Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen Teen - Gấu ơi, giúp anh trang 9

Chương 17




Đến sân bay Haneda đã có nhân viên phục vụ và xecủa khách sạn đợi sẵn, hai cô không tốn chút sức nào, đặt chân đến khách sạn mộtcách suôn sẻ và bình an.



Lúc check in ở sảnh khách sạn, quả nhiên sau khixác nhận thân phận, làm xong thủ tục, quản lý đưa đến một phong thư, lại lễphép nói bằng tiếng Anh: "Đây là phong thư gửi cho cô Thư".



Sờ vào phong thư thấy không hề mỏng, Thư Hoánhơi bất ngờ, cô không có khái niệm về độ dày mỏng của giấy, cho dù với anh đâylà món tiền nhỏ nhưng có lẽ vẫn nhiều hơn rất nhiều so với dự tính của cô.



Đối phương lại chu đáo bổ sung: "Nếu cầntôi có thể đếm giúp cô, xác nhận số tiền mặt này".



Thư Hoán cúi đầu nhìn số tiền trên phong thư, bấtgiác ngẩn người,



Tuy yên Nhật vốn nhiều số 0, nhưng dãy số phíasau vẫn rất nhiều.



Nếu là tiền tiêu vặt người khác tặng cho mình,cô sẽ nghĩ khoảng mười ngàn yên là hợp lý nhất. Thế nhưng với sự phóng khoángvà chu đáo của Từ Vĩ Kính thì số tiền tiêu vặt một trăm ngàn yên cũng đã là vôcùng rộng rãi rồi, đổi sang cũng hơn bảy ngàn tệ, có thể mua được rất nhiểu thứở cửa hàng mỹ phẩm, cơ bản bằng một nửa số tiền cô mang theo.



Thư Hoán nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, đếm dư ra mộtsố 0 chăng, nhìn một trăm ngàn thành một triệu. Nhưng đối phương đã giúp cô đếmxong: "Tổng cộng là một triệu yên Nhật, xin cô giữ lấy".



Trong tích tắc mặt Thư Hoán đỏ bừng, cắn chặtmôi, ngay cả tay cũng đang run lên nhưng không phải vì vui sướng.



Cô muốn khóc. Nếu Từ Vĩ Kính ở trước mặt, chắccô sẽ khóc òa lên mất.



Cô muốn xin anh đừng đối xử ân cần với cô như thế.Nếu không cho dù cô biết mình hoàn toàn không có khả năng nhưng cũng sẽ hoangtưởng bậy bạ.



Một sự giày vò dịu dàng.



Nhân viên phục vụ đã mang hành lý đến phòng, vừađóng cửa, Nhan Miêu đã bắt đầu xúi giục: "Đàn ông tốt như thế, cậu mau tómlấy anh ấy đi!".



"Cậu có cần thấy tiền là sáng mắt thếkhông? T_T”



"Không chỉ là vấn đề tiền bạc, sự chu đáo củaanh ấy mới là hiếm có. Người đàn ông sợ tớ không đủ tiền dùng, đặc biệt chuẩn bịtiền tiêu vặt chắc cả đời này tớ sẽ chẳng bao giờ gặp được."



Thư Hoán khổ sở trùm chăn lên đầu: "Anh ấychỉ thích chăm sóc người khác thôi, đối với người nhà anh ấy cũng thế mà”.



"Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa."



"Tó nói thật, haizzz..."



"Có người đàn ông nào lại chịu tốn tâm sứcvì một cô gái mà không có ý đồ gì không chứ?"



Cô cũng hy vọng Từ Vĩ Kính có ý đồ với cô nhưngdạng đàn ông như anh, muốn gì có đó, có sa sút đến nỗi có ý đồ với cô không?



"Anh ấy rất coi trọng tình cảm với bạn bèvà người nhà, nên...”

Nhan Miêu lắc lắc cô: “Tỉnh lại đi, đừng lừa gạtbản thân nữa, rõ ràng là anh ấy quan tâm đến cậu”.



Thư Hoán khó mà giải thích. Cô rất muốn ôm ấp hivọng như những cô thiếu nữ nhưng gương mặt thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính thật sựrất khó để người ta có được dũng khí ấy.



Quy mô khách sạn tuy nhỏ nhưng tinh tế cổ điểnvà không đông đúc, nằm ngay giữa trung tâm thành phố huyên náo, cũng có vẻ yêntĩnh và bình thản của riêng nó.



Hai người cất xong đồ, nghỉ ngơi một lúc trongphòng rồ tắm rửa thư giãn cho hết những mệt nhọc trong suốt quãng đường đi. ThưHoán tắm xong, mặc một bộ áo choàng tắm bằng nhung dài, cảm thấy rất thoải máidễ chịu, Cô muốn trải nghiệm việc ngắm cảnh đêm, ánh đèn đường bên ngoài kianên đến khung cửa sổ, bấm cho rèm cửa hạ xuống.



Rèm cửa chấm đất của khung cửa sổ lớn dần dần mòra. Bên ngoài không phải là cảnh thành phố như cô mong đợi, cũng không phải cảnhvườn tược mà lại là đường dây điện, đường ray tàu điện đan xen chằng chịt.



Thư Hoán đơ người như khúc gỗ.



Làm "láng giềng" của đám đường ray đócó cảm giảc gì, tuy cô vẫn chưa chính thức trải nghiệm, nhưng ai cũng có thể tưởngtượng được ngủ bên đám đường ray đó thì sẽ gặp ác mộng như thế nào, có lẽ nửađêm cũng bị rung động mà tỉnh dậy, chứ đừng nói là được yên tĩnh.



Không đợi cô kinh hoàng xong, trong ánh đèn, đãcó một đoàn xe màu trắng vụt qua trước mắt như sao băng. Thư Hoán không kịpphòng bị vội lùi lại một bước, đưa tay bịt lấy tai.



Nhưng thực tế lại rất yên tĩnh chứ không ồn àonhư cô tưởng tượng. Trong phòng chỉ thấy ánh sáng vụt qua, hoàn toàn im lặng,giống như một bộ phim câm đặc sắc.



Trong mấy phút đờ đẫn ấy, lại có một đoàn xe lướtqua trước mắt, nhanh chóng và yên tĩnh.



Dường như Thư Hoán đang đứng trước một màn hìnhđã tắt mất âm thanh, cảm thấy an toàn một cách kỳ quặc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnhtượng hối hả bậc nhất của thành phố phồn hoa.



Bất giác Thư Hoán đưa tay ra sờ lớp cửa kính. Mọihuyên náo bền ngoài đều được ngăn cách bởi bức tường kính dày ba lớp này. Trongsự ồn ào phiền huyên náo nơi đây lại có thể thấp thoáng một sự yên tĩnh bất ngờđến thế.



Lúc này cô lại nhớ đến Từ Vĩ Kính. Cô nghĩ rằngtrong sự yên lặng lạnh nhạt của anh, có lẽ cũng che giấu một sự nhiệt tình rấtlớn, khiêm nhường nhưng nồng nhiệt. Cô càng nhớ đến anh nhiều hơn bất cứ lúcnào.



Thư Hoán bất chấp việc phải tiết kiệm tiền điệnthoại quốc tế, ôm quyết tâm dùng hết tiền trong thẻ điện thoại để gọi cho Từ VĩKính.



Bên kia nhanh chóng nghe máy. Tuy chỉ là giọngnói của người đàn ông bình thản đến không thể bình thản hơn nhưng lại khiếntoàn thân cô run rẩy.



"Đã đến khách sạn rồi à?”



Thư Hoán nắm chặt di dộng: "Đến rồi ạ, rấtthuận lợi... Cảm ơn anh đã để cho em..



"Đừng khách sáo, phòng có thích hợpkhông?"



"Rất thích hợp, rất đẹp."



"Vậy thì tốt."



Thư Hoán chỉ thấy có gì đó đang dâng trào tronglồng ngực, nhất thời không biết nên nói gì, bên kia cũng im lặng nhưng không hềcúp máy.



"Em..."



"Cô..."



Hai người cùng lên tiếng, im lặng cùng lúc, TừVĩ Kính lại nói: "Cô nói đi".



"Em... em muốn hỏi là, anh ăn cơmchưa?", câu hỏi cũ rích. T_T



Cũng may Từ Vĩ Kính vẫn kiên nhẫn trả lời:"Ăn rồi, còn cô?".



"Vẫn... vẫn chưa…”



"Cô có thể đến nhà hàng ở lầu bảy, hôm nay tôiđã đặt chỗ ở Ekki Bar & Grill giúp cô rồi, khẩu vị và phong cảnh cũng ở đókhá, cô thử xem sao."



"A..."



"Ăn xong thì hai cô đến trung tâm spa đểmát xa tinh dầu, cứ ký hóa đơn là được. Tối nay về nghỉ ngơi, ngày mai hãy dạophố."



“Vâng…”



“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."



"Vâng..."



Ở Từ Vĩ Kính có một sức mạnh khiến người ta phụctùng, cam tâm tình nguyện được anh sai khiến, hoàn toàn không muốn phản kháng lạicòn cảm thấy hạnh phúc.



Đến khi Nhan Miêu tắm xong, hai người đều vì nhữngnguyên nhân khác nhau mà không vội đi mua sắm, giúp nhau sắp xếp hành lý rồilên lầu dùng bữa.



Khách sạn không lớn lắm nhưng mọi thứ đều rấtphong phú. Ở đâu cũng có thể nhìn thấy các bộ sưu tập nghệ thuật của bảo tàngGuggenheim hoặc MOMA1, màu sắc cách sắp xếp khá bạo dạn, thiết kế đơn giảnnhưng lại vô cùng thời trang.



1 Phòng trưng bày nghệ thuật hiện đại New York.



Ngay cả trong nhà hàng thời thượng như Ekki Bar& Grill cũng mang phong cách thiết kế New York đương đại, hiện đại nhưngkhông kém phần ấm áp, xa hoa nhưng không phô trương, khiến người ta sững sờnhưng lại không tạo cảm giác xa cách.



Hai người ngồi vào chỗ dành cho bốn người, cùngchọn món rồi vừa thưởng thức cảnh đêm vừa nhấm nháp, thong thả, tự do tự tại đếnbất ngò, cảm thấy rất mới lạ và hưng phấn.



Nhưng Nhan Miêu bỗng tỏ ra ngượng ngùng, chụp lấythực đơn rồi dựng đứng lên che mặt.



Thư Hoán ngờ vực: "Gì thế?".



Nhan Miêu thậm thụt nói: "Hình như tớ nhìnthấy sếp tớ!”.



“Trùng hợp thế á? Ai?"



"Cái người huênh hoang nhất ấy, suỵt...Hình như anh ta đến đây, đừng nhìn!"



Cô nàng nói quá muộn, Thư Hoán đã không kìm đượcquay đầu lại nhìn.



Người đàn ông vóc dáng cao ráo, tay chân dài, cómột mái tóc ngắn ấy hoàn toàn không giống người làm kinh doanh, gương mặt nửacười nửa không, trắng trẻo đẹp trai, nhưng mới nhìn thì đã biết chẳng phải dạnghiền lành, một bên tai còn đeo khuyên đính kim cương.



Nếu trẻ hơn vài tuổi thì chắc chắn sẽ là đại cacủa nhóm thiếu niên bất lương lúc nào cũng trốn học. Còn bây giờ anh ta mặc âuphục chỉnh tề, đứng đắn vô cùng, trông không giống người làm ăn, lại thêm nhữngngười đi cạnh, nhìn giống ông trùm của băng đảng xã hội đen.



Thư Hoán bất giác run sợ: "Này, công ty cậu...là làm ăn bất hợp pháp hả?".



“… Chắc là vậy nhưng tớ luôn là công dân tốttuân thủ luật pháp."



Người đàn ông nhướng mày, tự nhiên bước đến.



"Thư ký Nhan."



Thư Hoán cứng người bất động, còn đương sự thì rụtcổ trốn sau tờ thực đơn một cách hèn nhát.



"Tôi nhớ lúc cô xin nghỉ phép, lý do là đinghỉ tuần trăng mật với chồng."



“…”



"Nên", anh ta nhìn sang Thư Hoán, lạinhướng mày, "Chẳng lẽ vị này là..



“…”



"Hiếm khi cô chịu bỏ tiền đến những nơinày, tôi cũng không quấy rầy hai người nữa", người đàn ông cười nói"Chúc tân hôn vui vẻ".



“=_=…”



Đợi anh ta đi xa rồi, Nhan Miêu ló mặt ra khỏi tờthực đơn, phẫn nộ: "Tên khốn!".



"Wow, mắng ghê thật, anh ta từng làm chuyệngì xấu xa lắm hả?"



"Dù sao cũng khốn nạn", Nhan Miêu tứctối, vẻ mặt như ăn phải rau héo, "Kể chuyện của hắn mà muốn lộn mửa. Nào,uống rượu đi".



Thư Hoán ăn càng cua: "Tớ vừa phải diễn vaibạn gái của Từ Vĩ Trạch, vừa phải đóng vai chồng cậu, các người có thể đừng bắttớ kiêm nhiệm nhiều vậy không?".



Cô đúng là không biết chọn bạn, ai cũng đem côra làm bia đỡ đạn. Chẳng lẽ cô có gương mặt cho thuê để kết hôn hay sao vậy?



Ăn uống no say xong, Nhan Miêu hào hứng đi spa,so với đi mát xa tinh dầu thì Thư Hoán vẫn nghĩ là nên đi thăm Từ Vĩ Trạch đangcô đơn nơi xứ lạ có vẻ có tình người hơn, thế là cô xếp lại những món đặc sảntrong nước mang cho Từ Vĩ Trạch, gọi điện cho anh.



Tốc độ đến của Từ Vĩ Trạch cũng nhanh như tàu điệnvậy, đến nỗi Thư Hoán còn nghi ngờ rằng không biết anh có tuân thủ luật giaothông không nữa.



Lúc cô xuống lầu ra khỏi đại sảnh thì thấy Từ VĩTrạch đang đứng bên xe đợi mình, dịu dàng đẹp trai, dáng người như ngọc. Bốn mắtnhìn nhau, anh chàng liền để lộ ra lúm đồng tiền mê người.



Khi Thư Hoán lại gần, Từ Vĩ Trạch cười và đưatay ra, tóm lấy eo cô nhấc lên, bế bổng quay một vòng.



Cảnh gặp nhau ở nước ngoài này rất cảm động,nhưng...



"Này này! Em đang mặc váy!!!"



Từ Vĩ Trạch buông cô xuống, vẫn ôm lấy cô, cúi đầucười: "Wow, sao em lại trở nên hào phóng thế, chịu ở khách sạn năm sao à.Cuối cùng đã nghĩ thông rồi hử?".



Thư Hoán vẫn đang lóng ngóng kéo váy xuống đềphòng tốc lên: "Là anh trai anh giúp thanh toán đó. Anh ấy không báo anhbiết à?”.



Từ Vĩ Trạch ngẩn ra, sau đó cười nhẹ nhõm: “Ừ phải,anh quên mất”.




Chương 18




Chung cư phục vụ kiểu khách sạn mà Từ Vĩ Trạch sốngkhá gần với nơi anh làm việc, phòng ốc rộng rãi, có thêm ban công, từ cửa sổ lớntrên cao nhìn xuống có thể tận hưởng khung cảnh về đêm ở Tokyo, hàng vạn ngọnđèn như thu vào tầm mắt, thực sự là một nơi rất tốt.



Giá cả tuy không bằng khách sạn cô đang ở, nhưngTừ Vĩ Trạch lại ở những mấy tháng, Thư Hoán rất nghi ngờ rằng không biết liệuanh có khả năng tạo ra giá trị tương đương như vậy cho công ty không.



Thấy Từ Vĩ Trạch gọi điện bảo người mang dép lêvà bát đũa đến, Thư Hoán trách: “Ở đây dài ngày mà anh lãng phí quá! Không chịuthuê một ngôi nhà sao?”.



Từ Vĩ Trạch sờ mũi: “Anh đi công tác mà, khôngthể cứ bắt bản thân làm việc nhà được”. Sau đó anh lại giữ vai cô, nhìn từ trênxuống, “Đương nhiên nếu em đến giúp làm việc nhà cho anh thì ở chung cư bìnhthường cũng được”.



“…”



Từ Vĩ Trạch lại nói bằng giọng thôi miên: “Thựcra cũng rất tốt, như thế có thể giúp công ty tiết kiệm, em cũng không cần trảtiền ăn ở bên ngoài”.



“Thôi bỏ đi…”, lại định lừa cô làm ôsin miễn phíchứ gì.



Nhưng căn phòng này quả là có một tầm nhìn tuyệtvời, Thư Hoán nhoài người ra lan can ngoài ban công: “Nhìn từ bên này thấy đẹpquá…”.



Từ Vĩ Trạch dụ dỗ: “Thực ra anh tăng ca rất nhiều,ngày nào cũng chỉ về ngủ thôi. Em đến đây có thể tận dụng được căn phòng này,thế mà em lại không chịu”.



“… Em không thèm.”



Chơi với Từ Vĩ Trạch bao năm nay, Thư Hoán đã khắcghi một chân lý: Việc mà nghe có vẻ tốt đến bất ngờ thì tất nhiên là giả.



Làm gì có chuyện để cô ăn miễn phí như thế.Trong tay Từ Vĩ Trạch, cô chưa bao giờ được ăn miễn phí bữa nào cả.



Hai người đã ăn tối rồi, họ xé vỏ bao những mónđồ ăn vặt cô mang đến, xếp đầy hai đĩa hoa quả sấy và mực khô, lại thêm bia lạnh,chân trần ngồi trên sàn nhà, chuyện trò vô tư thoải mái.



Từ Vĩ Trạch bỗng hỏi: “Tại sao em chấp nhận đểanh trai anh trả tiền hộ mà không cho anh trả?”



“A…”, nhất thời Thư Hoán không trả lời được, mộtlúc sau mới nói, “Hai người khác nhau…”.



Từ Vĩ Trạch cười hỏi: “Có gì khác?”.



“Ưm, em không có lý gì mà dùng tiền anh, tự dưnglại lợi dụng anh…”



Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Còn anh trai anh? Lợi dụnganh ấy thì không sao?”.



Tuy cô rất cố chấp, rất độc lập, khí khái hơn rấtnhiều người đàn ông khác, nhưng nếu là Từ Vĩ Kính thì chút khí thế đó của côcũng biến mất, cô thích cảm giác được anh chăm sóc, cam tâm tình nguyện yếu đuốitrước mặt anh.



Ánh nhìn vừa giao nhau, Thư Hoán thấy cảm xúcthiếu nữ đáng xấu hổ của mình đã bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấu, bất giác đỏmặt: “Anh trai anh là anh lớn trong nhà, dùng tiền của anh ấy xem như là dùngtrong chi phí chung”.



Từ Vĩ Trạch cười cười, không nói gì nữa, chỉ chồmlại gần.



Thư Hoán nhìn gương mặt bỗng chốc lớn hẳn ra trướcmặt: “Làm gì thế?”.



Từ Vĩ Trạch một tay giữ sau gáy cô, không đợi côphản ứng đã cắn vào má cô một cái thật mạnh.



Thư Hoán đau quá hét lên, huơ tay đánh anh văngra. Từ Vĩ Trạch cắn miếng này rất ác, đồ mất nhân tính!!!



Nhìn nụ cười tà ác của anh, Thư Hoán càng cảm thấyđau không chịu nổi, nước mắt như chực rơi ra. Mắt rưng rưng cô đi tìm gương,nhìn một lúc, quả nhiên trên má in dấu hai hàm răng rất rõ.



Thư Hoán tức muốn điên lên: “Anh dám cắn em hả!Mà còn cắn mạnh nữa chứ!”.



Từ Vĩ Trạch nâng mặt cô lên, cười nói: “Nhìn dấuvết này mới biết răng anh rất đều và hoàn hảo. Lúc nhỏ mẹ anh vì muốn chạy theothời đại nên bắt anh em anh niềng răng, kết quả bác sĩ nói, ông ta thực sựkhông thể nhắm mắt làm trái lương tâm để kiếm món tiền đó, kiên quyết không chobọn anh đeo”.



Thư Hoán đã tức đến nỗi đầu bốc khói, không thèmnghe anh tự sướng: “Anh là đồ biến thái, cắn chết anh cắn chết anh! ”.



Từ Vĩ Trạch phóng khoáng nói: “Được rồi, đừng giậnmà, để em cắn lại là được chứ gì”. Sau đó đưa cánh tay cho cô với vẻ không biếtsợ chết là gì.



Thư Hoán tức giận nhe răng ra, nhắm chuẩn và cắnxuống. Một giây trước khi bị cô cắn, Từ Vĩ Trạch đã rụt tay lại nhanh như điện.



Thư Hoán cắn vào khoảng không, hai hàm răng vavào nhau côm cốp, lại mất đà ngã nhào vào lòng anh, tức đến hét toáng lên: “Emphải giết anh!!! ”.



Từ Vĩ Trạch ôm cô, cười nói: “A, anh nhớ ra taymình chưa được rửa sạch, có lẽ cắn vào sẽ không ngon lắm, định chà rửa sạch sẽrồi mới cho em cắn”.



Thư Hoán đã tức đến độ thở phì phì, bị anh ômnhư thế liền ôm chặt cánh tay đang giơ ra trước mặt, tức tối cắn lung tung: “Emcắn chết anh cắn chết anh!!! ”.



Từ Vĩ Trạch để mặc cô cắn hả giận, cúi đầu cườihỏi: “Thịt anh thế nào?”.



Thư Hoán giận dỗi nói: “Khó ăn chết được! Mặnquá!”.



Thực ra là chẳng có tí vị mặn nào cả. Từ Vĩ Trạchkhông mấy khi ra mồ hôi, trên người chỉ có vị bạc hà và cả hương chanh. Taychân anh dài, cơ bắp rắn chắc, khung xương hoàn hảo, công tâm mà nhận xét thìcánh tay này có thể gọi là một bữa đại tiệc tươi sống ngon lành.



Từ Vĩ Trạch hơi dùng sức, thuận thế đè cô xuống,cười và thì thầm: “Nếu thấy anh không ngon thì đó là cách ăn của em khôngđúng”.



“…”



“Có cần anh chỉ em cách ăn ngon nhất không? Hử?”



“=-=…Anh có cần bậy bạ thế không?”



Hormone của Từ Vĩ Trạch tỏa ra rất lợi hại, hiệuquả củ cây thuốc phiện cũng chỉ thế mà thôi. Hễ anh đùa giỡn thế này thì chắcchắn có rất nhiều thiếu nữ ngây thơ bị hạ gục rồi.



Từ Vĩ Trạch buông tay, ngồi dậy, sờ sờ mũi: “Emthật chẳng biết thưởng thức gì cả”.



Cũng may cô đã miễn dịch.



Hai người đùa giỡn đến khát khô cổ, trong lúctrò chuyện đã uống sạch cả một tủ lạnh chứa đầy bia mà không hay biết.



Vốn tửu lượng của Thư Hoán cũng chỉ tầm tầm, làmsao chịu nổi việc lấy rượu làm nước lã. Tuy không đến nỗi mất kiểm soát nhưng dầndần gò má cũng đỏ bừng lên.



“Em… em phải về thôi.”



Từ Vĩ Trạch kéo cô lại: “Em thế này đi taxi vềlàm sao anh yên tâm được”.



“Anh… anh thật vô nhân đạo, anh không lái xe đưaem về hả?”



Từ Vĩ Trạch chìa tay: “Lái xe sau khi uống rượusẽ bị phạt rất nặng. Anh không thể biết luật mà phạm luật được”.



Thư Hoán cố gắng suy nghĩ rồi trợn mắt nhìn anh:“Vậy… vậy phải làm sao?”.



“Tối nay em ngủ ở đây đi. Dù sao giường cũng đủrộng.”



“Ồ…”



“Em có cần rửa mặt không?”



“Ưm…”



Thư Hoán mắt kèm nhèm, cảm giác Từ Vĩ Trạch bếcô lên, rồi lại cảm thấy bình thường. Tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưngkhi hai người họ ở cạnh nhau thì đúng là không cần phải lo lắng gì. Nếu anhthèm muốn cô, thì việc họ quen biết đã bao năm nay anh đã sớm ra tay rồi, đâu cầnđợi đến hôm nay.



“Đúng… đúng rồi, anh đừng kể cho anh trai anhnghe nhé.”



Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Hử?”.



“Em… em không muốn anh ấy hiểu lầm chúng ta.”



Từ Vĩ Trạch như khựng lại: “Em quan tâm đến suynghĩ của anh ấy thế à?”.



“Ưm”, Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo anh: “Làmsao đây? Em thích anh trai anh lắm”.



Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Thích nhường nào?”.



“Thích thế này này…” Thư Hoán đưa tay ra dấu,sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, “Không, thích thế này cơ…”.



Từ Vĩ Trạch cười cười: “Thế còn anh?”.



Thư Hoán nhìn anh, ngờ vực: “Anh… anh là Từ VĩTrạch mà”.



Khái niệm “Từ Vĩ Trạch” và “thích” nằm ở haikhông gian hoàn toàn khác nhau, cô vẫn chưa đặt chúng lên cùng một đường thẳngđể xem xét.



“Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn anh phảikhông?”



Thư Hoán chếnh choáng say: “Anh… anh cũng cổ vũem sao?”. Cô ôm chầm lấy anh, áp mặt vào ngực anh, “Anh… anh thật tốt… xứng… xứnglà bạn…”.



“Gả vào rồi em có thể là ‘bà nhỏ’, đúng không?”Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, “Gấu Hoán, em gả cho…”.



Thư Hoán vẫn còn say nhưng đã có thể suy nghĩ:“Hả? Em không muốn làm bà nhỏ, em… em muốn làm đại gia…”.



“…”



“Em… em còn nằm mơ nhà anh phá sản, sau… sau đó,anh trai anh đến bám đại gia là em…”



Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Này, dù sao anh cũnglà người của nhà họ Từ, phá sản rồi anh phải làm sao?”.



Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: “Thế, thế anh cũngđến luôn, em nuôi hết…”.



Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Em có chắc sẽ nuôi nổikhông?”.



Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầmnhìn, chăm chú ngắm gương mặt anh: “Ủa, anh… anh cũng đẹp trai quá đó chứ”.



Từ Vĩ Trạch cười nói: “Cảm ơn”.



“Sao trước đây em chưa… chưa phát hiện ra nhỉ…”



Từ Vĩ Trạch cười nói: “Tối nay em có thể từ từthưởng thức, không sao cả”.



Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫnmơ màng. Phải mấy phút sau, cô mới nhớ ra mình đang ở nước ngoài liền vặn ngườimột cái thoải mái.



Tay bỗng đập vào một thứ gì đó, hai cú vặn ngườithư giãn buổi sáng của cô dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.



Đó là một gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừaxa lạ.



Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nàocô cũng gặp; xa lạ, là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ ở khoảngcách gần thế này.



Nhận ra hai người đang nằm trên một chiếc giườngvới tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáyđụng cái cộp vào tủ đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.



Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vìâm thanh đó mà mở mắt ra, thấy cô liền nở nụ cười có phần mơ màng, như đangngái ngủ: “Chào buổi sáng”.



“Hu…” Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình,rõ ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: “Anh… anh…”.



Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, nói với vẻ vô tội:“Này, đừng hiểu lầm, anh chưa làm gì cả”.



Thư Hoán lại chỉ mình: “Em… em…”.



“Em cũng chẳng cho anh thấy gì cả.”



“Vậy, vậy em làm sao…” Rốt cuộc cô đã cởi sạchquần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ cô chẳng nhớ gì hết.



“Là chính em đòi lấy quần áo của anh, sau đó bòvào nhà tắm thay. Anh cũng không hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đếnviệc thay quần áo ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?”



Thư Hoán lại sờ mặt, dường như đã tẩy trang: “Ủa,em rửa mặt hồi nào… nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu…”.



Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày nói: “Anh cũngkhông rõ. Em say đến không thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũngchỉ có thể ôm lấy bồn cầu”.



Trong sự hoảng loạn của Thư Hoán, anh lại nói vẻsuy nghĩ: “Thế nên, chắc em đã dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy…”.



Thư Hoán muốn ngất xỉu.



Hù dọa cô sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mớicười nói: “Đùa đấy. Em đòi phải tẩy trang xong mới đi ngủ, anh đành mua sữa tẩytrang cho em ở gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em”.



“…”



“Nhưng quần áo thì đúng là em tự thay, anh chẳngnhìn thấy gì cả.”



Thư Hoán thở phào: “Cũng may…”.



Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cô cũng khôngthể chấp nhận sự cố đáng sợ là anh nhìn thấy cơ thể mình được.



Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Em cũng không cầncăng thẳng, anh chẳng nhìn thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, anh cũng khôngthèm nhìn đâu. Ngày nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ”.



Dù sao cô cũng có trước có sau mà, tuy nhỏ nhưngcái gì cũng đầy đủ, ít nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị nói thê thảmnhư thế…





Yui Nishikawa - Akiho Yoshizawa - Rina Ishihara

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ