The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Teen - Nhóc to gan đấy trang 7

Chương 14 : Hẹn gặp lại !

-Ắt xì ! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.

-Bồ cảm rồi à ? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)

-Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.

-Không có dù à ? – Vân hỏi đùa.

Sao không ? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.

-Có. Ắt xì ! – Tôi nằm dài trên bàn.

Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)

-----***-----

Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá !

-----***-----

Giờ ra chơi

Ào ! "Con sâu róm" kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.

-Làm gì vậy ? – Vân hỏi nó.

-À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!

Bốp !

Cám ơn Vân nhé ! Đây không bệnh thì cũng xử "con sâu" kia một trận rồi. Cho chừa !

-Mày. - Điệp ôm mặt khóc chạy ra ngoài. – Tao mét bồ tao !

-----***-----

Tiêu rồi, cái mùa mưa chết tiệt, sao lại mưa lúc này. Hồi nãy bị "uống" nước lạnh giờ bệnh nặng thêm nữa. Tôi lê chân xuống lấy cây dù hay để sẵn trong tủ giày, bung nó ra, đi ngật ngà ngật ngưỡng như người say rượu (Lúc này tôi mới phục cha tôi, say cỡ nào cũng không té).

-Có sao không ? Hay để tụi này đưa bồ về. – Trân đỡ lấy tôi.

Tôi gồng mình lên nói :

-Chút cảm này ăn thua gì. Đừng lo !

-Được không ? Hả con gà rù ? – Vân chống nạnh hỏi.

-Được mà, hai người theo hai cái ô tình yêu về đi, đây không thích để bạn trai hai người chửi sau lưng. – Tôi chỉ hai anh chàng đang cầm ô đón hai con bạn.

-Đi thôi ! – Anh Sơn gọi Vân.

Hai đứa nó nhìn tôi ái ngại nhưng cũng bỏ tôi một mình đi theo hai chàng. Bạn bè thế đấy !

Tôi cũng bung dù ra đi về.

Cơn mưa này còn kinh khủng hơn là hôm qua nữa. Gió lạnh phát khiếp, từng đợt từng đợt bay tới, đã vậy trường còn bắt mặc váy làm cho nó có chỗ tác oai tác quái. Lạnh kinh khủng, cứ như hàng loạt cây kim ghim vào chân tôi cùng một lúc.

Thôi rồi, hai chân tôi đang run dần, tay cũng buông lỏng cây dù ra rồi bị gió cướp mất . Mưa bắt đầu hoành hành, tạt từng đợt vào mặt tôi, vào tóc tôi, chưa đầy một phút, cả người tôi đều ướt sũng. Các bộ phận lên tiếng đòi đình công như một người công nhân bị bắt làm 22h/ngày. Tôi đành buông xuôi theo tiếng biểu tình của cơ thể. Từ từ gục xuống. Đầu óc tôi gắng gượng một lát cũng không chịu nổi, cuối cùng là đình công luôn.

Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ kịp nhận ra có một vòng tay đỡ lấy tôi rồi ngất đi.

-----***-----

Một giấc mơ rất lạ, tôi ở trên một cánh đồng hoa đủ màu sắc. Xa xa có ai đó đang lấp ló nhìn tôi. Tôi liền chạy tới nắm lấy tay người đó, mỉm cười "Chạy đi đâu ? Quả nhiên là cậu" Ánh sáng dịu dần, khuôn mặt đó từ từ in trong mắt tôi, là thằng nhóc. Nó lúng túng giật tay tôi ra nhưng không được đành dùng tay còn lại ký đầu tôi một cái đau điếng, hét lên : "Cứng đầu ! Trán như tâm Trái Đất mà còn ráng đi học, nghỉ một buổi không được sao ?"

-Đau ! – Tôi rên.

-Hả ?

Tôi mở mắt ra, thằng nhóc đang ngồi cạnh tôi.

-Cậu...

-Nhờ cậu Thiên đỡ con về đấy ! Không thôi giờ con đang đi theo Cô bé bán diêm rồi. – Cha tôi đưa cho nó ly nước. - Mời cậu, ngồi suốt 5 tiếng nãy giờ chắc mệt lắm.

5 tiếng ? Nó dai vậy à ?

-Cám ơn bác ! – Nó đón lấy ly nước.

-Cậu đỡ tôi về bằng cách nào ? – Tôi hỏi.

-Dù sao tôi cũng cõng được cái ti vi 90 inch, con gà rù như cô si nhê gì. – Nó nói. – Cõng.

Tôi cũng không ngạc nhiên, lúc học võ có môn khí công, nó luyện qua rồi thì tảng đá to nó cũng nâng lên nổi.

-Cậu về đi, kẻo phu nhân lo. – Tôi nói.

Cha tôi cười khà khà.

-Muốn về thì về được lâu rồi. - Rồi ông đóng cửa đi ra ngoài.

-Sao vậy ? – Tôi quay qua, thấy nó đang đỏ mặt. – Sao chưa đi ?

Nó quay mặt đi chỗ khác, ngập ngừng.

-Buông tay tôi ra !

Tôi nhìn xuống, tôi đang nắm lấy tay nó rất chặt, rất chặt.

-Xin lỗi. – Tôi gắng vận sức để buông tay nó ra nhưng lực bất tòng tâm, hình như cánh tay nó phản tôi. – Sao buông không được ?

-Thôi đi cô nương, không buông được thì đừng có hành thân. - Rồi nó lầm bầm. – Đang ngủ tự dưng chụp lấy tay người ta chặt chưa từng thấy giờ buông không nổi.

-Tôi thách cậu cù lét tôi đấy, đến một phút cũng không buông ra nổi đâu, giờ tôi nhấc đầu lên cũng không được mà. – Tôi biện minh.

-Biết rồi ! Biết rồi ! – Nó xua tay.

Hai bên cứ im lặng rồi tôi lên tiếng.

-Thằng nhóc ném đá tôi lúc ở quán kem là cậu phải không ? Giấu làm gì.

Nó lẳng lặng gật đầu.

-Cậu đã để dù mỗi khi mưa bất chợt ?

Nó cũng gật đầu.

-Cậu luôn biến mất sau khi tôi nhận được dù ?

-Ừ.

-Vậy nếu tôi hết cảm, cậu cũng biến mất luôn hả ? – Tôi mỉm cười.

Lần này nó mở to mắt ngạc nhiên. Không gật cũng chẳng lắc.

-Lúc tiễn tôi, cậu bảo tôi đừng quên cậu rồi âm thầm giúp đỡ. Báo hại tôi giờ quên không nổi, lúc nào cũng muốn gặp cậu. Bắt đền đi ! – Tôi mỉm cười. - Kiểu này chắc tôi cố tình gặp bị cảm hoài quá !

-Cô...

-Ít ra cũng phải cho tôi có thể cho tôi gặp cậu mỗi tuần chứ. Không thôi hết bệnh tôi lại dầm mưa nữa cho coi.

Nó im lặng một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dịu dàng nói :

-Thôi được, thứ năm cô chỉ học cỡ hai tiết, tan học cứ ra chỗ gốc cây đại thụ gặp tôi.

-Thật không ?

-Ừ.

-Tốt quá ! – Có nỗi vui dâng lên khôn tả trong lòng tôi.

-Vậy là khỏi cảm nhé ! Ngủ đi ! Hôm nay tôi ngủ ở đây.

Tôi thích thú ngủ một giấc thật đã. Trước khi gặp những giấc mơ đẹp, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp đang dần lan rộng trên má tôi. Có lẽ...

-----***-----

-Được rồi ! – Tôi buông tay nó ra. - Ủa.

Giờ không phải tôi nắm tay nó mà nó nắm tay tôi. Tôi mỉm cười, lay nhẹ nó.

-Này, dậy !

-Ờ. – Nó buông tay tôi ra, vươn vai.

-Cậu Thiên, phu nhân cho xe tới đón cậu kìa ! – Cha tôi nói vọng lên.

-Tạm biệt ! – Nó xuống lầu.

-Thiếu. – Tôi mỉm cười, níu tay nó.

-Gì ?

-Hẹn gặp lại !

Nó à một tiếng rồi vào xe, vẫy tay với tôi.

-Hẹn gặp lại !

Chương 15 : Thứ sáu ngày 13 cũng không phải là ngày xui xẻo đâu !

-Bye mấy bồ ! Đi chơi vui vẻ nhé ! – Tôi vẫy tay chào tạm biệt đám bạn.

-Ê, khoan đã. – Vân tóm lấy cổ áo tôi. – Sao dạo này mỗi lần đến thứ năm là thấy bồ vui khi tụi này tách đi đánh lẻ vậy hả ?

-Ơ, mấy bồ quyết đi đánh quả lẻ thì phải bắt đây khóc sao ? – Tôi giật ra rồi vọt khỏi hai đứa dai nhách đó. – Bye nha !

Sau cái ngày hôm đó thì mỗi tuần, đúng thứ năm là tôi tách ra khỏi nhóm đến chỗ cây đại thụ duy nhất trong phố gặp thằng nhóc. Nó dẫn tôi đi chơi rất nhiều chỗ, lâu lâu lại dẫn về thăm phu nhân, vui ơi là vui.

Nhưng lâu lắm cũng dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng : hai con bạn quái quỷ của tôi đã bắt đầu sinh nghi.

Bằng chứng là một ngày nọ...

-Xin lỗi đã tới trễ ! – Tôi thở dốc.

Nó phì cười :

-Coi nào, cái mặt như trái cà chua vậy ! – Nó đưa cho tôi cái khăn tay. – Này !

Tôi đón lấy chiếc khăn.

-Cảm ơn ! – Tôi lau mồ hôi trên trán.

-Đi nào ! – Nó nắm tay tôi dắt đi.

-Ừ ! Hả ?

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Có ai đó đang tia mắt về tôi thì phải.

-Sao vậy ? – Nó hỏi.

-Không, không có gì. - Sợ mất vui nên tôi xua tay.

-Đi ! – Nó nắm tay tôi đến chỗ khu vui chơi.

Đi được một quãng xa nhưng cái cảm giác rùng rợn ấy vẫn còn bám theo tôi dai dẳng. Đứa nào mà dai vậy hả trời ?

Nó đưa tôi đến chỗ đập ếch – trò chơi mà tôi vô địch từ xưa tới giờ.

-Chủ quán !Chuẩn bị cho tôi hai mươi cái búa ! – Tôi hồ hởi nhìn đám ếch đang thò lên thụp xuống.

Người trông trò chơi đó sợ xanh cả mặt. Tởn một lần rồi, tuần trước tôi xách cái búa đập bể hai mươi con ếch khiến cho tiệm phải đóng cửa nguyên buổi để sửa. Mấy người này đề phòng kỹ cỡ nào cũng gặp hậu quả : tăng tốc độ thì cháy máy, đưa búa nhẹ, mỏng thì búa tét, đưa búa nặng càng sai lầm. Vì thế cho nên...

-Thưa cậu, hôm nay đóng cửa. – Nói rồi ông ta đóng cửa cái rầm.

-Hả ? Gì kỳ vậy ? – Tôi thắc mắc.

Nó chỉ tay về phía đám ếch.

-Cô không thấy đám ếch kia đầy vết hàn à ?

-Chán thật ! Qua chỗ khác đi ! – Tôi kéo tay nó qua gian khác.

Đến chỗ gắp thú. Vừa thấy mặt chúng tôi là ông chủ hét toáng lên :

-Hết thú rồi ! Mời đi chỗ khác ! - Rồi ông ta ôm nguyên thùng thú vào trong.

Gian bắn thú, gian đấm thuê treo bảng máy cần tu sửa, rồi gian ném vòng, gian vớt cá cũng đóng cửa nốt.

-Thật là ! Công viên mà gian nào cũng đóng cửa thì xây lên làm cái gì ? – Tôi hét lên.

-Con nhỏ này còn dữ hơn cả quỷ thần Atula nữa.

Có tiếng rì rầm trong bụi cây. Của một đứa, không, của hai đứa, là bốn đứa. Cái giọng này tuy nghẹt nghẹt nhưng quen lắm.

-Khát nước quá ! – Tôi vờ than.

-La chi cho cố, để tôi đi mua. – Nó chạy đi đến gian bán nước.

Chờ cho nó đi khỏi là tôi liền lao thẳng đến bụi cây, cầm cái cặp mang trên tay phang liền bốn cái đầu đang nhấp nhô trên đó bốn cái liên tiếp bốp bốp bốp bốp. Đương nhiên là tôi biết cái đám này là ai rồi.

-Nghe lén nè ! Dòm lén nè ! Theo dõi lén nè ! Rình lén nè ! - Mỗi một cú phang là tôi đệm một câu.

-Ui da ! - Bốn cái bóng từ trong bụi cây lăn ra.

Không ai xa lạ đó là "Ve chai", "Atula" và hai sư huynh tôi quen hồi bữa. Bữa nay tụi nó đi theo mốt "công an phục kích tội phạm" mang theo nào là ống nhòm, nào là máy ghi âm, rồi cả máy quay nữa chứ, trên đầu trang điểm toàn là lá cây với hoa. Giờ được tôi trang điểm thêm một cục u trên đầu.

-Đau quá ! – Vân ôm đầu than thở.

-Mấy người tới đây làm gì ? – Tôi chống hông hỏi. – Không nói đây cho mọc thêm cái sừng nữa bây giờ.

-Hỏi thừa, theo dõi bồ chứ làm gì ! – Trân nói như tụi nó theo dõi tôi là một chuyện bình thường.

Cái đứa tính nóng như lửa như tôi không thể nào chịu nổi câu nói đó và cái đầu Trân đã biến thành hoạ tiết đối xứng (thêm một cục u nữa).

-Hay quá ta ! Theo dõi mà làm như tự hào lắm vậy ! - Tôi bực mình.

Vân cãi :

-Tại "Xích thố" đó chứ ! Cứ trách tụi mình đi đánh quả lẻ hoài vậy mà chính bồ đi đánh quả lẻ mỗi thứ năm đó thôi. Tụi này tức mình phải theo dõi, bắt quả tang cho bồ bẽ mặt mới được.

-Lý do hay ghê ta ! – Tôi biến nó thành bức hoạ tiết đối xứng thứ hai. – Còn hai anh ?

Hai người gãi đầu.

-Ờ thì, tụi này... hơi tò mò.

-Tò mò ? – Tôi không nể tình CLB trưởng gì hết, xử hai người đó như hai con bạn kia.

-Thật ra tụi này chỉ mới thấy bồ vừa lúc nãy thôi, bồ chạy nhanh quá từ gian này qua gian nọ. – Vân phân bua.

May quá, tụi này chỉ mới thấy tôi thôi.

-Nước này ! - Thằng nhóc gọi từ gian hàng bán nước.

Tôi vội vàng túm gọn bốn đứa và đá bay đi một cách gọn gàng trước khi tụi nó thấy rõ mặt nghi phạm dẫn tôi đi đánh lẻ hôm nay.

-Đây ! Trà chanh đây ! – Nó đưa ly lipton pha đá cho tôi.

-Thank you ! – Tôi đón lấy ly nước uống cạn một hơi.

Chợt, tôi thấy nó bấm đốt tay, lẩm bẩm cái gì đó.

-Tối mai cô nghỉ làm một buổi được không ? – Nó hỏi.

-Chi ?

-Tôi có một nơi muốn đưa cô đi nhưng nó chỉ mở cửa vào mỗi ngày mai và mỗi năm chỉ mở một lần thôi. – Nó mỉm cười bí mật. – Nhé !

-Cũng được, nhưng đi đâu ? (Dạo này chi phí rộng rãi nên xin nghĩ cũng không khó)

-Bí mật. – Nó mỉm cười. – Mai tôi đến nhà đón cô.

Cái thằng nhóc này, mai là ngày gì mà phải bắt tôi nghỉ làm nhỉ ? Hôm nay là ngày 12/10, mai là ngày 13/10, trúng thứ sáu, cái chỗ nào mà "khôn" đến nỗi mở cửa vào đúng cái ngày xui xẻo này chứ. Khoan đã, 13/10, 13/10, cái ngày này quen quen.

-À, mai nhớ mặc đồ cho đẹp chút nhé ! – Nó nháy mắt.

-Ờ.

-----***-----

-Ê, bồ chuẩn bị tinh thần chưa ? – Vân hỏi.

-Tinh thần gì ? – Tôi thắc mắc.

-Hôm nay là 13/10, trúng thứ sáu nữa đó. – Trân mỉm cười kiểu đạo chích.

Hai đứa nó đồng thanh đếm số.

-Ba... hai... một ! - Rồi đồng loạt đẩy tôi vào cổng, mạnh đứa nào đứa nấy chạy.

Eo ôi, trước mặt tôi nguyên một đống nam sinh ập tới kẻ hoa, người hộp cứ như ong vỡ tổ. Ai nấy hét lên kinh hồn :

-Sweet Ice Queen ! Hãy đón nhận tấm lòng thành của tôi. (Sweet Ice là biệt danh đám con trai gọi tôi)

Tôi giật mình co chân chạy lẹ.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám dai nhách đó, tôi nấp vào một góc ở gần tủ để giày. Chờ cho mấy tên kia chạy qua thì tôi vội vàng mở tủ lấy giày. Cái tủ này, sao hôm nay khó mở thế nhỉ ? Hai ba !

Cánh cửa vừa mới hé mở thì cả tá hộp ào ra rơi hết ra sàn. Xem lại thì đúng là tủ của tôi, giày của tôi mà. Vậy quà... nhưng cái tính tôi hễ cái gì ở chỗ mình mà không rõ nguyên do là gom lại đem bán hết. Tôi cho tất cả mấy cái hộp vào cặp rồi xách lên lầu.

Vừa ngồi xuống bàn là thấy trong hộc đầy hộp là hộp, đã vậy còn trân trọng buộc ruy – băng nữa chứ. Ngó qua cửa ra vào là có mấy chục công tử lấp ló ngoài đó, người này kéo người kia, người kia gạt người nọ.

Đúng rồi ! Đây là cái ngày tôi mong nhất và sợ nhất trong năm. Đúng ngày này tháng này là có hàng tá hộp đựng hàng ngàn trang sức rồi hoa tươi đáng giá khiến cho tôi đủ sức bán đi trả nợ cho cha, tháng đó không bận tâm nhiều đến chuyện tiền bạc. Nhưng cũng đúng ngày này tháng này tôi bị cả đám con trai rượt đuổi từ trong sân đến trên lầu, CLB cũng không tha, tôi mà không là "Xích thố" chắc cũng phải theo chân Lữ Bố rồi (dù bọn này không xả nước). Sướng nhất là cuối buổi (bán đồ trả nợ) nhưng tệ nhất là giờ ra chơi và mới vào lớp. Ngu ngốc, sao hôm nay không đi trễ chút xíu nhỉ.

Tôi thở dài, quay qua hai nhỏ bạn định tán gẫu nhưng bắt chuyện gì tụi nó cũng cho ra rìa, cứ nhỏ to cái chuyện gì đó. Thứ sáu ngày 13, một ngày xui xẻo.

Trống đánh cái đùng là tôi thu dọn lẹ rồi vọt về liền, may cho tôi ngồi bàn đầu, lớp tôi học lầu một lại gần cầu thang mà cầu thang chạy thẳng ra cổng nên thoát dễ hơn. Nói gì thì nói chứ phải gắng lắm mới trốn được vì trong đám đó còn có các thành viên trong CLB điền kinh liều mạng phi nước đại.

Đến nhà ! Ôi mừng quá ! Tổ ấm thân yêu của tôi ! Tôi chạy lẹ vào và đóng cửa cái rầm, để cho đám con trai hôn cái cửa nặc mùi men. Hú vía !

-Này ! - Một bàn tay khẽ níu áo tôi.

-Oái ! – Tôi hét lên.

-Gì vậy ?

Ủa, thằng nhóc, sao hôm nay nó lại đích thân ở nhà tôi chờ thế này ? Mọi hôm nó toàn chờ trên đầu đường hay chỗ hẹn thôi.

-Sao hôm nay tới nhà tôi ? – Tôi để cặp trên bàn.

-Giám sát cô. – Nó đáp gọn lỏn. – Cũng tránh bị giẫm chết.

Ơ, nó cũng biết hôm nay là ngày đại kỵ của tôi à ?

-Thay quần áo nhanh lên, tôi chờ. – Nó giục.

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng nghe theo, thay bộ váy đẹp nhất mà nó mua cho.

-Được chưa ? – Tôi ngúng nguẩy bộ váy cho nó xem.

Nó nhìn tôi không chớp mắt, có một vệt đo đỏ lướt trên hai gò má. Tôi làm động tác đánh gió trước mặt nó.

-Được không ?

-Ờ. Đi ! – Nó nắm tay tôi.

Nó với tôi đi cửa sau (cửa trước bị chặn từ đầu tới cuối). Chặn đường thật vất vả, phục binh chặn ở khắp nơi nên không thể đường hoàng ngồi xe hơi hay thong thả đi bộ được, chúng tôi phải rẽ đường này, quẹo đường kia, nép vào hốc nọ.

Khủng khiếp lắm, cứ như là quân Lam sơn bị vây. Hàng chục cao thủ Karate, mười mấy vận động viên điền kinh cấp cao, với năm sáu quân sư có cái đầu như Chu Du, Gia Cát Lượng phục sẵn trên từng mét, từng bụi cây thậm chí cả trong... thùng rác.

-Giờ tôi hiểu tại sao cô giỏi võ rồi. – Nó dựa người vào một góc tường, thở dốc.

Tôi thở dài :

-Ừ.

Nó nhìn ra đoạn đường. Đường giờ đầy người qua lại, thời điểm tốt.

-Cơ hội tốt ! Chạy ! – Nó nắm tay tôi băng qua đường.

Hình như đã tới đích hay sao nó buông tay tôi ra.

Chỉ là một góc đường, Có gì đặc biệt đâu. Vậy mà bắt tôi mặc đồ đẹp, nghỉ dạy mà tới đây cho bằng được. Nhưng sợ nó buồn nên tôi không dám nói ra.

-Nè ! - Tự nhiên nó đưa cho tôi một đoạn vải đen.

-Chi ? – Tôi ngạc nhiên.

-Băng mắt lại, tôi không đủ cao để bịt mắt cô. – Nó chống nạnh.

Ý tưởng gì kỳ cục vậy trời ?

-Này, khác gì dẫn tử tội tới pháp trường đâu ? – Tôi phản đối.

-Tôi biết cô ưa tò mò mà nơi đây phải giữ bí mật lối vào nên phải dùng biện pháp mạnh. – Nó nói.

-Gì phải giữ bí mật vậy ? – Tôi cầm đoạn vải đen tự bịt mắt mình lại.

-Tốt ! Đi ! – Nó nắm tay tôi dẫn đi.

Trời đất tối om, tôi chỉ biết tiếng chân chúng tôi đi vang vọng và hơi ấm từ tay nó toả ra. Tôi không thể định hướng cho mình, bàn chân tôi đi theo sự dẫn đường của nó một cách vô thức. Càng lúc âm thanh càng lúc càng lặng đi, nó cũng không hề nói cho tôi biết tôi đang đi ở đâu. Nhiều lúc ngột ngạt đến nỗi tôi chỉ muốn giật phăng đoạn vải ra. Giờ tôi thật sự khâm phục những người khiếm thị.

-Gỡ ra đi ! – Nó buông tay tôi ra.

Chờ giây phút này đã lâu, tôi liền gỡ đoạn vải đen ra.

Trước mặt tôi là một căn phòng sang trọng, ánh nến lung linh vô cùng ấm áp. Giữa phòng đặt một cái bàn mặt làm bằng kính, chân làm bằng thuỷ tinh, trên bàn đặt một chiếc khay được đậy nắp cẩn thận. Bên cạnh đó là ba chiếc ghế gỗ được đánh véc-ni sáng loáng. Trên một trong ba chiếc ghế ấy là phu nhân. Bà đang nhìn tôi mỉm cười.

-Nhiệm vụ hoàn thành. – Nó cúi người trước mặt mẹ.
-Phu... phu nhân. – Tôi lắp bắp. – Đây ... đây là...

-Con ngồi xuống đây ! – Bà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh. - Ta đã mất mấy ngày để chuẩn bị bàn tiệc cho hôm nay đấy !

-Nhưng... hôm nay... sao phải làm phiền phu nhân vậy. – Tôi trở nên lúng túng trước sự dịu dàng của phu nhân.

-Ngốc ! Cô biết hôm nay là ngày gì không ? – Nó nói giọng trách móc. – Hôm nay là 13/10, sinh nhật cô đó ! – Nó mở cái nắp ra.

Trong đó là một ổ bánh kem, được trang trí rất đẹp, ngọn nến mang hình số 16 còn được cắm trên đó.

-Chúc mừng sinh nhật con ! – Phu nhân mỉm cười.

Phải rồi, hôm nay là sinh nhật tôi mà. 13/10 ngoài là ngày mang cho tôi nhiều lợi nhuận và nhiều xui xẻo nhất cũng là ngày mẹ sinh ra tôi, ngày tôi cất tiếng khóc chào đời.

-Con... con... – Tôi xúc động không nói nên lời.

-Đừng có chảy nước, kẻo lúc thổi bánh, bánh rã hết. – Nó mồi lửa cho cây nến cắm trên ổ bánh.

-Cám ơn ! – Tôi vô cùng sung sướng.

-Mừng sinh nhật lần thứ 16 của cô ! – Nó khẽ mỉm cười.

-----***-----

-Tạm biệt ! – Tôi vẫy tay với nó. – Cám ơn về ổ bánh.

-Biết rồi ! Tạm biệt ! À, cái này cho cô ! – Nó ném cho tôi một cái hộp nhỏ rồi thẳng bước về nhà. (Phục binh biến hết rồi.)

Tôi mở cửa, bước vào nhà. (Cửa trước hẳn hoi) Giờ có lẽ cha đang rủa thầm tôi vì bị cả trăm tên con trai phỏng vấn và gí một đống quà bắt phải nhận.

-Con về rồi đây !

Bùm ! Bùm ! Hàng chục tua kim tuyến từ hai bên cửa phun ra tuôn lên đầu tóc tôi.

-Happy birthday ! – Hai con bạn ở đâu lao ra ôm chầm lấy tôi.

-Ủa ? Mấy bồ...

-Tụi này tới nhà bồ lâu rồi. Xin lỗi vì hồi sáng đã cho bồ ra rìa nhé. – Trân gỡ mấy tua kim tuyến trên tóc tôi.

-Tụi này phải giữ bí mật về việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bồ. – Vân vỗ vai tôi.

Tôi ôm chầm hai con bạn, cảm động vô cùng.

-Cám ơn mấy bồ !

"Boyfriend" của Trân đem ra một cái bánh kem lớn, trên còn cắm các cây nến còn cháy, mỉm cười.

-Chúc mừng sinh nhật Tiểu Mai !

-Xin lỗi bé Mai nhé ! Tại chi phí eo hẹp nên bọn này tự làm bánh ở phòng thủ công trường nên có lẽ không ngon lắm. – Anh Sơn gãi đầu.

-Không sao ! Em vui lắm ! – Tôi mỉm cười.

Anh Dũng đặt bánh kem lên bàn.

-Em thổi nến đi !

Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu, thổi mạnh. Nến tắt hết.

-Happy birthday to you ! Happy birthday to you ! - Bốn người đồng thanh hát.

-Thank you ! – Tôi thử một miếng kem trên ổ bánh. – Ngon tuyệt !

-Thật không ? – Vân vui sướng.

-Hôm nay em đẹp thật đấy ! – Anh Dũng ngắm tôi từ trên xuống dưới.

-Đương nhiên rồi ! Đây là bộ váy em ưng nhất mà. – Tôi tự hào nói.

Thế là tôi được hai lần ăn sinh nhật 16 tuổi rồi. Thứ sáu ngày 13 cũng không hẳn là ngày xui nhỉ.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ