôi hết mấy bộ đồ hầm hố của con trai đem ném hết mặc cho tôi
lèo nhèo đòi giữ lại.
Vậy
là coi như bước đầu của kế hoạch tỏ tình đã hoàn thành, tôi đã lột xác trở
thành một cô gái dễ thương đủ để tự tin đứng trước mặt Thiên Phong được rồi. Việc
tiếp theo chính là tỏ tình. Công đoạn này lại khiến cho tôi thấy đau đầu, tôi
nên tỏ tình với cậu ấy như thế nào? Xin số điện thoại của cậu ấy sau đó tỏ tình
qua tin nhắn, hay nên đứng trước mặt cậu ấy tỏ tình?
Tôi
ôm con thỏ bông nằm lăn lăn trên giường trăn trở. Nếu tỏ tình qua tin nhắn thì
có vẻ hời hợt quá, làm như vậy cậu ấy chắc chắn sẽ không thể hiểu được tình cảm
của tôi giành cho cậu ấy, mà đứng trước mặt nói thích cậu ấy thì tôi lại không
có đủ can đảm. Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu tôi quyết định là sẽ viết thư tình rồi
đưa tận tay cho cậu ấy. Lần trước bức thư bày tỏ tình cảm của tôi phát huy tác
dụng rất tốt, Thiên Phong đọc nó xong đã quyết định ở lại đây, vậy nên bây giờ
tôi nên tiếp tục phát huy ưu điểm viết thư bày tỏ của mình. Nghĩ sao làm vậy. Tối
hôm nay tôi ngồi nắn nót từng chữ bày tỏ tình cảm của mình vào một bức thiệp
màu hồng nhỏ nhỏ, sau đó nằm gục luôn xuống bàn mơ màng ngủ.
Thiên
Phong….
Tôi
sẽ tỏ tình với cậu…
Sáng
…
Bầu
trời hôm nay trong xanh không một gợn mây, gió mơn man lướt qua từng khe cửa khẽ
ngâm nga khúc nhạc phiêu lãng, nắng vàng dịu dàng trải nhẹ trên những chùm hoa
ngọc lan trắng muốt nở muộn, tôi mỉm cười nhìn những cánh bướm vàng lơ đãng
đang bay lượn trong vài giây rồi hồi hộp bước vào lớp.
Lớp
học của tôi hôm nay vẫn huyên náo như mọi ngày. Tôi dừng lại trước cửa đắn đo
vài giây, bàn tay nhỏ bé lúng túng đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mai, không biết khi
nhìn thấy tôi trong bộ dạng này Thiên Phong sẽ có phản ứng như thế nào? Tôi hi
vọng là cậu ấy sẽ thích tôi hay chí ít là có một chút ấn tượng với tôi, hôm nay
tôi đã quyết định lấy hết can đảm để tỏ tình với cậu ấy. Tôi hít thở một hơi thật
sâu lấy lại sự tự tin rồi mở cửa bước vào.
-Chào
các cậu! Tôi khẽ cất tiếng rồi đưa mắt nhìn về chổ hai đứa bạn thân.
Phụt!!!!!!!!!!
Thiên
Lam đang uống sữa dâu, nghe tôi lên tiếng cậu ấy quay lại và phun hết ngụm sữa
trong miệng ra ngoài, sau đó ho sặc sụa. Tôi liếc cậu ta, có cần phải kinh
hoàng như thế không? Tôi đâu phải zombie đội mồ sống dậy. Nhưng không chỉ có
Thiên Lam là bất ngờ, trong lớp các bạn cũng trố mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Ai
cũng tỏ ra bất ngờ, chỉ riêng Thiên Phong vẫn bình thản như không, lặng lẽ chống
tay nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Tôi có hơi thất vọng, lặng lẽ đi về chổ ngồi.
-Chào
buổi sáng, Thiên Phong!
Tôi
cố chào cậu ấy với vẻ tự nhiên nhất, nghe tiếng tôi Thiên Phong mới chậm chậm
quay lại khẽ mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ hay kinh ngạc trước bộ dạng mới
của tôi.
-Chào
bạn, Nhật Hạ!
-Nhật
Hạ!!!! Có thật là cậu hay không???? Linh Nga lớp phó nhào ngay đến chổ
tôi.-Chúa ơi, cậu mới đi Hàn Quốc phẫu thuật thẫm mĩ đó hả? Cậu đẹp mê hồn.
-Ờ…bây
giờ nhìn cậu giống một cô gái rồi. Thiên Lam nhìn tôi gãi gãi mũi.
-Giống
cái đầu heo cậu! Mắt cậu có vấn đề rồi phải không? Tôi vốn dĩ là một đứa con
gái mà. Tôi liếc cậu ta gầm gừ.
Thiên
Lam chỉ mỉm cười chứ không xỏ xiên tôi như mọi hôm nữa, tôi nhìn cậu ta với vẻ
nghi ngờ, sao hôm nay cậu ta lại hiền như bột vậy? chắc mới uống nhầm thuốc gì
rồi. Mà tôi cũng chẳng muốn quan tâm nhiều. Tôi khẽ chạm tay vào túi áo mỉm cười,
bức thư màu hồng đang nằm yên trong túi áo.
Thế
là cả ngày hôm đó tôi bám sát Thiên Phong, cậu ấy ngồi ngay sau lưng tôi nên nhất
cử nhất động của cậu tôi đều nắm rõ. Suốt buổi học Thiên Phong đều chăm chú vào
những bài giảng của giáo viên trên bảng, cậu ấy học hành rất nghiêm túc nên kết
quả lúc nào cũng cao ngất ngưỡng, thật chẳng bù với tôi, không có tiết nào
trong lớp tôi chịu học đàng hoàng và thường xuyên bị giáo viên nhắc nhở. Mà sao
hôm nay tôi có cảm giác như thời gian trôi qua chậm chạp quá, chờ mãi mà không
vẫn chưa đến giờ ra chơi.
Reng!!!!!!!!!!!
Tôi
mới than thở xong thì tiếng chuông giải lao reo vang, tim tôi bắt đầu đập thịch
thịch trong lồng ngực. Đến lúc rồi, bây giờ đa số mọi người sẽ xuống căntin ăn
sáng, Thiên Phong cũng theo thói quen sẽ mua cho mình một chiếc hămboger rồi ra
vườn hoa phía sau trường ngồi ăn. Đây chính là cơ hội của tôi. Mọi người nhanh
chóng xếp sách vở rồi đứng dậy đi ra ngoài, Thiên Phong cũng đã bắt đầu di chuyển.
Tôi lập tức như lò xo bật dậy định đuổi theo cậu ấy, nhưng còn chưa kịp bước ra
khỏi ghế đã có một anh chàng đứng chắn trước mặt nhìn tôi mỉm cười.
-Nhật
Hạ!!! Xuống căntin ăn sáng với tớ nhé, sáng nay căntin làm món bành mì Thổ nhĩ
kì ngon lắm đó.
Tôi
ngước lên, muốn nhanh chóng chạy theo Thiên Phong, nhưng còn chưa kịp từ chối
thì lại có vài tên khác sáp đến.
-Nhật
Hạ! Chiều nay tan học đi uống cà phê với tớ nhé, tớ biết có một quán cà phê gần
trường rất ngon.
Tôi
nhìn sang người vừa nói, là Minh-lớp phó kĩ luật, bình thường hễ thấy mặt tôi
là cậu ta mắng xối xả vì tuần nào tôi cũng bị ghi tên vào sổ đầu bài khiến lớp
bị ảnh hưởng. Dường như đã thành thói quen nên sau đó dù tôi có vi phạm hay
không cậu ta cũng nhìn tôi bằng đôi mắt thiếu thiện cảm, sao hôm nay cậu ta dịu
dàng thế? Sao lại tỏ ra thân thiện như thế? Còn đang thắc mắc thì tên nhóc nổi
tiếng háu sắc nhất lớp tôi đưa tay lên vuốt tóc tôi cợt nhã:
-Thấy
cậu thay đổi như thế này bọn tớ bất ngờ lắm, hồi trước nhìn bộ dạng y như con
trai của cậu chúng tôi còn tưởng giới tính của cậu có vấn đề chứ, không ngờ cậu
dễ thương quá.
-Cậu
cứ như thế này đi, đảm bảo học kì này sẽ được bầu làm hot girl của trường đó, tớ
sẽ vận động mọi người bỏ phiếu bầu cho cậu. Minh nhìn tôi tán hươu tán vượn.
“Bé
cưng, em chưa nghe câu này sao: con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai”
câu nói của anh trai tôi hôm qua văng vẳng bên tai tôi. Tôi nhìn ba thằng nhóc
trước mặt ghét bỏ, con trai đúng là chúa háu sắc. Chẳng cần nói nhiều với tụi
nó làm gì, tôi tiện tay hất văng tụi nó ra rồi chạy theo Thiên Phong, nếu có thời
gian đảm bảo hôm nay ba đứa nó ốm đòn với tôi vì tội cà chớn rồi, nhưng hên cho
tụi nó, hôm nay tôi bận.
-Nhật
Hạ! Tớ mua hamboger cho cậu rồi nè! Thiên Lam từ căntin trở về đưa cho tôi chiếc
bánh.
Tôi
chạy vụt qua cậu ta gấp đến nỗi chưa kịp đưa tay nhận, nhưng không sao, lát nữa
về ăn sau cũng được, bây giờ tôi cần đi tìm Thiên Phong đã…
Thiên
Phong…
Tớ
đến đây…
Chạy
hết đoạn hành lang đông kín người, tôi rẽ ngang qua vườn hoa sau trường. Địa điểm
này thường khá vắng vẻ, đám học sinh thường thích ngồi ở căn tin vừa ăn vừa tán
gẫu hơn là chạy ra đây ngồi ngắm cảnh, chỉ riêng Thiên Phong của tôi là một ngoại
lệ. Tôi mỉm cười, hoàng tử của tôi đương nhiên có sở thích đặc biệt rồi.
Ra
đến vườn hoa, tôi đảo mắt xung quanh và không khó để nhận ra Thiên Phong đang
ngồi bên chiếc ghế đá dưới gốc cây nở đầy hoa tím. Tôi dừng lại, tự dưng thấy
tim mình nhảy lên loạn nhịp. Những ngọn gió mang theo hương thơm hoa hồng ùa
qua đùa nghịch mái tóc đen mượt hơi dài của cậu ấy khiến tôi thấy xao xuyến
trong lòng.
Tôi
chầm chậm bước đến, đang định lên tiếng gọi thì giật mình khi nhìn thấy một đám
ba bốn đứa con gái đang đứng gần đó. Tôi nhăn mặt chán nản. Mấy đứa này đều là
bạn học trong lớp tôi, bình thường ngày nào tụi nó cũng túm tụm ở căn tin,
không hiểu sao hôm nay lại ra đây, có tụi nó ở đây làm sao tôi dám đi đến tỏ
tình với Thiên Phong được? Còn đang vò đầu vò tóc nghĩ cách đuổi tụi nó đi thì
tôi nghe được vài lời thoại thế này:
-Cố
lên Minh Khuê! Lấy hết can đảm thổ lộ với cậu ấy đi, bọn tớ tin là cậu sẽ thành
công mà!
Thổ
lộ??????
Tôi
bàng hoàng nhìn lên đám con gái trước mặt. Cô bạn Minh Khuê có vẻ lúng túng
đang chăm chú nhìn về phía Thiên Phong, trên tay cô ấy là một hộp quà nhỏ màu hồng
rất xinh xắn. Tôi vội vã nấp vào một bụi hoa cúc gần đó theo dõi.
-Can
đảm lên Minh Khuê! Cậu chắc chắn làm được mà.
Mấy cô bạn kia đẩy
vai Minh Khuê đi ra khích lệ. Tôi trợn mắt, há hốc miệng vì bất ngờ. Đám người
này…muốn nẫng tay trên hoàng tử trong mơ của tôi sao? Là tôi có tình cảm với Thiên
Phong trước mà, chính tôi là người đã giữ cậu ấy lại đây mà, nhưng không lẽ bây
giờ tôi nhào ra nói với mấy đứa kia như vậy. Ý nghĩ vừa trỗi lên liền bị tôi
bóp nát. Thiên Phong vốn là thần tượng trong lớp tôi, nếu tôi dám có ý nghĩ độc
chiếm chỉ vì tôi yêu cậu ấy trước đảm bảo sẽ bị hơn một nửa đám con gái trong lớp
đánh hội đồng, nửa còn lại sẽ đứng nhìn cổ vũ. Nhưng bây giờ làm sao? Tôi không
thể đi đến tỏ tình với Thiên Phong trong hoàn cảnh này được, mà nếu không nhanh
thì hoàng tử của tôi có nguy cơ bị cướp mất.
-Cậu
đã chuẩn bị công phu như vậy còn lo lắng gì nữa? Tiến lên đi, tặng quà cho cậu ấy
rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ yêu cậu” là được. Mấy cô bạn kia vẫn khích lệ đứa bạn
thân nhút nhát.
Tôi
nhìn lên Minh Khuê, đó là cô bạn gái xinh đẹp nhất lớp tôi, không những nhan sắc
nổi bật hơn người mà cô ấy còn hát rất hay, cuộc thi văn nghệ toàn trường vừa rồi
cô ấy đạt giải nhất, trong lớp cô ấy cũng là người ái mộ Thiên Phong nhất.
Minh
Khuê nhìn về phía Thiên Phong rồi quay lại mấy đứa bạn khẽ gật đầu, hai tay cầm
chắc hộp quà từ từ tiến lại. Tôi nhìn hộp quà bé xinh trên tay cô ấy rồi nhìn lại
tấm thiệp nhỏ trong tay mình, cảm thấy sự chuẩn bị của mình còn thua kém cô bạn
đó rất nhiều. Bỗng nhiên sự tự tin của tôi bay biến đi đâu hết.
Tôi
buồn bã ngồi lặng im trong bụi hoa cúc hướng đôi mắt về Thiên Phong, Minh Khuê
đã đi đến trước mặt cậu ấy, khoảng cách của tôi và hai người họ không xa lắm
nên tôi có thể nghe rất rõ họ nói những gì. Minh Khuê e ngại đứng trước mặt Thiên
Phong, hai cánh tay trắng nhỏ chìa ra hộp quà màu hồng.
-Thiên
Phong, tớ rất yêu cậu, hãy làm bạn trai của tớ nhé!
Giọng
nói ngọt ngào cộng với khuôn mặt khả ái
diễm lệ của Minh Khuê thật khiến cho người ta động lòng, tôi nắm chặt bức thư của
mình trong tay, lặng lẽ quan sát hai người. Không biết Thiên Phong sẽ phản ứng
thế nào? Cậu ấy sẽ nhận lời chứ? Trong hoàn cảnh này tôi biết bất cứ đứa con
trai nào cũng không thể không động lòng, nhưng sao tôi vẫn mong chờ một tia hi
vọng nhỏ nhoi nào đó. Trái tim tôi đập ngày càng hỗn loạn, tôi cũng không để ý
là tôi chưa hề chớp mắt một cái nào từ khi nãy đến giờ. Có lẽ tôi đã không còn
cơ hội nữa rồi, tôi cúi đầu xuống thất vọng.
Thiên
Phong đưa đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp nhìn Minh Khuê, nhìn hộp quà nhỏ trên tay
cô ấy rồi bình thản đứng dậy. Minh Khuê vẫn hồi hộp chờ đợi phản ứng của cậu,
tôi thấy ánh mắt cô ấy lóe lên niềm hạnh phúc. Sau vài giây, Thiên Phong nhìn
thẳng vào cô ấy và trả lời cho sự mong chờ của cô ấy bằng một câu rất ngắn gọn.
-Tôi
từ chối.
Tôi
từ chối…
Tôi
ngước lên nhìn hai người họ, Thiên Phong đã từ chối Minh Khuê, đây là sự thật
sao? Trả lời xong thì Thiên Phong quay bước đi, Minh Khuê thả rời hai cánh tay
mình xuống, hộp quà lăn dưới đất, rồi nước mắt cô ấy từ khóe nhòe ra càng nhiều,
cuối cùng thành những giọt thi nhau rơi xuống khuôn mặt kiều diễm. Mấy cô bạn của
cô ấy lúc này cũng xuất hiện, một người chạy lại đỡ Minh Khuê để cô ấy không
ngã gục xuống đất, những tiếng khóc nức nở nổi lên.
-Khoan
đi đã, Thiên Phong! Một cô bạn có dáng người hơi đẫy đà phẫn nộ chặn Thiên
Phong lại chất vấn.-Minh Khuê có gì không xứng với cậu, tại sao cậu lại từ chối
tình cảm của bạn ấy?
Thiên
Phong hơi nhíu mày rồi bình thản trả lời.
-Các
bạn đừng như vậy nữa! Tôi không thích những cô gái tỏ tình với mình.
Mấy
cô bạn đó có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Phong, nhưng không để ai kịp
hỏi gì thêm, Thiên Phong đã bỏ đi về lớp. Mấy cô bạn kia đành quay sang an ủi
cô bạn thân của mình .
Chương 5: Chiếc hộp pandora là thứ không thể mở
-Không
ngờ Thiên Phong lại từ chối cậu. Linh Nga nhìn Minh Khuê an ủi.-Thôi đừng buồn
nữa Minh Khuê, chỉ cần không muốn bỏ cuộc thì cậu vẫn còn cơ hội mà.
-Mà
tớ cũng thấy kì lạ…Tớ biết trong lớp mình cũng có vài đứa đã từng tỏ tình với Thiên
Phong và bị cậu ấy từ chối, lúc đầu tớ nghĩ tiêu chuẩn của cậu ấy hơi cao,
nhưng bây giờ ngay cả một cô gái hoàn hảo như Minh Khuê cậu ấy cũng từ chối thì
hơi lạ, không lẽ Thiên Phong đã có ai đó rồi sao?
-Không
thể nào! Tớ đã điều tra cậu ấy rất kĩ, Thiên Phong chưa có bạn gái mà.
-Vậy
sao chưa có một ai tỏ tình với Thiên Phong mà thành công cả. Thậm chí mấy đứa
trong lớp sau khi tỏ tình với Thiên Phong thất bại dường như không thể quay lại
mối quan hệ bạn bè với cậu ấy như trước nữa, chính xác thì tụi nó bị lơ luôn.
-Híc…có
khi nào Thiên Phong cũng sẽ né tránh tớ như mấy đứa kia không, tớ không muốn
như thế đâu…Minh Khuê đưa hai tay che mặt bắt đầu khóc thút thít.
-Cậu
đừng khóc, có lẽ một thời gian sau cậu ấy cũng sẽ quên đi chuyện này thôi mà.
Chỉ
vài phút sau thì vườn hoa cũng trở nên tĩnh lặng, cô bạn Minh Khuê đó sau khi
đã khóc chán thì cũng theo mấy người bạn đi vào lớp, chỉ còn một minh tôi, tôi
đứng dậy rời khỏi bụi hoa cúc đi đến bên chiếc ghế đá ngồi phịch xuống. Bức thư
vẫn nằm im trong tay tôi, tôi không còn muốn đưa nó cho Thiên Phong nữa, tôi sợ
sẽ phải nhận lại một câu nói vô tình như khi nãy cậu ấy đã nói với Minh Khuê.
Tự
dưng tôi thấy tim mình trở nên nặng trĩu. Thiên Phong khi nãy đã nói cậu ấy
không thích những cô gái tỏ tình với mình, tôi có thể chắc chắn nếu có ai đó đi
thử lòng can đảm sẽ nhận được chung một câu trả lời là “tôi từ chối”. Tôi không
biết nguyên nhân là gì? Lẽ nào cậu ấy đã có một ai đó trong lòng rồi? đó có phải
chính là lí do cậu ấy luôn tỏ ra thờ ơ với sự quan tâm của các bạn nữ trong lớp?
Tôi
nắm chặt tấm thiệp khiến nó trở nên nhăn nhúm, tôi không biết bây giờ mình phải
làm gì nữa, tôi muốn nói cho Thiên Phong biết tình cảm của tôi, nhưng tôi không
biết sau khi cậu ấy từ chối tôi rồi chúng tôi còn có thể giống như trước hay
không? Tôi còn có thể hàng ngày chăm chú quan sát cậu ấy từ xa không? mổi khi tới
lớp nói với cậu ấy lời chào buổi sáng để được nhận lại một nụ cười ấm áp xa vời
không? Tôi lo sợ một khi mình bị từ chối rồi thì những thứ hạnh phúc nhỏ nhoi cậu
ấy đem lại cho tôi cũng biến mất.
Tôi
ngồi gục xuống, lặng lẽ nhìn những cánh hoa tím rơi rụng trên mặt đất. bức thư
nhăn nhúm vẫn nằm im trong tay tôi. Tôi biết mình không muốn nghe lời từ chối của
Thiên Phong, nhưng điều làm tôi sợ hãi hơn hết là sẽ mất đi mối quan hệ đang hiện
hữu của chúng tôi. Có lẽ tôi không còn cách nào khác là giấu kín đi những tình
cảm non nớt trong lòng, để nó mãi là một điều bí mật.
Nhưng
như vậy có ổn hay không? Cứ giấu mãi tình cảm của mình trong lòng như thế này
liệu có ổn không? Tôi không muốn thế, nhưng tôi cũng không có can đảm để đón nhận
những gì sau đó.
-Nhật
Hạ!!! Nhật Hạ!!! Cậu làm gì ở đây vậy? Thiên Lam ở đâu chạy lại chổ tôi ngồi.
Tôi
thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ấy, Thiên Lam dựa tay vào gốc cây
hoa tím thở dốc rồi thẩy chiếc bành hamboger vào lòng cho tôi, dường như cậu ấy
đã chạy đi tìm tôi khắp nơi. Bình thường hôm nào tôi cũng ngồi trong lớp ăn
sáng với cậu ấy và Thục Anh, hôm nay tôi lại bỏ họ lại chạy ra đây, có lẽ Thiên
Lam lo lắng tôi có chuyện gì. Tôi đưa tay cầm chiếc hamboger lên, nhưng sao chẳng
có tâm trạng nào bóc ra ăn nữa. Tim tôi bây giờ nặng trĩu.
-Cậu
sao vậy, Nhật Hạ?
Thiên
Lam cúi sát xuống mặt tôi tò mò, rồi cậu ấy thấy bức thư trong tay tôi, khóe
môi cậu ấy khẽ nhếch lên thành nụ cười nghịch ngợm, không để tôi kịp phản ứng cậu
ấy đưa tay giật luôn bức thư trong tay tôi cười toe toét.
-Thiên
Lam!!!! Cậu làm gì vậy? Tôi giật mình bật dậy giành lại bức thư trên tay cậu ấy,
nhưng không được.
-Hể?
mới thay đổi phong cách có một ngày đã nhận được thư tình rồi sao? Thằng bại
não nào lại đi gửi thư tình cho cậu vậy?
Thiên
Lam vừa nói vừa mở ra đọc mặc kệ cho tôi ra sức giành giật lại, nhưng vì cậu ấy
cao hơn tôi cả một cái đầu nên rốt cuộc tôi đành bất lực. Nhưng chỉ vài giây
sau đó Thiên Lam sững sờ. cậu ấy quay lại nhìn tôi với vẻ khó tin được, tôi
cũng không còn muốn giành lại bức thư nữa, ngồi phịch xuống ghế giận dỗi.
Tôi
im lặng, cậu ấy hiểu điều đó đồng nghĩa với câu trả lời là đúng. Mà qua nội
dung bức thư thì Thiên Lam cũng không cần xác định lại nữa. Tôi im lặng ngồi
đó, Thiên Lam cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi bên tôi với biểu cảm phải
nói là cực kì khó hiểu.
Hai
tiết cuối cùng của ngày hôm đó chúng tôi bùng học ngồi ở vườn hoa tự kỉ. Kim đồng
hồ lùa nhau đưa thời gian đi qua vội vã, tôi và Thiên Lam vẫn không mở miệng
nói với nhau một lời nào. Mà thái độ của Thiên Lam cũng làm tôi khó hiểu, tôi
thì có lí do để buồn, còn cậu ấy duyên cớ gì mà lại ngồi đây với tôi? Tôi cũng
chẳng muốn thắc mắc nữa, để mặc kệ cho cậu ấy ngồi với tôi như một chú gấu bông
ngoan ngoãn. Mãi lúc sau đó Thiên Lam mới lên tiếng hỏi tôi.
-Cậu
thay đổi đến mức này là để chuẩn bị tỏ tình với Thiên Phong sao? Vậy sao cậu
không đưa bức thư này cho cậu ta đi?
-Tớ
sợ bị từ chối.
Tôi
buồn bã trả lời, điều mà tôi lo lắng hơn nữa chính là tôi sợ sẽ đánh mất tình bạn
với Thiên Phong sau khi tôi thất bại. Thiên Phong giống như một thế giới bí ẩn
mà tôi không thể nào chạm vào được. Tôi không muốn liều lĩnh.
-Thiên
Lam…Cậu…đừng nói chuyện này cho ai biết nhé, tớ không muốn Thiên Phong xa lánh
tớ. Tôi nhìn Thiên Lam khẩn thiết.
Cậu
ấy không hiểu tình hình lắm, nhưng rồi cũng không muốn khiến tôi khó xử nên chỉ
im lặng gật đầu. Tôi thấy vậy mới yên tâm ngồi dựa ra sau ghế đá ngước nhìn bầu
trời xanh thẳm. Thiên Lam cũng thở dài rồi làm hành động giống tôi. Tôi nhìn cậu
ấy, thấy đôi mắt đen thẳm của cậu ấy thoáng buồn, khóe miệng đáng ghét kia cũng
không còn nhếch cười trêu chọc tôi như mọi hôm nữa. Cậu ấy đang buồn vì tình cảm
của tôi không thuận lợi sao? Tôi cảm động nhìn cậu mỉm cười. Thiên Lam! Cậu
đúng là một người bạn tốt.
Chương 6: Cơn mưa đầu hạ
Sau
đó một thời gian tôi được biết có rất nhiều cô gái trong lớp đua nhau tỏ tình với
Thiên Phong, và đúng như những gì mà tôi đoán được, tất cả bọn họ đều thất bại
và sau đó bị Thiên Phong né tránh, dần dần việc tỏ tình với Thiên Phong được
đám con gái coi là điều cấm kị.
Những
chuyện này càng khiến cho quyết định giữ bí mật tình cảm của tôi trở nên chắc
chắn hơn, bởi hơn ai hết tôi không muốn trở thành kẻ xa lạ với Thiên Phong, ít
ra thì tôi muốn được làm một người bạn thân bên cạnh cậu ấy. Và dần dần thì Thiên
Phong không còn thân với một cô bạn gái nào trong lớp nữa, cậu ấy vẫn lịch sự mỉm
cười, vẫn trả lời những câu hỏi xã giao, nhưng không còn để cho một cô bạn gái
nào lại gần mình. Ngoại trừ tôi. Người chưa từng tỏ tình với cậu ấy.
Trước
đây tôi từng đọc một câu chuyện kể về chiếc hộp Pandora. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần
trên đỉnh núiOlympusđã tặng cho nàng Pandora - người phụ
nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng
không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc
hộp và tất cả tai họa bị giải phóng: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… bất hạnh tràn ngập khắp thế gian. Tình yêu của tôi đối với Thiên Phong có lẽ giống
như những điều bí mật cất giấu trong chiếc hộp cấm kia, nếu tôi cố chấp nói cho
Thiên Phong biết cũng giống việc chiếc hộp tai họa bị mở ra, lúc ấy đau đớn tuyệt
vọng chỉ mình tôi gánh lấy, chính vì điều này nên tôi buộc phải giấu kín.
Bí
mật…
Điều
bí mật của tôi có lẽ sẽ mãi bị giấu kín trong tim.
Càng
quan sát Thiên Phong lâu tôi càng nhận thấy tính cách của cậu ấy đặc biệt, cậu ấy
rất ít nói, thích yên tĩnh và hay ngắm bầu trời qua khung cửa sổ. Thực ra Thiên
Phong không phải quá lạnh lùng, khi một ai đó gặp khó khăn cần cậu ấy giúp đỡ, Thiên
Phong giúp họ rất nhiệt tình, nhưng cậu ấy không bao giờ tỏ ra quá thân thiết với
ai, đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của cậu ấy lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng và hay
nhìn về một thế giới xa xôi nào đó. Dần dần bạn bè trong lớp tôi đã đồng ý với
quan điểm: Thiên Phong là một chàng hoàng tử chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa xa,
không ai có thể chạm vào trái tim của cậu ấy hay bước vào thế giới nội tâm của
cậu ấy được.
Chuyện
tỏ tình cũng đã qua một thời gian, bây giờ tôi không còn trăn trở việc phải làm
sao để bày tỏ tình cảm với Thiên Phong nữa. Tôi cứ thế ở bên cạnh và vui vẻ
quan sát cậu ấy. Nhưng nhiều khi không làm chủ được cảm xúc tôi vẫn hay làm ra
những hành động hết sức ngớ ngẩn. Chẳng hạn như buổi chiều hôm nay…
Mùa
hè sắp đến, trong những tán cây xanh rậm rạp đã xuất hiện những tiếng ve râm
ran đêm ngày không ngơi nghỉ, mấy cây phượng ở trong sân trường cũng bắt đầu nở
vài chùm hoa đỏ rực. Trong những ngày này trời hay đổ mưa bất chợt. Đúng vào
lúc chúng tôi tan trường thì một cơn mưa dông ập đến. Đã có sự chuẩn bị sẵn từ
trước nên chúng tôi ai cũng thủ sẵn cho mình một chiếc dù trong cặp rồi.
Tôi
rất thích mưa, những cơn mưa mát lạnh rửa trôi đi cái nóng oi ả thường ngày khiến
không khí trở nên vô cùng dễ chịu, đi dưới mưa tôi còn có thể nhìn thấy bọt
bong bóng vỡ tan và ngắm nhìn thế giới xung quanh đang chìm sâu vào yên tĩnh,
nói tóm lại là tôi rất thích mưa. Và mưa cũng đem lại cho tôi một cơ hội hiếm
có, tôi có thể đi về cùng Thiên Phong, nhưng với điều kiện là cậu ấy quên mang
theo dù, mà nếu như cậu ấy nhớ mang theo thì tôi sẽ giả vờ là để quên sau đó
xin đi nhờ với cậu ấy.
Thật
may mắn là hôm nay tôi được phân công ở lại trực lớp cùng Thiên Phong, mấy đứa
trong tổ tôi không hiểu lí do gì mà hôm nay đều xin về sớm có việc, thành ra
bây giờ trong lớp chỉ còn lại tôi và cậu ấy. Thế này chẳng phải là thiên thời,
địa lợi nhân hòa hay sao? Tôi gục đầu xuống
bàn cười mơ màng. Đây là một cơ hội hiếm có để tôi được ở riêng với Thiên Phong.
Tôi
lấy cây dù màu đỏ rực mà anh trai yêu quý đã nhét vào cặp cho tôi khi sáng phấn
khởi. Hai người cùng đi dưới mưa, cùng che chung một cây dù. Hoàn cảnh lãng mạng
này chắc chắn sẽ giúp cậu ấy nảy sinh tình cảm với tôi. Cứ vậy mà tiến lên đi,
Nhật Hạ!!!!! Tôi không thể ngăn mình đừng kích động nên cầm cây dù đập liên hồi
vào không khí, miệng cười toe toét, nhìn bộ dạng của tôi lúc này chắc chắn
không ai nghĩ là tôi bình thường đâu. Nhưng tôi mặc kệ, trong đầu tôi lúc này
chỉ còn hình ảnh lãng mạn của Thiên Phong và tôi cùng che chung dù đi dạo dưới
mưa mà thôi.
Thiên
Phong…
Thiên
Phong của tôi…
Bốp…bốp….
-Đau
quá, bạn Nhật Hạ!
Một
tiếng nói ấm áp vang lên, chiếc dù của tôi bị tóm lại, lúc này tôi mới tỉnh mộng,
ngước lên nhìn người trước mặt mình, khóe miệng giật giật.
-Thiên
Phong…Xin lỗi cậu….
Thì
ra nãy giờ tôi đang cầm chiếc dù đập vào đầu cậu ấy. Mặt tôi đỏ bừng bừng, cậu ấy
vẫn nhìn tôi khó hiểu. Tôi khóc không ra nước mắt, không biết Thiên Phong đứng
trước mặt tôi lâu chưa? Thấy bộ dạng kì quái của tôi Phong có nghĩ thần kinh
tôi có vấn đề hay không? ước gì bây giờ vách tường nứt ra một khe hở để tôi trốn
vào cho khỏi xấu hổ.
-Chúng
ta nên tranh thủ làm xong sớm đi để về nhà, không chừng lát nữa mưa sẽ to hơn
đó.
Thiên
Phong đưa cho tôi chiếc giẻ lau bảng, chúng tôi bắt đầu xóa bảng và lau cửa sổ.
trong lúc làm việc tôi khẽ liếc trộm qua Thiên Phong. Cậu ấy đã săn tay áo lên
đến khuỷu để tiện cho việc giặt khăn lau, cavat cũng được cậu ấy tháo ra khỏi
áo, một chiếc nút áo sơ mi bị bung lộ ra phần ngực quyến rũ. Nhìn hình ảnh của
cậu ấy khi lau bảng không hiểu sao tim tôi nhảy lên nhảy xuống như đang tập vũ
đạo vậy. Tôi vỗ mạnh tay vào má cố làm cho mình tỉnh mộng. Thật khổ mà, sao tôi
không thể dứt ánh mắt của mình ra khỏi khuôn mặt gợi cảm của cậu ấy, tôi cảm thấy
mình bây giờ đúng là một con bé háu sắc.
Bên
ngoài trời vẫn đổ mưa không ngớt, trong lớp học vắng vẻ hai chúng tôi vẫn chăm
chú trực nhật. Không khí có vẻ yên lặng quá khiến tôi hơi khó chịu, với tính
cách của Thiên Phong cậu ấy sẽ không bắt chuyện tán gẫu với tôi như mấy đứa bạn
trong lớp đâu, có lẽ tôi nên lên tiếng trước. Nghĩ vậy, tôi lân la lại gần Thiên
Phong bắt đầu kế hoạch của mình.
-Thiên
Phong!!!!
Nghe
tôi gọi Thiên Phong quay lại mỉm cười khẽ hỏi.
-Có
chuyện gì vậy?
-Hình
như cậu không có dù phải không? Tôi mỉm cười. Khi nãy nhìn lén vào ba lô của cậu
ấy tôi không thấy có dù, chắc chắn Thiên Phong quên mang rồi.
-Tớ
không cần dù. Thiên Phong giặt sơ qua chiếc khăn dính bụi rồi tiếp tục lau cánh
cửa sổ trước mặt.-Tớ có áo mưa trong balo rồi.
Áo
mưa?
Nghe
cậu ấy nói mà tôi có cảm giác bị một tảng đá rất lớn rơi trúng đầu. Tại sao lại
có cái áo mưa lọt vào trong cặp của Thiên Phong? tại sao cậu ấy không dùng dù
mà lại dùng áo mưa? nếu cậu ấy có áo mưa thì kế hoạch của tôi bị phá sản rồi. Số
của tôi đúng là xui xẻo mà. Tôi chán nản ném vèo cái khăn vào xô nước thở dài. Thiên
Phong thấy thế thì lên tiếng:
-Nhật
Hạ! Nếu cậu mệt thì cứ nghỉ đi, để tớ trực phần còn lại cho.
Tôi
quay ngoắt qua nhìn Thiên Phong, cậu ấy quan tâm đến tôi sao? Tim tôi đập rộn
lên vì vui sướng, Thiên Phong thật tốt bụng mà. Dẫu thế tôi vẫn lắc đầu. Đây là
dịp hiếm có tôi được ở một mình với Thiên Phong, làm sao bỏ về sớm được chứ?
-Tớ
ổn, cậu đừng lo.
Tôi
lấy lại khí thế, bắt đầu cầm chiếc khăn lên hùng hục lau mấy vết bụi bám trên
khe cửa. Người ta nói cơ hội không thể đến thì mình có thể tự tạo ra kia mà,
tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Thế là một ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu tôi. Chờ
Thiên Phong đi ra ngoài cất xô nước vào phòng dụng cụ vệ sinh tôi mới lò dò lại
mở chiếc balo của cậu ấy ra…
Và
kế hoạch lãng mạn đi dưới mưa cùng Thiên Phong của tôi vẫn tiếp tục.
Sau
khi làm xong một việc vô cùng tội lỗi với Thiên Phong, tôi đi ra hành lang chờ
cậu ấy xuống. Và không phụ sự cố gắng của tôi, Thiên Phong đi ra nhưng không về
mà đứng ở hành lang nhìn trời mưa với vẻ lúng túng. Tôi làm như không có việc
gì xảy ra, trưng ra cái bộ mặt ngây ngô vô số tội của mình sáp lại gần cậu ấy hỏi
thăm:
-Thiên
Phong, cậu chưa về sao?
Thiên
Phong quay sang nhìn tôi mỉm cười.
-Chiếc
áo mưa của tớ bị rách rồi, không thể sử dụng được nữa.
-Vậy
sao? Tôi thầm khen ngợi bản thân mình đúng là bỉ ổi, trong lúc cậu ấy đi cất xô
vào kho dụng cụ, chính tôi đã giở trò phá rách chiếc áo mưa của cậu ấy, sau đó
cẩn thận nhét lại vào ba lô, xóa sạch dấu vết để cậu ấy không nhận ra, tôi phải
làm như vậy mới có cơ hội cùng cậu ấy che chung dù đi dưới mưa chứ. Thế là tôi
cười toe toét bật cây dù của mình ra.-Vậy cậu về chung với tớ đi.
Thiên
Phong không nói gì, lặng im nhìn trời mưa hơi nghĩ ngợi. Ánh mắt đen thẵm của cậu
ấy sau đó lướt qua khuôn mặt đang toe toét của tôi, lúc này tôi có hơi chột dạ,
có khi nào cậu ấy biết tôi là thủ phạm xé rách áo mưa của cậu ấy không? Bàn tay
cầm cây dù của tôi run run, trong lớp lúc ấy chỉ có mình tôi và Thiên Phong, thủ
phạm không phải tôi thì còn ai vào đây? Áo mưa cậu ấy mới mua chưa sử dụng lần
nào thì làm sao mà bị rách được…
Chuyện
này rõ ràng Thiên Phong không cần đoán cũng sẽ biết.
-Nhật
Hạ! khóe môi gợi cảm của Thiên Phong khẽ cử động, đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp vẫn
dán chặt vào khuôn mặt đỏ ửng đang mếu máo của tôi. Rồi cậu ấy tiến lại gần tôi
hơn.
Tôi
biết mình đã gây ra chuyện sai trái nên không dám nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt
xuống hối lỗi. Thiên Phong sẽ giận tôi ư? Hay cậu ấy sẽ không thèm làm bạn với
tôi nữa? tất cả nơron thần kinh của tôi bị căng dãn ra chờ cậu ấy trách mắng.
Nhưng không! bàn tay ấm áp của cậu ấy bất ngờ chạm vào tay tôi, tôi ngước lên ngơ
ngác. Cảm giác bàn tay cậu ấy khi chạm vào tay tôi không xảy ra xẹt điện hay có
một hiện tượng bất thường nào như người ta vẫn thường hay nói trong tiểu thuyết,
nhưng nó ấm áp đến kì lạ, tay của Thiên Phong rất mềm mại và ấm áp. Cậu ấy nhìn
tôi dịu dàng mỉm cười rồi cầm lấy cây dù trên tay tôi.
-Cám
ơn Nhật Hạ, tớ cao hơn cậu nên để tớ cầm dù cho!
À,
thì ra là cậu ấy chỉ muốn muốn cầm dù. Cậu ấy không nhận ra tội lỗi của tôi. Tôi
khẽ gật đầu rồi cùng Thiên Phong bước ra ngoài bầu trời mưa dông về nhà.
Đi
bên cạnh Thiên Phong tôi có cảm giác thật dễ chịu, cậu ấy dù không nói với tôi
một lời nào nhưng lại đem đến cho tôi sự ấm áp kì lạ. Thiên Phong cứ thế cùng
tôi bước những nhịp đều đặn trên mặt đường loang loáng nước. Một vài tia nắng
chiều lách qua những đám mây xám bây giờ phủ xuống mặt đất như những dãi lụa
vàng óng ánh. Mấy chú ếch núp đâu đó dưới những bụi hoa dại ven đường kêu ộp ộp.
Không gian thật yên tĩnh, sau một trận mưa rào cây cối như được truyền thêm một
sức sống mới, đua nhau túa ra những chiếc lá non xanh mơn mởn.
-Thiên
Phong, cậu có thích trời mưa không? Tôi quay sang hỏi Thiên Phong, cậu ấy cao
hơn tôi cả một cái đầu, khi ở gần Phong tôi luôn phải ngước lên mới nhìn thấy
khuôn mặt của cậu ấy.
Thiên
Phong khẽ chớp mắt, những sợi mi dài nhẹ nhàng lay động, tôi có thể thấy rất rõ
những hạt mưa rơi nhanh trong đôi mắt đen thẳm như vũ trụ của cậu ấy, cả những
dãi nắng vàng, cả bóng hình của tôi, tất cả tràn ngập trong ánh mắt cậu ấy
thành một bức tranh mờ ảo. Đôi môi hồng như cánh hoa đào của cậu ấy khẽ nhếch
lên thành một nụ cười xa xôi.
-Vậy
sao? Tôi mỉm cười hạnh phúc.-Cậu thật giống bố tớ, ông ấy cũng thích bầu trời
xanh có nắng hè nên mới đặt cho tớ cái tên là Nhật Hạ. Nhưng tớ thấy trời mưa
cũng đẹp lắm mà.
-Nhưng
nó yên tĩnh quá. Thiên Phong ngước lên bầu trời u ám rồi nói với tôi bằng vẻ mặt
hơi buồn.-Nó mang lại cho người ta cảm giác cô độc.
Cô
độc ư?
Tôi
nhìn Thiên Phong rồi cúi xuống nghĩ ngợi. Có phải Thiên Phong luôn cảm thấy cô độc
hay không? Nếu để ý thì tôi thấy cậu ấy dường như không muốn kết thân với bất
kì người nào trong lớp. Vậy nhưng Thiên Phong lại không muốn cô đơn? Tôi cảm thấy
cậu ấy có vẻ mâu thuẫn. Nếu thấy cô đơn tại sao cậu ấy không kết bạn? sao lại
làm ra vẻ lạnh lùng với mọi người để rồi thu mình vào thế giới riêng của cậu?
Tôi nghĩ hoài mà vẫn không hiểu. Tôi rất muốn hỏi cậu ấy những thắc mắc đang luẩn
quẩn trong đầu, nhưng tôi lại không dám mở lời, tôi sợ mình sẽ chạm tay vào giới
hạn mà cậu ấy đặt ra, đến lúc đó tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu nữa.
Tôi
nhớ lại tình cảm giành cho cậu ấy bị tôi giấu kín trong chiếc hộp Pandora. Bây
giờ thì tôi không còn cố gắng suy nghĩ làm sao để thổ lộ với cậu ấy nữa. Hạnh
phúc của tôi chỉ cần như thế này thôi.
-Thiên
Phong, cậu thường làm gì mổi khi trời mưa? Hồi nhỏ mổi lần có mưa là tớ và anh
hai chuyên gia chạy theo lũ bạn hàng xóm đi tắm mưa, mà lần nào cũng bị bố mẹ
lôi về đập cho một trận…
Tôi
cứ thế vừa đi vừa hót líu lo bên cạnh Thiên Phong, cậu ấy cũng không tỏ ra khó
chịu khi nghe tôi nói, chỉ mỉm cười đáp lại những câu hỏi vu vơ của tôi. Mãi mê
nói chuyện mà tôi quên mất cả đường về nhà mình, tôi cũng quên hỏi Thiên Phong
là nhà cậu ấy ở đâu, cứ thế, hai đứa tôi đi theo con đường thẳng xa tít tắp dẫn
đến nơi cuối chân trời đang nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực. Cho đến khi có một chiếc
xe hơi đổ “kịch” lại trước mặt chúng tôi thì Thiên Phong dừng lại, tôi cũng dừng
theo cậu ấy.
-Cậu
chủ, xin lỗi tôi đến trễ! Một ông bác ở trong xe hạ kính xuống nói vọng ra với
chúng tôi, rồi cánh cửa xe được mở ra.-Cậu mau lên xe đi, mẹ cậu đang rất sốt
ruột chờ cậu ở bệnh viện đó.
Thiên
Phong gật đầu với ông ta rồi quay sang đưa cho tôi cây dù. Tôi vẫn đứng ngơ
ngác không hiểu chuyện, hình như đây là tài xế của nhà Thiên Phong, tôi nhớ có
gặp qua ông ta vài lần khi ông ta đưa Thiên Phong đến trường. Nhưng mà sao cậu ấy
lại phải đi đến bệnh viện, nhà cậu ấy có ai bị bệnh sao?
-Tạm
biệt cậu Nhật Hạ! Thiên Phong mỉm cười rồi bước vào trong xe.-Hẹn gặp cậu ngày
mai nhé!
-Ừ!
Tạm biệt cậu!!!
Tôi
mỉm cười thật tươi đưa tay vẫy vẫy chào cậu ấy, chiếc xe chậm chạp lăn bánh rồi
quay lại con đường chúng tôi vừa mới đi qua. Tôi đứng đó nhìn theo cho đến khi
khuất hẳn, trong lòng thấy hơi thắc mắc. Sao chiếc xe lại đi ngược lại hướng
đó, nhà của Thiên Phong không phải nằm ở đường này sao? Tôi lắc lắc đầu rồi
quan sát xung quanh. Khi nãy mãi nói chuyện với Thiên Phong khiến tôi không chú
ý, tôi đã đi lạc tới một nơi rất lạ. Tôi thở dài vì tật hậu đậu của mình. Bây
giờ lại phải quay ngược lại trường tìm đường về nhà thôi.
Những
bước chân nhỏ bé lẻ loi của tôi đạp vội lên những vũng nước trong veo lạnh ngắt
dưới đất, tôi bất giác quay lại phía sau, con đường tôi đang đi thật vắng vẻ,
chỉ còn tôi một mình đang lang thang ở đây. Xung quanh tôi vẫn vang vọng lên những
tiếng ếch nhái cãi nhau ồn ả rồi bổng chốc im bặt. Không gian như bất ngờ bị
ném vào tĩnh lặng. Tôi bước đi khẽ mỉm cười. Thiên Phong nói đúng, cảm giác một
mình đi dưới trời mưa quả thật rất cô độc, Thiên Phong lúc nào cũng chỉ có một
mình, giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại không thích trời mưa rồi.
Mà
quan trọng lúc này là….tôi đã bị lạc rồi thì phải.
Bị
lạc rồi.
Chỉ
có một mình tôi. Phải làm sao đây?
-Nhật
Hạ!!!!!
Đang
chậm chạp bước đi thì Thiên Lam ở đâu lao vào tôi khiến tôi giật mình, mái tóc
cậu ấy ướt nhẹp nước mưa, trên mặt có vài vết bùn đất lem nhem. Tôi ngước lên
nhíu mày.
-Cậu
đang làm trò gì đấy? sao giờ này còn chưa về nhà? mà dù của cậu đâu rồi? sao người cậu lem nhem
bùn đất thế kia?
-Hì
hì…Thiên lam nhe răng cười, đưa tay khoác qua vai tôi rồi kéo tôi đi tiếp.-Dù của
tớ bị hư mất rồi. Khi nãy tớ đụng phải một đám lưu manh nên hơi tơi tả một
chút, đập cho tụi nó một trận xong thì tớ cũng te tua thế này nè.
Tôi
nhíu mày nhìn cậu ta, Thiên Lam là một tên học sinh cá biệt hay đi đánh nhau,
đã có lần tôi chứng kiến cậu ấy một mình đánh lộn với một nhóm gần năm sáu đứa
du côn đường phố rồi. Lí do là cậu ấy giúp một bác gái tóm cổ tên cướp giật
trên phố, nhưng không ngờ tên này có đồng bọn nên sau khi Thiên Lam đánh nó
giành lại cái túi cho người bị hại thì bị đám đó vây lại đánh hội đồng. Nhưng
Thiên Lam rất giỏi võ, cậu ấy là đội trưởng câu lạc bộ Karate ở trường tôi mà,
kết quả là cậu ấy đã đập cho cả đám lưu manh một trận nên thân. Sau đó tôi thì để
ý, mổi lần cậu ấy đánh nhau đều là can thiệp giúp kẻ yếu, có lẽ đó chính là lí
do tôi quý mến và trở thành bạn thân của cậu ấy. Tuy bình thường Thiên Lam là một
tên ngốc mắc bệnh hoang tưởng về bản thân, cà lơ phất phơ hay chọc tôi nổi giận.
Nhưng trong giây phút quan trọng thì cậu ấy trở nên rất đáng tin cậy.
-Xê
ra đi! Tôi đẩy cậu ta ra khỏi chiếc ô cằn nhằn.-Dù sao cậu cũng ướt hết rồi,
sao không tắm mưa luôn đi.
-Không!!!!
Cậu ta nhất quyết xán lại gần tôi, còn giật luôn cây dù trên tay tôi để che cho
hai đứa.-Nước mưa lạnh lắm, dầm mưa sẽ bị bệnh đó, cậu muốn tớ bị bệnh sao? Tớ
mà bệnh chết thế giới này sẽ mất đi một con người hoàn hảo đó.
-Nếu
cậu bệnh mà chết thì thế giới này sẽ bớt đi được một tên ngốc, nhân loại đỡ tốn
lương thực nuôi một kẻ vô dụng. Tôi phũ phàng thúc tay vào bụng cậu ta.
Thiên
Lam cúi người xuống vì đau, sau đó lại toe toét cười nói bên cạnh tôi. Tôi cũng
mỉm cười, không đánh cậu ta nữa. Đi cùng Thiên Lam tôi không còn sợ bị lạc nữa,
hai đứa tôi bước theo con đường quen thuộc đi về nhà. Trời lúc này đã mưa nhỏ lại
rồi dừng hẳn. Cây dù không còn cần thiết nữa, Thiên Lam xếp nó lại rồi đưa cho
tôi. Bất chợt một ánh sáng le lói chiếu vào mặt tôi khiến tôi chói mắt. Tôi đi
chậm lại và ngước nhìn phía trước ngỡ ngàng.
-Thiên
Lam! Cầu vồng kìa. Đẹp quá!!!!
Tôi
reo lên hạnh phúc, ở nơi cuối con đường có một dải lụa bảy màu rực rỡ vắt ngang
chân trời, thật hiếm khi được thấy cầu vồng đẹp như thế này, đây chính là món
quà nhỏ bầu trời gửi lại sau cơn mưa dài lạnh lẽo sao? Tôi mỉm cười thật tươi.
Thiên Lam thì vẫn bước đi, chỉ khẽ nhếch môi ngước lên bầu trời.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!