CHAP 15: LOVE BEACH. SAD BEACH. NIGHT.
TvT sau một thời gian vật lộn với mớ ý tưởng thì Yi đã quay lại rồi đây :v
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
– Oa, biển đẹp – nó vừa leo xuống xe đã phóng như bay ra biển
Lâu rồi nó đã không ra biển. Có 2 chị em thêm Chi là ba người thì rảnh đâu mà chạy xe cả trăm km ra biển (_ _’). Hôm nay được ra biển thì quá vui rồi còn gì.
Trâm Anh nhìn nhỏ em gái rồi cười. Lâu rồi cô cũng chưa đặt chân ra biển, từ khi Rain chuyển nhà. Bất giác, cô lại nhìn Mạnh Hoàng, anh đang chạy theo nó ra biển, anh vẫn cười, cái nụ cười đáng ra chỉ dành riêng cho cô. “Hoàng, xin anh, nhớ lại đi…”
Diệu Chi và Tuấn Kiệt thì…no comment :”> Tay trong tay chạy tung tăng ra biển, nghịch nước, nghịch cát. Trông hai người cứ như trẻ con, một tình yêu trong sáng, không mưu toan bất cứ thứ gì, chỉ biết là, hai con người, được nắm tay nhau, đi bên cạnh nhau, và hạnh phúc.
Hắn thì không muốn nhìn thấy nó và Hoàng bên nhau nên thôi, lướt luôn sang nhà ăn, tiếp tục sự nghiệp nghe nhạc và uống cà phê chờ mấy người kia. Nhìn dòng người ra vào tấp nập, tự nhiên cảm giác trống trải, cô đơn lại ùa về với hắn, nhẹ, nhưng đau.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
7h p.m
Tụi nó thuê 2 phòng. Phòng khách sạn bốn người, nhưng chỉ có ba người một phòng.
Hỗn loạn. 2 từ để diễn tả. Nó bị Trâm Anh đá qua giường Chi, cơ bản là để cô bày sách ra mà ngẫm. Nó xịu mặt:
– Chị xem sách quan trọng hơn em…
– Đương nhiên…! Sách bên chị, em mà có người yêu thì suốt ngày cứ lướt bên boyfriend, chị chuẩn bị trước, yêu sách còn hơn yêu em.
Cô cười tinh nghịch rồi nằm vật ra giường, lật tung mớ sách để tìm được cuốn sách – truyện đang đọc giữa chừng “Có anh ở đây, hạnh phúc cũng ở đây”.
Diệu Chi đang đọc truyện tranh “Shakugan no Shana”. Nghe Trâm Anh nói, nhỏ làm rơi cuốn truyện, đập gối cười như điên.
Nó nheo mắt nhìn cô chị hai và con nhỏ bạn thân, ức chết mất. Lao thẳng lên giường Trâm Anh, lục tung chồng sách, tiểu thuyết rồi ôm cuốn “Cấp visa cho trái tim” phóng xuống bãi biển vừa đọc vừa ngắm trăng, đỡ ức chế.
Hôm nay trăng tròn, sáng lunh linh…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
– Anh không nghĩ em lại thích đọc truyện tình yêu đấy Băng ạ! – Hoàng ngồi xuống cạnh nó, nở một nụ cười.
– A, anh Hoàng, hì, lâu lâu đọc thôi anh ạ – nó giật mình, bắt gặp nụ cười của anh, nó khẽ cười lại, rồi trả lời anh.
– Ra vậy… – anh đáp. Nằm dài ra bãi cát, anh ngước mặt lên nhìn nó. Rất giống, nhưng cũng rất khác.
Từng cơn gió biển khẽ lướt qua, mang theo vị mặn của biển cả bao la. Nó đặt cuốn sách xuống cát, chuẩn bị lao ra chỗ những con sóng nhẹ đang đuổi bắt nhau… Bất chợt, một bàn tay kéo nó lại, lôi nó vào lòng.
Hoàng đang ôm lấy nó từ phía sau, nó bị kéo giật lại ngồi xuống cát.
– Anh…anh…
– Ngồi yên, em không thấy trăng đẹp lắm à? Ngồi với anh, và ngắm trăng… – anh hỏi nó, rồi chỉ tay lên bầu trời.
Gần đó, một bóng người mang váy xanh, đang nắm chặt bàn tay, và một người mang váy trắng, đang nở một nụ cười, nguy hiểm.
Và cách nó và anh không xa, một bóng người lặng lẽ quay đi, chiếc áo khoác khẽ bay vì cơn gió tấp vào, đi, từ từ, khuất hẳn. Nơi mà người đó cất bước quay đi, là cuốn truyện “5 centimet trên giây” – cuốn truyện-toàn-chữ duy nhất mà nó thích, và cuốn truyện, đang nằm một mình, trên bãi cát.
Zzzzzzzzzzzzzz.The_past.zzzzzzzzzzzzzZ
Cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều. Diệu Chi lười biếng quăng cuốn truyện lên giường rồi lết ra mở cửa.
– Thiên Du, cậu sang đây làm gì thế?
– Tớ, muốn…đưa cái này cho con bé hâm kia.
– Nó dưới bãi biển, lúc nãy nó mới vác xác xuống dưới đó. Cậu xuống đó đưa cho “ý nghĩa” – nhỏ nháy mắt tinh nghịch, đủ để hắn hiểu nhỏ muốn nói gì. Trâm Anh cũng giơ bàn tay ra dấu ok với hắn.
– Umk…! – hắn cười rồi quay ra, đi xuống dưới bãi biển
Zzzzzzzzzzzzzzz.The_present.zzzzzzzzzzzzzZ
Trớ trêu, hắn vừa quay đi được một đoạn, thì nó đẩy nhanh Mạnh Hoàng ra. Nó không thoải mái cho lắm, tự nhiên nó có cảm giác có lỗi.
– Mai đi chơi với anh nhé.
– Vâng… Mai gặp anh.
Nó quay lưng bước lên phòng, cuốn sách “Cấp visa cho trái tim” của nó vẫn yên vị trên cát. Hoàng lật ra trang đầu tiên.
Hạ Trâm Anh. Cuối trang còn có dòng chữ kí nho nhỏ, Rain. Anh ngây ra vài giây, cái quái gì thế. Trâm Anh? Nhưng, đây là sách của nó cơ mà. Anh không nghĩ gì nữa, đứng dậy bước đi.
Được vài bước. Lại sách, “5 centimet trên giây”, có chữ kí của hắn, Du, Thiên Du. “Tặng cô bé vừa hâm vừa ngốc. Anh muốn nói, anh thích em”. Hoàng cầm cuốn sách rồi lặng lẽ lên phòng, giấu vào ba lô, rất nhanh, rất nhẹ, nhưng vẫn không qua được con mắt của Tuấn Kiệt…
=====°=====°=====°=====°=====°=====°=====°
∆YiYuo∆
Đã in dấu dép
P/s: nghi vấn tập sau lại có hiểu lầm, nghi vấn tập sau nữa có đánh nhau, nghi vấn tập sau nữa nữa xuất hiện couple mới *hôn gió*. Cho m.n biết sơ sơ trước cho đỡ hồi hộp *cười* =))
CHAP 16: XIN LỖI
*Lon ton* hello ✌ Yi is coming with new chapter of Love School, moazzzz. Love all :”>
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
CHOANG…
Nó vừa trở về, đang tính mở cửa phòng thì giật thót mình vì tiếng động vừa rồi. Hình như là vỡ cái gì đó. Bất giác, nó quay lại. Vỡ? Ở ngay phòng cả bọn thuê riêng để sinh hoạt chung [T/g: bọn này cũng rảnh =))].
Chầm chậm tiến đến căn phòng. Nó mở cửa bước vào, vừa đặt chân qua khỏi cửa thì nó liền rút chân ra. “Quái, gì thế này? Mảnh gương?” – nghĩ một lúc, nó quay ra mang vào chân đôi converse, tiến thẳng vào phòng.
Thứ nó nhìn thấy đầu tiên là hắn đang lấy tay đấm thẳng vào chiếc gương trong phòng. Từng mảnh gương vỡ vương vãi dưới sàn nhà. Tay hắn. Máu chảy, rất nhiều.
– Này, anh bị cái quái gì vậy hả? – nó lao đến giật mạnh tay hắn
– Coi chừng mảnh vỡ – hắn trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi của nó. Âm vực lạnh lùng đến đáng sợ.
– Anh tự xem lại mình đi đã kìa.
– Tôi không sao.
Hắn nói rồi quay mặt đi. Nó đứng đó thì nổi điên lên. Nó ghét nhất những lúc hắn bất cần đời như vậy. Ghét lắm. Và nhìn tay hắn như thế, nó cũng lo nữa…
– Băng tay lại, nếu không máu chảy nhiều, sẽ đau đấy. – nó nói rồi mở tủ, lấy bông băng thuốc đỏ đi đến chỗ hắn
– Tôi không sao.
– Tôi nói băng lại.
– Tôi đã nói là không sao.
– Anh không nghe tôi nói cái gì à? Bớt vung tay đi, đau đấy
– Tôi đã bảo là tôi không sao, không đau không gì hết. Cô đi mà lo cho Hoàng kia kìa.
Hắn hét ầm lên rồi hất tay nó ra. Nó thất thần. Đứng nhìn trân trân vào hắn. Hay. Lo cho Hoàng. Nó đã định từ chối ngày mai không đi chơi với anh. Nhưng hắn nói vậy thì ok. Mặc xác.
Nó quay lưng lại, chạy nhanh về phòng. Lúc nó chạy ra còn va phải Tuấn Kiệt. Nó lấy điện thoại, nhắn tin cho Hoàng. “Ngày mai chờ e, ở bãi biển. E sẽ đi chơi với a, hết ngày…”
– Anh xin lỗi, Băng Băng. Anh chưa đủ can đảm, để nói với em… – hắn nhìn theo bóng của nó, nắm chặt bàn tay của mình, làm máu chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Trời lại bắt đầu mưa.
…
Tuấn Kiệt thấy nó chạy về phòng thì chẳng hiểu cái méo gì. Cậu bước vào phòng sinh hoạt. Khi nãy vừa thấy Hoàng giấu cuốn sách xong thì lại nghe có tiếng vật gì đó vỡ. Nên cậu mới bước đến đây.
Kiệt vừa bước vào thì thấy hắn đứng đó, dưới sàn thì có nhiều mảnh gương vỡ. Lao tới. Rất nhanh. Cậu lay lay vai hắn.
– Này, Du, mày bị cái gì thế? Chuyện này là sao? Hả? Vết thương trên tay mày…
Chưa kịp để cậu nói hết câu thì hắn đã chạy ra khỏi phòng, ra khỏi khách sạn, lao ra màn mưa ngoài kia. Chạy, chạy mãi. Tuấn Kiệt gọi cho Diệu Chi nói nhỏ lái xa ra đường, rồi đuổi theo sau hắn, nhưng % đuổi kịp là vô-cùng-ít. Cho đến khi hắn bất ngờ dừng lại, giữa trời mưa. Mặc cho nước mưa tạt vào mặt, tạt lên vai. Mặc cho vết thương vẫn còn chảy máu…
– Mày có điên không Du? Muốn chết à? – Kiệt lay vai hắn, hét ầm lên
– Chắc tao điên thật. Tao điên vì yêu con bé mất rồi.
– Mày đừng có yếu đuối như vậy nữa được không? Mày là 1 leader mạnh mẽ lắm cơ mà. Mày yêu con bé, tao ủng hộ, nhưng tao cấm mày yếu đuối. Mạnh mẽ lên, mới theo con bé, bảo vệ con bé được chứ?
Hai thằng con trai, đứng giữa màn mưa. Mặc cho cơn mưa đang rơi không dấu hiệu dừng lại. Dưới mặt đây, từng giọt máu đỏ tươi đang bị nước mưa cuốn đi. Không gian lại rơi vào im lặng khi cả hai không ai nói gì nữa.
– Tao, sẽ cố gắng. Mạnh mẽ. Tao, sẽ không để Băng Băng vào tay bất kì ai. Và tao, không để Hoàng, cứ sai lầm như vậy.
Thông suốt. Quyết tâm. Vậy là tốt rồi. Hắn đã hứa với Kiệt sẽ mạnh mẽ trong tình yêu , như mạnh mẽ khi làm Leader. Chi cũng vừa lái xe đến.
– Kiệt, Du, hai người làm gì vậy hả? Lên xe.
– Hắt…xì… Ok, anh lên ngay đây người yêu. – Kiệt trả lời nhỏ rồi lôi hắn lên xe.
Cả 3 người, thẳng tiến đến bệnh viện trung tâm thành phố.
– Người yêu bệnh rồi đấy…! – nhỏ vừa lái xe vừa nói
– Anh không sao. Hắt…xì… Chỉ sợ thằng Du, nó sốt rồi.
Kiệt nói rồi quay sang hắn – lúc này đã dựa đầu vào ghế ngủ. Trán hắn đúng là nóng lắm rồi. Nhưng cũng mừng vì con người mạnh mẽ đã quay lại với hắn, trong tình yêu.
– Hình như Du, không có cảm giác, đúng không. Nói em nghe. – nhỏ hỏi, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ thắc mắc.
– Ừ, có vẻ em thông minh hơn Băng. Anh sẽ kể em nghe =) bây giờ thì tốt rồi, Du đã quyết tâm sẽ “cưa” nhỏ Băng. Tụi mình xong nhiệm vụ, không cần phải cố tình gắn kết nữa.
– Vâng. Bắt đầu thời gian riêng tư ngọt ngào được rồi.
Ngoài trời mưa đã bắt đầu ngớt. Chỉ còn lại tiếng tí tách nho nhỏ của những hạt mưa cuối trong đêm nay…
__________________________________________________
°^YiYuo^°
Đã in dấu dép
P/s: hị hị, các rds yên tâm rồi nhá! Anh Du nhà mình đã quyết tâm cưa bạn Băng rồi, hì hì. Yayyy, phỡn đê = ̄ω ̄=
CHAP 17: MẤT TÍCH
Dạo này lượt vote và lượt view có vẻ tăng *tung bông* mong mọi người luôn ủng hộ Yi ạ *cười*
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
– Chị, con hâm kia đâu rồi ạ? – nó về phòng, đóng cửa, nằn vật ra giường, nhìn quanh không thấy Chi đâu nên hỏi.
– Chị không biết. Khi nãy ai gọi con bé ấy, nên đi ra ngoài rồi.
– Vâng…
Nó quay mặt về phía cửa sổ, nhìn những hạt mưa đang dần ngớt bên ngoài. “Quái lạ, hôm nay tên Thiên Du làm sao ấy nhỉ? Lo cho Hoàng? Hay thật…” – nó nghĩ một lúc lâu, rồi cũng ngủ không biết trời trăng mây đất gì cả.
…
Diệu Chi mở cửa khe khẽ vào phòng, nhỏ không muốn ai thức giấc. Len lén nhìn xung quanh, thấy nó đã ngủ, còn Trâm Anh…
– Em làm gì bây giờ mới về?
– Hơ, chị, dạ em… – nhỏ giật mình, quay sang cô, gãi đầu cười trừ. Đúng là Trâm Anh, khó nắm bắt, không hổ danh là thành viên của tổ chức Black Wing.
– Nói chị nghe…
– Vâng… Blah…blah…blah…
Hai chị em cứ ngồi nói chuyện đến sáng, nhỏ kể chuyện lúc nãy, Trâm Anh thì tiết lộ sự thật của cô cho nhỏ nghe, rồi “bổ sung chi tiết” vụ của hắn do Tuấn Kiệt kể thiếu,… Nó thì vẫn ngủ, ngủ, ngủ và ngủ.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
– Anh Hoàng..! – nó lon ton chạy tới chỗ anh đang đứng. Coi như hôm nay đi chơi xả stress vậy
– Băng Băng… Hôm nay em muốn đi chơi ở đâu nè. – anh nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Thật vui vì nó đã đồng ý. Mai là sinh nhật của nó nên không đi riêng được, nên anh quyết định là hôm nay.
– Ngọn hải đăng…!
…
Chiếc xe mui trần chở nó và anh lao vun vút trên đường, nó đứng dậy, hứng từng cơn gió mặn mùi biển khơi, hò hét không ngừng. Mái tóc nâu nhạt dưới nắng lại sáng lên màu bạch kim, ảo, mà đẹp.
Dừng xe lại trước ngọn hải đăng, nó và anh quyết định sẽ đi bộ lên trên đỉnh. Để ngắm cảnh…!
– Yaaaa, mát quá – nó dang tay, hét lên rồi lon ton chạy quanh ngắm cảnh
– Anh rất vui vì thấy em vui như thế! – Hoàng nói, anh đứng dựa lưng vào lan tan, tay bỏ vào túi quần, nhìn nó.
Hai người cứ đứng nói chuyện, đùa giỡn với nhau rất lâu. Trong một phút giây nào đó, nó vô tình quên mất hắn – bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy, trong bệnh viện…
– Anh, em xuống dưới mua nước tí nhé!
– Ừ, công nhận em khỏe thật đấy Băng.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Bệnh viện trung tâm… Phòng 108
– Trần Thiên Du, đến bao giờ mày mới chịu khỏe lại hả? – Tuấn Kiệt hiện giờ đang rất điên khi vừa nghe tin nó đi chơi với Hoàng.
– Người yêu bình tĩnh – nhỏ lay lay vai cậu
– Bình tĩnh làm sao được, cái thằng bò này đúng là, ngu hết chỗ nói, dầm mưa, mất máu, hazzzza, điên.
I got a heart
And I got a soul
Believe me I will use them both
We made a start
Be it a false one, I know
Baby, I don’t want to feel alone
[18 – One Direction]
– Alô. Gì đó Hoàng?
– Băng Băng, mất tích rồi…
– Cái gì?
– Tao nói con bé mất tích rồi.
Cúp máy, Tuấn Kiệt kéo tay Chi ra xe, chạy nhanh về khách sạn. Câu nói của Kiệt lúc kéo tay nhỏ đi vẫn còn văng vẳng trong đầu nhỏ…
“Băng Băng mất tích rồi. Đừng để Thiên Du biết…”
+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-
ωYiYuoω
Đã in dấu dép
P/s: Kyaaaa, cắt đứt cảm xúc của các thật vuôi ≧﹏≦ Chap này ngắn nên Yi sẽ bù. Ok đừng giận Yi nhá, moazzz *hôn gió*
CHAP 18: GIẢI CỨU
Yayyyy, sau khi finished cái “[One- shot] Bí mật anh và em” thì Yi đã tiếp tục tung chap 18 lên cho m.n nè ~.~ kyaa
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
RẦM…
Cánh cửa phòng rơi xuống, Diệu Chi chạy nhanh vào phòng, nắm cổ áo của Mạnh Hoàng [Yi: chị này mạnh…], hét ầm lên:
– Anh làm cái trò gì mà để Băng Băng mất tích, hả? Nói thì hay lắm, anh không bảo vệ được nó thì làm sao bảo vệ được người-yêu-thật-sự của anh. Chỉ được cái mù quáng là hay…
– Thôi Chi, em đừng như thế! – Trâm Anh níu áo nhỏ, cô không muốn nhỏ trong một phút bốc đồng nói ra tất cả.
– Chị đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Chị chờ người ta nhận ra chị, mà người ta có suy nghĩ gì đâu, bảo vệ hắn ta làm gì? – nhỏ tiếp tục hét lên, cũng may phòng sinh hoạt là phòng kín, nhỏ thật sự không giữ bình tĩnh nổi nữa rồi, đôi mắt xanh trong veo bây giờ đã ngân ngấn nước.
– Chi, bình tĩnh. Việc đầu tiên chúng ta nên làm là tìm xem Băng ở đâu… – Tuấn Kiệt nắm chặt tay Chi, ôm nhỏ vào lòng, có lẽ bây giờ nhỏ cần một chỗ dựa an toàn, vững chắc.
Không khí căng thẳng dần dần xâm chiếm khắp căn phòng. Kiệt vẫn ôm Chi, để cho nhỏ khóc, trút hết uất ức trong lòng. Cả cậu cũng cảm thấy bực Mạnh Hoàng, đâu chỉ riêng nhỏ.
Mạnh Hoàng ngồi dựa lưng vào tường, anh không thể hiểu câu nói lúc nãy của Chi là như thế nào, thật sự lúc này, anh không biết phải làm sao, rốt cuộc, anh có làm điều gì sai không…?
– Uống nước đi, bình tĩnh mà suy nghĩ. – Trâm Anh đưa chai nước khoáng cho anh, rồi tiến về phía cửa sổ.
– Cảm ơn. Trâm Anh, cô cho tôi biết sự thật trong lời nói của Chi đi, được không? – anh khẽ nói.
Cô quay mặt lại, búi cao mái tóc của mình lên để tránh việc gió thổi tung mái tóc làm nó rối lên, nhìn anh một lúc lâu, rồi nói:
– Từ từ, anh sẽ biết tất cả…
…
– Mọi người, bắt được GPS trong của điện thoại Băng Băng rồi. – Chi nhảy cẫng lên sung sướng, sau một thời gian suy nghĩ, nhỏ đã nhớ ra cách này, áp dụng, và thành công.
– Ở đâu? – ba người còn lại đồng thanh.
– Khu X, thành phố Y.
Nghe tới đây, Tuấn Kiệt chợt giật mình. “Đó là nơi bí mật của các bang cơ mà, tại sao Băng lại bị bắt đến đó, chẳng lẽ…”
– Đi thôi…! – Hoàng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuấn Kiệt. Việc cứu Băng Băng lúc này quan trọng hơn.
Chiếc xe màu đỏ lao đi, chở theo 4 con người đang có chung tâm trạng, vô cùng lo lắng. Thời gian dường như trôi nhanh hơn…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Bệnh viện trung tâm, phòng 108…
Hắn từ từ mở mắt, quái lại, sao không có ai thế này. Vừa ngồi dậy, cơn đau đầu đã ập đến, nhìn xuống tay, hắn nhận ra là hắn đang truyền nước biển, trong bệnh viện.
Cái điện thoại trên bàn rung lên. Có tin nhắn. Hắn với tay lấy chiếc điện thoại, mở ra xem….
“Khu X, thành phố Y. Tao đang giữ Hạ Băng Băng. Nếu không muốn nó gặp nguy hiểm, thì đến đây, tao cho mày 30 phút…”
– Băng Băng…
Gượng dậy, cơn đau đầu lại ập đến một lần nữa. Chết thật, lỡ cho hắn mất cảm giác bên ngoài rồi thì cho hắn mất luôn cảm giác đau đầu gì luôn đi. Chán. Hắn giật dây truyền nước ra. Cố gắng chạy thật nhanh xuống nhà xe, chiếc xe hôm qua Kiệt và Chi đưa hắn vào viện vẫn còn ở đây.
Hắn lái xe chạy đi. Thật điên khi Kiệt và Chi không muốn hắn biết chuyện Băng Băng mất tích mà lại để điện thoại của hắn ở lại bệnh viện. Thôi thì thế cũng may…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Nó tỉnh giấc, thấy tay mình đã bị trói ra sau lưng, nó mang máng nhớ lại chuyện khi trưa. Hình như, lúc nó xuống mua nước, có hai người đàn ông lạ mặt, đánh nó ngất đi thì phải. Đúng là nó vẫn còn cảm giác tê tê sau gáy.
Trời cũng đã chập tối. Quái, bắt cóc nó thì kiếm chỗ nào ấm một tí, trói nó ngoài trời như thế này, lạnh thật. Hình như trời cũng sắp mưa…
– Tỉnh rồi à? Băng Băng… – một giọng con gái vang lên, giọng nói này, nghe quen lắm…
– Hoàng Linh?
– Linh, em không được đụng đến Băng Băng, rõ chưa. – một người con trai lên tiếng, không ai khác, chính là Phong, Lâm Hoàng Phong.
– Vâng… – Linh xịu mặt, bước đi đến chỗ Phương Đan và Thanh Hiền, bỏ mặc ông anh kết nghĩa ở lại với nó.
– Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh thích em, Băng à – Phòng lấy tay vuốt tóc nó, nó lắc mạnh đầu – mục tiêu của anh không phải em, mà là Trần Thiên Du…
“Thiên Du ư? Cái tên này định làm gì không biết…”
…
Tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần. Chiếc BMW của tụi nó dừng lại trước khu đất trống, Mạnh Hoàng chạy vào đầu tiên, sau đó là Tuấn Kiệt, rồi mới đến Diệu Chi và Trâm Anh…
Hoàng và Kiệt nhanh chóng giải quyết xong bọn đàn em canh gác, chạy thẳng đến chỗ nó đang bị trói.
Hiện trường lúc này được Trâm Anh chia làm 4 nhóm: nhóm 1 là Hoàng và Kiệt, nhóm 2 là cô và Chi – đang tìm cách lẻn vào chỗ nó đang bị trói, nhóm 3 là những tên đã chết, nhóm 4 là những tên còn sống. Nhưng cô không biết rằng, bên ngoài còn có 1 nhóm khác đang đánh nhau, với một người.
Thêm một tốp khác lại lao ra, đánh nhau với hai cậu con trai. Nhân lúc không ai chú ý, Diệu Chi và Trâm Anh chạy tới cởi trói cho nó.
– Đến lúc này chị không để yên được rồi. – Trâm Anh nói rồi cởi chiếc áo khoác trên người ra, để lộ ra bộ váy không dây, bờ vai trắng, lộ ra hình xăm đôi cánh đen trên vai.
Cô chạy ra giúp hai người kia một tay. Cơ hội thắng sẽ cao hơn rất nhiều.
Sau khi Tuấn Kiệt giải quyết xong người cuối cùng trong tốp vừa rồi, Diệu Chi chạy đến, hỏi han cậu. Chỉ còn một mình nó đứng im.
– Tưởng vậy là xong à? Tiếp tục – Hoàng Phong ra hiệu cho đám đàn em nấp sẵn bên ngoài nhào vô. Người Phong muốn thấy mặt vẫn chưa đến. – F*ck, tụi nó đâu hết rồi, sao không đứa nào chạy vào hết vậy?
– Đại ca, kế hoạch 2, thất bại rồi…!
CẠCH…
Có tiếng lên đạn, phát ra từ sau lưng nó. Một người con gái, giơ súng lên, chuẩn bị bắn…
Hoàng nhìn sang chỗ nó, bất gíac, anh chạy tới, thật nhanh, ôm lấy nó, xoay một vòng…
ĐOÀNG….
———————————————————————————-
‘.YiYuo.’
Đã in dấu dép
GAME SHOW ⭐
Aizzzza ~ Súng nổ rồi kìa *chỉ chỉ*. Hờ hờ, thử óc phán đoán của mọi người xem, ai bị bắn vậy ta? Khoan *lên đạn*, cấm nói bắn Yi đang đứng gần đó ghi chép nhé, Yi bắn chết đấy *bằng bằng*
Good luck! Yeeeee…! = ̄ω ̄=
———————————————————————————-
P/s: chap này Yi diễn đạt không hay, vì Yi không rành viết đập nhau quáng nhau, aizzza ~ Mọi người thông cảm cho Yi nha… Arigato! À, báo cho mọi người một tin là cuộc sống của cái đám hot boy hot girl này chuẩn bị yên bình, quay lại cuộc sống trường học rồi ếy…!
CHAP 19: MƯA, MÁU VÀ NƯỚC MẮT…
Bello minna…! Không biết mọi người có mong chờ chap 19 không, nhưng Yi thì Yi vẫn up *cười vật vã*, yaaaaaa =D
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
ĐOÀNG…
Tiếng súng vang lên, xé tan sự yên lặng vốn có của màn đêm tĩnh mịch [hay đúng hơn là sự hơi-bị-ồn-ào lúc đánh nhau nhỉ?].
Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, một hạt, hai hạt, những hạt mưa cứ nối đuôi nhau tí tách rơi…
Tất cả mọi người đều dừng lại, Diệu Chi và Tuấn Kiệt đang diễn cảnh sến súa cũng ngưng, họ đang quay lưng về phía nó. Trâm Anh cũng thôi không đánh nhau nữa, cô từ từ đưa mắt sang hướng tiếng súng vừa vang lên.
Nó nhắm mắt lại, cảm thấy mình như đang ở trong vòng tay ai đó? Mạnh Hoàng? Đừng như thế chứ, nó không muốn anh vì nó mà một lần nữa gặp nguy hiểm… Từ bé tới giờ, nó không muốn ai vì nó mà bị thương, nhất là những người nó yêu thương.
Thật sự, không biết vì lí do gì, nhưng ngay từ lần gặp mặt trong trường, nó đã xem Hoàng là ANH TRAI, nó có cảm giác Hoàng và chị nó, có một điều gì đó khá mơ hồ… [yayyy, ai nói chị Băng không thông minh nè :”>]
ĐOÀNG…
Một tiếng súng nữa lại vang lên. Từng hạt mưa mỗi lúc rơi một nhiều.
Nó mở mắt, đẩy Mạnh Hoàng ra. Anh vẫn an toàn. Thế nào lại thế? Hoàng không sao, vậy viên đạn đó đi đâu?
Sau khi đẩy anh ra, người đầu tiên nó nhìn thấy, là hắn. Cơ mà hôm nay lạ nhỉ? Gió đang thổi khá mạnh, nó nhìn hắn từ sau lưng, thấy có vẻ khác. Đâu rồi vạt áo khoác luôn tung bay trong gió? Chắc lẽ hôm nay hắn đổi phong cách? Chịu kéo dây kéo áo khoác à?
Cơ mà người vừa nãy định bắn nó, là Thanh Hiền sao? Cô ta đang nằm dưới nền đất lạnh, trên tay hắn, cũng cầm một khẩu súng. Có lẽ nào… [anh Du quá máu lạnh, khoan, hay là Yi máu lạnh cho con đó chết sớm nhỉ? -_- Cơ mà ai bảo con nhỏ đó dám bắn lén nó làm giề. Biến sớm.]
– Này, cô…hết chuyện gì làm…nên…đi lung tung…để mọi người lo lắng…hả? – hắn nói, bước chầm chậm về phía nó, đặt tay lên vai người con gái đứng trước mặt.
– Không cần anh quan tâm…! – nó hất tay hắn ra, quay lưng lại. Có vẻ như nó vẫn còn giận chuyện tối qua.
– Băng Băng, anh…giữ lời hứa rồi…đấy nhé! Hoàng…không sao rồi.
Nó nghe hắn nói câu đó thì giật mình, cứ như là nghe sét đánh bên tai. Nhưng, sao giọng nói của hắn, không còn vẻ cao ngạo, nghịch ngợm như hằng ngày nữa? Nó quay mặt lại, nó như không tin vào mắt mình nữa. Hắn đang từ từ ngã xuống, nó ôm hắn vào lòng, thật nhanh.
– Này, Thiên Du, Thiên Du, anh bị cái gì thế hả? Này…!
Đáp lại câu hỏi của nó là sự im lặng đáng sợ. Gần như hắn đã mất đi ý thức rồi. Nó thấy lo, lay lay người hắn. Bất giác, một giọt nước rơi ra từ khóe mắt nó, không phải là nước mưa. Nó thật sự thấy lo, có phải đây là cảm giác tưởng chừng như sắp mất đi người mình quan tâm?
Tuấn Kiệt buông tay Diệu Chi, chạy nhanh tới chỗ nó.
Cậu vội kéo nhanh dây kéo áo khoác của hắn xuống, để lộ ra vết thương vẫn đang chảy máu. Suy luận của cậu đã đúng, kéo áo lên che vết thương do trúng đạn, ngốc thật. Có điều Tuấn Kiệt không nghĩ cơ thể hắn chịu đựng được lâu như vậy… Không đau, không cảm giác là một chuyện, nhưng ngất vì mất máu lại là chuyện khác.
– Khả năng chịu đựng tăng hơn trước, đáng tiếc khả năng cơ thể chịu đựng được càng tăng thì nhận thức lại càng kém. – Tuấn Kiệt nói
– Cậu nói gì, tớ không hiểu.
– Chuyện đó để sau, đưa thằng này vào viện đã, nếu không sẽ chết vì mất máu đấy. – Tuấn Kiệt nói rồi đỡ hắn dậy – Mọi chuyện ở đây giao cho Hoàng và Trâm Anh.
Nó và Diệu Chi giúp Kiệt đỡ hắn ra xe. Trong đầu nó bây giờ không nghĩ đến việc gì khác ngoài hắn. Biết chuyện sẽ như thế này, biết hắn giữ lời hứa đến thế, đêm đó nó sẽ không nói hắn giúp nó bảo vệ Mạnh Hoàng. Sợ mất một người như anh trai, nhưng lại sắp mất một người gần như là cả thế giới. Ngốc thật.
Trời vẫn đang mưa, nước mắt nó vẫn rơi, nắm chặt tay hắn, nó nhìn vết thương mà khóc nấc lên.
– Đồ ngốc… Anh nghĩ người nằm đây là anh mà không phải Hoàng thì tôi yên tâm à…?
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Khu X, thành phố Y…
Tất cả mọi chuyện xảy ra từ nãy giờ như một cuộn băng quay chậm trước mắt Mạnh Hoàng.
Anh nghe tiếng súng nổ, nghe tiếng mưa, nghe tiếng súng thứ hai. Thấy người nhẹ hẫng vì nó bất chợt đẩy ra. Nghe cuộc nói chuyện chỉ 3 câu của nó và hắn. Chính mắt thấy thằng bạn thân của mình dần dần ngã xuống. Và đây là lần đầu, anh thấy nó khóc nhiều đến thế, lần đầu, anh thấy nó lo lắng đến thế, lần đầu, anh thấy nó ôm chặt một người con trai đến vậy.
Và ngay giây phút này, anh nhận ra, người nó – Hạ Băng Băng – yêu, không ai khác, chính là hắn – Trần Thiên Du.
– Này, điên à? Cậu tính đứng im cho bọn nó nhào tới đập tập thể cậu à? – Trâm Anh chạy tới, đập vai Mạnh Hoàng.
– Không…không có… – anh ngập ngừng, không hiểu lí do tại sao lúc đứng cạnh Trâm Anh, tim anh lại đập nhanh đến thế.
– Thôi nào, Leader đã xử xong, để xem phó bang làm được gì – tên Phong nói [cơ mà ẻm lướt đâu nãy tới giờ ấy nhỉ?] – Mày *chỉ Hoàng* và tao, solo?
– Thích thì chiều.
Leader A&D đánh nhau với phó bang Black Wings, Trâm Anh thì xử những tên còn lại, ai nói là con gái thì không thể đánh lại cả một nhóm giang hồ là-con-trai?
Hiện tại, bây giờ, trời đã rất khuya…
PHẬP…
Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên khe khẽ, Trâm Anh nắm chặt cánh tay của mình, đồng thời cô đá nhanh con dao trên tay Hoàng Phong rồi đá hắn ra xa.
– Này, cậu điên à? Đã nói trận này solo, sao cậu nhảy vào đỡ giúp tôi làm gì?
– Không đỡ con dao này thì chắc bây giờ anh nằm luôn rồi. Anh hứa solo với hắn ta chứ đâu phải em hứa, với lại như trước kia em đã nói, em không chắc mình chơi đúng luật.
Trâm Anh nở một nụ cười. Trong một phút giây nào đó, tất cả những điều vễ người con gái ấy ùa về làm Mạnh Hoàng hơi khó chịu, cách nói này, nụ cười này, cả cái hình xăm đôi cánh, Sun là thành viên của Black Wings, và Trâm Anh…
– Em là…Sun…?
×Lời kể của Mạnh Hoàng×
Từ lúc thấy cái hình xăm đôi cánh trên vai Trâm Anh, tôi đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Ngày chia tay của tôi và Sun, thân phận của Sun, hình như, hình xăm đôi cánh ấy chính là mấu chốt.
Và đến lúc Trâm Anh nhận lấy nhát dao đó giúp tôi, cách Trâm Anh nói, và tôi nhớ, câu nói “không chắc mình chơi đúng luật” là câu cửa miệng của Sun. Và ngay giây phút Trâm Anh cười, tôi đã nhận ra, cô ấy chính là Sun.
Aizzza ~ đáng tiếc là tôi nhận ra em muộn quá, có lẽ những điều tôi làm những ngày tháng qua đã làm em rất buồn . Tôi xin lỗi.
Bất giác tôi lại nghĩ đến Thiên Du, nghĩ đến những lời đã nói với cậu ta sáng sớm hôm ấy, quá đáng thật.
Không biết lỗi lầm này, đến bao giờ mới nguôi…
×Yi tiếp tục kể×
Giây phút nhận ra nhau quả là rất hạnh phúc, Mạnh Hoàng ôm chặt lấy Trâm Anh, anh không muốn cô đi lần nữa.
Đáng tiếc, giây phút lãng mạn của hai người lại chính là giây phút Hoàng Phong lợi dụng để trốn đi.
Mạnh Hoàng đưa Trâm Anh ra xe. Anh lái xe đưa cô chạy thẳng đến bệnh viện. Vết thương ở tay cô để lâu không sơ cứu thì không tốt. Và đến bệnh viện thật nhanh, cũng để xem tình trạng của hắn như thế nào rồi.
Cơn mưa đêm khuya cũng đã ngớt… Chỉ còn sót lại vài hạt nhỏ, tí tách rơi…
======================================================
#YiYuo#
Đã in dấu dép
P/s: xong chap này nghi vấn sẽ có specialc chap 2 nhé =D chap này khá dài đấy :v vật vã chết đi được *cười*
Chúc các bạn online vui vẻ !