Chương 20 : Yêu...
-Cậu...cậu làm gì vậy hả?_Nó chạy tới bên cạnh Long, đưa
mắt trừng trừng nhìn cậu bạn. Haix mặc dù muốn hỏi tại sao cậu ấy lại
đến đây nhưng điều cần giải quyết trước tiên là thảm hoạ mà chàng ta gây ra cho người ta cái đã. Tự dưng không đâu lại bất ngờ đánh người ta như vậy. Thật vô lý.
-..._Phi vẫn không nó gì. Ánh mắt cậu long lên nhìn nó, da mặt đỏ lên như bóc lửa làm nó có vẻ sợ sợ. T^T
-Anh không sao chứ?_Nó ngại ngùng qua sang nhìn Long, vẻ như chuyện lúc này là bản thân nó có lỗi.
-Không sao!_Long đưa tay lau vết máu nơi khoé môi nhìn nó cười vẻ cho nó an tâm.
-Cậu xin lỗi anh ấy đi!_Nó ra lệnh cho Phi. Mặc dù biết thế nào
cậu ta cũng ngang bướng. Cái tính không biết mình sai chỗ nào.
-..._Phi trừng trừng nhìn nó. Xong quay mặt sang nhìn Long vẻ bỏ
ngoài tai những lời nó nói. Khiến nó tức điên, thiếu điều đấm cậu ta một cái.(ước mơ thôi) ><
-Cậu xin lỗi anh ấy đi! Tại sao lạ đánh người khác như vậy chứ?_Cố bình tĩnh. Cấp 1.
-..._tản lơ. Vẫn nhìn trừng trừng Long. Lúc này nó mới biết lời nó nói như gió thoảng qua . Còn hai tên con trai trong tình thế này không
coi lời nó ra gì mà chỉ nhìn nhau trừng trừng như nói chuyện bằng ánh
mắt làm nó thêm bực mình.
-Xin lỗi đi!_Gắt lên. Cố kìm nén Cấp 2. Tiếp tục vs dọng điệu ra lệnh.
-..._Xem lời nói của nó như cái gãi tai.
Tức quá...
-Hoàng Phi! Xin lỗi đi!_Tức giận.Cấp12...bùm bùm...
-..._Quay người bước bước nhanh không nhìn nó một cái.
-TRƯƠNG HOÀNG PHI!!!!_Nó vụt đứng dậy. tức giận hét lên. Bỏ mặc cậu con trai đang ngồi dưới đất. Vụt chạy theo Phi.
Vừa lao ra khỏi mái nhà gỗ thì nó lại thấy thật là điều sai làm
lớn nhất của nó. Vì bây giờ trời đang mưa...huhu...và tất nhiên quần áo
trên người nó cũng ướt như chuột, tóc tai rũ rượi...
Nó hậm hực tóm lấy cánh tay Phi. Một là cậu ta thật là quá quắt
hai là tại đi theo cậu ta mà toàn thân nó ướt rũn như một con ngốc.
-Tại sao cậu lại vô lí và cứng đầu như vậy hả?_Nó cố hét lên, miệng mở to khiến cho mấy giọt nước mưa cứ bắn vào miệng(Khỏi uống nước
haha).
-..._Phi không nói gì cả, cũng không quay đầu lại nhìn nó. Cánh tay cậu hất mạnh tay nó ra rồi bước đi tiếp, không có ý định dứng lại thêm
một lần nữa. Nhìn cậu ấy như vậy nó cảm thấy hình như nó đã sai, nhưng
nó sai chuyện gì chứ?
-Cậu đứng lại đó..._Nó lại hét lên. Nó cố gắng đi như chạy để đuổi kịp bước chân dài của Phi.
-...
-Cậu đứng lại...á..._Nước mưa làm cho nó không biết nước mắt nó có
chảy không. Mà hình như nước mắt nó có chảy. Chảy rất nhiều là đằng
khác. Nhưng tất cả đã hoà lần vào trong làn mưa. vừa hét lên một cách
tuyệt vọng vừa cố đưa lay lên lau nước mắt. Mặc dù nó biết cho dù nó có
chảy bao nhiêu nước mắt bây giờ thì có ai biết đâu. Vì lau nước bận lau
đi mấy giọt nước mắt bướng bỉnh mà nó không để ý đến cái anh chàng cao
to lúc nãy còn bước đi hùng hồn dừng lại lúc nào. Làm nó đang đi chạy mà đâm sầm vào cái dáng to lớn đo. Xuýt chút nữa là ngã. Haix. Hú hồn.
-Cậu..._Nó ngước mắt lên nhìn Phi đang trước mặt mình. Như hình như
cậu trong mắt nó đã bị màng mưa bao phủ nên nó không biết cậu đang nghĩ
gì và tất nhiên cậu cũng không biết nó đang tức quá hay vì một cái gì đó mà khóc.
-Cậu cứ về chơi với anh ta đi! Đi với tôi làm gì._đọc địa, lạnh lùng.
-Cậu...cậu nói gì vậy hả?_Nó gắt lên. Chẳng nhẽ cậu đã thấy...
-Không phải hai người định làm gì hả._Nó không biết cậu đang nghĩ gì nhưng trong lúc này nó cảm thấy cậu đang nở nụ cười mỉa mai thường
ngày.
Bốp.
Bàn tay nó vung lên. Đạnh mạnh vào má người con trai đang đứng trước mặt. Nước mắt nó rơi ra . Không nói gì nó bước đi...Nó thấy đau. Tại
sao những lưòi đáng ghét của cậu lại làm tim nó như có ai đó bóp nhẹn.
Nó đưa tay lên gạt những giọt nước mắt bướng bỉnh của mình. Tại sao cậu
có thể nói như vậy được chứ.
....
...
...
-Anh không sao chứ?_Nó bước đến bên cạnh Long. Cố nở nụ cười thật tươi.
-ưmk._Long gật đầu rồi cũng cười lại với nó. Nó nhìn thấy vết thương bên khoé môi anh đã động máu lại.
-Tôi xin lỗi!_Nó lí nhi. Cái cậu đáng ghét cứng đầu đó chắc chắn là
sẽ không chịu nói những lời này. Vậy thay mặt cậu ta cũng phải xin lỗi
người ta.
-Tại sao em lại xin lỗi?_Ánh mắt của Long có chút lạ lùng làm mặt nó đỏ cả lên.
-Vì cậu ấy đánh anh bị thương. Cậu ấy là kẻ ngang bướng nên không bao giờ chịu xin lỗi người khác cả._Nó lí nhí. Vừa nói vừa lục cái cặp
xách.
-Thay mặt cậu ta xin lỗi?_Long nhìn nó trân trân.
-Không_Nói cũng có cái đúng nhưng...-Chỉ vì tôi cảm thấy có lỗi. Nếu
tôi không đưa cậu ấy về đây thì cũng không có chuyện này vậy nên..._Nó
cố gượng cười.
Lấy trong túi xách ra một hộp băng y tế loại bỏ túi, lấy ra một tấm
rồi gián vào nơi vết thương cho Long. Nó vừa ngẫm nghĩ. “Không biết cậu
ấy có sao không nhỉ?”. Câu hỏi đó cứ lảng vản trong đầu nó cho tới khi
nó giật mình khi Long nắm lấy tay nó. Thật nhẹ nhàng, bàn tay của anh
thật ấm, nhưng không ấm bằng bàn tay ai đó. Vừa nhìn Long trân trân nó
vừa ngẫm nghĩ. Định rút tay về thì cả người nó đã đổ ập vào người của
Long. Cái áo ướt rũn của nó làm cho chiếc áo ba lổ duy nhất trên người
anh ướt theo. Nhưng anh lại ôm nó thật chặt. Làm nó có vẻ bất ngờ xen
lẫn nghẹt thở.
Nó cố vũng ra khỏi người Long, nhưng càng cố thì nó càng bị gìm chặc lại.
-Anh...Anh làm gì vậy?_Nó hét lên.
-Thật sự anh nên bỏ cuộc hay không?_Tiếng nói của Long phả vào cổ
nó nhẹ nhàng, ấm ấm... làm cho cả người nó nóng bừng lên. Những gì anh
nói nó không hiểu. nhưng trước tiên phải thoát khỏi tình cảnh ngại ngùng này đã.
-Anh nói gì vậy...Nhưng trước tiên thả tôi ra rồi nói chuyện
chứ._Hai tay nó dùng sức đẩy nhẹ Long ra như cánh tay anh quá chắcchắn
làm nó cảm thấy sức lực của mình giống như một con kiến đang kéo một con voi( dù nhỏ hay lớn)
-Anh ....Anh có nên bỏ cược không?_Lại câu hỏi đó. Cái giọng khàn đặc của một thằng con trai lại phả vào cổ nó.
-Xin lỗi. Tôi sẽ nói cậu ấy xin lỗi anh. Nhưng anh không sao chứ. Có cần đi bệnh viện kiểm tra...não không?_Nó cảm thấy bực bội. Thật ra thì dầu anh ta bị va chạm vào cái gì vậy. Cậu ta có giàu đến mấy thì không
nên đánh con người ta ra nông nỗi như vậy chứ.
-...
-Anh không sao chứ?_Nó cảm thấy cánh tay của Long đã dãn ra đôi chút.
-haha...
Long đang cúi đầu cười làm nó tức điên lên. Thôi người mới bị đập đầu chỗ nào đó thường hay bị chạm. Không chấp.
-Anh có bị đập đầu chỗ nào không?_Nó mở to mắt. vùng ra khỏi người
Long. Xong cả người nóng giần lên vì lúc này Long càng cười to hơn.
-Không không ....sao_Long đưa cánh tay lên vẩy vẩy với nó như không có chuyện gì nhưng người thì cúi gập xuống cười càng to.
Choáng.
-Anh...anh ...không sao thật chứ! Hay ..._Nó lo lắng cúi đầu nhìn Long.
-Về thôi...haha..._Long cố nịnh cười. Kéo tay nó đi. Mặc cho cái vẻ mặt lo lắng của nó.
Nó bị Long dẫn đi. Trời lúc này đã trong xanh trở lại. Mấy đám mây
hình kẹo bông gòn cứ bước đi chầm chậm trên nền trời xanh thẵm.Có cảm
giác cái nóng lúc nãy đượ mưa làm dịu bớt.
*****************
“Cốc ...cốc...cốc...”_Tiếng gõ cửa cứ đánh lên liên hồi mà cánh cửa vẫn không dịch chuyển.
-Phi..._Nó lí nhí nói.
....
....
....
Im lặng và Im lặng...Dường như trong phòng không có người. mà cho dù có người thì cậu ấy cũng không buồn ra mở cửa cho nó dù nó vì cái tát
hồi chiều.
Nó uể oải nhìn xuống cầu thang. Lúc bước vào nhà nó không để ý lắm
như lúc này đây nó nhân ra là căn nhà tối om không có một bóng đèn.
“Chắc cậu ấy vẫn chưa về nhà” Ý nghĩ loé qua trong đầu nó rồi tự nhắc
nhở mình. “Cậu ấy chắc là giận lắm”. Mặt nó hơi nhăn lại rồi nhìn xuống
chiếc túi nhỏ trong tay mình nãy giờ.
-Thôi để đây cũng được._Nó đưa chiếc túi lên cao, đang định mắc vào chốt khoá cửa thì...
Bất ngờ cánh cửa mở toang. Nó bị lôi tuột vào bên trong. Nhưng không biết là ai kéo nó cả. Vì bị bất ngờ nên nó hét lên một tiếng. Nhưng lại bị bàn tay to mềm mại có cảm giác quen quen giữ lại. Bàn tay có mùi Oải Hương quen thuộc.
Nó không la nữa. Nó biết đó là ai. “Cậu đã ở trong phòng từ trước khi nó về”
Nó bị ném mạnh xuống đống chăn gối ấm áp có mùi dịu nhẹ. Đầu hơi choáng một chút nhưng vẫn có chút bình tĩnh.
-Cậu làm gì vậy hả?_Nó lí nhí. Cả người nóng dần lên.
Khi đã quen với bóng tối. Nó mới thấp thoáng nhìn thấy vẻ mặt của
Phi. Ánh mắt của cậu như phát sáng, có chút kì lạ nhưng lại rất dịu
dàng. Sống mũi cậu cao cao, mặt nó sát cậu đến nổi nó có thể đếm được
hơi thở của cậu. Bờ môi cậu nhếch lên, trong bống tối taoh thành đường
cong quyến rũ. Ánh đèn yếu ớt của cây đèn đường chiếu vào má cậu tạo nên cái vẻ huyền bí lạ lùng.
-Cậu..._Nó thấy cậu vẫn im lặng. Chỉ nhín nó kì lạ nên định hỏi thêm gì đó thì...
Bờ môi nó bị môi cậu khoá chặt lại bằng một nụ hôn thật sâu. Có chút nhẹ nhàng như vẫn quyết liệt. Đến nổi nó cảm thấy không khí trong phổi
mình như bị cậu hút đi hết. Nó đưa tay lên định đẩy cậu ra thì bàn tay
nó bị cậu gìm chặt. Bàn tay ấm áp của cậu ấn tay nó xuống chiếc gối ềm
mại. Đôi môi ấm áp mơn trớn trôi nó, có vẻ thích thú...hừ hừ Quên luôn
cả chuyện buổi chiều.
Nghẹt thở...nhưng nó chỉ muốn thời gian dừng lại như giây phút này đây...Hạnh phúc.
-Nè! Hắn ta còn làm gì nữa không?_Phi dừng lại. hơi thở dịu nhẹ phả vào mặt nó.
-Không_Nó trả lời đôi mắt mở to vẻ ngây thơ.
-Lần sau không được như thế nữa!_Phi nhìn nó, ánh mắt nghiêm nghị vẻ ra lệnh. Ánh sáng yếu ớt chiếc vào khoé môi đang cười vẻ hài lòng vì
câu trả lời của nó hồi nãy.
-Nhưng lúc nãy cậu..._Nó định nói đến chuyện cậu quá quắt ban chiều thì khoé môi lại bị cậu bịt chặt.
********
Rất lâu sau đó cậu lưu luyến một hồi mới thả nó ra...để nó được hít hà cái không khí trong lành.
Nó ngồi bật dậy, cố điều hoà lại nhịp thở của mình. Con sói háo
sắc này...hừhừ..Định giết người ta hay sao vậy chứ. Hai má nó đỏ bừng
lên.
Phi đưa tay ôm từ phía sau nó, cúi đầu hôn vào phần vai trần của
nó làm cho nó thấy nhột, người thì cứng đờ lại. Nóng khắp toàn thân. Hơi thở của cậu phả vào da thịt của nó, có cảm giác âm ấm...
-Lần sau không được đi với đứa con trai nào mà không có tớ nữa.
Tiếng nói khàn đặc của cậu cất lên. Tóc cậu dụi vào vai nó như một đứa trẻ con nhõng nhẽo.
-Cậu đói chưa?_Nó lí nhí hỏi.
-ưmk!_Phi trả lời nhưng vẫn không quên nghịch ngợm lọng tóc phía sau của nó.
-Vậy tớ nấu mì xào ăn nhé!_Nhột.
-Ưmk! Nhưng không được để ớt nhiều đâu đấy!_Cảnh báo, cười gian. =^=
-Cậu...cậu hôm đó không phải cậu không sao à!_Lí hí. Quay phắt lại nhìn Phi.
-Cay lắm đấy nên phải phạt cậu._Phi cúi xuống nhìn cái vẻ trẻ con
của nó mà trong lòng buồn cười. Cúi xuống cắn nhẹ vào bờ môi đỏ mộng của nó, bờ môi có mùi hoa Oải Hương quyến rũ.
-..._Đỏ mặt.
-Đi nào!_Phi đứng dậy. Kéo nó bước ra khỏi phòng. Trong lòng cười thầm.
************************
-Về thôi_Chàng trai đứng dựa vào tường. Điếu thuốc thứ n+1 trên môi đã gần hết. Đưa mắt nhìn cậu bạn có đôi mắt màu cafe buồn buồn đang
nhìn trân trân vào căn nhà trước mặt. Ánh đèn của căn nhà từ từ được bật lên. Giống như phím đàn piano ấn tay xuống phím là tạo nên một tạp âm
vui tai.
Chương 21
-Nhớ đấy! Bữa nào đi đâu thì phải nói vs tớ. Biết chưa hả?_Hắn bặm môi nhìn Di de doạ.
-Hứ!_Di dẩu môi lên nhìn hắn. Hai mắt mở to trông yêu lạ.
-Sao?_Hắn vẫn bặm môi nhìn Di. Nhưng trong thâm tâm “Trong sáng” của
hắn chỉ muốn cắn đôi môi kia một cái. Cho đỡ đáng ghét. Ý lộn “đáng yêu” chứ...khà khà...^^
-Thế sao cậu không nhác nhỡ bản thân cậu đi. Chỉ được cái đi nói
người khác._Di làm điệu hờn dỗi quay mặt tiếp tục đưa đôi mắt to tròn
nhìn lên màng hình ti vi chiếu bộ phim mà cô thích nhất. Nhưng bây giờ
không có tâm trạng nữa. Hứ...
-Tớ thì sao?_Hắn đưa tay lên kéo mặt Di nhìn về phía hắn. Cười cười. Trong cái đầu hắn nghĩ.“ Ha ha..Cậu ấy đang ghen ak...”
-Cậu...cậu..._Di cúi mặt nhìn xuống hai tay của mình đang đan chặt
lại với nhau. Nói lí nhí. Như đang tìm lời nói thích hợp nhất.
-..._Hắn cười cười. Cúi đầu xuống sát mặt Di. Nhìn vào đôi mắt đang bối rối của cô bạn nhỏ.
.
.
.
-Cậu ý! Lúc nào cũng đi chơi đến tận khuya mới về còn có những hôm
không về nhà. Thế mà còn bảo tớ._Di tức dận hết mạnh tay hắn ra. Khi cô
cảm thấy vẻ mặt hắn quá đang ghét. Quay đầu nhìn ra cửa sổ. Vẻ giận dỗi.
-Còn lăng nhăng vs mấy cái cô..._Di tiếp tục nói tiếp. Nhưng vẫng
không để ý đến vẻ mặt đắc thắng của hắn khi hắn đã đoán đứng tâm ý của
cô.
-Cậu ghen à?_Hắn tiến sát lại người Di. Cúi đầu nói nhỏ vào phía sau
tai Di. Lời nói của hắn vừa cách lên thì hai vai di hơi run nhẹ một cái
rồi Di quay phắt người lại. Làm cho hắn suýt chút nữa là bổ nhào ra đằng sau.
-Ai bảo vậy!_Di hất môi lên. Vẻ phủ nhận.
-Cậu ghen thật à?_Hắn lấy lại thăng bằng. Hai mắt cong cong hình bán
nguyệt vẻ gian gian, đôi môi nhếch lê nở nụ cười nửa miệng.
-Ai...ai..._Di nhập ngừng trước câu hỏi của hắn. Ánh mắt và nụ cười nữa miệng muôn đời của hắn làm Di cảm thấy bối rối.
-..._Hắn cúi đầu xuống nhìn xâu vào mắt Di.
-Không nói với cậu nữa._Di cúi đầu xuống lí nhí. Tránh ánh mắt của hắn.
-Ủa! Không ghen sao giận thế!_Hắn nói nhỏ. Kéo chiếc gối sau lưng
mình đặt trước mặt Di. Ngón tay thon dài của hắn xoa xoa vào lớp gối mềm vẻ thích thú.
-..._Di không nói gì vẫn cúi đầu.
-Thôi! Tớ biết rồi! Từ nay sẽ không đi chơi ban đêm. Không quan hệ vs mấy đứa con gái..._Hắn đặt tay lên vai Di. Tỏ vẻ bất lực. Con gái khi
mà dỗi lên thì phát khiếp quá.
-Nhớ đấy_Di đợi hắn nói xong. ngẩng đầu lên. Hai mắt rực sáng, vẻ hớn hở.
-Nhớ!_Hắn gật đầu,cười cười nhìn cái vẻ hớn hở của cô bạn nhỏ. Đúng
là hắn quá ngốc nghếch mới đi thương cái con nhỏ ngốc nghếch kia. Nhưng
bây giờ có hối hận thì đã muộn rồi. Ai bảo hắn yêu cô nhiều đến như vậy. Nhiều đến mức hắn cũng không biết từ khi nào.
-Lạnh không?_Di hỏi hắn. Bây giờ trên người cô là lớp chăn bông quấn
quanh vào người giống cái tổ kén...còn hắn thì ngồi co ro một góc.
-Lạnh!_Hắn gật đầu. Miệng méo xệch. Hắn nhớ vài phút trước, lúc ăn
tối xong, lôi chiếc chăn bông định đắp chung hai đứa thì con nhỏ rắc rối kia nói “Nam nữ thụ thụ bất tương thân”...Lúc đó hắn phát điên lên .
Thầm **** rũa thằng cha nào sáng tác ra mấy cái câu đó. Bây giờ thì hắn
phải cảm ơn vì có mấy câu đó. Mà hắn biết cô cũng quan tâm tới hắn
lắm...haha...^^
Hắn vừa gật đầu xong thì lớp chăn bông ấm áp mang mùi dịu nhẹ quen thuộc của hoa Oải Hưong đã bao trùm lấy hắn.
Bên cạnh hắn, Di nhìn hắn cười thật tương sau đó lại tiếp tục quay
đầu xem tiếp tập phim trên màng hình Ti vi. Hắn cảm thấy xao xuyến. Lần
đầu tiên hắn thấy. Hắn và cô thân thiết như vậy. Cảm thấy cô tự tay đắp
chăn bông lên người hắn, cảm nhận được hơi thở của cô gần hắn nhưng
không có một chút xa cách như ban đầu....Và quang trọng nhất bây giờ cô
đã trở thành bạn gái hắn...(*_ _ )
-Lạnh quá._Hắn đưa tay ôm lấy eo của Di. Cảm thấy cả thân người co
hơi run lên. Sau đó hắn cúi đầu hít hà vào mái tóc của cô. Cái mùi bạc
hà thơm mát.
-Cậu làm gì vậy?_Giọng di lí nhí.
-Hihi...Thích ôm cậu vậy đó!_Hắn cười cười nhìn vào mắt Di. Cúi đầu xuống hôn nhẹ vào vầng trán cao cao trắng mịn của Di.
-Cậu ..._Hai má Di ửng lên ngượng ngùng. Cái biểu cảm lúc này của cô
làm hắn thích thú. Hắn cười hà hà. Rồi véo vào bầu má bầu bĩnh của Di.
-Xem phim kìa..._Hắn nói nhỏ. Nhắc nhỡ.
Di quay đầu lên tiếp tục xem phim. Còn phần hắn cứ mon men hít hà cái mùi mà hắn tham lam suốt thường gian qua...(ac...=>dê)
-Ngày mai mình về nhá!_Giọng Di cất lên làm hắn hơi giật mình. Hắn nghiêng đầu nhìn Di.
-Không thích ở đây chơi nữa à?_Hắn hỏi.
-Không phải. Sắp thi tốt nghiệp rồi. Làm sao mà nghỉ lâu vậy được.
Ngày mai là chủ nhật rồi. Mình về nhà. Thứ Hai đi học...Còn kiến thức
của một tuần nữa. Phải học thôi...Nhất là cậu ấy..._Di cúi đầu tính
toán.
-Thôi cũng được. Càng an toàn...hihi_Hắn gật đầu. Mặc dù muốn tránh
cái chuyện học hành ở đây tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc nhưng cái
quang trọng vẫn là chuyện sảy ra vào chiều hơm qua...Hơi có chút nguy
hiểm.
-An toàn gì?_Di đưa mắt khó hiểu nhìn hắn.
-Haha...không có gì...Thôi xem phim đi. Mai vào viện ròi chiều mai về.
-Umk!_Di gật đầu. Vừa xem phim vừa nghịch ngợm ngón tay đang ôm chặt lấy cô của hắn.
Hắn có cảm giác thật hạnh phúc.
*******************************
-Bố khi nào con về thăm bố lại nhá! Bố phải cố dưỡng bệnh tốt há._Nó ôm chầm lấy bố nó. Cúi đầu thút thít.
-Con nhỏ này!_Bà Liên ôn tồn mắng con gái.
-haha...Lên lại trên ấy thì phải cố gắng học tốt vào con. Còn thi
đại học nữa đấy. Khi nào thi xong thì về đây chơi với bố._Ông Tiền khẽ
đập vào vai nó nhắc nhỡ.
-dạ!_Nó buông ông ra vẻ lưu luyến. Hai mắt nó đã đỏ hoe từ bao giờ. Huhu...nó không muốn xa người bố thân yêu đâu.
-Nhờ cháu chăm sóc con bé nhé?_ông tiền đưa tay lên xoa đầu con gái. mỉn cười nhìn Phi vẻ nhờ cậy.
-Vâng! Chắc chắn rồi ạ!_Phi nhìn ông Tiền cười cười. Rồi đưa mắt nháy nháy điệu nghệ với nó.
-Cậu chủ! Nấu con bé có điều gì không phải với cậu thì cậu cứ điện
thoại nói với tôi. Trong thời gian qua tôi không lên đó được nên con bé
thay tôi. Nhưng khoảng mấy tuần nữa tôi sẽ về lại làm._Bà Liên dịu dàng
nhìn Phi.
-Dạ! Bác không cần lên sớm vậy đâu ạ! Việc nhà cậu ấy làm rất tốt!
-Vậy cũng không được! để mấy tuần nữa tôi thu xếp rồi lên.
-Không cần..._Phi chưa nói hết câu đã bị cái véo mạnh của Di làm cho im bặt.
-Bố mẹ ở lại mạnh khoẻ! Con qua nhà bác Tâm một chút ạ! Trưa con lại ghé vào.
Nó cười cười kéo tay Phi đi nhanh ra khỏi phòng bệnh. Trừng trừng nhìn cậu bạn.
-Cậu điên à! Muốn mẹ biết hả?_Nó cố gằng từng chữ.
-Càng tốt!_phi khoanh hay tay trước ngực nói vẻ bình thãn. Ánh mắt hơi gian gian như tính toán điều gì đó.
-cậu..._Giận xanh mặt.
Chương 22: Chỉ mới bắt đầu...
-Nó đi ròi!_Toàn đánh mạnh vào bả vai của anh. Cái cảm
giác đau do bị đánh không thể khiến cho anh quên đi nỗi đau nơi trái tim mình. Có thật anh nên bỏ cuộc không? Người ta nói .Khi yêu một người sẽ cầu chúc cho người đó hạnh phúc như sao trong lúc này đây anh lại không làm được.
-Này thằng kia! Nghe tao nói gì không vậy hả?_Toàn tức giận.
-..._anh không để ý thằng bạn mà vẫn tiếp tục theo đuổi cái suy nghĩ của bản thân. Chìm đắm trong nỗi đau thấu tim mà không thể dứt ra được.
-Đik m! Mày định làm gì vậy hả? Đừng có giống thằng điên như
vậy!_Toàn nổi khùng nhìn anh bạn của mình. Cảm giác sao lại thấy thương
thằng này quá chừng. Buông lời **** rủa tục tĩu một câu. Thật ra nói mấy từ này cũng không phải là thói quen của anh. Chỉ có điều khi thật sự
bực mình vì kìm nén quá lâu Toàn mới xả ra như vậy.
Toàn bực mình khi nhìn thấy thằng bạn của mình trong mấy ngày qua
luôn có tâm trạng như một kẻ mất hồn và bất lực như vậy. Một thằng con
trai luôn tự tin vào bản thân mình, luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý mà trong lúc này lại biến thành kẻ đang tìm cách trốn chạy với bí mật 10
năm qua hay sao.
-Tao không sao! Mày về đi!_Anh ngẩng đầu nhìn cậu bạn có ánh mắt như muốn đập vỡ bất cứ đồ vật nào có trong căng phòng này. Anh biết Toàn
quan tâm đến anh...nhưng chuyện này không phải nói bình tĩnh giải quyết
là có thể bình tĩnh được.
-Mày nói cho tao biết! Ruốc cuộc thì mày định làm gì hả thằng kia?_TOàn tức giận khi thấy vẻ mặt tiều tuỵ của Long.
-Không làm gì cả? Chuyện này đâu phải tao nói làm gì là làm được
đâu!_Long cúi đầu. đưa tay lên nắm lấy mái tóc mệt mỏi vuốt ngược ra
đằng sau.
-Thì mày cũng phải nói với con bé chứ! Làm gì mà hôm qua để thằng nhóc đánh cho sức môi mà còn bày đặc yêu nó những 10 năm.
-Mày không nói thì người ta bảo mày câm à!_Anh tức giận hét lên.
-Kệ mày tao về!_Toàn lắc đầu nhìn thằng bạn. Đã lâu ròi anh không
thấy nó tức giận như vậy. Trừ cái việc cách đây ba năm về trước.
*********
-Mày dừng lại đi! Đánh nữa là nó chết đấy!_Cậu bé Toàn mặc đồng phục
của học sinh cấp ba nhăn nhún bám đầy bùn đất vì vật lộn đánh mấy thằng
đang nằm liệt sĩ một góc đưa tay kéo thằng bạn đang tức điên đánh cái
thằng chọc ghẹo nhỏ Di trên đường về nhà, làm nhỏ ta khóc lên khóc
xuống.
-Bỏ tao ra!_Long hét lên. Hất mạnh tay Toàn ra. Đánh tới tấp vào mặt
thằng đó. Khiến mặt thằng đó toàn là máu răng mũi lẫn lộn. Cuối cùng
phải vào viện nằm xuốt một tuần liền...(gớm)
Chỉ duy nhất lần đó gần đây nhất Toàn thấy thằng bạn của mình nổi giận như vậy.
Toàn vừa đi ra khỏi cửa phòng, đưa chân đạp mạnh vào cánh cửa một
cái. Xong anh đưa tay vào túi quần zin lấy ra hộp thuốc lá. Ngậm một
điếu bật lửa rồi rít một hơi dài xong nhã ra một cách điệu nghệ.
************************
Sáng thứ hai...
-Hoàng Phi! dậy nhanh lên! sắp muộn học ròi đấy_Nó đưa tay giật mạnh
chiếc chăn bông mà cậu bạn lười biếng kia...(ây da là bạn trai của nó
mới đúng) đang quấn quanh lấy thân hình dài lêu khiêu đó.(Mà bạn trai
khi nào vậy nhĩ. Đã tỉnh tò gì đâu)
-Một chút nữa thôi!_Phi đưa tay giật mạnh lại phần chăn trên tay nó
làm suýt chút nữa nó bổ nhào xuống giường. Nó giận xanh mặt.
-Không một chút gì cả! Ngày đầu đi học mà vậy đó hả?_Nó đưa tay đập
mạnh vào chiếc chăn bông. Dùng hết sức có kéo mạnh chiếc chăn ra.
-ưmk...hay cậu vào đây luôn đi! Sáng dậy sớm vậy lạnh chết được!_Phi
tóm lấy tay nó. Đôi mắt ngái ngủ lúc đầu bây giờ lại cong cong hình bán nguyệt gian gian...
-Akkkkkkkk....không ..._Chưa nói hết lời nó đã bị Phi kéo mạnh làm cho bổ nhào vào lớp chăn bông bên cạnh Phi.
-Ngủ đi!_Phi kéo nó lại gần cậu. Trong khi nó vẫn cố gắng thoát ra
khỏi vòng tay chắc chắn của cậu bạn. huhu...Đáng ghét. Cái con sói háo
sắc này.
-Thả tớ ra! Nhột quá!_Nó hơi buồn buồn ở phía sau cổ. Khi Phi đưa đầu
dụi dụi vào phần gáy của nó. Mái tóc dày ngắn của cậu cạ vào cổ nó làm
nó cảm thấy vừa tức giận vừa ngượng.
-Không! Ai bảo người cậu thơm vậy!_Phi thấy nó vậy thì nhõng nhẽo
giống một đứa con nít hơn. Cúi đầu sát vào cổ nó. Tay kéo chăn đắp kính
người nó rồi đưa tay vòng ôm chặt lấy eo nó. Mặc cho nó cố dẫy dụa cỡ
nào thì cậu vẫn tiếp tục hts hà cái hương thương dịu nhẹ và cảm giác ấm
áp rồi chìm vào giấc ngủ...
-Nè..._Nó cảm thấy vui vui khi được cậu ôm như vậy. Cái cảm giác ấm
áp, có chút trẻ con mà cậu phát ra làm tim nó đập khẽ. Hơ thở của cậu
phả vào cổ nó đều đều, nóng ấm. Vòng tay ôm eo nó dịu nhẹ nhưng cho dù
có dùng sức cỡ nào thì nó vẫn không thoát ra được.
-Nè...Phi!_Nó lại lí nhí nói. Nếu không dậy đi học sớm thì e hai đứa nó phải đứng tường ròi. Với lại dù gì nó cũng là lớp trưởng. Từ trước
đến giờ cứ gương mẫu chứ có đi học muộn bao giờ đâu.
-...khò khò..._BÙM....BÙM...Ngủ mất tiu.
-Nè..._Nó giật mình quay nhìn sau lưng thì....Anh bạn của nó đang
ngủ ngon lành mà không để ý đến nó gọi giật mấy lần. Tức quá đi mất.
Hai hàng mi của Phi dài và cong ngắm nghiềm lại. Cái sống mũi cao
cao thở nhẹ từ từ. Bờ môi cong cong mím chặt lại trong quyến rũ. Nó đưa
ngón tay nhỏ của mình sờ nhẹ vào má của Phi. Nước da trắng mịn không có
chút vết tít nào, vừa chạm vào thì ngón tay nó như muốn tan ra.
Sao con trai lại đẹp hơn cả con gái cơ chứ...huhu(tủi thân) T^T
-Nè ! Làm gì vâyh hả_Phi nắm lấy ngón tay nó. Mắt không mở ra nhưng môi thì khẽ nở nụ cười gian gian.
-Không! Không làm gì cả..._BỐi rối! Như làm việc xấu bị bắt. Nó giật mình rút ngón tay về nhưng không sao rút được. Cố thêm chút sức nữa
chắc được. ^^
-Thật không_Hai mắt Phi bình thãn nhìn nó. Bình thãn đến độ nó cảm thấy như chuẩn bị có điều gì đó sảy ra.
-Thật...thật..._Nó mở to hai mắt chắc chắn. HUHU...Chết mất thôi. (*_ _ )
-..._Hai mắt Phi cong cong hình bán nguyệt, khoé môi nhếch lên cười nửa miệng gian gian.
-Thôi! Muộn học rồi..._Nó lắp bắp chống tay định ngồi dậy thì cả
người nó lại bổ mạnh lại xuống...Nhưng điều quang trọng bây giờ nó không phải ngã vào đống chăn như lúc nãy mà gã ngay vào người Phi. Tất nhiên
lí do nó ngã là tại cậu bạn đáng ghét kia kéo nó.
-Cậu không thành thật chút nào cả?_Phi nhìn vào mắt nó cười cười.
-Cậu...cậu...thành thật cái gì chứ. Đồ ...đồ khùng...!_Nó ngượng
ngùng quay đi. Có nói ra từng tiếng. Dù nó có cố ngồi dậy thì với sức
lực của một đứa con gái vẫn chỉ bằng con số không. T^T
-haha...Ngố chết được!_Phi đưa tay cốc lên đầu nó một cái rồi ngồi
bật dậy. Còn nó thì thót tim hai mắt mở to khi Phi cúi đầu xuống sát mặt nó. Kèm theo đó là nụ cười gian quen thuộc.
-Cậu điịnh....định làm..._Chưa nói hết cậu thì nó đã nhắm tít mắt
lại vì sợ hãi. Có cái gì ươn ướt đặt khẽ vào trán nó. Dịu dàng.
Nó mở trừng mắt nhìn Phi đang cười nhìn nó. Khuôn mặt cậu được anh
sáng yếu ớt cố gắng len lõi qua lớp rèm cửa màu kem để tiến vào căn
phòng hắt lên. Hai mắt cậu dường như phát sáng, khoé môi nhếch lên cười
cười được ánh sáng hắt lên những phần tối như bức tranh mà người ta đánh bống bằng bút chì. Cảm giác không rõ nét lắm.
-Thôi! Đi học nào! muộn ròi!_ Phi kéo tay nó lôi dậy. Rồi cậu bước xuống giường trong tình trạng hết sức ...sức...
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.........’’’’’’’’..........Cậu không....akkk mặc áo...._Nó đưa tay lên bịt chặt hai mắt lại. Hét lên.
-Vợ yêu! Em làm seo mà hét lên ghê vậy!_Phi cười gian gian nhìn bản thân rồi lại nhìn nó vẻ “chuyện bình thường như cơm bữa”
-Ai vợ yêu hả_Nó gằng từng chữ. Mở to mắt trừng trừng nhìn Phi. Sau đó...
-Sao..._Phi nhìn nó cười cười đắc thắng.
-Cậu...mang áo vào! Nhanh lên._Nó tóm chặt hai mắt. Ra lệnh. Mặc dù rất giận cái cách Phi gọi “vợ yêu” lúc nãy nhưng cái quang trong vẫn là chuyện ô nhiễm mắt này.
*************************
Vật lộn với cậu chàng này cả buổi sáng nó mới đặt chân tới trường
được an toàn. Phi bắt nó đứng đợi cậu ngoài hành lang rồi cả hai cùng
vào lớp.
Nó ra vẻ chống đối nhưng vẫn không thể nào hơn cái anh chàng đáng ghét kia được...haix...!T^T
-Trần Phương Di!_Cái giọng mà muôn thủa cho dù có lên thiên đàng
thì nó cũng không thể nào quên được. Tim nó đập thình thịch...Mạch máu
trong người hoạt động hết công xuất. Hai mắt mở to, hai tay nắm chặt
lại...Bộ não đang hoạt động mạnh để tìm cách giải quyết vấn đề...Và tất
nhiên phải ở thế phòng thủ...
Chương 23: Sự xuất hiện của Tiểu Hắc Ngọc
-Di Di! Vợ yêu đợi lâu không?_Cái giọng bỡn cợt khiếm nhá của Phi vang lên làm nó khẽ giật mình có chút tức giận vì tiếng “Vợ
yêu” ghê rợn. Nó thoáng giật mình thêm một cái nữa khi có cảm giác lành
lạnh phía sau cổ. Thầm nghĩ “Nếu nó biết chuyện hôm trước không phải là
sự thật...Á quên! Hôm trước không phải là sự thật như hôm nay là sự thật haha...” Nỗi lo lắng trong lòng nó kết thúc và thay vào đó là sự tự tin mãnh liệt chưa bao giờ nó có...kaka ^^
Nó quay người lại, nở nụ cười mà nó cho là đẹp nhất. Đôi mắt sáng lên tỏ vẻ vui mừng nhìn Phi đang đi tới, trên tay cậu là cái balô to tướng
của nó.
-Không! Không lâu!._Nó lắc đầu cười cười một cách dễ thương. Cái dáng vẻ của người đang yêu hiện rõ qua hành động của nó(Chắc vậy = =*)
Xong quay sang tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cái người đứng cách đó
không xa, đang nhìn nó với vẻ mặt hết sức quái dị. Hôhô.^O^!!
-Ồ! Hắc Ngọc tiểu thư sao cậu lại ở đây?_Bình tĩnh, nó nheo mặt nhìn
vẻ mặt càng kì quái hơn của con nhỏ mà bấm bụng nén cười. haha...Lần đầu tiên nó được trông thấy vả mặt thú vị của tiểu yêu tinh. Nếu bốn nhỏ đó mà được trong thấy thì chắc ở đây thành sở thú mất. “Ơ! Mà seo nó lại ở đây! Có âm mưu nào không nhỉ?”. Vất bỏ suy nghĩ ban đầu nó bấm bụng
phòng thủ.
-Ồ! Chuyện đó hả? Mình là học sinh mới!^^_Con nhỏ cười đểu dệ sợ. Hai mặt nó nhấp nháy iu kìu....=>Thấy mà ghê. Nhưng quang trọng cái câu
phát ra ngọt ngào từ miệng nhỏ làm nó khẽ giật mình, gai óc nổi hết cả
lên...”Học sinh mới”
-Học sinh...mới! Trường ...trường này sao?_Hai mắt nó mở to. Tay bám
chặt vào lớp vạc váy làm cho mấy xếp li ngăn nắp trở nên nhăn nhún lại.
Mồi hôi con mồ hôi mẹ túa ra sau lưng như tắm. Cảm giác rùn rợn vì cái
câu như “Phán sét cuốt cùng” làm nó không giám đưa cả tay lên lau đi mấy giọt mồ hôi chết tiệt trên trán. Biết thế sáng bỏ mái trước xuống. Nếu
mồ hôi túa ra cũng không ai thấy. Hứ. Đằng này cột đuôi ngựa lên cao để
trán cao như vậy...huhu T^T
-Ồ! Thế từ nãy giờ cậu không để ý bộ đồng phục trên người mình sao!
Hay giữa bộ đồ trên người cậu và bộ trên người mình có sự khác nhau quá
lớn!_Nhỏ cười đểu khi thấy phản ứng của nó như vậy. Nở nụ cười yêu quái
mà nó ghét nhất. Ánh mắt nhấp nháy nhìn bộ đồng phục trên người nó.
Thấy nhỏ đưa mắt nhìn mình thì nó theo phản xạ cũng đưa mắt trông
theo... Huhu...Bây giờ nó mới để ý bộ đồng phục trên người nó hơi nhăn
nhăn nhìn nó ghê ghê...Còn trên người nhỏ ta thì bộ đồng phục sáng lấp
la lấp lánh. Chiếc áo sơ mi tay ngắn có nơ lụa mà xanh dương nơi cổ,
chiếc váy xếp li cùng màu với nơ . Trông đến hoàn mĩ. Seo cùng một bộ
đồng phục, cùng một cỡ mà sao vào người con nhỏ này lại...
Huhu...(tủi thân) TT^TT...
Nó đưa mắt sang nhìn thủ phạm đã gây ra bộ dạng này cho nó. Hai răng
kêu lên ken két. Phi đang nhìn nó cười cười gian gian như chuẩn bị làm
một viậc gì đó. Nó trừng mắt lên hỏi cậu nhưng cậu chỉ bước lại đứng
trước mặt nó, không trả lời. Đưa tay phủi thẳng chiếc váy hơi nhăn của
nó, nhìn nó với nụ cười ấu yếm. Sau đó chỉnh lại vạt áo sơ mi, chỉnh lại chiếc nơ cổ rồi nở nụ cười và đặt trên trán nó một nụ hôn bất ngờ.
-Xin lỗi! Rại sáng nay tớ không để ý đến cậu đang mặc đồng phục mà ôm ngủ như vậy!_Âu yếm không còn gì hơn.
“Ôm”... “Ngủ”...Mặc dù đó là sự thật nhưng...T^T...
Sìu...Mặt nó đỏ bừng lên, hai mắt mở to, người cứng đờ , miệng nhấp nháy không biết nói gì hơn...
Im lặng và im lặng...Hành động của Phi gần gũi đến nỗi mấy đứa con
gái quanh đó đứng đực tại chỗ. Đứa đang ăn sáng thì há hóc mồn cả ra.
Đứa mua nước ở máy bán nước tự động thì bỏ tiền sớt luôn xuống đất....
“Trời sập rồi tôi ơi”...Dù gì Phi cũng là HotBoy của mấy đứa con gái
này...chắc chắn vài giờ sau nó không còn đất mà sống nữa
mất...huhu...TT^TT.
.
.
.
-Ai đây! Em yêu?_Phi đưa tay vòng ra sau eo nó, Cười cười. Ở trường
mà cậu ta làm như ở nhhà vậy. Bây giờ nó chỉ muốn giết chết con người
này ngay lập tức...Sao lúc này mà cậu ta còn đùa giỡn được cơ chứ.
Nó nghe xuong quanh đó có tiếng sầm sì. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc
sống lưng, Ánh điện bắng từ mọi phía nhắm vào một mục tiêu là nó. Nhưng
tất nhiên nó phải bình tĩnh. Ai bảo người yêu đáng ghét của nó là một
HotBoy...và cái con nhỏ Hắc Ngọc tiểu yêu kia đang cưồi khẩy khi nhận ra diễn biến xung quanh. (haix...Trừ một người không để tâm đến đó là cậu
bạn Hoàng Phi đáng ghét kia) Nhỏ cười khẩy như đang chờ đợi xem màng
kịch sắp tới.
Nhưng ruốc cuộc con nhỏ này ở đây làm gì? Từ hôm nghe tin nhỏ về nước thì nó đã có cảm giác không an tâm cho lắm(Chỉ một chút thôi nhé. Vì
cảm giác không an tâm của nó để dần cho cậu bạn trai háo sắc)
-Hôm trước chúng mình đã gặp tại buổi tiệc ở biệt thự ngoài biển
ấy!_Nó bình tĩnh. Nở nụ cười gượng. Vất hết cái cảm giác rùn rợn. Nhưng
tức giận vì bàn tay Phi vẫn ôm ngang eo nó.
-Ồ!_Phi cười cười nhìn nó xong lại quay đầu nhìn Hắc Ngọc:
-Chào mừng bạn mới!_Phi cười cười thả eo nó ra xong đưa tay ở thế
bắt tay chào mừng nồng nhiệt. Nhưng nó thấy cái vẻ khó hiểu của con nhỏ
Hắc Ngọc có cái gì đó... Ak giống cái hôm tới dự tiệc.
Nhỏ đưa tay nắm nhẹ lấy tay Phi. Cười nhếch môi. Sau nhìn nó với ánh mắt khó hiểu nhưng làm nó thấy ghét ghét ánh mắt đó.
-Anh quên em mau thật!_Nhỏ cười cười âu yếm nhìn Phi. Làm nó ghét ghét.
-Ồ! Tôi thường không cố gắng nhớ những thứ không đáng nhớ!_Phi thả tay nhỏ Hắc Ngọc ra. Quay sang nhìn nó ấu yếm.
-Anh..._Mặt nhỏ đỏ cả lên. Làm nó thick thú...hahaa....
“Reeeeeeeeeenggggggggggggg...............”_Tiếng chuông báo giờ vào học kéo dài. Rất may là nó không bị muộn học haha.
-Phương Di!_Định quay sang dục Phi vào lớp thì sau lưng nó có tiếng nam sinh gọi vọng. Nó biết là ai.
Quay nhanh nở nụ cười tươi rói với cậu nam sinh đang đi đến gần nó.
-Duy! Cậu đi đâu vậy?
-Ưmk! Tớ đí lấy sổ điểm cho cô Maria(Cô giáo dạy tiếng anh mà nó cũng quen).
-Thế hả...hihi_Nó cười ngốc nghếch không để ý đến vẻ mặt tức giận của Phi và nụ cười nhếch mép của Ngọc.
-Cậu về khi nào vậy? Không báo với tớ một tiếng_Duy đưa tay đẩy đẩy
cọng kính cọng vàng trong rất lãng tử của cậu.( Nói thêm nữa. Duy là
Hotboy thứ hai của trường nó vì cậu học giỏi, tính tình hoà đồng nhưng
điều quang trong nhất là đẹp trai và lúc đến trường thường đeo cọng kính trong rất tri thức. Mặc dù cậu ấy không bị cận gì cả. Nên fan nữ trong
trường đặt tên cậu ấy là “Hoàng tử kính cận” hhaa...nó thấy cái tên nghe cũng có duyên.) ^^
Nó quen Duy trong một cuộc thi Hùng biện của trường...hihi...Lúc đó
nó khâm phục cậu cái khoảng trả lời nhanh với chỉ số IQ hơn 200. Sau đó
thì nó cũng không biết thân với cậu ấy từ lúc nào...*^^*
-Hôm qua! Hihi! Tại thấy phiền cậu suốt tuần qua nên định gặp cậu ròi nói lun ý mà_Nó cười ngọt ngào.
-Phiền gì đâu! Bạn bè mà..._Duy nở nụ cười để lộ cái răng khảnh có duyên.
-Vào học rồi!_Phi đằng hắng. Giật bàn tay nó mạnh một cái suýt ngã.
Nó quay sang trừng mắt nhìn Phi.
-thì tớ chuẩn bị vào đây! Mới 15 phút đầu giờ ak`!_Nó chu môi. Cố cãi. Nhưng vẻ mặt Phi càng dữ tợn hơn. Khiếp.
-Cậu vào lớp đi! Tớ cũng phải đi đây. Sắp vào tiết rồi! Ra về
gặp._Duy cười cười nhìn nó vẻ an ủi. Xong quay sang nhìn Phi vẻ khó
chịu. Í! Ít khi nó thấy Duy có vẻ mặt đó.
Nó đưa tay vẩy vẩy với Duy.
-Bye! chiều..._Chưa nói hết câu đã bị Phi kéo giật mạnh. Quá đáng.
-Tần Khánh Duy!_Giọng con nhỏ đáng ghét vọng lên sau lưng nó. Nhưng
bất ngờ bây giờ không phải gọi tên nó mà là gọi tên cậu dạn đang đứng
trước mặt nó.
Nó thấy Duy giật mình một cái. Rồi nhìn con nhỏ sau lưng nó với vẻ
mặt khó chịu, có đôi chút kì lạ. “Hai người này quen nhau sao?”
Duy quay sang nhìn nó cười cười rồi bước đi nhanh qua người nó.
-Chiều gặp nhé!_Duy vẫy tay nói vọng lại. Xong bước ngang con nhỏ
đang có nụ cười nhếch mép đáng ghét. Nhỏ chạy theo phía sau Duy. Con nhỏ nói nhỏ gì đó với Duy.
Điều nó đang bất ngờ bây giờ là “Hai người này quen nhau sao?”...
-Đi thôi._Phi tức giận kéo mạnh tay nó bước đi. (Ghen ý mà)^^
-Từ từ..._Nó lí nhí. Để lấy thăng bằng thì bắc buộc nó phải bước nhanh theo Phi. ặc . Cao mét 8 bước chân dài khiếp....
“Hai người đó quen nhau.....”
Chúc các bạn online vui vẻ !