Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Hương vị đồng xanh - trang 11

Vì xe để lại trường cho nên Việt Phương nhờ Bảo đưa mình đến trường. Ngồi trên xe, cô hơi nhích người về phía trước nói vói bên tai của Bảo.
- Cám ơn Bảo nhiều nha. Lại còn phiền Bảo giúp mình đem xe đi vá nữa.
- Không có gì, dù sao mình cũng rảnh mà – Bảo hơi ngoái lại cười đáp.
- Bảo nè – Việt Phương lưỡng lựu một chút mới lên tiếng – Bảo có dự định gì cho mình chưa? – Cô biết nhà bên mỹ của Bảo giàu có, nhưng dù sao Bảo cũng không thể ăn bám cả đời được.
Bảo nghe Việt Phương hỏi, nụ cười trên môi khựng lại, tay lái xiết chặt hơn , sau đó nhẹ nhàng thả lỏng, Bảo khàn giọng đáp:
- Mình vẫn chưa có dự định nào cả. Tương lại đối với mình là một khoảng trời tối.
Việt Phương gnhe bảo nói thì không khỏi xót xa , Bảo là một người rất nhiệt huyết, từ nhỏ Việt Phương hay nghe bảo nói về ước mơ của Bảo, tuy những ước mơ đó vẫn còn rất xe vời, nhưng Việt Phương luôn tin rằng bảo sẽ thực hiện được, thế mà giờ đây, chỉ mấy năm rời đi, xa lánh quê hương, Bảo lại mất đi ước mơ và hoài bão của mình rơi vào khoảng trời tối không biết xác định tương lai.
- Lúc nhỏ Bảo nói muốn làm thầy giáo, giúp cho các em nhỏ thoát khỏi cảnh mù chữ – Việt Phương kìm nén con thơ dài mà nhắc nhở gợi ý cho Bảo về ước mơ năm xưa.
- Mình vẫn nhớ rõ ước mơ của mình – Giọng Bảo trở nên đượm buồn vô cùng.
- Bảo nè, mình nghe Bảo nói, bảo đã tốt nghiệp đại học rồi mà đúng không? – Việt Phương chợt nghĩ ra một chuyện.
- Là một ngành khác – Bảo thở dài đáp.
- Nhưng bảo có thể dạy tiếng anh mà đúng không? Giáo viên dạy tiếng anh không nhất định phải tốt nghiệp trường sư phạm đâu. Tiếng Anh bắt đầu phổ biến ở các trường tiểu học trên thành phố rồi đấy. Thầy hiệu trưởng cũng đang định tuyển một số giáo viên dạy tiếng Anh cho các em học sinh lớp 4 lớp 5. Bảo thử nộp đơn xem sao – Việt Phương hồ hở nói ra suy nghĩ của mình.
- Liệu có được không? – bảo do dự.
- Được mà. Nếu Bảo lo lắng, mình sẽ hỏi thử thầy hiệu trưởng trước rồi nói lại với Bảo nha.
- Được. Cám ơn Phương – Giọng Bảo bỗng trở nên vui vẻ hơn.
Việt Phương cũng cảm thấy vui vẻ, cô nhắm mắt lại hít thở không khí sáng trong lành, dường như cô và Bảo sắp chạm vào mơ ước hồi nhỏ của cả hai.
Đến khi Việt Phương dạy xong trở ra thì đã thấy Bảo đứng trước cổng đợi mình cùng với chiếc xe đã lành lặn, việt Phương nhoẻn miệng cười nhìn Bảo nói:
- Cám ơn Bảo nhiều. Mình đã nói với thầy Hiệu trưởng rồi, thầy kêu Bảo cứ làm hồ sơ trình đến thầy, nhưng phải thử việc trước, nếu thấy được, thầy sẽ trình lên sở về việc xin dạy học của Bảo. Mình tin là được mà.
- Mình cũng hy vọng là được – Bảo cũng cười sung sướng gật đầu.
- Bảo nè! Mình xin làm học trò đầu tiên của Bảo nha. Tiếng anh của mình trước giờ chỉ toàn để đối phó thôi, viết thì mình tự tin chứ để nói thành thạo lưu loát thì mình lại chịu thua. Bảo luyện cho mình với nha.
- Ok, chỉ là chuyện nhỏ thôi – Bảo vui vẻ đồng ý rồi cả hai cùng lên xe đi về.
Việt Phương hớn hở ra mặt, cô phải cố gắng học thật tốt để không bị mất mặt trước cái tên Jony kia.
Một nụ cười đắc ý hiện ra trên mặt Việt phương khi nhớ đến bữa cơm tối nay mà cô phải nấu cho Thiên Phong ăn. Cô quay sang Bảo nói:
- Bảo nè, giúp mình việc này đi.

Sẫm chiều, Thiên Phong từ một văn phòng được công ty xây dựng lên nhầm mục đích có nơi giải quyết bản đồ khu quy hoạch trở về. Anh đang nghe tiếng xỉ xèm dưới bếp, còn có tiếng hát khẽ khẽ của Việt Phương. Khẽ cười vui vẻ một cái, anh đi thẳng lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn cơm.
Thiên Phong mặc một chiếc quần cộc, áo tun tay xoắn đến khủy tay, vừa tắm xong nên tóc anh vẫn còn ảm ướt được chải nằm im trên đầu, gương mặt sáng bừng. Việt Phương đang nằm dài trên bàn chờ đợi anh , cô đang rất vui vẻ, còn nhịp tay gõ mặt bàn, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy anh mà không khỏi choáng ngợp. Mặt Việt Phương có hơi chút đỏ ửng, cô quay mặt đi giả vờ tiếp tục nấu nướng chú mục vào cái tạp dề mặc trên người mình..
Thiên Phong đi vào kéo ghế ngồi xuống bàn, trên bàn Việt Phương đã dọn sẵn đồ ăn thức uống ra và đậy đệm kỹ càng rồi. Việt Phương thấy Thiên Phong ngồi xuống thì bật dậy nhìn ảnh nở một nụ cười cực kì rạng rỡ nhìn anh.
- Ăn cơm đi, tôi xới cơm giúp anh.
Việt Phương nhanh nhảu đơm một chén cơm nóng cho Thiên Phong, anh nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của cô hơi nhíu mày, tâm trạng của cô dường như rất vui. Nhìn tâm trạng vui vẻ của cô, Thiên Phong cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
- Cơm của anh đây – Việt Phương đặt nhẹ nhàng chén cơm nóng hổi trước mặt Thiên Phong, chớp chớp mắt nhìn anh – Hôm nay tôi đã vì anh mà vất vả cả mấy tiếng đồng hồ đấy. Bảo đảm anh nhìn thấy đồ ăn tôi làm lập tức sẽ ấn tưởng vô cùng.
Thiên Phong gnhe việt Phương nói như thế thì khỏi khỏi tò mò, mấy món ăn của cô xem ra làm rất kỳ công, mà tâm trạng của cô lại vui như thế thì thật đáng để người ta mong đợi.
- Anh mở ra đi – việt Phương hất mặt về phái mấy dĩa thức ăn rồi thúc giục Thiên Phong.
Anh mĩm cười nhón người giở nắp đậy trên mặt một cái dĩa ra,…nhưng vừa mở xong thì cái nắp đã rơi khỏi tay anh tạo ra âm thanh vang dội trong phòng bếp.
Nhìn gương mặt tái xanh của Thiên Phong, Việt Phương cố gắng mím môi nhịn cười, cô đưa tay giúp anh lần lượt mở từng nắp đậy ra. Thiên Phong thoáng rùng cả mình khi nhìn đến những món ăn kinh khủng trên mấy chiếc dĩa trắng đẹp của mình.
Nào là thằn lằn nguyên con đã khô xác, nào là châu chấu xào hành với ớt, những con giun dài nằm xếp hằng thẳng tắp trên dĩa, chưa kể đến cả một dĩa toàn những con sâu đã bị xào đến teo quắt lại, thật là khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi, gớm ghiếc.
Thiên Phong không nhịn được, anh lao đến bồn rửa ói liên tục.
- Này, anh cứ từ từ mà thưởng thức đi nhé. Đây đều là đặc sản ở quê tôi đấy, ăn rất ngon. Mau ăn đi cho nóng, kẻo nguội sẽ mất ngon – Việt Phương thấy Thiên Phong như bị mất hồn vìa đến xanh xám mặt mày đến mức ói ra như thế thì phá ra cười vui vẻ, còn cố tỏ vẻ không có gì phủi tay nói.
- Cô dám chơi tôi – Thiên Phong gầm lên.
- Anh tưởng có thể uy hiếp tôi hay sao. Cứ từ từ thưởng thức đi, sáng mai tôi đến dọn dẹp rửa bát cho anh. Tôi về đây, tạm biệt.
Nói xong Việt Phương lần nữa cười lớn mở cửa đi ra, lòng cô thoải mái vô cùng khi đã trả thù được Thiên phong.

Khi Việt Phương ra khỏi nhà Thiên Phong thì Bảo đã đợi cô ở bên ngoài, Bảo nhìn thấy nụ cười thích thú của việt Phương thì lên tiếng hỏi:
- Thế nào rồi ? KHông dọa anh ta xanh mật đấy chứ?
- Bảo đoán xem – Việt Phương hơi nghiêng đầy, đắcý cười mĩm, ánh mắt rạng ngời khiến Bảo bối rối, trái tim anh thôi thúc một cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Việt Phương phấn khích vì chơi khâm được Thiên Phong, muốn kể ngay chiến thắng của mình nên cũng không để bảo kịp suy nghĩ cô đã hào hứng kể tiếp – Anh ta ấy à, không phải bị dọa xanh mật mà là ói ra mật xanh rồi.
- Thật Sao – Bảo cũng phá ra cười khi nghĩ đến bộ dạng khốn khổ của Thiên Phong, ngoại trừ lúc nhỏ gặp nhau, thì kể từ lúc cả hai ở bên mỹ, Bảo chỉ thấy bộ dạng ngoan ngoãn và nghiêm túc của thiên Phong, chưa từng thấy vẻ mặt khổ sở của anh, chắc chắn là rất thú vị.
Bảo nhìn thấy Việt Phương giờ đây đã rất khác, cô không còn vẻ cô đơn buồn bã như ngày xưa, đã trút bỏ sự lầm lỳ để trở nên hoạt bát và vui vẻ hơn. Anh đứng im nhìn Việt Phương.
- Sao vậy? – Thấy Bảo tự nhiên im lặng nhìn mình, Việt Phương chớp chớp mắt hỏi.
- Phương thay đồi rồi – Bảo khẽ kêu lên.
- Vậy sao – Việt Phương cười cười đáp – Có thay đổi nhiều không? Là thay đổi tốt hay xấu?
- Thay đổi tốt. Mình thích Phương như thế này hơn lúc nhỏ – Bảo cười nhìn cô đưa ra nhận xét của mình – Hoạt bát, hay cười , vui vẻ hơn xưa.
Việt Phương đưa mắt nhìn về một hướng xa xăm, im lặng chìm đắm vào suy nghĩ, thật lâu sau cô mới lên tiếng:
- Con người thì trước sau gì cũng phải thay đổi thôi.
Ánh mắt Việt Phương trở nên buồn bã, những ký ức trôi dạt bỗng tràn về, ập đến quá nhanh khiến Việt Phương phải hít thật sâu mới trấn tĩnh nói tiếp:
- Thật ra khi Thiên Phong ra đi, anh ấy đã tặng mình một bức tranh. Trong bức tranh đó mình cười rất vui vẻ. Mình biết anh ý mong muốn mình sau này mỗi ngày đều trở nên vui vẻ, mới cố ý để lại bức tranh đó. Vì vậy mình quyết định sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ.
Nhắc đến Thiên Phong, lòng Việt Phương lại trỗi dậy một nỗi buồn không tên.
“ Thiên Phong! Giờ anh đang ở đâu?” – Trong lòng Việt Phương luôn có một ngọn sóng thét ngào cái tên và câu hỏi này nhưng mãi mãi chỉ có tiếng sóng vọng về mà không có lời giải đáp.
- Việt Phương ! – Bảo biết Việt Phương đang nhớ đến Thiên Phong khi ánh mắt cô trở nên buồn như thế, lòng anh se thắt lại gọi khẽ.
- Đi thôi, hôm nay mình vui vẻ thế này, chúng ta đi rủ mấy bạn tụ tập đi – Việt Phương kéo tay Bảo đi, cô không muốn bản thân cứ chìm mãi vào nỗi nhớ này, cái chạm tay khiến Bảo xao động vô cùng.
Anh muốn nắm chặt đôi bàn tay của cô trong tay mình. Anh không muốn Việt Phương biết Thiên Phong đã trở về, mãi mãi không muốn, bởi vì anh biết nếu Việt Phương biết, anh sẽ mất cô.

Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa của Việt Phương mà giận đến phát run, không ngờ cô lại dám giở trò này với anh. Liếc nhìn mấy thứ gớm ghiếc trên bàn lần nữa, Thiên Phong bực bội bước lên lầu. Anh thật không ngờ cô lại dám to gan chơi xỏ anh như thế, linh tinh mách bảo, Thiên Phong quay người tìm chiếc điện thoại của mình, mở xem cái clip mà anh đã quay của cô. Quả nhiên như linh tính mách bảo, cô quả thật đã lén lút xóa mất cái clip mà anh quay, cho nên mới to gan như thế.
Thiên Phong bỗng cười nhạt, cô muốn đấu với anh, thì để xem cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.
Thiên Phong đi đến cái ngăn kéo trên bàn làm việc của mình, anh đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng ra, tập bản thảo của Việt Phương mà anh giữ vẫn còn trong đó. Xem ra cô cũng chẳng phải loại người đi lục lọi đồ đạc của người khác, Thiên Phong liền lôi tạp bản thảo ra, anh lần giở từng trang bản thảo, nhìn vào vài trang bản thảo trong đó, khóe môi nở một nụ cười gian. Sau đó đóng tập bản thảo lại, bỏ trở lại chỗ cũ. Lần này anh lấy khóa nó lại luôn, bảo đảm cho cô có lục cũng không lấy được.
Xem như một công hai chuyện, dù không muốn ra ngoài nhưng Thiên Phong vẫn thay đồ, anh cần phải ăn cái gì đó và mua chút đồ để mà trừng trị cô.

Sau một đêm ngủ dậy, Việt Phương cảm thấy thư thái vô cùng, tinh thần sảng khoái, cô nghĩ đến sự việc tối hôm qua mà vẫn không khỏi khoái chí. Cô ung dung ¬bước trên đường nhỏ đi đến bên nhà của Thiên Phong, Thiên Phong đã trả lại cho cô chùm chìa khóa vốn cô đã giữ mấy năm nay nên Việt Phương dùng chìa kháo đó để mở cửa.
Nhìn khóa nhà được kháo từ bên ngoài, cô biết ngay là Thiên Phong đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng, cô thầm nghĩ:
- Tối qua chắc chắn hắn ta tức đến chết, thật là mong nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta.
Khi Việt Phương mở cửa bước vào nhà, cô nhìn thấy một cảnh hơi hỗn độn, một đống giấy bị xé vụn ra quăng bừa bãi dưới đất. Nụ cười trên gương mặt cô ngưng đọng lại khi nhìn thấy mấy hình ảnh trên đống giấy đó khá là quen thuộc.
Hoảng hốt, Việt Phương vội vã lao đến nhặt những mảnh vụn đó lên xem, mặt cô trăng bệch đi, răng cắn chặt kiềm nén cơn rung của bản thân, cảm giác đau đớn khi cô nhặt từng mảnh giấy vụn của tập bản thảo rồi đặt chúng lên mặt bàn, đau đớn ghép lần lượt những bức hình bị xé vụn đó lại với nhau.
Những ngón tay run run, nước mắt không ngừng rơi, tập bản thảo Thiên Phong để lại cho cô. Không ngừng tự trách bản thân, vì sao cô lại ngu ngốc đi chọc giận Thiên Phong như thế chứ, tại sao cô lại cho rằng anh chỉ muốn ức hiếp cô mà thôi chứ không xấu xa đến mức này.
- Không ngờ cô lại khóc đấy – Giọng nói đầy mĩa mai trêu chọc của Thiên Phong vang lên.
Việt Phương ngẩng đầu nhìn Thiên Phong, anh đang bình thản khoanh tay dựa tường nheo mắt nhìn cô.
Thiên Phong cũng chỉ tập thể dục loanh quanh gần nhà, anh nhìn thấy Việt Phương từ xa, cho nên đứng đợi cô vào nhà, chờ cô phát hiện ra mấy bức vẽ bị xé vụn rồi mới đi vào theo.
Mặc dù cũng cảm thấy mình khá là trẻ con với trò ăn miếng trả miếng như thế, có điều Thiên Phong không ngờ khi vào nà lại chứng kiến Việt Phương rơi nước mắt. Trong lòng có chút lúng túng. Anh chưa từng thấy con gái khóc, tâm trạng có phần bối rối, nhưng lại không muốn để lộ ra sự quan tâm của mình đối với cô nên đành giả vờ trêu chọc. Không ngờ khi Việt Phương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh của cô dường như cuốn lấy anh. Thiên Phong cảm thấy mặt mình đang cháy, tim đập mạnh không ngừng.
Việt Phương vừa thấy Thiên Phong cô đã đứng bật dậy, vẻ mặt đầy tức giận, cô lao đến anh, muốn đánh cho anh một trận.
- Đồ xấu xa này, tọi đánh chết anh.
Thiên Phong không ngờ Việt Phương lại giận dữ đến như thế , anh bị cô đánh, liền muốn giữ tay cô lại để né tránh.
- Nè, cô bình tĩnh đi.
Nhưng Việt Phương đang tức giận, nên chẳng thèm nghe Thiên Phong nói, cô đưa tay đánh anh, Thiên phong bất lực đành đẩy vô vào tường giữ chặt hai tay cô, cả người anh cũng áp sát vào người cô để giữ chặt chân của cô, mặt đối mặt gần sát nhau, cảm giác được hơi thở lẫn nhau, trong lòng bỗng trở nên hỗn loạn.

Việt Phương hơi hoảng hốt, mặt đỏ lên khiến tim đập mạnh, cô gần nữa lại ở cùng tên biến thái này xuất hiện cảm xúc kì lạ, cảm giác này giống như cảm giác cô ở bên cạnh Thiên Phong, Việt Phương cảm thấy hoảng loạn, bởi vì anh ta không phải là Thiên Phong, nếu là Thiên Phong thì dù cô có lớn có thay đổi thế nào, anh cũng đã nhìn thấy bức tranh đó, lẽ nào anh không nhận ra cô. Anh ta không phải là Thiên Phong.
Cô ngẩng mặt nhìn Thiên Phong trừng trừng, thật sự muốn nhìn đôi mắt đằng sau cặp kính kia của anh. Nhưng hai tay cô lại bị anh giữ chặt, chân cũng không động đậy được, cho nên Việt Phương đã dùng đầu mình đập mạnh vào mặt Thiên Phong. Vì chiều cao của cô có hạn, chỉ nhỉn hơn vai anh một tí thôi, nhưng Thiên Phong lại dùng chân để khống chế chân cô nên người anh cũng thấp xuống, cho nên đầu cô đập ngay vào cánh mũi của anh.
- Cốp…..
Một âm thanh vang dội vang lên ngay khoảng khách đầu cô chạm vào mũi Thiên Phong, tiếp đó là một tiếng thét vang dội.
Thiên Phong buông hai tay Việt Phương ra, lảo đảo lùi lại, đưa tay bụm lấy mũi của mình.
Việt Phương đã được giải thoát hai cánh tay, cô xoa xoa trán của mình, cú đập quá mạnh, trán của cô cũng đau vô cùng. Cô cũng xoay xẩm mặt mình sau cú đập.
Việt Phương nhăn nhăn mặt nhìn về phía Thiên Phong, cô gần như chết lặn khi thấy từ cánh tay che mũi của Thiên Phong đang tuồn ra một dòng máu đỏ tươi. Việt Phương không ngờ cú đập đầu của mình lại gây ra chuyện như thế. Cô hốt hỏang thét lên:
- Xin lỗi anh, tôi không cố ý.
Thiên Phong bị đau muốn mắng cô cũng không có tâm trạng mắng, đã thấy cô lao đến bên anh, đưa tay nâng mặt anh lên, ngửa đầu anh ra sau, rồi bảo:
- Giữ yên nào.
Thiên Phong rất giận, anh hờn dỗi đẫy tay cô ra, nhưng Việt Phương đã nghiêm giọng nói:
- Ngoan ngoãn đi, có muốn bị ăn đòn nữa hay không?
Nói xong, Việt Phương với Thiên Phong đều sửng sốt bất động, Việt Phương trong lúc lo lắng đã quên mất, cô dám dùng giọng điệu của cô giáo để ra lệnh cho anh. Biết mình sai càng thêm sai, Việt Phương cố cười ngượng nhẹ nhàng bảo:
- Anh đang chảy máu, đừng cử động mạnh nữa kẻo máu lại chảy ra. Lại đằng ghế ngồi đi, tui giúp anh ngăn máu chảy tiếp.
Thiên Phong thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng nghĩ cô nói đúng, đành theo tay dìu của cô đi đến ghế ngồi.
Việt Phương vội vàng dùng khăn giấy trên mặt bàn giúp anh lau đi vết máu. Sau khi máu đã ngừng chảy để cho chắc ăn cô se khăn giấy thành hai cục tròn dài nhét vào lỗ mũi của Thiên Phong, sau đó không nhịn được cười khi nhìn bộ dạng lòng thòng hai cục khăn giấy như vậy của anh.
- Cô còn dám cười – Thiên Phong tức giận gầm lên.
- Được được…tôi không cười nữa – Việt Phương vội nín cười cầu hòa nói.
- Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng bị chảy máu, càng không ai dám làm tôi chảy máu vậy mà cô lại….- Thiên Phong tức giận đến nổi gân xanh trên chán, ghiến răng nhìn Việt Phương nói.
- Chuyện cũng đã lỡ rồi, anh làm gì mà phải to tiếng đến nhu thế chứ? – Việt Phương cũng lớn tiếng quát lại.
- Cô có biết đây là tội hành hung người khác hay không? – Thiên Phong nhìn cô đầy đe dọa.
- Đâu phải tôi cố ý đâu, tại anh trước chứ bộ. Tôi là con gái mà, có con gái ai trong tình huống đó mà không hoảng sợ đâu. Chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, với lại chỉ …chỉ là chảy một chút máu thôi mà – Việt Phương chưng ra vẻ mặt ăn năn vô cùng nói. Thiên Phong là người có tiền, thật sự là nếu anh ta làm lớn chuyện này ra, thì cô quả thật là khó tránh được , cho nên Việt Phương biết mình cần phải mềm mỏng với anh hơn để được tha thứ.
- Cái gì? Cô cho đây chỉ là chuyện chảy một chút máu thôi sao? – Thiên Phong trợn mắt nhìn cô đầy hung dữ.
Việt Phương nhìn vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống cô của Thiên Phong, trong lòng lo lắng vô cùng, có khi nào anh ta ghét cô rồi ghét lây sang trường học hay không? Như vậy thì trường sẽ không có kinh phí, hy vọng của các thầy cô và các em nhỏ tiêu tan. Cô chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa mất. Cho nên trong lúc quẩn trí, Việt Phương đã nói ra một điều mà khiến cô muốn cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.
- Dù sao chảy có nhiêu đó máu cũng đâu có gì. Anh xem, phụ nữ mỗi tháng chảy máu gấp mấy lần anh bây giờ nhưng đâu có ai ca thán gì đâu.
Việt Phương nói xong mới biết mình đã lỡi lời đến thế nào, cô xấu hổ ré lên một tiếng vội vã lấy tay che mặt lại. Tâm trạng cô hiện giờ thật sự là chỉ mong có cái lỗ nào bị nứt để mà chui xuống trốn cho khỏi bẽ mặt.
Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng vội vã che lại của cô không khỏi tức cười, cơn giận cùng cơn đau cũng xẹp xuống, anh cười trêu cô:
- Cô có phải là con gái không vậy?
- Vậy mẹ anh có phải là đàn bà không? – Nghe Thiên Phong cười lớn và trêu chọc mình, Việt Phương đã bớt xấu hổ, cô bĩu môi hỏi lại Thiên Phong một câu, nhưng trước khi Thiên Phong kịp phản ứng gì trước câu nói của cô, Việt Phương đã hĩnh mũi bảo – Nè! Anh cười rồi tức là không giận nữa đúng không? Không được dùng bảo lực nhé.
- Xì – Thiên Phong bật cười bĩu môi lại với cô và nói – Bụng dạ tôi không có hẹp hòi như cô, cũng không có hay nổi cơn điên nhảy vào đánh người như cô đâu.
- Bộ tôi muốn đánh anh sao – Nhắc đến chuyện này, Việt Phương lại thấy tức giận, giọng cô trở nên cộc cằn – Anh có biết mấy bức tranh này còn quý hơn sinh mạng của tôi hay không? Anh đã xé nó đi như thế chỉ bị mấy đánh của tôi là may rồi.
- Ai nói đó là của cô – Thiên Phong cao giọng chất vấn, mắt anh nhìn cô khinh bỉ – Nhìn kỹ lại đi.
Việt Phương liếc mắt nhìn kỹ mấy bức tranh bị xé rách trên bàn được cô chấp vá lại lần nữa, từng đường nét rõ ràng rất giống bức tranh của Thiên Phong, giống y như đúc, nhưng mà không có chữ ký của Thiên Phong. Việt Phương sững sờ há hốc miệng quay lại nhìn Thiên Phong.
Thiên Phong nhướn mày đắc ý nhìn cô nói:
- Thế nào? Cô nợ tôi một lời xin lỗi đó nhé. Còn nữa, cô đừng nghĩ là xoa cái clip trong điện thoại của tọi đi là xong chuyện. May mắn là tôi đã kịp lưu nó vào lap top rồi.
- Anh….- Việt Phương tức giận nhưng cố nén giận, bởi vì cô biết mình đấu không lại anh ta.
- Ngoan ngoãn làm osin nấu cơm cho tôi đi, tôi đi tắm, lát sau tôi hy vọng trên bàn đã có mấy món ăn rồi – Thiên Phong đứng dậy vỗ đầu cô nói.
Việt Phương cảm thấy anh vừa xem mình là osin vừa xem mình như chó con mà vỗ đầu như thế thì tức lắm, cô nhìn thấy hai lỗ mũi vẫn còn quấn khăn của anh, vội vã lấy điện thoại ra và kêu lên:
- Jony!
Thiên Phong vừa quay mặt lại thì đã bị chụp hình cái tách, không những một mà là mấy tấm liền, Việt Phương giơ giơ cái điện thoại này trước mặt anh, cười đắc ý nói:
- Tôi sẽ đem mấy tấm hình này đến công ty anh phát cho mọi người xem, haha, không biết họ nghĩ sao về anh với hai cục khăn giấy nhỉ.
Thiên Phong bị đe dọa, anh siết chặt tay, biết đâu cô làm liều, thật sự đem đến công ty anh phát cho mọi người xem thì đúng là mất hết hình tượng, cho nên Thiên Phong nhào đến giật điện thoại của cô.
Cả hai giằng co, cuối cùng ngã rạp trên sofa cùng nhau, cả người Thiên Phong đè lên người Việt Phương, môi Thiên Phong lần nữa chạm vào môi Việt Phương khiến cả hai sững sờ nhìn nhau.
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, Việt Tình từ bên ngoài đi vào.

Việt Tình nhìn sững khi thấy hai người đang nằm trên ghế sofa, trong mắt cô, hình ảnh của hai người khiến người ta không thể không khiến người ta nghĩ sai lệch.
Việt Phương đang trong lúc bối rối thì xuất hiện trước mặt cô một gương mặt khá giống cô, nhưng nước da trắng mịn hơn, từng nét trên gương mặt được trang điểm rất kỹ lưỡng, tóc cũng đưỡng uốn lọn bồng bềnh, càng khiến cho gương mặt trở nên xinh đẹp. Chiếc váy bằng ren mà Việt Tình mặc bó sát thân hình đẹp khiến côp trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Việt Phương khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Việt Tình, nhất là ngay tại chỗ này, ngay nhà của tên biến thái chứ không phải nhà ông bà cô. Cô nằm im tròn mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Việt Tình.
- Bịch….- Chiếc tùi xách đeo trên vai màu trắng dây xích vàng cầu kì rất hợp với kiểu tóc và bộ váy của Việt Tình bỗng rơi xuống đất.
Thiên Phong cũng đang bất ngờ trước cái chạm môi nhưng thấy Việt Phương tự nhiên nằm im anh liền thừa cơ hội giành lấy chiếc điện thoại trong tay Việt Phương, vừa nhỏm dậy mĩm cười đắc thắng thì nghe tiếng đồ đạc rơi xuống sau lưng, giật mình quay lại nhìn.
- Hai người…hai người – Việt Tình nhìn hai người họ run run nói không nên lời.
Việt Phương vội vàng nhổm người ngồi dậy, thái độ vừa bối rối vừa ngại ngùng vô cùng, cô xấu hổ định lên tiếng giải thích với Việt Tình tình cảnh vừa nhìn thấy.
Thiên Phong quay đầu nhìn thấy Việt Tình thì nghiêm sắc mặt, gương mặt trở lại vẻ lạnh băng thường trực, anh đứng thẳng dậy, bình thản sữa lại quần áo hơi bị nhăm nhúm của mình, anh nhìn Việt Tình lên tiếng:
- Sao em lại xuống đây?
Việt Tình khẽ đưa mắt lườm Việt Phương lúc này đang bắt đầu ngồi dậy cũng kéo vạt áo xuống cho ngay ngắn, lấy giỏ xách ra khỏi tay quăng xuống ghế nhìn Thiên Phong , giọng nói điềm tĩnh hỏi những vẫn chứa sự tức giận trong đó.
- Jony, hai người vừa rồi là …
Nhưng cô chợt nhìn thấy mũi của Thiên Phong gắn hai cục khăn giấy thì mặt tái lại không muốn chất vấn nữa mà chuyển sang lo lắng hỏi:
- Jony! Mũi anh làm sao thế. Anh bị chảy máu cam sao?
Việt Tình đưa tay muốn chạm vào mũi của Thiên Phong nhưng anh ngăn lại.
- Không sao, đã hết chảy rồi – Thiên Phong vừa nói vừa đưa tay rút ra hai cuộn giấy quấn trong mũi mình. Trên đầu hai cuộn giấy vẫn còn vệt máu tuy đã khô nhưng vẫn khiến Việt Tình hơi cau mày.
- Vừa rồi hai người…- Việt Tình vẫn không quen hình ảnh mình vừa thấy tỏ vẻ e dè hỏi.
- Anh muốn lấy điện thoại trong tay cô ấy – Thiên Phong không giải thích gì nhiều chỉ nói ngắn gọn như thế.
- Lấy điện thoại, sao lại phải lấy điện thoại – Việt Tình lấy làm khó hiểu, cau mày quay lại nhìn Việt Phương.
Viêt Phương thấy Việt Tình nhìn mình, cô đứng dậy hắng giọng nói:
- Không có gì đâu chị. Là lỗi tại em thôi.
- Sao em lại ở đây – Việt Tình hơi cáu gắt nhìn Việt Phương hỏi, trong mắt chứa đầy sự khó chịu khi nhìn Việt Phương.
- Em là người lo cơm nước cho anh ấy – Việt Phương vội vàng đáp lời Việt Tình vì sợ Thiên Phong nói ra việc cô phá phách nên mới bị bắt ép như thế nên nhấn mạnh thêm – Em được thuê .
Thiên Phong liếc mắt nhìn Việt Phương sau đó tủm tĩm cười, Việt Phương thấy Thiên Phong lườm mình, cô cảm thấy xấu hổ vì lời nói dối của mình. Cô cúi gằm đầu lại nói:
- Em đi làm đồ ăn sáng đây.
- Thôi khỏi đi. Tụi chị sẽ ra ngoài ăn – Việt Tình sau khi nghe Việt Phương phân trần cũng thấy nhẹ nhỏm nhiều hơn, giọng nói cũng có phần dịu lại.
- Nếu vậy thì em về nhà trước đây – Việt Phương nhân cơ hội này liền vội vàng tìm cớ rời đi. Cô vẫn không thích lắm việc ở lại nói chuyện với Việt Tình.
Cô bước ngang qua Việt Tình rồi tiến tới bên Thiên Phong giật lại cái điện thoại của mình trong tay anh, còn hĩnh mũi tỏ ý khinh bỉ Thiên Phong trước khi ra về.
Việt Phương đi rồi, Việt Tình lập tức sà vào lòng Thiên Phong nũng nịu:
- Jony, em nhớ anh .
Sau đó cô ngước mắt nhìn Thiên Phong với ý trách móc.
- Chẳng phải đã hứa là gọi cho em hay sao? Sao lại không gọi điện.
Trước lời hờn dỗi của Việt Tình, Thiên Phong cũng không có ý muốn giải thích nhiều, chỉ nói hai từ khô khốc:
- Anh bận.
Việt Tình nghe giọng Thiên Phong lạnh lùng cũng không có ý trách móc điều gì, cô đã quá quen với giọng điệu của Thiên Phong nên không hề phật ý. Chỉ cười tươi bảo:
- Em biết anh bận, cho nên vừa rảnh là em chạy xuống đây thăm anh ngay. Anh nói xem, em có đáng thương không?
Việt Tình cười nhìn Thiên Phong, mắt mơ màng khép hờ lại, người hơi nhón lên, môi cũng đưa về phía trước.
Thiên Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Việt Tình, tay anh ôm trọn thân người của cô. Cô xinh đẹp, thông minh, rất biết ý người, hai năm nay cô ở bên anh, anh cảm thấy rất thoải mái, cô không giống các cô gái khác, bắt người yêu phải chiều chuộng hay gò bó anh. Hơn nữa, cô là người mà anh luôn tìm kiếm, là cô bé trong bức hình với anh, cho nên anh chọn cô. Nhưng trong lòng Thiên Phong luôn có một cảm giác trống rỗng, một cảm giác mơ hồ không diễn tả được.
Trái tim anh không hề đập mạnh khi nhìn thấy cô, ôm cô trong tay cũng không hề thấy cảm giác ngọt ngào của yêu thương.

Việt Tình không thấy Thiên Phong có hành động gì, cô khẽ mở mắt ra nhìn Thiên Phong, anh đang bần thần nhìn cô, Việt Tình hơi lo lắng, cô khẽ lắc tay Thiên Phong gọi khẽ.
- Anh sao vậy?
Thiên Phong giật mình, sắc mặt trở lại bình thường , anh đẩy nhẹ người Việt Tình ra cố cười bảo:
- Anh mới tập thể dục xong, người bẩn lắm, để anh đi tắm rồi mình cùng đi ăn sáng.
Nói rồi Thiên Phong quay lưng đi lên lầu, Việt Tình có chút thất vọng, cô dõi mắt nhìn theo bóng dáng Thiên Phong đi lên lầu thở dài. Cô biết ở bên cạnh Thiên Phong thì không nên gò bó anh, nếu không chỉ càng nhận lấy sự thờ ơ xa lánh của anh mà thôi. Cô yêu anh, muốn ở bên cạnh anh, cho nên cô biết mình cần phải nhẫn nại chờ đợi, cho đến một ngày anh hoàn toàn thuộc về cô. Từ bao lâu nay, cô là người con gái duy nhất có thể ở gần bên anh, phần thắng này, cô nắm chắc.
Vấn đề là nằm ở thời gian.
Cô còn trẻ, thời gian còn dài, cô có thể chờ đợi.
Cô là người có tham vọng, Thiên Phong lại là người thỏa mãn tham vọng của cô.
Việt Tình khẽ cười một cái đầy hàm chứa rồi bước theo Thiên Phong đi lên lầu.
Vừa lần mò tìm ra phòng của Thiên Phong, Việt Tình tự đẩy cửa bước vào, cô nghe tiếng nước chảy phát ra phía sau ánh cửa ở góc phòng, cô biết là Thiên Phong đang tắm, cô khẽ cười bước vào quan sát căn phòng mà Thiên Phong ở mấy ngày hôm nay. Căn phòng nhìn ra bên ngoài rất đẹp. Một màu xanh bạt ngàn của lúa mới, đẹp dịu dàng và đầy thơ mộng.
Việt Tình thích thú ngẫm nghĩ :” Không ngờ nơi này lại đẹp đến thế”. Cô về quê rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cô đi quá xa nhà, thường chỉ quanh quẩn ngoài vuồn mà thôi. Đường dưới quê không như đường thành phố, nhỏ hẹp và sình lầy, đi một chút là dính bùn trông rất dơ, mà những đôi giầy của cô đều rất đắc tiền, cô không muốn làm bẩn nó chút nào.
Việt Tình đưa tay mở cửa ban công ra, một làn gió nhẹ thổi vào kéo theo hương lúa non thơm lừng. Cô bước ra ban công một lúc nhìn ngắm mọi vẻ đẹp trong tầm mắt mình rồi mới quay vào bên trong, quét qua tầm mắt cô là một khung tranh được bao phủ.
Việt Tình cảm thấy tò mò, cô bước nhanh đến trước khung tranh, đưa tay vén bức tranh lên.
Một luồng điện chạy khắp thân thể cô, cả người run lên, bàn tay cầm tấm khăn che phủ run run đến nỗi đánh rơi nó xuống mặt sàn.
Việt Tình hô hấp thật nhanh, cô chớp mắt nhìn chầm chầm vào bức tranh, nơi mà gương mặt của cô hiển hiện trên đó.
- Không thể nào?
Việt Tình reo nhỏ hoảng hốt lùi về sau mấy bước.
Cô bé gái trong bức tranh, cô biết rõ người đó là Việt Phương chứ không phải là cô, nhưng bé trai bên trong bức tranh thì cô biết rõ đó chính là Thiên Phong. Lúc ở mỹ, cô từng xem album lúc nhỏ của anh, cho nên Việt Tình có thể khẳng định cậu bé trong tranh chẳng phải ai khác ngoài Thiên Phong.
Nhưng vì sao lại có bức tranh này ở đây?
Việt Tình nhíu mày nhìn phần chữ ký bên góc dưới bức tranh, là chữ ký của Việt Phương. Vậy thì bức tranh này do Việt Phương vẽ. Nhưng làm sao Việt Phương lại biết được Thiên Phong lúc nhỏ, còn vẽ hai người chung như thế? Chẳng lẽ….
Một suy nghĩ lóe lên trong lòng Việt Tình, cô bỗng dùng tay ôm lấy hai bên vai mình, khẽ rùng mình một cái, cô cố lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa choáng qua của mình.
Lần nữa nhìn bức tranh trước mặt, nụ cười của Việt Phương rất đẹp, rất hồn nhiên, đầy sự vui vẻ yêu đời. Ngoại trừ lúc nhỏ, trước 5 tuổi, cô mới thấy nụ cười này của Việt Phương, còn sau này, cô chưa từng thấy.
Việt Tình hít thật sâu rồi gập người cúi xuống nhặt chiếc khăn rồi phủ lại như lúc ban đầu, xong rồi cô khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống.
Việt Tình khẽ nhắm mắt nhớ lại những ngày tháng mình bắt đầu du học bên mỹ.

Cô luôn cố gắng hết sức mình, chứng tỏ khả năng của mình cho mọi người nhìn thấy, cho nên đôi lúc cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi. Những ngày cuối tuần là những ngày mà cô thấy thoải mái nhất , bởi vì có thể một mình rảo bước đi trên phố thư giản.
Cô lang thang đến đài phun nước ở quảng trường, vô tình qua vào một chàng trai đang đứng chụp hình đàn chim bồ câu bay lên.
- Xin lỗi – Cô vội vàng nói.
Nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ sau đó bỏ đi của anh ta. Nhưng gương mặt điển trai, ánh mắt sâu, cùng vẻ lạnh lùng của anh lại thu hút cô, khiến cô ngẩng ngơ nhìn theo bóng dáng anh. Việt Tình cảm thấy luyến tiếc vì không biết anh là ai.
Cô cho đó là duyên phận khi cô lần nữa gặp được anh ở trường của cô, anh hiện đang học thạc sĩ tại trường cô. Cô rất vui, thật sự rất vui vì có thể gặp lại anh.
Cô bắt đầu tìm hiểu về anh. Tên tiếng anh của anh là Jony. Anh là sinh viên xuất sắc của khoa kinh tế, là người mỹ góc Việt….rất nhiều thông tin về anh. Và anh dường như được nhiều cô bạn gái để ý.
Không thể nói anh là sinh viên xuất sắc nhất và đẹp trai nhất, nhưng anh lại không giống các anh chàng gốc châu Âu khác luôn vui vẻ hòa đồng thậm chí là hơi ngông cuồng, mà anh rất trầm lặng, có thể nói là khá lạnh lùng. Anh không quan tâm ai nghĩ gì về mình, càng không chú ý đến mấy cô bạn nữ bên cạnh mình.
Rất nhiều cô gái xinh đẹp và bảo dạn, họ đến tỏ tình với anh, thậm chí có người còn quyến rũ anh, nhưng Thiên Phong chẳng buồn đáp lại họ lấy một lần. Anh giống người vô cảm, đến độ có người cho rằng anh là gay. Bởi vì , lối sống ở đây khá thoáng, dù không yêu nhau, nhưng bọn họ vẫn có thể lên giường với nhau. Xong việc rồi thì nói bye bye, và những cô gái kia chẳng hề ràng buộc anh bên cạnh họ, thế mà anh vẫn từ chối.
Việt Tình cũng đôi lần đến tìm anh, giả vờ nhờ anh giảng dạy, Thiên Phong tuy không hề từ chối những cũng chẳng tỏ ra quá thân thiết với cô cho lắm. nhưng so với những cô bạn tóc vàng mắt xanh kia thì cô được anh ưu ái hơn bởi vì cùng là người Việt Nam với nhau. Và cũng chỉ có cô mới biết tên của anh là Thiên Phong mà thôi.
Thời gian cũng khá lâu nhưng Thiên Phong không hề có chút cảm xúc nào với cô, Việt Tình nghĩ, cô cũng sẽ không có cơ hội đến với anh mãi cho đến khi cô vô tình nhầm lẫn kẹp cuốn album của mình vào với chồng sách mượn của anh và đem trả. Khi cô đến tìm anh lấy lại, Thiên Phong đã trả cô cuốn album và hỏi:
- Cô bé trong ảnh là em à?
Và cô gật đầu.
- Có phải em thích anh không? – Thiên Phong đột ngột lên tiếng hỏi cô câu hỏi mà từ lâu cô muốn anh biết.
Cô đã đỏ mặt và gật đầu. Cô thầm cầu khẩn cho giấc mơ của mình thành sự thật.
- Vậy chúng ta quen nhau đi.
Cô mở to mắt nhìn Thiên Phong sửng sốt, cô không ngờ kết quả mình chờ đợi đã có, vui mừng khôn xiết, cô vội vã gật đầu mà không hề hỏi lí do vì sao anh lại muốn quen với cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là, anh thích con gái Việt Nam hơn mà thôi, và tôi là cô gái người Việt Nam duy nhất bên cạnh anh, anh chọn tôi là lẽ tất nhiên.
Việt Tình khẽ mở mắt, ký ức dần khép lại, trong lòng thấy lạnh run, cô tự hỏi có phải đáp án cho câu hỏi mà cô chưa từng đặt ra đã hiện ở trước mặt hay không?

Việt Tình quay người bước lại gần cửa buồng tắm, cô im lặng lắng nghe tiếng nước chảy vọng ra, hai tay âm thầm siết chặt lại, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất của mình lớn tiếng để Thiên Phong ở bên trong có thể nghe được.
- Jony! Cô gái lúc nãy là em gái của em.
- Anh biết – Tiếng Thiên Phong vọng ra đáp lại , tiếng nước cũng ngừng chảy – Cô ấy tên là Việt Phương.
Việt Tình khẽ run lên, cô vội đưa tay mình bấm chặt thật đau để trấn tĩnh:
- Anh quen biết với Việt Phương từ khi nào?
- Cô ấy là người trông coi ngôi nhà này, khi anh xuống đây mới gặp cô ấy, anh thấy cô ấy cũng biết dọn dẹp và nấu ăn cũng rất khá cho nên mới bảo cô ấy giúp việc cho anh – Thiên Phong vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.
Thiên Phong quấn trên người một cái khăn tắm ngang eo, tay anh cầm môt cái khăn nhỏ lau tóc. Việt Tình cố gắng tỏ ra bình thường đưa tay giúp Thiên hong lau tóc, Thiên phong cũng không ngăn cản, anh đi đến bên giường ngồi yên để mặc Việt Tình lau khô tóc cho mình. Những chuyện thế này cũng khá quen thuộc giữa họ.
Thấy Việt Tình có vẻ suy nghĩ, Thiên Phong liền ngẩng mặt nhìn cô hỏi:
- Sao vậy? Sợ em gái em vất vả à? Yên Tâm, anh chỉ nhờ cô ấy nấu đồ ăn buổi sáng và buổi tối thôi. Chuyện dọn dẹp sẽ có người khác đến lo rồi.
- Anh kén ăn như vậy, em chỉ sợ Việt Phương nấu không hợp. Dù sao đồ ăn ở quê cũng không phong phú như đồ ăn ở thành phố – Việt Phương cười giả lã đáp trong khi tay cầm khăn giúp Thiên Phong lau tóc.
Lau tóc của Thiên Phong xong, Việt Tình mới sà vào lòng thiên Phong, cô hôn nhẹ lên môi Thiên Phong rồi tựa đầu vào lòng ngực anh hỏi:
- Thiên Phong, vì sao lúc trước lại chấp nhận làm bạn trai của em.
Nghe câu hỏi của Việt Tình, Thiên Phong bỗng im lặng thật lâu. Hỏi anh vì sao ư? Chính anh cũng không trả lời được câu hỏi đó trong lòng mình. Thừa nhận làm bạn trai cô chỉ vì bức hình khi nhỏ của cô, chuyện này có chút buồn cười nhưng đó là sự thật.
Khi tỉnh lại, Thiên Phong chỉ biết tay mình vẫn giữ chặt sợi dây của ống đựng tranh vẽ không rời. Bác sĩ lúc đầu định cắt đứt dây khỏi ống nhưng sau cùng quyết định thôi.
Cho nên khi Thiên phong tỉnh lại, Thiên Phong cho rằng vật mà dù thế nào mình vẫn giữ chặt trong tay như thế chắc chắn là vật rất quan trọng của mình, anh mới từ từ mở thứ trong tay mình ra xem, và gương mặt của bé gái đó vẫn hiển hiện trong đầu anh mấy năm sau đó, cho đến khi gặp Việt Tình.
Chỉ là khi đối mặt với cô, dù là gương mặt đó chính là cô lúc nhỏ, nhưng với gương mặt khi lớn, dù xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy có vẻ xa cách. Giống như giữa anh và cô có một vách ngăn ngăn cách.
Chính vì khoảng cách này mà Thiên Phong chọn cách ở bên cô trong im lặng, thay vì muốn lên tiếng hỏi cô là :” Có phải chúng ta từng gặp nhau hay không?”
Anh sợ câu trả lời của cô là không phải.
Cảm giác đó sẽ trở nên hụt hẫng vô cùng, hoang mang như lần nữa bị mất đi ký ức của bản thân.
Anh không muốn như thế. Không muốn lần nữa chìm vào không gian tăm tối mất thăng bằng.
Việt Tình thấy Thiên Phong im lặng trầm ngâm thì mặt tái xanh, trong lòng như bị ai cứa đứt, lo lắng, sợ hãi, bất an.
Tay cô siết chặt lại, cắn chặt môi đến đau buốt tận trong tim.
- Thiên Phong – Việt Tình cố nở nụ cười như không có gì nhìn Thiên Phong gọi khẽ.
Thiên Phong giật mình tỉnh trí quay lại nhìn việt Tình có phần bối rối, lúng túng định lên tiếng trả lời thì Việt Tình đã lên tiếng nói với vẻ nũng nịu:
- Em đói bụng rồi, mình đi ăn sáng thôi. Đừng làm mất thời gian nữa, hôm nay, anh phải dành chọn cả ngày cho em đó. Không được từ chối, nếu không em giận đó. Em là bạn gái anh, em phải đòi quyền lợi của mình mới được
Thiên Phong khẽ phì cười gật đầu đứng dậy lấy đồ đi vào buồn tắm thay.
Cánh cửa đóng sầm lại, ánh mắt của Việt Tình bỗng trở nên âu sầu, cô quay lưng nhìn về giá vẽ đó, môi mím chặt, hai chân mày chau lại.
Câu trả lời cô đã có rồi.

Việt Phương nhìn một bàn đầy đồ ăn mà trong lòng buồn bã.
Cô đưa mắt liếc nhìn bà nội đang ngồi trên bàn , tuy tay bà đang khâu vá lại cái áo bị sút chỉ của ông nội Việt Phương, nhưng mất vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài cửa.
Còn ông nội của cô tuy đeo kính đọc sách xem trừng khá bình thản, nhưng hễ nghe tiếng chó sủa thì đứng dậy ra ngoài xem có phải cháu gái về hay không.
Việt Phương thở dài đứng dậy, cô lấy điện thoại đi ra sau hè gọi điện thoại cho Việt Tình. Khi Việt Tình vừa bắt máy, cô liền hỏi:
- Chị đang ở đâu vậy. Sao về đây mà không ghé qua thăm nội một chút.
- Chị đi công việc chứ không phải đi chơi, nói với nội, khi nào rảnh chị sẽ về thăm – Việt Tình có hơi khó chịu đáp.
- Chị về thành phố chưa? – Việt Phương hơi chau mày, tuy hai chị em ít nói chuyện với nhau, nhưng Việt Tình ít dùng giọng nói này để nói với cô.
- Vẫn chưa. Có chuyện gì? – Việt Tình lạnh nhạt hỏi.
- Nội nghĩ chị về, đã nấu rất nhiều đồ ăn, chị chưa về thành phố thì ghé nhà tí đi cho nội vui – Việt Phương nói như cầu xin.
- Chị vẫn chưa xong việc, cứ nói với nội là chị về thành phố rồi.
- Nhưng mà….nội sẽ buồn lắm.
- Chị sẽ cố thu xếp công việc về thăm nội sớm. Ai mượn em đi nói với nội việc chị về đây làm chi, em đi mà giải thích với nội. Chị bận lắm, cúp máy đây.
Việt Tình nói xong thì cúp máy khiến Việt Phương ngơ ngẩng, cô đâu có nói với nội Việt Tình trở về đây, mà là do thím Nga vợ chú Nhân đi chợ nhìn thấy Việt Tình mới về nói với nội mà thôi. Cô thở dài lần nữa, quay đầu vào trong nhà.
Cô nhìn ánh mắt bà nội vẫn trông ngóng ra ngoài sân chờ bóng dáng Việt Tình mà buồn, đành bước tới nói:
- Nội ơi! Chị Việt Tình vừa gọi điện bảo là định về thăm nội, nhưng vì có việc gấp nên phải trở lại thành phố rồi. Chị ấy bảo, khoảng tuần sau sẽ thu xếp công việc về thăm nội ngay.
- Vậy à – Bà nội có vẻ hơi buồn khi nghe Việt Phương nói.
Ông nội cô không nói gì, chỉ thở dài gấp quyển sách lại, tháo kính xếp ngăn ngắn lên kệ sách rồi bước đến bàn ăn cơm.
Từ lúc Việt Tình đi du học đến giờ, cũng về nước chưa lâu, chỉ về nhà thăm ông bà nội được 1 lần duy nhất. Cho nên ông bà nội cũng rất là nhớ Việt Tình.
- Thôi mình ăn đi nội, kẻo đồ nguội hết sẽ không còn ngon – Ông nội ngồi xuống bàn khẽ khàng bảo.
Cả ba người đành cầm đũa ăn cơm với nhau, Việt Phương cố tình kể lại những truyện phá phách của học trò cho ông bà nội nghe để ông bà bớt buồn.
Không ngờ cả nhà chú Nhân vừa đi ăn đến nhà bạn về, nhóc Minh, con chú Nhân chạy vào nhà thấy đồ ăn nhiều hớn hở reo lên:
- Woa, nhiều đồ ăn ngon quá. Cho con ăn với
- Sao giờ này mọi người mới ăn. Việt Tình không ghé nhà sao? – Chú Nhân hơi cau mày nhìn đồ ăn đầy trên bàn, không ngờ cả nhà lại ăn cơm trễ đến như thế.
- Chị ấy có việc gấp nên về thành phố rồi ạ – Việt Phương liên đáp lời.
- Đâu phải. Trên đường về còn thấy nó ngồi ở quán cà phê đầu ngõ mà – Thím Nga bất ngờ lên tiếng với đầy sự ngạc nhiên.
Bà nội sững sốt quay đầu nhìn Việt Phương, cô bối rối cúi gầm mặt, ông nội buông đũa thở dài.

Việt Tình vừa tắt máy, thì Thiên Phong đã bước đến, anh vừa đi vệ sinh ra. Thấy Việt Tình gấp điện thoại, vả mặt gần như không được vui, anh mới lên tiếng hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Một người bạn thôi? – Việt Tình mĩm cười đáp.
Thấy Thiên Phong ngồi xuống, Việt Tình giả vờ khó xử nói:
- Em gái em có một cô bạn thân. Chỗ làm việc của cô ấy không được tốt, cho nên cô ấy đã xin nghĩ và nhờ em giới thiệu một công việc ở công ty mình…Không biết anh….
- Là cái cô mặt tròn tròn tóc ngắn đó à – Thiên Phong nhướn mày hỏi. Anh vẫn con nhớ mấy lần anh gặp Việt Phương cũng đều gặp cô gái này.
- Anh biết Thảo sao? Chính là cô ấy – Việt Tình tròn mắt nhìn Thiên Phong kêu lên – Vậy anh thấy thế nào? Nếu có thể thì sắp xếp cho cô ấy vào bộ phận hậu cần cũng được.
- Em cứ bảo cô ấy nộp đơn lên phòng nhân sự đi, bảo họ sắp xếp công việc phù hợp với trình độ của cô ấy là được – Thiên Phong gật đầu đồng ý.
Nói xong anh đứng dậy cầm áo lên bảo:
- Tối rồi, anh đưa em về nhà.
- Không cần đâu. Em đi taxi về. Anh đưa em ra đón taxi rồi về nghĩ ngơi đi – Việt Tình đứng dậy ôm tay anh đầy thân mật nói.
- Cũng được….
Sau khi nhìn Việt Tình lên xe về nhà, Thiên Phong lái xe đi về nhà, anh chạy theo con đường nhỏ ven bờ hồ.
Ánh trăng hôm nay vô cùng sáng.
Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy bóng người con gái nhỏ nhắn đứng bên ven hồ.

Yui Nishikawa - Azumi Mizushima - Akiho Yoshizawa

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ