Chương
47: Chiếc Hoa Tai
Cả tuần sau cái đêm định mệnh đó, Trình Đức Ân thề rằng Vương Nguyễn Ái từ một
ma nữ, đã xoay mình trở thành một cương thi di động.
Vì sao ư?
Cô không cười, cũng chẳng nói năng nhiều nhặng, đến phụ bếp làm sai cũng chẳng
buồn quát mắng.
Cả ngày chui rúc trong góc bếp.
Lâu lâu lại còn làm ra những việc quái đản; như tay luồn vào rồi lại rút ra
trong túi đậu hạt, chẳng biết là tìm kiếm thứ gì mà hết cả giờ nghỉ trưa, động
tác máy móc hệt một người vô thức; như đem hết hạnh ra đập vỏ khiến da tay một
phen ửng đỏ, đến nỗi số tồn trữ trong kho dành cho mùa mưa cũng chẳng còn
nguyên vẹn; còn không thì ngâm tay trong đá cho đến khi tê cứng – nếu không
phải anh nhảy vào kéo cô ra, e rằng đôi tay giờ đã bỏng rát nặng nề…
“Cô tạo hình sôcôla chứ không phải tạc băng đâu! Cần ngâm lâu như thế này sao?!
Có biết đôi tay đối với người đầu bếp quan trọng thế nào không? Không chịu nỗi
nữa rồi! Đã nói bao nhiêu lần? Cô phải về nhà nghỉ! Sao cứ phải ương bướng trụ
lại đây trong khi tinh thần xấu thế này?!”
Tiếng cửa mở nơi đầu phòng khiến Trình Đức Ân giật mình. Nhìn đám hoa hồng xanh
đắt đỏ nhập thẳng về từ Nhật vừa được đem đến; vị đầu bếp trưởng không khỏi nổi
cáu. Dạo gần đây không biết mắc chứng gì mà cứ có người đem hoa đến đây, cứ như
cái nơi này đã biến thành phòng thay đồ cho các nữ minh tinh không bằng! Không
cần hỏi cũng biết chúng dành cho ai. Cả bếp này ngoài Vương Nguyễn Ái ra, còn
có ai là nữ?
“Cô phải làm gì đi chứ?!” Trình Đức Ân tức tối hét vào mặt một Nguyễn Ái vẫn
đang im lìm tỉa đúc khối sôcôla trắng ngà. “Chẳng phải tôi đã bảo yêu đương thì
đem về nhà hay sao? Bảo đàn ông của cô đừng gửi hoa đến đây nữa!”
Cương thi quả là cương thi. Đặt dao xuống, Vương Nguyễn Ái không những không
đáp lời, đến cả một cái nhìn cũng chẳng buồn ném về Trình Đức Ân. Cô lấy hoa,
ký nhận, sau đó – trước cơn thịnh nộ sôi sục của bếp trưởng – thản nhiên đem nó
đến đặt vào xô nước đá ở cuối phòng, nơi những bó hoa của mấy ngày trước vẫn
còn yên vị.
Bị chọc đến phát cuồng, Trình Đức Ân tím tái cả mặt, hùng hổ xông đến giật
phăng đám hoa ra khỏi xô nước. Hành động bộc phát này khiến cả gian bếp đột
nhiên tĩnh lặng. Bếp trưởng trước giờ là kẻ nóng tính, song lại chưa hề cư xử
mất lý trí như vậy. Vốn dĩ đây là chuyện riêng của người ta. Huống chi, dù dạo
này ma nữ đúng thật có phần khác lạ, món ngọt cô làm ra đều đúng tiêu chuẩn.
Đâu lại tìm ra lý do nổi đóa với nhân viên của mình như thế? Xem ra bếp trưởng
ngày càng ghét ma nữ, ghét ra đến cả mặt rồi! Giờ lại ngang nhiên hiếp đáp cô
nàng nữa cơ…!
BỐP!
Âm thanh rạn vỡ vang lên khắp gian phòng.
Mặc cho mọi ánh mắt ngạc nhiên đang xoáy thẳng vào mình sau cái tát trời giáng
vào mặt ông trời con của Le Bon Ton, Nguyễn Ái với biểu cảm xót xa nhào xuống
thu nhặt những đóa hoa tội nghiệp. Khi đứng lên quay lưng về phía một Trình Đức
Ân vẫn đang sững ra vì sốc, nỗi đau vỡ òa trong mắt cô thiếu điều khiến đám
người trong gian bếp nín thở.
“Này, cô…” từ phía sau, Trình Đức Ân đưa tay toan nắm lấy bả vai gầy gò của cô,
giọng trầm thấp. Có lẽ anh cũng đã ngộ ra mình đã đi quá lố.
“Nên ngưng ngay từ lúc này thì hơn.”
“Hả?”
Nhét lại đám hoa vào xô, Nguyễn Ái lau tay vào tạp dề rồi ung dung quay lại bàn
của mình, bắt tay làm tiếp món sôcôla tạc dở, thái độ trong phút chốc đã quay
về điềm đạm. Không nhìn lấy ông chủ nhỏ của mình một cái, cô đều đều lên giọng.
“Tôi không có khả năng đáp trả. Cậu nên ngừng việc thích tôi ngay lúc này thì
hơn.”
Mọi hoạt động trong bếp dừng hẳn, có kẻ đánh rơi cả muỗng ra sàn nhà.
“Cô… cô… Cô nói gì?! Tôi… thích cô bao giờ?! Làm gì có?!!” Trình Đức Ân mặt mày
từ tím tái chuyển lại đỏ gay, lắp bắp biểu tình, mắt đảo quanh bếp như tìm kiếm
chỗ nào chui xuống. Thế nào lại khiến người ta nghĩ anh thích ả?
“Vậy thì không có lý do gì tập trung vào ‘đì’ tôi nữa rồi? Người ta chỉ chú tâm
đặc biệt vào một người vì thích người đó thôi.”
Phán xong câu nói khích tướng, cô ngoảnh mặt đi một nước vào phòng đông lạnh,
không để Đức Ân có bất cứ cơ hội gì vặn vẹo lại mình. Ai nấy sau đó lập tức
quay về với bổn phận, trong lòng tự biết kính cẩn thêm vào danh hiệu “ma nữ”
một chữ “vương” to đùng.
Không cần biết Trình Đức Ân có thực sự thích Vương Nguyễn Ái hay không, bị công
kích kiểu này trước bàn dân thiên hạ. Đảm bảo sau này có đụng mặt, Trình lão
đại nhất định sẽ co chân chạy dài chứ đừng nói đến chuyện “đì” người ta.
Đúng là Nữ, Ma, Vương.
Nói một câu thôi đã mãi mãi thoát khỏi tầm ngắm cá mập.
(Lúc còn cấp 2 đã thử dùng chiêu này một lần, làm xong cả năm môn Toán lên giải
bài chỉ đúng 4 bận ^w^V Lưu ý: Chỉ áp dụng được với thầy trẻ a, gặp già là bị
cho lên phòng giám thị đơm nút à ~w~)
Quả thật lúc trở ra với đám việt quất đông trong tay, “âm hồn bất diệt” đã xoay
mình trở thành “âm hồn tất diệt.” Biến mất bóng.
Thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Ái quay về với công trình nghệ thuật trên bàn. Nếu
vừa rồi không phải vì đã đặt dao xuống, cô có lẽ đã sẵn tay ném luôn nó vào con
người thô lỗ kia. Cũng may dù đang lúc tâm thần không ổn định, não óc vẫn có
thể vận hành, vì thế có thể luôn tay cắt phựt mối phiền phức đeo bám ráo riêt.
Dạo này đêm vốn đã không thể ngủ, đến ban ngày mà còn bị áp bức bởi tên nóng
tính này, không khéo có ngày sẽ mất cả chút kiềm chế còn sót lại…
Phải mất đến ba đêm liền trăn trở, Nguyễn Ái mới thuyết phục được bản thân
rằng: Người đã quay trở lại.
Song trái tim lại liên hồi réo rắt: Đó không còn là anh.
Ngày nào cũng tặng hoa, nhưng không hề lộ mặt, vỏn vẹn chỉ là những tấm thiếp
nhỏ nhắn chứa đựng những câu nói hoa mỹ mà cả đời cô khó lòng tin tưởng có thể
thoát ra từ miệng Võ Gia Chính Luận.
Anh bảo, hoa hồng xanh không còn là một điều không tưởng nữa, chứng tỏ họ có
thể dung hòa. Anh muốn một cơ hội.
Anh bảo, chưa một phút quên được hình bóng của cô. Suốt cuộc đời này vốn chỉ có
thể dung nạp mỗi mình cô. Xin cô hãy quay về.
Anh bảo, có thể đặt cả bầu trời dưới gót chân cô.
Anh rốt cục là ai?
“Vương Nguyễn Ái, em đã làm xong món gâteaux chưa?”
Sực tỉnh, cô ngơ ngác ngước lên nhìn anh phục vụ vừa hối hả chạy vào, nhanh
chóng thu hồi sự tỉnh táo. Vẻ mặt cấp bách thế này, hẳn là chuyện khẩn. Trông
thấy mẻ bột trong khuôn thiếc cạnh cô vẫn chưa được cho vào lò, anh thở phào
nhẹ nhõm rồi chìa ra một hộp nhung xanh lơ. Nguyễn Ái đoán ra ngay lý do, thì
ra lại có người muốn cầu hôn ai đó, lại dùng cái chiêu nhét nhẫn vào bánh kem
nữa rồi.
“Được rồi,” Nguyễn Ái đưa tay ra đón lấy món nữ trang. “Anh cứ để đấy em lo. Cứ
đem các món chính ra trước, ha.”
Anh phục vụ vừa quay lưng, cô đổ hết mẻ bột sôcôla còn lại vào khuôn rồi mở
hộp, dự định nhanh chóng xong chuyện này để quay lại tiếp tục sự nghiệp đúc tạc
của mình.
Nhưng, nắp hộp vừa mở ra, tim cô đã đứng sững.
Sắc xanh sóng sánh, bạc trắng ôm lấy hoa hồng lam nhỏ xinh. Hệt như món nữ
trang cô yêu quý còn hơn mạng sống vẫn luôn nằm sâu trong chiếc ví tùy thân.
Chợt, trong lòng có cái gì đó bùng nổ.
Nắm chặt lấy hộp, cô hối hả chạy về phía lối ra, tay vừa chạm vào toan đẩy tung
cửa thì chân bỗn khựng lại. Cô mong đợi điều gì chứ? Rõ ràng anh dự định tặng
vật này cho kẻ khác.
Tặng hoa tai của cô cho kẻ khác.
Cổ họng nghèn nghẹn, tim nhói đau lại có chút ấm ức, cô chậm rãi quay trở về
góc làm việc.
Gỡ hoa tai ra đặt trong lòng bàn tay, mắt cô dùi sâu vào thứ màu xanh ám ảnh.
Đến khi tay nghiêng xuống toan thả vật vào khuôn bột, những ngón tay thuôn nhỏ
chợt nắm lại.
Không có lý do gì mà cả nữ trang của mình cũng đem dâng cho người ta. Chương
48: Tự Nguyện Sập Bẫy
Đôi mắt to ướt át đầu tiên chậm rãi lướt qua Lorenzo, đến khi chạm đến nhân vật
đi chung thì choàng mở.
Sự điềm tĩnh một giây trước đây lập tức trôi sạch.
Vương Nguyễn Ái chau mày, đầu óc vận hành dữ dội, ánh mắt sắc bén như dao không
ngừng phóng về cô gái xinh đẹp với thân hình rực lửa. Cho dù không có làn da
nâu bóng và nụ cười mỉm duyên dáng, cho dù không có cái vỏ kén thô kệch ngày
nào bao bọc; cô vẫn có thể nhận ra cô gái này.
Và hiển nhiên, việc cô ta ngồi đây dùng bữa với Lorenzo, với món bánh “đáng ra”
nên chứa chiếc hoa tai của cô thay lời cầu hôn; đã chứng tỏ quá đủ những gì đã
và đang diễn ra.
Gương mặt cô lập tức đanh lại khi con người kia giương mắt nhìn mình một cách
thách thức, sự tự tin toát ra quanh thân ả càng làm tôn vẻ đẹp động lòng người.
Hoàn toàn không chút tội lỗi trong cô bé tốt tánh ngày nào. Xem ra, Rome đáng
nguyền rủa không những làm đổi thay một Chính Luận, ngay cả Đặng An Thi bừng
bừng chính nghĩa nay cũng bị biến chất đến thảm hại.
“Thế nào, An Thi? Xem ra anh không cần giới thiệu với em vị pâtissierie tài ba
này đâu nhỉ?”
Cả hai người phụ nữ trog phút chốc cùng một lúc quay về hướng kẻ phát ngôn, bàn
tay không khỏi nắm lại trước nụ cười xuề xòa của gã đàn ông. Nhưng lại vì những
lý do khác nhau.
An Thi là kẻ phục hồi đầu tiên, dĩ nhiên nhanh chóng hư trương thanh thế. Như
thể một người vợ dỗ dành chồng yêu, cô âu yếm vỗ nhẹ lên tay Lorenzo.
“Dĩ nhiên, em biết chứ. Đây chẳng phải là vợ cũ, kẽ đã bỏ anh đi theo người
khác hay sao?”
Móng lún sâu vào thớ thịt khi nắm lại, Nguyễn Ái môi mím chặt, ánh mắt không
giấu nỗi sự tức giận âm ĩ. Thì ra, đây chính là thứ cảm giác ngày đó Dương
Hoàng Yến Nhi phải chịu đựng mỗi ngày. Thật tình không dễ chịu một chút nào.
Đặng An Thi rõ ràng đã phản bội cô. Đừng nói là chuyện ngày đó không hề kể lại
cho Lorenzo; e rằng đến cả cái đêm trước đám cưới cũng tự đem bản thân ra gán
ghép.
Từ một kẻ phản diện, nay lại trở thành nạn nhân như vậy sao, Nguyễn Ái? – Ánh
mắt An Thi khi dõi vào cô chứa đầy sự khiêu khích, cứ như muốn hét vang những
từ ngữ trên.
Vẫn chưa đâu, tài nữ ạ – cô ngấm ngầm đáp lại.
Nguyễn Ái thở ra chầm chậm, bàn tay nắm chặt đặt mạnh lên mặt bàn, cả thân
người chồm về phía An Thi đầy đe dọa.
“Cô có biết, mình bây giờ rất giống ai không?” mắt lướt về phía một Lorenzo vẫn
đang nhếch miệng cười nhẹ, cô tiếp lời với chất giọng châm chích:
“Là Dương Hoàng Yến Nhi.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu chị nói gì, và làm ơn đừng đến gần thế này.”
“Tôi đến gần như thế chỉ để tránh cho cô sự xấu hổ mà thôi.”
“…?”
Đứng thẳng dậy, nữ đầu bếp rút tay về bên hông, lưu lại trên bàn một hoa tai
tạc đá xanh thẳm.
“Đây là…?” mắt An Thi mở to, dĩ nhiên nhận ra vật tùy thân của Lorenzo. Lúc
trước chỉ nghĩ là di vật của mẹ anh, lại có liên quan gì đến Nguyễn Ái?
Tay đút vào túi lấy ra một hoa tai khác y hệt, Nguyễn Ái nheo mắt lại tuyên bố.
“Nó vốn là một cặp cùng cái của tôi.”
“…Vậy thì sao?” An Thi trầm giọng, mặc dù tâm tư đang hết sức rối bời. Anh đã
từng yêu Nguyễn Ái như vậy, giữ lại vật kỷ niệm cũng không chứng minh được gì.
(Sao không? =”=) “Nó không liên quan gì đến chuyện cô ám chỉ tôi giống Dương
Hoàng Yến Nhi.”
Đặt hoa tai còn lại lên bàn, Nguyễn Ái quay sang Lorenzo dò xét, rất tiếc con
người đó không hề biến sắc, thậm chí lại còn an nhàn ngã người ra nhấm nháp
rượu, ánh mắt dõi về cô với một hứng thú mạnh mẽ, thể như đang xem một vở kịch
rất hay.
“Cô đang bị anh ta lợi dụng–” Nguyễn Ái lạnh lẽo lên tiếng, mắt vẫn không rời
Lorenzo “–để mà phá tôi.”
“Ha! Chị cứ nghĩ có người đưa bạn gái đến đây ăn đều là để chọc tức chị chắc?
Xem ra sự tự phụ ngày nào của chị đã đi quá đà rồi, Nguyễn Ái.”
“Vậy cô có biết cái hoa tai này đáng ra nên nằm trong phần bánh tráng miệng cô
ăn vừa rồi không? Ngài Da Costa đây rõ ràng muôn cho cô bất ngờ, một bất ngờ…
ơ… vô cùng thú vị.”
“Thật?” mắt An Thi mở to. “Vậy tại sao lại ở trong tay chị?”
“Vì nó vốn là của tôi. Nhưng đó không phải là chuyện chính.”
“…?”
Hít một hơi dài, Nguyễn Ái hạ giọng rồi đứng ra che chắn tầm nhìn của những gã
kéo dương cầm gần đó, cố tình không để kẻ thứ tư nghe hoặc trông thấy khi tay
cô chỉ vào một trong hai vật nữ trang trên bàn.
“Trên chiếc hoa tai này đã có giở trò – tôi không biết là thuốc gì, nhưng lại
khiến bầy tôm hùm trong xô–” mắt sắc bén lườm Lorenzo một cái, cô tiếp lời
”-tất cả đều chết.”
“Hãy thử tưởng tượng nếu tôi không vì ích kỷ nhất thời mà giữ lại nó, thay vào
đó lại để vào bột bánh như dự kiến…” Cúi sát người xuống An Thi, mắt cô nheo
lại dò xét “…cô rồi sẽ như thế nào đây?”
Bàn tay An Thi nắm chặt trên bàn, mắt mở to bối rối, hết nhìn chiếc đĩa trống
trơn trước mặt rồi lại cái nhún vai hết sức bình thản của người đàn ông ngồi
đối diện – lúc bấy giờ đến cả giật mình anh cũng chẳng buồn tỏ ra; trong phút
chốc chợt hiểu hết sự tình.
Cô bất ngờ đến nỗi, sững ra như trời trồng.
Da Costa rốt cục là… cả bạn bè thân thiết cũng chẳng nương tay?
“Xem ra cô đã hiểu,” giọng nói Nguyễn Ái như từ xa vọng lại, ương ngạnh mà châm
chích. “Ngài Da Costa đây chắc chắn muốn xem tôi chết thế nào, khi thức ăn được
đem ra và cô bị ngộ độc. Không những là cô, mà tất cả những món ăn tôi đã tiếp
xúc qua. Không chừng đến ngày mai tin tức Le Bon Tonđóng cửa vô thời hạng vì
khách đến ngộ độc thực phẩm hàng loạt sẽ tràn lan trên khắp các mặt báo.”
“…Không thể nào…” lấy hết chút tỉnh táo còn sót lại, An Thi phóng đôi mắt mong
đợi về phía Lorenzo. “Anh… chắc không đến em cũng muốn hại chứ? Anh chỉ hận cô
ta, sao lại có thể… có thể… làm thế này với em?”
Đáp lại cô chỉ là nụ cười nửa miệng thay lời khẳng định.
Thất kinh. Không lẽ bấy lâu quen biết, cô đối với anh lại nhỏ bé đến vậy? Hay
là bạn bè đối với anh cũng chẳng khác lũ đối thủ để giẫm đạp trên thương
trường? Cô có thể hiểu ngày trước vì sao anh lợi dụng Simona Moretti, gián tiếp
hại cho cô ta thân bại danh liệt, đến cuối cùng phải tự giải thoát bằng cái
chết. Nhưng sự việc lần này, không có một Banca Monte hào nhoáng liên can,
không có tài sản lên đến mười ba con số dính dáng, không có sự khuếch trương
tầm cỡ của Costa làm mục tiêu…
Chỉ duy nhất có Nguyễn Ái.
“Thật ra, mọi chuyện là tùy vào em đấy chứ,” tâm điểm của sự chú ý giờ mới bất
chợt lên tiếng, mắt vẫn dán vào cô đầu bếp trẻ đang cắn môi nhìn thẳng vào
mình, hoàn toàn làm ngơ những lời lẽ của An Thi.
“Nếu em chọn cách trốn tránh, tiếp tục công việc của mình như chẳng có chuyện
gì xảy ra, cả cái nhà hàng nhỏ bé này sẽ nhanh chóng bị chính tay mình hủy
diệt.” Đưa hai tay lên ra chiều hòa hoãn, anh cười một cách nhã nhặn. “Nhưng bây
giờ thì ổn rồi, em đã chọn giữ lại cái hoa tai đó, chứng tỏ bản thân vẫn còn
tình cảm với anh, vậy nên mọi thứ đều ổn.”
Chọn? Anh ta cố tình để mình chọn?
Cả thế giới trong một giây dường như rung chuyển. Nguyễn Ái sững sờ, không thể
tin nổi con người trước mặt.
“Anh… đem mạng sống biết bao nhiêu người nơi đây, đánh cược lên lòng ghen tỵ
của tôi?!”
Nếu cô chọn làm ngơ sự ghen tức của mình, không biết bây giờ đã có biết bao
người bị hại. Võ Gia Chính Luận rốt cục là… đã trở thành con người như thế nào
rồi?
“Nào, nào, đừng phóng đại quá thế. Cùng lắm chỉ là vào bệnh viện vài tuần,
tuyệt không gây chết người,” tiếp tục nói cười như người ta bàn luận thời tiết,
anh chồm đến nắm nhẹ tay cô, đôi mắt khi phất lên lộ vẻ thâm tình pha lẫn châm
chọc. “Dù gì cũng phải tính đến trường hợp em ăn vụng như lúc xưa, lỡ tay chạm
vào thức ăn thì ngay cả em cũng sẽ không ổn, có phải không nào? Anh nỡ nào lại
độc chết cả Nguyễn Ái?”
Nguyễn Ái tay nhanh chóng rút lại, không phải vì ghê tởm, mà bởi sự tiếp xúc da
thịt – dù rất khẽ – đang khiến ruột gan cô quặn lại. Nhói đau đến khó tin!
Có vẻ như cái con người kia dù thay đổi đến cỡ nào, thòi cũ cũng khó lòng từ
bỏ, vì thế mà nhanh chóng chộp lấy tay cô lần nữa. Siết chặt.
Giằng co một lúc, cả hai không hề chú ý đến phản ứng kỳ lạ của những người xung
quanh – lúc bấy giờ đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía họ; ngay cả bảo vệ nhà
hàng toan lao đến giải vây cũng bị chặn lại bởi hai nhân viên áo đen không biết
từ đâu thình lình lộ mặt.
“Em có chuyện về trước. Sẽ gọi cho anh sau.”
Hai đương sự lúc này mới chú ý đến Đặng An Thi vẫn thừ ra nơi đó – lúc bấy giờ
đã thu hồi sự tỉnh táo, tuy khi đứng lên có chút chệnh choạng, sắc mặt cũng có
phần trắng tái, song lại vô cùng vững vàng khi vùng bước ra khỏi khung cảnh ba
người như chạy trốn thiên tai. Nhanh đến nỗi Lorenzo vẫn còn chưa kịp phản ứng
hay đáp lời.
Ai cũng có thể thấy được, bờ vai người thiếu nữ gợi cảm đó đã run lên bần bật.
Yên tĩnh vài giây, Nguyễn Ái tâm trạng rối bời, cảm xúc đan xen lẫn lộn giữa
hãi sợ và sự hài lòng thầm kín. Dù rất tàn nhẫn, bá đạo; việc của anh vừa gây
ra suy cho cùng không khác Chính Luận của ngày trước là bao… chỉ là lần này,
khoác vào cái vỏ hòa nhã ôn nhu…
Ngược lại, điều làm cô hãi sợ chính là sự si tình lộ liễu kia.
Chính Luận của ngày xưa, tình cảm luôn giấu kín trong tim, chỉ bộc phát khi lên
cơn quá khích. Cô lúc đó thường hay ao ước anh sẽ cởi mở hơn trong việc bộc lộ
cảm xúc của mình; song khi đứng trước một Lorenzo mắt đậm tình, lời lẽ dịu ngọt
yêu chiều, không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mát vô cùng.
Tình yêu. Nó khiến con người ta quên mất cả chuẩn mực lý tưởng.
Chàng trai hoàn hảo trước mặt cô hiện giờ, đột nhiên trở nên khiếm khuyết muôn
bề.
“Anh chỉ là, muốn chúng ta quay trở lại với nhau.”
Giọng nói của anh bỗng dưng trở nồng nàn, có phần xót xa. Cô dĩ nhiên biết được
anh sớm muộn sẽ nói ra những lời lẽ nhột nhạt này, trải qua cả tuần bơi trong
sự vô định gây ra bởi hàng chục đóa hoa lam hồng, còn không hiểu được tâm ý đối
phương thì quả là ngớ ngẩn. Nguyễn Ái tuy không quen với làn sóng cảm xúc lộ
liễu tuôn tràn từ anh như thế này, cũng không khỏi mềm lòng vì chất đượm buồn
trong từng câu, từng chữ…
Cô nhẹ giọng phản hồi, lời toát ra có phần rạn vỡ. “Sau những chuyện em đã làm,
anh còn muốn quay trở lại?”
Khuôn mặt anh sau đó đậm vẻ ưu tư, bàn tay đan vào nhau dày vò, ánh mắt đa mang
không khỏi khiến cô chột dạ.
“Đôi lúc, đến một thời điểm nhất định nào đó, con người ta không còn quyền chọn
lựa, chỉ còn biết nghe theo con tim của mình.”
“Nghĩa là gì? Sao lại không có quyền chọn lựa?” cô đột nhiên run rẩy. “Anh có
quyền hận, có quyền trả thù em.”
“Ai tạo ra cái quyền đó?”
“Không ai cả, kẻ trong cuộc nguyện ý là được.”
Buồn bã lắc đầu, anh cầm lấy cặp hoa tai nằm trơ trọi trên bàn nhấn vào tay cô,
mắt nâu dõi vào cô sự nồng ấm hy hữu.
“Anh muốn chúng ta lấy nhau.”
“…”
“Hoa tai này, vốn là dành cho em. Đến cuối cùng cũng trở về bên em.”
Quá đỗi bàng hoàng. Nếu không vì đôi tay đang siết chặt tay cô quá mạnh mẽ,
Nguyễn Ái đã vùng bỏ chạy.
Đó, là bản năng sinh tồn.
Khi đối mặt với nguy hiểm ngấm ngầm, con thú nhỏ tinh ranh dĩ nhiên sẽ lẩn mất.
Cô không tin Võ Gia Chính Luận của ngày ấy biến mất dễ dàng đến thế. Sự việc từ
khi gặp lại anh cho đến giờ, hệt một đoạn nhạc dạo đầu lặng lẽ trước bão tố dập
vùi. Có lẽ trời sinh cô ra nghĩ ngợi quá nhiều, hoặc con người cô quá đa nghi;
Nguyễn Ái dĩ nhiên không khỏi nghi ngờ tính xác thực phía sau những câu nói hoa
mỹ, những cử chỉ dịu dàng, những nụ cười trìu mến. Chúng mang đến cho cô những
cảm giác rất không chân thực, khiến cô bất giác e sợ sau cái lặng lẽ đó, giông
bão nổi lên là điều không tránh khỏi.
Hà, Nguyễn Ái của bây giờ, vốn có còn thứ gì nữa mà lo giông sợ bão? – cô cười
khẽ trong bụng.
Cứ như đọc được ý nghĩ của cô, giọng nói anh bỗng dịu lại, ánh nhìn mang sự mòn
mỏi đợi mong. “Anh biết em lo sợ anh có ý đồ khi đột nhiên thay đổi như thế
này, cũng có lẽ việc đến quá bất chợt khiến em không biết suy nghĩ ra sao. Hay
là thế này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ chinh phục em như những cặp
tình nhân bình thường, sau đó dần tiến đến hôn nhân. Dù gì đi nữa, tình cảm bấy
lâu nay cũng cần bồi dưỡng lại…”
Nguyễn Ái lắng nghe mà đầu óc lùng bùng. Từ đầu? Chinh phục? Bồi dưỡng? Cô đang
lạc ở hành tinh nào đây? Trong lòng sinh ra ngạc nhiên quá lớn, bất giác nói
thành lời ý nghĩ nuôi dưỡng lúc bấy giờ.
“Anh nếu không phải là người ngoài hành tinh giả dạng thì đầu óc chắc cũng bị
người ngoài hành tinh tẩy sạch.”
Quả nhiên đổi lại là vẻ mặt ngạc nhiên cùng tràng cười bất đắc dĩ.
“Đấy là cách em đáp lại sự chân tình của người ta sao?” anh lắc đầu cười khổ.
“Ái à, quả thật chẳng thay đổi bao nhiêu…”
“Em biết anh thật sự chân tình.”
Dừng lại tràng cười, Lorenzo có thể cảm nhận rõ rệt nét mặt nghiêm nghị của đối
phương. Từ đầu đến giờ, trái hẳn với anh, Nguyễn Ái rõ ràng không hề đùa cợt.
“Vậy sao?”
“Ừm.”
“Em thật sự cảm nhận ra?”
Gật đầu thay lời đáp, mắt đen đột nhiên dấy lên sự xót xa cực độ. “Là chân tình
trả thù kẻ đã tổn thương anh sâu nặng.”
Im lặng một lúc.
“Em thật sự nghĩ anh muốn trả thù?”
Không phản ứng từ kẻ đối diện. Cũng không câu trả lời. Chỉ có ánh mắt thâm sâu
như vũ trụ dõi thẳng vào anh.
Lắc đầu ngán ngẩm, anh từ từ đứng dậy. “Nếu em đã không tin, càng nói nữa cũng
càng vô dụng.”
“…”
“Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Cuộc sống này quá ngắn ngủi để bỏ lỡ một người…”
“…”
“Anh sẽ còn quay lại.”
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông cô độc bước chậm ra khỏi sảnh nhà hàng, ánh
mắt Nguyễn Ái chứa chan sự dày vò đau khổ. Thoạt trông có thể nhìn ra cô đang
đấu tranh dữ dội có nên tin Lorenzo hay không, lẩn khuất bên dưới lại là một
thế giới nội tâm phức tạp hơn muôn ngàn lần.
Đây… vốn không còn là vấn đề tin hay không nữa rồi.
Bởi cô đã có câu trả lời. Cũng đã ra quyết định.
“Chờ đã!”
Bước chân ai kia dừng lại, thoáng nụ cười hờ hững nở ra trên môi trước khi con người
đó quay lại với vẻ mặt buồn khổ vô hạn.
Cô gật đầu.
“Em đồng ý.”
Rồi, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười mông lung, không rõ là để khẳng định
với bản thân hay với người đàn ông đứng lẻ loi trong ánh đèn vàng vọt.
“Chúng ta bắt đầu lại.”
Người xung quanh ai cũng trầm trồ vì được chứng kiến một màn hàn gắn quá ư xúc
động. Chỉ riêng có kẻ trong cuộc, sâu trong cõi lòng mới rõ thực hư…
Tình yêu và hận thù. Cả hai đều khiến người mù quáng. Đêm đó, trang giấy ngập
chữ lấp đầy tâm sự lại một phen ướt đẫm. Bước ngoặt sau nốt lặng tương ngộ này
của Nguyễn Ái rõ ràng hứa hẹn một tương lai không lặng chút nào…
Anh nghĩ trở về với dáng vẻ đó là em không nhận ra?
Anh nghĩ khoác vào cái vỏ hòa nhã dịu dàng. sẽ khiến trái tim em đổi nhịp?
Anh nghĩ những lời nói hoa mỹ và thái độ thâm tình, sẽ làm tâm em rung chuyển?
Anh thật sự nghĩ em tin anh muốn trở lại ban đầu?
Em biết. Biết hết đấy. Biết anh rõ ràng muốn trả thù em.
Sự nhu mì giả dối trong ánh mắt anh đã thay đổi khi em nhắc đến việc trả thù –
dù chỉ là một khắc ngắn ngủi. Lớp ngụy trang hoàn hảo đến cỡ nào rồi cũng có
điểm khiếm khuyết. Anh không biết… em nhạy cảm với những ý định không tốt trong
một con người lắm sao, bởi bản thân em cũng được xây dựng từ những thứ đó…
Vậy nên, khi em nói “đồng ý,” nghĩa là cũng chấp nhận rồi.
Em tự nguyện sập bẫy, sẽ diễn tròn vai trò con mồi ngây ngốc anh mong đợi.
Đối với một món đồ đang trên đà mục rữa, có tiếp tục tàn phá nó thì cũng chẳng
thảm thương gì hơn, phải không Luận? Nguyễn Ái, có bị anh giẫm đạp thương tổn
cỡ nào nữa, thì cũng chỉ là một Nguyễn Ái sống không bằng chết mà thôi.
Nếu điều này có thể khiến anh vơi đi phần nào thù hận một khi em không còn bên
cạnh anh nữa, vậy cũng đáng lắm. Em tình nguyện. Tình nguyện làm một con mồi si
khở để anh vùi dập, đó là cái giá em phải trả cho sự ích kỷ của mình suốt năm
năm nay, để người em yêu thương ngập ngụa trong đau khổ…
Và có lẽ, sẽ còn nhiều năm về sau nữa, Luận à.
Xin lỗi, Luận. Thật tình xin lỗi. Em quả thật quá ích kỷ. Nếu em có thể đặt anh
lên hàng đầu, bản thân đã có thể an nhàn thổ lộ hết tất cả, sau đó ở lại bên
anh cho đến khi bị chán ghét thì thôi.
Nhưng em không thể.
Vậy nên.
Chỉ xin anh một điều duy nhất.
À, là đòi hỏi từ anh một điều duy nhất chứ.
Đừng quên em, nha Luận.
Ngay cả khi em đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh, cũng không muốn bị quên lãng.
Nhất là từ anh.
Ký thư cho anh. Ngày 19 tháng 1, 2010.
Chương 49: Vai Trò Nạn Nhân
Ừ thì, chấp nhận sập bẫy.
Ừ thì, làm lại từ đầu.
Viết ra trên mặt giấy dễ đến thế, khi làm thì khó trần ai…
Nguyễn Ái đã từng tự nhủ, mình là một diễn viên thiên tài.
Chứ sao nữa? Ngày đó qua mặt một Võ Gia Chính Luận tính tình cố chấp, buộc hắn
phải tin sống tin chết cô thật sự phản bội, chẳng phải đã chứng tỏ khả năng
vượt trội hơn người?
Cơ mà… vì vai phải vào là phản diện.
“Nạn nhân” – Đó lại là một lãnh vực hoàn toàn mới mẻ.
Đặc biệt khi nạn nhân này… không biết đến khi nào mình mới chính thức bị “xử
tử” đây…?
* * *
“Chờ đợi cái chết thật không dễ chịu chút nào…” Nguyễn Ái thở dài khi xếp gối
ngồi nhìn chằm chằm vào đám sushi ê hề trước mặt.
“Em nói gì sao?” một giọng nam ấm áp chen vào.
“A?” chớp mắt, cô ngẩng đầu, nhanh chóng khoác lên nụ cười dịu dàng không kém
kẻ đối diện. “Không… em nói thật tội nghiệp những con cá hồi kia phải nằm dài
đợi chờ cái chết…”
“Cá hồi?”
“Ừ, cá hồi.”
Nhíu mày, ngài Chủ Tịch Da Costa khóe miệng khẽ nhếch lên ra chiều châm chọc.
“Trước đây lại không thấy em có lòng trắc ẩn kỳ dị này.”
“Đó là vì trước đây người ta toàn dùng cá đông lạnh đã chết sẵn…” Trong đầu lại
hờ hững thêm vào: Đó là vì trước đây anh không quái như bây giờ…
Cuộc hội thoại cứ thế mà quẩn quanh những vấn đề không đâu. Lorenzo không một
lần đả động đến quá khứ, Nguyễn Ái cũng chẳng dại mà bẻ mũi lái vào khu vực
nguy hiểm. Cả hai cư xử với nhau khách sáo chẳng khác gì những cặp tình nhân
mới quen. Chỉ là, lâu lâu hồ ly lại cảm thấy cái vỏ cừu non này thật là chật
chội phiền hà. Cứ luôn phải ngây ngây ngô ngô đã khó, còn phải vờ ra vẻ xiêu
lòng trước những hành vi lãng mạn của anh lại càng khó hơn.
Đừng hiểu lầm. Đối với sự lãng mạn từ một chàng trai lịch thiệp, không có cô
gái nào lại dại khờ chán ghét. Chỉ là… Vương Nguyễn Ái vốn ngày đó đã bị ác ma
“tẩy não” sạch sẽ, đến nỗi bây giờ đứng trước một chàng trai hoàn hảo như hoàng
tử trong cổ tích, lại không cách nào cảm thấy thật sự rung động. Huống chi, cô
lại ghét nàng công chúa mình đang sắm vai vô cùng.
Cô “gai”. “Gai” cái nụ cười tươi tắn còn hơn mặt trời; “gai” những nụ hôn xã
giao phớt nhẹ trên trán; “gai” cả cái cách anh chậm bước để cô theo kịp, tay
dịu dàng siết nhẹ tay cô trong khi ánh mắt nồng nàn chứa đầy sự tôn thờ.
Vì cớ gì không thể lãnh đạm như trước? Vì cớ gì không thể hôn cô cuồng nhiệt
như trước? Vì cớ gì không thể bá đạo, ngang tàn như trước…?
Cô đúng thật ngày càng điên rồi! Nên tự đóng một chữ M to đùng lên trán là vừa!
(M: Masochist: kẻ thích bị ngược đãi)
Cũng khó mà trách Nguyễn Ái được, khi hàng loạt các “dị tượng” thuộc hàng
X-files lần lượt phơi bày trước mặt cô nàng suốt cả tuần đó; với một thiếu nữ
bình thường, có thể cho là phúc phận; song cô sinh ra đã bất thường, bởi thế
cái phận này không tài nào xem là phúc nỗi.
Chuyện là, sau lời đồng ý phục hợp từ Nguyễn Ái, có người đã rất chăm chỉ đến
đón đưa bạn gái. Biết cô không thể tan ca trước 8h, anh lại nhẫn nại chờ đợi
trong nhà hàng cả ngày. Kẻ phục vụ và lũ đầu bếp chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi,
không hiểu nỗi gã đàn ông này lại vì cớ gì quá lụy tình nữ ma vương của họ. Hơn
nữa, nhìn vào cách tiêu xài và phong thái uy vị bên ngoài, không khó để nhận ra
Lorenzo là một đại gia tầm cỡ, sao lại có thể để mặc bạn gái suốt ngày quấn lấy
trứng sữa, bột mì và lò nướng thế này?
“Là vì anh ấy tôn trọng đam mê của tôi.” (Ọe! ~_~)
Nữ ma vương đã thỏa trí tò mò của họ như thế. Mọi người dĩ nhiên không thể
không khâm phục khí chất nam nhi và tấm lòng độ lượng của Lorenzo, nào có hiểu
được giọng điệu vô cùng bức bối của ma nữ lúc đó là vì cái gì…
Thật ra, Nguyễn Ái chính là phản cảm cái lý do của bạn trai mình đưa ra vào đêm
thứ nhì gặp gỡ: Anh bảo biết cô rất yêu nghề, vì vậy sẽ không ép buộc cô thôi
việc, ngược lại sẽ ủng hộ đam mê của cô đến cùng. Lời thoát ra thâm tình như
phim nhiều tập, quan điểm cũng rất thuận tình hợp lý, không hiểu sao lại khiến
Nguyễn Ái nhà ta hụt hẫng vô cùng…
Còn phải hỏi sao? Có người chịu cương đã quen, đối mặt với sự ôn nhu nay lại
bày đặt sinh ra phản cảm mất rồi…!
Lại nói đến chuyện khác, như việc nơi ăn chốn ở của cô chẳng hạn. Lorenzo đã đề
nghị cô dọn về ở chung cùng anh tại căn hộ ngày đó – vốn vẫn được anh giữ
nguyên tình trạng trong suốt mấy năm nay. Họ dù gì cũng đã từng mang phận vợ
chồng, cũng không thất thố nếu lại cùng nhau chung đụng một chỗ. Nguyễn Ái dù
có chút e dè, nhưng từ đầu đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện chăn gối cùng anh –
trên thực tế, cô thừa nhận thậm chí có phần trông chờ điều đó… Cũng vì từ lúc
gặp lại đến giờ, anh hành xử chẳng hề giống con người lúc xưa tẹo nào, thế nên
càng khiến sự bất nhẫn trong cô rút cạn.
Rõ ràng phong cách cử chỉ của anh hệt một quý ông mẫu mực; vậy mà trong ý nghĩ
của Nguyễn Ái thì quả thật… dị hết sức!
Nhất là, mỡ đã dâng đến miệng, ấy vậy mà mèo lại ngoảnh đuôi bỏ đi mới khổ!
Đêm đầu tiên dọn về Quang Hưng, cô trò chuyện vài câu rồi viện cớ mệt mỏi lẩn
vào phòng ngủ. Nằm chưa được lâu thì đã cảm nhận bên kia giường bị lún xuống,
bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên mái tóc một cách dịu dàng, sau đó lại mơn man trên
má cô, rồi dừng lại nơi cổ.
Tim cô đập mạnh khi những ngón tay thuôn dài nấn ná nơi vùng da nhạy cảm, mạch
máu như muốn vỡ tung khi cảm nhận được lực nhấn trển cổ mình.
Dù là, nó rất nhẹ, tưởng chừng như ảo ảnh thoáng qua.
“Vì sao… em vẫn có thể sống tốt như vậy?”
Tiếng lòng buông ra giữa không gian u uất, khẽ khàng mà đánh ngay vào trái tim
bé nhỏ.
“Còn tôi thì lại thảm hại dường này…?”
Bàn tay đó vẫn nán lại trên cổ cô một lúc lâu. Nguyễn Ái nín thở, cảm giác ra
một sự đe dọa mơ hồ trong từng chữ bật ra rạn vỡ và những ngón tay dần dần gập
lại.
Cô tưởng chừng, chúng có thể bóp chết mình bất cứ lúc nào.
Nhưng có lẽ cô nhầm, bởi sau đó anh cúi xuống, phả hơi nóng vào cổ cô, hôn nhẹ
lên vầng trán rộng rồi đứng dậy rời đi.
“Như vậy đã đủ. Anh sẽ chờ.”
Cánh cửa vừa đóng thì cô đã bật cười thảm não, nửa muốn vùng dậy chạy theo anh,
nửa muốn vùi đầu vào gối khóc rống lên.
Chờ đợi? Võ Chính Luận của cô chờ đợi? Rốt cục anh thật sự bị tẩy não hay cô
mới là kẻ hoang tưởng viễn vông? Lời lẽ vừa rồi thốt ra rõ ràng chân tình thâm
ý, làm thế nào có thể xuất phát từ một kẻ nuôi ý định trả thù? Hay là… tất cả
mọi việc đều do cô tưởng tượng ra? Mượn cớ tự nguyện sập bẫy để có lý do trở về
bên cạnh anh…?
Không thể nào! Cô đã thương tổn anh như thế, đến cả một người tấm lòng như Phật
còn khó lòng tha thứ. Một kẻ nội tâm thâm sâu như Võ Gia Chính Luận, tàn nhẫn
với kẻ thù, bạo ác với người thân; làm sao có thể dễ dàng quên mất những nhục
nhã nếm trải dưới tay người đàn bà mình yêu thương? Cô rõ ràng có cơ sở để nghi
ngờ! Cô vốn là không sai!
Hay… đây cũng là một kiểu hành hạ tinh thần? Để cô sống mãi trong nỗi lo sợ,
trong sự bất định về một ngày sự việc đột nhiên bộc phát?
Hoặc… anh thật sự đã tha thứ cho cô…?
Cô mệt quá. Thật không muốn suy nghĩ nữa rồi. Cũng không còn đủ sức để toan
tính nhiều chuyện. Đã quyết định để anh trả đũa, đáng ra không nên nghĩ ngợi
suy đoán làm chi nữa…
Haiz…
Thế nhưng… nếu như – chỉ là nếu như – anh thật sự đã bỏ qua tất cả, vậy thì lý
do là gì? Cô có thể không lo về hình thức trả thù của anh, nhưng không thể
không quan tâm đến những đả kích anh đã chịu đựng để dẫn đến quyết định oái oăm
của ngày nay. Nếu sự phản bội của cô ngày đó là động lực thúc đẩy Võ Gia Chính
Luận bành trướng đế quốc Costa, vậy điều gì đã khiến một Lorenzo Da Costa thành
công rực rỡ đột nhiên bao dung rộng lượng với kẻ vong tình như vậy?
Có cái gì đó rất không ổn.
Pandora ư?
Rốt cục là trong cuộc sống của họ có được bao nhiêu cái? Mở toang hết đi! Cứ
thế này thì cô không chịu nỗi nữa rồi! (Đây chắc gọi là bức xúc cả về tâm lẫn
sinh lý =w=) Bức xúc quá đỗi, thế nên có kẻ đã quyết định sẽ thắt sẵn thòng
lọng để tự treo mình lên…
Đó là một ngày không đẹp trời, ít mây, nhiều gió, không khí âm ẩm khiến con
người ta khó chịu vô cùng.
Một ngày hoàn toàn hoàn hảo cho việc hẹn hò!
Ít nhất thì, hoàn hảo trong từ điển của cô nàng họ Vương tên Ái.
Trời vừa rạng sáng thì có kẻ đã lồm cồm bò dậy, rèm cửa phòng khách bị kéo
toang, chủ nhà đang ngủ trên ghế cũng bị giật chăn suýt té.
“Dậy! Chúng ta đi hẹn hò!”
Kẻ đang ngồi ngửa đầu ra sofa vò bóp trán mình, phóng tầm nhìn qua những khe
tay lên sinh vật nhỏ nhắn trước mặt, giọng khản đặc sự ngạc nhiên pha lẫn bất
bình.
“Hẹn hò?”
“Đúng thế. Chúng ta hẹn hò.” Nguyễn Ái miệng cười tươi tắn, ngồi xổm xuống
trước mặt anh, mắt mở to một cách ngây ngô. “Anh bảo chúng ta bắt đầu lại từ
đầu mà. Vậy thì hẹn hò làm sao thiếu? Ngày đó cũng chưa từng làm qua ha.”
Trông thấy biểu hiện trống rỗng trên gương mặt tuấn mỹ ngời ngời, Nguyễn Ái
không khỏi cảm thấy chán chường ghê gớm. Cô thở dài giải thích.
“’Hẹn hò’ là từ Tiếng Việt, không phải tiếng nước ngoài đâu.”
“…”
“Là thế này, chúng ta dạo phố, shopping, xem xinê, bồi dưỡng tình cảm một cách
lành mạnh…”
(Thành ra hùi đó là ko lành mạnh ha ^w^…?)
“…”
Vẫn không thấy phản ứng gì từ con người kia. Xem ra buổi sáng bị lôi đầu dậy để
giáo huấn về hẹn hò, đối với vị Chủ tịch trẻ quả thật có phần rất không ổn.
“…Anh không thích sao? Các bạn trai trước đây của em đều làm thế, trước khi tiến
xa hơn…”
Đột ngột đứng dậy khiến cô thiếu điều muốn bật ngửa, Lorenzo không nói không
rằng mà bước thẳng một nước vào phòng tắm. Lồm cồm bò dậy từ phía sau, Nguyễn
Ái tủm tỉm cưởi, tay gom lại đống chăn gối hỗn độn lôi lôi vào phòng, tâm trạng
cực kỳ thoải mái vì đã chọc tức được ai kia.
Bước một thành công! Người ta nói buổi sáng là lúc tâm lý ít phòng bị nhất quả
thật không sai. Lại để cô thấy được cái dỗi hờn đáng yêu của Chính Luận ngày
xưa rồi. Cứ cái đà này, cô xem anh làm cách nào giữ vững cái mặt nạ đàn ông mẫu
mực được quá một tuần!
Đáng ra nên làm điều này sớm. Ngoan ngoãn ngồi chờ tuyệt không phải phong cách
Nguyễn Ái.
(=w=” Nhưng… đây là chờ bị trả thù mà mụ…? Đúng là M, M bình phương, nM, blah
blah…)
Lúc sau, ở trong xe…
“Hôm nay em không làm việc?”
Anh cười hiền hòa khi chồm người qua thắt dây an toàn cho cô, vẻ cáu gắt buổi
sáng hoàn toàn trôi rửa. Con người này HP thiệt là cao, hồi phục nhanh thật,
mới đây máu đã đầy bình.
“Không, em xin phép nghỉ.”
“Lúc nào? Đêm qua em đâu hề nhắc đến?”
“Sáng nay.”
À, cái đòn “đánh vào thời điểm tâm lý yếu ớt nhất,” dĩ nhiên vào tay hồ ly như
Nguyễn Ái đây sẽ được tận dụng triệt để. Nhân lúc Trình Đức Ân vẫn còn u mê
chưa biết mô tê gì, cô đã phán ngay cái tin tử hình, lèo lái thế nào khiến hắn bất
đắc dĩ đồng ý, sau đó lại còn dày mặt hỏi han những điểm giải trí tại Thành Phố
lúc bấy giờ. Vốn là… năm năm không về, cái gì cũng đổi khác, cả hẹn hò cũng có
đẳng cấp mới rồi.
“Ài… nhưng cô hỏi sớm thế để làm gì? Từ đây đến lễ tình nhân vẫn còn xa…” Trình
Đức Ân rõ ràng bực bội, không biết là vì bị đánh thức quá sớm hay phản cảm với
cái tin ma nữ của mình muốn hẹn hò.
“Tôi có nói đi vào lễ tình nhân sao?”
“Eh? Vậy cô hỏi xin tôi một ngày nghỉ sau Tết là gì?”
“Ừ, thì Tết.”
“Từ đây đến tháng Hai vẫn còn hai tuần.”
“Tôi nói là Tết tây, có phải ta đâu.”
“Vậy đã qua mất rồi còn gì.”
“Vậy mới nói là ‘sau Tết’, rõ chán.”
Bên kia điện thoại yên lặng vài giây, giọng nói sau đó dường như tỉnh hẳn. “Cô
không định bảo là ngày mai chứ? Gấp rút như thế không kiếm ra người thay vào–”
“Không, không, không phải mai.” Cô nhanh nhẩu trấn an, kẻ bên kia bèn thở phào
nhẹ nhõm. “Thế mà cô khiến tôi hết hồn…”
“Là hôm nay.”
“À, ra là – Hả?!!”
*o*
Bật cười thành tiếng, Nguyễn Ái thề mình có thể đưa ra một nửa phần lương tháng
này để trông thấy vẻ mặt lúc đó của Trình Đức Ân. Con người này tuy bị cô chơi
khăm nhiều lần, nhưng lại cứ một dạ thủy chung khờ khờ dại dại. Nếu không phải
trong lòng cô đã có một Chính Luận bám rễ quá sâu, có thể đã nghĩ đến chuyện
hẹn hò qua với cậu ta.
“Có gì vui sao?”
“Là Đức Ân,” cô cười cười, mắt vẫn dán vào một loạt cuộc gọi nhỡ trên bề mặt
màn hình, trong đầu hình dung ra cảnh tượng hỗn loạn trong nhà bếp lúc bấy giờ
và một khuôn mặt đỏ gắt như cà chua nấu chin. “Cậu ta lúc nào cũng thế, lớn
chừng này tuổi mà vẫn bị con gái xỏ mũi dắt đi. Đáng yêu hết sức.”
Xe bỗng dưng chệch hướng khiến cô suýt làm bay cả điện thoại.
“A! Cái gì vậy?”
“Tránh chim sà vào,” giọng người nào đó bình thản, tuy mang chút sắc cạnh.
Chim? O_o - cô quay quay nhìn quanh. Chim gì? Bộ anh nghĩ mình đang lái xe trên
đại lộ Ý sao? Chim chóc tại Việt Nam sợ người còn không hết, ở đó mà nhởn nhơ ở
độ cao này để nhào vào kính chắn gió tự sát. Sợ rằng chưa tự sát kịp thì đã bị
dân mình “đồ sát” đến không còn xương…
Quan sát chăm chú…
Haiz… Chim chóc gì ở đây chứ. Một cái nhìn dò xét lướt qua mặt anh, cô đã biết
ngay có người đang cố che giấu sự khó chịu – có khả năng vì ghen mà để lệch tay
lái, trong lòng tự dưng có chút dễ chịu…
…cho đến khi anh lại quay sang cô với nụ cười thiên sứ trên môi.
(=”=)
Chưa bao giờ Nguyễn Ái căm ghét nụ cười của một ai đến thế! ><
Đã thế, cô quyết sẽ không nương tay!
Chỉ là… không biết đến cuối cùng, là ai sẽ không nương tay với ai đây…
Chương 50
Oan Gia Ngõ Hẹp
“Oan gia ngõ hẹp” – là câu tục ngữ người ta dùng để chỉ những tình huống tình
cờ gặp phải những kẻ mình không ưa nhất.
Cơ mà… cái ngõ hôm nay nó vốn rất rộng, chỉ là có người cố tình kéo hẹp lại mà
thôi…
Thương xá Z, bên trong một cửa hàng thời trang cao cấp…
“Rất đẹp!”
Gã đàn ông điển trai trong y phục thể thao trẻ trung và phong thái dễ dãi nhoẻn
miệng cười tươi, mắt híp lại thành một đường vô cùng ưng ý.
“Thật?” Nguyễn Ái đáp lại bằng nụ cười muôn phần rạng ngời. “Vừa hay, em cũng
rất thích nó. Đã muốn mua từ lâu!”
Nói rồi, thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt như hoa như ngọc luồn đôi bàn tay vào
suối tóc đen tuyền, nhanh chóng vấn búi thành một kiểu tóc vô cùng thanh lịch,
đâu đó lõa xõa vài lọn điểm trang cho cái cổ trắng ngần và tấm lưng muốt mượt.
Muốt mượt và trần trụi.
Một gã đàn ông khác ngồi gần đó miệng mồm há hốc, con ngươi như muốn trồi ra
ngoài trước hình ảnh trước mặt. Chiếc áo liền váy màu trắng không tay bám sát
từng đường cong gợi cảm, phía trước nhìn qua có vẻ đơn thuần, sau lưng lại xẻ
sâu đến tận eo, chưa kể mép váy xếp tầng chỉ lơ lửng đâu đó giữa eo và đùi, một
kẻ mù thời trang như hắn nhìn vào thật không hiểu đó là áo hay đầm. Ai dám nói
đã từng sống qua hải ngoại thì tư tưởng thoáng hơn? Hoặc có lẽ trong trường hợp
của chàng đầu bếp trẻ này thì… điều đó chỉ áp dụng được với mỹ thực mà thôi…
Đứng trước mỹ nhân lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!
“Cô… như thế này cũng được gọi là có mặc đồ sao?” Trình Đức Ân lắp bắp lên
tiếng, mặt đỏ gay, không rõ là do xấu hổ hay tức giận.
“Chừng nào còn vải trên người thì vẫn được gọi là phục trang hoàn chỉnh chứ.”
Nguyễn Ái mỉm cười duyên dáng, xoay mình một cái nữa rồi khoan thai bước về
phía người đàn ông thứ ba – cũng là cuối cùng, từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh
nơi cuối ghế, ánh mắt sẫm màu không rõ cảm xúc.
“Em lấy cái này,” giọng cô mềm mại như nước khi cúi khẽ người xuống, khóe môi
cong lên mời gọi và ánh mắt thu hồn. Đoạn với phong thái một kiều nữ thời
thượng, cô giật nhẹ bảng giá sau lưng, kẹp hờ nó giữa hai ngón tay nhỏ nhắn rồi
đẩy vào túi áo Âu phục của người đàn ông đối diện.
Trình Đức Ân một lần nữa miệng mở thành một chữ “O” to tướng. Anh thật sự chưa
từng nghĩ khả năng mị hoặc đàn ông của ma nữ lại cao đến cỡ này; từng cử chỉ,
từng ánh mắt, từng nụ cười đều quyến dụ đến mê hồn. Vốn đã biết Vương Nguyễn Ái
là một mỹ nhân, Trình Đức Ân lại chưa hề nghĩ mình đã sót mất từ “đại”.
Cho đến khi tận mắt trông thấy cảnh này.
Khó trách cái gã người Ý giờ đây chỉ biết nghệch mặt ra ngắm nhìn sinh vật
trước mặt không chớp mắt, trong khi tên đại gia còn lại môi chỉ biết mím chặt
nín cười, ngay cả bản thân anh cũng một phen khuấy động thị giác. Ba người đàn
ông thuộc hàng thượng phẩm tháp tùng thiếu nữ đã thế, đừng nói chi đến phản ứng
của những nam nhân khác – theo cách nói của ác ma ngày ấy thì là – ruồi nhặng
bay loạn xạ.
Nhưng… đây là cuộc hẹn hò giữa hai người cơ mà?!
Sao giờ lại hóa ra… một nữ ba nam rồi?
À, chẳng đã nói là… “cái ngõ” đã bị Nguyễn Ái kéo hẹp lại sao?
Oan gia theo dự kiến chính là Tổng giám đốc Công ty Vonga tại California,
Nguyễn Đỗ Văn Thành, kẻ đã được đích thân ma nữ gọi đến với cái lý do hết sức
nhảm: tình cờ.
Oan gia ngoài dự kiến là Trình Đức Ân, cái kẻ này cô không hề nằm trong tính
toán của cô, là oan gia tình cờ thứ thiệt.
Bạn trai của cô dĩ nhiên hậm hực hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Oan gia một rằng: “Đến đoàn tụ đồng minh.”
Oan gia hai: “Đến bắt về đầu bếp.
Vậy nên… mới ra cái cơ sự rối rắm này đây…
“Này, mày đoán xem, trong ba kẻ, ai mới là bạn trai của cô ta?” nhân viên bán
hàng A tíu tít hỏi nhỏ, hai má đỏ lừ trước sự hiện diện của quá nhiều mỹ nam
cùng một lúc.
“Còn phài hỏi sao? Chắc chắn là anh chàng cao ráo như người mẫu, mặt mũi như
tạc kia rồi!” nhân viên bán hàng B đáp lại, mắt vẫn còn dán trên đối tượng một
cách mơ màng
“Tao thấy có khả năng là cái người trẻ trẻ đẹp trai kia cơ.”
“Sao thế được? Không thấy kẻ trả tiền là anh người mẫu lai à?”
“Nhưng thái độ hờ hững của anh ta lạ quá, không giống người yêu nha, cái anh
trẻ kia thì bất mãn rõ rệt trước ‘độ bốc lửa’ của nhỏ đó, rõ ràng ghen mà…”
Trình Đức Ân tuy đứng khá xa hai nữ bán hàng, nhưng khổ nỗi trình độ tám của
hai kẻ này quá “nông”, làm thế nào mà âm thanh lại vượt được cả hai dãy quần áo
vươn đến tai đương sự.
Chàng đầu bếp nóng tính dĩ nhiên nổi đóa, song nghĩ kỹ lại không dám hoạnh họe
người ta. Anh rõ ràng là có tức giận. Nhưng lý do thì… không như họ nghĩ.
Chính anh cũng chẳng biết lý do là gì nữa!
“Biết đâu chỉ là yêu đơn phương…” nàng B thêm vào, không hề nhận thức được tình
trạng nguy hiểm của mình. “Tuy dễ thương thật, nhưng không thể đem so với khí
khái hai người kia. Thiếu chất đàn ông.”
“Ầy, nhưng tao vẫn thích cậu ấy nhất. Hai người kia thì… không thực làm sao,
khó với quá. Đặc biệt là anh chàng đại gia mặc Âu phục. Ban đầu vào đây còn mặt
mũi tươi tắn, đến giờ thì lạnh còn hơn đá tảng.”
Nói rồi cô nàng rùng mình, nhớ lại ánh mắt băng lãnh của đương sự khi chậm rãi
móc từ túi áo chìa ra bảng giá cho cô scan. Căn cứ vào đôi mắt tinh tường của
dân mua bán hàng hiệu; cô nhận ra từng cái y phục, phụ kiện trên người mỹ nam
đều thuộc hàng cực phẩm; không có khả năng khó chịu vì tiếc tiền à nha!
“Đá tảng gì?” nàng B khều khều bạn mình khi chỉ tay về hướng những vị khách
đang bước ra khỏi shop. “Vẫn cười nói bình thường đấy thôi? Mà thấy chưa! Tao
đã nói rồi, anh ta mới là bạn trai! Thấy bàn tay anh ta đặt trên eo lưng nhỏ đó
không?”
“…lạ nhỉ? Có lẽ tao nhìn lầm… Nhưng là bạn trai thì hơi lạ… Nếu là bạn trai
tao, chắc đã mắng cho xối xả…”
“Haiz… Người ta rõ ràng sinh sống ở nước ngoài, tư tưởng dĩ nhiên thoáng hơn
rồi…”
Nghe đến đây, Trình Đức Ân nhíu mày nhìn theo bóng lưng hai kẻ đi trước. Anh
cũng sinh sống ở nước ngoài đã lâu, lại là vùng đất giương cao lá cờ tự do tình
dục, sao tâm chẳng thấy thoải mái gì cả trước cái bộ y phục hớ hênh này? Hay
cái gã con lai kia căn bản không hề có tình ý với ma nữ…?
Trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ…
Lorenzo lúc bấy giờ tay vẫn trên eo người đẹp, thong dong bước ra khỏi shop,
trước khi rời khỏi không quên ngước đầu quét ngang bản hiệu một cái nhìn khó
hiểu.
“Cậu dám cá với tôi không? Cái cửa hiệu này sẽ tồn tại không qua được tháng
sau.”
“Hả?” Trình Đức Ân giật mình, kéo ánh mắt ra khỏi hai nhân vật đi trước chuyển
về gã đàn ông đang bá cổ quàng vai mình một cách thân thiện, cả đời thực chưa
hề thấy ai “tỉnh” như kẻ này. “Sao lại thế?”
Văn Thành tay sờ sờ cằm, tay lại vỗ vỗ vài cái nữa lên vai chàng thanh niên khờ
khạo. “Cái tội sản xuất mặt hàng không vừa mắt.”
Rồi, bật cười khanh khách.
Nhíu mày, Trình Đức Ân ngày càng mơ hồ, dĩ nhiên chả hiểu nỗi ý tứ trong lời lẽ
con người này. Bạn của Vương Nguyễn Ái đều lập dị như thế này cả?
Anh nhận ra gã đàn ông này chính là một trong số những kẻ luôn lui đến tìm ma
nữ khoảng thời gian trước. Tuy giờ đây khoác lên người bộ quần áo thể thao đơn
giản, kính mát che đi đôi mắt thâm sâu, da cũng có phần sậm màu hơn; cái nụ
cười lười biếng và phong thái vô tư lự kia tuyệt không nhầm vào đâu được. Vốn
nghĩ hắn mới là đàn ông của Vương Nguyễn Ái, bây giờ lại lòi ra một gã người Ý,
hai người đàn ông cư nhiên lại có quen biết. Điểm quan trọng là chẳng ai cư xử
như một người bạn trai đúng nghĩa cả…
Ả ma nữ này… lại đang chơi trò gì đây?
“Rốt cục là chừng nào cô mới trở về được đây? Đêm nay có một hộ khách rất quan
trọng, cô biết không? Tuấn Anh vốn dĩ không thể tự lo được.”
Trình Đức Ân ngồi phịch xuống ghế đối diện cặp tình nhân, trong lòng bức bối
không chỉ vì nguyên nhân trì trễ của ma nữ, mà còn có nhân vật bên cạnh ả và bộ
y phục khiến người đỏ mặt kia.
“Nếu đã như thế,” Nguyễn Ái cười nhẹ, mắt không chạm đến Đức Ân khi ung dung
nhón lấy menu. “Bản thân cậu là bếp trưởng biết đã bận rộn sao không ở lại lo,
còn ra đây làm phiền tôi hẹn hò làm gì?”
“Hẹn hò?” Đức Ân dường như nhảy dựng lên. “Cô gọi đây là hẹn hò? Có hẹn hò nào
mà hai nam một nữ không? Sao không gọi luôn những gã lúc trước ra đi cùng cho
đủ bộ?”
Có tiếng ghế kéo ra điếng tai, đảo mắt sang thì thấy gã người Ý đã đứng bật
dậy, gương mặt trong một khắc lộ vẻ hung bạo… Nhưng dường như Trình Đức Ân đã
lầm, bởi sau đó hắn lại điềm đạm cúi xuống nói khẽ vào tai Nguyễn Ái. “Anh đi
lấy cà phê cho em.”
Bước chân vừa xa thì tên đại gia kề bên lại ho khan che lại tràng cười, trong
khi ma nữ lại chồm lên tặng cho anh một cái nháy mắt tinh ý.
“Tốt. Cậu có muốn đi theo bọn tôi cả ngày hôm nay cũng được.”
(O_o) Gì? Theo ả và hai tên điên này cả ngày? Đùa à?
“Cô–!”
“Không nên đâu, phản diện ạ.”
Cả hai đều quay sang kẻ phát ngôn, phát hiện ra Văn Thành lúc bấy giờ đã gỡ bỏ
kính mát, biểu hiện lần đầu tiên trong ngày lộ vẻ nghiêm túc.
“Không?” Nguyễn Ái nhướn mày.
“Ừ,” Văn Thành gật nhẹ. “Ép quá sẽ gây ra kết quà không tốt.”
“Ý anh là gì?”
“Con người đó…” anh dừng lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lorenzo vài giây như
cân đo tính toán gì đó, sau đó chậm rãi tiếp lời như chưa có chuyện gì xảy ra
“…anh không còn nhìn ra có thể làm ra những việc gì tiếp theo nữa.”
“Em vẫn không hiểu.”
“Hoàng Công.”
Không thấy phản ứng lớn lao từ người thiếu nữ, anh ngạc nhiên hỏi nhỏ. “Em đã
biết?”
“Làm ơn đi, việc đó và anh ta trở về, không phải quá trùng hợp sao? Có khờ cũng
nhận ra việc gì đã xảy ra,” cô cười nhẹ.
“Lúc đó anh và Hoàng Thạc Hy vốn có mặt.”
“Vậy sao?”
“Ừ, và điều anh có thể nói với em là…” ánh mắt Văn Thành phức tạp khi hạ giọng
trầm thấp, đầu nhướn đến gần Nguyễn Ái, cố tình không để câu nói tiếp theo lọt
vào tầm nghe của Trình Đức Ân.
“Đừng bao giờ chọc điên Lorenzo Da Costa.”
Nguyễn Ái lặng thinh hồi lâu. Cô biết Văn Thành lo lắng điều gì, bản thân cũng
không phải không biết lợi hại, cô đâu phải chưa từng nếm trải qua cơn thịnh nộ
của Võ Gia Chính Luận trước đây. Huống chi, biểu hiện u ám trên gương mặt Văn
Thành khi nhắc đến tai nạn của Hoàng Công đã nói lên tất cả. Không cần biết
Lorenzo của ngày nay cư xử dịu dàng với cô thế nào, đối với kẻ thù tuyệt nhiên
muôn phần tàn bạo hơn xưa…
Một con người lạnh lùng ra mặt và một kẻ lịch thiệp thân thiện, cho rằng cả hai
đều mang thù niệm; hạng người sau dĩ nhiên thâm sâu hiểm ác hơn bội phần.
Chỉ là… trước sau gì cũng đến, cô không muốn cứ phải ngồi chờ trong lo sợ. Trốn
tránh gì cũng đã qua năm năm, thật tình không muốn làm con rùa rụt cổ nữa rồi…
Trình Đức Ân cảm thấy không khí đột ngột trở nặng nề, cho dù không hiểu đầu
đuôi cớ sự, tự nhiên theo bản năng giao tiếp lại muốn thay đổi chủ đề. Phóng
mắt sang màn hình TV cỡ lớn ở gian hàng đối diện, hình ảnh của một diễn viên
trẻ đẹp vừa hay tạo ra một sự lôi kéo hoàn hảo.
“Xem kìa, đó chính là chị gái của tôi đấy!” đáy mắt chàng đầu bếp phất lên sự
tự hào hiếm hoi.
Đến lúc này Nguyễn Ái và Văn Thành mới chuyển sự chú ý quay về trên mình chàng
trai trẻ, không khỏi ngạc nhiên trước nụ cười rạng ngời trên gương mặt của con
người gắt gỏng cả buổi sáng hôm nay.
“Chị gái cậu là Đỗ Kim Hoài?” Văn Thành bất giác hỏi lớn, trên mặt lộ vẻ ngạc
nhiên pha lẫn khôi hài thầm kín. “Cả hai khác họ?”
“À, là cùng mẹ khác cha… Nhưng anh biết chị tôi?” Trình Đức Ân ngạc nhiên vô cùng,
không ngờ cái gã Việt kiều này cũng theo dõi tin tức giới giải trí trong nước.
Đúng thật nhìn không ra!
“Chả trách… tính tình lại giống nhau đến vậy.”
“Ý là anh quen biết chị tôi?”
“Không những chỉ có tôi, chú em ạ,” chỉ tay về phía một Nguyễn Ái vẫn đang
nhướn mày đầy nghi vấn, anh bật cười ra tiếng. “Ma nữ của chú em đây trước kia
đã từng ‘đụng’ cô ta đến nảy lửa.
“???”
Lần này thì hai đôi mắt đều mở to nhìn anh.
“E hèm, chẳng lẽ chưa từng thấy một ngày đẹp trời của sáu năm trước, chị cậu
bỗng từ trường về, bưng theo gương mặt sưng tấy mà ấm ức la lối sao?”
Trình Đức Ân sáu năm trước vốn vẫn đang theo học nghề tại Pháp, làm gì có ở
Việt Nam mà trông với thấy? Song nếu nói về sự kiện động trời thì dường như có
một. Lần đó Kim Hoài đã tra tấn cậu em trai của mình gần bốn tiếng đồng hồ,
linh tinh về việc bị hai con người biến thái nào đó trong trường chơi khăm đến
đau điếng. Sự việc rõ ràng gây ấn tượng sâu xa với người chị thẳng thắn của
anh, đến nỗi mà hơn ba tháng liên tiếp không có ngày nào mà Đức Ân không bị
phiền hà bởi những chi tiết đầy kịch tính trong học đường…
Tròn mắt, chàng đầu bếp trẻ rốt cục đã ngộ ra chân lý.
“Nghĩa là… anh cũng từ Việt Duệ ra?”
“Cậu… là em của ‘hiệp nữ’?” Nguyễn Ái dường như la lên cùng lúc.
“Sao cô biết biệt danh của chị tôi?”
Không hề đáp lại Trình Đức Ân, cô xoay người ngắm nhìn con người trên màn hình
42”. Đây chính là “hiệp nữ” Đỗ Kim Hoài ngày đó đã cùng cô gây ra một màn chấn
động toàn Việt Duệ? Chưa hề nghĩ nụ cười tà mị cỡ này lại có thể đem dán lên
gương mặt oang oang chính nghĩa ngày đó như vậy… Đúng là thời gian có thể làm
thay đổi tất cả.
Cái này không biết nên gọi là oan gia hay duyên phận đây. = =
“Chị cậu làm diễn viên?”
Tuy vô cùng thắc mắc mối liên hệ giữa Nguyễn Ái và Kim Hoài, song Trình Đức Ân
lại hứng thú với việc khoa trương niềm tự hào của mình hơn, do đó hớn hở tiếp
lời. “Tôi biết, khó tin mà phải không? Ngày đó cứ nghĩ chị ấy phải theo bước
ông nội mình đi vào… à… cái tập đoàn Gia Gia gì đó không nhớ. Ai ngờ tốt nghiệp
xong lại ném mình ngay vào ngưỡng cửa nghệ thuật. Lần này lại rất thần bí, nghe
nói đang dự định hợp tác cùng Hàn Quốc quay một bộ phim thần tượng tầm cỡ.”
“Không phải là Phản Diện đấy chứ?” Văn Thành đột nhiên xen vào, khóe môi cong
lên đầy ám dụ khi liếc mắt về phía ma nữ.
Chân mày Nguyễn Ái nhíu lại. Phản Diện?
“Đúng, đúng, anh cũng biết quyển tiểu thuyết đó? Cả chị và em gái nhà tôi lúc
này đều mê mệt thứ văn học nhăng nhít đó, suốt ngày bám theo kể lể cảm thán.”
“À… tôi dĩ nhiên là biết chứ,” mắt Văn Thành ánh lên tia tinh nghịch.
“Vì vợ tôi cũng thế.”
O__o
“Anh có vợ?!”
Không hẹn mà cả Nguyễn Ái và Lorenzo – lúc bấy giờ đã quay trở lại bàn với ly
cà phê và bánh ngọt trên tay – đồng thanh hỏi lớn.
Ra vẻ tổn thương vô cùng, Văn Thành vỗ vỗ lên vai Lorenzo. “Cậu thật là tệ bạc,
Nguyễn Ái thì còn có thể nói không biết, nhưng cậu vốn cả gốc rễ của tôi cũng
đào lên được, không lẽ cả việc nhỏ nhoi này cũng không hay?”
“Mấy năm nay anh có phụ nữ vô số, tôi làm sao biết anh đột nhiên lại sinh ra
cái thú lấy vợ. Huống chi,” Lorenzo thần sắc không biến, nhanh chóng nhếch
miệng cười đáp lễ, ánh mắt phất lên sự châm chọc không giấu che. “Trần Ánh Minh
vốn đã lấy chồng, và người đó không phải là anh.”
Eh?
Nguyễn Ái nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt mà không khỏi bỡ ngỡ.
Từ lúc nào mà Võ Gia Chính Luận biết châm chích người ta thế kia? Sáng nay khi
gặp mặt Văn Thành, cô quả thật có phần ngạc nhiên vì thái độ hòa nhã của bạn
trai mình. Song nghĩ đi nghĩ lại, đến cả cô anh còn có thể nói cười chiều
chuộng thì đừng nói chi đến Văn Thành. Xem ra, đối tượng trả thù lần này không
chỉ mỗi mình cô…
Nhưng sao cả việc Trần Ánh Minh – queenka một thời của Việt Duệ – có chồng hay
không anh cũng hay biết, lẽ nào bản thân lại có quan hệ đến tuyệt đại giai nhân
đó?
Bắt đầu khó chịu rồi… (=”=)
Văn Thành trước sự đề cập đến mối tình xưa không hề có chút dao động, nụ cười
trên môi vẫn rạng ngời không tắt. “Không ngờ cậu cũng thuộc dạng tâm lý kín đáo
đấy chứ, nhìn vào cứ ngỡ không quan tâm, không nghĩ cậu lại để ý đến đối tượng
yêu thích của tôi đến vậy. Hay nên bảo là cậu tò mò nhỉ? Lại đi điều tra về
tình cũ của tôi?”
Lorenzo bật cười. “Anh nghĩ tôi rỗi việc sao? Chuyện này vốn là chính miệng
chồng của đương sự đem rót vào tai tôi. Cách đây hai năm cái tên Trần Ánh Minh
đối với tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng.”
“Vậy rốt cục là Trần Ánh Minh lấy ai?” Nguyễn Ái đến cuối cùng chịu không nỗi
trò tung hứng của hai gã đàn ông bèn chen vào, nỗi khó chịu ban nãy cũng bay
biến đâu mất.
“Em đoán xem?” Văn Thành vừa cười vừa hỏi.
“Không lẽ là…”
“Các người đang nói về Trần Ánh Minh, Miss Asia 2009?” giọng nói hồ hởi của
Trình Đức Ân trỗi lên bất chợt, cắt đứt phán đoán mơ hồ của ma nữ.
Nguyễn Ái nhướn mày quay sang nhìn chàng đầu bếp trẻ. Cả việc này hắn cũng
biết? Cô là nữ mà còn chẵng hay. Nguyễn Ái ơi là Nguyễn Ái, mấy năm nay đúng
thật sống như ẩn sĩ mà…
Dường như phát giác ra mình đã phấn khích quá mức, Trình Đức Ân có hơi xấu hổ,
hạ giọng gỡ gạc. “Không gì, chẳng là cô ta theo lời đồn chính là vị tiểu thuyết
gia ẩn danh viết nên Phản Diện, lại cũng quen biết chị của tôi. Thế giới này
quả thật tròn.”
“Phản Diện?” Lorenzo tay nâng tách cà phê, đôi mắt không tập trung nhìn vào
người đối diện, có vẻ chỉ là thắc mắc bâng quơ.
“Anh không biết sao?” sự chú ý hiếm hoi của Lorenzo dường như đã tiếp thêm cho
Trình Đức Ân sức mạnh, anh ta vì thế mà tiếp tục huyên thuyên không dứt.
“Cách đây một năm, vào ngay đúng thời điểm Trần Ánh Minh đăng quang thì thình
lình xuất hiện tác phẩm văn học này. Ban đầu dĩ nhiên không ai liên hệ nỗi truyện
và người, song đến khi Phản Diện bắt đầu thu hút lượng độc giả khổng lồ, người
ta mới bất chợt nhận ra câu chuyện vốn được dựng nên dựa theo một câu chuyện có
thật xảy ra tại một trường đại học nào đó. Thân phận các nhân vật tuy được giấu
kín, hình ảnh và tên tuổi trên các diễn đàn và blog cũng bị xóa đi, nhưng cái
tên Việt Duệ – nơi khởi nguồn của câu chuyện – lại không tài nào đem ém nhẹm.
Vừa lúc Trần Ánh Minh cũng tình cờ trong một đoạn phỏng vấn có nhắc đến việc
hâm mộ nữ chính trong câu chuyện này vì tính cách khá giống nhau, lại cùng xuất
thân Việt Duệ. Dân mạng từ đó mà suy già đoán non, bắt gặp rất nhiều điểm tương
đồng giữa vị Hoa Hậu Á Châu và nhân vật Hồ Vân trong truyện, tự nhiên tạo thành
niềm tin cô gái trẻ này chính là vị tác giả thần bí kia.”
“Ánh Minh viết truyện?” Văn Thành suýt nữa đã sặc ra cà phê uống dở. “Cái con
bé đầu gỗ đó mà viết lách nỗi gì? Cũng may thi tốt nghiệp phần lớn là trắc
nghiệm, bằng không cũng chẳng đỗ nỗi.”
Bỏ ngoài tai lời châm biếm của Văn Thành, Nguyễn Ái thân bất giác chồm đến, hay
tay siết chặt ly cà phê đưa lên miệng, hình như là ngợ ra cái gì đó rồi…
“Vậy… Phản Diện này nói về cái gì?”
“À,” Trình Đức Ân nhún vai. “Đã mang tên ‘Phản Diện’ dĩ nhiên là nói về những
kẻ phản diện. Chuyện xoay quanh việc nhân vật nữ chính cướp đi nhân vật nam
chính từ một cô gái khác, con người này lại hoàn toàn trái ngược với lớp nhân
vật điển hình trong tiểu thuyết thiếu nữ thời nay. Lạ nỗi là nhân vật nam chính
cũng dần dần yêu lại nữ chính, vì thế tàn nhẫn bỏ rơi cả người bạn gái lâu năm
của mình. Tính tình tên đàn ông này lại trầm mặc quái gỡ, suốt ngày bày tỏ tình
cảm bằng những cách thức ngược ngạo nhất. Nói tóm lại một từ: biến thái.”
Nói đến đây thì cả Nguyễn Ái và Lorenzo cũng đều ho sặc.
Văn Thành, dĩ nhiên, bật cười híp mắt, cơ hồ muốn ngã ra khỏi ghế.
Tội nghiệp anh chàng Trình Đức Ân ngô nghê giương mắt nhìn quanh, vốn là chẳ
hiểu vấn đề kinh động gì đang diễn ra. Một tiểu thuyết tuổi teen lại có thể
khiến những con người trưởng thành này bức xúc đến vậy? Bản thân thầm tự hào
mình cũng lợi hại lắm, lần đầu tiên nghe nội dung truyện từ nhỏ em hoàn toàn
không gây ra phản ứng kích động nào.
Được nước làm tới, trong lòng muốn khiến người náo động, Đức Ân nhà ta thế là
tiếp tục oang oang phát biểu:
“Thật ra mà nói, cho dù được yêu thích thật, bản thân tôi lại thấy tác phẩm này
quái đản, không thực tế làm sao. Quái không phải ờ lời văn câu từ, mà là tuyến
nhân vật. Nam chính cực kỳ dị hợm, rõ ràng yêu người ta mà cứ thẳng tay hành
hạ, tính ghen tuông thì đến Hoạn Thư còn phải vái lạy. Cái tên này đặt vào bối
cảnh thời xưa thì được người cho là bá đạo si tình, chứ ở xã hội thời nay thì
chỉ có bốn chữ: bệnh hoạn biến thái!”
Mặt mày Lorenzo trắng bệch, đuôi mắt khẽ giật liên hồi, nhưng nhìn thế nào cũng
không ra bệnh hoạn lại hay biến thái a…
Văn Thành đập bàn cười vang. “Đúng, đúng, bệnh–hoạn–biến–thái. Quá chuẩn!”
“… Song vẫn chưa quái bằng nữ chính, ban đầu xuất hiện cử ngỡ oai phong lẫm
liệt, thuộc dạng nữ cường nhân thời đại; ai ngờ yêu rồi lại hóa ra ủy mị, chẳng
qua chỉ là một thanh bê tông ưa ngược đãi.”
“Bê–tông–ưa–ngược–đãi…? Lại càng chuẩn!” Văn Thành đến lúc này cười gập cả
người, tay không ngừng xoa xoa lên lưng một Nguyễn Ái miệng mồm há hốc.
Không nhìn thấy phản ứng của hai kẻ đối diện, Trình Đức Ân miệng thở dài ngán
ngẩm. “Vốn chỉ được mỗi nhân vật nam phụ, là bạn thân của nam và nữ chính, tính
tình vui vẻ cởi mở, lại cực kỳ nhạy bén, chi tiếc đến cuối phần một lại làm
người đọc thất vọng vô cùng…”
“Thất vọng? Vì sao?” ho khan chặn lại tràng cười, Văn Thành có hơi chột dạ.
Không lẽ vị tác giả huyền bí này biết cả nội bộ Võ Gia năm đó xảy ra chuyện gì?
Xem ra anh phải nghe theo vợ mình đọc quyển sách này mới được…
“Đúng vậy. Hóa ra anh ta yêu vai chính.”
“Eh? Hắn yêu con bé tên Hồ Vân đó?”
Văn Thành yêu Nguyễn Ái? Ai viết vậy trời?
“Không, không,” Đức Ân vội vã ra dấu phủ định, đoạn mỉm cười đầy ẩn ý.
“Là vai chính còn lại.”
Câu chuyện vốn chỉ có nam nữ vai chính.
Không phải nữ thì là…
(*o*)
Không hẹn mà cả Văn Thành và Nguyễn Ái đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng về
kẻ–mà–ai–cũng–biết–là–ai–rồi–đấy, đôi môi mỏng gợi cảm của anh chàng người Ý
lúc bấy giờ lại mím lại thành một đường khó chịu vô cùng.
“A!”
Nguyễn Ái tay đưa lên miệng, rõ ràng ra vẻ kiềm chế.
Nhưng khi trông thấy cảnh tượng hai gã đàn ông trước mặt mình mặt mày cứ như
mắc nghẹn đậu hũ, mắt lấp láy lườm qua liếc lại, không khí mờ mờ ám ám thì…
Thánh thần à!
Phật à!
Chúa ơi!
Không kiềm được nữa!
Văn Thành ơi là Văn Thành, đây gọi là… cười người phút trước, phút sau người
cười đấy ạ…!
Lần đầu tiên trông thấy ma nữ cười nghiêng cười ngửa, Trình Đức Ân ngày càng tự
tin hơn, trong lòng chỉ đơn thuần nghĩ cô nàng yêu thích khiếu kể chuyện của
mình, nào có đâu ngờ phía sau nó là cả một “thiên tình sử” lót dài như gạch
bếp…
Đang hưng phấn muốn tiếp nối bình phẩm, một giọng nam trấm thấp bỗng trỗi lên,
tuy không oang oang bề thế nhưng hiệu uy vô cùng. Bằng chứng là cá một Nguyễn
Ái đang bịt miệng nắc nẻ cũng phải nín bặt
“Vậy kết thúc ra sao?”
Xung quanh đột nhiên mang nặng chất chì.
Câu hỏi của Lorenzo rõ ràng đã phá tan bầu không khi vui nhộn, ngoài Trình Đức
Ân ra thì tâm trí ba kẻ còn lại đang cùng mang một gánh nặng nghi vấn. Kết thúc
câu chuyện của họ ư? Liệu nó có được như tiểu thuyết hay không…? Dưới ánh mắt
của một cá nhân cụ thể, họ nên có một kết cục như thế nào đây?
Hạnh phúc hay đau thương đến não lòng?
Bị dọa chết khiếp vì sự chuyển hướng của tình thế, đặc biệt là ánh mắt đột
nhiên trở sắc bén của gã đàn ông ngoại lai, Đức Ân lắp bắp phun ra vài từ. “Ơ…
phần cuối vẫn chưa ra, em tôi cũng chẳng kể gì hơn…”
Lắc đầu, Nguyễn Ái cảm thấy buồn cười ghê nơi – Đến cả trong thế giới mộng ảo
cũng phải chờ đợi…?
Mặt bàn chợt rung lên.
“Chết tiệt!”
Ngước lên thì thấy gương mặt phó tướng tối sầm, cả người dựng đứng cả lên. Bỡ
ngỡ vô cùng. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái trông thấy gã đàn ông vô lo này phản
ứng mạnh mẽ như vậy. Tò mò quá cỡ, cô đảo mắt dõi theo hướng nhìn của anh ta,
bắt gặp ngay một gương mặt nhu mì xinh xắn trên màn hình vô tuyến. Khi nụ cười
cô gái này nở rộ, đến cả Nguyễn Ái cũng thấy chạnh lòng, thì ra đây là thứ
người ta gọi là nét đẹp yếu mềm khiến người mong lao vào bảo vệ.
Chưa kịp mở miệng hỏi thì Trình Đức Ân tặng ngay cho cô đáp án. “Hà Ngọc Nghi!
Đúng là chết tiệt thật! Cứ ngỡ cô ta đã rút chân khỏi vai Hồ Vân. Ai ngờ đến
giờ phút này lại nhận lấy! Xem ra chị Kim Hoài sẽ bị đùn đẩy xuống vai nữ thứ
chính.”
“Hà Ngọc Nghi?” mắt cô tròn mở, có chút ấn tượng về cái tên, bởi nó liên quan
mật thiết đến Hoàng Thạc Hy. Song điều này cũng chẳng thể giải thích được tình
trạng kích động của Văn Thành hiện giờ. “Anh quen cô ta?”
“Không những là quen,” Văn Thành miệng nở một nụ cười gượng gạo, mắt vẫn còn
dán vào màn hình TV, hành động gấp gáp chuần bị rời khỏi. “Mà là rất quen.”
“Eh?”
“Nhóc đầu bếp, cậu cho tôi biết buổi phân vai này diễn ra ở đâu?”
“Ơ…” bị làm cho hết hồn trước sự vồn vã của gã đàn ông, Đức Ân quên khuấy cả
việc cảm thấy xúc phạm vì bị gọi bằng ‘nhóc’. “Nghe Kim Hoài nói thì là… Seoul…
Tôi không chắc là ở khách sạn nào…”
Chẳng thèm đợi anh chàng đầu bếp nói thêm một lời nào nữa, cũng chẳng để ma nữ
có cơ hội hỏi han, cái người trước giờ bình thản ôn hòa vội vàng phóng đi, tay
cầm điện thoại dọc đường không ngừng rủa xả, chẳng nhìn đâu ra phong thái ung
dung thường ngày nữa.
“Gì ấy nhỉ?” Nguyễn Ái nhíu mày.
Giọng nói đều đều của Lorenzo lúc bấy giờ mới vang lên, ánh mắt anh khi dõi
theo bóng dáng xa dần của Văn Thành đa mang đầy nghĩ ngợi.
“Vội vã lao đến bên cạnh một người đàn bà không cùng huyết thống với mình, một
là kẻ đó mang nợ sâu nặng, hai là người yêu thương nhất.
Chúc các bạn online vui vẻ !