Gió
ùa qua, tôi thấy mình đang đứng trên cánh đồng hoa cỏ tranh bạt ngàn, nơi này rất
quen, chính là nơi chúng tôi tìm kho báu sau đó tôi tách nhóm để đi tìm một đóa
hoa loa kèn. Vậy là tôi đã trở lại đây? Nhưng sao ở đây chỉ có một mình tôi? Mọi
người đâu cả rồi? Tôi lặng im ngẫng lên nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, cảm
giác như tôi quên mất chuyện gì đó, tôi cố nhớ lại, nhưng không thể nào nhớ được.
Gió vẫn ùa qua tôi, mát rượi, nương theo làn gió là mùi hương của những loài
hoa dại và mùi hương của biển.
Chíp..chíp…
Có
tiếng chim hót véo von rất gần tôi, tôi thấy trên bầu trời xanh thẳm cao vời vợi
kia từng đàn chim nhỏ bay về phương xa, gió vẫn ùa qua tôi, mát lạnh. Kéo theo
cả bóng đêm dày đặc vây lấy tôi, nuốt trọn cơ thể nhỏ bé đơn độc của tôi. Cánh
đồng hoa cỏ tranh chẳng mấy chốc mà biến mất, tôi hoảng hốt chạy vụt đi tìm một
tia sáng, những tất cả vẫn tối đen, rồi tôi vấp ngã, tôi cảm thấy cả người mình
đau nhói.
6h30…
Tôi
giật mình mở mắt ra. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, tôi chậm đưa mắt nhìn
quanh, tôi đang nằm trên một chiếc giường đơn trắng tinh êm ái. Còn chưa kịp nhớ
tại sao mình ở đây thì có một hình ảnh kì lạ đập vào mắt tôi.
Thiên
Phong đang ngồi ngủ gục trên một chiếc ghế gỗ sát cửa sổ, những tia nắng sáng ấm
áp vương trên khuôn mặt thiên thần tuyệt đẹp khiến cậu ấy càng trở nên rạng rỡ,
tôi ngất ngây ngắm nhìn hình ảnh tuyệt đẹp đó. Thiên Phong đẹp như một chàng
hoàng tử trong truyện cổ tích, kể cả lúc ngủ gật cậu ấy cũng không giấu được vẻ
đẹp tuyệt vời của mình.
Rồi
tôi nhìn xuống sàn nhà giữa căn phòng. Thiên Lam cũng đang nằm ngủ, tôi đưa tay
ôm trán thở dài, cái bộ mặt của cậu ta lúc ngủ trông thật khó coi, áo sơ mi xộc
xệch hở ra vài chiếc cúc, trên khóe miệng dường như vẫn còn vệt nước miếng, cậu
ta chảy nước miếng khi ngủ? Cậu ta là học sinh mẫu giáo chắc? Đúng là hình ảnh
tương phản mà. Tôi có cảm giác như cậu ta vừa ngủ vừa cười hay sao ấy , một
chân cậu ta gác lên chiếc giường tôi nằm, đè cả lên chân tôi. Nhưng sao tôi
không cảm thấy đau hay chân bị cậu ta đè nặng?
Tôi
gượng dậy kéo tấm chăn mỏng trên người xuống, và vui mừng phát hiện ra chân tôi
đã được bó bột, cổ tay trái của tôi cũng được bó bột. Tôi giờ đã nhớ lại tại nạn
chiều qua, không ngờ chỉ ngã xuống vực thôi mà tôi bị thương te tua như vậy.
Tôi thở dài, kì này đúng là thảm rồi.
-Bé
cưng! Em dậy rồi hả?
Cánh
cửa phòng bị đẩy nhẹ vào, anh trai tôi bước vào mỉm cười đặt chiếc túi lên bàn.
Hình như trong đó là một hộp cháo và trái cây. Tôi ngơ ngác nhìn anh.
-Em
làm anh lo lắng quá đấy nhóc. Anh nhìn tôi trách móc rồi nhìn lại hai cậu nhóc
đang nằm ngủ trong phòng.-Hôm qua may có hai cậu nhóc này đưa em đến bệnh viện,
tụi nó còn thức cả đêm ở đây trông chừng em nữa. Khi nào tụi nó dậy nhớ cảm ơn
cho tử tế đó.
Tôi
nhìn Thiên Lam và Thiên Phong, hai cậu đã thức cả đêm trông chừng tôi sao? Rồi
có một chiếc lọ hoa trên bàn đập vào mắt tôi, đóa hoa loa kèn mà tôi hái được
bên vực núi đã được ai đó cắm trong chiếc lọ thủy tinh, hai nụ hoa nhỏ đã bung
ra thành hai bông hoa tuyệt đẹp. Tôi nhìn qua Thiên Phong, cậu ấy cử động nhẹ,
dường như tiếng ồn đã khiến cậu ấy thức giấc.
-Nhật
Hạ? Thiên Phong thấy tôi thì mỉm cười có vẻ vui mừng.-Cậu sao rồi? Có còn đau
chổ nào không?
Tôi
còn chưa kịp trả lời cậu ấy thì ở dưới sàn, tên nhóc kia cũng lồm cồm bò dậy
đưa đôi mắt còn lim dim buồn ngủ hỏi thăm:
-Ơ…vẫn
cờn sống đó à?
Tôi
liếc cậu ta căm ghét, nói vậy là cậu ta muốn tôi chết chắc? Tiện tay, tôi cầm
chiếc gối ném vào mặt cậu ta, Thiên Lam chụp lấy rồi ôm gọn vào lòng lăn xuống
ngủ tiếp. Anh trai tôi mỉm cười múc cháo ra tô cho tôi, nhưng không phải một
tô, mà là 3 tô. Tôi còn đang ngơ ngác thì thấy anh ấy đi lại gần Thiên Lam đưa
chân đá đá cậu ấy.
-Dậy
ăn sáng đi nhóc.
Thì
ra hai tô kia là phần của Thiên Lam và Thiên Phong, anh trai tôi quả là chu
đáo. Ngay khi chúng tôi vừa hoàn tất bữa sáng thì cánh cửa phòng lại bật ra, rồi
một đám rồng rắn lao nhao kéo vào.
-Nhật
Hạ! Cậu vẫn còn sống à? Hải Đăng đặt giỏ trái cây lên bàn nhìn tôi vui mừng.-Công
nhận mấy đưa ngu mạng lớn thật.
Thục
Anh nhíu mày thúc khuỷu tay vào bụng cậu ta nhắc cậu ta giữ ý. Tôi thì nhìn tụi
nó cười nhạt, cái kiểu nói chuyện thế tôi cũng quen rồi nên chẳng để ý làm gì.
-Nhật
Hạ! Cậu thấy trong người thế nào rồi? Linh Nga ngồi xuống nhìn tôi lo lắng. Tôi
giơ cái tay bó bột lên cười khổ.
-Hơi
đau.
-Đúng
là hậu đậu! Thục Anh nhìn tôi thở dài.-Cậu làm trò gì mà bị ngã xuống vực vậy?
-Là
tớ không cẩn thận thôi. Tôi cười khổ.
-Chỉ
tại cậu mà chúng tớ phải kết thúc sớm vụ cắm trại đó. Lớp phó kỉ luật Minh nhìn
tôi không hài lòng.-Mau mau khỏe lại đi xem tụi tôi xử bạn thế nào.
Tôi
biết mình đã gây ảnh hưởng đến mọi người nên chỉ biết nhìn bạn bè bằng ánh mắt áy
náy thành tâm nhận lỗi, cũng may bạn bè tôi ai cũng tốt cả, họ chỉ nói với tôi
phải nhanh khỏi để đi học chứ không mở miệng trách tôi một lời nào.
-Tỉnh
rồi sao, cô bé?
Một giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên, rồi một
bóng người thanh thoát xinh đẹp bước đến bên tôi. Đám nhóc chúng tôi chợt im bặt
vì sững sờ.
-Chị
Thanh Nhã!
Tôi
ngước lên bối rối. Anh trai tôi thì làm rơi chiếc cốc xuống sàn nhà, đôi mắt
sau cặp kiếng đột nhiên lóe sáng như sao trời trân trối nhìn cô gái lạ.
-Chị
hai! Thiên Phong lên tiếng.-Sao chị lại tới đây?
-Chị
tới thăm cô bé ngày trước đã tỏ tình với chị. Chị Thanh Nhã mỉm cười nhìn tôi
trêu chọc.
Tôi
đưa tay gãi gãi đầu, nhớ lại vụ đó mà tôi xấu hổ muốn chui xuống đất, nhưng thật
xui xẻo không có cái lỗ nào để tôi chui xuống được.
-Em
tỉnh lại là tốt rồi, hôm qua em trai chị đã phát hoảng lên vì lo lắng cho em
đó. Thiếu điều nó chưa tự tử vì em nữa thôi.
Anh
trai tôi thì như con thú hoang bắt gặp con mồi lao ngay lại.
-Chào
em! Anh là anh trai của Nhật Hạ, cảm ơn em đã đến thăm em gái anh.
Thanh
Nhã nhìn anh trai tôi cũng hơi sững sờ, không gian chợt tĩnh lặng, chúng tôi nhìn
họ thở dài, chắc không phải họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi chứ?
Sau
một lúc ồn ào thì đám nhóc lớp tôi cũng kéo nhau về để cho tôi nghỉ ngơi, chị
Thanh Nhã cũng cùng ông anh trai sát gái của tôi đi dạo phố, thành ra phòng bệnh
của tôi bây giờ chỉ còn lại Thiên Phong và Thiên Lam.
Nghe
bác sĩ thông báo thì tôi bị gãy xương tay, rạn xương chân và hai chiếc xương sườn,
vết thương xem ra cũng không nhẹ, mà rơi từ vách núi xuống chưa chết cũng là
may lắm rồi. Có lẽ tôi sẽ phải nằm trên giường một thời gian dài cũng nên.
Tôi
thở dài chán nản. Đôi mắt trong veo lơ đãng lượn một vòng khắp căn phòng nhỏ rồi
dừng lại trên chiếc lọ hoa loa kèn đỏ. Vậy là Thiên Phong và Thiên Lam đã dùng
nó để trang trí cho căn phòng của tôi. Đóa hoa mà tôi liều mạng hái cho Thiên
Phong, tôi len lén nhìn cậu ấy, Thiên Phong đang chăm chú gọt mấy trái lê mà Hải
Đăng khi nãy mang tới, không biết thấy đóa hoa loa kèn kia cậu ấy có vui không?
Hôm qua tôi thấy cậu ấy rất lạ, ánh mắt đen thẳm phức tạp kia rất ít khi biểu lộ
cảm xúc, nhưng hôm qua dường như tôi thấy sự thay đổi trong đôi mắt ấy, một sự
thay đổi rất lạ mà tôi mới nhận ra.
Tôi
thở dài nhìn qua Thiên Lam, cậu ấy đang ngấu nghiến trái táo đỏ tươi-quà thăm bệnh
của người ta cho tôi. Nếu để cậu ấy biết được tôi vì cố hái đóa hoa kia cho
Thiên Phong mà ngã xuống vực chắc cậu ấy nổi điên lên mất, mà hôm qua cậu ấy
còn đòi bóp nát nó kia mà.
-Nhìn
gì thế? Thiên Lam liếc tôi dò xét khi thấy tôi nhìn chăm chăm vào cậu ta.-Chưa
thấy ai đẹp trai như tớ à?
Rồi,
căn bệnh hoang tưởng thâm căn của cậu ta lại tái phát. Tôi liếc cậu ta lạnh nhạt.
-Cậu
đang ăn táo của tớ.
-À…Thiên
Lam như nhớ ra điều gì, cậu ta với tay lấy một trái đem đến đưa cho tôi.-Muốn
ăn sao không nói sớm? Ăn đi!
-Ăn
lê đi Nhật Hạ! Thiên Phong cũng mỉm cười đưa dĩa lê được gọt cẩn thận đến trước
mặt tôi.
Tôi
mỉm cười hạnh phúc đưa tay nhón lấy một miếng định bỏ lên miệng, ai ngờ Thiên
Lam lại giật lấy, rồi cậu ta dúi trái táo vào tay tôi.
-Táo
ngọt hơn đó, ăn táo trước đi!
-Ai
nói với cậu là táo ngọt hơn lê? Thiên Phong nhíu mày và giật lấy trái táo trên
tay tôi.
Tôi
ngước lên ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi thấy Thiên Phong nổi giận kiểu này.
Thiên Lam cũng giành lấy dĩa lê trên tay và lùa hết vào miệng mình rồi cười đểu.
-Tôi
thử cả hai thứ nên biết rõ, táo ngon hơn lê.
-Cậu
dám ăn hết mấy miếng lê tôi mới gọt?
Thiên
Phong liếc kẻ trước mặt đồng thời nắm chặt bàn tay, trái táo đỏ tội nghiệp nát
bét trong tay cậu ấy, tôi và Thiên Lam giật mình. Không thể tin nổi là Thiên
Phong mạnh cỡ này, Thiên lam cười nhạt rồi chụp lấy trái táo ném thật mạnh về
phía cậu ta.
-Không
tin thì ăn thử đi!
Thiên
Phong đưa tay chụp được rồi cầm trái táo ném lại, hai người họ cứ ném qua ném lại
một lúc hệt như hai đứa trẻ mẫu giáo đang bày trò chọc phá nhau, rốt cuộc thì
trái táo không chịu đựng nổi mà lao vào trúng vào trán tôi, tôi ngã ngửa ra
sau, trán sưng lên một cục,
-Nhật
Hạ!
-Nhật
Hạ!!! Có sao không?
Hai
người họ rối rít đỡ lấy tôi, Thiên Lam dùng tay xoa xoa vết u trên trán tôi với
vẻ biết lỗi. Nhưng chỉ vài giây sau lại quay sang chiến tranh với Thiên Phong.
Tôi thở dài nhìn họ ngán ngẫm.
-Hai
cậu…rốt cuộc là đến đây thăm tớ hay khiến tớ bị nặng thêm vậy?
Thiên
Phong và Thiên Lam dừng lại nhìn tôi. Lúc này họ mới thôi bày trò, tôi cứ tưởng
họ đã ngưng rồi, ai ngờ Thiên Lam lại lôi ra chiếc laptop cậu ta đã thủ sẵn
trong balo thách thức.
-Có
giỏi thì phân thắng bại bằng game với tôi.
-Tôi
sợ cậu à? Thiên Phong cũng cười nhạt.
Sau
một ngày chiến đấu kịch liệt, rốt cuộc thì Thiên Lam đã thua và bị làm chân sai
vặt từ giờ cho đến khi tôi xuất viện, khỏi nói cũng biết cậu ta tức giận đến mức
nào, nhưng tôi cũng cảm thấy bất ngờ, cứ tưởng Thiên Phong là chàng trai nghiêm
túc và chín chắn lắm, không ngờ cũng có lúc cậu ấy quậy phá giống như một đứa
trẻ thế này. Tôi không thấy thất vọng, ngược lại cảm thấy vui vui vì đã hiểu
nhiều hơn con người của cậu ấy.
Ngày
hôm sau.
Thiên
Phong và Thiên Lam ngày hôm nay có chuyện phải đi đâu đó nên không đến thăm
tôi. Tôi một mình ngồi đọc mấy cuốn tiểu thuyết Thục Anh mới cho mượn. Thục Anh
đúng là mẫu con gái điển hình thời nay, toàn đọc tiểu thuyết lãng mạn sến súa
chảy nước mắt. Đọc được một phần mười cuốn đầu tiên thì tôi hết kiên nhẫn bỏ xuống
bàn. Bảo tôi đọc truyện tranh tôi còn thấy thú vị hơn dạng tiểu thuyết ướt át
này.
Chợt
cánh cửa phòng bệnh hé mở, rồi chị Thanh Nhã và anh trai bước vào mỉm cười với
tôi.
-Em
đã khá hơn chưa?
-Dạ.
Em khỏe nhiều rồi ạ.
Thanh
Nhã và anh trai tôi hình như mới đi uống cà phê. Anh trai tôi dường như rất
thích chị ấy, tôi không cảm thấy anh ấy có vẻ gì à đùa giỡn như với mấy cô gái
lúc trước nữa. Để lại tôi và chị Thanh Nhã trong phòng, anh tôi đi xuống cantin
bệnh viện mua cơm lên cho cả ba ăn tối.
Trong
phòng chỉ còn lại hai người, tôi nhìn Thanh Nhã lúng túng.
Tôi
đỏ mặt, theo thói quen định đưa tay lên gãi đầu, nhưng nhớ là tay mình đã bó bột
nên chỉ dám liếc trộm chị ấy thỏ thẻ.
-Chuyện
lần trước em nói là thích chị ấy. Thực ra không phải vậy đâu. Ý em là thực ra
chị đã hiểu lầm.
Thanh
Nhã phá lên cười. Tôi hơi ngẩn ngơ nên vẫn đần mặt nhìn chị ấy khó hiểu. Thanh
Nhã đang cười cái gì?
-Vậy
mà em cũng tưởng thật à? Cuối cùng chị ấy vuốt nước mắt mới trào ra vì cười nhiều
quá, nhìn tôi thở dài.-Em đúng là ngốc. Chị biết lúc đó em đùa nên mới cố ý đùa
lại với em, em trai chị không hiểu sao cũng nhiệt tình tham gia và có vẻ nó đóng
kịch rất đạt. Vậy đúng là em tưởng thật?
Tôi
ngơ ngẩn nhìn, rồi ngơ ngác hiểu ra vấn đề.
Thanh
Nhã đùa tôi? Thiên Phong cũng đùa tôi? Hóa ra từ đó đến giờ là tôi bị chị em họ
trêu chọc. Còn đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì cánh cửa phòng bệnh của tôi lại bật
ra.
Rồi
thím Dương trong bộ đầm tím sang trọng đi vào, liến thoắng.
-Nhật
Hạ! Trời ơi, cháu sao thế này? cô nghe Thiên Lam nói cháu bị ngã xuống vực,
cháu có sao không? Vết thương có nặng lắm không?
-Dạ…cháu
không sao…
Tôi
còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì thím Dương lại bắn một tràng như đại bác khiến
tôi quay cuồng cả đầu.
-Trời
ơi Nhật Hạ, mặt cháu bị xây xước hết cả rồi, cháu đúng là bất cẩn mà, cháu có
biết khuôn mặt quan trọng với một cô gái như thế nào không? Rồi lỡ sau này để lại
sẹo thì sao? Không được, không được, nhất định phải nói bác sĩ xử lí thật kĩ mấy
vết thương này, rồi còn phải lên thực đơn tẩm bổ để cho cháu mau khỏi bệnh nữa.
!!@$$^&&*((
Anh
trai tôi cũng vừa mua đồ ăn về. Thấy anh ấy, thím Dương chỉ gật đầu chào lấy lệ
rồi lại quay sang liên hồi nói với tôi. Đầu tôi càng lúc càng đau và kêu ong
ong lên. Anh trai tôi và chị Thanh Nhã không chịu nỗi đã sớm chuồn đi mất. Còn
một mình tôi què quặt không lết đi đâu được đành ngồi im nghe thím ấy nói chuyện.
Thím
Dương không phải là người phụ nữ xấu tính hay có ác ý gì, chỉ là tính cách hay
nói của thím ấy khiến người ta cảm thấy hơi phiền phức. Nghĩ đến chuyện bố con
Thiên Lam trong suốt bao nhiêu năm qua ở cùng với thím ấy được tôi cũng thấy rất
nể phục. Sau 4 tiếng nói không mệt nghỉ với những câu chuyện không đầu không
đuôi, không để tôi hiểu cũng chẳng buồn cho tôi có ý kiến, cuối cùng thím Dương
cũng đứng dậy đi về vì có hẹn đi shoping với bạn, nhưng trước khi đi thím ấy vẫn
không quên quay lại mỉm cười nói với tôi một lời hứa hẹn.
-Thật
tội nghiệp! Cháu nằm đây một mình chắc là buồn lắm, nhưng cháu đừng lo, từ nay
ngày nào cô cũng sẽ ghé vào nói chuyện với cháu cho đến khi cháu được ra viện
thì thôi.
Tôi
mỉm cười cám ơn thím ấy. Ngay đêm đó lập tức gọi điện bắt anh trai tôi làm giấy
xuất viện cho tôi về nhà.
Được
một tháng thì vết thương của tôi cũng hoàn toàn bình phục, một phần có lẽ vì sự
chăm sóc của Thiên Lam và Thiên Phong,
không có hôm nào là họ không đến với tôi, cộng với đồ ăn giàu dinh dưỡng của
anh trai tôi giúp tôi tăng lên vài kí.
Tôi
còn để ý từ khi gặp chị gái của Thiên Phong anh trai tôi đã tỏ ra chín chắn
hơn, không còn vô tâm chơi bời như trước kia nữa. Hai người cũng thường xuyên gọi
điện trò chuyện với nhau có vẻ rất thân thiết.
Chương 20: Sôcôla tai họa
Thời
gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã sắp đến ngày 14/2. Khắp nơi tràn ngập không
khí phấn khởi ngày lễ tình yêu. Đám bạn gái trong lớp tôi cũng líu ríu rỉ tai
nhau mấy cửa hàng bán socola ngon và đẹp mắt. Tôi đi theo đám bạn rong ruổi suốt
cả buổi chiều mà vẫn không thấy thứ nào ưng ý. Cuối cùng tôi quyết định tự tay
làm sô cô la, vì nghe anh trai tôi nói như vậy mới có ý nghĩa.
Tôi khẽ liếc trộm Thiên Phong, cậu ấy đang thả
hồn vào bài hát trong chiếc mp3, không quan tâm lắm đến những thứ đang diễn ra
xung quanh. Tôi nhìn cậu ấy thở dài, không biết Thiên Phong có thích sôcôla hay
không? Nhưng dù sao tôi cũng nhất định làm cho cậu ấy một chiếc bánh socola thật
ngon.
-Nhật
Hạ! Thiên Lam nắm tay tôi kéo đến gian hàng socola trong hiệu sách năn nỉ.-Cậu
mua đi, cái nào cũng được.
-Tại
sao? Tôi nhìn cậu ta khó hiểu.
Thiên
Lam thở dài đau khổ đưa tay lên vò đầu.
-Lần
trước cậu làm cho tớ chiếc bánh sinh nhật khiến tớ suýt nữa thì nhập viện, lần
này tớ không muốn liều mạng ăn socola cậu làm đâu.
-Ai
nói là tôi sẽ tặng socola cho cậu? Tôi nói và giáng một cú đấm vào bụng cậu ta
rồi bỏ đi.
Thiên
Phong vẫn đứng im bên gian hàng xếp đầy những khung hình bằng gỗ, tôi không hiểu
cậu ấy đang chú ý điều gì. Mai là valentine rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nhận được nhiều
kẹo lắm. Tôi cũng sẽ tặng cho cậu ấy một chiếc bánh sôcôla thật ngon, nhưng tôi
không biết được Thiên Phong sẽ vui vẻ ăn nó hay sẽ để nó nằm lạnh lùng trong
túi lẫn vào những món quà người ta tặng cậu ấy.
Nhưng
rồi tôi cũng cố gắng chế biến ra món quà để tặng Thiên Phong, thật may là hôm
nay anh trai yêu quý của tôi cũng nổi hứng vào bếp làm bánh sôcôla với tôi, ban
đầu tôi thấy ngạc nhiên lắm, theo như trí nhớ siêu phàm của tôi thì năm nào đến
valentine anh trai tôi cũng được tặng một núi kẹo sôcôla đem về cho tôi ăn đến
mấy tháng mới hết, có bao giờ anh ấy làm kẹo tặng cho ai đâu, vậy mà bây giờ lại
xắn tay vào bếp trổ tài, sau này gặng hỏi mãi tôi mới biết thì ra anh ấy làm
cho chị Thanh Nhã. Tôi nhìn đống nguyên liệu thở dài, hà cớ gì mà hai anh em
tôi đều theo đuổi hai chị em họ thế này?
Anh
trai tôi tỏ ra rất khéo léo trong việc bếp núc, chỉ hơn một tiếng đồng hồ là
anh ấy làm ra một chiếc bánh hình trái tim phủ sô cô la tuyệt đẹp, chưa biết
mùi vị thế nào nhưng chỉ mới nhìn hình thức bên ngoài thôi là thấy không cưỡng
lại nổi rồi.
Làm
xong sản phẩm cho mình thì anh ấy quay sang hướng dẫn tôi làm bánh, anh ấy
không đụng tay vào làm giúp tôi mà chỉ đứng bên cạnh hướng dẫn, vì anh ấy nói
bánh phải do chính tay tôi làm thì mới có ý nghĩa và đáng trân trọng, thế là cuộc
chiến gian nan của tôi với nhà bếp bắt đầu. Hậu quả sau đó là anh trai tôi phải
bỏ ra mấy tiếng đồng hồ dọn dẹp.
Ngày
valentine.
Hôm
nay tôi đi học rất sớm, nhờ sự giúp đỡ của anh trai mình mà hôm qua tôi đã làm
được rất nhiều kẹo sôcôla hình trái tim, nhưng chẳng có cái nào hoàn thiện, tôi
lấy hai cái đẹp nhất bỏ vào trong cặp đem lên lớp, một cái bọc màu trắng, một
cái bọc màu xanh, tôi sẽ chọn một trong hai tặng nó cho Thiên Phong, thực ra
ban đầu tôi định tặng luôn cho cậu ấy cả hai cái, nhưng nghe anh trai tôi nói nếu
làm như vậy tôi sẽ giết Thiên Phong. Tôi không hiểu ý anh ấy lắm, nhưng cũng
nghe theo lời anh ấy một lần.
Buổi
sáng hôm nay thật trong lành, trên con đường vắng vẻ tràn ngập những cánh chò
chỉ đang hờ hững xoay mình trong làn gió nhẹ, tôi giơ tay ra chờ một cánh rơi
vào, nhưng cơn gió đã khiến nó lướt qua tôi và xoay mình đáp xuống một bãi cỏ non
xanh rờn, gió ùa đến mang theo mùi hương hoa dại, nó làm tôi nhớ đến Thiên
Phong, tôi đưa tay chạm nhẹ vào chiếc ba lô mỉm cười, hôm nay tôi sẽ tặng sôcôla
cho cậu ấy. Hình như đây là lần đầu tôi tặng sôcôla cho một đứa con trai.
-Này
cô bé, làm gì mà khó tính thế?
-Em
đang chờ anh phải không?
-Em
muốn tặng sô cô la cho anh hả?
Những
thanh âm ồn ào kéo tôi ra khỏi giấc mơ đẹp, tôi ngước lên, ở bên cổng trường
tôi, ba đứa học sinh đang vây một cô bé trêu chọc, tôi ngắm nhìn cô bé đó một
chút, dựa vào bộ váy đồng phục cô bé đang mặc trên người cho thấy cô bé này học
ở trường cấp 2 gần đây, cô bé đang giữ chặt một chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu
hồng trước ngực, đôi mắt mở to có vẻ lo lắng trước những kẻ đang trêu chọc
mình. Tôi chầm chậm bước lại.
-Sôcôla
định tặng anh đúng không? Một tên giật lấy hộp quà trên tay cô bé giơ lên cao,
hai tên kia cũng lao nhao.
-Em
nó tặng tao chứ.
-Tụi
mày đùa, tao mới đúng.
Cô
bé kia giật mình vội lao lên giành lại hộp quà mếu máo:
-Trả
lại cho tôi…
Đám
con trai kia vẫn không đưa, chuyền tay nhau chiếc hộp khiến nó méo mó. Cô bé
kia ngân ngấn nước mắt hết chạy đến tên này giành lại rồi lại quay sang tên
kia. Đúng là đám vô lại, ăn no rững mỡ. Tôi liếc lũ con trai lưu manh kia rồi lại
chụp lấy cổ áo tên đang cầm hộp kẹo của cô bé gằn giọng:
-Trả
lại hộp kẹo cho con bé!
-Đứa
nào đấy?
Tên
bị tôi nắm gáy áo bực bội quay lại, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì mặt mũi nó tái
mét. Quên chưa giới thiệu là ở trong trường tôi thuộc dạng cá biệt, chưa đến nỗi
lưu manh như mấy đứa này nhưng thành tích đánh nhau thì đứng thứ 2 của trường,
chỉ thua bạn tốt Thiên Lam mà thôi, nhìn thái độ của mấy đứa này dám cá là
chúng đã từng bị tôi đánh ít nhất là một trận tơi tả rồi, có điều tôi thường
không nhớ nỗi nạn nhân của mình bởi họ quá đông.
-Bà
nội tụi mày chứ ai! Tôi liếc hai đứa còn lại cảnh cáo.-Tụi mày có muốn vào lớp
học không hay vào bệnh viện ăn cơm?
-Nhật
Hạ… bọn tôi…bọn tôi đùa thôi mà.
Tên
kia vừa nói vừa vội vàng trả lại hộp kẹo cho cô bé rồi ba chân bốn cẳng kéo nhau
chạy tuốt vào trường. Tôi nhìn theo cười nhạt, hên cho tụi nó là hôm nay tôi
đang vui nên không muốn xuống tay đánh người. Quay lại cô bé kia, tôi mỉm cười
thân thiện:
-Em
muốn tìm ai ở trường chị hả?
Cô
bé kia nhìn tôi, đôi mắt to ngấn nước khẽ chớp nhẹ, dường như vì mới được tôi cứu
nên cố bé có vẻ tin tưởng tôi, tôi rút trong túi ra chiếc mùi xoa đưa cho nó.
Sau vài phút bình tĩnh lại thì cô bé mới nhìn tôi ấp úng.
-Em
muốn tặng sôcôla cho một anh ở trong trường này, nhưng chờ mãi không thấy anh ấy
đến, hơn nữa bảo vệ không cho em vào trường nên em không biết phải làm sao.
-Vậy
à? Tôi nhìn cô bé nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười.-Cậu bạn đó học lớp nào? Tên
gì? Nói với chị rồi chị vào gọi ra cho em.
-Chị…Cô
bé đỏ mặt níu lấy tay tôi ấp úng.-Em cũng…em cũng…không có đủ tự tin để gặp anh
ấy…Chị…Chị…có thể giúp em chuyển hộp sôcôla đến cho anh ấy không?
-Hở?
Tôi nhìn cô bé, rồi đưa tay gãi gãi đầu.
-Chị
thấy như vậy thì không ổn lắm. Cậu bạn đó là người em mến hả? không phải em nên
đưa tận tay cho người đó mới có ý nghĩa sao?
-Thực
ra cũng không hẳn như vậy. Cô bé nhìn tôi bối rối.-Không phải em có cảm tình mà
tặng quà cho anh ấy…chỉ là…chỉ là vào buổi tối cách đây mấy tuần anh ấy đã cứu
em khỏi đám lưu manh lúc em đi học thêm về. Em muốn tặng quà cám ơn anh ấy.
-À.
Tôi mỉm cười.-Nhưng dù là vậy chị thấy em tự đi tặng vẫn tốt hơn.
-Không…em
thấy xấu hổ lắm. Cô bé dúi hộp quà vào tay tôi khẩn thiết.-Với lại cũng sắp vào
lớp rồi, em phải trở về trường, em năn nỉ chị mà, hãy giúp em nhé.
Tôi
thấy không ổn lắm, nhưng nhìn đôi mắt to long lanh đnag nhìn tôi chờ đợi tôi
cũng không nỡ từ chối, hơn nữa hôm nay cũng là một ngày đẹp trời, lâu lâu làm
việc tốt tích đức cho con cháu sau này cũng được. Nghĩ vậy tôi vui vẻ gật đầu.
-Được,
vậy chị sẽ chuyển món quà giúp em.
-Cám
ơn chị, cám ơn chị nhiều lắm.
Cô
bé kia mỉm cười thật tươi rồi lao đến hôn chụt vào má tôi. Tôi ngẩn người, trẻ
con thời nay có cách biểu cảm cá tính thật. Rồi cô bé lôi trong cặp ra một bức
hình quay mặt sau đưa cho tôi.
-Đây
là hình và thông tin về anh trai đó, bạn em đã tìm hiểu thông tin cho em, chị
giúp em nhé. Cám ơn chị nhiều lắm.
Cô
bé vừa nói vừa chạy đi, vẫn không quên mỉm cười đưa tay vẫy vẫy tôi. Tôi mỉm cười
thở dài vẫy vẫy nó rồi vào trường. Vừa đi vừa nhìn thông tin trên bức hình.
Lớp
11C1.
Cùng
lớp với tôi? Tôi mỉm cười. Không ngờ người cô bé đó tìm ở lớp tôi, như vậy thì
dễ dàng rồi, tôi nhìn xuống cái tên kẻ đó. Và tắt hẳn nụ cười.
Thiên
Lam.
Không
phải chứ? Chắc không đến nỗi trùng hợp kiểu xui tận mạng thế này chứ? Tôi lập tức
lật phắt mặt kia bức hình và cười không nổi. Cái bản mặt cháy thành tro tôi
cũng nhận ra được. Đúng là tên Thiên Lam biến thái bạn thân của tôi. Trên đời
này có kiểu trùng hợp quái quỷ này sao? Lúc cô bé kia nói muốn tặng sôcôla cho
anh chàng đã cứu nó tôi đã thấy ngờ ngợ, không thể ngờ là linh cảm của tôi lúc
nào cũng đúng một cách chết tiệt như vậy.
Mà
thôi, người ta nhờ tôi đưa sôcôla cho cậu ta thì tôi cứ thế mà đưa thôi, suy
nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.
Tôi
bước vào lớp. Thiên Lam vẫn chưa đến. Tôi liếc qua chổ Thiên Phong, tim đập loạn
trong lồng ngực. Cậu ấy vẫn như mọi ngày, ngồi chống tay lên cằm nhìn xa xôi
lên bầu trời xanh chan hòa ánh nắng qua khung cửa sổ.
-Chào
buổi sáng, Thiên Phong! Tôi đi đến chổ ngồi lên tiếng chào. Thiên Phong cũng
quay lại dịu dàng mỉm cười với tôi.
-Chào
buổi sáng!
Trái
tim tôi ấm áp, đây chỉ là điều hết sức bình thường mà dường như ngày nào chúng
tôi cũng lặp đi lặp lại, tôi chào cậu ấy, cậu ấy mỉm cười với tôi. Nhưng không
hiểu sao chưa bao giờ tôi cảm thấy chán. Có lẽ hạnh phúc với tôi chỉ cần như thế
này thôi, được nhìn thấy Thiên Phong và được cậu ấy mỉm cười với mình.
Tôi
đặt chiếc balo lên mặt bàn, bàn tay nhẹ nhàng thọc vào chạm đến chiếc hộp sôcôla
cất trong đó, suy nghĩ một lát tôi liếc trộm qua Thiên Phong, có lẽ tôi nên chờ
đến cuối tiết, gặp riêng rồi mới tặng sôcôla cho cậu ấy.
-Thiên
Phong!
Còn
đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một đám con gái ở lớp khác ùa vào, tôi ngước lên
nhìn họ, dường như đều là fan hâm mộ của Thiên Phong thôi, toàn là hoa khôi của
trường, lớp tôi náo loạn lên khi những bóng hồng nối đuôi nhau bước vào. Đám
con trai cùng ngước đôi mắt ngưỡng mộ pha chút ghen tị vào Thiên Phong và đám
con gái kia rồi quay sang xì xào bàn tán.
Tôi
nhìn kĩ họ, mỗi người một vẻ và đều xinh đẹp đáng yêu cả, họ lại biết trang điểm
nhẹ nên nhìn ai cũng quyến rũ và có phần sang trọng.
-Thiên
Phong! Cô gái nổi bật nhất trong nhóm tiến đến trước mặt Thiên Phong đưa hộp
quà lên trước ngực mỉm cười quyến rũ.-Valentine hạnh phúc.
Mấy
cô gái còn lại dường như sợ vị trí của mình trong mắt Thiên Phong sẽ lu mờ hơn
cô gái kia nên cũng tranh nhau đưa món quà của mình đến trước mặt cậu ấy và
trưng ra nụ cười thật đẹp.
-Thiên
Phong, đây là sô cô la tớ tự làm.
-Thiên
Phong, xin hãy nhận món quà của tớ.
-Thiên
Phong…
Thiên
Phong hờ hững nhìn họ, rồi nhìn những hộp quà đủ màu sắc trước mặt mình, các cô
gái vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Thiên Phong đã không đưa tay nhận lấy bất cứ một
món quà nào, cuối cùng là lịch sự mỉm cười và nói ra một câu tàn nhẫn ngọt
ngào:
-Xin
lỗi các bạn, mình không thích ăn sôcôla.
Không
khí dường như bị đóng băng mất vài giây, đám con gái vô cùng thất vọng nhưng vẫn
cố nặn một nụ cười khó coi.
-Vậy
sao?
-Không
sao đâu.
-Xin
lỗi vì bọn tớ đã làm phiền cậu.
Thiên
Phong chỉ lịch sự đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười của cậu ấy
có sức ảnh hưởng quá lớn, đám con gái kia ngay lập tức lấy lại tinh thần mỉm cười
toe toét rồi chào tạm biệt, sau đó chạy ra khỏi lớp trong khi hồn vẫn còn vất
vưởng lại đâu đó bên nụ cười của Thiên Phong.
Tôi
khẽ rút tay khỏi chiếc ba lo, hộp sôcôla vẫn nằm im lìm trong đó. Không hiểu
sao lúc Thiên Phong từ chối nhận quà từ những cô gái kia khiến tôi vui vui.
Nhưng giờ tôi lại thấy buồn, cậu ấy không thích ăn sôcôla, vậy hộp quà của tôi
chuẩn bị cũng vô ích rồi, tôi có nên tặng cho cậu ấy nữa không? Có thể Thiên
Phong cũng sẽ từ chối món quà của tôi như đã từ chối những cô gái kia, lúc ấy
có liệu tôi có thể gượng cười mà nói “không sao đâu” như các cô gái kia mói nói
hay không?
Tôi
thở dài, không biết có nên liều lĩnh thử hay không?
Đám
fan hâm mộ của Thiên Phong vừa đi ra khỏi lớp được vài phút thì hành lang trước
lớp tôi lại xôn xao lên, vài phút sau là tên bạn Thiên Lam của tôi bước vào với
một núi sô cô la trên tay. Tôi liếc nó hơi ghen tị. Lượng fan hâm mộ của tên
này cũng đâu thua kém gì Thiên Phong.
-Hê!
Nhật Hạ. Thiên Lam trút đống kẹo xuống bàn rồi vẫy vẫy tôi.-Ăn sôcôla không? Tớ
được tặng nhiều lắm nè.
Tôi
liếc cậu ta chán ghét, ai mà thèm sô cô la của cậu ta, tôi mà ăn có khi phải bỏ
mạng bởi đám fan cuồng của cậu ta không chừng. Mà nhắc đến sôcôla mới nhớ, tôi
cần đưa hộp kẹo của cô bé kia cho Thiên Lam. Tôi ngước lên nhìn cậu ta, còn
chưa kịp nói gì thì đã thấy cậu ta lăng xăng sáp đến gần tôi.
-Này
Nhật Hạ! Tớ nói trước, nếu là sôcôla cậu tự tay làm tớ sẽ không nhận đâu đó!
-Cậu
nói gì? Tôi nắm cổ áo cậu ta trừng mắt.
-Nghe
anh Minh Khôi nói hôm qua cậu đã giành cả buổi chiều để làm sôcôla, anh ấy mới
nhắn tin cho tớ nói là nếu cậu có tặng cũng đừng ăn. Thứ cậu làm không thể nuốt
nổi.
-Hả?
Cả lớp trố mắt nhìn chúng tôi.
Rồi
những tiếng xì xào nổi lên.
-Nhật
Hạ và Thiên Lam sao?
-Tặng
sô cô la tình nhân à?
-Cặp
đôi này mới nha…
Những
ánh mắt tò mò, những nụ cười gian xảo chỉa vào chúng tôi, tôi giật mình nhìn
quanh lớp, dường như mọi người đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi định lên tiếng giải
thích, những những tiếng xì xào át cả mấy lời phân bua yếu ớt của tôi, cuối
cùng là cả lớp chìm trong những câu bình luận về mối quan hệ của tôi và Thiên
Lam, ai cũng kết luận tôi và cậu ta là một đôi. Thiên Phong cũng nhìn chúng tôi
với vẻ tò mò.
Tim
tôi đau nhói, đầu tôi cũng đau nhói, cuối cùng là dây thần kinh của tôi đã bị
tên ngốc Thiên Lam kéo căng ra hết cỡ. Tin đồn tôi và Thiên Lam là một cặp sau
đó được mấy bà tám ông chín lớp tôi đồn ra ngoài với vận tốc chóng mặt, chẳng mấy
chốc mà khắp trường xôn xao bàn tán đến những chủ đề liên quan đến chúng tôi, nếu
chỉ có một mình tôi thì không nghiêm trọng đến mức đó, đường này tên nhãi Thiên
Lam không làm gì cũng được bầu chọn là hot boy số một của trường, rút cuộc là
bây giờ tôi bị cái hư danh của cậu ta làm cho khốn đốn. Đâu đâu cũng có hàng chục
ánh mắt đổ dồn vào tôi tò mò dò xét.
-Chúc
mừng Nhật Hạ! Cậu nổi tiếng rồi! Bạn tốt Thục Anh của tôi thấy cảnh tôi khốn đốn
không giúp lại còn đâm vào nổi đau của tôi.
Tôi
thở dài, vứt lại hộp kẹo vào túi áo khoác. Giờ mà tôi đưa nó cho Thiên Lam đảm
bảo ngay lập tức được đăng lên trang nhất báo trường và trở thành chủ đề hot
cho cả năm học còn lại. Thôi để đến giờ ra chơi lựa cơ hội đưa cho cậu ấy vậy.
Giờ
ra chơi, lớp học vắng ngắt, chỉ còn lại tôi và Thiên Lam ở lại, đúng là cơ hội
tốt. Tôi mon men đi đến gần bàn cậu ấy, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi ra món quà
cô bé kia nhờ tôi tặng.
-Thiên
Lam! Nghe tiếng tôi gọi, cậu ta quay lại mỉm cười.
-Sao
thế?
-À…Tôi
đang định lôi hộp quà ra thì cánh cửa lớp bật tung ra.
-Ồ…xin
lỗi…có làm phiền hai cậu không vậy? Lớp phó kỉ luật Minh nhìn chúng tôi cười đểu,
sau đó cậu ta lặng lẽ lùi ra khỏi lớp, đóng cửa lại sau khi đã quăng cho chúng
tôi một câu.-Cứ tiếp tục tâm tình đi nhé, hôm nay là ngày lễ tình nhân mà.
Tôi
thở dài, chẳng buồn thanh minh với cậu ta.
-Thiên
Lam!
-Gì?
Thiên Lam nhìn tôi khó hiểu.
Tôi
ngước lên hùng hồn, tay xọc vào túi chuẩn bị lôi hộp quà ra, nên nhanh đưa cho
cậu ta cái của nợ này rồi đi ăn sáng thôi, tôi đói lắm rồi.
-Tớ
đoán có sai đâu.
-Nhật
Hạ chuẩn bị tặng sô cô la…
-Vậy
là Nhật Hạ chủ động tỏ tình?
Mấy
tiếng xì xào vang lên, tôi ngước ra cửa lớp, rồi cửa sổ dọc hành lang, chổ nào
cũng kín mít mấy cái đầu đang bu đen nhìn vào lớp quan sát tôi và Thiên Lam.
Tôi sững người, khâm phục sát đất sở thích tám chuyện của đám bạn trong lớp.
Thiên Lam cũng nhìn họ, rồi nhìn tôi khó hiểu, cậu ấy vẫn chưa biết tôi muốn
gì.
Không
còn cách nào khác, tôi đành kéo cậu ta ra vườn hoa phía sau trường, cũng không
quên liếc cảnh cáo mấy cái đuôi nhiều chuyện có ý định bám theo, nơi đây vắng vẻ,
tôi sẽ đưa cho Thiên Lam hộp quà và giải thích cho cậu ta hiểu.
-Thiên
Lam! Khi ra đến nơi, tôi lập tức vào thẳng vấn đề.
-Valentine
vui vẻ, đây là sôcôla tớ làm.
Còn
chưa kịp nói gì thì có một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi và Thiên Lam quay
sang, có một cặp đang đứng cách chúng tôi một bụi hoa cúc đang tỏ tình với
nhau, rồi chúng tôi đưa mắt nhìn quanh và ngạc nhiên, sao cái vườn hoa xưa kia
vắng hoe giờ đây đã trở thành địa điểm hẹn hò của các cặp đôi thế này?
-Nhật
Hạ! Còn chưa hết ngạc nhiên thì Thiên Lam đã nhìn tôi gãi gãi đầu.-Nói trước
nhé, nếu là sôcôla do cậu làm tớ không ăn đâu.
-Hở?
Tôi nhìn cậu ta khó chịu.
-Cậu
muốn tặng sôcôla cho tớ thì tặng đi, nhưng nói trước nếu là do cậu làm tớ không
ăn đâu.
-Dựa
vào đâu mà cậu nghĩ tớ sẽ làm sôcôla tặng cậu? Tôi nhìn cậu ta cười nhạt. Căn bệnh
hoang tưởng của cậu ta lại tái phát nữa rồi.
-Thế
cậu gọi tớ ra đây làm gì? Thiên Lam nheo mắt nhìn tôi.
Tôi
thở dài, để đưa sôcôla chứ làm gì, nhưng không phải là sôcôla do tôi làm, tôi
chỉ là chuyển giùm người ta thôi. Tôi xọc tay vào túi, định lấy quà đưa cho cậu
ta và giải thích ngắn gọn, nhưng không chắc cậu ta có hiểu không nữa.
-Này!
Một giọng nói phía sau tôi đột ngột vang lên.-Rốt cuộc cậu có định tặng sôcôla
và tỏ tình với cậu ta không vậy?
Tôi
giật mình quay ngoắt người lại, và phát hiện sau lưng mình là một đám lao xao
đang chen chúc nhau, dường như tụi nó theo dõi tôi từ nãy giờ rồi.
-Chỉ
cần đưa sô cô la và nói “em yêu anh” là được.
-Các
cậu có phải học sinh cấp 3 không vậy?
-Lớn
thế này rồi mà còn khái niệm đỏ mặt xấu hổ khi tỏ tình à?
Tôi
gào lên, mấy đứa nhóc đó cười he he rồi chạy mất. Đến lúc bóng mấy đứa nó khuất
sau hành lang rồi tôi mới nhận ra một người đang ngồi bên ghế đá cạnh gốc hoa
tím quen thuộc. Và đang nhìn chúng tôi.
Thiên
Phong?
Cậu
ấy đang nhìn tôi, có vẻ rất tò mò, đôi mắt đen thẳm tràn ngập ánh nắng vàng và
có gì đó man mác buồn. Tôi thầm thở dài, hi vọng cậu ấy không hiểu lầm là tôi
đang lên kế hoạch tỏ tình với Thiên Lam, rồi tôi nhớ đến hộp sôcôla chuẩn bị
cho cậu ấy còn để trong ba lô, tôi hơi buồn, không biết có nên tặng cho cậu ấy
hay không nữa? Thiên Phong không thích sôcôla, liệu tôi đưa cậu ấy có thèm lấy
không?
-Nhật
Hạ! Còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Thiên Lam đi đến cốc cốc lên trán tôi
nhắc nhở.-Nếu cậu định tặng sôcôla cho tớ thì đưa nhanh lên để tớ còn đi ăn
sáng nữa.
Thiên
Phong ở bên kia dường như vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi không dám nhìn cậu ấy
nhưng tôi có cảm giác là cậu ấy vẫn đang quan sát chúng tôi. Tôi thở dài, không
biết lí do gì nhưng tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm tôi với tên ngốc Thiên Lam
này.
-Nhật
Hạ! cậu sao vậy? Rốt cuộc cậu lôi tớ ra đây là muốn nói gì? Thiên Lam nhíu mày
hỏi tôi, dường như cậu ta đã mất kiên nhẫn. Tôi liếc cậu ta chán nản rồi quay
đi.
-Quên
đi! chả có gì hết.
-Cậu
hâm à? Thiên Lam đứng nhìn theo tôi nổi cáu.
Mà
hộp quà của cô bé kia, tôi còn chưa kịp đưa cho cậu ta nữa. Tôi để im nó trong
túi áo, để ra về đưa cũng chưa muộn.
Mấy
tiết học còn lại tôi không thể tiếp thu được gì vào đầu cả. Não tôi muốn nổ
tung ra vì suy nghĩ quá nhiều, mà quanh đi quẩn lại vẫn là đắn đo không biết
nên tặng sôcôla cho Thiên Phong hay không, rồi làm sao đưa món quà của cô bé
kia cho Thiên Lam ngốc xít mà không làm cho bạn bè trong lớp hiểu lầm. Đau đầu!
Cuối
cùng tiết học cuối cùng kết thúc. Thiên Lam phải đem tài liệu lên phòng học vụ
nộp trước khi về, tôi tình nguyện ở lại giúp
cậu ta, cái chính là tôi muốn gặp riêng cậu ta để đưa cho xong món quà
kia, bạn bè trong lớp thấy chúng tôi đi cùng nhau thì len lén nhìn nhau và quay
sang cười thì thầm điều gì thú vị lắm, tôi thấy hơi nhột nhột, Thiên Lam thì chẳng
buồn để ý đến họ, chỉ thi thoảng nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Cuối
cùng mọi người cũng ra về hết, chúng tôi quay lại lớp lấy balo về nhà. Hành
lang bây giờ vắng ngắt, chỉ còn văng vẳng những tiếng chim sâu líu lo chuyền
cành trên những tàn cây rợp bóng trên sân trường, bầu trời xanh thẳm không một
gợn mây, những ánh nắng rực rỡ nhảy múa trong đôi mắt đen thẳm đẹp tuyệt của
người bên cạnh tôi. Tôi kéo tay Thiên Lam dừng lại.
-Chuyện
gì thế? Thiên Lam quay sang nhìn tôi khó hiểu.-Hôm nay cậu hành động lạ quá đó
Nhật Hạ. Rốt cuộc thì cậu có chuyện gì muốn nói với tớ.
Tôi
ngước nhìn cậu ta, khuôn mặt đẹp trai như hoàng tử rạng rỡ dưới ánh sáng trắng
mờ, đôi mắt đen thẳm như mặt nước hồ thu chăm chú nhìn tôi. Tôi hơi ngẩn ngơ,
dường như đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy Thiên Lam là một cậu trai đẹp, hay
đúng hơn là trước giờ tôi biết cậu ấy rất đẹp, nhưng vì nhiều lí do nên tôi
luôn phủ nhận điều đó. Còn bây giờ, sao tự dưng tôi cảm thấy bối rối trước mặt
cậu ta, thế là thay vì đưa món quà cho Thiên Lam và giải thích thì tôi lại ấp
úng:
-Thiên
Lam..tớ..thực ra tớ…
-Nếu
là sôcôla cậu làm thì tớ phải suy nghĩ lại đó! Thiên Lam nhìn tôi cười cười.
Nghe
cậu ta nói vậy thì tôi bực mình, cái vẻ đẹp trai hiếm có của cậu ta cũng nhanh
chóng biến mất trong mắt tôi sau 5 giây ngắn ngủi, ngước nhìn cậu ta bằng đôi mắt
mèo ma săn mồi, tôi lạnh nhạt:
-Cậu
nghĩ tớ sẽ tặng sô cô la cho cậu hả?
-Không
phải hả?
Tôi
thở dài, móc hộp quà trong túi áo ra ném vào ngực cậu ta, Thiên Lam đưa tay ra
chụp lấy, rồi nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc.
-Hahaha…Nhật
Hạ…gây lộn một hồi cuối cùng vẫn tặng sôcôla cho tớ, cậu đúng là không thẳng thắn
chút nào hết.
Đáng
lẽ tôi nên lao vào đấm cho cậu ta một cái, nhưng không hiểu sao lúc này tôi lại
ngẩn ngơ nhìn cậu ta. Thiên Lam mới cười với tôi, cậu ấy thường xuyên cười với
tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười của cậu ấy hạnh phúc như vậy.
Tôi không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc thì vì sao mà cậu ấy lại thấy hạnh phúc?
Thiên
Lam vẫn hí hững mở hộp kẹo ra. Rồi cậu ta tròn mắt, sau vài giây ngơ ngác thì
quay sang tôi:
-Nhật
Hạ! Hộp sôcôla này…
Tôi
liếc vào chiếc bánh trên tay cậu ta, à! thì ra trên mặt chiếc bánh có kí tên
người tặng kèm với lời cảm ơn. Vậy mà cũng khiến tôi phải đau đầu nghĩ cách giải
thích cho cậu ta hiểu, nếu biết món quà này sẽ chẳng để lại hiểu lầm gì thì tôi
đã sớm đưa nó cho cậu ta rồi.
-Hộp
quà này là do một cô bé cấp hai nhờ tớ đưa cho cậu, cô bé nói để cám ơn vì cậu
đã cứu nó khỏi đám du côn nào đó.
Thiên
Lam nhìn tôi, vẻ thất vọng hiện lên rõ trong đôi mắt đen thẳm của cậu ấy. Tôi
nhìn thấy, hơi bối rối, có cảm giác như chính tôi vừa khiến cho cậu ấy thất vọng.
-Ra
là vậy.
Thiên
Lam nói rồi cười nhạt bước vào lớp, cũng chẳng hỏi lại tôi điều gì về cô bé kia
nữa. Dường như cậu ấy đang buồn, chính xác thì tôi thấy cậu ta thất vọng nhiều
hơn. Chợt có gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Sôcôla
tặng Thiên Phong. Đúng rồi. Tôi giật mình chạy như bay vào lớp. Sôcôla tôi còn
chưa kịp tặng cho Thiên Phong nữa. Nhưng khi vào đến nơi thì lớp học đã vắng
hoe, mọi người đã về nhà hết, cả Thiên Phong của tôi. Chỉ còn những cơn gió thổi
tung tấm rèm của sổ. Tôi thở dài buồn bã, vậy là hết cơ hội tặng sôcôla cho
Thiên Phong rồi.
Có
phải vì chúng tôi không có duyên?
Tôi
thất vọng ngồi phịch xuống ghế, kéo chiếc ba lô ôm vào lòng. Dường như mọi thứ
tôi chuẩn bị cho cậu ấy trước giờ chưa có thứ gì là hoàn hảo cả, từ chiếc bánh
kem, đóa hoa loa kèn đỏ rồi đến sôcôla. Tôi luôn cố gắng làm mọi thứ để cậu ấy
vui, để cậu ấy chú ý hơn về tôi, nhưng dường như chưa có lần nào tôi thành
công. Tôi thất vọng ngồi gục đầu vào ba lô.
Thiên Lam vào lớp sau tôi, thấy tôi
ngồi gục đầu vào ba lô, cậu ta không gọi tôi, ngồi đó chờ tôi. Cho đến lúc về
nhà chúng tôi vẫn đi bên nhau mà không nói gì. Tôi chán nản, cậu ấy cũng chán nản,
tôi buồn, tôi thất vọng, cậu ấy chẳng khá hơn tôi.
Chúng
tôi lặng im đi bên nhau trên con đường ngập tràn những cánh chò chỉ bay. Vẫn chẳng
ai nói với ai câu nào, cái không khí yên lặng trùm lên chúng tôi một cảm giác
khó chịu. Cũng gần đến ngã rẽ, tôi và cậu ấy phải đi về hai hướng khác nhau, đắn
đo một chút, tôi xọc tay vào ba lô lấy một hộp quà, nhưng tôi hơi ngạc nhiên,
rõ ràng khi sáng tôi đã để hai hộp sôcôla mới làm vào ba lô nhưng giờ một hộp
đã biến đâu mất. Có lẽ là tôi đã nhầm chăng? Trong ba lô của tôi chỉ còn lại một
chiếc hộp màu xanh dương. Tôi nhìn nó đắn đo một chút rồi liếc nhanh sang Thiên
Lam, bỏ công cả buổi để làm mà không tặng được cho ai thì cũng uổng phí.
-Thiên
Lam! Tôi lên tiếng đồng thời thảy hộp quà vào ngực cậu ấy. Thiên Lam đưa tay chụp
lấy rồi nhìn tôi ngạc nhiên:
-Gì
đây?
-Sôcôla
tớ làm, sản phẩm hoàn thiện nhất đó, cậu có thể an tâm mà ăn đi.
Thiên
Lam ngơ ngẩn nhìn tôi, rồi lại liếc xuống chiếc hộp, dường như có thứ cảm xúc
gì đó ùa về trong tâm trí cậu ta, tôi thấy Thiên Lam nhìn tôi, hé tiếp một nụ
cười hạnh phúc. Nụ cười giống như một đứa trẻ thơ đùa giỡn với người mà nó yêu
quý, nụ cười trong sáng thánh thiện và đẹp tuyệt vời. Tôi hơi ngẩn người nhìn cậu
ta một chút rồi tự thấy an ủi. Ít ra chiếc bánh của tôi cũng làm cho một người
vui, vậy là đủ rồi.
Thiên
Lam không nói gì nữa, chậm rãi bóc chiếc bánh ra ăn. Tôi vẫn đi bên cạnh cậu ta
chờ nghe kết quả, nhưng ba giây sau khi cậu ta đưa chiếc bánh vào miệng thì tôi
thấy cậu ta nhăn mặt.
-Đắng
quá! Liếc qua tôi, cậu ta vẫn chưa thôi nhăn nhó.-Cậu không bỏ đường vào bánh hả
Nhật Hạ?
Tôi
gãi đầu.
-Hình
như tớ quên mất.
Cậu
ta thở dài, rồi lại vừa đi vừa đưa miếng bánh lên miệng ăn và không thôi nhăn
nhó kêu là đắng. Tôi thở dài nhìn cậu ta áy náy.
-Nếu
khó ăn thì ném đi, tớ sẽ mua cho cậu cái khác.
-Không!
Cậu ta đưa miếng cuối cùng vào miệng rồi liếm vết dính trên tay.-Ăn cũng ngon lắm!
Tôi
mỉm cười. Hạnh phúc. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao lúc đó mình lại thấy
vui vì cậu ấy khen ngon, nhưng đúng là vậy, lúc đó tôi đã hạnh phúc.
Ngày
hôm sau Thiên lam không đến lớp học vì bị rối loạn tiêu hóa. Bác sĩ kết luận cậu
ấy ăn phải thứ gì đó có chứa chất độc. Anh trai tôi thở dài khẳng định thứ chất
độc đó chắn chắn ở trong sôcôla của tôi.
Cũng
trùng hợp. Ngày hôm đó Thiên Phong cũng nghỉ học. Nghe anh trai tôi nói dường
như cậu ấy cũng bị rối loạn tiêu hóa phải nhập viện. Đến bây giờ tôi vẫn không
hiểu rốt cuộc một người cẩn thận như Thiên Phong đã ăn nhầm thứ gì đến nỗi phải
nhập viện như thế?
Chương 21: Khi bị tò mò cám dỗ, con người thường phạm vào điều cấm kị
Thế
rồi thời gian lại trôi qua, thời gian thấm thoắt như thoi đưa, thời gian qua
mau phủ lên kí ức của tôi một lớp tro tàn mờ ảo, đã có nhiều lúc tôi ngồi một
mình vặn kim đồng hồ cho nó quay ngược trở lại, ngược rất nhiều vòng, nhưng thời
gian vẫn trôi đi, thời gian không giống kim đồng hồ, không bị tôi bóp méo,
không chịu tác động bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì, cứ lặng lờ trôi, trôi mãi
tới vô tận.
Thế
là sắp kết thúc một năm học mới, tôi không hiểu sao mới chớp mắt đã đến thời điểm
này, đã có đôi lúc tôi ước mình có quyền năng có thể đóng băng được thời gian,
lúc ấy chắc chắn tôi sẽ cho thời gian dừng lại vào lúc này, à không, có thể là
trước lúc này, vào cái ngày mà tôi gặp Thiên Phong lần đầu tiên, hay cái ngày
mà tôi cùng cậu ấy che chung dù đi dưới mưa, hay ngày tôi cùng cậu ấy ngồi trú
mưa dưới trạm dừng xe bus, hay ngày hội trại trên núi? Tôi suy nghĩ một hồi lâu
rồi không biết nên dừng lại ở đâu là hạnh phúc nhất, cuối cùng tôi lại mong
mình có thể quay ngược được thời gian, để tôi sẽ quay lại liên tiếp, liên tiếp
tới những thời điểm mà tôi vừa nhớ lại. Nhưng không thể. Những điều tôi mới
nghĩ hoàn toàn là hoang tưởng.
Vào
kì thi cuối học kì tôi nhận được một tin cực kì buồn.
-Thiên
Phong! Kết thúc học kì cậu sẽ ra nước ngoài sao?
Vừa
mới bước vào lớp tôi đã nghe thấy giọng đầy kinh ngạc của Thục Anh. Nhưng người
kinh ngạc hơn có lẽ là tôi mới đúng. Tôi nhìn hai người đang nói chuyện bằng
ánh mắt thảng thốt. Thiên Phong sẽ ra nước ngoài?
-Ừ!
Thiên Phong gật đầu.-Thi học kì xong tớ sẽ đi luôn.
Cả lớp ồ lên, những âm thanh kinh ngạc xen lẫn
cảm giác thất vọng. Hiển nhiên đây là quyết định của cậu ấy chứ không phải chỉ
là của gia đình. Nghe được điều này tôi hụt hẫng lắm. Tôi ngước nhìn Thiên
Phong và tôi phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn vào tôi chằm chằm, đôi mắt đen thẳm
xa xôi hiện rõ vẻ buồn bã tiếc nuối, lúc đó tôi cảm nhận được cảm giác của
Thiên Phong nhưng tôi lại không lí giải được tại sao cậu ấy buồn. Tôi muốn tìm
cách giữ cậu ấy lại một lần nữa, nhưng nhìn thái độ dứt khoát của cậu ấy với
chuyến đi tôi biết chắc mình không thể viết thư giữ cậu ấy lại giống như đầu
năm lớp 10 nữa.
Tôi
lảo đảo đi vào chổ ngồi, nhưng dường như cơ thể tôi bị thứ gì đó hút hết mọi
sinh lực, tôi loạng choạng vấp chân vào ghế, may là có Thiên Lam đỡ lại nên tôi
không ngã. Thiên Lam nhíu mày nhìn tôi, tôi cảm thấy vẻ ái ngại hiện rõ trong mắt
cậu ấy. Tôi cũng không nói gì nữa. Chính xác thì tôi không biết mình nên nói gì
nữa.
Thiên
Phong sẽ rời xa tôi, cậu ấy sẽ đi khỏi cuộc sống của tôi. Cũng giống như ngọn
gió trời vậy, không biết đến bao giờ chúng tôi mới lại gặp nhau, hay đúng hơn
là tôi không biết còn cơ hội gặp lại Thiên Phong hay không, tôi có cảm giác như
lần này Thiên Phong sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi vậy.
-Cậu
ổn không vậy, Nhật Hạ? Thục Anh thở dài nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm.
Tôi
không trả lời nhỏ, Thục Anh cũng không hỏi gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh
tôi để tôi biết rằng mình không cô đơn, và để cho tôi không gục xuống mà khóc.
Có lẽ nó và Thiên Lam đang lo lắng cho tôi lắm.
Thiên
Phong mấy hôm nay cũng rất lạ. Đôi lúc lén nhìn cậu ấy tôi giật mình khi thấy
đôi mắt đen thẳm đó cũng đang chăm chú vào tôi. Có gì đó rất khó diễn tả trong
đôi mắt như vũ trụ xa xôi của cậu ấy.
Rồi
những ngày thi cử đầy áp lực cũng dần trôi qua, những ngày đó đối với tôi quả
thật rất tồi tệ, rất nhiều đêm tôi không ôn bài mà nằm gục đầu trên gối, nhưng
tôi không khóc, chỉ gục đầu lên gối lan man suy nghĩ làm sao để giữ Thiên Phong
ở lại với tôi, điều này cũng làm ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả thi học kì vừa
rồi của tôi, mặc dù trong lúc làm bài tôi cũng rất cố gắng để không suy nghĩ về
Thiên Phong nhưng không có môn nào tôi cảm thấy mình thực sự làm tốt.
Hôm
nay là ngày thi cuối cùng, tôi cố gắng làm bài thật cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ
tôi đều viết thật nắn nót. Mặc dù câu nào cũng lạc đề.
Thiên
Phong vẫn như mọi ngày, bình thản đến kì lạ, không tỏ ra buồn bã, không tỏ ra
tiếc nuối lưu luyến khi fan hâm mộ của cậu ấy tới gặp nói những lời chia ta sướt
mướt. Thậm chí họ còn tổ chức cho cậu ấy một buổi tiệc nhỏ chia tay dưới căn
tin trường, hiển nhiên Thiên Phong từ chối, chỉ đôi lúc cậu ấy nhìn tôi thái độ
của cậu ấy mới thay đổi, nhưng sự thay đổi đó như thế nào thì tôi chưa đủ tinh
tế để hiểu được.
Cuối
cùng thì kì thi cũng kết thúc, ai cũng vui mừng nhẹ nhỏm vì hoàn thành tốt nhiệm
vụ trong suốt học kì qua, chỉ có tôi là vẫn thấy lòng mình nặng nề không sao
vui nỗi.
-Cậu
tính sao đây? Nhật Hạ ngốc? Hải Đăng thở dài nhìn tôi đang xoay xoay chiếc ống
hút với vẻ trầm tư.
Thục
Anh và Thiên Lam cũng nhìn tôi với vẻ ái ngại lo lắng. Sau khi kết thúc môn thi
cuối cùng chúng tôi đã kéo nhau đến một quán trà sữa gần trường. Thực ra tới
đây không phải là chủ ý của tôi, nhưng ngoài việc làm theo lời họ thì tôi không
biết gì nữa. Đầu tôi lúc này rối tinh lên rồi mọi thứ chợt tan biến, tôi thấy hụt
hẫng và có gì đó thất vọng không thể nói lên lời.
-Thiên
Phong sắp đi rồi. Thục Anh nhìn tôi nhíu mày.-Có lẽ buổi lễ tổng kết là lần cuối
cùng cậu còn gặp được cậu ấy.
-Tớ
biết.
Tôi
buồn bã lên tiếng. Lần cuối cùng tôi gặp Thiên Phong? Tôi nên làm gì mới được?
Tôi không có đủ can đảm để tỏ tình với cậu ấy, tôi vẫn chưa dứt được ám ảnh nếu
cậu ấy từ chối tôi, tôi sợ mình sẽ thất bại, tôi sợ sẽ phải chấm dứt tình bạn với
cậu ấy. Nhưng nếu bây giờ không nói với cậu ấy có lẽ tôi sẽ chẳng còn cơ hội
nào nữa, có thể cả đời này tôi không thể nói cho cậu ấy tình cảm của tôi dành
cho cậu ấy nữa, đó có lẽ sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.
Nhưng
phải làm sao?
Tôi
sợ thất bại.
Từ
trước đến giờ tôi luôn là kẻ sĩ diện, thậm chí tôi đánh cược cả tương lai của
mình để chọn học trái khối vào một lớp chuyên văn, tôi có thể liều mạng mà sống
chết với một tên côn đồ nếu nó dám chọc giận tôi, tôi kiêu ngạo cho rằng nếu cần
thiết tôi có thể đứng lên chống lại cả thế giới này để giữ cho được niềm tin của
tôi. Nhưng đứng trước tình yêu tôi lại là kẻ hèn nhát, chỉ dám len lén nhìn người
mình yêu, làm cái bóng lặng lẽ dõi theo cuộc đời người ấy chứ không có gan đi đến
trước mặt người đó nói một câu đơn giản: “tớ thích cậu”. Đôi lúc tôi thấy rất
thất vọng về bản thân mình.
Gió
chiều từ bờ sông ùa qua chúng tôi, mạnh mẽ đưa những cánh bồ công anh trắng muốt
bay lên bầu trời xanh cao vời vợi. Nắng chiếu xuyên qua từng kẻ lá dừng lại nhảy
múa trong đôi mắt đen thẳm của người ngồi đối diện với tôi. Thiên Lam không cảm
thấy khó chịu khi vài tia nắng nghịch ngợm đang chiếu xuyên trong mắt mình, cậu
ấy vẫn chăm chú nhìn tôi. Đến một lúc thì cất lời nói bằng trầm trầm.
-Nhật
Hạ! Tỏ tình với Thiên Phong đi.
Cả
ba đứa tôi ngước lên nhìn Thiên Lam ngạc nhiên.
Điều
này cả Thục Anh và Hải Đăng đều đăng băn khoăn, nhưng tụi nó hiểu tôi lo lắng
điều gì nên không dám mở lời nói với tôi. Nhưng Thiên Lam thì khác, cậu ấy là
người mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tâm hồn nên lúc nào cũng là người đưa ra những
quyết định dứt khoát và sáng suốt.
Tôi
cúi xuống nhìn ly nước đang dần tan đá với vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Tỏ tình với
Thiên Phong, không biết tôi đã nghĩ đến điều này bao nhiêu lần mỗi khi đối mặt
với cậu ấy rồi, nhưng lần nào tôi cũng không đủ can đảm, không đủ dũng khí để mở
lời.
-Tớ
cũng thấy Thiên Lam nói đúng, Nhật Hạ, cậu hãy tỏ tình với cậu ấy đi. Thục Anh
cũng gật đầu với lời khuyên của Thiên Lam, Hải Đăng cũng gật đầu phụ họa.
-Dù
sao thằng nhóc đó cũng sắp đi rồi, dù thất bại thì kết quả cũng đâu có khác gì.
-Cậu
im đi! Thục Anh nhíu mày cốc vào trán Hải Đăng mấy cái khiến cậu ta nhăn nhó.
Tôi
vẫn ngồi trầm tư. Tỏ tình với Thiên Phong, thực ra điều nói ra và hành động
không dễ dàng như nhau. Nếu Thiên Phong đồng ý thì không nói làm gì, nhưng lỡ
như cậu ấy từ chối thì không biết tôi phải làm sao nữa.
-Nhật
Hạ, cậu còn suy nghĩ gì nữa? Hải Đăng xoa xoa đầu.-Cậu ta sắp đi rồi, cậu chỉ
còn cơ hội gặp cậu ta duy nhất một lần, nếu không nói, cậu sẽ không còn cơ hội
đâu.
-Tớ
biết…Tôi ngước nhìn Hải Đăng, nhưng trong lòng vẫn thấy rối bời, tôi biết điều
gì đang diễn ra, nhưng không biết nên làm sao cho tốt.
Mọi
người vẫn ngồi lặng im, tôi vẫn lan man suy nghĩ, những cơn gió chiều ùa qua
mơn trớn mái tóc buông xõa của tôi khiến tôi cảm thấy thư thái. Tỏ tình với
Thiên Phong. Tôi có nên đặt cược tất cả hy vọng về tình yêu đầu tiên của mình
vào lần này không? Liệu tôi sẽ đạt được kết quả như mong đợi hay sẽ khắc sâu nỗi
thương tổn vào trong lòng? Tôi nên làm gì mới đúng?
Lòng
tôi rối như tơ vò, một tuần, chỉ còn một tuần nữa là đến lễ tổng kết, và chỉ
còn duy nhất một lần tôi có cơ hội gặp Thiên Phong, tỏ tình với Thiên Phong rồi
tôi sẽ nhận được một tình yêu viên mãn, được hẹn ước chờ đợi cậu ấy như những
câu chuyện tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết hay sẽ mãi mãi mất Thiên Phong?
-Nhật Hạ! Thiên
Lam lên tiếng, tôi ngước lên, dường như nhận ra được sự trăn trở trong lòng
tôi, Thiên Lam nhíu mày.- Hối tiếc về một việc đã làm dẫu sao vẫn tốt hơn là hối
tiếc về một việc chưa làm. Cậu hiểu ý tớ chứ?
Tôi chậm rãi gật đầu. Việc mình đã
làm dù có thể thất bại nhưng ít ra khi chưa biết đến kết quả mình vẫn có quyền
hi vọng. Nhưng nếu không làm gì thì cả tia hi vọng nhỏ nhất cũng không bao giờ
đến với mình. Thiên Lam nói đúng. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn gì đó vướng mắc,
sự dũng cảm của tôi vẫn chưa đủ tự tin lộ diện để giúp tôi đưa ra một quyết định
dứt khoát.
-Cậu đã từng nói với tớ về chiếc hộp
tai họa Pandora, cậu còn nhớ chứ? Thiên Lam nhìn tôi, nghiêng đầu dò hỏi.
Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi nhớ.
Tôi vẫn luôn cho rằng tình cảm của mình giống thứ tai họa chứa đựng trong chiếc
hộp bí mật kia, một khi tôi nói ra với Thiên Phong cũng giống như chiếc hộp kia
bật mở, tai họa sẽ ập đến, tôi sẽ mất cậu ấy.
-Cậu
biết không? Thiên Lam mỉm cười.-Mặc dù bên trong chiếc hộp Pandora chứa đựng đầy
những tai họa, nhưng dưới tận cùng của nó là một niềm hi vọng. Can đảm lên! Nếu
không thử, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được kết quả, nếu không dám thử, cậu có thể
sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại.
-Hazzz!!!! Thiên
Lam thở dài liếc xéo tôi.-Không cần phải cảm động. Tớ chỉ không muốn hàng ngày
nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của cậu thôi. Đồ ngốc!
Rồi ngày đó rốt
cuộc cũng đến, ngày tổng kết cuối học kì 2, ngày mà tôi quyết định sẽ tỏ tình với
Thiên Phong. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng ấm chan hòa khắp nơi và gió
không ngừng đùa giỡn trên những cánh hoa trắng muốt. Tôi gặp lại Thiên Phong
sau một tuần dài thương nhớ. Dường như cậu ấy không được khỏe, vì hay để ý
Thiên Phong nên tôi rất dễ dàng nhận ra từ sự thay đổi nhỏ nhất của cậu ấy, làn
da cậu ấy hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đen thẳm xa vời thì vẫn vậy, vẫn đẹp và
xa vời. Đi ngang qua tôi, cậu ấy vẫn nở 1 nụ cười ấp áp quen thuộc, tôi lặng lẽ
đi vào chổ ngồi gần Thiên Lam, trái tim nhấp nhỏm trong lồng ngực vì nghĩ đến
việc lớn lao mà tôi sắp làm.
Buổi tổng kết diễn
ra khá dài, sau màn phát biểu “ru ngủ” học sinh của thầy hiệu trưởng thì cũng đến
tiết mục mà lũ học trò mong chờ nhất, công bố xếp hạng và phát phần thưởng. Học
kì này tôi bị tụt xuống 2 hạng so với kì trước, nhưng tôi không quan tâm lắm.
Điều tôi quan tâm bây giờ chỉ có Thiên Phong. Tôi khẽ liếc về phía cậu ấy. Sau
buổi tổng kết thì Thiên Phong quay vào lớp học làm gì đó. Tôi đứng lên, lưỡng lự
không biết có nên đi theo cậu ấy thì có ai đó đẩy vai tôi về phía trước.
Dường như lòng
can đảm của tôi nhờ cậu ấy mà quay lại, tôi nhìn Thiên Lam, khẽ gật đầu rồi
cũng đi về lớp học.
-Yêu người ta, mà lại khích lệ người ta đi tỏ tình với
kẻ khác? Hải Đăng liếc Thiên Lam khó hiểu.
-Ngu thật, ngu không có đối thủ! Thục Anh cũng liếc
cậu phụ họa.-Ai đã nuôi tên ngu này lớn đến chừng này vậy?
Thiên Lam thở dài, không trả lời họ mà lặng lẽ quay
đi. Chính cậu cũng không biết là mình ngu ngốc đến mức nào, nhưng hai đứa kia
đâu có biết khoảnh khắc cậu nhìn thấy Nhật Hạ ngồi khóc một mình tim cậu đau đến
mức nào đâu. Ngay giây phút đó cậu đã quyết định, cho dù có phải biến thành kẻ
ngu ngốc, cho dù phải thay cô gái đó gánh chịu nỗi đau thì cậu cũng bằng lòng để
Nhật Hạ được hạnh phúc, để cô ấy không khóc nữa, để cô ấy lại có thể mỉm cười.
Nhưng sao trong lòng cậu vẫn có gì đó đau nhói và
khó chịu.
Khoảnh khắc mà một người tỏ tình là khoảnh khắc một
người thất tình. Có lẽ vậy.
Thế nhưng hai đứa bạn khốn kiếp kia không hề an ủi cậu,
tụi nó vẫn ở sau lưng nói những câu châm chọc hết sức chua chát.
-Hazzz!!! Dù biết mình không có cơ hội nhưng hai năm
qua cậu ta vẫn luôn mong chờ kì tích xuất hiện.
-Giờ thì thất bại toàn tập! Đáng thương, đáng
thương.
Thiên Lam vừa đi vừa lẩm bẩm mắng lũ bạn bất nghĩa.
Tự dưng cậu cảm thấy số phận mình đen đủi không ai bằng. Cho dù bây giờ cậu là
kẻ thất tình cảm thấy bất hạnh và đi tìm sự thương cảm thì thế gian cũng chẳng
ai đoái hoài đến.
Cánh cửa lớp
không khép lại, tôi chậm rãi bước vào. Trong lớp lúc này chỉ có Thiên Phong, cậu
ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân trường, những tia nắng lấp lánh phủ lên
vai khiến cậu ấy thêm rạng rỡ.
Thiên Phong luôn
đứng đó, lặng im thả đôi mắt xa xăm lên bầu trời xanh thẳm. Đến bây giờ tôi vẫn
không hiểu trên bầu trời xa xôi kia có gì cuốn hút cậu ấy khiến cậu ấy chăm chú
nhìn nó như vậy.
Thiên Phong vẫn
chưa nhận ra sự có mặt của tôi, tôi bước đến định lên tiếng thì thấy cậu ấy đột
ngột quay lại, dựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Phong đưa tay
lên ôm đầu, đôi mắt đen thẳm nhắm chặt lại có vẻ đau đớn, mặt cậu ấy trắng nhợt
không còn chút sức sống. Tôi nắm chặt lấy cánh tay cố gắng gọi tên cậu ấy, tay
cậu ấy cũng lạnh ngắt. Khoảng một phút sau đó thì Thiên Phong cũng dần ổn định,
chầm chậm ngước lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
-Phong! Cậu
không sao chứ? Tôi nhìn cậu ấy mừng rỡ.-Cậu bị đau ở đâu? Tớ đưa cậu lên phòng
y tế nhé.
-Tớ không sao!
Thiên Phong bình
thản trả lời tôi rồi từ từ đứng dậy, khuôn mặt cậu ấy sau đó cũng dần trở lại hồng
hào, nhưng tôi thấy dường như nó vẫn có gì đó thiếu sức sống, không giống như
thường ngày.
-Thiên Phong, cậu
đang bị bệnh gì sao? Lúc nãy tớ thấy dường như cậu bị đau đầu.
-À…Thiên Phong mỉm
cười nhìn tôi.-Đúng là tớ hơi đau đầu. Suốt cả đêm qua tớ thức trắng chơi game
nên giờ hơi mệt.
Tôi cười khổ,
cũng không thấy ngạc nhiên lắm, cái trò thức đêm cày game dường như không có đứa
con trai nào là chưa từng. Chỉ không ngờ hoàng tử Thiên Phong của tôi cũng
không phải ngoại lệ.
Lớp học bây giờ
vắng hoe, chỉ có những tiếng động khe khẽ của gió ùa qua chạm vào chiếc rèm cửa
và tiếng ríu rít của mấy chú chim sâu đang chuyền cành trên những tán phượng gần
đó, tôi lặng im lắng nghe nhịp tim của mình đang ngày càng đập mạnh. Rồi tôi lấy
hết can đảm ngước lên nhìn Thiên Phong. Đã đến lúc tôi cần nói cho cậu ấy nghe
bí mật quan trọng nhất mà tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Nắng im lìm
vương trên bậu cửa sổ, gió vẫn ùa qua nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc đen mượt
của chúng tôi. Thiên Phong đang đứng trước mặt tôi, giây phút này tôi cảm tưởng
chỉ còn tôi và cậu ấy là tồn tại trên thế giới này, giây phút này mọi thứ đều
nhạt nhòa và ngưng đọng, thời gian ngưng đọng, vạn vật ngưng đọng, chỉ còn tôi
và Thiên Phong đang đối diện với nhau.
-Thiên Phong!
Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy nói ra câu mà tôi đã muốn nói rất nhiều lần.-Tớ yêu cậu,
Thiên Phong.
Không có những lời
hoa mỹ có cánh, không có những món quà nhỏ bé xinh, chỉ một câu đơn giản thôi
nhưng tôi đã mất hai năm mới nói được. Gió ùa qua, gió đùa nghịch trên tóc tôi,
gió vuốt ve khuôn mặt thanh tú đang hiện diện trước mặt tôi rồi bay vút lên trời
cao, mọi thứ vẫn tiếp diễn, thời gian lại trôi, vạn vật quay lại vị trí ban đầu.
Thiên Phong không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi tôi nói tôi yêu cậu ấy, bây giờ
trong đầu tôi cũng chẳng thể nghĩ điều gì hơn, tất cả nơ-ron thần kinh của tôi
căng ra chờ đợi câu trả lời của Thiên Phong.
Rồi tôi thấy đôi
mắt đen thẳm đó nhìn tôi, cái nhìn thật xa vời và có gì đó buồn man mác. Gió lại
ùa qua, gió rất nhiều. Thiên Phong khẽ mấp máy đôi môi anh đào.
-Xin lỗi…
Xin lỗi…
Trái tim tôi sững
lại, dường như nó không đập nữa, nó đau nhói trĩu nặng, vài phút sau thì trở
nên trống rỗng. Căn phòng chúng tôi đứng lồng lộng gió, mọi thứ trắng xóa nhạt
nhòa trước mặt tôi. Tôi chỉ nghe được câu “xin lỗi” của Thiên Phong, mọi thứ
sau đó thì tôi không còn biết gì hết, không còn nghe được gì hết.
Tôi quay bước
đi, Thiên Phong vẫn đứng đó, đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn theo tôi bằng ánh mắt
đen thẳm xa vời, tôi như người mất hồn, lặng lẽ lê những bước chân nặng trĩu
không biết là mình đang đi đâu, đến khi dừng lại thì tôi thấy mình đang đứng
trước mặt Thiên Lam.
-Nhật Hạ! Thiên
Lam lên tiếng khi thấy tôi.
-Nhật Hạ, sao rồi?
Thục Anh và Hải Đăng cũng đi lại nhìn tôi hồi hộp.
Tôi không biết
nên nói gì, cổ họng tôi nghẹn lại. Cố ngăn những giọt nước mắt không rơi ra,
tôi ngoảnh lại cố nặn ra một nụ cười.
-Xin lỗi… Tớ thất
bại rồi.
Tôi cố gắng cười,
nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi, rơi rất nhiều, nhạt nhòa mọi thứ
trước mặt, tôi vội vã đưa tay lên lau đi, nhưng không hiểu sao không tài nào
lau khô được, những giọt nước mắt bỏng rát không nghe lời tôi cứ mãi tuôn rơi.
Giờ thì tôi đã hiểu rằng trên thế gian này có những chuyện dù nỗ lực cách mấy
cũng không thể đạt đến mục tiêu.
-Nhật Hạ, cậu
không sao chứ. Thục Anh chạm tay vào vai tôi.
Tôi ngước lên mỉm
cười.
-Tớ không sao…tớ
muốn yên lặng một chút, để tớ một mình nhé.
Nói rồi không chờ
nghe câu trả lời của nhỏ bạn, tôi vội vã lao đi mất. Những người bạn của tôi vẫn
nhìn theo tôi với đôi mắt ái ngại pha lẫn sự thương cảm, nhưng giờ đây tôi chẳng
còn biết được gì nữa, mà cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Tôi đã thất bại
rồi.
Rầm!!!!
Cánh cửa lớp bị đạp tung ra. Thiên Lam hùng hổ bước
vào, ánh mắt sắc lẻm như dao. Bên cửa sổ, một người con trai hờ hững quay lại.
-Thiên Phong!!!
Cậu gằn giọng, lao vào đấm thật mạnh vào mặt kẻ đối
diện. Thiên Phong bất ngờ ngã vật sang một bên, bàn ghế đổ chỏng chơ. Nhưng
Thiên Lam vẫn chưa dừng lại. Cậu lao đến, nắm cổ áo Thiên Phong đấm tới tấp.
-Đồ khốn kiếp, mày có biết mày đã là gì không?Mày tưởng
mình là ai hả? Thiên Lam gào lên và đấm thật mạnh vào bụng đối thủ.
-Thì ra…
Một tiếng nói trầm trầm cất lên từ khóe môi nhòe máu
của Phong. Thiên Lam cau mày kéo sát cậu lại gằn giọng:
-“Thì ra” cái khỉ gì? Sau khi làm cho cô ấy khóc sao
mày có thể thản nhiên như thế hả? Mày có còn là con người nữa không? Tao không
thể hiểu nổi mày nữa. Nghe rõ đây đồ khốn!!! Cô gái mà mày đem ra đùa giỡn
chính là cô gái mà tao yêu thương nhất…
Bốp!!!!
Một cú đá móc giáng thẳng vào mặt Thiên Lam khiến cậu
loạng choạng ngã ra sau. Thiên Phong đứng dậy từ từ đi lại gần cất giọng lạnh
lùng:
-Nói xong chưa?
-Thế này là sao? Thiên Lam liếc ánh mắt sắc lẻm lên
cười nhạt, ngón tay thon dài đưa lên quyệt nhẹ một vệt máu trên khóe miệng.-Hóa
ra mày cũng chẳng phải là một thằng công tử bột bình thường.
-Cậu tới cũng đúng lúc lắm. Thiên Phong đưa ánh mắt
đen thẳm trên khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn xuống kẻ trước mặt.-Tôi đang
không biết phải làm sao dừng lại cơn điên của mình đây.
-Hừ! Thiên Lam bật dậy cười nhạt lùi ra sau thủ thế.-Có
giỏi thì nhào vô, tao sẽ đánh cho mày phát khóc thì thôi!
Sân trường vắng vẻ, giờ này đa số học sinh đã về nhà
hết, nhưng phòng học lớp 11C trên lầu hai vẫn vang ra tiếng đấm đá uỵch uỵch,
xen lẫn trong đó là tiếng bàn ghế đổ va chạm vào nhau.
Bên trong đó, hai người con trai đang lao vào điên
cuồng đánh nhau, không quan tâm là mình sẽ bị đánh ra sao, không quan tâm việc
né đòn, chỉ lao vào đấm đá như để giải tỏa cơn bực tức đang cuồn cuộn trong
lòng. Đến lúc không còn ai nhấc tay lên nỗi nữa thì cả hai ngã vật xuống nền
nhà. Thở dốc.
-Rốt cuộc vì lí do gì mà mày lại từ chối cô ấy?
-Còn cậu vì sao yêu cô ấy mà lại để cô ấy tỏ tình với
tôi?
-Tao hỏi thì mày phải trả lời trước chứ.
Thiên Lam tức tối bật dậy định động thủ thì vai cậu
nhói đau, lúc nãy cậu bị Thiên Phong đá trúng, rốt cuộc không thể cố gắng được cậu
lại ngã vật xuống vì đau. Cậu nhíu mày, vẫn chưa muốn kết thúc trận đấu dễ dàng
như vậy.
Chợt một cơn gió ùa qua cửa sổ, gió cuốn theo một tờ
giấy phủ lên mặt cậu, Thiên Lam bực bội giơ tay lên vò nhàu nó, nhưng rồi một
hàng chủ đập vào mắt cậu khiến cậu phải chú ý.
Bệnh án…
Thiên Phong liếc qua hơi nhíu mày, rồi cũng không phản
ứng gì mà nằm im dưới sàn đưa đôi mắt đen thẳm nhìn bầu trời.
-Này…Sau cùng thì Thiên Lam cũng lên tiếng.-Mày bị bệnh
gì? Đừng có nói…
-Nan y. Thiên Phong cất lời, giọng khô khốc.-Cùng lắm
là trụ được một tháng nữa.
Không gian lặng im, chỉ có những tiếng gió ùa qua cửa
sổ, và bầu trời xanh thẳm cao vời vợi chan hòa ánh nắng. Thiên Lam liếc tờ bệnh
án, nhíu mày rồi bật dậy đi đến lôi Thiên Phong vẫn còn đang nằm dài dưới sàn.
-Cậu định làm gì? Thiên Phong nhíu mày khó hiểu. Kẻ
cố chấp ngốc nghếch kia vẫn nắm chặt cổ tay cậu kéo đi.
-Gặp Nhật Hạ đi. Nói cho cô ấy biết mọi chuyện đi, cả
tình cảm của mày nữa. Tao biết mày muốn tốt cho Nhật Hạ, nhưng im lặng và từ chối
không phải là lựa chọn đúng.
Gió đang ùa qua,
gió khiến mặt tôi rát bỏng, gió lau khô đi những giọt nước mắt nóng rực vừa lăn
ra khỏi khóe mắt tôi. Sân trường lúc này vắng hoe, có lẽ mọi người đã về nhà hết
rồi. Tôi lếch thếch bước từng bước trên nền xi măng trắng tinh ra khỏi cổng.
Người ta nói khi có chuyện gì buồn thì hãy khóc một trận thật lớn để mọi nỗi buồn
qua đi, tôi đã trốn một mình tới vườn hoa sau trường khóc rất lâu rồi nhưng sao
vẫn không thấy hết buồn. Tệ thật, lí thuyết đôi khi đúng với người này nhưng lại
không đúng với người kia.
Cảm giác mọi thứ
trống rỗng vẫn còn vây bám lấy tôi, nhìn dòng người đang lướt qua trước mặt
mình tôi không còn nhận thức được gì nữa, trước mặt tôi, sau lưng tôi, bên cạnh
tôi, tất cả đều biến thành những ảo ảnh trắng mờ, không gian tĩnh lặng đến kì lạ,
tôi không thấy được gì nữa, không nghe được gì nữa. Cảm giác như thế giới này
bây giờ chỉ còn tôi tồn tại vậy. Trong vô thức, tôi không biết mình đang làm
gì, đôi chân run rẫy không nghe lời tôi vẫn từng bước chậm chạp đi về phía trước
cho đến khi tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Nhật Hạ…
Có ai đó đang gọi
tôi. Âm thanh rất nhỏ, dường như nó bị hòa vào tiếng gió, nhưng nó ấm áp đến kì
lạ, nó khiến trái tim tôi yên bình mỗi lần tôi cảm thấy đau đớn. Tiếng nói đó dần
đưa tôi về thực tại, nhưng khi tôi nhận thức được thực tại thì tôi giật mình nhận
ra tôi đang đứng giữa lòng đường. Và một chiếc taxi đang lao vào tôi.
-Nhật Hạ!!!!!
Cơ thể tôi đau
nhói khi bị ai đó lao vào, tôi ngã vật bên vệ đường. Tiếng thắng xe vang lên âm
thanh chói tai làm náo loạn cả một góc đường. Tôi giật mình bật dậy, và trước mặt
tôi, khắp nơi đều nhuộm một màu đỏ rực. Thiên Lam đang nằm gục dưới mặt đất, cơ
thể cậu ấy nhuộm đỏ máu, nhưng ánh mắt đen thẳm vẫn nhìn tôi đầy lo lắng. Chính
cậu ấy vừa xô tôi ra và bị chiếc taxi đâm phải.
-Thiên Lam!!!
Tôi gào lên rồi lao lại.
-Thiên Lam!!!
Thiên Phong
không biết đã xuất hiện từ bao giờ, trong khi tôi còn đang bàng hoàng thì cậu ấy
vội vã cúi xuống đỡ Thiên Lam lên chiếc taxi mới gây tai nạn rồi kéo theo tôi
lên đó. Giờ phút này trong đầu tôi không còn tồn tại thứ gì nữa, tất cả chỉ có
hình ảnh người bạn thân đang đẫm máu trước mặt tôi.
-Thiên Lam…Thiên
Lam…Trả lời tớ đi, Thiên Lam…
Tôi gọi cậu ấy,
giọng tôi khản đặc đi, nhưng Thiên Lam không trả lời tôi, đôi mắt cậu ấy đã
khép chặt, cơ thể nhuốm máu đang trút những hơi thở thoi thóp một cách nặng nhọc.
Cả người tôi run lên thành từng cơn, nước mắt không biết từ đâu nhòe ra ướt đẫm
khuôn mặt.
-Đừng sợ…Nhật Hạ,
không sao đâu, cậu ấy sẽ không sao đâu.
Thiên Phong ôm
chặt lấy tôi trấn áp cơn hoảng loạn đang trỗi dậy trong lòng tôi. Tôi không phản
ứng, đôi mắt nhạt nước không thể nào rời khỏi bóng hình Thiên lam lúc này. Tôi
gần như phát điên lên. Rốt cuộc tại sao chuyện này lại xảy ra? tại sao Thiên Lam
lại gặp tai nạn như vậy?
Là tại tôi. Tôi òa khóc, lẽ ra người nằm đó
bây giờ là tôi mới đúng, tại sao Thiên lam lại phải thay tôi gánh chịu tai nạn
này? Thiên Phong nhíu mày cố giữ chặt lấy hai bàn tay tôi để tôi không tự cào
rách mặt mình.
Chiếc taxi phóng
rất nhanh, cuối cùng cũng đến được bệnh viện gần nhất. Một chiếc xe đẩy được
chuẩn bị sẵn ngay lập tức lao ra khi chúng tôi dừng lại. Thiên Phong trên đường
đi đã gọi điện thoại báo trước cho họ rồi, cậu ấy cũng không quên dùng điện thoại
của Thiên Lam gọi điện báo cho người nhà cậu ấy, trong hoàn cảnh này chỉ có cậu
ấy là đủ bình tĩnh xử lí mọi chuyện, tôi thì vẫn như người mất hồn, thất thiểu
chạy theo Thiên Lam cho đến khi các bác sĩ ngăn tôi trước cửa phòng cấp cứu.
-Thiên Lam, để
tôi nhìn cậu ấy, Thiên Lam…
Tôi lẩm bẩm cố
nhìn theo chiếc giường đẩy đã khuất trong căn phòng, cô y tá vẫn kiên nhẫn giữ
tôi lại.
-Nhật Hạ! Cậu
bình tĩnh lại đi nào.
Thiên Phong kéo
tôi vào lòng cậu ấy ôm chặt. Lúc này chị y tá kia mới an tâm đi vào phòng cấp cứu.
Cơ thể tôi vẫn run lên bần bật, tôi cảm thấy Thiên Phong đang ôm chặt tôi hơn.
Mãi lúc sau tôi mới phần nào lấy lại bình tĩnh. Tôi nhìn vào phòng cấp cứu qua
lớp kính mờ, cố ngăn cho nỗi hoảng sợ đang chờ chực trào lên.
Nhưng đúng lúc
này…
Huỵch!!!!
Một tiếng động
vang lên bên cạnh tôi, tôi giật mình quay lại. Thiên Phong đang nằm im dưới
sàn, cơ thể cậu ấy bất động, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
-Thiên…Phong…
Người bạn thứ
hai của tôi được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nhìn theo chiếc xe đẩy có Thiên
Phong, tôi không điên lên kêu gào hay đòi lao vào phòng giống khi nãy mà đứng
im thẫn thờ.
Rốt cuộc thì
chuyện gì đang diễn ra? Tại sao cả Thiên Lam và Thiên Phong đều bị như vậy?
Một tiếng sau.
-Nhật Hạ!!!
Có tiếng ai đó gọi
tôi, tôi ngước lên, là chị Thanh Nhã. Chị ấy đi vội về phía tôi, anh trai tôi
cũng đi cùng với chị ấy, khuôn mặt chi Thanh Nhã lấm tấm mồ hôi và tái nhợt vì
lo lắng.
Chị Thanh Nhã
nhíu mày nhìn vào phòng cấp cứu, cuối cùng là thở dài đau đớn đi đến bên ghế chờ
ngồi phịch xuống. Sau vài giây, chị ấy đưa tay che mặt thút thít khóc. Tim tôi
đau nhói một lần nữa như ngừng đập, tôi nhìn chị ấy, cố thốt ra vài lời một
cách khó khăn.
-Chị…Thiên
Phong, cậu ấy rốt cuộc bị sao vậy?
Thanh Nhã không
nhìn tôi, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, vài giây sau thì chị ấy cũng cất tiếng
trả lời tôi.
-Phong bị ung
thư não, giai đoạn cuối. Không còn cách nào cứu được nữa.
Ung thư não?
Thiên Phong sao? Chân tôi run run đứng không vững, cảm giác như mặt đất bên dưới
tôi đang sụp đổ khiến tôi chao đảo. Tại sao lại là Thiên Phong? tại sao lại là
cậu ấy? Trước đây tôi cứ nghĩ rằng việc mình bị Thiên Phong từ chối là đáng sợ
nhất trên đời, nhưng bây giờ số phận còn cho tôi biết có một điều đáng sợ hơn.
Thiên Phong, cậu ấy sẽ hoàn toàn bị cướp mất khỏi thế giới này. Tôi run run đưa
tay lên cào mạnh vào ngực để cơn đau trong tôi dịu đi, nhưng vô ích. Nếu cho
tôi một sự lựa chọn, tôi thà bị Thiên Phong từ chối, thà rằng cậu ấy xa lánh
ghét bỏ tôi mà sống hạnh phúc còn hơn phải nhìn thấy cậu ấy biến mất như thế
này.
-Lẽ ra bây giờ
nó đang phải nằm trong phòng bệnh, nhưng nó lại trốn đi đến buổi tổng kết cuối
cùng. Nó nói muốn được gặp em. Thanh Nhã nói trong nước mắt.
Tai tôi ù đi,
tôi đứng lặng im như một cái xác rỗng. Tôi không biết đây có phải là một cơn ác
mộng hay không? Nếu thật đây là một cơn ác mộng thì làm ơn kết thúc đi, tôi đau
quá, đau không chịu nỗi nữa rồi.
-Nhật Hạ!!!! Một
tiếng gọi hớt hãi vang lên ở đầu hành lang, rồi thím Dương chạy đến bên tôi hoảng
hốt.-Thiên Lam đâu rồi cháu, nó sao rồi?
Tôi nhìn thím ấy,
thẫn thờ không biết phải nói gì, thím Dương thấy thế càng hoảng hốt víu chặt lấy
hai vai tôi lay lắc một cách tuyệt vọng và hỏi qua làn nước mắt. Anh trai tôi vội
đứng lên đỡ lấy thím ấy trấn an.
-Cô bình tĩnh lại
đi, các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho cậu bé, nó sẽ không sao đâu.
Thím Dương nhìn
anh trai tôi vài giây rồi khóc nấc lên, vùi mặt vào ngực chồng mình khóc nức nở.
Bố cậu ấy có vẻ bình tĩnh hơn, nhíu mày nhìn vào phòng cấp cứu rồi vỗ về an ủi
vợ.
Thời gian chậm chạp
trôi qua, dãy hành lang vắng lặng, đã không còn những tiếng khóc nấc lo lắng và
đau khổ, thay vào đó là những tiếng thở dài não nề và những ánh mắt mong chờ hi
vọng. Thiên Phong và Thiên Lam được đưa vào hai phòng cấp cứu sát nhau nên tôi
không khó khăn trong việc ngồi theo dõi bệnh tình của họ.
Sau khi chị
Thanh Nhã đến thì bố mẹ Thiên Phong cũng vào, họ có vẻ như đã chuẩn bị sẵn tâm
lí từ trước nên không đau đớn xúc động như chị Thanh Nhã, nhưng nhìn vào những
đôi mắt mệt mỏi đầy vết chân chim của họ thì tôi biết đau khổ là điều không
tránh khỏi.
Anh trai tôi vẫn
ngồi bên chị Thanh Nhã an ủi chị ấy, đôi lúc nhìn qua tôi với ánh mắt lo lắng bất
an, nhưng tôi không quan tâm đến họ nữa, một mình ngồi lặng im trên băng ghế
như một cái xác không hồn. Trống rỗng.
Không biết bao
lâu sau đó thì hai cánh cửa phòng bệnh mở ra cùng một lúc. Các bác sĩ đi ra
nhìn chúng tôi lắc đầu thay cho một lời thông báo khó nói.
Thiên Lam bị
thương quá nặng, tim cậu ấy bị tổn thương có lẽ không thể qua khỏi.
Thiên Phong đã
đi đến giới hạn, thời gian của cậu ấy chỉ còn được tính bằng giờ.
Tôi chết sững
bên ngoài phòng bệnh. Những tiếng than khóc lại một lần nữa vang lên, nhưng tai
tôi ù đi không còn nghe được gì nữa. Tôi loạng choạng dựa lưng vào tường và trượt
xống.
Thiên Phong và
Thiên Lam. Cả hai người họ sắp biến mất hoàn toàn, cả hai người họ đều sắp rời
xa tôi sao? Đây không phải là sự thật, không phải. Tôi như người mất hồn, những
gì sau đó tôi không còn biết nữa. Tôi chỉ biết ngồi bên cạnh Thiên Phong và
Thiên Lam, đưa ánh mắt vô hồn nhìn họ đang trút những hơi thở cuối cùng.
Thiên Phong và
Thiên Lam đã được dồn sang một phòng, các bác sĩ cũng không quên dặn chúng tôi
nên chuẩn bị tâm lí.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!