Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Không nhiều thứ quan trọng - trang 21

Ba và Khánh Nam đã bay sang Mĩ sáng nay. Đích đến là nhà Wilson. Linh Như không xin đi theo, không phải vì nó không muốn, không nhớ gia đình, mà vì nó chưa thể đối diện với câu hỏi: “Sẽ chọn gia đình nào?”
Nghĩ đến việc tới trường mà phải ngồi 1 mình tự nhiên thấy buồn quá. À… nhưng cũng không hẳn thế…
Sáng nay mọi người vẫn ầm ĩ về cuộc thi hôm qua, có vẻ đây là một chủ đề nóng hổi thì phải. Và tất nhiên, chẳng ai bỏ qua 2 ngôi sao sáng rực của cuộc thi: Việt Thế và Linh Như. Điều này làm Viết Quân hết sức khó chịu. Nhưng theo
lời Ngọc Hưng thì phải… “nhịn”.
Nhưng cái bản mặt đáng ghét của Việt Thế thì cứ nhởn nhơ trước thái độ của Viết Quân. Việt Thế vốn là một người khá ít nói ở lớp, nên đâm ra việc nổi bật trên sân khấu như thế lại khiến cậu được chú ý rất nhiều. Thực ra, nếu không phải vì muốn nói chuyện với Linh Như thì Việt Thế cũng chẳng cần phải tự tô điểm cho mình như vậy. Mệt lắm. Hơn nữa cái con cáo kia cứ tra hỏi cậu cả tối qua, Việt Tú cũng hùa vào nữa.
- Việt Thế, đừng nói với tôi cậu thích con bé Linh Như đấy nhé.
- Nếu thật thế thì sao? Có liên quan đến cậu không? Giờ tôi thích ai cũng phải xin phép cậu à?
Hoài Trang biết thừa rằng trong mắt Việt Thế, Hoài Trang chẳng là cái quái gì cả. Nhưng Hoài Trang cũng không bao giờ dám “lớn tiếng” với Việt Thế. Đơn giản chỉ vì, Việt Thế là một người anh em cực kì quan trọng của Việt Tú, không ai được động vào Việt Thế, kể cả Hoài Trang.
Viết Quân vẫn hậm hực với Việt Thế. Không ngờ cái thằng tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà cuối cùng lại có vẻ đáng lo. Nghĩ lại hôm qua vẫn thấy tức. Hắn ngồi xị mặt nhìn Việt Thế và Linh Như vừa cùng nhau bước vào lớp, chắc hai người gặp nhau dưới lán xe.(Hồi nãy do bị Hoài Trang lôi đi nên Viết Quân không đứng đợi Linh Như được. Vậy mà cái thằng vô duyên kia đã kịp bắt cơ hội chen ngang). Như để đổ thêm dầu vào lửa, cái lũ con gái trong lớp lại còn xầm xì ra vào chuyện Việt Thế và Linh Như có gì đó với nhau chứ. “Còn lâu nhé! Viết Quân ta đây còn sờ sờ thế này cơ mà.”
- Tối nay anh em mình có nên đến thăm hỏi sức khỏe ông ta một câu không nhỉ?
- Anh đến khéo thầy còn ốm thêm đấy.
Đấy là một đoạn hội thoại giữa Việt Thế và Linh Như mà Viết Quân đã nghe được khi hai người đi qua bàn hắn. Hừ! “Anh em mình”! Thân mật gớm.
Khương Duy ngồi nhìn chằm chằm Viết Quân từ đằng sau. Và bây giờ cậu cũng đã ngộ ra một sự thật: “Hoài Trang dai như đỉa”.
Viết Quân vẫn hậm hực “vểnh tai” lên nghe lén những gì Việt Thế và Linh Như đang nói ở cuối lớp(bàn Việt Thế và bàn Linh Như ngang nhau), hắn quyết định đi xuống dưới đó ngay khi Linh Như bước ra khỏi lớp để gặp Mai Chi.
Khá nhanh nhạy, có khi còn hơn Khánh Nam, Việt Thế nhận ngay ra nguy cơ mình phải đối mặt và nhanh chóng tỏ ra “đon đả” với Viết Quân.
- Khánh Nam đi có lâu không? Bao giờ về?
- Khoảng 3, 4 ngày gì đấy. Mà cậu…
- Chà! – Việt Thế vờ như không để ý đến việc Viết Quân đang nói dở – Hay là tôi nhờ cậu và Khương Duy nhỉ? Dù sao mấy người cùng là bạn thân.
- Nhờ gì cơ?
- Linh Như ấy mà, cậu nghĩ sao khi tôi thích Linh Như?
Câu hỏi thẳng thắn của Việt Thế làm cho Viết Quân shock.
- Việt Thế, cậu có….
- Vậy nhé, hai cậu giúp tôi nhé! – Việt Thế tỏ ra khá là vui vẻ.
- Tôi kh…
Một lần nữa cố gắng của Viết Quân lại bị Việt Thế chặn lại.
- Hay là sáng nay tôi xin cô ngồi cạnh Linh Như nhỉ? Dù sao thì Khánh Nam cũng nghỉ mấy ngày cơ mà.
Viết Quân toan định nói tiếp nhưng Việt Thế cứ liên tục cướp lời hắn hết lần này đến lần khác, huyên thuyên đủ chuyện cho đến khi trống báo vào lớp và hắn bất đắc dĩ phải về chỗ với tâm trạng tồi tệ.
Linh Như thoáng nhìn thấy vẻ cau có của Viết Quân và sự hả hê của Việt Thế, nó đoán ngay ra sự việc.
- Anh lại trêu Viết Quân nữa à?
- Ừ. – Việt Thế tỏ ra thích thú – Kể ra có thằng bạn như nó, khi nào buồn mang ra nói chuyện 1 tí cũng giải tỏa được bao nhiêu.
- Anh nói cái gì mà vẻ mặt anh ấy khó coi vậy?
- Em biết đấy, lý do duy nhất từ trước đến nay khiến Viết Quân có thể nổi giận chỉ có mình em thôi mà. Anh chỉ bảo nó rằng nó thấy thế nào khi anh thích em, thế là mặt nó cứ từ từ biến thành mặt con gà trống.
Việt Thế đang nói dở thì cô chủ nhiệm bước vào. Viết Quân tiếp tục quay xuống nhìn Việt Thế. Và ngay khi Việt Thế có xu hướng định giơ tay lên thì hắn vội vàng đứng bật dậy nhanh đến nỗi Khương Duy nghi ngờ khả năng nhận biết ánh sáng của mắt mình.
Việt Thế đưa tay lên mặt xem cái mụn mới nặn hồi sáng có còn chảy máu không và nhìn Viết Quân 1 cách chăm chú: “Sao tự nhiên nó giật đùng đùng vậy nhỉ?”
- Em thưa cô hôm nay Khánh Nam nghỉ, cô cho em chuyển xuống bàn cuối được không ạ?
À, ra đấy là lý do. Việt Thế cố gắng nhớ lại xem hành động của mình có tí nào giống giơ tay không. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm nữa mà phải cố gắng nín cười vì cái vẻ mặt đắc thắng 1 cách trẻ con của Viết Quân khi xách cái balo xuống chỗ Linh Như, và đặc biệt là ánh mắt tức giận của con cáo kia.
Linh Như đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì thế nó giật thót khi tự nhiên có tiếng động bên cạnh mình.
Nhìn sang.
- Hì!
Gãi đầu tự hỏi: “Cái con người này ở đâu chui ra vậy?”
Nó nhìn Viết Quân thêm 1 lúc nữa rồi nhìn lên chỗ Hoài Trang, cả lớp vẫn chưa thôi “Ồ” với “À”.
Tiếp tục quay sang nhìn Viết Quân, rồi lại nhìn lên chỗ Hoài Trang.
- Hệ thống thần kinh định vị của anh có vấn đề à? Hay trí nhớ tổn thương sau khi bị Khánh Nam đạp cho 1 phát bay khỏi giường hôm kia? – Nó vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên chỗ trống cạnh Hoài Trang ngơ ngác.
- Mọi thứ vẫn tốt và hoạt động bình thường, trừ dây thần kinh cảm giác. – Hắn tỉnh bơ lấy vở ra.
- Khương Duy này – Linh Như đưa tay kéo áo Khương Duy rồi chỉ chỉ trỏ trỏ sang Viết Quân.
- Ừ? – Khương Duy quay lại với một nỗ lực không nhỏ để giữ bộ mặt nghiêm túc.
- Sao anh ấy lại ở đây?
- Không nghe giảng là vấn đề lớn nhất của em lúc này đấy.

Đấy, trở về chỗ quen thuộc thoải mái thế này cơ mà. Ít ra thì không bị ai nhắc: “Sao anh không lấy sách ra?/ Sao anh không lấy vở ra?/ Anh không nghe giảng à?/ Thầy bảo làm bài vào vở kìa!…etc… hoặc là có hôm nào quên sách(ví dụ như hôm nay) thì có thể xem chung với người ngồi cạnh thay vì quay xuống bàn dưới giật phắt lấy quyển sách của Khương Duy rồi cuối tiết lại bị Minh Phương nện. Ôi! Thoải mái! Thoải mái!
- Anh có thôi việc lục lọi cặp của em không thì bảo?
- Anh lấy sách chứ có lục đâu? Đấy nhá, còn tốt bụng lấy hộ quyển vở với cái bút nữa nhá. Lợi quá còn gì?
- “Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn”.

Chắc do đang trong giờ Văn nên Việt Thế “tức cảnh sinh tình”, ngâm nga câu ca dao xưa một cách đầy xúc động. Nhưng Viết Quân cũng chẳng để tâm làm gì cho mệt. “Ta thắng rồi nhé! Hà hà!”
= = = = = = = = = = =
Hồi đầu thấy Viết Quân ngoan ngoãn ngồi yên cạnh Hoài Trang, nó cứ nghĩ hắn bỏ được thói quen cựa quậy liên tục trong giờ rồi cơ, hóa ra cũng chẳng hơn gì trước cả.
- Ô, bút chì mới à? Anh ghét màu này, sao không mấy màu đen ý?
- Không liên quan đến anh.
- Mà hết ngòi rồi này, đưa anh thay ngòi cho.
Và để thay được 1 cái ngòi bút chì cho Linh Như, Viết Quân đã không ngần ngại mà… bẻ gãy gần như nửa hộp ngòi.
- Anh nhìn lại sản phẩm của mình đi.
- Anh có biết đâu? Tại nó cứ gãy ý chứ.
- Không biết thay thì nói luôn, bày đặt.
- Thước kẻ cũng mới à? Có vẻ cứng cáp đấy.
Tạch!
- Viết Quân! – Nó gắt lên nhìn cái thước kẻ đã gãy đôi trong tay hắn.
- Anh có định bẻ đâu? Là nó tự gãy mà. Chậc! Nhìn chắc chắn thế này mà… – Hắn tặc lưỡi.
Viết Quân tự cho mình cái quyền lục tung đống sách vở của Linh Như lên xem có cái gì… mới mẻ.
- Con này là con chó hay con mèo vậy? – Hắn rút được cái hộp bút của nó ra và nhìn chằm chằm vào bức ảnh dán bên ngoài.
- Là bò đấy.
- Bò à? – Viết Quân dường như không để ý đến giọng điệu “bất thường” của Linh Như cho lắm nên vẫn tập trung phân tích xem cái hình kia là con gì – Lạ nhỉ? Bò gì mà nhìn lạ nhỉ?

Có vẻ như chỉ có chuyển xuống ngồi cạnh Linh Như cũng chẳng làm cho Hoài Trang buông tha Viết Quân được. Đã bắt đầu giờ nghỉ trưa, Viết Quân vội vàng chụp tay Linh Như định kéo đi nhanh chóng nhưng cũng chẳng thoát được Hoài Trang.
- Anh Quân!
“Không kịp rồi!” – Viết Quân lẩm bẩm.

Linh Như đã chán phải nhìn cái màn co kéo này của Hoài Trang lắm rồi, và thực ra thì… thấy… tủi thân sao ý. Vậy nên nó nhân cơ hội hất tay Viết Quân ra và đi xuống canteen… 1 mình. Việt Thế cũng bước đi đằng sau như trêu ngươi Viết Quân.
- Khương Duy, mày có thể gỡ Hoài Trang ra khỏi tao được không? – Viết Quân bực tức quát lên làm cho tất cả những ai còn ở lại trong lớp đều chú ý, vì thế, tất nhiên, mặt Hoài Trang đỏ bừng vì xấu hổ. Nói gì đến Hoài Trang, ngay cả Khương Duy còn xấu hổ thay cho em họ nữa là.
Ngay khi bàn tay Hoài Trang vừa nới lỏng ra một chút, Viết Quân đã bỏ đi một cách phũ phàng. Chứ sao, không nhanh chân là cái thằng vô duyên kia nó lại nẫng tay trên mất. Nhưng trái với suy nghĩ của Viết Quân, Việt Thế đang ngồi với mấy thằng bé lớp 10 cùng trong đội bóng đá. Thế thì Linh Như đâu nhỉ? Hắn đã sục sạo khắp trường tìm kiếm nhưng trở thành công cốc, cho đến khi Hội học sinh có lệnh họp thì hắn mới thấy mặt nó.
- Em đã ở đâu vậy?
- Ở chỗ Bảo Đông và Ngọc Hưng.
Viết Quân quắc mắt lên nhìn sang Bảo Đông.
- Biết đâu? Đang ngồi trên cây thì tự nhiên nó từ đâu chui ra rồi đòi trèo lên ngồi cùng bọn anh chứ. – Bảo Đông trả lời.
Ngọc Hưng khẽ lắc đầu nhìn Viết Quân ngán ngẩm.
- Chú em cứ cái tình trạng này thì thất bại thảm hại đấy. Lúc đấy thì tội lỗi cứ đổ lên đầu Khương Duy nhá!
Tuấn Anh vẫn đang hứng thú tâng cầu liên tục trong phòng.
- Mày có tâng mãi cũng chẳng ăn được anh đâu.
Đăng Thành chộp lấy quả cầu ngay trước mũi Tuấn Anh.
- Tao xin! Vào vấn đề chính đi.
Hiếm khi cả lũ nghiêm túc quây quần ngồi lại cái bàn thế này.
- Vấn đề gì đây? – Viết Quân nhún vai.
- Thử giọng chứ sao.
Thử giọng tức là Viết Quân và Linh Như sẽ phải xướng lên một vài câu hát ngẫu hứng nào đấy để đánh giá xem tài năng của mình đến đâu. Viết Quân thì không vấn đề gì(dù sao thì hồi nhỏ hắn cũng từng là ca sĩ nhí nổi tiếng của Hàn Quốc). Nhưng Linh Như thì khác.
- Cậu hát hay là con vịt kêu vậy? Chẳng ra đọc mà cũng chẳng ra… – Lê Dũng ngừng câu nói đột ngột, tỏ vẻ ngậm ngùi.
- Giọng tôi trời sinh đã thế. Ngay từ đầu đã bảo không có tài năng gì rồi, thế mà cứ bắt đi thi. Dở hơi.
Tuấn Anh hơi nhăn trán.
- Cậu hát tuy dở nhưng cũng không… tệ lắm. Vậy chắc là phải trông chờ vào tài đánh đàn của anh Quân thôi. Với lại để anh ấy hát nhiều hơn cậu cũng được mà. Thêm vào đó, tôi sẽ chú ý đến trang phục và phong cách cho hai người để ăn điểm.
- Nói cứ như chuyên gia ấy.
- Hơ, thì em mà.
Tuấn Anh vênh mặt lên và lôi Linh Như ra
khỏi ghế. Cậu bắt đầu đi quanh nó và nhìn theo kiểu dò xét, tay vẫn đang vung vẩy cái thước dây. Cậu lẩm bẩm.
- Chiều cao 1m68, thân hình đẹp, ngoại hình tạm… vòng 1… ừm… Vòng 1 của cậu bao nhiêu vậy Linh Như? – Tuấn Anh đột ngột ngẩng đầu lên hỏi và cũng không quên đưa cái thước lên ước lượng.
- Thôi ngay cái kiểu nhìn của cậu đi Tuấn Anh. – Linh Như quát lên, mặt đỏ lựng.
- Hỏi mỗi cái vòng 1, có gì đâu mà…
- Cậu còn dám nói à? Tôi còn chưa tính đến cái váy khiêu vũ hôm trước đâu.
- Không nói thì thôi, gì mà nóng thế. – Tuấn Anh làu bàu rồi tiu nghỉu đi về chỗ ngồi – Mà tôi nói trước, hai người chọn bài nào có thể ăn mặc… tự do, tôn vẻ ngoài lên 1 tí.
- Không biết! Anh Ngọc Hưng chọn bài “Khúc yêu thương” rồi.
- Thảo nào hồi nãy thấy hát đoạn đầu bài đấy. Nhưng mà cái bài đấy hát về học sinh nên ăn mặc không được… mát mẻ cho lắm nhỉ? – Tuấn Anh lại nghĩ ngợi.
- Cậu lại muốn gì đây? – Linh Như hầm hè – Lại định bắt tôi mặc 1 bộ như hôm trước à?
- Có gì đâu? – Tuấn Anh tỉnh bơ – Chân cậu đẹp thế còn gì, người cũng chuẩn nữa, cậu phải biết là hôm đấy ối thằng trường mình chết vì cậu.
- Thôi đi! Tuấn Anh. – Nó quát lên 1 lần nữa.
- Rồi rồi, biết rồi.
Tập trung quanh bàn như là hội thảo gì đó quan trọng lắm, thế mà rốt cục cũng chẳng đưa ý tưởng đi được bao xa. Vì thế quyết định cuối cùng là kéo nhau sang phòng nhạc cụ… thực hành luôn. Vậy là có thể yên tâm về phần này đôi chút. Ít ra thì khả năng đánh đàn và hát của Viết Quân có thể đỡ được năng khiếu cho Linh Như. Đáng lo bây giờ là chuẩn bị trang phục sao cho hợp và cách biểu diễn sao cho tự nhiên.
= = = = = = = = = = = =
Linh Như cũng chẳng hiểu Khánh Nam nghĩ gì khi mà cứ liên tục gọi Việt Thế là “cái thằng hỗn láo” nhưng lại đặt toàn bộ “niềm tin” vào Việt Thế nữa.
- Nó bảo anh là em mà mất sợi tóc nào thì nó cạo đầu anh đi đấy! – Việt Thế tỏ vẻ chán nản – Anh cũng khuyên nó là cứ sang Mĩ đặt mấy con dao sắc sắc về mà cạo, tiện thể chuẩn bị luôn cỗ quan tài nào tốt tốt dự phòng, kẻo nó vừa đưa dao lên đầu anh thì đã có người dí súng vào trán nó ý chứ.
- Suy đi tính lại thì em cũng chẳng hiểu hai anh làm sao mà không thể làm bạn thân nữa. Có mỗi cái lý do đấy mà cũng… – Linh Như kéo dài từ “cũng”.
- Cũng không hẳn đâu. Nhưng… bọn anh… ừm… em cũng có thể hiểu là 2 đứa bọn anh ở 2 phía bất lợi cho 1 tình bạn mà. – Việt Thế tỏ vẻ khó diễn đạt – Với lại nếu anh chơi thân với Khánh Nam, anh dám cá là anh sẽ thân với 2 thằng kia. Mà anh thì… sẽ không tử tế như Khánh Nam nếu trong tay có hai “đứa bé” đáng yêu thế đâu. Nhất là Viết Quân. – Tự nhiên cậu bật cười một mình, có lẽ là đang nhớ về một chuyện gì đấy.
- Linh Như!
Một giọng con trai hét lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Linh Như và Việt Thế.
- Vừa nhắc đã thấy đến. – Việt Thế khẽ mỉm cười – Nó sẽ đưa em về à?
- Ừm… Khánh Nam giao nhiệm vụ. Thật là vớ vẩn. Em chẳng nghĩ sẽ có ai làm gì em trên đường về nhà đâu. Chẳng qua chỉ là tạo cơ hội thôi. – Linh Như làu bàu.

Nó đứng lên đi về phía Viết Quân. Chắc hắn vừa tập bóng chuyền với đội xong nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Anh có thể nghỉ ngơi 1 lúc mà. – Nó đề nghị.
Viết Quân liếc mắt nhìn Việt Thế giờ đây đang chạy ra sân bóng đá rồi mới chịu gật đầu và ngồi xuống.
= = = = = = = = = = =
Người ta cũng chỉ cấm đi xe đạp dàn hàng 3 thôi nên ta có thể dàn hàng 4 hay hàng 5, hàng 6 gì đấy tùy ý, miễn là không trùng con số 3. Ấy thế mà Viết Quân hôm nay tỏ ra rành về luật lắm, chỉ cho xe chạy hàng 2 thôi, bất kể những con kì đà mang mã số từ 3 trở lên sẽ bị out ngay lập tức. Nhưng dù sao thì hắn cũng ghét việc vừa đi vừa nói chuyện thế này, còi xe cứ tít tít, điếc tai lắm. Mà không nói thì… Vậy nên khi vừa rẽ vào một đoạn đường yên tĩnh, hắn lên tiếng ngay, nhưng giọng thì cũng có vẻ trầm trầm như con đường.
- Anh chưa thấy em đeo sợi dây… anh tặng…
- Sợi dây?
- Ừ.
- À… em… – Linh Như ấp úng – chẳng qua là…
- Sinh nhật Khương Duy em đeo nhé. – Viết Quân đề nghị.
- Sinh nhật Khương Duy?
- Ừ – hắn gật đầu dù nó chẳng nhìn sang – Nếu em… đeo nó thì coi như đồng ý, còn nếu không… em hiểu mà. – Hắn khó khăn khi nói tiếp vế sau và cố lẩm bẩm nốt câu cuối – Tất nhiên anh chẳng hi vọng rơi vào trường hợp sau.

Căn nhà to lớn cuối cùng chỉ có mình nó. Chẳng nhẽ qua kia ở với bà nội? Mặc dù bà luôn hất mọi cố gắng của nó đi.
Có vẻ thích nghi với không khí ồn ã trong một căn nhà nhanh hơn là sự yên tĩnh bao trùm. Tất nhiên. Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng ấm áp mà. Hồi đầu khi mới về Việt Nam, nó cũng từng rất vất vả để làm quen với 4 bức tường vắng lặng. Mãi rồi cũng quen, thế mà khi chuyển về đây sống thì thích nghi nhanh lắm. Rồi hôm nay lại ở 1 mình. Thật là buồn chán. Đi ra đi vào, đi vào đi ra. Ba mẹ anh Tuấn Vũ mới về, lâu lâu nhà người ta mới được quây quần đông đủ nên nó chẳng muốn làm phiền anh ấy. Còn Phương Linh thì… Thật là nan giải khi sắp tới sẽ phải trả lời câu hỏi là chọn Phương Linh hay… Viết Quân. Chọn bạn thân hay người bạn thân… thích. Dùng từ “thích” vì Khánh Nam bảo chưa thể kết luận là “yêu”.
Lâu lâu rồi cũng chẳng kiểm tra mail nữa. Bận tối mắt tối mũi với cái kế hoạch mở rộng kinh doanh. Nhưng dù sao thì cũng chẳng có nhiều thư mới cho lắm. Một vài tin rác, một vài tin quảng cáo, một vài tin kết bạn, và cuối cùng là một tin của Viết Quân. Ngày gửi lâu lắm rồi. Chắc cũng khoảng 3 tuần trước. Nó lướt qua nội dung thư và chợt mỉm cười. Hình như hôm đó nó đổi số điện thoại mà chưa cho Viết Quân biết nên hắn mới gửi email thế này thì phải. Có vẻ những tin nhắn tử tế nhất mà Viết Quân có thể gửi chỉ là trích trong bài “If one day…”

“If one day…
You want to run away,
Don’t be afraid to call me.
I don’t promise to ask you stop…
but I can run with you…”
Hình như được gửi sau hôm nó có ý định… tự tử. Có vẻ như chuyện của hai đứa nó cứ dần dần đi vào những vần thơ của “If one day…”. Nó nghĩ được như thế nhưng lại không nhớ được hết những câu còn lại của bài thơ này. Có thể báo trước một điều gì chăng?

Kể ra lời đề nghị của Viết Quân cũng… có lý. Về việc đeo sợi dây ấy mà. Linh Như nằm dài ra giường, đưa tay mân mê cái mặt dây chuyền trên cổ… con gấu bông. Có nên đeo không nhỉ? Kể ra thì… thực ra thì… đeo hay không đeo có gì khác nhau? Cái kết của cả hai đứa… làm gì thay đổi được? Quả là khó hiểu thật. Nhưng nó có nên thành thực hơn với bản thân mình 1 chút không? Không nhìn vào cái kết ấy nữa… mà nhìn vào chính tình cảm của mình… Vậy thì nó có nên đeo không? Và không biết vô tình hay hữu ý… bàn tay nó tự nhiên tháo cái mắc ở sợi dây rồi… đưa lên cổ mình.

*
* *

Chiều nay ba và Khánh Nam từ Mĩ về. Và tối nay thì là sinh nhật Khương Duy. Mọi chuyện vẫn ổn cả. Còn bây giờ thì Linh Như đang có hẹn với Phương Linh trong khi Viết Quân và Khương Duy đã bị Hoài Trang lôi tuốt đi ngay sau giờ học.

- Sẽ không sao chứ? – Việt Thế lo lắng hỏi.
- Không sao thật mà, em chỉ đi ăn với Phương Linh thôi, với lại tối nay đã tổ chức sinh nhật rồi, không sao thật đấy, Khánh Nam cũng sẽ về mà.
- Ừ…
Việt Thế đứng nhìn theo Linh Như một lúc rồi mới quay lại sân bóng đá. Cậu cảm thấy rất lo lắng. Hoài Trang đã cố tình đưa Viết Quân và Khương Duy về trước. Rõ ràng… Như không yên tâm, cậu lục lọi cái balo tìm điện thoại và gọi cho Linh Như.
- Em sẽ ở quán nào?
- <Phương Linh vừa nhắn lại là ở quán Bằng Lăng. Anh biết chỗ đó không?>
- Ừ, anh biết.
= = = = = = = = = = = =
Quán Bằng Lăng có vẻ rất ngon, phải nói là ngon tuyệt về các món bánh của nó. Như bánh tôm, bánh bột lọc, bánh giò, bánh xèo … Nhưng vấn đề ở chỗ bà chủ quán khó tính quá, mà chỗ này cũng chẳng yên tĩnh mấy, ngay sát đường ầm ĩ lắm. Vì vậy nên hai đứa ít khi ăn ở đây. Chẳng hiểu sao hôm nay Phương Linh lại hẹn ở đây nữa, mà lạ là lại nhắn tin chứ. Có thể là do thấy lớp nó phải ở lại điền phiếu thăm dò lâu quá, Phương Linh đã đi lòng vòng trước và dừng lại ở quán này, sau đó nhắn tin lại.
Quán này gọi là Bằng Lăng vì nấp sau hai cây Bằng Lăng xum xuê ở hai bên, đâm ra nhìn cũng… kín đáo. Quán cũng khá rộng, nơi ăn uống chia làm 2 phòng, thông vào phía trong với nhau bởi một cửa nhỏ(mà tất nhiên chẳng bao giờ cửa này đóng) và một cửa sổ tuy có rèm nhưng cũng chẳng bao giờ buông xuống. Thường thì Phương Linh thích ngồi bên ngoài hơn, thế mà hôm nay chẳng thấy ngồi ở ngoài này, chắc là bên trong rồi. Mà hôm nay quán có vẻ ít khách, bằng chứng là bên ngoài có ai đâu cơ chứ. Linh Như bắt đầu có linh cảm không tốt. Tại sao cửa thông giữa hai phòng lại mở hé? Tại sao rèm cửa lại buông kín thế kia? Và tại sao… không khí lại yên ắng thế này?
- Chào princess. Người cậu muốn tìm đang ở đây.
Cánh cửa đột nhiên được mở rộng để cho Linh Như bước vào và có thể nhìn thấy Phương Linh đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Như hiểu ra mọi chuyện, nó bình tĩnh nhìn lên thủ lĩnh của hội.
- Tôi hi vọng các cậu không phủ nhận việc mình là thành viên của Night?
- Tất nhiên rồi! Đó là một niềm tự hào cơ mà. Quả không hổ danh princess của học viện, cậu nhanh nhạy đấy. – Đứa con gái đứng đầu nhếch mép trả lời.
- Thế tóm lại mấy người muốn tôi làm gì mới thả Phương Linh đây?
- Một việc không hề khó, princess ạ! – Đứa lùn nhất hội tiến lên phía Linh Như – Tôi thích cách làm việc của cậu.
- Nhưng tôi không hề ưa thủ đoạn của các cậu. Vào vấn đề chính đi.

5 phút sau…
- Cảm ơn tinh thần hợp tác của cậu.
- Giờ thì thả bạn tôi được chưa đây? – Linh Như mím môi lại nhìn xuống chỗ Phương Linh.
- Thứ nhất – đứa con gái đứng đầu lên tiếng – thứ nhất, chúng tôi đã đưa bạn thân cậu đi thì sẽ có trách nhiệm đưa nó về an toàn, đảm bảo không có lấy một vết xước.
- Thứ hai?
- Thứ hai – cô ta lại nhếch mép và liếc nhìn đồng bọn – Chúng tôi muốn chào hỏi cậu cho đàng hoàng. Nào, chị em!
Phương Linh được đưa đi ngay lập tức, hội những đứa còn lại cũng từ từ bước lại gần nó. Màn chào hỏi bắt đầu bằng những cú đấm liên tục vào bụng cho đến khi nó khụy xuống, sau đó là thử mùi vị của các loại gót giày trên 5 phân. Tất cả chỉ đánh vào lưng và bụng. Nó không chống cự, và cũng biết mình không chống cự nổi.

- Đây là cái giá khi không biết thân biết phận mà dám đối đầu với đại tỉ đấy, con ranh!
Nó cắn chặt môi và cố nín thở chịu đựng. Điều duy nhất nó có thể làm là ôm chặt lấy đầu mình, nhưng có lẽ cũng chẳng cần thiết.
- Chúng mày đừng đánh vào mặt nó nhá, dễ gây chú ý lắm.
Bằng một nỗ lực vô ích, nó cố gắng tìm cái điện thoại, nhưng không kịp.
- A, định cầu cứu ai à? Hai hoàng tử của mày đang được đại tỉ tiếp đãi cẩn thân rồi.
Chiếc di động bị ném mạnh vào tường.
- Cố mà chịu đi cưng, cho đến khi tổ chức sinh nhật anh Duy, chị sẽ thả cưng ra.
- Từ khi nó dính lấy các anh trong Hội học sinh, em đã muốn cho nó một trận rồi. Thật hả lòng hả dạ.
Những cú đấm đá, những câu văng tục chửi rủa được thốt ra không ngần ngại. Bụng nó càng đau dữ dội. Bà chủ quán cũng nhắm mắt làm ngơ. Thật tồi tệ. Cơn đau vẫn chạy dọc khắp cơ thể và quặn lại ở bụng. Qua kẽ những ngón tay đang ôm lấy mặt, nó mờ mờ nhận ra dáng dấp cao lớn của một người con trai.
- 3 giây cho các người. – Chàng trai quát lên.
- Nhị… nhị… nhị ca? – Lũ con gái vội vàng dừng lại và đứng hết sang 1 bên sợ hãi.
- 1 – chàng trai bắt đầu đếm.
- Nhị ca! Bọn em chỉ làm theo lệnh của đại tỉ…
- 2 – giọng chàng trai dứt khoát, đôi mắt vẫn chú mục vào người con gái đang nằm quằn quại dưới sàn.
- Nhị ca! Bọn em… – Đám đông vẫn cố giải thích.
- 3 – chàng trai hét lên với đôi mắt rực lửa lướt qua cả bọn. Tất cả lấm lét nhìn nhau rồi nhanh chóng lủi mất.
Việt Thế vội vàng ập đến bên nó.
- Linh Như, em sao rồi? Linh Như?
- Em… – Nó đau đến mức không còn nói nổi nữa.
Việt Thế khẽ rít lên trong cổ họng rồi ôm lấy Linh Như chạy đi. “Khánh Nam, xin lỗi! Tôi làm cậu thất vọng rồi!”
Không biết đưa Linh Như đi đâu cho an toàn lúc này, Việt Thế chỉ còn biết đưa nó về trường. Đây là nơi duy nhất người của Việt Tú và Hoài Trang không dám động đến.
Trong lúc này thì Phương Linh đã được bạn bè đưa về nhà vì… bị ngất trước cổng trường.
- Linh Như! Linh Như! Em ổn chứ? Linh Như? Để anh gọi bác sĩ. – Việt Thế cuống lên nhìn nó đang ôm lấy cái chăn và ấn chặt vào bụng mình.
- Việt Thế, em…
- Linh Như, cậu sao vậy? – Một thằng bé lớp 10 đứng khựng lại ở cửa phòng rồi vội vàng chạy đến bên nó.
- Khụ!
Nó bật dậy ôm lấy bụng, mọi thứ như muốn trào cả ra ngoài.
- Linh Như? – Việt Thế hốt hoảng đỡ lấy nó.
- Khụ khụ! – Nó đưa tay bịt lấy miệng, nhưng máu vẫn theo những kẽ ngón tay nhỏ xuống đất.
- Gọi cô y tế đi. – Việt Thế hét lên với thằng bé lớp 10.
- Vâ… vâng!
Thằng bé lại vội vàng chạy đi trong khi Việt Thế rút mạnh cái khăn len trên cổ mình cố gắng lau đi vết máu còn đọng lại trên miệng và trên tay Linh Như.
- Chúng nó đã làm gì em? Hả? Chúng nó đã làm gì em? – Cậu quát lên.
- …
- Anh… cô y tế về mất rồi. – Thằng bé lớp 10 đã quay lại và thở dốc, vừa nhìn nét mặt tím tái của Linh Như, vừa nói – Đưa cậu ấy đến bác sĩ đi anh. Cậu ấy…
Việt Thế điên cuồng đập vỡ cửa kính tủ thuốc và đang lấy bông băng ra thì…
- Linh Như – Tuấn Vũ sầm sầm chạy vào, vẫn nguyên bộ đồ chơi bóng chuyền, lặng đi 1 lúc nhìn vết máu trên sàn – Việt Thế, gọi taxi đi, chúng ta cần đưa nó đến bác sĩ.
- Không được! – Việt Thế chặn Tuấn Vũ lại – Nếu bước ra khỏi trường, em không đảm bảo an toàn được đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ đợi sẵn ngoài kia…
Từ sau khi Linh Như quay trở lại với ba ruột, nhà Wilson đã yên tâm hơn và không còn cử người theo sau Linh Như nữa vì ông Hoàng Minh đã nhận trách nhiệm này. Tuấn Vũ bắt đầu thấy hối hận khi không cắt cử người bảo vệ cẩn thận. Hi vọng cuối cùng của cậu… đó chính là Hiệu trưởng. Thật may khi thày vẫn đang ở đây.
Tuấn Vũ vội vã bế Linh Như ra xe. Việt Thế và thằng bé lớp 10 cũng vội chạy theo đằng sau. Hình như tên nó là… Cảnh Đạt.

Hai ba con ông Hoàng Minh đã về tới Việt Nam. Khánh Nam bắt taxi về nhà trước vì ba còn tạt qua công ti. Cậu đã vô cùng sửng sốt khi thấy Việt Thế đang… “chạy nhảy” ở sân nhà mình.
- Này, đồ hỗn láo, sao cậu lại ở đây vậy?
- Hơ, thích ở thì ở chứ sao.
Khánh Nam vừa nặng nhọc kéo cái vali theo sau, vừa tiếp tục câu chuyện.
- Nói xem, Linh Như có mất sợi tóc nào không?
Việt Thế nhún vai.
- Tóc thì không… nhưng máu thì có.
Bỏ dở cái vali giữa sân, Khánh Nam hoảng hốt chạy nhanh vào nhà và xồng xộc lên phòng em gái.
- Linh Như, có chuyện gì xảy ra với em vậy?
- Bị đánh chứ sao. – Việt Thế đã đứng dựa vào cửa trả lời thay Linh Như – Bác sĩ vừa băng xong, anh Tuấn Vũ đã đưa ông ta về và mua thuốc luôn rồi.
- Bị đánh?

Một cơn tức giận nổi lên và chạy dọc khắp người Khánh Nam. Đôi mắt cậu hằn lên sự giận dữ khi nhìn thấy cái gật đầu xác nhận của em gái cùng với vẻ mặt tím tái và bàn tay vẫn còn ôm chặt lấy bụng.
- Việt Thế! – Khánh Nam quát lên và nhìn về phía sau lưng – Cậu đã đảm bảo với tôi rồi cơ mà.
- Tôi cũng không ngờ hội nó sử dụng Phương Linh. – Việt Thế kéo cái ghế và ẩy Khánh Nam ngồi xuống như xoa dịu phản ứng.
- Tôi tưởng cậu là nhị ca, cái gì cũng biết chứ?
- Nhưng cái này do Hoài Trang sắp đặt, tôi biết gì? Mà thay vì ngồi đây và sôi lên vì tức giận, cậu hãy nghĩ cách gì đi, nếu “thứ đó” chuyển đến tay hội Khương Duy, Viết Quân rồi thì nguy đấy. Tôi không thể tìm được hai người bọn họ, máy nhà cũng không, di động cũng không. Có vẻ như Hoài Trang rất biết cách sắp xếp.
Khánh Nam nắm chặt tay lại.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không tha cho con bé đấy đâu. Dù nó có là em họ Khương Duy đi nữa.
- Theo đúng kịch bản thì tụi nó sẽ thả em ngay sát giờ sinh nhật Khương Duy cơ – Việt Thế nhìn Linh Như – nhưng anh lại phá ngang thế này… nên không biết sẽ sao nữa.
- Còn đau không em? – Khánh Nam trầm xuống đặt tay mình lên bàn tay Linh Như đang ôm lấy bụng rồi cúi đầu – Anh xin lỗi… Nhẽ ra anh nên về sớm hơn…
Ba đứa im lặng cho đến khi Tuấn Vũ trở về.
- Giờ tính sao đây?
- Em không biết nữa. Nhưng nói thật… nếu giải thích trước về “thứ đó”, liệu… họ có tin em không? – Linh Như lo lắng gượng dậy nhưng Khánh Nam ra hiệu cho nó nằm xuống.
Tuấn Vũ ngả người ra sau.
- Anh cũng không chắc chắn lắm đâu. Hai cái thằng đấy thì… Có khi nó lại nghĩ ngược lại cho mình cũng nên, như là đổ oan cho Hoài Trang chẳng hạn.
- Khánh Nam, cậu nói xem, nếu lúc đó, Linh Như giải thích, Khương Duy và Viết Quân sẽ tin chứ?
Khánh Nam nhíu mày lại nghĩ ngợi, rồi nét mặt cậu dần dần dãn ra thành một nụ cười.
- Hình như tối nay em phải trả lời Viết Quân về lời tỏ tình của nó đúng không?
- Ừm… – Linh Như gật đầu, quả thật chuyện vừa rồi đã làm nó quên mất. Thật may vì sợi dây chuyền vẫn đang trên cổ.
- Vậy em sẽ trả lời thế nào? – Việt Thế tò mò.
- Cậu tò mò quá rồi đấy – Khánh Nam lôi Việt Thế ra – Câu trả lời chỉ mình Viết Quân được biết thôi, cậu mà biết thì lại tìm cách trêu nó cho xem. Mấy hôm nay cậu làm thằng đấy tức điên lên thì phải.
- Tôi chả làm gì cả. Cứ tự nó tức đấy chứ.
- Cậu thì vô tội rồi.
- Khánh Nam, sao anh lại hỏi thế? – Linh Như lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai thằng.
- Anh em mình chơi 1 trò cá cược nhé. – Khánh Nam ranh mãnh.
- Cá cược? – Cả Việt Thế, Tuấn Vũ và Linh Như cùng đồng thanh lặp lại.
- Ừ – Khánh Nam gật gù – Một trò cá cược.
- Anh thử nói xem. – Linh Như nhìn anh trai vẻ dè chừng.
Cậu uống hết sạch cốc nước trên bàn rồi mới lên tiếng.
- Nếu như Viết Quân và Khương Duy chỉ cần đồng ý nghe em giải thích thôi, không biết có tin hay không – Khánh Nam chợt ngừng lại – thì em sẽ phải… nhận lời Viết Quân. Nhé! Bởi vì tối nay chúng mình cũng đã quyết định nói ra việc em là ai rồi mà.
- Còn nếu không? – Tuấn Vũ tỏ ra thích thú hỏi vội.
- Nếu không à? – Khánh Nam ngẩn người, cậu chưa nghĩ đến trường hợp này – Em nghĩ là không có việc “nếu không” ở đây đâu. Chắc chắn hai đứa nó sẽ để Linh Như giải thích. Thật đấy.
- Nếu là cậu thì sao? – Việt Thế nghiêm túc nhìn Khánh Nam – Nếu cậu chưa biết gì về việc Linh Như bị ép thì cậu sẽ phản ứng thế nào?
- Tôi ư? – Khánh Nam nhún vai – Tất nhiên, với 1 bằng chứng “thực” như thế thì tôi sẽ rất hoang mang và tức giận rồi, nhưng tôi đủ sức nghe một lời giải thích. Mà cậu biết đấy, trước giờ hai thằng đấy rất nghe lời tôi mà.
- Anh thử nói đi, nếu họ không chịu nghe em giải thích thì sao? – Linh Như sốt ruột.
- Ừm… nếu không à?
- Nếu không – ánh mắt nó hướng ra ngoài cửa sổ – nếu không, thì em làm gì là quyền của em. Được không?
- OK – Khánh Nam hớn hở – Anh thắng chắc rồi.
- Cậu tự tin thế sao? Khánh Nam?
Ánh mắt của Việt Thế chợt làm Khánh Nam lo lắng
- Ý cậu là sao, Việt Thế?
Tuấn Vũ cũng nhíu mày lại.
- Khánh Nam, em đừng tự tin như vậy. Giải thích không đơn giản như em nghĩ đâu. Lần này là Hoài Trang, một người được cho là có bệnh tim và đặc biệt… – Tuấn Vũ thở hắt ra – đặc biệt là em họ Khương Duy.
- Phải đấy, Khương Duy rất thương Hoài Trang và có vẻ luôn tin tưởng cô ta, có lẽ là… – Việt Thế chợt ngừng lại 1 chút – có lẽ là hơn cả cậu…, Khánh Nam ạ!
Không khí trầm xuống cho 1 sự lo lắng. Việc Hoài Trang đổ lỗi cho Linh Như làm ngã cô ta hôm trước chợt trở lại trong Khánh Nam. Có thể Việt Thế nói đúng… nhưng từ trước tới giờ… Khánh Nam tin rằng, mình có thể nắm được suy nghĩ của Viết Quân và Khương Duy. Hoặc chí ít, nếu như hai đứa nó không tin Linh Như, thì… cậu biết chắc 1 điều: chúng không còn là bạn cậu nữa.

Năm nay Khương Duy tổ chức sinh nhật ở trong nhà thay vì ở tầng thượng hay ngoài vườn như mọi năm. Cũng như sinh nhật Khánh Nam, Khương Duy cũng mời Hội học sinh, bên cạnh đó còn có Minh Phương(cái này là tất nhiên), Hà Ly và Hoài Trang(cái này cũng tất nhiên nốt).
- Mày, đi Mĩ về có quà không đấy? – Khương Duy vỗ vai Khánh Nam.
- Tất nhiên là có rồi – Khánh Nam cười tươi – Hôm nay tao và Linh Như còn tặng mày một món quà đặc biệt nữa cơ.
Khánh Nam vô tình đưa tay khoác vai Linh Như, mặc cho Viết Quân có “khục khục khặc khặc” thế nào đi nữa. Hắn cứ lăng xăng quanh nó.
- Em trả lời đi chứ.
- Anh để cuối buổi xem nào.
- Nhưng… – Hắn vẫn tiếp tục nì nèo.
- Viết Quân!
- Được rồi mà. – Viết Quân ỉu xìu đi ra chỗ Khương Duy mà vẫn không quên liếc nhìn cái khăn đang quấn quanh cổ nó xem có thấy dấu vết sợi dây chuyền đâu không.
Chẳng hiểu c
ó phải Khương Duy vui quá hay không mà có mỗi việc lấy mấy cái ly cũng thiếu đến 3 cái.
- Linh Như, vào lấy hộ anh 3 cái ly, nếu không anh sẽ bắt em uống chung với Viết Quân đấy.
Linh Như đành phải ngoan ngoãn làm theo lời Khương Duy trong khi ngoài cổng có người mang đến một hộp quà và cậu đang kí nhận.
- Gì vậy? – Khánh Nam ngó qua.
- Tao không biết.
- Vậy mở ra xem nào.
- Ừ.
Khương Duy hồi hộp mở quà trong khi cả đám đều đang đổ dồn sự chú ý vào tay cậu.
- Một cái máy ghi âm mày ạ. – Khương Duy đưa lên trước mặt cho cả lũ cùng xem.
- Mở đi, xem có lời chúc nào không? – Lê Dũng hào hứng.
Và cái phút hào hứng ấy đã dần dần lắng xuống, khi mà những lời nói trong máy ghi âm từ từ đi vào trí óc người nghe.
” Chào anh, Khương Duy! Em là một fan hâm mộ của anh. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật anh, em có một món quà thật đặc sắc để bày tỏ tấm lòng mình. Đó chính là bộ mặt thật của princess!”
Cả lũ cố gắng kiềm chế để có thể nghe hết được đoạn băng và… lặng đi khi nhìn thấy Linh Như đang tung tăng mang 3 cái ly ra. Cái nhìn của tất cả như phản ánh phần nào tâm trạng.
- Mọi người sao thế? Đứng im như tượng. Mặt…
Chợt… bàn tay Khương Duy nắm chặt lại hung dữ, vung lên và tát mạnh vào mặt nó.
- Em quá đáng lắm. – Khương Duy rít lên.

Linh Như ngơ ngác đón nhận cái tát đến nỗi nó không biết 3 cái ly trên tay mình đã trôi tuột xuống sàn và vỡ tan từ lúc nào. Nó hết nhìn Khương Duy, lại nhìn những mảnh vụn thủy tinh trên sàn.
- Đừng có dùng cái điệu bộ giả tạo đó ở đây nữa. – Viết Quân gầm lên như thú dữ, cái tát của hắn rất mạnh, mạnh hơn Khương Duy rất nhiều, và mạnh đến nỗi làm Linh Như ngã dúi dụi xuống đất, bàn tay đập vào những mảnh vụn thủy tinh.
- Linh Như!
Khánh Nam là người duy nhất lao ra đỡ lấy nó. Cậu hiểu rằng cơn đau ở bụng không thể làm nó tự đứng dậy, và cậu cũng tự trách mình vì đã không ngăn được sự tức giận của hai thằng bạn.
Linh Như vẫn bàng hoàng, hết nhìn Khương Duy, Viết Quân, nhìn sang Khánh Nam rồi lại nhìn xuống một vài mảnh thủy tinh còn cắm trên tay mình. Những vết xước bắt đầu rỉ máu.

Vòng tay Khánh Nam siết chặt Linh Như làm cho Hoài Trang sợ hãi. Hoài Trang đã không ngờ Khánh Nam trở về sớm thế. Bây giờ… chỉ một câu nói của Khánh Nam cũng có thể làm tất cả kế hoạch của Hoài Trang tan tành.
Viết Quân giật lấy cái máy ghi âm trên tay Khương Duy và ném mạnh vào mặt Linh Như, lúc này đây nó mới nhận ra cái kính của mình đã rơi mất lúc nào. Máy ghi âm… Phải. Nó hiểu rồi…!
Quay lại buổi chiều nay…

- Nói theo những gì tôi yêu cầu. Được chứ? – 1 tờ giấy được đứa cầm đầu dí vào mặt nó – Hãy đọc lại toàn bộ những gì ghi trong đây. Nhanh lên. Trước khi tôi xử con bé này. – Cô ta đá vào người Phương Linh.
Linh Như giật lấy tờ giấy trước mặt mình và lướt qua nội dung 1 lượt, nó hơi nhếch môi.
- Định dùng chiêu này phá vỡ bọn tôi sao?
- Đừng tỏ ra khinh thường như thế, Linh Như. Nó sẽ biến 1 princess như cậu rớt xuống thành cọng rác bên đường đấy.
- Cậu nghĩ bọn họ sẽ tin vào thứ này à?
- Tại sao lại không? Một khi cuộn băng được ghi lại từ chính miệng cậu nhỉ? Với lại mục đích của chúng tôi đâu phải chỉ riêng 3 anh ấy? Còn rất nhiều người nữa, công chúa ạ! Mà thôi, đừng nói nhiều nữa, nói đi. Nhanh lên.
Nó liếc nhìn Phương Linh một lần nữa rồi bắt đầu làm theo yêu cầu của bọn chúng.
Play…
- Ồ không, 3 đứa trẻ ngây thơ ấy chỉ đáng để lợi dụng chứ không đáng chơi.Tiền là trên hết mà. Một thằng chỉ biết huyên thuyên đủ chuyện suốt ngày, một thằng thì công tử bột không biết cái quái gì về cuộc sống, thật ngu ngốc. Và một thằng ra vẻ hiểu biết, bình tĩnh, luôn mỉm cười đầy giả tạo và rỗng tuếch. Nhưng có hề gì, qua mặt tụi nó dễ như chơi ấy mà. Vò nát nhóm 3 đứa tụi nó, lấy lại những ngày giam mình trong trại thanh thiếu niên cho đại ca Việt Tú, trả thù cho việc công ti phá sản. Tối nay phải trả lời Viết Quân, có nên đồng ý rồi mấy hôm nữa xù nó cho biết mặt không nhỉ? Hay là thế này… cứ phá vỡ tình bạn thân thiết chục năm nay của ba thằng đó đã, rồi tính đến chuyện bỏ Viết Quân sau. Vừa shock vì không còn thằng bạn nào bên cạnh, vừa shock vì bị người yêu bỏ, chắc thằng bé không trụ được mất. Kế hoạch của anh Việt Tú đúng là vẹn toàn.
- Vừa ý các cậu chưa?
- Rất chuẩn, công chúa ạ.
- Các cậu không nghĩ tôi sẽ giải thích trước với 3 anh ấy sao?
- Cậu không có cơ hội ấy đâu. – Một giọng nữ khác trong hội cất lên – Đại tỉ luôn biết cách sắp xếp mà. Cậu cứ yên tâm là sẽ không thể tìm được anh Quân và anh Duy trước bữa tiệc sinh nhật, còn anh Nam thì không phải đang bên Mĩ sao?
- Đại tỉ của các cậu cao tay thật.
- Qúa khen, chỉ với việc biết rằng cậu là người của Night, à không, biết cậu là người ở bên cạnh anh Việt Tú, đã đủ để cậu bị hất cẳng ra khỏi nhóm rồi, Linh Như thân yêu ạ.
- Cậu nên nhớ rằng chúng tôi khá thân thiết, các anh ấy không đánh giá thấp tôi thế đâu. – Linh Như nói với vẻ khá tự tin – Và tôi tin chắc, nếu tôi nói tôi bị ép thì mọi người cũng sẽ tin tôi.
- Cậu bị ép ư? Ôi, bằng chứng đâu thế? Ai ép cậu thế? Tự tin đôi khi không phải quá tốt đâu công chúa ạ. Đại tỉ của chúng tôi luôn biết cách tiên liệu mọi việc.Và… chỉ khi nào chúng tôi đạt được mục đích… thì cậu mới được tự do, Princess ạ!

Gương mặt Linh Như không biểu hiện bất kì một sự hoảng hốt nào như tất cả mong đợi nhưng giọng nó như vỡ òa sau một hồi im lặng lắng nghe chính giọng nói của mình trong đoạn băng ghi âm.
- Em cần giải thích chuyện này.
- Giải thích sao? – Khương Duy nhếch mép – Anh nghĩ nó quá rõ ràng rồi.
- Em không…
- Còn muốn dối trá, đặt điều gì nữa đây? Linh Như? – Viết Quân chua chát.
- Hai đứa mày để nó giải thích xem nào. – Khánh Nam quát lên và nhận ra mọi chuyện đang đi lệch tầm kiểm soát của mình khi Khương Duy tiến lên và không ngần ngại đấm thẳng vào mặt Khánh Nam.
- Mày không nghe thấy sao Khánh Nam? – Khương Duy quát lên – Nó có coi mày là gì đâu mà mày phải bảo vệ nó như thế? Nó là người của Việt Tú đấy, mày hiểu không? Mày không nhớ Việt Tú đã làm gì sao?
Linh Như sững sờ nhìn Khương Duy đấm Khánh Nam mà không biết phản ứng thế nào, dù chỉ một cử chỉ nhỏ đỡ lấy anh trai. Nó hét lên tuyệt vọng.
- Ít nhất các anh cần nghe em nói chứ. Là do…
- Anh nghĩ không cần thiết. Em về đi khi tụi anh còn bình tĩnh. – Khương Duy cũng quát lên và thẳng thừng úp cái bánh sinh nhật Linh Như tự làm tặng cho cậu xuống đất.
Đôi mắt Khánh Nam hằn lên tia tức giận trong khi Linh Như ngơ ra.

- Em nằm yên đi, bụng em còn đau mà. – Khánh Nam và Việt Thế cố gắng ngăn cản Linh Như bước ra khỏi giường.
- Không! Em đã hứa sẽ làm bánh sinh nhật cho anh Duy rồi.
Việt Thế có vẻ khó chịu.
- Sao nó không bảo người yêu nó làm cho? Em cứ phải mệt vì nó làm gì? Nghỉ đi! Đến cả đứng em còn không vững nữa kìa!
- Nằm xuống! Linh Như! – Khánh Nam quát ầm lên.
- Em nhào bột rồi, bây giờ chỉ cần nướng và trang trí thôi mà. – Linh Như vẫn bướng bỉnh.
- Để tụi anh làm cho. – Việt Thế ra vẻ tự tin.
Mắt Khánh Nam trố ra.
- Hố! Cậu không phải đến cả nước còn không biết cắm à?
Linh Như bật cười nhìn vẻ mặt thộn ra xấu hổ của Việt Thế rồi nhất quyết đứng dậy.
- Em sẽ làm nhanh mà.

Khánh Nam thấy đau, đau thay cả cho em gái. Cậu nhớ lại nó đã cố gắng thế nào để đứng vững, cố gắng thế nào áp chế cơn đau ở bụng, cố gắng thế nào để tạo ra một chiếc bánh đẹp nhất. Có những lúc đang trang trí bánh, nó ngồi thụp xuống, 2 tay ôm chặt bụng đau đớn. Khánh Nam và Việt Thế đã cố ngăn, nhưng nó nhất quyết làm: “Anh ấy nói chỉ có bánh sinh nhật em làm là vừa ý anh ấy nhất thôi mà!” Nếu có ai không biết, chắc sẽ nghĩ nó thích Khương Duy mất. Cố gắng! Thật cố gắng! Dù cho bàn tay có run run phết kem lên bánh, dù cho hàng chữ: “Happy Birthday!” nó đã phải viết đi viết lại đến 4 lần vì không may cơn đau lại nhói lên…, vẫn cố gắng để làm ra được 1 cái bánh đẹp nhất để tặng Khương Duy. Thế mà…
- Mày dám… – Khánh Nam rít lên vào lao đến Khương Duy.
- Phải! Tao dám đấy! Nó không là gì cả! – Khương Duy đấm lại Khánh Nam – Nó không đáng!

Linh Như thất thần nhìn những cây nến rơi ra rồi cố vớt vát một chút hi vọng mà hét lên.
- Nhưng do chị Hoài Trang…
- Lại Hoài Trang! Em không còn lý do khác sao? – Viết Quân cắt ngang cay đắng – Khéo lần trước cũng là do em đẩy ngã Hoài Trang cũng nên.
Linh Như ngơ người nhìn vào Viết Quân để tin rằng chính hắn vừa lên tiếng. Cơn tức giận của nó dần biến thành một nụ cười. Nó cúi xuống định nhặt cái kính của mình lên nhưng Hoài Trang đã nhanh chân nghiền nát 2 mắt kính. Và vẫn với một sự bình tĩnh đến đáng sợ, nó đứng thẳng lên lặng yên nhìn những giọt máu đáng men theo ngón tay nhỏ xuống đất. Việt Thế đã đúng. Cơn đau lại nhói lên ở bụng như đánh thức nó lúc này.
- Tốt thôi – Linh Như lên tiếng – Bị lộ bản chất rồi thì cũng chẳng cần đến cái kính đấy để ra vẻ ngây ngô, giả nai nữa phải không? – Nó nhìn cái kính đã thành những mảnh vụn dưới chân Hoài Trang.
- Anh không muốn nghe gì cả. Đi khỏi đây ngay! Linh Như! – Viết Quân rít lên.
Nó đưa bàn tay rớm máu lên trước mặt mình và Khánh Nam thấy nó chợt run nhẹ. Nó cứ đứng thế, chăm chú nhìn vào bàn tay, môi khẽ chuyển động thành 1 nụ cười.
- Linh Như! Nói về… – Khánh Nam lên tiếng đột ngột nhưng Linh Như át đi.
- Không! Khánh Nam! Em có anh! Thế là đủ.
Và nó chợt nói nho nhỏ như gió thoảng qua tai Khánh Nam: “Anh thua rồi! Mọi chuyện từ giờ là do em quyết định. Làm ơn, Khánh Nam! Để em! Em xin anh!”

Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là cái tát nảy lửa in nguyên bàn tay rớm máu lên mặt Viết Quân. Hắn khựng lại, cơn giận mà hắn cố kìm nén đã trào ra.
- Em…
- Han Ji Hoo! – Đôi mắt đen phảng phất hình bóng Viết Quân một cách lạnh lùng như trấn áp con người hắn – Vậy mà trước khi đến đây em còn hi vọng mong manh là anh tin em cơ đấy. – Linh Như nói một cách chua chát – Nhưng em đã nhầm. Anh không như em nghĩ… Kết cục do anh chọn… và… em sẽ trả lại tất cả cho anh một cách xứng đáng, cũng như… – Linh Như chợt ngừng lại một chút trước nét mặt chợt ngơ ngác của Viết Quân – cũng như làm anh hối hận về ngày hôm nay. – Nó nhấn mạnh – Hối hận! Han Ji Hoo ạ!
Đôi mắt đen vẫn rọi
thẳng vào hắn lúc này hằn lên hình bóng của 1 Han Ji Hoo hơn là 1 Triệu Viết Quân. Giọng nói của Linh Như chợt làm cho Viết Quân có một thứ cảm giác lo lắng, bất an… và trên hết là sợ hãi.
- Cuối cùng, Ji Hoo, hãy xem lại thứ được gọi là tình yêu của anh đi! Đã tự anh chứng minh điều em nói!

Tất cả vẫn im lặng trơ ra theo dõi cuộc nói chuyện của hai người. Bây giờ thì Linh Như quay lại nhìn đôi mắt vẫn còn vẻ tức giận chiếm hữu của Khương Duy.
- Bộ li em tặng anh hồi trước có 6 chiếc, vừa giờ đã vỡ mất 3. Anh cũng chẳng muốn giữ lại nó nữa đâu nhỉ? – Nó nhếch mép nhìn chiếc bánh kem đang nằm dưới đất rồi từ từ nhấc 2 li rượu ở trên bàn và thả xuống đất sau khi đã uống cạn cả 2 – Chỉ còn 1 li nữa thôi đúng không? Em sẽ đập vỡ nốt cái cuối cùng để anh khỏi phải nhọc sức.
Linh Như nhìn quanh và dừng lại ở ly rượu trên tay Khương Duy. Đúng lúc cậu định thả rơi cái ly xuống đất thì nó chộp lấy khá nhanh, và cũng với một hành động nhanh nhạy tương tự, toàn bộ chỗ rượu đó được hất mạnh vào mặt Khương Duy, sau đó là một tiếng xoảng tan tành.
- Anh vừa đấm Khánh Nam CỦA TÔI. Đây là sự trừng phạt.
Linh Như bước đi. Viết Quân và Khương Duy không nói được câu nào nữa. Dáng người của nó thể hiện một sự thanh thản lạ. Nhưng đột nhiên nó dừng lại.
- À… còn cái này nữa… Trả lại cho anh. Viết Quân.
Nó rút cái khăn trên cổ đặt lên bàn rồi tháo sợi dây chuyền mặt trái tim lấp lánh đã được giấu kĩ sau cổ áo len nhẹ nhàng siết chặt rồi thả lên cái khăn. Câu trả lời mà Viết Quân mong muốn… sao bây giờ hắn thấy nhức nhối thế này?
- Khánh Nam, em về trước.
Đợi cái bóng của Linh Như khuất sau cánh cổng, Khánh Nam mới lên tiếng.
- Tất cả những ai đã, đang, và có ý định làm tổn hại đến em gái Khánh Nam này, thì sẽ không yên đâu.
Khánh Nam đập mạnh tay xuống bàn làm cho chai rượu rơi xuống đất. Hà Ly vội chặn Khánh Nam lại.
- Nam à! Chẳng nhẽ Nam không để tâm bất cứ lời nào của Linh Như trong đoạn băng đó sao? Nó là người của Night, Nam hiểu không? Nó muốn trả thù Nam và mọi người đó.
- Ly biết gì không? – Khánh Nam từ từ hạ tay Hà Ly xuống – Cả những lời Ly nói nữa, chẳng đáng để Nam quan tâm đâu. Và làm ơn, hãy để người ta tiếp tục truyền nhau câu tục ngữ: “Dai như đỉa” thay vì “Dai như Ly” đi. Giờ thì bỏ Nam ra.
- Khánh Nam! – Khương Duy quát lớn tức giận – Tao thừa nhận tao đấm mày là sai nhưng mày ngu quá mức rồi đấy. Mày không thấy mày mù quáng quá mức sao? Mày không thể chấp nhận nổi việc em gái mày đã chết à? Đừng có như thế nữa. Em gái mày! Chết rồi! Còn con bé đó, không là gì cả.
Khánh Nam bật cười nhìn Khương Duy.
- Còn gì nữa?
Khương Duy mím môi lại nhìn vẻ lạnh lùng đối nghịch với cái nụ cười vừa hiển hiện trên mặt Khánh Nam lúc này.
- Em gái mày đã chết. – Viết Quân lặp lại lời Khương Duy – Và mày cần chấp nhận việc đó…
- Bọn mày…- Khánh Nam áp sát Khương Duy và Viết Quân – thì biết cái quái gì? Bọn mày đã không cho Linh Như giải thích, và cũng đã không cho tao lên tiếng bênh vực nó. – Khánh Nam quay sang nhìn Hoài Trang – Một khi ai đó đã dám động đến Linh Như, Khánh Nam này sẽ chẳng bao giờ tha thứ, cho dù đó có là… người vô cùng yêu quí của mày, Khương Duy ạ! Đáng nhẽ tao và Linh Như sẽ tặng hai đứa mày một món quà đặc biệt, nhưng giờ thì chẳng cần nữa rồi. Xét cho cùng thì hai đứa mày cũng không hiểu về điều ấy. Và tao tự hỏi rằng… 2 đứa mày… – Khánh Nam nhìn lướt qua Khương Duy và Viết Quân – chơi với tao bao nhiêu năm nay, để làm gì vậy?
Khánh Nam tiếp tục biến mất sau cánh cổng để lại sau lưng những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Sự im lặng của Quốc Trường trước tất cả lại làm Bảo Đông chú ý. Không ai tỏ rõ ý kiến của mình cả, chỉ là bàn bạc lén lút với nhau, như hoang mang, khó hiểu, bởi vì… niềm tin vào Linh Như của họ vừa bị rạn nứt. Hoài Trang mỉm cười đắc thắng tiến sát đến gương mặt nhợt nhạt đờ đẫn của Viết Quân.
- Anh biết không Viết Quân? Snowfox – cáo tuyết ý mà, nó… không phải mang màu trắng… đó chỉ là vẻ ngoài để đánh lừa thiên hạ, để nó dễ dàng ẩn mình thôi. Em nghĩ… chẳng phải ngẫu nhiên Linh Như lấy nick là snowfox, vẻ ngoài ngu ngơ ấy bấy lâu nay đã che đi bản chất cáo già của cô ta rồi.
(Snowfox…. Là nick của Linh Như).

Hoài Trang tỏ vẻ thích thú trước sự im lặng của Viết Quân rồi rút cái khăn ướt trên bàn, định đưa lên lau đi vệt máu đã khô trên mặt hắn, nhưng Viết Quân gạt đi và bước đến chỗ cái khăn Linh Như để lại, nắm chặt lấy sợi dây chuyền. Hắn cũng dần tan vào bóng đêm.
Trong đêm tối, một cái bóng bé nhỏ vẫn mải miết chạy… như là cuộc chạy trốn của con bé 5 tuổi ngày nào…
Cứ chạy… chạy… chạy mãi mà chẳng biết mình đang chạy về đâu…
Cứ khóc… khóc… khóc hoài mà chẳng hiểu mình khóc vì cái gì…
Em vẫn chạy… Em không biết em đang chạy về đâu nữa… Con đường này dài quá!
Đây là lần thứ hai em rơi nước mắt về một lý do thật khác lạ: vì oan ức. Thật nực cười, phải không anh? Chính bản thân em cũng không biết oan ức có phải lý do chính đáng để khóc không nữa. Em chưa biết đến oan ức là gì… Nó có phải là một việc hết sức bình thường mà người bình thường nào cũng phải trải qua không? Em không biết nữa. Nhưng chưa bao giờ em phải nếm trải cảm giác oan ức nó như thế nào…
Em thấy đau.
Không! Em thấy tức!
Không!
Em không biết.
Em không biết.
Em không biết.
Anh nói đi, oan ức có phải lý do chính đáng để khóc không? Em có quá yếu đuối, hay ngu ngốc khi khóc chỉ vì bị đổ oan không?
Em có nên trách ai không anh?
Em có nên cầu cứu, bám víu vào ai lúc này không?
Tại sao họ lại không tin em?
Tại sao những người bình thường lại phải bắt buộc trải qua sự oan ức? Nó là như thế này sao?
Billy!
Những lúc như thế này…
Anh sẽ làm gì?
Họ là bạn em cơ mà… Vậy tại sao lại như thế? Tại sao lại thế?
Trong mắt họ… em chỉ có thế thôi sao?
Nói đi Billy… Anh… sẽ làm gì?
Chắc chắn anh sẽ không khóc lóc như em lúc này phải không?
Nhưng em biết làm gì đây hả anh? Làm gì bây giờ?
Họ không cho em giải thích.
Em không biết làm sao cả.
Đến cả Han Ji Hoo cũng quay lưng lại với em…
Thế giới này phức tạp quá!
Em muốn quay lại! Em muốn gia đình mình.
Em muốn được bao bọc bảo vệ như xưa, em muốn được đưa đón sau mỗi giờ học… em muốn những bữa cơm đầm ấm có ông bà, ba mẹ và các anh… em muốn có Brian ở cạnh em. Brian sẽ không bao giờ tát em như Han Ji Hoo cả.
Thế giới này đáng sợ lắm.
Em ghét nó. Em ghét nó.
Phải làm gì bây giờ?
Anh ơi! Em phải làm gì hả anh?
Tình bạn?
Tình yêu?
Em có nhất thiết phải cần có nó không?
Nếu như họ không hiểu gì về em…
Nếu như họ không chấp nhận em…
Sẽ thế nào?
Sẽ không cầu xin và quay lại…
Sẽ bước đi mãi mãi…
Ngã rẽ…
Từ đây!
Anh có nhớ không? Billy?
Anh đã từng nói với em rằng…
Phải rồi…
Em sẽ làm theo những gì anh đã làm…
Nó chẳng là gì cả…

Một tình bạn nơi sự ngu ngốc chiếm lĩnh!
Vậy… em không cần nữa.

Một tình yêu nơi sự mù quáng dẫn đường!
Vậy… em không muốn nữa.

Em sẽ từ bỏ…
Phải rồi… Từ bỏ…
Tất cả…
Để… không còn đau nhói trong tim…
Cảm giác chợt vỡ òa …

… chiếc bánh kem bị ném mạnh xuống đất…

… chiếc li mỏng manh vỡ vụn ra sàn…
… cái tát in hình trên má…

… đôi mắt ai kia để cho sự tức giận soi đường…
Anh… đã không giữ em lại…
Anh… đã để em ra đi…
Anh… đã không cho em cơ hội…
Và bây giờ… em sẽ lấy đi cơ hội của anh…
Để cho anh phải hối hận!
Hối hận!
Hối hận cả cuộc đời này!
Han Ji Hoo!

Nó vẫn mải miết chạy… chạy… cứ chạy mãi… trong bóng đêm đang bao phủ lấy mình cho đến khi được 1 bàn tay khác kéo lại.
- Linh Như!
- Anh hai! Hu hu! – Nó gục đầu vào vai Khánh Nam – Em ghét bọn họ! Em không cần bọn họ nữa. Ghét cả Viết Quân nữa. Ghét lắm.
Khánh Nam cởi áo khoác khoác lên người nó. Hai anh em cứ đứng như thế một hồi lâu.
Mùa đông năm nay thật dài và lạnh. Nhưng… vẫn không có tuyết.
Khánh Nam im lặng nghe tiếng em gái nức nở, bàn tay cậu khẽ siết chặt em gái hơn, ôm ghì nó vào lòng mình. Linh Như đã không hề cảm nhận được Khánh Nam đang tức giận đến cỡ nào.
“Sẽ không tha thứ!”

Bữa tiệc sinh nhật Khương Duy kết thúc trong im lặng. Tiếng xì xào dần tan theo bóng tối. Khương Duy loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế sau lưng mình. Cậu như chưa tin vào những gì trong đoạn băng, nhưng hành động của cậu lại nói lên tất cả. Linh Như! Cái tên đó từ bao giờ đã trở nên quen thuộc đến vậy. Quen thuộc đến mức cậu cứ ngỡ rằng, nó đã xuất hiện bên cạnh cậu, Viết Quân và Khánh Nam một thời gian rất dài rồi chứ không phải chỉ mấy tháng ít ỏi. Linh Như đến bên 3 người các cậu một cách tự nhiên chỉ như một cái duyên tình cờ. Đâu có ai biết được đằng sau cái duyên đó là gì chứ? Người của Việt Tú? Linh Như? Em là người của Việt Tú? Câu hỏi đó đã đâm sâu vào cậu ngay sau khi nghe xong đoạn băng. Nhưng Khương Duy không dám hỏi, vì sợ sự thật ấy. Chấp nhận! Nhưng vẫn cảm thấy sợ không dám đối mặt. Linh Như cũng là một phần cuộc sống của Khương Duy. Cậu sao có thể chấp nhận nó là người của kẻ thù được? Người của kẻ đã từng cầm dao đâm vào Viết Quân? Mối liên hệ của 3 đứa các cậu như mật thiết với Linh Như. Viết Quân yêu Linh Như, còn Khánh Nam thì luôn coi Linh Như là em gái. Vì vậy, Linh Như cũng trở thành một phần quan trọng của Khương Duy. Cậu đã tát nó, hành động đó cũng khiến chính bản thân cậu phải ngỡ ngàng. Cái tát đến nhanh và bất chợt. Một sự khinh bỉ trào dâng trong cậu khi đó. Cậu không nghĩ đến bản thân mình đã bị lừa dối, mà nghĩ cho Viết Quân và Khánh Nam. Con bé đó đã định đùa giỡn với tình cảm của Viết Quân. Nó không coi cảm nhận của Viết Quân là gì cả. Khương Duy có thể hiểu Viết Quân đã cay đắng như thế nào khi nghe xong đoạn ghi âm. Mặt Viết Quân khi đó trắng bệch, y như lúc nó bị Việt Tú đâm sâu con dao vào người vậy. Vết thương đó vẫn để lại một vết sẹo trên người Viết Quân. Và bây giờ Linh Như – người mà Viết Quân yêu, lại tiếp tục đâm thêm nó một nhát nữa. Biết bao giờ mới lành được? Vết thương tâm hồn? Khương Duy nhớ khi Viết Quân khụy xuống, tuy nó không kêu ca gì nhưng Khánh Nam thì đã nổi điên đến nỗi tống cổ ngay thằng ranh Việt Tú vào trại thanh thiếu
niên và xóa sổ luôn công ti của ba thằng đó. Cậu không biết từ đâu Khánh Nam có thể tìm được những thông tin buôn bán heroin và những vụ rửa tiền của công ti ấy, nhưng bằng 1 đòn chí mạng, Khánh Nam không những đã tìm ra bao nhiêu tội trạng của Việt Tú ẩn sau việc làm của ba nó mà còn giúp công an bắt được ông trùm lúc bấy giờ. Hình ảnh Khánh Nam hôm ấy khiến Khương Duy khiếp sợ, như một con hổ dữ vậy. Nhưng… ở một mặt nào đó, lại khiến Khương Duy cảm thấy vui. Vì chí ít, cậu biết, cậu và Viết Quân quan trọng với Khánh Nam đến nhường nào. Vậy mà… Khánh Nam của ngày hôm nay thì sao?… Hay bởi vì… Khánh Nam không dám tin vào đoạn băng ấy, Khánh Nam sợ mất Linh Như, Khánh Nam chấp nhận sự giả dối của con bé ấy để lấp đi chỗ trống của em gái mình? “Đã 11 năm trôi qua, mà mày chưa tỉnh sao Nam?” Khương Duy cúi đầu xuống đất nhìn chiếc bánh kem biến dạng trên sàn nhà cùng những mảnh thủy tinh vụn nát. Kết thúc rồi. Tất cả kết thúc rồi. Khánh Nam! Mày chọn con bé ấy? Hay chọn bọn tao? Càng nghĩ Khương Duy càng thấy Linh Như thật đáng khinh bỉ. Lại còn dám đổ tội lên đầu Hoài Trang nữa, chỉ tội cho Hoài Trang, con bé đã hay mặc cảm vì bị bệnh thì chớ, thế mà từ khi nó đến đây, chẳng khi nào được vui cả. Chắc chắn hôm trước Linh Như đã đẩy nó xuống đất, thế mà ai cũng nghĩ là Hoài Trang đã tự buông tay nó ra. Linh Như! Quả là snowfox! Sự tức giận của Khương Duy lại trào dâng khiến cho toàn bộ bát đĩa trên bàn rớt hết xuống đất.

Minh Phương hốt hoảng chạy vào.
- Khương Duy!
Khương Duy dịu lại khi nhìn khuôn mặt lo lắng của Minh Phương. Đột nhiên cậu kéo Minh Phương lại gần mình và ôm thật chặt.
- Khương Duy?
- Duy đau đầu lắm! Chẳng muốn nghĩ nữa. Giả dối. Con bé ấy đã dám làm tổn thương cả Viết Quân và Khánh Nam. Nhất định Duy sẽ không bao giờ tha thứ.
Minh Phương khẽ mím môi đặt tay lên lưng Khương Duy mà không biết nói gì. Nhưng trong 1 góc nào đó, Minh Phương tin Linh Như! Tin lời giải thích chưa kịp thốt ra đã bị dập tắt: “Nhưng do chị Hoài Trang…” và tin… Khánh Nam.
- Duy nghỉ ngơi đi, Phương sẽ thu dọn chỗ này.
Minh Phương đẩy Khương Duy xuống ghế rồi khẽ thở dài nhìn mớ lộn xộn. Khương Duy gật đầu nhẹ.
Vừa thu dọn, vừa nghĩ về chuyện xảy ra vừa rồi, Minh Phương vẫn không tài nào lý giải nổi. Nhưng Minh Phương không muốn nói với Khương Duy những băn khoăn của mình, vì Minh Phương biết, Khương Duy yêu thương Hoài Trang 1 cách ngu ngốc. Hơn 1 tiếng mệt mỏi cũng qua, Minh Phương thở phào nhìn phòng khách giờ đây đã gọn gàng sạch sẽ và tự hào về thành quả lao động của mình. Cô quay đầu lại tìm Khương Duy. Cậu vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ. Có vẻ đối với Khương Duy, điều này là quá sức chịu đựng và quá tải đối với 1 cái đầu không bao giờ phân tích điều gì ngoại trừ những bài toán. Phân tích! Trước giờ là việc của Khánh Nam, Khương Duy chỉ có việc hiểu thôi, còn Viết Quân thì chẳng cần hiểu, chỉ cần làm theo là đủ rồi.
Minh Phương bước lại gần Khương Duy.
- Duy! Duy về phòng đi! Phương nghĩ… Duy nên ngủ 1 giấc lúc này sẽ tốt hơn.
Khương Duy ngước mắt lên nhìn Minh Phương cười buồn.
- Ngủ được sao?
Minh Phương khẽ nhún vai.
- Chỉ là Phương nghĩ thế. Cũng muộn rồi, Phương về đây.
Đoạn Minh Phương quay đầu ra phía cửa, cô cần hỏi chị Mai Chi về những băn khoăn lúc này. Nhưng Khương Duy đứng bật dậy là cầm lấy tay Minh Phương.
- Phương ở lại đi, 1 lúc thôi cũng được.
Minh Phương ngơ ngác nhìn Khương Duy.
- Duy không muốn ở 1 mình lúc này.
Đột nhiên, Khương Duy cúi đầu xuống gần Minh Phương… 1 chút… 1 chút… 1 chút nữa.

*
* *
Khánh Nam bắt taxi đưa Linh Như đến bác sĩ gắp hết những mảnh thủy tinh ra và băng bó 2 bàn tay lại.
- Anh Nam, bạn ấy bị sao vậy?
Cảnh Đạt lấp ló ở ngoài cửa phòng làm việc của ba. Bác sĩ chính là ba của cậu. Khánh Nam nhìn ra, khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn trả lời. Cũng chẳng sao, không trả lời thì cậu sẽ không được biết chắc. Chút xíu nữa sẽ hỏi ba vậy.
= = = = = = = = = = = = =
Linh Như muốn đi bộ về đến nhà. Có thể 2 ly rượu hồi nãy đã ăn vào đầu óc nó… Khánh Nam mỉm cười cõng em gái trên lưng. Cậu không thể để nó thấy cậu đang tức giận. Cậu cần trấn an nó lúc này… vì cậu giờ đây là chỗ dựa duy nhất cho nó.
- Ba chắc đã về đến nhà rồi anh nhỉ? Cũng muộn rồi mà. – Giọng nó nghe buồn buồn.
- Ừ, ba về rồi.
- Vậy khi nào về đến nhà… anh tìm cớ để ba không thấy em nhé.
- Không được, ba sẽ lên phòng thăm em cho coi. Từ khi về ba chưa gặp em mà.
Nó giơ đôi bàn tay quấn đầy băng trắng ra trước mặt Khánh Nam.
- Nhưng ba sẽ rất lo cho em mà.
- Ba sẽ không thích anh em mình giấu giếm ba gì cả.
- Nhưng em không muốn ba lo.
- Không được! Rồi ba cũng sẽ biết thôi. Em buồn ngủ chưa?
- Rồi.
- Vậy em ngủ đi, đó cũng là 1 cách để tránh ba ít nhất tối nay đấy.
Cái dáng 1 thằng con trai cõng 1 con bé trên lưng như nổi bật trên vỉa hè, ai cũng nhìn theo 2 đứa cho đến khi Khánh Nam rẽ vào con đường yên tĩnh dẫn về nhà. Những tòa biệt thự hai bên đường đã sáng đèn ấm cúng. Giờ này ở nhà chắc ba cũng đang đợi 2 đứa như thế.
- Anh hai. – giọng nó lại cất lên nho nhỏ.
- Em chưa ngủ à?
Linh Như phớt là câu hỏi của Khánh Nam, nó tiếp tục.
- Em thích gọi anh là anh hai hơn là anh Bon hay Khánh Nam gì đó.
- Anh thì sao cũng được, miễn là em thích thôi.
Nó lại ngừng lại 1 lúc, Khánh Nam cảm nhận được thân nhiệt của nó đang tăng lên.
- Rất chán.
- Hử? Sao lại chán? – Khánh Nam hỏi lại.
- Hồi mới về Việt Nam… rất chán – Nó dụi đầu vào cổ anh trai – Em lạ con người, lạ cảnh vật, lạ ngôn ngữ, lạ văn hóa. Tiếng Việt trong em khi đó chỉ còn bập bõm tiếng được tiếng không. Không có ai cả, không có ai chơi cùng… bạn bè luôn tỏ ra tò mò về em. Em chỉ học buổi sáng ở trường, thời gian còn lại, em học tất cả mọi thứ, làm tất cả mọi việc. Em học nấu ăn, học khiêu vũ, học ngoại ngữ. Thời gian rảnh em lại đi làm thêm. Số tiền Jimmy và ông bà gửi cho em, em chuyển hết sang tài khoản của Qũy hỗ trợ trẻ em nghèo mà em, mẹ và bà đã thành lập ở châu Phi. Từ khi mẹ mất, chỉ có 1 mình bà lo liệu mọi việc. Em đã làm gia sư… rồi làm nhân viên phục vụ quán ăn. Và…em… đã học tiếng Hàn, học rất chăm chỉ.
Khánh Nam tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Em học tiếng Hàn?
- Ừm… vì anh ấy là người Hàn Quốc. Mẹ nói sau này em sẽ đến Hàn Quốc, và em phải học tiếng Hàn. Tiếng Hàn khó hơn những thứ tiếng khác… chữ viết cũng khó… nhưng em vẫn học. Em làm thêm ở 1 quán ăn mà bà chủ là người Hàn Quốc, cốt để học thêm về phong tục tập quán, các món ăn của họ và cũng để thực hành tiếng Hàn…
Khánh Nam lờ mờ đoán ra 1 điều gì đó… 1 điều gì đó đằng sau sợi dây liên kết mờ mịt giữa Han Ji Hoo và Ginny Wilson.
- Nhưng… em học vì mẹ nhiều hơn vì anh ấy. Mẹ nói em phải học, thì em học. Khi ấy, em không hề có khái niệm gì về sau này. Em học. Chỉ thế thôi. Em còn không nhớ đến sự tồn tại của anh ấy nữa là… à không, em có nhớ, nhưng không sâu sắc. Anh ấy là 1 kẻ thất hứa, và em ghét những người thất hứa. Mẹ bảo em sẽ phải đến Hàn Quốc học 1 thời gian, những em không biết là khi nào, anh ấy đã hứa rằng anh ấy cũng sẽ sang Mĩ học với em, nhưng anh ấy lại không sang. Nên em cũng nói với mẹ em không muốn đến Hàn Quốc. Mẹ đã buồn lắm. Sau khi mẹ ra đi, em đã xin lỗi mẹ rất nhiều. Em định năm lớp 12, em sẽ đến Seoul… Nhưng… em không ngờ em lại gặp anh ấy ở Việt Nam này… cả em và anh ấy đều không nhận ra nhau. Cũng phải thôi. 6 năm nay anh ấy đâu có gặp em? Em không trách… Nhưng hôm nay… anh ấy… Anh không biết đâu… Ji Hoo thực ra không phải người ít nói như anh và Khương Duy vẫn nghĩ. Khi chơi với em, anh ấy nói rất nhiều. Hồi nhỏ, mỗi lần dẫn em đi chơi, anh ấy nói liên tục, không ngừng không nghỉ…

Akiho Yoshizawa - Azumi Mizushima

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog