Chương 15: “CƠN SỐT” MANG TÊN NGUYỄN HÀ HẢI NGHI
Mới nghỉ ngơi được mỗi một ngày, Hải Nghi đau khổ nhận “thánh chỉ” của gia gia là ngay hôm nay phải nhập học, cho nên Hải Nghi mới ủn ỉn bò dậy từ 5h sáng. Có lẽ bạn sẽ hỏi vì sao sớm thế. Tất nhiên rồi đó là vì Hải Nghi là một đứa bé ngoan, rất chăm chỉ tập thể dục mỗi sáng. Vả lại phải chuẩn bị thể lực thật tốt trước khi “hành động” chứ.
Như thường lệ, cô thay đồ thể thao màu trắng, mang giày thể thao, buộc tóc dài thật cao, mang theo chai nước và đi ra ngoài. Tiết trời mùa này thật mát mẻ, mới 5h hơn trời đã bắt đầu hừng sáng.
Trên con đường trải đầy lá khô, có lẽ bác lao công chưa kịp quét, có một cô gái mặc đồ thề thao màu trắng, chạy chầm chậm qua, tóc dài đung đưa đầy sức sống.
Khi ngang qua công viên, Hải Nghi không chú ý nảy giờ vẫn có một đôi mắt dõi theo cô. Chàng trai đồng dạng đồ thể thao màu trắng, đứng trên nền cỏ, ngược hướng mặt trời mọc, lúc này Mặt Trời lão gia mới lười biếng từ từ ló dạng. Hào quang cứ thế bao trùm lấy thân ảnh màu trắng của chàng trai, thân hình cao ráo trong vầng sáng ấm áp, hắn như một Hoàng tử mặt trời bước ra từ truyện tranh, hắn cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng đã đi xa kia, khóe miệng chợt hiện lên nụ cười thú vị.
Hải Nghi sảng khoái về đến cổng nhà, trên con đường nhỏ lát đá dẫn vào trong, cô tung tăng như chim nhỏ, vừa đi vừa nghêu ngao hát. Rõ ràng tâm trạng cô hôm nay không tệ. Cảnh vật xung quanh có lẽ cũng vì tâm trạng cô vui cho nên cũng khoát lên mình màu xanh tươi mát, chim chóc cũng líu lo ríu rít trong vườn. Đám hoa hồng trong nắng sớm lại càng diễm lệ hơn, vài giọt sương sớm động lại trên cánh hoa mềm, lưu luyến mãi không tan đi.
Từ trong nhà đi ra, Nguyễn Hà lão gia tâm trạng cũng rất tốt, lúc nhìn thấy đứa cháu bảo bối giờ này lẽ ra phải còn “ủ” trong chăn, thì không khỏi ngạc nhiên. Ánh mắt mang theo vài nếp nhăn khẽ nheo lại, liếc nhìn Hải Nghi từ trên xuống dưới. Sau đó nhìn mặt trời đã lên được một quãng, mới nói.
-Không đúng, mặt trời vẫn mọc hướng đông cơ mà.
Xa xa nhìn thấy gia gia, Hải Nghi vui vẻ chạy lại hôn chụt vào má ông.
-Gia gia đẹp trai, Good morning.
Nguyễn Hà lão gia sững sờ nhìn bóng dáng tung tăng vào nhà, sau đó càng thêm cao hứng. Haha ông vẫn là đẹp trai nhất.
Sau khi ăn sáng xong xuôi, làm xong thủ tục chào hỏi một nhà lớn nhỏ, mấy anh em Hải Nghi mới được “giải phóng” cho ra khỏi nhà. Quá trình này còn phải nhắc đến đám phụ nữ trong nhà, nằn nặc đòi đưa Hải Nghi đến trường. Nhưng dưới sự cương quyết của Hải Nghi họ phải đành thôi. Ba anh em Hải Phong nhìn Hải Nghi với ánh mắt hâm mộ, long lanh lóng lánh. Nhớ tới cảnh bọn họ được các bà mẹ này đưa đến trường thì không khỏi run rẩy.
Ngồi trên xe Hải Phong lái, Hải Nghi tự nhiên mà bắt hai ông anh là Hải Duy và Hải Lâm làm gối… ngủ.
Được một lúc, Hải Nghi cảm thấy rất ồn ào, cũng có cảm giác quen quen. Cứ như cảnh mỗi sáng cô đến trường tư thục Paris vậy.
Xung quanh thật nhiều tiếng ồn nha, làm sao mà ồn ào như vậy, cô còn muốn ngủ tiếp mà. Trong lúc ngủ, cô mơ màng nghe được từng đợt thét chói tai của rất rất nhiều đứa con gái nha, âm thanh này có phần quen tai, chẳng lẽ họ chào đón cô sao, không đúng hôm nay cô ngoan ngoãn làm một Hải Nghi đại tiểu thư mà.
-A… nhìn xem họ là Tứ Hải Mĩ Nam…
-A… tới rồi Leader đến rồi…
Đến lúc này thì Hải Nghi dù có định lực tốt đến mấy cũng không tài nào ngủ tiếp. Cô tức giận mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt phóng đại của tên hôn phu trời đánh.
-A…
Hải Nghi giật mình muốn la lên, bất quá miệng cô bị người kia kéo căng ra không kêu được, thật tức chết cô mà.
Hải Nam nhìn bộ dạng cô tức cười không nhịn nổi, rốt cuộc cũng nắm tay cô kéo ra, dưới con mắt kinh ngạc của đám nữ sinh, Hải Nam kéo tay cô vòng qua khuỷu tay hắn, cố ý ở bên tai cô mờ ám nói.
-Đi nào, vị hôn thê của tôi.
Đổi lại, thêm trận thét chói tai nữa. Thật là hết nói nổi, bọn người này thật là thích hét. Nhìn xung quanh không thấy mấy người anh của cô, Hải Nghi buồn bực nhíu mày.
Tin tức công chúa mất tích trong truyền thuyết hôm nay chính thức nhập học được các học sinh thuộc mọi tầng lớp, cấp bậc tiểu, trung, đại học trong trường nhanh chóng truyền tai nhau.
Rất nhanh sau đó, lượt truy cập các trang Wed tăng đang kể.
-Nguyễn Hà Hải Nghi , từng học tại trường tư thục Paris, thông minh, xinh đẹp, sở hữu một lượng fan cực lớn, được mọi người yêu mến…
-Nguyễn Hà Hải Nghi- hoa khôi trong cuộc thi nữ sinh thanh lịch…
-Nguyễn Hà Hải Nghi- nhà vô địch giải Keratedo toàn quốc…
-…
Mới chỉ vài phút ngắn ngủn trôi qua Hải Nghi liền trở thành một hiện tượng, một nhân vật mà mọi người bàn tán, có hâm mộ, có sùng bái, cũng có ghen ghét.
Vân vân và mây mây, Hải Nam cùng hai anh em Hải Duy, Hải Lâm lúc đi ngang qua hành lang vừa vặn nghe được rất nhiều người bàn tán tin tức này. Hải Duy nhàm chán vươn vai, lơ đãng nói.
-Gia gia lại bày trò.
Hải Lâm cũng giơ tay phát biểu cảm nghĩ.
-Chính xác, ai mà không biết gia gia muốn khoe cháu gái cơ chứ.
Khi nói còn chu môi bất mãn, khiến mấy em gái xung quanh hai mắt trái tim tận lực khắc ghi hình ảnh đáng yêu này.
Hải Nam từ chối cho ý kiến, cho đến khi…
-Woa, 112 người bạn trai cơ à, không phải chứ cô ấy mới 17 tuổi thôi mà.
-Không biết phải không nhưng trên đây viết vậy mà. Nguyễn Hà Hải Nghi, sở hữu một lực lượng boyfriends cực khủng, con số ấy được thống kê là 112 người, đa số đều là công tử, quý tộc…
Hải Nam từng bước từng bước tiến đến hai nam sinh đang sôi nổi tranh luận. Tầm mắt lướt qua chiếc máy tính bảng trên tay bọn họ, trên đó có thống kê con số 112 màu đỏ chói mắt.
Khóe miệng hắn thoáng ra nụ cười như có như không, không biết đang tính toán cái gì. Hai anh em Hải Duy nhìn nhau nghi hoặc, có lẽ nào họ đoán sai.
Bất kể là khen ngợi hay chê bai ngày hôm nay Hải Nghi cũng đã âm thầm tạo ra một làn sóng mới trong trường. Nếu cô biết giờ phút này ở nửa bên kia Trái Đất cũng có một hiện tượng như thế này bùng nổ, mà tin tức đính hôn của cô cũng được đăng trên tạp chí thế giới, thì Hải Nghi cô sẽ phản ứng như thế nào không ai biết trước được.
Reng… reng…
-Alo, Hải Nghi cậu muốn tớ mệt chết sao! Cậu đính hôn sao không báo trước với tớ, bây giờ tin tức lan ra làm sao mà tớ thu xếp được.
-Hề hề, Như Băng đại tiểu thư xinh đẹp hạ hỏa, bình tĩnh vì độc lập thế giới. Chuyện kia, thật ra cũng xảy ra đột ngột tớ không nói rõ ràng với cậu được… cho tớ xin lỗi nhá.
-Xin lỗi cái gì. Báo cho cậu biết FanClub của cậu đang bùng nổ vì tin tức này đấy. Chưa hết ai bảo cậu lăng nhăng làm chi, chờ đi 112 bạn trai cũ của cậu sắp đến rồi… Á. Không kịp rồi, bọn họ lại tìm tớ. Hải Nghi tớ nhấc định sẽ bắt đền cậu. Á… chạy thôi.
Rụp cái cái tắt máy, Hải Nghi bên này cũng một thân mồ hôi lạnh lẽo. Không phải kinh khủng thế chứ. Haizzz… tạo nghiệt, tạo nghiệt a. Nhưng mà họ tới đây “trò hay” mới bắt đầu kaka.
Chương 16: 113!?
Trong phòng hiệu trưởng trường VuHa- Sky, không khí có phần dị thường, xung quanh bao nhiêu là tạp chí, mà tất cả đều là tạp chí “Người đẹp”. =.=”
Hải Nghi trợn mắt há mồm mà nhìn con người trước mắt. Đây là hiệu trưởng sao!? Hiệu trưởng trường là đây sao!? Phải không?
Bao nhiêu thắc mắc cứ vờn quanh đầu cô, rồi dần đặc quện thành một “cục” nghi vấn lớn, sau đó bùng nổ mạnh mẽ, gây nên va chạm kịch liệt trong não bộ, khiến Hải Nghi đang mơ màng nhất thời thanh tỉnh.
Hải Nghi nhìn chòng chọc vào gương mặt anh tuấn của thầy hiệu trưởng, làm cho xong “nghi thức” nhập học nhàm chán với “ông thầy”, nói đúng hơn là đi gặp mặt và chất vấn ông anh cả Hải Phong cớ sao lại “bỏ con giữa chợ”.
Hải Phong mặc vest hết sức uy nghiêm, rất ra dáng một ông thầy hiệu trưởng mẫu mực. Tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ lắm, được một lúc lâu lâu, Hải Phong vô tội nhìn gương mặt đang dần đen lại của cô em gái mà đáp.
-Thầy… nhờ vị hôn phu của em chăm sóc em rồi mà.
Hải Phong cố nín cười, hứng thú nhìn khuôn mặt xám đen của Hải Nghi, trong lòng nghĩ đùa giỡn với cô nhỏ này thật thú vị không nhàm chán như hai tiểu quỷ kia. Xem ra sau này có nhiều trò vui hơn rồi.
Tức giận ra khỏi phòng hiệu trưởng, Hải Nghi buồn bực đi dạo quanh ngôi trường quý tộc rộng lớn này, cô đã biết trường này do hai nhà Trần Vũ và Nguyễn Hà cùng nhau xây dựng, nhưng lại không nghĩ tới Hải Phong lại là hiệu trưởng. Anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!
Lúc dừng chân, cô mới phát hiện mình đang đứng giữa sân trường rộng lớn. Chết tiệt cô quên hỏi mình học ở đâu. OMG, ngôi trường lớn thế này làm sao biết đường về lớp đây. Dường như cô phát hiện ra một điều là từ khi gặp tên vị hôn phu kia, mọi việc cô làm điều không suôn sẻ.
Chứa một bụng tức giận, Hải Nghi điều hòa tâm trạng, trên đời này không có chuyện gì là cô không làm được. Ngẩng đầu tự tin, toan bước tiếp, thì trước mắt cô là một chàng trai cao ráo cầm một đóa hoa hồng nhét vào tay cô, cứ thế hai người, ba người, bốn người… mười người… hai mươi người… gì thế này, nhiều quá, cô sắp giữ không được rồi.
Dự cảm được điều chẳng lành, Hải Nghi khó khăn lắm mới ngẩng gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi đám hoa hồng. Chưa kịp hít thở không khí tươi mát, thì trên trời nghe âm thanh rù rù của máy bay, rồi tiếp đó từng cánh từng cánh hoa hồng bay xuống như mưa, đẹp không sao tả xiết.
Vài cánh hồng đậu trên mái tóc dài của cô, lưu luyến mà trượt chậm xuống.
-Jerry, sao em ra đi mà không báo cho chúng tôi một tiếng. Chúng tôi thật rất nhớ em… cho nên đến đây tìm em.
Từ trên máy bay ló ra một gương mặt quen thuộc, hắn đang cầm loa hướng cô bày tỏ. Hải Nghi lúc này mới nhận ra hắn, Jack con trai của hiệu trưởng trường tư thục Paris, nếu cô nhớ không lầm thì hắn là người đầu tiên kết bạn với cô. Vì ở trên cao nên cô không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng qua giọng nói đầy ủy khuất của hắn, Hải Nghi không nhịn được mỉm cười. Tên này lúc nào cũng làm quá lên. Cô chỉ mới về nước ba ngày, bình thường cả tuần không thấy hắn cũng chẳng sao, bây giờ lại bày đặt nhớ cô. Đánh chết cô cũng không tin.
Chẳng qua là bọn họ cũng thật nhanh chóng, mới đây đã có mặt tại đây, còn làm ra bất ngờ lớn thế này. Nói không vui là giả đấy.
Chẳng biết từ bao giờ đám cư dân trong trường tập trung đông đủ thế này, bao vây cô trong vòng tròn phủ đầy hoa hồng. Hải Nghi bày ra bộ dáng ngây thơ như cô gái nhỏ, nhìn mọi người xung quanh, nhìn đến một đoàn trai đẹp thì không khỏi ngơ ngác, cô có quen họ sao, sao họ lại nhìn cô với ánh mắt đau lòng như vậy.
Trong trí nhớ mơ hồ cô lục lọi lại được những hình ảnh chập chờn, rồi chốt lại bằng cuốn Album “Danh sách nạn nhân của Jerry” do cô bạn thân Như Băng lập ra thì bừng tỉnh. Hóa ra họ là “bạn trai cũ” của cô sao.
Máy bay của Jack đã đáp xuống sân thượng của trường, như một diễn viên nghệ thuật hắn… nhảy dù xuống. Chân chưa kịp đáp đất thì người đã ôm chằm lấy Hải Nghi, rồi còn tuyên bố hùng hồn trước dân chúng VuHa-Sky rằng.
-Jerry, yên tâm đi, chúng tôi sẽ cứu em.
-Uhm, Jerry về Pháp với chúng tôi đi.
-Đúng vậy, FC của em giờ loạn hết rồi.
-Theo chúng tôi về đi…
Từng người từng người hướng cô nói ra lời chân thành nhất, từ đầu đến cuối họ vẫn dùng hai từ “chúng tôi”, họ như là anh trai cô, cho cô yêu thương, cho cô ấm áp, cô rất cảm ơn họ… “bạn trai” của cô.
-Ai cho em đi.
Không biết Hải Nam đên đây từ lúc nào, mạnh mẽ kéo Hải Nghi vào trong ngực, cánh tay hữu lực nắm chặt eo cô. Đôi mắt sắc bén nhìn qua tình hình trước mắt, cô nhỏ này đúng là một “cơn sốt”, mới vào trường vài tiếng đồng hồ đã gây nhiều chuyện phiền phức thế này.
Hải Nam xuất hiện như một vương tử cao ngạo giữ khư khư đồ của mình, bất luận kẻ nào cũng không được đụng tới.
-Vợ à, chúng ta mới đính hôn chưa được hai ngày, em định cho tôi cắm 112 cái sừng sao? Hửm?
Khi nói ánh mắt cứ nhìn Hải Nghi như chờ đợi câu trả lời. Hải Nghi nhìn đến gương mặt anh tuấn của hắn, thấy hai mắt hắn có cái gì đó rất lạ, như là sợ hãi, cũng có gì đó rất tàn nhẫn, điều đó làm cô hoảng sợ.
-Ai… ai là vợ anh!
-Hì hì, tại cái danh xưng vợ chưa cưới dài quá, nói ra thật phiền phức, cho nên “tĩnh lược” nó đi, nhưng không làm thay đổi ý nghĩa thực sự của nó, rất ngắn gọn phải không?
Hải Nam đáng yêu trưng ra gương mặt biết học hỏi, còn cười nịnh bợ, khiến Hải Nghi không nắm bắt được con người hắn, thật không biết xấu hổ mà, cô là vợ hắn khi nào. Nhưng nhìn gương mặt đáng yêu cửa hắn, máu “cà rồng” trong người Hải Nghi lại nổi lên, không nhịn được… nhéo hắn.
-Á… đau… vợ à em nhẹ tay.
Nghe tới đây Hải Nghi càng mạnh tay hơn, véo đến khuôn mặt hắn biến dạng.
-Hahaha… hahaha…thật đáng yêu.
Hải Nghi tốt bụng cho hắn một lời khen, nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua của hắn, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều. Hải Nam ngơ ngẩng nhìn gương mặt sáng ngời khi cười của cô, khi cô gái này cười không ngờ lại xinh đẹp đến thế.
Xung quanh đám nữ sinh nhìn đến biểu tình dễ thương này của Leader lạnh lùng thì hít một ngụm khí lạnh. Từ khi nào Leader của họ lại có bộ dáng này thế, khoa trương hơn có người còn chụp hình lại nhằm ghi lại “dấu ấn lịch sử” quan trọng này.
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
-Anh chàng thứ 113… Trần Vũ Hải Nam đại thiếu gia tập đoàn Trần Gia… tội nghiệp…
Từ trong đám đông, cô gái mặt váy trắng đi ra, trên tay còn cầm một quyển sổ dày cộm, vừa đi vừa ghi ghi chép chép. Dường như rất chuyên chú, rồi thản nhiên đưa máy ảnh đeo sẵn trên cổ, hướng hai người kia làm cái… tách…
-Ok, có hình rồi…
Tấm ảnh được đưa ra nhanh chóng. Cô gái mặc váy trắng, lấy ra keo trong túi rồi thản nhiên dán ảnh lên Album của mình.
Trình tự thật suôn sẻ, thật tự nhiên, cứ như cô đã rất quen làm công việc này thì phải. =.=” p.s: Chứ gì nữa, đã làm rất nhiều lần rồi.
Jack nảy giờ đứng yên, nhìn thấy cô gái này thì tiến lên lầm bầm.
-White, em thật chậm chạp.
Cô nàng không thèm nhìn Jack, ai bảo hắn qua cầu rút ván, cô cho hắn biết Hải Nghi ở đâu rồi thì hắn bỏ cô, một mình đi tìm người đẹp. Tức chết cô.
White hướng Hải Nghi nháy mắt máy cái, rồi nhìn đến chàng trai bên cạnh bạn tốt, hét toáng lên.
-A… Jerry thân mến, 113 này của cậu rất đáng yêu nha, còn biết đỏ mặt rất thú vị.
Hải Nam không hiểu sao cực kì dị ứng với “113” này. Hắn không hiểu cho lắm, nên nhìn Hải Nghi đang âm thầm cười trong bụng hỏi.
-113?
Hải Nghi nhìn hai chân mày hắn chau lại, ánh mắt tò mò nhìn cô. Trong lòng Hải Nghi mặc dù rất muốn cười nhưng vẫn gắng kìm chế, phải giữ hình tượng trước dân chúng. Cô đánh mắt sang White nhưng vẫn không nói gì làm Hải Nam một bụng thắc mắc không cách nào giải tỏa.
Chương 17: 113 LÀ CUỐI CÙNG RỒI
Trường quý tộc quả nhiên là trường quý tộc, không khác lâu đài là mấy, cây xanh tươi mát được trồng xung quanh khuôn viên trường.
Từng tốp học sinh ngồi ở một bóng cây nào đó, vui vẻ chuyện trò. Mà đề tài bàn tán vẫn là chuyện náo nhiệt sáng nay.
Hải Nam buồn bực đi xung quanh tìm kiếm cô vợ nhỏ, hắn rất ân hận tại sao xây trường lớn thế này. Trên trán hình thành một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt tuấn tú vì nắng mà ửng hồng.
Sáng đến giờ, cô vợ nhỏ của hắn tự nhiên mất tích, càng đáng ghét hơn là, cô gái tên White gì đó cùng với đám người kia cũng không thấy đâu. Điều này làm hắn cả ngày không vui. Dường như hắn đã lục tung mọi ngóc ngách trong trường rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé kia đâu.
-Hey…
Đột nhiên một lon Coca bay tới cũng may hắn bắt kịp nếu không cái mũi kiêu ngạo này của hắn sẽ gãy mất. Nhận thức rõ con người kì quặc trước mặt, Hải Nam nhíu mi, tên này bị ấm đầu sao, tại sao trưa nắng thế này mà bịt mặt kín mít.
-Là tớ… Minh Quân.
Minh Quân dáo dát ngó xung quanh, rồi kéo Hải Nam vào một bóng cây gần đó, trong có vẻ bí mật lắm.
-Leader đẹp trai, sao lại buồn bực thế kia… tớ có quà cho cậu đây.
Minh Quân cười hề hề, tay đồng thời hươ hươ tập hồ sơ trước mặt Hải Nam. Cố tình thu hút sự chú ý của ai kia.
Hải Nam hung hăng trừng con người này, hắn không biết là mình đang châm dầu vào lửa sao.
-Minh Quân, tớ thấy hình như cậu rất rảnh thì phải.
Nghe lời nói mang hàm ý đe dọa của thằng bạn chí cốt, Minh Quân lập tức nổi da gà. Trong lòng thầm nghĩ sau này không nên chọc hắn thì hơn.
-Kết quả?
-Tớ đã điều tra được rồi… nhưng có gì đó rất lạ… cậu xem rồi hiểu.
Minh Quân lập tức đưa cho Hải Nam một xấp hồ sơ được chuẩn bị sẵn.
-Sao trước năm 14 tuổi không có thông tin gì?
-Đây là điều mà tớ thấy rất lạ, mọi thông tin trước đó điều không tra ra, nhưng mà… haha cô ấy có 112 bạn trai là sự thật. Và bất ngờ hơn là… quen cùng một thời gian, đó là khi cô ấy học năm thứ hai trường tư thục Paris, việc này mọi người ai cũng biết “112 người bạn trai của Jerry”. Đồng thời tớ cũng tra được, ngoài họ ra cô ấy chưa từng quen thêm người bạn nào khác.
Nghe tới đây trong đầu Hải Nam lập tức nhớ tới lời cô gái kia nói “113 này của cậu rất đáng yêu nha, còn biết đỏ mặt rất thú vị…”. Đến giờ hắn mới biết hắn là một trong số “tập đoàn” bạn trai của cô nhỏ kia. Thật là chưa ai dám đùa bỡn hắn như thế, tức chết hắn.
-Tớ hiểu rồi, cậu đi trước đi không khéo lại “khó “ lành mạnh mà ra khỏi đây.
-Haha… tớ đi trước đây, nữ sinh trường này rất khủng bố người ta nha, cậu phải ráng chú ý đến vị hôn thê của cậu đi, nếu không…
Minh Quân cố ý để trống vế sau không nói nữa, cũng biết Hải Nam sẽ hiểu nên lén lén lút lút mà rời khỏi… bằng cửa sau. Hừ! Nếu không phải người kia thì một ngôi sao như hắn có đi bằng cửa sau không chứ. Haizz… ai bảo hắn vừa đẹp trai vừa tốt bụng cơ chứ. Thôi kệ vì hạnh phúc của con em chúng ta sau này hắn… nhịn.
Minh Quân bị rượt đuổi đến đường cùng, anh chàng rối rít thở không ra hơi. Ơn chúa, hắn thoát được đám nữ sinh kia. Đang loay hoay tìm cách nhanh thoát khỏi “Động Bàn Tơ” này, thì anh chàng cảm nhận được một ánh mắt soi mói đang chăm chăm nhìn mình. Cẩn thận ngẩng đầu lên, đồng thời cũng chuẩn bị tư thế tốt nhất để khi gặp đám nữ sinh kia thì nhanh chân thoát được.
-Hey… anh bạn là trộm sao, à tường này leo được mà! Chẳng lẽ là trộm nghiệp dư… không sao đâu nếu anh muốn thoát bằng cái lỗ kia thì tôi sẽ không báo cho người khác biết đâu.
Minh Quân sốc toàn tập, đơ mặt nhìn cô gái đang ngồi trên tường hái nho ăn, bộ dáng lười biếng vừa nói vừa cho nho vào miệng. Nhìn hướng cô gái kia chỉ, anh chàng nhìn xuống cái hang nhỏ dưới chân mình, gương mặt đồng thời rút gân.
OMG, cái gì đây… phân chó sao. Cha mẹ ơi có phải hắn đắc tội với vợ chồng nhà này không tại sao khi gặp chồng thì bị gái rượt, gặp vợ thì bị mất mặt thế này.
Minh Quân rút chân lại, liên tục lùi về sau năm bước, tháo khăn che mặt và mũ xuống, nhìn Hải Nghi cười hề hề.
-Chị dâu à, tôi không phải là trộm
Hải Nghi khinh bỉ cho hắn một cái liếc mắt.
-Không có tên trộm nào chịu thừa nhận mình là trộm cả, yên tâm đi anh bạn tôi không nói với ai đâu, anh đi đi… Bye nhé, tên trộm đẹp trai.
Nói rồi chẳng cho Minh Quân cơ hội giải thích, cứ thế nhảy xuống tường đi mất hút. Minh Quân căm hận nhìn cái hang nho nhỏ đằng trước.
-Aaaaaaa…
Anh chàng bức xúc hét lên, ầm ầm… đằng xa hình như đám nữ sinh nghe tiếng hét của thần tượng đua nhau kéo đến. Minh Quân chợt rùng mình, nhanh chân phóng qua bức tường.
Hải Nghi buồn chán đi một hồi, không biết sao lại đi đến khu vườn sau trường, nơi đây tháng mát, bóng cây che mát, vài tia nắng thẳng tấp rọi xuống từng cành lá in bóng trên mặt cỏ xanh mướt.
Hải Nghi thoải mái duỗi vai, ngã thẳng xuống nền cỏ mềm mại, khép lại đôi mi cong dài. Gió mát mang hương thơm của nhựa cây thổi đến làm rối làn tóc mượt, chiếc váy đồng phục bất ngờ bị thổi bật lên. Hải Nghi hốt hoảng, bất ngờ ngồi dậy. Cảm giác người cô bị che phủ bởi một thân hình cao lớn. Hải Nghi giật mình ngẩng đầu lên.
Hải Nam hứng thú nhìn gương mặt chuyển sáng màu đỏ của Hải Nghi, vẫn đứng bất động, chăm chú nhìn cô nàng bối rối che lại làn váy.
-Này, anh… anh không thấy… gì đó chứ.
-Em đoán xem.
-Anh…
Hung hăng nhìn bộ dạng rất muốn chết của Hải Nam, Hải Nghi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Toan đứng dậy bỏ đi nhưng tay lại bị người kia nắm chặt.
-Vợ à… “anh cảnh sát” này tìm em mệt muốn chết, em định cứ thế bỏ đi sao.
Hải Nam nắm chặt cánh tay của cô, cảm giác có chút quen quen, không hiểu sao hắn cảm thấy tình huống này từng xảy ra rồi.
-“anh cảnh sát”?
Hải Nghi kinh ngạc quay đầu, ngớ ngẩn hỏi.
-Ừ… mặc kệ trước kia em có bao nhiêu bạn trai đi chăng nữa, nhưng bây giờ em là của tôi, tôi sẽ bắt giam em lại.
-Anh là của tôi sao?
Hải Nghi cố tình đảo ngược câu nói, hứng thú nhìn sắc mặt Hải Nam biến đổi. Hải Nam chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt tinh nghịch của cô, thoải mái trả lời.
-Tùy em vậy. 113 là cuối cùng rồi nhé!
Hải Nghi thính mũi mà cảm thấy có mùi chua chua trong không khí.
Cô bật cười. Nụ cười trong veo được bao phủ ánh nắng mặt trời càng thêm xinh đẹp, động lòng người kia…
Chương 18: PHÁT HIỆN
Vào một ngày đẹp trời nọ, Hải Lâm vui vẻ như chim sẻ dự định rủ anh trai Hải Duy đi chơi.
Vì thế trời vừa sáng Hải Lâm ngàn năm có một mà dậy sớm một lần. Mang đôi dép bông hình con ếch màu xanh, mặc bộ pijama cùng màu, tay ôm con ếch bằng bông yêu thích nhất, lao sang phòng màu xanh dương của Hải Duy ở đối diện.
-Hải Duy, hôm nay chủ nhật chúng ta đi chơi đi.
Hải Duy thức dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề, nhìn bộ dạng trẻ con của em trai không khỏi cảm thán.
-Em chưa đánh răng?
Hải Lâm ngớ ngẩn “A” một tiếng, rồi nhanh như cắt lao vào phòng vệ sinh của Hải Duy mà làm vệ sinh cá nhân, chưa đầy 2 phút sau. Hải Lâm đi ra và rất tự nhiên mở tủ quần áo của Hải Duy định “xử lí tại chỗ”.
Hành động mở tủ đang dang dở, bên tai lại nghe Hải Duy bình thản yêu cầu.
-Anh nghĩ em nên về phòng mình thì hơn?
Lần này Hải Lâm lại “À” một tiếng rồi lủi thủi về phòng. Biết sao được, từ nhỏ Hải Lâm đáng yêu đã rất quấn quít với anh trai và rất nghe lời anh trai, luôn xem những điều Hải Duy nói là chân lí.
Hải Duy bình tĩnh như không, dường như tình trạng thế này đã xảy ra nhiều lần. Tiếp tục, đọc quyển sách “Để trở thành nhà kinh doanh tài ba”. Nhưng không tài nào tập trung được, đoán chừng 30 giây sau tên nhóc kia quay lại à xem.
-Hải Duy, anh có thấy ếch nhỏ của em đâu không?
Và y như rằng ngay sau câu hỏi đó cánh cửa màu xanh dương bị một “cơn lốc” mạnh mẽ thổi tung. Đúng như dự đoán, chưa kịp để người kia nói thêm bất cứ điều gì, Hải Duy tiện tay ném con ếch bằng bông màu xanh lá, to bằng nửa thân người vào cái mồm đang muốn hét lên của Hải Lâm.
Hải Lâm tủi thân ôm con ếch nhỏ, ân hận vạn lần.
-Ếch nhỏ à, sau này tao sẽ không bỏ quên mày nữa đâu.
Trong phòng, Hải Duy nhướng nhướng mày, có cần phải ngày nào cũng là điệp khúc này không.
Hải Nghi xuất hiện với bộ dáng một chàng trai, lén lén lút lút đi như ăn trộm. Trong lòng mặc niệm sao cho đừng để bà bác hai Hồ Hương nhìn thấy. Nghĩ đến hôm qua phải thử đi thử lại mấy trăm chiếc váy mà cô nổi cả da gà, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, ai đó không biết điều vỗ vai cô, phiền chết được.
-Này, trật tự, không thấy tôi đang bận sao?
Hải Nghi phủi phủi bàn tay đang đặt trên vai mình ra. Nhỏ giọng nhắc nhở.
-Em gái Hải Nghi, em đang chơi trò gì thế!?
Hải Lâm tò mò nhướng người lên trước để xem, chỉ thấy anh cả Hải Phong như cũ ngồi ở phòng khách xem tạp chí. Khỏi nói cũng biết đó chẳng phải là tạp chí Người đẹp sao.
-Xì, em gái Hải Nghi em nhìn anh cả làm gì?
Lúc này Hải Nghi mới giật mình nhìn Hải Lâm mang vẻ mặt tò mò nhìn mình. Cô cười rất đẹp trai, trong lòng thầm nghĩ, trong ba anh em này chỉ có Hải Lâm đơn thuần nhất, một bóng đèn được bật sáng lên trong đầu cô.
-Hải Lâm, chúng ta đi chơi nhé.
Nhắc đến đi chơi Hải Lâm vui như mở hội, hai mắt sáng lên lấp lánh. Lúc sáng bị Hải Duy làm cho vỡ mộng, bây giờ có cơ hội được “nối lại chiêm bao dứt quãng” ngu sao không đi. Thế là Hải lâm đáng thương lại bị ai kia lợi dụng.
Hải Phong đang xem tạp chí, thoáng thấy có cái bóng màu xanh lá đặc trưng của Hải Lâm đi qua, lười biếng ngẩng đầu nhìn.
-Hai tên nhóc này, làm trò gì thế nhỉ?
Nói rồi cúi xuống tiếp tục ngắm mấy cô em chân dài.
Ra được khỏi nhà an toàn, Hải Nghi mới thở “phù” một cái. Nguy hiểm thật, cũng may không gặp gia gia, nếu như ông biết cô đi gặp White chắc sẽ hét lên à xem.
Thoải mái chỉnh lại cái áo khoác hơi rộng, Hải Nghi lúc này mới cảm thấy kì lạ, áo khoác đầy nam tính này của cô sao, như thế nào lại không quen vậy. Liếc nhìn đồng hồ, trong đầu Hải Nghi than khổ. Chết rồi, trễ thế này sẽ bị bà la sát kia “Sát, Sát” à xem.
-Em gái Hải Nghi bây giờ chúng ta chơi gì đây?
Hải Lâm đưa ra câu hỏi đánh trúng vào chủ đề trọng yếu mà cậu chàng quan tâm nhất. Nhìn Hải Nghi đầy hứng thú. Hải Nghi nhìn lại, không biết nên xử lí sao với ông anh này. Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Nghi vẫn quyết định cho Hải Lâm theo…
Bar The Night- quán bar nổi tiếng nhất Hà thành.
-Cậu nói, cái tên Black kia sẽ đến sao.
Buổi sáng chả có ma nào vào đây cho nên nơi này tạm thời là chỗ cư trú của Black Rose.
Nhìn Green mang bộ dáng chán chường mà nằm trên sô pha, ánh mắt White khẽ đảo, nhìn chàng trai khôi ngô đang đứng ở quầy Bar chuyên tâm pha rượu, lười biếng nói.
-Chẳng phải cậu sang đây để gặp thủ lĩnh sao, nếu muốn gặp thì chờ đi.
Nhe White nói vậy, Green cũng chẳng nói gì thêm. Thật ra lần này về đây là hắn có việc phải làm. Nhưng cái tên Blue kia thì theo sang đây làm gì cơ chứ, đúng là si tình tới ngốc hay sao, biết rõ người ta là bạn gái thủ lĩnh mà còn cố theo đuổi. Haizz… hắn thật không muốn ngốc như thế.
“Rầm”
-Này, tôi bảo cậu, có cần phải gây chú ý như thế không.
Khỏi nhìn Green cũng biết ai tới, cái cách xuất hiện ồn ào thế này chỉ có thủ lĩnh nhóm này chứ không ai khác, nhưng bất quá lần này hắn lầm rồi.
-Hải Lâm làm tốt lắm.
Đứng ở cửa Hải Lâm được khen mà ngẩng cao đầu, phía sau Hải Nghi vỗ tay khen ngợi, lúc đi qua Hải Lâm nhỏ giọng nhắc nhở.
-Nhớ kĩ, phải gọi em là Black nhớ chưa.
Hải Lâm nghiêm túc gật đầu. Lần nữa nhìn tên quán bar quen thuộc ánh mắt hắn tinh ranh khác thường.
Nhìn một lượt các gương mặt trong nhóm, dường như không thiếu một ai, Hải Nghi hài lòng mỉm cười. Bước tới ngồi đối diện Green, nhìn anh chàng. Cảm giác sau lưng chợt lạnh, quay đầu nhìn hai mắt bốc lửa của White. Trong lòng thầm than “Xong rồi!”.
Lúc trưa, Hải Nghi mặt mày méo xẹo kéo tay Hải Lâm bước ra không biết có phải là quá mức trùng hợp hay không mà gặp ngay Hải Nam và Minh Quân đang đi vào.
Hai người bốn mắt chạm nhau đúng một giây, sau đó Hải Nghi nhanh chân kéo Hải Lâm đang muốn chào hỏi đi ra, vô tình lại va phải người kia.
Vội nói “Xin lỗi” rồi đi ngay, Hải Nam nhìn thoáng qua cái áo khoác da và Hải lâm như có điều muốn nói, ánh mắt màu hổ phách lóe lên.
Trong thâm tâm lần nữa nổi lên hứng thú với cô vợ nhỏ tinh nghịch. Rất thú vị. Có lẽ nào áo khoác của mình mà hắn còn không nhận ra. Hắn cười khổ, không biết cô vợ này có bao nhiêu bí mật nữa đây. Hắn rất muốn khám phá.
Bên cạnh nhìn thấy nụ cười nham nhở của Hải Nam, anh chàng Minh Quân nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Tên này không phải phát bệnh rồi chứ.
Nhìn đám người trong vòng Vip được đặt sẵn, tối nay bar The Night là địa bàn của bọn hắn.
Chương 19: CƯỚP BẠN GÁI TỪ TAY VỊ HÔN PHU
-Alo… ừ… tớ đến ngay đây… ok gặp lại sau. Bye
Bóng tối là không gian của sự náo nhiệt và còn đại diện cho cái ác cái chết.
Trong bóng đêm một chiếc moto lao nhanh đi như tia chớp, tạo nên những luồng sáng chói mắt, tiếng động cơ xe máy lao đi trên con đường giờ này chắc không phải là chuyện lạ.
Chiếc xe phanh gấp tại quán bar nổi tiếng- The Night.
Những dòng chữ nhấp nháy không ngừng, tỏa ra những vầng sáng mờ nhạt trong cái không gian có phần đen tối này.
Tháo cái mũ bảo hiểm to đùng ra, Black đung đưa mái tóc rối có phần lãng tử, vẫn chiếc áo khoác da lúc sáng, vẫn giày thể thao màu đen, bên tai trái lấp lánh khuyên tai hình hoa hồng được chế tạo bằng kim cương đen, phát ra những tia sáng dị thường bí ẩn, nấp sau mái tóc rối đầy lãng tử của “anh”.
Vẫn cái phong cách khác người, Black tung cú đá làm bay cánh cửa bọc thép. Ngay tức khác những âm thanh quen thuộc của cuộc sống về đêm lấn át, chen chúc tranh nhau đưa vào tai cô. Những bóng người quen thuộc làm những việc quen thuộc, thoáng thấy cái ánh nhìn của Blue- ông chủ bar này Black không khỏi hài lòng.
Rất ấn tượng!
Phong cách này rất giống Evil, làm cô cứ tưởng như được trở về Pháp vậy.
Sau cái nhíu mày tiếc rẻ cho cánh cửa xấu số thứ n, Blue hướng cô gật đầu.
-Vẫn ồn ào như vậy.
Green nhàm chán cảm thán rồi nhanh đi với một cô nàng nào đó.
Black buồn bực tìm kiếm bóng trắng quen thuộc, nhưng chẳng thấy.
Hất mái tóc hơi che phủ vầng tráng thông minh, lộ ra ánh mắt tinh anh sáng ngời, thu hút nhiều cô nàng có mặt tại đây.
Ở một góc tối phía trong, có một ánh mắt màu hổ phách luôn quan sát chăm chú từng cử động của cô, từng cái ánh mắt hay nhíu mày đều được người kia thu vào.
-Woa, con nhà ai mà lớn lên đẹp trai…
Lời còn chưa dứt Minh Quân đáng thương bị người kia đá ột phát.
-Là cô ấy.
-Hả???
Minh Quân khó hiểu chau mày, đau lòng ôm chân.
Bên cạnh anh em Hải Duy nhìn nhau hợp ý mà cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
Minh Quân ấm ức tìm đến cứu nhân, bất quá “hi vọng” kia của hắn đang ngồi tán dóc với cô nàng chân dài tới nách rồi.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người giống mình, Minh Quân nhìn cô gái ngồi cạnh Hải Nam mà ánh mắt mê trai cứ nhìn chằm chằm người ở cửa thì rất không hài lòng, bàn này trai đẹp ngời ngời mà sao không nhìn, trong chốc lát, từ si mê, hâm mộ Minh Quân nhanh chóng chuyển sang trạng thái thù địch với Black.
Cảm nhận được ánh mắt như sao chổi nhìn mình chằm chằm, Black nhanh chóng phát hiện cái bàn trong cùng có người nhìn mình nhưng trong bóng tối không rõ là ai.
Xuyên qua bóng tối, cô vẫn cảm thấy có ánh mắt quen thuộc đang đánh giá mình. Địch trong tối ta ngoài sáng, thật không hay tí nào. Một là, dụ địch ra sáng. Hai là, ta đi vào tối tìm địch. Huống hồ, không biết đây là bạn hay thù.
Dù sao cũng chán, vậy thì đi vào đó xem một chút.
Nhìn thấy hướng đi của Black, anh chàng Blue muốn lên tiếng nhắc nhở không nên vào đó, nhưng muộn rồi.
-Black tới chưa?
Đang không biết làm sao thì nàng White lên tiếng phá tan suy nghĩ của hắn.
-Thủ lĩnh vừa tới. Dường như tìm em…
Vẫn nụ cười dịu dáng đến chết người đó, anh chàng nhìn White nhẹ nhàng nói, tròng mắt là nhu tình nhìn cô không dứt.
Cô nàng vô tâm không biết vẫn tìm kiếm bóng dáng cao gầy của “bạn trai”.
-Người đâu rồi?
Blue chỉ về phia trước, gương mặt lộ vẻ khó xử.
-Sao vậy?
-Những người đó có vẻ không dễ chọc vào.
-Họ là ai?
-Trước khi chúng ta tới đây, nghe nói đó là thủ lĩnh của một băng nhóm nào đó, không ai biết, nhưng thế lực rất lớn. Green vẫn chưa tra ra.
…
Khi nhìn thấy người bên trong là ai, Black đầu tiên là sửng sốt vì không phải chỉ có cô mới trốn nhà, mà chắc có lẽ mấy anh em nhà này cũng trèo tường mà ra. Sau đó, là tức giận, một cỗ tức giận không biết từ đâu đến đánh úp vào tâm cô khi thấy gương mặt yêu nghiệt của tên hôn phu xấu xa.
Mới ngày trước còn nói hắn là của cô mà giờ đây lại tay ôm người con gái khác.
Biết anh em Hải Duy đã nhận ra mình, Hải Nghi nháy mắt ra hiệu cho họ. Rồi tiến lên như một người bạn đã lâu không gặp, cười nói.
-Hải Duy, Hải Lâm đã lâu không gặp.
-Hi, Black
Hải Lâm được trải qua “huấn luyện” lúc sáng mà nhanh trí chào hỏi. Hải Duy nghi ngờ nhìn em trai.
-Tôi có thể ngồi ở đây được chứ.
-Ok, cứ tự nhiên
Black tuấn lãng mà ngồi xuống, vẫn không bỏ qua cái nhìn hình trái tim của cô nàng đối diện, cùng ánh nhìn thù địch của chàng trai bên cạnh, khỏi nói cũng biết là hắn đang ghen tị mà. Black là ai chứ, Black từ lâu đã miễn dịch với mọi loại ánh mắt. Vẫn không thèm nhìn tên hôn phu kia, cô biết hắn đang đánh giá mình.
Hừ, đánh giá thì đánh giá đi, chắc chắn tôi có sức hút hơn anh, nên cô gái kia mới nhìn tôi say mê đến thế. Black nhếch mép cười lạnh lẽo, đẹp trai mười phần.
Đúng lúc này DJ đổi nhạc, những con người trên sàn nhảy cũng phối hợp mà lắc lư.
Black nháy mắt với cô gái kia một cái, khỏi nói cũng biết cô ấy hạnh phúc tới cỡ nào rồi. Như một tín hiệu được bật sẵn, cô gái kia vòng qua, đi đến bên cạnh Black rồi rất tự nhiên ngồi lên đùi cô, ôm cô và hôn chụt vào má.
Mùi nước hoa nồng nặc làm cô chán ghét không thôi, né mặt sang một bên, không kịp rồi, cô nàng này hành động nhanh hơn cô tưởng, một bên mặt đã dính một lớp son đỏ chói mắt.
Lạ thật, cái áo khoác này sao lại có mùi trà xanh nhỉ, mùi hương này thật quen thuộc, thật an toàn… mình đã ngửi thấy ở đâu nhỉ!?
Black nghĩ nghĩ, không hề hay biết có ánh mắt của người đối diện hứng thú nhìn mình, cho đến khi…
-Anh đẹp trai, đêm nay em là của anh.
Black giật mình, đơ 2s, nhưng khi phát hiện khóe miệng người kia co rút thì tâm tình thật phấn chấn, vì vậy cô hi sinh vì nghiệp lớn mà choàng tay ôm cô gái có thân hình đẫy đà kia vào lòng, nói với chất giọng trầm thấp dễ nghe nhưng lời nói ra lại khiến cô muốn ói.
-Ok, chiều ý người đẹp
Ba người trong bàn nhìn thấy tình huống này thì không khỏi ho khan.
Khóe mắt Hải Nam nheo lại nguy hiểm, cho đến khi nhìn một “nam” một nữ đang sánh bước ra khỏi quán Bar, hắn mới đứng dậy.
-Này, cậu không đuổi theo là mất vợ đó.
Hải Phong từ đâu khoan thai bước lại, nhưng lời nói lại nặng như đá trực tiếp đánh vào cái đầu đang lơ ngơ của Minh Quân, giúp anh chàng tỉnh ngộ.
Hải Nam lúc này chẳng có hứng thú đâu mà đùa, hắn nhanh chóng bước theo cái bóng đen vừa khuất…
Blue cùng White, hai người nhìn thấy cảnh này thì nhìn nhau than khổ, thôi xong rồi, thế nào cũng có chiến tranh.
Định đuổi theo thì đám người Hải Phong ngăn lại. Trong bóng tối Green quan sát hết thảy có chút ngờ vực…
Chương 20: NGƯỜI ĐỨNG SAU ÁNH MẶT TRỜI
Ngay trong con đường nhỏ, cách bar The Night không xa có hai bóng người làm những chuyện rất mờ ám…
-Này, cậu buông tớ ra đi… ặc… khó thở quá
-Không, tớ không buông, Black thân yêu cậu vẫn đẹp trai như ngày nào…
-Khoan đã, Red sao cậu lại có mặt ở đây, lại còn ngồi chung với đám người đó?
-À… là Blue gọi tớ đến, nói muốn tớ tiếp cận bọn họ, nhưng thật đáng ghét, tớ xinh đẹp thế này mà không lay động được cái tên mặt lạnh ấy… hừ, nhưng không sao cả Black của tớ là nhất… hahaha
-Này, này… cậu buông tớ ra đi khó thở quá, sao lại dùng nước hoa nồng nặc thế này.
-Là sản phẩm mới của tớ đấy… thích không.
-Ahhh… không được, buông tớ ra.
“chụt”
Hải Nam kịp thời đuổi tới trùng hợp nghe được âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng này, gương mặt hắn co quắp, biến sắc liên tục lúc trắng lúc đen, bất quá trong bóng tối không ai nhìn thấy được.
Nghe được trong kia trở nên yên tĩnh, hắn điều chỉnh tâm trạng đứng tựa vào tường. Không sai, người trong kia cuối cùng cũng ra rồi
-Hôm nay thật tuyệt. Black, hẹn gặp lại.
Nói rồi cô gái kia, ôm chầm lấy Black hôn “chụt” một cái mới chịu đi, khi đi còn không quên nháy mắt với “anh bạn”.
Lướt qua Hải Nam, Black coi như không thấy cứ thong dong mà đi. Hải Nam lúc này gương mặt đã chuyển sang màu đỏ, đầu có nguy cơ bốc khói. Nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực độ.
-Định đi như vậy sao?
Black nghi hoặc quay đầu lại nheo mắt nhìn Hải Nam.
-Tôi và anh có quen nhau sao?
Thế rồi, sau câu nói đầy tính xát thương của Black, khói trên đầu Hải Nam được dịp bốc lên ngùn ngụt.
Hắn tức giận, ngẩng phắt dậy đứng trước mặt anh chàng tự xưng là Black này, nhìn chằm chằm thật lâu cho đến khi ai kia cảm thấy chột dạ, quay đầu đánh bài chuồn thì Hải Nam thân thủ nhanh lẹ mà bắt lấy nắm tóc nâu trên đầu cô.
-Đùa đủ rồi đấy vị hôn thê của tôi.
Mái tóc dài cứ thế bung ra, gió đêm thổi ngược làm cho tóc cô hơi rối, song càng trở nên mê người hơn.
Hải Nghi quá bất ngờ mà ngơ ngác nhìn Hải Nam, có chút khó tin vào tình huống này. Hắn cư nhiên phát hiện ra cô.
Đôi mắt to màu hổ phách trong bóng tối linh động lạ kì, ánh mắt không chút tạp niệm ngây ngẩn nhìn Hải Nghi. Nhìn một bên má vẫn còn in đậm dấu son môi đỏ chói, Hải Nam tức giận dùng sức kéo cô vào lòng, dùng môi mình chà sạch cái dấu đỏ gai mắt kia. Thật đáng ghét!
Hải Nghi không kịp trở tay, đến khi định thần lại thì nhúc nhích cũng không được. Cô khó khăn gằn từng tiếng.
-Anh… mau buông…
Câu nói chưa kịp định hình thì miệng cũng bị bịt kín, cô chỉ cảm thấy cái gì đó âm ấm áp vào môi mình thật mềm.
Chết tiệt, hắn hôn cô. Ôi chúa, “First kiss” của cô, tại sao lại như thế này, chẳng có hoa hồng, chẳng có rượu vang… đáng ghét!
Hải Nghi tức giận cắn mạnh vào môi Hải Nam, cảm giác vị máu tràn vào trong miệng mặn đắng…
Hải Nam buông cô ra, ánh mắt hằn tơ máu vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô không buông, nhờ vậy mà cô ngửi thấy mùi trà xanh trên người hắn, cô không biết trên người con trai lại có mùi hương thanh nhã này. Vậy chẳng lẽ người hôm đó là hắn? Vậy áo khoác mình đang mặc là của hắn phải không?
Hải Nghi âm thầm suy đoán. Nhìn biểu hiện kì lạ của cô, Hải Nam biết cô đã nghĩ ra nên nói.
-Tôi đã gặp em trước đó… trong vườn hoa hồng của biệt thự.
Câu nói nhẹ nhàng giải đáp chính xác thắc mắc của Hải Nghi, cô đoán không sai hôm đó rõ ràng có người khoác áo cho cô chứ không phải là mơ. Trong lòng cô không hiểu sao vui vẻ lạ.
Vẫn nhìn ánh mắt chứa ý cười của cô vợ nhỏ, Hải Nam nói thêm, vừa là câu hỏi nhưng vừa như chắc chắn.
-Người tôi gặp ở Pari cũng là em phải không?
-Xì… ai biết được anh gặp bao nhiêu người cơ chứ.
Hải Nam bật cười, lại càng ôm chặt cô hơn, chưa bao giờ hắn có cảm giác mãnh liệt với một cô gái nào như vậy. Nhưng cô gái này đưa hắn đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cho hắn cảm giác bảo vệ và được bảo vệ.
-Không sai, cảm giác của tôi luôn đúng. Hôm nay khi gặp em tôi đã biết mình không nhìn lầm.
-Này anh, buông ra được rồi đấy… khó thở quá.
Đến lúc này Hải Nam mới phát hiện hai má của cô đã đỏ như hai quả cà chua rồi, hắn nhẹ thả lỏng cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô đi về phía trước.
-Khuya rồi, về thôi!
Đi ở phía sau, Hải Nghi cảm giác lòng bàn tay hắn thật ấm, hắn cho cô cảm giác an toàn ngay từ lần đầu gặp mặt. Thân hình cao lớn của hắn che phủ người cô. Hai chiếc bóng cao cao, người trước người sau đi trong đêm không nói gì cả nhưng tay vẫn nắm chặt tay.
Không biết tương lai thế nào, nhưng hiện tại họ là của nhau, họ cho nhau cảm giác an toàn, bảo vệ và được bảo vệ…
Sáng hôm sau, tại phòng khách nhà họ Nguyễn không khí nghiêm túc lạ lùng. Ba anh em Hải Duy, Hải Lâm và Hải Nghi ngay ngắn xếp thành hàng ngang, ánh mắt ai oán cứ chốc chốc lại liếc nhìn Hải Phong đang tao nhã ngồi trên sô pha uống trà.
Nguyễn Hà Trung đi tới rồi lại đi lui, nhìn hết đứa này lại nhìn đứa khác. Cuối cùng “hừ” tiếng, ngồi xuống. Tiếp đó nhìn Hải Phong nói.
- Hải Phong nói cho ông nghe điều thứ 99 trong gia pháp là gì?
Hải Phong bị điểm mặt gọi tên mà có chút chột dạ.
- Thưa ông, điều thứ 99 là… là… là không được… không được đi chơi khuya…
-Hử?
Không hiểu sao Nguyễn Hà lão nhân gia nghe được càng tức giận hơn, gương mặt trở nên méo mó nhìn từng đứa cháu mà lấp bấp.
- Thì ra, thì ra… mấy đứa hôm qua đi chơi đêm… trèo tường có phải không? Hả?
Thấy không ai trả lời, ông càng tức giận hơn. Bốn người vẫn không hiểu sao ông lại tức giận đến thế, chẳng phải là đi chơi khuya không về thôi sao? Song, câu trả lời lại khiến họ đau lòng muốn chết.
- Vậy, đứa nào làm gãy cả đám hoa hồng bên tường hả?
Thì ra là vậy, thì ra là đám hoa hồng của lão nhân gia bị hư cho nên ông mới tức giận như vậy, thật quá đáng, cháu đi khuya về trễ mà không lo an nguy ra sao, thế nhưng ông lại quan trọng đám hoa hồng ngoài vườn.
Bốn người ai oán nhìn nhau, và lẽ dĩ nhiên ai đó phải chăm sóc lại mấy khóm hoa hồng, chỉ có Hải Phong là thoát tội vì có lí do chính đáng là gặp phụ huynh học sinh. Có ai nửa đêm đi gặp phụ huynh không chứ, sự thật là hắn đi gặp phụ huynh nhưng là chị gái của học sinh… =”=
Ba người mặc dù không cam lòng nhưng vẫn xách cuốc, xẻng ra sửa lại đám hoa hồng bị chà đạp tối qua.
Ở căn biệt thự xa xa, dường như có người mới tới ở. Trên tầng lầu, có một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng đứng tựa vào lan can ngược hướng mặt trời mọc, nhìn về bên này thấy ba con người đang lui cui trồng lại đám hoa hồng.
Hắn cứ chăm chú nhìn như thế, cho đến khi Hải Nghi cảm giác có người nhìn mình, cô quay đầu lại, do ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn làm cô không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao dường như nhìn mình mỉm cười…
Chương 21: HỌC SINH MỚI
Một ngày như mọi ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Vẫn những tiếng hò rú réo tai của những “thần dân” trung thành dưới sự “cai trị” của Tứ Hải Mĩ Nam.
Đừng nhìn bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng của bốn người họ mà lầm tin. Thật ra, trong lòng Hải Nghi âm thầm gào thét “Tứ Hải Đại Biến Thái” thì đúng hơn.
Cũng may cô không mang thân phận nam nhi, chứ nếu không có phải cũng bị đám người ngu ngốc này xếp vào “Ngũ Hải” thì thật là mất mặt cô. Hừ
Hải Nam rất thân sĩ mà mở cửa xe, lịch thiệp như một vương tử mà đưa một bàn tay ra trước, hơi khom người mỉm cười nhìn cô.
Hải Nghi lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, tao nhã nắm tay vị hôn phu, nhẹ nhàng bước xuống. Ánh mắt nhẹ lướt qua từng người từng người một, chỉ một ánh mắt nhẹ lướt qua như vậy mà khiến đám nữ sinh vây quanh Hải Nam nảy giờ phải lùi lại vài bước.
Hôm nay, cô buộc tóc dài thật cao, lộ ra cái trán tinh nghịch, mặc đồng phục váy caro cùng sơ mi trắng ngắn tay, vẫn phong cách khỏe khoắn thường ngày, cô mang giày thể thao màu trắng cổ cao. Không mang bất kì trang sức hay phụ kiện rườm rà nào, trên cổ chỉ độc sợi dây chuyền mà Hải Nam tặng.
Hải Nam tự hào khoác vai cô vợ nhỏ, cùng ba người kia đứng chung một chỗ, trong khoảnh khắc làm cho người khác hít thở không thông, dường như tất cả ánh sáng đều tập trung trên người bọn họ. Mĩ nam, mĩ nữ như tranh vẽ đứng dưới ánh mặt trời cao ngạo nhìn mọi người.
Dù ở bất cứ lúc nào trên người họ cũng mang hơi thở quý tộc tôn quý, làm cho người ta có cảm giác khó với tới được…
Hải Nghi mệt mỏi nằm vật ra bàn, lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi, đôi tay mỏi nhừ do hôm qua trồng lại đám hoa hồng, cứ nghĩ sẽ nhanh chóng xong thôi nhưng làm chung với hai ông anh sinh đôi kia thì thật là lắm trò… haizz, hôm qua tới khuya cô mới được ngủ, đã vậy sáng sớm cái tên hôn phu không biết xấu hổ kia dám chạy vào phòng cô làm ầm ĩ lên. Thật tức chết mà!
Nhưng nghĩ tới gương mặt hắn xụ xuống khi bị cô mắng, thì thật là đáng yêu quá đi. Hải Nghi cười nham nhở không biết rằng khoảnh khắc ấy đã bị “chộp” lại.
“Tách”
-Này, cậu làm gì thế?
-Chào cậu, tớ là Hà Hiểu Lam- trưởng nhóm CLB truyền thông của trường, hi hi mình làm quen nhé!
Hải Nghi ngây ngốc nhìn cô bạn tóc ngắn xinh xắn đang chìa tay trước mặt mình. Thoạt nhìn cô ấy hoạt bát, đáng yêu khiến người ta vừa nhìn đã thích, thế là Hải Nghi vui vẻ bắt tay với cô nàng kia.
Sau này Hải Nghi đại tiểu thư của chúng ta mới muốn đập đầu vô gối bông cực mềm mà tự sát vì quyết định ngày hôm nay của mình. Nhưng đó đã là chuyện của sao này, còn hiện tại, quen được cô bạn mới Hải Nghi mới biết được nhiều chuyện khá thú vị.
Như hôm nay, nhờ thông tin cực nhanh của cô bạn mà Hải Nghi biết được có học sinh mới vừa chuyển đến đây. Điều này cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái tên bá đạo của hắn “Hoàng Tử Minh”, cậu ba nhà họ Hoàng vừa du học Anh về…
Hải Nam chỉ lạnh lùng đánh giá Hoàng Tử Minh, không biết sao hắn cảm thấy người này không vừa mắt. Hoàng Tử Minh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt ngồi vào bàn không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt si mê trong lớp.
Xung quanh hắn dường như luôn có vầng sáng bao quanh mỗi khi hắn cười. Từ đây “Hoàng Tử Minh” sẽ là cái tên gây xôn xao dư luận tại VuHa- Sky này.
Giờ ra chơi, Hải Nghi thật muốn nhân cơ hội mà ngủ cho đã ghiền, nhưng cái cô bạn Hà Hiểu Lam kia lại không để cô được yên. Sau một hồi dằn co, lôi kéo, rốt cuộc Hải Nghi đáng thương bị cô nàng túm gọn, thẳng tiến về hướng 12-1.
Vì khối 12 ở tầng trên cùng cho nên hại bạn nhỏ Hải Nghi đi muốn rụng chân luôn rồi.
-Aiss… tớ không muốn, không đi nữa, mệt chết tớ.
Hải Nghi rất không khách khí mà ngồi chồm hổm giữa hành lang, ai oán kêu la. Hiểu Lam khoanh tay buồn cười nhìn Hải Nghi, chậm rãi nói.
-Tất nhiên là không đi nữa rồi, 12-1 đang trước mặt cậu kia kìa.
Quả thật như vậy, khi Hải Nghi ngẩng đầu lên thì thấy rất nhiều nữ sinh chồm về phía trước, giống như… giống như lần đầu thấy khỉ không bằng. Ách… đột nhiên chính cô cũng buồn cười vì suy nghĩ này của mình. Bên tai lại nghe Hiểu Lam bình luận.
-Ngày thường đã đông như vậy, hôm nay lại càng đông hơn, chứng tỏ “người mới” này không tệ.
Khi nói mắt cứ dán vào cánh cửa ra vào, tay như vô ý mà nắm chặt máy ảnh trên cổ. Lúc này Hải Nghi đói đến muốn ngất luôn rồi, nhìn đám nữ sinh vô duyên chắn ở cửa thật ngứa mắt. Đại tiểu thư lúc này đã khôi phục lại hơi thở nhịp nhàng ban đầu, vận hết sức bình sinh hét lên.
-TRÁNH RA…
Mọi nguời đồng loạt quay đầu để tìm ra ngọn nguồn âm thanh kia, chỉ thấy Hải Nghi xinh đẹp nở nụ cười, từ từ đi tới. Tất cả không hẹn mà cùng tách ra nhường lối cho vị tiểu thư trong truyền thuyết này.
Lướt qua đám người, Hải Nghi nhanh chóng thấy được vị trí của Hải Nam. Hắn sửng sốt nhìn cô, đầu tiên là bất ngờ, vui mừng sau đó ánh mắt lại âm u. Chẳng lẽ cô cũng giống đám con gái kia chạy tới đây để nhìn mặt Hoàng Tử Minh sao? Tâm trạng hắn phút chốc chùn xuống.
Nhìn thần thái biến hóa như tắt ke hoa của vị hôn phu Hải Nghi thật muốn đấm cho hắn một phát, hắn đang làm trò cho đám nữ sinh kia sao, hắn có biết hắn như vậy có bao nhiêu phần đáng yêu hay không? Tức chết cô mà.
Hải Nghi ba bước cũng thành hai, nhanh chân tiến lại nắm ngay cà vạt thắt hờ của Hải Nam mà kéo đi, khiến anh chàng bất ngờ đến nghẹt thở, cố gắng đi theo cô nàng.
Hải Nghi hài lòng hướng mọi người cười xinh đẹp.
-Đến giờ ăn rồi, chồng à!
Trong lời nói ngấm ngầm đe dọa cùng công bố quyền sở hữu đối với ai kia.
Hải Nam đáng thương nghe được lời này muốn cười nhưng không được, cô vợ này sao nặng tay thế. Trong lòng một cỗ hạnh phúc đang dâng trào.
Từ đầu đến cuối Hải Nghi không nhìn đến anh bạn ngồi cùng bàn với Hải Nam, chỉ một mực chú ý đến Hải Nam vì đơn giản cô tìm hắn để tính tiền cho cô nha. Thật ra cô không mang tiền.
Hoàng Tử Minh chăm chú nhìn hai người vừa đi mất, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức xung quanh hắn ánh sáng lóe lên.
-Ồ, rất tốt… có lẽ sẽ có một scandal nữa chăng? Hay mối tình tay ba nhỉ?
Hoàng Tử Minh kinh ngạc nhìn cô gái tóc ngắn đang chăm chú nghiên cứu bức hình vừa chụp được. Không hiểu ra làm sao.
truyen ma - truyen ma nguoi khan trang
Chúc các bạn online vui vẻ !