Story 24: Rung động
Dương Lạp ra viện, người ta bảo cô chỉ bị choáng mà thôi.
Hôm nay nắng vẫn khắc nghiệt như mọi ngày, Dương Lạp thấy mình khỏe nên muốn đến trường nhưng nhất định Trân Trân không cho. Cô bưng ly sữa đặc nóng vào trong phòng Dương Lạp:
- Cậu uống đi cho mau khỏe.
- Mình rất khỏe mà…cho mình đi học đi…! – Dương Lạp ngồi trên giường phụng phịu.
Khỏe? Lúc nào cô ấy cũng nói như vậy, nhưng thực chất thì đâu có như vậy, Trân Trân hiểu mà. Cô ấy giống như một con búp bê vậy, rất mỏng manh, và không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu.
- Không là không, cậu chưa khỏe hẳn đâu, cứ uống hết sữa đi đã rồi hẵng tính. – Trân Trân quay mặt đi.
- Nóng chết, trời này cậu bắt tớ uống li sữa nóng đó thì thà tớ chết còn hơn.
- Nóng cái gì, uống đồ nóng mới mau khỏi chứ.
Nói rồi, Dương Lạp bắt buộc phải uống cạn không sót một giọt, bụng no nê, cô lăn ra ngủ ngon lành. Trân Trân đứng lặng nhìn bạn…Cô nhìn một lúc lâu, dường như cô nhóc ngày nào giờ đã lớn và xinh đẹp như một thiếu nữ thật sự rồi…
…….
Hoàng Hiểu Vương về nhà sống cũng đã được ba ngày, nhưng cậu thấy không thoải mái như ở căn biệt thự Ngọc Bích. Đã sang chiều, cậu bỏ bữa trưa và ngồi lì trong nhà, cho đến khi có tiếng gõ cửa.
“ Cốc cốc”
- Mời vào.
Hoàng Hiểu Dy bước vào, giọng hồ hởi:
- Sao em không ăn trưa?
- Em hơi mệt…
- Mệt mấy cũng phải ăn chứ.
- Vâng.
Lập tức cô sấn vào lòng Hoàng Hiểu Vương, nũng nịu:
- Vương à…
- Dạ?
- Chiều nay bạn chị tổ chức sinh nhật, em đi cùng chị nha.
- Ơ sinh nhật bạn chị, sao em lại đi được.
- Không sao hết, đi cùng chị đi mà, năm giờ chiều chị chờ nha.
Chưa kịp nghe Hoàng Hiểu Vương trả lời, Hoàng Hiểu Dy đã vội chạy tót ra ngoài. Cậu chỉ ngớ người ra phía sau, cậu tính chiều nay đi thăm Dương Lạp nhưng thôi đành chiều lòng chị gái vậy.
Chiều đến nhanh. Cậu mặc chiếc áo phông đen và chiếc quần bò xám, bước xuống dưới nhà, cậu đã bắt gặp Hoàng Hiểu Dy trong chiếc váy ngắn bó sát người, màu đỏ chói và đôi giày cao gót đồng màu. Cô nháy mắt với cậu, cậu lấy con xe thân thuộc của mình ra – Bugatti Veyron. Hai người thong thả đi trên con đường xanh mướt cây, Hoàng Hiểu Dy vén mái tóc vàng sang một bên, vẻ mặt mãn nguyện, cô bắt chuyện:
- Năm tháng qua đã có chuyện gì? Em kể chị nghe được chứ?
- Có chuyện gì đâu chị.
Cậu nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, Hoàng Hiểu Dy trườn người dựa lên vai cậu, cậu hơi chuếnh choáng, cậu nhíu mày:
- Chị, em đang lái xe mà.
- Có sao đâu, chị dựa một chút thôi. Năm tháng qua đúng là địa ngục mà, chị phải khổ sở biết mấy đấy.
- Vâng.
Rồi im lặng, nắng tắt dần, càng lúc càng mờ nhạt sau bánh xe, cuối cùng cũng đến nơi, một nhà hàng sang trọng kiểu Pháp. Cậu đỗ xe vào, hai người đi tới quầy tiếp tân, trông họ nổi trội giữa muôn người đang ở đây, cô nàng tiếp tân vừa thấy Hoàng Hiểu Vương tưởng như líu cả lưỡi vào:
- Hai…người…tìm ai…?
- Cho tìm phòng số 289.- Hiểu Dy nhanh nhảu.
- Xin mời đọc tên ạ?
- Hoàng Hiểu Dy và Hoàng Hiểu Vương.
- Vâng, đây là chìa khóa của hai vị.
Hai người vừa đi khỏi, cô tiếp tân đã rít lên:
- Trời ơi, cậu ấy tên Hoàng Hiểu Vương đấy,…cái tên đã gợi sự quý tộc rồi…đẹp trai quá đi mất.
Anh chàng bên cạnh vội đập vào vai cô:
- Tỉnh mộng dùm đi! Người ta là nhà giàu có mà.
- Thì sao chứ? Tối nay tớ sẽ trực ca đêm nhá.
- Tùy cậu thôi…
…
Căn phòng mở ra, rất nhiều các chàng trai cô gái đang ngồi quanh bàn la liệt thức ăn, Hoàng Hiểu Dy hồ hởi:
- Chào mọi người, tôi đến rồi đây.
- Vào đi vào đi. – Mọi người hò hét ầm ĩ, Vương thấy không quen nơi này lắm, ồn ào.
Khi đã ngồi yên vị, một cô nàng có vẻ như là nhân vật chính giơ cao ly rượu:
- Nào, cạn ly nhé.
Họ uống cạn, xong, một người khác hỏi:
- Hiểu Dy, đã lâu không thấy cậu, bộ đi đâu hả? Mà chàng bên cạnh kia là ai thế?
Hoàng Hiểu Dy kéo sát cậu vào cạnh mình:
- Tất nhiên bạn trai tôi rồi.
Hiểu Vương hơi bất ngờ, cô cấu mạnh vào đùi cậu khiến cậu không nói gì được.
- Trời đất, đẹp trai quá đi mất, nhìn cậu ấy kìa, hình như mới học cấp ba thôi đấy.
- Đúng rồi! Lớp 11. ha ha.
- Làm thế nào mà cua được cậu nhóc vậy?
- Tình yêu mà, cưa cẩm gì chứ?
- Không ngờ đấy, Hiểu Dy siêu gợi cảm khiến bao chàng say đắm mà cuối cùng cũng dừng chân tại cậu nhóc này sao.
Thấy mọi người bàn tán về mình nhiều, Hoàng Hiểu Vương thấy nóng mắt, cậu đứng bật dậy, đá cái ghế chiếc mặt:
- Im đi lũ đàn bà nhiều chuyện.
Cậu bỏ ra ngoài, Hoàng Hiểu Dy vội vã ngăn lại:
- Khoan đã, anh định đi đâu chứ.
Mọi người ngớ ra một lúc rồi vội cười khúc khích:
- Đúng mẫu bạn trai của tớ, vừa mạnh mẽ, vừa ngỗ ngược, mình thích nha.
- Sao chị lại gọi em là anh như vậy?- Hiểu Vương gắt gỏng.
Hoàng Hiểu Dy thì thầm vào tai cậu:
- Giúp chị đi mà. Chị xin em đấy.
Tính cậu trước giờ không thích đùa quá trớn, nên văng tay chị ra, bỏ đi. Đám bạn thấy thế liền hỏi:
- Sao thế? Cậu ấy đi đâu vậy?
- À, nó ngại ấy mà, nên bỏ đi rồi.- Cô cười gượng.
- Trời, dễ thương ghê, lần sau nhớ dẫn nó đến nha.
Story 24: Rung động (2)
Hoàng Hiểu Vương bước vội ra quầy tiếp tân, đưa một chiếc chìa khóa cho cô nhân viên và nói:
- Chị làm ơn đưa chiếc chìa khóa này cho cô gái vừa nãy mặc váy đỏ ấy và bảo là lái xe về nhà cho em nhé.
Nói xong cậu đi liền. Cô nhân viên còn đang ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa, vội gọi cậu bạn bên cạnh lại:
- Đây có đúng là chìa khóa xe Bugatti Veyron không?
- Ồ đúng rồi, có hình chính hãng ở đây mà.
- Trời ơi, siêu xe số 1 thế giới…Sao cậu ta lại có thể giàu đến như vậy…?- Cô nàng hét ầm lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
Hoàng Hiểu Vương lững thững đi bộ trên vỉa hè, tay đút túi quần. Đang đi bỗng chợt có một cô gái đi xe đạp loạng choạng sắp đâm vào cậu, cậu vội né sang một bên, quát lớn:
- Gì đây? Cô định giết người à?
Cô gái dựng xe lên, mặt không chút biểu cảm:
- Xin lỗi.
- Ờ ờ…! – Cậu cúi đầu nhìn rõ mặt cô gái, quen quá, cậu ồ lên:
- Ồ! Hình như là học lớp cạnh lớp tôi thì phải?
Cô ngước nhìn cậu, nhíu mày, giọng chán nản:
- Thì sao?
Nói rồi cô ta phóng xe đạp vụt đi, cậu vội chạy đuổi theo:
- Khoan đã, khoan đã…
Cô kịp dừng xe khi cậu sắp thở không ra hơi:
- Có gì à?
- Cho tôi đi ké đi…
Cô ta nhìn từ đầu đến chân cậu, lạnh lùng.
- Người như cậu mà phải đi xe đạp à, làm ơn cho tôi yên.
- Không, cho tôi đi ké đi mà.- Cậu gãi đầu cười nhăn nhó.
- Vậy cậu lên nhanh dùm đi.- Cô bực dọc chỉ vào yên xe.
Hoàng Hiểu Vương cười hớn hở leo lên, trông bộ điệu họ thật buồn cười, một cô gái lai một chàng trai trên chiếc xe đạp cà tàng đi trên con phố Nhị Hà hoa lệ này. Cậu cười toe toét:
- Không ngờ thời buổi này còn có người đi xe đạp cơ đấy.
- Học sinh chưa điều khiển được phương tiện gắn máy, cậu không muốn thì xuống dùm tôi cái.
- À, không không…tôi đùa thôi mà.
Tiếng lách cách của chiếc xe trong buổi xế tối nghe thật giản dị, cậu hít thở mùi gió trong từng bước đi chậm rãi, cô khẽ hỏi:
- Nhà cậu ở đâu vậy?
- Nhà tôi á? Tôi còn không biết nữa là cô.
Xe đạp dừng hẳn, cậu ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu đang đùa tôi đấy à?- Cô quay đầu lừ cậu.
- Ơ, tôi đâu có.
- Tôi không lai người như cậu đâu, cậu xuống đi.
- Ơ, tôi có làm gì cô đâu?
Cô hất cậu xuống, khiến cậu chuệnh choạng suýt ngã:
- Ah…gì vậy trời?
Cô kéo sụp chiếc mũ xuống, giọng đều đều:
- Cậu trả tiền cho tôi chuyến xe vừa rồi đi.
- Hả? – Hoàng Hiểu vương há hốc mồm. – Như vầy mà cô cũng đòi tiền à?
- Ờ.
- Nhưng tôi không mang tiền ở người.
- Vậy sáng mai tôi sẽ qua lớp cậu đòi.
Cô nói rồi phóng xe đạp đi mất. Cậu đứng ngẩn tò te, khốn thật, cậu bị cho rơi. Nhưng mà kể cũng thoải mái thật, lần đầu sau bao nhiêu chuyện cậu có thể cười thoải mái như thế này. Cậu ngồi xuống đường cười thầm: “ Không biết mai cô ấy có qua thật không nhỉ? ”
….
Sáng sớm hôm sau, trường cấp ba Hòa Diện ồn ào cho buổi học mới và cũng để chuẩn bị cho kì đại hội thể thao sắp tới. Hoàng Hiểu Vương ngồi trong lớp ngóng chờ cô bạn sẽ sang. Dương Lạp thấy biểu hiện lạ của anh, bèn hỏi:
- Ngóng ai vậy?
- À, có gì đâu. – Cậu gượng cười.
Dương Lạp nắm được ngay điểm yếu:
- Còn chối, rõ ràng là cứ nghển cổ nhìn ra lớp học từ nãy đến giờ.
Hoàng Hiểu Vương không nói gì nữa, chỉ cười trừ. Nhưng cậu cũng công nhận là rất muốn gặp lại cô ấy.
Giữa buổi học, một cô gái với mái tóc xù buộc gọn lên cao, khuôn mặt bầu bĩnh và nước da trắng, trông khá đáng yêu, cô đứng trước cửa lớp Hoàng Hiểu Vương, khoanh tay trước ngực, nói lớn:
- Gã tóc hạt dẻ hôm qua là ai trong lớp này thế?
Mọi người dồn sự chú ý vào cô gái trông khá ngông nghênh kia, Hoàng Hiểu Vương giật mình, dơ tay vẫy vẫy:
- Đây, tôi đây…
Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc. Cô gái bước đến chỗ cậu, chìa tay:
- Tiền?
Cậu lại gãi gãi đầu cười nhăn nhở:
- Tôi quên ở nhà mất rồi.
Nói là vậy, nhưng không lúc nào là cậu không mang tiền theo cả, để phòng bị đủ thứ.
Cô gái đứng lặng hồi lâu, rồi đưa cho cậu một mẩu giấy nhỏ:
- Đây là số điện thoại của tôi, chiều nay cậu nhớ gọi cho tôi đấy. Chào cậu.
Nói rồi cô quay vụt đi, bước nhanh ra khỏi lớp, Dương Lạp còn chưa khỏi ngạc nhiên:
- Cô ấy…là ai thế?
Không thấy anh trả lời, cô quay sang nhìn, hóa ra anh đang ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy ghi số điện thoại của cô gái ban nãy, cô phải lắc mạnh đầu anh:
- Này…này.
- A…hả? – Cậu giật mình ngẩng lên.
- Rốt cuộc cô ấy là ai vậy hả?
- A…anh không biết…!- Mắt cậu lơ đễnh và một nụ cười thầm.
Dương Lạp nheo mày, rõ ràng anh đang giấu cô điều gì. Nhưng chỉ cần thấy anh vui như vậy là ổn rồi.
Story 24: Rung động (3)
Một chiều nắng như thiêu đốt, mùa hè ở Nhị Hà chia ra thành nhiều đợt, có đợt chỉ dìu dịu, nhưng lại có lúc nóng đến phát điên, và hôm nay chính là thời điểm nóng nhất. Tiếng ve ngân trên các vòm lá, da diết đến mức mà người nghe muốn chết nóng trong tiếng kêu đó, Hoàng Hiểu Vương ngồi trong xe mà còn nhễ nhại mồ hôi, cậu thầm nghĩ: “ Chả nhẽ lại lắp cái điều hòa vào cái xe này.” Điều hòa của xe không đủ làm cậu dễ chịu được, cậu mở điện thoại, cầm cái gì bây giờ cũng nóng cả, cậu rút mẩu giấy đang chết lặng trong túi mình. Số điện thoại của cô ấy được ghi hơi ẩu, dường như là viết vội lắm. Cậu muốn kéo dài thời gian gọi cho cô ấy, vì sợ nó sẽ trôi qua thật nhanh. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là sao nữa, nhưng cứ nghĩ đến cô ấy là cậu lại muốn cười, cô ấy đặc biệt thật đấy. Ngoại trừ Dương Lạp ra, không ai khiến cậu nghĩ nhiều đến vậy, cứ như sự an bài của số phận. Cậu bấm chậm rãi từng số một.
[ píp...píp...]
Từng tiếng cứ kéo dài lê thế.
[ píp...píp...]
- Ah bực thật…Sao không nghe máy?
Cậu nhận được tin nhắn:
[ Ai vậy ạ?]
Cậu liền nhắn lại:
- Tôi Hoàng Hiểu Vương đây, sao cô không nghe máy vậy hả?
[ Là ai? Tôi đang làm việc nên không nghe được.]
“ Cũng phải, cô ấy đâu biết tên mình.”
- Tôi là người nợ tiền xe đạp cô này, cô đang ở đâu?
[ Ra là cậu à...]
- Cô đang ở đâu?
[ Cây xăng số 23.]
Cậu quên cả nóng bức, lập tức phóng xe đến đó luôn. Trong đầu hiện lên cả tá suy nghĩ: “ Sao cô ấy lại ở đấy nhỉ? Chắc đi đổ xăng.”
Con đường trải dài với những cánh đồng lúa vàng chín, qua khuôn nhìn của chiếc kính râm, cảnh vật trông dịu dàng hơn, đỡ nóng mắt hơn. Cậu đóng cửa hai bên, tránh hơi nóng bốc vào trong xe. Nửa giờ sau, cậu dừng xe trước cửa cây xăng số 23. Cậu bỏ kính râm để nhìn rõ hơn cô gái phía trước, mái tóc xù đước búi gọn, chiếc mũ lưỡi trai trắng nghịch ngợm đội ngược ra sau, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu đang cong cong lên cười, nụ cười rạng rỡ trước ánh nắng gay gắt. Nụ cười ấy khiến tim cậu đập thình thịch. Cô ấy làm nhân viên đổ xăng.
Cậu lái xe lại gần, đỗ cạnh chỗ cô đứng, kéo kính xuống và nói:
- Đầy bình nhé bé.
Mấy nhân viên khác thấy xe cậu thì hết sức trầm trồ, còn mấy cô gái thì không sao rời mắt khỏi cậu được. Sau khi đã đổ xăng xong, cậu lái gọn xe vào một chỗ và bước xuống:
- Này, này, cô kia.
Cô gái quay lại nhìn cậu khó hiểu:
- Gì vậy?
- Tôi đến giả tiền cô mà. Đi với tôi. – Cậu nắm tay cô trực kéo đi.
- Không, tôi còn đang làm việc mà. – Cô dựt tay ra.
- Làm gì cái công việc này, rất nguy hiểm đến cô đấy, cô không đọc báo à?
- Kệ tôi, tôi thích công việc này.
- Không nói nhiều. – Cậu kéo mạnh tay cô lôi lên xe, sức mạnh của một cô gái không thể sánh bằng một chàng trai thanh niên được.
Chiếc xe phóng vụt đi trước sự kinh ngạc đến há hốc mồm của mọi người.
Trên xe.
- Cậu làm cái gì vậy? – Cô vẫn mặc nguyên quần áo nhân viên và vẻ mặt tức giận.
- Tôi đưa cô đi chỗ này hay hơn.
- Không, cậu đưa tôi trở lại ngay trước khi tôi hét lên đấy.
- Hét đi. – Hoàng Hiểu Vương dửng dưng.
Cô gái không làm gì được bèn rút điện thoại gọi:
- Alo, sở cảnh sát ạ, tôi…
Hoàng Hiểu Vương giật điện thoại và hét lên:
- Cô điên à?
- Cậu đang bắt cóc tôi. – Cô gái đanh mặt.
Hoàng Hiểu Vương phì cười, cậu không tưởng tượng được cô ấy sẽ gọi cho cảnh sát, đúng là dễ thương thật.
Đi được một lúc thì đến một quán ăn tự phục vụ. Hoàng Hiểu Vương bước xuống xe, mở cửa cho cô nhưng cô gái đã tự xuống rồi.
Mọi người xung quanh nhìn họ một cách lạ lùng, một chàng trai ăn mặc chải chuốt, một cô gái mặc đồ nhem nhuốc, nhưng trông họ có nét gì rất ngỗ nghịch.
Họ ngồi vào một bàn ăn, Hoàng Hiểu Vương nói lớn:
- Phục vụ.
Cô gái cau mày, chỉ vào cái biển quán:
- Cậu không thấy cái biển quán là tự phục vụ à?
Hoàng Hiểu Vương gãi đầu cười:
- Ừ tôi xin lỗi, mà cô tên gì để dễ gọi?
- Lục Trúc.
- Tên nghe lạ nhỉ? Lần đầu nghe tên như vậy đấy, tôi tên Hoàng Hiểu Vương.
Cô im lặng một lúc rồi chìa tay ra:
- Đến đây chẳng để làm gì cả, cậu trả tiền tôi đi.
Hoàng Hiểu Vương hơi sững sờ một chút, cậu không nghĩ cô ấy lại cần tiền đến vậy.
- Cô cần vậy à? Tôi không thiếu đâu, mà cô sao lại làm ở cái nơi nguy hiểm như vậy?
Trúc im lặng, cô đứng bật dậy:
- Tôi chẳng cần thiết phải nói với cậu điều đó, đủ rồi, nếu cậu không đưa thì thôi tôi đi đây.
Cô bỏ ra ngoài, Hoàng Hiểu Vương chạy đuổi theo:
- Khoan đã, sao cô lại giận?
Cô đứng khựng lại, nói lạnh lùng:
- Tôi giận hả? Cậu không nên gặp tôi nữa, coi như tôi chở không công cậu vậy.
Cậu nắm chặt lấy tay cô:
- Cô thích tiền đến vậy hả? Nếu vậy tôi sẽ cho cô, đừng có làm mấy việc đó nữa, tôi sẽ cho cô thứ cô cần.
“ Bốp”
Một cái tát giáng xuống má Hoàng Hiểu Vương:
- Cậu im đi, cậu là gì của tôi à? Sao tôi phải nghe theo cậu? Tôi biết tự kiếm tiền. Tôi không phải kẻ ăn bám vào cha mẹ như cậu.
Nói rồi cô vụt chạy, chạy rất nhanh, cho đến khi bóng cô mờ dần trong mắt cậu, cậu mới tỉnh ra, lần đầu tiên có người đánh cậu…cô ấy…Cậu ngồi thụp xuống, cười ngớ ngẩn, nghĩ sao khi mình quá dựa dẫm vào gia đình rồi ư? Mà trước nay cậu đã làm ra đồng nào đâu, cậu không có tư cách cho cô ấy tất cả. Cậu thấy mình giống một thằng vô dụng đến lạ.
Cậu lái xe đuổi theo nhưng bóng cô đã biến mất rồi, cậu tức giận đập tay vào vô lăng đến nỗi đỏ cả lên, tự trách mình đã làm điều thật ngớ ngẩn.
Story 24: Rung động (4)
Sáng sớm hôm sau, tại trường cấp ba Hòa Diện.
Hoàng Hiểu Vương ngồi chán nản trong lớp học, cậu nhìn ra ngoài lớp học ngao ngán: “ không ngờ mình có cũng lúc tương tư thế này, làm thế nào gặp lại cô ấy bây giờ? Mình muốn nói lời xin lỗi.”
Dương Lạp thấy anh có vẻ khác mọi ngày liền lại hỏi:
- Dạo gần đây anh sao thế?
Cậu ngẩn ngơ nhìn em:
- Chắc anh đang thương một người?
- Gì cơ? – Cô hét toáng lên.
- Làm gì mà hét ghê vậy? – Cậu thất vọng úp mặt xuống bàn. – Anh mệt, khi nào đến trưa thì gọi anh.
Cô cười khúc khích ra kể với Trân Trân.
Trưa đến, nắng nhẹ.
Học sinh chen lấn ở nhà ăn, Dương Lạp và Trân Trân đứng xị mặt vì không đủ sức chen vào, Hoàng Hiểu Vương bước xuống thấy vậy bèn hét lớn:
- Tránh ra bọn kia.
Mọi người giật mình quay lại, hoạt động ngưng lại trong 30 giây, thế rồi tất cả ngoan ngoãn rẽ ra thành một lối đi cho cậu. Dương Lạp lúc này thấy uy lực anh mình cũng ghê gớm thật. Ba người đi vào trong, chờ ba người họ đi xong, đám người lại lạo nhạo như ong vỡ tổ, đến bên bàn bếp, Hoàng Hiểu Vương gọi ba suất cơm đặc biệt, và người bê chúng ra bàn là…Lục Trúc. Khuôn mặt cô lấm lem bụi khói, đôi mắt thâm quầng của nhiều đêm không ngủ. Cậu đơ người, cô ấy làm cả công việc này vào giờ nghỉ trưa sao? Cậu đứng dậy:
- Sao cô làm cả việc này nữa.
Lục Trúc sau khi dọn phần ăn của ba người ra, lạnh lùng quay đi, không nói gì. Cậu không chịu nổi mình bị xem thường, liền kéo tay cô:
- Cô đứng lại đó.
Lục Trúc quay lại mặt lạnh tanh:
- Vì sao?
- Vì…vì…cô là của tôi.
Cậu nói xong thì ngượng chín mặt, lấy tay che quay đi. Mọi người không khỏi shock trước câu nói của cậu, còn Dương Lạp và Trân Trân thì khỏi nói.
Lục Trúc cũng không khỏi bất ngờ.
Mọi người hét ầm lên:
- Tỏ tình, Hoàng Hiểu Vương tỏ tình kìa.
Cậu tức giận, đá cái bàn bên cạnh:
- Câm đi!
Thế là mọi người lại im lặng, cậu mong chờ câu trả lời của cô nhưng không, cô giằng tay ra, bỏ đi. Hoàng Hiểu Vương đứng như trời trồng, giống như mình vừa bị đá vậy.
Mọi người biết sắp có chuyện chẳng lành, bèn nhanh chóng bê khay cơm của mình đi chỗ khác, bỗng chốc nhà ăn vắng đến lạ lùng. Chỉ còn lại ba người. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng người, bỗng chốc cười lớn khiến Dương Lạp giật mình, cô lo lắng:
- Anh có bị sao không?
- ha ha ha ha, buồn cười quá, không ngờ mình bị từ chối.
“ Chắc trong lòng anh ấy đang bị tổn thương lắm đây.” – Dương Lạp thầm nghĩ.
- Lòng tự trọng bị đẩy xuống vực rồi. – Trân Trân tặc lưỡi.- Thể nào mai cũng đồn ầm lên cho xem, rằng cậu thiếu gia kiêu ngạo Hoàng Hiểu Vương bị một cô nàng nghèo từ chối.
Dương Lạp vội vã bịt mồm bạn:
- Cậu thích chết phải không?
Rồi Hoàng Hiểu Vương bỏ ra ngoài, trong lòng cậu dường như đang bị một cái gì đó gào thét vậy, tuyệt vọng quá, chán nản quá, vậy là cậu đã không thành công trong chuyện này rồi. Chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên con đường về nhà, nó giống như tim cậu dần khô héo vậy. Cậu vẫn còn nhớ nét mặt của cô ấy, có nét gì không tin lời của cậu, đau lòng đến chết mất. Chắc cô ấy đã ghét cậu rồi. Cậu mở điện thoại, số cô ấy đấy, hiện lù lù trên máy cậu, cậu đã muốn gọi biết bao nhưng lại không dám, điều đó có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ cậu là kẻ phiền phức mà thôi.
Cậu lái xe vào trong sân, tâm trạng rối loạn, Hoàng Hiểu Dy mặc bộ quần áo mỏng manh, vừa thấy cậu về thì chạy ra ôm choàng lấy cổ:
- Tiểu Vương, em về muộn thế?
Cậu nhẹ nhàng gỡ tay chị ra, chán nản:
- Em mệt lắm, em về phòng đây.
Cô vội choàng lấy tay cậu:
- Thôi em cứ nghỉ đi, nhưng tối nay chị dẫn em đến một nơi này, đảm bảo em rất thích.
- Thôi, em mệt lắm.- Cậu trực bỏ vào trong.
- Không phải là nhà hàng đâu, một quán khoai nướng cực ngon.
Cậu khựng lại, quay đầu:
- Khoai nướng? Nhị Hà mà có bán khoai nữa hả chị?
- Tất nhiên rồi, rất ngon là đằng khác nữa. Tối nay đi nhé.
Cậu nghe bụng mình kêu ré, mà từ trưa đến giờ cậu cũng chưa ăn gì thật. Cứ ăn đã rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Cậu liền nói với vào trong khu vườn:
- Bác quản gia, gọi người rửa con Bugatti cho cháu nhé.
- Vâng cậu chủ. – Tiếng nói già nua vọng ra từ khuôn viên trường rộng lớn.
- Gì vậy? – Hoàng Hiểu Dy tròn mắt.
- Chúng ta đi ăn luôn đi, em đói.
Hiểu Dy mừng quýnh, cô chạy tót lên lầu:
- Chờ chị đi thay đồ đã nhé.
Cậu tiện thể cũng đi lấy chìa khóa xe mô tô của mình, đi xe máy cho mát vậy, trời cũng oi quá. Cậu đỗ xe ra trước cổng, Hoàng Hiểu Dy vội vã chạy xuống:
- Chờ chị đã nào.
Cô mặc chiếc váy ngắn cũn, cậu nheo mắt:
- Chị không sợ nó tốc lên à?
Cô ngượng ngùng phẩy phẩy tay:
- Gì chứ? Sao không đi xe ô tô?
- Em cho rửa rồi còn gì.
Lôi thôi một hồi, chiếc xe mô tô của cậu phóng nhanh với tốc độ kinh hoàng, Hiểu Dy hét ầm lên:
- Trời ơi! Sao em đi nhanh quá vậy? Chậm thôi……
Mặc kệ tiếng la của chị, cậu vẫn phóng đi, vừa đói lại vừa giận nên cậu chẳng màng gì cả. Chiều tà buông nhè nhẹ, chiếc xe vẫn phóng với tốc độ kinh hoàng. Thoáng chốc đã đến cái quán nhỏ lụp sụp, toàn mấy người già với trẻ con cả, cậu cau có:
- Gì đấy? Quán này ngon thật không đấy chị?
Hoàng Hiểu Dy vẫn còn thất kinh, cô loạng choạng bước xuống:
- Ngon…ngon…thật mà…!
Cô kéo tay cậu vào, ngồi một chỗ khuất, cô gọi lớn:
- Cho một đĩa khoai nướng đã lột vỏ đi em ơi.
- Có ngay!
Giọng nói nghe quen quen nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nữa, chờ lâu lâu, cậu bảo Hoàng Hiểu Dy ngồi chờ rồi đi ra sau quán xem. Bất ngờ cậu bắt gặp Lục Trúc đang đứng lột vỏ khoai với một tên con trai, hai người cười cười nói nói rất vui vẻ, cậu bỗng nghe tim mình đau quặn, gã ta là ai mà khiến cô ấy vui như vậy chứ. Cậu lại gần, giật tay hỏi cô:
- Hắn là ai hả? Sao cô lại làm ở đây với hắn?
Cô nhìn cậu có vẻ bất ngờ xong mặt lập tức tối sầm vào:
- Thì sao? Đâu liên quan cậu.
Cậu trai bên cạnh thấy lạ bèn hỏi:
- Ai vậy Tiểu Lục?
“ Tiểu Lục ư? Hắn dám gọi cô ấy thân mật như vậy ư?”- Hoàng Hiểu Vương bực dọc.
- Một gã thần kinh.- Cô lơ đễnh nói rồi tiếp tục bóc vỏ khoai.
- Cái gì? Cô bảo tôi thần kinh á? – Hoàng Hiểu Vương tức giận tiến lại gần cô.
Theo phản xạ tự nhiên, cô lùi lại ra sau phòng vệ, thấy vậy, gã trai ban nãy bèn đứng chắn trước mặt Lục Trúc, dang tay bảo vệ:
- Cậu định làm gì?
Nhìn vẻ mặt của hắn, cậu không kìm nổi tức giận, nắm chặt tay giờ lên và…
“ Bốp!”
Gã trai ngã lăn ra đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Lục Trúc hét lên thất thanh. Mọi người nghe vậy bèn chạy lại xem, chỉ thấy cảnh tượng thật hãi hồn: Một cô gái đang quỳ cạnh chàng trai ngã trên đất, hốt hoảng. Và trước đó là một cậu trai đang đứng như trời trồng, hai tay run run. Hoàng Hiểu Dy chạy lại bên Hoàng Hiểu Vương:
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì cả.- Cậu quay người định bỏ đi thì chợt Lục Trúc đứng bất dậy, quát lớn:
- Cậu là loại người gì thế hả? Cậu không thể tỏ ra hối lỗi một chút à?
Cậu khựng lại, im lặng. Cô tiếp tục:
- Tôi ghét nhất loại người như cậu. Đừng có nghĩ mọi thứ đều là của mình, tôi không phải là của cậu và cậu chẳng có quyền gì mà đánh người như vậy. Sao cậu không buông tha cho tôi hả?
Hoàng Hiểu Vương mím chặt môi, cậu làm như vậy cũng là vì cô ấy mà thôi, cậu không thể chịu nổi có kẻ dám ngang nhiên đứng cạnh cô như thế, dù là ai đi chăng nữa, cậu đã không cho phép thì càng không thể. Thứ tình cảm này không phải là sét đánh như người ta nói, tim cậu đập loạn nhịp vì cô ấy, vậy mà cô ấy lại không hiểu cho cậu, tại sao lại ghét cậu như vậy?
- Cậu đi khỏi mắt tôi và đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Hoàng Hiểu Vương gồng mình tiến đến cô thật nhanh, cô gái lùi theo mỗi bước chân, cậu giận rồi. Đến khi không còn chỗ để lùi nữa, cô bị dồn vào góc tường, cậu giơ tay nắm chặt lấy hai tay cô, cô hoảng hốt giằng ra. Cậu cứ tiến mặt lại gần, gần nữa và môi cậu chạm môi cô buốt giá, nụ hôn run rẩy, cậu hôn mạnh, ra sức ngấu nghiến bờ môi mềm mại kia, cố gắng làm cô chết ngạt trong nụ hôn còn nóng bỏng hơn lửa, Lục Trúc tìm cách thoát khỏi nhưng cậu vẫn không buông tha. Cô gái giằng ra, đang định nói thì Hoàng Hiểu Vương lại tiếp tục chạm môi cô…khiến cô không sao nói được…đến khi nước mắt cô chạm phải má cậu, cậu mới giật mình buông ra:
- Xin…lỗi, tôi chỉ không…muốn em…nói tôi như vậy.
Cô khóc thổn thức, nước mắt rơi đầy xuống vạt áo cậu. Cô mếu máo:
- Đồ khốn…cậu đã làm gì…tôi hả? Cậu biết…đây là nụ hôn…đầu tiên của…tôi không…hả?
Hoàng Hiểu Vương bất ngờ, cô gái này ngây thơ đến vậy ư? Cậu cúi xuống:
- Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ bên em suốt đời, như vậy được không?
Cô vẫn khóc, không trả lời cậu, cô lấy tay áo quẹt nước mắt, ánh mắt căm tức, cô quát lên:
- Cậu đi khỏi đây…đi ngay…
Hoàng Hiểu Vương quặn thắt con tim, dường như từng mạch máu đang chảy mỗi lúc một nhanh và nóng hơn, như muốn vỡ ra bên ngoài, cậu buông tay và lầm lũi bỏ đi, Hoàng Hiểu Dy chạy theo.
Cảnh vật còn lại hoang tàn. Hoàng Hiểu Vương phóng xe một cách điên dại, môi cậu còn in rõ cảm giác vừa rồi, cảm giác run rẩy của em. Cậu không biết là mình đã làm sai hay đúng nữa, chỉ thấy trái tim mình đang gào thét một cách dữ dội, ngay cả gió thổi mạnh cũng không thể xoa dịu nó, nó đã bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu cứ thế đi mà không biết đằng sau mình, Hoàng Hiểu Dy đang tức đến đỏ mặt tía tai, môi mím chặt đến chảy máu…Cô sẽ không tha thứ cho điều này.
Story 25: Thử thách
Thử thách- cái mà mỗi con người luôn phải trải qua trong cuộc đời, nó giúp chúng ta nhận ra bao lí lẽ của cuộc sống, biết vượt lên trên số phận và biết sửa sai lỗi lầm sau những giọt nước mắt. Thế nhưng, có những thử thách không thể vượt qua, đó là khi hoàn toàn mất đi hi vọng vào một điều cuối cùng nào đó. Đó có thể là thử thách về cái chết và sự sống hay không?
Nhị Hà, lại một ngày nóng như thiêu như đốt, dù mới là sáng sớm, thế nhưng những cơn oi nồng liên tục phả vào căn phòng bé nhỏ của Dương Lạp và Trân Trân. Gió thì không một gợn, trời lại chẳng một bóng mây, cây cối thì im lìm, cháy rụi. Nóng, nóng đến mức khủng khiếp. Dương Lạp phá bỏ luật lệ thường ngày, cô mặc bộ quần áo dây trong nhà, ngồi trước cái quạt điện, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra, ướt nhẹp trên cơ thể, quần áo dính vào người, cô tắm từ sáng đến giờ đã năm lần, nhưng cứ mỗi lần bước ra khỏi là tắm là cô lại muốn chui ngay vào chậu nước. Cô tính đi hồ bơi chiều nay, nhưng nghĩ chắc đông người lắm nên cũng chả khá hơn, có khi càng nóng nực gấp đôi. Trân Trân hớt hết mái tóc ngắn của mình lên, không để một cọng nào chạm vào cổ lẫn trán, cô chuẩn bị bữa trưa trong tâm trạng hết sức khó chịu. Căn nhà nóng như chiếc lồng hấp vậy, Trân Trân hét toáng lên:
- Xuống ăn cơm!
Dương Lạp cố ngồi trước quạt một lúc rồi chạy vù xuống nhà, bật hết các quạt trong phòng khách lên, phả vào mâm cơm. Cô lấy mấy viên đá cho vào khăn và buộc vào cổ, giọng thều thào:
- Nóng…nóng chết được…!
- Thôi cậu đừng rên nữa, tớ cũng nóng lắm đây. – Trân Trân cho đầu vào tủ lạnh, nói với ra.- Mà này, chiều nay Tiểu Thiên ra đấy.
- Tiểu Thiên ra đây hả?
- Ừ, vào thằng nhà mình luôn, chắc tí tớ phải đi dọn dẹp lại nhà cửa đây, cậu cũng phải làm đấy nhé!
- Ừ…! – Dương Lạp ngao ngán và sụp bát cơm chan canh.
Lần nào cũng thế, Trân Trân nấu cơm và Dương Lạp rửa bát, được chạm vào nước là niềm hạnh phúc của cô, nó mát thật. Sau khi xong xuôi bữa trưa, họ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, Trân Trân lau lại cửa kính, mặc dù cô đã giải quyết nó ngày hôm qua, Lạp quét và lau lại nhà. Cô gợi chuyện:
- Tiểu Trân, cái cô gái…tên Lục Trúc ấy, cậu thấy thế nào?
- Thế nào? Tớ thấy hơi hao hao giống cậu, tính mạnh mẽ.
- Ừ…tớ cũng thấy cô ấy rất dễ mến, vậy là anh Phong đã tìm được một nửa của mình rồi. Tốt quá.
- Cậu nghĩ vậy thật à?
Dương Lạp im lặng, dù gì tình cảm của cô cũng đâu dễ phai nhòa như thế, cô không thừa nhận là mình đã hết thích anh trai, nhưng sâu thẳm trái tim cô có chút ghen tị với cô gái ấy, giống như là bị phản bội vậy. Nhưng cô lại lắc đầu cười, anh đã bao giờ thích cô đâu mà phản bội, chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Cô mỉm cười:
- Ừ…cô gái ấy…thật tốt.
- Ừ, mình và Tiểu Thiên, dạo này lạnh nhạt quá.- Trân Trân buông tiếng thở dài.
- Hả? Sao lại thế? – Dương Lạp giật bắn mình.
- Thật đấy, cậu ấy dạo này rất ít nói chuyện với mình, chắc là sau vụ biết mình đi làm quen.
- Nếu là tớ tớ cũng giận cậu luôn rồi.
- Sao? – Trân Trân quay phắt ra.
Dương Lạp cười khì:
- Chứ sao nữa, có thằng con trai nào thích bạn gái mình đi gặp mặt làm quen đâu.
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đơn giản. – Cô búng tay. – Hãy nghe lời mình.
Hai cô gái thì thầm chuẩn bị cho âm mưu mới.
Đầu giờ chiều, nắng vẫn không giảm bớt, bù lại còn nóng hơn rất nhiều. Dương Lạp vừa gội đầu xong, cô thấy bức bối vì mái tóc dài của mình, giá mà có thể cắt ngắn nó thì tốt biết mấy, nhưng cứ mỗi khi đến tiệm cắt tóc, người ta lại bảo không cắt cho cô vì đây là mái tóc hiếm, cắt thì sẽ thành tội đồ thiên cổ mất. Dương Lạp thấy ngớ ngẩn, tóc cô có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nó mượt và không bao giờ rối thôi. Đang ngồi yên trước quạt điện thì có tiếng gõ cửa, Dương Lạp thầm rủa: “ Tên nào đến vào giờ này, nóng chết mất.” Xong liền chạy vội ra xem:
- Ai đấy?
- Ai gì nữa? Em Thiên đấy, mở cửa đi, em nóng chết rồi đây.
Dương Lạp cười hớn hở, vội mở cửa:
- Vào đi.
Cậu chạy tót vào ngồi trước cái quạt điện. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn bết vào mặt, cậu rên rỉ:
- Sao ở đây nóng thế chị? Ở An Dương mát hơn nhiều…
- Tất nhiên rồi! Thằng ngốc này.
Dương Lạp cốc đầu cậu một cái rõ đau.
- Trại trẻ sao rồi nhóc?
- Ổn, các bác chăm sóc bọn trẻ tốt lắm ạ!
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, vậy là tốt quá rồi.
Thiên ngó quanh phòng, rồi hỏi:
- Chị Trân đâu chị?
- Đi làm quen rồi em. – Cô tỏ vẻ ngán ngẩm.
Chu Thiên im lặng một hồi, rồi đứng bật dậy:
- Em đi sang nhà Dĩnh đây, gặp chị sau.
Dương Lạp ngớ người, cứ tưởng cậu ta sẽ lồng lộn lên chứ, sao lại bình thản quá vậy. Trân Trân trên nhà nghe thấy vậy vội chạy vút xuống:
- Khoan, khoan, em định đi đâu?
Chu Thiên quay lại nhìn, lừ mắt:
- Em tưởng chị đi làm quen rồi chứ ạ?
Cô gãi đầu:
- Làm gì có chuyện đấy, em ghen à?
Chu Thiên bất giác đỏ mặt, Dương Lạp cười nhăn nhở, cậu vội chữa:
- Ui nhà nóng quá, nóng thế?
Hai cô gái tủm tỉm cười, Trân Trân vội lấy cho cậu cốc nước đá:
- Đi đường mệt không em?
- Em nghĩ đến chị là không mệt rồi. – Chu Thiên cười toe.
“ Cốp”
Một cái cốc đầu nữa của Trân Trân:
- Thằng nhóc giỏi nịnh, ghét ghê.
Chu Thiên vòng tay Trân Trân ôm lên cổ mình:
- Người chị mát nhỉ?
Thấy hai người thân mật, Dương Lạp cũng đành lui mặt lên nhà cho hai người trò chuyện.
Story 25: Thử thách (2)
Cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ vu vơ. Mấy hôm nay không gặp Nam Dĩnh, cô cảm thấy rất nhớ cậu, nhớ từ mái tóc nghịch ngợm cuốn trong băng đô của cậu, nhớ đến dáng người kiêu ngạo và nụ cười rất trẻ con nữa. Nhưng họ đã mãi cách xa rồi, cậu ấy ghét cô, cô thừa nhận, nhưng chẳng có lí do nào cho việc đó cả nên cô càng uất ức hơn, tất cả giống như trò đùa ác ý của số phận, chả lẽ cô không có quyền được yêu thương hay sao.
Điện thoại báo tin nhắn, cô mở ra đọc:
[ Lạp, anh đang không biết làm thế nào?? Em có cách gì giúp anh không?]
Cô nhắn lại: [ Có chuyện gì hả?]
[ Ừ, Tiểu Lục hình như rất ghét anh.]
[ Không có gì đâu, anh đừng lo, gặp cô ấy và nói chuyện đàng hoàng một lần đi.]
[ Liệu cô ấy chịu gặp anh không?]
[ Anh thử đề nghị xem sao.]
[ Ừ, cảm ơn em nhiều.]
[ Không có gì anh trai.]
Cô lại nằm soải ra giường buồn rầu, không có việc gì để làm cả hay sao. Học bây giờ cũng chẳng thể vào đầu vì trời nóng quá. Dưới nhà có tiếng Trân Trân vọng lên:
- Tiểu Lạp, mình với Thiên ra đây chơi chút, cậu trông nhà nhé.
“ Đáng ghét, họ bỏ rơi mình.” Cô ngao ngán đáp lại:
- Ừ, đi đi.
Tiếng cách của đóng cửa, cô nằm trên giường, thiu thiu vào giấc ngủ.
….
Tại quán café sát với quảng trường Nhị Hà, bên cạnh khung cửa kính nhìn ra đường, một chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối, chiếc khuyên tai như phát ra ánh sáng diệu kì, đối diện với cậu, một cô gái có mái tóc xù buộc lên cao, đôi mắt lanh lợi, khuôn mặt ưa nhìn. Họ cứ như vậy từ khi vào quán ba mươi phút trước. Hoàng Hiểu Vương thấy hơi ngại ngùng, cậu đánh liều gợi chuyện trước:
- A…ưm…cô…dạo này sao?
Lục Trúc thoáng giật mình, cậu đưa cặp mắt ngây dại nhìn cậu:
- Tôi đã mất việc tại hai chỗ.
- Tại sao? – Cậu không khỏi ngạc nhiên.
- Ở cây xăng và ở tiệm khoai nướng, cậu biết vì sao chứ?
- …Thật sự…xin lỗi…!
Thật sự khi nghe tin cô ấy bị mất việc tại hai nơi ấy, cậu cảm thấy rất vui, cũng bởi vì cô ấy sẽ không phải làm những việc cực nhọc và nguy hiểm như vậy nữa. Cô đưa mắt nhìn ra dòng người đang đi lại tấp nập trên đường, thở dài:
- Tại sao…cậu lại cứ đi theo tôi vậy?
Hoàng Hiểu Vương im lặng một hồi rồi trả lời:
- Vì…tôi thích cô.
Cậu dang tay nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy nhưng cô lại lẩn tránh nó.
- Xin lỗi…tôi chỉ là đứa con gái nghèo hèn, không xứng với cậu đâu.
Hoàng Hiểu Vương hơi bất ngờ:
- Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi không quan tâm điều đó.
Lục Trúc cầm túi đứng dậy:
- Đó là suy nghĩ tiêu cực của cậu, còn tôi thì không thể? Cậu hãy lớn lên một chút đi, hãy bươn chải cuộc sống một chút đi, cổ tích đã lỗi thời rồi, lọ lem và hoàng tử không thể thành đôi được. Đừng con nít như vậy nữa.
Nói rồi cô bỏ ra khỏi quán, cậu nhìn theo bóng Lục Trúc chìm dần trong dòng người đông nghịt thì đôi mắt trở nên tuyệt vọng. Cậu ngồi im lặng suy nghĩ về những điều cô ấy nói, đúng là cậu đã không phải làm gì, sống như một ông hoàng trong tòa lâu đài vậy, buông thả, bất cần và chẳng coi một ai ra gì cả. Cậu tiêu những đồng tiền không do mình làm ra một cách vô tội vạ. Đúng như cô ấy nói, cậu hệt như một tên ăn bám. Nghĩ vậy, cậu nghe lòng tự trọng của mình đang bị dìm xuống vực sâu, không sao vượt lên được, làm thế nào để thay đổi?
Sáng sớm. Một ngày chủ nhật ít nắng, một ngày hạnh phúc với người dân Nhị Hà. Hoàng Hiểu Vương phóng mô tô ra khỏi nhà, tâm trạng vui vẻ lạ thường. Cậu lái xe đến một khu chợ địa phương, sau khi gửi xe, cậu chạy nhanh đến một quầy hàng bán hoa quả. Tại đó, một cô gái đang xếp lại những thùng hoa quả to lớn, cậu vội chạy đến đỡ lấy, cô quay lạ ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng để cậu giúp bê những thùng quả đó. Ba mươi phút xếp đi xếp lại đống thùng lộn xộn, người Hoàng Hiểu Vương nhễ nhại mồ hôi, Lục Trúc lặng lẽ quan sát, có lẽ lần đầu cô thấy vị công tử bột này đụng vào việc. Lúc Trúc ném cho cậu chai nước, cậu tu gần hết, lấy tay áo quệt mồ hôi:
- Em làm những việc nặng nhọc này ư?
- Chúng ta bằng tuổi. – Cô nghiêm giọng.
- A…xin lỗi…! – Cậu lấy tay gãi đầu.
Họ ngồi lên một thanh gỗ, mấy bác bán hàng bên cạnh lấy làm lạ:
- Tiểu Lục, ai vậy con? Nhìn đẹp trai quá nha. Bộ bạn trai hay sao?
Cô cười trừ rồi xua xua tay:
- Dạ không đâu ạ, bạn con.
Hoàng Hiểu Vương thở phào, dựa lưng ra sau, quay sang nhìn em, khuôn mặt rạng rỡ của em cười trong nắng nhẹ, nụ cười rất hạnh phúc. Cậu thấy tim mình đập thình thịch, tay muốn chạm vào má em. Một lọn tóc của em bị tung ra, bay bay trong gió, cậu liền lấy tay khẽ gài nó vào. Lục Trúc giật mình quay ra, cậu cười toe:
- Nó bị tuột ra…
Cô gái thấy tim mình xốn xang, cảm giác này là sao? Cô quay mặt chỗ khác:
- Kệ tui.
Cả buổi chiều Hoàng Hiểu Vương phụ Lục Trúc bán hoa quả, lượng khách nữ đông lên hẳn. Thỉnh thoảng cậu cười đùa:
- Ha ha…khách đông là nhờ có tôi nhe cô.
Lục Trúc thì chẳng nói gì, chỉ cười trừ, trong lòng không phục cái vẻ đẹp quá đáng của hắn chút nào.
Họ bán đến tận chiều muộn mới về. Hai người lững thững đi ra cổng, hoàng hôn đã bao trùm. Hoàng Hiểu Vương bỗng hỏi:
- Tiểu Lục, có muốn đi mô tô không?
Cô ngây thơ hỏi lại:
- Mô tô là cái gì?
Cậu cười lớn rồi kéo tay cô về phía chiếc mô tô dựng sẵn của mình.
- Wah…đẹp quá…!- Hai mắt Lục Trúc mở to, trong sáng như một cô tiên bé bỏng.
Cậu được dịp tự tâng bốc:
- Chuyện, của tôi mà lại, mà cô có muốn đi thử không? Tôi lai.
- Được thật hả?
Và thế là Hoàng Hiểu Vương đưa cô chiếc mũ bảo hiểm và mình thì để đầu không, chiếc xe phóng vút khiến Lục Trúc chấp chới bám chặt vào eo cậu, cậu cười ha hả:
- Sao bé? Rất tuyệt đúng không?
Lục Trúc hét toáng lên:
- Trời ơi, mát quá đi mất…! a……..a……….
Hoàng Hiểu Vương thấy vui kì lạ, cuối cùng cô ấy cũng chịu cười với cậu rồi. Cảm giác này thật là tuyệt biết bao. Cậu lượn vài vòng khắp phố khiến khi họ trên đường trở về thì thành phố cũng đã lên đèn. Những bóng đèn lấp lánh soi lối đi cho cặp trai gái. Đến khi đến một căn nhà nhỏ mái gạch, Lục Trúc đòi xuống, cậu dừng xe, gặng hỏi:
- Đây là nhà cô?
- Sao? Ngoài sức tưởng tượng của cậu à? Nó quá bé đúng không?
- Tôi không có ý đó…
- Cảm ơn cậu vì chuyến đi, chào cậu, cậu về đi.
Cô nói xong thì đi vào, đóng cổng và biến mất vào đêm tối. Hoàng Hiểu Vương đứng lặng, quan sát căn nhà của em, không ngờ nó nghèo đến vậy, chả trách em phải đi làm thêm nhiều như vậy. Cậu thấy xót xa quá, đáng lẽ ra, bây giờ cậu cũng như em mà thôi, cũng như không được dòng họ Hoàng nhận nuôi. Cậu vòng xe đi…Vừa buồn mà lại vừa vui…nhất định mai cậu sẽ đón em đi học.
Vừa thấy bóng cậu em trai xuất hiện ở cửa, Hoàng Hiểu Dy đã chạy lại:
- Em đi đâu về muộn thế? Cả nhà chờ cơm em mà không thấy nên dọn rồi.
- Em xin lỗi. – Cậu tỏ rõ niềm vui trên khuôn mặt.
Thấy biểu hiện lạ của em, cô nghi ngờ:
- Sao em vui vậy?
- Dạ không, em về phòng đây. – Cậu chạy tót lên lầu không nghe câu nói của chị phía sau.
Hoàng Hiểu Dy tức giận cắn móng tay:
- Khốn kiếp, chắc chắn em đã đi chơi với con nhỏ đó, em dám lạnh lùng với chị như thế sao Hoàng Hiểu Vương?
Chúc các bạn online vui vẻ !