Truyện Teen - Nhỏ đáng ghét...Em đã cướp trái tim anh rồi - trang 23
Áng mây thứ 48 : “Trả đũa” không thành công Con người ta gặp nhau nhờ DUYÊN. Yêu nhau bởi NỢ và chia ly do PHẬN Nếu đã là DUYÊN thì dù có xa cách thế nào cũng tìm đc đường gặp lại Nếu đã là NỢ thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thoát được Và khi đã là PHẬN thì đơn giản không thể chống lại...!!! Giọt thời gian lắng đọng ngừng kêu vang, tiếng nhè nhẹ của gió vờn tấm rèm cửa dập dìu như múa. Mái đầu khẽ cuối xuống, gương mặt tối sầm lại, vầng hào quang đen phủ lấy màu trắng tinh khôi nơi bệnh viện. Nắm chặt tay lại đầy vẻ căm phẫn, dồn hết sức lực vào chân, Triết Minh nhẹ nhàng ngẫng đầu lên và… RẦM! Cánh cửa phòng bệnh được mở ra một cách bạo lực, khiến một vài bệnh nhân và y ta ngỡ ngàng nhìn xem. Nhận được luồng sát khí, không ai dám liếc mắt nữa mà chỉ lẵng lặng lo phần công việc của mình để không chuốc họa vào thân. Triết Minh giương mắt nhìn “bệnh nhân” như muốn giết người bằng ánh nhìn, cậu bước chậm rãi đến bên giường bệnh, và cũng chậm rãi nói : _ Yêu nhau? Vì đang mang thương tích trong mình nên Vĩnh Kỳ không thích đùa với lửa nữa, cậu không muốn mình nằm suốt trong đây. Khóe môi hình thành một nụ cười, Vĩnh Kỳ xua xua tay, liếc mắt sang chỗ khác : _ À, đùa tí cho vui, cậu thấy không? Bầu không khí trong đây rất ngột ngạt, tôi cần phải vui thì mới mau hồi phục. Còn nữa, tôi đang còn là BỆNH NHÂN đấy. Nhấn mạnh hai từ cần thiết, Vĩnh Kỳ cười ma mãnh, cậu muốn ám chỉ đến thái độ bạo lực của ai đó khi đạp cánh cửa không thương tiếc và làm ồn trong bệnh viện – một nơi cần sự yên lặng tuyệt đối – đồng thời, cậu muốn bảo vệ cơ thể rạng ngời của mình khỏi Triết Minh khi nhìn thấy nét u ám trên mặt ai đó và nắm đấm lực lưỡng như muốn xông thẳng vào gương mặt tuyệt đẹp của cậu. Mái tóc rũ xuống nên không ai thấy nét mặt Triết Minh như thế nào. Căn phòng đắm chìm trong bể lặng. Bách Nhật nhanh chân lượn sang chỗ Chính An đứng chung cho… đỡ buồn. Hai chàng trai trẻ thoáng nhìn nhau rồi dõi mắt xem tiếp cảnh tượng trước mặt. Vĩnh Kỳ ngồi bất động, mắt vẫn không đối hoài tới Triết Minh, cậu đã cất công phân trần mà sao người nghe vẫn im thin thít. Thật bực bội. _ Yêu thì yêu. Giọng trầm trầm của Triết Minh vang lên cùng lúc với mái đầu ngẩng lên, khóe môi hếch lên, Triết Minh lại buông ra chất giọng làm người khác phải rùng mình: _ Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh. Vậy chúng ta sẽ yêu nhau, nhé! Như có một quả tạ nặng mấy nghìn tấn rớt trúng đầu Vĩnh Kỳ, cậu giương mắt nhìn Triết Minh với gương mặt ngố ngệch. Không ngờ đùa mà thành ….thật. Cái tên Triết Minh này đang tính giở trò gì đây. Mở to mắt nhìn Triết Minh như vật thể lạ, Vĩnh Kỳ thầm nghĩ rồi khẽ chau mày. Triết Minh đâu dễ gì tha cho kẻ “làm ô uế” danh dự mình, cậu sẽ dùng chiêu “gậy ong đập lưng ong” cho Vĩnh Kỳ chừa thói ngang tàn. Diễn phải diễn cho giống. Ngồi xuống giường, Triết Minh đưa tay vuốt mái tóc Vĩnh Kỳ mà cậu nổi cả gai óc, phải cố lắm mới kiềm chế được. Giữ cho “tâm bình thản”, Triết Minh dịu dàng thì thầm : _ Xem kìa, mới vào đây có mấy hôm mà đã ốm thế này rồi. Thương quá. Rùng mình một cái, Vĩnh Kỳ không tài nào cười nổi với cái hậu quả do mình gây ra.
Đột nhiên, Triết Minh nhích lại gần Vĩnh Kỳ, từ từ, ngày một gần, gần đến mức họ có thể nghe thấy hơi thở của nhau… Họ chuẩn bị… hôn sao? Cả Chính An và Bách Nhật đều tròn mắt, hai tròng mắt như muốn chui ra ngoài, miệng há to, hồi họp chờ đợi… Cạch! _ Cậu Vĩnh Kỳ, tới giờ tiêm…thuốc rồi. Cô y tá bước vào cùng cái kệ lớn trên tay, mặt bỗng đỏ lên khi nhìn thấy cảnh trước mặt. Tiêm thuốc cho bệnh nhân xong, cô khẽ bước ra, như nhớ ra điều gì đó, cô y tá nói với lại : _ Đây là bệnh viện, không được có những hành vi thân mật ấy. Thật xin lỗi vì tôi vào mà không gõ cửa. ------ _ Ha ha ha ha ha…. Ha ha ha ha… Chính An và Bách Nhật ôm bụng cười sặc sụa khi cô y tá vừa bước ra. Cả hai cười đến không kịp thở, cười trước nét mặt cực ngố của Vĩnh Kỳ và Triết Minh. _ IM NGAY. MUỐN TÔI TỐNG CỔ HAI NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY KHÔNG? Vĩnh Kỳ bực bội gắt lên, giọng nói tuy yếu nhưng đủ sức làm hai kẻ kia im bặt. Nhưng đâu đó, vẫn còn những tiếng khúc khích reo vang. Triết Minh đứng phắt dậy, mặt cậu trở nên khó coi, nghiến răng ken két như muốn xé xác người bệnh : _ Vĩnh Kỳ, tại anh nên tôi mới xấu hổ đến thế. Sao không chết đi cho rồi. Giờ đến lượt Vĩnh Kỳ, cậu bước xuống giường, đi đến trước mặt Triết Minh, nhếch môi điểu : _ Chẳng phải muốn… hôn sao.. Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh rồi từ từ dịch xuống chóp mũi cao, kế tiếp là đôi môi đỏ… Cạch! _ Cậu đừng làm ồn thế chứ, Vĩnh Kỳ. Dù sao bệnh viện của tôi cũng… Vị bác sĩ già lặng người khi thấy tình cảnh khó xử trước mặt. Hai người con trai đang đứng gần sát nhau. Tay người này đặt lên môi người kia. Vô cùng mẫn cảm. Nhận ra người bác sĩ quen, Vĩnh Kỳ không nói nên lời, tay cậu vẫn để nguyên vị trí cũ. Không ngờ ông ấy lại nhìn thấy cậu trong tình cảnh thế này. _ Vĩnh Kỳ, cậu… là vậy hả? Bỏ lại câu nói mờ ám ấy trong giang phòng trắng, bị bác sĩ cười nhẹ rồi bước ra ngoài. Ông biết ai kia đang rất ngượng. Suốt bao năm làm việc trong nhà Vĩnh Kỳ, ông quá hiểu cái tính của cậu, làm gì có chuyện đó chứ. Cậu vẫn không thay đổi, cứ thích trêu đùa người khác. Trẻ con quá! Từng bước chân nhẹ nhàng chạm đất, vị bác sĩ già vui vì cả hai chàng trai bao năm ông chăm sóc điều nên người. Ai cũng đẹp trai và thành tài. Nhưng….cái bản tính trẻ con thì vẫn không thay đổi là mấy. Cũng có lẽ do tiếp xúc nhiều với cái tính ấy nên ông cũng “nhiễm bệnh”, câu nói lấp lửng khi nãy không ngờ do chính miệng ông buông ra. Đâu đó trong bệnh viện, một nụ cười nhẹ thoáng qua… Tại một nơi khác trong bệnh viện, khung cảnh trái ngược hoàn toàn…. Vì “trả đũa” đối phương không thành công, vì mỗi lần đến đoạn “cao trào” thì điều có người xông vào một cách không báo trước, vì cơn giận đạt đến mức báo động đỏ… Mọi ánh mắt lườm lườm nhau… Có hai người che miệng cười nghiêng ngả và bị tống ra khỏi giang phòng lạnh lẽo… Trong phòng, một trận “đại chiến” xảy ra. Người bệnh tiếp tục mang thương tích, người không bị thương thì tan nát. Cuộc ẩu đả diễn ra trong vòng 15 phút… Chiếc gối nằm chễm chệ dưới đất, rách te tua… Quần áo cả hai trở nên xộc xệch do đấu đá nhau…
Người ngoài cửa thì tiếp tục cười như thần kinh làm bệnh nhân lẫn y tá điều lo sợ họ vào “nhầm” bệnh viện…. ------ Hoàng hôn dần buông xuống mặt nước xanh thẳm. Màu cam sậm bao trùm lấy mọi cảnh vật xung quanh, bầu trời được dịp thay chiếc áo mới toanh và sậm màu. Cả khuôn gian ngập tràn mùi biển, mằn mặn xộc vào mũi… Sóng vẫn vỗ rì rào, tự do tự tại xô bờ, giống như đang nũng nịu với bờ cát trắng nhuốm màu hoàng hôn. Hệt một đứa trẻ nhỏ tinh nghịch. Màu áo mới vọng xuống bãi biển, nhuộm màu cho dòng đại dương xanh biếc, cả hai thanh sắc hòa quyện vào nhau, tạo nên mảng màu tuyệt diệu. Một bức tranh tuyệt đẹp. Vĩnh Khoa lặng lẽ ngước nhìn bầu trời cao vời vợi, cạnh cậu là một cô gái với mái tóc xõa dài. Dường như cả ngàn thế kỉ trôi qua… Cuối cùng, không chịu nổi sự im lặng đáng sợ ấy, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng lên tiếng, mắt vẫn lạnh lùng dõi nhìn xa xăm : _ Sao biết tôi ở đây? Một nụ cười dịu dàng tràn khóe môi xinh, người con gái ấy truyền chất giọng ngọt ngào của mình vào khoảng không : _ Vì yêu anh nên mọi điều về anh em phải tìm hiểu, với lại, nơi đây cũng dễ tìm mà. Đúng là anh đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Dạo trước, anh đâu bao giờ đến những chỗ này. Là vì người đó phải không? _ Đâu bao giờ không có nghĩa là không bao giờ. Câu trả lời chẳng ăn nhập với câu hỏi mà người con gái ấy muốn biết. Thoáng nét buồn trên gương mặt xinh xắn. Đúng như người ta nói, hạnh phúc đến thì mình đuổi đi, hạnh phúc đi thì mình muốn níu lại… _ Em biết điều đó chứ. Nhưng đã thay đổi thật mà. Sao không trả lời câu hỏi của em, có phải anh thay đổi là do sự xuất hiện của cô bé ấy? Trầm ngâm nhìn về chân trời, mắt cậu chứa đầy mầu cam sẫm của nền trời cao rộng… Từng đợt gió biển rét người ập đến… Sáng, biển là một nơi tuyệt đẹp, nắng lung linh huyền ảo, mang tia mấ áp đến mọi nhịp đập, cảm giác yên bình đầy trên đại dương bao la. Chiều, biển là một nơi man mác buồn, được phủ bởi một màu sẫm nhẹ, hoàng hôn khoác lên thảm nước xanh, nỗi buồn của con người như được biển thấu hiểu và chia sẻ nhờ từng đợt sóng dập dờn trườn lên cát. Đêm, có lẽ là lúc buồn nhất, cô đơn nhất nếu trên biển một mình. Ngoài trăng và sao, biển chỉ trơ trội với cát, sóng và cả một rừng nước mênh mông. Màu đen của đêm trùm phủ lấy con nước xanh biếc, nước nhuốm đen buồn bã. Nhìn biển như một hố sâu, tối om, cảm giác trống trải, nỗi sợ kéo đến, quấn lấy tâm trí của người ngắm biển về đêm. _ Đừng bao giờ nhắc đến ai đó trước mặt tôi nữa, Bảo Châu. Có một thời, Vĩnh Khoa đã-từng là của cô, ở bên cô, nhưng cô lại chạy theo một thứ vô vị khác. Đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ, không thể nào cứu vẫn được. Thậm chí, có lúc Bảo Châu còn thoáng nghĩ, cô sẽ không thể thay thế người trong tim Vĩnh Khoa được. Nhưng biết sao bây giờ, tim cô đã trao cho ai đó mất rồi. Lí trí đâu thắng nổi con tim. _ Về thôi. Ngoài này bắt đầu lạnh rồi. Vĩnh Khoa chậm rãi đứng dậy, từng bước chân dạo nhanh trên cát, lưu lại dấu vết trên nền cát trắng nhưng nhanh chóng bị sóng cuốn đi mất. Có giống với nỗi buồn cậu đang mang không? Nơi này sẽ cuốn trôi tất cả chứ…. _ Chờ em với. Bảo châu đứng phắt dậy, vội vã chạy theo người trước mặt cùng nụ cười trên khóe môi… Cô sẽ cố hết mình để xoa dịu vết thương lòng trong Vĩnh Khoa. ------ _ Chắc chủ tịch đang muốn tìm cô bé ấy. Ông Kan kính cẩn cuối đầu rồi ngồi xuống ghế, mắt dán chặt vào người trước mặt.
Xoay chiếc bút bi trong tay đầy thích thú, đôi mắt sáng lạ thường. Nếp nhăn trên mặt dãn ra, để lộ nét nguy hiểm ra ngoài. Trương Tề cười nhạt, giọng rít vào gió, ma sát vào khí lạnh bên trong giang phòng : _ Vẫn chưa đến lúc đó đâu. Cứ vờn nhau thôi. Trước tiên, ta phải ra mắt ông Lâm, cũng đã lâu không gặp rồi. Nhìn thấu vấn đề, ông Kan hếch môi, chất giọng thanh thoát phả vào không trung : _ Ngài muốn lật lại quá khứ? Tái hiện vụ tai nạn đó lần nữa sao? _ Chỉ có một người hiểu tôi. Ha ha, vụ tai nạn lúc trước là dành cho cha nuôi, vụ này… là dành cho cha ruột. Chắc sẽ vui lắm đây. Tiếng cười hòa vào khí lạnh, một mối nguy hiểm mới được hình thành. Nó hệt một con hổ dữ, với đôi đồng tử bén nhạy ngắm chính xác mọi đối tượng, sẵn sàng hành động bất kì lúc nào, làm con mồi không kịp trở tay. Đêm buông xuống là lúc mối nguy hiểm mập mờ hiện lên… _ Tôi nghe nói Ngài đã không nương tay với cậu Vĩnh Kỳ, điều đó đúng chứ? Ông Kan nghi ngờ nhìn Trương Tề, ông cứ nghĩ chuyện ấy chỉ là lời đồn đãi, ông không hề nghĩ Trương Tề có thể ra tay với Vĩnh Kỳ. _ Chẳng những Vĩnh Kỳ, Vĩnh Khoa cũng vậy, nếu nó làm trái ý tôi. Từng câu chữ gằn mạnh vào đêm đen, cứa sâu vào bầu không khí lạnh lẽo, âm u như cõi âm. Gương mặt trắng bệch, đúng thật chỉ có Trương Tề mới tạo nhiều bất ngờ cho ông, khẽ mím môi, ông Kan trầm tư cất giọng : _ Tôi thật khâm phục Ngài. Còn nhiều điều tôi cần phải học hỏi đây. Trương Tề là một con cáo già, ông biết nên đặt niềm tin vào đâu và không nên đặt niềm tin vào đâu. Không một ai đoán trước được những gì ông sắp, đang và sẽ làm. Có thể nói, ông Kan cũng là một con cờ của ông. Một con cờ được quan trọng hóa trong bàn cờ. Ông Kan cũng ma mãnh không kém, ông cũng có những bí mật của riêng mình, cất giữ cho riêng mình và đang dần thực hiện chúng. Có lẽ, niềm tin là một thứ gì đó quá MỜ NHẠT trong cuộc sống của họ. Niềm tin đã bị vùi dập bởi chính con người. Từ đó hình thành một thế giới không tồn tại thứ gọi là NIỀM TIN. Sự tin tưởng mất dần trong mỗi người. Họ nghi ngờ nhau một cách vô vị. Cái kế hoạch nhỏ được dựng lên bằng niềm tin… Nhưng niềm tin ấy có sử dụng đúng chỗ? Ông Kan khẽ hếch môi, tia cười gian manh thoắt ẳn hiện đâu đó trên khóe miệng. Mắt nhìn chăm chăm vào góc tường…
Áng mây thứ 49 : Nghịch (1) Niềm vui không thể đi vay. . .- Nỗi buồn có cho đi cũng chẳng ai dám nhận.!- Nên ta đành để lẫn. . .- Giữa cuộc đời cho gió cuốn đi.!!!!!Nắng thì không có về đêm. . .Cũng như êm đềm ko bao giờ tồn tại mãi mãi!!! Một tuần sau : Tổ chức dưới sự lãnh đạo của Vĩnh Khoa ngày một hùng mạnh, lấy được nhiều danh tiếng trong thế giới ngầm. Ông cậu khá hài lòng về những việc ấy, nhưng vẫn không quên nhắc đi nhắc lại việc “chìa khóa vàng”. Vì hiện giờ, “chìa khóa vàng” vẫn còn sống nên chức chủ tịch vẫn chưa đúng nghĩa, Vĩnh Khoa phải giết người đó thì mới được công nhận thực sự. Nét trầm lạnh ở gương mặt anh tuấn ngày càng hiện ra rõ mồn một, một sự thay đổi chẳng biết là theo chiều hướng tốt hay xấu nữa… Không thèm đếm xỉa tới cậu bạn thân Chính An, Vĩnh Khoa tự tạo cho mình một lớp ngăn cách, cậu không muốn tin tưởng thêm một ai nữa. Nhưng đồng thời, có lẽ cậu cũng muốn tốt cho Chính An nên mới vậy, cậu muốn tránh xa Chính An ra để hậu duệ không gặp nguy hiểm. Trái ngược hoàn toàn với những chủ tịch đời trước… Ra viện, Vĩnh Kỳ trở về nhà, quan hệ giữa cậu và ông vẫn vậy, có đôi lần chạm mặt nhau, họ vẫn nói bâng quơ vài câu nhỏ, hệt như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, hệt như cậu chưa từng bị thương… Vĩnh Kỳ đang dốc sức cho một chuyện khác, cậu đang tìm mọi cách, dùng mọi chất xám để nghĩ ra cái lý do hợp lý và thuyết phục cho việc hủy bỏ điều luật đầu tiên trong tổ chức Demons. Ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, Chính An lúc nào cũng để mắt đến Vĩnh Khoa nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt lạ lẫm. Không dừng lại ở đó, vì chức danh hậu duệ đâu phải chỉ là danh, nhiệm vụ của cậu vẫn phải thực hiện, cho đến khi không có một mối nguy hiểm nào rình rập chủ tịch. Căn phòng đơn lẻ chìm trong đóng khí sắc lạnh phả ra từ chiếc máy trên tường, Vĩnh Khoa ngồi đó, mắt nhìn vào một điểm trong giang phòng trống, nét lạnh vẫn giữ nguyên trên gương mặt. Sự u buồn dần bị che lắp bởi một diện mạo mới, một tính cách mới. Cạch! Tiếng động nhẹ vang lên, Chính An bước vào phòng, ánh mắt nhìn thẳng người trước mặt, vẻ mặt đầy quả quyết. Cậu không thể nào chịu nổi cái tình cảnh này chút nào. Tự cậu cảm nhận được, rằng Vĩnh Khoa đang rất cô đơn… Lúc này không phải lúc dành cho những chuyện giận hờn nhau như thế…. Thật quá trẻ con! _ Khoa, cậu tính suốt đời không nói chuyện với tôi à? _ … _ Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy. _ … Ánh lạnh khẽ lay động, nhích chân lên và xoay chiếc ghế lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quả quyết, từng câu chữ được thả ra một cách rợn người : _ Sao không gõ cửa? Khoanh tay trước ngực, Chính An dứt khoác bảo : _ K-h-ô-n-g t-h-í-c-h Có chút ngạc nhiên với thái độ xấc xược ấy, Vĩnh Khoa hơi nhướn mày lên, nghiến răng ken két : _ Nói lại xem! _ … Chính An xoay người, môi hình thành nụ cười quỷ quyệt nhất, gương mặt ma ranh một cách không ngờ tới. Những điều này, cậu học từ Vĩnh Kỳ chăng… _ Không thích. Nhận ra nét quen thuộc trong từng cử chỉ, Vĩnh Khoa không ngần ngại nói luôn : _ Đừng có bắt chước tên ngốc đó. Không giống lắm đâu. _ Cậu biết tin gì chưa? Anh cậu và Triết Minh đang yêu nhau đấy.
Xin lỗi nhé, Vĩnh Kỳ, Triết Minh. Đành phải lôi chuyện này ra vậy. Có thế, tên ngốc này mới chịu mở miệng với tôi. Nghĩ thầm, Chính An quay người sang hướng khác, môi khẽ hếch lên. Nghe được thông tin mới và có tính dư luận cao, Vĩnh Khoa ngây người lúc lâu, cố lắm cậu mới không bật cười thành tiếng. Đưa tay che miệng, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai : _ Đúng thật giới tính anh ta có vấn đề rồi. Mọi chuyện đang đi đúng chiều, Chính An cười thầm rồi quay lại, mắt nhìn thẳng mắt Vĩnh Khoa, tỏ vẻ đăm chiêu : _ Chưa hết, hôm ở bệnh viện, họ còn… hôn nhau. Một lần nữa vô vàn xin lỗi hai người vì tôi đã nói quá. Chính An tự nhủ với lòng, nhưng nhanh chóng, cảm giác tội lỗi bỗng chốc tan biến. Nét cười khẽ thoáng qua hai gương mặt…. Rầm ! Cánh cửa phòng chủ tịch được tung ra một cách vô lễ, dáng người trước cửa đang hồng hộc lên vì tức. Từng bước chân dậm xuống nền đất như muốn tiêu hủy tất cả. Vĩnh Kỳ sa sầm mặt lại, ánh mắt chất chứa mảng đen âm u, giông bão chuẩn bị kéo đến… Chính An nhận biết được điều đó, cậu vội cười giảng hòa rồi làm ngơ như mình vô tội : _ Ha ha, anh Vĩnh Kỳ, anh khỏe chứ nhỉ? Sao đến đây sớm thế, a ha ha ha. Đói bụng chưa, hay bọn mình cùng đi ăn nhé. Chuyển tia nhìn sang cái tên tựa diễn tự xem kia, Vĩnh Kỳ khẽ hếch môi, chất giọng mang dư âm bảo tố : _ Ăn nắm đấm của tôi này. Ai cho cậu dám bịa chuyện thế? _ Ơ, bịa khi nào, có thật mà. – Chính An ngơ mặt ra, hệt chú thỏ vô can. Diễn quá tài. _ Chỉ thật một nửa. Bọn tôi HÔN khi nào? Hả? He he, đành dùng hạ sách này vậy… Một lần nữa, Chính An nghệch mặt ra rồi “à” lên một tiếng tỏ vẻ hiểu ý của Vĩnh Kỳ. Bất chợt, cậu quay sang Vĩnh Khoa – đang ngồi với dáng thoải mái, vẻ mặt dửng dưng – chỉ thẳng vào mặt Vĩnh Khoa rồi kiên quyết “chối tội” _ Chỉ tại tên này nài nỉ tôi kể chuyện tình yêu của anh và Triết Minh cho hắn nghe nên tôi mới lở miệng. Thật ra tôi không muốn biu xấu anh đâu, do hoàn cảnh ép buộc thôi.. Thân người đang nghiễm nhiên giương mắt nhìn cuộc trò chuyện bỗng chốc bị lôi vào cuộc tranh luận ấy một cách không ngờ đến. Vĩnh Khoa mở to mắt hết cỡ, tròng mắt như đang rất bức xúc. _ Gì chứ? Vĩnh Kỳ đang sôi máu bỗng rít lên, mắt dòm Vĩnh Khoa chăm chăm như muốn nói : Thật không? Nhân cơ hội đó, Chính An rón rén đưa chân lên, chuẩn bị rút lui, nhưng chất giọng lạnh ngắt đã kịp cất lên, chặn ngay con đường sống của ai kia : _ Đứng yên đó. _ Vĩnh Kỳ, anh ra ngoài đi. Vĩnh Khoa buông ra một đuổi “khách” rất tế nhị, mặt nghênh lên, chất giọng lạnh tanh lại tiếp tục phát ra : _ Tôi có chuyện cần nói với tên ba hoa này – Ngưng lại một chút, Vĩnh Khoa hắng giọng rồi nói tiếp – Hắn tự đạo diễn tự làm diễn viên đấy. ----- Đóng sầm cửa lại, Vĩnh Kỳ sải từng bước dài trên con đường ra cổng. Đi được một quãng, chợt, Vĩnh Kỳ dừng lại rồi… vò đầu bức tóc, dậm chân đùng đùng xuống nền đất như một đứa con nít dõi mẹ. _ Aish, tức chết được, giới tính mình bình thường mà. Làm sao giải thích cho mọi người hiểu đây. Cũng tại tên Triết Minh đó, khi không lại hùa theo mình làm gì. Aish, bực quá…
Sở dĩ Vĩnh Kỳ tức tối đến vậy là do… vĩ bác sĩ kia, không ngờ ông ta cũng dám trêu chọc cậu. Hôm suất viện, ông ta còn nháy mắt với cậu nữa… Bao năm qua, bên cạnh vị bác sĩ là một chàng trai tinh tường, hoàn toàn nghiêm chỉnh, rất ít khi nét trẻ con lộ ra khi có vị bác sĩ ấy. Ông bác sĩ đứng tuổi ấy như người thân trong gia đình, như một người quản gia, như một người bảo mẫu… đối với Vĩnh Kỳ và Vĩnh Khoa, ông ấy luôn được tôn trọng tuyệt đối. Có lẽ ông là người hiểu tính cách cả hai nhất vì ông đã ở bên hai người ấy từ thuở bé. Kể từ đây, vị bác sĩ ấy sẽ nắm trong tay một thứ để uy hiếp Vĩnh Kỳ, nghĩ đến đó, cậu lại dậm chân xuống đất đầy dõi hờn. _ Wen, tại sao ông lại biết cách trêu đùa người khác chứ? Chẳng phải ông luôn nghiêm khắc với bọn tôi hay sao? Ăn cái này cũng không được, ăn cái kia cũng không xong, còn bảo là có hại cho sức khỏe. Bực bội quá đi. _ Cậu chủ, cậu đang nhắc tới tôi sao? Vưa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện. Wen – vị bác sĩ đứng tuổi – đang đứng tần ngần trước mặt Vĩnh Kỳ, miệng cười tươi. Đứng hình trong mấy giây, Vĩnh Kỳ bất chợt lắp bắp : _ S… Sao ông lại ở đây? _ Tôi đến đưa thuốc cho cậu Khoa. Tuy cơn sốt đã dịu lại nhưng vẫn cần uống thuốc. _ Bác sĩ rắc rối thật. – Vĩnh Kỳ chau mày vì cái tính cẩn thận của ông. _ Nè, cậu Vĩnh Kỳ, có tin tôi “tiêm” thuốc “vitamin” cho cậu không? – Kèm theo đó là cái nháy mắt đầy ẩn ý. _ Vitamin? – Chẳng hiểu vị bác sĩ ấy muốn nói gì nữa, Vĩnh Kỳ ngớ người, hỏi lại đầy ngờ vực. Khẽ cất bước, vị bác sĩ ấy hếch môi hờ, giọng nhẹ tênh bay vào không trung, để lại “dấu ấn” cho Vĩnh Kỳ : _ Minh CỦA TÔI. Hai người yêu nhau, muốn hôn nhau. Nhiêu đó vitamin liệu đủ chứ? ------- Tại Mỹ : Một cuộc sống hoàn toàn mang mùi vị mới toanh. Tất cả điều lạ lẫm và kích thích sự tò mò của Thiên Di. Sóc con không ngờ Hải Nhân lại làm chủ một công ty lớn đến thế. Ngắm nhìn cảnh đẹp và dạo chơi suốt tuần qua làm tâm trạng sóc con bớt u buồn hơn, nhưng mỗi đêm, hình ảnh ai đó lại ùa về, ngập tràn trong tâm trí… Dù sao thì quên đi Vĩnh Khoa cũng là một điều khó đối với Thiên Di, niềm vui đâu trọn vẹn khi nỗi nhớ không nguôi ngoai. Đưa ánh ngắm nhìn giang phòng mới, bỗng chốc, tia nhìn khựng lại nơi chiếc ba lô nhỏ đang nằm chõng chệnh…. Hai hộp quà xinh xinh vẫn còn nguyên vẹn. Thiên Di chẳng dám mở ra, không biết vì sao nữa. Đôi chân nhỏ khẽ động đậy, bước đến bên chiếc ba lô. Chọn chiếc hộp to nhất, Thiên Di săm soi hồi lâu rồi mở nhẹ chiếc hộp. Là một đôi giày búp bê đáng yêu kèm theo vài dòng chữ trên mẩu giấy nhỏ “Chúc em sinh nhật muộn vui vẻ nhé. Anh đã chọn rất lâu đấy, mãi mới được một đôi xinh thế này. Chắc chắn rất hợp với em. Chính An” Chiếc môi bé hình thành nụ cười nhẹ, ngắm nhìn đôi giày không rời mắt, đúng thật là rất đẹp…. _ Là quà của Chính An à? Từ ngoài cửa, Hải Nhân chậm rãi bước vào, ánh nhìn rơi tõm vào đôi giày nhỏ nhắn, môi thoáng nụ cười. Chẳng đáp lời Hải Nhân, Thiên Di đặt đôi giày xuống bàn. Chiếc hộp nhỏ nằm gọn trong tay sóc con… Mở chiếc hộp ra, Thiên Di đứng lặng người. Mọi cảm xúc ùa về, hình ảnh trước kia ùa về, làm choáng ngợp tâm trí nó. Sợi dây chuyền có đôi cánh màu bạc.
Thứ mà Vĩnh Khoa luôn đeo trên cổ sao lại là quà Chính An tặng nó? Nước mặt từ đâu rơi xuống, không sai, Thiên Di chắc rằng đây là quà của Vĩnh Khoa tặng nó… Nén nước mắt, không hiểu sao Thiên Di giơ tay và quăng chiếc hộp xuống đất, làm sợi dây chuyền rơi ra ngoài nền gạch bóng loáng. Ngồi bệnh xuống sàn nhà, Thiên Di ôm mặt khóc nức nở, trong tiếng nấc nghẹn ngào là những câu chữ chứa đầy sự đau đớn : _ Sao lại thế? Sao anh ta lại đưa cái thứ này cho em. Làm sao em có thể quên, có thể tiếp tục hận anh ta… Anh ta là tên đáng ghét, đáng ghét nhất…. Hình ảnh về anh ấy cứ chiếm lấy tâm trí em, em không biết mình phải thế nào nữa… Hải Nhân lặng người nhìn từng giọt nước mắt khẽ rơi trên mắt ai đó, tim cậu quặng thắt. Làm sao mà cậu không biết chứ? Từ lúc nó theo cậu sang đây, đêm nào mà không thút thít khóc vì nhớ ai đó. Nét rũ rượi trên gương mặt xinh xắn vờ vui vẻ làm cậu nhói lòng. Chẳng đang gắng gượng hay sao? Dáng người nhỏ nhắn nấc lên liên hồi… Ánh nhìn buồn bã chiếu vào sợi dây chuyền đang lấp lánh dưới vòm nắng tinh khôi. Bước đến nhặt sợi dây chuyền ấy, Hải Nhân cười buồn : _ Sao em lại quăng món quà quý giá này! Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Thiên Di, nét buồn đượm trên mắt. Ôm dáng người bé nhỏ vào lòng như muốn sưởi ấm trái tim đang rỉ máu. Nâng mái đầu ai đó lên, đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt ương bướng, Hải Nhân khẽ thì thầm vào tai Thiên Di : _ Đừng để anh thấy em khóc nữa, bé Di à! Nụ cười theo làn gió bay đi, Hải Nhân nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền ấy vào chiếc cổ nhỏ dưới sự ngạc nhiên của Thiên Di. Nó toan giựt phăng sợi dây ấy ra thì bị Hải Nhân chặn lại bằng một giọng nói cực kỳ hung hăng : _ Ngồi im nào. Nhận được sự ngoan ngoãn của ai đó, Hải Nhân phì cười. Đưa tay xoa mái tóc rối bời, khẽ đặt lên làn tóc ấy một nụ hôn nhẹ tựa ánh ban mai, Hải Nhân dịu dàng đưa chất giọng của mình truyền vào tai ai kia : _ Vì không muốn nhìn thấy bé Di của anh rơi nước mắt vì tên ngốc đó nữa, nên anh sẽ tặng em một món quà nhỏ. Nhận xong món quà ấy, em đừng giận anh nhé!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!