Duck hunt
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Gấu ơi, giúp anh trang 6


Chương 11




Về đến nhà, Thư Hoán vừa vào phòng khách gặp TừVĩ Kính. Thấy bộ dạng cô như thế, anh ngẩn người một lúc. Thư Hoán càng xấu hổkhông dám nhìn, vội vàng lao lên lầu với tốc độ như tên lửa, về phòng tắm nướcnóng.



Tắm sạch sẽ xong bước ra, Thư Hoán mới nhớ áo ngủtrước đó đã đưa đi giặt, chưa lấy về, còn quần áo buổi sáng thay ra đã vứttrong chậu giặt, cô đành tìm một chiếc áo pull dài từ tủ quần áo mặc vào, sauđó bắt đầu sấy tóc, dọn dẹp phòng ngủ.



Lúc Từ Vĩ Trạch đẩy cửa bước vào, cô đã sấy tóckhô rồi, mái tóc được kẹp vội vàng bằng một chiếc kẹp to, chân trần và đang dọndẹp lại đống quà của Từ Vĩ Trạch mà buổi sáng cô chưa kịp cất.



Thấy cô, Từ Vĩ Trạch lập tức huýt sáo: “Wow, emđón tiếp anh thế này, không đề phòng tí nào à?”



Thư Hoán đã tê liệt với kiểu tự xông vào củaanh, mệt mỏi nói: “Đề phòng cái gì? Em có được tính là phụ nữ không?”



Cô đã chai lỳ mất rồi. Cứ thế này, chỉ sợ ngay cảlúc đi tắm Từ Vĩ Trạch xông vào thì cô cũng vẫn thản nhiên như thường, tiếp tụckỳ cọ thôi.



Từ Vĩ Trạch chống cằm vẻ nghĩ ngợi, quan sát côtừ trên xuống dưới: “Cũng đúng, em như bà cụ non ấy, còn sợ cái gì …”



“…=_=”



“Đúng rồi, lúc nãy em bận gì thế?”



“Dọn dẹp giày dép và quần áo. Ủa, hộp của đôigiày này không phải là cái này.” Thư Hoán quỳ xuống lục tìm, “Cũng không phảicái này, lạ thật …”



“Này.” Từ Vĩ Trạch lên tiếng vẻ khó chịu – không– nổi sau lưng cô: “Em không cần phải thế chứ”.



Thư Hoán hỏi:” Em sao nào?”



“Em chỉ mặc một cái áo pull, còn quỳ như thế … “



Thư Hoán kéo vạt áo: “Có phải em khỏa thân đâu.Trong phòng ngủ của mình thì cần gì phải ý tứ”.



“Dù sao anh cũng là đàn ông mà.”



Thư Hoán nói tiếp rất tự nhiên: “Nhưng em có phảiphụ nữ đâu”.



Từ Vĩ Trạch vội nói: “Này, trước mặt anh thìđúng là thế. Nhưng với người khác thì chưa chắc, rất nhiều người ăn tạp đấy, emvẫn nên cẩn thận thì hơn”.



“… Còn người nào khác chưa gõ cửa mà xông bừavào phòng của em hay sao?”



Thư Hoán dọn dẹp giày dép xong lại bắt đầu dọnnhững thứ linh tinh, tay cầm “bra” mới lên cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.



Nhưng họa tiết này đương nhiên rất đẹp, nhẹnhàng thanh thoát, giống một tác phẩm nghệ thuật nhưng cảm giác vẫn không quenlắm.



Thư Hoán bất giác làu bàu: “Mua cái này làm gì,thật là …”



“Cũng như giày, ngoài mặt mỹ quan ra thì nó cònlà thứ liên quan đến sức khỏe con người, không thể qua loa được.” Từ Vĩ Trạchluôn có bản lĩnh nói về mọi thứ với vẻ đường hoàng nghiêm chỉnh, “Anh mua chúnglà biểu lộ sự quan tâm đến sức khỏe của em mà”.



“…Được thôi.”



Từ Vĩ Trạch vẫn hỏi vẻ thú vị: “Em thích cái nàonhất?”



“-_- … Không nói anh biết”.



“Đừng xấu hổ thế, chỉ là chất liệu thôi mà, nghĩnhiều làm gì. Anh thấy cái màu xanh rất đẹp, cái không đường may ấy, kỹ thuậtquá cao …”



“Thấy Từ Vĩ Trạch sảng khoái định cầm lên để tiếnhành giải thích, Thư Hoán xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, vội cướp lấy túi ấy.



Kỳ thực Từ Vĩ Trạch không cầm chặt, cô kéo mạnh,chiếc túi liền bay lên không trung, đồ trong đó rơi ra như hoa rụng, trong đócó một cái bay hơi cao, móc chính xác vào chùm đèn treo trên trần nhà.



Thư Hoán đờ người. Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn ngườinhìn, sờ cằm: “Hừm …”.



Thư Hoán tức quá, xé luôn bao giấy, đánh anh: “Tạianh hại đấy! Mau lấy nó xuống đi! >III<”.



“Được rồi, được rồi, anh lấy nó xuống là đượcmà.”



“Làm sao lấy được?”, sofa và chiếc ghế duy nhấttrong phòng dù cho có xếp chồng lên cũng không tới.



Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Anh bảo người làm lấy thangxếp lên”.



“Anh…anh còn bảo người ta lên đây, anh chê emchưa đủ mất mặt hay sao? T_T”.



“Được rồi, được rồi”, Từ Vĩ Trạch an ủi cô, “Đừngcuống, để anh làm thang, được chưa?”



“Thang người à?”



Từ Vĩ Trạch đã sẵn sàng, chỉ lên vai mình: “Lênđi”.



Thư Hoán chỉ vào mũi cô: “Em … em lên?”



Từ Vĩ Trạch cũng ngẩn người: “Không thế thì chẳnglẽ anh đạp lên em?”



Một chân anh cũng đủ đạp cô bẹp dí rồi.



Thư Hoán vừa tức vừa cuống, đành nói: “Vậy anhkhông được nhìn lên!”



Từ Vĩ Trạch rất phóng khoáng: “Yên tâm, anhkhông có hứng nhìn con trai”.



“...”



Thư Hoán đành trèo lên đôi vai rộng khỏe của anhtrước, sau đó nắm lấy tay anh, để mặc cho đôi tay mạnh mẽ của anh giữ lấy cô, edè đứng thật vững, rồi buông một tay ra, cố gắng với lấy cái bra chết tiệt kia.



“Này, tay anh đặt ở đâu thế hả?”



“Hứ? Anh chỉ đỡ lấy em thôi mà.”



“Anh đừng sờ mó lung tung!”



Từ Vĩ Trạch tỏ ra vô tội:”Anh có làm đâu”.



Khó khăn lắm mới lấy được cái thứ gây họa kia,Thư Hoán tức muốn run người: “Anh, thả em xuống”.



“Cẩn thận một chút”.



“Không được ngẩng đầu lên!”



“Anh đâu có …”



Lúc trèo lên còn suôn sẻ, lúc xuống thì loạn xạcả lên. Thư Hoán vừa cuống vừa tức, hoàn toàn không giữ được thăng bằng. Từ VĩTrạch tính toán chuẩn chiếc giường sau lưng, mặc cô hét lên rồi bật ngửa rasau, an toàn rơi xuống giường.



“Ha ha ha ha…”



Thấy anh cười trên sự đau khổ của cô, Thư Hoán hồiphục lại sau cơn hoảng loạn, thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì, anh dám nói anhchưa nhìn lén đi, em đánh chết anh!”



Từ Vĩ Trạch ngồi xuống cạnh giường, cười nói:“Cho dù nhìn lén thì nhiều nhất cho em nhìn lại là được”.



Sau đó tỏ vẻ như sắp cởi cúc áo vậy.



Thư Hoàn tức điên người, túm lấy gối đầu đập vàoanh: “Đi chết đi!”.



Từ Vĩ Trạch cười và đón lấy gối, rồi lại túm lấychân cô đang đạp đến. Ném bao nhiêu thứ để xả giận mà hoàn toàn không có tác dụng,ngược lại trong lúc đó còn bị anh đè xuống nữa.



Từ Vĩ Trạch bình thường lúc nào cũng thích tìmthứ gì đó để dựa, bộ dạng rất lười biếng, cứ như không đứng thẳng được, trên thựctế vóc dáng anh cao ráo, sức lực lại càng không thể xem thường.



Anh cười híp mắt, chỉ dùng một nửa công lực. ThưHoán đã không nhúc nhích gì được, bị anh đè đến mức chỉ thấy mắt mũi tối sầm lại.



“Này ..”.Thư Hoán ra sức vật lộn dưới lồng ngựcrắn chắn của anh. “Em … em không thở được …”.



Từ Vĩ Trạch cười, chống người lên, nhường chútkhông khí cho cô.



Thư Hoán thở phù phù: “Đi…đi ra … anh nặng chếtđi được ….”



Từ Vĩ Trạch chỉ cười nhìn cô chứ không buông ra.Khoảng cách và tư thế của hai người quá mờ ám, đôi chân trần của Thư Hoán cảmgiác được chất vải thô nhám của quần anh, bất giác thấy ngượng ngùng.



“Cô …”



Cánh cửa vốn khép hờ bị đẩy ra, người đàn ông bướcvào thấy hai người thì như sững sờ, nói ngay: “Xin lỗi, tôi quên gõ cửa”. Sauđó lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.



Đến ba giây sau Thư Hoán mới phản ứng, hú lên mộttiếng rồi một cước đạp bay Từ Vĩ Trạch: “Danh dự của tôi!!! T_T”



“Sao vậy?”



“Anh trai anh nhất định sẽ nghĩ là chúng ta đanglàm chuyện đó!”



Từ Vĩ Trạch nằm nghiêng trên giường, một tay chốngvào má, cười nói: “Chuyện đó nào?”



Cúc áo của anh vẫn mở, khuôn mặt thấp thoáng nụcười, có phần vô lại, mà cũng rất gợi cảm.



Thế nhưng Thư Hoán hoàn toàn không rung động trướcsắc đẹp chói lòa của anh, cuống quýt nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống lầu.



Thư Hoán mới chạy xuống nửa chừng thì Từ Vĩ Kínhcũng vừa ra phòng khách, Thư Hoán gọi anh một tiếng, anh ngừng lại, bình thảnxoay người, nhìn cô hì hục chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển: “Anh … anh tìmem có việc gì ạ?”



Từ Vĩ Kính trấn tĩnh trả lời cô: “Không có gì,tôi chỉ thấy cô mắc mưa, muốn hỏi xem có cần thuốc cảm hoặc canh gừng gì đókhông”.



Sau đó lại nhìn cô: “Có cần không?”



Lồng ngực Thư Hoán phập phồng: “Em … em và Từ VĩTrạch …”



“Hử?”



“Bọn em không làm gì hết, chỉ đùa thôi, mà đúnglúc anh ấy đè lên người em.”



Từ Vĩ Kính lặng lẽ nhìn cô: “Có liên quan gì đếntôi sao?”



Thư Hoán bỗng hoảng thêm: “Em … em chỉ muốn anhbiết, em không phải loại người đó …”



Từ Vĩ Kính vẫn rất bình tĩnh: “Ừ. Vậy cô có cầncanh gừng không?”



Thư Hoán có đầy cả một bụng những lời muốn nói,nhưng đối với sự bình thản không chút ấm áp của anh, lại chẳng biết nói gì nữa.



Cô rất sợ bị Từ Vĩ Kính hiểu lầm, còn đối với TừVĩ Kính, đây có phải hiểu lầm hay không thì có thể cũng chẳng khác nhau là mấy.



Từ Vĩ Kính như một bức tường, lạnh lẽo, cứng ngắc.Có lúc cho cô cảm giác hơi mềm mại, nhưng thực sự khi giơ tay chạm vào lại là sựlạnh lẽo vô cùng.



Cô đang thấp thỏm bỗng có cảm giác muốn khóc.



“Từ Vĩ Kính”



Từ Vĩ Kính nhìn cô.



“Thực ra em …”



Ánh mắt của anh bỗng hướng lên cao hơn, nhìnphía sau lưng cô, Thư Hoán hoang mang quay đầu lại.



Từ Vĩ Trạch đứng trên cầu thang, trong tay cầmđôi dép lê gấu trúc của cô, đang nhìn về phía họ.



“Tôi bảo nhà bếp nấu chút canh cho cô”.



Từ Vĩ Kính đi rồi, Thư Hoán đờ đẫn đứng đó, ngheTừ Vĩ Trạch gọi cô: “Gấu Hoán”, mới cố gắng ra vẻ bình thản quay người lại. TừVĩ Trạch đến trước mặt, vỗ vỗ đầu cô rồi quỳ xuống, nắm lấy gót chân nhỏ gầy củacô, giúp cô mang dép vào.



“Để chân trần chạy lung tung sẽ cảm lạnh đấy, lớnthế này rồi còn ngố thế”.



Chân chạm xuống đất thật lạnh, nhưng lòng bàntay Từ Vĩ Trạch lại ấm áp mềm mại. Thư Hoán không kìm được sụt sịt mũi.



“Thực ra anh trai anh không phải người bảo thủđâu.”



Mãi lâu sau Thư Hoán mới tỏ ra vui vẻ: “Thế à?”



“Chỉ là đang đóng kịch thôi, anh ấy cũng chỉ làanh trai, em cần gì chú ý đến suy nghĩ của anh ấy.”



“Không, em chỉ …”



Từ Vĩ Trạch bỗng nói: “Này, chắc em không yêuanh rồi đấy chứ?”



Nước mắt sắp tuôn của Thư Hoán lập tức chảy ngượcvào trong, rùng mình nổi da gà: “Từ Vĩ Trạch, anh đổi giọng khác đi đượckhông?”



Từ Vĩ Trạch nhìn cô cười, bất thần hỏi: “Vậy chẳnglẽ em đã yêu anh trai anh?”



Câu hỏi ấy quá bất ngờ, Thư Hoán không kịp trả lời.



Từ Vĩ Trạch tắt nụ cười, nhìn cô: “Anh nói đúngrồi?”



Thư Hoán cũng phản ứng: “Thèm … thèm vào ấy”.



Hai người nhìn nhau một lúc rồi Từ Vĩ Trạch lạicười vẻ thoải mái: “Wow, không phải chứ, còn dám để ý đến anh trai anh à?”



Thư Hoán cuống đến nỗi mặt đỏ lên, chối đây đẩy:“Em không có, em không có!”



Từ Vĩ Trạch khoanh hai tay trước ngực, dựa vàotường, ung dung nói: “Anh trai anh siêu xuất sắc!”



“Em biết”.



“Cũng đẹp trai chẳng thua anh bao nhiêu!”



“Em biết”. Đồ tự sướng!



“Thế nên … em cũng có thể tưởng tượng, có baonhiêu cô gái thích anh ấy”



“Em biết”.



“Đến giờ anh ấy vẫn độc thân, nguyên nhân chắcem cũng hiểu.”



“Em biết”.



“Anh trai anh là người rất khó tính, anh thật sựkhông nghĩ ra người phụ nữ sau này anh ấy thích sẽ là người thế nào.”



Thư Hoán đã đạt đến cực hạn: “Em biết, em biết,em đều biết hết!”



“Biết là được. Em nhìn mình xem, em hoàn toàn chẳngcó dự tính gì cho tương lai. Chúng ta học xong đại học, theo lý thì đều pháttriển sự nghiệp rất tốt. Công ty anh có một trưởng phòng hành chính là bạn cùngkhoa, cùng khóa với em, bây giờ lương của cậu ta một năm đạt cả triệu tệ, cònem bây giờ ngay cả công việc ổn định cũng không có. Thế là đã thua xa người tarồi”



“…”



“Còn nữa, em cũng chỉ là hơi xinh xắn thôi chứkhông phải đẹp gì cho lắm. Ngực không đủ to, mắt không đủ sâu, mũi cũng không đủthẳng, miệng cũng không đủ nhỏ, tóc cũng không đẹp, phía bên trán này … ôi emtiêu rồi, còn mọc mụn nữa!”



Từ Vĩ Trạch kể xong, Thư Hoán đã không nói nổi.



Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn kỹ rồi giật mình, vộiđưa tay giữ lấy mặt cô: “Em sắp khóc à?”



Thư Hoán mắt đỏ hoe, đẩy anh ra: “Em không có,tránh ra.”



Từ Vĩ Trạch luống cuống chân tay: “Này, anh đùađấy, đừng tưởng thật. Trước kia anh thường nói xấu em, em cũng đâu có sao”.



Lần này khác, anh đã miêu tả sự thất bại trongcuộc sống của cô quá chân thực.



“Được rồi, được rồi, lúc nãy anh nói bậy đấy. Thựcra em không thất bại, cũng không xấu xí.”



Vô dụng. T_T



“Được rồi, với tiêu chuẩn người bình thường thìem rất thông minh, xinh đẹp, dáng người cũng được. Đồ chơi em thiết kế chẳng phảirất được ưa chuộng sao, em xem trang web của em lượt view cao thế nào, ngay cảanh cũng thích.”



Quá muộn. T_T



Trước sự rầu rĩ của cô, Từ Vĩ Trạch đưa tay, giữchặt lấy khuôn mặt cô.



Thư Hoán có phần thắc mắc, sau đó anh áp sát lại,rất trịnh trọng hôn lên trán cô một cái.



Cô nghe Từ Vĩ Trạch nói với giọng dịu dàng lạthường: “Đây là sự khích lệ của tình yêu”.



Thư Hoán đang chìm đắm trong sự tự ti bỗng cóchút cảm động.



“Hoàng tử ếch xanh, ếch xanh cũng sẽ biến thànhcông chúa. Nên em được anh hôn thế này thì đá cũng biến thành vàng”.



“…=_=”



Cuối cùng Thư Hoán cũng cho anh một đấm.



“Được rồi, biết đánh người là chứng tỏ hồi phụcnguyên khí rồi”, giọng Từ Vĩ Trạch nghe rất thản nhiên, sau đó anh vò rối máitóc cô.



Thư Hoán làu bàu trách móc: “Ghét…”.



Từ Vĩ Trạch cười nói: “Mau về phòng nghỉ ngơiđi, ngủ một giấc, ngày mai trời sẽ lại sáng thôi”.



“Ừm”.



Từ Vĩ Trạch đi ngược về phía cô hai bước rồiquay đầu nhìn cô, ánh đèn để lại trên gương mặt anh một cái bóng mờ mờ: “Chúcngủ ngon. Gấu Hoán”.





Chương 12




Thư Hoán không ngủ ngon được như lời chúc củaanh, cả đêm cô rúc trong chăn tự kiểm điểm những thất bại mà Từ Vĩ Trạch chỉra, cứ lăn lộn trên giường, hoàn toàn không thể nào “ngủ ngon” được.



Nếu năm xưa cô không chuyển ngành giữa chừng,tìm công việc có liên quan đến ngành học thuận lợi và đúng kế hoạch, hoặc nếunăm xưa ngay từ đầu đã học Thiết kế mỹ thuật mà không lãng phí bốn năm đại học,hoặc nếu trước kia tờ vé số cô mua chỉ sai một số mà trúng thưởng ., ..



Nếu thế thì cô đã không thể quen biết Từ VĩKính.



Một đêm mất ngủ, buổi sáng loạng choạng xuốnggiường, Thư Hoán gục đầu ủ rũ với hai quầng thâm dưới mắt. Nghĩ đến hai quầngthâm này ngoài việc cản trở thiện cảm của Từ Vĩ Kính với mình, còn khó tránh khỏibị Từ Vĩ Trạch cười nhạo, cô càng cảm thấy cuộc đời xám xịt.



Chán chường lần theo bức tường đến đầu cầuthang, vừa hay Từ Vĩ Trạch cũng bước đến đó. Hai người bốn mắt nhìn nhau.



Hai quầng thâm trên mắt anh còn lớn hơn cô.



Thư Hoán lập tức chỉ vào anh: “Ha ha ha ha”.



Ngoài việc vui trên nỗi đau của anh ra, tâm trạngcô bỗng thoải mái hơn.



Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Tối qua thời tiết không đẹplắm, không thích hợp để ngủ …”



Thư Hoán cười xong lại nảy sinh chút ít lòng từbi, an ủi anh: “Không sao, anh như thế cũng rất đẹp trai. Quầng mắt này đencũng có phong cách lắm”.



Từ Vĩ Trạch choàng vai cô: “Như nhau cả thôi, quầngmắt của em cũng không kém cạnh. Chúng ta là cặp tình nhân có quầng mắt phongcách mà”.



Hai người đồng bệnh tương lân, mang theo quầngthâm mắt rất có phong cách đi xuống dưới.



Cả hai đều ngủ quá giấc, nhưng Từ Vĩ Kính đợi họbên bàn ăn vẫn nói: “Chào buổi sáng”.



“Chào buổi sáng”.



Từ Vĩ Kính vẫn giữ vẻ bình thản và tỉnh táo nhưthể sét đánh cũng không rung rinh, nhìn hai người loạng choạng, tinh thần kiệtquệ ngồi xuống đối diện.



“Hai người sao vậy?”



Cả hai đồng thanh: “Tối qua thời tiết không tốtlắm, ha…”



Từ Vĩ Kính cũng gật đầu: “Hơi bức bối, bảo ngườigiúp việc điều chỉnh lại nhiệt độ và độ ẩm trong phòng”.



Hóa giải ngượng ngùng xong, mọi người bắt đầu ănsáng, tiện thể xem báo và trò chuyện về tin tức mới để giải khuây.



Hai mắt Thư Hoán bỗng phát sáng, kêu lên nhưđang hoan hô: “Liveshow vòng quanh thế giới của Đoạn Kỳ Nhã, điểm đầu tiên sẽdiễn ra vào ngày Mười sáu, tối qua máy bay riêng đã hạ cánh”.



Từ Vĩ Trạch rắc bột ớt lên bánh bao, đó là kiểuăn độc đáo của anh: “Thế thì sao?”



Thu Hoán vẫn đang kích động, dạo này cô vất vảlàm việc, vùi đầu vào đám thỏ bong, không theo dõi kịp thời tin “hot” trên mạng,toàn phài dựa vào mục giải trí trên báo mới biết được tin tức về nữ thần tronglòng: “A a a, biết sớm thì tối qua em đã ra sân bay đón rồi”.



Từ Vĩ Kính ngừng dao nĩa, nhìn cô: “Cô thích cô ấy?”



Thư Hoán cầm tờ báo vẻ si mê: “Em cực yêu chị ấy.Chị rất đẹp, lúc cần trong sáng thì trong sáng, lúc cần gợi cảm thì gợi cảm,lúc cần đẹp theo kiểu con trai thì rất tuyệt, hình tượng biến hóa, dáng ngườivô địch. Anh nhìn nụ cười chị ấy, a, thế gian sao lại có người phụ nữ hoàn hảonhư thế cơ chứ…”



Từ Vĩ Trạch tỏ vẻ mặt như bị nghẹn bánh bao, đưatay ra choàng qua cổ cô: “Này, chắc không phải hôm nay em định báo cho anh biếtlà… thực ra em thích phụ nữ đấy chứ?”



“Nếu là chị ấy thì cũng không phải là không thể…^_^”



Từ Vĩ Trạch giữ vai cô, lắc lấy lắc để: “Nói nhữnglời ấy trước mặt anh, em bảo anh làm sao chịu nổi đây?”



Thư Hoán bị lắc đến choáng váng: “Hây, dù sao emcũng không có cơ hội chạm đến chị ấy, anh đừng thế mà …”



Từ Vĩ Kính nhìn hai người đang diễn trò: “Nếu đãthích thì sao không đi xem liveshow?”



Thư Hoán bị anh hỏi, bất giác thấy đau lòng: “Emkhông mua được vé! T_T Vé chợ đen đắt quá, mà còn không nhìn rõ mặt …”



Vé liveshow lần này mới bán ra, trong vòng mộttiếng đã hết sạch, cô không thể giành giật được. Mấy người bạn thân cũng chỉgiành được vé đứng. Những vé có vị trí tốt đều bị đẩy lên giá trên trời trêncác trang web, người bình thường thực sự không kham nổi.



Từ Vĩ Kính lại nhìn cô, sau đó nói: “Cô cần mấytấm?”



“Á?”



“Số lượng không nhiều quá thì tôi giúp cô đặtmua thử.”



“A a a?”



Đối lập với vẻ mặt như bị sét đánh của cô, Từ VĩKính vẫn rất bình thản: “Chúng tôi và Đoạn Kỳ Nhã có vài người bạn chung, trongcông việc cũng có qua lại với nhau nên có thể xem là thân quen. Nếu cô thíchthì có thể hỏi vé thử”.



“Thân … thân quen. ..”, Thư Hoán lập tức lắp bắp,“Người anh nói và người em nói là cùng một Đoạn Kỳ Nhã sao? Anh có thể chắc chắnlà chị ấy không?”



Từ Vĩ Trạch không chịu nổi, nhéo má cô: “Em tỉnhlại đi, lớn thế này rồi còn thần tượng ngôi sao ca sĩ à, không biết xấu hổ hả?”



Thư Hoán là fan cuồng nên giãy nảy lên: “Nhã đạinhân, chị ấy không chỉ là ngôi sao mà còn là thiên hậu, là nữ thần!”



Từ Vĩ Trạch nghiến răng kéo má cô: “Này, trước mặtbạn trai em, là anh, em có thể si mê người khác hay sao? Hử?”.



Thư Hoán bị anh nhéo đến nỗi mặt biến dạng, vẫnkiên định không khuất phục: “Nếu em là đàn ông, em nhất định sẽ đá anh, chạytheo chị ấy, đừng ai tranh giành với em …”



“Ồ?”, Từ Vĩ Trạch ngứa răng. “Vậy em nhất định sẽhận anh trai ai”.



Thư Hoán bị anh nhéo nên nói không rõ chữ: “Tợiseo?”



“Cô ấy từng thích anh trai anh.”



Thư Hoán giật mình tỉnh lại trong sự si mê củachính mình: “Hả, hả?!”



Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Tối qua cô ấy vừa xuốngmáy bay, việc đầu tiên là gọi điện cho anh của anh”.



Thư Hoán nhìn anh, lại nhìn Từ Vĩ Kính, lắp ba lắpbắp: “A…a….”



“Tiếc là em ngủ, không thì đã gọi em dậy nghe lỏmrồi.”



“Ưm…ưm…:



Từ Vĩ Kính nói ngắn gọn: “Bọn anh xưa nay chỉ làbạn”.



Thư Hoán đơ người, nói như đang nấc cụt: “Ơ …ơ…”



Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Này, em là máy cassette đóhả?”



“…”



Đối với cô Đoạn Kỳ Nhã là thần tượng hoàn mỹ chỉtồn tại trong thế giới hư ảo, còn Từ Vĩ Kính là cảnh tượng đẹp nhất trong thếgiới hiện thực của cô, mà giữa họ lại có liên quan đến nhau.



Anh ngồi đối diện, cách cô không quá một mét vàđang bình thản ăn bữa sáng, vẫn rõ ràng, thân quen như trước. Thư Hoán lại cảmthấy gương mặt anh cũng trở nên hư ảo và xa vời như thế giới trong tạp chí vậy.





Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Rina Ishihara

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ