Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Teen - Hoặc tất cả hoặc không gì cả trang 10

- Bà... bà.... Phải rồi vừa mơ
- Và ông vừa nói dối ?
- Tôi, tôi...
- Để tôi ở một mình được không?
- Nhưng bà...
- Không sao đâu. Tôi không có ý định chết vì tình - nó nhếch môi cười khẩy
- Bà vẫn còn đùa được sao?
...
Im lặng
.
.
.
"Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu:
Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết..."
.
.
.
- Kim, cho tôi gặp Kim, tôi có điều cần nói - tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa
Lần đầu tiên đôi mắt nó biết "nhìn" về hướng ấy sau khi tỉnh lại. Là Bin. "Tại sao anh ta còn đến đây?"
- Kim, cho anh giải thích - Bin xô cửa xông vào mặc sự ngăn cản của Mun
- Anh lừa tôi thế chưa đủ sao?
- Không, không như em nghĩ đâu. Anh... anh yêu em
- Nhưng anh yêu Kún của anh hơn tôi. Chẳng phải anh đã chọn cô ấy khi nói ra những lời tàn nhẫn trước Bun sao
- Anh, anh...
- Anh về đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa - nó nói, giọng không biểu lộ chút cảm xúc
- Anh xin lỗi....
Đôi mắt nâu trầm ngập tràn sự hoang mang và đau khổ. Ngoài kia, cơn mưa xuân đang rả rich. Không nhiều, không dữ dội nhưng thấm sâu trong lòngđất, thấm sâu vào lòng người. Sự đau khổ cùng cực cũng đã xiết chặt tâm hồn và con tim chằng chịt vết sẹo. Cả đời này, cả kiếp này nó sẽ không thể quên kẻ ấy, người đã khiến trái tim nó không bao giờ biết yêu thương trở lại. Không còn phải băng giá, không còn phải lạnh lùng. Chỉ còn nỗi đau và sự im lặng sẽ không bao giờ chết...
---
Những ngày sau đó
- Ôi sướng quá, tao được trở lại chỗ ngồi thân yêu rồi - nhỏ Hiền sung sướng
- Mày được trở lại chỗ ngồi thân yêu hay được trở về với bạn Quân yêu quý - Kim chọc
- Xí, ai thèm, nhưng mà tao tiếc qúa, mấy chàng đẹp zai về nhà hết zồi - nhỏ xị mặt xuống
Lặng im
---
Kim như đã hứa với thằng bạn yêu qúy, nó sống thật với chính mình, không còn chút giả tạo về vẻ ngoài lạnh lùng nữa. Nó quay lại với sở thích chọc ngoáy bọn bạn xung quanh rồi cười, nụ cười không chút gượng gạo. Còn về chuyện tình cảm, Bin không tìm nó và nó cũng không tìm hắn. Không có bất kì cuộc chạm trán nào. Cuộc sống của nó dường như đã bình yên trở lại và không còn tồn tại người con trai ấy nữa
Nhưng nhiều lúc nó vẫn trầm tư ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Mùa xuân đã đến thật rồi! Những chồi non mơn mởn đang hé mở dưới nắng vàng rực rỡ. Tiếng chim hót rộn ràng khắp sân nhưng lòng nó không vui thêm được chút ít. Vẫn đau, một nỗi đau âm ỉ luôn tồn tại. Nó không thể làm tan biến nhưng cũng không muốn nỗi đau ấy trỗi dậy mạnh mẽ. Vì vậy những lúc nghĩ đến hắn, nó có cách làm mình tạm quên đi. Nghe nhạc, đây là biện pháp còn hữu hiệu hơn cả uống rượu - nó nghĩ vậy và chỉ mới nhớ ra hôm trước
*Hai con thằn lằn con
*Một con vịt
*Bà ơi bà
...
Toàn là bài hát thiếu nhi và một số bài rap chế. Nhưng mỗi khi nghe nhạc, nó lại vui và cười, nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở. Kim thấy biết ơn thằng nhóc hồi đó đã chỉ cách cho mình hết buồn những lúc bị mẹ mắng và còn hữu hiệu cho cả mai sau

Nó không hiểu tại sao tin tức về "cuộc tình tay bốn" lại được cả trường biết đến và trở thành tiêu điểm bàn tán. Nhỏ Thu được thể lên mặt hay đá đểu những lúc nó ngang qua. Nhưng Kim mặc kệ, nó không muốn đánh nhau hay tặng nhỏ cái tát giáng trời nào nữa (làm người ai cũng nên có chút lòng từ bi). Một số anh chàng thấy nó xinh xắn đáng yêu mà bị "thằng Bin" lừa đâm "lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa chỉ căm tức chưa được xả thịt lột da uống máu... hắn". Ấy vậy mà lũ con gái lại nhao nhao lên nói rằng nó dùng "mỹ nhân kế" không đạt, làm sao sánh được bằng "Kún của hắn". Nó cũng chẳng thèm quan tâm...
Chỉ đến một ngày
Nắng đẹp
Trời quang
Có một anh chàng "tỉnh tò" với nó
Nó thấy "kết" chàng ở đoạn thuộc làu tất cả các bài thơ tình của Xuân Diệu nên khuyến mãi một nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở. Vậy mà chàng tưởng nó đổ thật huyên thuyên khắp nơi. Đến phút này thì nó đành xổ toẹt ra cái sự thật phũ phàng, nó không có yêu chàng ấy. Trước mặt hàng trăm đứa hs, chàng đau khổ, chàng uất hận và cuối cùng chàng dọa sẽ nhảy lầu tự vẫn. Nó vẫn bơ đi mà không hề để ý hậu quả. Chàng nhảy thật! Nó shock. Cũng may chàng chỉ thương nhẹ: xương sườn gãy mấy cái, chân tay què hai, đầu chảy máu u một cục
Nó không biết làm thế nào để thoát khỏi sự đời trớ trêu này nữa.
Nhưng thật may mắn làm sao, thằng bạn thân thật thân lại ra tay cứu rồi cô bạn nhỏ bé
...
- Này thế còn nhỏ Liên thì sao? - nó lo lắng trước quyết định của Mun
- Không còn yêu lâu rồi! - hắn đáp giọng tỉnh bơ
- Đừng có lừa tôi đấy - nó nghi ngờ
- Có vẻ bà vẫn chưa hiểu hết thằng bạn thân này lắm - Mun ra vẻ trách móc
- Thế sao hôm trước còn đỡ nhỏ, làm tôi cứ tưởng....
- Tôi bảo rồi, hôm trước là giận bà quá tôi mới thế
- Vậy là chúng ta lại "yêu" nhau à? - Kim hí hửng như bắt được vàng
- uhm nhưng lần này tôi có điều kiện - hắn ra vẻ bí mật
- Điều kiện gì?
- Bà giúp tôi tìm hiểu... nhỏ Hạnh nhé! (thì thầm)
- What??? - nó trố mắt
- Giúp tôi nhé Kim, please, please, please... - Ờ cũng được, tôi thích nhỏ Hạnh hơn Liên đấy. Nhưng nhỏ ghét ông lắm ai bảo thích chảnh cơ :))
- Thế mới nhờ giúp
- Nhưng mà tôi với ông giả vờ thì làm sao ông tán nhỏ được?
- Thì bà cứ bảo với nhỏ là bà khó khăn mà tôi là bạn thân nên giúp đỡ. Nhỏ càng kết tôi hơn cho xem - mắt long lanh
- Được rồi nhưng mà lần này không gọi là t.y nữa nhé. Củ chuối lắm
- ok, được thôi honey
- Trời ơi! Tôi đập chết ông đấy
...
Và thế là chuỗi ngày yên ổn của nó được lặp lại. Sự lặp lại cần thiết nhưng không thể kéo dài mãi
- Kim ơi có thư này cháu - tiếng cô hàng xóm gọi nó
- Dạ cháu cảm ơn cô - nó lễ phép đáp
...
"Gửi vợ yêu quý"
Nó xém xỉu. "Thằng nào chơi ác zậy? Mình có chồng hồi nào chứ"
"Còn nhớ bạch mã hoàng tử này không công chúa ngủ trên giường?"
--- Hồi tưởng
- Này em là ai sao lại ngủ ở đây? - một thằng bé lay nó dậy hỏi
Nó dụi dụi mắt trả lời
- Em là công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến cứu
- Anh là bạch mã hoàng tử đấy nhưng mà em là công chúa ngủ trên giường mà
- Nhưng em vẫn là công chúa
- Thế thì sao?
- Mẹ em bảo hoàng tử sau này sẽ lấy công chúa
- Vậy sau này anh sẽ lấy em
---
- Là thằng nhóc đó - Kim giật mình thảng thốt
Lá thư rớt xuống sàn nhà trong ánh mắt tròn vo không hề chớp chớp
"Em sắp 18t nhỉ, thế là hoàng tử chuẩn bị rước công chúa về lâu đài rồi"
"Hả" - mặt nó méo xẹo, không thể choáng hơn được nữa
"Trời ơi, bựa thật. Sao tôi phải lấy thằng nhóc 3t này chứ?"
Kim ức chế đập hết nồi niêu xong chảo... chỉ thiếu điều chưa "đập đầu vào tường" tự vẫn. Sau một lúc nó mới dám cầm thư lên đọc tiếp
"Em đừng shock vội nhé, công chúa của anh!"
"Ọe"- nó buồn nôn. Thằng này ác thật, tin thế bảo sao không shock, mà lại còn "công chúa của anh" - nghe tởm phát kiếp
"Thật là thất vọng trước luật pháp nước ta, em 18t là được lấy chồng trong khi anh phải 20t mới được lấy zợ. Chúng mình lại phải đợi nhau 2 năm nữa rồi"
"Aaaaaaaaa, không phải lấy thằng cha dở hơi đó rồi. Em yêu VN quá!" - nó nhảy câng câng trên giường
(Chưa lấy chứ đâu phải không lấy ! ^^)
"Vì vậy, anh muốn chúng mình tiến xa hơn trước khi lấy nhau ví dụ như: yêu đương, hẹn hò,... Anh vẫn luôn nhớ em từ hồi ấy đến giờ, còn em có nhớ anh không?"
Nó mắt tròn mắt dẹt nhận ra mình vừa bị chơi một vố khá đau
"Trời ơi, không có yêu đương gì hết, thằng này không chập cũng thần kinh rồi" - nó hét lên
"Anh biết em đang choáng nhưng đừng vì thế mà bảo anh điên hay chập chỗ nào. Có gì chúng mình từ từ tìm hiểu. Add nick yahoo anh nhá: hoangtu.binladen"
"Đến cái nick cũng củ chuối nữa. Thằng này đúng là có vấn đề về trí tuệ. Đừng có hòng mà ta add"
Nhưng hỡi trời cao đất dày ơi, nó biết kêu cứu ai nữa khi mà dòng chữ to đùng đập ngay vào mắt nó
"Không add là anh đến tận nhà tìm hiểu đấy! ^^"
Nó lả cả người. Cười được khóc được
"Trời ơi sao hồi xưa mình có mắt như mù chọn phải cái thằng dở hơi này thế"
Ngồi thừ một lúc Kim đành đưa ra quyết định táo bạo "add nick thằng đó"
Kim.kim.kim - available
"Buzz
Chào nàng công chúa ngủ trên giường!"
Nó nghệt mặt ra, sau một lúc mới định thần lại. Thằng cha "bạch mã hoàng tử" hành động nhanh thật. Sau một hồi suy đi tính lại, nó mới... accpect hoangtu.binladen. Và sau một lúc nữa nó mới nghĩ ra xem pm lại gì
"Ờ " - câu chào lãng xẹt nhất quả đất, nó ước chàng hoàng tử thấy nó quá nhàm chán nên sẽ xem xét lại
Quả là trời không hành nó quá, hắn cũng nhận ra sự "vô trách nhiệm" trong câu nói ấy
"Em chào chồng hay nhỉ"
"Ai là chồng tôi chứ, đồ hoàng tử dở hơi"
"Hey, nói năng cẩn thận kẻo không anh cho rớt đài đó"
"Được thế thì tôi cảm ơn anh quá :D" - nó hí hửng
"Em ghét anh thế sao? L"
Nó thấy hơi hơi tội hắn trước câu hỏi này. Quả thật ngoài cái vụ thư tình và việc ép buộc cưới xin thì nó cũng quý thằng nhóc ấy lắm.
"Không đến nỗi ghét, chỉ tại anh bắt tôi cưới anh đấy chứ"
"Nhưng chính em cầu hun anh hồi xưa mà :((" (ăn vạ)
Mặt mũi nó đỏ tưng bừng. Đúng là xấu hổ thật
"Nhưng đấy là hồi xưa, tôi chưa biết gì cả nên nói bừa sao anh lại coi là thật được nhỉ?"
"Thế giờ làm bạn vậy nhé J"
Nó thấy câu nói này mới dễ chịu làm sao!
"Có thế chứ"
"Sau này có lỡ yêu anh hay muốn lấy làm chồng thì đừng hối hận đấy"
"Xí, không thèm"
"À mà gọi anh -em như xưa đi, nghe sướng hơn.Gọi anh-tôi xa cách quá L"
"uhm cũng được thôi J"
...
Vậy là từ ngày đó, nó có thêm người bạn "Bạch mã hoàng tử". Nó không nói cho ai biết về "thằng nhóc" này, ngay cả Mun cũng mù tịt. Nó cũng không biết tại sao mình lại ém nhẹ vậy nữa, chỉ là cảm giác thích thú khi có một người bạn "của riêng" mà không ai động chạm.
Kim online thường xuyên hơn và chat với "hoàng tử" nhiều hơn
Nó thấy thật thoải mái khi trò chuyện với hắn: hắn thích chọc ghẹo hay làm nó tức anh ách trong lòng (hồi xưa cũng thế). Nhưng hắn cái thiện được tính hài hước bằng những câu bong đùa khiến nó cười lăn lộn. Phải nói "thằng nhóc" này có sức "lôi cuốn" rất lớn. Nhưng đáng tiếc nó vẫn chưa biết được "dung nhan" của hắn
Kim.kim.kim: Cho em ảnh anh đi, anh biết mặt em rồi mà Hoangtu.binladen: ứ cho đâu, bao giờ lấy anh làm chồng thì xem thoải mái
Cứ nhắc đến chữ "vợ chồng" là nó phải đánh lạc hướng và vì thế mặt mũi hoàng tử ra sao vẫn là vấn đề những nhà bác học cần quan tâm
---
Mọi chuyện diễn ra bình yên cho đến khi mùa xuân đã không còn se lạnh. Nắng ấm hơn, trời trong và xanh hơn. Đã cuối tháng ba rồi. Hè sắp đến
- Kim, cho mình nói chuyện với cậu được không? - một cô gái lịch sự hỏi nó
Kim quay lại, hơi bất ngờ vì người con gái ấy
Mặc dù không thích Kún lắm nhưng nó vẫn lịch sự đáp lại
- Có việc gì không? - nó hỏi
- Có, việc liên quan đến Bun
Nó ngạc nhiên. Từ sau hôm ấy, nó không gặp Bin và cả Bun nữa. Có vè nó hơi vô tâm khi nghe thấy câu "Mày vẫn yêu Kim, tao biết chứ" mà vẫn dửng dưng không để ý. Có lẽ thời điểm để nó hàn gắn mối quan hệ với Bun đã đến. Không yêu nhưng nó vẫn muốn làm bạn với anh
- Được thôi
#Canteen trường
- Cậu biết gì không?
- Biết gì là biết gì?
- Về bệnh tình của Bun
- Bun có bệnh sao? - nó sững người hoảng hốt
- Bun bị bệnh tim. Đã là giai đoạn cuối rồi, có lẽ không trụ được lâu nữa đâu
"Cái gì vậy" Tai nó như ù đi. Câu nói vừa nãy hình như không có thật. Nó nghe lầm thôi hay đại loại như thế
- Cậu...cậu nói gì?
- Bun sắp chết rồi
---
Hôm đó anh hẹn nó ra quán cà phê có chuyện cần nói. Nó vẫn còn nhớ như in hình ảnh anh hôm đó, đôi mắt anh không còn dạt dào tình yêu thương mà thay vào đó là sự lạnh lùng, vô cảm.
- Chúng ta chia ta đi - đó chính là câu anh nói đầu tiên và cũng là cuối cùng buổi hôm đó
Anh nói rồi bỏ đi, không một lời giải thích, không một câu xin lỗi.
...
- Thôi đi Kim, em quá rồi đấy - Bun tức giận lên tiếng
- Ôi anh hùng cứu mỹ nhân à? Nó nói mà giọng như lạc đi, một nỗi đau chợt nhói lên trong long nó
- Sao em trở nên như vậy? Em ác quá đó. Bun thất vọng nói ánh mắt nhìn thẳng vào Kim quyết liệt nhưng phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm
...
- Xin lỗi
- Không sao - Bun không quay lại , chỉ đáp lạnh lùng.
...
---
"Tất cả là do anh bị bệnh, tất cả là vì em sao Bun"
Ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Đôi vai nhỏ bé run rẩy dưới ánh nắng ấm áp. Trái tim bé nhỏ thắt lại và chảy máu. . Máu của sự đau đớn, máu của sự tái tê, máu của dằn vặt và cả máu của tình yêu nữa.
"Bun, em đâu có đáng" Kim ngồi sụp xuống, đôi tay run lẩy bẩy ôm chặt đầu gối. Úp mặt xuống nhưng nó không khóc. Đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ. "Bun, em xin lỗi. Em xin lỗi. Em, em..." Nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cổ họng khô khốc như mắc lại trong sự tuyệt vọng
- Anh ấy đang ở trong bệnh viện. Mình mong cậu sẽ vào trong đấy. Anh ấy rất cần nhưng không muốn để cậu biết. Nhưng mình thì không thể chịu nổi nữa.
Cô ấy nói rồi bỏ đi. Chỉ còn lại nó nhỏ bé trong thế giới bao la rộng lớn. Nó không nhận được yêu thương quả nhiên cũng không oan uổng. Bun, anh đã vì nó mà hi sinh tất cả. Vậy mà nó còn hận, còn oán trách và vô tâm đến thế.
Ánh nắng vàng hắt trên đôi vai nhỏ bé đang run lên từng đợt. Yên tĩnh, nó cần sự yên tĩnh
---
Kim.kim.kim invisiable
Hoangtu.binladen is now online
"Kim, em onl phải không?" - hắn pm
... im lặng
"buzz"
"Sao anh biết?"
"Trực giác đàn ông :))"
Nó cười buồn, câu nói này khiến nó nhớ tới một người, người đã khiến nó yêu và hận suốt đời
"Đừng nói thế nữa nhá"
"Em có chuyện gì buồn à?"
"Chắc vậy"
"Nói anh nghe được không?"
"Em không biết nữa"
"Anh sẽ lắng nghe em tâm sự, nói ra lòng sẽ nhẹ nhõm hơn"
...
Nó đã kể hết câu chuyện về cuộc đời mình, một điều nó không tưởng được với người bạn còn chưa biết mặt mũi. Nó cũng không biết tại sao lại kể cho hắn nghe về Bun, về Bin về cái tin quái ác ấy. Nó hoang mang, nó sợ hãi và nó không biết đối mặt ra sao.
Hắn lắng nghe trong im lặng. Sự đau khổ, sự tuyệt vọng trong đôi mắt đen láy đang hiện hữu. Nó đau hắn còn đau gấp bội. Trái tim hắn như thắt lại, ngạt thở
...
"Em còn yêu Bun không?"
"Em không biết nữa"
"Em biết, hãy nghe theo tiếng gọi trái tim. Hãy quyết định trước khi quá muộn"
... IL
"Anh ấy đã ở một góc trong trái tim em"
"Vậy phần còn lại dành cho Bin hả?"
"Không, em hận anh ta"
... IL
"buzz, sao anh không nói gì thế?"
"À, em thấy nhẹ nhõm hơn chưa?"
Kim suy nghĩ một lát
"Chắc là đỡ hơn nhưng em không biết phải làm thế nào nữa"
"Em nên đến gặp Bun"
"Nhưng em sợ phải đối diện với anh ấy. Em không dám" "Hãy đối diện với sự sợ hãi trước khi em không còn gặp được anh ta nữa. Hãy làm những điều em cho là đúng trước khi không còn cơ hội"
Kim thẫn thờ trước màn hình vi tính. "Làm những điều mình cho là đúng ư?"
"Cảm ơn anh. Em phải đi đây"
"Không có gì. Chúc em may mắn"
---
- Thưa cậu chủ có cô Linh đến tìm
- Mời cô ấy vào đây
- Anh Bin, em có chuyện muốn nói
- Chuyện gì?
- Anh Bun bị... bệnh tim, đang ở giai đoạn cuối, có lẽ sắp không trụ nổi nữa - giọng Kún trùng xuống kìm nén một nỗi đau đang trỗi dậy
Trái với sự suy nghĩ của cô, Bin không sững sờ như Kim. Hắn trầm lặng, ánh mắt nâu trầm ánh lên sự buồn bã và day dứt. Sau một lúc im lặng, Bin đứng dậy nói:
- Đi, anh muốn vào thăm Bun
---
Phòng bệnh trong những ngày đầu hạ có chút nóng nực. Mùi hơi người và thuốc sát trùng nồng khắp nơi, người người ngồi ngoài hành lang phe phẩy quạt. Họ có thể là người nhà thậm chí là bệnh nhân. Đúng là bệnh viện trung ương có khác lúc nào cũng quá tải.
Nhưng phòng bệnh của Bun dường như tách biệt hẳn. Không còn sự ồn ã, không còn cái nóng oi bức, không còn mùi thuốc khó chịu. Căn phòng tĩnh lặng, người con trai ấy đang lim dim ngủ. Đôi mắt đen hút hồn đang khép hờ để lộ nét đẹp của những sợi lông mi cong vút. Gò má cao và gầy hơn. Đôi môi đẹp như cánh hoa tươi nay xanh xao và khô nẻ. Nhưng điều đó không làm mất đi nét quyến rũ mê hồn của chàng thư sinh tuổi 18
Bin bước vào với đôi chân nặng nề và bờ vai mệt mỏi. Ánh mắt nâu trầm trào dâng sự day dứt và nét buồn bã hướng vào thằng bạn "thân một thời". Trớ trêu thật, Bin đã từng hận thấu xương tủy người con trai ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh kẻ thù đang chờ chết trên giường bệnh
Bun cựa quậy và tỉnh giấc. Ánh mắt đen hút hồn xoáy sâu vào hắn. Một sự ngạc nhiên nhưng có phần bình thản. Bun cười khẩy trên đôi môi tái nhợt
- Kún bảo mày đến à?
Bin kéo một chiếc ghế nhựa ngồi xuống
- uh. Bệnh mày sao rồi
- Sắp chết rồi - Bun nhếch môi cười nhạt
Hắn không nhìn Bun mà ngẩng lên bầu trời xanh thẳm. Đôi mắt nâu trầm ánh lên một nỗi buồn man mác
- Không còn cách nào sao?
- Không
- Mày bệnh từ lúc nào sao tao không biết
- Bẩm sinh cơ nhưng tao không nói cho ai biết. Kún cũng tình cờ biết hôm trước khi qua nhà tao thôi
- Mày định chết trong im lặng sao?
- Được thế thì tốt. Tao không muốn có ai phải đau khổ vì mình.
- Mày nói đến Kim à? Tao xin lỗi về chuyện hôm trước. Thật tình nếu tao biết mày thế này thì...
- Không sao. Tao có chuyện cần hỏi mày
- Chuyện gì?
- Mày yêu Kim đúng không?
Bin hơi khựng lại nhìn ra ngoài cửa sổ giọng đau xót - Phải tao yêu Kim nhưng tao không nghĩ mình yêu cô ấy nhiều đến thế. Chỉ từ khi tao để vuột mất Kim tao mới thấy cô ấy quan trọng thế nào
- Vậy mày hứa với tao mày sẽ khiến cô ấy hạnh phúc được không?
Bin cười buồn
- Nếu còn cơ hội tao sẽ giữ cô ấy bằng mọi giá. Nhưng có lẽ...
- Tao tin mày làm được. Hứa với tao đi
- Tao hứa
Bin ra về chỉ sau một lúc trò chuyện. Nếu chần chừ thêm nữa chắc hắn không còn tự chủ mà gục ngã mất. Thằng bạn thân ấy vẫn là người mà hắn quý nhất cho dù cũng từng là người hắn hận nhất
---
Kim lặng lẽ bước đi dưới nắng chiều hiu hắt. Lòng nó vẫn đau, một nỗi đau vô vọng nhưng dường như đã được gỡ rối rất nhiều. Phải, nó cần gặp Bun. Cho dù tim nó có thắt lại, có chảy máu có rơi xuống vực thẳm thì nó vẫn phải gặp anh. Sự gặp gỡ đau đớn nhưng nó sẽ thấy bình yên trong lòng, sẽ không bao giờ phải hối hận khi cơ hội vuột mất.
Bun đang nằm đấy, bình yên. nó đang đứng ngoài kia, run rẩy. Nhưng sợ run rẩy đó có hề gì đây khi nó muốn gặp lại Bun, được nhìn thấy anh hằng ngày. Kim ngồi lặng im bên giường, đôi vai nhỏ bé thình thoảng vẫn run lên mặc kệ sự kìm nén khó nhọc
Bun từ từ thức giấc. Đôi mắt đen hút hồn thoáng chút ngạc nhiên và đau khổ
- Kún cũng nói với em rồi à?
Nó thở dốc. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Đôi tay nhỏ bé ướt đẫm và lạnh buốt trái ngược với tiết trời oi ả. Trái tim chằng chịt vết sẹo đang đập liên hồi. Những nhịp đập đau đớn rỉ máu. Lời nói của anh nhỏ nhẹ tựa gió thoảng qua nhưng sao có sức mạnh khủng khiếp như từng nhát dao cứa vào tim nó vậy. Đôi mắt đen láy đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ. Cái cảm giác sợ hãi đã thực sự trào dâng trong nó. Nó không dám đối mặt với Bun chính vì nó sợ không kiềm chế được mà gục ngã, mà rơi lệ. Bun đã làm tất cả chỉ vì mong nó không phải rơi vào tuyệt vọng vậy một chút việc cỏn con là tỏ ra mạnh mẽ mà nó cũng không làm được thì quả là tệ.
Cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nó đáp, giọng nói nghẹn ngào như tắc trong cổ họng
- Vâng. Mà anh tệ thật đấy, sao không nói cho em biết - nó cố tỏ ra như không có chuyện gì
Bun đã nhìn thấy sự cố gắng của nó. Sự cố gắng mong anh không phải đau khổ vì nó nhưng dường như lại phản tác dụng. Đôi mắt đen hút hồn không nhìn nó nữa. Quay mặt đi, Bun đang giấu diếm nỗi đau đang dằn vặt con tim mình. Nó không hiện hữu như những cơn đau hằng ngày. Nó mông lung, nó mờ ảo nhưng nó có thể đổ ngã anh.
- Được rồi em về đi
Bun cũng đã sợ phải đối diện với nó, đối diện với sự mạnh mẽ giả tạo ấy
Dường như Kim cũng không thể chịu đựng nồi nữa, nó đứng dậy chào và ra về
- Vậy em đi nhé! Nhưng... mai rồi ngày kia, ngày kìa em vẫn sẽ vào thăm anh.
Câu nói nhanh chóng nhưng vẫn không giấu nổi sự nghẹn ngào. Nó chạy vụt đi trong đêm tối. Bóng dáng nhỏ bé cứ khuất dần rồi biến mất hẳn. Bun nhìn theo, dòng lệ tuôn rơi trong đôi mắt đen hút hồn. Còn Kim, nó không đối diện với anh nữa nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn không rơi một giọt lệ.
"Kim ơi cố lên, mày làm được mà"
Dường như Kim đã trở lại với cái vỏ bọc bản thân. Không còn lạnh lùng nhưng là sự mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ khoác bên ngoài vẻ yếu đuối và gục ngã.
---
Những ngày sau đó, Kim vào thăm Bun như thường lệ. Nó vẫn đau nhưng đã "thuần thục" với vẻ ngoài mạnh mẽ giả tạo. Có lẽ những ai chứng kiến cảnh ấy thì đều phải than phục với tài năng diễn xuất quá đỉnh của nó. Kim giả tạo và Bun cũng chiều theo điều nó muốn. Anh cũng tỏ ra vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn hát cho nó nghe nữa. Tiếng hát ấy vẫn sâu lắng mà trầm ấm lạ thường. Nó vẫn thích lắm và cả cuộc đời này chắc nó vẫn chết mê chết mệt. Và mỗi lần như vậy, Kim vẫn ngồi ngẩn ngơ nghe Bun hát. Nó thấy lòng nhẹ nhõm hơn và nỗi đau dường như cũng tan biến hết

sex asian - phimxex - phim xxx

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ