XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Teen - Hoặc tất cả hoặc không gì cả trang 11

Nhưng đồng hành cùng những phút giây hạnh phúc là những cơn đau dữ dội và ngày càng nguy hiểm. Tuy đã rất cố gắng nhưng đối mặt với khoảnh khắc Bun nằm trong phòng cấp cứu, nó vẫn thắt chặt tim, mồ hôi rịn khắp người và đôi vai nhỏ bé lại run rẩy. Đôi mắt đen láy hoảng loạn ngập tràn nỗi lo sợ và đau khổ. Nó sợ mất anh, nó sợ anh ra đi mà không nói một lời nào với nó. Nó sợ.... Nỗi sợ mênh mông nhấn chìm con người nhỏ bé và vô vọng
...
Nhưng điều gì đến thì cũng sẽ đến
Hôm đó là một ngày chủ nhật với tiết hè oi bức. Nó vào bệnh viện mang theo tô cháo hành tự nấu và một bó hoa bách hợp tuyệt đẹp - loài hoa mà cả nó và Bun đều thích
- Sao hôm nay mua hoa thế Kim?-Bun ngạc nhiên khi thấy bó hoa trên tay nó
- Xí, thích thì mua chứ sao. Chẳng lẽ anh không thích - nó giả vờ giận dỗi
- Ai dám nói không - Bun lắc đầu trông ngồ ngộ
- Có thế chứ - nó hí hửng nháy mắt
Trời chiều có dịu thêm chút nắng. Mây nhiều hơn và lấp cả mặt trời. Gió mạnh và giật. Kim hé mở cửa sổ đón ít khí trời mát mẻ hiếm hoi ấy. "Hình như sắp có mưa thì phải" - nó bất giác nhận ra. Mưa rào mùa hạ. Cơn mưa nó thích nhất
- Sắp có mưa Bun ơi - nó mỉm cười nói
- Em còn thích mưa chứ?
Kim dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn khoảnh khắc này
- Rất rất thích - giọng nó như lạc vào một thế giới khác, thế giới không còn chút lo âu và vướng bận
Bun mỉm cười, nụ cười rạng rỡ. "Kim vẫn thích mưa"
Một tiếng sét rạch toác bầu trời trắng xóa. Nó hơi giật mình và lo lắng. Một nỗi lo không tên và cảm giác bất an trở lại
- Kim ơi, đi mua cho anh ly cà phê capuchino được không? - tiếng nói cất lên từ đôi môi tái nhợt có phần khó nhọc
- Không được - nó vội vàng phản đối. Sao anh lại muốn uống cà phê chứ. Cái đó không tốt cho anh đâu
- Đi mà Kim, anh thèm. Biết đâu đây là lần cuối cùng anh được thưởng thức nó - một nụ cười khẩy thoáng qua trên gương mặt tiều tụy
- Sao lại lần cuối - nó cáu - nếu thích ngày nào em cũng mua cho anh. Suốt đời cũng được
Kim vụt biến mất qua cánh cửa. Nó không thể "giả tạo" thêm nữa nếu đứng trước mặt anh bây giờ.
- Phải rồi, suốt đời anh cũng được....
Cơn đau lại kéo đến nhưng nó không hề quằn quại thì phải. Bun nằm đấy, bình yên và nụ cười nở trên khóe môi. Đẹp đến kì lạ.
...
Cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ
...
- Bác sĩ, bác sĩ đâu! - giọng Kún thất thanh khi bước tới bên giường bệnh
...
- Kim ơi, nhanh lên, Bun đang đợi mày - nó tự nhủ với chính mình
Đôi chăn thoăn thoắt như ríu lại trên con đường lầy lội. Mưa đã tạnh. Cơn mưa mùa hạ nó rất rất thích đã biến mất đột ngột như lúc vừa xuất hiện.
- Bun, Bun ơi. Em mua cà phê về rồi nè Đôi mắt vui vẻ đã vội dập tắt khi trước mặt nó giường bệnh trống trơn. Ly cà phê trên tay rơi phịch xuống đất đổ ra những giọt nâu óng
- Bun, Bun, không thể nào
Nó hoảng loạn, sợ hãi chạy nhanh về phía phòng cấp cứu
- Bun.. Bun đâu rồi. Anh ấy đâu rồi - nó như gào lên trong cổ họng khô khốc
Kún không nói, chỉ lắc đầu và gục mặt khóc.
"Anh bỏ em rồi thật sao?" Kim ngồi phịch xuống đất, đôi mắt thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm. Sự đau khổ bây giờ đâu còn là gì nữa, nó lại mất đi một người yêu thương nhất. Cảm giác mất mát lại quay trở về nhưng có phần bình lặng. Phải chăng nó đã quen rồi, ba, mẹ rồi Bun...
Kim thấy lòng mình trống trải quá. Mỗi nỗi trống trải hoang mang. Nó còn ai để được quan tâm nữa. Nghĩ đi nghĩ lại nó chỉ có Mun. Mun có thể mang đến cho nó nghị lực sống nhưng sống để làm gì khi con tim đã tan nát, khi những người thân yêu nhất cứ lần lượt ra đi?
Nó muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ chảy ngược vào tim
Nó muốn gào lên nhưng sức đâu mà hét nữa
"Chẳng còn gì cả" tiếng nấc nghẹn mắc nghẹn trong hố sâu tuyệt vọng . Ngay cả chút sức lực cũng cạn sạch.
Đôi mắt đen láy lịm dần đi. Sự mơ hồ hoảng loạn bỗng chốc tan biến. Chỉ còn sự ấm áp và bình yên kì lạ khi vòng tay ấy ôm chặt nó vào lòng
...
"Em có thể gục ngã nhưng hãy ngã trên vai anh"

---
7.30am
- Reng reng reng
Chiếc đồng hồ đổ ba hồi chuông liên tiếp
Ngày thứ ba không Bun
Tại sao trời vẫn trong xanh thế
Tại sao chim vẫn hót líu lo
Tại sao hoa vẫn tỏa hương khoe sắc
Tại sao mọi thứ vẫn tươi đẹp trong khi nó đã mất tất cả?
Tại sao chỉ mình nó đau
Tại sao Bun lại bỏ nó đi
Chẳng còn gì cả
Mất hết rồi
Tan biến hết rồi
Đôi mắt đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt lệ bởi nó rơi máu. Máu của con tim chẳng còn gì lành lặn.
- Kim ơi, dậy ăn chút cháo đi - tiếng Mun thúc giục
Mấy hôm nay nếu không có Mun quan tâm chăm sóc chắc nó cũng chẳng thiết thứ gì nữa. Cố ăn vài thìa cháo Kim lắc đầu rồi nằm thừ người xuống.
Mun cũng không nỡ làm phiền nó. Hắn biết có nói gì bây giờ cũng vô ích. Mọi lần Kim toàn trốn ở những nơi yên tĩnh và tự chữa lành vết thương. Nhưng liệu lần này hắn còn được gặp lại một cô bạn tươi cười căng tràn nhựa sống nữa không thì quả là khó nói.
...
- Cho tôi gặp Kim được không? Tôi có thứ cần đưa cho cô ấy - Bin hòi Mun khi hắn vừa bước vào nhà nó - Không ích gì đâu. Mà nhất là cậu. Kim có khi còn suy sụp nữa - Mun đáp giọng chẳng có gì hào hứng
- Tôi rất cần gặp cô ấy - ánh mắt hắn van nài
Mun đứng tần ngần một lúc rồi nhún vai bỏ đi. Bin biết hắn đã được thong qua. Đứng trước của phòng nó, tim hắn cứ đập liên hồi và đau thắt lại.
- Cộc! cộc! cộc!
Không có tiếng trả lời
Bin không đủ kiên nhẫn nữa, hắn muốn chạy ngay vào và ôm ghì lấy nó. Thật đau đớn khi chứng kiến người mình yêu thương ngày nào cũng sống trong hố sâu tuyệt vọng
- Kim, anh có điều muốn nói
Hắn xông vào cầm theo một mảnh giấy nhỏ. Đôi chân gấp gáp bỗng nhiên chững lại. Kim nằm đấy, ánh mắt vô hồn nhìn qua cửa sổ. Dường như sự xuất hiện của hắn không ảnh hưởng gì tới tâm trạng nó. Buồn hay vui đây?
- Kim
Bin bước gần tới chiếc giường nhỏ. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen óng ả. Kim giật mình quay lại. Đôi mắt đen láy lại vùng lên một nỗi hận và đau đớn
- Anh đến đây làm gì? Đến để nhìn tôi "thân tàn ma dại" thế nào à? Anh thỏa mãn rồi chứ. Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa
Nó hét lên ầm ĩ. Bao nhiêu khổ cực dồn nén trong lòng bộc phát thành những tiếng gào thét. Bin không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nó vào lòng. Đôi mắt nâu trầm dường như ngân ngấn lệ. Nó vùng vẫy trong cái ôm xiết chặt ấy. Một giọt nước mắt long lanh chợt tràn khỏi khóe mi. Nó cay đắng lau vội. Nó không được khóc, nhất là trước mặt hắn nữa.
- Tôi bảo anh cút đi cơ mà
Nó ẩn mạnh hắn khi vòng tay dần nới lỏng. Bin chới với ngã nhưng hắn không thể bỏ đi. Một sức mạnh vô hình muốn níu giữ hắn ở lại. Những giọt nước mắt của nó. "Hãy khóc những lúc em muốn, anh sẽ luôn bên em"
- Kim à, Bun có thư muốn gửi cho em
Nó ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn. Một sự ngạc nhiên xen trong bể đau khổ.
- Đây - hắn đưa cho nó một tờ giấy thì đúng hơn
Tờ giấy có nét chữ nghiêng nghiêng của người con trai ấy
Gửi người con gái anh yêu
Kim, cho anh được gọi em là "em yêu" lần cuối nhé! Anh đã từng rất hạnh phúc khi cất tiếng gọi này và cả bây giờ cũng vậy. Anh hạnh phúc bởi anh từng có em bên cạnh, có em cùng nắm tay dạo bước trên con đường tình yêu , có em cùng cười hạnh phúc trong những chiều mưa ấm áp, có em cùng cất tiếng hát nghêu ngao vào giữa đêm hè đầy sao. Anh yêu em vậy đó, cô bé à. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên....
Em từng bảo anh là cơn mưa rào mùa hạ và em yêu mưa. Anh đến xoa dịu cho em sự oi bức và khó chịu. Đem đến cho em tiếng cười và sự bình yên. Anh hạnh phúc bởi tiếng cười trong trẻo ấy, nó đẹp như mùa xuân hé mở và nó làm trái tim anh thổn thức. Nhưng em không biết một điều rằng mưa mùa hạ đến bất chợt và đi cũng rất nhanh. Cho dù cơn mưa ấy muốn bên em suốt đời, muốn đem cho em niềm vui, hạnh phúc nhưng xin lỗi em, anh không thể. Anh không còn nhiều thời gian và anh phải làm đau em một lần nữa. Anh không muốn khi mình ra đi em sẽ rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Anh không muốn như thế. Anh muốn em hận anh...
Nhưng anh không ngờ mình lại làm em đau đến vậy. Em yếu đuối, em run rẩy, em không rơi một giọt lệ mặc dù đôi mắt đã đỏ hoe. Và vào chính giây phút ấy anh đã biết mình không làm em chảy nước mắt mà là chảy máu. Máu của con tim đã chằng chịt những vết sẹo, máu của tình yêu, máu của hạnh phúc, máu của hy vọng và máu của đau khổ cực cùng. Anh đã sợ mình không thể trụ vững nổi, sẽ chạy lại ôm em vào lòng, sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe và em sẽ lại dụi đầu vào vòng tay anh hạnh phúc. Nhưng rồi em sẽ ra sao khi anh không còn trên cõi đời này nữa. Em sẽ chết chứ không phải đau đớn. Và vì vậy, anh không thể ích kỷ, anh mong em sẽ tìm lại được vị ngọt của t.y Rồi một ngày anh giật mình nhận ra, có một người khác đến và mang em đi thực sự. Anh đã từng nghi ngờ tình cảm của Bin nhưng không phải. Đôi mắt yêu thương đã cho anh biết câu trả lời chính xác hắn yêu em và em cũng yêu hắn. Đáng lẽ anh phải vui mừng bởi em đã tìm được hạnh phúc đích thực của mình nhưng xin lỗi anh không thể. Anh ghen, anh đố kị, anh ích kỷ và thậm chí anh đã muốn nói hết cho em sự thật. Nhưng rồi hình ảnh em đau khổ lại hiện ra trước mắt anh. Cơn đau dữ dội lại kéo đến và anh đã khóc. Anh hận cuộc đời này đã mang em đến sao còn bắt anh phải rời xa
Anh tỉnh dậy trong bệnh viện và thấy em ở đó. Đôi mắt em vô hồn và ngập tràn đau khổ. Anh không biết nên vui hay nên buồn nữa. Em biết, em sẽ ở cạnh anh, sẽ ở bên anh và có thể sẽ quay lại với anh nữa. Nhưng rồi anh nghĩ đó cũng chỉ là sự thương hại thôi bởi em rất rất yêu người con trai ấy. Trái tim anh lại ngày càng đau dữ dội, mỗi lần đều kéo dài và nguy hiểm hơn. Anh biết thời khắc lìa xa cuộc đời, lìa xa em sắp đến. Nhưng em vẫn bên cạnh anh, vẫn chăm sóc anh hằng ngày. Em không khóc, em kiên cường, em mạnh mẽ nhưng anh biết mình lại làm trái tim em chảy máu. Máu của sự đau đớn, máu của dằn vặt và cả máu của tình yêu nữa đúng không? Anh biết trong tim em mình không là tất cả nhưng cũng không bao giờ biến mất.
Em sẽ khóc khi anh ra đi. Anh mong là vậy hoặc ít nhất là bây giờ. Anh không muốn mình làm trái time m chảy máu nữa. Anh muốn em chảy nước mắt. Hãy khóc, khóc đi, khóc đến lúc nào em muốn. Nhưng mà khi khóc xong, trái time m không được đau nữa nhé. Anh không muốn nhìn một Dương Kim Anh lúc nào cũng đau khổ, cũng dồn nén cảm xúc của mình. Hãy quên hết mọi chuyện không vui và mỉm cười với cuộc đời phía trước. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở. Và anh muốn trái tim em cũng vậy, hãy mở cửa để đón nhận yêu thương
Anh đã từng nói "hạnh phúc của anh là có em bên đời, anh sẽ không để hạnh phúc tuột mất như chiếc lá lìa xa cây". Nhưng xin lỗi kiếp này anh không thể níu giữ chiếc lá ấy ở lại. Anh muốn cơn gió mang em đi, mang đến cho em hạnh phúc và tình yêu thật sự. Nhưng nếu có kiếp sau thật, chiếc lá ơi đừng hòng bay đi đâu nhé!
Kim à, cảm ơn và xin lỗi em.
Mong em đừng quên anh. Anh chỉ cần một góc nhỏ thôi, một góc nhỏ trong trái tim ấy
Bun
Nó cầm lá thư trên tay bất động. Những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên khóe mi tự khi nào.
Khóc, khóc và khóc
Những tiếng nấc vang lên nghẹn ngào. Hắn tới bên nó ôm chặt vào lòng. Không còn sự vùng vẫy. Nó khóc ngon lành như một đứa trẻ. Vì sao ư? Vì lá thư, vì Bun hay vì hắn. Có lẽ là vì tất cả
Cứ thế những giọt nước mắt thấm đẫm vai áo hắn cho đến khi nó thiếp dần vì mệt mỏi
Ngoài kia nắng dữ dội ngày càng oi ả
Vì sao ư?
Vì giữa trưa hè hay vì lòng nó
Có lẽ là cả hai
- Em ấm hơn rồi phải không Kim? Thời gian sẽ làm vết thương lành lại và những vếtsẹo cũng chỉ là kỉ niệm thồi
Bin nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn
---
- Đỡ hơn chưa Kim? - Mun mừng rỡ khi thấy Kim chịu "hoạt động" trở lại
- Rồi nhưng chưa hết - nó đáp
- Cười đi rồi sẽ hết
- Phải rồi. Mình sẽ cười. Có người bảo nụ cười của mình đẹp như mùa xuân hé mở
- Cũng được đấy. Mình sẽ vận dụng khi nào có điều kiện - Mun nháy mắt
Kim nhíu mày - Điều kiện gì?
Mun lúng túng gãi đầu
- Thì khi nào gặp nhỏ Hạnh cười tôi sẽ khen vậy - hắn toe toét
- Trời ơi, bạn bè mà lợi dụng thế à? Lại còn không biết xấu hổ nữa chứ - nó bực mình
- Thôi mà, bạn bè mà, ai chấp mấy chuyện vặt vãnh thế. Nhỉ Kim nhỉ
- Nhỉ nhỉ cái đầu ông ý. Ngồi xuống đây, tôi có chuyện quan trọng cần nói - Kim chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh
- Chuyện gì vậy?
- Tôi, tôi sắp đi du học rồi - nó lúng túng
- Hả cái gì hả - Mun trợn tròn mắt, tay đánh rơi cây kem đang mút dở
- Tôi sắp đi du học - Kim lặp lại
- Bà điên à? Sao lại đi? Đi đâu? Khi nào? Mà bà lấy đâu tiền hay zậy? - Mun hỏi liến thoắng một lèo
- Tôi sang Mỹ. Tuần sau đi. Tiền là do tôi mới tìm được học bổng
- Còn một câu bà chưa trả lời, tại sao bà đi
- Học nước ngoài tốt hơn chứ sao? Có cơ hội chẳng lẽ bỏ
- Không phải, bà muốn chạy trốn à?
- Đâu có, tôi...tôi
- Nếu bà bỏ trốn và khi quay về không còn vết thương nào chảy máu nữa thì được
- Cảm ơn ông, Mun - nó nhoẻn miệng cười
- Đừng có nói suông thế ? Phải có cái gi gỉ gì gi chứ
- Lắm chuyện nói toẹt ra luôn lại còn. Ngày mai tôi mời ông đi ăn bánh xèo có kèm theo nhỏ Hạnh coi như quà trước khi đi
- Kèm là kèm thế nào? Hạnh là người chứ có phải quà đâu mà bà làm như là
- Thế thì gạch cái phần quà cáp đi nhá
- Ơ thôi thôi... Bạn Kim yêu quý, tớ là tớ quý cậu nhất đấy
- Quý tớ hay quý phần tặng kèm của tớ
- Tớ quý cả 2 hí hí ^^
---
Nó ngồi trong nhà, cứ tẩn ngẩn tần ngần giữa nút send và cancel. Bin sẽ phản ứng ra sao khi biết tin "giật gân" này. Nếu hắn nổi điên lên thì chắc mình die mất. Nhưng mà làm sao hắn nổi điên được nhỉ? Có mình điên thì có - Kim cười buồn. Hay là hắn sẽ thờ ơ. Mình đâu còn là gì của hắn chứ. Ôi, sao cứ nghĩ đến đây là cuống hết lên thế nhỉ? Chắc là không đến nỗi tệ thế đâu
"Ôi, nổ tung đầu mất. Tại sao mình phải mất thời giờ với cái tên dẻo mỏ, lừa đảo, chết dẫm ấy nhỉ. Phải quên! Phải quên! Phải quên! Mình phải quên được hắn"
Nằm thừ ra dường, Kim vớ điều khiển bật ti vi
"I just wanna be with you..."
"Trời ơi, cái quái gì thế này" - nó tức giận ném phăng cái điều khiển vào góc giường
"Tại sao lại là cái bài này chứ. Sao cả ngày nay mọi thứ đều dính líu đến hắn vậy"
- Cộc! cộc! cộc! - có tiếng gõ cửa
"Ai đây, đừng bảo là hắn nhá. Nếu thật thì mình đập đầu vào tường mất"
Kim lủi thủi bước ra mở cửa
"Hi, em"
Nụ cười thiên thần rạng rỡ được đáp lại bằng đôi mắt mở to và cái mồm méo xệch
"Anh có biết tôi vừa thề gì không?"
"Gì cơ?"

"Tôi vừa thề nếu là anh thì tôi đập đầu vô tường đấy. Anh muốn tôi chết thật hả"
"Tại em tự thề đấy chứ. Anh chả liên quan"
"Biết thế này thì tôi phải ước người đập đầu là anh mới đúng"
"Biết trước đất nước đã giàu mà em"
"Thế có chuyện gì mà gặp tôi?" - nó lảng sang việc khác
Bin sực nhớ ra mục đích chính, hắn nghiêm nghị
- Em sắp đi du học hả?
Kim ngạc nhiên
- Sao anh biết?
- Mun nói
"Cái đồ bán bạn cầu vinh" - nó nhủ thầm
- Và anh cũng đoán được lý do nữa
- Vậy anh đến đây làm gì? Để thuyết phục tôi không đi nữa hả
- Anh cũng mong vậy nhưng anh biết em sẽ không đổi ý
- Biết rồi thì anh về đi
Nó cố gắng đóng sập cửa vào. Hắn cố gắng đấy mạnh cánh cửa ra
"A, a kẹp tay anh"
Kim hoảng hốt mở toang cánh cửa, cầm bàn tay hắn lên xuýt xoa
- Sao anh chặn cửa làm gi?
- Tại anh muốn gặp em
- Chẳng phải anh gặp rồi sao?
- Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ
- Thế anh muốn thế nào mới đủ nữa
- Tôi ghét anh, tôi hận anh, tôi mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa
- Nhưng em yêu anh
- Phải nhưng nó chẳng là gì so với nỗi đau anh đã gây ra đâu
- Cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ không làm em đau nữa
- Nhưng tôi không còn đủ sức đủ yêu anh
- Em không đủ sức hay em không dám thử. "Hãy mở rộng trái tim mình" chính Bun cũng mong như vậy mà
- Anh về đi, tôi không muốn nhìn thấy anh
- Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào em chấp nhận anh
***
Sân bay ngày hè nóng nực. Nó cứ ngoái cổ trông ra ngoài trong khi những người đã hẹn đều có mặt rồi
- Đợi thằng Bin hả? - Mun hỏi nó
- Đâu có - nó cãi bay cãi biến
- Lại còn không cái gì?
Nó im bặt và lẳng lặng quay đi. Quả thật người nó đợi là hắn. Hắn không hứa sẽ đến và nó cũng đâu mời hắn đến. Hắn chỉ bảo đợi thôi. Nhưng ra sân bay một lát cũng không được hả? - nó ấm ức lắm
Theo kinh nghiệm đã xem nhiều phim thần tượng, các chàng thường trốn sau cột để "rình" người yêu. Nó cũng đã lục soát hết mà vẫn không thấy tung tích
---
Bin's house
- Bin à, hôm nay Kim đi đấy - Kún bước vào phòng hắn nhắc
- Anh biết chứ - hắn thản nhiên - Thế anh không buồn cũng không ra sân bay hả. Cứ chơi hoài vậy?
- Anh đã nói mình sẽ đợi cô ấy
- Mình đợi chắc gì người ta đợi. Đừng để cơ hội trôi qua mới hối hận - Kún gần như hét lên
- Kún à, em bình tĩnh đi
- Em xin lỗi. Chỉ là em, em...
- Anh xin lỗi mới đúng. Anh không thể đáp lại tình cảm của em được
- Vậy thì anh phải theo đuổi hạnh phúc của mình chứ. Đừng như em năm xưa. Ngày ấy em đã yêu anh mà không hề biết. Bây giờ muốn quay lại cũng không thể được nữa rồi - giọng nói nghẹn ngào chua xót
- Tất nhiên rồi. Anh sẽ đợi nhưng không đợi trong im lặng được
Nói rồi Bin chìa ra chiếc vé máy bay với nụ cười tinh quái
- Mai anh bay
- Thật không? - Kún ngạc nhiên, đôi mắt mở to có chút đau đớn
- uh
- Phải rồi, sang đấy cùng cô ấy. Hai người sẽ hạnh phúc thôi - Kún nghẹn ngào
Nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh rơi, lòng hắn chua xót
- Anh xin lỗi
- Chúng mình có thể là bạn không? Kún lau vội những giọt nước mắt trên khóe mi
- Bạn à? Được chứ - hắn mỉm cười
- Nhưng Kim vẫn còn giận anh lắm đấy
- Không phải giận mà là hận thì đúng hơn
- Vậy anh định làm gì khi sang Mỹ? chẳng lẽ đứng ngắm Kim à
- Cũng thú vị đấy nhưng anh đâu phải thằng ngốc chứ

California - Mỹ
- Kim ơi, có kết quả thi cuối kì rồi đấy - Katty gọi nó
- Thế à, cậu xem chưa?
- Rồi. Chúng mình đồng hạng
- Hạng mấy
- Hạng 4
- yeh, thế là hơn kì trước rồi. Mỗi kì tiến 2 bậc thì đến cuối năm sau chúng ta sẽ hạng nhất đó
- Được không vậy? Mấy đứa ở trên học trâu lắm!
- Không có gì là không thể
Kim đã sống ở đây 2 năm. Việc học và làm khiến quỹ thời gian của nó ngày càng eo hẹp. Cuộc sống nhanh chóng cuốn trôi nó đi khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn. Kim cười nhiều hơn, nụ cười đẹp như mùa xuân hé mở giữa nước Mỹ giá lạnh. Những vết thương từ đấy đã từ từ lành lại, chỉ còn là kỉ niệm, buồn có vui có. Nó đã cất được Bun vào góc nhỏ trong trái tim mình. Nhưng còn hắn, có lẽ hắn trong tim nó cũng bướng bỉnh như hắn ngoài đời, mãi vẫn không thể dịu bớt. Kim nhận ra rằng thời gian là món quà mà thượng đế ban cho con người để làm lành các vết thương nhưng thời gian không thể xóa nhòa tình yêu của nó. Nó vẫn yêu Bin và hận hắn cũng là đều tất lẽ
- Kim ơi, tối thứ 7 cậu rảnh không? Mình muốn mời cậu đi xem phim - Peter hỏi
Đây là anh chàng đã theo đuổi nó suốt gần một năm nay. Người đời thường bảo tình yêu ở các nước phương tây thoáng lắm, yêu vài tháng là bỏ. Ấy vậy mà chàng này lại chăm chỉ suốt . Kim đâm ngại nhưng nó cũng rút kinh nghiệm từ chàng trai nhảy lầu nên đã khéo léo từ trối những lần trước. Nhưng rồi chàng bảo sẽ đợi nó, đợi đến khi nào nó chấp nhận mới thôi". "Ôi, lại là đợi sao!" - Kim ngán ngẩm lắc đầu.
Nó cũng đang đợi đây, đợi ai đó có thể mở được trái tim này

sex asian - phimxex - phim xxx

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ