XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Điều bí mật trong chiếc hộp Pandora - Trang 8-end

Full | Lùi trang 7

Chương 22: Dưới tận cùng của chiếc hộp tai họa là một niềm hi vọng

Tôi ngồi giữa hai chiếc giường, trước mặt tôi là Thiên Phong, bên cạnh là Thiên Lam, cả hai đều đang hấp hối, chiếc máy đo nhịp tim thi nhau nhảy từng nhịp sóng lên xuống có phần hỗn loạn, tôi biết rồi đến một lúc nó sẽ dừng lại, dừng lại thành một đường dài thẳng tắp.

Bây giờ đang là nửa đêm, dù ai cũng đã mệt nhưng vẫn không chịu về nhà nghỉ ngơi, bởi tất cả đều biết đây có lẽ là thời khắc cuối, thời khắc cuối được ở bên người quan trọng của mình.

Nước mắt tôi rơi xuống, bỏng rát mặt. Một vài giọt trong suốt rơi trên mặt Thiên Phong. Tôi không thể ngăn nó lại nên cứ để mặc cho nó tuôn rơi.

Đây có lẽ là lỗi của tôi, chiếc hộp bí mật pandora đã được tôi mở ra, và đây chính là tai họa mà tôi phải gánh lấy. Tôi đưa tay lên mặt, nhưng cũng chẳng biết để làm gì?

Không phải Thiên Phong không yêu tôi, cũng không phải cậu ấy muốn từ chối tôi. Chỉ vì cậu ấy biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới không muốn liên lụy đến tôi, cậu ấy không muốn tôi đau khổ khi cậu ấy biến mất, nhớ lại thì lí do mà trước giờ Thiên Phong luôn từ chối các cô gái và xa lánh họ có lẽ vì cậu ấy không muốn ai đau khổ vì mình, cậu ấy muốn chỉ mình phải chịu đựng. Biết được điều này sao tôi không hề thấy vui, biết Thiên Phong yêu tôi nhưng tôi cũng không thể hạnh phúc. Vì cậu ấy sắp rời khỏi tôi rồi, rời khỏi tôi và tan biến thành một cơn gió trời.

Nghĩ lại thì đáng lẽ ra tôi không nên tỏ tình với cậu ấy, lẽ ra tôi nên giấu tình cảm đó trong lòng để Thiên Phong có thể ra đi thanh thản, để cậu ấy không phải lo lắng hay vướng bận vì tôi, nhưng tôi đã khiến cậu ấy không thể ra đi như mình muốn.

Còn Thiên Lam. Tôi quay lại nhìn cậu ấy. Nếu lúc đó tôi không nói ra điều đó với Thiên Phong, nếu tôi không vì bị từ chối mà lạc ra giữa lòng đường thì Thiên Lam đã không bị xe tông thay cho tôi, nếu không phải vì tôi, có lẽ giờ này cậu ấy vẫn an toàn, khỏe mạnh và hạnh phúc. Nhưng chính tôi lại khiến cậu ấy thành ra thế này, tôi phải làm sao đây?

Tôi không phải kẻ ngốc, dù không hẳn tôi là cô gái thông minh sắc xảo gì nhưng tôi đủ nhận thức để hiểu rằng Thiên Lam yêu tôi.

Thiên Lam yêu tôi.

Thực ra tôi đã sớm biết điều này, nhưng tôi đã không thể đáp lại tình cảm của cậu ấy, vì tôi đã chọn Thiên Phong ngay từ đầu, vì tôi đã yêu Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng Thiên lam vẫn không vì vậy mà bỏ rơi tôi, vẫn lặng yên bên cạnh an ủi tôi khi tôi buồn, trông chừng tôi khi tôi định làm hành động ngu ngốc, thậm chí khích lệ tôi bày tỏ với Thiên Phong dù biết điều tôi làm sẽ khiến cậu ấy đau.

Thiên Lam luôn vì tôi hi sinh tất cả, thậm chí đến mạng sống của mình cũng vì tôi mà bỏ mất. Tôi khóc, những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi trên khuôn mặt đã lạnh ngắt của tôi. Nếu bây giờ cho tôi một điều ước, tôi sẽ không mong mình gặp Thiên Lam trước hay yêu cậu ấy trước. Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước mình có thể thay Thiên Lam chịu tất cả nỗi đau mà cậu ấy phải chịu, tôi sẽ đem tất cả cho cậu ấy, hạnh phúc của tôi, niềm vui của tôi, thậm chí tính mạng của tôi, nếu được tôi sẽ cho cậu ấy hết.

Nhưng tôi biết mình không thể. Những giọt nước mắt lại tí tách tuôn rơi.

-Nhật Hạ…

Một tiếng nói cất lên thật khẽ. Tôi vội vàng quay lại. Thiên Phong chậm chạp gỡ bỏ chiếc mũ thở trên miệng mình xuống nhìn tôi khẽ mỉm cười.

Tôi vội nắm chặt lấy bàn tay cậu ấy. Tay Thiên Phong thật mềm mại và ấm áp, khẽ siết lấy bàn tay tôi, cậu ấy cất tiếng.

-Cậu đừng khóc!

Tôi không trả lời, nước mắt tôi lại thi nhau tuôn rơi, càng lúc càng nhiều, tôi vội đưa tay kia lên lau đi, nhưng không thể được. Thiên Phong lại nắm chặt tay tôi mỉm cười yếu ớt.

-Nhật Hạ! Tớ không muốn nhìn cậu khóc. Đừng khóc nữa.

-Tớ không khóc. Tôi cố gượng cười khi nước mắt cứ mãi tuôn rơi.-Đó không phải nước mắt đâu, mồ hôi đó.

Thiên Phong mỉm cười yếu ớt, tôi lại thấy tim mình đau thắt hơn, nụ cười của cậu ấy thật mờ ảo, nó đem đến cho tôi cảm giác như cậu ấy sẽ ngay lập tức biến thành một cơn gió và rời xa tôi vậy.

-Biết không Nhật Hạ? Cậu…đúng là cô nhóc kì lạ. Thiên Phong kéo tôi thấp xuống và đưa tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.-Lần đầu tiên thấy cậu, tớ cứ nghĩ là mình đã nhìn thấy một thiên thần qua ánh nắng ban mai, lúc đó cậu rất đẹp và rạng rỡ, nhất là nụ cười của cậu. nó…ấm áp lắm.

Thiên Phong bắt đầu nói với tôi những gì mà cậu ấy luôn giấu kín, rất nhiều rất nhiều. Tôi chỉ lặng im lắng nghe như một bản nhạc du dương trên bầu trời đầy gió.

-Năm lớp 10, khi nhận được bức thư của cậu tớ rất tò mò, tớ không hiểu vì lí do gì mà cậu muốn tớ ở lại, rồi cũng vì tò mò mà tớ đã quyết định ở lại dù không biết sau này hậu quả sẽ thế nào. Rồi sau đó tớ dần nhận ra là cậu rất thích tớ, bình thường cậu là cô nhóc đanh đá cái gì cũng không sợ, nhưng trước mặt tớ cậu lại y như con mèo nhỏ nhút nhát, lúc nào cũng đỏ mặt và nhìn trộm tớ trong lớp học. Tớ rất thích nhìn thấy cậu như vậy. Tớ cảm thấy cậu đáng yêu hơn bất kì cô gái nào tớ đã gặp.

Cái lần cậu xé rách áo mưa của tớ, tớ đã nhìn thấy, khi đó tớ kinh ngạc lắm, tớ còn nghĩ là Nhật Hạ ghét tớ nhưng hóa ra là cậu chỉ muốn cùng tớ đi chung dù. Cậu thật ngốc.

Càng lúc cậu càng khiến tớ bất ngờ vì sự ngốc nghếch của cậu. Ngày sinh nhật của tớ cậu đã rất vất vã làm cho tớ chiếc bánh kem mứt trái cây, tớ vui lắm, nhưng tiếc là nó lại bị Thiên Lam phá hỏng, khi thấy cậu hùng hục ăn chiếc bánh kem làm tặng tớ giống y chang con mèo nhỏ ăn vụng nhìn buồn cười lắm đó. Tớ biết lúc đó là lỗi của Thiên Lam. Nhưng Nhật Hạ cũng đừng giận nữa nhé, tớ đã đổ hết lọ muối ớt lên chiếc bánh của cậu ta để trả thù rồi.

Thì ra thủ phạm phá hỏng bánh của Thiên Lam ngày đó chính là Thiên Phong, tôi mỉm cười, nhưng sao nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, Thiên Phong lại dịu dàng lau đi cho tôi.

-Thời gian được ở bên cậu là thời gian tớ hạnh phúc nhất, vì hoàn cảnh của mình mà trước giờ tớ luôn cô độc, nhưng từ khi gặp cậu thì tớ không còn cô độc nữa, vì Nhật Hạ đã yêu tớ, Nhật Hạ luôn ở bên dõi theo tớ. Tớ biết cậu yêu tớ rất nhiều, tớ thấy hạnh phúc vì điều đó. Nhưng tớ biết mình không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu được, tớ chỉ hi vọng hằng ngày đến lớp được gặp cậu, được cậu dõi theo. Tớ luôn sợ rằng có một lúc nào đó cậu tỏ tình với tớ, rồi tớ phải từ chối cậu, rồi tớ sẽ mất cậu, nhưng cậu đã không như vậy, cho đến tận hôm nay.

Cái lần chúng ta nắm tay nhau trong đêm hội chợ đó, khi nhìn thấy cậu mỉm cười tớ đã rất muốn ôm chặt lấy cậu vào lòng mà nói rằng “tớ yêu cậu”, nhưng rồi tớ lại phải dằn lòng buông tay cậu ra. Lúc đó tớ đã đau lắm, tớ cũng biết cậu hụt hẫng và thất vọng lắm, nhưng tớ cũng không biết phải làm gì khác, bởi vì lúc đó cậu quá đáng yêu, bởi vì tớ sợ rằng trong một lúc không làm chủ được bản thân mình sẽ khiến cậu vì tớ mà đau khổ suốt đời. Nhưng có lẽ sự cố gắng của tớ là vô ích rồi. Vì cậu đang vì tớ mà mà khóc.

-Phong…Tôi nghẹn lời, tôi muốn nói gì đó với cậu ấy nhưng đầu tôi trống rỗng, chỉ có nước mắt dư thừa là cứ trào ra không cách nào kìm lại được. Thiên Phong nhìn tôi cố mỉm cười, tôi thấy đôi mắt đen thẳm của cậu ấy tràn ngập bóng hình của tôi.

-Nhật Hạ, cám ơn cậu vì đóa hoa loa kèn đỏ, tớ muốn nói điều đó từ lâu rôi, nhưng tớ cũng giận cậu lắm, tại sao chỉ vì đóa hoa đó mà cậu phải liều mạng như vậy? cậu có biết lúc cậu biến mất ở hội trại tớ lo cho cậu lắm không? Cậu phải biết rằng với tớ cậu quan trọng hơn đóa hoa kia gấp bao nhiêu lần chứ. Lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tớ biết phải làm sao?

Ngày lễ tình nhân tớ đã chờ rất lâu để được cậu tặng sôcôla, thế nhưng cậu cứ mãi loanh quanh với Thiên Lam cả buổi trời mà không tặng tớ, không còn cách nào khác tớ đành lục cặp cậu để xem có phần của mình không? Rồi tớ thấy trong đó có hai chiếc hộp mà xanh và màu trắng, tớ đã thử mở chiếc hộp màu trắng ra và thấy chiếc bánh có tên mình nên đã lấy về luôn. Về đến nhà thì nghe thấy chị hai nói sôcôla anh trai cậu làm tặng chị ấy rất ngon, tớ vui lắm vì nghĩ rằng cậu cũng sẽ làm ngon như anh Minh Khôi nên vui vẻ bóc ra ăn. Ai ngờ ăn xong lập tức được đưa vào bệnh viện.

Thiên Phong mỉm cười, khi kể lại những điều này với tôi cậu ấy có vẻ rất hạnh phúc. Tôi thì vẫn không nói gì, chỉ lặng yên nhìn cậu ấy và rơi nước mắt. Thiên Phong kiên nhẫn đưa tay lên lau cho tôi.

-Nhật Hạ, cậu đừng buồn, cũng đừng khóc nữa. Tớ không thể ở bên cậu, nhưng tớ sẽ giữ một thiên thần ở lại bên cậu, người đó sẽ thay tớ chăm sóc cho cậu, yêu thương và bảo vệ cậu cả đời này. Chắc cậu cũng biết Thiên Lam yêu cậu đúng không? Cậu ta yêu cậu, không hề thua kém gì tớ cả, nhưng cậu ấy không muốn làm gì khiến cậu buồn, thậm chí chấp nhận mình bị tổn thương để cậu được hạnh phúc. Đôi lúc tớ thấy rất ghen tị với Thiên Lam. Giá mà tớ và cậu ấy ở cùng một điểm xuất phát, giá mà tớ cũng có cuộc sống yên bình như mọi người, tớ nhất định sẽ cùng cậu ấy cạnh tranh một cách công bằng. Cậu ấy có lẽ sẽ là đối thủ nặng kí nhất của tớ. Nhưng dù sao tớ cũng biết ơn cậu ấy, cậu ấy là một người bạn tốt.

Vừa nói Thiên Phong vừa nhìn qua chiếc giường Thiên Lam đang nằm, rồi cậu ấy khẽ mỉm cười.

-Khi tớ mất, trái tim của tớ….sẽ được hiến tặng cho Thiên Lam…cậu ấy sẽ sống.

-Phong…Tôi cất tiếng, giọng khản đặc. Phong vẫn nhìn về Thiên Lam dặn dò.

-Thiên Lam, tôi cho cậu mạng sống của tôi…cậu phải thay tôi chăm sóc cho người con gái mà chúng ta yêu thương nhất.

Giọng nói của Thiên Phong đã yếu dần đi, tôi khóc nấc lên vội nắm chặt tay cậu ấy hơn. Bên kia giường, dường như có một giọt nước lấp lánh nhòe ra từ khóe mắt của Thiên Lam.

-Nhật Hạ…

Thiên Phong đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt mới nhòe ra của tôi, cậu ấy nở một nụ cười xa vời, nhưng tôi lại thấy lòng mình ấm áp, nụ cười của Thiên Phong luôn khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, ngay khi gặp và cho đến tận bây giờ, nhưng tôi giật mình khi thấy đôi mắt đen thẳm tràn ngập hình bóng của tôi dường như muốn khép lại, rồi đôi môi nhợt nhạt của cậu ấy khẽ mấp máy.

-Có một điều mà tớ muốn nói với cậu từ rất lâu rồi.

Nhật Hạ…tớ…yêu cậu.

Rồi cánh tay cậu ấy trượt khỏi mặt tôi, giây phút đó có một vệt ánh sáng bay vụt lên trời thành một vì tinh tú lấp lánh, những cơn gió trời ùa qua trùm lên chúng tôi, lạnh ngắt. Tôi gào khóc gọi tên cậu ấy, Thiên Phong không trả lời tôi nữa, đôi mắt đen thẳm của cậu ấy đã khép chặt. Không bao giờ mở ra nhìn tôi nữa. Tôi càng gào khóc to hơn. Thiên Phong đã thật sự tan biến thành cơn gió trời rồi.

Chương 23: Tai họa theo gió cuốn đi, để yêu thương ở lại

Gió…

Gió rất nhiều…

Gió như cào xé trái tim tôi, gió như muốn ôm trọn lấy tôi, đưa tôi đến những phương trời xa xôi rồi bất ngờ biến mất. Để lại tôi một mình với bầu trời xanh biếc.

Tôi cô đơn đứng giữa dòng người đông đúc, những tiếng khóc than văng vẳng bên tai tôi trở nên nhỏ dần rồi bất chợt biến mất, những người bên cạnh tôi dường như cũng biến mất, chỉ có những vệt sáng mờ ảo, chỉ có mùi hương của hoa dại. Và gió.

Tôi thờ thẫn đưa đôi mắt đã trở nên mờ ảo nhìn về phía trước, trên chiếc quan tài đó phủ rất nhiều hoa, và người con trai mà tôi yêu nhất đang nằm trong đó, đôi mắt nhắm chặt yên bình, cậu ấy đã ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng, cậu ấy sẽ biến thành gió và bỏ lại tôi để đến những phương trời xa xôi. Tôi đứng yên. Cứ như thế không biết đã bao lâu rồi.

Sau khi Phong tắt thở người ta đã theo nguyện vọng của cậu ấy lấy tim của Phong để cứu sống Thiên Lam, còn xác cậu ấy được đem về để hỏa táng.

Tang lễ diễn ra thật nhanh chóng. Anh trai đưa tôi cùng đến nơi người ta sẽ hỏa thiêu cậu ấy. Tôi chỉ biết đi theo, dán mắt vào nơi người con trai đó đang nằm say ngủ. Ngoài ra thì chẳng biết gì hết.

-Chúng ta bắt đầu được chưa?

Một người đàn ông có khuôn mặt u ám mặc đồng phục của nhân viên hỏa táng cất tiếng hỏi người nhà Thiên Phong. Chị Thanh Nhã và mẹ Phong nghe vậy ôm lấy nhau khóc, bố Thiên Phong thì nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài, nhíu mày một hồi lâu, tôi có thể thấy được những đau đớn ông đang kìm nén qua những vết nhăn trên khóe mắt. Sau vài phút mặc niệm thì ông ấy cũng đau đớn gật đầu. Người nhân viên lò hỏa táng cũng gật đầu rồi cùng bạn mình nâng chiếc nắp quan tài đậy lại. Người ta sẽ đưa Phong vào lò hỏa táng, cậu ấy sẽ biến thành tro bụi, chỉ trong chốc lát.

-Không…

Tôi giật mình vội lao lại gì chặt lấy chiếc quan tài. Nước mắt tôi nhòe ra rơi trên những cánh hoa trắng trước ngực cậu ấy. Thiên Phong đang ngủ, khuôn mặt cậu ấy thật yên bình. Cậu ấy sẽ hóa thành gió ư? Cậu ấy sẽ hoàn toàn biến mất ư? Có phải những gì đang diễn ra chỉ là một giấc mơ thôi phải không? Tôi mong tất cả điều này chỉ là một giấc mơ. Nhưng không phải vậy, tôi cúi xuống gì chặt lấy bờ vai cậu ấy khóc nức nở.

-Nhật Hạ! Anh trai tôi nhíu mày cố kéo tôi ra.-Dừng lại đi em.

Gió lại ùa qua, gió vuốt nhẹ lên khuôn mặt đẫm nước của tôi, gió ôm tôi vào lòng vỗ về an ủi, giây phút đó tôi có cảm giác như Thiên Phong đang đứng sau lưng tôi, khẽ ghé sát vào tôi thì thầm:

“Nhật Hạ, đừng khóc! Cậu là Nhật Hạ mà, tớ chỉ muốn thấy nụ cười như ánh nắng ấm áp mùa hè của cậu”

Tôi cắn chặt môi, cố gắng không cất lên những tiếng thổn thức nữa. Phong đã từng nói không muốn thấy tôi khóc, tôi sẽ không làm cậu ấy buồn. Thiên Phong là gió mà, khi nào kết thúc hành trình phưu lưu ở một vùng đất xa xôi nào đó cậu ấy sẽ trở lại với tôi, nhẹ nhàng lướt qua tôi, vuốt lên mái tóc buông xõa của tôi và mỉm cười với tôi.

Ngững giọt nước mắt nóng rát vẫn ùa ra từ khóe mắt của tôi. Tôi nhìn Thiên Phong, mỉm cười và cúi xuống hôn lên môi cậu ấy. Môi cậu ấy rất lạnh, nhưng nó rất mềm mại và thơm dịu mùi hoa dại.

-Tạm biệt, Thiên Phong…

Hai tuần sau thì Thiên Lam đã khỏe lại, cậu ấy được chuyển về nhà để gia đình chăm sóc, các vết thương trên cơ thể cậu ấy cũng không còn gì nghiêm trọng nữa. Khi tôi tới thăm cậu ấy chúng tôi không nói gì cả, chỉ lặng im ngồi bên cạnh nhau dựa lưng vào tường ngắm bầu trời xanh thẳm, và đón những cơn gió trời ùa qua.

Suốt những năm bên nhau chúng tôi đã nói dối nhau, cùng nhau giữ trong lòng chiếc hộp bí mật pandora, không chỉ có tôi, cả Thiên Lam, cả Phong, mỗi chúng tôi đều có một chiếc hộp pandora của riêng mình. Rồi cũng vì nhiều lí do mà chẳng ai trong chúng tôi dám mở, cứ để những day dứt ngày càng nhức nhối trong lòng. Rồi tôi là người đầu tiên mở ra chiếc hộp bí mật của mình. Như hiệu ứng domino, Thiên Lam rồi đến Phong cũng lần lượt mở ra chiếc hộp của mình, và tai họa cũng ập xuống, nhưng người ta vẫn nói dưới tận cùng của chiếc hộp tai họa là một niềm hi vọng, Phong đã để lại niềm hi vọng nhỏ nhoi của cậu ấy cho tôi và Thiên Lam, và cậu ấy đã hóa thành cơn gió trời sau khi cố giữ lại hạnh phúc cho chúng tôi.

-Gió…đang cười!

Thiên Lam đột nhiên cất tiếng, bàn tay cậu ấy đưa ra đón lấy cơn gió đang ùa vào từ cửa sổ, gió ùa qua rồi cuối cùng bay lên bầu trời cao vút, vương theo những cánh hoa dại, trắng muốt. Tôi cũng nhìn theo những cánh hoa đó mỉm cười.

-Ừ…gió đang cười.

Một năm sau.

Gió ùa qua. Trên cánh đồng hoa cỏ tranh trắng muốt trải bạt ngàn đến tận chân trời xa xôi, tôi đứng lặng im đón nhận những cơn gió ào ạt lướt qua. Ngôi mộ nhỏ được bao phủ bởi những đóa hoa loa kèn đỏ rực. Đây là loài hoa Phong thích nhất. Một năm trước nó mới chỉ là một đóa lẻ loi, giờ đã thành một mảng đỏ rực rồi. Tôi đặt bó hoa loa kèn đỏ xuống trước mộ của Phong mỉm cười.

Đây là địa điểm lớp tôi đã từng tới cắm trại trước kia, gia đình Phong đã chọn nơi này làm nơi yên nghỉ của cậu ấy. Một nơi rất thích hợp, yên bình và lộng gió.

Mới đó mà đã một năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng với tôi chỉ giống như một cái chớp mắt. Thiên Phong trong trái tim tôi chưa từng có một giây quên lãng, hình ảnh cậu ấy cười, hình ảnh cậu ấy nhìn tôi, kể cả khi tôi nhắm mắt lại những hình ảnh đẹp đẽ đó cũng chưa bao giờ biến mất. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên ngôi mộ khẽ mỉm cười.

-Phong…tớ muốn nói với cậu, tớ hạnh phúc khi có cậu trên đời.

Dù giờ đây cậu đã trở thành một làn gió, nhưng tớ vẫn sẽ luôn nhớ về cậu. Mãi mãi là như vậy.

Chợt có ai đó bước đến bên cạnh tôi, nhẹ cúi xuống đặt bó hoa cúc trắng xuống trước mộ Thiên Phong. Tôi quay sang, đó là Thiên Lam.

-Nếu muốn khóc, tớ có thể cho cậu mượn vai. Thiên Lam nhìn ngôi mộ nhỏ rồi liếc qua tôi. Tôi đanh đá quay ngoắt đi làm ra vẻ bất cần.

-Ai thèm.

Thiên Phong muốn nhìn thấy tôi cười, tôi sẽ chẳng vô cớ khóc để cậu ấy phải buồn. Phong mất rồi, nhưng tôi vẫn sống, và tôi sẽ sống thay cả phần của cậu ấy nữa, tôi sẽ hạnh phúc thay cả phần của cậu ấy nữa. Đó mới là điều Phong muốn.

Thiên Lam mỉm cười khi thấy vẻ chằn ăn của tôi, một cơn gió ùa qua hất tung mái tóc của cậu ấy, cậu ấy liền đưa tay lên gạt xuống, lúc này tôi mới nhận ra hình như Thiên Lam đã cao hơn trước, cũng chững chạc hơn trước nhiều. Mà điều này cũng đúng thôi, chúng tôi cũng đã lớn rồi mà.

-Cậu nghĩ bây giờ Thiên Phong đang ở đâu? Bất ngờ Thiên Lam quay sang hỏi tôi.

-Ở một nơi rất xa, nhưng vẫn luôn dõi theo chúng ta. Tôi mỉm cười trả lời.

Gió ùa qua chúng tôi, mát rượi và yên bình, gió mang theo mùi thơm hoa dại và mùi hương biển làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi và Thiên Lam cùng đưa mắt dõi theo những cánh hoa bồ công anh trắng muốt được gió đưa lên cao. Tôi không thể nào nhìn thấy gió, nhưng tôi biết gió vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Mãi mãi.

-À…anh Minh Khôi vừa nói với tớ, có giấy báo đại học gửi cho cậu rồi. Thiên Lam nhìn tôi thông báo.

-Vậy à? Tôi mỉm cười.

Tôi đã đậu vào một trường nghệ thuật, điều này tôi cũng không ngạc nhiên lắm, suốt những năm qua tôi đã rất nỗ lực kia mà. Thiên Lam cũng đã thi đậu vào đại học y, cậu ấy nhận được giấy báo nhập học trước tôi.

Có tiếng ai đó gọi chúng tôi, tôi ngước lên. Thục Anh và Hải Đăng đang chờ chúng tôi ở đằng xa, anh trai và chị Thanh Nhã cũng đang đứng đó. Thanh Nhã và anh tôi cũng sắp kết hôn rồi, tình cảm của họ tiến triển nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng như thế cũng tốt.

-Nhật Hạ, tối nay đến nhà tớ nhé? Thiên Lam mỉm cười gạt một vạt tóc bị gió làm rối trên mặt tôi.

-Tới làm gì?

-Ra mắt! Tối nay mẹ tớ quyết định mở một bữa tiệc nhỏ giới thiệu con dâu.

Tôi liếc Thiên Lam cảnh giác, giọng điệu và nụ cười gian manh của cậu ta khiến tôi cảm thấy lo lắng. Từ sau vụ tai nạn 1 năm trước tôi mặc nhiên bị coi là con dâu của nhà Thiên Lam, chẳng phải tôi tự nguyện hay thấy ham hố gì với vị trí đó, nhưng cả bố mẹ Thiên Lam đều không muốn cậu ấy lấy “thằng nhóc” gặp ở nhà hàng ngày trước nên rất hài lòng với quyết định này. Thêm cái là Thiên Lam vì cứu tôi mà suýt chết nên họ không cho tôi có một cơ hội nào từ chối. Lần nào gặp thím Dương tôi cũng phải nghe thím ấy háo hức chọn ngày lành tháng tốt để cho chúng tôi đính hôn. Tôi muốn tổ chức vào tháng thứ 13 của năm nhưng sao tìm hoài trong lịch lại không thấy có tháng đó.

-Cậu định giở trò gì nữa đây?

-Cậu biết mà! Thiên Lam liếc tôi cười đểu.

-Tớ không tới. Tớ chưa muốn kết hôn đâu. Tôi nhìn cậu ta cương quyết.

Thiên Lam cười rồi đến bế xốc tôi lên, đặt lên vai vác đi.

-Cậu không có quyền lựa chọn.

-Buông ra! Tớ đánh chết cậu bây giờ. cậu nghĩ cậu là ai chứ? Tôi đấm tới tấp vào vai cậu ấy, nhưng những cú đấm nhẹ hều của tôi dường như chả ăn thua.

-Chồng tương lai của cậu chứ ai?

-Tớ không thèm lấy cậu đâu.

-Cậu không có quyền từ chối. Mà tớ quên chưa báo cho cậu biết. Mẹ tớ có nhắn lại:

“Con trai cô vì cứu cháu mà dính một vết sẹo trên ngực, tổn hại một phần đến vẻ đẹp trai, mất đi sự hoàn hảo, cháu mà không chịu trách nhiệm với nó cô sẽ hỏi tội cháu”.

À còn nữa, tớ chưa nói với bố mẹ việc chúng ta đóng kịch để hủy hôn lần trước đâu, nếu biết được lí do vì sao suốt hai năm qua con trai mình bị các cô gái tránh né chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm.

-Cậu đừng nói! Thím Dương sẽ giết tớ mất. Tôi hốt hoảng vội gào lên. Thiên Lam mỉm cười hài lòng.

-Vậy phải kết hôn với tớ.

Gió vẫn ùa qua mát rượi mang theo những cánh bồ công anh trắng muốt lên trời. Tôi bất lực để Thiên Lam vác đi rồi gào lớn.

-Tớ ghét cậu! Thiên Lam !!!!!!

The end.

Full | Lùi trang 7

Chitose Hara - Yui Oba

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ