Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Kẻ thù không đội trời chung - trang 6

Chương 21

RẦM… BỤP…HỰ…

Chiếc xe vẫn lao đi trong mưa… để lại một con người nằm dưới mưa… máu hoà lẫn vào nước mưa… một vùng đỏ thẩm… chỉ có mưa là khóc thương cho sự ra đi của con người đáng thương này… chỉ có mưa là chứng kiến cái chết của hắn… chỉ có mưa là bên cạnh đưa tiễn hắn trong hơi thở cuối cùng.

“một lần cuối cùng… để mãi mãi… không còn… nữa… Kim à!… anh iu em!!”

Và hai mắt hắn khép lại… có lẽ là mãi mãi… đôi mắt thiên thần đó không còn bao giờ mở ra được nữa… kết thúc cuộc đời của con người… chỉ có tiếng mưa tí tách…

Sáng hôm sau ở trường học…

- Kim này! tớ nghĩ là bây giờ cậu ổn rồi nhỉ?… – Khánh ngập ngừng làm nó tò mò

- Uk! Mình ổn! mà cậu muốn hỏi gì à?

- Tớ… muốn nghe câu trả lời… mà lần trước tớ hỏi cậu…

- Tớ…

- Kim! – con Vân hốt hoảng chạy và kêu nó như hét – mày mau đến bệnh viện để gặp anh mày lần cuối… hắn… sắp chết rồi!

- Mày… mày… nói gì vậy hả????? cái… cái gì… chết??????

Nó lặng người… không biết con bạn nói gì nữa… con bạn nó muốn nói về ai… cái gì… không lẽ… là hắn!

- Mày mau mau đi, đến bệnh viện XVN… Hoàng… hắn bị tai nạn… nặng lắm…hắn sắp…

Không chờ con bạn nói thêm nó đã lao ra khỏi trường… gương mặt nó đầy nét hốt hoảng… “không! không thể!!! anh không thể… tại sao chứ????”

Nó lao vào phòng cấp cứu… nơi một con người nằm đấy… chỉ còn liên hệ với cuộc sống qua hơi thở thoi thóp… hắn đã yếu lắm rồi!

Nó không để ý đến đến sự có mặt của mọi người xung quanh… bước đến nơi hắn nằm… đôi chân run run không còn đừng vững nổi nữa…

- Hoàng con ơi! Huhu đừng ***** con ơi…

Chỉ có tiếng khóc của mẹ hắn… bà gần như ngất đi, phải đưa vào phòng bên cạnh. Cha hắn cứng rắn hơn mẹ nhìu nên không để rơi bất cừ một giọt nước mắt nào, mặc dù rất thương hắn.

Nó vừa khóc vừa lay người hắn… đôi tay nhỏ bé của nó thì sao có thể kéo hắn về được chứ… nó quá nhỏ bé!

- Anh có nghe không…huhu anh về với em đi… xin anh đó… anh đừng như thế mà… em xin anh… làm ơn tỉnh lại đi…huhu

Bác sĩ bước vào… ông nhìn mọi người với ánh mắt e ngại…

- Mọi người bình tĩnh… chúng tôi đã phẩu thuật cho cậu ấu… não bị chấn thương quá nặng… có lẽ…

- Có lẽ thế nào? Anh nói đi… có lẽ thế nào? – ba hắn mất hết bình tĩnh… túm cổ áo ông bác sĩ bạn mình

- Hùng à… tôi đã cố gắn hết sức… nhưng bất lực… thánh thật xin lỗi…

- Không!!!!!!!! không thể. con tối còn trẻ lắm… đây, lấy cái mạng già này đi, tôi đổi cho nó…

- Anh bình tĩnh… tôi rất tiếc… có lẽ mọi người nên chuẩn bị tinh thần… lúc nãy công an có đến… họ nói người gây tai nạn đã đến tự thú… và theo điều tra… tai nạn này là do… cháu Hoàng tự tử…

- Không thể nào! Sao nó lại làm vậy chứ! Vì cái gì chứ…

Căn phòng trở nên im lặng nặng nề khi ông bác sĩ bước ra… cha hắn thì qua phòng bên với mẹ hắn… còn nó ngồi đấy, nắm lấy đôi tay ấy, đôi tay mà có lẽ nó sẽ không còn nắm được nữa…

- Anh làm sao thế này? tai sao chứ…hức hức… sao anh lại làm thế… đừng bỏ em… dù với vai trò nào đi nữa… làm ơn đừng bỏ em…anh không thể ra đi thế này… anh không thể… làm ơn nghe em đi… ở lại với em… em không muốn mất anh…huhu

Rồi nó ôm nhấm lấy cái thân thể đang lạnh dần mà khóc… lâu nay nó đã cố gắn làm lơ với nổi nhớ… có gắn hoà nhập với cái cách đối sử của hắn… cố gắn không bật khóc khi hắn gọi là em gái… bây giờ hết cả rồi… mất hết cả rồi… ngay cả làm em hắn… nó cũng không còn cơ hội.

Nó vẫn không thể dối lòng rằng không yêu hắn… nó vẫn không quên được hắn và đôi khi nó thấy mình thật đáng ghê tởm vì tình yêu đó. Ông trời bắt nó đau khổ là đủ lắm rồi, giờ lại muốn mang hắn đi… sao lại thế chứ? Sao lại như thế… nó và hắn có tộ tình gì? sao lại gánh lấy những đau thương không đáng có… số phận… số phận… sao số phận lúc nào cũng cay nghiệt với nó như vậy?

Hắn nằm đây nhưng lại sắp ra đi vĩnh viễn… liệu nó có giữ được hắn, liệu hơi thở íu ớt đó còn tồn tại được bao lâu nữa… liệu trái tim rỉ máu mang đầy đau thương của hắn có thể đập được đến khi nào? Nó giờ chả biết làm gì, chỉ biết khóc… khóc cho nó, khóc cho hắn… khóc cho tình yêu sắp phải ra đi…

Bác sĩ và một nhóm y tá vội vàng chạy vào, đẩy chiếc giường mang cả hắn đi… nó cố níu kéo cũng chẳng được gì… hắn đi rồi… chỉ còn có nó ngồi đó, bất lực… họ đẩy hắn đi đâu? chẳng lẽ…

Một năm sau…

- Kim! mày không về mà còn trong đó làm gì vậy?????

- Uk! Mày với Khánh ra trước đi, tao ra liền…

Nó vẫn ngồi trong lớp… một mình, với cái chỗ trống bên cạnh. Một năm rồi nhỉ? Đã một năm rồi kể từ ngày hắn đi… chợt khoé mắt nó cay cay… tim nó nhói nhói… người anh, người nó iu đã rời xa nó thật rồi mà sao nó vẫn còn nhớ thế? sao cai tình cảm khờ khạo của nó chẳng bao giờ chịu nằm yên trong kí ức mà lâu lâu lại dấy lên làm con tim ngốc ngếch của nó đau nhói. Đúng là khờ thật!

Nó nhìn chỗ trống đó rồi mỉm cười cay đắng bước ra. Giờ thì nó đã xác định tình cảm của mình… nó iu hắn – anh của nó, còn với Khánh thì đó chỉ là tình cảm với một người bạn thân, một người anh, một nguiwì mà nó luôn tin tưởng ngưỡng mộ. nó cũng đã nói rõ với Khánh, cậu không trách nó mà còn động viên nó, có lẽ cậu là anh nó thì thích hợp hơn. Nó bước vô nhà ngôi nhà mới vừa được xây xong hai tháng nay. Cuối cùng suốt cả chục năm dành dụm thì mẹ nó cũng đủ tiền cất một ngôi nhà khang trang hẳn hoi. Cậu nhóc Lâm đang chơi trong nhà với mí bé gái. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhóc nhà ta vẫn đào hoa quá…

- Ý chết! Hai của Lâm về oỳ… mí bạn trốn đi, Hai đánh Lâm chết… hixhix

Nó mở cổng bước vào…

- AAAA Hai iu dấu về oỳ!!!!!!!!

- Uk! Mà làm gì rối rít thế? làm gì mờ ám nà…

- Lâm có làm gì đâu… Hai tối ngày nghi ngờ bé Lâm hok hà.

- Lâm mà quậy gì trong đó là chết với hai!

- Hixhix

“kì này tiu oỳ… hok bít tụi nó trốn kĩ hem nữa…”

- LÂM! CÁI GÌ VẬY HẢ??????? MẤY ĐỨA NÀY SAO QUẬY TUNG PHÒNG CHỊ LÊN VẬY HẢ?????????

- Hix hix kì này khổ oỳ!

Nó Lâm nhà ta zọt thẳng qua nhà hàng xóm… tránh đạn. nó thì đang hầm hầm cái mặt khiến mí cô bạn nhỏ nhắn xin xắn chạy mất dép…

Mẹ nó đi làm rùi… cái công ty nhỏ xíu ấy thấy vậy mà nhìu việc lắm… từ cái ngày đó… nó không còn gặp lại gia đình của hắn nữa… kể cả ba nó. họ đã chuyển nhà ra nước ngoài sinh sống. mà nó có coi ông ấy là ba đâu chứ… nó hận ông ta. Ngay cả việc nó – con ổng đang tồn tại trên đời cũng chưa chắc ổng biết. mà ổng thì đâu cần bận tâm là có nó hay không chứ. Nó chả là gì cả, dù có hay không cũng vậy thôi.

Hum sau tại lớp…

- Hum nay lớp chúng ta sẽ có hai bạn học sinh mới – ông thầy chủ nhiệm già cất giọng

ổng chuyển về lại trường sau sự việc ấy, còn ông thầy đẹp trai thì không biết biến đâu mất. ngay cả ông thầy hịu trưởng cưng nó nhất cũng mất tiu luôn

- Ồ! Học sinh mới à? tụi bây tụi bây! Lớp mình lại có thêm ma mới kà

- Hizzzzzzzzzzz! Sắp thi tốt nghiệp oỳ mà còn chuyển làm gì. rảnh thật!

- Trật tự! ở đây là cái chợ cá à?????? thôi, mấy em im lặng để hai bạn vào.

Hai người kia bước vào… à không, chỉ có một thôi. một cô gái cực xinh, xinh không tả nổi, gương mặt thanh thoát, thánh thiện, làm mấy thằng con trai cứ ngồi đây mà ôm trái tim lại, không thì bay ra ngài mất.

- Hello mọi người, tui là học sinh mới, Nice to meet you!

- Ôh! Chào bạn mới!!!!!

Mấy thằng con trai nhau nhau lên

- Nhờ mọi người giúp đỡ nhé… à còn bạn trai mình nữa… anh ấy đi tham quan trường, lát nữa sẽ vào sau.

- Hời ơi! Người ta có bạn trai rùi tụi bây ơi!!!!!

Trên sân trường có một cậu con trai đang lang thang… cậu cảm thấy nơi đây có cảm giác thân quen lạ thường… giống như đã từng gắn bó lắm. đáng lẽ giờ này cậu đang bên Anh. Nhưng không hỉu sao cậu có cảm giác muốn tìm kiếm một cái gì đó ở nơi này, và cậu nằn nặt đòi chuyển trường về đây. cha mẹ cậu miễn cưỡng đồng ý với điều kiện, cậu phải về cùng bạn gái và học ở đó khi nào tốt nghiệp xong thì phải bay qua Anh. Nhắc lại cô bạn gái mới nhớ… cô gái ấy theo hắn nghĩ là rất dịu hiền (với hắn), luôn làm hắn vừa ý, và chả bao giờ làm hắn điên lên cả. cô bạn gái ấy lúc nào cũng chăm sóc hắn chu đáo nhưng sao hắn lại không cảm thấy gắn bó cho lắm. một năm trước hắn bị một tai nạn mà gần như đã cướp đi mạng sống của hắn… nhưng may thay, bạn của bổ hắn bên Anh là một bác sĩ giỏi, và thế là hắn được cứu. khi hắn tỉnh lại, có một cô gái đã ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn với đôi mắt lo lắng rươm rướm lệ. hắn vẫn không nhận ra người đó là ai. Hắn chỉ nhớ mẹ và cha hắn thôi, còn lại thì hắn quên cả… rồi mẹ nói với hắn đấy là cô gái mà hắn – trước đó – iu thương nhất, rằng cô ấy luôn bên cạnh chăm sóc hắn trong thời gian hắn nằm viện.

- Nó là bạn gái con, con không nhớ sao?

Hắn nhìn cô gái đó, đôi mắt cô gái rưng rưng, ánh mắt đó như trách hắn sao vô tình đến thế, quên cả người bạn gái đã bên mình suốt thời gian qua… hắn thấy có lỗi, hắn thấy thương cô gái quá… hắn quá vô tâm khi quên một người con gái quan trọng đối với mình… sao hắn có thể quên được chứ. Và rồi hắn cố gắng bù đắp cho cô gái, cho phép cô công khai mối quan hệ giữa hai người, chìu chuộng cô hết mức… nhưng đôi khi trong đầu óc của hắn hiện về hình bóng của ai đó, mơ hồ, xa xăm, không biết là ai nữa… chắc là cô bạn gái… mỗi lần cố nhận rõ gương mặt cô gái hư ảo kia thì đầu hắn lại đau như búa bổ… khiến hắn phải ôm lấy đầu mà hét lớn. tình cảm của hắn với cô bạn gái hiện tại vẫn không tiến triển mấy, hình như đó chỉ toàn là trách nhiệm, trách nhiệm với một người đã chăm sóc hắn suốt mấu tháng dài, trách nhiệm với một người bạn gái hắn đã quên lãng… hắn thật sự không biết mình có iu cô gái này không nữa… có lẽ là không… hắn không biết lúc trước thì thế nào… nhưng bây giờ thì vẫn chả có cảm xúc gì cả… có lẽ vụ tai nạn đã làm mất luôn tình iu của hắn rồi. sau khi tỉnh lại, có nhìu chuyện xảy ra với hắn quá… hắn phát hiện ra Ba không phải là Ba ruột của hắn… khi hắn phẫu thuật, phải truyền máu… bác sĩ xét nghiệm… hai người không cùng huyết thống… hắn đã đau khổ biết chừng nào…

Sau một vòng quanh trường, hắn ngồi bệch xuống một gốc cây để… ngắm cảnh. Đây là sân sau của trường, với một thảm cỏ rộng thênh thang…

- LO NHỔ ĐI Ở ĐO MÀ LẢM NHẢM!!!!!

- Thì từ từ… làm gì ghê vậy, đúng là chằn!

- Bây giờ có nhổ không hả?????? hay muốn vô sổ đen????????

Hắn đang chơp mắt thì có hai bóng dáng hiện về… một nam một nữ…. không roc là ai nữa… hình như người con trai là hắn… còn người con gái kia… hăn đang cố nhìn rõ… nhưng bóng dáng bé nhỏ đó cứ phai dần rồi biến mất… đầu hắn đau quá… đau quá

- AAAAAAAAAA……..

Hắn tới bên cửa lớp…

- AAAAAAA không phải chứ?????? – một đứa con gái hét lên làm cả lớp nhìn ra ngoài cửa…

Hắn bước vào… trước sự ngỡ ngàng của cả lớp… nhất là nó…

- Là… là… Hoàng sao?

Chương 22

Hắn bước vào… trước sự ngỡ ngàng của cả lớp… nhất là nó…

- Là… là… Hoàng sao?

Phải! là hắn – Dương Dông Hoàng! Cái tên đã khắc sâu vào tâm trí nó, anh nó, người nó iu… hắn vẫn còn sống… sống sờ sờ trước mặt hắn

- …

Nó vẫn không nói gì, chỉ biết nhìn hắn… trong hắn lớn hẳn ra, phải rồi, đã 19 tuổi rồi còn gì. nó phải vui hay buồn đây? vui vì hắn còn sống… còn khoẻ mạnh, buồn vì lại phải đối mặt với sự thật phủ phàng ấy, lại phải xem nó như anh trai… không sao! Trái tim nhỏ bé của nó có thể chịu được mà, dù kìm nén đau đớn đến mấy cũng được, chỉ cần hắn còn sống là đủ rồi… nhưng nó cũng hơi sững sờ, vì hắn – anh nó, chả thèm nhìn nó lây một cái, có lẽ một năm không gặp, hắn đã quên đứa em gái này rồi.

Cả lớp xì xào bàn tán…

- Thì ra Hoàng còn sống…

- Ui! Anh í vẫn còn đẹp trai ra phết!

- Nhưng người ta có bạn gái rùi… xinh chưa kìa!

- Anh ấy còn quậy phá hok nhỉ?

- Hok bít có còn trẻ con hok há

- Nhìn ảnh ngầu thấy mồ, trẻ con nỗi gì?

- !

$%^&*^$#

$&*&^%

Nhìu nhìu và nhìu nữa… hắn chào ông thầy rồi nhìn cả lớp…

- Chào các bạn… tui tên Hoàng… hân hạnh làm quen với mí bạn…

- Cái gì mà hân hạnh chứ? Mới xa có một năm mà làm phách oỳ! – Vân bĩu môi – Kim… mày hok sao chứ?

- Hok… tao… hok sao! – nó buồn bã trả lời…

Khánh cũng nhìn nó… đôi mắt buồn vời vợi, tuy nó đã từ chối cậu, nhưng cậu không thể nào không quan tâm đến nó, cậu vẫn đối xử với nó như trước, thậm chí còn tốt hơn nữa…

- Thôi! Các em ổn định, chúng ta sẽ xếp chỗ ngồi cho hai bạn… hiện giờ lớp ta chỉ còn hai chỗ trống đó là kế bạn Khánh và Kim! hai em muốn ngồi chỗ nào?

- Sao lại ở hai bàn hả thầy? tụ em muốn ngồi chung cơ! – cô ả nũng nịu

- Không được! sơ đồ lớp không thể thay đổi. – ông thầy nghiêm nghị

Tự nhiên hắn xăm xăm bước xuống cái bàn nơi nó ngồi… và ngồi xuống bên cạnh, nó nãy giờ vẫn cúi gầm mặt xuống nên hok bít gì. tất nhiên là nhỏ kia thấy lạ nên lon ton theo

- Honey! Sao anh lại ngồi chỗ đó???????

- Không biết! thấy quen quen… chỗ này… anh có cảm giác rất quen! Em ngồi chỗ kia nhé!

- … uk! Cũng được… – con nhỏ lủi thủi qua bên chỗ Khánh… khi thấy Khánh, hai mắt sáng rỡ lên làm Vân ngồi nhìn nháng lữa – chào bạn… mình là Leon Lonar Linh, giúp đỡ mình nhé…

- Chào!

Khánh chào mà chả nhìn làm con kia xụ mặt một đống.

Nghe cả lớp xì xào nó giật mình ngước lên thì thấy hắn bên cạnh… bao nhiu cảm xúc dâng lên… tim nó như ngừng đập khi vừa thấy hắn… nó nhìn hắn với ánh buồn… làm hắn khó hỉu

“quái! Sao nhỏ này nó nhìn mình kì zậy? hok lẽ nó hok thích mình ngồi gần? mà nhìn nó quen quen… A… đau đầu quá… lại nữa rồi…”

Hắn lấy tay xoa xoa trán… cái chứng đau đầu đáng ghét… cứ chặn đứng dòng suy nghĩ của hắn.

- Chào! Tui là Hoàng, hân hạnh được làm quen! – hắn nhìn nó, mỉm cười kiủ giao típ

Tim nó như thắt lại… hắn quên nó thật rồi, quên thật rồi… vậy mà nó cứ hi vọng vào một niềm tim mong manh nào đó… bây giờ, nó cũng chả mún nhắc cho hắn nhớ nó là em hắn… hắn quên thật rồi thì càng tốt…

- UK! Chào… tui là Kim… hội trưởng hội học sinh – nó cố gắn, cố gắn mở lời… sao mà lại khó nói như thế, chỉ là giao típ thôi mà, sao lại cứ ấp úng…

- À! vậy ra là hội trưởng… hì! Trong cô rất quen… không biết tui đã gặp chưa nhỉ?????

- … chưa! Tôi chưa bao giờ gặp anh!

“Vậy là đầu óc mình có vấn đề thiệt rùi, nó đã bảo là chưa từng gặp mà sao mình vẫn thấy nó quen thế không biết… mình điên mất thôi!”

Chợt hắn thấy mấy dòng chữ trên bàn… những nét bút chì đã phai màu theo năm tháng nhưng vẫn còn có thể đọc được. hắn cuối sát người xuống mà ngắm nhìn từng nét… “sao giống nét chữ của mình thế nhỉ?”

- Này hội trưởng! cái chỗ này đã từng có người ngồi à?

- Uk! Nhưng một năm trước…

- Trai hay gái

- Trai

- Vậy hắn đâu rồi?

- Chết rồi!

- Tiếc nhỉ? Sao lại chết sớm thế chứ? Mà hình như hắn quan trọng với cô lắm à? – hắn hỏi khi thấy nét mặt của nó khi nhắc tới “thằng đó”

- Uk!

- Bạn trai cô à? hay là cái gì? – hắn lại típ tục hỏi, sao mà cái thằng mất trí này nhìu chuyện thế không biết!

- Bạn trai, anh trai tôi!

- Huh? Là sao? Rốt cuộc là bạn trai hay anh trai? – hắn đơ mặt ra hỏi

- Cả hai!

“bạn trai… anh trai… cả hai… người iu là anh trai… sao lại… ôi! Cái đầu mình… lại đau nữa rồi, khỉ thật!!!!”

- Anh làm sao thế? – nó lo lắng hỏi

- Hok… hok sao… chứng đau đầu ấy mà… mỗi lần suy nghĩ thì nó lại như thế… mà này! thật sự chúng ta chưa gặp nhau à? tui thấy cô quen thật đấy!

- Chưa quen! Chưa bao giờ quen…

Nó quay mặt qua chỗ khác… cố gắn không khóc… “không được khóc… mày không được khóc Kim à! mày phải cố lên, để anh quên hết đi… anh không cần phải đau khổ nữa…”

Reng…Reng…Reng

Hồi chuông reo lên giải thoát cho nó… nó lao như bay ra khỏi lớp để quản lí trường… mỗi ngày vẫn thế… nhưng hôm nay quả thật tâm trí nó bay tận đâu đâu…

- Mày… làm gì… mà chạy… nhanh thế? … tao gọi mãi… mà hok nghe!!! – Vân hổn hển

- Tao… tao không muốn ngồi trong đó lâu…

- Mày vẫn chưa quên tên đó à? mà hắn bây giờ quên mày rồi… với lại hắn là anh mày… mày đừng…

- Tao không có nghĩ gì đâu!

- Uk! Thì tao chỉ nhắc mày thôi!…

- Thôi tao đi làm nhiệm vụ đây!

Nó bước nhanh khỏi con bạn… quả thật bây giờ nó rất muốn khóc, nó muốn khóc lắm… vậy là nó ra sân sau ngồi khóc ngon lành… một bàn tay đặt lên vai nó… ấm áp… dịu dàng… là Khánh, vậy mà nó cứ ngỡ…

- Cậu cứ khóc đi cho thoải mái…

Vậy là nó ôm Khánh… khóc đã đời… hết nước mắt rồi, nó ngồi đó bùn thiu

- Khánh à! cậu không nên lo lắng nhìu cho tớ! cậu cũng phải lo cho mình đi chứ?

- Mình thì chả có gì để lo cả… chỉ có người ngốc nghếch như cậu mới đáng lo.

- Uk! Tớ ngốc thật nhỉ? – nó cười bùn

- Cậu… vẫn còn…

- Hok! Tớ không nhớ gì cả – nó ngắt lời.

- Cậu đừng dối lòng nữa… như vậy khó chịu lắm…

- Vậy cậu muốn tớ làm sau đây? tớ mệt mỏi lắm rồi… việc gì đã qua thì cho nó qua luôn, ai quên rồi thì cứ quên luôn, vậy cho đỡ khổ!

- Nếu như vậy mà cậu đỡ hơn thì cứ việc, nhưng tớ biết cậu không ổn chút nào. Nghe tớ đi! cậu hãy đối diện với nó, ít ra thì cũng thấy nhẹ nhõm…

- Tại sao chứ? Tớ không thích! Dù gì thì anh ta cũng quên rồi, khơi lại không có ích gì cả.

- Nghe này! tớ đã từ bỏ cậu vì mong cậu sẽ hạnh phúc, và vì hạnh phúc của cậu, một lần nữa tớ sẽ không để yên cho hắn. cậu hỉu chứ? Tớ sẽ làm rõ mọi chuyện với vai trò là một người bạn thân, một người anh của cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần phải trốn tránh bất cứ điều gì nữa cả!

- Tớ…

- Nào! Tớ đây em gái, anh sẽ che chở em! Vì anh là anh trai của em… một người anh trai đúng nghĩa…

Nó nhìn Khánh tròn mắt…

- Thật nhé! từ nay cậu sẽ làm anh tớ nhé? hứa đi

Nói chìa ngón tay út don dài ra, Khánh mỉm cười móc tay mình vào đấy… vậy là từ giờ nó đã có anh, một người anh thực thụ…

Hai đứa vui vẻ dắt tay nhau về lớp… Vân thấy thế mỉm cười tuy hơi nhói trong lòng…

- Này! mày nhìn gì ghê vậy?

- Mày và Khánh xứng thiệt đó, tao nói thật lòng đó – Vân cười nhìn con bạn

- Xứng con khỉ! Khánh giờ là anh tao, mày hỉu hem? – rồi nó nhướng mắt nhìn con bạn – muốn làm được chị tao thì phải biết nịnh nọt nghe mậy!

- Mày… mày với Khánh…

- Là hai anh em!

Khánh ở đâu bước lên quàng vai nó, nhìn Vân cười tươi… lần đầu tiên Khánh cười với Vân… làm tim Vân đập loạn xạ cả lên

- Hehe! Thui mình xuống căn tin ăn mừng sự kiện lớn!!!!!!!!

Nó lôi hai người kia đi, bây giờ trông nó phấn khởi hơn nhìu, không còn ủ dột như trước nữa.

Tại “căntin quán”…

- Này này! cậu đã là anh tớ rồi thì phải biết nhường nhịn, chiều chuộng tớ đấy nhé!

- Được thôi! Nhưng cậu phải kiu tớ bằng anh!

- Cái gì?… uhm được thôi! Nhưng cậu sẽ cho tớ cái gì?

- Gì cũng chìu! – Khánh cười tinh nghịch, cậu đã thay đổi nhìu, hok cool như trước nữa… nụ cười ấy khiến Vân thấy nhẹ lòng

- Thui được… uhm uhm… anh trai iu quý của em ơi!!!!!!!!!!!!! Em muốn ăn bán mì trứng ốp la!!!!!!!!!!!!

- Her her! em gái ngoan, chờ anh chút!!!!!!

Khánh tươi cười tiến lại quầy bán…

- Hừ! ông anh đáng ghét… hành hạ mình à? – nó càu nhàu

- Mày bây giờ ổn rùi đấy hả?

- Tất nhiên, tự nhiên có ông anh tốt bụng trên trời rơi xuống phải vui chứ! Hehe!

- Nè! Ăn đi, nói xấu gì đó? – Khánh đưa nó mà cái mặt nhăn nhăn

- Có ai nói gì đâu! … ngoàm… ngoàm… ngon quá

- Từ từ thui kẻo nghẹn bây giờ! – Khánh nhìn nó lắc đầu – nè Vân, của cậu đây!

- Ơ… cho tớ… sao?

- Uk! Cho cậu chứ cho ai? Ăn đi!

Vân đơ ra nhìn Khánh… “cái cảm giác này… ôi, hạnh phúc thật!”

- Nè! Mày hok ăn tao ăn hết bây giờ, thấy người ta đẹp trai nhìn hoài…

Nó châm chọc làm con bạn mắc cở quá dong tuốt lên lớp, không quên mang theo ổ bánh

- Mệt mày quá, tao lên trước à!

Một bàn cách đó không xa…

- Honey! Anh làm gì nhìn con nhỏ đó zữ zậy?

- Có gì đâu? anh thấy quen quen…

- Hừ! thui! honey há miệng ra, em đút…

- Thôi! Em dẹp cái trò trẻ con ấy đi! anh không thích!

- Anh… anh sao thế?

- Anh mới phải là người hỏi câu này, từ trước tới giờ có khi nào em như thế này đâu?

- Em… em…

- Thôi, anh lên lớp đêy!

Hắn đi một nước, bỏ lại con bồ… lướt thước theo sau…

Vào lớp hắn nằm dài trên bàn, con nhỏ kia cũng tiến lại, ngồi vào nhỗ của nó

- Em làm gì vậy? về chỗ đi!

- …

Nhỏ đành bước về chỗ, cái mặt buồn xo. Hắn nằm dài mà ngắm mấy nét chữ…

Hoàng đẹp trai: con kia! Hum bữa làm gì mà điên lên zữ zậy?

Kẻ thù: mặc kệ tui! Nhìu chuyện!

Thíu gia đẹp trai: con gái gì mà vô duyên, mới hỏi có cái mà đã ch.ử.i

Kẻ thù: thik rùi sao? Ai mượn cái mặt ông khó ưa quá chi. Hứ!

Thíu gia đẹp trai: nè! Cô có biết khi cô say nhìn tức cười thế nào hem? lại còn khen tui nữa chứ!

Kẻ thù: cái gì? khen ông hả? không thể nào! Làm gì có chuyện đó

Thíu gia đẹp trai: “anh đẹp trai… hào hoa… phong nhã…” cái đó hem phải khen thì là gì?

Kẻ thù: không thể… anh bịa ra thì có!!!!!

Thíu gia đẹp trai: khen thì nhận đi, còn bày đặt…

Chương 23

Kẻ thù: saxxxxxxxx! mơ đi! đồ Hoàng đáng ghét

Chứ “Hoàng” đập vào mắt hắn… “tên từng ngồi nơi đây cũng tên Hoàng à? cũng là thíu gia à? mà sao cái tên này… rồi kẻ thù… ôi nhức đầu quá!!!!!!!!”

Vào học, nó bước vào lớp… đi bên cạnh Khánh thân mật… tự nhiên tim hắn khẽ nhói lên… “ôi trời! mình hết bị đau đầu giờ tới bịnh tim nữa sao ta?” (ngây thơ quá)

Cuối cùng giờ học nặng nề cũng trôi qua, mọi người ra về hết, chỉ còn hắn ở lại… nó phóng ra khỏi lớp rất sớm… lại thi hành nhiệm vụ.

- Honey! Về thui, sao anh nằm dài ở đó hoài zậy?

- Em về khách sạn trước đi! anh đi dạo một lát.

- Em sẽ đi cùng anh!

- Không! em về trước, anh muốn đi một mình.

Nhỏ lại lầm lũi bước ra, lúc nào cũng vậy, nhỏ lun biết nghe lời và đó là cách để không làm hắn ruồng bỏ nhỏ. Từ trước tới giờ nhỏ luôn làm hắn cảm thấy hài lòng, nhưng chưa bao giờ nhỏ thấy hắn thể hiện tình cảm với nhỏ… nhỏ cũng biết lí do mà hắn lạnh lùng.

Hắn bước ra khỏi lớp, chợt thấy bóng dáng bé nhỏ của nó loăn xoăn bận bịu, hò hét mấy đứa đang chen lấn

- MẤY NGƯỜI ĐI CHO ĐÀNG HOÀNG COI! LÀM GÌ MÀ CHEN LẤN XÔ ĐẨY THẾ HẢ? CÁI ÔNG KIA, DÁM LEO LÊN BỒN HOA À? KÌ NAY CHO ÔNG QUÉT LÁ ĐA MỘT TUẦN, LÀM CỎ SÂN SAU MỘT THÁNG!!!!!!!!!!

Cái câu nói đó lại làm hắn đau đầu… “ôi, sao xa lạ mà lại quen thuộc thế… điên mất thôi” hắn đứng nhìn bóng nó khuất khỏi trường rồi mới lững thững ra về… bước ra khỏi cổng, hắn hít môt hơi thật dài cái không khí rất Việt Nam: bụi bặm, khói xe cộ, mùi của đất… tất cả nồng nàn và quen thuộc quá… hắn dạo qua các con đường, hả chỗ nào thấy quen quen là hắn ghé vô… trưa nắng gắt, hắn ghé vô một quán nước sang trọng uống ly café… Quán DOREMI

Ngồi trong quán nhìn mấy cá bóng phục vụ bé nhỏ, hắn lại nhớ ra điều gì đấy, mà chả biết là cái gì, nào là lựu đạn, nổ, nằm xuống… đại ka… con phục vụ… chọc phá… hù doạ…

Rất nhìu hình ảnh, nhìu bóng người hiện về làm hắn rối cả lên, lao ra khỏi quán… cứ thế hắn lang thang trên đường… đến tối mới về khách sạn…

- Anh về rồi à? tắm đi rồi mình xuống nhà hàng ăn

- Thôi! Hum nay anh mệt, anh về phòng đây, em ăn một mình nhé!

- Ơ…

Hắn mệt mỏi bước vào phòng… nằm sải lai trên chiếc giường… chợt lại có nhìu hình ảnh ùa về… hắn bực bội hét lên (cái tật này vẫn không bỏ được) làm cả khach sạn ai cũng hoảng hồn.

Hum nay hắn cúp học… dù gì thì vài bữa nữa hắn cũng phải về Anh rùi… đi thăm thú cho đã. Hắn không cho con nhỏ kia theo, nhỏ đó đành phải đi học vậy…

Chìu rồi mà vẫn chưa thấy hắn về, hắn đi đâu nhỉ? Cùng nhau đi kiếm nào!!!!!!!!

A! ông thần của chúng ta đng rời khỏi một quán Bar! Có cái gì đâm chiu hiện trên khuôn mặt hắn, có lẽ vì cuộc trò chuyện với người hồi nãy…

- Hoàng! Ôi trời ơi! Là mày phải hok đại ka! Cả năm trời mày trốn đi đâu làm tụi tao nhớ mày quá…

- You… you biết tui sao?????

- Mày nói nhảm gì vậy thằng quỷ? Mày không nhớ tao sao????? – thằng bạn vừa nói vừa sờ trán hắn

- Thật sự thì không nhớ…

- Phải rồi, tai nạn nặng quá mất trí luôn oỳ! mày thiệt là, về nhà nghĩ kĩ lại, ráng nhớ ra tao nha, níu hok tao bùn chết quá hix hix

Hắn quen nhìu người ở đây nhỉ? “Sao mà chả nhớ gì cả zậy choài? Hix hix chán thật”

Hum sao vẫn thế, vẫn típ tục lang thang…

Và… còn ba hum nữa hắn sẽ bay về “bển”, thời gian còn lại càng ngắn hắn càng muốn biết con người trước kia của mình, hắn đã từng những ai? Hắn là người như thế nào? Hắn có bạn gái khi nào? Biết bao nhiu câu hỏi đặt ra trong đầu hắn, và hắn quyết đinh jđi hỏi thằng bạn trong Bar

- Mày vẫn chưa nhớ à? huhu! Mày quên tao thiệt à????? trời ơi! Ông cho tui chết đi!!!!!! hixx hix, nhưng tao sẽ có cách. Mày chờ tao một chút…

Tên đó móc điên thoại ra, kêu trời kêu đất gì đấy không biết, chỉ biết sau đó năm phút, mười mấy chiếc tay ga lao tới. tên đó kéo hắn ra khỏi Bar, tới quán DOREMI

- Mày vào đây! tao mún cho mày xem cái này…

Và tên đó với hơn chục cặp trai gái bước vào… hắn ngạc nhiên nhưng cũng bước vào…

- Đưa tao cái đó – tên đó bảo tên bên cạnh

- Nè!

- Tất cả chú ý!!!!!!!! – tên này hét lớn, cả quán xôn xao – chúng tôi là trùm khủng bố và chúng tui đang chán đời, phiền các vị, ai muốn chơi với trái lựu đạn này thì ở lại, ai không muốn thì ra khỏi nơi đây!!!!!!

- Mày gọn gàng súc tích lại coi, lúc trước đại ka đâu có dài dòng như mày! – thằng đứng kế ghé sát tai tên đó

- Kệ đi, coi nó nhớ được gì hem

Khách trong quán chạy ào ào ra như tránh bão, tụi bạn dò xét thái độ của hắn… hai mắt hắn tối sầm lại… cảnh người chen chúc nhau vì một bọn giả khủng bố… quen!

Boà chủ quán nghe náo loạn chạy ra

- HỪ! mấy thằng mắc dịch, lại tới phá quán của bà à???? gọi cảnh sát cho ta!!!!!! Túm cổ chúng hết cho ta!!!!!!!!

Thế là cả bọn kéo nhau chạy… ra giữa đừng… chúng diễn màn hai

- Nằm xuống…

- Tao chết rồi sao?

- Bom lép… ôi chưa chết…

Vâng vâng và vâng vâng. Hắn đứng nhìn mấy đứa bạn, như nhận ra điều gì đó

- Mày là… Khang khùng… Đinh sẹo… Thành hố…

Hắn chỉ từng người… ngập ngừng nhớ tên từng đứa… tức thì mấy tên đó đồng loạt hét ré lên

- Đại Ka!!!!!!! Mày nhớ tụi tao rùi. Huhu! Cúi cùng thì công sức cũng được đền đáp… huhu… mém bị lụm vô trỏng oỳ!

- Tao… tao xin lỗi… nhưng thật sự sao vụ tai nạn… tao không nhớ gì cả… tao chỉ nhớ tên tụi bây thui… cong quen khi nào… tao không nhớ nữa…

- Thôi bỏ! chỉ cần mày nhớ tên tụi tao là đủ oỳ! dù sao thì mày mãi mãi là đại ka tốt của tụi tao.

- Uk nhưng tại sao lúc đó tao lại tới quậy cái quán DOREMI đó vậy?

- Vì chỗ đó có con nhỏ mà mày rất ghét… kẻ thù gì gì đấy tao cũng chả biết nữa… mà hình như mày quan tâm nó lắm… mày hok nhớ à?

- Phải nhỏ này hok? – hắn chìa tấm hình cô bạn gái ra

- Hok! Không phải, con nhỏ kia hok đẹp bằng nhưng nhìn dễ thương hơn!

- Uk! Tao hỉu rùi. Thui tao về đây!

- Uk! Bữa nào đi quậy nhá!!!!

Hắn bước đi với những suy nghĩ rối tung trong đầu… sao đây? mình còn quen ai không?

Vậy là còn lại hai bữa… hắn phải cố tìm lại tất cả kí ức… hắn phải cố…..

Hum nay hắn vẫn không đi học… hắn sắp đi rồi mà vẫn không vào lớp thường xuyên cho nó gặp. mỗi ngày chỉ gặp con ghệ của hắn thui! chán thật!

- Này! cậu quen Hoàng được bao lấu rồi? – Khánh cất tiếng hỏi cô bạn kế bên

- À… 4 năm rùi…

- Vậy à? vậy mà mình hok biết.

- Sao cậu biết được chứ? Chúng tớ ở Anh mà

- Nhưng Hoàng học lớp 11 ở đây, cậu không biết sao? – Khánh nhìn nhỏ nở một nụ cười thú vị

- Ơ… thật sao? À, lúc đó anh ấy một mực đòi về đây cho gần cha mẹ….

- Vậy à? thú vị nhỉ?

- Là sao?

- Cậu hỉu mà.

Khánh nói thế thôi rồi quay lên bảng… nhỏ đó tự nhiên run run

- cậu biết hết rồi phải không? – nhỏ hỏi

- tớ không cũng chả biết nữa! – khánh trả lời mà hok nhìn người hỏi

- tớ… phải! tớ hok phải bạn gái anh ấy… mẹ anh nhờ tớ…. nhưng tớ mún biết sao câu lại biết được…

- biết gì cơ?

- Việc tớ không phải người iu của Hoàng…

- Cậu vừa nói đấy thôi!

- Cái… cái gì? câu lừa tôi à?

- Tôi không hề lừa gạt ai cả. – Khánh vẫn tỉnh như thường

- Tôi… tôi xon cậu… đừng nói cho anh ấy biết…

- Tuỳ thôi!

Rồi Khánh bước ra…

- Em gái, anh có một tin tốt lành cho em đây, mà hok bít có tốt hok nữa

- Tin gì thế? – nó nhìn ông anh mới… nghi ngờ

-

#$%&***$$

#

- Cái gì? giả vờ sao?????????/ – không phải tiếng nó, mà là Vân!

- Lớn tiếng thế! – Khánh bịt tai lại

- Ơ… tớ xin lỗi… Kim, sao mày im lặng zậy?

- Có gì đâu, cứ để như thế, dù gì cô ấy cũng hiền lành, rất hợp với anh tao

- Mày…

- Thôi, tao vào lớp đây! cám ơn anh trai nhá!

Hai người còn lại nhìn nhau chẳng nói gì

giành nhau đã đời được kon tem ai ngờ chap dở òm. hahaha

Hắn ta đang đi đâu thế này? con đường quen quen… chợt đâu đó hiện về hình ảnh đôi trai gái đi bên nhau… vừa đi vừa… gây nhau, hok thân mật chút nào… rồi sừng sững trước mắt hắn giờ đây là một căn nhà khá khang trang… có một thnưgf nhóc con đang chơi với mí bé gái

“sao mình lại đến đây nhỉ? Mà sao lúc nãy thấy quen quen mà bây giờ có cái nhà nhìn lạ hoắc hà? Hình như chỗ này có cây xoài… chỗ này có cây ổi… còn cái võng nữa… ôi! Sao mà kì quá zậy nè????”

Rồi hắn bỏ chạy khỏi cái chỗ đó, đứng đó lát nữa chắc hắn điên mất

Lúc này ở bên Anh…

- Thằng nhỏ sắp về rồi, em đừng khóc nữa…

- Em nhớ nó… hơn cả tháng trời rồi…

- Anh cũng nhớ nó mà….

- Anh… em xin lỗi…

- Chuyện gì?

- Em đã lừa dối anh… về Thằng Hoàng… nó không phải…

- Anh biết lâu rồi, từ khi em sinh nó…

- Anh… anh…

- Phải! khi bác sĩ khám tổng quát cho nó sau khi sinh… anh đã biết…

- Huhu! Em xin lỗi… xin lỗi anh…

- Mọi chuyện qua hết rồi… dù gì thì Hoàng vẫn là đứa con cưng nhất và duy nhất của anh!

- Vậy còn chuyện đứa con gái…

- Huh? Em nói gì?

- Em… em muốn nói thật cho anh biết, dù anh có nghĩ em thế nào cũng được… dù anh có tha thứ hay không cũng được… anh vẫn còn đứa con gái…

- Chả phải mười năm trước em nói nó chết rồi sao? Cả cô ấy nữa…

- Không! con bé và cô ấy đều sống rất bình yên… nhưng gặp không ít khó khăn… họ chịu nhìu cực khổ… tất cả là vì em… là vì em…

- Em nói sao?

- Mười năm trước em đã… tìm gặp cô ấy… và van xin cô ấy… hãy đi nơi khác mà sống… để anh không còn tìm được cô ấy nữa… em xin lỗi… em quá ích kĩ… chỉ nghĩ cho riêng mình… em có mắng nhiếc em thế nào cũng được… cô ấy đã lập gia đình và người chồng cũng mất một vài năm sau đó…

- ……

- Năm trước em đã gặp cô bé đó… và cô ấy… Hoàng con mình iu con bé… em đã ngăn cản… em sợ anh sẽ ruồng bỏ thằng Hoàng… em sợ anh sẽ ***** con em… nên em mới nói dối là hai đứa là hai anh em…để Hoàng từ bỏ con bé…để anh không biết về sự tồn tại của hai mẹ con họ… và hậu quả là em suýt nữa… đã mất vĩnh viễn đứa con độc nhất… huhu… em hối hận lắm… em xin lỗi…

- ……

- Anh mắng hay đánh em cũng được… đừng im lặng như thế… em sợ lắm… huhu

Ông khẽ gạt những giọt nước mắt của người vợ yêu chồng một cách điên khùng khờ khạo… ông không biết nói gì bây giờ… bà không đáng trách… chỉ qua là bà sợ mất ông… chẳng qua là bà đang cố vun đắp hạnh phúc cho đứa con của mình… bà sợ mất tất cả…

Chương 24

Còn người đàn bà bất hạnh kia – mẹ nó, thì sao? Bà đâu đáng phải chịu nhìu cơ cực như thế? ông phải làm sao đây? còn cả con gái ông nữa… ông rất iu nó… khi hy tin nó và mẹ đã mất… ông đã không ăn không ngủ hai tuần lễ liền… giờ nó có hận ông không? nó sẽ nhận người cha bạc bẽo này chứ? Liệu nó có chấp nhận người cha mà từ khi sinh ra, nó chưa hề biết mặt… chưa hề chăm sóc hay ôm nó lấy một cái… ông phải làm sau đây???????

Trở lại với nó… hum nay là ngày hắn đi… nó vừa mới biết tin đó cách đây hai tiếng…

- 5 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh… em không tiễn cậu ta sao? – Tiếng Khánh đều đều

- Tiễn làm gì hả anh? Ngay cả em là ai anh ấy cũng không biết nữa là… em lấy tư cách gì mà tiễn chứ?

- Nhưng có thể… cậu ta sẽ không trở lại… em không hối hận chứ?????

- Không trở lại càng tốt… cứ ra đi như thế càng tốt…

- Anh không hiểu em nữa… thôi anh đi đây!

Khánh bước đi… để lại nó ngồi đó thẩn thờ… “anh sắp đi rồi… ba tiếng nữa là anh rời xa nơi này… có thể là mãi mãi… dù sao thì em cũng chúc phúc cho anh… anh trai… tình yêu của em…”

Tại sân bay…

- Honey! Sao không lên đi… mình về thôi!

Hắn vẫn ngoái lại như luyến tiếc cái gì đó… một cái gì đó trong quá khứ mà hắn vẫn chưa nhớ lại được… một cái gì đó cứ mờ mờ ảo ảo làm cho một kẻ mất trí phải day dứt không yên… hắn ngoái đầu nhìn lại nơi đây lần cuối…

Nó dạo trên con đường quen thuộc… nơi đối với nó có nhìu kỉ niệm… nơi có dấu chân của một người mà nó không thể quên… trên nên trời xanh kia, chiếc máy bay đang lừ đừ vượt qua những đám mây… phải! là chiếc máy bay đó… chiếc máy bay duy nhất trong ngày… đang mang anh về nơi ấy… nơi anh được hạnh phúc… được yêu thương, nơi mà anh không bao giờ phải chịu giày vò… đau khổ…

Chiếc máy bay nhỏ dần… nhỏ dần… rồi mất hút trên nền trời xanh thẳm… nó mang anh đi thật rồi… không quay lại nữa… nóvẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn theo, mắt chợt nhoà đi mà không biết…

Trời lại đổ mưa… giờ đây thì cũng chỉ có mưa là quan tâm… đau xót cho nó, cũng như hắn ngày xưa vậy… mưa luôn đến bên cạnh an ủi lúc bạn buồn nhất, mưa hát cho bạn nghe những giai điệu tí tách không nên lời… mưa kể cho bạn nghe những câu chuyện dưới mưa ngọt ngào lãng mạn nhưng lạnh buốt… mưa vuốt đôi má đầy lệ, hôn lên đôi môi run run và chải lại mái tóc đã rối bù vì gió… mưa ôm ấp ta trong cái lạnh giá của nước nhưng lại làm ta thấy ấm áp, mưa làm mặt ta đau rát nhưng đó chỉ là nhắc ta thức tỉnh… mưa làm ta ướt chỉ vì mưa muốn ta hoà theo điệu nhảy của những giọt nước… bé nhỏ… long lanh… trong suốt… nhưng có thể vỡ bất cứ lúc nào… có thể làm đau lòng bất cứ ai… mưa… mưa… mưa… chỉ có mưa và nó… nó khóc, nước mắt hoà theo mưa mặn chát ở đầu lưỡi… đôi môi run run cắn chặt để không tạo ra tiếng nấc… hai tay có bấu vào nhau để không phải run sợ trước cô đơn… dưới mưa… có một cô bé ngồi khóc… khóc rất nhìu… khóc cho cuộc đời cay nghiệt, khóc cho số phận an bày… khóc một lần để chôn vùi mọi chuyện vào tim… đã thế thì hãy khóc đi nhỏ ạ… mày hãy khóc cho đã đi, khóc cho đến khi nào mệt thì thôi, hãy khóc để cho trôi đi sự cô đơn, tủi nhục… khóc cho trôi đi những đau đớn, xót xa… khóc để nước mắt trộn lẫn vào mưa rửa sạch tâm hồn đau khổ, để làm dịu mát con tim đang rỉ máu… hãy khóc đi, vì kể từ ngày mai… mày không được khóc nữa…

Mưa vẫn rơi… trời tối dần và… nó vẫn ngồi đó… đôi vai run run như hứng lấy những giọt nước trong suốt… rồi chợt cảm thấy ấm áp… thấy như mình không cô đơn… thấy như mình đang được sưởi ấm… và thấy như mình đã tìm lại được ai kia…

Ai đó… phải! là một ai đó với đôi cánh tay dài, đôi bờ vai rộng lớn… ôm lấy nó… rất chặt. ai vậy? là ai mà có thể đến bên nó vào lúc này? là ai mà có thể cho nó cái cảm giác yên bình thế này? là ai??????

Nó nhìn thấy anh… nhìn thấy anh với khuôn mặt thiên thần hiền từ đang ôm lấy nó… là nó mơ chăng? Nếu là mơ thì nó cầu xin trời đừng cho nó tỉnh lại… nó muốn được ở bên anh, được gần anh như thế này, được anh che chở dưới đôi cánh tay rộng lớn… anh che mưa cho nó. một giấc mơ ngọt ngào mà nó luôn ao ước… cuối cùng thì trong mơ, nó cũng đã gặp anh, đối diện với tình cảm thật của mình… ấm quá! ấm như được ngồi bên một bếp lửa đỏ hồng… ấm như được úm mình trong chiếc chăn bông dày cộm… ấm như được khoát cho hai ba lớp áo lông…

Nó giờ đây chỉ khẽ nhắm mắt cho hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy dài… ước gì giấc mơ dài vô tận…

- Anh nhớ em…

Ai đó thì thầm bên tai làm nó khẽ lặng người… “đây… đây… không phải… mơ sao?”

Nó rời khỏi vòng tay ấm áp đó… nhìn thật kĩ gương mặt người đó trong mưa… mắt nó nhoè cả rồi… nó không tin vào mắt mình nữa…

Nó đưa đôi bàn tay nhỏ bé run run chạm vào gương mặt kẻ đối diện… mềm mại, mìn màng như da em bé… đôi mắt này… đôi môi này… cái mũi này… tất cả đều là thật… rất thật. rồi nó nhìn hắn ta trân trối…

- Không… không phải… anh đi rồi sao??????

- Anh không đi được… khi em vẫn còn ở đây….

Trở lại hai tiếng đồng hồ trước… tại sân bay…

Hắn nhìn tất cả lần cuối cùng rồi quay lưng bước đi… bỗng…

- Hoàng! Cậu đứng lại đó!!!!!!!!!

Hắn giật mình quay lại… thì ra là Khánh, mà Khánh đến đây làm gì nhỉ?

Chưa kịp nói gì… chỉ mới quay lưng lại là Hoàng bị Khánh nện cho một cú vào miệng… đau chết được

- CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?????? – Hắn điên lên

- Làm gì à? tôi đánh cậu chứ làm gì? tôi phải đánh cho cậu tỉnh!!!

Rồi Khánh nhào zô… uýnh típ… hắn chỉ đỡ đòn mà hok đánh trả

- Cậu… cậu bị điên à????/ tớ hok muốn lôi thôi ở đây, sắp tới giờ bay rồi!!!

- Hừ! cậu định đi như thế à? chả lẽ cậu hok luyến tiếc gì sao???????

- Tiếc? ý cậu là gì hả??????

- Cậu còn quên ai ở đây không?

- Không biết nữa… có gì đó… nhưng hok nhớ rõ… mà tớ cũng chả muốn nhớ làm gì!

Nghe tới đây Khánh điên lên, nhào zô đánh hắn tới tấp…

- Vậy thì tao sẽ bắt mày phải nhớ… thằng khốn! ngay cả bạn gái mày… em gái mày… người mày iu thương nhất mà mày cũng chẳng nhớ… vậy thì tao sẽ đánh cho mày tỉnh…

Những cú đấm của Khánh mạnh tới nỗi làm hắn máu mũi từa lưa… con bạn gái thấy thế là oái oái mà cũng chả thấy ai tới giúp…

- Mày nhớ chưa hả???// mày phải nhớ… mày phải nhớ người con gái đó… mày không được quên… em gái mày đấy… bạn gái mày đấy… mày có nhớ không hả????

Hắn chịu đòn… đau tái người… những cú đấm dội vào cơ thể… hình như cũng từng có người đánh hắn như thế này… còn nhìu hơn nữa… đau hơn nữa… rất nhìu người, bặm trợn… dữ dằn… muốn đánh hắn chết… hắn chịu đòn… chỉ vì người con gái đó… hắn thấy rồi, cuối cùng gương mặt cô ấy cũng rõ nét và hoàn hảo trong đầu hắn… gương mặt xinh xắn, tính tình dữ dằn…

- Kim!!!!!!!!!!!!!

Hắn hét lên. Hắn nhớ ra nó rồi… cuối cùng cũng nhớ ra rồi…

- Mày chịu nhớ rồi à?

- Tôi… cám ơn anh!!!!!!!!

Nói rồi hắn vụt chạy đi, để lại một cô gái trên mái bay với gương mặt thất vọng…

Hắn chạy khắp nơi tìm nó mà chả nơi nào có cả… trường học, quán nước, ngay cả nhà nó, cũng không có… rồi hắn lang thang trên đường… chợt cơn mưa rơi xuống, đôi chân bỗng dưng đưa hắn đi trên con đường quen thuộc… đến công viên và gặp nó ở đó

Nó ngỡ ngàng nhìn hắn như sinh vật lạ, tay vẫn ôm nó…

- Anh buông em ra…

- Mới ôm chút xíu hà… yên chút đi!

- Buông em ra! Anh làm cái quái gì vậy hả?????? anh là anh tri em đấy!

- Anh trai? Vậy em đã chịu nhận anh là anh trai rồi à? – hắn mỉm cười tinh nghịch

- Dù sao thì cũng phải chấp nhận thôi!

- Anh chỉ là anh trai em khi nào em nhịu nhận cha!

- Không!… không đời nào!!!! Ông ta không phải cha tôi!

- Vậy thì anh có quyền. – hắn ta lại xáp vô… ôm nó!

- Tôi bảo buông tôi ra! Anh làm gì vậy hả??? ngay cả em gái mình mà anh cũng có thể làm vậy à????

- Thì sao nào? Em biết tính anh mà, thik thì làm cho bằng được!

Hắn vẫn bướng bỉnh như cố tình chọc tức nó… nó thì đang sôi gan lên đây!

- anh có thể nói như vậy à???? tôi không ngờ anh…

- thì sao nào? Anh em thì có gì quan trọng đâu chứ? Huống gì anh với em chỉ chung ông già! Có chết ai đâu mà lo… với lại…

- bốp….

một cái tát dành cho hắn, nó đánh hắn, dồn hết tức giận lên đôi bàn tay nhỏ bé

- Anh đê tiện vậy à? hừ! bấy nhiu đó cũng làm tôi đủ đau lắm rồi… anh đi đi!

Hắn mỉm cười rồi xoa xoa bàn tay lên má

- Đau đấy! không ngờ một năm nay em trở nên cứng rắn còn hơn trước nữa…

Rồi hắn đặt tai lên vai, xoay người nó lại

- Trịnh Vĩ Thiên Kim! em nghe cho rõ này!… anh… và em… không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào! Em nghe rõ chưa?

Nó nhìn hắn… một lần nữa ngờ ngàng, một lần nữa xôn xao… đây là điều nó mong chờ một ai đó nói cho nó biết, nó vẫn hi vọng thế. nhưng lời nói này xuất phát từ hắn… có đáng tin không?

- Anh… anh nói thật?

- Anh đùa em làm gì??? cuối cùng thì cũng nhẹ cả lòng…

- Nhưng sao…

- Mẹ anh đã nói dối… – hắn trở nên chua chát

Hắn đã nghĩ mẹ hắn là một người mẹ tuyệt vời… luôn iu thương chiều chuộng hắn, và với ba, mẹ là một người vợ hết lòng thương iu lo lắng cho chồng, luôn vun vén hạnh phúc gia đình, thuỷ chung son sắt… nhưng bà đã làm hắn thất vọng.

Mười tám năm về trước… cái ngày mà cô chủ nhỏ của tập đoàn lớn nhất nhì trong giới kinh doanh biết mình đã mang thai trong một phút nhẹ dạ ở vũ trường, cô đã khóc rất nhìu… tội lỗi… nhục nhã… cô đã định tự sát. Nhưng cha mẹ ngăn cô lại, và gả cô cho một cậu chủ dưới trường hòng che mắt thiên hạ và đỡ phải chịu tai tiếng. bị ám ảnh bới cái thai… cảm giác tội lỗi với người chồng mới… cô đã không dám nói ra… và rồi năm tháng chung sống bên nhau, hai người trở nên mặn nồng… cô cứ ngỡ người chồng không biết gì, cô vẫn khôn dám nói… cô sợ phải mất anh, mất người chồng mà cô hết lòng iu thương

Quay lại sau đó 17 năm…

Akiho Yoshizawa - Yui Hatano

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ