Chương 7
Với tâm trạng thoải mái như vậy, Thư Hoán xuấtviện về “nhà”.
Đêm đó cô cũng ngoan ngoãn phối hợp, không thứcquá khuya, dù sao khi nhớ lại cảm giác đầu đau nhức kinh khủng cũng khiến cô thấysợ hãi, nên phải kiềm chế thôi.
Lúc nằm trên giường cô bỗng nhớ khi đầu đau đếnmức muốn chết đi sống lại, là Từ Vĩ Kính đã bế cô lên.
Ôi, chắc anh sẽ không nghĩ là cô quá nặng chứ?
Liệu có thấy gương mặt khóc lóc đầm đìa của côquá xấu xí không?
Thư Hoán rầu rĩ trở mình. Haizzz, nữ chính trongtiểu thuyết lúc đau ốm thì luôn chiếm được sự thương xót yêu chiều của namchính bằng dáng vẻ liễu yếu trước gió. Người ta có bị thương nặng mấy, nôn ramáu cũng khiến ai nấy đều xót xa, đẹp không thể tả.
Tại sao đến lượt cô thì lại đau đến mức tóc tairũ rượi mặt mũi méo xệch hệt như cô hồn ác quỷ? T__T
Nhưng cánh tay Từ Vĩ Kính vẫn rất ấm áp, lúc bếcô lên, cảm giác cô bé nhỏ lọt thỏm trong lồng ngực anh.
Thư Hoán vừa tự kỳ thị mình vừa đỏ mặt tía tai,ôm chặt con gấu bông cao bằng người mà cô mang theo đến đây, vùi mặt vào đó.
Cô nhớ lại mùi hương trên người Từ Vĩ Kính,thoang thoảng hương trà lẫn với vị bạc hà, còn nồng nàn mùi vị đàn ông nam tínhvà sau đó cô cũng ngủ thiếp đi ngọt ngào.
Đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp là tiếng chuôngđồng hồ. Thư Hoán lồm cồm bò dậy trong mơ màng, hoang mang nhìn xung quanh.
Đồng hồ báo thức? Cô hẹn giờ từ lúc nào vậy?
Khó khăn lắm mới phát hiện ra chiếc đồng hồ cóhai bánh xe nhỏ nằm trên đất, đang chạy vòng vòng và réo inh ỏi. Thư Hoán vừalăn vừa bò xuống, mất rất nhiều sức lực mới chụp được nó, nắm chặt trong tay,nhấn ngay nút tắt.
Đang chỉ vào nó và hậm hực rủa: “Tiểu gián điệp,mày chui vào đây từ khi nào?”, thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Đến nước này thì đừng mơ ngủ nướng nữa. Thư Hoánức chế đặt đồng hồ xuống, đứng lên mở cửa.
Bên ngoài là quản gia Vương, chỉ có điều dáng vẻông trông như… đang mặc đồ thể thao?
“Chào quản gia Vương, có chuyện gì không ạ?”
Ông quản gia xưa nay luôn hiền từ cười híp mắt:“Chào Thư tiểu thư, thiếu gia sắp xếp tôi đến tập thể dục với cô”.
“…”
“Không khí ven hồ vào buổi sớm rất đẹp, chạy haivòng rất có lợi cho sức khỏe.”
“…”
Do tôn trọng người già, Thư Hoán không tiện nói“Không” với quản gia Vương, đành viện cớ: “Woa, tốt quá. Nhưng cháu không cógiày thể thao, hay là chúng ta đổi ngày…”.
Quản gia Vương liền biến ra một bộ quần áo giàytất thể thao từ sau lưng như nhà ảo thuật, hai tay dâng lên, cười híp mắt nói:“Đây là do đại thiếu gia chuẩn bị, Thư tiểu thư mặc thử xem có hợp không”.
Thư Hoán khóc không ra nước mắt.
Buộc tóc lại, thay quần áo xuống lầu, Thư Hoáncòn đang nghĩ, Từ Vĩ Kính đúng là vô nhân đạo! >皿<
Lại còn bắt một ông lão chạy bộ với cô, nhỡ ônglão mệt đứt hơi thì sao?
Mấy phút sau…
Thư Hoán chống tay vào đầu gối thở dốc, quản giaVương ở tít phía trước, còn quay lại cổ vũ: “Thư tiểu thư, kiên trì một chút nữa,cố lên!”.
T__T Cô… có còn chút tự tôn nào không?
Cuối cùng dở sống dở chết gắng gượng đến phút cuối,thật tình Thư Hoán muốn dùng cả tay lẫn chân để bò về nhà.
Cái tên gia trưởng phong kiến vô nhân tính Từ VĩKính kia đã ra lệnh, cô không chạy đến cùng thì người chạy chung với cô sẽ bịtrừ tiền thưởng tháng đó. Thư Hoán không muốn liên lụy đến ông già nên đành gồngmình, cho dù có bò cũng phải bò cho hết.
Vừa được nghỉ là Thư Hoán lập tức bổ nhào đến gốccây bên cạnh, thở hồng hộc, ôm lấy nó nhất quyết không động đậy nữa.
Quản gia vẫn cười tươi rói: “Thanh niên thế nàylà không được rồi!”.
“… T__T”
“Ngay cả tôi cũng không theo kịp, làm sao chạy vớiđại thiếu gia được?”
Thư Hoán lại bừng tỉnh: “Từ Vĩ Kính cũng chạy bộạ?”.
“Đúng thế, thể lực của đại thiếu gia bảo đảm côkhông theo kịp, nên cậu ấy mới nhờ tôi chạy cùng cô. Cậu ấy đã chạy xong và vềrồi. Nhưng thời tiết này đa phần là cậu ấy sẽ đi bơi…”
Câu còn lại Thư Hoán đã nghe không rõ nữa, cô bịcảnh tượng Từ Vĩ Kính trong hồ bơi làm cho tim đập cuồng loạn, hoang tưởng chắpcánh bay lên không trung, xung quanh hoa đào rơi lả tả.
Lúc về nhà vừa hay gặp Từ Vĩ Kính đang đi xuống,chắc là vừa tắm rửa xong, anh mặc một bộ quần áo trong nhà, tóc hãy còn ướt,vài sợi rủ trước trán khiến đôi mắt lạnh lùng càng thêm thâm trầm.
Thấy Thư Hoán, anh gật đầu: “Chào”.
“Chào…”
Thư Hoán đã mệt đến mức mồm miệng khô đắng, thấyanh như thế thì mặt như muốn bốc khói, vội rót một nửa ly nước chanh, gắp mấyviên đá vuông vuông từ thùng đá bỏ vào.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Mới chạy xong đừng uống đá,uống nước ấm thôi”.
“…” Có cần quản cả việc này không?
Nhưng lời anh nói, Thư Hoán không dám cãi lại, vẫnngoan ngoãn đặt ly xuống, lại rót một ly khác.
“Hôm nay tôi làm việc ở nhà, không cần đến côngty.”
“Ơ?”, Thư Hoán vẫn hơi hoang mang.
“Thế nên cô phải ngoan ngoãn…”, Từ Vĩ Kính nhìncô, “Đến giờ thì rời máy tính đi thư giãn, biết chưa?”.
… T__T Không phải chứ, nghiêm khắc như vậy thậtsao?
***
Từ khi tốt nghiệp trung học đến nay Thư Hoánchưa bao giờ ngoan như vậy, cứ làm được một lúc lại ra ban công, làm vài độngtác thể dục đơn giản để thư giãn cơ thể, giống hệt như một người già, sau đó lặnglẽ quay về phòng.
Cô không thích chịu sự sắp xếp, nhưng khi bị TừVĩ Kính quản lại rất cam tâm tình nguyện.
Tuy hôm ấy cô bị cưỡng bức dậy sớm hơn mọi ngày,nhưng sáng sớm thì tinh thần khá tốt, không cảm thấy mụ mẫm ê ẩm nữa.
Ăn trưa xong, Thư Hoán đang sung sướng định chơigame một lúc thì vừa đứng dậy, Từ Vĩ Kính đã như nhìn thấu cô: “Buổi trưa phảingủ nửa tiếng”.
Thư Hoán lại khóc không thành tiếng.
“Không phải thật chứ…”
Cô có phải trẻ con trong nhà trẻ đâu.
“Nghỉ ngơi vào quãng này có lợi cho tinh thần.Lúc nên ngủ thì phải ngủ.”
Thư Hoán thấy rất khó xử: “Nhưng lúc này…”.
“Nếu không lần sau cô bệnh, tôi mặc kệ cô.”
Thư Hoán lập tức phục tùng, yếu ớt đáp: “Ưm…nhưng em bây giờ không ngủ được”.
Chẳng lẽ ngủ cũng có thể chấp hành theo kế hoạchcưỡng chế hay sao?
“Cô không thử làm sao biết? Nằm một lúc là tự khắcngủ được.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Thế là Thư Hoán đành ngoan ngoãn về phòng, nằmthẳng băng trên giường.
Hiếm khi cô e dè kiêng nể như thế, giấc ngủ trưanay còn do Từ Vĩ Kính đích thân giám sát.
Thư Hoán nằm một lúc, căn bản không ngủ nổi. TừVĩ Kính ngồi ngay cạnh, tim đập nhanh đến không chịu nổi thì làm sao bình tĩnhmà ngủ được.
Nằm một lúc cô cảm thấy tiếng tim mình đập đến cảTừ Vĩ Kính cũng có thể nghe thấy, Thư Hoán ngượng ngùng, hé một mắt ra thận trọngnói: “Em không ngủ được…”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Được rồi”.
Thư Hoán nhìn anh đứng dậy bỏ đi, lúc về trêntay có thêm một quyển sách.
Đây… chắc không phải là đọc truyện trước khi ngủcho cô nghe chứ?
Từ Vĩ Kính đúng là nghiêm túc đọc thật.
“Cá heo sông bơi nhẹ nhàng len lỏi qua rừng cây.Nó uốn mình bơi qua những cành cây, đồng thời co mình lại giữa những thân cây uốncong. Hễ có những con cá với màu xanh như ếch lao vào trong tán lá, cá heo hồnghào như cây kẹo bông đường sẽ cắn phập lấy bằng hàm răng dài sắc nhọn của nó.”
Khoan đã, cảnh tượng máu me đó là gì thế?
Đọc loại tạp chí như Địa lý quốc gia này thì cógiúp gì cho giấc ngủ không?
“Đó không phải là cơn mơ khiến người ta hoa mắtnhư trong tiểu thuyết của Gabriel Garcia Marquez, mà là cảnh tượng bơi trênsông Amazon vào mùa mưa, cũng tức là hạ lưu của Iquitos ở Peru. Nước sông đã nhấnchìm cánh rừng nhiệt đới…”
Giọng anh vẫn không chút cảm xúc, nhưng lại có sứcthôi miên ghê người, trong vô thức Thư Hoán đã bỏ qua cảnh tượng cá heo ăn thịt…
Cô như đang ở trong cánh rừng nhiệt đới Amazon,rộng lớn bao la, một mảnh xanh thẳm như biển, những đàn chim đủ màu sắc vỗ cánhbay trên đầu, những con bướm cực lớn khiến người ta hoa mắt; cát đằng, hoa lanbám theo những cành cây to lớn; những con cá nhiệt đới xinh đẹp chậm rãi bơitrong làn nước; con tatu [1] e dè để lộ ra dáng vẻ quái dị để tự bảo vệ trong rừng…
[1] Con tatu: Tên Tiếng Anh là “Armadilo”, là mộtloài động vật nhỏ có vú, trên mình có một lớp sừng thường sống ở Nam Mỹ.
Xa xa có tiếng côn trùng nỉ non, nước chảy rócrách.
Thư Hoán thả lỏng toàn thân trong cảnh tượng đầymàu sắc và bí ẩn ấy, ngủ thiếp đi.
Cô chưa bao giờ có một giấc ngủ tươi mới vui vẻnhư vậy vào quãng thời gian này cả.
Lúc tỉnh dậy, Thư Hoán vốn nghĩ mình đã ngủ rấtlâu, nhưng mở mắt ra mới phát hiện ánh nắng bên ngoài vẫn rạng rỡ, trong tay cóthứ gì đó ấm nóng đang bị cô siết chặt.
Vì cảm giác quá tuyệt nên nhất thời Thư Hoánchưa buông ra, mấy giây sau cô mới sực ý thức được thứ mình đang nắm chặt ấy làtay của Từ Vĩ Kình.
Trong tích tắc Thư Hoán đỏ luôn cả cổ, há miệnglắp bắp, không biết phải giải thích về hành vi háo sắc trần trụi của mình nhưthế nào. Ngược lại, Từ Vĩ Kính đã lẳng lặng rút tay về: “Ngủ ngon không?”
“Rất ngon. Ưm… cái đó, thật xin lỗi, em đã…”
“Không sao”, Từ Vĩ Kính dừng lại rồi nói, “Tôicó trách nhiệm về sức khỏe của cô”.
“Cảm ơn anh.”
Cô cũng biết anh đối tốt với cô là vì anh tưởngcô có khả năng là “em dâu” tương lai của anh. Là anh trai của Từ Vĩ Trạch, anhphải có nghĩa vụ thân thiết với cô.
Anh cũng như những người hòa thuận với cô, chỉlà “yêu nhà, yêu luôn cả chim”, nhưng cô vẫn rất vui sướng.
Thư Hoán ở nhà họ Từ một quãng thời gian, nhữngloại bánh mì, bánh quy, chocolate, đều bị nghiêm khắc gạt đi, cũng không thểtùy tiện tiếp tục cuộc sống hỗn loạn ăn một bữa nhịn hai bữa, thích ăn gì thìăn như trước kia được.
Một ngày ba bữa không được thiếu. Buổi sangngoan ngoãn uống một ly nước lọc trước, sau đó ăn một thìa bột đun sôi, buổi tốitrước khi đi ngủ lại ăn một thìa nhỏ như thế.
Chỉ điều chỉnh đơn giản như thế nhưng hiệu quảthấy rất rõ, sắc mặt cô thật sự tốt hơn trước nhiều.
Thư Hoán cảm thấy thời gian cô buồn ngủ và mệt mỏiđã giảm đi rất nhiều, ban ngày tuy thiếu cảm hứng làm việc nhưng đầu óc rất tỉnhtáo.
Lúc rảnh rỗi cô nhìn mình trong gương, nhận ratrên mặt mình bắt đầu có chút sắc máu, không cần hồng hào quá nhưng chí ít cũngcó chút sắc hồng lộ ra ngoài da.
Nhưng cô cũng không nói rõ được là hai vệt hồngtrên má rốt cuộc là do hồi phục sức khỏe hay chỉ đơn giản là kết quả của việcmê trai. =__=
Có thể gặp mặt Từ Vĩ Kính ngày đêm như thế, cảngày cô ở trong trạng thái tâm hồn phiêu lãng, đúng là đẹp đến mức nổi cả bongbóng rồi.
Để làm đẹp lòng từ Vĩ Kính, cô tự giác tuân thủmọi quy tắc anh đặt ra, mỗi sang ngoan ngoãn chạy bộ. Ban đầu bị quản gia Vươngbỏ rơi rất xa, đến giờ đã có thể thoải mái theo kịp ông.
Đương nhiên… cố gắng rất nhiều mới có thể đạt đếntiêu chuẩn của người già… Hình như cũng chẳng có gì đáng vui. =__=
Chương 8
Sáng hôm ấy, Từ Vĩ Kính từ trên lầu đi xuống,chuẩn bị ra ngoài chạy bộ thì thấy Thư Hoán đã đứng ở cửa.
Thư Hoán vừa nhìn thấy anh, gò má đã đỏ lên, nóilớn: “Hôm nay em muốn chạy bộ với anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô có vẻ kỳ dị, sau đó khẽ nhíumày, quan sát từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, nói: “Cô vẫn chưa được”.
“Em được mà.”
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô: “Cô chạy không nổi, tôicũng không dừng lại đợi”.
“Được.”
“Cũng không có xe đến đón cô, cô chỉ có thể tựđi bộ mà về.”
“Em biết rồi.”
Từ Vĩ Kính không giống cô và quản gia Vương, chỉchạy hai vòng cho có trong khu biệt thự, mà chạy vòng đường núi.
Tốc độ không nhanh lắm nhưng đoạn đường rất dài,để tiếp cận anh nên Thư Hoán mới chịu khó như thế, còn về chuyện có thể kiêntrì đến cùng hay không thì chính cô cũng chẳng rõ.
Thấy Từ Vĩ Kính nhẹ nhàng bình thản chạy phíatrước, tư thế cực chuẩn mê ly, cô rất muốn có thể được chạy sánh vai anh, nhưngthấy thực lực quá cách biệt nên đành thôi, để tránh tiêu hao sức lực ngay từban đầu, cuối cùng bò về cũng không nổi. Cô chỉ dám lấy mục tiêu theo sau anh trongvòng mười mét, hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức không rơi lại quá xa.
Mới chạy đến khúc rẽ để về, chỉ có thể xem là nửađoạn đường mà Thư Hoán đã mệt đến rã rời, chân muốn sụm xuống. Mà quãng đường vềcũng dài như lúc đi, cô phải gồng mình tiếp tục chạy theo.
Bóng Từ Vĩ Kính chạy phía trước không xa vẫn rấtcó khả năng kích thích cô. Hiệu quả này cũng hệt như treo một củ cà rốt trướcmũi một con lừa vậy.
Cho dù bắt cô tham gia thi Olympic, nếu trước mặtcó một Từ Vĩ Kính thì chưa biết chừng cô có thể vượt qua giới hạn của bản thân,bứt phá thành quán quân cũng nên.
Đến khi chạy xong, lúc nghỉ ngơi, Từ Vĩ Kính chỉhơi thở gấp, hô hấp vẫn bình thường, còn Thư Hoán thì hệt như ống bễ, gập lưngchống tay lên đầu gối thở phì phò như trâu.
Từ Vĩ Kính lại liếc nhìn cô, ánh mắt lần này nhưcó ý khen gợi.
“Cô tiến bộ nhanh quá.”
“Cảm… phù… cảm ơn… phù…”
“Sức cô cũng khá, tuy vóc dáng không cao, nhưngchân đủ dài, thể lực cũng có thể theo kịp, chỉ có điều về tiết tấu thật sự cô vẫnchưa nắm bắt tốt.”
Hình… hình như được khen?!
“Còn đi về nhà được không?”
Thư Hoán vật lộn để ngẩng đầu lên: “Được ạ!”.
Nhìn Từ Vĩ Kính từ góc này, bóng dáng anh càngcao lớn hơn, đẹp rạng ngời như thiên thần, Thư Hoán thở hồng hộc và nghĩ, sức mạnhtình yêu thật vĩ đại!
Sau đó, buổi sáng Thư Hoán có thể hưởng thụ thờigian ở riêng với Từ Vĩ Kính lúc chạy bộ. Cô ráng hết sức già của mình, miễn cưỡngsánh vai với Từ Vĩ Kính, lúc cố gắng hơn thì còn có thể mở miệng trò chuyệncùng anh.
Tuy lúc nào cũng thở hổn hển chia một câu thànhba câu mới nói hết, nhưng Từ Vĩ Kính cũng rất nhẫn nại nghe, đồng thời đáp lại,điều đó khiến cô cảm thấy rất đáng đồng tiền bát gạo rồi.
Ngoài việc tiến hóa thành tuyển thủ chạy bộtrong một thời gian ngắn ra, Thư Hoán cũng bắt đầu tập lại môn bơi đã bị cô bỏhoang suốt mấy năm.
Sức để bơi thì cô có, chỉ có điều nền tảng củacô cũng chỉ dừng lại tiêu chuẩn thời tiểu học – bơi chó.
Đương nhiên cô không thể tưởng tượng nổi cảnh gặpTừ Vĩ Kính trong hồ bơi với kiểu bơi chó của mình, chỉ có thể len lén luyện tập,muốn học những kiểu bơi đẹp đẽ khác.
Tối hôm đó Thư Hoán nhân lúc đêm khuya vắng người,bơi một mình trong hồ rất lâu, mệt muốn chết nhưng vẫn không học được mấy.
Đang bì bõm thì bỗng nghe thấy có tiếng người nhảyxuống nước.
Chưa kịp đợi Thư Hoán thò đầu lên khỏi mặt nướcxem người nào cũng có hứng bơi lúc đêm khuya như cô, thì đối phương đã bơi đếncạnh, sau đó thò tay ra túm chặt lấy cô.
Thư Hoán hoảng hốt: “Á?”.
Gạt bừa nước trên mặt, nhìn kỹ mặt người ấy, hóara là Từ Vĩ Kính. Anh vẫn mặc đồ ở nhà nhưng vì nhảy xuống nước nên đã ướt đẫm,tuy nhìn không thê thảm lắm nhưng tuyệt đối không còn phong độ như trước.
“Sao thế ạ?”
Từ Vĩ Kính nhìn cô, đột nhiên tỏ vẻ dở khóc dởcười, một lúc sau mới nói: “Tôi tưởng cô chết đuối rồi. Muộn như vậy cô còn ởđây làm gì?”.
… Choáng!
Tư thế bơi của cô khó coi thế sao?
Thư Hoán tự khai: “Thực ra, em đang tập bơi mà…T__T”.
Vẻ mặt Từ Vĩ Kính có phần phức tạp, như muốn cườinhưng lại phải kìm nén, cuối cùng ho một tiếng: “Tại sao ban ngày không bơi màphải đợi đến lúc này?”.
Thư Hoán ủ rũ đáp: “Em bơi không giỏi lắm, nênmuốn luyện tập một chút”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Cô đang tập bơi kiểu gì đấy?”.
“Bơi bướm… chắc vậy.” Nghe nói rất đẹp, sẽ giốngnàng tiên cá.
Tuy vậy hiệu quả cô tạo ra lại là hình ảnh quỷchết đuối.
Từ Vĩ Kính lại ho một tiếng, sau đó mới nói:“Cái này… tôi có thể dạy cô”.
“Cô phải lấy phần eo làm trọng tâm, ra sức hơn ởđây.” Từ Vĩ Kính đỡ eo cô, tay đặt lên phần bụng, tay kia giữ đôi chân trầntrơn trượt của cô, “Sau đó vận động phần chân…”.
Lòng bàn tay anh to lớn và mạnh mẽ, còn vóc dángcô nhỏ bé, cảm giác như chỉ một tay đã có thể nắm chặt lấy eo cô.
Buổi tối vắng vẻ cô mới can đảm mặc bộ bikini màkhi đi nghỉ ở bãi biễn và phơi nắng mới dám mặc, vải đã ít nên che chắn chẳngđược bao nhiêu. Còn Từ Vĩ Kính tuy toàn thân ướt đẫm nhưng anh vẫn ăn mặc bìnhthường, ngoài phần cổ ra thì chẳng có chỗ nào lộ liễu cả.
Sự khác biệt đó khiến cô cảm thấy như ở thế yếuhơn anh, đến nỗi cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Lúc thị phạm, ngón tay Từ Vĩ Kính vô thức chạmvào phần ngực căng tròn của cô, lập tức rụt ngay lại: “Rất xin lỗi”.
Thư Hoán mặt đỏ tưng bừng: “Không… không sao”.
Đúng là không sao.
Cô xưa nay rất e dè chuyện tiếp xúc với nhữngngười khác giới, tránh được thì tránh, đó là sự tự trọng rất bảo thủ. Còn trướcmặt người mình thích, tâm hồn nhút nhát của cô lại trở nên to gan lạ lùng, thậmchí là “buông thả”. Ý thức được điều đó khiến chính cô cũng thấy xấu hổ.
Từ Vĩ Kính vẫn rất trầm tĩnh và chuyên nghiệp,bàn tay vững vàng mạnh mẽ dễ dàng đỡ lấy cô trong nước: “Động tác vai cũng phảiphối hợp, như thế này, hai tay cô đẩy nước xuống đùi, sau đó…”.
Chỉ vì cảm giác làn da có hơi ấm của lòng bàntay anh mà toàn thân cô run rẩy, Thư Hoán bất giác nắm chặt lấy tay anh, mặt đỏbừng.
Nếu thế giới này chỉ còn lại cô, Từ Vĩ Kính và cảhồ nước này thì gì cô cũng dám làm.
Tim Thư Hoán đập thình thịch, nhìn vào mắt anh,Từ Vĩ Kính cũng lặng lẽ nhìn cô. Khoảnh khắc ấy như có ma nhập, đường nét môianh rất đẹp, phảng phất hương trà, đầy ắp hương vị khiến người ta mê đắm.
Một con chim đêm bay qua, rúc lên một tiếng khiếnThư Hoán giật bắn người.
Lúc hoàn hồn lại thì Từ Vĩ Kính đã nhìn đi nơikhác, nói một cách lịch sự đến gần như xa cách: “Làm lại động tác đi”.
Thư Hoán chưa kịp giấu đi khuôn mặt đỏ bừng timđập loạn nhịp của mình thì nghe Từ Vĩ Kính đột ngột nói: “Vĩ Trạch có dạy côbơi chưa?”.
“Chưa…”
“Thực ra kỹ thuật của nó cũng rất giỏi.”
“Vâng…”
Thư Hoán cũng biết ý anh, “bạn gái” của em trai,anh bất cẩn chạm đến nơi riêng tư của cô cũng xem như quá đáng, còn bất kỳ tháiđộ mờ ám nào của cô đối với anh cũng là lăng nhăng trơ trẽn.
Trong lòng Thư Hoán đang gào khóc kêu oan nhưnglại không nói nên lời.
Lúc lên bờ, Thư Hoán cầm khăn bông để bên hồ,choàng bừa qua người. Từ Vĩ Kính lại cởi áo ra, vắt cho khô nước.
“Thật làm phiền anh quá.”
Từ Vĩ Kính lại mặc tạm chiếc áo đã được vắt khôvào: “Việc phải làm thôi”.
Hai người đứng bên hồ, Thư Hoán nhìn anh, anh lạikhông nhìn cô. Một lúc sau, Thư Hoán nói: “Vậy… chúc anh ngủ ngon!”. Từ Vĩ Kínhcũng hơi gật đầu: “Chúc ngủ ngon”.
Thư Hoán gục đầu ủ rũ nhìn theo bóng dáng lạnhnhạt của anh, cảm giác chính cô phải nói chuyện cho rõ với Từ Vĩ Trạch. Bây giờcô đang ở trong tình huống rất khó xử, Từ Vĩ Kính không thích cô cũng không saonhưng bị anh xem là cô nàng lăng nhăng thì thảm quá, dù sao cô vẫn còn trong trắngmà.
Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Rina Ishihara
Chúc các bạn online vui vẻ !