Chương 33
Tính tình Thư Hoán vốn rất dễ chịu, chịu thươngchịu khó, tuy thức khuya nhưng một mình ở trong phòng chẳng ảnh hưởng đến ai,huống hồ Đoạn Kỳ Nhã cũng có thói quen đi khuya, cuộc sống ở nhờ lại thuận lợihơn cô nghĩ nhiều.
Lúc rời khỏi nhà, cô chỉ mang theo chứng minhnhân dân và tiền bạc, khi ấy không còn tâm trạng đâu mang theo laptop yêu quý,là “nồi cơm” của cô cả.
Đoạn Kỳ Nhã hào phóng chọn một chiếc trong số mấychiếc máy tính của cô cho Thư Hoán mượn, nhưng phần mềm, tài liệu cần cho côngviệc đều phải download lại từ đầu, không thể bắt tay vào làm việc ngay được.Hơn nữa cảm hứng của cô gần như đã cạn kiệt, không thể nào thiết kế ra nhữnghình tượng hạnh phúc đáng yêu được nữa.
Mất đi công cụ kiếm ăn, Thư Hoán trở thành cô béốc sên trong nhà Đoạn Kỳ Nhã, mỗi ngày làm việc nhà, mua thức ăn về nấu nướng,giặt giũ rửa bát. Thời gian còn lại thì xem ti vi, khâu cho Đoạn Kỳ Nhã mấy congấu và thỏ có thể treo trên túi.
Sống cho qua ngày được một thời gian, bỗng mộtngày nọ Kỳ Nhã hỏi cô: “Quãng thời gian này chắc em không có công việc nào khácđúng không?”
“Dạ, em rất rãnh rỗi”.
“Tuy có hơi thất lễ nhưng chị vẫn muốn hỏi mộtchút, xem em có hứng thú không”.
Thư Hoán lập tức hứng chí, ngồi nghiêm chỉnh lại:“Có chuyện gì, chị cứ nói đi ạ!”
Đoạn Kỳ Nhã cười nói: “Gần đây chị khá bận, có mộttrợ lý lại xin nghỉ để kết hôn, công ty cần tìm một người thay thế. Vì trong thờigian ngắn nên chuyện nhân sự không muốn phiền toái, người lạ cũng không tiện.Thế nên chị muốn …”
Thư Hoán lập tức ôm đùi Kỳ Nhã: “Được phục vụ chịlà niềm vinh hạnh của em!”
******************************< br>
Làm trợ lý cho Đoạn Kỳ Nhã là một công việc hoàntoàn mới, tâm trạng của Thư Hoán cũng thay đổi theo.
Mỗi ngày cô bê trà đưa nước, kiểm tra quần áo cầnthay, nhớ lịch trình trong ngày, xách túi … tuy công việc lặt vặt chẳng có gì mớimẻ nhưng …
Hồi học đại học những gì cô làm giúp Vĩ Trạch chẳngphải cũng gần giống thế này ư?
Hơn nữa bây giờ còn có tiền lương!
Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã cô hoàn toàn chẳng có lòngtự tôn gì cả, lẽo đẽo theo đuôi suốt. Dưới sự chỉ dạy năm nào của Từ Vĩ Trạch,cô làm việc cũng có thể gọi là nhanh nhẹn ngăn nắp, công việc này rất thích hợpvới cô. Hơn nữa lại có thể nhìn thấy con người và sự việc mới lạ, tuy bận rộnxoay như chong chóng nhưng cô cũng vẫn thấy vui.
Đoạn Kỳ Nhã đang quay quảng cáo, cô ngoan ngoãncầm chai nước đã mua sẵn đứng đợi, sung sướng ngắm bóng lưng và đôi chân dàixinh đẹp ấy.
Lúc nghỉ ngơi, một vị quản lý cấp cao bên phía đốitác thờ ơ ngồi xuống cạnh cô: “Có nước uống không?”
Thư Hoán lấy một chai trong túi ra: “Có ạ”.
Đối phương nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn, cô lànhân viên bán thời gian phải không? Học ở đại học nào thế?”
“…”
Vì công việc cô làm thường xuyên phải chạy lungtung nên không trang điểm, suốt ngày chỉ buộc tóc lên, mặc áo pull váy yếm, hoặcquần jeans dài, đeo chếch sau lưng một chiếc túi lớn, có vẻ rất trẻ con.
“Lát nữa có muốn cùng đi uống rượu không?”
“Ơ…”
Bỗng trên vai cô có một bàn tay đặt lên, giọngĐoạn Kỳ Nhã vẳng đến: “Làm gì thế, muốn bắt chuyện với Gấu Hoán của chúng tôià?”
Đối phương cười ha hả, nói: “Không có, nói chuyệnphiếm thôi”, sau đó lén lút bỏ đi.
Thư Hoán tuy làm việc lặt vặt nhưng cơ hội đượcbắt chuyện lại cao đến bất ngờ.
Vì đại mỹ nhân cao cấp như Đoạn Kỳ Nhã là ánhtrăng nơi đáy nước, hoa tươi trong tấm kính, cao xa khó với, người bình thườngcòn không dám nghĩ đến, biết không có cơ hội nên không muốn bẽ mặt.
Còn những trợ lý như cô nếu có vài phần nhan sắcthì lại dễ dàng cưa đổ, những nam nghệ sĩ, nhân viên công tác cũng tiện thể nóichuyện phiếm dăm ba câu. Không có cá thì tôm cũng được.
“Mấy người đó tốt nhất là em cứ mặc kệ. Đừngkhách sáo với bọn họ, cứ nói “không” là được”.
“Dạ…”
“Muốn quan tâm cũng phải tìm người tốt, như …”Đoạn Kỳ Nhã hất cằm, chỉ người đàn ông vừa bước vào trường quay, “như thế đó”.
Thư Hoán lại lắp bắp, rối loạn: “Từ…Từ Diễn…”.
Ngôi sao lớn ấy cũng là ca sĩ như Đoạn Kỳ Nhã,hoặc có thể nói là còn nổi tiếng hơn cả Kỳ Nhã nữa. Lần đầu tiên Thư Hoán gặpngười thật ở ngoài đời. Không cần qua ống kính, cũng chẳng có đèn đuốc, anh tađã tỏa ánh hào quang, đẹp trai đến mức người ta muốn chết ngay. Có được gương mặtnhư thế, cả đời này còn cần phải lo nghĩ về cái ăn sao?
“Em cò thể đến chụp ảnh chung với anh ta. Tuytính tình anh ta rất xấu xa, nhưng mà, nể mặt chị, nếu em muốn chụp mấy tấm, kýtên, cũng chẳng vấn đề gì”.
Thư Hoán run lẩy bẩy cầm máy ảnh chạy đến.
Một lúc sau hứng chí quay lại: “Chụp được rồi chụpđược rồi!”. Cuộc đời cô lại viên mãn nữa rồi.
Đoạn Kỳ Nhã cười, nhìn cô đang cúi đầu vừa xemmáy ảnh vừa uống nước ngọt, hỏi: “Nhưng, em có biết không?”
“Dạ?”
“Từ Diễn và Từ Vĩ Trạch, là họ hàng đấy”.
Thư Hoán phun nước ngọt lên màn hình, sau đó vộivàng túm vạt áo pull lên lau máy ảnh.
Đoạn Kỳ Nhã vội xoa dịu: “Nhưng em đừng lo, họkhông ở cùng một thành phố, lại ít liên lạc, anh ta cũng không biết em là ai”.
Thư Hoán thở phào nhẹ nhõm, tiện thể cũng suyđoán về nguồn gốc gene đẹp kinh khủng của nhà họ Từ.
Thế nhưng hễ nhắc đến Từ Vĩ Trạch, tâm trạng côlại u ám. Tuy cố gắng không nghĩ đến và cũng đã chuyển sang thành phố khác, từnhà thiết kế trở thành trợ lý, cô thật sự như đã tái sinh, nhưng buổi tối nằmngủ cô vẫn mơ đến hai người ấy, sau đó choàng tỉnh rồi không ngủ được nữa.
Đâu phải cứ cố phớt lờ hiện thực thì nó sẽ biếnmất đâu.
Cô nhớ thời gian tươi đẹp vui đùa cùng Từ Vĩ Trạch,cũng nhớ đến tâm trạng yêu đơn phương Từ Vĩ Kính.
Nhưng chuyện xảy ra đêm ấy, chỉ một nét bútthôi, đã vấy bẩn cả cảnh tượng tươi đẹp ấy rồi.
Đoạn Kỳ Nhã hỏi: “Em muốn biết tin tức gần đây củaVĩ Trạch không?”
Thư Hoán khổ sở vùi đầu vào cánh tay, lắc đầu.
“Chị hiểu em không muốn đối diện với cậu ta.Nhưng đêm nay chị muốn chat webcam nói vài chuyện, nếu em không ngại thì có thểngồi cạnh xem”. Đoạn Kỳ Nhã cười nói, “Nếu ghét quá thì có thể ném cà chua thốivào màn hình”.
*********************
Buổi tối về đến nhà, Đoạn Kỳ Nhã mở máy tính,Thư Hoán ngồi một góc mà webcam không quay tới, có phần bất an.
“Ủa, sao Vĩ Trạch vẫn chưa online?”
Lại đợi khoảng mười phút, Đoạn Kỳ Nhã cũng nhănmặt: “Thôi, không đợi cậu ta nữa, em đi ngủ sớm đi”.
Thư Hoán đáp lại, khẽ thở phào, toàn thân nhẹnhõm.
Máy tính bỗng “ding” một tiếng, khung chat cũnghiện ra, sau đó Thư Hoán bất ngờ nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp của Vĩ Trạch.
Trông anh có vẻ gầy đi nhưng vẫn rất đẹp trai,lúc không cười, thật sự rất giống Từ Vĩ Kính. Trong tích tắc Thư Hoán cảm thấylòng dạ rối bời, biết rõ anh không nhìn thấy mình nhưng vẫn lấy gối che mặttheo bản năng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đoạn Kỳ Nhã không khách sáo, hỏi ngay: “Sao muộnthế, chẳng phải hẹn mười một giờ hay sao?”
“Xin lỗi, tôi vừa về”.
“Đêm hôm rồi còn bận gì?”
Gương mặt Từ Vĩ Trạch có vẻ mệt mỏi: “Vừa đi đếnnhà một người bạn của Gấu Hoán. Cô ấy nói Gấu Hoán không có ở đó, tôi cứ nghĩcô ấy lừa mình, nhưng đợi đến bây giờ thì có lẽ Gấu Hoán không ở đó thật”.
Đoạn Kỳ Nhã an ủi: “Thư Hoán cũng trưởng thành rồi,biết tự chăm sóc bản thân, cậu đừng lo”.
Từ Vĩ Trạch cười, lắc đầu: “Chị không hiểu đâu”.
Anh hơi nghiêng mặt, Thư Hoán hốt hoảng khi nhìnthấy vài vết thương hiện rõ trên đó. Đoạn Kỳ Nhã cũng hỏi: “Mặt cậu bị sao thế?Uống say nên ngã à?”
Từ Vĩ Trạch sờ mặt: “Chị nói cái này? Anh tôiđánh đấy. Không sao, đã hết sưng rồi. Ban đầu mới giống mặt heo”.
Đoạn Kỳ Nhã hỏi với vẻ khó tin: “Vĩ Kính lại nỡđánh cậu sao?”
Vĩ Trạch cười khổ sở: “Là do tôi đáng bị thôi”.
“Anh em nhà cậu làm sao thế?”
Một lúc sau Từ Vĩ Trạch mới nói: “Không, là lỗicủa tôi. Gấu Hoán bỏ nhà đi là vì… tôi đã cưỡng bức cô ấy”.
Đoạn Kỳ Nhã không nói gì, ngay cả Thư Hoán cũngbất ngờ trước sự thẳng thắn của anh.
“Tôi nghĩ, cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi nữa”.
Thư Hoán chỉ xấu hổ vùi mặt vào gối nhưng lạinghe thấy Từ Vĩ Trạch nói: “Tôi biết rõ người mà cô ấy thích là anh tôi”.
“…”
“Tôi làm thế, cũng là vì cuống quá nên làm bậythôi”.
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người trong phòngđều im lặng. Một lúc sau Đoạn Kỳ Nhã mới nhìn cô, đôi mắt to sáng, đen nhánhnhưng trong veo, trong tích tắc ánh mắt ấy như thể xuyên thấu Thư Hoán, khiếntâm tư giấu kín của cô bị phơi bày hết.
“Vậy nên, em không chịu chấp nhận Vĩ Trạch là vìVĩ Kính?”
Thư Hoán ra sức lắc đầu theo bản năng.
Trước mặt Đoạn Kỳ Nhã, cô rất sợ phải thừa nhận.Cô quá sùng bái Kỳ Nhã, đến nỗi vô cùng sợ chuyện này, họ cùng thích một ngườiđàn ông, và chuyện đó đã xảy ra rồi thì chẳng ai có thể tránh được rạn nứt.
Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười nói: “Cũng chẳng cógì, thích Vĩ Kính cũng là chuyện bình thường, anh ấy thu hút thế cơ mà”.
“….”
“Em thích anh ấy, chứng tỏ em cũng có mắt nhìn đấy”
Đoạn Kỳ Nhã đi tắm, Thư Hoán e dè đợi lấy quầnáo cô ấy thay ra đem đi giặt. Cô không làm sai điều gì, nhưng lại cảm thấy mìnhyêu Vĩ Kính là rất có lỗi với Kỳ Nhã.
Chương 34
Hôm sau Thư Hoán vẫn làm việc, bận rộn tất tả,quay mòng mòng bên Đoạn Kỳ Nhã.
Lúc đó Đoạn Kỳ Nhã nhận một cuộc điện thoại, sauđó gọi cô: “Thư Hoán, em mua cơm hộp giúp chị nhé”.
“Ồ, vâng ạ.”
“Quán mà hôm trước chị đặt ấy, cơm gà, đùi gà phảimới rán nhé. Và cả quán bánh bao hấp mà chị hay ăn nữa, lấy một hộp nhé.”
Mua cơm hộp không phải việc của cô nhưng ThưHoán vẫn vui vẻ thực hiện.
Đang giữa trưa nắng, cô không dám gọi taxi, tiềnđi taxi không được thanh toán, chỉ có thể che nắng mà đứng đợi xe bus thôi.
Hai quán cách nhau khá xa, cũng không gần côngty nên tốn rất nhiều thời gian. Đến khi cô mua xong thì bánh bao đã nguội, đùigà cũng không biết còn giòn hay không.
Để bảo đảm độ giòn của gà, Thư Hoán vận hết mườiphần công lực bay vào phòng nghỉ của Đoạn Kỳ Nhã, một tay giao hộp cơm, thở hổnhển: “Em…em về rồi”.
Đoạn Kỳ Nhã cười: “Vất vả cho em quá, để ở đóđã”.
“Ủa?”
Cô tưởng Kỳ Nhã sẽ ăn ngay nên mới bảo cô đi muagấp. Nhưng Thư Hoán cũng không nghĩ gì nhiều, đặt hộp cơm xuống rồi đến phòngtrà lấy nước uống.
Lúc cầm ly nước đến gần cửa sổ, Thư Hoán nhìn thấyphía dưới có người ra khỏi cổng.
Vì xa quá nên cô chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mitrắng của anh, trong thời tiết nóng nực, anh mặc áo vest khoác ngoài màu nhạtvà cả ánh sáng lóe lên dưới nắng gắt của chiếc cúc áo nạm kim cương khi anh đưatay lên.
Thư Hoán không nghĩ ngợi gì, chạy hai bước theolối hành lang, nhìn chăm chăm anh vào trong xe, trong tích tắc tim đập thình thịch,quay người định chạy vào thang máy.
Vừa được mấy bước thì nghe Đoạn Kỳ Nhã gọi côphía sau: “Thư Hoán, sao vậy?”
Thư Hoán dừng chân, miễn cưỡng quay lại, lắp bắp:“Em…em hình như nhìn thấy…”.
“Hử? Nhìn thấy ai?”
Hình như cô nhìn thấy Từ Vĩ Kính. Cô không ngờcó thể gặp anh ở đây, có lẽ đó chỉ là ảo giác. Cô đã quá nhớ anh.
Thế nhưng đối mặt với Đoạn Kỳ Nhã, cô không thểnói nên lời. Cuộc đời cô vì mối tình đơn phương không có kết quả ấy đã trở nênrối rắm, cô sợ ngay cả sự thân thiết quý giá Đoạn Kỳ Nhã dành cho mình cũng biếnmất.
Giữa hai người phụ nữ bỗng có một cảm xúc rất kỳlạ. Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười: “Đúng rồi, chị muốn nói là vừa nhận được điệnthoại, vị trợ lý trước của chị đã kết thúc kỳ nghỉ rồi”.
Thư Hoán không hề chuẩn bị tâm lý, đờ người:“A…”.
“Quãng thời gian này em vất vả rồi.”
Thư Hoán ngẩn ra một lúc rồi sợ hãi nói: “Vậy…vậyngày mai, em…em không cần tới nữa sao?”.
“Cũng không phải, chỉ là không cần làm việc chochị nữa.” Đoạn Kỳ Nhã cười nói, “Người giỏi giang như em, công ty rất cần mà.Lát nữa em tìm gặp chị Fany, chị sẽ gọi điện thoại cho chị ấy, để chị ấy sắp xếpem làm trợ lý cho một nghệ sĩ khác. Còn lại đều như cũ, em đừng lo”.
Đoạn Kỳ Nhã không đuổi cô đi, Thư Hoán thở phào,muốn nhảy lên vì vui sướng. Nếu mất đi cả Đoạn Kỳ Nhã, cô thật sự không biết phảilàm sao nữa.
Lúc Thư Hoán mở cửa văn phòng thì chị Fany đangđau đầu nhức óc: “Lại đổi trợ lý, mới một tháng mà đã thay ba người, Tịch đạithiếu gia, rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?”.
Người đàn ông ngồi trên sofa rất trẻ, gương mặtđẹp trai nhưng thiếu đứng đắn, lại có vẻ rất hư hỏng. Anh ta là ca sĩ thần tượngkhá nổi tiếng gần đây, vừa ra mắt một album, Thư Hoán cũng nhớ tên anh ta nhưngkhông phải là fan.
“Tôi không cần gì cả, nhưng chị ghép tôi với nhữngcô em Trư Bát Giới đó là sao?”
“Trợ lý chứ có phải bạn gái đâu, giỏi giang làđược mà? Hơn nữa Tiểu Văn chỉ hơi mập một chút, làm gì khoa trương thế. Làm ơnđi thiếu gia, đừng khén chọn nữa.”
Tịch Đức vẫn thờ ơ nghịch chiếc bật lửa hàng hiệucủa mình: “Dù sao trợ lý như thế tôi không thể nào chấp nhận, chị xem làm thếnào thì làm đi”.
Thư Hoán thấy tình huống như thế, vào không đượcmà lùi cũng chẳng xong, đứng ở cửa một lúc mới rụt rè nói: “Ơ…”.
Hai người cùng quay lại nhìn cô, Thư Hoán hơi ngạingùng, đành nói: “Chị Fany, chị Kỳ Nhã bảo em đến tìm chị”.
Fany lau mồ hôi nói: “Ồ, em là Thư Hoán đúng không,trợ lý của Kỳ Nhã. Chị đang bận, chưa sắp xếp cho em được, em đợi chị tra thử…”.
Tịch Đức ngồi cạnh bỗng nói: “Cô ấy là trợ lý mớiđến à? Vậy thì càng hay, tôi đang định thay người”.
Thư Hoán và Fany đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn anhta.
Thấy thái độ anh ta là đã tức muốn chết, đi theoanh ta mới lạ. Thư Hoán chưa kịp nói “không” thì chị Fany đã kéo cô ra hànhlang bên ngoài.
“Được rồi, em làm ơn…”
Thư Hoán khó xử: “Dạng như anh ta…”.
“Haizzzz, chị cũng biết để em theo cậu ta là làmkhó em. Nhưng mà, hiếm khi có người cậu ta ưng ý, dù sao cũng tốt hơn là bọn chịchọn trợ lý giúp cậu ta rồi sau đó lại thay người.”
“Nhưng…”
“Những cô gái khác chị không dám xếp cho cậu ta.Nhưng Kỳ Nhã nói em rất giỏi, lại thông minh, chị nghĩ nhất định em sẽ ứng phóđược.”
“Em cũng không giỏi đến thế…”
Chị Fany nắm tay cô: “Giúp chị đi mà, xin em đấy.Chỉ mỗi chuyện của cậu ta mà đã lằng nhằng đến nỗi hôm nay chị không làm đượcviệc khác rồi. Em cũng biết công việc chị rất nhiều, lát nữa còn phải đến nhàtrẻ đón con, bà mẹ đơn thân vất vả lắm…”.
Thư Hoán đành nói: “Được, được ạ…”.
Tiếp nhận công việc kinh khủng này, Thư Hoán cóphần bất an, không biết Tịch đại thiếu gia sẽ chỉ trỏ sai khiến cô như thế nào.
E sợ trong lòng, Thư Hoán liền gọi điện cho ĐoạnKỳ Nhã, nói cho cô ấy biết bản thân đã bị sắp xếp làm việc dưới tay Tịch Đức.
Đoạn Kỳ Nhã nói: “Nếu đã nhận rồi thì cứ thử mộtngày xem sao, không được thì lại đổi”.
Thư Hoán nghĩ cũng có lý, liền định thần lại,nghiêm túc làm hết việc trong nửa ngày hôm nay trước đã.
Cũng may Tịch Đức hòa nhã hơn cô nghĩ. Theo anhta thu hình một tiết mục, ca sĩ thần tượng nổi tiếng nên stylist, người trangđiểm và cả trợ thủ…ngồi đầy một xe. Thư Hoán nhìn ngó quanh quất, không tìm thấychỗ nào trống, nghĩ nên đi xe bus cho xong, nào ngờ Tịch Đức chủ động gọi cô:“Ngồi đây đi, có chỗ trống”.
Thư Hoán ngồi cạnh anh ta, thực ra không có chỗnào trống, chỉ là vóc dáng cô nhỏ bé có thể chen vào ngồi cạnh anh ta.
Có lẽ vì không gian chật hẹp nên đùi Tịch Đức ápsát cô, cánh tay cũng đặt sau lưng cô, Thư Hoán không quen ngồi gần người lạ thếnày nhưng cũng không thể tỏ ra quá sợ hãi, dù sao hai người cùng ngồi một chỗnên khó tránh khỏi đụng chạm, cô đành ngồi thẳng lưng lên.
“Người cô thơm thật.”
Thư Hoán không phản ứng kịp, chỉ “Ơ” một tiếng.
“Dùng nước hoa gì đó?”
Ngẩng lên nhìn nụ cười của công tử đào hoa TịchĐức, Thư Hoán chỉ đáp gọn: “Tôi không dùng nước hoa”.
“Ồ, ra là hương thơm tự nhiên?”
“…”
…
Lúc tiết mục quay xong thì đã khuya rồi, Tịch Đứclại bắt đến bar uống vài ly, cuối cùng chỉ còn lại Thư Hoán và người quản lý nhẫnnại đi cùng anh ta.
Người quản lý là bất đắc dĩ, Thư Hoán cũng bất đắcdĩ. Cô là nhân viên mới ít kinh nghiệm nhất, những người khác kẻ thì trốn, ngườithoái thác, đương nhiên cô chỉ có thể gồng mình lên chịu đựng.
Còn trách nhiệm của người quản lý là kiềm chếanh ta: “Cậu bớt phóng túng chút đi, coi chừng bị chụp ảnh đấy. Cậu gây đủ chuyệnphiền toái rồi, còn gây chuyện nữa thì chưa chắc công ty có thể ém nhẹm giúp cậuđược nữa đâu”.
Tịch Đức nóng nảy hất đầu: “Được rồi được rồi,phiền chết được, bây giờ tôi về nhà được chưa?”.
Người quản lý cũng không dám nổi giận với anhta, nghe một cú điện thoại rồi bất lực nói: “Tôi có việc phải đi trước. ThưHoán, cô vất vả rồi, cũng nên về sớm nghỉ ngơi nhé”.
Chào tạm biệt xong, Thư Hoán nhìn Tịch Đức lảo đảođi đến chỗ đậu xe, vội hét: “Này, anh làm gì thế?”.
Tịch Đức quay lại nhìn cô, cười nói: “Lái xe vềnhà, sao, không nỡ để tôi về hả?”.
Thư Hoán rất tức giận: “Anh uống say rồi, saolái xe được?”. Anh ta say khướt như thế mà lái xe thì đúng là hung khí trên đườngrồi.
“Sao không thể lái xe?”, Tịch Đức xoay xoay chìakhóa trong tay, “Cô xem thường kỹ thuật của tôi à?”.
“Anh có biết như thế là rất nguy hiểm không?”Thư Hoán không hề do dự bước lên, định giật lấy chìa khóa của anh ta, “Không thểlái xe, tôi giúp anh gọi taxi về”.
Cứ ngỡ với tính cách anh ta thì sẽ có một cuộcchiến giằng co dữ dội, nào ngờ Tịch Đức lại nhận lời rất nhanh: “Không lái xecũng được, nhưng cô phải đưa tôi về”.
“…”
Tịch Đức cười nói: “Chẳng phải cô nói tôi uốngsay sao? Để một ngôi sao uống say tự ngồi xe về nhà, vậy cô còn làm trợ lý làmgì!”.
So với sự phiền phức anh ta có thể mang lại chongười đi đường khi lái xe, Thư Hoán cảm thấy cứ đưa anh ta về nhà thì hơn.
emiri suzuhara - Jun Aizawa - Ameri Ichinose
Chúc các bạn online vui vẻ !