Gió hôm nay lạnh quá, phía sau trường là nơi khá vắng và thoáng đảng, nên gió thổi qua đây rất nhiều, và gió cũng lạnh rất nhiều, ít nhất là đối với cô nhóc. Trong sự co ro của sợ hãi và cái lạnh của gió làm cô khúm núm người lại tỏ vẻ sợ sệt. Điệu bộ của cô lúc này như 1 chú gà con mắc mưa vậy. Nhưng gà con ơi, diều hâu đang đứng trước mặc gà con, và chuẩn bị xẻ thịt gà con ra đấy. Đám con gái đứng đó nãy giờ đã có việc cần làm rồi, nên cả bọn đang xắn xắn tay áo lên, chuẩn bị “xé thịt gà”. Thảo Trân đẩy người mạnh người Thảo, làm cô ngã loạng choạng chân về hướng trái mấy cái. Vẫn chưa cho Thảo đứng vững lại, thì Thảo Trân tiếp tục đạp thẳng vào khuỷu chân Thảo làm cô ngã dúi xuống mặt bê tông. Nét mặt Thảo Trân đầy thích thú, nhỏ ngồi xuống cạnh Thảo, dùng 1 tay nhấn mạnh đầu cô nhóc xuống nền gạch, phát ra những tiếng va đập “cốp cốp”. Giờ đây ko biết nên gọi là gì đây, khi , ư 1 kẻ điên loạn, ánh mắt cũng khác đi rồi, thêm cả nụ cười ấy nữa. Nhỏ ngước mặt lên trời cười hả hê với chiến tích của mk. Bước loạn choạn ra, Thảo Trân lại cười hằn hặc lên rồi vò đầu rối tung lên, xong thì lại cười, rồi bỗng ngồi thụp xuống mếu máo. Kim Cương đứng đấy, nhìn hành động của , ỏ ko hài lòng tí nào, vì nghĩ sao lại có thể nhẹ tay với con nhỏ xấu xí đó được. Lấy mắt ra hiệu, Kim Cương bảo cả bọn con gái xúm nhau vào “làm thịt gà”. Vậy là sau những màn khởi động nhỏ thì giờ đám con gái đã có việc để làm. Cả đám xúm nhau vào Thảo, đứa dùng chân mang giầy, mang dép cao gót, mặc sức mà giẫm đạp lên cô nhóc 1 cách ko thương tiếc. Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, Huyền Trân ngồi xuống, túm lấy mớ tóc ít ỏi của Thảo giật mạnh lên, rồi tát liên tục vào má trái của cô. Xong thì nhỏ cười ha hả, cười vì cuối cùng thì ngày hôm nay đã đến, tự tay mk tát được vào mặt con nhỏ xấu xí. Vẫn chưa hài lòng, Huyền Trân vỗ vỗ vào má trái của Thảo, nhỏ nhếch mép cười và nói:
- Còn bên phải, tát bên trái là chưa có điều!
Trông có vẻ là huyền Trân rất thích thú nhỉ. Nhỏ nhìn sang mấy đứa con gái khác nói:
- Bọn mầy cũng thử đi!
Ngay lập tức, cả đáp thay phiên tát mặt, giật tóc, đấm dá vào người Thảo. Còn cô lúc này, chỉ biết ôm mặt khóc, và trong đầu cô lúc này nghĩ đến hình ảnh của Anh Tuấn, nghĩ đến hắn nhiều lắm. Cô ước là Anh Tuấn sẽ quay lại, sẽ tìm ra cô đang bị đánh hội đồng ở đây, rồi hắn sẽ cứu cô ra khỏi nơi của tội ác này! Nhưng cô biết đó là điều ko thể, đó chỉ là tưởng tượng của cô thôi. Thoáng sao cô thấy buốt ở tim quá vậy! Có phải gió hôm lạnh đến thấu vào tim ko
Nếu bạn nghĩ Thảo là người ngu ngốc, khi để yên cho người khác đánh đập mà ko phản kháng thì bạn sai rồi!. Ko phải như vậy! Thảo không ngu ngốc, vì cô biết, mk đã vô tình làm người khác đau, tuy cô ko làm gì có lỗi, nhưng bản thân cô…cảm thấy ko thoải mái với điều đó. Ừ thì cứ cho mọi người đánh đập đi, giải quyết 1 lần, nếu điều đó có thể làm họ nguôi giận, và bỏ qua, thì cô sẵn sàng. Cô muốn sự cố gắng này của mk, sẽ được đổi lấy tháng ngày bình yên bên cạnh Anh Tuấn. Tất cả cô làm là vì cô…. vì cô thích Anh Tuấn, cô muốn ở bên hắn. Thích hắn, nhưng ko biết thích từ khi nào, nhưng chỉ biết là thích hắn nhiều lắm, muốn có hắn ở bên….mãi mãi. Vì thế, đây là quyết định của cô, 1 quyết định cuối cùng, bước qua sự sợ hãi, sự mặc cảm của bản thân, là vì muốn ở cạnh người mk thích thôi!
__________________________
Ở nhà lúc này Phương Anh đã chịu bước khỏi phòng sau khi đã hành hạ đủ với con gấu bông. Đi ngang phòng Anh Tuấn, con bé lấy mắt liếc vào trong, và nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm trên giường, hình như là đang ngủ. Con bé dù giận anh mk lắm, nhưng cũng khép cửa phòng giúp Anh Tuấn, vì trước khi đi hắn vội đến mức quên đóng cửa phòng lại. Cầm nấm vặn, Phương Anh nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy có gì ko đúng….. Vậy là thay vì xuống nhà xem TV, con bé lại đi vào trong
- Tiểu Bảo! – Phương Anh lay người Tiểu Bảo
Nhận thức được điều đó, Tiểu Bảo lờ mờ mở mắt ra. Ngồi dậy , cậu dụi dụi mắt mấy cái như con mèo vừa tỉnh giấc.
- Anh hai đâu? – Phương Anh hỏi
- Anh Tuấn ấy hả? – Tiểu Bảo đáp – Em ko biết, nãy giờ ngủ quên ở đây, đến khi chị gọi em dậy đấy!
Phương Anh khoang tay ra vẻ tư lự
- Lúc nãy về rồi mà! Lúc nãy-
Chưa cho Phương Anh nói tròn câu thì Tiểu Bảo đã hốt hoảng nói lấp vào
- Anh Anh Tuấn về rồi à!
Nhìn lại đồng hồ trên tay mk, Tiểu Bảo giật mk khi giờ này đã là 11h30 rồi! Cậu tức tốc xuống khỏi giường rồi cầm cái cặp của mk chạy nhanh khỏi phòng, điệu bộ gấp gáp ko khác gì Anh Tuấn lúc nãy. Chắc do vì gấp quá, với lại mới thức dậy nên cơ thể con yếu, mà Tiểu Bảo lại vội vã như vậy, và kết quả là cậu bị ngã xuống 8 nất cuối cùng của cầu thang
- Ơ…
Phương Anh lại 1 lần ko hiểu chuyện, chỉ biết ú ớ mấy cái nhìn Tiểu Bảo trong tư thế nằm ạch ở sàn nhà. Cũng nhanh chống Tiểu Bảo ngồi dậy nhìn Phương Anh cười hì ý rằng ko sao.
Mang vội đôi giầy vào chân, cậu phòng nhanh lên chiếc xe đạp nhỏ rồi vút chạy ra ngoài và ko quên tạm biệt người chị họ của mk
- Em đi đây!
Phương Anh cũng vẫy tay chào mấy cái rồi đóng cổng lại, thửng thững bước vào nhà.
“Răng chi mô tê mà chẳng hiểu chuyện gì thế này”
_________________________
Như đã nói, thời gian ko đợi ai cả. Trên con đường đông đúc xe cộ, người qua lại, thì Anh Tuấn và Tiểu Bảo lướt qua mà chẳng nhìn thấy nhau, thời gian cách nhau cũng chỉ 5 giây. Và như thế, hắn đã lướt qua Tiểu Bảo trong dòng người đông đúc ấy, cũng như hắn đã lướt qua Thảo cách 1 bức tường vậy!
Tiểu Bảo nhanh chống đạp xe đến trường, vì đây là buổi học đầu tiên mà cậu lại đi trễ thế này, cậu đang lo là ko biết cô nhóc có giận vì phải chờ đợi cậu ko? Sau chốt lát đạp xe hì hụt, thì Tiểu Bảo đã đến trường, dựng xe vào ở bãi đỗ xong, cậu vội vã chạy đến lớp học thêm của mk. Đến nơi, cậu chống 2 tay xuống gối thở hổn hển, đảo mắt xung quanh, chẳng thấy Thảo đâu.
Đi lanh quanh tìm cô nhóc, thì cậu bắt gặp 1 đám con gái đang chuẩn bị ra về. Định bắt chuyện hỏi hang, nhưng cậu ngại giao tiếp quá, nên cả đám đã đi khỏi từ lúc nào rồi!. Tiểu Bảo cảm thấy thật có lỗi với cô nhóc, vì chắc đợi lâu quá nên cô nhóc về rồi cũng nên. Nghĩ là vậy, nhưng cậu cũng thử đến lớp 9a2 – lớp của Thảo, xem cô có ở đó ko. Chắc chắn là ko rồi! Tiểu Bảo thở dài chán nản, và nghĩ rằng bản thân mk sao vô dụng thế !
Chương 27: Sự Thật Phía Sau Lời Tỏ Tình
Đang dọc hành lang định đi về, thì 1 cơn gió lạnh thổi ngang qua tai Tiểu Bảo, trong cơn gió ấy, có tiếng thút thít của 1 người con gái. Ngẩn nghĩ có phải là mk nghe lầm chăng. Tiểu Bảo đứng lại, cơn gió lại thổi thêm 1 lần nữa, và tiếng thút thít ấy lại được nghe thấy, lần này Tiểu Bảo ko nghe lầm đâu, đó thật sự là tiếng khóc đấy! Dọc theo hành lang, cậu theo gió hưong về nơi phát ra âm thanh ấy. Từng bước trên nền gạch, những tiếng “pịch pịch” phát ra đều đều từ đôi giầy lười đang mang trong chân Tiểu Bảo. Điểm dừng – Đó chính là 1 nơi hoàn toàn vắng vẻ và khá rộng, âm thanh thút thít ấy phát ra từ đây, chỉ cần bước mk ra khỏi bức tường này cậu sẽ biết chủ nhân của âm thanh ấy là ai
Sự bất ngờ, xen lẫn khó hiểu, và chút cảm xúc lạ, khi chứng kiến người ngồi đấy đang khóc, chủ nhân của tiếng thút thít trong gió ấy ko ai khác chính là cô nhóc Thu Thảo. Tiểu Bảo đứng bất động, cậu ko biết có nên tin vào mắt mk ko, khi trông bộ dạng của Thảo lúc này. Thảo đang ngồi ở đằng kia, cô đang khóc, người ngợm thì lắm lem, xốc xếch. yện gì đã xảy ra vậy?. Ko suy nghĩ thêm gì nữa, đôi chân Tiểu Bảo như có 1 điều gì đó, rằng cậu phải chạy ngay đến chỗ cô nhóc - Cậu sao vậy!
Ko trả lời, Thảo đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Tiểu Bảo. Khuôn mặt ấy hằn lên những dấu tay đỏ ửng, khoé miệng cũng có rĩ chút máu, đôi môi nhỏ cũng đang run lên trong cơn gió gió lạnh, gió thổi ngang, mớ tóc ít ỏi đó cũng nhẹ ngàng bay theo, nhưng nó rối quá, có chỏm như bị người ta giật lên rất nhiều lần vậy.Trong đầu Tiểu Bảo hiện giờ đang có những suy luận về tình trạng của cô nhóc. Cậu nhớ lại đám con gái gặp lúc nãy ở sân trường, và 1 tia sáng loé lên, dù ko chắc chắn, nhưng 90% cậu nghĩ là do bọn kia đã gây ra. Nhưng nguyên nhân là gì? Đó chính là điều Tiểu Bảo thắc mắc hiện giờ. Nhưng câu hỏi ấy ko phải để thắc mắc vào lúc này, vì việc cần ưu tiên hơn chuyện thắc mắc là Tiểu Bảo cần sơ cứu cho Thảo.
- Kết thúc rồi!
Bỗng thấy Thảo nhìn mk, mĩm cười cùng 2 hàng lệ rơi xuống. Sao mà đau thế! Nhìn giọt nước mắt ấy rơi, sao Tiểu Bảo lại cảm thấy đau vậy chứ! Lòng cậu cồn cào lên khi phải nhìn khuôn mặt như thế này của Thảo. Cậu ko nói gì, chỉ cậm cụi lấy tờ khăn giấy, cùng vài miếng băng cá nhân từ cặp ra. Có thể là cậu lẫn trách, cậu ko muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, và hàng lệ ấy. Nhưng tại sao cậu phải lẫn tránh chứ, tại sao cậu lại ko dám nhìn vào cô nhóc?. Phải vì khi nhìn cô thế này, lòng cậu lại quặng lên 1 cảm giác đau đớn mà cậu ko muốn chút nào!
- Tháng ngày bình yên quay trở lại rồi!
Liếc thấy Thảo lại mĩm cười, là 1 cười của sự thanh thản và nhẹ nhàng. Nụ cười của cô như đã trút hết được thứ ưu phiền gì đó, và với câu nói này của cô như minh chứng sự bình yên của tháng ngày sắp tới theo như cô đã nghĩ. Nhưng thật sự nhìn nụ cười ấy, Tiểu Bảo cảm thấy ko vui tí nào, vì nhìn tình trạng của Thảo hiện giờ, Tiểu Bảo ko thể cười nỗi. Dùng khăn giấy ướt, Tiểu Bảo lao những vết bẩn trên mặt Thảo mà lòng cậu xót lắm, khi thấy 2 bên gò má toàn là dấu tay, còn nóng hổi đang in hằn lên khuôn mặt nhỏ của cô. Trên trán nữa, có vài vết trầy xướt, và có chút máu rỉ ra từ đấy. Miệng thì dính chút máu khô từ khoé môi. Nhìn thấy Thảo thế này, Tiểu Bảo thầm tự trách mk sao lại vô dụng thế, nếu cậu đến sớm 1 chút, nếu cậu nhanh chân chạy đến phía sau trường 1 chút, và nếu cậu có đủ can đảm 1 chút, thì có thể…. Cậu đã bảo vệ được cô nhóc rồi! Làm con trai, sao cậu lại có thể yếu đuối, lại hèn nhát như vậy chứ! Chính sự nhu nhược ấy của bản thân cậu đã đẩy Thảo vào tình cảnh này! Nhưng nếu cho cậu 1 cơ hội, cho cậu quay ngược thời gian lại, thì khi chứng kiến Thảo bị đánh hội đồng như vậy, liệu cậu có dám chạy ra để bảo vệ cho cô nhóc ko? Hay cậu sẽ đứng đó mà nhìn cô nhóc 1 cách đau xót, hoặc là sẽ làm ngơ như ko thấy? Sinh ra như 1 con người vô dụng, Tiểu Bảo cảm thấy sự tồn tại của mk ko có ý nghĩa, mọi thứ cậu có được ngày hôm nay, đều là do sự cố gắng, do cậu tự rèn luyện mà có, vì cậu ko muốn mẹ phải phiền lòng về mk, vì cậu muốn mẹ được tự hào về mk. Nhưng dù cậu có tài giỏi đến chừng nào, thì cậu vẫn thua người khác thôi! Bởi sự tự tin trong cậu là con số 0. Bởi lòng can đảm, sự dũng cảm của cậu ko có. Và bởi cậu chưa bao giờ bảo vệ được “một người nào đó”
Dìu Thảo đứng dậy, nhưng có lẽ là ko được rồi, chân cô đau quá, ko thể nào đứng vững nữa. Thấy thế Tiểu Bảo ko ngần ngại ngồi xuống để cỗng Thảo đi, hành động này coi như 1 phần mà cậu phải-và-cần chuộc lỗi với cô
- Tớ sẽ cõng cậu đến phòng vệ sinh. Làm sạch vết thương trước cái đã!
Dù hơi ngần ngại, nhưng Thảo ko thể làm gì hơn trong lúc này là nghe lời Tiểu Bảo
- Ừm!
Thảo gật đầu rồi leo lên lưng Tiểu Bảo. Xốc cô lên, Tiểu Bảo hơi chao đảo, ko vì vì cô nhóc nặng, mà vì thể lực Tiểu Bảo kém hơn những đứa con trai cùng tuổi, nhưng dù thế nào, thì cậu cũng phải làm được, ít nhất là cỗng cô nhóc đến phòng vệ sinh
____________________________
Anh Tuấn lúc này đã về đến nhà và đang nằm dài trên chiếc giường yêu quý của mk. Hắn xoay xoay, rồi lăn lăn người như con mèo lười, ôi chao đáng yêu quá đi mất. Bật ngồi dậy, hắn hướng ra cửa sổ nhìn xuống lòng đường. Bình thường hắn rất ghét ồn ào, nhưng hôm nay thì khác, xe cộ vẫn đông đút, vẫn ồn ào như mọi hôm, nhưng hắn cảm thấy rất bình thường, và có vẻ rất hứng thú khi ngắm đường phố lúc tắt nghẽn thế này! Khoanh tay lên ngạch cửa sổ, Anh Tuấn hạ càm mk xuống và đưa đôi mắt xa xâm về phía bầu trời. Miệng hắn cười mĩm khi nghĩ về chuyện lúc nãy, chuyện mà Thu Thảo bị đánh hội đồng ở phía sau trường. Có vẻ là cần 1 lời giải thích ở đây? Giờ thì hãy quay ngược lại lúc nãy 1 chút
Thấy Thảo bị cả đám con gái thay phiên nhau tát vào mặt, rồi giật tóc lên. Bao nhiêu đó còn chưa đủ, chúng còn đẩy cô xuống nền bê tông và đấm đá khắp cơ thể cô. Thảo lúc này đau đớn, cô chỉ biết nằm im đó và quằng quại với cơn đau. Chứng kiến được cảnh tượng đó, Anh Tuấn cảm thấy ko còn gì vui bằng. Chẳng những hắn ko bảo vệ cho cô nhóc mà hắn còn thầm nghĩ rằng bọn kia có phải đã quá nhẹ tay ko. Chỉ cần xem màn kịch bao nhiêu đấy là đủ, Anh Tuấn quay lưng đi cùng nụ cười nữa miệng đầy rẫy sự thâm độc
Đó chính là sự giải thích cho câu chuyện. Ko phải ngẫu nhiên mà hắn lại làm thế, tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện Thảo bị đánh hội đồng đều nằm trong kế hoạch của hắn. Bạn còn nhớ cái hôm mà Anh Tuấn thức rất khuya để “vẽ bản thảo” ko?. Đúng, hôm đó là ngày hắn “vẽ” nên “bản thảo”, về tất cả kế hoạch mà hắn sẽ trả thù cô nhóc trong tương lai. Trong đó có chuyện tỏ tình với Thảo, giả vờ yêu Thảo, xong rồi chia tay với Thảo. Hắn thừa biết sau khi chia tay với Thảo Trân và Kim Cương để quen Thảo, thì chắc chắn họ sẽ ko để yên cho cô dễ dàng vậy đâu. yện Thảo bị đánh sẽ là chắc chắn, nhưng ko biết vào thời điểm nào thôi! Nhưng hôm nay, điều hắn mong đợi bấy lâu đã được nhìn thấy rồi! Vẫn chưa xong đâu, vì màn kịch chỉ đang đi vào diễn biến, chưa đến hồi kết thì trò vui cũng chưa dừng lại được. Bên trong tình cảm ngọt ngào mà Anh Tuấn dành cho Thu Thảo, là 1 âm ưu, 1 toan tính cho những quả đắng sau này, mà người sẽ phải “ăn” quả đắng đó ko ai khác chính là cô nhóc- Từ từ mà nếm đau đớn nhé! Con ngốc!
Chương 28: Tớ Muốn Biết Đó Là Gì?
Quay lại trường học cùng Tiểu Bảo và Thảo. 2 người giờ đang ngồi trên lang cang mà ko ai nói với ai lời nào. Sân trường vắng lặng, chỉ có vài chiếc lá khô nằm bất động ở đó. Gió đã ngừng thổi rồi, mà sao ngồi cạnh nhau nhưng 2 con người vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Liếc sang cô nhóc Thu
Thảo, Tiểu Bảo thấy cô ngồi thừ ra đấy, khuôn mặt ko 1 chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn hướng về phía vô định. Cậu muốn biết lúc này Thảo đang nghĩ
gì trong đầu, nếu là chuyện buồn thì cậu muốn cùng cô chia sẽ. Vì nhút
nhát quá, nên cậu lúc nào cũng để tâm để vẻ mặt, cũng như tâm trạng của
người khác, mà chẳng bao giờ dám lên tiếng. Nhưng…lúc này đây, cậu muốn
thử 1 lần bước ra khỏi cánh cửa ấy, 1 lần thử bắt chuuyện với người khác khi họ đang tồi tệ thế này, ít nhất là cậu muốn chia sẽ cùng Thảo…1 nỗi buồn nào đó
- Thảo….cậu…có chuuyện…gì buồn sao?
Đây là
lần đầu tiên Tiểu Bảo gọi tên của Thảo, mà hình như là từ khi quen biết, Thảo vẫn chưa 1 lần nào giới thiệu tên của mk với Tiểu Bảo. Dù vậy,
nhưng cậu luôn nhìn vào bảng tên của Thảo, và nhớ rất rõ cái tên Trần
Thu Thảo. Rồi chính cái tên của người con gái ấy đã khắc sâu vào tâm trí cậu lúc nào ko hay
- Ko có gì đâu! Vì giờ…mọi chuyện đã giải quyết xong rồi!
Giải quyết xong, nhưng là giải quyết chuyện gì? Có liên quan tới việc Thảo
bị đám con gái ấy đánh ko? Lấy làm thắc mắc, Tiểu Bảo định hỏi thêm câu
nữa thì Thảo đã lên tiếng trước
- Thôi giờ mk vào học nhé!? ^^
Từ vẻ mặt ko chút cảm xúc nào, Thảo chuyển ngoắt sang 1 vẻ mặt khác, 1
vẻ mặt tươi cười và vui vẻ như mọi ngày. Đáp lại câu hỏi của Thảo, Tiểu
Bảo nhẹ lắc đầu nói:
- Tình trạng của cậu hiện giờ, đứng còn ko nỗi nữa huống chi là dạy cho tớ! Hay để khi nào cậu bình phục hẳn đã!
Thảo cười khì, cô giơ tay “gòng chuột” ra bộ mk vẫn khoẻ mạnh:
- Ầy, tôi giảng bài bằng cái miệng, chứ có giảng bằng cái chân đâu. Mà
bạn nói làm như tôi nghiêm trọng lắm vậy! An tâm an tâm – Thảo cười tít
mắt, vỗ vai Tiểu Bảo mấy cái – Còn khoẻ mà lo gì!
Để minh chứng
tình trạng (theo Tiểu Bảo) nghiêm trọng của Thảo hiện giờ, và cũng để
hoãn tiết học tuần này lại, Tiểu Bảo cầm tay cô giơ lên, cậu nói:
- Nhìn lòng bàn tay cậu nè, trầy xướt, rỉ máu. Còn khuỷ, và mu bàn tay cậu nữa……thâm tím cả lên!
Ngước thấy Thảo nhìn mk 1 cách ngạc nhiên lạ thường, rồi Tiểu Bảo nhìn lại
hành động của mk vừa rồi - Nắm tay của Thảo. Cậu lập tức hiểu ra và bỏ
tay cô xuống ngay sau đó. Tiểu Bảo cuối mặt, ái ngại xin lỗi
- Tớ…tớ….xin lỗi…! Nhưng mà….tiết này tớ cũng ko muốn học, nên cậu có thể hoãn lại tuần sau ko?
Ko phải Tiểu Bảo ko muốn học, được học cùng Thảo, cậu vui lắm chứ! Nhưng
nhìn cô nhóc hiện giờ, cậu ko thể nào học được, vì cậu muốn cô nhóc nghỉ ngơi, muốn cô nhóc bình phục hơn là gắng sức để dạy cho mk. Còn về phía Thảo, cô cũng biết là Tiểu Bảo lo cho mk nên mới nói vậy. Dù miệng nói
là ko sao, nhưng thật chất là có sao đấy, vì đây là buổi học đầu, mà
“giáo viên” lại nghỉ vì lí do bị thương, bản thân cô cũng cảm thấy rất
áy náy, nhưng Tiểu Bảo đã hết lời vậy, thì cô cũng đành thế. Tiết này sẽ hoãn lại tuần sau. Thảo gật đầu rồi khẽ thở dài, nụ cười ban nãy cũng
tắt đâu mất, mà thay vào đó là 1 khuôn mặt tẻ nhạt
- Tiểu Bảo – Thảo thỏ thẻ - Cậu có thể giúp tôi chuyện này ko?
Lấy làm ngạc nhiên khi nhận được lời nhờ vã từ Thảo, dù chưa biết chuyện gì, nhưng Tiểu Bảo cũng gật đầu đồng ý
- Ừm! Cậu nói đi!
Chỉ chờ có vậy, Thảo nói tiếp:
- Cậu giúp tớ làm chứng được ko?
Tiểu Bảo tròn mắt khó hiểu, cậu lập lại câu hỏi của Thảo:
- Làm chứng?
- Tôi như vầy về nhà thế nào cũng bị ba mẹ tra hỏi. Bạn đưa tớ về rồi tôi nói gì cậu cũng gật đầu là được rồi!
Là người sáng dạ, nên Tiểu Bảo nhanh chống hiểu ra được vấn đề mà Thảo cần mk giúp
“Vậy chẳng phải là đang giúp Thảo nói dối ba mẹ cô ấy sao?”
Do dự trong suy nghĩ hồi lâu, Tiểu Bảo cũng gật đầu giúp cô nhóc. Cậu hiểu là Thảo ko muốn ba mẹ phải lo lắng, cũng như ko muốn ba mẹ biết về
chuyện của ngày hôm nay, để rồi phải phiền lòng vì mk. Cậu biết chứ! Bản thân cậu cũng vậy mà, dù ko phải là người hay nói dối, nhưng thay vì
vậy, cậu luôn cố gắng hết mk để cho ba mẹ vui lòng, bởi cậu cũng như cô
nhóc, ko muốn ba mẹ phải lo lắng cho mk. Mặc dù cậu luôn bị bạn bè hắc
hủi, bị cô lập, nhưng cậu chẳng bao giờ nói ra, và trước mặt người thân, gia đình, đặc biệt là với mẹ mk, cậu luôn tỏ ra mk vẫn tốt, và đang rất vui vẻ. Nhưng có ai biết phía sau vẻ mặt tươi cười ấy là những giọt
nước mắt rơi ko ngừng trong màn đêm vắng lặng. Đôi lúc cậu cũng muốn
chia sẽ lắm, nhưng nghĩ lại nên thôi, thà cậu giữ kín nỗi buồn ấy trong
lòng 1 mk, còn hơn là chia sẽ với người khác. Phải, cậu biết cậu yếu
đuối, chính vì thế mà cậu ko muốn người ta nhìn thấy sự yếu đuối của mk, chỉ có như thế, cậu mới có thể sống bình yên với bản thân ở hiện tại.
Nếu các bạn thắc mắc vì sao Anh Tuấn lại biết chuyện Tiểu Bảo ko kết bạn được với ai ở lớp, thì đừng lạ. Bởi cùng là con trai với nhau, lúc còn
nhỏ, tức khi Tiểu Bảo còn ở Việt , Anh Tuấn hay thấy Tiểu Bảo
khóc 1 mk phía sau vườn nhà ông bà nội mỗi khi cậu đi học về. Nhiều lần
như vậy, Anh Tuấn hỏi thì mới ra chuyện, là ở lớp ko ai chịu chơi cùng
cậu, mà thậm chí là còn xúm lại cùng nhau bắt nạt cậu. Sau này khi sang
Hàn Quốc, cứ tưởng là mk sẽ được hưởng trọn những giây phút bên bạn bè
khi sang 1 nơi khác. Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng người ta vậy! Lại
như thế, cậu lại như thế, cô đơn 1 mk giống như lúc trước. Thỉnh thoảng
Anh Tuấn có gọi điện hỏi thăm, thì Tiểu Bảo luôn trả lời vẫn tốt, vẫn ổn với môi trường học tập mới, nhưng Anh Tuấn biết tất tần tật ấy. Anh
Tuấn biết khi Tiểu Bảo nói vậy nghĩa là ko ổn chút nào, và cậu vẫn như
vậy, vẫn ko có bạn và vẫn cô đơn. Thế mới nói, Tiểu Bảo rất quý người
anh họ Anh Tuấn này
Chương 29: Một Ngày, Rắc Rối Đã Qua!
Trên con đường nắng nhạt, thấp thoáng phía xa là bóng của 1 chàng
trai đang chở theo 1 cô gái ngồi sau xe đạp, bóng của họ in dài trên con đường rộng ấp nắng chiều. Xe cộ giờ này cũng giảm nhiều rồi, người đi
trên đường cũng vậy, cũng ko thấy mấy ai qua lại cả. Lâu lâu thì có 1
chiếc xe máy lướt vèo ngang họ. Dù ánh mặt trời đã gần tắt, nhưng cái
nóng thì cũng ko giảm mấy, có thể vì vậy mà người ta chọn buổi tối, khi
ko còn ánh nắng nữa để ra đường, thay vì phải như Tiểu Bảo, và Thu Thảo
như thế này! Con đường dài lúc này, như là dành cho riêng cho 2 người
bọn họ vậy, nó cứ như 1 thước phim lãng mạn được quay chầm chậm. Nắng
hiện hữu lên, chói chang, nhưng đầy ấm áp. Thật là đáng tiếc với 1 nhiếp ảnh gia khi bỏ lỡ khung cảnh đẹp đẽ này, màu nắng, hoà cùng màu của
tuổi trẻ, trong sáng mà nhiệt huyết….!
Ko giống như lúc ngồi sau
xe đạp của Anh Tuấn, Thảo cảm thấy thoải mái, và tự nhiên hơn nhiều khi
ngồi sau xe của Tiểu Bảo. Có lẽ, vì cô xem Tiểu Bảo là 1 người bạn tốt
nên ko cần ngần ngại. Còn với Anh Tuấn, đó là người cô thích, nên lúc
nào khi ở gần Anh Tuấn, thì sự tự nhiên, thoải mái ấy biến đâu mất, mà
thay vào đó là sự ngượng ngùng, e dè và ấp nấp
Trời đã vào xế
chiều rồi mà nắng vẫn chói chang, nhiệt độ trời vẫn nóng oi bức, chỉ có
điều là ko nóng như lúc trưa thôi! Thảo cảm thấy mệt, nên cô thiếp tựa
vào tấm lưng phía trước mk. Tiểu Bảo hơi giật mk, mặt cậu tự dưng đỏ và
nóng lên lạ thường. Ko phải vì cái nắng trời mà mặt cậu lại như thế, mà
vì cậu đang rất ngượng ngùng. Dù là vậy nhưng….cậu rất thích cảm giác
này!
Cậu ước con đường dài thêm chút nữa, vì cậu muốn giữ cảm giác ấy thật lâu. Nhưng Thảo bảo đã đến nhà rồi
- Dừng lại! Đến nhà rồi!
Tiểu Bảo dừng lại và dựng xe xuống. Cậu dìu cô nhóc đi vào trong. Từ ngoài cổng, Thảo gọi vọng vào
- Mẹ ơi! Con về rồi!
Nghe được tiếng con gái, bà mẹ độ 40 tuổi, khuôn mặt rám nắng lọc xọc chạy
ra mở cổng. Vừa thấy Thảo, bà tái mét mặt mài khi nhìn bộ dạng con gái
mk
- Mầy sao vậy! Mk mẫy mầy thế nào là sao? Đi đánh nhau với người ta về à!? – Bà mẹ lo lắng
- Ko phải! Hồi nãy trên đường về, con bị cái xe máy nó tông thôi, ko có
gì đâu. Cảm thấy ko sao nên con nhờ Tiểu Bảo đưa con về! Phải ko Tiểu
Bảo
Như đã được dặn từ trước, Tiểu Bảo gật đầu dạ dạ mấy cái cho
bà mẹ tin lời của Thảo. Nghe rồi bà mẹ có vẻ ko hài lòng trước thái độ
xem thường tính mạng của con mk, nên bà quát Thảo:
- Ko sao cái
gì mà ko sao? Ai tông mầy, họ tông mầy rồi bỏ đi luôn à? Sao vô trách
nhiệm thế. Tông con người ta trầy trụa tay chân, thâm tím mặt mày thế
này mà đánh đoạn bỏ đi à? Sao mầy ngu thế, mầy ko dữ nó lại, ít nhất
cũng phải đưa mầy vào viện xem có gì ko? Lỡ có gì mầy mang hoạ về nhà,
tốn tiền nhà, còn đứa tông mầy thì dững dưng bỏ đi mà chẳng tốn 1 xu nào cho hậu quả của nó gây ra. Trời ơi là trời, con với cái, ngu ơi là ngu!
Bà mẹ gào thét rồi ôm đầu bỏ vào nhà. Tiểu Bảo đứng cạnh Thảo nãy giờ, cậu chỉ biết trố mắt nhìn mà chẳng lời nào thốt nên.
- Mẹ tôi thấy thế thôi, la mắng vậy, chứ lát vào nhà, tắm rửa xong là cháo đưa tới miệng đấy! – Thảo nhìn Tiểu Bảo cười hì
Ý của cô là dù mẹ la mắng thế, nhưng rất lo cho cô, lát nữa vào nhà, tắm
rửa xong, nằm nghỉ 1 tí là mẹ đã nấu xong nồi cháo nóng cho cô ăn lại
sức, nói chung là chăm sóc chu đáo để cô mau chóng hồi phục đó! ^^
- Cậu vào nhà uống nước ko?
Muốn, nhưng lại ko muốn, vì Tiểu Bảo cần để cô nhóc được nghỉ ngơi, và ko nên làm phiền cô lúc này
- Ko – Tiểu Bảo lắc đầu – Tớ phải về, kẻo ông bà lo lắng!
Nói rồi Tiểu Bảo dìu cô vào trong, sau đó đi ra ngoài chào tạm biệt cô nhóc
- Ừm! tạm biệt Tiểu Bảo, cảm ơn vì đã đưa tớ về - Bỗng cô nhìn dáo dát
xung quanh, rồi lấy tay che miệng, nhìn Tiểu Bảo nói nhỏ - Và giúp tớ
“làm chứng”. À quên, cái áo khoát, tớ sẽ trả sau khi đã giặc xong nó.
Thượng lộ bình an nhá!
Tiểu Bảo gật đầu cười, rồi cậu ra về trên chiếc xe đạp nhỏ của mk.
Hôm nay là 1 ngày dài với Tiểu Bảo, với Thu Thảo, và với cả Anh Tuấn. 1
ngày mà có biết bao nhiêu là chuyện xảy ra. Một ngày mà trong lòng Tiểu
Bảo có biết bao cảm xúc lạ. Một ngày mà trong Thu Thảo có biết bao nhiêu chuyện cần phải suy nghĩ. Và một ngày mà Anh Tuấn có biết bao nụ cười
thú vị đối với “người trong cuộc”
Chương 30: Ngày Đầu Tuần
Một tuần lại thế trôi qua với bao chuyện cần con người ta suy nghĩ lại.
Nhưng đối với những cô cậu học trò này thì một tuần trôi qua, mỗi người
đều có những suy nghĩ riêng về những chuyện đã xảy ra trong tuần ấy. Cứ
ngỡ là mơ, nhưng đó lại là sự thật, nhưng sự thật ấy lại cứ ngỡ như mơ.
Thực tại, mơ hồ, ranh giới sao quá mỏng manh vậy. Rốt cuộc điều gì sẽ
xảy ra với họ đây, đó là 1 sự thật đau lòng khi người ta nói ra tất cả,
hay là chỉ im lặng và xem như đó là 1 giất mơ đẹp đây?
Từ hôm chủ nhật về nhà đến nay, Tiểu Bảo luôn mong thứ 2 sẽ đến thật nhanh, vì cậu lo cho Thảo, lo rằng ko biết mấy vết thương đó có ảnh hưởng đến sức
khoẻ cô ko? Lo rằng ko biết có thể vì vậy mà sẽ ảnh hưởng đến học tập
của cô ko?
Còn Anh Tuấn, hắn đang dần lộ mặt, 1 khuôn mặt đáng
sợ, 1 khuôn mặt ác quỷ chứ ko phải vỏ bọc thiên thần mà mọi người, kể cả Thảo đã thấy.
Mới sáng ra, Anh Tuấn thấy Thảo mặc áo khoát kín
mít, khoá gài kéo đến tận cổ, mặt thì đeo khẩu trang, lại thêm cái tóc
ngắn phủ xuống (do ngắn quá nên ko cột được), làm che hết cả khuôn mặt
cô, chỉ còn thấy được đôi mắt. Sở dĩ Thảo kín mít như vậy là vì cô sợ
Anh Tuấn thấy được những thương tích của ngày hôm qua, hắn sẽ hỏi hang
rồi làm to chuyện này. Bởi lẽ cô suốt cuộc này, cô sẽ ko bao giờ quên
câu nói hôm 20/10 ấy của Anh Tuấn “….”. Nhưng có phải là cô đã suy nghĩ
nhiều quá ko? Có phải là cô đang ảo tưởng ko? Và có phải là cô đã tin
lầm ko? Ko cần cô phải nói, hắn cũng thừa biết được. Vì trong vụ việc
này, bản thân hắn là người biết rõ nguyên nhân hơn ai hết, nhưng hắn vẫn giả vờ mk là 1 con nai tơ.
- Bà sao vầy nè! Bệnh hả? Sao trùm kín mít hết vậy?! Tôi lo lắm đó!
Thảo gật đầu ái ngại, cô nói:
- Ừ! Mà ko sao đâu, tôi cũng khoẻ nhiều rồi! À mà hôm qua bạn bỏ quên
cuốn sách Anh trong hộc bàn ấy! Lúc tôi dọn đồ về thấy nên hôm nay đem
cho bạn nè – Thảo mở balo ra rồi lấy cuốn tiếng Anh đưa cho Anh Tuấn
Hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng cười hì mấy cái rồi cầm lấy cuốn sách:
- Cảm ơn bà nha! Hèn cho hôm qua về kiếm hoài ko thấy, tưởng đứa nào chôm rồi chứ!
Hỏi hang thêm mấy câu, hắn đèo cô nhóc đến trường bằng chiếc xe đạp thường
ngày của mk. Hình như Anh Tuấn quên béng chuyện cuốn sách tiếng Anh ngày hôm qua, sau khi đã hà hê với chứng kiến cảnh cô nhóc bị đám cô gái
đánh hội đồng. Hình như lúc đấy hắn vui quá nên quên mất chuyện cuốn
sách. Khi về phòng, hắn cũng quên luôn chuyện xử tội Phương Anh sau khi bạn của nó đã về.
Còn Thảo, lúc này đây, Thảo dù bị đau về thể
xác, nhưng tinh thần cô như đã được giải thoát, giờ thì cô có thể yên
tâm ở bên Anh Tuấn, bởi vì chuyện ngày hôm qua, xem như đã kết thúc tất
cả, kết thúc những tình cảm còn động lại của những con người kia. Giờ
thì cô, người đang hưởng trọn hạnh phúc từ tình cảm của Anh Tuấn dành
cho mk. Nhưng liệu có phải cô thật sự “sẽ” hạnh phúc, “sẽ” bình yên ko?
Hay là sắp phải đối mặt với những sóng gió lớn hơn đây?
……………
Chưa có hôm nào mà Tiểu bảo lại mong giờ ra chơi như hôm nay, mong nó tới
thật sớm để cậu có thể sang lớp 9a2 gặp cô nhóc Thu Thảo. Ngồi trong giờ học mà Tiểu Bảo chẳng chú tâm vào bài giảng, cậu cứ ngơ ngơ, ngẫn ngẫn
về lớp 9a2, mà cụ thể là về người con gái mang tên Trần Thu Thảo. Ấy,
nói vậy ko phải là Tiểu Bảo đang tương tư cô nhóc đâu nha, vì cậu muốn
biết cô nhóc hôm nay đã bình phục nhiều rồi chứ? Đã có thể học hành tốt chứ? Với cậu lúc này, chỉ đơn giản là bấy nhiêu đó thôi!
Và khi tiếng kẻng vang lên – Tiết học kết thúc, thì cậu là người nhanh chống
hơn ai hết trong lớp, nhanh chống gấp tập sách lại cất vào học bàn. Giáo viên vừa ra khỏi cửa thì Tiểu Bảo đã nối gót theo sau. Bước nhanh đến
lớp 9a2, nhưng cậu hơi bối rối khi nghĩ mk phải vào lớp người khác, đặc
biệt với tính cách nhút nhát, ngại giao tiếp này của cậu nữa. Cách duy
nhất để gặp cậu được cô nhóc trong lúc này, là nhìn vào lớp từ hướng cửa sổ. Ngặc nỗi chiểu cao khiếm tốn hơn so với cửa số, Tiểu Bảo phải nhón
chân lắm mới có thể nhìn được vào bên trong. Đảo mắt 1 vòng quanh lớp,
và con ngươi cậu chợt dừng lại ở bàn cuối của dãy bên phải lớp. Ở đó, có 1 người con trai ngồi bên phải, 1 người con gái ngồi bên trái, mà theo
góc nhìn của Tiểu Bảo hiện tại, là người con trai ngồi quay lưng lại, và cạnh bên là người con gái ấy. Nhưng sao trông quen thế, có phải người
ngồi bên trái là Thảo ko nhỉ? Do tấm lưng của người con trai che khuất
tầm nhìn của Tiểu Bảo, thêm việc cậu phải vất vả nhón chân lên để nhìn,
nên việc quan sát rất khó khăn. Điều cậu muốn nhất bây giờ là xác định
cô gái kia có phải là Thảo ko? Tự dưng Tiểu Bảo cảm thấy đứa con trai
ngồi cạnh cô gái ấy thật vô duyên, khi che mất tầm nhìn của cậu.
Như hiểu được sự chờ mong của Tiểu Bảo, cô gái ngồi đấy nghiên mặt ra phía
cửa số, có vẻ cô ta đã trông thấy Tiểu Bảo rồi, nên bỗng mắt cô ta sáng
bừng lên và ngay lập tức gọi tên cậu:
- A Tiểu Bảo!
Người
con trai ngồi cạnh cô gái ấy nghe thấy cái tên Tiểu Bảo, hắn cũng lập
tức quay ra sau. Thấy Tiểu Bảo đứng đó, điệu bộ như có gì đó khó khăn
nhỉ, mà thấy mặt cậu ta hơi nhăn lại, cảm giác ko thoải mái cho lắm
- Bảo Bảo, đến tìm anh à! Nhớ anh vậy sao mà đứng đó nhìn anh thế. Ồ cứ
giống như “Nàng thơ đứng cạnh cửa sổ, mong tin chồng về”! – Người con
trai ấy nhe răng cười trêu, hòng ra vẻ chọc tức + chọc quê Tiểu Bảo đây
mà!
Vâng, người có câu nói đùa (vô duyên) ấy ko ai khác là Anh
Tuấn. Còn cô gái nhỏ ngồi cạnh hắn ta tất nhiên là cô nhóc Thu Thảo rồi!
- Em đến tìm Thu Thảo chứ ko tìm anh!
Quăng cho Anh Tuấn 1 trái bơ (hơi bự), hắn cứng khừ họng, và đứng hình bất
động. Erk..to…Có ngày Anh Tuấn cũng bị Tiểu Bảo cho ăn bơ thế này sao.
Thôi thôi mặt hắn ta đi, nên quay lại Thu Thảo thì hay hơn. Thấy Tiểu
Bảo đứng đấy, dù ko biết làm tìm mk có chuỵên gì, nhưng Thảo cũng nhanh
chống rời khỏi bản rồi bước ra ngoài.
Cũng may là Thảo nhanh
phát hiện Tiểu Bảo đứng ngoài cửa số đấy, chứ để thêm chút nữa thì mấy
ngòn chân của Tiểu Bảo sẽ gẫy mất vì quá mỏi (do nhón chân)
- Tìm tôi có việc gì ko? Là cái áo khoát à! À tôi đem giặc nó rồi, cũng đem
đi phơi rồi, nhưng chưa khô. Để mai khô rồi tôi sẽ trả cho bạn ^^ - Thảo nói 1 lèo rồi gãi đầu cười hì mấy cái
- Ko phải! – Tiểu Bảo cuối đầu – Hôm nay cậu-
- Nè nè! Nói xấu tôi phải ko?
Chưa cho Tiểu Bảo nói hết câu, thì Anh Tuấn từ trong lớp “chỏ miệng” ra. Hắn đứng cạnh cửa sổ, 2 tay đặt lên thềm cửa, rồi áp càm xuống, mắt to mắt
nhỏ nhìn Thu Thảo và Tiểu Bảo
Thảo đứng nhìn thái độ của Tiểu Bảo mà cô chẳng hiểu răng mô chi. Sau mấy giây im lặng, Tiểu Bảo khẽ
giương mắt nhìn Thảo, rồi cậu lại cụp mắt xuống như thể sợ ai phát hiện
điều gì đó
- Sao vậy? – Thảo hỏi
- Ko có gì?
Chỉ 1
câu vỏn vẹn rồi Tiểu Bảo quay lưng bỏ về lớp, để lại bao dấu chấm hỏi
cho Thu Thảo, và bao suy nghĩ “ko tốt” cho Anh Tuấn trong lúc này!
Thảo còn chưa kịp gọi theo thì Tiểu Bảo đã khuất đâu mất dạng. Rồi cô lững thửng bước vào lớp với bao điều ko hiểu
“Hay hôm nay mk trùm kín mít thế này mà Tiểu Bảo thắc mắc, nhưng ko dám hỏi hả ta”
Thảo vừa bước vừa tư lự suy nghĩ trong đầu. Đến khi bước vào chỗ ngồi, Thảo
như quên mất sự có mặt của Anh Tuấn ở đây, nên cứ ngồi đó mà đâm chiêu 1 mk
“Sao vậy nhỉ, hay là Tiểu Bảo giận mk. Hoặc có điều gì khó nói hả?”
Đánh tan dòng suy nghĩ của Thu Thảo lúc này, là mấy cái vỗ vào má cô của Anh Tuấn. Thảo bỗng giật mk, ngơ ngát nhìn hắn
- Nè! Nghĩ gì thế! Đang hụt hẫng vì Tiểu Bảo đang định nói với bà “Tớ
thích cậu, Thu Thảo”, mà lại bị tôi phá đám!? – Anh Tuấn khoanh tay nhìn cô nhóc chất vấn
Nhanh chống sau câu nói ấy, mặt Thảo đỏ ửng lên 1 cách xấu hổ, cô xua tay phân bua giải thích:
- Ko phải, ko phải đâu. Tiểu Bảo hình như tìm tôi có việc gì đấy!? Ko phải như bạn nghĩ đâu!
Anh Tuấn vờ dỗi, hắn quay ngoắc mặt đi hướng khác
- Thì tìm bà để tỏ tình chứ gì?!. Nhưng sự xuất hiện của tôi làm cắt ngang dòng lãng mạn của 2 người đấy?
- Ko phải, ko phải mà! – Cô nhóc gấp gáp giọng thanh minh
Thật ra Anh Tuấn thừa biết chứ, nhưng hắn cố tình nói vậy để xem phản ứng
của cô nhóc thế nào thôi! Và đúng như hắn nghĩ, cô nhóc trúng kế rồi,
điều này cũng có thể chứng minh rằng Thảo thích hắn, nên cần phải giải
thích. Anh Tuấn khẽ công môi, hắn sẽ còn có những “liều thuốc” mạnh hơn
nữa, để ép cô nhóc phải nói ra câu thích hắn. Thật là nham hiểm mà
- Tin tôi đi, chỉ là hiểu lầm thôi, ko có chuyện gì hết! – Thảo đứng sau lưng hắn mếu máo nói
Nhanh chống, từ nụ cười nham hiểm ấy, hắn chuyển nhanh nó thành 1 nụ cười
tinh nghịch, để khi quay lại, cô nhóc sẽ được nó đáng yêu đến mức nào
- Tôi-
Câu nói cắt ngang bởi tình huống xảy ra bất ngờ như thế này. 2 con người ấy đang có 1 khoảng cách, mà môi và môi rất gần. Anh Tuấn bất ngờ ko thốt
nỗi chữ tiếp theo, Thu Thảo bất ngờ chỉ biết mở to mắt hết cỡ, lớp 9a2
bất ngờ và ồ lên 1 cái thật dài, thật lớn, Kim Cương cũng bất ngờ, nhưng chỉ biết ngồi đó cắn môi, xiếc chặc nắm tay nhìn 2 con người kia thật
câm phẫn. Còn Thảo Trân, hôm nay nhỏ đã nghĩ ở nhà rồi, với lí do là bị
ốm, có thể là do chuyện hôm qua cũng nên.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!