Chap 7: “Tin tôi đi!”
- CÁI GÌ ??? CẬU SẼ LÀM TRỢ LÝ CHO HOTBOY RYAN !!!
- Ôi – Tôi vội vã bịt hai lỗ tai khốn khổ của mình lại – Các cậu bình tĩnh chút đi, đừng hét toáng lên như thế người ta tưởng chúng mình cãi nhau đấy!
- Thôi dc rồi – Lia nhỏ giọng lại – Tớ cho cậu 5 phút để giải thích.
- …Uhm, thì là như vầy…
Tôi từ từ kể lại toàn bộ sự việc cho hai đứa bạn cùng phòng nghe, bao
gồm cả lần va chạm đầu tiên cùng túi đồ ăn “miễn phí” hôm đó nữa.
- Và thế là anh ta muốn cậu trả ơn ?
- Cũng không hẳn thế, vì tớ thấy ngại thôi.
Susan bỏ hẳn chiếc laptop sang một bên, nhìn thẳng vào tôi:
- Cậu có biết Ryan là ai không? Quên vụ của Danny rồi sao?
- Há, quên sao dc chứ, đến bây giờ tớ vẫn còn thấy sợ nè. Nhưng mà, tớ thấy cái anh chàng hotboy ấy thật ra cũng … rất dc, đâu có đáng sợ lắm đâu.
- Thế nào là ” rất dc” ? Cậu nói xem… – Lia bỗng chen ngang, mắt mở to tròn long lanh chờ đợi. Nhìn nó như thế, tôi lại thấy hơi nghi ngờ … thế này là quan tâm bạn bè hay là chú ý đến anh chàng hotboy kia đây?
- Ờ thì… Ryan nói chuyện cũng dc, không hung dữ hay lạnh lùng gì cả,
trái lại còn khiến cho người ta có cảm giác thực sự rất … ấm áp.
Nói ra những lời này, tôi tự nhiên cũng thấy kì kì. Cứ như thể mình hiểu
rõ anh ta lắm ấy, tính ra thì chúng tôi mới chỉ gặp nhau có 3 lần thôi
mà !
- Cũng có thể Ryan không phải người xấu – Susan trầm ngâm – Nhưng chưa chắc những người hâm mộ anh ta cũng như vậy đâu. Còn nữa, Ryan là một trong ” Tam đại thần” , ba anh chàng đó thường xuyên đi chung với nhau. Danny cũng trong số đó. Cậu làm trợ lý cho Ryan, chẳng phải sẽ đi cùng anh ta sao. Như thế cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ có khoảng cách khá gần với Danny, “bạn gái” anh ta để yên cho cậu chắc!
Chà chà, lần đầu tiên thấy Susan nói nhiều như thế, mà điều gì cũng đúng nữa chứ. Xem ra cô ấy cũng khá quan tâm đến tôi đấy nhỉ, vui quá!
- Susan nói phải đấy, nhưng mà… đã nhận lời rồi bây giờ lại từ chối thì có vẻ không ổn, nhất là với một anh chàng hotboy đã phải xuống nước nhờ vả như thế. Vậy hay là làm thế này đi: mai cậu hẹn gặp anh ta rồi thử bàn bạc lại xem, nếu ko dc thì lấy cớ bận học hoặc ko biết làm mà kiên quyết ko nhận, tuyệt đối ko dc thỏa hiệp đâu đấy!
- Yes sir !!! Ôi yêu các cậu nhất! Chụt chụt !!!
Nói rồi tôi liền vòng tay qua vai Lia “tặng” cho cô ấy một cái hôn ” hữu
nghị” ( vào má), quay sang Susan, tôi cũng … nhưng mà thấy hình như cậu
ấy có vẻ không thích lắm nên chỉ dám gửi đến một cái “hôn gió” thôi.
Thế cũng dc mà, nhỉ?
***
- ” TRỢ LÝ !!! CỦA RYAN?”
Biết ngay mà, thông báo xong tin này tôi phải bỏ ngay điện thoại ra xa tai một chút, sau 10s thấy ” tạm ổn” mới để nó lại gần tiếp tục câu chuyện.
- hu hu, đừng to tiếng thế mà, judy sợ đấy.
- “Biết sợ mà lại dám nhân lúc Rei không có ở trường nhận lời bừa bãi thế hả?”
- Thì tại anh ta nhờ mình mà, với lại Rei mà nhìn cái mặt Ryan lúc ấy á, tội tội thế nào ấy.
- ” Hừ, Judy thì lúc nào mà chẳng thấy người ta đáng thương chứ, cứ thế có ngày rước họa vào thân đấy!”
- hì hì, họa đến, kể cả trời có sập thì cũng có Rei chống giúp Judy mà, phải ko?
- “… Nhưng dù sao cậu cũng phải tự biết bảo vệ mình chứ, Rei ko thể ở bên Judy mãi dc. Hơn nữa, Rei …”
Lại thế rồi, đôi lúc Rei rất hay trầm mặc như thế, thật khó hiểu, nhất
là từ sau mấy hôm cậu ấy đột nhiên biến mất ấy. Chẳng nhẽ nhà Rei xảy ra
chuyện gì ư?
- Rei không sao chứ?
- “Không có gì. Còn chuyện làm trợ lý cho Ryan là thế nào?”
- Ôi dào, chuyện dài lắm, mình cũng đang định bàn bạc lại với anh ta đây. Khi nào Rei quay lại trường? Không phải lại như lần trước biệt tăm luôn chứ?
- ” Không đâu, ngày kia Rei lại đi học mà. Gặp lại sau nhé!”
- Ừ, pai pai.
- “Khoan đã…”
- Còn chuyện gì nữa?
- ” À, Rei chỉ muốn nói là… KHÔNG ĐƯỢC LÉNG PHÉNG VỚI RYAN HAY BẤT CỨ GÃ CON TRAI NÀO TRƯỚC KHI REI QUAY LẠI ĐÂU ĐẤY !!!”
- Zaaaaaaaaaaaaa, nói câu đấy bao nhiêu lần rồi hả? Đã bảo khong dc hét lên như thế cơ mà !
- ” Sorry sorry! Bye bye.”
Tút tút tút…
Grừ grừ! Thật tội cho cái tai yêu dấu của tôi, đã “phòng bị” kĩ càng thế rồi mà còn… Haizzz, thôi kệ đi, cũng may Rei ko có nổi nóng, không thì tôi chết chắc! Mà cả cái thái độ kì lạ ấy nữa, lần thứ hai rồi… Rei vẫn không chịu nói. rốt cuộc thì đã có chuyện gì với cậu ấy chứ!
***
Quán cafe Ami
- Sao hôm nay lại đến đây? – Tôi nghịch nghịch ly sữa trên bàn, ngẩng lên hỏi anh chàng đẹp trai đang ngồi trước mặt mình.
- Cô hẹn tôi mà.
- Nhưng là anh chọn địa điểm chứ. Tôi đâu có định ra đây, nhiều người quá.
- Thế ra… – Ryan bỗng nhoài người về phía tôi – Cô muốn đến những nơi chỉ có hai ta?
Trời ơi, cái gì mà ” hai ta” , lại còn cố tình kéo dài cái từ ấy ra nữa chứ!
- Anh nghĩ đi đâu thế… (hu hu, cái mặt tôi giờ chắc đỏ rần rần rồi, tôi có tật mỗi khi bực tức hay xấu hổ thì lại bị đỏ mặt như thế. Lần này chắc là… lý do thứ nhất hehe), ý tôi là quán này đông người, sợ bạn gái anh bắt gặp, phiền phức lắm!
- Cô sợ bị tạt axit? Thú vị đấy chứ!
- …
- Nhưng yên tâm đi, tôi chưa có người yêu đâu, mà cũng không ai dám nhận bừa là người yêu của tôi đâu. Nói để cô biết vậy.
- Thế à?
Nghe anh ta nói vậy, không hiểu sao tôi lại thấy vui vui chứ ! (mình
điên rồi) Nhưng mà kể cũng lạ, người vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại thân
thiện dễ gần như thế sao lại chưa có bạn gái nhỉ?
- Nghĩ cái gì thế? Không phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của tôi quá đấy chứ?- Anh ta cười có vẻ đắc ý lắm.
Hứ, bây giờ thì tôi chẳng thấy đẹp đẽ gì cái nụ cười ấy rồi. Trêu chọc tôi thích thú lắm hả!!!
- Đừng có mà mơ! Tôi hẹn anh hôm nay là để nói chuyện về việc làm trợ lý gì đó đây.
- Sao thế, có vấn đề gì à?
Ái chà, nghiêm túc thế này có phải tốt hơn không?
- Là thế này…
…
- Chuyện này thì cô không phải lo, sẽ không có ai dám động vào … người của Ryan này đâu. Còn nữa, việc liên quan đến Danny tôi sẽ xử lý, cùng lắm chúng ta không luyện tập cùng họ là dc mà. Thế lại càng hay!
- Hay cái đầu anh ý! Tách riêng ra để luyện tập? Sao mà dc chứ!
- Chỉ là tình huống xấu nhất thôi, tin tôi đi.
Mặc dù biết sự tự tin của anh ta luôn vượt quá mức 100 nhưng nhìn vẻ
kiên định ấy, tôi … vẫn thấy rất yên tâm. Và… tin tưởng nữa. Hotboy thì
sao nào? Đó là Ryan, chứ không phải Danny, chàng trai lạnh lùng có đôi
mắt màu cafe nhìn chăm chăm vào tôi bữa trưa hôm ấy…
Chap 8: Công việc của một trợ lý
Giờ đây, khi tay khệ nệ ôm thùng đồ to tướng thế này, tôi bỗng tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi quyết định nhận làm “trợ lý” cho Ryan? Trợ lý gì chứ, có mà là cu ly sai vặt ấy!!!
- Cái mặt kia là sao thế? Nhẹ quá à, hay tôi cho thêm ít đồ nữa nhé?
- Nhẹ… cái … đầu anh ý ! – Tôi sắp thở ko ra hơi rồi – Anh có phải đàn ông không vậy? Bắt con gái … xách đồ cho giữa ban ngày thế này… mà …không biết ngượng à???
- Vẫn còn sức mắng người đấy thôi – Ryan cười một cách gian manh – Xem ra tôi đã chọn ko nhầm người. Cô cũng đã nhận lời làm trợ lý cho tôi, vậy thì bây giờ tôi là “ông chủ” của cô, cô thấy ông chủ nào phải bê vác bao giờ chưa?
Phải rồi, phải rồi, ai bảo tôi nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh ta nhận lời làm gì để bây giờ khốn khổ ******** thế này đây. Mà có cãi nữa cũng chẳng dc, vì có bao giờ tôi nói lại dc anh ta đâu? Rõ ràng sai rành rành Ryan vẫn có cách khiến tôi cứng họng, không nói dc lời nào để bắt bẻ. Thật là bất công !!! Thôi, đâm lao thì phải theo lao, cố gắng nín nhịn vì thành công ngày mai, à nhầm, thành công tháng tới vậy! Hượm đã, nếu Ryan giành giải nhất thì…
- Hey, anh đã nghĩ xem nếu mình trở thành Prince của trường thật thì sẽ thế nào chưa?- Tôi cất tiếng hỏi sau khi cả hai đã dọn xong những thứ cần thiết và đang ngồi nghỉ ngơi ngay tại sân bóng của nhà đa năng.
- Sao phải nghĩ? Được hay không với tôi không quan trọng, dù gì thì bây giờ tôi cũng là Prince trong lòng khối học viên của trường rồi!
“OMG!!! Tại sao trên đời này lại có kẻ “tự sướng” thế kia không biết! Đúng là bất hạnh, bất hạnh mà…”- Tôi than thầm. Nhưng mà ko dc! Chưa thi mà đã có tâm lý thì sao dc giải cao chứ, chưa kể bao công sức người “trợ lý” kiêm cu ly khuân vác này bỏ ra những ngày qua nữa !
- KHÔNG ĐƯỢC!!!
- Hả?
- Chưa thi mà đã không có quyết tâm thế này là không dc! Ít ra anh cũng phải cố gắng hết mình chứ. Còn nữa, nhất định phải đoạt giải!!!
Ơ kìa, sao anh ta lại nhìn tôi chằm chặp thế kia? Tôi nói sai gì sao?
- Cô thực sự… mong tôi đoạt giải ?
- Tất nhiên rồi!- không chút do dự, tôi đáp liền, nhưng ngay sau đó lại phát hiện hình như… hơi lố nên… – À, ý tôi là…
- Tôi biết rồi. Vậy tôi nhất định sẽ cố gắng…
“Vì em…”
- Đúng rồi, phải thế chứ!
Tôi thích chí cười xòa. He he, mặc dù còn chưa kịp nói là “Phải có
giải để lấy tiền thưởng cho tôi chứ” nhưng mà bỏ đi, kẻo anh ta lại nghĩ
mình là kẻ hám tiền ( thực ra cũng… đúng thế mà) đến lúc đó lại không
chia cho mình đồng nào thì chết!
Thế là dưới sàn thi đấu có hai con người: một kẻ đang thích chí với
những kí tự $$$ đầy đầu ( ôi xấu hổ), một kẻ ngồi lặng im, chẳng biết
đang nghĩ cái gì mà thỉnh thoảng còn cười cười nữa. Mấy lần tôi đã định
quay sang hỏi anh ta ” Có cần tự sướng thế không?” vì cầm chắc hắn đang
mơ lúc mình đoạt giải nhưng rồi lại thôi. Việc quan trọng lúc này là
phải nghĩ xem có tiền thì sẽ làm gì . Ôi trời bao nhiêu là kế hoạch!
Tôi… khá là tin tưởng tài năng của Ryan. Qua mấy ngày tiếp xúc với ” Tam
đại thần” – ba ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch ( tất nhiên
tôi luôn phải trốn sau lưng Ryan mỗi khi có mặt Danny. Tuy rằng anh ta
đã đảm bảo an toàn cho tôi nhưng, biết đâu đấy, Ryan sao có thể theo sát
tôi 24/24? Rủi lúc tôi vào phòng vệ sinh có đứa chơi xấu đem bắt cóc
thì toi rồi), tôi thấy rằng khả năng Ryan là quán quân rất cao! Vì sao
ư? Là thế này nhé: Danny cũng dc đấy, không thua kém gì Ryan nhưng phải
nỗi lạnh lùng quá, người bình thường ko nói nổi với anh ta dc đến 3 câu (
chẳng bù cho gã tóc nâu đáng ghét kia, hắn ta mà thích lên thì nói dc
cả ngày =.=), mà tính khí như vậy thì mấy fan girl sẽ nhanh chóng bị hút
về phía hai người kia thôi. Còn người thứ 2: Billy. Anh này có má lúm
đồng tiền rất đáng yêu nhưng phải tội… cợt nhả quá, lúc nào cũng thấy đi
trêu chọc người khác, việc của mình thì chẳng thấy lo lắng gì! À, nghe
Ryan nói mọi thứ liên quan đến anh ta đều dc tay trợ lý to con bên cạnh
lo liệu cho hết rồi, thảo nào… Nghĩ đến là lại thấy tức rồi đấy, sao
Ryan không chọn gã trợ lý nào như thế kia đi, khi không lại bắt tôi làm
cái việc tốn calories này cơ chứ!!!
- Này!
- Gì?
- Sao anh không chọn tay trợ lý to con thế kia – Tôi chỉ vào Wade, kẻ
luôn kè kè đợi… Billy sai vặt – có phải là dễ làm việc hơn không?
” Tự nhiên hành hạ đứa con gái yếu đuối này đi vác đồ thuê không có thù lao hả!!!”
- Vì tôi thích thế !!!
- …
Grừ grừ! “Thích thế” Vì cái ” thích ” của anh mà tôi khổ sở thế này đây:
chiều tranh thủ không phải học gì chạy đi giúp anh, đêm đến lại mơ thấy
ác mộng bị “bạn gái” Danny đáng ghen. Hết biết mà! Thực ra thì tôi cũng
không cần phải sợ cô ” bạn gái” của Danny như vậy. Tôi ko biết cô ta,
hơn nữa bên cạnh tôi có rất nhiều người: Ryan, Rei, Lia, Susan và cả …
Danny nữa, họ sẽ ko để cô ta làm gì tôi đâu.Mà từ hôm đó đến giờ cũng ko
thấy động tĩnh gì, hay là Ryan đã giải quyết hết rồi nhỉ? Ryan của tôi
thật là giỏi !!! Ôi chết tôi đang nghĩ cái gì thế ko biết? ( điên mất
điên mất). Nhắc đến Danny mới nhớ, thực ra anh ta cũng ko đến nỗi khó
chịu lắm, đại khái cũng là người tốt. “Bạn gái” anh ta có đến tìm tôi
thì chắc anh ta cũng sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho tôi chứ nhỉ? Hi
hi…
***
Danny’s dairy
“Ryan cũng đã có một trợ lý, và đó chính là cô ấy, người con gái tôi có ấn tượng đặc biệt. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã bỏ đi mà không thèm quay lại nhìn thêm lấy một cái. Tại sao nhỉ, dù lúc ấy tôi đã rất muốn đỡ em dậy? Lần thứ hai gặp em trong canteen, rõ ràng em đã nhìn tôi, sau đó lại lờ đi như không có gì. Tôi đã nhìn em, rất lâu… Những ngày gần đây, tôi dc gặp cô ấy nhiều hơn, vì chức danh “trợ lý” cho Ryan. Thật buồn cười, cậu ta có vẻ rất thích cô ấy, nhưng lại suốt ngày bắt cô ấy phải bê vác mấy thùng đồ vớ vẩn, dù sau đó lại phải chuyển nó lại chỗ cũ. Nhưng cô ấy có vẻ rất vui, cứ làm theo những gì Ryan sai bảo. Tự nhiên tôi lại thấy không vui vẻ chút nào, phải, rất không vui nếu chưa muốn nói là hơi khó chịu, nhất là cô ấy lại tránh mặt tôi. Tại sao? ”
Ameri Ichinose - Yui Nishikawa - Azumi Mizushima
Chúc các bạn online vui vẻ !