The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu ? - trang 32

Chương 60:

Cô vừa đi vừa suy nghĩ trên phố, cô không biết liệu mình có đang làm đúng hay không. Hay là từ bỏ? Bây giờ cô rất phân vân, cô phân vân nhiều thứ. Cô nên đi tiếp con đường của hai người, hay sẽ giúp cậu “giải thoát”? Còn một con đường cô đang đặt ra nữa, làm rõ một vấn đề.

“Hập” _ bỗng có một vòng tay xiết chặt cô từ phía sau làm cô giật mình.

Yuu cười nụ cười rạng rỡ nhìn cô.

- Em làm chị hết hồn. _ cô thở phào.

- Yuu nhớ cậu, nó muốn gặp cậu đó. _ cậu nhìn Yuu cười hiền và nói với cô.

*Còn cậu?* _ cô thoáng nghĩ.

- Hì… _ cô cười trừ.

- Na! _ cậu bỗng đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô.

Cả cô và Yuu đều không hiểu cậu có chuyện gì.

- Mũi cậu bị sao vậy? _ cậu lo lắng.

- … Ơ… hơ hờ… không sao. _ cô đỏ mặt, vui lắm khi được cậu để ý và quan tâm.

- Bị sao?

- Tớ không sao, lúc nãy tớ sơ ý đụng trúng cây phía kia thôi. _ cô che mũi mình lại.

- Dối.

- Thật mà.

- Nếu thế thì phải u trán mới đúng chứ, cây đó lồi lõm thế nào mà để cậu sưng mũi thế kia?

- Ờ thì… thì…thì tại mũi tớ cao mà, haha… ha. _ cô cười lớn.

Có buồn cười chút nào đâu, chỉ là… hết cách chèo chống rồi nên cười là biện pháp tối ưu nhất mà thôi.

Yuu bỗng giật tay cô kéo lên xe ngồi cùng mình. Cậu cũng lên xe… bánh xe bắt đầu lăn bánh.

………..ooo

“Kítsss” _ chiếc xế hộp đỗ phịch trước một ngôi nhà khá lớn.

Yuu mở cửa xe, kéo cô xuống cùng mình.

- Đây là đâu?

- Nhà Yuu. _ cậu đóng cửa xe và cùng vào với hai người.

Một ngôi nhà lớn, hồ bơi, sân sau,… tất cả đều có đủ cho một ngôi nhà cho người ta cái thú của sự tận hưởng, nhưng nó lại chưa được gọi là biệt thự, không hiểu vì sao.

…….oo

- Tớ đưa Yuu về để lấy một số đồ đạc của con bé.

Nghe cậu nói, cô khẽ nhìn Yuu. Cô bé đang rất vui xếp những thứ đồ của mình vào vali.

- Chuyển đến nhà cậu à? _ cô hỏi.

- Uhm!

- … Vậy để tớ giúp.

Tâm trạng hỗn độn nhưng cô cố không để lộ chút cảm xúc, cả hai người cùng bắt tay vào việc thu dọn giúp Yuu về nơi ở “mới”.

- Bên đó có cần dọn không? _ cô chỉ vào chiếc tủ sách khá bắt mắt và hỏi.

Gật gật gật _ Yuu gật đầu lia lịa.

- Em mang nhiều quá anh không chở hết đâu đó. _ cậu chọc.

Yuu bỉu môi, làm mặt giận.

- Có gì đâu, để chị dọn cho là được mà. _ cô nói rồi vội bước đến tủ sách.

Lần đầu tiên cô thấy có nhiều loại sách đến vậy. Cô lấy xuống một quyển sách rồi mở ra đọc thử…

Ô mai guết, toàn là tiếng Anh, cô vừa nhìn vào đã hoa mắt mà vội gấp lại.

- Phù… ực _ cô nuốt khan.

Cô xếp lần lượt những quyển sách vào thùng giấy. Đang hăng hái thì cô phải chựng lại trước một quyển giống quyển sổ hơn.

Cô lưỡng lự không biết có nên mở nó không, cô nhìn cậu và Yuu đang mải miết rồi quyết định mở ra xem thử.

Không thể tin được, những gì viết trong đó là của Yuu. Đích thực đây là cuốn nhật kí của cô bé.

Cô chột dạ, vội gấp lại quyển sổ, cô nuốt khan và hơi lo lắng.

Nhưng có gì đó khiến cô rất tò mò, rất muốn biết về con người này.

- Híttttttt hàaaaa… ực…

Cô quyết định đọc nó…

Ngày… tháng… năm…

Tôi là Yuu, tôi là một người…

Tôi bắt đầu viết nhật kí.

 

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã để ý một người…

 

Ngày… tháng… năm…

Tôi phải xa anh ấy…

 

Ngày… tháng… năm…

Cô mải miết đọc hết tờ này sang tờ khác, bao nhiêu chuyện, bao cảm xúc của Yuu đang được “trình diện” trước cô. Khóe mi cô rưng rưng.

- Na! Cậu xong chưa? _ cậu hỏi.

- …

- Cậu đang làm gì mà chăm chú vậy?

- Hở? “Bịch”

Cô đang chăm chú thì có tiếng cậu từ phía sau gáy mình phát lên làm cô giật thót, cũng chả phải việc hay ho gì nên cô hơi sợ hãi, quyển sổ trên tay cô rớt xuống đất.

- Gì thế?

- Không có gì. _ cô lau vội giọt nước trên má mình do mới giật mình mà nó rớt.

Cậu thấy quyển sổ đang nằm chổng trơ dưới sàn liền cúi xuống định nhặt lên, nhưng cô đã vội giật lấy quyển sổ và ghì chặt vào lòng.

Cậu thấy hơi kì lạ trước hành động của cô, có gì đâu mà cô có vẻ hoảng hốt thế chứ?

- Ờm… cậu có cần tớ giúp gì không?

- Ờ, không, tớ sắp xong rồi. Cậu coi giúp Yuu đi!

Cậu quay sang nhìn Yuu rồi nhìn lại cô.

- Uhm! Thế cũng được, cậu cẩn thận nha. _ cậu nói rồi nghe lời cô qua giúp Yuu.

- Phù… _ cô thở phào, toát cả mồ hôi hột.

Cô vội cất quyển sổ ấy vào cặp mình, lén để không ai phát hiện ra.

- Tất cả đã xong chưa nào? Chúng ta lên đường được chưa hai quý cô? _ cậu nói lớn.

Yuu thích thú khoác lấy tay cậu như công chúa đang khoác tay hoàng tử, nũng nịu với cậu.

- Tớ cũng xong rồi.

- Uhm! Vậy mình chuyển đồ ra thôi.

Đồ Yuu tương đối nhiều nên cậu phải gọi thuê một chiếc xe chuyển đồ đến mới có thể đưa hết những thứ ấy đi được.

Yuu có vẻ rất vui, tâm trạng và tâm thần của cô bé đang dần hồi phục, chắc sẽ sớm về trạng thái bình thường. Cô thấy thầm vui vì điều đó, rồi Yuu sẽ không còn phụ thuộc vào cậu nữa…

___o0o___

Cô về tới nhà đã lao ngay lên phòng, lấy đồ và vào nhà tắm ngay. Cô phải gột tẩy đống bụi bặm đang bám lấy người cô.

“Phịch”

- Aaaa… ta chỉ cần thế này. _ cô đổ ầm xuống chiếc giường yêu quý, tận hưởng giây phút thoải mái.

- Khoan.

Đang chuẩn bị “lên tiên” thì trong đầu cô xợt nhớ mình còn chuyện để làm. Cô liền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường và tìm chiếc cặp của mình.

Phải rồi, quyển nhật kí của Yuu…

Cô khóa trái cửa, lên giường, kê một chiếc gối vào lưng và tựa vào thành giường, cầm quyển sổ bắt đầu lật từng trang…

Ngày… tháng… năm

Ngày… tháng… năm…

Cứ thế, cô đọc đã được hơn nửa quyển…

Ooo…Ngày tằm tháng nhộng năm nhài…ooO

Đọc đến đây cô bỗng chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh, có vẻ tập trung. Có lẽ tại mở đầu đã ấn tượng…

Cô đọc đến đâu thì không kiềm lòng được đến ấy, cô không biết nước mắt mình đã rơi tự khi nào nữa…

Trong đó là những dòng Yuu viết trước khi bị tai nạn, những chuyện Yuu đã gặp phải, sự bế tắc, vô lối thoát. Và cả những việc Yuu làm với cô và cậu, những lí do, những lời nói từ tận thâm tâm Yuu, không có gì có thể thật hơn. Nhờ vậy mà cô đã hiểu cậu là thế nào trong lòng Yuu. Cái gì cũng có lí do của nó, thì ra Yuu khó hiểu là bởi những gì cô bé đã phải trải qua trong cuộc sống trước đây của cô bé. Một Yuu dằn vặt, đau khổ, ích kỷ, tự mãn, khó chịu là từ đây. Bây giờ, tuy Yuu không ổn về mặt tâm thần nhưng đổi lại, cô bé cười nhiều, và không phải suy nghĩ nhiều. Yuu đã mất tất cả, cô còn lương tâm không khi lấy đi thứ cuối cùng quý giá và có ý nghĩa thật lớn đối với cô bé? Nhưng cô không muốn đẩy mình vào đau khổ, có ai muốn mình cứ mãi phải chọn lựa, nhường nhịn với kẻ khác đâu…

Nhưng… không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra vào phút sau cùng cả, có những lí lẽ của con tim mà không ai hiểu nổi, thậm chí là chính bản thân ta. Lí lẽ của cô là gì???

“Cốc cốc cốc cốc”

- Chị đợi em chút, em đang thay đồ. _ cô như bị bắt quả tang, cô chạy hết chỗ này tìm nơi dấu rồi đến chỗ kia tìm nơi cất. vội dấu quyển sổ dưới gầm giường và gạt những giọt nước mắt đi, kéo quần áo, đầu tóc lại cho gọn gàng rồi chạy ra mở cửa.

“Cạch”

- Chị.

- Chị tưởng em thay đến chục bộ đồ chứ, he.

- Dạ không, hì em… _ cô lúng túng.

- Chị đùa đó, coi em kìa, cứ như cô gà mắc tóc í.

- Chị. _ cô nhăn mặt.

- Thôi được rồi. Ờ, mà sao biết chị hay dạ?

- Em có giác quan thứ sáu mờ. _ cô nói rồi bật ngón cái lên, nhìn như số sáu.

- Kinh khủng khiếp.

- Chị. _ cô đanh mặt.

- Mà bé Na nè.

- Dạ?

- Dạo này chị thấy em hay ra ngoài lắm nhé, em có việc gì dấu nội và chị à?

- Dạ… dạ dạ… không ạ, hì. _ cô lắp bắp, rối trí.

- Vậy có thể nói chị nghe không?

- Dạ… _ cô đi quanh giường rồi lên nệm ngồi ra sau, bóp bóp vai cho Trâm Anh. – Em có dạy học cho sắp nhỏ ở tu viện Maria, chị cũng biết mà.

- Uhm!

- Dạo này có nhiều việc ở đó quá nên em phải thường xuyên đến đó hơn chị ạ.

- Uhm, vậy mà chị cứ tưởng… Mà nè, em mà có chuyện gì dấu chị là chị không tha thứ đâu nhé!

- Ơ… em đâu có đâu ạ.

- Đó là chị dặn thế, em không có thì tốt rồi.

- Hi…hi…hihi… _ cô nhe răng cười.

- Thôi, xuống ăn cơm đi em. Chắc nội ở bển ăn cơm luôn với ngoại rồi, còn hai chị em mình thôi, em xuống ăn luôn đi.

- Tuân lệnh chị hai! _ cô đưa tay lên trán, nghiêm giọng nói.

- Em thật là…

- Đi nào, em đói lắm rồi nè. _ cô đẩy vai Trâm Anh đi.

- Rồi, từ từ hông lỡ lọt chân té thang là hai chị em mình ăn trầu phê luôn giờ.

- Hihi, vậy em sẽ làm siêu nhân để đỡ chị. _ cô bắt trước, làm động tác một tay giơ lên trời, một tay đưa ngang hông như siêu nhân biến hình.

- Em với chị cùng té mà em còn kịp biến hình nữa hở?

- Hềhề. _ cô gãi đầu.

___o0o___

Bệnh viện…

“Cạch”

- Cậu cứ nằm đi, không cần ngồi dậy đâu. _ Quốc vào thăm Tuấn.

Nói vậy nhưng anh vẫn cố ngồi dậy. Quốc đành rút chiếc gối, kê vào lưng để Tuấn ngồi dựa vào thành giường.

- Cậu thấy sao? _ Quốc hỏi.

- Chưa chết.

- Her, vẫn không bỏ được cái thói nói đó.

- …

- Sao biết tôi ở đây?

- Tay trong, cậu tin không?

- Lại giở giọng với tôi.

- Cậu có biết mình được gặp lại tôi là nhờ ai không?

- … Uhm! Biết.

- Uhm! _ Quốc kéo ghế ngồi. – Bé Na nói rồi à?

- Không.

- …

- Đại Phong.

- … Cậu còn gọi cậu ta bằng tên đó à? Không sợ cậu ta xử gọn cậu sao?

- … Giúp tôi.

- Việc gì?

- …

……..oO

Sân thượng bệnh viện…

Việc Thiên Tuấn nhờ Quốc là đưa anh lên chỗ cao nhất có thể, cho anh ngắm nhìn lại thành phố.

Vì còn yếu nên anh phải nhờ đến trợ thủ đắc lực là chiếc xe lăn kia, bức bối, khó chịu nhưng đành vậy.

- Cậu định sẽ thế nào? _ Quốc hỏi.

- … Chẳng thế nào cả.

- Cậu gặp lại bé Na rồi, không lẽ cậu định hành hạ cô bé phải dày vò thêm lần nữa?

- … Tôi có thể hỏi cậu không? _ Thiên Tuấn bỏ qua câu hỏi của Quốc và đặt ra cho anh một câu hỏi khác.

- Gì?

- Tại sao tốt với chúng tôi vậy?

- … Tôi cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó.

- Cậu còn muốn tìm ra một sự thật không?

- Sao cậu hỏi vậy?

- Trả lời đi!

- … Tôi muốn biết nó, nhưng không muốn đi tìm nó.

- Nản rồi sao?

- Không.

- …

- Tôi đã tìm ra một chân lí cho mình.

- Nếu tôi nói… Tôi muốn tìm ra nó thì sao?

Quốc giật mình bởi câu nói của Tuấn, anh quay sang nhìn chằm chặm vào Tuấn.

- Ngạc nhiên lắm à?

Tuấn hỏi, Quốc nhìn Tuấn thở dài một hơi và quay về hướng thành phố.

- Đừng vì tôi mà làm những chuyện ngu ngốc.

- Tôi làm đâu phải vì cậu.

- …

- Tôi cũng muốn biết một sự thật, tôi cũng muốn thử chứng minh và có chút gì đó gọi là hy vọng xem sao. Tôi hỏi cậu chỉ để biết cậu có muốn tham gia không thôi, dù có hay không có cậu, tôi vẫn làm.

- Cậu sẽ hối hận sớm thôi.

- Cậu đã thấy tôi làm gì mà sợ hối hận chưa?

- Cậu điên mất rồi.

- Tôi đang muốn thử điên một lần.

- Her _ Quốc cười khảy. – Vậy hãy điên theo cách của cậu. _ Quốc nói rồi bỏ đi.

- Khoan đã!

- …

Quốc cố tình phớt lờ Tuấn và vẫn đi, đợi Tuấn gọi mình lần nữa.

Nhưng Tuấn không những không gọi thêm mà còn ung dung, đan hai tay vào nhau, nhìn ra thành phố, hít thở không khí trong lành.

- Tôi biết cậu sẽ quay lại mà. _ Tuấn cười mỉm chi, khiến Quốc thấy ghét mà không thể ghét được.

Định bỏ đi hẳn, muốn mặc xác thằng bạn, nhưng Quốc không thể làm theo những gì mình muốn được.

- Đừng đắc trí, tôi chỉ sợ bé Na trách tôi thôi. _ vừa dứt câu anh đã quay xe Tuấn rồi đẩy đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

- Sợ gì?

- Mất công để cậu trên này lỡ có gì xảy ra thì…

- Thì cái giề? Cậu đưa tôi lên thì phải đưa tôi xuống chứ gì nữa, đó là lẽ dĩ nhiên. Mà cậu nhìn đi, tôi cưỡi con “ngựa lăn” thế này thì xuống thế nào? _ mặt Tuấn kên kên nhìn Quốc làm anh càng thấy “ghét”.

Quốc chỉ biết lắc đầu cho thằng bạn anh. Trên môi anh đang hé một nụ cười nhỏ, nó thật đẹp.

……ooO

- Khoan đã! _ Quốc định đẩy Tuấn vào phòng thì anh ngăn lại.

- Còn muốn đi đâu nữa hả ông bác?

Tuấn nhìn Quốc rồi nhìn sang phòng bên. Thế là đủ để Quốc hiểu ra Tuấn muốn gì.

“Cốc cốc” _ Quốc gõ cửa.

Nhưng đợi giây lát mà không thấy ai mở cửa, anh gõ tiếp lần hai.

“Cốc cốc”

… Vẫn không có ai mở cửa.

“Cạch” _ Quốc thử mở cửa, không ngờ lại không khóa, anh đẩy Tuấn vào bên cạnh giường Gia Linh.

- Tôi ra ngoài có việc, khi nào cần thì ới tui. _ Quốc hiểu chuyện nên ra ngoài, dành lại không gian riêng cho Thiên Tuấn được nói những gì anh muốn với Gia Linh.

“Cạch” _ Quốc đã ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại Thiên Tuấn và Gia Linh.

Thiên Tuấn tựa vào ghế, đan hai tay vào nhau và nhìn Gia Linh.

- Cô bé ngủ hơi lâu rồi đó. Em mê ngủ thế thì ai làm “cộng tác viên” với anh?

- …

- Chiến dịch mới sắp lên nữa rồi, em mau tỉnh còn bồi dưỡng mà tham gia làm đôi cánh cho anh.

- …

- Gia Tuệ rất lo lắng cho em, đừng lạnh lùng với con bé khiến nó tổn thương hơn!

- …

- …

Gia Linh chắc chắn nghe và hiểu những gì anh nói. Bằng chứng là dấu hiệu sống đã “nảy mầm” trong cô. Như những người khác, Gia Linh đánh dấu sự trở lại của mình bằng ngón tay đang cục cựa kia… môi cô bé hé mở, thều thào điều gì đó không ai nghe rõ. Anh bất tiện vì đang phải ngồi xe lăn nhưng đã dùng hết sức lực của mình, vịn vào thành giường để đứng dậy. Thiên Tuân phải ghé lại, lắng tai và nín thở mới nghe được một từ… “Nước” từ đôi môi khô rát, đang bị dóc da của Gia Linh.

………ooO

___o0o___

Tập đoàn Hoàng Kim…

Văn phòng của Gia Huy,

“Cốc cốc cốc”

- Vào đi!

“Cạch”

- Chịu đi làm rồi à?

- …

Gia Huy rời khỏi bàn làm việc, đến bàn trà, ngồi đối diện với cậu.

- Tìm anh có gì không?

- Nhớ anh hai đến không được sao?

- Khéo trời lại đổ cơn mưa đó công tử kia. _ Gia huy cười khảy.

- Em muốn một bữa tiệc ra mắt.

- … _ Gia Huy hơi chau mày, nhìn cậu.

- Em biết em man pro thế nào rồi, đừng nhìn em bằng ánh mắt ghen tỵ thế chứ. _ cậu đưa lên miệng ngụm trà rồi nói thản nhiên.

- Her… _ Gia Huy phải bật cười lên một tiếng vì cậu.

- Sao? Ý anh thế nào?

- Nó cho ai?

- Em.

- …

- Và Yuu.

Gia Huy đang đưa tách trà nghi ngút khói lên miệng thì khựng lại bởi tên người cậu vừa nhắc tới.

- Ngạc nhiên lắm ạ?

- …

- Anh chỉ cần đáp ứng giúp em những yêu cầu của em là được rồi.

- Tại sao?

- Sao cơ?

- Tại sao lại là Yuu?

- Em thích.

- Nói dối.

- Đến lúc ấy anh sẽ biết là dối hay thật thôi.

- Không ai bắt em làm thế cả. _ Gia Huy đặt tách trà xuống bàn.

- … _ cậu nhún vai.

- Vậy tại sao?

- Em đã nói rồi, em thích.

- Em có chắc mình sẽ không hối hận?

… Gật.

- … Khi nào?

- …

- Em muốn khi nào nó sẽ được diễn ra? _ Gia Huy hỏi lại.

- Một tuần nữa.

- Địa điểm, khách mời nhờ anh.

- Còn em?

- Có việc cần cho em hơn.

- Em đã chắc về quyết định của mình?

- Uhm!

- Tuyệt đối không hối hận?

- Uhm!

- …

___o0o___

Một tuần sau…

Nhà nội,…

Trong bếp, hai chị em đang lúi húi chuẩn bị bữa tối.

- Bữa nay dịp gì mà em bắt chị làm nhiều món vậy bé Na?

- Không gì ạ, em muốn ăn những món chị nấu thật nhiều thôi, hì.

- Nhưng nhiều thế này có 3 bé Na cũng không ăn nổi chứ đừng nói 1 bé Na.

- Chị yên tâm! Em sợ lát nữa chị sẽ đòi làm nhiều hơn nữa í.

- Tại sao?

- Không sao cả, hi.

Trâm Anh lườm yêu.

……ooO

“Kính koong…” _ chuông cửa nhà nội vang lên cũng là lúc đĩa thức ăn cuối cùng được cô đặt lên bàn.

- Na na, em ra mở cửa đi, chị đang dở tay chút.

- No no.

- Đi em.

- No là no, khách của chị thì chị phải ra mở chớ.

- Em khéo đùa, có ai biết chị ở đây đâu mà tìm chứ.

- Có đó, không tin chị tự ra mở mà xem.

- Hừm… lười cũng là một cái tội, em vừa mang tội đó. Chị đang dở tay thiệt mờ.

Lắc đầu _ cô phồng má, lắc đầu khí thế.

“Kính koong…” _ chuông cửa lại vang lên lần nữa như đang hối thúc.

- Chậc… em đúng là… _ Trâm Anh đành chịu thua. Trước khi đi chị không quên để lại một cái chau mày với cô.

- Híhí … _ cô hí lên thích thú.

*Thật là… Mà… ai vậy ta?* _ Trâm Anh tò mò.

“Kính koong” _ Trâm Anh đã ra tới cổng mà vị khách ấy còn cố tình bấm chuông lần nữa.

- Ra liền ra liền!… Ahssss ai mà gọi quýnh lên thế không biết. _ Trâm Anh cuống đến nỗi xỏ dép đến ba lần mà chân vẫn ngoài chiếc dép. Bực mình chị chạy luôn chân trần ra mở cửa, tay vẫn còn đang cầm muôi canh.

“Két kẹt”

- Ai… _ Trâm Anh vừa ngẩng mặt tươi như hoa lên nhìn người đang đứng đợi cửa thì nụ cười bỗng vụt tắt…

- Sao vậy? Gặp anh em không vui à?

- … Grư… grư… _ mắt Trâm Anh xám xịt.

Còn người kia như đắc chí, anh ta cứ thế cười như trêu máu Trâm Anh điên lên.

- Anh… ANH QUỐCCCCCC!!! _ chị hét lớn.

- Yyyyyyy _ thủng màng nhĩ anh rồi, anh biết được gặp anh em vui thế nào rồi, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chào anh lớn tiếng thế, hihi.

- Anh có biết tại anh mà em… hừhừ…

- Anh biết rồi, cho anh xin lỗi!

- Hứ…

- Để anh chuộc lỗi nhé?

- Giề?

- Một món quà nghen?

- Anh thì có gì mà chuộc. Thôi, vào nhà đi. _ Trâm Anh nói rồi cầm chiếc muôi trên tay, thủng thẳng vào nhà.

- Vậy quà này em có nhận không?

- Không giỡn nữa, vào n… _ Trâm Anh bỗng khựng lời. – …. Ực… _ chị nuốt khan. * Giọng nói này…* _ giọng nói mà dầu có lẫn thế nào chị cũng không quên, không nhầm nó với ai được.

……… Trâm Anh đứng ngây ra giây phút, nắm chặt chiếc muôi trong tay… nhích nhẹ gót chân từng chút một, quay lại nhìn…

“Xẻng” _ chiếc muôi rời khỏi tay chị và hạ cánh xuống đất. Dù đã cố ghìm chắc nó trong tay nhưng chị vẫn để tuột nó.

- … _ khóe mắt chị rưng rưng, chỉ cần một cơn gió nhẹ, một cái chớp mi khẽ thôi cũng đủ làm nó lăn dài trên má chị.

Nở nụ cười hiền, người ấy nhìn chị… từng bước đến gần chị… đứng trước mặt Trâm Anh…

- Im lặng tức là đồng ý, lên tiếng tức là chấp nhận, bỏ đi có nghĩa để anh vào, đứng lại có nghĩa mời anh ăn cơm.

- …

- Anh xin lỗi! _ Thiên Tuấn ôm lấy vai Trâm Anh, thì thào vào tai chị.

Một giọt nước nóng hổi rớt trên vai Tuấn…

Anh lau khô khóe mi cho Trâm Anh…

- Đừng khóc!

- … Hức… anh… anh hức hức…

- Anh xin lỗi! _ Thiên Tuấn lại ôm chị vào lòng.

- Hức… anh … em đã nói không được đột ngột biến mất rồi mà. Anh làm gì trong suốt thời gian qua? _ Trâm Anh đẩy Thiên Tuấn ra thật mạnh.

- Anh sẽ giải thích!

- Anh hãy thử một lần nghĩ cho em được không? … Hức…

Thiên Tuấn nhìn chị khóc mà không cầm nổi lòng mình.

Anh cầm cổ áo sơ mi mình đang mặc giật mạnh ra làm những cúc áo đứt chỉ, văng hết ra, để lộ bên ngực trái mình đang có một vết thương còn băng trắng.

Trâm Anh đang ấm ức bỗng trở nên hoảng hốt, chị nhìn anh rồi nhìn xuống vết băng trắng, chị nuốt khan, đưa tay lên che miệng.

- Vì nó nên anh đã làm em buồn,, em hãy xử tội nó đi! _ ý Thiên Tuấn nói đến vết thương trên ngực anh, tại nó mà anh đã làm Trâm Anh rơi lệ.

Trâm Anh từng bước nặng nề bước gần lại trước Thiên Tuấn.

“Thịch thịch thịch” _ chị đánh vào gần vết thương đang băng trắng của anh.

Đau nhưng với anh thì cơn đau ấy chỉ bình thường thôi. Huống chi, đó là những cái đánh yêu thì sao anh thấy đau được.

- Anh… đồ ác độc… hức… đồ tàn nhẫn… đồ tồi… hức hức… đồ khốn! _ mỗi lần mắng là Trâm Anh lại “trao” Thiên Tuấn một cái “thịch” vào ngực anh.

Vẫn cố chịu, anh không hề lên tiếng hay nhăn mặt lấy một lần.

- Đồ ngốc! Hức hức… _ Trâm Anh đẩy anh ra.

- Ngốc vì yêu ai kia đó? Cô bé ạ!

- Hức hức… _ Trâm Anh bật khóc lớn, chạy lại ôm chặt lấy cổ anh.

Một đường cong hoàn mĩ lộ ra trên môi Thiên Tuấn.

- Ui ya… _ Thiên Tuấn khẽ rên nhẹ.

- Thiên Tuấn! anh sao vậy? Ực… anh không sao chứ? Tại em phải không? _ Trâm Anh quýnh lên.

- Anh… khụkhụ… _ Thiên Tuấn hơi khom lưng xuống tay khoác vai Trâm Anh để chị đỡ mình.

- Anh đau lắm không? Em… em xin lỗi! _ Trâm Anh nói xót xa, đưa tay lên xoa xoa, vuốt vuốt chỗ vết thương của anh.

- Anh đau lắm!

- Chỗ nào?… Đây à? _ Trâm Anh lo lắng.

Gật gật

Trâm Anh hết xoa xoa rồi lại vuốt vuốt làm Thiên Tuấn… “sướng tê rân rân”.

- Để em đưa anh vào nhà nghỉ nha.

Gật gật

Thiên Tuấn nhìn sang Quốc, nháy mắt tinh nghịch với anh. Quốc bật cười, lắc đầu chịu thua anh bạn láu cá của mình.

………ooO

- Anh… anh hai, sao trông anh te tua tàn tạ thế kia? _ cô ngạc nhiên trước bộ dạng anh mình. –Cúc áo đâu? Anh ăn mặc gì kì vậy? đừng nói với em đang đang muốn tạo mốt đó nghen!

Cô nhìn sang Quốc, thấy anh đang mỉm cười, cô lái theo.

- Á à, mới gặp nhau có năm mười phút thôi mà chị hai đã khiến anh hai em thế kia rồi. Chậc chậc, xítttt nếu lỡ hơn cái năm mười phút ấy thì còn chuyện gì có thể xảy ra ta??? _ cô vuốt cằm.

- Cái con bé này. _ Trâm Anh đỏ mặt, liếc xéo cô một cái.

- Háhá _ cô đắc trí.

- Khụ khụ… chuyện gì? Chuyện gì mà cười mãn nguyện vậy? _ đúng lúc ấy nội từ trên lầu bước xuống.

- Nội! _ vừa thấy nội cô liền bặm miệng, thu điệu cười lại.

Mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng nhìn nội.

- Sao vậy? Đang vui mà,… hay nội đến không đúng lúc?

Tất cả đều lắc đầu lia lịa.

- Ơ Quốc, mới tới à con?

- Dạ dạ, vâng thưa nội.

- Con làm gì mà như gà mắc tóc vậy? mặt đỏ hết rồi kìa.

- Dạ… _ Quốc đưa tay lên sờ má mình thử xem có nóng xíu nào không.

- Nội đùa đó.

Câu nói này của nội mới đích thực làm Quốc phải ngượng. Mặt anh như trái gấc chín đỏ mọng rồi.

Thiên Tuấn ngồi ở ghế phía sau Quốc nên được tấm lưng của anh che hết, và nội thì chưa thể nhận ra sự có mặt của cháu mình.

- Thôi, thân già xù xì này không phiền mấy thân non mơn mởn kia nữa, tui đi hen. _ nội chắp tay sau lưng toan bước đi.

1 giây… 5 giây…

- Con thưa nội!

- Ta biết mà, mơn mởn nhưng sao thiếu được… _ nội nghe có người nhắc mình liền quay hồ hởi quay lại, nhưng gương mặt mà nội không giám tưởng tưởng ra để gặp lại bây giờ lại đang đứng trước mặt mình. Nụ cười trên môi nội vụt tắt …

- Thằng cháu bất hiếu xin lỗi nội! Nó về rồi đây nội ơi!

- … _ Nội không thốt nên lời

Tay nội không còn chắp sau lưng mà buông ra như để lấy đó làm thăng bằng để có thể đứng vững…

Mắt nội hoe hoe, quay phắt lưng về phía Thiên Tuấn, nội bỏ đi.

- … _ Thiên Tuấn định chạy theo nhưng được Quốc kéo tay anh cản lại.

Quốc lắc đầu, ý nói không nên cố gượng.

Thiên Tuấn cũng đành thôi.

Đang tự trách mình vì làm nội giận thì nội quay lại, nhưng không một mình, trên tay còn mang theo một cây chổi lông gà, mặt đằng đằng sát khí.

- Nội! _ cô vội chạy ra đứng dang tay chắn cho Thiên Tuấn. – Con xin nội!

- Tránh! _ nội gằn lên.

- Con xin nội mà nội! Nội tha cho anh Tuấn đi nội!

- Ta nói có tránh không thì bảo? Muốn ăn roi của ta phải không? _ nội quát cô.

- Em tránh ra đi! _ Thiên Tuấn nói nhẹ.

- Nhưng mà…

- Tránh! _ anh nói chắc nịch, lạnh thấu xương.

Cô lưỡng lự nhưng rồi cũng hạ tay xuống, né qua một bên.

Thiên Tuấn cúi xuống, xắn gấu quần lên cao để lộ bắp chân ra rồi đứng khoanh tay lại…

“ĐÉT”

Cô né ra, Thiên Tuấn chuẩn bị tư thế chịu phạt xong thì nội bước tới, dơ cao cây chổi và dùng hết sức đánh vào chân Thiên Tuấn.

“Đét… đét… đét… …”

Từng nhát roi của nội giáng xuống, cả cô, Trâm Anh và Quốc đều không giám nhìn; Thiên Tuấn vẫn nín thinh, anh không có chút phản ứng dù chỉ là một cái mấm môi nhẹ.

- Đồ bất hiếu.

“Đét”

- Thằng ôn thần.

“Đét”

- Còn giám vác mặt về gặp ta à.

“Đét”

- Hộc hộc… bất hiếu.

“… đét”

Nội mệt quá nên không thể dơ roi lên được nữa, đòn roi của nội nhìn có vẻ rất đau nhưng chỉ Thiên Tuấn mới biết được nó có đau hay không. Đau, đau lắm, nhưng là vết lòng của anh đau kia. Đòn roi của nội không còn được như xưa nữa, nó đã giảm đi nhiều rồi. Như vậy đồng nghĩa với việc sức khỏe nội đã sa sút so với khi xưa rất nhiều, đến tuổi này mà anh chưa làm được gì cho nội, chưa để nội vui, thanh thản được ngày nào, anh tự trách mình nhiều lắm.

- Con xin lỗi nội! _ anh cúi đầu trước nội.

- Anh đã đi đâu suốt thời gian qua? _ nội hỏi.

- Con xin lỗi!

- Xin lỗi cái mà xin lỗi, anh không muốn trả lời thì cứ nói là không muốn, việc gì phải nói đi nói lại câu nói đó.

- Con xin lỗi!

- Hừ… _ nội bực mình, không thể nói được anh.

- Nội bớt nóng để ảnh hưởng đến sức khỏe! _ anh nói.

- Cảm ơn anh, gớm, tốt quá… hức… Tôi dẫu có bị ảnh hưởng gì thì đâu còn đứng đây mà gặp được thằng cháu bất hiếu này. Huhuhu… _ nội bỗng thút thít như một đứa con nít.

- Nội! Con hứa sẽ không xa nội nữa! _ Thiên Tuấn đến trước nội.

- Huhuhu… _ nội ôm Thiên Tuấn vào lòng.

Nội xúc động nên khóc huhu như một đứa trẻ. Có lẽ ai đó nói đúng, khi sinh ra ta là một đứa trẻ và khi già đi ta vẫn là một đứa trẻ.

……ooO

Bữa cơm đậm chất, đúng nghĩa gia đình thật vui vẻ. Tất cả đều cười tít, huyên thuyên chuyện đã qua, ôn lại những kỉ niệm của một thời đáng nhớ…

___o0o___

Hoàng hôn với chút màu nắng còn vương lại…

Biệt thự Hoàng Gia,

- Bảnh dữ nhỉ. _ Gia Huy đang ngồi ở ghế phòng khách, cầm tách trà uống thì cậu đã chuẩn bị xong và xuống.

- Em anh lúc nào chả vậy. _ cậu vuốt lại tóc mái “làm điệu” cho Gia Huy thấy.

- Thưa cậu, cô Yuu đã chuẩn bị xong rồi ạ! _ một chị giúp việc nói.

- Cảm ơn chị, chị đưa Yuu ra đây giúp tôi. _ cậu trả lời.

- Vâng.

Cậu nhìn qua Gia Huy, nhếch môi cười nhẹ rồi nhìn về phía cầu thang, nơi có Yuu sắp xuất hiện.

1giây… vài giây…

Một cô bé ra dáng rất tiểu thư đài cát xuất hiện trước hai người. Yuu trong bộ váy hồng phấn mềm mại, lôi cuốn mà cô bé thích làm hai anh em không nhận ra là con bé.

Để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, Yuu phải học cả tuần nay về cách đi đứng, ăn uống, ứng xử với mọi người từ anh quản gia của nhà họ Hoàng này. Đến bây giờ cô bé có lẽ đã rất tự tin về khả năng của mình.

Yuu từng bước bước xuống bậc thang để xuống được chỗ cậu, những bước đi chắc chắn, tự tin được cô bé thể hiện rất tốt……

- Yuu! _ cậu vội chạy lại.

Còn mỗi nấc thang cuối cùng nhưng Yuu không may đã lỡ hụt gót chân nên loạng choạng té, trong bộ váy dài này Yuu càng bất lực trong việc giữ thăng bằng lại cho mình hơn.

- Em không sao chứ? _ cũng may cậu đứng gần chân cầu thang nên kịp chạy lại đỡ Yuu.

Khuôn mặt cô bé tái đi, hoảng hốt.

- Không sao rồi. _ cậu cười dịu dàng, giúp Yuu đứng vững lại.

Yuu có vẻ ngại nên cứ cúi mặt, e lệ, không giám nhìn lên.

- Trông em xinh lắm! Anh không nhận ra luôn đó. _ cậu khẽ nói vào tai Yuu.

Điều ấy làm trái tim bé nhỏ của con bé như nhảy múa, mặt Yuu đỏ lên đến tận tai, Yuu khẽ mỉm cười.

Cậu đưa tay ra để Yuu khoác vào tay mình.

- Bọn em đi trước nhé. _ cậu nói với Gia Huy.

- Khoan đã.

- ???

- Anh có thể mời một vị khách đặc biệt nữa chứ?

- … Tùy anh. Em đã nói giao quyền mời khách lại nhờ anh giúp rồi mà. Em đi.

Nhìn cậu với Yuu ra khỏi cửa, Gia Huy uống nốt tách trà và cũng đứng dậy.

Tsuna Kimura - Azumi Mizushima - Miku Ohashi

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ