Teya Salat
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Nữ hoàng huyền thoại - trang 3

Chap 21

Quán bar AN ( At Night)… 

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, tiếng nhạc sập sình lấn át cả không gian. Trên sân khấu cao, 3 cô gái ăn mặc thiếu vải, mắt xanh môi đỏ đang uốn lượn quanh 3 cây cột với những vũ điệu bốc lửa. Bên dưới, trai có, gái có, tất cả cũng chìm trong tiếng nhạc 1 cách cuồng nhiệt. 

Trong phòng vip, không gian hoàn toàn khác biệt, yên tĩnh và vô cùng thanh nhã với cách trang trí gần giống 1 phòng khách gia đình. Gam màu chủ đạo là đỏ, đồ nội thất sang trọng và đương nhiên toàn đồ đắt tiền. Nơi đây được coi là \\\”phòng mật\\\” của bang Thiên Long, chỉ có bang chủ, phó bang mới có quyền vào. 

Lúc này, 3 chàng trai tuấn tú đang ngồi dựa lưng và ghế sofa, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng nét quấn hút vẫn không hề thuyên giảm. Đó không ai khác chính là Bin, Kan và Bun. Lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi từ từ nhấp một ngụm nhỏ, Bun nhìn sang 2 thằng bạn phía đối diện vẫn đang nhắm mắt như \\\”không chú ý chuyện đời\\\”, đặt ly rượu xuống, cậu cất giọng nghiêm chỉnh: 

- Các cậu có suy nghĩ gì không? 

- Ý cậu là sao? (Bin hỏi lại, vẫn không mở mắt, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc) 

- Về việc lần này ý, bọn chúng có vẻ khá mạnh, có lẽ mạnh nhất trong số những bang chúng ta từng đụng độ, chắc chắn chúng còn chưa bỏ cuộc đâu. 

- Có lẽ. (Bin mặt vẫn lạnh như lúc trước) 

Im lặng… cả 3 chìm vào suy nghĩ. Không gian căn phòng phút chốc chìm trong tĩnh mịch. 

\\\” Từng ngày qua trong lòng anh vẫn như mơ 

Một giấc mơ luôn có em trong vòng tay 

Ngồi kề bên em cùng nhau…\\\” 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan vẻ yên tĩnh đang hiện hữu… Bin nhanh chóng với tay lấy chiếc iphone trên bàn: 

- Có việc gì. (lạnh như băng bắc cực) 

[ dạ bang chủ, có 1 cô gái muốn gặp bang chủ, đang ở ngoài này ạ, cô ta nói có quen bang chủ] 

Tít. Không nghe gì thêm, Bin tắt máy hơi nhíu mày nhưng khuôn mặt vẫn chẳng ấm hơn chút nào. 

- Có chuyện gì vậy? (Bun nhanh chóng hỏi) 

- Không rõ, ra ngoài rồi biết. 

Dứt lời, cả 3 cùng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Tiếng nhạc sập sình vẫn tiếp tục, quá ồn ào, tự nhiên hôm nay nó khiến Kan khó chịu, cậu ra hiệu tắt nhạc, bật đèn. Cả quán bar trong phút chốc trở về trạng thái yên lặng, tất cả hướng ánh nhìn về phía 3 chàng trai anh tuấn vừa mới bước ra. 1 tên cao cao gầy gầy bước lại, cúi đầu kính cẩn: 

- Bang chủ. 

- Được rồi, nói đi, cô ta đâu. (Bin lạnh lùng) 

Tên đó lúm khúm lau mồ hôi trên trán, tay run run chỉ về phía chiếc bàn trong góc phải đằng kia. Không cần nghe thêm gì, 3 chàng lập tức sải bước tiến về phía ấy, mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo từng cử chỉ của 3 vị bang chủ. 

Bước chân của Bin chậm dần rồi sững hẳn lại, Kan và Bun cũng rơi vào trạng thái đơ toàn tập. Trước mắt họ là 1 cô bé mặc váy trắng thanh thoát, mái tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt trông có phần quyến rũ. Nó đang ngủ, đôi mắt khép nhẹ làm nổi lên 2 hàng mi dài cong vút, trên môi vẫn còn vương vấn nụ cười dịu dàng, trông nó ngủ tựa như 1 thiên thần làm trái tim \\\”nhiều kẻ\\\” đập loạn nhịp. 

Mất mấy giây để tiếp nhận và xử lý thông tin, cuối cùng Bin cũng nở 1 nụ cười ấm áp và nhìn nó với ánh mắt cực kỳ trìu mến. Biểu hiện ấy của Bin làm cả quán bar sốc nặng rồi rơi vào trạng thái thực vật, đặc biệt là các cô gái dường như chết đứng vì nụ cười và ánh mắt ấy, chỉ tiếc rằng điều đó không dành cho họ. 

Lại nói về Kan và Bun, 2 chàng nãy giờ vẫn không hề nhúc nhíc, mắt cứ dán chặt vào khuôn mặt đang say sưa ngủ của nó. 

Quay lại bắt gặp trạng thái lơ lửng của 2 thằng bạn, Bin cười gian 1 cái rồi nhẹ nhàng bước lại cạnh nó. Cậu cúi xuống vòng tay bế nó lên theo kiểu \\\”nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa\\\” vì sợ làm nó tỉnh giấc. Sốc tập 2, tất cả không dám tin vào mắt mình, không dám tin đây là vị bang chủ nổi tiếng lạnh lùng của Thiên Long bang. 

Bế nó trên tay, Bin cố tình đi xen vào giữa 2 thằng bạn đang đứng như trời trồng, đến lúc này, Kan và Bun mới giật mình thoát khỏi tình trạng mơ hồ. Cả 2 ngơ ngác rồi cũng lóng ngóng bước theo Bin. Bóng dáng 4 con người khuất hẳn sau cánh cửa dẫn vào phòng vip, mọi người ở đây chưa hết ngỡ ngàng vì chuyện vừa nãy thì bây giờ lại tiếp tục nhận thêm 1 cú sốc giữ dội hơn nữa. Nó… người đầu tiên không phải bang chủ, không phải phó bang mà vẫn được bước chân vào căn phòng đó, hơn nữa lại là con gái thì càng không thể tưởng tượng được. Hàng nghìn dấu hỏi to đùng đang mọc lên trên đầu họ, còn 3 tên lúc nãy dẫn nó về thì đang run lên cầm cập, cảm giác lạnh cả sống lưng, không biết số phận họ sẽ ra sao vào ngày mai đây. 

* * * Đặt nó nằm xuống chiếc ghế sofa dài, Bin lấy áo khoác của mình cẩn thận đắp lên người nó và không quên mi nhẹ lên trán nó 1 cái theo kiểu chúc ngủ ngon. Hành động âu yếm ấy đồng thời khiến cả Kan và Bun ghen (tị), thậm chí có chút khó chịu dù 2 cậu đều biết rằng mình không có quyền như vậy, nhưng trái tim và lý trí thường rất thích đối đầu, và có vẻ nhịp đập trái tim lúc này mạnh hơn sự điều hòa của lý trí. 

Kan cố tình ho lên 1 tiếng thật mạnh làm Bin phải quay đầu lại, tất nhiên là sẽ phải rời ánh mắt âu yếm khỏi người nó. Nhưng rất nhanh chóng, 1 ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Bin, anh không thèm để ý đến thái độ của 2 thằng bạn mà tiếp tục ngồi xuống ngay sát mép ghế, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nó thật chặt. 

Lần này thì đến lượt Bun lên tiếng: 

- Này, cậu có thể để yên cho cô ấy ngủ được không, sao cứ ở đó nhìn hoài vậy hả. 

Bin cố nín cười, làm mặt lạnh rồi mới quay sang nhìn 2 thằng bạn đang \\\”đằng đằng sát khí\\\” nhìn mình từ nãy đến giờ, trả lời ngắn gọn: 

- Tớ thích. 

Khỏi phải nói cũng biết Kan và Bun sôi máu thế nào sau câu trả lời dửng dưng ấy. Nhưng cả 2 cũng chẳng biết làm gì hơn nữa nên đành hậm hực ngồi xuống 2 chiếc ghế đối diện. 

Tự nhiên Bin phá lên cười sặc sụa làm 2 chàng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Mất mấy phút để giải quyết xong tràng cười, cuối cùng Bin mới chịu lên tiếng: 

- 2 cậu… ghen sao? (mặt gian) 

Bị nói trúng tim đen, cả 2 giật mình lúng túng, mặt thì biến thành 1 rổ cà chua chín, Kan lắp bắp: 

- Cậu… cậu nói linh tinh… gì thế? 

- Phải đó… Bi là… người yêu cậu… bọn tớ sao có thể… (Bun cố gắng lắm mới có thể nói ra điều này) 

Nhưng Bin chưa có ý định buông tha, anh làm mặt hình sự nhìn thẳng vào 2 thằng bạn như dò xét: 

- Thật sao? 

- Thật… thật. (khổ thân 2 chàng, tự nhiên mắc thêm cái tật nói lắp) 

- Thôi về. 

Bin bất ngờ đổi luôn đề tài, thấy vậy Kan và Bun đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. 

- Hôm nay bọn này sẽ về nhà cậu ngủ, dẫu sao mai cũng không phải học. ( Kan đưa ra sáng kiến) 

- Cũng được. (Bin nhanh chóng đồng ý) 

- Thế còn bé Bi? (Bun hỏi lại) 

Bin không trả lời mà nhẹ nhàng bế nó lên rồi đi thẳng ra cửa để lại sau lưng 2 dấu hỏi chấm to đùng. 

1 chút về bang Thiên Long nhé 

Thiên Long bang thành lập 2 năm trước, đó là lúc nó ra đi, cũng là lúc Bin lao vào các quán bar, các cuộc đánh đấm để cố gắng sống những ngày không có nó bên cạnh. Anh lạnh lùng, khá tàn nhẫn, đánh nhau giỏi nên thu phục được 1 số lượng đàn em không nhỏ chỉ trong thời gian vài tuần. Rồi Bin gặp Kan và Bun, 3 người trở thành bạn, lần đầu tiên Bin có bạn. Họ lập nên Thiên Long bang. Dù mới thành lập nhưng bang lại nổi lên nhanh chóng do 3 vị bang chủ rất tài giỏi và thông minh. Hiện giờ là 1 trong rất ít những bang có thế lực mạnh nhất khu vực, có thể nói là mạnh nhất nhưng cũng không ít bang phái đối đầu. Dù mạnh nhưng Thiên Long bang cũng như không 1 bang phái nào khác có khả năng thống nhất các bang phái hay đơn giản là trở thành bang đứng đầu cũng không được, vì 1 lý do… (sau này sẽ nhắc). Bang còn có 3 vị phó bang chủ nhưng ít khi lộ diện, thậm trí còn ít xuất hiện trong bang hơn cả 3 bang chủ nhà ta, họ cũng là những người duy nhất trong bang không săm hình cánh thiên thần biểu tượng của bang, thay vào đó là hình 1 bông tuyết săm từ trước. 3 bang chủ không ý kiến về việc này vì vốn dĩ 3 người họ cũng chỉ muốn giúp TL bang thôi chứ không có ý định ra nhập bang, vị trí phó bang chủ là do Bin tự đặt cho họ vì họ có rất nhiều công đối với bang.

Chap 22

Cả 4 người ngồi trên 1 chiếc xe hơi đời mới (tác giả không hiểu biết nhiều về xe nên không miêu tả nhiều), Bin cầm lái, nó vẫn ngủ ở ghế bên cạnh và đương nhiên 2 chàng hoàng tử còn lại đành ngậm ngùi ngồi sau. 

Im lặng… 

Về đến nhà, Bin vứt chìa khóa cho Bun bảo mở cửa, Kan đi cất xe, còn anh thì lãnh nhiệm vụ cao cả là… bế nó. 

Bế nó trên tay, Bin đi thẳng lên phòng (phòng nó), Kan và Bun nhìn theo khó hiểu. 

Lát sau, thấy Bin \\\”lò dò\\\” đi xuống, Kan liền thắc mắc: 

- Ê, không phải phòng đó là của em họ cậu, người mà cậu nói là thiên thần bé nhỏ gì đó sao? Tớ nhớ cậu từng bảo là ngoài cô bé ấy ra thì cậu không cho bất cứ ai vào căn phòng đó cơ mà. 

- Thế cậu nghĩ vì sao tớ lại cho Bi vào? (Bin hỏi lại bằng giọng cực \\\”đểu\\\”) 

- Không lẽ… (Bun nói nửa chừng) – Bi LÀ EM HỌ CẬU? (cả 2 đồng thanh hét lên) 

- Đúng. (Bin gật đầu cái rụp) 

RẦM 

Cả Kan và Bun đổ ụp xuống đất ngay sau câu trả lời \\\”nặng ký\\\” của Bin. Sau vài phút để tiêu hóa hết thông tin, 2 chàng lồm cồm đứng dậy đưa mắt nhìn Bin \\\”thân thiện\\\” rồi bất chợt đồng thanh, chỉ 1 từ, 2 chữ, ngắn gọn: 

- Giải thích! 

Bin nuốt khan nhìn 2 thằng bạn \\\”lột xác\\\”, chưa bao giờ thấy họ hình sự đến thế, như nhận thấy mức độ ảnh hưởng từ \\\”tâm bão\\\”, Bin biết nếu không nhanh chóng giải thích thì không chừng có án mạng như chơi, cố tỏ ra thản nhiên hết sức có thể, giọng Bin đều đều: 

- 2 cậu có cần phản ứng thái quá thế không? Tớ chưa 1 lần nói Bi là người yêu tớ, là do 2 cậu tự suy diễn ra thôi, còn việc Bi là em họ của tớ thì luôn là sự thật nên đâu có gì cần giải thích. 

- Cậu… cậu được lắm. Cậu có biết là tớ phải khổ sở lắm không hả? Tớ mất ăn mất ngủ luôn đấy, chưa bao giờ Kan này phải dằn vặt nhiều như thế đâu nhé. Nếu biết Bi là em họ cậu thì tớ đã không phải… 

- Làm sao? (Bin và Bun đồng thanh) 

Kan đã vô tình không kiềm chế được tuôn ra 1 tràng mà không để ý có 2 đôi mắt đang mở căng hết cỡ nhìn mình. Lúc nhận ra mình lỡ miệng thì đã quá muộn, Kan lúng túng gãi đầu không biết nói như thế nào. Thấy thế, Bin cười gian cực: 

- Cậu, thích con bé, đúng không? (nháy mắt, đá lông nheo) 

- Ơ…(Kan giật thót) 

- Và cả cậu nữa, đúng không Bun? (quay ngoắt sang Bun) 

- Ơ… (rơi vào tình trạng tương tự Kan) 

- Hahahahaha, 2 cậu… mắc cười quá đi… thật không ngờ nha… haha… 

Bin nhìn vẻ mặt ngơ ngác của 2 thằng bạn không nhịn nổi cười ha hả, vỏ bọc lạnh lùng 1 lần nữa bị phá vỡ. 

Cười xong, Bin ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay 2 ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt. (hú hú… tg đi chuẩn bị bình chữa cháy) 

- Èm hèm… thôi được rồi, 2 cậu làm ơn gỡ ngay cái bộ mặt ôn thần đấy xuống giùm đi, nói chuyện nghiêm túc nào. (mặt nghiêm túc hẳn) 

- Ok, nói đi. 

Kan và Bun nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Bin cũng đành ngậm ngùi hạ hỏa. Sau đó là 1 màn \\\”tâm sự\\\” chân thật của 3 chàng hoàng tử, nội dung xoay quanh thiên thần bé nhỏ là nó. Bin bị 2 người kia ép \\\”khai\\\” ra hết tất tần tật những gì anh hiểu về nó. Rằng , ba nó là em ruột của ba Bin, ba mẹ nó mất vì tai nạn xe khi nó mới 2 tuổi, nó được ba Bin đưa về đây sống, từ đó nó và Bin cùng do 1 tay ** nuôi chăm sóc, năm cả 2 lên 7 tuổi ** nuôi phải về quê, Bin và nó không tìm người mới mà tự chăm sóc bản thân, đúng hơn là Bin chăm sóc nó, nó luôn được anh quan tâm bảo vệ hết sức, là người duy nhất được sở hữu nụ cười thật sự của Bin. Nó lúc nào cũng nhí nhảnh, hồn nhiên, rất thích quậy và có sở trường \\\”móc họng\\\” người khác và biết cách giúp Bin cắt đuôi những cô nàng vệ tinh theo những cách rất pro. Bi có tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện, thích và thường xuyên đi làm từ thiện ở các cô nhi viện trong thành phố…Rồi chính Bin cũng không hiểu lý do vì sao mà năm gần 15 tuổi, nó đột ngột muốn 1 mình đi du học bên Mỹ(nói đến đây Bin khẽ thở dài). Và bây giờ nó trở về sau 2 năm rời xa Bin. 

Sau khi Bin kể xong, cả 3 rơi vào trầm tư mất mấy phút. Tuy không được gặp Bi của trước kia nhưng Kan và Bun đều cảm nhận được Bi của bây giờ đang phải chịu đựng 1 điều gì đó, luôn tươi cười nhưng nụ cười dường như ẩn chứa 1 nét buồn nào đó mà không phải ai cũng có thể nhận ra. Hiện lên trong đầu họ lúc này chẳng có bất cứ thứ gì ngoài khuôn mặt và nụ cười của nó. 

Cuối cùng, Kan và Bun quyết định cạnh tranh công bằng, dù ai có được trái tim của nó thì cũng nhất định phải làm nó hạnh phúc. Bin mỉm cười hài lòng nhìn 2 thằng bạn, anh còn không quên buông 1 câu đe dọa \\\” nếu 1 trong 2 cậu làm bé Bi tổn thương thì dù có chết tớ cũng phải giết các cậu trước\\\”. Tất nhiên là cả 2 sẽ gật đầu lia lịa vì chính họ cũng không bao giờ muốn nó chịu bất cứ tổn thương nào. 

Kết thúc cuộc nói chuyện, họ leo lên phòng Bin ngủ, cả 3 phải ngủ chung phòng vì tất cả các phòng còn lại đều đã bị Bin biến thành phòng thể dục cả rồi. Nói là đi ngủ nhưng sự thật chẳng chàng nào ngủ được, nằm im lặng, nhắm mắt và suy nghĩ…

Chap 23

Sáng… 

Ánh sáng le lói từ ô cửa sổ hắt vào phòng và bay nhảy trên khuôn mặt nó. Nó vươn vai, dụi dụi mắt như 1 chú mèo nhỏ hết sức đáng yêu, với tay lấy chiếc đồng hồ bên cạnh. Chậc… cũng đã gần 8 giờ rồi, vậy mà nó còn tưởng hôm nay có thể tự mình dậy sớm đi học mà không cần Bin gọi nữa chứ. Vậy là nó bị muộn học à? Ồ không, hôm nay chủ nhật, đó là lí do vì sao Bin không gọi nó dậy Mà khoan đã… sao nó lại ở nhà nhỉ?… nó nhớ hôm qua nó đến quán bar… ngồi chờ Bin… sau đó… chẳng nhớ gì nữa. A, chắc chắn Bin đã đưa nó về. Nó mỉm cười theo kiểu ngố ngố, nó tự phục mình quá đi mất, sao lại có thể ngủ cả ở đó không biết nữa. Nhưng thôi, tính nó là vậy rồi, còn bây giờ phải đi làm VSCN trước đã, có lẽ Bin đã làm đồ ăn sáng và chờ nó xuống ăn. 

Cùng lúc đó, dưới phòng ăn, 3 chàng hoàng tử đang ngồi sẵn để chờ nó trên chiếc bàn ăn dài khoảng 2m. Bin ngồi 1 mình 1 bên, quay lưng lại phía cầu thang dẫn lên tầng, 1 chiếc ghế trống bên cạnh đương nhiên sẽ dành cho nó. Kan và Bun ngồi cạnh nhau, đối diện với Bin. Họ nói chuyện linh tinh suốt từ sáng sớm đến giờ để giết thời gian trong lúc chờ nó xuống. Trong đầu Bin bỗng dưng nảy ra 1 ý tưởng: 

- Này, 2 cậu nghĩ sao nếu hôm nay chúng ta cùng dẫn Bi đi chơi, lâu rồi tớ và Bi cũng chưa được cùng nhau đi đâu chơi cả… này… này… 2 cậu có nghe tớ nói không hả… ê… 

Bin giơ tay khua khua trước mặt 2 thằng bạn vì thấy mặt họ cứ đơ ra như tượng, mắt mở to nhìn sang phía Bin nhưng hình như lại chẳng thèm để ý đến lời anh nói chút nào cả. Không biết 2 tên này ăn nhầm cái gì hay sáng ra quên chưa uống thuốc nữa (thuốc gì đây trời). 

Chợt Bin nhận thấy trên mũi 2 thằng bạn bắt đầu rơm rớm thứ chất lỏng màu đỏ (ặc), là máu. Như nhận ra điều gì đó bất thường anh liền quay lại đằng sau… 1…2…3 giây sau Bin cũng kịp hiểu ra nguyên nhân làm 2 thằng bạn của anh rơi vào trạng thái thất thần như vậy. 

Thì ra là vì nó, nó đang bước từ trên cầu thang xuống, nhẹ nhàng, chậm dãi. Nhưng như thế thôi thì đã không có gì để nói, mà quan trọng là nó đang mặc trên người mỗi chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng thùng thình, dài đến ngang đùi (cái này là của Bin đấy), để lộ đôi chân dài trắng dã man (thế túm lại là trắng hay là dã man???) không chút tì vết, nó đang nghiêng đầu dùng chiếc khăn nhẹ nhàng lau mái tóc vẫn còn ướt, trông nó lúc này chỉ có 1 từ để diễn tả \\\” quyến rũ\\\”, phải nói là vô cùng quyến rũ. Nhìn cảnh này quả thật ít đứa con trai nào chịu nổi (hix), cũng may Bin là anh họ nó với lại cũng khá quen với việc này rồi nếu không có lẽ anh cũng rơi vào trạng thái giống Kan và Bun luôn ý chứ. 

Bước đến những bậc thang cuối cùng nó mới ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên khi thấy có cả Kan và Bun nhưng lại không chú ý lắm đến sự \\\”bất thường\\\” của họ: 

- Ơ… sao 2 cậu lại ở đây? (vừa nói vẫn vừa bước, lại cúi đầu tiếp tục lau mái tóc của mình) 

Bin lắc đầu cười khổ vì sự hồn nhiền quá thể của nó, anh nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy đi về phía nó, giọng nhẹ nhàng: 

- Bi, em lên thay đồ trước đi rồi xuống ăn sáng, sau đó chúng ta đi chơi luôn. 

- Yeah! Đi chơi hả, xong liền, hí hí. 

VÙ… VÈO… 

Không cần nói gì thêm, mắt nó sáng rực rồi vung tay vứt tung cái khăn xuống sàn, quay đầu lao vút lên phòng với tốc độ tên lửa. 

Bin bó tay không biết làm gì hơn với cô em quá vô tư này, thật không biết nên vui hay nên buồn đây, chỉ khổ thân cho 2 tên kia, đến giờ vẫn còn chưa \\\”tỉnh\\\” nữa, máu mũi chảy thành dòng rồi mà cũng không phản ứng gì (eo ơi, khiếp quá 2 cái anh này) 

Bin lạnh lùng đi vòng ra sau 2 thằng bạn và BỤP, 2 bàn tay anh cùng lúc \\\”hạ cách\\\” xuống tấm lưng của 2 chàng làm họ giật mình (đúng ý Bin rồi) quay lại nhìn Bin ngơ ngác, rồi cả 2 đưa mắt nhìn nhau 

- Cậu… cậu… 

Cả 2 lại hoảng hốt chỉ tay vào mặt nhau mà lắp bắp, rồi dần dần đưa tay lên mũi mình vì cảm giác thấy hơi lạnh lạnh ướt ướt ở mũi. 

- AAAAAAA, máu… máu… Bin, cậu đánh bọn tớ chảy cả máu vậy hả, sao cậu nỡ làm thế hả Bin, huhu, không biết đâu, máu của tớ là vàng là ngọc, bắt đền cậu đấy, mau mua đồ tẩm bổ cho tớ để bù lại máu đê, mau, mau, huhu (ặc ặc) 

Bun tự nhiên bù lu bù loa lên, lại còn sụt sịt khóc nữa chứ, thật không thể hình dung ra cái tên này trẻ con đến mức nào nữa. Kan ngơ ngác nhìn biểu hiện của Bun rồi lại ngước nhìn Bin chờ đợi lời giải thích (tg: ôi lạy chúa, 2 chàng hoàng tử của ta mất trí lun rồi). Bin thấy mình không dưng lại bị vu oan,thoạt đầu tức nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh băng hét hết công suất: 

- Cậu có thôi không hả??? 

Im thin thít… 

Bin tiếp tục, lần này nhẹ nhàng hơn tí: 

- Còn không phải 2 cậu mải ngắm bé Bi đến rớt cả mắt nên mới bị thế hả? Đã vậy giờ còn ngơ ngác gì chứ. 

1 giây… 2 giây… 3 giây… ký ức ùa về (nói ký ức thì hơi không đúng, vừa mới vài phút, nhưng mà với 2 cái tên trên trời này thì cứ tạm cho là thế), cả 2 hiểu ra vấn đề, quê độ, cúi gằm mặt xuống bàn cố che dấu khuôn mặt đang chín dần của mình. Thấy vậy Bin cũng không nỡ động chạm thêm nữa, anh thản nhiên đi sang bên ngồi vào chỗ của mình. 

Một lát sau, nó hí hửng chạy xuống, tất nhiên là đã thay đồ rồi. Hôm nay nó lại vận 1 chiếc váy trắng (sao toàn trắng vậy trời), chân váy suôn dài gần đến mắt cá chân, phần eo thắt đai lụa đính đá lấp lánh nổi bật, phần trên ôm sát cơ thể để lộ chiếc cồ cao và bờ vai trắng ngần. Nó cột tóc lên cao tạo ra phong cách năng động nhí nhảnh. 

Kan và Bun còn đang ngại nên chưa dám ngước lên nhìn nó, vậy là cứ cắm cúi \\\”thưởng thức\\\” phần bánh của mình. Nó kéo ghế ngồi xuống, vừa ăn ngon lành vừa huyên thuyên đủ thứ với Bin. Nào là kể lại chuyện tối qua nó gặp 3 tên kia, nó thấy chúng có hình săm thiên thần giống Bin nên đoán là đàn em của Bin, rồi hỏi Bin sau đó thì thế nào, sao Kan và Bun lại ở đây sớm vậy bala…bala…Bin cũng nhiệt tình không kém giải thích với nó mọi chuyện (chả biết lạnh chỗ nào nữa đây), chỉ có 2 con người đang ngồi phía đối diện là im như tờ. Nó thấy lạ: 

- Ê, 2 cậu sao thế, sao không nói gì? 

- A à… không có gì, hì hì. ( Bun cười gượng) 

Dù vẫn thấy có gì đó \\\”không bình thường\\\” nhưng thôi nó cũng đành lơ đi vậy, lại tiếp tục tập chung giải quyết nốt phần bánh mì và trứng ốp la của mình. 

* * * \\\” Kan ơi là Kan, mày bị sao vậy nè? Không phải mày cao ngạo lắm sao, sao hôm nay lại như con rùa thế này? Không được, nhất định không được, bé Bi mà biết mình ngại nhất định sẽ chọi mình chết cho coi, còn đâu là hình tượng nữa. E hèm… phải lấy lại phong độ ngay mới được.\\\” 

Nghĩ thế, Kan cố hít 1 hơi thật sâu, từ từ ngẩng mặt lên \\\” bình tĩnh nào, cố gắng lên Kan\\\”: 

- Này, con chuột mỏ nhọn (tên này láo, dám gọi bé Bi dễ thương của ta là chuột à, lại còn mỏ nhọn nữa chứ, hừ), sao cậu lề mề thế hả, làm bọn tớ đợi dài cổ biết không hả. (Kan nói 1 cách \\\”tự nhiên\\\” hết mức có thể) 

2 chàng còn lại khá ngạc nhiên với cách thể hiện của Kan nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nó ngừng ăn, ngước lên nhìn Kan, ánh mắt long lanh chớp chớp, môi nở nụ cười nhẹ dễ thương hết mức, 1 lần nữa lại làm 2 cái não bộ đối diện đình công. Kan và Bun khóc ròng trong bụng \\\”chết tiệt, cái con nhỏ này, không biết mình đang khổ sở thế nào sao mà còn…\\\” ( her her, thì bé Bi không biết thật chứ bộ). 

- ồ, thì ra cậu có khả năng nói chuyện hả? Chậc chậc, vậy mà nãy giờ tớ tưởng đâu cậu bị câm chứ. 

Hoan hô, bé Bi lại bắt đầu \\\”móc họng\\\” Kan rồi đấy, 2 anh chị này cứ vậy hoài. 

Chợt Kan giật mình nhận ra mình vừa bị nó \\\”đá đểu\\\”, cậu \\\”hùng hổ\\\” đáp trả: 

- cậu dám nói tớ câm? 

- Chứ sao, ai bảo cậu im re nãy giờ? (nó) 

- Thế cứ không nói là câm à? (Kan) 

- Có thể. (nó thản nhiên) 

- Cậu… cậu… ( Kan tức nghẹn họng) 

- Cậu sao? Gọi cậu có việc gì không con. (nó nói giọng trêu tức) 

- Á …… tớ điên với cậu mất thôi. ( Kan vò đầu bứt tóc) 

Nó lập tức quay sang giục Bin tới tấp: 

- Bin, Bin, mau mau, gọi xe… nhanh 

Bin ngơ ngác chả hiểu gì. Cả Kan và Bun cũng đồng thời nhìn nó nhăn mặt khó hiểu. Nó cố nén cười: 

- Trời ơi, sao anh còn không mau gọi xe, nhanh lên. (vẻ mặt hốt hoảng) 

- Gì? Gì… vậy? (Bin lắp bắp) 

- Nhanh, gọi xe… đưa Kan vào bệnh viện. 

- Bệnh viện gì chứ? (lại ngơ ngác) 

- Bệnh viện thần kinh chứ còn gì. Hahhaha. 

Nói xong nó gục mặt xuống bàn cười rũ rượi ( kiểu này còn giống … hơn nè), để lại ngay đấy là 2 khuôn mặt đỏ bừng vì cố bụm miệng nín cười và 1 khuôn mặt đỏ bừng vì tức, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt mà không biết phải làm thế nào để hạ nó xuống ( thật là khổ mà). Không khí từ đó cũng bớt ngại ngùng hơn hẳn. 

Tác giả xin lưu ý 1 chút nha: bắt đầu từ bây giờ Bin sẽ không hoàn toàn là con người lạnh lùng nữa, cụ thể là khi có mấy đứa chúng nó thôi thì Bin sẽ rất ấm áp, vui vẻ, còn đối với 1 số người khác thì vẫn lạnh như thường. 

Hơn 30 phút sau. 

- Bi à, Bi ơi… không phải nói là đi chơi sao, chúng ta đến đây làm gì zạ? 

Bun nắm tay nó lắc lắc điệu bộ rất baby(thật là biết lợi dụng) vừa chỉ lên tấm biển màu xanh lá đề dòng chữ \\\” CÔ NHI VIỆN THÁI BẢO\\\”. 

- Thì đến đây chơi chứ sao, bộ không thích hả? 

- A… không, thích, thích chứ. ( Bun phun luôn 1 chặp) 

- Tốt. (nó gật gù tỏ ý hài lòng, chỉ thiếu mỗi cái là xoa đầu Bun nữa thôi)

- ồ, không ngờ con chuột mỏ nhọn mà cũng biết thương người cơ đấy, còn đến cô nhi viện làm từ thiện nữa chứ. (Kan lại bắt đầu dở giọng châm chọc nó) 

- ầy, cảm ơn quá khen, cậu cứ khen hoài làm tớ ngại. (Bi giả vờ cúi mặt e thẹn, nom cứ như thật) 

- thôi, cậu không phải ngại đâu, tớ khen đủ thôi chứ không có quá mà. (xiên xỏ đây mà) 

- Hê, nhưng mà tớ là người biết ngại chứ đâu như \\\”ai đó\\\” mất hết dây thần khinh ngại rùi á, phải không Kan? (giọng chị này đểu cực) 

- Cậu… thôi bỏ đi, không chấp con nít. (có chấp nổi không đây) 

- Hơ, thế mà có người đến \\\”con nít\\\” cũng chấp không nổi nha, thật thua xa con nít mà. 

- Cậu dám nói tớ thua con nít hả? 

- Không hề, tớ đâu nhắc tên cậu, là tự cậu có tật giật mình đấy nhé. 

- Cậu… được lắm. 

- Được từ bé, khỏi khen. Haha… (eo ơi, con gái mà cười ghê quá đi, chả ý tứ gì) 

Kan biết không nói lại nó nên đành ngậm cục tức nuốt ngược vào bụng \\\”quân tử trả thù 10 năm chưa muộn cơ mà, đợi lúc cậu làm vợ tớ, tớ sẽ cho cậu biết tay, hehe…\\\”. ( ba má ơi, anh này đu cột điện ghê quá) 

KéTsssssss… 

Một chiếc ôtô đen bóng dừng sát ngày chỗ bọn nó, từ trong xe, cô gái với mái tóc hung đỏ buông thả tự nhiên nhẹ nhàng bước ra. Đôi giày thể thao trắng, quần zin trắng và cả chiếc áp pull cũng trắng nốt (ảnh hưởng từ ai đó) làm nổi bật lên phong cách năng động và cá tính. Trông thấy Yến, 3 chàng tỏ ra rất ngạc nhiên vì sự có mặt đột xuất của nhỏ, còn nó thì lon ton lao ngay lại chỗ con bạn mà ríu rít: 

- Bà làm gì mà giờ mới tới hả? Tụi này chờ bà sắp thành \\\”hòn vọng bạn\\\” rồi đây nè. 

- Còn không phải tại bà cả sao, nhắn gấp vậy ai chuẩn bị cho kịp chứ. (Yến chu môi giận dỗi) 

- Hì hì, sò rí ná, tại tui quên mất. Thế đồ đâu? 

- Trong xe đó. 

- Ò, này 2 cậu kia, còn đứng đó nhìn hả? Lại mang đồ ra đi chứ, con trai gì mà… 

Tự nhiên nó quay lại \\\”quát\\\” lớn làm Kan và Bun giật cả mình lật đật chạy lại khuôn đống đồ ra như người máy. Xong xuôi, tất cả kéo nhau vào bên trong, nó, Yến và Bin thản nhiên đi trước mặc 2 chàng còn lại chật vật với đống đồ lỉnh kỉnh đằng sau, khoảng trên dưới chục túi chứ không ít. Ấy vậy mà Kan và Bun cũng phải ngậm ngùi khuôn vác chứ không dám ý kiến ý cò gì vì sợ nó… giận (haha, dại gái quá 2 anh ơi). 

Cô nhi viện này cũng không lớn lắm nhưng lại rất đẹp, 1 vẻ đẹp xanh tươi của tự nhiên. Toàn bộ khuôn viên đều rợp bóng cây, hầu hết đều là những cây địa lan xanh mướt, 1 vài cây tùng và dừa cảnh. Trước mắt chúng nó bây giờ là khu lớp học của viện, 1 dãy gồm 5 phòng cấp 4 chạy thẳng, mái ngói đỏ và tường vôi trắng giờ đã phủ rêu xanh, trông có vẻ cổ kính. Cô nhi viện này được thành lập từ rất lâu và cũng là nơi nó thường đến ngày trước. Nhìn bọn trẻ đang nô đùa tíu tít như những thiên xứ nhỏ lòng nó chợt bình yên lạ. 

Vừa thấy bọn nó, lũ trẻ liền ùa ra vây quanh í ới gọi tên nó. Kan và Bun thắc mắc tại sao những đứa nhóc ấy lại biết tên nó thì nhanh chóng nhận được lời giải thích từ Bin rằng: đây là cô nhi viện ngày xưa nó hay đến, nó và lũ trẻ rất thân thiết nên nhiều đứa có lẽ vẫn nhớ nó. 

Nó nhanh chóng lôi mấy túi đồ đến và mở ra chia cho bọn trẻ ấy, toàn là sách vở, quần áo cùng 1 ít đồ chơi. Những nụ cười hạnh phúc và thơ ngây hiện hữu trên những gương mặt non nớt kia làm tim nó ấm lại. Nhìn bọn trẻ, nó cười, nụ cười trong sáng thánh thiện của 1 thiên thần. 

Sau khi trò chuyện vui vẻ với bọn nó 1 lúc thì lũ trẻ vào học, nó rủ mọi người ra khu phía sau chơi. Có lẽ đó là 1 trong những nơi mà nó yêu thích nhất. Khu vườn toàn rau xanh và hoa huệ, dường như không có gì thay đổi so với trước đây, rau và hoa chắc chắn đã được trồng mới nhưng cách phân bố vị trí và những loài rau, loài hoa thì vẫn vậy. Nó nhớ lắm, vì chính tay nó và Long đã cùng nhau trồng những khóm huệ trắng xuống đây mà. Yến chợt nhận ra trên khuôn mặt nó thoáng nét thay đổi thì lập tức hiểu ra nó đang nghĩ gì, nhỏ khẽ thở dài. Rồi như bắt được vàng, nhỏ reo lên thích thú: 

- A, kia có phải cỏ ba lá không vậy? (vừa nói vừa hí hửng chạy lại khoảng đất đằng trước) 

1 giây, chỉ 1 giây thôi, trái tim Bin chợt xao động khi nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của nhỏ, nhưng rồi anh lại cố tình gạt sự thay đổi ấy sang 1 bên với lí do: thiên thần của anh chưa tìm thấy hạnh phúc. 

Tiếng của nhỏ làm nó giật mình thoát khỏi mớ kí ức đẹp đẽ của mình, nhanh chóng chạy lại chỗ nhỏ và ngồi xuống cạnh đám cỏ xanh tươi ấy. Hai đứa bắt đầu huyên thuyên về cái sự tích cỏ 3 lá, rồi vạch vạch trong đám cỏ ấy để tìm cho kì được 1 nhánh có 4 lá. 

3 chàng trai nhìn theo mỉm cười. Giây phút ấy, chẳng có bất cứ sự lạnh lùng, cao ngạo hay trẻ con nào hiện lên trong họ nữa, thay vào đó chỉ là 2 chữ \\\”ấm áp\\\”. 

Lúc về, trên xe nó cứ cười hoài không ngớt, hôm nay nó thật sự rất vui và thoải mái, có lẽ lâu rồi nó không có được cảm giác yên bình và thân quen như vậy. Nỗi buồn trong đôi mắt nó dường như đã mờ dần, dù chưa hề biến mất nhưng như vậy cũng đủ để 4 con người đang yêu thương nó ngập tràn hi vọng, hi vọng sẽ có 1 ngày họ tìm lại được cô bé của ngày xưa không âu lo không phiền muội. 

* * * Hôm sau, dưới căng-tin trường, chỉ có nó và Yến đang ngồi ăn vui vẻ vì 3 người kia vừa mới chạy đi đâu đó do có người gọi. 

RẦM 

Chiếc bàn 2 đứa đang ngồi bị đạp mạnh 1 cái không thương tiếc. Cả 2 ngước lên nhìn, không biết từ lúc nào mà 1 đám \\\”lâu la\\\” đã bu quanh chúng nó, đáng chú ý là 5 tên tóc xanh tóc đỏ, mặt mày nhâng nháo không hiểu từ đâu chui ra đang nhìn chúng nó khinh khỉnh và 1 trong số đó chắc chắn là kẻ đã đạp cái bàn tội nghiệp. Cũng không khó để nhận ra rằng người cầm đầu bọn chúng là Ly, con nhỏ đứng ưỡn ẹo mặt vênh lên trời. 

Yến tức giận đứng lên nhìn con Ly chằm chằm rồi nhỏ hét lớn: 

- Làm cái quái gì vậy hả? Muốn gì? 

- ồ, mày hỏi tao muốn gì à? Đơn giản thôi, chỉ cần con ranh này quỳ xuống xin lỗi tao là được. (chỉ tay vào nó) 

Thì ra là con nhỏ Ly đem người đến để \\\”xử\\\” nó cái vụ làm nhỏ bị phạt đây mà. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì nó vốn đã đoán được chắc chắn nhỏ không chịu để yên chuyện đó đâu. Nó vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, đứng dậy kéo tay Yến và bước đi coi như con nhỏ và lũ kia không hề tồn tại. Con nhỏ thấy phản ứng thờ ơ của nó thì lúc đầu khá bất ngờ nên không kịp giữ nó lại, ngay sau đó nhỏ vô cùng tức tối, mặt tối sầm lại, giọng chua như khế: 

- con kia, mày dám lơ tao hả, tao đang nói chuyện với mày đấy. 

Nó bất đắc dĩ quay lại, giọng đều đều: 

- xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình không có lí do gì để phải nói chuyện với Ly cả. 

Xong, nó lại tiếp tục bước 1 cách thản nhiên, không quan tâm nhỏ làm gì ở đằng sau. 

- Mày nghĩ mày là cái gì hả con ranh, mày thử bước thêm 1 bước nữa xem, đồ rẻ rách, đồ trẻ mồ côi, đồ không cha không mẹ. (đừng ngạc nhiên khi nhỏ biết chuyện nó mồ côi nhé, vì có người đã điều tra thông tin về nó trong hồ sơ học bạ rồi nói cho nhỏ biết) 

Bước chân nó khựng lại, 1 cảm giác le lói trong lòng. Bàn tay nó bắt đầu siết chặt, Yến nhận rõ điều đó vì nó đang nắm tay nhỏ, và chính nhỏ cũng hiểu câu nói kia của Ly tác động đến nó như thế nào. Nỗi đau mất đi cả cha và mẹ nó đã cố chôn sâu để vui vẻ sống, vì nó tin rằng ba mẹ nó trên trời nhất định sẽ hi vọng nó sống thật tốt. Chẳng tự ti gì khi không có ba mẹ ở bên như bao người khác, nhưng nó không bao giờ chấp nhận có ai mang chuyện đó ra để chế nhạo, để chà đạp nó. Dù chưa 1 lần biết mặt ba mẹ như thế nào nhưng trong tim nó họ luôn còn sống. 

Thấy nó đứng lại, Ly nhếch môi cười đểu rồi nhỏ tiếp tục: 

- Sao, tao nói đúng quá phải không? Một con bé hèn mọn như mày lấy tư cách gì mà đến gần 3 hot boy trường này chứ. Mày không cha không mẹ, mày có gì tốt đẹp đâu chứ. 

Nó xoay người lại nhìn thẳng vào Ly, không phải ánh mắt tức giận, không phải thù hằn mà ánh mắt dường như đau đớn pha chút gì đó như van xin. Phải rồi, nó muốn xin nhỏ dừng lại, xin nhỏ đừng tiếp tục chạm vào nỗi đau của nó nữa. Nếu còn tiếp tục nó không biết mình có thể giữ bình tĩnh được thêm giây phút nào nữa không. 

Yến nhìn nó đầy lo lắng, nhỏ sợ, sợ điều đó sẽ xảy ra, và nếu thật sự xảy ra thì nhỏ sẽ không biết phải làm thế nào để ngăn nó lại cả bởi nhỏ không phải là người có khả năng làm điều đó. Chính vì vậy, hơn ai hết nhỏ càng hi vọng Ly sẽ dừng lại. 

Nhưng, Ly dường như chẳng hiểu được nỗi đau của nó, thậm chí nhìn nó như vậy nhỏ còn thấy rất hả hê. Theo kiểu \\\”thừa thắng xông lên\\\” Ly tiến lại gần nó, đứng ngay trước mặt nó và tiếp tục giọng nói đầy khinh bỉ của mình: 

- Mày không thấy mày rất trơ chẽn sao hả? Mày lấy việc mày mồ côi ra để lợi dụng lòng thương hại của các anh ấy đúng không? Thật không biết xấu hổ, đã vậy hôm nay tao sẽ dạy cho mày 1 bài học. 

CHÁT! Tiếng bạt tai vang lên ngay sau lời nhỏ, má trái nó hằn đỏ năm ngón tay của Ly. 

Yến giật mình hoảng hốt. Rốt cuộc điều mà nhỏ lo sợ đã xảy ra. Bàn tay nó xiết chặt hơn, cơ thể bắt đầu run lên và nước mắt lăn dài trên gò má đã đỏ bừng. Dồn nén, tất cả đã đến giới hạn, nó đã thật sự mất bình tĩnh. Điều này đối với người khác có lẽ không có gì nghiêm trọng, mất bình tĩnh hay tức giận thì sẽ lao vào đánh lại nhỏ Ly rồi tất cả sẽ trở lại bình thường. Nhưng nó thì khác, nó sẽ không bao giờ làm vậy, đó mới là điều khiến Yến hoảng sợ. Nhỏ vội vàng buông tay nó ra và hét vào mặt Ly:

- Cô nói đủ chưa? Nếu Nhi có chuyện gì thì tôi nhất định không để cô yên đâu. 

Nói rồi nhỏ lập tức quay lại nhìn nó không bỏ xót bất kì sự chuyển biến nào trên khuôn mặt nó. Cái tát ấy chính là chấc xúc tác mạnh mẽ nhất cho sự kìm nén nãy giờ của nó. Vì sao ư? Vì khuôn mặt chính là thứ mà nó vô cùng coi trọng, bởi điều duy nhất nó biết về mẹ là khuôn mặt rất giống nó, Ly tát vào mặt nó thì cũng chính là nhỏ đã tát vào người mẹ đã mất mà nó vô cùng yêu thương kính trọng. Càng ngày nó càng run lên mạnh hơn, ánh mắt nâu vốn có đang chuyển dần sang màu lam dịu nhẹ, đó là biểu hiện của nó mỗi lần quá tức giận và kìm nén cơn giận đó lại. Nếu cứ như vậy, nhất định nó sẽ không ổn. 

- Bi, bà bình tĩnh lại đi, hức… làm ơn… làm ơn… bình tĩnh, xin… xin bà… bình tĩnh đi… hức… 

Yến cũng không còn bình tĩnh được nữa, nhỏ nói trong tiếng khóc, giọng nghẹn ngào. Nhỏ không biết làm gì khác, thậm chí không dám nắm tay hay chạm vào người nó vì càng làm vậy thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn. Nó đưa tay lên ngực trái bóp chặt trái tim mình rồi từ từ khụy gối xuống. Tất cả nãy giờ vẫn đứng nhìn biểu hiện của nó, ngoài Yến ra thì không 1 ai hiểu điều gì đang xảy ra, họ cứ đứng nhìn nó trân trân, không một lời bàn tán, im lặng đến đáng sợ. 

- Có chuyện gì… Bi, EM LÀM SAO VẬY? 

Là Bin, ngay sau anh là Kan và Bun, 3 người hốt hoảng khi trông thấy bộ dạng của nó lúc này. Bin vội vàng lao lại nhưng bước chân anh nhanh chóng bị Yến giữ lại, nhỏ khóc nấc lên, cố gắng nói từng chữ: 

- Đừng… đừng động vào… Bi, làm… ơn, nghĩ cách… gì đi, nếu không Bi… sẽ… bị thương mất… hức 

Cả 3 bất động chưa kịp hiểu hết những gì Yến nói. Họ chưa bao giờ thấy biểu hiện của nó vả nhỏ như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Bi đang khóc sao, người cô bé run lên, nhưng tại sao Yến lại không cho họ lại gần nó? Cái gì mà nghĩ cách? Tại sao lại bị thương gì đó, rõ ràng nhìn nó không giống bị thương mà? Những câu hỏi ấy xuất hiện dày đặc trong tâm trí họ và trái tim thì đang bị bóp nghẹt. 

Yến cố gắng lấy lại chút bình tĩnh còn xót lại, có lẽ nhỏ cần giải thích cho 3 người này hiểu hơn. 

- Bi… bị kích động quá mạnh, mất kiểm soát vào bản thân, quá tức giận nhưng lại không muốn xả giận, cố kiềm chế để không làm tổn thương người khác… nhưng… sẽ làm hại đến… chính bản thân… vì.. Bi quá lương thiện… cô ấy… sẽ không thể chịu đựng thêm… hức… được nữa… nếu… tiếp tục… hức… càng an ủi… chạm vào… sẽ làm… cô ấy mất… kiểm soát hơn… hức hức 

Giọng nhỏ lại nghẹn ngào, tất cả nghe xong thì đơ luôn, kể cả Ly cũng không ngoại lệ, mặt nhỏ bắt đầu tái đi. Mất 1 lúc sau, Bin mới lấy lại tinh thần nhưng vẫn vô cùng lo lắng: 

- Vậy phải làm sao? 

- Không… không biết… hức. 

Thật sự, chính Yến cũng không biết phải làm thế nào để giúp nó lúc này. Bốn con người, bốn trái tim đang hướng về nó, đau, thật sự là rất đau, nhìn thiên thần bé nhỏ đang run rẩy, nhìn những giọt nước mắt mặn đắng lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn kia họ không khỏi xót xa, nỗi đau còn lớn hơn chính họ bị thương nữa. Nỗi đau lại càng lớn hơn khi họ chỉ có thể đứng nhìn nó như vậy, bất lực, chưa bao giờ họ cảm thấy mình vô dụng đến thế. 

- Tiểu Tuyết. 

Chợt, 1 giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp vang lên. Tất cả quay đầu lại phía vừa phát ra tiếng nói ấy. Một chàng trai khá khôi ngô khoác trên mình nguyên bộ đồ trắng tinh, gương mặt vuông vức góc cạnh thoáng nụ cười dịu dàng. Chàng trai đang tiến về phía nó, bước chân đều đặn chậm dãi khiến tất cả dường như nín thở dõi theo từng bước đi ấy. Gương mặt Yến bỗng nhiên giãn ra, nhỏ cất giọng nhẹ nhàng: 

- Thiên Vũ. 

Thiên Vũ lướt ánh mắt qua Yến rồi khẽ gật đầu tiếp tục bước đi. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người anh, đơn giản vì anh là 1 kẻ lạ mặt và chẳng ai hiểu anh đang định làm gì (trừ Yến). Bin, Kan và Bun hình như không mấy thiện cảm với Vũ, có lẽ vì họ thấy Vũ đang đến gần thiên thần bé nhỏ của mình, họ đã định lao ra giữ anh chàng lại nhưng bị Yến ngăn cản. Ánh mắt nhỏ tràn ngập sự niềm tin vào người con trai kia khiến cả 3 cũng phần nào hi vọng. 

Chỉ cách 2 bước chân nữa thôi, Thiên Vũ lại dịu dàng lên tiếng: 

- Tiểu Tuyết Nghe thấy có người gọi mình với cái tên mà không phải ai cũng gọi ấy, nó từ từ ngẩng mặt lên. Vũ hình như hơi giật mình khi nhìn thấy đôi mắt của nó đã chuyển sang màu lam, anh sợ mình không thể làm được điều mà anh mong muốn. Hít 1 hơi thật sâu, Vũ ngồi xuống trước mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó, ánh nhìn ấm áp thiết tha. 

Ánh mắt Vũ, ánh mắt thân quen, trong lúc nó đau khổ nhất nó cũng đã từng được đôi mắt ấy xoa dịu, có lẽ anh là người thứ 2 có khả năng làm điều này. Nó nhìn anh, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn, rồi nó vòng tay ôm lấy anh, cái ôm rất chặt. 

Tất cả sững sờ trước hành động của nó, đặc biệt là 3 chàng nhà ta. Trong lòng họ có chút không thoải mái, tại sao nó lại ôm \\\”chàng trai lạ\\\” ấy? Bin chợt buồn vì cảm thấy trong lúc nó đau nhất, người nó cần lại không phải là anh. Còn đối với Kan và Bun, trái tim 2 người đang bị bóp nghẹt, vì ghen, vì phải chứng kiến người con gái mình yêu thương nằm gọn trong vòng tay vỗ về an ủi của người khác trong khi họ chẳng thể làm được điều đó. 

Vũ cũng vòng tay ôm lấy nó, vỗ tấm lưng bé nhỏ của nó, giọng anh dịu dàng: 

- Tiểu Tuyết, bình tĩnh lại đi, bình tĩnh. Có anh đây rồi, anh nhất định sẽ bảo vệ em, Tiểu Tuyết đáng yêu ạ. 

Nó ngừng khóc, đôi mắt dần dần chuyển về màu nâu êm dịu, người cũng bớt run hơn. Rồi nó nhắm mắt, gục hẳn xuống vai Vũ, nó đã ngất đi. 

Yến thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, 3 chàng thì hốt hoảng lao ngay lại chỗ nó vì tưởng nó xảy ra chuyện gì rồi. 

- Bi, em sao rồi, Bi, tỉnh lại, Bi, Bi. 

- Yên tâm, cô bé ổn rồi. (Vũ từ tốn nói) 

3 chàng nhìn Vũ nghi ngại, Yến hiểu họ đang nghĩ gì, nhỏ liền lên tiếng: 

- Anh Thiên Vũ nói đúng đó, Bi như vậy là ổn rồi, chỉ là do mất quá nhiều sức nên tạm thời ngất đi thôi. 

Nghe vậy, khuôn mặt họ bắt đầu giãn ra. Bin kéo nó ra khỏi người Vũ và bế nó đứng lên: 

- Anh tên Thiên Vũ? cảm ơn. 

Bin nói không mấy biểu cảm, rồi anh quay sang 2 thằng bạn, lạnh giọng: 

- Việc ở đây giao cho 2 cậu, xem chuyện gì đã xảy ra và 2 cậu biết cần làm gì chứ. 

Cả 2 gật đầu, Bin quay người bước đi bế trên tay thiên thần bé nhỏ đã ngất lịm rồi, lòng anh xót xa vô cùng. 

* * * Kan và Bun bây giờ mới có thể bình tĩnh trở lại, và điều họ quan tâm ngay lúc này là lí do nó trở nên như vậy. Ánh mắt cả 2 lúc này rất giống nhau, và giống Bin, lạnh lùng đến đáng sợ. Tất cả im lặng, không ai dám nhìn thẳng vào 2 đôi mắt vốn ngày thường rất đẹp và quấn hút ấy. Họ chưa bao giờ nhìn thấy hay thậm chí là tưởng tượng đến có lúc ánh mắt 2 chàng hoàng tử \\\”đáng yêu\\\” này lại trở nên như vậy. 

Nhỏ Ly bắt đầu run lên, và cả đám đàn em đằng sau cũng vậy. 

- Chúng tôi chờ 30 giây để biết lí do. (giọng Kan lạnh lùng) 

- Đừng làm mất thời gian. (Bun cũng lạnh không kém) 

Im lặng. Nhỏ Ly run rẩy bước ra, mặt cúi gằm không dám ngước lên nhìn 2 chàng, giọng nhỏ lí nhí đầy sợ sệt: 

- Là tại… mình, nhưng… mình… không biết… bạn ấy…lại… như vậy 

- Cô đã làm gì? (Bun) 

- Mình… chỉ.. chỉ nói mấy câu… 

- Nhanh, chúng tôi không có kiên nhẫn đâu. (Kan bắt đầu nóng nảy) 

- Thật ra… là… là… 

- Nói. (Kan hét) 

Ly giật mình, mặt trắng bệch, nhỏ sợ, ai chứ 3 hot boy mà nổi giận đến vậy thì nhỏ biết tầm nghiêm trọng của việc mình làm như thế nào rồi, không ai có thể cứu nhỏ dù có là 3 hot girl luôn đứng sau tiếp tay cho nhỏ. 

- Đủ rồi. Không cần hỏi thêm gì đâu. 2 cậu cũng không cần phải làm gì cô ta cả, vì nếu như Bi muốn như vậy thì cô bé đã không phải kiềm chế nhiều đến thế. Chuyện này để Bi tự giải quyết đi. 

Thiên Vũ bỗng lên tiếng, Kan và Bun quay lại nhìn anh thì nhận thêm được 1 cái gật đầu từ Yến, Kan bất đắc dĩ hạ giọng: 

- Chuyện này chưa xong được đâu. 

Nói rồi Kan xoay người bỏ đi, Bun cũng nhanh chóng đi theo. Bóng dáng 2 người khuất xa, nhiều người đưa tay lên vuốt ngực, trong đó có Ly. 

- Mọi người giải tán. 

Yến nói to rồi cũng lôi Thiên Vũ đi luôn. Đám đông bắt đầu có những lời xì xào vang lên \\\”trời ơi, tao hết hồn\\\” \\\”kinh khủng thật\\\” \\\”không biết con nhỏ đó bị sao vậy?\\\” \\\”3 hotboy sao có vẻ quan tâm nhỏ đó quá vậy?\\\” \\\”chưa bao giờ thấy họ nổi giận kinh vậy đâu\\\” \\\”lần này có người chết chắc\\\”…v.v… 

5 phút sau tại sân sau trường… 

Chát! 1 tiếng tát chói tai vang lên, ngay sau đó là những lời quát mắng: 

- Đồ ngu, cô làm việc kiểu gì vậy hả, bảo chỉ cảnh cáo thôi sao lại làm cho con nhỏ thành ra như vậy. Bây giờ làm 3 cậu ấy nổi giận rồi thì tự đi mà giải quyết. (giọng 1 cô gái vô cùng tức giận) 

- Xin lỗi, mình chỉ mắng nó vài câu, ai ngờ… 

CHÁT! Lại 1 tiếng nữa vang lên: 

- Mắng sao, cô mắng cái gì hả, mắng con nhỏ đó không cha không mẹ à? Cô có biết bọn này cũng là trẻ mồ côi từ nhỏ không hả? Đồ ngu. (giọng 1 cô gái khác cũng giận giữ không kém) 

- Biến đi. (cô gái còn lại hét lên) 

Ly sợ hãi vội vàng bỏ đi luôn. Còn lại 3 cô gái xinh đẹp đứng lại đó, không ai khác chính là 3 hot girl của trường. 

- Giờ phải làm sao? (cô gái tóc vàng lên tiếng) 

- Để từ từ tính. (cô tóc đen trả lời) 

- Dù thế nào cũng không thể để 3 hot boy bị con nhỏ kia cướp mất( cô tóc ngắn) 

- Đương nhiên, nhưng có lẽ chúng ta nên dùng chính tài năng của mình để buộc con nhỏ chấp nhận rời xa họ. (tóc đen) 

- Vậy làm gì? (tóc vàng) 

- Thách đấu. 

- Tại sao phải làm vậy? (tóc ngắn) 

- Vì con bé đó cũng mồ côi, giống chúng ta, chỉ có điều chúng ta may mắn hơn khi gặp được bạn ấy, được bạn ấy giúp đỡ nên mới được ba mẹ nuôi nhận. (tóc đen) 

- Phải rồi, không biết bạn ấy bây giờ ra sao, đã 7 năm rồi còn gì. (tóc vàng) 

Không ai bảo ai, cả 3 tự nhiên sờ lên sợi dây chuyền hình bông tuyết trên cổ mình. 

…….. 

Cuộc nói chuyện của 3 cô gái kéo dài thêm mấy phút rồi họ cùng kéo nhau lên lớp, trong đầu vẫn là những kế hoạch sắp tới. 

* * *
Trên chiếc ghế sofa tại phòng khách, Bin đang ngồi, lặng im, suy tư. Sau khi đưa nó về phòng nghỉ ngơi, anh vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra khi nãy, lần đầu tiên anh thấy Bi như vậy, chẳng hiểu vì sao, điều đó khiến anh không thể nào ngừng trách bản thân mình vì đã không bảo vệ được nó. Hơn bao giờ hết, anh cảm nhận như mình chẳng hiểu gì về nó cả, điều gì khiến nó mất bình tĩnh đến vậy, và không lẽ mỗi lần tức giận nó sẽ có biểu hiện như thế sao? Anh không biết, vì từ nhỏ chưa bao giờ anh thấy nó tức giận vì 1 điều gì cả. Nhưng tại sao tên Thiên Vũ gì đó lại làm nó bình tâm lại được, hắn có quan hệ gì với nó? Có lẽ Yến có thể cho anh câu trả lời. 

\\\”ngày xưa khi còn bên nhau sao không nói gì 

Để giờ đây em yêu quay vội đi…\\\” 

- Gì vậy? (Bin nhanh chóng bắt máy) 

[ Bi sao rồi? ] (là Kan) 

- À, đang ngủ 

[ ừ, bọn tớ đang đến nhà cậu đây] 

- ờ. Biết rồi 

10 phút sau, Kan, Bun và Yến có mặt tại phòng khách nhà Bin. 

Căn phòng khách rộng rãi, sáng sủa sơn độc 1 màu kem lạnh lẽo (giống phòng ăn), vài chậu cây cảnh đáng giá bạc tỉ được đặt sát các góc tường. Giữa căn phòng kê bộ bàn ghế khá đồ sộ làm từ gỗ quý đen bóng tạo nên vẻ sang trọng và nổi bật. Phía bên phải, gần cửa ra vào là nơi kê bộ bàn ghế sofa màu kem, cũng là nơi có 4 con người đang ngồi nhìn nhau nãy giờ. Không khí có vẻ không mấy thoải mái, bất chợt Yến lên tiếng: 

- thôi được rồi, muốn biết gì thì các cậu hỏi đi, làm ơn đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, nổi hết da gà. 

- Tốt. (Bin có lẽ nãy giờ chỉ chờ câu nói này của Yến) 

- Nhưng nói trước, tớ chỉ nói những gì có thể thôi, giờ thì hỏi đi. 

Bin đặt nhẹ cốc cà phê xuống bàn, ngả người dựa lưng vào thành ghế khuôn mặt không chút biểu cảm, Kan và Bun cũng có tư thế tương tự làm Yến cảm thấy mình như sắp bị hỏi cung chứ không phải đang nói chuyện nữa. 

- Vậy Ly đã làm gì Bi mà khiến cô ấy tức giận đến vậy? (Kan khởi động trước) 

- Việc Bi rất yêu ba mẹ cậu hiểu chứ Bin? ( Yến không trực tiếp trả lời mà nhìn Bin hỏi) 

- Đương nhiên tớ biết. (Bin trả lời bình tĩnh) 

- Và nó vô cùng quý trọng khuôn mặt? (Yến tiếp tục) 

- Phải, vì ba tớ từng nói khuôn mặt Bi rất giống mẹ, như vậy… không lẽ… (Bin có vẻ đã phần nào đoán được nguyên nhân) 

- Ly đã mắng nó mồ côi, không đủ tư cách đi cùng các cậu, và con nhỏ còn tát nó. 

RẦM! Kan đập bàn đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận: 

- Tớ sẽ giết chết con nhỏ đó. 

- Cậu bình tĩnh nghe Yến kể hết đã. (Bun kéo Kan ngồi xuống) 

- Có 1 điều, có lẽ các cậu không biết… mỗi khi Bi quá tức giận thì nó đều cố gắng kiềm chế và nếu thời gian quá lâu sẽ khiến cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, đặc biệt là tim. 

- Sao tớ lại không hề biết điều này? (khuôn mặt Bin đã lạnh băng) 

- Có lẽ vì khi ở bên cậu, Bi chưa bao giờ phải tức giận vì điều gì cả, nên cậu chưa nhìn thấy biểu hiện đó của nó. 

- Vậy cậu thấy rồi? ( Bin hơi chau mày) – Phải, mấy năm về trước. 

- Vậy cái tên Thiên Vũ gì đó là ai, sao hắn ta có thể… (haha, hình như đây mới là điều Kan quan tâm thì phải) 

- Anh ấy là Trần Thiên Vũ, bạn của tớ và Bi và có lẽ là người thứ 2 có khả năng giúp Bi bình tâm trở lại, nhưng tốt hơn các cậu đừng hỏi tớ người thứ nhất là ai. ( Yến như đọc được suy nghĩ của 3 người đối diện) 

Dù rất muốn biết nhưng Yến đã nói vậy nên cả 3 cũng đành im lặng. Yến tiếp tục: 

- Cũng đừng hỏi tại sao anh Thiên Vũ làm được điều đó vì chính tớ cũng không rõ. Nhưng có 1 điều có lẽ các cậu nên biết… Thiên Vũ… rất yêu Bi. 

- YÊU? 

Kan và Bun giật mình đồng thanh, nếu đó là sự thật thì 2 anh chàng này sẽ có 1 đối thủ vô cùng nặng kí rồi, vì anh ta cũng rất đẹp trai phong độ, đặc biệt là có khả năng khống chế cảm xúc của Bi_ điều mà có lẽ 2 cậu không làm được. Tất nhiên Yến hiểu 2 chàng này đang lo lắng điều gì, nhỏ mỉm cười tinh quái: 

- Sao vậy? 2 cậu cần gì phản ứng mạnh thế? 

- Ơ… gì mà phản ứng mạnh chứ. (Bun đã bắt đầu đỏ mặt) 

- Thôi, 2 cậu không cần giấu đâu, tớ cũng đoán được rồi. Và tớ muốn nhắc nhở điều này, Bi sẽ không dễ dàng mở trái tim mình ra với ai đâu… kể cả 2 cậu, tuy nhiên tớ rất hi vọng 1 trong 2 người sẽ làm được điều đó. Theo tớ nghĩ chắc cả 3 người đều đã nhận ra điều gì đó trong ánh mắt và nụ cười của Bi đúng không, hãy xóa mờ nó, và nếu ai làm tổn thương đến cậu ấy thì dù là bất cứ ai tớ cũng không để yên đâu. (hơ hơ, lời \\\”đe dọa\\\” này hình như hơi giống của anh Bin nhà ta thì phải) 

Kan và Bun nuốt từng lời châu ý ngọc của Yến vào mà chỉ còn biết gật gù hiểu ý. Bin nãy giờ chỉ im lặng nghe Yến nói, anh đang tự hỏi tại sao những việc quan trọng về nó như vậy mà anh lại không biết, là vì nó đã giấu anh hay vì chính bản thân anh đã không hiểu được cô em họ bé bỏng của mình, cô bé có lẽ lớn hơn nhiều so với suy nghĩa của anh, nó không đơn giản là 1 đứa trẻ vô tư nữa. Anh tự hứa với lòng sẽ chú ý đến nó nhiều hơn, sẽ cố gắng cảm nhận hết những gì nó trải qua và luôn bảo vệ cho nó dù bất cứ giá nào.

* * * Khẽ cựa mình, đầu vẫn còn hơi choáng váng, nó từ từ mở mắt, màu trắng quen thuộc của căn phòng yêu quý, vậy là nó đang ở nhà. Khẽ thở dài, có lẽ mọi người đã rất lo lắng cho nó, tệ thật, nó lúc nào cũng khiến những người yêu thương mình phải bận tâm rồi. Nó sực nhớ ra, Thiên Vũ, là anh ấy đã giúp nó, phải rồi, tại sao anh ấy lại nhận ra nó và tại sao lại có mặt ở đó? Thôi vậy, để hỏi sau. Liếc nhìn sang đồng hồ, 11h30pm, vậy là nó đã ngủ hơn 10 tiếng rồi còn gì, đang đêm thế này chắc Bin đang ngủ, ngày nay có lẽ anh đã rất mệt mỏi vì lo cho nó. Lật chăn ra khỏi người, chậm rãi bước xuống , nó cần uống chút nước, nhẹ nhàng để không làm Bin tỉnh giấc. 

Nó với tay bật công tắc điện phòng khách. 

TÁCH!. Cả căn phòng rộng lớn phút chốc tràn ngập ánh sáng. Chợt, nó giật mình, trên mấy chiếc nghế sofa đang có 3 \\\”con heo\\\” ngủ gục. Yến nằm gập người trên chiếc ghế dài, Kan và Bun thì ngồi tựa đầu vào 2 chiếc ghế dối diện, tư thế không thoải mái lắm thì phải (quá không thoải mái luôn ý chứ) nhưng có vẻ vẫn ngủ ngon lành cành đào. Thế còn Bin đâu nhỉ? A, kia rồi, phòng có thì không lên mà ngủ lại nằm dưới sàn nhà làm gì không biết, rõ thật là (ặc ặc, 4 anh chị kia mà biết suy nghĩ này của nó thì chắc đập đầu vào tường chết luôn quá, lo cho nó nên không muốn đi ngủ đấy chứ). Nó quay lên phòng, lôi trong tủ ra 4 cái chăn mỏng rồi nhanh chóng trở xuống phòng khách. Sau khi đắp chăn cẩn thận cho từng người, an tâm là không làm họ thức dậy, nó lại nhẹ nhàng mở tủ lạnh lấy 1 lon coca rồi đi lên ban công. 

Bầu trời đêm nay tĩnh mịch quá, không có trăng, cũng chẳng có lấy ngôi sao nào, hoàn toàn một màu đen huyền bí. Sương đêm giăng đầy khắp không gian, dù không nhìn thấy nhưng nó có thể cảm nhận được qua cái lạnh đang xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào làn da. 

Đứng tựa vào lan can, nó hít 1 hơi thật dài, luồng hơi lạnh chảy vào mũi len lỏi xuống họng rồi chạy đến tận tim, hình như không chỉ có cái lạnh của sương đêm. Ngước lên nhìn bầu trời, tràn vào đáy mắt màu đen u ám, có lẽ hôm nay ba mẹ và cả Long ca đều bận nên không có thời gian đến đây thăm nó. Đôi mắt nó trùng xuống, buồn thật, ngay lúc này đây nó cảm thấy mình thật yếu đuối, giá như có ai đó bên cạnh, có ai đó cho nó mượn bờ vai, dù chỉ một chút thôi, nó sẽ biết ơn lắm lắm. 

Bất chợt, nó cảm nhận được 1 làn hơi ấm, 1 vòng tay ôm lấy nó từ phía sau, khẽ giật mình quay lại, là Kan. 

- Cậu… (nó ngạc nhiên) 

- Im lặng, chỉ 1 chút thôi, 1 chút thôi, hãy để tớ được che chở cho cậu. 

Giọng Kan nhẹ nhàng như thầm thì bên tai nó, tự nhiên nó thấy Kan hình như khác với thường ngày thì phải. Không nói thêm gì, nó chỉ im lặng, thật sự nó cũng không hề có ý đẩy cậu ra. Có Kan bên cạnh thế này nó cảm thấy thật an toàn biết bao và hình như… có cảm giác gì đó… rất lạ. 

Nó thả lỏng cơ thể, không còn lạnh nữa, hơi thở của Kan phả vào cổ nó, thật gần, thật ấm. 

Hai con người, hai trái tim, tuy chưa cùng nhịp đập, nhưng có lẽ, đang xích lại gần nhau. 

\\\”Bầu trời kia, rộng lớn lắm 

Và em, thật nhỏ bé 

Những vì sao trên trời 

Có lẽ không nhận ra em 

Một thiên thần nơi trần gian 

Nhưng anh, người đang ở gần em 

Nhất định, sẽ không để thiên thần rơi lệ 

Dù người em cần 

Có thể không phải là anh 

Nhưng anh, vẫn muốn mình 

Sẽ mang lại nụ cười cho em 

Đừng khóc nhé 

Thiên thần bé nhỏ của anh\\\”. 

Nó và Kan đứng đó, chỉ im lặng thôi nhưng cũng khiến Kan hạnh phúc, hiện giờ chỉ cần nó chịu để cậu ở bên như vậy là đủ rồi. Còn nó, nó không nghĩ nhiều đến thế, nó để đầu mình trống rỗng, 1 cảm giác nhẹ nhàng. 

Nhưng có điều, cả 2 đều không biết, nãy giờ vẫn có một đôi mắt đứng từ xa nhìn mình. Lúc nó đắp chăn cho Bun, cậu đã tỉnh giấc nhưng vẫn giả vờ như đang còn ngủ, thấy nó đi lên ban công cậu định đi theo nhưng Kan đã nhanh hơn cậu 1 bước, cậu nhẹ nhàng bước theo 2 người và không lên tiếng. Đứng lặng sau bức tường, nhìn nó trong vòng tay Kan, trái tim cậu khẽ thắt lại, nhưng cũng chính giây phút ấy, cậu chợt hiểu ra một điều… 

\\\” Nếu như có 1 ngày Đôi cánh thiên thần của em bị ướt 

Cũng đừng buồn em nhé 

Vì em vẫn mãi là thiên thần 

Cho dù chẳng có đôi cánh nào phía sau em cả 

Nếu có một ngày 

Đôi mắt em rơi lệ 

Đừng hỏi vì sao anh không lau khô nó 

Vì anh biết rằng 

Sẽ có người thay anh làm việc đó 

Và làm tốt hơn anh 

Người mà em cần 

Có lẽ, không phải anh 

Nhưng anh, sẽ luôn bảo vệ em 

Nếu như có phút giây em cần 

Đừng ngại ngần kêu tên anh 

Hạnh phúc nhé 

Thiên thần bé nhỏ\\\” 

Gạt nhanh 1 giọt nước mắt, Bun lặng lẽ đi xuông phòng khách, giờ đây có lẽ cậu đã biết mình nên làm gì, lòng nhẹ bẫng. 

Đứng thêm 1 lúc (1 lúc cũng phải đến gần 2 tiếng chứ chả ít), nó có vẻ mệt nên đã ngả người vào ngực Kan ngủ ngon lành. Cậu nhẹ nhàng bế nó về phòng, đặt xuống giường rồi kéo chăn đắp lên người nó 1 cách cẩn thận hết sức có thể. 

Khuôn mặt nó lúc ngủ có sức hút đến lạ, còn đẹp hơn cả thiên thần nữa chứ, đặc biệt là đôi môi đỏ tươi tự nhiên căng mọng tràn đầy sức sống. Cậu từ từ cúi người, gần hơn 1 chút, chút nữa, chỉ 1 chút nữa thôi là môi cậu sẽ chạm vào đóa hoa tươi thắm ấy. Bất chợt, nó trở mình, cậu giật thót bật thẳng dậy, mặt nóng bừng, trái tim đập loạn xạ, cảm giác cứ như vừa ăn trộm bị bắt quả tang vậy. \\\”khỉ thật, mình đang làm trò gì vậy trời? Mày hư quá Kan ạ! Kiềm chế, nhất định phải kiềm chế\\\” vừa nghĩ cậu vừa đặt tay lên trái tim mình, cố gắng giữ cho nó không bay ra khỏi lồng ngực. Kan lắc đầu cười khổ, đúng là đứng trước nó, cậu rất khó có thể làm chính mình. 

Cố nán lại nhìn nó thêm một chút nữa rồi cậu cũng tiếc nuối bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa. Một ngày trôi qua với muôn vàn cảm xúc… 

Chap 24

- Bi, dậy đi em, dậy đi học. 

Vẫn như thường ngày, giọng nói nhẹ nhàng của Bin lại cất lên đánh thức nó. 

10 phút sau, tóc cột cao, quần zin trắng, áo cánh rơi trắng, đôi giày kiểu baket cũng trắng nốt (sao trắng toàn tập vậy chài????), là nó đấy ạ, nở nụ cười tươi như nắng sớm, nó nhảy chân sáo từ trên tầng xuống (yêu đời giữ zạ): 

- Hê lô e ve ry bo đi, gút mo ning ô mai lớp. ( hello everybody, goodmorning all my love) 

Nó nổi hứng tuôn 1 câu tiếng anh rồi kéo tuột chiếc ghế cạnh Bin ngồi xuống chờ bữa sáng. Yến đang lục đục trong bếp, nó đoán chắc hôm nay Yến trổ tài làm bữa sáng cho tụi nó đây mà, vì thế nên Bin mới thảnh thơi ngồi đây chứ. Cơ mà có điều là tự nhiên hôm nay nó thấy đói lạ (trời ạ, cả ngày hôm qua có ăn gì đâu mà chả đói), chẳng ngần ngại nó vớ luôn… cái điện thoại… của Bun đang để trên mặt bàn và… 

Cộp… cộp… cộp… 

Nó gõ cái điện thoại xuống bàn côm cốp ( má ơi, iphone của con, à nhầm của Bun, nhẹ nhẹ tay thôi ạ) kèm thêm chất giọng ngọt ngào: 

- Yến ơi, yến à, bà làm ơn nhanh lên chút đi, tui sắp chết đói rồi đây nè, huhu, nhanh nhanh đi… cộp… cộp… cộp 

Cứ thế nó lặp đi lặp lại cái điệp khúc ấy, mặc kệ là cách nó chỉ 1 cái bàn thôi có 2 \\\”con ếch\\\” đang giương mắt lên nhìn nó không chớp, miệng há to hết cỡ ngay từ lúc nó bước xuống và tuôn mấy câu tiếng anh kia rồi. Thì lí do cũng là vì vừa hôm qua còn thế mà hôm nay lại hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy, tất nhiên là làm họ phải ngạc nhiên chứ sao nữa. 

Bin thì không ngạc nhiên cho lắm, đơn giản anh cũng hiểu khá nhiều về thiên thần của mình cho dù không hoàn toàn là hiểu tất cả. 

2 phút sau, Yến bước ra, trên tay xuất hiện thêm 2 dĩa mì xào vàng ươm rất bắt mắt, mặt nhỏ hớn hở: 

- Haha, hôm nay bổn cô nương sẽ tiếp đãi các vị món mì xào có 102, nhai lai dai ăn vào là nhớ mãi… 

- Xuống, xuống đi bà, lên cao quá rồi đấy. 

- Này ăn đi, tụt hết cảm xúc. (Yến phụng phịu đặt 1 đĩa trước mặt nó) 

- Tụt á, để tui bảo anh Bin kéo lên cho nhá, há há. (nó vừa cười vừa liếc nhìn sang Bin, mặt gian ơi là gian) 

- Này, sao lại lôi anh vào vụ này hả? (Bin giãy nảy) 

- Haha, tình cảm anh em mình mà, em chỉ nhờ anh giúp con bạn em tí thôi chứ có gì đâu, Yến nhờ. (nó làm mặt cún con đáng yêu hết sức) 

- Không thèm nói với bà nữa, tui vô bê nốt mì ra đây. (Yến nhanh chóng lượn vào bếp để che khuôn mặt đang hồng lên của mình) 

- Hơ hơ, có người ngại kìa, haha. 

- Còn em nữa đó, nhìn xem. 

Bin đã tìm ra cách đánh trống lảng, anh hất mặt sang phía 2 thằng bạn đang đu dây điện. Nó cũng tò mò nhìn theo, đập vào mắt nó là cảnh Kan cà Bun đang bất động, mắt mở to hình như đang nhìn nó (má ơi, chắc chắn chứ hình như cái gì, người ta ngồi thù lù cả tiếng mà giờ mới thấy hả trời), miệng há hốc, nói tóm lại là đang đơ toàn tập. 

- 2 người này… bị gì vậy Bin??? (nó ngơ ngác hỏi) 

ẦM! Câu hỏi như ngàn cân giáng xuống đầu Bin, thật không nghĩ ra nó lại có thể hỏi cái câu ngây thơ đến thế. Bin bất lực, anh nhìn nó mà lắc đầu cười khổ với cái chỉ số ngây thơ cao chót vót của cô em. Thấy Bin không trả lời, nó cũng chẳng thèm hỏi nữa, thay vào đó nó hướng \\\”sự quan tâm\\\” của mình sang 2 người kia. 

- Này, 2 cậu. ( nhẹ nhàng)

Chap 25

Im lặng 

- Này, này. (vẫn nhẹ nhàng + khua tay trước mặt) 

Vẫn im lặng 

- HAI TÊN KHÙNG KIA. (hét hết công suất) 

- Hả… Hả. (giật mình, há miệng lắp bắp) 

- Ngậm miệng lại đi, ruồi bay vô rồi kìa. (nó nhìn 2 tên cười gian) 

Cả 2 lại giật mình lần nữa, lập tức đồng loạt ngậm miệng lại như 1 cái máy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trông ngố không chịu được. 

Nó thì ôm bụng cười lăn cười bò ra bàn, cười như ngày mai không còn được cười. Kan và Bun chỉ còn biết cúi gằm mặt, 2 chàng chỉ ước giá mà có cái lỗ nào nẻ ra dưới sàn nhà để mà chui xuống cho khỏi ngại, nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước… 

Cùng lúc đó Yến bước ra bưng 1 khay 3 dĩa mì đặt xuống bàn: 

- Không phải bà đói sao? Sao còn chưa ăn nữa? Cười hoài. 

- A à, ờ, ăn đây. 

Mải cười 2 tên kia mà nó quên cả đói, may mà Yến nhắc mới nhớ. Nó cố nín cười, kéo dĩa mì lại gần hơn và bắt đầu thưởng thức món mì có 102 theo lời \\\”quảng cáo\\\” của Yến. 4 đôi mắt nhìn nó mà lắc đầu bó tay, rồi mỗi người cũng nhanh chóng \\\”xử lý\\\” đĩa mì của mình. 

* * * Sân trường rộng lớn trải đầy nắng sớm lại sặc sỡ sắc màu, màu quần áo đủ loại của mấy trăm học sinh, màu của những tấm băng cổ động. Có vẻ là chuyện thường ở cái ngôi trường này, nhưng hôm nay có điều lạ, trên những tấm vài đủ màu sắc ấy không ghi tên Thanh Phong, không Triệu Vũ, cũng không phải Khánh Lâm (3 chàng nhà ta), mà thay vào đó là 1 cái tên duy nhất: DAVID DUONG. 

Cổng trường chật ních người, chúng nó cố chen vào nhưng khá là vất vả. 3 chàng đi vào trong không mấy khó khăn, dù gì cũng là hot boy cơ mà, cứ như thế này 3 chàng lại thấy hay vì không bị \\\”khủng bố\\\” nhiều như ngày thường nữa. 

Còn chúng nó thì lúc nãy lon ton lao vào trước nhưng không được mà còn bị chen lấn đẩy vào trong cái đám hỗn độn ấy. Chẳng biết hôm nay lại có cái sự kiện quái quỷ gì diễn ra nữa. Nó cố gắng lách người để xuyên qua đám đông nhưng mãi mà không thoát ra được. 

- Này Yến, bà biết David Duong là cái gì không? 

- Bà không biết hả? 

- Không biết mới hỏi chớ. 

- Là 1 cựu học sinh ưu tú của trường, là 1 doanh nhân thành đạt và là 1 ca sĩ mới nổi, tính tình kiêu ngạo nhưng vẫn rất được giới trẻ hâm mộ. Tên thật là Dương Tuấn Tú. (Yến nói toàn thông tin HOT mà cũng chả hào hứng mấy) 

Còn nó thì vẫn đang chật vật trong đám đông, nghe Yến nói thế nó chẳng những không ngưỡng mộ mà đâm ra còn ghét cái tên David đó, vì hắn mà 2 đứa nó đang khổ thế này đây, lại chẳng thấy Bin và 2 người kia đâu nữa, bực bội. 

- CÁC NGƯỜI CÓ TRÁNH RA KHÔNG HẢ??? (nó hét) 

Vô hiệu, đâu vẫn vào đấy, chẳng ai xi nhê gì với tiếng hét \\\”khủng long\\\” của nó. 

- DƯƠNG TUẤN TÚ…. 

Công nhận hiệu quả. Im lặng. Tất cả đám học sinh đổ dồn ánh mắt vào nó, những cái nhìn khó chịu. Nó chẳng quan tâm cho lắm, hài lòng vì \\\”thành quả\\\” của mình nó định bước ra khỏi cái đám hám trai này thì một giọng nam trầm ấm vang lên: 

- Cô bé, em gọi tôi sao? 

Ngay sau đó là: 

- Á, anh Tuấn Tú 

- Á đẹp trai quá 

- Trời ơi, thần tượng của lòng em 

- Hú hú, anh David 

- …..%&*((&%$##&&**&&%^$$&%*^*^&^ 

Lại 1 đống tạp âm hỗn loạn làm nó nhức đầu, bó tay với cái đám này, nó chán nản lắc đầu. 

Chợt, đám đông lại im thin thít. Thì ra là cái tên David đã ra hiệu cho tất cả im lặng. Anh ta đang tiếng về hướng nó, những bước chân đều đặn sải dài kéo theo hàng ngàn con mắt xung quanh. 

- Em gọi tôi??? (anh ta lại hỏi) 

- Xin lỗi, tôi không rảnh để gọi anh. (nó trả lời không cần suy nghĩ, mặt vẫn quay về hướng khác không có ý định ngoái lại, nó ghét cái bọn kiêu căng) 

SOCK… 1 từ để diễn ta tâm trạng của những con người có mặt ở đây (trừ nó và Yến). Hầu hết đều há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn nó như nhìn 1 sinh vật lạ đến từ hành tinh khác. Đến Tú (gọi Tú luôn cho tiện) cũng không tránh khỏi bất ngờ, mấy giây sau anh ta mới trở về trạng thái bình thường: 

- ồ, vậy mà nãy tôi nghe có người kêu tên tôi đấy. Chẳng lẽ không phải em hả? Thôi không cần ngại đâu. (giọng bắt đầu có chút kiêu ngạo rồi đấy) 

Vừa nói anh ta vừa nhìn nó nháy mắt làm đám con gái xung quanh xịt máu mũi tùm lum. Riêng nó từ nãy còn chưa thèm nhìn vào mặt hắn nữa, nhưng nghe cái giọng khá là hách dịch đấy nó lại thấy hơi có hứng thú với cái tên này rồi (hứng thú gì thì chưa biết nha). Nó bây giờ mới quay người lại, đập vào mắt nó là tên con trai mặc áo phông trắng viền đen nổi bật, quần tụt trắng (sao lại trắng không vậy), body chuẩn, khuôn mặt đẹp trai lai láng, răng khểnh rất duyên, da mặt trắng như nàng bạch tuyết, tóc nâu vuốt keo dựng ngược, tóm lại là thuộc hàng quý hiếm. Theo nhận xét công bằng trong suy nghĩ của nó thì là thế nhưng lời nói thì: 

- tên không hợp với người. (nó buông 1 câu không thể nào thản nhiên hơn nữa) 

SOCK tập 2. Cả lũ đơ như cây cơ. Nhưng lần này có vẻ anh ta không ngạc nhiên cho lắm với thái độ của nó, có lẽ anh ta đã nhận ra điều gì đó. 

- Ý em là sao? 

- Anh mà tuấn tú cái gì chứ, tuấn mã thì có. 

SOCK tập 3.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ