Chap 6: CÓ NHỮNG THỨ GỌI LÀ NỖI ĐAU
Đang ngồi thơ thẩn ngắm mưa hè và hối tiếc vì kì thi đại học thất bại, cô khẽ giật mình khi nghe chuông điện thoại reo vang. Là Bích Trâm. Từ lúc thi xong tới giờ, đây là lần đầu tiên nó nhận được điện thoại của cô bạn thân này:
- Tao nghe nè nhỏ!
- Tâm ơi! Có kết quả thi đại học rồi!
- Có hồi nào? Kết quả sao?
- Hồi sáng! Tao với Hoàng mới đi coi nè. Tao với mày đều rớt hết. Năm nay ngoại thương lấy điểm cao quá!
- Bao nhiêu mà cao?
- 19. Mày mà gắng chút nữa là đậu rồi. Rồi giờ sao mày?
- Đợi điểm cao đẳng thôi chứ biết sao. Nếu không thì xét nguyện vọng 2 qua nhân văn. Tao nghe nói bên nhân văn lấy điểm thấp hơn á!
- Ừ để tao coi! Có gì tao alo mày!
- À quên! Còn mấy đứa kia thì sao?
- Hoàng đậu đại học công nghiệp, Tùng với Hải đậu bên nông lâm, anh Sơn thì đậu công an rồi. Cả nhóm chỉ có tao, mày và Phong là rớt á. Nản!
- Thôi kệ đi mày ơi. Có gì alo tao!
Cô cố trấn an Trâm nhưng lòng cô thì đau nhói, nếu nghe được tin này chắc chị Tuyền buồn lắm. Vừa cúp máy xong, cô gục ngay xuống nền gạch, 2 hàng nước mắt tuông tuông. Chị Tuyền đã đặt biết bao niềm tin vào cô vậy mà cô lại thế này. Không khí xung quanh như nặng trĩu đến cực độ. Cô cố vịn vào cái ghế sô-fa để đứng lên. Sơn đậu đại học rồi, cô là một đứa thất bại và nhục nhã, làm sao cô có thể đối mặt với Sơn. Cô lặng lẽ bước vào phòng một cách vô thức…
Hôm nay, khi về nhà, chị Tuyền không nói gì với cô. Chị đã biết mọi chuyện ở trường. Chị đưa cho cô tờ giấy báo điểm với con số 16.5 ở khu vực 1. Đó không phải là một số điểm thấp nhưng vì trường cô chọn quá cao nên mới như vậy. Lúc này chị nghẹn ngào:
- Thôi đừng buồn nữa! Rớt đại học thì học cao đẳng nếu không thì xét nguyện vọng 2. Chị thấy cưng học Anh văn tốt xét qua học biên phiên dịch sẽ có tương lai đâu thua gì ngoại thương.
Cô không nói gì chỉ biết gật đầu. Cô nghĩ chị sẽ mắng cho cô 1 trận như thế cô sẽ nhẹ nhõm hơn. Nào ngờ đâu chị lại dịu dàng như thế. Cô thấy mình thật có lỗi. Từ ngày ba mẹ mất tới giờ chị Tuyền lúc nào cũng lo lắng cho cô, vậy mà… Chỉ vì cô mà chị chẳng dám tìm đến hạnh phúc riêng cho mình. Năm nay nữa là chị đã 28 tuổi rồi, cái tuổi mà ít người con gái nào chưa phải lấy chồng. Chị vừa xinh đẹp lại dễ thương có khối gì người theo đuổi nhưng vì cô chị chẳng chấp nhận một ai. Cô cảm thấy mình là gánh nặng lớn lao của chị:
- Chị 2 ơi! Sao chị không chịu lấy chồng đi! Em thấy thầy Long tốt với chị lắm đó!
- Hôm nay cưng bị sao vậy? Chị chỉ lấy chồng khi nào cưng học xong đại học thôi!
- Tới đó chị già mất rồi! Ai mà chịu lấy?
Lời nói ngây thơ của cô làm chị hơi nhói. Chị sắp 28 tuổi, cái thời son trẻ cũng sắp qua đi. Mãi lo cho nó nên chị đã từ chối biết bao người. Chị quen với Long, người đồng nghiệp dạy toán cũng lâu rồi. Từ hồi những năm cùng ngồi trên ghế đại học, Long đã rất tốt với chị. Anh hứa sẽ chờ đến khi nào chị đồng ý làm vợ anh. Nhưng vì nghĩ đến cô nên chị không thể cho phép mình tìm đến hạnh phúc. Long quê ở thành phố nhưng vì chị anh đã chuyển công tác về đây. Chị thật sự có lỗi với anh. Rồi không hiểu sao chị ôm cô khóc nức nở:
- Cưng ngốc quá! Chị muốn lo cho cưng…
- Chị đừng lo cho en nữa, hãy tìm hạnh phúc của chị đi! Với số tiên còn lại trong ngân hàng của cha và mẹ thì em có dư khả năng học 4 năm đại học. Em sẽ về thành phố, nhà cửa giao lại cho cậu Út, dù sao cậu cũng tính về đây lâu rồi. Chị với thầy Long đám cưới xong chuyển công tác về thành phố rồi sẵn lâu lâu ghé thăm em luôn.
Chị Tuyền nhìn cô nghẹn ngào, đôi mắt giờ đây đã đẫm lệ…
Cái tin chị Tuyền sắp đám cưới lan nhanh khắp trường khiến cho ai cũng vui mừng. Cô và Bích Trâm cùng xét nguyện vọng 2 vào học biên phiên dịch ở đại học khoa học xã hội và nhân văn, bây giờ chỉ cần chờ kết quả là xong. Ừ cũng nhanh thật! Ngày mai Sơn phải khăn gói lên Thủ Đức nhập học rồi còn gì. Cả tuần nay cô thấy buồn Sơn thật. Anh có thể gọi điện thông báo cho tất cả mọi người rằng anh đậu đại học nhưng cô thì không. Ngay cả ăn mừng cũng không hề rủ cô. Chắc anh cảm thấy nhục nhã khi có một người bạn thi rớt như cô. Càng nghĩ cô càng thấy buồn…
Chiều tối, cô lặng lẽ ra bờ sông cũ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Hoàng hôn sao mà đẹp thế không biết. Ánh mặt trời tắt lịm chỉ còn ửng đỏ phía chân trời. Dòng sông nhẹ nhàng trôi trong không gian sâu lắng, có những áng lục bình trôi bập bềnh trên sóng nước. Cảnh vật đầy thơ mộng. Cô nhớ lần trước cô và Sơn đến đây cũng là lúc tâm trạng cô ngỗn ngang, da diết. Không gian và thời gian nơi đây như ngừng lại. Tiếng gió thổi vi vu đang tạo thành một bản nhạc du dương, huyền bí. Buổi hoàng hôn lắng động bên bờ sông êm đềm góp phần làm cho nổi cô đơn trỗi dậy. Rồi không hiểu tại sao nước mắt cô lại tuôn rơi, rơi lã chã…
“Tạm biệt mối tình đầu. Ta quên mi nhé…”
Chap 7: KHỞI ĐẦU MỚI
Đại học khoa học xã hội và nhân văn, ngôi trường mơ ước của biết bao người đang mở ra trước mắt cô. Cô chỉ biết đứng ngây người ra và thơ thẫn nhìn cánh cổng trường đầy rẫy sinh viên. Giờ đây cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn, lạc quan hơn. Cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở đây, sẽ thôi không nghĩ về Sơn nữa. Cô phì cười rồi bước nhanh đi tìm lớp học. Ngày đầu tiên đến lớp sao cô lại có một cảm giác lạ thế không biết? Nhưng eo ơi! “Sao tùm lum hết vậy nè! Lớp mình ở đâu vậy ta?” cô nghĩ thầm rồi dán mắt vào các phòng học. Cô hối tiếc bao nhiêu vì hôm qua Bích Trâm rủ đi kiếm phòng học mà cô lại không chịu đi. Giờ để quên điện thoại ở nhà sao mà liên lạc được.
- Ái!…
Cô giật mình khi nghe thấy tiếng la của một cậu con trai. Cô vội vàng quay lại thì thấy mặt anh chàng nhăn nhó vì gót giày 7 phân của cô đang đặt trên chân cậu. Cậu quát lên:
- Con gái gì mà đi đứng…
Mới định chửi như tát nước vào mặt cô gái bất cẩn thì cậu vô tình thấy một khuôn mặt khả ái đang nhăn mặt xin lỗi túi bụi:
- Cho tui xin lỗi bạn nha! Tui đâu cố ý đâu…
“Ái chà! Con gái nhà ai mà xinh thế không biết? Anh chàng thấy hơi ngại vì thái độ thiếu lịch sự của mình nên chỉ biết cười gượng gạo:
- Ừ hỏng có gì. Mình hơi vô lễ nhỉ! Mà bạn làm gì mà đi không nhìn đường gì hết vậy?
- Tại mình… mình… không biết phòng học ở đâu nên mình đang đi kiếm
Chàng trai cố nhịn cười, thì ra cô gái dễ thương kia là một học sinh mới. “Chắc nguyện vọng 2 đây mà!”.
- Bạn học ngành gì? Học phòng nào? Để tui dẫn đường cho. Mà bạn tên gì vậy?
- Mình tên là Băng Tâm học lớp Ngôn ngữ Anh…
Cô chưa kịp nói phòng thì anh ta nhanh nhẹn:
- À tui biết bạn học ở đâu rồi! Hồi nãy thấy mấy đứa lớp bạn đứng ở phòng D520. Đúng không?
- À đúng rồi. Tui đang kiếm phòng đó đó. Nó ở đâu vậy bạn?
- Ở tầng 5. Cái dãy phòng bên tay phải cổng trường á! Bạn vô thang máy bấm số 5 rồi kiếm là gặp à!
- Ừ tui biết rồi! Cảm ơn bạn nhiều nha!
Cô đi theo đường cậu ta chỉ, cuối cùng cũng thấy Bích Trâm. Cô vô cùng biết ơn cái anh chàng tốt bụng. Anh ta tên Dương học lớp du lịch lữ hành. Nghĩ cũng buồn cười thật! Cứ ngỡ là bị chửi một trận ai ngờ lại quen được thêm một người bạn mới. Đúng là cuộc đời…
Sáng thứ 7, một buổi sáng đẹp trời. Lớp cô được nghĩ. Mới vô học được có mấy tháng mà cô thấy mệt mỏi vô cùng. Chương trình học nặng ghê, giáo viên giảng bài toàn bằng tiếng Anh thật đáng sợ. Mặc dù cô rất thích tiếng Anh và cô học cũng tốt nhưng cô vẫn phải kêu trời. Lên đây học mới biết mình chẳng qua chỉ là một hạt cát giữa đại dương. Lớp cô ai học cũng tốt khiến cô thấy áp lực ghê. Biết vậy cô đã không đăng kí học nhiều chỉ đến vậy. Đang tưới lan ngoài ban công chợt cô nghe chuông điện thoại reo, cô lật đật chạy vào. “Số ai mà lạ thế?”
- Tâm nghe! Ai vậy?
- Dương nè! Sáng nay nghĩ học có đi đâu hong?
- Dương nào? Sao biết số điện thoại Tâm vậy?
- Dương lớp du lịch nè. Biết được mới hay chứ!
Trời thì ra là cái anh chàng đó! Từ ngày đầu tiên biết mặt tới giờ anh ta cứ theo kè kè hỏi xin số điện thoại mà cô đâu có cho làm gì.
- Bây giờ nói không?
- Thôi mà! Giỡn tí thôi! Dương xin từ bạn Tâm đó! Tính rủ Tâm đi cà phê. Dương mới phát hiện ra quán này hay lắm. Đi nghen!
- Thôi Tâm mệt lắm! Dương đi một mình đi! Cho Tâm xin lỗi nha!
- Mệt mà còn tưới lan nổi hén! Thay đồ đi! Dương chờ!
Cô bất ngờ và hổ thẹn vô cùng. Thì ra nãy giờ Dương đang ở trước cổng nhà cô. “Cái gã này như ma ám vậy trời! Sao biết mình ở đây mà kiếm?”. Nghĩ thế thôi nhưng cô cũng vào thay quần áo. Cô mặc cái đầm trắng thật xinh và duyên dáng. Khi cô bước xuống anh nhìn cô không chớp mắt.
CHAP 8: CHẤP NHẬN NỖI ĐAU
Anh chàng rẽ vào quán cà phê Ấn Tượng. Khung cảnh thật sự thoáng mát và thơ mộng với những chiếc xích đu, phía trên là một giàn hoa quỳnh anh nở vàng rộ cùng với những bông hoa ti-gôn hồng hồng tao nhã. Cô đi đến cái bàn góc trong cùng, ngồi trên xích đu nhìn ra bờ sông lộng gió. Thật hiếm có giữa một Sài Gòn tấp nập bon chen mà lại gặp một quán cà phê yên tĩnh thế này. Ngồi uống nước mà Dương cứ nhìn cô say đắm. Cô vô tình bắt gặp ánh mắt ấy khi khẽ lướt ngang khuôn mặt anh. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc biết anh cô dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô thấy anh cũng đẹp trai, mái tóc cắt tỉa hợp thời trang, nước da trắng, khuôn mặt non nhớt cộng thêm cách ăn mặc của anh cũng khiến cô nhận ra anh là một công tử con nhà giàu. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh lại ga-lăng và tốt với cô đến vậy. Rồi như phát hiện ra sự thiếu lịch sự của mình, cả anh và cô đều vội vàng quay về hướng khác. Bỗng! Một khuôn mặt quen thuộc khiến cô giật cả mình. Cái khuôn mặt mà cô đã cố quên nhưng lúc nào cũng hiện hữu trong đầu. Là Sơn và kế bên là một cô gái rất đẹp. Hai người tay trong tay bước vào quán khiến ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ sự đẹp đôi của họ. Cô thấy khóe mắt mình cay cay…
- Ái chà! Cái con Mỹ Dung này lại có bạn trai mới nữa rồi à!
Nghe Dương nói cô vội vàng quay lại hỏi:
- Dương biết bạn đó à? Trông họ đẹp đôi quá!
Miệng nói vậy mà thật ra cô đang tan nát cõi lòng.
- Ừ! Nó là em họ Dương. Nhìn cũng xinh, học cũng giỏi nên cả nhà ai cũng thương nó hết.
Cô bỗng cảm thấy nghẹn ngào rồi nuốt nước mắt vào tim. Hóa ra xưa nay cô chỉ là một con ngốc theo đuổi một tình yêu trong vô vọng. Mà nghĩ cũng phải, có là gì của nhau đâu mà người ta phải nghĩ tới cảm nhận của cô. Cô tự nhủ với lòng là sẽ không yêu ai nữa bởi chỉ vì Sơn mà cô đã khóc quá nhiều…
Về đến nhà, cô chạy vào phòng nằm ngã xuống giường và khóc nức nở. Cô thật không hiểu tại sao Sơn lại có thể thay đổi nhanh như thế. Ngày xưa anh đã nói yêu cô thế nào, anh làm cô hi vọng và chờ đợi biết bao lâu vậy mà giờ đây anh lại là người đẩy cô xuống địa ngục. Cô muốn quên đi tất cả mọi hình ảnh về anh nhưng tại sao lại không thể nào quên được.
Cả tuần nay đến lớp cô cứ ngồi thơ thẫn, bài vở chẳng đâu ra đâu khiến Bích Trâm vô cùng lo lắng. Gần tới thi rồi mà giờ cô cứ vậy thì chỉ có rớt mà thôi. Giờ ra chơi, nhỏ Trâm đi đâu chẳng biết, một mình cô ngồi thơ thẫn định lấy quyển sách trong ngăn bàn ra đọc thì điện thoại báo có tin nhắn mới:
- Don’t be like this. You lost your smile which was very nice. Try to overcome everything because you’re very wonderful. I really admire you. (Đừng như vậy nữa. Em đã tự đánh mất nụ cười rất đẹp của mình. Cố gắng lên và vượt qua mọi chuyện bởi vì em rất tuyệt. Anh rất tự hào về em.)
Dòng tin thật ngắn nhưng lại đầy ẩn ý nhưng đáng tiếc cô không biết là do ai gởi cho cô. Nó khiến cô thắc mắc:
- Who are you? Why do you care for me? (Anh là ai? Sao lại quan tâm đến em?)
- You don’t need to know who I am. Let’s do something right to make you never regret. I always stand side by side with you! (Em không cần biết anh là ai. Hãy làm những gì mà em không bao giờ phải hối tiếc. Anh sẽ luôn bên cạnh em!)
Đọc xong tin nhắn, cô thấy lòng mình nhẹ hẵn ra. Dù đó chỉ là những tin nhắn từ một người xa lạ nhưng nó giúp cô nhận ra rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều người quan tâm cô thì tại sao cô phải làm cho họ buồn và lo lắng cho cô. Nghĩ thế cô tự nhủ với bản thân mình “Tương lai là do mình quyết định. Không thể để tình cảm làm ảnh hưởng đến việc học. Cảm ơn bạn! My secret friend!”. Nghĩ là làm, vô học Bích Trâm phải giật thót cả mình khi thấy cô bạn thân đã thay đổi rõ rệt, trở nên hoạt bát và hăng hái hơn rất nhiều. Tuy Trâm không biết tại sao nhưng lại cảm thấy rất vui khi thấy nhỏ bạn thân đã lấy lại phong cách ngày nào…
Về đến nhà, Tâm lại nhận được tin nhắn từ số máy đó:
- I’m proud of you! Try your best! (Anh rất tự hào về em! Cố gắng hết mình em nhé!)
Một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng lại khiến cô vô cùng xúc động. Có lẽ lâu rồi không ai quan tâm đến cô nhiều như vậy. Cô nhanh tay trả lời với thái độ hết sức chân thành:
- Thanks! I’m sure you’re my classmate, but I can’t guess. Would you mind if I wanna make friend with you? (Cảm ơn anh! Em biết chắc chắn anh học cùng lớp với em nhưng em không thể đoán ra. Anh có phiền không nếu em muốn làm bạn anh?)
Gởi tin đi, lòng cô cảm thấy vô cùng hồi hợp. Nó làm cô nhớ lại lần đầu tiên cô nhắn tin cho Sơn. Lúc đó cô cũng vô cùng căng thẳng và hồi hợp chờ tin trả lời. Đúng là lúc đó ngốc thật!
- No. I’m very happy to be your friend! (Tất nhiên là không. Anh rất vui vì được làm bạn em!)
Thế là từ đó, cô có thêm một người bạn “secret” để nói chuyện bằng tiếng Anh. Trình độ Anh ngữ của người bạn này rất tốt. Nói chuyện với người đó, cô biết thêm được nhiều từ mới và cảm thấy có nhiều điều thú vị hơn. Nó giúp cô nguôi ngoai đi một phần niềm đau vì mối tình đầu tan vỡ. Tuy không biết người bạn ấy là ai nhưng cô có linh cảm đó là một người con trai, hơn nữa người đó còn đang ở rất gần cô, rất quan tâm cô nữa…
CHAP 9: CÒN ĐÓ MỘT NGƯỜI QUAN TÂM
Thời gian trôi qua thật nhanh, thế rồi kì thi học kì cũng đến. Các môn thi đối với cô không mấy là đáng lo ngại duy chỉ có môn Listening and Speaking (Nghe nói) là hơi gay cấn vì thầy giáo ra đề tài là thuyết trình nhóm hai người về chủ đề “Development of economy in intergration time” (Sự phát triển kinh tế trong thời kì hội nhập). Đề tài này thì không có để bàn tán vì nhóm nào cũng thế, nhưng cái đáng nói ở đây là cô xui xẻo khi bốc thăm và chung nhóm với Quốc, cái anh chàng tiếng Anh thì thuộc loại “very good” nhưng lại vô cùng lười biếng và không có tí gì gọi là tinh thần trách nhiệm hết. Anh ta nổi tiếng ăn chơi và có thể nói là cực kì đáng ghét theo nhận định của cô. Có lẽ đó là lí do mà mọi người trong lớp nhìn cô với ánh mắt thương hại và thông cảm. Cuối giờ nhỏ Trâm chọc cô bằng giọng điệu đắc ý:
- Đợt này trúng tủ rồi hén! Làm chung nhóm với Killer (sát thủ – là tên tiếng Anh của Quốc), hahaha….
Giọng cười giòn của Trâm làm cô thêm nóng máu. Còn có 4 ngày để chuẩn bị mà giờ lại thế này.
- Tao sắp xong rồi mà mày còn giỡn nữa. Mày thì sướng rồi! Được làm chung với lớp trưởng Bảo Khang, chỉ tội cho thân tao thôi…
Giọng cô thê thảm vô cùng nhưng lại bị cắt ngang bởi lời nói hóng hách của anh chàng sát thủ:
- Winter girl của lớp ta đây hả? Làm gì mà bi quan thế. Chiều nay làm bài nha!
- Biết rồi đồ talkative! Chiều nay làm ở nhà tui được không?
- Ok! 1 giờ!
- Ừ! Nhà tui ờ…
- Không cần! Biết ở đâu rồi! Chiều gặp…
Cái vẻ phách lối của hắn làm cô tức điên lên mà không hề suy nghĩ về câu nói của hắn. Cô chưa từng dẫn ai về nhà. Trường này ngoài Trâm và Dương ra thì có ai biết nhà cô đâu. Vậy mà hắn lại nói là biết mới ghê. Mà thôi kệ. Chiều nay mà không tới được cô sẽ có cơ hội chửi cho hắn một trận. Càng nghĩ cô càng đắc ý…
Sắp 1 giờ mà chẳng thấy Quốc đâu. Hồi sáng chưa kịp nói địa chỉ là đã tài lanh , giờ cô đâu có biết số điện thoại hắn đâu mà gọi. Chắc hôm nay làm biếng làm bài nên trốn đi chơi chứ gì… Đang mãi mê với những suy nghĩ không đâu bỗng có tiếng chuông cửa làm cô giật mình. Quốc tới! Mở của ra cô nói giọng trống không:
- Sao biết nhà hay vậy?
- Anh là Killer đó! Mà sao em nói chuyện với ai cũng dịu dàng trong khi em không nói được một câu ngọt ngào nào với anh vậy?
Quốc vừa nói bằng giọng ranh mãnh vừa dắt chiếc SH nặng nề vào sân. Cô gạt phắt:
- Thôi dẹp cái kiểu tán tỉnh đó đi! Tui đâu phải là những cô gái mê mẫn cái danh hiệu “ hot boy” của Killer đâu mà nói… vào nhà đi!
Mà hắn nói cũng đúng. Hắn được mệnh danh là “sát thủ tán gái” của trường mà chẳng lẽ lại không kiếm nỗi nhà cô sao. Dù hắn có đáng ghét thế nào thì cô cũng phải công nhận một điều là hắn rất giỏi. Làm việc chung nhóm với hắn cũng thú vị lắm chứ. Ít ra hôm nay hắn chịu tới đúng giờ là may lắm rồi.
- Hóa ra nhà em cũng rộng và đẹp quá nhỉ? Nhưng hình như em chỉ ở một mình thôi thì phải? Thôi để tối nay anh ở lại ngủ với em hén?
Hắn cười bằng cái giọng gian xảo khiến cô vô cùng bực bội:
- Vớ vẫn! Tập trung chuyên môn đi! Thứ sáu không có bài thuyết trình bây giờ.
- Trời! Còn tới ba ngày nữa mà lo gì. Anh mà chịu làm thì một ngày cũng xong. Thư giản chút đi cưng!
Cô cảm thấy ghét cái kiểu xưng hô “ kì cục kẹo” của hắn quá! Thiệt là chẳng coi ai ra gì cơ mà!
- Cha mẹ cưng đâu rồi?
- Mất rồi!
Cô trả lời bằng giọng cộc lốc.
- Mất hả? Sao mất?
Câu hỏi ấy như chọc sâu vào nỗi đau suốt mấy năm qua của cô. Cô cáo gắt:
- Tôi hại đó! Được chưa? Họ mất khi đi lấy bánh kem cho tôi lúc sinh nhật tôi. Mới 10 tuổi mà tôi đã hại chết cha mẹ mình đó! Được chưa? Vừa lòng chưa?
Thế là cô thấy khóe mặt mình cay cay, những giọt nước mặn nơi khóe mắt như sắp trào xuống đôi gò má xinh đẹp. Dù có cố gắng thế nào cô cũng không ngăn được nỗi đau trong lòng. Không khí như chùng xuống. Biết mình lỡ lời, hắn chợt đổi chủ đề ngay:
- Ngày mai mình làm bài ở nhà anh đi! Nếu không ba má anh lại nói là anh kiếm cớ đi chơi à!
- Ừ! Nhưng tui không biết nhà anh sao mà đi!
- Có gì đâu! Mai anh qua đón cưng là ok rồi!
- Mà cho tui số điện thoại để có gì còn biết đường mà kiếm…
Hắn đọc số điện thoại cho cô, lưu xong thì hai đứa lại tiếp tục làm bài thuyết trình. Mãi lo tập trung mà hai người quên cả thời gian. Đã 7 giờ còn gì. Những ánh đèn đường đã được bật tự khi nào, màn đêm đã bao phủ nhưng Sài Gòn vẫn tấp nập người và xe cộ qua lại. Cô bảo hắn:
- Ê! Tối rồi! Về đi mai làm tiếp!
Nghe cô nói, hắn nhìn lên đồng hồ trên tường và cười gian xảo:
- Ái chà! Mới 7 giờ mà trễ gì. Với anh thì 1, 2 giờ sáng là chuyện bình thường…
Sao mà càng lúc cô càng thấy hắn đáng ghét thế không biết. Cô hằng học:
- Vậy thì kệ mấy người! Có liên quan gì tới tui đâu. Vớ vẫn!
Hắn nhìn cô hồi lâu rồi tự nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ lùng. Có lẽ cô là người con gái đầu tiên đối xử lạnh lùng với hắn như thế. Rồi không hiểu sao hắn lại muốn rủ cô đi đâu đó để thay đổi cái bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm:
- Đi cà phê với anh nha cưng? ở nhà làm gì buồn lắm! Thay đồ đi anh đợi…
Vừa nói hắn vừa cúi xuống nhìn chầm chầm vào cái Vaio để save lại cái bài powerpoint khi nãy. Tuy cô rất ghét cái kiểu áp đặt của hắn nhưng cô cũng cảm thấy mật mỏi và muốn ra ngoài đi dạo:
- Không uống cà phê được hong? Tui chỉ muốn đi dạo vòng vòng thôi…
Hình như hơi bị bất ngờ với câu trả lời của cô nên hắn phải ngước mặt lên nhìn cô và ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Có lẽ hắn đã quen với nhiều cô gái. Ai cũng thích đua đòi, ăn chơi, thích ngồi xe SH đi vào các quán cà phê sang trọng chứ ai đời lại đòi đi dạo vòng vòng như cô. Mà thôi kệ vào vũ trường riết rồi cũng chán, lâu lâu đổi không khí vậy… nghĩ thế hắn tự cười thầm trong bụng. Lát sau, cô bước xuống câu thang với bộ đầm công chúa màu xanh ngọc thật duyên dáng và nữ tính làm hắn không khỏi ngỡ ngàng:
- Woaaaaaa ! hôm nay em đẹp quá!
- Sao thích chọc tui chửi hoài vậy? Muốn chọc gái thì kiếm người khác đi! Tui không có rãnh đâu mà chơi trò đó…
Cô vẫn không có chút gì là thay đổi, vẫn cọc cằn và ngang bướng với hắn. Nhưng chắc có lẽ cô chẳng thể nào ngờ chính vẻ lạnh lùng ấy đã làm cho hắn thấy vô cùng thú vị.
Cả hai người lặng lẽ đi bên nhau mà không ai nói với ai một lời. Trời đêm của Sài Gòn lúc nào cũng mang theo cái vị ồn ào và tấp nập. Cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua khiến cô cảm nhận được vẻ lạnh buốt của đêm. Nhìn bộ dạng công tử của hắn làm cô mắc cười quá. Vừa đi vừa thở hỗn hển nhưng anh chàng “hot boy” lại không hề than vãn dù chỉ là một lời. Mà cũng phải thôi, hắn toàn chạy xe tai ga nếu không thì ngồi xe có tài xế đưa đón nên có bao giờ đi bộ thế này đâu. Vẻ mặt bi hài của hắn làm cô thấy tội nghiệp nên đành rẽ vào công viên gần đó. Cô thấy lòng trống vắng lạ kì. Những đóa hoa sứ trắng đang rơi lã chã trên hàng ghế đá, mang theo cái hương thơm nhẹ dịu khiến tâm hồn con người được thư giãn và quên đi cái vẻ mệt mỏi vốn có. Sao hôm nay công viên vắng lặng quá! Mọi khi nơi này rất đông nhưng hôm nay chỉ có hai người giữa một không gian rộng lớn thế này. Cô nhìn Quốc giọng nhẹ nhàng:
- Quốc có bao giờ yêu ai chưa? Yêu thật lòng á!
- Sao? … yêu…
Câu hỏi của cô khiến hắn vô cùng lúng túng. “Yêu ai hả?”. Hắn được mệnh danh là “sát thủ tán gái” cơ mà. Hắn đã quen với không biết bao nhiêu là cô gái nhưng nghĩ lại thì thật là hổ thẹn. Hắn chưa từng biết cái gì gọi là yêu huống chi là yêu thật lòng. Nhà hắn vừa giàu có vừa uy tín, hắn lại đẹp trai và chịu chơi nên có thiếu gì cô gái xinh đẹp phải quỳ phục trước hắn, hi vọng hắn ngó tới. Nhưng với hắn, con gái chỉ như một món đồ chơi, chơi lâu rồi cũng chán, quen chưa bao lâu thì đá. Quen bạn gái với hắn họa chăng chỉ là một trò chơi chinh phục. Khi có ai mới nổi lên làm “hot girl” thì hắn tán để lên mặt với bạn bè. Chỉ có vậy thôi chứ yêu làm gì. Mãi hồi lâu hắn mới lấy lại được cái dũng khí nói thật lòng mình:
- Chưa!
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên. Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của cô. Hình như hiểu được cô đang nghĩ gì, hắn vội vàng giải thích:
- Chưa ai làm Quốc phải rung động hết. Đơn giản vì họ chỉ yêu tiền bạc và danh vọng của gia đình Quốc. Nếu một ngày Quốc trắng tay, thử hỏi những đứa con gái đua đòi, ăn chơi, suốt ngày chỉ biết vô bar hay những quán cà phê sang trọng kia có để ý gì tới Quốc. Quốc không cần một người bạn gái sành điệu, ham tiền hay máu mặt vì những cái đó Quốc chưa từng thiếu. Quốc chỉ cần một người con gái giản dị, có thể bên Quốc mỗi khi cô đơn, buồn chán và lạc lỏng nhất. Quan trọng hơn hết là yêu Quốc thật lòng và không nhìn vào tài sản nhà Quốc. Thế thôi…
Hắn nói rất nhiều nhưng không phải là không có lí. Đúng là nhà giàu quá cũng khổ. Biết khi nào mới tìm được tình yêu thật sự của mình. Đó là lần đầu tiên cô thấy hắn không phách lối. Tự nhiên cô thấy hắn dễ thương hơn rất nhiều. Hóa ra anh chàng “hot boy” lại cô đơn đến vậy. Cô thở dài an ủi:
- Ừ cũng khổ nhưng thôi Quốc đừng buồn nữa. Yêu cũng có được gì đâu. Chỉ tội chuốt khổ vào thân thôi. Tâm sẽ không yêu ai nữa hết! Vì tình yêu chỉ đem lại cho người ta nỗi buồn, thất vọng và những giọt nước mắt mà thôi!
Hắn nhìn cô bằng vẻ thông cảm và trìu mến. Hắn đã từng nghe người ta nói về mối tình đầu của cô. Chỉ vì một người con trai phản bội mà cô phải buồn bã và tuyệt vọng. Hắn thấy chua xót thay cô và coi thường cái thằng con trai ấy nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn có hơn gì thằng kia khi hắn đã từng làm tổn thương biết bao nhiêu cô gái. Và càng tồi tệ hơn khi lúc đầu hắn đã định sẽ cưa đỗ cô để ra oai với bạn bè. Nhưng giờ đây, hắn thấy mình thật hèn hạ và đáng ghét. Tiếp xúc nhiều với cô, hắn phát hiện ra cô thật đáng yêu và hắn thấy có một cảm giác thật kì lạ. Không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào nhưng hắn có thể khẳng định là hắn không hề muốn cô bị tổn thương, hắn rất muốn bảo vệ và quan tâm cô. Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Trước mặt cô, hắn cứ như một kẻ ngốc, không thể nào lấy cái vẻ hống hách vốn có ra đối xử với cô. Rồi không hiều sao hắn kéo cô vào lòng và an ủi:
- Đừng bi quan thế! Tại Tâm chưa tìm được người yêu Tâm thật lòng đó thôi. Bởi dù phía sau tình yêu là nước mắt đi nữa thì những giọt nước mắt cũng mang hai tâm trạng khác nhau mà…
Hơi bị bất ngờ trước hành động và lời nói của hắn nhưng cô lại không kịp phản ứng gì ngoài ngẫn người ra nhìn hắn, hắn khẽ bảo:
- Nước mắt của đau khổ và hạnh phúc đó! Muốn khóc thì khóc đi, đừng để trong lòng…
Cô lặng lẽ không nói gì và cũng không muốn đẩy hắn ra, chỉ lặng lẽ đưa cái ánh nhìn xa xăm về đường phố Sài Gòn, thật đông, thật đông…
CHAP 10: THÊM MỘT LẦN ĐAU
Hôm sau, đúng 1 giờ, cái nắng gay gắt hắt lên khiến mọi người ngán ngại ra đường. Thế mà hắn vẫn đến để chở cô tới nhà hắn làm bài thuyết trình. Nhà hắn to và đẹp ghê! Không gian thoáng mát khiến cô dễ chịu vô cùng. Nhưng khi thật sự bước vào thì cô mới thật sự ngỡ ngàng. Mọi người nhìn cô bằng cái ánh mắt sắt lạnh. Dù vậy cô vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên mà chào hỏi lễ phép. Đáp lại vẻ mặt rạng rỡ nhưng thật ra đang chứa đầy căng thẳng của cô là câu nói khinh khỉnh của mẹ Quốc:
- Ai vậy Quốc? Bạn gái mới à? Quen được mấy tháng đây?
- Mẹ! Sao mẹ lại….
Hắn chưa kịp nói gì thì cô đã nhanh chóng ngắt lời bằng những lời lẽ vô cùng kiên định nhưng lại không hề thiếu lễ phép:
- Có lẽ bác đã hiểu lầm. Con không phải là bạn gái của con trai bác! Chúng con chỉ đơn giản là bạn học cùng lớp. Hôm nay con đến nhà bác cũng không có ý gì ngoài việc làm bài tập nhóm. Nên con xin bác hãy tôn trọng con.
Nghe những lời nói sắc xảo ấy, không chỉ hắn và mẹ hắn mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô. Ba hắn đang ngồi làm việc với cái lap cũng không khỏi bất ngờ mà ngẫng mặt lên nhìn. Nhưng mẹ hắn vẫn không chịu bỏ cuộc:
- Thì bây giờ lấy danh là bạn học rồi từ từ tiếp cận con trai tôi. Tôi đâu lạ gì những đứa con gái không biết con cái nhà ai cố tình giả vờ ngây thơ nhưng lại luôn nhắm nhầm vào tài sản nhà người khác..
Nghe nói đến đây cô thực sự hết chịu nỗi. Dù cha mẹ mất sớm nhưng cô vẫn luôn nhớ những gì họ dạy dỗ, luôn cố gắng sống thật tốt để có thể ngẫng cao đầu và sống không hỗ thẹn với lương tâm. Nhưng hôm nay, lại có người coi thường nhân phẩm của cô. Cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Đặc biệt là khi có người đụng chạm đến cha mẹ cô. Cô cất giọng lạnh lùng:
- Con đã thật sự rất tôn trọng bác nhưng bác đã làm con cực kì thất vọng. Nhà con tuy không giàu có như nhà bác nhưng từ khi cha mẹ con qua đời, con chưa từng làm việc gì hỗ thẹn với lương tâm. Cha mẹ con cũng không làm gì có lỗi nên con không cho phép bác sĩ nhục cha mẹ con. Nếu giàu có, địa vị cao mà mở miệng ra là coi thường người khác thì thật không đáng tôn trọng. Tạm biệt hai bác, con về…
Nói rồi cô bỏ đi một mạch, bỏ lại sau lưng là vẻ mặt tức tối của mẹ hắn và sự kinh ngạc của ba hắn. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám nói với mẹ hắn những lời như vậy mà càng tệ hại hơn khi người đó chỉ là một con nhóc.
Hắn đuổi theo thì nhìn thấy cô vừa đi vừa khóc. Có lẽ những kí ức đau đớn ngày nào một lần nữa lại ùa về trong tâm trí khiến cô chua xót và tuyệt vọng. Có lẽ hắn biết rõ những gì mà cô phải chịu chịu đựng, vậy thì tại sao hắn lại đưa cô vào cái tình cảnh như thế này? Mà cũng đúng thôi! Nhà hắn giàu có và danh tiếng thế kia thì hắn sao có thể nghĩ tới cảm nhận của một người con gái bình thường như cô. Uổng công cô đã xem hắn ta là bạn. Uổng công cô đã cảm thông cho những cảm xúc bâng quơ của hắn. Càng nghĩ cô càng thấy hận bản thân mình. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại cứ trào ra trên mi mắt. Đời là thế, một khi không có quyền lực và địa vị thì sẽ bị người ta coi thường. Điều duy nhất có thể khiến mình ngẫng cao đầu đối diện với người khác là phải cố gắng sao cho bằng người khác. Phải trả lại tất cả những gì mà người ta đối xử với mình. Cô nghẹn ngào cười trong chua chát…
- Băng Tâm!…
Cô không thèm quay lại mặc cho hắn có gọi tên cô bao nhiêu lần. Hình như mọi sự thông cảm và tin tưởng mà cô dành cho hắn đã biến đi đâu hết, giờ chỉ còn lại lòng thù ghét, ít kỷ, nhỏ nhen. Dẫu biết rằng những lời nói vô tình đâm thẳng vào trái tim cô là do người đàn bà cai nghiệt kia thốt ra nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Bởi dù sao thì người đàn bà ấy cũng chính là mẹ hắn. Chuyện này không thể trách cô được.
Phone reo. Cô biết ngay là hắn nên không thèm lấy điện thoại ra mà nhanh tay tắt ngay. Thật sự là giờ đây cô không hề muốn nói gì với một người giàu có như hắn. Bởi cô không biết phài nói thế nào. Cô sợ cô sẽ không thể nào giữ được chút bình tĩnh cuối cùng. Điện thoại lại cứ reo không biết bao nhiêu lần mà cô vẫn không nghe. Hắn vẫn cứ lặng lẽ theo sau cô dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn. Hắn không dám lại gần cô vì sợ cô căm ghét hắn. Thế là một công tử như hắn phải chịu cảnh mồ hôi nhễ nhại dưới đường phố oi bức và đông nghẹt. Cô bắt taxi về nhà bỏ lại hắn một mình thẫn thờ giữa dòng người xe qua lại. Đây là lần đầu tiên hắn như thế này…
Về đến nhà, cô hoảng hồn khi nhìn vào điện thoại. 49 cuộc gọi nhỡ của hắn và… chính là số điện thoại ấy. Số máy lạ lùng luôn quan tâm và an ủi cô mỗi khi cô buồn. Dù không biết người đó là ai nhưng cô luôn có một niềm tin vô bờ với người đã giúp cô đứng lên trong đau đớn. Người thứ hai có thể khiến cô thay đổi. Những cuộc gọi ấy khiến cô thật sự bất ngờ vì đó giờ có khi nào người đó gọi cho cô. Không kịp nghĩ nhiều, cô bấm ngay nút gọi với số máy được lưu là “secret”.
- Tâm hả? Anh xin lỗi, em sao rồi? Những lời nói của mẹ anh…
Là hắn. Cô nghẹn ngào. Cuộc đời này thật sự quá bất công. Ai cũng muốn đem cô ra làm món đồ chơi, ai cũng muốn lừa dối cô. Giờ đây cô thật sự không biết mình có thể tin vào ai khi sự thật quá phủ phàng. Hắn nói rất nhiều nhưng cô cũng không còn tâm trạng để nghe nữa. Cuối cùng thì cô chỉ có thể thốt lên những lời đau đớn nhất:
- Đồ đểu cán! Tôi hận anh…
Thế rồi cô tắt máy. Tắt luôn cả nguồn điện thoại. Chắc hắn cố tình quan tâm cô là để chứng tỏ bản thân mình. Muốn biến cô thành mục tiêu tiếp theo rồi sau đó sẽ bỏ rơi cô như biết bao người con gái khác. Cô ghét lũ con trai trên đời này. Càng nghĩ nước mắt cô càng tuôn rơi… Giờ đây cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Cô đã quá chán với sự giả dối của thế giới này rồi. Mọi thứ đều quay lưng lại với cô. Cô quả là một con người thất bại toàn diện. Từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn chỉnh, bị tình yêu đầu đời lừa dối, bị người ta xem thường và giờ cả người bạn mà cô tin tưởng nhất lại chà đạp lên lòng tin và hi vọng của cô. Cuộc đời này có phải là quá bất công không? Tại sao ông trời lại có thể nhẫn tâm lấy của cô mọi thứ? Mệt mỏi, cô gục ngã thật rồi…
Hôm sau, mệt mỏi tỉnh giấc cô mới phát hiện rằng mình đang nằm dưới sàn nhà. Lạnh lẽo và cô đơn. Giờ cô mới ngỡ ngàng nhận ra rằng căn nhà này quá lớn cho sự hiện hữu nhỏ bé của mình. Muốn khóc thật to nhưng lại không còn nước mắt để khóc. Cô biết mình phải thật sự mạnh mẽ để đối mặt với thực tại vì chỉ có như vậy cô mới không bị ai xem thường. Cô phải cho người đàn bà đã khinh thường cô và cha mẹ cô phải thấy cô không phải là kẻ tầm thường để ai muốn nói gì thì nói. Nghĩ thế cô lặng lẽ mĩm cười một nụ cười chua chát, nó khác hẳn với sự vô tư và hồn nhiên vốn có.
Sau khi đã hoàn thành bữa ăn sáng, cô vẫn không quên công việc hằng ngày. Mở cửa ra đón lấy ánh nắng mặt trời từ ban công, cô muốn nhìn thấy những bông hoa tươi rạng rỡ của mình. Lan là loài hoa mà cô yêu thích nhất. Có lẽ vì nó mang một vẻ đẹp giản dị và lạnh lùng. Và rồi… một bóng dáng thoáng qua làm cô choáng ngợp. Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây, ngay trước cổng nhà cô với một bộ dạng hoàn toàn khác. Vẫn bộ quần áo hôm qua lúc đuổi theo cô, hóc hác và cô đơn. Lẽ nào hắn đã ở đây từ tối hôm qua… Thật khó tin khi thấy anh chàng hào hoa kia lại thảm hại đến thế này. Cô lặng người như không tin vào mắt mình nữa. Một chuyện tưởng như là không bao giờ xuất hiện đang ở ngay trước mắt. Chẳng lẽ cô đã trách lầm hắn sao? Hắn thật sự quan tâm tới cô sao?… “Không thể nào…” cô tự gạt ngay suy nghĩ của mình. Có lẽ hắn làm vậy chỉ là muốn lừa dối cô thôi. Cô sẽ không dễ dàng bị gạt thêm lần nữa. Nghĩ rồi cô vội đi xuống nhà. Cô đi thẳng ra cổng rồi nói với vẻ bất cần:
- Anh đang làm cái quái gì trước cửa nhà tôi thế hả?
Nhìn thấy cô hắn vui ra mặt, vội vàng giải thích:
- Anh xin lỗi vì tất cả! Anh biết là em sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh làm vậy hoàn toàn không có ý đồ gì xấu. Chẳng qua là vì anh rất thích em nhưng em lại rất ghét anh. Nhìn thấy em buồn anh đau lắm nhưng anh không thể làm gì cho em. Cho nên anh mới phải mượn danh nghĩa của người khác để quan tâm em…
- Đủ rồi! Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe! Một con người như anh mà cũng biết yêu thương và quan tâm người khác à! Anh muốn biến tôi thành con ngốc đến bao giờ hả?…
- Anh biết là em sẽ không tin nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Anh là một thằng con trai xấu xa trong mắt em và biết bao người khác nhưng em là người con gái duy nhất có thể làm anh xao xuyến…
- Buồn cười! Tôi không quan tâm anh nói thật lòng hay dối trá nhưng tôi đã không còn lòng tin ở tụi con trai. Hãy để tôi yên…
- Em có quyền từ chối anh nhưng em không thể bắt em ngừng quan tâm và lo lắng cho em…
- Anh…
- Chiều nay anh sẽ qua nhà em làm bài tập. Giờ em nghĩ ngơi đi! Anh không muốn bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng tới việc học của em. Anh về đây…
Nói rồi hắn bỏ về thật. Những lời hắn nói khiến cô thật sự ngỡ ngàng. Cô không biết tại sao mình lại có thể dễ dàng rung đông trước những lời nói của một người như hắn. Nhưng hắn nói không sai, cô không thể bỏ bê việc học vì một chuyện không đâu như vậy. Chỉ cần qua khỏi ngày mai là cô và hắn sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào. Vì thế cô phải cố gắng tập trung mà làm tốt nhiệm vụ của mình…
Chúc các bạn online vui vẻ !