Tác giả: Rani (cobala_green)
Thể loại: Tình cảm
Rating: Tất cả
Status: on-going
Giới thiệu nhân vật : - Như Quỳnh: Học
sinh lớp 12. Đang ra sức làm thêm để kiếm tiền để đền cái laptop cho chị
hai. Nhưng không có việc nào làm được quá hai tuần do bản tính hậu đậu.
- Quốc Huy: Sinh viên đại học. Đẹp trai, học giỏi. Gia đình rất giàu có. Bản tính lạnh lùng nhưng cũng rất trẻ con.
- Lâm Vũ: Bạn chung lớp với Quỳnh.Là một người tốt bụng, dễ thương. Lớp trưởng rất được bạn bè yêu quý.
- Phi Vân: Bạn thân của Quỳnh. Là em họ của Huy.
Chương 1
- Lại bị đuổi việc nữa hả ? -Vân hỏi khi thấy cái mặt buồn xo của con bạn.
- Ừ ! Cái số tao ko làm gì được quá hai tuần mày ạ. - Quỳnh thiểu não.
- Ai bảo mày hâu đậu quá chi T_T
- Tao cũng có muốn vậy đâu. Haiiiz - Quỳnh thở dài - Cứ như vầy biết khi nào mới đủ tiền đền laptop cho chị hai đây
- Thì cứ xin ba mẹ ấy.
- Tao không muốn. Cái gì cũng xin tao cảm thấy khó chịu lắm.
- Ừh. Thôi mày cứ vui lên đi . Lấy lại tinh thần mà tìm việc mới chứ. Xuống canteen tao khao.
- Ừa. Mày xuống trước đi. Tao lên thư viện lấy tài liệu cho lớp rồi xuống.
Nói rồi Quỳnh đi lên thư viện ôm về một đống tài liệu. Vừa đi tới khúc cua về lớp nó :
- Á á.. RẦM !!
Nó va phải một nam sinh làm đống tài liệu trên tay rơi xuống đất. Nó ngẩng lên coi cái kẻ đáng ghét nào vừa đụng phải nó, “Phải cho một trận tơi tả mới được” Quỳnh nghĩ thầm. Thế mà vừa mới thấy cái “kẻ đáng ghét” kia nó ngẩng ngơ cả người chẳng nói nên lời. Bởi vì.. bởi vì.. cậu ta rất đẹp trai
- Có sao không vậy ? -Nam sinh kia hỏi.
- Hả ?? À.. Không.. không sao - Nó lắp bắp trả lời.
Không nói gì thêm hắn ta bỏ đi. Lấy lại bình tĩnh rồi mới Quỳnh thầm nghĩ: “Đáng ghét ! ít nhất cũng phải xin lỗi mình một câu chứ ” Nó gọi tên kia:
- Này bạn!
Tên kia cũng chẳng thèm quay lại.
- Này tên đáng ghét kiaa !! Làm ngta ngã rồi bỏ đi như vậy hả !!!! - Quỳnh hét lên như cái loa phường =)
Cũng có hiệu quả, hắn ta quay lại. Tiến thẳng đến chỗ Quỳnh.
- Vậy thì muốn sao đây hả ? -Hắn nói cộc lốc >. - Này ăn nói cho nó lịch sự nhé. Làm người ta như vầy rồi bỏ đi là sao ?
- Thì chẳng phải nói không sao rồi còn gì ?
- Khi nào ? Mấy giờ mấy phút mấy giây ?
- Hm… Vậy thì muốn gì ?
- Xin lỗi đi!
- Hừm. Nhiều chuyện quá ! -Hắn lầm bầm, rồi nhìn vào cái đồng hồ trên tay - Trễ giờ mất rồi. - Rồi hắn nhìn Quỳnh - XIN LỖI - Sau đó thì quay lưng bỏ đi một mạch.
Quỳnh đứng đó tức điên người.
Nó thu dọn lại đống tài liệu, với tay tới cuốn sách ở phía bên phải thì nó chạm tay vào một ai đó, nó và cả người kia đều vội rút tay lại. Là Lâm Vũ.
- Để tớ giúp cậu nha ! - Vũ lên tiếng vừa cười thân thiện.
- Àh.. Uhm ..Cảm ơn cậu ! - Quỳnh lúng túng.
Hai đứa cùng nhau thu dọn đống tài liệu rồi cầm về lớp.
CANTEEN
- Sao lâu vậy ? - Vân cằn nhằn.
- Nhắc lại càng thấy bực mình !
- Chuyện gì?
- Hồi nãy bị một tên va phải thế mà lại chẳng được xin lỗi tử tế.
- Sao không tung chiêu ra. Mày chỉ cần ra một đòn thì thế nào hắn ta chẳng phải vào viện.
- Yaa. Sao tự nhiên lại quên ta.
- Chỉ có một lí do để mày quên thôi.
- Lí do gì?
- Hắn ta đẹp trai lắm phải không ?
- Đúng đúng. Sao biết ?!?
- Thì chỉ có trai đẹp mày mới không động thủ thôi. Còn không thì
- Mà kệ. Trong cái rủi có cái may
- Kể nhanh đi.
- Thì lúc sau đó tao gặp Vũ, cậu ấy giúp tao đem đống tài liệu về lớp. Cậu ấy thật là galang. - Quỳnh cười vui vẻ.
- Hèn chi mày vui như vây . - Vân cũng cười nhưng thật ra cô bạn đang rất buồn.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên Quỳnh đi làm gia sư. Dù đã làm qua nhiều việc part time nhưng đây là lần đầu tiên nó làm gia sư. Với bảng điểm của nó thì xin làm gia sư là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nó đang đứng trước ngôi nhà được trung tâm giới thiệu tới.
-WOW. Cái này mà gọi là nhà hả trời ! - Quỳnh sững người trước căn biệt thự nguy nga trước mặt nó. Nó bấm chuông.
- Cháu tìm ai ? - Một người đàn ông có gương mặt phúc hậu ra mở cửa.
- Dạ cháu được giới thiệu tới đây làm gia sư ạ.
- Vậy thì cháu vào đi.
- Cháu cảm ơn bác.
Sau đó nó được dẫn vào trong nhà. Ở đây mọi người đều mặt đồng phục giống nhau, kiểu như là mấy cô hầu gái trong truyện tranh Nhật Bản vậy đó. Còn bà quản gia thì nhìn mặt rất là đáng sợ, đi bên cạnh bà ấy mà Quỳnh chẳng dám nói lời nào.
- Đây là phòng của Huy thiếu gia, cô sẽ dạy học cho thiếu gia ở đây.
- Dạ - Quỳnh nói khẽ trong miệng, nó nghĩ thầm “Cái gì mà thiếu gia chứ, thời buổi nào rồi”
- Mời cô vào, và nhớ là đừng làm cho thiếu gia bực mình đó.
- Dạ.
Rồi Quỳnh bước vào phòng. Nó không thể tin nổi đây lại là một cái phòng. Nó nhìn xung quanh. Cái phòng này rộng gấp mấy lần cái phòng của nó. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàn và sáng loáng.Trên trần là chùm đèn cực kì đẹp. Ở giữa phòng là một cái giường rất rộng, chạm trổ tinh sảo. Trên giường có một người đang ngủ. “Chắc là gã thiếu gia gi đó rồi, bây giờ là mấy giờ mà còn ngủ chứ” Quỳnh nghĩ thầm. Nhưng nó không dám đánh thức hắn ta vì nhớ lời bà quản gia.
Quỳnh tiến lại cái bàn học gần đó ngồi chờ “ thiếu gia” tỉnh dậy.
5 phút. 10 phút. 20 phút.
“ Đã nửa tiếng rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu dậy hả trời “ Quỳnh bực bội nhìn đồng hồ, rồi lầm bầm. Nó đánh liều tới đánh thức hăn dậy.
-Này dậy đi - Nó lay lay – Dậy đi, học nhanh rồi tôi còn về chứ. Này này….
Đột nhiên cậu thiếu gia kéo tay nó, giật mạnh lôi nó nằm trên giường, Quỳnh chưa kịp phản ứng gì hết thì hắn ta ôm chầm lấy nó, kéo cái chăn lại che cả hai người. Quỳnh vùng vẫy đang định hét lên thì đã bị một bàn tay che miệng lại rồi, Quỳnh càn vùng vẫy thì hắn ta càng ôm chặt hơn.
“Đồ háo săc ! Không chịu thả ra ah ? Cậu sẽ biết tay tôi”
Quỳnh không vùng vẫy nữa nó nhẹ nhàng kéo chân lên, đá thật mạnh vào “chỗ ấy” của hắn.
- Đồ háo sắc, tiểu nhân, đê tiện…Quỳnh tuôn một tràn cho bõ tức.
- IM ĐI - hắn ta quát lên - Cô vừa làm cái gì đó hả.
Hắn ngồi dậy, Quỳnh lúc này mới nhìn rõ mặt của “thiếu gia” thì ra là cái tên hôm qua đã tông phải Quỳnh.
- Thì ra là cậu à.
- Sao lại là cô, cô vào nhà tôi làm gì. Đừng nói cô là gia sư của tôi nha.
- Tôi là gia sư của cậu thì sao nào. Cái đồ biến thái.
- Ai là biến thái chứ.
- Không thì tại sao khi nãy lại làm thế chứ.
- Thì…thì…. Mà ai bảo cô đứng gần giường của con trai thế chứ.
- Thì tôi phải gọi cậu dậy để học chứ .
Hắn ta ôm bụng cười ngặt ngẽo - Cô mà dạy tôi à. Nhìn lại mình đi.
- Tôi thì sao nào, xinh xắn , dễ thương, học giỏi.
- Nói mà không biết ngượng miệng ah.
- Nếu cậu không chịu học thì thôi. Tôi về đây. Tôi không muốn phải dạy loại người như cậu đâu. Hủy hợp đồng đi.
- Tôi không hủy nếu thích thì cô cứ hủy đi, rồi bồi thường.
- Nè người không chịu học là cậu mà tại sao tôi phải bồi thường.
- Tôi không chịu học là chuyện của tôi, còn chuyện của cô là dạy mà. Cô không thích thì hủy đi.
- Cậu đừng có mơ. Nhưng tôi cảnh cáo nếu bữa sau còn hành động như vậy nữa thì cậu chết chắc.
- Mà sau này cô phải gọi tôi là thiếu gia đó nghe chưa.
- Được rồi tôi về đây. Thưa THIẾU GIA. - Quỳnh nhấn mạnh hai chữ thiếu gia ở cuối.
Huy nở môt nụ cười thật là bí hiểm ^^
Hôm nay là sinh nhật Vũ, Quỳnh đã thức dậy thật sớm để làm cái bánh kem hình trái tim để tặng cậu ấy. Nó vô cùng hồi hộp vì hôm nay sẽ quyết định sẽ tỏ tình với Vũ.
Nhưng vừa đến lớp nó đã thấy có rất nhiều bạn nữ đang tặng quà cho Vũ rồi. Trong số đó có cả Hoa khôi của trường có nữa. Nó thấy tim mình nhói, Quỳnh không vào lớp, nó bỏ ra phía dãy phòng học ở sau. Nó đi lang thang thì đụng phải một người.
- RẦM !!
- Á. Cái bánh của tôi. Híc..Làm sao đây . - Quỳnh nhìn vào cái bánh kem đang dẹp lép.
- Mình xin lỗi. - Giọng nói rất quen thuộc. Là Vũ. - Cậu không sao chứ.
- À. Quỳnh bối rối. - Không.. Không sao.
- Mình xin lỗi đã làm hư cái bánh của cậu. Mình sẽ đền cho cậu cái khác nhé.
- Kh.. không cần đâu.. Thật ra thì… thì.. - Mặt Quỳnh đỏ như gấc.
- Có chuyện gì vậy ? Vũ thắc mắc.
- Thật ra thì bánh này là mình làm để.. để.. tặng cậu đó. - Mặt Quỳnh không thể nào đỏ hơn nữa.
- Thật không ? -Vũ lên tiếng.
Quỳnh khẽ gật đầu.
- Có phải là cậu thích tớ không ?
Quỳnh gật đầu, nó cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn Vũ vì bây giờ mặt nó nóng ran.
- Tốt quá rồi - Vũ thở phào.
- Là sao ? - Quỳnh nhìn Vũ khó hiểu.
- Um... - Bây giờ tới lượt Vũ đỏ mặt. - Thật ra mình cũng thích Quỳnh từ lâu rồi nhưng không dám nói, mình sợ Quỳnh không thích mình.
- Mày nhỏ tiếng lại đi !! - Quỳnh bịt miệng nhỏ bạn lại.
- Um. Chuyện thế nào. Kể tao nghe đi. Lãng mạn không ?!?
- Không. Không như tao hay mơ tí nào cả
Rồi Quỳnh kể lại cho Vân nghe. Vân có vẻ rất vui cho con bạn, nhưng thật ra thì Vân đang rất buồn.
...
Quỳnh bước vào căn phòng của Huy. Không còn ngạc nhiên như lần đầu vào đây, lần này nó hơi sợ hãi, và đề phòng. Quỳnh bước vào phòng, không thấy Huy đâu, nó nhìn ngang nhìn dọc.
- Sao không có ai vậy ta ? - Nó lầm bầm.
- NÈ - Một giọng nói vang lên làm nó giật nảy người. Thì ra là Huy. - Làm gì mà giật mình vậy hả? Định ăn trộm gì sao
- Ăn nói cho cẩn thận. Tôi chỉ là sợ cậu lại giở trò gì thôi.
- Trò gì là trò gì ? Mà sao không gọi tôi là thiếu gia.
- Ah. Quên. Sorry Thiếu gia - Quỳnh cười trừ - Vậy thì bắt đầu học nha thiếu gia.
Rồi hai đứa bắt đầu học.
- Mà nhìn cậu to lớn vậy mà chỉ mới học lớp 10 thôi hả ? - Quỳnh ngạc nhiên.
- Um - Huy cười thầm.
- Bị lưu ban hả ? - Quỳnh tò mò.
- Không có.
- Lạ nhỉ. Nhìn mặt cậu phải lớn hơn hoặc bằng tuổi tôi thôi chứ, sao lại mới học lớp 10 vậy ta ? - Quỳnh thắc mắc.
- Nè nhiều chuyện quá. Cô tới đây dạy học hay điều tra tôi hả? - Huy bực mình.
- Được rồi, xin lỗi thiếu gia. Vậy thì làm bài kiểm tra này trước đi, để tôi kiểm tra năng lực của cậu.
- Oke !!
Nửa tiếng sau, Quỳnh nhìn sang vẫn thấy tờ giấy của cậu ta trắng tinh.
- Này sao không làm đi.
- Khó quá không biết làm.
- Thiếu gia ơi, mấy bài này là cơ bản mà, sao lại làm không được chứ?
- Không biết thì không làm là đúng rồi, còn hỏi gì nữa .
- Ôi trời ơi! – “ Đầu óc ngu si tứ chi phát triển”- Quỳnh nói nhỏ trong miệng.
- Nè !! Lầm bầm cái gì đó.
- HẢ !? Không có gì. Vậy thì bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cậu giải từng bài một nhé thiếu gia.
- Um - Huy (lại) cười thầm.
Thế là Quỳnh bắt đầu giảng cho Huy từng bài một, hắn ngồi chống cầm nhìn Quỳnh giảng bài rất là chăm chú. Nhưng thật ra hắn chẳng nghe giảng, rồi hắn nhìn Quỳnh và mỉm cười.
CHƯƠNG 4 Kết thúc buổi học.
- Đây là bài tập ngày hôm nay, thiếu gia làm rồi bài nào không biết thì hôm sau tôi sẽ hướng dẫn.
- Ừm. Được rồi.
-Vậy tôi về đây !!
- Khoan. Tôi muốn hỏi một câu.
- Nói.
- Cô làm bạn gái tôi nha .
- Sax !! Điên à. - Quỳnh trừng mắt nhìn Huy.
- Điên gì mà điên - Huy quát.
- Tỏ tình tôi mà lên giọng vậy hả thiếu gia ?
- À..Thì.. trả lời đi.
- Thứ nhất tôi không thích có bạn trai nhỏ tuổi hơn đâu.(Nhầm rồi cưng) Thứ hai, tôi-có-bạn-trai-rồi.
- Vậy là từ chối đó hả ?
- Vâng thưa thiếu gia. Đơn giản vậy mà không hiểu à ?
- Vậy thì không tốt đâu !
- Có gì mà không tốt chứ ?
- Thì…- Huy cười bí hiểm- Trước sau gì cũng.. Mà thôi cô về đi. À, để tôi đưa về nha.
- Không làm phiền thiếu gia. Tôi có hẹn với bạn trai rồi - Rồi Quỳnh lè lưỡi trêu.
...
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Quỳnh và Vũ. Vũ đã hẹn nó trước khu vui chơi.
- Chết trễ rồi - Quỳnh vội vã chạy tới chỗ hẹn. Bỗng nó đụng phải một người - Á… - RẦM !!
- Xin lỗi.. Cậu có sao.. A Quỳnh.
- Vũ à !?
- Cậu có sao không - Vũ lo lắng.
- Không sao. Hì.
- Sao vội vậy. Đi đứng cẩn thận chứ.
- Um.. Tớ sợ cậu đợi lâu.
- Không sao. Thôi giờ qua ghế đá ngồi tí nha.
- Ừ.
Hai người tới cái ghế đá gần đó, dưới gốc cây xà cừ to nhất công viên. Tán lá rộng của cây xà cừ khiến cho những ánh nắng của buổi xế chiều không còn gắt nữa, mà chiếu những ánh tia nắng xuyên qua các tán lá, soi bóng trên sân, thật thanh bình. - Hôm nay thời tiết thật đẹp - Quỳnh lên tiếng.
- Um. Cậu có muốn uống gì không?
-Không. Mình thích ăn kem hơn.
- Um. Vậy cậu chờ ở đây nhé tớ đi mua kem.
- Oke. Nhanh nha.
Rồi Vũ chạy đi mua kem, Quỳnh nhìn theo cậu bạn, khẽ mỉm cười. Quỳnh ngồi ngân nga hát một mình. Nó thấy có một người rất lạ gần đó, trời khá mát mẻ, không nắng lắm, không lạnh lắm, thế mà người đó lại “chơi” luôn một cây đen. Đội cái mũ lưỡi trai đen che gần nửa khuôn mặt, cái áo khoác đen có mũ trùm lên, cộng thêm đôi kính cũng đen nốt. Đôi khi hạ cái tờ báo xuống nhìn qua bên phía Quỳnh, nhưng khi thấy nó nhìn sang thì hắn ta( có lẽ là con trai, mà cứ cho là con trai đi) lại đẩy tờ báo lên. Quỳnh hơi thắc mắc nhưng cũng hơi sợ.
- Cậu ăn kem đi. - Vũ chìa cây kem ốc quế ra trước nặt Quỳnh.
-Mình đoán thôi. Do hồi bữa cậu làm bánh kem socola tặng mình đó.
-Thì ra là vậy. Cậu thông minh thật!- Quỳnh làm dấu number one và nháy mắt thật tinh nghịch với Vũ, khiến cậu bạn mỉm cười thật dễ thương.
Hai người cùng nhau ăn kem và nói chuyện rất vui vẻ, Quỳnh cảm giác có người đang nhìn mình.Bất giác Quỳnh nhìn sang chỗ người ao đen, anh ta lật đật kéo tờ báo lên ra vẻ đọc rất chăm chú.
Rồi hai người rủ nhau chơi mấy trò cảm giác mạnh trong công viên.
-Cậu có chắc là muốn chơi không vậy ? - Vũ e ngại nhìn Quỳnh.
- Đừng có khinh thường mình nhé, mấy trò này mình chơi hoài.
- OK. Vậy thì let’s go.
Khi hai người chơi hết các trò cảm giác mạnh thì trời đổ mưa.
- Mình vào kia trú mưa đi -
- Ừ.
Rồi Quỳnh và Vũ chạy vào một mái hiên gần đó trú mưa.
-Cậu có lạnh không?
-Không.. ẮC XÌ !!
-Vậy mà nói không?
Vũ cởi cái áo khoác của mình choàng qua cho Quỳnh
-Cảm ơn cậu.- Quỳnh mỉm cười. Nụ cười của cô ấy luôn làm Vũ phải cười theo.
Hai người đứng trú mưa và luyên huyên với nhau đủ chuyện trong tiếng mưa , tiếng gió và tiếng hắc xì của Quỳnh.
-Thôi tạnh mưa rồi, mình về thôi!
-Ừ.-Quỳnh vừa bước chân ra khỏi thì bị trượt ngã- Á !!
-Cậu có sao không?- Vũ vừa hỏi vừa đỡ Quỳnh dậy.
-Không sao.
-Cẩn thân tí nha, Đường trơn lắm.
-Cảm ơn cậu.Á !!
-Sao vậy
-Chân tớ đau quá.
-Chắc là trật chân rồi. Thôi, để tớ cõng cho. Lên đi.
- Thôi..
-Ngại gì chứ, sức khỏe là quan trọng nhất mà.Lên nhanh đi
- Ờ..
Quỳnh leo lên lưng Vũ, mặt đỏ ngần, bây giờ nó đang ở gần, rất gần Vũ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!