Truyện Teen - Nhỏ đáng ghét...Em đã cướp trái tim anh rồi - trang 22
Áng mây thứ 46 : Vị khách quen Nên mất 1 vài thứ và xa rời 1 vài thói quen để bắt đầu 1 cuộc sống mới - Hơn là ngồi chấp nhận 1 ngày nào đó sẽ mất tất cả.Hạnh phúc đâu hẳn là một đoạn kết hoàn hảo.Vì có thể phía sau đoạn kết đó là một tập cuối đầy thương đauNhớ những gì đáng nhớ.Quên những gì cần quên.Thay đổi những gì có thể.Và chấp nhận những gì đã mất… Cơn sốt làm cho con người ta mê man trong đống kí ức đau buồn. Vầng trán nóng bừng bừng như thiêu đốt cả thân thể Vĩnh Khoa, đôi mày khẽ chau lại, hơi thở nóng hỏi phả ra không trung. Hàng mi cong từ từ hé mắt, vẻ mệt mỏi lộ rõ hơn bao giờ hết. Đôi mắt đỏ ngầu làm quen với vầng sáng quanh mình. _ Tỉnh rồi à? Đặt tô cháo xuống chiếc bàn nhỏ, Chính An ngồi xuống cạnh giường, chất giọng trầm trầm pha chút ưu tư thoát ra : _ Cậu mê man 1 ngày rồi. Cứ nghỉ ngơi đi, cậu vẫn còn sốt cao lắm. Đôi mắt đỏ ngầu như nhớ đến điều gì đó, đưa tay kéo tung chăn và nhỏm người dậy với chút sức lực ít ỏi. Nhưng… vết thương từ bàn tay lại nhói lên khiến Vĩnh Khoa nhăn trán và thở mệt nhọc. Rầm! Cả thân hình anh tuấn ngã nhoài xuống đất, ngược với hướng của Chính An đang ngồi nên Chính An không nhìn thấy. Chỉ khi tiếng động vang lên, cậu mới vội vã chạy qua đỡ lấy Vĩnh Khoa. _ Sao cậu lại tự ý xuống giường? Vì dùng lực mạnh để chóng tay xuống nền gạch nên máu từ vết thương lại loan ra, thấm đỏ cả mảnh băng trắng quanh bàn tay rắn chắc. _ Tôi… phải… đến… sân… bay Câu nói được thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt không chút hơi sức làm Chính An hơi nhói lòng. Dìu Vĩnh Khoa lên giường và thay lớp băng đẫm máu cho cậu một cách thuần thục, Chính An khẽ nói : _ Cậu mê man cả 1 ngày rồi. Máy bay đã cất cánh. Nếu muốn tìm Thiên Di, đợi khi cậu khỏi bệnh, tôi sẽ đặt vé máy… _ Khỏi! Chưa nói hết câu thì tay Chính An đã bị gạt khỏi người Vĩnh Khoa bằng một lực nhẹ. Chất giọng khô khốc toát lên sự lạnh lùng dứt khoát. _ Ra ngoài đi. Chất giọng ngang tàn lại toát ra, đưa mắt sang chỗ khác, Vĩnh Khoa tựa người vào chiếc gối sau lưng. Gương mặt nhệch nhạt, xanh xao thoáng nét u buồn. Chợt nhớ ra là chính cậu đã làm Thiên Di rời Việt Nam sang Mỹ, Vĩnh Khoa trở về với nét lạnh thường trực rồi nói những lời khô khốc hàm chứa sự buồn bã kiêm luôn tức giận. Mọi thứ đều vô vị và hết sức mâu thuẫn. Cánh cửa phòng được đóng lại hết sức nhẹ nhàng, Chính An buồn bã thở dài rồi tựa lưng vào tường, đôi cánh bạc khẽ chuyển động. _ Ông cậu đã về đây mấy phút trước. Mau chóng lấy lại tinh thần đi chủ tịch trẻ. ------ Vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền vì cơn sốt triền miên. Từng hơi thở nóng hỏi thả vào không trung. Cạch! Tiếng động không làm Vĩnh Khoa mở mắt, cậu nghĩ đó lại là Chính An nên chau mày đầy tức giận, nói với giọng mệt nhoài :
_ Cậu vào đây làm gì nữa? _ … Không có tiếng đáp trả. Mi mắt dần mở ra, Vĩnh Khoa nheo mắt nhìn người đang đứng trước mặt. Đột nhiên, mắt cậu mở to hơn, đôi môi khẽ mấp máy với hơi thở nóng rực : _ Ông… ông về khi nào thế? Mái đầu điểm bạc khẽ lắc lư rồi ngồi xuống cạnh Vĩnh Khoa, bàn tay nhiều vết chai sần nhẹ nhàng đặt lên vầng trán kia, chất giọng đầy bí hiểm phả ra giữa giang phòng : _ Sao lại sốt cao thế này? Tia nhìn ma mị như không buông tha cho đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt nhọc, nó cứ xoáy sâu vào đáy giác mạc Vĩnh Khoa, điều đó làm cậu biết được, ông mình đã biết tất cả mọi chuyện ở Việt Nam. Liếc mắt sang hướng khác, Vĩnh Khoa toa ngồi dậy nhưng lại bị một bàn tay lập tức chặn lại, kèm theo đó là chất giọng khàn khàn của tuổi già vang lên : _ Cứ nghỉ cho khỏe đã. Giết “chìa khóa vàng” để sau cũng được. Thật không ngờ ông cậu lại đi thẳng vào vấn đề chính và suy nghĩ hoàn toàn khác Vĩnh Khoa. Khó nhọc phát ra từng câu chữ trong hơi thở nóng ran, Vĩnh Khoa gieo tia nhìn lạnh vào ông mình : _ Không giết cô ấy… _ Vậy hãy nhắm súng vào ta và bóp cò. Còn không, ta sẽ làm chuyện đó, với con. Cắt ngang câu nói lấp lửng của Vĩnh Khoa là một thanh âm rùng rợn đầy đáng sợ và uy quyền. Từng câu chữ được mài giũa một cách dứt khoác nhất. Tách ! _ Con sẽ thay Vĩnh Khoa… Cánh cửa mở tung cùng dáng người cao cao có khuôn mặt hệt người bệnh. Khẩu súng trên tay được nạp đạn trong tích tắc, đầu súng lạnh toát nhắm thẳng về phía trước, như muốn vồ tới bất cứ lúc nào. Khẽ nhếch môi nhạt, Vĩnh Kỳ nói tiếp câu nói đang bỏ dở : _ …giết ông. Sửng người trước câu nói của Vĩnh Kỳ, Vĩnh Khoa ngồi dậy một cách khó khăn, cố bật ra từng chữ trước cái sốt đang hành hạ cơ thể cậu : _ Vĩnh… Đoàng. Mùi máu tanh phả vào không trung, quyện vào bầu không khí đặc sánh. Căn phòng tràn ngập hương tanh của máu. Màu đỏ thẳm loan trên nền nhà. Kịch! Cả thân hình đổ sập xuống đất, đôi môi tái đi vì mất máu, mắt dường như đang bị thuyết phục cho nhắm nghiền lại. Làn khối trắng trên đầu súng được thổi bay đi, khẩu súng lại được tra vào túi. Trương Tề khẽ hếch môi, để lộ sự nguy hiểm trong từng câu nói : _ Con có thể nhanh hơn ta sao, Vĩnh Kỳ? Đừng bao giờ làm những chuyện ngu ngốc ấy nữa. ----- _ Có chuyện gì vậy, Khoa? Nghe tiếng súng thánh thoát vang lên, từ dưới nhà, Chính An vội vã chạy thật nhanh lên tầng trên. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chính An không khỏi ngạc nhiên, cậu trân mắt nhìn Vĩnh Kỳ đang nằm bất động trên vũng máu. Bất giác, thoát khỏi sự ngạc nhiên ấy, Chính An vội lấy chiếc điện thoại ra và gọi xe cứu thương. Trước khi đưa Vĩnh Kỳ vào bệnh viện, Chính An không quên quay lại nhìn ông Trương Tề, buông một câu ngắn gọn : _ Chăm sóc cho Vĩnh Khoa hộ tôi. Tiếng còi inh ỏi từ chiếc xe cứu thương ngày một nhỏ dần, nhỏ dần và mất hút sau màn đêm giá buốt.
Trước khi phát súng ấy vang lên và đầu đạn thoát khỏi miệng súng thì Vĩnh Khoa đã trong tình trạng mê man, cậu không kịp nói hết điều mình muốn nói thì mắt đã nhắm nghiền và ngã xuống chiếc giường êm ái. Đó là cậu đã dùng quá sức lực trong ngày hôm nay, cơ thể cậu vẫn còn rất yếu nên sẽ không tránh khỏi tình trạng ngất đi. Nhìn gương mặt xanh xao của đứa cháu còn lại trong phòng, ông Tề khẽ hếch môi, tiếng nói rít lên giữa bầu không gian tĩnh mịch và hắt mùi máu tươi : _ Hậu duệ của con lại là người bạn thân thiết của con. Vợ con lại là vợ Vĩnh Kỳ. Người con gái con yêu lại là người con cần phải giết. Bấy nhiêu thôi, có đủ để khiến con trở nên tàn bạo hơn không, Vĩnh Khoa! Tiếng bước chân cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần rồi cũng mất hút trong màn đêm. Một nụ cười bí hiểm khẽ vụt qua đôi môi, Trương Tề ung dung sải bước như đang dạo mát. Mê man trong làn sương trắng tinh khôi, tâm trí giờ đã vụt khỏi tầm kiểm soát. Đôi mắt nhắm nghiền vì đã quá mệt mỏi với những ngày gần đây. ----- Cạch ! Sau một hồi chạy ra chạy vào, cuối cùng cánh cửa trắng toát cũng được mở ra với mùi thuốc sát trùng nồng nặc ùa ra sau khi bị nhốt mấy giờ liền đồng hồ. Vị bác sĩ với chiếc blue trắng khoan khoái bước ra, tất cả mọi người điều thở phào nhẹ nhõm sau khoảng thời gian đầy kịch tính trong phòng mổ. Viên đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể Vĩnh Kỳ. Đưa tay vỗ vai Chính An, vị bác sĩ ấy nhẹ nhàng bảo : _ Đã qua cơn nguy kịch. Cũng may, viên đạn đã bắn lệch, nếu không, trúng tim thì nguy rồi. Do mất máu quá nhiều nên cậu ấy cần tịnh dưỡng. Chỉ cần chờ vết thương lành thôi, đừng lo lắng quá. Cậu cũng nên giữ gìn sức khỏe đi, tôi thấy dạo này mọi người gặp tôi hơi bị… thường xuyên đấy. Khẽ cười, Chính An cuối đầu chào vị bác sĩ ấy rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Mọi lo lắng đã lắng xuống. Đúng lời vị bác sĩ ấy nói, có lẽ, dạo này bệnh viên là nơi “giải trí” tốt. Phòng hồi sức đầy đủ tiện nghi, tiếng tít tít từ cái máy cạnh giường kêu liên hồi cho thấy nhịp tim ổn định. Chính An mừng vì điều đó. Nhiệm vụ của cậu quả là rất khó khi thế hệ này có tới hai vị chủ tịch cần được bảo vệ. Liệu Vĩnh Khoa sẽ thế nào khi biết được cậu bạn thân thiết lại là hậu duệ của mình? Không dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo tí nào. Nhất là gương mặt sát thủ của Vĩnh Khoa khi biết người cậu tin tưởng lại là người có thể hi sinh mạng sống vì cậu bất cứ lúc nào. ---- Phòng Hiệu trưởng mang một mảng ưu tư, phiền toái. Ánh ban mai hiu hắt, đượm buồn chiếu thẳng vào gương mặt nhiều nếp nhăn. _ Cuối cùng ông cũng chịu lộ diện rồi sao, Trương Tề? Hiệu trưởng Lâm thở hắt, từng đường nét trên gương mặt dần co thắt lại, lộ rõ nét lo lắng. Thầy Vinh ngồi chéo chân thư thái, một tay chóng càm, tay còn lại đẩy gọng kính lên, giọng nói nhè nhẹ truyền vào bầu không khí tĩnh mịch : _ Thật may vì cô nhóc đã sang Mỹ cùng Hải Nhân trước khi ông ta về đây. Ngài đừng quá lo lắng, Hiệu trưởng. Tôi sẽ bảo vệ cô nhóc bằng mọi cách. Vả lại, con của Ngài rất đáng yêu, luôn được mọi người bảo vệ mà. Nhất là tên nhóc Vĩnh Khoa. Nghe nhắc tới Vĩnh Khoa, Hiệu trưởng Lâm lại thở dài, ông đưa tay xoa xoa cặp mắt thâm quần, khẽ nói : _ Có lẽ mọi chuyện cũng tại tôi. Nếu tôi không vội vàng hứa hôn thì đâu mắc bẫy tên gian manh Trương Tề. _ Không phải lỗi của Ngài đâu. Ngài đừng tự trách mình nữa. Tiếng xào xạc từ nhành cây ngoài cửa sổ như góp phần âm u cho mảnh chuyện nhỏ. Chưa bao giờ khung cảnh lại buồn đến thế. Cũng như câu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”
Hai con người trong căn phòng nhỏ đầy vị chát. Không gian chùn xuống tận vô cực. Chuẩn bị cho trận bão tố mới chăng! Mảng âm u dày đặc kéo đến. Cuộc sống luôn tồn tại nhiều chiều và luôn tạo nhiều bất ngờ cũng như đau thương cho con người. Tạo hóa sao lại đặt ra những điều ngang trái xen lẫn hạnh phúc ấy? Như để làm cho con người trở nên mạnh mẽ, biết đứng lên sau vấp ngã, biết đối diện với sự thật, biết buông xuôi, biết can đảm, biết yếu đuối, biết khóc, biết cười đúng với quy luật của trời. Những người dính vào vòng ma thuật, đến tận cùng của bóng đêm liệu có những cảm nhận ấy. Trương Tề là một ví dụ điển hình. Ông không hề-có-tình-người. Trong ông, mọi thứ điều vô nghĩa và nhàm mắt. Ông muốn dẹp bỏ thứ làm chướng mắt mình, muốn san bằng nỗi sỡ của tất cả mọi người, muốn gây đau thương, tan tốc cho người khác. Một trong những thú vui của ông. Nhưng… cái gì cũng có hai mặt của nó. Đương nhiên là Trương Tề vẫn biết sợ. Cái ông sợ là một thế lực đen tối khác. Thế lực đang dần lớn mạnh và chủ của thế lực ấy chính là kẻ thù không đội trời chung của ông. Kẻ đó và ông có một mối thù truyền kiếp. Mối thù về quyền lực. Chính ông đã giết chết gia đình kẻ đó và nhắn lại : “Đợi khi mạnh hơn ta hãy tìm ta” Ông không ngờ chính mình lại tự đưa ra điều ngu xuẩn ấy. Vì lúc đó, kẻ thù của ông đang yếu thế nên ông rất hiếu thắng. Và, ông đang bị săn đuổi trong chính lãnh địa của mình. Nỗi sợ ấy dường như chẳng hề hấn gì tới một con quái thú. Ông vẫn thản nhiên làm điều sai trái, vẫn ngang nhiên xây dựng tổ chức của mình mặc cho sự truy đuổi của tổ chức kia.
Áng mây thứ 47 : Cuộc sống mới "Khi bạn nhận ra bạn đã saiVà lỗi đó không thể làm lạiBạn sẽ làm như thế nào?Sống tốt để khắc phục lỗi saiHay là mặc kệ để rồi bạn cứ sai hoài?" Rướn người dậy sau mấy ngày liền mê man trong cơn sốt triền miên, gương mặt trở nên hồng hào hẳn, đôi môi cũng đã bớt màu nhạt. Vĩnh Khoa đẩy tấm chăn sang một bên, duỗi thẳng chân ra sau mấy ngày liền không hoạt động. Bước xuống giường, ánh mắt lạnh dõi theo từng tia nắng lung linh, bầu không khí trong xanh xông thẳng vào mũi. Những gì mấy ngày qua hệt như một giấc mơ đối với Vĩnh Khoa, một giấc mơ hoàn toàn có thật. Dứt bỏ mọi thứ vào góc tối, Vĩnh Khoa lẳng lặng khoác lên mình bộ vest rồi đến tổ chức. Có lẽ vùi đầu vào công việc là điều nên làm ngay lúc này. Có lẽ nhờ thế mới xóa sạch đóng kí ức đang song hành cùng thời gian u tối. Một con người hoàn toàn mới. Nét mặt trở nên lạnh hơn, tính cánh trầm tĩnh hơn, ít nói hơn, hành xử tàn bạo hơn. _ Vĩnh Khoa, con định đến tổ chức à? Giọng nói ồn ồn phát lên dưới chân lầu, ông Tề nhìn Vĩnh Khoa với nét cười trên môi. Con người cậu giờ đây chẳng phải là điều ông đang mong muốn sao! Sớm nhận ra sự đổi đó, Trương Tề chậm rãi nói với niềm vui đang dâng trào : _ Ta đi cùng con. Vẫn thản nhiên không trả lời, Vĩnh Khoa bước điều đặn xuống từng bậc thang với gương mặt không chút sắc thái biểu cảm. Lướt ngang qua ông mình, Vĩnh Khoa vẫn điềm nhiên hướng mắt ra cửa, chất giọng lạnh toát chầm chầm vang lên, mang theo dư âm lạnh rít vào từng cơn gió ngoài cửa : _ Thăm Vĩnh Kỳ trước. Ngạc nhiên nhìn Vĩnh Khoa, Trương Tề khẽ hếch môi hiểm, thì ra hôm đó cậu vẫn nghe thấy tiếng đạn. Với tài suy sắc sảo, nhạy bén, Vĩnh Khoa mau chóng biết được người trúng đạn là Vĩnh Kỳ. Vì hôm nay, ông cậu không hề bị thương. Trương Tề lại cười, tia cười mang nét ma quái. _ Được, nếu con muốn thì đành vậy. Không để tâm tới lời nói ấy, Vĩnh Khoa vẫn bước đi, cái dáng cao cao trong thật đơn độc giữa nắng trời. Tiếng giày và cỏ chạm vào nhau, rũ mọi hạt sương còn động quanh những chiếc lá non đang ẩm ướt. ----- Ngồi vào xe, Trương Tề lẳng lặng quan sát gương mặt cháu mình. Chiếc xe được khởi động và phóng như bay dưới làn nắng ban mai. Dòng xe tấp nập ngoài xa lộ vẫn ngược xuôi không ngừng nghỉ. Cảm giác giống như vừa bước ra ngoài sau nhiều ngày bị chôn vùi trong hố đen. _ Vĩnh Khoa, ta muốn hỏi con một chuyện. Vẫn nhìn chăm chăm phía trước và giữ vững tay lái, Vĩnh Khoa hỏi nhanh : _ Chuyện gì? Mái tóc điểm bạc khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, môi khẽ hếch lên đầy ma quái : _ Con biết gì về Chính An? ----- Bệnh viên lớn dần hiện ra giữa xa lộ, từng tốp người với chiếc blue trắng khoác trên mình thật trang nhã bước vào cổng bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, nồng nặc.
Tiếng giày phá tan sự yên tĩnh trong bệnh viện, khiến ai cũng phải ngước nhìn. Chính An ngồi ngoài dãy hành lang, mắt hướng nhìn xa xăm, hệt như muốn bay lên bầu trời rộng lớn kia để vi vu khắp nơi cùng mây gió. Khẽ đặt tay lên vai Chính An, Vĩnh Khoa lạnh lùng cất giọng : _ An, anh ta khỏe chứ? Giật mình khi luồng khí lạnh vút qua. Chất giọng quen đến lạ. Cứ ngỡ là mơ. Quay ngoắt sang nơi phát ra luồng khí lạnh toát ấy, Chính An trố mắt ngạc nhiên nhìn thân người cao lớn trước mặt. Niềm vui lấn át mọi thứ. Gương mặt ngạc nhiên thoáng nét cười, khẽ cuối chào ông Tề đang đứng phía sau rồi nói với giọng trầm trầm : _ Chào mừng trở lại, Vĩnh Khoa. Giang phòng trắng ảm đạm bao phủ tất cả, nuốt chửng mọi thứ. Tiếng tít tít vẫn không ngừng vang lên sau bức điện tâm đồ. Vĩnh Kỳ nằm đó, mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn đều đặn. Trương Tề nhìn gương mặt xanh xao của Vĩnh Kỳ, không biết ông có cảm thấy xót hay không. Chợt, chiếc điện thoại vang lên. Nghe máy xong, ông quay sang Vĩnh Khoa, nói ngắn gọn : _ Con cứ ở lại đây. Ta bận chút chuyện. Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng, tiếng giày vọng lại từ tứ phía. Khẽ nhún vai, Chính An từ tốn nói, mắt nhìn vào khoảng không : _ Anh ta vừa ngủ lại. Cũng ổn rồi. Đưa mắt nhìn Chính An, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi rồi dời mắt sang hướng khác. Trong đầu cậu đang bị thuyết phục bởi một số câu hỏi lạ lẫm, khó khăn lắm từng câu chữ mới bật ra khỏi đôi môi đỏ mộng : _ An, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không? Khựng lại vài giây, Chính An quay sang Vĩnh Khoa, đôi mày chau lại khó hiểu : _ Cậu nói gì? _ Không, ý tôi là… thân phận thật của cậu. Có thật cậu chỉ là một người bình thường và là một người bạn của tôi không, Chính An? Dường như hiểu ra được điều đó trong câu nói ám chỉ ấy, Chính An khẽ cuối đầu. Rất lâu sau, cậu mới mấp máy môi, chất giọng nhẹ tênh : _ Cậu biết rồi sao? *Gật* Vĩnh Khoa biết được chuyện về Chính An cũng là do cuộc nói chuyện với ông mình lúc lái xe. Cậu vẫn không tin vào những gì ông mình nói. Cậu muốn chính miệng Chính An thừa nhận. Cặp mắt buồn bã tối sầm lại, Chính An vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chất giọng trầm trầm lại phát ra, phá tan cái tĩnh lặng nơi phòng bệnh : _ Phải. Tôi… là hậu duệ của cậu. _ …. _ Nhưng đồng thời cũng là một người bạn thân của cậu, Vĩnh Khoa. _ …. _ Hậu duệ? Của tôi? – Bật cười lạnh, Vĩnh Khoa dửng dưng nhìn dáng người đối diện – Sao lại gạt tôi? Sao lúc đầu không khai thật danh tính? Đó là lý do vì sao cậu đỡ giúp tôi phát đạn lúc trước sao? _ … _ Làm tôi tin tưởng. Tôi xem cậu là bạn. Tôi luôn nghĩ mình đủ mạnh để bảo vệ những người cạnh mình. Nhưng… thì ra tôi đang được bảo vệ, bời người bạn thân nhất! _ … _ Phát súng lúc trước có thể giết cậu, nếu tên đó là tay chuyên nghiệp. _ … _ Muốn chết vì tôi lắm hả! Vậy thì ra ngoài kia, lao đầu vào xe tự sát đi. _ …
_ Tôi không cần ai bảo vệ. Rầm! Tiếng đóng cửa chói tai vang lên. Mọi ánh mắt trong bệnh viện đều đổ dồn về phía phát ra tiếng động lớn. Sát khí toát ra từ gương mặt anh tú khiến ai ai cũng phải nhườn đường mà né sang chỗ khác. Mùi lạnh của bệnh viện vẫn không lấn át được làn sát khí băng giá ấy, Bước thật nhanh và cố kiềm chế tức giận, Vĩnh Khoa vào xe và lao như điên. Thật không ngờ người cậu tin tưởng nhất cũng lừa dối cậu. Hậu duệ ư? Nực cười. Tốc độ của chiếc BMW đen loáng ngày càng nhanh hơn, len lỏi qua từng chiếc xe trên đường như chạy trốn tử thần. Làn khói mờ ảo phía sau cũng bị bỏ lại một quãng khá xa. ----- Sóng biển ngút ngàn vỗ bờ, chạm vào từng lớp cát mịn màng dưới chân. Mặt trời như lòng đỏ quả trứng gà, đang chín dần trên tấm thảm chói mắt. Con nước xanh rì, dạt vào bờ rồi lại rút xuống, để lại ngàn sự ẩm ướt trên cát. Biển khơi vô tận thấu hiểu mọi nỗi buồn chất chứa trong lòng ai đó, cũng muốn chia sớt nên khiến sóng xô bờ nhiều hơn. Cuốn những ngổn ngang ra xa mù đại dương, lắng sâu xuống đáy biển. Tia buồn đầy rẫy giác mạc mắt. Ngồi một mình trên cát, Vĩnh Khoa cảm thấy rất… cô đơn. Mọi hạnh phúc từng có hệt làn gió lạ. Dể đến cũng rất dễ đi. Và để lại vô vàn nỗi đau. Nơi này từng mang đến cho cậu nụ cười thực thụ với những người bạn, với người con cậu trót yêu. Nhưng cũng chính nơi này mang đến nỗi buồn bất tận với muôn vàn cơn đau nhói lòng. Không hiểu sao mình lại lái xe đến đây. Vĩnh Khoa nằm dài trên cát, mặc cho dòng nước mặn xô vào chân làm ướt ống quần cậu. Gối tay lên đầu, ánh mắt dịu lại, bên ngực trái, có gì đó khẽ nhói lên. Đau buốt. Bỗng, một bóng người đổ dài trên cát, che đi cái ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt Vĩnh Khoa khiến cậu hơi bực mình. Thầm nghĩ là một người nào đó chỉ đi thoáng qua và muốn ngắm nghía nét đẹp của mình (^^ tự tin ớn) nên Vĩnh Khoa chẳng buồn hé mắt. Cậu cứ thế, nhắm nghiền mắt mặc cho bóng người ấy đứng bao lâu thì đứng. Nhưng…. mãi sao chẳng thấy bóng người ấy động đậy. Đôi mày chau lại, Vĩnh Khoa dần mở mắt. Ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt. Không phải một người muốn ngắm nghía vẻ đẹp của cậu, cũng chẳng phải người xa lạ. Thời gian như ngưng động. Vĩnh Khoa khẽ ngồi dậy, mắt chuyển sang đại dương bao la. Sao người đó lại biết cậu ở đây mà đến tìm? ----- Gục đầu xuống ghế, Chính An buồn bã nắm chặt tay mình lại. Cậu biết rất rõ mọi chuyện sẽ thế này. Vĩnh Khoa là thế. Đâu muốn được ai bảo vệ. Biết Chính An là hậu duệ của cậu chắc hẳn rất khó xử. _ Chết tiệt. Nắm đấm giáng thẳng vào tường, mắt ánh lên tia buồn bã. Ngồi phịch xuống đất, Chính An lặng người khi nghe làn âm thanh yếu ớt thả ra không trung : _ Cậu tính phá bệnh viện sao? Chóng tay ngồi dậy, Vĩnh Kỳ nhăn nhó nhìn người làm ồn và phá giấc ngủ của mình, gắt lên trong giọng yếu ớt : _ Nó sẽ hiểu mà. Hai người cần thời gian làm lành. Đừng có đấm vào tường như thế. _ …
Đưa tay xoa xoa mái đầu rối rắm, Vĩnh Kỳ khẽ nói tiếp, chất giọng mang đầy tính hù dọa : _ Cậu mà còn phá giấc ngủ của tôi thì… - Gương mặt Vĩnh Kỳ khẽ sáng lên, cậu ma mãnh nói tiếp – tôi sẽ kêu Minh xử cậu. Minh.. Minh á? Chẳng phải mình sao? Ngoài cửa, Triết Minh và Bách Nhật đang đứng đó. Vì nghe tin ai đó bị thương và vì ai đó là người có công hôm sinh nhật Thiên Di nên cả hai mới đến thăm. Ai ngờ lại được nghe câu nói ấy. Bách nhật ôm miệng cười, chọc ngoáy Triết Minh : _ Ê, anh ta yêu mày hả, Minh. Lườm ai kia để cảnh cáo, Triết Minh mím môi, cậu quyết định nghe thêm xíu nữa rồi mới “đạp” cửa xông vào “xử” sau. Chính An hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ như muốn nói : Anh vừa nói gì cơ? Khẽ nhếch môi, Vĩnh Kỳ thừa biết ai đó đang đứng tần ngoài cửa nên mới đùa thế. Qua máy camera mà cậu nằng nặc đòi gắn trên cửa vì lý do : Sợ con gái chạy vào đây vì nhan sắc mĩ mìu của cậu. Thấy gương mặt bực bội của ai kia qua chiếc camera, Vĩnh Kỳ phì cười, cậu dùng chất giọng còn yếu của mình nói tiếp, mắt vẫn không ngừng quan sát : Đúng vậy, Minh CỦA TÔI sẽ xử cậu vì tội phá rối giấc ngủ của tôi. Mà Chính An này, cậu thấy Minh CỦA TÔI thế nào, đẹp trai chứ? Hai từ CỦA TÔI đột nhiên được nhấn mạnh bằng giọng yếu ớt làm người ngoài cửa giận bừng bừng, muốn “đạp” cánh cửa ngay tức khắc. Còn Bách Nhật thì ôm bụng cười thầm tuy vẫn nhận được lời đe dọa từ ánh nhìn ai đó. _ Minh… của anh? Vĩnh Kỳ, anh…anh… với Triết Minh… hai người… Chính An lắp bắp, lúng túng, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ chờ đợi câu trả lời, tay chân quơ loạn xạ như múa rối. _ Ý cậu là… YÊU NHAU!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!