Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Gấu ơi, giúp anh trang 13


Chương 29




Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, ThưHoán không chút bất ngờ, cô biết anh lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảmcủa anh em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là anh có thể nhường hết mọitứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, “thứ” như cô có là gì.



Cô quyết định sẽ không khuất phục. Không ai cóthể cưỡng ép cô, cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.



Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫndáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cô cũng buộc gọn tóc, mặc một bộ váy màu đen giàdặn, ngồi đối diện anh trong một khí thế mạnh mẽ không gì khuất phục được.



“Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ởkhách sạn.”



Thư Hoán cắn môi, cô không thể xao động dưới áplực của anh.



“Anh không hiểu vì sao em không chấp nhận Vĩ Trạch.”



Thư Hoán nhìn anh, mạnh mẽ nói: “Anh hiểu mà”.



Từ Vĩ Kính nhìn đi nơi khác, không nhìn thẳngvào cô.



“Anh không hợp với em.”



Thư Hoán phản kích: “Vậy em cũng không hợp vớiVĩ Trạch”.



“Anh nói thật đấy.”



“Em cũng nói thật.”



Từ Vĩ Kính cau mày: “Anh không phải là lựa chọntốt để làm người yêu, người chồng”.



“Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nàolại hợp?”



“Nó thật lòng với em.”



“Em cũng thật lòng với anh.”



Từ Vĩ Kính nhìn cô rồi nói: “Chân tình của em đốicới anh chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được”.



“Vậy tại sao anh không thể biến chân tình của VĩTrạch thành của anh?”



Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, “Em lằng nhằng níu kéocũng vô dụng”.



Thư Hoán cố kìm nước mắt: “Anh nghĩ em đối vớianh là lằng nhằng níu kéo sao?”.



Ngay cả lòng tự trọng, cô cũng chẳng cần, cuốicùng chỉ đổi lại bốn chữ này của anh…



“Anh là anh của Vĩ Trạch, thế gian này, người nótôn kính và tin tưởng nhất là anh.” Từ Vĩ Kính không nhìn cô, “Anh không thểlàm chuyện có lỗi với nó”.



“Thế còn em?”



“…”



“Em như thế nào đều không nằm trong phạm vi suynghĩ của anh sao?”



Lúc lên xe bus Thư Hoán đã khóc, cô thực sựkhông nhìn thấy hy vọng đâu cả. Cô không biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thíchcô nhưng lại kiên quyết không cần cô hay không.



Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kínhxe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toànlà một gương mặt thất tình đau khổ.



Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăntay áp trên mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy cô khóc quáđau khổ nên cũng không nỡ đuổi xuống, sau đó cô lại ngồi trên chuyến xe đó quayvề cũng bằng lộ trình cũ.



Lúc ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn hỏi Từ VĩKính.



“Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ anh ấy cần, thế thìem cũng có thể có được thứ em cần hay không?”



Anh không trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặtdày, ngay cả bản thân cô cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ VĩKính.



Khóc được một lúc, cô lại lau nước mắt gửi tinnhắn cho Từ Vĩ Trạch.



“Em muốn đến khách sạn tìm anh.”



Lần này cô nhận được câu trả lời rất nhanh.



“Anh xuống dưới đón em.”



Xuống xe, chần chừ một lúc, trời đã tối hẳn, ThưHoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết địnhqua đường.



Từ Vĩ Trạch đã ở đại sảnh đợi cô tự bao giờ, vừathấy cô vào đã đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ củacô khiến anh không khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt cô lên: “Em sao vậy?”.



Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: “Không có…”.



Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu cô: “Lên trước đã,có chuyện gì từ từ hãy nói”.



Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máychầm chậm đi lên Thư Hoán mới nhìn rõ bộ dạng mình phản chiếu qua vách thangmáy.



Chỉ cần khóc con người sẽ xấu đi mấy phần, côkhóc bây giờ, thật đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.



Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tựtin của cô cũng chẳng còn.



Lúc cô định rút lui thì thang máy đã đến nơi,Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay cô: “Đi thôi”.



Thư Hoán hơi loạng choạng đi theo anh, đến khivào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn cô ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnhra cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.



Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc anh trởra, trên tay là một chiếc khăn bông.



“Này, lau mặt đi.”



Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạchmột tay nâng mặt cô, một tay lau giúp cô: “Em thế này không giống Gấu Hoán tínào, giống gấu mèo hơn”.



Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc cô lại:“Đến tìm anh có chuyện gì?”.



Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rấtđẹp trai của anh, bỗng nói với vẻ gần như thô bạo: “Chúng ta quen nhau đi”.



Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn cô. Cô có thể thấy rõvẻ kinh ngạc trong đáy mắt anh.



“Bây giờ chúng ta quen nhau đi. Đợi đến khi anhchơi chán rồi thì mau đá em đi, em có thể dễ bề ăn nói với anh trai anh hơn.”



“…”



“Đó chẳng phải là điều anh muốn hay sao?”



Từ Vĩ Trạch nhìn cô.



Thư Hoán cũng không biết với gương mặt mình lúcđó, lời nói của cô có hấp dẫn hay không, nhưng vẫn nói: “Anh cần gì em cũngcho, anh lấy đi”.



Từ Vĩ Trạch không hành động ngay, chỉ nhìn cô.



Rồi bỗng anh nghiến răng, giơ tay tát cô.



Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầucũng chẳng có màu sắc nào khác. Một cái tát bất ngờ không báo trước khiến côhoàn toàn mụ mẫm.



Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết mình đã có đượccâu từ chối.



Cô yêu Từ Vĩ Kính mà không dứt ra được, còn anhvì cô từ chối Từ Vĩ Trạch mà không tiếp nhận cô.



Cô chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch thì TừVĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận cô, nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch thì cái giá phảitrả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là một câu đố không có lời giải.



Một vòng tròn luẩn quẩn, cô không ra nổi.



Suy nghĩ hiến thân nực cười của cô cũng là do bịbức bách. Lúc con người bị tình yêu bức vào đường cùng thì sẽ làm chuyện khờ dại.



Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối cô.



Thư Hoán đờ đẫn ngồi một lúc, khi tai không cònong ong nữa, cô nói: “Em… em về đây”.



Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí không nhìn cô.



Cô mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũngkhông giữ cô lại.



Cô tuyệt vọng. Cô yêu Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cầnmột ánh nhìn của anh là toàn thân cô run rẩy. Thậm chí vì muốn có sự quan tâm củaanh mà cô nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai yêu quý của anh.



Và bây giờ người đàn ông cô từng xem là bạn thân,lúc cô cần giúp đỡ nhất, thì anh đã đứng ở phía đối nghịch với cô.



Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đường có mộtchiếc xe dừng ở đó. Cô nhận ra đó là xe của Từ Vĩ Kính.



Thư Hoán không hề tránh né, đi thẳng đến, Từ VĩKính cũng đang đứng đó, vóc dáng cao lớn, đẹp trai và bình thản, lạnh lùng nhưmột bức tượng tuyệt mỹ.



Trước mặt anh, Thư Hoán chỉ thấy mình thật bé nhỏ.



“Anh đến kiểm tra xem em có làm em trai anh hàilòng không chứ gì?”



Từ Vĩ Kính chỉ nhìn cô, gương mặt không chút cảmxúc.



Thư Hoán đỏ hoe mắt: “Xin lỗi, em không làm anh ấyhài lòng, anh ấy không chấp nhận. Và, tạm biệt”.



Từ Vĩ Kính bỗng cúi xuống, ôm lấy cô.



Thư Hoán không thể cử động. Đó là một cái ôm vượtngoài sự mong đợi của cô.



Cánh tay, lồng ngực anh, lần đầu cô thấy gần gũiđến thế, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cuối cùng đãkhông còn nằm trong quy phạm của anh.



Cô thút thít trong vòng tay mạnh mẽ của anh, nhữngphút giây đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà cô từng có.



Thế nhưng mấy phút sau, Từ Vĩ Kính buông cô ra,hạ giọng nói: “Lên xe đi”.



Gương mặt Thư Hoán vẫn còn ngân ngấn nước mắt,cô nhìn anh.



“Anh đưa em về.”



Cô trở lại với vẻ ngoan ngoãn nghe lời anh, mắtđỏ hoe bước vào xe.



Lần này Từ Vĩ Kính tự lái xe, không có tài xế,hai người ngồi cạnh nhau, im lặng và bình thản.



Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà chung cư, cả tòanhà chẳng có lấy một ánh đèn, trong bóng tối chỉ có ánh sáng lặng le lói lờ mờtừ một vài căn hộ. Thư Hoán có phần ngạc nhiên.



Từ Vĩ Kính nhìn rồi nói: “Em ngồi đây, anh đi hỏithử”, sau đó mở cửa xuống xe.



Thư Hoán ngả đầu vào cửa kính, thấy anh hỏi ngườiquản lý, sau đó quay lại thật nhanh.



“Đường dây điện có vấn đề, đang sửa rồi, một lúcnữa sẽ có điện.”



“À, thế thì tốt quá.”



Từ Vĩ Kính nhìn cô, lại nhìn hành lang tối om, vẫnkhông chút cảm xúc: “Anh đưa em lên”.



“Cảm… cảm ơn anh.”



Từ Vĩ Kính đi cùng cô vào hành lang tối mịt rồilên lầu, rất lịch sự đưa một tay đặt cách lưng cô khoảng mười centimet đề phòngcô ngã.



Thư Hoán rất cảm kích sự ân cần mà cứng nhắc nàycủa anh.



Lên lầu rồi, lần tìm chìa khóa mở cửa, trongphòng chỉ có ô cửa sổ là hắt vào chút ánh sáng lờ mờ. Từ Vĩ Kính theo sau côvào trong, bấm công tắc đèn rồi đóng cửa hộ cô.



Trong bóng tối hai người có phần ngượng ngùng,vì sự căng thẳng đó mà im lặng một lúc. Cuối cùng Từ Vĩ Kính lên tiếng trước:“Anh nhớ em có nến”.



Thư Hoán vội đáp: “Vâng, hình như để trên kệ, emtìm thử”.



Lần mò giữa đống đồ linh tinh chất lên kệ mộtlúc lâu, khó khăn lắm Thư Hoán mới tìm thấy vật cần tìm, cô nghe Từ Vĩ Kính hỏisau lưng, “Tìm thấy chưa?”, liền chụp lấy nó rồi quay lại. “Tìm…”.



Có lẽ trong bóng tối không thể xác định được khoảngcách nên Từ Vĩ Kính đứng gơi gần, lại cúi xuống vì muốn nhìn rõ kệ sách. ThưHoán vừa quay người thì bất thần, khoảng cách giữa hai đôi môi họ chỉ không tớimột centimet.



Cứng đờ người, cô thậm chí có thể cảm nhận đượcsự tê dại trên môi khi hơi thở anh phớt qua.



Trong bóng tối cũng không biết là ai chủ động,tóm lại là khoảng cách không đến một centimet đó bỗng biến mất.



Lúc hai đôi môi chạm nhau, trong tích tắc lưngnhư có dòng điện chạy qua, Thư Hoán đã run lẩy bẩy.



Sự tiếp xúc khiến cô run rẩy ấy không hề thoángqua như cô e ngại, ngược lại còn nhanh chóng gia tăng, biến thành một nụ hôn cuồngnhiệt.



Môi lưỡi quấn vào nhau mãnh liệt ngoài sức tưởngtượng của cô, ban đầu Thư Hoán còn cố gắng nhón chân, ra sức ngẩng đầu lên, đượchôn đến đầu óc quay cuồng. Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng cô lên, trong mơ màng côngồi hẳn lên bàn, tiếp tục hôn cuồng nhiệt.



Trong bóng tối Từ Vĩ Kính như hoàn toàn mất đi sựnghiêm khắc, mô phạm và bình thản của mình. Sự hoang dã được giấu kín của anhbùng nổ, tóm chặt lấy phần eo nhỏ bé của cô, hôn cô gần như thô bạo.



Thư Hoán gần như không kham nổi, trong tình cảmmạnh mẽ như cơn bão này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Ngón tay Từ Vĩ Kính hễchạm vào cô là cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho anh dẫn dắt, giao phótoàn bộ cho anh.



Sau nụ hôn dài, Từ Vĩ Kính cúi xuống hôn cổ cô,sức mạnh hệt như hút máu. Thư Hoán run rẩy cảm giác được môi và răng anh, trêndưới đều được bàn tay to lớn của anh ve vuốt, hoàn toàn phó mặc cho bàn tayanh, để anh hướng dẫn.



Ngón tay và đôi môi anh đi đến đâu cũng như đốtlửa, lúc nụ hôn rơi xuống ngực, toàn thân Thư Hoán run rẩy dữ dội, chỉ có thểhoảng loạng túm chặt lấy tóc anh.



Váy bị cuốn lên eo, thứ suy nhất để che cơ thểcô, anh chỉ dùng một bàn tay để kéo xuống, Thư Hoán run rẩy, vẫn thấy thiếu cảmgiác chân thực.



Cô lại có thể không hề kiêng kỵ mà ôm lấy anh, nằmtrong tay và hôn anh. Ngay cả trong mơ cô cũng không dám mơ nhiều đến thế.



Phần đùi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tayanh, bị anh giữ chặt đến nỗi như mất đi sức lực. Từ Vĩ Kính tách đôi bàn chân củacô ra, len vào giữa hai chân cô, trong bóng tối cả hai đều không còn che giấu,chỉ còn lại hơi thở hổn hển và nụ hôn nóng bỏng.



Thư Hoán nhắm chặt mắt có phần sợ hãi, rồi xungquanh như sáng bừng lên, sau đó động tác của người đàn ông cũng dừng lại.



Trong phòng đã sáng trưng. Đường điện đã sửaxong.





Chương 30




Thư Hoán lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ ấy phảimất đến mấy giây cô mới thích ứng được.



Từ Vĩ Kính quần áo vẫn có thể xem là chỉnh tề,váy cô tuy xộc xệch, bị kéo đến eo nhưng dù sao vẫn còn ở trên người.



Trong bóng tối, cả hai có thể không cần giữ gìn,không cần dè dặt, bây giờ đã không thể.



Từ Vĩ Kính nhìn cô, gương mặt anh đã không còn dấuvết gì của dục vọng hoặc sự mất kiểm soát, mọi sự bình thản nghiêm nghị đều trởvề trong khoảnh khắc bóng đêm tan biến, giống như chúng chưa bao giờ mất đi.



Hai người nhìn nhau trong ánh sáng tĩnh lặng đó,Từ Vĩ Kính buông cô ra, đứng thẳng lên, kéo lại váy cho cô rồi thì thầm: “Xin lỗi”.



Thư Hoán thấy mắt lại dâng đầy lệ.



“Anh chỉ có một đứa em trai là nó.”



“…”



“Anh không thể làm nó bị tổn thương.”



“…”



“Anh cũng không thể…đối xử với em tùy tiện như vậy…”



“…”



“Xin lỗi…”



Cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Từ Vĩ Kínhnhưng cô không thể kiềm chế. Sự bình tĩnh thực tế của anh có lẽ là trách nhiệm,nhưng đối với cô thì đó lại là sự tàn nhẫn dịu dàng.







Cuối cùng Từ Vĩ Kính vẫn đi, để lại cô và cănphòng ngập tràn ánh sáng.



Thư Hoán kéo váy lại, nhặt từng món đồ bị hất từbàn xuống, đặt lại vị trí cũ.



Cô ngắm mình trong gương, váy nhăn nhúm, đầu tócrối tung, mắt đỏ sưng húp, dấu ngón tay trên gò má tái nhợt vẫn còn đó, trên cổlà những dấu hôn bỏ cuộc giữa chừng…



Cô cũng thấy bộ dạng của mình rất xấu xí. Mới chỉmấy ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã như tàu lượn siêu tốc, rẽ ngoặt trên cao vớitốc độ kinh khủng, sau đó lại lao thẳng xuống dưới.



Cô vứt bỏ tự tôn, lấy hết dũng khí để tỏ tình vớiTừ Vĩ Kính, không chỉ một lần, mà cũng không được anh chấp nhận; hạ quyết tâmdâng hiến cho Từ Vĩ Trạch, cũng bị tát một cái; rồi cuối cùng thân mật với TừVĩ Kính như một giấc mơ, thế rồi anh dừng lại giữa chừng.



Thư Hoán nhìn người trong gương, bất giác đưatay lên ôm lấy mặt. Cuộc đời cô từ đây chắc không còn gì hổ thẹn hơn nữa rồi.



Cô cũng không biết đã khiến bản thân mình tệ hạinhư thế nào, để phải chịu đựng sự ghẻ lạnh vứt bỏ như thế. Cô chẳng có chút hấpdẫn nào với bất kỳ ai.



Gương mặt thê thảm như vậy, thực sự là quá kinhkhủng. Thư Hoán buồn bã tắm qua loa, muốn tẩy sạch những gì đã xảy ra trongngày hôm nay, vừa tắm vừa không kìm được mà òa khóc một trận.



Gắng gượng chỉnh trang xong, cô vừa quấn khăntăm thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.



Không kiểu sao Thư Hoán lại nghĩ là Từ Vĩ Kính,không chần chừ gì, cũng không mặc thêm quần áo, mái tóc ướt đẫm như rong biểnbuông xõa xuống vai, cô chân trần chạy ra mở cửa.



“Từ Vĩ…”



Bên ngoài là Từ Vĩ Trạch.



Thư Hoán nhìn thấy gương mặt đẹp trai tái nhợt củaanh từ khe cửa rộng không đến hai mươi centimet, cơn bồng bột ban đầu biến mất,ý thức mình chỉ quấn qua loa chiếc khăn tắm đối diện với một người đàn ông trưởngthành thì thực là không ra thể thống gì, cô cũng ngại không mở hẳn cửa mà nấpsau cánh cửa.



“Gấu Hoán?”



Thư Hoán không còn mặt mũi nào gặp anh, chỉ cóthể nhìn chân anh: “Có…có chuyện gì không?”.



Từ Vĩ Trạch nhìn cô, dịu giọng: “Anh đến để xinlỗi em”.



Thư Hoán bỗng thấy chua xót, lại lúng túng, chỉbiết lấy chân trái cọ cọ vào chân phải.



“Lúc nãy anh không nên đánh em”.



Thư Hoán vội nói: “Không…không sao”. Cô chỉ monganh đừng nhắc đến.



“Thực ra anh…”



Từ Vĩ Trạch bỗng im bặt, ánh nhìn của anh rơi xuốngđôi vai trần đầy dấu hôn của cô, sau đó đưa tay đẩy cửa.



Sức Thư Hoán so với anh chỉ như châu chấu đá xe.Anh dễ dàng đẩy cửa ra, bước vào nhà.



Thư Hoán phòng thủ thất bại, luống cuống kêulên: “Anh…anh làm gì thế?”



Nếu là Từ Vĩ Trạch thì dù sao lúc nãy cũng đã đếnmức đó rồi, dù bây giờ lộ liễu thế này đối mặt với anh cũng không quá đáng lắm.Nhưng đối với Từ Vĩ Trạch, thực sự là cô quá ngại ngùng.



Từ Vĩ Trạch nhìn cô, cười nói: “Em xấu hổ cáigì?”.



“…”



“Cũng đúng, anh tôi vừa đi, em cũng vừa tắmxong, sau đó tôi lại đến.”



“…”



Từ Vĩ Trạch lại nhìn khắp nhà, sau đó nói bằnggiọng gần như khen ngợi: “Vừa xong việc đã bảo anh tôi đi, còn có thể dọn dẹp sạchsẽ thế này, em đúng là lão luyện quá”.



Ý tứ trong lời anh nói quá rõ ràng, chẳng khácgì mắng thẳng vào mặt cô là kẻ dâm đãng. Đột nhiên Thư Hoán giận đến đỏ bừng mặt,cô có thể mắng lại anh nhưng cô bỗng mất đi ý muốn giải thích.



Một Từ Vĩ Trạch miệng lưỡi cay độc so với một TừVĩ Trạch tát cô lúc nãy, càng khiến cô thất vọng.



Cô không tỏ ra yếu đuối trước mặt một Từ Vĩ Trạchnhư thế, trừng mắt hỏi: “Thế thì sao?”.



Hai người nhìn nhau, cô cảm nhận được cơn thịnhnộ sắp bùng nổ từ anh, nhưng vài phút sau, anh lại cười khẩy: “Thế thì lúc nãytôi không đáp ứng em đúng là không biết đường sướng rồi”.



“…”



“Tôi suy nghĩ nhiều thế để làm gì chứ, em nói cóđúng không?”



Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Mời anh về cho”.



Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười, không làm gì.



Thư Hoán tức tối đẩy mạnh anh: “Anh cút đi!”.



Từ Vĩ Trạch lại cười khẩy, bỗng nhiên nắm chặttay cô, thuận thế bế bổng cô lên. Thư Hoán sợ hãi, vùng vẫy trong lòng anh:“Anh làm trò gì thế hả!”.



Từ Vĩ Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng bế côvào phòng ngủ, ném cô lên giường.



Lực ném không mạnh nhưng Thư Hoán nhất thời rốiloạn, không thể tin được nên chỉ kịp giữ chặt khăn tắm đề phòng bung ra, Từ VĩTrạch đặt hai tay ở hai bên người cô, cúi xuống.



Thư Hoán sợ đến mức không nói được gì, chỉ trừngmắt nhìn anh, toàn thân căng cứng nhìn anh chằm chằm, không dám chớp mắt.



Trong ánh mắt căng thẳng của cô, gương mặt đẹptrai không chút nụ cười của Từ Vĩ Trạch lớn dần lên mang một vẻ ngỗ ngược, sauđó anh hôn mạnh lên môi cô.



Đó là nụ hôn thứ ba cô có được trong đời, tuy đãtrải qua hai lần nhưng vẫn không biết phải phản ứng thế nào, trong lúc cô cònđang rối loạn, đầu lưỡi anh khéo léo luồn vào.



Cô cảm nhận được sự khéo léo linh hoạt của Vĩ Trạch,khéo đến đáng sợ, một kiểu xâm chiếm mang tính quỷ quái khiến người ta sởn gai ốc.



Dù khờ khạo đến mấy, cô cũng biết sau nụ hôn đólà gì, chỉ có thể ra sức vùng vẫy dưới thân anh. Lúc này cô mới biết mình quánhỏ bé, vận hết sức lực cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc Từ VĩTrạch đè lên người.



Chỉ bằng một tay Từ Vĩ Trạch đã có thể giữ chặthai tay cô, đẩy lên trên đầu, tay kia cởi khăn tắm ra.



Trong khoảnh khắc chiếc khăn rơi xuống, Thư Hoánđỏ bừng mặt, nước mắt dâng đầy, một lúc sau mới nức nở mắng: “Đồ khốn, Từ Vĩ Trạch,anh là đồ khốn…”.


Chương 31




Từ Vĩ Trạch lại cúi xuống hôn cô, chặn đứng cơnnức nở của cô.



Trong lúc hôn, áo sơ mi của anh đã cởi ra, sauđó là quần dài. Thư Hoán chưa bao giờ thấy dáng vẻ khác của anh ngoài lúc mặcquần áo, lần đầu thấy cơ thể trần nửa thân trên của anh, bờ vai rộng và nhữngđường nét cơ bắp lạ lẫm khiến cô thấy áp lực và khủng hoảng vô cùng, cô càng rasức đấm đá anh: “Tránh ra, anh tránh ra…”.



Từ Vĩ Trạch thuận thế nắm lấy hai chân trần củacô, tách ra, vòng qua eo anh.



Khi hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau, toànthân Thư Hoán căng cứng, giọng nói như mất đi, ngay cả chống cự cũng khựng lại.Cô chỉ có thể nắm chặt vai anh, đầu móng tay bấm sâu vào da anh.



Từ Vĩ Trạch ôm eo cô, kéo vào sát anh. Thư Hoánkhông thể chống cự, chỉ có thể nghiến chặt răng, mắt càng lúc càng mở to, nướcmắt nhanh chóng dâng đầy, giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi.



Chỉ mấy chục giây sau, cô không nhịn nổi nữa, nứcnở: “Từ…Từ Vĩ Trạch, em đau quá”. So với cơ thể anh, cô quả thực nhỏ bé quá.



Tuy Từ Vĩ Trạch là kẻ đầu sỏ gây nên, nhưng cô vẫnvan xin anh theo bản năng, mắt rưng rưng, thì thào: “Em đau quá…em đau quá…VĩTrạch…em”.



Tiếng kêu của cô khiến anh gần như dừng ngay lại,anh ôm cô thở dốc một lúc rồi căng thẳng lẫn e dè hôn lên chóp mũi, mắt cô,khàn giọng nói: “Đau lắm ư…xin lỗi…”.



Thư Hoán cảm thấy dường như anh định chỉnh lạitư thế, như muốn bỏ cuộc. Nhưng vì cô quá đau và căng thẳng, bị chuột rútnghiêm trọng, hai người đều không thể nhúc nhích được.



Gương mặt điển trai của Từ Vĩ Trạch dần dần đẫmmồ hôi, trước ánh mắt bất lực van xin của cô, anh hít thở, hạ giọng: “Xin lỗi,anh thế này cũng không có cách nào…”. Thư Hoán chỉ muốn khóc òa: “Em…em đauquá, anh…anh mau nghĩ cách để em không đau nữa đi, Từ Vĩ Trạch…”.



Anh đau xót, chỉ có thể nói: “Được được, ngoan,em hãy thả lỏng ra”.



Thư Hoán nức nở: “Em…em…”.



“Đừng sợ, hít thở, sau đó thả lỏng dần…ngoan…thảlỏng ra thì sẽ không đau…”



Một cảnh tượng kỳ quặc, theo lý thì kẻ phạm tộicưỡng bức và người bị hại sẽ đối lập, đối đầu nhau. Nhưng “kẻ tội phạm” nàykhông phải ai khác, mà là Từ Vĩ Trạch. Giữa họ không tồn tại quan hệ xấu nào,trong tiềm thức cô vẫn nghĩ Từ Vĩ Trạch sẽ không bao giờ hại mình.



Quá trình ấy vẫn chậm rãi đến mức đau đớn, ThưHoán nước mắt đầm đìa, nấc nghẹn trong lòng anh, cố gắng thả lỏng.



Nhiệm vụ cấp bách là để bản thân không đau nữa,còn những thứ khác cô đã quên hết.



Từ Vĩ Trạch vuốt tóc và lưng cô, giọng anh nhưthôi miên, sự dịu dàng ma quái ấy lại quay về: “Ngoan, thả lỏng chút nữa, đừngsợ, không cần gồng lên, ngoan…”.



Một sự tin tưởng lạ lùng, Thư Hoán ngoan ngoãnlàm theo, vừa sụt sịt mũi vừa cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại, nước mắtlưng tròng, cánh tay túm chặt vai anh đến mức bị chuột rút cũng dần dần buôngra.



Từ Vĩ Trạch hôn cổ cô, cũng ôm chặt lấy cô từngchút một.



Sau khi ra sức thả lỏng, quả thực cô không cònđau nữa, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.



Nhưng cô bỗng nhận ra, chính sự phối hợp thả lỏngcủa mình khiến Từ Vĩ Trạch hoàn toàn được nước lấn tới.



Thư Hoán khóc òa lên vì tức, đánh mạnh vào ngườianh: “Anh ra ngay, anh ra ngay! Đồ khốn, anh…”.



Nhưng đã không kịp. Căn bản là không thể dừng lại,Từ Vĩ Trạch mỗi lúc một tiến vào sâu hơn, rồi đổi tư thế, bế cô ngồi lên eoanh.



“Anh là đồ khốn! Hu hu hu…”



Từ Vĩ Trạch hôn lên môi cô, ôm chặt cô vào lòngtrong tiếng nức nở.







Trời đã sáng hẳn. Lúc cần tỉnh thì cũng phải tỉnh,Thư Hoán vẫn còn vùi mình vào trong chăn.



“Gấu Hoán…”



Không biết đây đã là lần thứ mấy trăm anh gọicô. Cô có thể từ chối không nhìn Từ Vĩ Trạch nhưng vẫn nghe rõ tiếng anh gọi.



Mắt đã sưng húp không nhìn ra hình dạng gì, chuyệntối qua cô không muốn nghĩ đến nữa.



Sự việc bất ngờ chuyển biến đến bước này, côcũng trở thành một người trong danh sách gặp gỡ thoáng qua dài dằng dặc của TừVĩ Trạch.



Cô vô cùng trân trọng giữ gìn cơ thể và tình cảmcủa mình, kết quả nhận được là một đáp án thê thảm vô cùng. Chỉ vì Từ Vĩ Trạchnhất thời nổi hứng, mà chúng đã bị mất đi một cách vô nghĩa.



Trinh tiết gì đó, thực sự trong thời đại này đãkhông còn ý nghĩa gì nữa, chẳng ai còn xem nó ra gì. Nhưng cô vẫn rất buồn.



“Gấu Hoán…”



Thư Hoán nấc nghẹn, cuối cùng lên tiếng, giọngkhàn đặc: “Kỷ lục của anh lại thêm một người, anh vui rồi chứ”.



Từ Vĩ Trạch im lặng, một lúc rồi thở dài: “GấuHoán”.



“Tránh ra!”



Cô vốn không muốn nhìn mặt anh nữa.



“Là lỗi của anh. Anh không nên nói những lời đó,càng không nên đối xử với em như thế. Anh xin lỗi.”



Câu này anh cũng lặp lại trên trăm lần rồi.



Thế nhưng kết quả của việc xem anh là bạn lại làbị cắn một cái quá đau. Xong việc rồi nói những lời dịu dàng này thì có tác dụnggì nữa?



Cô không cần lời xin lỗi của anh, anh cũng khôngthể vì luôn được cô tha thứ mà bất chấp tất cả làm cô tổn thương.



“Em đánh anh cũng được, lấy dao chém anh cũng được.”



Người rúc dưới chăn vẫn không động đậy, ngay cảra tay đánh anh cô cũng không muốn nữa.



“Gấu Hoán.”



Thư Hoán mặc kệ anh. Từ Vĩ Trạch ngồi bên giường,đợi cô, đến khi trời lại tối sầm.



Từ Vĩ Trạch lại nói: “Suốt một ngày rồi, chắc emđói lắm, dậy ăn gì đó đi”.



Thư Hoán nhắm nghiền mắt, không nói tiếng nào.



“Anh gọi người mang đồ ăn đến, ăn chút salad hoaquả, uống một ít canh nhé?”



Từ trong chăn vang ra âm thanh gần như nức nở:“Cho người khác vào phòng, tôi sẽ chết cho anh xem”.



Từ Vĩ Trạch hoảng sợ: “Vậy anh xuống mua chút gìđó cho em, em muốn ăn gì?”.



“Tôi không ăn.”



Cô vừa dứt lời bụng đã sôi lên, âm thanh đáng xấuhổ.



Từ Vĩ Trạch liền dỗ dành cô bằng giọng dịu dàng:“Em đói rồi đấy”.



“…”



“Ăn một miếng bánh mocha nhé? Hay việt quất? Hoặcuống chocolate nóng, trà sữa?”



Thư Hoán im lặng một lúc rồi bỗng nhỏ giọng:“Tôi muốn ăn lẩu chua cay”.



Từ Vĩ Trạch ngẩn người: “Được”.







Quanh đây không bán món đó, Từ Vĩ Trạch lái xe đếnmột con phố khác, mới tìm thấy quán bán lẩu chua cay ngon.



Mà người ta không có tiền lệ bán mang về, trả tiềnthêm cũng không được. Từ Vĩ Trạch phải tốn rất nhiều công sức mới mua về một bộnồi nấu, cồn nấu, lại mang canh và đồ ăn dùng kèm gói lại, lái xe quay về.



Lúc lên tới nhà cô, Từ Vĩ Trạch mở cửa bằng chìakhóa cô để trên bàn. Trong phòng vẫn yên tĩnh như lúc anh đi, tối tăm, nhưng dườngnhư bị thiếu mất gì đó.



“Gấu Hoán?”



Vẫn không có tiếng đáp lại. Trên giường trốn trơn,một miếng sticker để trên giường, trên đó viết hai chữ “Tuyệt giao”.



Tuy sau sự kiện có thể cấu thành chức danh tộiphạm này, anh lại có được một lời nhắn gần như ấu trĩ ấy, thực sự cũng hơi buồncười.



Nhưng Từ Vĩ Trạch không cười nổi. Cô nói nghiêmtúc.



Thư Hoán vác chiếc túi nhỏ mà cô đã thu vén vộivã những thứ quan trọng trong nhà, hướng tới bến xe. Vừa đi vừa khóc, cô vừa tứcgiận, vừa đau lòng.



Hồi còn học đại học, cô từng có một quyển vở dochính mình làm, từ bìa đến hoa văn bên trong đều do cô tự vẽ, hoàn toàn bằng thủcông, cô không nỡ dùng, cứ suy nghĩ xem nên viết nội dung gì thì thích hợp.



Kết quả là bị Từ Vĩ Trạch cướp lấy, vẽ linh tinhvào đó. Cô tức đến nỗi khóc suốt hai ngày, cả tuần không thèm nói chuyện vớianh.



Tâm trạng của cô giờ đây còn tệ hơn lúc đó gấptrăm lần.



Nhưng sự phẫn nộ không lớn đến mức khiến cô đi tốcáo hành vi cưỡng hiếp của Từ Vĩ Trạch. Cô không muốn trừng phạt anh, dù sao đócũng là Từ Vĩ Trạch, họ đã là bạn thân của nhau suốt năm năm, kiện cáo anh, côkhông muốn!



Có điều cô không bao giờ muốn gặp anh nữa.



Đến bến xe đầu đường, đau lòng pha lẫn hoangmang, cô không nhớ ra được là phải đi đâu thì ổn nữa.



Người mà trong lòng cô muốn gặp nhất, có thể dựadẫm được nhất trong lúc yếu đuối, là Từ Vĩ Kính. Nhưng cô không còn mặt mũi nàogặp anh.



Nếu người làm chuyện đó với cô là người khác thìcòn đỡ, đằng này lại là em trai anh, như thế thì ngay cả Từ Vĩ Kính, cô cũngkhông thể nào đối mặt được.



Chiếc xe đầu tiên dừng ở bến vừa hay là chuyếnxe đi đến sân bay, Thư Hoán chỉ chần chừ một lúc rồi lên xe theo những ngườikhác.



Đến sân bay, cô nhìn bảng thông báo điện tử, muavé chuyến bay gần nhất, dưới sự thúc giục của loa thông báo, cô hoang mang điqua cửa kiểm soát, lên máy bay. Sau đó máy bay đóng cửa, lăn bánh trên đườngbăng, cất cánh.



Ngay cả thời gian suy nghĩ thận trọng cũng khôngcó, cô đã rời khỏi thành phố này với tốc độ nhanh nhất.



Thực ra không suy nghĩ cũng tốt, cô đã mất đicông việc vừa có được ở nhà họ Từ, mất đi người bạn thân nhất, mất đi người côthầm yêu, cũng mất đi thứ mà cô đã cố chấp giữ gìn bấy lâu.



Tất cả những gì mà cô đã cố gắng trong một thờigian rất dài mới có thể có được và gìn giữ, trong một đêm đã mất hết.



Thư Hoán cuộn người trong tấm chăn len trên máybay, vùi mặt xuống phía dưới.





Chương 32




Lúc máy bay hạ cánh thì đêm đã khuya. Thư Hoántheo dòng người ra khỏi máy bay, đến đại sảnh. Những người được đón đều ômnhau, hoặc bắt tay, sau đó cùng rời đi; những người biết mình cần đi đâu cũngkéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có cô vẫn đang hoang mang khoác túi đứng trongsảnh.



Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phầnthấp thỏm bất an. Cô vẫn chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lạimù đường, ở một nơi xa lạ thế này cũng không dám đi lung tung.



Bụng đã đói lắm rồi, cả ngày cô không ăn gì. ThưHoán ngồi lại sân bay ăn một bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng côđã nghèo đến nỗi không dám gọi thêm nữa, thế là cô lại càng thêm bối rối.



Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìntấm bảng điện tử lạnh lùng. Lúc quảng cáo hiện lên, cô bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ởthành phố này.



Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, cô vẫn luôn giữgìn như vật báu, cô vẫn nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, sẽ không có thờigian nói chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy cô ấy.



Lúc này cô mang tâm trạng thử một lần cho biết,gọi vào số đó.



“Xin chào”.



Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn đượclưu trong máy MP3 của mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng:“Chào…chào chị, em…em là Thư Hoán, a, chính là người … người mà trước đây chị từnggặp …”



Đối phương cười to: “Chị biết là em mà, trí nhớcủa chị vẫn chưa tệ đến mức đó”.



Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc.



“Nói ra thì, số điện thoại chị cho em lâu như thếmà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ. Sao nào, có chuyện gì thế?”



“Em … em vừa xuống máy bay, muốn hỏi một chút làquanh đây có khách sạn nào thích hợp không …”



Đoạn Kỳ Nhã nói: “Wow, em đến T à?”.



“Vâng …”



“Một mình sao, hay đi cùng Vĩ Trạch?”



Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã:“Một mình ạ …”.



“À, muộn thế rồi em đừng đi lung tung thì hơn. Đợimột chút, khoảng nửa tiếng nữa chị sẽ đến đón em.”



Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng. Cô chỉmuốn thử vận may, trò chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi,nào ngờ lại được đích thân cô ấy đến đón.



************************************************************



Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi một lúc trongbóng đêm đã có một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặtcô. Cửa xe mở ra, Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi cô một tiếng bèn vội chuivào.



Đoạn Kỳ Nhã mặc một bộ váy đen hở vai, mắt tomày sáng, da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tínhnhưng cũng không kém phần kiều diễm.



Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưacánh tay thon dài ra đóng cửa giúp cô, cười nói: “Dáng vẻ em đứng đợi thật làngoan, giống như một con thú nhỏ đi lạc vậy. Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài mộtmình thế?”



Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, ThưHoán đã thấy vơi bớt phân nửa nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết nhữngchuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, lắp bắp: “Nhã…. Nhã… Nhã…”.



Cô “cục tác” một lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìncô: “Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?”



Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của cô là mộtchiếc quần jeans ống đứng, bên ngoài là áo vest mỏng, trên cổ còn quấn thêm chiếckhăn len tự đan. Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặtra thì không lộ thêm tí da thịt nào nữa.



Thư Hoán đành gật đầu: “Vâng”.



“Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả?Hay là vì công việc?”



Thư Hoán không biết nói dối, cũng chẳng thể giảithích, nên đành ậm ừ cho qua: “Đến. .. đến chơi …”.



Thấy cô khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý không hỏinữa, chỉ cười nói: “À, chị biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạchkhông đi cùng, cậu ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì”.



Thư Hoán cảm kích sự thân thiện ân cần của ĐoạnKỳ Nhã từ tận đáy lòng. Kỳ Nhã quả nhiên là một người phụ nữ đẹp cả ngoại hìnhlẫn tâm hồn.



Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảmthấy đau lòng. Tuy cô giận anh muốn chết, nhưng vẫn không thể không để tâm đếncảm xúc của anh.



Không biết bây giờ anh thế nào, sau khi về nhìnthấy tờ giấy đó, chắc anh rất buồn. Ít nhất thì phần lẩu chua cay đó anh cũngkhông ăn nổi rồi.



Lúc này cô lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch.Khi vừa tốt nghiệp cô chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ VĩTrạch cho cô “mượn” trước, mỗi tuần anh đều viện cớ mời cô đi ăn một lần. Nửađêm cô bị đau dạ dày, chỉ một cú điện thoại thôi là anh đến còn nhanh hơn cả xecấp cứu, bế cô chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và luôn nắmlấy tay cô.



Hai chữ “tuyệt giao” cô viết trong nước mắt. Họđã có tình cảm sâu đậm đến thế, đã từng là bạn bè không thể thiếu của nhau, tintưởng lẫn nhau như người trong gia đình vậy.



Nhưng vẫn bị chính tay anh phá hoại hết.



Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô,trong lúc cảm kích Thư Hoán cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đócô nghe Đoạn Kỳ Nhã nói với giọng như đang dỗ dành cún con: “Đến nhà chị nhé,có chocolate rất ngon đấy”.



Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở. ThưHoán nắm hai tay lại, mang tâm trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, edè thấp thỏm bước vào thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóara mở cửa.



“Mời vào trong”.



Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bướcvào.



“Xin lỗi nhé, chị không dọn dẹp gì cả, đừng đểtâm.”



Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãitoàn màu trắng, sofa và thảm kiểu Anh đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, trên bànuống nước đầy những tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở một nửa,tuy không thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch sẽ.



Sự thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễchịu, nếu chỉn chu ngăn nắp quá thì cô lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũngkhông dám ngồi.



Thư Hoán rụt rè ngồi ở một góc trên sofa, cảm ơnrối rít và nhận trà hoa quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này cô mới sực nhớ ra phải xinlỗi: “À, lúc nãy chắc chị đang bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chịkhông?”



Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống:“Không đâu, ban nãy chị đang ở hộp đêm với bạn. Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế,đi nhiều cũng thấy chẳng ý nghĩa mấy”. Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót haily rượu vang rồi nhìn cô: “Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởira, không nóng sao? “.



“A…”



“Lát nữa chị sẽ thay áo ngủ đó, trong nhà chị rấtthoải mái. Ở độ cao này paparazzi không chụp được, em mặc bikini cũng khôngsao.”



Thư Hoán hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Em khôngnóng…”



Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: “Hay là emvẫn để tâm đến chuyện đó? Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít một tí cũng không saođâu”.



Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối,trên trán mồ hôi túa ra, nhíu mày.



Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hơi cau mày rồi bỗng đưatay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, trong lúc Thư Hoán đang sửng sốt luống cuống,Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trởnên nghiêm khắc.



“Em gặp phải chuyện đó rồi?”



Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng không đến nỗinhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò cô thêm lần nữa, trên dấu cũ còn có thêm dấurăng, từ cổ xuống ngực, không chừa tấc nào.



Thư Hoán giờ không còn đau, nhưng vết thươngtrong lòng lại bí khoét sâu thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạchgiày vò, cô muốn khóc to lên.



“Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm? Em cóbiết càng để lâu càng nghiêm trọng không?”



Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng:“Em, em…”



“Báo cảnh sát chưa?”



Thư Hoán hoang mang lắc đầu.



“Vậy thì đi”. Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: “Loạingười đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân,không có gì phải sợ cả, luật sư thì chị sẽ mời cho em, bảo đảm sẽ kiện cho hắnphải cởi cả quần ra!”



Nghe bảo phải gặp nhau ở tòa và cả Từ Vĩ Trạchphải cởi quần, Thư Hoán khoát tay lia lịa: “Không … không cần đâu ạ”.



Đoạn Kỳ Nhã cau mày: “Không phải chị trách em,nhưng những người yếu đuối như em quá nhiều nên mới khiến bọn đàn ông xấu xakia làm bậy. Tại sao không kiện? Người bị hại chẳng có gì phải xấu hổ cả, chẳnglẽ em còn sợ bọn họ nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ?”



“Em …em….”



Thư Hoán không biết phải giải thích làm sao. Côkhông phải dạng cừu non để người ta bắt nạt, gặp kẻ quấy rối trên xe bus, tuyvóc dáng cô bé nhỏ nhưng cũng đánh cho hắn ta phải kêu lên oai oái vì đau, cònbẻ ngoặt tay hắn đè xuống sàn xe, khiến hắn khóc lóc cả xe đều nghe thấy.



Bạn thân Nhan Miêu của cô càng lợi hại hơn, túmcổ áo tên đó lôi xuống xe: “Muốn cùng tôi đến công ty gặp sếp của anh, báo ôngta biết anh là dâm tặc trên xe bus không? Nếu không muốn thì đưa tiền đây!”.Sau đó họ còn có thể thu hoạch được mấy trăm tệ tiền trà nước.



Nhưng lần này không phải ai khác, mà là Vĩ Trạch.Anh khác những người khác.



Đoạn Kỳ Nhã thở dài: “Thôi, em cũng đừng để tâm.Đây là chuyện của em, nếu em không muốn thì chị sẽ không nhúng tay vào”.



“Xin..xin lỗi chị…”.



Tuy khiến thần tượng thất vọng, nhưng cô vẫn muốnbảo vệ Vĩ Trạch.



Trong lúc cả hai đều không biết nói gì thì điệnthoại đổ chuông, Đoạn Kỳ Nhã tiện tay nghe máy: “A lô? Vĩ Trạch à, chuyện gì thế?”



Thư Hoán lập tức mở to mắt, cơ thể căng cứng.



“Thư Hoán?”, Đoạn Kỳ Nhã nghe thấy, hơi cau màyrồi quay lại. Thư Hoán vội ra sức khoát tay, ra hiệu với cô.



Cuối cùng Đoạn Kỳ Nhã nói: “Không, cô ấy khôngliên lạc với tôi”.



Thư Hoán thở phào.



Cúp máy rồi, Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hỏi với vẻ khótin: “Chẳng lẽ là Vĩ Trạch làm?”.



Thư Hoán bị chọc trúng chỗ đau, nước mắt lưngtròng: “Em..em…”.



Đoạn Kỳ Nhã nổi giận: “Đầu Vĩ Trạch có bị kẹpvào cửa không vậy? Chẳng ra thể thống gì, có còn là người không? Em là bạn gáicậu ta, nếu muốn thân mật thì có thể nói với em, sao có thể …”



Thư Hoán đau buồn, nấc nghẹn nói: “Em..em khôngphải bạn gái anh ấy…Em, em chỉ giả làm bạn gái để lừa người nhà anh ấy. Sau đócũng không biết vì sao mà anh ấy bỗng nhiên lại tỏ tình, đương nhiên là em từchối, sau đó thì …”



“…”



“Haizzz, thật ra anh ấy cũng không phải người xấu,chị cũng hiểu con người anh ấy mà…Có thể là chỉ vì…ôi… thực ra em, em cũngkhông biết…”



Lúc này còn nói tốt cho Vĩ Trạch, cô cũng thấymình quá ngu ngốc. Nhưng ai bảo anh là Từ Vĩ Trạch chứ.



Đoạn Kỳ Nhã xoa đầu cô: “Chị hiểu, nên em mớikhông định kiện cậu ta? “



“Đừng, ôi … Bọn em đã làm bạn thân bao năm… T_T”



Đoạn Kỳ Nhã nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã thế thìchị cũng nói. Thực ra lúc đó thấy hai người, chị hoàn toàn không nghĩ là đangdiễn kịch. Vĩ Trạch ở cạnh em rất tự nhiên, hai người trông rất hạnh phúc. Tạisao em không chấp nhận?”



Thư Hoán nước mắt lưng tròng, ngẫm nghĩ: “Bọn emluôn là…bạn tốt mà …”



“Chỉ là bạn bè khác giới thì sẽ có khả năng pháttriển thêm bước nữa …”



“Không …không được”. Thư Hoán vẫn nghẹn ngào,“Thế cũng quá kỳ quặc. Em…em chưa bao giờ nằm trong phạm vi săn mồi của anh ấy,anh..anh ấy cũng thế. Chính là dạng…dạng không thể ăn…”.



Phát sinh quan hệ thân mật với Vĩ Trạch, cảmgiác như loạn luân ấy.



Đoạn Kỳ Nhã ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói:“Không thể tiếp nhận thì đừng miễn cưỡng. Cứ ở lại đây một thời gian để giải tỏađi”.



“Vâng”



“Ở T này em không có chỗ ở đúng không?”



Thư Hoán gật đầu.



“Vậy ở luôn nhà chị nhé, chị có nhiều phòng lắm.Vị trí này muốn đi đâu cũng tiện, về độ an toàn cũng được bảo đảm”.



“A..”



“Chỉ có điều gần đây chị khá bận, không thể dẫnem đi chơi được, đợi qua giai đoạn này rồi chị sẽ giới thiệu mấy chỗ thú vị choem”.



Thư Hoán sung sướng: “Không…không cần đâu ạ, nhưthế liệu có quá phiền cho chị…”



“Không đâu, lúc chúng ta ở nhà họ Từ cũng xemnhư đã ở cùng phòng, rất hợp nhau. Thói quen sinh hoạt của em cũng không khác vớichị lắm, không cần lo.”



Thư Hoán cảm kích muốn rơi nước mắt.



“Hơn nữa tuy ở đây chị có thuê người quét dọntheo giờ, nhưng có thêm người giúp chị nấu cơm cũng hay lắm”.




emiri suzuhara - Jun Aizawa - Ameri Ichinose

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Snack's 1967