XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Những câu chuyện của nhóm XiHa - trang 2

Phần III: Có phải người tôi yêu?

Chương 7: HAI ANH CHÀNG ĐIÊN KHÙNG

Cả tôi và Thái Hi cùng quay người lại. Chỉ kịp thấy một chiếc xe máy đang xông thẳng vào chúng tôi. Đúng là Bùi Kỷ Trung! Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy anh ấy là tim tôi lại đập thình thịch. Anh ta đang trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt âm bạn, điên cuồng mà hung dữ.

Kỷ Trung đi vào giữa tôi và Thái Hi, tách rời hai chúng tôi ra, tôi bị bất ngờ nên ngã nhào xuống đất. Tôi nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn lên, lúc đó sự kìm nén cả ngày hôm nay được bung ra, tôi hét vào mặt anh ta: “Bùi Kỷ Trung! Con đường này không phải là nhà cậu chứ!”

Kỷ Trung kênh kiệu nói: “Xin lỗi nhé, cũng may con đường này lại là của nhà mình, ngôi biệt thự nhà mình xây bên biển đó.” Tôi giận dữ nói: “Bùi Kỷ Trung, cậu thật vô vị quá!”. Kỷ Trung gằn giọng: “Đúng rồi, mình vô vị, vô vị đến nỗi lái xe chạy đi tìm cậu cả buổi chiều, nhưng cũng không bằng cậu và đồ khốn kia đứng ở đây thân mật đến thế!”

Tôi giận đến nỗi máu chảy ngược lên đầu, nhưng lúc ngẩng đầu lên, bỗng thấy cằm của Thái Hi động đậy. Tôi sợ hãi, nhỡ đâu bọn họ đánh nhau thì sự việc càng trở nên khó giải quyết hơn rồi. Vì thế tôi đứng dậy, kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống rồi lạnh lùng nói với Kỷ Trung: “Tránh ra, tôi phải về nhà.” Kỷ Trung không tha cho tôi, đôi lông mày hung dữ của anh ta nhíu lại: “Y Nghiên, nhà cậu nghèo lắm sao?”

Tôi không biết anh ta đang nói gì? Chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Nhà cậu nghèo đến nỗi không mua được áo quần à? Nếu mua không nổi thì lấy túi áo của mình vá lên cũng dễ coi hơn bộ đồ mà bạn đang mặc nhiều.”

Kỷ Trung chưa dứt lời, bỗng Thái Hi chạy bổ qua, đấm một cái nhanh như chớp vào cằm Kỷ Trung. Kỷ Trung không kịp phòng bị, bị đánh trúng không đứng vững nên bổ nhào ra phía sau, nằm yên bất động.

Tôi sợ đến tái xanh mặt, chạy nhào qua, cúi xuống gọi lớn: “Kỷ Trung, có làm sao không?”. Ai ngờ, Kỷ Trung đột ngột bật đứng dậy, nhìn chằm chằm Thái Hi nói: “Đồ khốn, muốn đánh nhau hả?”. Kỷ Trung chưa nói hết câu, Thái Hi lại đưa ra nắm đấm thứ hai, Kỷ Trung nhảy lui sau mấy bước rồi đứng lại, đưa tay lên sờ thì thấy môi đã bị chảy máu, máu đang rỉ ra từ khoé miệng. Kỷ Trung quẹt vết máu trên miệng, trừng trừng nhìn Thái Hi.

Tim tôi đập dữ dội, tiêu rồi! Tôi thấy vẻ ngang ngược, sự hung dữ toát ra trong đôi mắt Kỷ Trung, con người hiếu chiến của anh ta trở lại rồi! Tôi vội chạy qua ngăn lại, nhưng Kỷ Trung gạt tôi lui ra sau, rồi đạp Thái Hi ngã lăn trên nền nhà, chồm cả thân hình đè lên người Thái Hi, liên tục đấm vào vai, cằm của Thái Hi. Thái Hi cũng không lên tiếng, chỉ quay qua phải, qua trái để tránh.

Tôi hoảng hốt nhìn Kỷ Trung và Thái Hi đang nằm đánh nhau trên nền nhà, kinh hãi đến nỗi thốt không nên lời. Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt của hai người họ đã làm kinh động đến thầy giáo đang dẫn cả đoàn đi ở trại bên kia.

Tôi thấy thầy giáo từ xa đi đến, trong lòng thầm nói lần này lớn chuyện rồi. Nếu để thầy phát hiện hai người này đánh nhau thì thầy sẽ báo lại với giáo vụ của trường để xử phạt. Nhưng học kỳ này kết quả học tập của tôi giảm sút, làm ba mẹ tôi rất lo lắng. Nếu nhỡ để họ phát hiện tôi bị phạt ở trường thì hậu quả không thể nào lường được.

Nghĩ đến đây tôi lo lắng sợ hãi, nhảy lên phía trước nhanh như cắt ngăn Kỷ Trung và Thái Hi ra, hét lớn: “Xin hai người đừng đánh nhau nữa được không? Thầy giáo đến rồi kìa!”

Thái Hi nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng: “Y Nghiên, bạn đang làm gì vậy, mau tránh ra, bạn sẽ bị đánh trúng đó…”. Thái Hi vừa dứt lời, tôi liền bị một cú đấm thật mạnh ngay vào ngực… đó là nắm đấm của Kỷ Trung.

Toàn thân tôi hứng trọn cú đấm, đau nhức cả lồng ngực, hét lên một tiếng rồi gục xuống đất. Trước mắt tối um, cơn đau làm toàn thân tôi co lại, nhưng vẫn không quên khẩn cầu Kỷ Trung và Thái Hi: “Hai người đừng đánh nhau nữa có được không!”. Nói xong tôi cắn chặt môi, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, nghe thấy tiếng những bước chân hoảng loạn, sau đó nghe hàng loạt tiếng gọi kinh hoàng của Kỷ Trung: “Y Nghiên! Y Nghiên! Y Nghiên!”

Có người dường như muốn bế tôi dậy, nhưng vừa chạm vào tôi thì ngực tôi như muốn vỡ tung ra. Tôi đẩy tay người ấy ra, liền nghe tiếng người đó nói: “Y Nghiên, mở mắt nhìn mình đi!”. Mở mắt ra, là Bùi Kỷ Trung. Tim tôi nhói lên, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi, vì kích động và căng thẳng nên mặt đầy vẻ lo lắng.

Sự giận dữ kìm nén cả ngày hôm nay của tôi bỗng nhiên biến mất, Kỷ Trung vẫn quan tâm đến mình như trước đây… Mọi nỗi hờn giận của tôi với anh ấy không còn nữa khi nhìn thấy vẻ hối tiếc và đau thương trên mặt Kỷ Trung. Dù ngực vẫn còn đau, nhưng có một niềm vui mơ hồ dâng trào trong lòng tôi, rất ấm áp.

Có tiếng chân gấp gáp đằng sau, tiếp theo đó là thầy giáo dẫn mọi người đến. Tôi nghe thấy tiếng hỏi dồn dập của thầy: “Chuyện gì vậy hả? Các em xảy ra chuyện gì vậy? Đánh nhau hả? Bọn học sinh các em, đã cảnh cáo từ trước rồi, nếu ai gây gổ đánh nhau lúc cắm trại thì sẽ bị kỉ luật! Lẽ nào các em không có tai sao?”

Dường như thầy lo lắng thật sự, nói liên tục không ngừng. Tôi nhìn Kỷ Trung, anh ấy hoàn toàn không để ý gì đến thầy giáo, vẫn nhìn vào tôi. Đột nhiên, một tay luồn ra sau cổ, tay kia ôm lấy hai đầu gối, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Ngoan nào, giờ mình bế cậu đi khám.”. Nói xong, liền nhẹ nhàng bế tôi lên.

Tôi vô cùng kinh ngạc, không hề nghĩ rằng anh ấy sẽ bế mình lên trước mặt nhiều người, tiếp đó, một luồng hơi ấm áp chạy lên đầu và toàn thân tôi. Chỗ đau ở ngực không quan trọng nữa. Những người bên cạnh tôi cũng không quan tâm. Chỉ biết rằng hai tay Kỷ Trung đang bế chặt lấy tôi, thân hình anh ấy sát vào người mình, sát đến nỗi tôi bắt đầu thấy tim mình đập loạn xạ…

Có lẽ thầy giáo không ngờ lại có học sinh dám cả gan bồng bế nhau ngay trước mặt mình. Ông tức đến nỗi nói không thành câu: “Các em… còn dám bế nhau… đánh nhau xong còn bế nhau nữa. Vậy các em còn đánh nhau làm gì chứ, có…”

Kỷ Trung không thèm nhìn ông ấy, bế lấy tôi rồi đi ra khỏi đám đông. Tôi vẫn còn kịp nghe thấy có tiếng người nói: “Thầy, người dẫn đầu đánh nhau là em, thầy kỉ luật em là được rồi.”

Là Thái Hi! Tim tôi lại đập lên! Tôi rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Thái Hi, nhưng Kỷ Trung ôm tôi chặt quá, tôi không tài nào cử động được. Tôi tự nhủ thầm trong bụng, hôm nay là ngày gì thế này! Mình vốn dĩ nghĩ rằng học kì này sẽ làm một học sinh ngoan, không gây ra điều tiếng gì cả, nhưng việc Kỷ Trung và Thái Hi đánh nhau làm tôi lo lắng. Nếu cứ thế này, bọn họ sẽ gây ra chuyện động trời gì nữa đây! Thật tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Chương 8: SỰ LÃNG MẠN VÀ NIỀM AN ỦI TRỞ LẠI

Tôi không ngờ ngôi biệt thự nhà Kỷ Trung lại ở bên bờ biển, cách nơi cắm trại của lớp chúng tôi không xa. Buổi sáng, tôi đã vô tình vào đó một lần, nhưng không có thời gian để nhìn rõ ngôi biệt thự ấy như thế nào. Bây giờ vào lại, mới để ý nhìn kĩ, đó là căn nhà 2 tầng, có bể bơi ngoài trời. Từ cổng chính đi vào, hai bên hành lang rộng là hàng cột hoa văn đơn giản. Kỷ Trung bế tôi vào phòng khách có ánh đèn sáng rực, 3 mặt đều có cửa sổ có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ của các thuyền đánh cá ngoài biển. Những đồ trang trí trong phòng khách không nhiều, nhưng đều rất mới, như không có người thường xuyên ở.

Sau khi đặt tôi xuống, Kỷ Trung chạy ra phía sau gọi bác sĩ. Tôi không khỏi kinh ngạc, nhà Kỷ Trung giàu đến vậy sao? Trong biệt thự còn có cả bác sĩ có thể gọi đến bất cứ lúc nào nữa!

Bác sĩ đo huyết áp của tôi rồi nói: “Không có vấn đề gì, bị bất tỉnh là do thiếu máu. Cả ngày cô không ăn gì sao?”. Trừ nửa bát cơm ăn lúc sáng, tôi không ăn gì cả, thảo nào sau khi bị Kỷ Trung đánh trúng một cái, tôi choáng váng, đứng cũng không vững nữa.

Kỷ Trung đứng bên cạnh la lên: “Cái gì? Y Nghiên,cả ngày cậu không ăn gì sao? Sao lại có người ngốc như cậu vậy?”

Tôi nhìn anh ấy giận dỗi: “Chẳng phải vì cậu đó sao!”

Nửa tiếng sau, tôi bị một đống đồ ăn của nước ngoài vây quanh mình. Bàn ăn của nhà Kỷ Trung không nhỏ, nhưng chật kín thức ăn. Tôi hoa cả mắt vì những đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, ăn cái gì trước nhỉ? Trong cái đĩa màu xanh là thịt băm nhỏ trộn với bào ngư, màu cam trong suốt. Một tô canh lớn nóng bốc hơi bên cạnh. Lại thêm bánh mì kẹp xà lách, món tôi thích ăn nhất, nước bọt trong miệng tôi ứa ra. Chưa hết, một ly sôcôla sữa to đặt trước mặt.

Tôi ăn như chưa bao giờ được ăn, đồ ăn nóng hỏi lần lượt chui vào dạ dày của tôi, làm cho người tôi ấm lên.

Kỷ Trung ngồi im đầu bàn nhìn tôi ăn, vẻ mặt xem ra đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc tôi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, ngồi hài lòng tựa lưng vào ghế, anh ấy nắm chặt tay tôi, nói: “Y Nghiên, hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì thì cậu phải tự chăm sóc bản thân mình, ăn ngủ đầy đủ, đi học đàng hoàng nhé?”. Trong giọng nói của anh ấy, sự ngang bướng không còn mà thay vào đó là sự thương tiếc và đau buồn.

Tôi cắn chặt môi, mắt bỗng cay xè. Kỷ Trung giẫm chân, cau mày: “Mình ghét nhất thấy nước mắt của cậu!”. Tôi tủi thân nói: “Không phải mình muốn khóc, là cậu làm cho mình khóc mà.”

Anh ấy không dám nhìn nước mắt tôi, bứt rứt đến nỗi mặt đỏ lên: “Sau này bạn không được như vậy nữa.”

Tôi thút thít hỏi: “Không được phép như thế nào?”

“Không được phép không nghe lời mình!”

Tôi giận dỗi: “Tại sao mình phải nghe lời cậu chứ?”

Kỷ Trung nhíu mày, lại hiện nguyên hình: “Cái gì? Cậu dám không nghe lời mình? Vậy là cậu gặp rắc rối rồi đó!”. Tôi không nói nữa, chỉ nhìn Kỷ Trung. Một lúc sau mới lên tiếng: “Mình hiểu rồi.” Anh ấy không hiểu gì, hỏi: “Cậu hiểu gì chứ?”

Tôi quay đầu nhìn đi chỗ khác và nói: “Cậu vẫn không thay đổi tý nào, không biết dịu dàng, không biết chăm sóc. Cậu chỉ cần một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời mà thôi!”

Kỷ Trung bước đến chặn tôi lại: “Vậy cậu định không nghe lời mình à?”. Tôi hỏi lại: “Thế bạn muốn sau này mình phải nghe lời cậu sao?”. Nét mặt anh ấy không chút hối cải: “Đúng vậy.”

Tôi giận dữ nhìn Kỷ Trung, rồi bỗng nhiên không nhịn được, lại thở dài một tiếng: “Cậu đúng là bạo chúa! Sao mình lại thích cậu chứ?”

Kỷ Trung kéo tôi vào lòng, hôn tôi. Môi anh ấy ấm áp đến thế, tôi như cảm thấy trái tim Kỷ Trung đập mạnh một cách mãnh liệt. Tôi không còn nhớ gì đến những chuyện không vui với Kỷ Trung nữa, bắt đầu hôn lại anh ấy. Trong đầu tôi giờ này chỉ tràn đầy niềm vui.

Kỷ Trung thì thầm bên tai tôi: “Hứa với mình, Y Nghiên, cậu phải hứa với mình sau này dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ tha thứ cho mình nhé?”

Tôi nằm trong lòng anh ấy, gật đầu liên tục: “Mình hứa, mình hứa mà.”. Thật ra, từ lúc Kỷ Trung bế tôi trên bãi biển tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, tha thứ cho sự ra đi không một lời từ biệt của anh ấy, tha thứ cho việc anh ấy trở về Hàn Quốc mà không muốn gặp mặt tôi. Tôi cũng không tìm hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng mặc kệ! Như lúc này đây, có thể ôm Kỷ Trung thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Kỷ Trung vẫn nói bên tai: “Còn nữa, phải hứa với mình, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân mình, không được ngang bướng như thế.” Ôi, mình có thể nói gì nữa chứ, lòng tôi đang lâng lâng, chỉ biết gật đầu mà thôi.

Bỗng nhiên có tiếng đằng hắng, tôi hốt hoảng dời khỏi người Kỷ Trung, mặt bừng đỏ. Thì ra là ông bác sĩ vừa khám cho tôi. Ông ấy vờ như không thấy hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau, chỉ nói: “Kỷ Trung, đến lúc uống thuốc nghĩ ngơi rồi.”

Kỷ Trung châu mày, gằn giọng: “Biết rồi.”

Khi ông bác sĩ đi rồi tôi bèn ngạc nhiên hỏi anh ấy: “Cậu bị bệnh à?”. Dương như Kỷ Trung không muốn thừa nhận như thế, chỉ trả lời một tiếng “Ừ”.

Tôi đánh vào tay anh ấy rồi cười: “Ha ha. Cậu gạt mình, Kỷ Trung, mình còn không biết cậu giả vờ nữa sao? Người to khoẻ như trâu thế này, sao có thể có bệnh được chứ?”

Mặt Kỷ Trung hơi biến sắc, nhưng tôi không để ý đến, ghé sát mặt anh ấy, lắc lắc đôi tay của Kỷ Trung và nghịch ngợm nói: “Có phải không muốn đi học phải không? Cố ý bịa ra chuyện này chứ gì? Ha ha, mình nắm được thóp của cậu rồi nhé!”

Tuy vậy, Kỷ Trung lại không phản ứng gì, nét mặt vẫn bình thản nói: “Không còn sớm nữa, bạn nhanh đi ngủ đi. Mình đi gọi người dọn phòng cho bạn.”

Lúc đó, tôi không hề phát hiện ra anh ấy có gì đó khác lạ, mà chỉ nghĩ rằng vì lúc nãy chúng tôi ôm nhau bị bác sĩ trong nhà nhìn thấy, nên làm anh không vui. Vì thế, tôi cũng vui vẻ đi theo người ở lên lầu ngủ.

Chương 9: BÃO TÁP VÀ SỰ CHĂM SÓC DỊU DÀNG

Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại sau giấc ngủ, thoạt đầu tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi đang nằm trên chiếc nệm êm, chiếc gối thơm phức. Một cơn gió nhẹ thanh thoát mang theo mùi hoa thơm thổi vào. Tôi hít sâu một cái, trong lòng tự hỏ đây là hoa gì, hương thơm đó như quyện quanh tôi.

Rồi bỗng nhiên,trong lòng tôi dâng lên một niềm vui gần như điên loạn: mình đang ở trong nhà Kỷ Trung! Tôi gối đầu lên tay, nhìn ra tấm rèm cửa sổ bay nhè nhẹ trong gió, ánh sáng bình minh đẹp đẽ rọi vào cửa sổ. Tôi có thể tưởng tượng bầu trời vào sáng sớm ở bên ngoài, chắc chắn làm người ta say đắm.

Thì ra nhà của Kỷ Trung ở đây! Thì ra đây là nhà của Kỷ Trung! Tôi thò tay ra khỏi mền, hôn một cái lên bàn tay trái của mình, rồi lại hôn một cái lên bàn tay phải. Ôi! Mọi thứ sao mà mới mẻ đến thế!

Vùng ngực tối hôm qua bị Kỷ Trung đánh bây giờ có vẻ hơi nhức, nhưng vết thương đó đã bị niềm vui trong lòng tôi che đi, làm tôi không trấn tĩnh lại được. Niềm vui đó lan khắp mạch máu tôi giống như từng đợt thuỷ triều dâng lên vậy.

Tôi ngân nga một khúc nhạc quen thuộc, ngồi lên giường, rồi vui mừng hớn hở, vừa la vừa nhảy trên chiếc giường to này.

Lát sau, tôi nhảy xuống giường, nhìn vào gương chải đầu. Là mình đó ư? Một khuôn mặt sáng ngời, dù đã ngủ qua một đêm, đầu óc rối tung, nhưng khuôn mặt sao lại sáng rực đến thế? Tôi tự hài lòng với chính mình.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân ngoài cửa đi vào, tiếp đó là giọng nói của một cô gái, dường như đang cãi nhau với người khác.

Tôi chỉ nghe giọng người đó nói: “Anh thật kì lạ! Hôm qua vẫn còn là phòng của em, tại sao hôm nay em lại không thể vào chứ?”. Thả chiếc lược trong tay xuống, tôi nghe có vẻ mơ hồ, cũng không biết cô ấy đang nói gì nữa.

Tiếp theo lại nghe thấy tiếng xô đẩy, dường như cô gái ấy bị chặn lại, nhưng vẫn cứ muốn xông vào. Giọng cô ấy lúc đó cao lắm, trong không khí vắng lặng yên tĩnh này nghe rất rõ ràng: “Bùi Kỷ Trung, anh bỏ tay em ra! Nếu không, em sẽ gọi bác gái qua đấy.”

Lúc tôi nghe đến ba chữ “Bùi Kỷ Trung”, người như dựng ngược lên: Mới sáng sớm tại sao Kỷ Trung lại lôi kéo một cô gái ở bên ngoài chứ?!

Tôi do dự suy nghĩ, có cần phải đẩy cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra không? Đúng lúc đó, tôi lại nghe Kỷ Trung gọi lo lắng: “Nina, đừng như vậy!”. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, dường như đang hướng về phía tôi. Tiếp đó, tôi nghe “rầm” một cái, cửa phòng bị mở ra.

“Cô là ai vậy?”

“Cô là ai vậy?”

Cả hai chúng tôi cùng hỏi. Đứng trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt trắng trẻo, thân hình cân đối, tóc dài đen óng ả xõa xuống.

Chúng tôi thăm dò lẫn nhau, dường như đồng thời cùng thốt lên:

“Tôi là bạn gái của Kỷ Trung.”

“Tôi là bạn gái của Kỷ Trung.”

Trước mắt tôi lúc này là một màu đen tối, tôi như muốn ngã khụy. Sự việc xảy ra nằm ngoài suy nghĩ, tôi thấy có hàng ngàn viên đạn đang bắn vào tôi, cướp đi thế giới tươi đẹp tôi vừa xây xong từ tối hôm qua. Sự ngọt ngào, niềm vui sướng của tôi và Kỷ Trung sau thời gian dài xa cách bây giờ lại vụt bay!

Lui ra sau một bước, tôi dựa vào cái bàn trang điểm, cảm thấy dạ dày mình đang cuộn lại. Tôi lẩm bẩm hỏi Kỷ Trung đang đứng thẳng trước cửa: “Là sao?”. Trong lòng vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng Kỷ Trung có thể tự nói với mình là cô gái đó đang gạt mình.

Tuy nhiên, Kỷ Trung mặt tái xanh không còn giọt máu đứng đó, bóng hình cao lớn dưới ánh nắng trông sao mà cô đơn đến thế. Cổ họng anh ấy động đậy liên tục, khóe miệng mấp máy nhưng không nói được một lời nào.

Tim tôi đập loạn xạ, một cảm giác đau khổ vô cớ bao trùm lấy người. Hình như tôi bắt đầu hiểu, tại sao hôm qua Tại Vũ nói Kỷ Trung đã về Hàn Quốc nhưng lại không muốn gặp mình. Anh ấy đã có bạn gái mới… Sự ngọt ngào thắm thiết của anh đối với tôi tối qua chỉ là giả tạo mà thôi, nó ngắn ngủi như bọt nước, chạm nhẹ một cái đã vỡ tung rồi.

Tôi giận dữ nhìn anh ấy, phẫn nộ như muốn thiêu đốt Kỷ Trung. Nếu ánh mắt có thể giết người thì anh ấy đã bị cắt thành trăm mảnh rồi! Giọng của tôi giống như vòi nước phun ra, đanh lại như bê tông cốt thép: “Bùi Kỷ Trung, cậu là đồ khốn, đồ vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, tôi mong cậu sẽ xuống địa ngục! Tôi mong có thể giết chết cậu, đốt cháy đồ khốn vô tình như cậu. Cậu là đồ không có lòng người…”

Tôi liên tục hét lên, đầu óc mơ hồ, những từ ngữ độc ác từ trước đến nay chưa hề thốt nay lại tuôn ra như vòi nước từ miệng tôi. Bỗng nhiên, Nina đàn đứng dựa bên cửa đi đến gần tôi, một tay đè chặt lên vai tôi, dường như muốn bẻ gãy xương, lúc tôi còn chưa kịp hiểu cô ta muốn làm gì thì “bốp”, cô ta đã tát một cái thật mạnh lên má tôi, rồi nói: “Không cho phép cô mắng bạn trai của tôi như thế!”

Tôi lùi ra sau mấy bước, đụng phải chiếc tủ đầu giường. Từ từ ngẩng đầu lên kinh hãi.

“Y Nghiên!” Kỷ Trung hét to một tiếng, xông đến, đưa tay muốn sờ lên má tôi, đôi mắt đỏ rực đầy máu của anh ấy xem ra rất đáng sợ. Dù trong lòng tan nát, tôi vẫn thản nhiên nhìn anh: “Kỷ Trung, cuối cùng mình cũng nhìn rõ cậu rồi! Tối qua cậu đánh mình một cái vào ngực, bây giờ mình trả lại đây. Từ nay về sau hai chúng ta chấm hết, không còn nợ nần gì nhau nữa.”

Nói xong tôi nhắm thẳng ngực anh đánh một cái. Lúc đó, Nina bỗng nhiên hét lên kinh hãi: “Đừng đánh vào ngực anh ấy!!!”

Tuy nhiên, tôi đã đánh và Kỷ Trung vẫn không né tránh. Chỉ là sau khi bị tôi đánh, anh ngã khụy xuống, sắc mặt tái nhợt. Tôi vẫn giận dữ nghiến răng: “Kỷ Trung, giả vờ đi, cứ giả vờ đi, đóng kịch khéo lắm! Lần này thì mình sẽ không bị cậu lừa nữa đâu!”

Nina kinh hoàng chạy bổ đến bên Kỷ Trung. Thấy hai người họ ôm nhau dưới đất, tôi quay ngoắt đi ra khỏi phòng.

Lúc đi đến cầu thang chuẩn bị đi xuống để ra khỏi biệt thự, tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên, rồi những người ở áo quần còn chưa chỉnh tề chạy ra từ phòng sau. Tim tôi dập thình thịch, lẽ nào Kỷ Trung bị tôi đánh bị thương thật rồi? Chẳng qua chỉ đánh một cái mà thôi, còn nhẹ hơn nhiều so với cú đánh của cậu ta vào ngực tôi tối hôm qua, nhà họ Bùi này đâu cần phải quá khoa trương như vậy chứ? Cũng muốn quay lui xem xảy ra chuyện gì, nhưng lòng tự trọng trong tôi lại không cho phép mình quay đầu lại. Tôi không thể nào lại nhìn thấy cảnh Kỷ Trung và Nina bên cạnh nhau, chỉ nghĩ thôi mà lòng tôi đã quặn thắt lại rồi.

Thì ra, Kỷ Trung có bạn gái mới rồi! Tôi như bỗng bừng tỉnh, cơn đau nhói như pháo đang đốt trong tim, tôi chạy ra khỏi ngôi biệt thự của Kỷ Trung, chạy như điên cuồng. Nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy, tôi chạy không ngừng, chạy mãi… không hề nhìn thấy một chiếc xe tải chở gỗ đang từ một ngã rẽ chạy ra.

Một cú đụng mạnh!

Ngay lúc đó, ý thức chỉ còn một nửa, tôi như không thể thở được. Tôi hoảng loạn muốn la lên, nhưng chỉ mở miệng mà ko la được câu nào, lục phủ ngủ tạng bắt đầu nhói lên, tuy nhiên trong đầu tôi vẫn còn những suy nghĩ mơ hồ. Giữa lúc đau đớn đó, tất cả những việc liên quan đến Kỷ Trung giống như một cuốn phim chiếu nhanh trước mắt tôi…

Phần IV: Bí mật của Bùi Kỷ Trung

Chương 10: “NGƯỜI LẠ” NGOÀI DỰ KIẾN

Nằm trên giường, nước mắt tôi chảy xuống. Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, đã gần một tuần nay rồi.

Tôi cố nhổm người lên, kéo chiếc gối đằng sau lên một chút. Một tuần nay tôi không đến lớp học, lần đụng xe trước cổng nhà Kỷ Trung làm tay phải tôi bị gãy, phải bó bột. Bác sĩ bảo tôi ít nhất phải nằm trên giường một tháng.

Bảo Nhi cùng mấy anh em nhóm Xi Ha cứ cách hai ngày lại đến thăm tôi một lần. Ngoài việc cùng tôi tán gẫu cho đỡ buồn, họ còn giúp tôi học bài của hai ngày ấy.

Nhưng những bài tập đó, một chữ tôi cũng không học được, trong đầu chỉ nghĩ đến một câu hỏi: Tại sao Kỷ Trung không đến thăm? Cho dù hôm đó tôi vì quá tức giận đã đánh anh ấy một cái, nhưng vì thế tôi bị xe đụng gãy tay, ít nhất Kỷ Trung cũng phải đến hỏi thăm một lời chứ. Hơn nữa, tôi cũng ngạc nhiên là Bảo Nhi và anh em nhóm Xi Ha, mỗi khi đến nhà tôi đều không hề nhắc đến ba từ “Bùi Kỷ Trung”, mà tôi thì không muốn chủ động gợi chuyện ra. Lẽ nào, mấy hôm nay Kỷ Trung lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Tôi thầm lo lắng trong lòng, nhưng lòng tự trọng mãnh liệt không dễ gì cho phép tôi nhắc đến Kỷ Trung. Tôi đợi anh đích thân đến giải thích với mình.

Nhưng Kỷ Trung vẫn không đến. Tôi buồn bã, nằm một mình trên giường, tức giận nghĩ: Không đến thì thôi! Cứ đợi mà xem, cho dù Kỷ Trung có đến, mình cũng sẽ không mở cửa, mình nhất định sẽ đuổi anh ta ra khỏi cửa! Cho dù có gõ thế nào cũng không mở! Dù nghĩ cứng rắn như thế, nhưng trong đêm tôi lại buồn rầu nằm trên giường rơi nước mắt.

Xảy ra chuyện lớn thế này, lẽ nào mình phải xin lỗi Kỷ Trung trước sao? Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một ngày, hai ngày, ba ngày… Tôi mong ngóng từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng. Cả tuần trôi qua rồi, đây là khoảng thời gian dài nhất từ lúc tôi sinh ra đến nay. Tôi trốn trong phòng, tự tức giận với chính mình.

Tôi nằm trên giường, tay trái bật tắt chiếc đèn ngủ đầu giường.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu vang lên. Không phải ba, cũng không phải mẹ, tôi nổi da gà… là Kỷ Trung? Nhất định là anh ấy cuối cùng không chịu nổi đã đến thăm mình! Hai tai tôi như dựng lên, tập trung chú ý để nghe nhất cử nhất động dưới lầu. Nhưng một lúc sau, tôi thất vọng não nề.

Đó không phải là Kỷ Trung, bước chân của anh tôi đã quen thuộc. Anh thường đi vội vã, nhanh nhẹn, vừa chạy vừa nhảy như cơn gió. Còn tiếng bước chân của người này lại có vẻ bình thản, không gấp gáp tý nào. Nằm xuống giường, tôi bỗng nhớ ra: mấy ngày trước mẹ có nói, sẽ mời một gia sư đến bổ sung kiến thức cho tôi trong những ngày nghĩ học. Có lẽ là người gia sư đến?

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đó đi lên lầu, tiếp theo lại đến cửa phòng tôi, tôi nhăn mặt, quả nhiên là gia sư đến rồi. Mẹ đẩy cửa nói với tôi: “Y Nghiên, gia sư mẹ tìm cho con đến rồi, con cũng nên dậy đọc sách đi, nếu không học làm sao thi?”. Tiếp đó mẹ ngoái ra đằng sau: “Mời vào!”

Khi người đó bước vào, tôi king ngạc ngồi bật dậy: “Sao lại là bạn chứ?”. Mẹ tôi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa biết nhau sao?”

Tôi liền giả vờ: “À không, đương nhiên không quen, con chỉ nói là… tại sao cậu ấy đến dạy học, xem ra còn trẻ, không giống thầy giáo tí nào.”

Mẹ chau mày, không muốn nổi nóng với tôi, chỉ nhỏ giọng nói: “Con ăn nói ngày càng thiếu lễ phép. Đây là học sinh giỏi của trường trung học Nhân Hạ, hàng năm đều đứng đầu lớp, dạy kèm con chắc chắn là có hiệu quả rồi!”. Nói xong, mẹ quay qua nói với người đó: “Vậy thì từ bây giờ cháu bắt đầu dạy học, nếu Y Nghiên không chịu học, cháu cứ nghiêm khắc nhé!”. Rồi bà quay ra cửa đi mất.

Trong phòng yên lặng chỉ còn hai người chúng tôi.

Tôi hỏi: “Sao bạn lại đến nhà mình?”

Thái Hi cười nhìn tôi (Phải, đó chính là Thái Hi): “Ngoài chiêu này ra, mình không biết còn cách nào khác để có thể đến nhà bạn. Nếu mẹ bạn biết là coi như xong.”

Tôi lắc đầu nói: “Mình không hề nghĩ sẽ là bạn.”. Rồi nằm xuống giường: “Mấy hôm nay một mình ở trong phòng buồn chết đi được.” Thái Hi đi đến, kéo chăn qua một bên rồi ngồi xuống giường, nói: “Một mình bạn thôi à? Lẽ nào anh chàng đó không đến sao? Vậy mà mình cứ tưởng mình và cậu ta sẽ gặp nhau tại đây, suýt chút nữa mình đã mang theo binh đao đến rồi.”

Giật thót mình, tôi biết Thái Hi nói đến Kỷ Trung. Tuy nhiên, tôi cố ý giả vờ nói: “Cậu ta làm sao dám đến nhà mình chứ, mình và mẹ sẽ đuổi cậu ta ra khỏi cửa ngay lập tức.”

Thái Hi nghe xong bật cười, đưa tay vuốt mấy cọng tóc trước mặt tôi: “Bạn đó! Cử động còn không được, làm sao mà đuổi cậu ta!”. Tiếp đó, cậu ta thuận tay sờ lên cánh tay phải đang băng bột của tôi, hỏi: “Sao lại bị thương đến thế này?”. Tôi buồn rầu, không muốn nhớ lại cảnh tượng hôm đó trước cổng nhà Kỷ Trung nữa, nói lảng: “Nửa tháng nữa là sẽ khỏi thôi.”

Thái Hi nắm chặt tay tôi, tuy không thô bạo như Kỷ Trung nhưng họ đều có sức mạnh như nhau. Nắm tay tôi muốn đau, mắt cậu ấy cháy bỏng mà sâu thẳm nhìn tôi nói: “Mình biết trước đây bạn từng ở bên cạnh Kỷ Trung, mình biết bạn yêu cậu ta. Hôm đó, lúc nhìn thấy Kỷ Trung bế cậu ngoài bãi biển, mình nghĩ là sẽ không đến tìm bạn nữa, nhưng mình cố chịu đựng khá lâu cuối cùng vẫn đến. Bạn biết tại sao không?”

Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch hỏi: “Tại sao?”

Thái Hi: “Bạn nghe thấy không?”

Tôi không hiểu: “Nghe thấy gì chứ?”

Cậu ấy nhìn tôi khẽ than: “Vì tim của mình mỗi ngày đều đập thế này: Y Nghiên – Y Nghiên – Y Nghiên…”

Tôi hơi ngẩng mặt lên, mở to mắt: “Tại sao lại là mình chứ?”

Thái Hi nhìn tôi nói: “Vì tính cách của bạn luôn bướng bỉnh như thế, vóc dáng của bạn luôn ngây thơ như thế. Lúc nổi giận lại giống như đứa trẻ, làm mình bỗng dưng muốn bảo vệ bạn.” Lời của cậu ấy thẳng thắn đến nỗi làm tôi đỏ mặt.

Tôi cãi lại: “Nhưng mạch của mình lại đập thế này: Kỷ Trung – Kỷ Trung – Kỷ Trung…”

Cậu ta nhìn tôi một lúc sau đó mới nói: “Nhưng cậu ta không bảo vệ bạn, trân trọng bạn. Nhìn xem, thậm chí vì cậu ta mà bạn bị thương đến thế này.”

Tôi vẫn cố chấp: “Là do mình không cẩn thận đụng phải xe thôi.”

Thái Hi nói lớn: “Cứ cho là bạn không cẩn thận đi. Nhưng bạn đã bệnh nằm nhà một tuần rồi, vậy cậu ta đã đến thăm chưa? Cậu ta đã gọi điện chưa? Y Nghiên, sao bạn không phát hiện ra quanh cậu ta đều là những tín hiệu nguy hiểm, sớm muộn gì bạn cũng sẽ gặp chuyện xấu vì cậu ta thôi.”

Tôi không nói gì, đầu óc bắt đầu hoảng loạn, từng câu từng chữ của Thái Hi như những hòn đá đánh vào tim. Không sai, ít nhất Thái Hi cũng nói đúng một câu, chung quanh Kỷ Trung đều là những tín hiệu nguy hiểm.

Cằm Thái Hi ghé sát bên mái tóc tôi, cậu ta nói: “Y Nghiên, mình sẽ đợi bạn từ từ suy nghĩ, rồi có một ngày bạn biết rằng mình chính là người bảo vệ bạn. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, bạn phải chăm chú học tập, hãy quên Kỷ Trung đi.” Tôi đau buồn nhìn Thái Hi: “Hay là bạn làm anh trai mình nhé!”

Thái Hi ngồi bật dậy, nói với giọng buồn buồn: “Mình đã có một cô em gái rồi, không muốn có thêm một đứa nữa đâu.”

Tôi nghi hoặc nhìn Thái Hi, cậu ấy cũng nhìn lại, sau đó thở dài một cái, bỏ tôi ra, quay đầu đi rồi nhẹ giọng: “Nhưng mong có một sức mạnh nào đó có thể kéo mình ra khỏi bạn.” Tiếp đó Thái Hi lắc mạnh đầu, dường như muốn trút bỏ hết sự thất vọng trong đó ra, lại quay trở về với nụ cười trước đây:

“Thôi nào, Y Nghiên. Hôm nay chúng mình không nói những chuyện này nữa. Thứ tư tuần sau là sinh nhật mình, bạn phải đến dự nhé, mình muốn bạn gặp em gái của mình.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thì ra bạn có em gái thật. Mình cứ nghĩ bạn tiện miệng nói ra mà thôi.”

Thái Hi nói: “Đó là em ruột của mình, chỉ là ba mẹ mình li hôn từ lâu, em gái mình sống với ba ở Mỹ, mình sống với mẹ ở đây. Nó vừa mới từ Mỹ về, hai người nhất định phải làm quen nhau nhé?”

Chương 11: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

Mới đó mà đã thứ ba rồi. Tôi vốn dĩ không muốn dự buổi tiệc sinh nhật của Thái Hi, vì thế bèn lấy cớ là vết thương trên tay vẫn chưa lành nói không đến được. Nhưng Thái Hi trách tôi: “Y Nghiên, bạn không thể như thế này mãi được, hàng ngày không chịu học, chỉ nước mắt đầm đìa nằm trên giường. Bạn nên ra ngoài tham gia một vài buổi tiệc chứ!”. Cậu ấy còn thuyết phục cả người mẹ cố chấp của tôi, để kéo tôi tay còn băng bột đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình.

Vừa bước vào phòng khách nhà Thái Hi, tôi sững người, không nghĩ là sẽ có nhiều người đến thế. Buổi tiệc thật là náo nhiệt, khắp nơi tiếng nói cười rộn rã, mọi người tập trung thành từng nhóm. Có một vài người lớn tuổi hơn một tí, có lẽ là bạn thân của Thái Hi, họ đứng tập trung với nhau, hăng say bàn luận một chuyện gì đó. Còn lại đều là người trẻ tuổi, phần lớn tôi đều không biết mặt, có lẽ họ đều là những bạn học cùng trường của Thái Hi.

Tôi đi theo sau Thái Hi, rõ ràng sự xuất hiện của tôi không gây chú ý đến ai cả. Hơn nữa, tay lại đang băng bột, đứng giữa đám người ăn mặc rực rỡ, tôi thấy mình nhỏ bé làm sao.

Tôi hỏi nhỏ Thái Hi: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”, cậu ta vẫn kéo lấy tay tôi: “Đi đến phòng mình.”

Tôi ngạc nhiên: “Tại sao lại đến phòng bạn chứ? Lẽ nào lại để khách đầy nhà, còn một mình núp trong phòng chứ?”. Cậu ta vẫn cười bí hiểm: “Mình có một món quà muốn tặng bạn.”

“Bạn có quà muốn tặng mình? Nhưng hôm nay là sinh nhật bạn mà. Lẽ ra mình phải tặng quà cho bạn mới đúng, tại sao bạn lại tặng quà cho mình chứ?”

Thái Hi không hề quan tâm: “Sinh nhật gì chứ, chỉ là cái cớ để cùng nhau vui chơi mà thôi. Mình muốn tặng bạn một thứ, chắc chắn là bạn sẽ thích.” Thấy cậu ấy nói chắc chắn như vậy, tôi nửa tin nửa ngờ: “Này Thái Hi, bạn mới biết mình không lâu, sao lại biết mình chắc chắn sẽ thích thứ mà bạn tặng chứ?”

Vẻ mặt cậu ấy càng chắc chắn hơn: “Nhất định là bạn sẽ thích mà. Nếu bạn không thích, thì bạn không phải họ Hàn rồi.” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Mình không phải họ Hàn, vậy chứ họ gì?”. Thái Hi cười giỡn: “Là họ Phác đó!”. Thì ra tôi đã mắc lỡm cậu ấy.

Lúc đi vào phòng Thái Hi, tôi nhìn quanh và hỏi: “Thứ bạn muốn tặng tôi đâu?”

Thái Hi dựa vào cửa nói: “Bạn nhìn kĩ xem.”

Tôi lại nhìn quanh một lượt nữa, đến cả trần nhà cũng ngước nhìn nhưng không thấy gì.

“Xem dưới chân bạn đi!”

Tôi cúi xuống, mắt chợt sáng lên.

Thì ra đó là một con mèo con trắng tinh, còn nhỏ xíu, toàn thân lông mượt như nhung, chỉ bằng lòng bàn tay. Tôi ôm nó lên, nó không hề tỏ ra sợ sệt mở đôi mắt đen bóng nhìn tôi, kêu “Meo! Meo!” hai tiếng với tôi. Cái mặt nhỏ xíu ngắn cũn với cái mũi nhỏ hồng, giống hệt như hình những con mèo trắng ở trong các quảng cáo.

Thái Hi nói: “Lúc cắm trại ở bãi biển, bạn nói muốn xem con mèo cưng màu trắng, nên mình đã tìm con mèo trắng này đây.”

Mũi tôi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Giẫm mạnh chân, tôi nói: “Thái Hi, sao lại tốt với mình như vậy? Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ yêu bạn mất.”

Thái Hi cười: “Mình muốn bạn yêu mình mà!”

Tôi lớn giọng: “Bạn biết rõ là mình sẽ không mà!”

Thái Hi nói: “Y Nghiên, rồi có một ngày bạn sẽ yêu mình.”

Tôi cúi đầu ngắm con mèo, nó cũng ngẩng đầu thăm dò tôi. Tôi chau mày, nó cũng chau mày theo. Tôi cố ý phổng mũi lên dọa nó, nó cũng nhếch mũi lên, cuối cùng hắt xì một cái. Tôi và Thái Hi nhịn không được, phát cười lên “Ha ha”.

Thái Hi nói: “Sau khi mua nó về, mình hơi hối hận, vì nó thật ngốc. Mình đã dạy nó tự đánh răng, vậy mà nó không làm được.” Tôi ôm bụng cười: “Bạn dạy nó tự đánh răng? Đừng giỡn như vậy chứ.”

Thái Hi trả lời: “Phải, mình còn mua cho nó một cái bàn chải trẻ em số nhỏ nhất, dạy nó khá lâu, nhưng mỗi lần như vậy nó chỉ chà kem đánh răng lên đầu nó, lại còn nhét bàn chải vào mũi nữa chứ. Cho nên sau khi mang nó về nhà, bạn phải dành nhiều thời gian để dạy nó nhé.”

Tôi cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Từ sau khi vô tình gặp Kỷ Trung bên biển, rồi xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren, tôi chưa có dịp cười vui vẻ như bây giờ.

Khó khăn lắm tôi mới nín cười được, lau nước mắt rồi nói với Thái Hi: “Được rồi, sau khi về mình nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu nó không ngoan mình sẽ phạt nó phải viết bài.” Rồi tôi lại không nhịn được, bật cười lên. Đúng lúc đó, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái chạy vào.

“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm cả buổi. Mọi người muốn cắt bánh kem, sao anh vẫn chưa xuống?”

Thái Hi cười chỉ tôi và nói: “Bọn anh đang ở đây để dạy dỗ chú mèo con này đấy!”. Tôi bế chú mèo trong lòng đưa lên, quay qua nói với cô ấy: “Xem xem, nó ngoan lắm…”

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt tôi vụt tắt, một cơm gió lạnh thổi vào người, tôi há hốc miệng kinh ngạc.

“Thì ra là cô!”, cô gái đó lên tiếng trước.

Thái Hi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập, những gì xảy ra hai tuần trước đây trong biệt thự của Kỷ Trung như dòng nước lại ùa về. Không ngờ cô bạn gái mới của Kỷ Trung lại là em gái của Thái Hi.

“Trước đây, hai người đã quen nhau rồi sao?”. Thái Hi hỏi tiếp. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không thốt nên lời.

Em gái Thái Hi dò xét một lúc, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong tay tôi, “hứ” lên một tiếng rồi nói: “Anh. Tối qua em xin anh cả buổi, cho em mượn con mèo này chơi mấy ngày, anh không đồng ý. Bây giờ em hiểu rồi, thì ra anh muốn tặng nó cho cô ta! Thật không hiểu nổi, một người con gái bình thường như vậy, lại có khả năng lớn đến thế! Chỉ nửa tháng trời ngắn ngủi, đầu tiên là tranh giành bạn trai với em, sau đó là con mèo nhỏ này, tiếp theo đó có lẽ lại là giành lấy anh?”

Nỗi nghi hoặc hiện lên mặt Thái Hi, rõ ràng cậu ấy vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và em gái là như thế nào. Cậu ấy giải thích với em gái: “Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi, đây là Hàn Y Nghiên, bọn anh mới quen nhau. Đây là em gái mình, Phác Thái Chân, sau khi đến Mỹ thì đổi tên là Nina.”

Thì ra là vậy! Tôi nghĩ thầm trong bụng, sáng hôm đó ở trong nhà Kỷ Trung, mình nghe Kỷ Trung gọi cô ấy là “Nina”, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ rằng cô ấy lại là em gái của Thái Hi.

Em gái của Thái Hi vẫn nói giọng lạnh lùng: “Thì ra cô tên là Hàn Y Nghiên. Tôi đang muốn tìm cô thì cô lại tự tìm đến nhà tôi rồi!”

Vốn dĩ tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, cũng không muốn nói gì, quay người trả lại con mèo đang ôm trong lòng cho Thái Hi rồi từ tốn nói: “Mình về trước đây”, rồi đi ra.

Tuy nhiên, lúc tôi đi đến cửa, Nina đưa một chân chặn ngang cửa: “Muốn đi nhanh vậy sao? Hôm nay không ở lại nhà tôi à? Đến tối còn dễ dàng dụ dỗ anh tôi hơn đấy chứ!”

“Sao em có thể nói với Y Nghiên những lời này chứ!” Thái Hi quát em gái. Còn tôi, ngẩng đầu nhìn cô ấy, gặp phải ánh mắt thách thức, liền nhẹ nhàng nói: “Mình không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”

Em gái Thái Hi ngửa cổ cười lạnh lùng: “Ôi, vậy sao? Cô không có bản lĩnh à? Nhưng lại có khả năng đánh Kỷ Trung đến thổ huyết phải nhập viện chứ gì!”

“Cái gì?!”

Lúc đó, lời của cô ấy giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, đánh vào tai tôi. Tôi vẫn không dám tin những lời mình vừa nghe xong, kinh hãi hỏi dồn: “Kỷ Trung nhập viện? Cậu ấy thổ huyết? Đâu có ai nói cho mình biết đâu!”. Chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy đầy xuống khuôn mặt tôi.

Nina nói giọng đay nghiến: “Phải rồi. Chẳng phải là nhờ cú đấm của cô sao? Còn khóc gì nữa! Lúc này còn đứng trước mặt anh tôi giả vờ đáng thương. Lúc chị ra tay đánh Kỷ Trung sao không thương tình anh ấy một chút chứ, tôi đã sớm cảnh cáo chị, là tuyệt đối không được đánh vào ngực anh ấy rồi mà!”

Tôi kinh hãi sững sờ.

Chương 12: SỰ CỐ NGOÀI Ý MUỐN NĂM NGOÁI

Lại một đêm mất ngủ.

Sự căng thẳng do mất ngủ đang giày vò từng sợi dây thần kinh của Thái Hi. Mắt cậu ấy vì mất ngủ khá lâu nên sưng húp, đau nhức. Cảnh tượng nhìn thấy trong phòng bệnh của Kỷ Trung, đêm nay cứ hiện về trong đầu Thái Hi, không cách nào quên được.

Từ hôm sinh nhật, sau khi em gái vô tình nói ra tin tức Kỷ Trung nhập viện, Thái Hi thấy Y Nghiên bình thường vốn lạc quan, kiên định nay bỗng tiều tuỵ hẳn đi. Mắt hõm sâu, nét mặt kì lạ khác thường, ánh mắt đầy vẻ cố chấp không quan tâm điều gì. Y Nghiên không hề quan tâm là sau 8 giờ tối bác sĩ không cho phép người nhà vào thăm bệnh, cũng không để ý đến sự ngăn cản của y tá, cứ thế xong vào phòng bệnh của Kỷ Trung.

Thái Hi vẫn theo sát Y Nghiên, sợ xảy ra điều gì bất trắc với cô ấy. Tình cảm mãnh liệt, hoang dã của cô ấy làm Thái Hi cảm thấy kinh ngạc, sự mãnh liệt đó rất giống một người, Quyền Hựu Hi, là bạn gái trước đây của Thái Hi. Vừa nghĩ đến cái tên này, lòng Thái Hi như bị kim chích. Năm đó, vì xô xát với một băng nhóm ở trường khác tại sân thể thao, Thái Hi bị thương nặng, Hựu Hi cũng thể hiện tình cảm mãnh liệt, cố chấp và hoang dã như vậy. Cô ấy còn đỡ cho anh một nhát dao, vì vậy Hựu Hi rời xa anh mãi mãi, không bao giờ trở lại nữa.

Trong mấy ngày đầu, Thái Hi giống như một con thú hoang bị thương nặng, nhốt mình trong phòng, cào cấu điên cuồng lên bức tường, kêu gào thảm thiết tên Hựu Hi, cầu khẩn cô trở lại. Từ đó về sau, Thái Hi thầm thề rằng từ nay về sau sẽ không theo bất kì một băng nhóm nào trong trường, cũng không nói chuyện yêu đương nữa, vì một đứa con trai đến bạn gái mình cũng không bảo vệ được, thì làm sao có tư cách để nói chuyện yêu đương chứ.

Cho đến học kì này, tình cờ gặp Y Nghiên của trường trung học Thừa Nguyên, tình cảm mãnh liệt chôn dấu trong lòng bấy lâu bỗng nhiên bùng lên như một ngọn núi lửa. Đã lâu lắm rồi, anh sớm học được cách che giấu tình cảm trong lòng mình, nhưng sự xuất hiện của Y Nghiên, đã làm những nổ lực của Thái Hi trong thời gian qua bị phá huỷ hoàn toàn. Thật ra, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng đến một lúc nào đó Y Nghiên lại toát lên một sự mạnh mẽ, kiên định mà những người con gái khác không có. Nhìn thấy cô ấy thất thểu đi, một tình cảm xót thương từ sâu trong đáy lòng anh trỗi dậy. Thái Hi rất muốn ngăn gió che mưa cho Y Nghiên, bảo vệ cẩn thận để cô ấy từ nay về sau không phải chịu sự tổn thương nào nữa.

Nhưng tối nay trong bệnh viện, Thái Hi lại không giúp được gì. Anh đi theo sau Y Nghiên, cùng đẩy cửa vào phòng bệnh của Kỷ Trung, Y Nghiên đi thẳng đến trước giường Kỷ Trung nằm, mắt nhìn anh ấy không hề chớp. Kỷ Trung nằm ngửa, sắc mặt vàng vọt, đôi má hóp lại, toàn thân đầy ống chuyền. Y tá nói vừa mới được tiêm thuốc ngủ nên Kỷ Trung ngủ thiếp đi.

Y Nghiên cúi xuống, đưa tay sờ lên mặt anh, hoàn toàn không để ý đến nhưngx người khác. Người y tá muốn ngăn lại, nhưng Thái Hi kéo tay cô ta ra nói nhỏ: “Xin chị cứ để cô ấy ở đó một lúc.”

Tiếp đó, Thái Hi nghe thấy Y Nghiên nói khẽ với Kỷ Trung đang ngủ say: “Kỷ Trung cậu thật tệ, cậu tệ lắm. Trong người có bệnh sao không nói với mình? Cứ thế chịu một cú đấm của mình. Mình cũng thật ngu ngốc, mình nên sớm biết chứ. Cậu đi không lời từ biệt, còn nữa, sau khi từ Mỹ về, lại không muốn gặp mình, nhất định là phải có lí do rồi, đúng không? Tối hôm đó, trong ngôi biệt thự nhà cậu, cậu muốn mình hứa từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, đều phải tự chăm sóc bản thân, quý trọng lấy chính mình. Lúc đó mình đâu có để ý. Mình thật ngốc, mình phải sớm đoán ra chứ?”

Sau đó cô ấy trầm tư, gục xuống giường Kỷ Trung, hai vai không ngừng rung lên. Một lúc sau, Y Nghiên ngẩng đầu lên, nói với Kỷ Trung vẫn đang ngủ: “Kỷ Trung, mình hứa với cậu, sau này dù xảy ra chuyện gì, mình nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, sẽ quý trọng chính mình, không để cậu lo lắng nữa. Nhưng cậu cũng hứa với mình một chuyện được không? Từ nay về sau cho dù xảy ra chuyện gì, dù tốt hay xấu cậu đều phải nói cho mình biết, có được không? Không được như lần trước, xảy ra chuyện lớn đến vậy, lại một mình chịu đựng, chỉ nghĩ đến đây là mình lòng đau lắm!”

Thái Hi thấy nước mắt Y Nghiên chảy xuống, chỉ buồn bã im lặng đứng đằng sau nhìn. Cô y tá không kiên nhẫn được nữa, lại đến kéo Y Nghiên ra, nói một cách nhẫn nại: “Người bệnh vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiểm, đừng làm ảnh hưởng tới cậu ấy.”

Không còn cách nào khác, Thái Hi đành cùng Y Nghiên đi ra. Không ngờ mới ra khỏi phòng bệnh Kỷ Trung mấy bước, họ liền gặp Bảo Nhi và Tại Vũ.

Cho đến lúc này, từ miệng của Tại Vũ, họ mới biết được những việc xảy ra với Kỷ Trung lúc ở Mỹ.

Lúc đó Kỷ Trung vừa đến Mỹ, vì ba mẹ quản quá chặt, thêm vào đó bỗng nhiên thay đổi môi trường sống mới, tâm trạng cậu ấy rơi vào sự trầm cảm. Anh ấy không thể hút thuốc, cũng không thể uống rượu, lại còn bị cấm chơi đàn nên đành phải chọn môn đua xe để giải tỏa bớt tâm lí u uất của mình.

Không ngờ, Kỷ Trung gặp sự cố. Một hôm, Kỷ Trung cùng nhóm bạn đua xe, lúc anh lái xe đến khúc quẹo của đường đua thì mất tay lái, xe anh ấy bay bổng lên rồi va vào vành đai bên đường, vỡ nát. Kỷ Trung được đưa đến bệnh viện, xương lồng ngực bị gãy, suýt chút nữa thì tổn thương đến tim, vì mất quá nhiều máu nên Kỷ Trung hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện khá lâu.

Trong lúc khẩn cấp như thế, bác sĩ lại báo cho người nhà Kỷ Trung một tin xấu, kho máu trong bệnh viện không còn loại máu thích hợp với Kỷ Trung. Điều đó có nghĩa là phải tìm được người hiến máu có nhóm máu tương đồng với Kỷ Trung, nếu không tính mạng của Kỷ Trung như ngàn cân treo sợi tóc, anh sẽ mất mạng.

Tin này đối với người nhà của Kỷ Trung mà nói giống như sét đánh ngang tai. Trong mấy ngày ngắn ngủi, mẹ Kỷ Trung tiều tụy hẳn đi, trong một đêm tóc bà đã bạc hết một nửa. Đúng lúc cả nhà Kỷ Trung tuyệt vọng thì em gái Thái Hi, Nina xuất hiện, mang đến niềm hi vọng cho họ. Cô là bạn học cùng lớp với Kỷ Trung ở Mỹ, nói với ba mẹ Kỷ Trung là tình nguyện lấy máu cho Kỷ Trung, vì lúc kiểm tra sức khỏe trước khi nhập học, cô ấy biết rằng mình và Kỷ Trung có nhóm máu giống nhau.

Kỷ Trung được cứu sống, sức khỏe của anh ấy dần dần hồi phục.

Sau đó, Kỷ Trung mới biết Nina đã có một sự hi sinh vô cùng to lớn: vốn dĩ cô ấy mắc bệnh tim, nếu không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên cô ấy vì cứu sống Kỷ Trung mà không quan tâm gì đến sự nguy hiểm của chính bản thân mình, hiến máu cho Kỷ Trung.

Điều này khiến Kỷ Trung vô cùng cảm động! Anh không thể ngờ rằng một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn đến vậy. Vì thế Kỷ Trung hứa với cô ấy, quyết tâm những ngày tháng sau này sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Nina suốt đời. Lúc vết thương của Kỷ Trung tạm ổn, có thể tự đi lại được, cha mẹ Kỷ Trung để anh trở về Hàn Quốc để dưỡng bệnh.

Như thế, Kỷ Trung lặng lẽ về Hàn Quốc, sau đó tình cờ bị Y Nghiên nhìn thấy, rồi vô tình bị Y Nghiên đánh vào vết thương cũ, phải nhập viện…

Mọi người ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa phòng bệnh Kỷ Trung, sau khi nghe những điều Tại Vũ kể lại, không khí trầm lặng hẳn xuống. Tất cả đều thẫn thờ, đờ đẫn, không ai nghĩ rằng một Kỷ Trung như rồng như hổ, đội trời đạp đất, nóng nảy ngang tàng thế kia lại gặp phải hoàn cảnh éo le đến như vậy. Lại nữa, anh ấy vẫn còn nghĩ cho người khác, hi vọng “người ta” có thể sống vui vẻ, tự chăm sóc bản thâm mình…

Thái Hi nhìn chằm chằm Y Nghiên đang ngồi trước mặt mình, mắt cô ấy không còn nước mắt nữa, mà là hai đốm lửa nhỏ đỏ rực. Thái Hi cảm thấy một nỗi đau trong lòng, anh bỗng nhiên có một dự cảm mơ hồ rằng sẽ không bao giờ có được Y Nghiên. Lúc Tại Vũ kể chuyện, anh thấy ánh mắt Y Nghiên như toát lên một tình yêu sâu đậm và sự tha thứ đối với Kỷ Trung. Tình cảm sâu sắc đó của cô khiến Thái Hi cảm thấy ganh tị.

Thái Hi ngồi đối diện với Y Nghiên, tay kéo vạt áo, đầu suy nghĩ mông lung còn trong lòng thì rất đau khổ. Chỉ có thể giả vờ tự an ủi mình: Cô ấy có gì ghê gớm chứ, chỉ là một cô gái ngốc nghếch, tuỳ tiện, tính khí lại ngang bướng.

Anh kéo đứt khuy áo dưới cùng của áo sơ mi. Trời ạ! Loại con gái này xe tải chở không hết, đầy ngoài đường! Tại sao lại thích cô ấy chứ? Tại sao toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình đều là người con gái này?Cô ta chưa bao giờ để ý đến mình mà? Trong đời đây là lần đầu tiên, Thái Hi cảm thấy bản thân mình mới thảm bại làm sao.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ