Chap 18: Trò chơi bỉ ổi mới và câu trả lời của thần Cupid
- Vậy ra mày là kẻ đứng sau vụ lớp Toán? – Thằng Exdi vừa nhận ra kẻ đã làm nhục lớp mình liền một lần nữa sôi máu, xách 1 cái ghế lên.
Nhưng thằng Nodi sau khi bị chỉ trích thì đã có xu hướng thông minh bất ngờ, không cho Exdi làm càn nữa, ra hiệu cho lũ đàn em ngăn nó lại.
1 thằng lớp 11 có vẻ là máu mặt nhất trong đám âm hồn ngoài cửa kia tiến vào, vỗ vai thằng oắt con đó và cười hỉ hả:
- Xem ra Badboy sẽ sớm bị san bằng như lớp Toán thôi, há há! Toàn 1 lũ nai tơ!
Thế giới bây giờ sao toàn người hoang tưởng. Căn bệnh này lây truyền với tốc độ thật chóng mặt!
Đến nước này thằng Nodi không thể làm ngơ như đã từng làm hội-trưởng-hội-vô-dụng nữa, dù sao nó cũng là đại ca và có lòng tự cao rất vĩ đại.
- Muốn đấu thế nào? – Nó hỏi thằng oắt con với vẻ của đàn anh, vẫn theo phong cách nhanh gọn thường ngày.
Cả lũ Badboy cố kềm lại sự hiếu chiến, giương mắt lên hồi hộp ngó xem sẽ có trò gì xảy ra.
- Kiểu truyền thống thôi, solo! – Thằng nhóc nhún vai cười, có vẻ bắt đầu hứng thú với anh đại ca nhà ta rồi. Khoan, “hứng thú” theo nhiều nghĩa, càng đen tối càng tốt – Tan học chiều nay, tại sân bóng của trường!
- Tan học đói sặc máu rồi còn đánh cái giề? – Thằng Thuận làm bầm khi hình dung tới 2 tiết Văn sắp tới của “Siêu nhân trừ điểm”. Với nó, ngồi nướng qua 2 tiết Văn là không còn tí calo trong người, nó căm thù môn đó mà!
“Bốp!”, thằng Nodi bực quá nện cho nó 1 cái vào đầu, gắt lên: – Tao đánh chứ mày có đánh đâu mà lo?
Còn mấy thằng khối 11 kia thì phá ra cười vì độ điên bất ngờ của Badboy. Thật là vinh hạnh cho tình yêu đối với cái trại tâm thần của lớp Lý!
- Như tao đã nói…- Thằng oắt ngó cái đồng hồ Thụy Sĩ đắt tiền trên tay như muốn tiện thể show đẳng cấp, chậm rãi nói tiếp – Nếu thua, Badboy sẽ bị xóa sổ, ok?
Thằng Nodi nhíu mày, định đốp lại thì tôi đã nhanh mồm xuất ngôn trước:
- Ok con dê!
Ok quá đi chứ, nếu mà thằng Nodi thua thì cùng lắm là giải tán nhóm, sau đó lại thành lập lại nhóm khác và đổi tên là xong. Haha, thằng oắt con này ngu kinh hồn như con chồn, nó tưởng ai cũng trọng sĩ diện như bọn “danh môn chánh phái” ngày xưa sao? Xin lỗi đi, sống trong xã hội bây giwof là phải mặt dày, phải tỉnh như ruồi mới được! Ờ mà cũng nên nghĩ xem lấy tên gì cho hay, Badboy đổi thành “Tâm thần hội” nghe hợp hơn đấy, toàn lũ điên giai đoạn trung bình và cuối hết rồi…
Thằng Nodi biết tôi lại nghĩ ra được cái gì hay ho nên cũng ok theo, đoạn ra giá:
- Còn nếu bọn mày thua, bọn mày phải trả lại hình dạng lớp Toán như ban đầu và trả gấp đôi số thương tích mà đàn em tao chịu, ok?
Thằng này hiền quá, chỉ có thế thôi sao? Ít ra cũng phải bắt bọn đó làm trâu ngựa vài năm đã chứ! Nhưng cũng không cần lo, Badboy có thể ra điều kiện này hôm nay nhưng sang ngày mai nếu không thích có thể “nuốt” ngay. Đáng tiếc là mấy thằng ngu này không biết.
Tôi sai. Thằng oắt này không những biết mà còn rất sành sỏi, bằng chứng là nó phun ra 1 câu nghe có vẻ đầy tính đe dọa:
- Vụ này toàn khối 11 đều biết hết rồi và lát nữa cả trường cũng sẽ biết nên bọn mày đừng hòng nuốt lời!
Giỏi lắm, thằng nghiện này đã nghĩ chu đáo lắm rồi, nhưng sơ suất cơ bản của nó là đã đánh giá quá cao cục sĩ diện của Badboy. Thực ra, khi đối diện với kẻ thù, lũ “con hoang đàng” sẽ không tuân theo 1 quy luật nào hết, cho dù hôm nay có điểm chỉ kí tên thì đến lúc lật lọng cũng sẽ tỉnh bơ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chả biết cái gọi là lòng tự trọng của Badboy bỏ nhà đi bụi ở cái chốn quỷ tha ma bắt nào rồi.
- Yên tâm, bọn tao sẽ không nuốt lời đâu! – Thằng Nodi nở nụ cười méo xẹo, chắc là nó đang nhớ lại những lần nuốt lời trước đây của nhóm. Cứ mỗi lần như vậy, không ít tai tiếng ập lên cái đầu nó trong khi nó chăm chỉ học hành chả biết cái khỉ gì.
- Phải, không nuốt lời. – Tôi và thằng Exdi “2 tư tưởng lớn gặp nhau” cùng cười rất không trong sáng. Cái mặt tôi lúc này có nên đem so sánh với Bấc đại ca trong truyện của Jack London sau khi dụ dỗ đàn chó kéo xe làm càn không nhỉ?
- Tốt thôi! – Thằng oắt con liếc qua tôi 1 cái rồi lại cười bảo thằng Nodi – Vậy chúc may mắn nhé!
- CHo biết tên đi! Số điện thoại, yahoo, tài khoản Facebook càng tốt! – Thằng Thuận tò mò quá không chịu được bèn hỏi. Thằng này lại đến giờ phát bệnh rồi sao? Bây giờ là mấy giờ nhỉ? Phải xem đồng hồ để chẩn đoán liều lượng thuốc cho nó , tiện thể báo cho gia đình nó để chuẩn bị tinh thần trước thôi!
- Tên Saker, lớp 10 Sinh, ok? – Thằng oắt nói gọn rồi quay đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, quay lại, liệng mắt tới chỗ Madi, cười rất đểu – Chào người đẹp nhé!
Xong, nó bước ra ngoài và đi luôn, chả thèm cho thằng Thuận số điện thoại, bọn lớp 11 cũng phắn theo.
- Quen nhau? – Thằng Exdi không kìm được ngạc nhiên hỏi “người tình trong mộng”.
Cái em này sao mà ai cũng quen hết vậy? Cả mấy thằng nghiện mà nó cũng chơi được sao?
- Cũng không hẳn! – Madi hơi dè chừng, quay sang nói với cả bọn – Nhưng loại người đó đừng nên dây vào, chẳng được gì đâu!
- HIV hả? – Tôi nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Nhỡ đâu thằng đó cắn 1 phát thì đi tong cả tuổi thanh xuân!
Cả lũ nghe vậy thì tá hỏa. Cũng phải, thằng nhóc mới học lớp 10 mà nhiễm HIV vì nghiện thì ghê thật.
- Chắc không đâu. Nhưng tớ ghét thằng đó lắm! – Madi không có vẻ gì là đùa.
- HIV thì sao chứ? Bọn mình toàn dân si-đa hết mà lo giề? – Con Liên cười hềnh hệch bảo bọn kia. Nó là đứa con gái bình tĩnh nhất ở đây. Người ta thấy nguy hiểm thì chạy, còn nó thì hăng máu xông vào.
- Đúng rồi! – Tôi phì cười vì đã quen với cách nói của nó, quay sang bảo cả bọn – Đi theo tụi kia thôi!
Cơ bản là có 1 trò rất vui đang đợi…
- Để làm gì? – Thằng Hùng chột dạ. Cái thằng này mới nghe dọa là dân HIV mà đã đổ mồ hôi là sao? Tình yêu to lớn dối với em Nokia của nó đâu mất rồi?
- Để đòi lại điện thoại cho mày chứ giề? – Tôi dụ nó. Kể ra cái mục đích này cũng rất cao quý đấy chứ!
- Há há, phải đó Hùng! Con “dế” đó em người yêu xưa tặng mày còn gì! – Thằng Thuận bò ra cười như xem hài Hoài Linh -Vân Sơn xong, vỗ vai Hùng khuyến khích.
- Tình là phù du! Tao không đi đâu! – Thằng này nhìn hổ báo thế mà lại tỏ ra nhát gan. Không khéo phen này bị em bồ đập cho sặc cơm ra vì làm mất quà tặng, nghe bạo lực dã man, haha…
Tuy nhiên, nó vẫn phải đi vì không muốn vụt mất 1 trò vui. Bọn tôi chia làm rất nhiều nhóm bám theo lũ lớp 11. Có 2 lí do: Một: điều tra xem đối phương có bao nhiêu thằng để tiện đánh hội đồng, hai: phát huy tinh thần dân tộc, ngồi chờ đến giờ hẹn chi bằng chơi lén trước để lấy tinh thần!
Nhóm tôi có 5 thằng: tôi, Thuận, Cường, nhỏ My (xuất hiện ở chap tạt nước) và Exdi, mon men theo phía sau thằng Đạt, tức cái tay lớp 11 có máu mặt nhất trong phe của thằng oắt tên cái gì mà Saker đó. Nó đang đi cùng 3 thằng qua thư viện rồi ra sân bóng. Quái, bọn này định gài mìn hay làm gì trước thế, trông khả nghi lắm.
- Chơi lén vậy là không đẹp đâu! – Đang tò mò, rón rén chạy theo thì 1 giọng nói nhỏ vang lên phía sau bọn tôi.
- Ma! – Thằng Thuận vừa lẩm bẩm vừa quay lại nhìn. Đồ điên!
- Suỵt! – Thằng Exdi giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Là Madi vừa hù bọn tôi, con bé này có máu phim kinh dị, trinh thám hay sao mà xuất hiện lúc gay cấn thế không biết!
- Nép vào! – Tôi vội bảo cả bọn khi thấy thằng Đạt có dấu hiệu dừng lại. Không lẽ nó đã biết bị theo dõi?
Cả lũ 6 người nép vào phía sau cái khán đài cao lớn sát sân bóng.
- Auuuuuu… Giẫm chân tao mày??? – Tiếng thằng Thuận la oai oái. Trời ạ! Đúng là hôm nay nó quên uống thuốc hoặc uống nhầm thuốc hết hạn nên tinh thần hỗn loạn rồi, đau có tí mà cũng gào lên.
Nó có công rất lớn trong việc tố cáo bọn tôi, vì thằng Đạt và 3 tên đi cùng đã phát hiện ra cả lũ.
Và cuộc “nói chuyện” chính thức diễn ra ở 1 chỗ khuất sau khán đài, ít ai nhìn thấy. Càng tốt, đánh 4 thằng này xong cho tỉnh táo để còn vào gặp Thúy Kiều trong môn Văn. Chỉ tiếc là vào học rồi, kiểu gì sổ đầu bài cũng bị trừ điểm cho xem!
- Để thằng Đạt cho tao! – Thằng Exdi dù băng quấn đầy người nhưng vẫn hăng máu, bẻ tay răng rắc. Lần này đánh không nhầm hàng nên nó có quyết tâm rất cao.
- Thì lên! – NHỏ My cũng hào hứng không kém, bay lên trước.
Thằng Thuận và Cường cũng xông vào góp vui. Thế là 1 cuộc quần nhau tơi tả, khói bụi mù mịt giữa sân xảy ra, không quên mang lại những âm thanh êm tai. Ặc, bọn này không để cho tôi thằng nào sao? Thôi thì ngồi xem kịch vui cũng được vậy.
- Này! Cậu đang bị thương mà! – Madi thấy thằng Exdi lại đánh nhau nên kêu lên và định bay vào can nhưng tôi nhanh hơn, giữ tay nó lại:
- Yên nào! Nó không chết được đâu!
Nhưng dùng từ “chết” hơi kinh dị với 1 đứa con gái không biết đánh nhau là gì nên con bé càng hoảng, nó cố gỡ tay tôi ra, bức xúc:
- Bỏ tay ra! Tớ phải ngăn cậu ấy!
Có cảm giác như thằng Exdi là anh lính xông pha tiền tuyến, con bé này là vợ nó ở hậu phương thương chồng còn tôi là đế quốc chủ nghĩa gây ra chiến tranh chia lìa đôi uyên ương này ấy! Khốn kiếp! Tự dưng thấy mong cho thằng Exdi tử trận cho rồi, haha. Đáng tiếc là nó đang chiếm ưu thế, vừa cho thằng Đạt 1 chưởng như truyện Kim Dung.
- Nó thắng rồi kìa. Cậu xông vào mà ăn đạn lạc!
Madi nghe vậy thì thôi không làm loạn nữa, quay đầu nhìn về phía Exdi. Thằng Đạt lại vừa ăn 1 đòn vào bụng ngả ngửa và đang có xu hướng bò dậy. Exdi liền nhân cơ hội giẫm chân lên người thằng đó.
- Cảnh “nóng”, cấm trẻ em dưới 18 tuổi! – Tôi bịt mắt con bé lại không cho nhìn nữa. Cơ bản là cái “xác ướp Ai Cập” kia lúc điên lên cũng đáng sợ và tàn nhẫn không thua ai đâu. Thằng Đạt lại máu me tùm lum thế kia, chống chỉ định với đàn bà con nít.
Nhưng mà phải công nhận 1 điều, Madi có 1 sức hút ghê gớm, đứng gần nó không hiểu sao tôi thấy có cảm giác là lạ, nhất là khi 2 tay tôi đang bịt mắt nó như thế này.
- Làm gì thế? – Nó gỡ tay tôi ra – Tớ quen xem đánh nhau rồi!
Nhưng dường như vẫn không chấp nhận khi thấy bạn nó đi choảng nhau, nó lại quay sang lườm tôi, làm màn chử-i:
- Đồ BH! Sao cậu không ngăn Exdi hả? BẠn bè vậy sao?
Ngăn làm cái con khọm gì chứ? Lũ “con hoang đàng” sinh ra để đánh nhau, đánh nhau để say máu và say máu để vào hòm mà!
- Đừng có đổ lỗi cho tớ! Nó tự xông lên trước chứ! – Tôi làm ra vẻ vô can. Ờ mà cũng đúng thôi, tự nó làm thì tự nó chịu. Lớn rồi chứ có phải con nít đâu!
Con bé xem ra đuối lí rồi nhưng vẫn cãi cố:
- Tóm lại là do cậu! Đúng là BH! Haha…
- Tớ không thèm chấp với đàn bà! – Tôi kết luận rồi trèo lên khán đài ngồi xem “phim action” tiếp. Cãi nhau với 1 đứa cố chấp thật là hại não.
- Nhưng mà tớ luôn thắc mắc, tại sao con trai lại thích đánh nhau đến vậy? Được cái gì đâu? Gãy xương này, đau này, tốn tiền viện phí này… – Madi trèo lên theo, ngồi kể lể quan điểm cao quý của nó với vẻ không thể hiểu nổi.
Cái đó nếu không phải người trong cuộc mê bạo lực thì không thể hiểu được đâu, chưa kể đến cái lũ bạn nó toàn là thú hết, có thằng nào bình thường đâu?
- Cậu không hiểu đâu! – Tôi đáp xa xôi, trông cái vẻ nó băn khoăn của nó buồn cười chết được.
Điều nó thắc mắc đã được 1 lũ điên có nghệ thuật nâng cấp thành 1 bí ẩn rồi, kiểu giống như tại sao con gái lại thích để tóc dài, tại sao đàn ông lại khoái đàn bà, tại sao lũ nhóc mới lớn lại tò mò về phim 3X. Dừng ngay, cái đầu óc mình thật là đen tối!
- Có gì đáng cười đâu? – Nó quay sang, bắt gặp tia nhìn cùng nụ cười không được trong sáng cho lắm của tôi liền hỏi. Đôi mắt nâu của có có cái gì lôi cuốn khó tả cũng đang nhìn thẳng vào tôi. Có cảm giác muốn nhìn hoài đôi mắt đó mà không chán, ở lại luôn trong đó càng tốt. Haha, nghe sến kinh dị hơn cả mấy cái tiểu thuyết sáo mòn rẻ tiền của đám người thích mộng mơ nhảm nhí ấy! Quá tởm!
- Thật ra giữa Exdi và Nodi cậu chọn thằng nào vậy? – Không dưng tôi lại hỏi 1 câu cực kì liên quan. Haizz, công nhận mình hơi bị rảnh và vô duyên đây, quan tâm đến cái vụ theo đuổi sến súa của lu nhóc này. Hôm nay tôi bị lây bệnh điên của thằng Thuận rồi thì phải, nguy hiểm quá.
Madi khá bất ngờ vì câu hỏi đó, lúng túng quay mặt đi chỗ khác. Hờ hờ, phản ứng của mấy ẻm ngây thơ trong sáng là đây.
- Tớ chỉ hỏi cho biết thôi, dù sao 2 thằng đó cũng là bạn tốt của tớ mà. – Tôi bào chữa, nghe da gà nổi lên 1 lượt. Sến vô cùng tận. Nghe cứ như đang ca ngợi cái thứ tình bạn cao vời, to lớn khôn tả lắm ấy.
Tất nhiên là Madi tin, vì nhìn mặt tôi có vẻ thành tâm lắm. Nó hơi chần chừ, nhìn trời ngắm đất 1 hồi rồi mới nói:
- Đó cũng là chuyện làm tớ đau đầu đây! Tớ…thực ra tớ…- nó khổ sở hết sức nhưng rồi cũng trả lời nốt được – thực ra tớ rất quý mến 2 người đó nhưng tớ chỉ muốn làm trẻ con, chả muốn nghĩ tới cái gì hết. Nói cho sến hơn thì tớ không tin vào tình yêu, ok?
Quá hay! Đúng như con Liên kể với tôi, nó chỉ theo chủ nghĩa tôn thờ tình bạn…
- Làm người lớn thì có gì hay chứ? – Nó lại nói thêm, có vẻ suy tư lắm, mắt nhìn xa xăm và hơi buồn – Tốt nhất nên làm 1 đứa con nít để thoải mái vui chơi với bạn bè.
Chap 19: Nơi nào cho những nỗi sợ – Miền đất bạo lực
Mỗi con người sinh ra đều gắn với một nỗi sợ, có lẽ vậy. Lũ bạn tôi nhìn hầm hố thế nhưng lại là những thằng sợ đủ thứ điên rồ và nhảm nhí. Thằng Nodi sợ ông bà già biết chuyện “giang hồ” nó làm cùng chúng tôi, con Liên sợ bị bạn bè bỏ rơi, thằng Thuận sợ bị trầm cảm (nếu chẳng may nó hết điên), thằng Hùng sợ chó cắn, thằng Exdi sợ bị bồ đá, thằng Cường sợ bố già xách dao rượt… Và hôm nay, tôi lại biết thêm 1 nỗi sợ rất vớ vẩn nữa: nỗi sợ lớn lên của Madi.
Tôi đọc được điều đó qua thái độ của nó tuy nó không nói thẳng ra. Lớn lên là 1 điều hiển nhiên đối với cuộc sống con người, có gì đáng phải sợ chứ? Đúng là rảnh quá hóa khùng!
- Làm người lớn hết được đi chơi suốt ngày chứ gì? – Tôi hỏi nó, đoán là nó ham chơi quá nên sợ sau này không biết làm sao. Nhưng mà cũng phải nghĩ lại, làm người lớn đúng là thiệt thòi, không được đánh nhau nữa, không được nghĩ ra mấy trò bỉ ổi trẻ trâu nữa, không được cười sặc sụa nhạo báng nhau như mấy thằng điên ngoài đường nữa, kể cũng tiếc thật.
- Đúng rồi. – Nó gật đầu, cười nhạt rồi nói như thể ta đây đã suy nghĩ chín chắn lắm – Làm trẻ con thì tốt hơn. Nhưng đối với trẻ con chỉ có tình bạn là bền vững, thế nên tớ không biết phải làm thế nào để từ chối 2 người đó.
Xong phim. 2 anh thiêu thân siêu pro của Badboy sao lại ra nông nổi này? Đi thích 1 đứa “trọng bạn khinh sắc” đến nỗi đấu đá lẫn nhau và giờ thì chuẩn bị tan nát con tim rồi.
- Thì nói thẳng ra suy nghĩ của cậu chứ sao nữa? – Tôi tuy thấy buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt đúng chất của 1 người nghe tin bạn mình bị thất tình, khuyên nó “chân thành” – Xử lý nhanh gọn nếu không muốn bị hiểu nhầm!
- Là cậu bảo tớ làm đấy nhé! Nếu có chuyện gì xảy ra cậu đi mà dọn hậu quả, tớ vô can! – Nó cười ranh mãnh, lại thêm 1 lần nữa đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Đúng là lòng dạ đàn bà rất khó lường.
- Được thôi, cùng lắm chỉ tốn vài nghìn! – Tôi đồng ý tỉnh bơ.
- Vài nghìn? – Nó chột dạ hỏi lại.
- Mua nhang thắp lên mồ bọn nó.
Chứ sao nữa? 2 anh chàng nhà ta sẽ đi “nhảy cầu kinh hoàng” nếu có cơ hội khi trái tim đã vỡ làm ngàn mảnh, haha…
Con bé cười khổ sở, lắc đầu kết luận:
- Đúng là dân máu lạnh! – rồi nó nháy mắt, đổi thái độ gian tà – Tiện thể thay tớ thắp vài nén nhang luôn nhá!
Thế đấy! Cái này gọi là cười trên nỗi đau của bạn bè.
Nhưng đùa cợt thế thôi chứ có những suy nghĩ mà người ta không thể nói ra được, chỉ có thể giữ cho riêng mình. Madi phần nào giống con Liên, có 1 nỗi sợ là mất bạn bè…
Và giờ thì thằng Exdi, Thuận, Cường, nhỏ My đã thực hiện xong nhiệm vụ, đập tay nhau ăn mừng. Riêng Madi vẫn giữ nguyên lập trường yêu hòa bình và ghét đánh nhau của nó, nguýt dài thằng Exdi 1 cái rồi cho tay vào túi, bỏ đi với dáng vẻ như dân bất cần đời chính hiệu.
- Trời ạ! Lại giận nữa rồi! – Thằng Exdi vò đầu bứt tóc nhìn theo.
Giận theo cái kiểu trẻ con này á? Kì cục!
- Đuổi theo đê! – Nhỏ My huých tay Exdi đề nghị nhưng cái mặt thì cười như thể sung sướng lắm.
- Không cần đâu! Madi chỉ tỏ ra thế thôi chứ giận nhanh mà quên cũng nhanh. – Thằng đó lải nhải như ta đây tâm lý lắm.
Phải rồi, chỉ đáng tiếc là tim nó làm bằng sắt Exdi ạ, nó chỉ tôn thờ cái tình bạn chết giẫm nào đó. Nếu có thích ai thì thằng đó cũng không phải mày, mà là X-pít, dù nó nói là chỉ muốn làm trẻ con mãi thôi, ok?
…
Trễ đến 20 phút tính từ lúc chuông reo vào học. Kiểu này mà “vác xác” vào lớp thì thể nào cũng bị “siêu nhân trừ điểm”, tức cô giáo dạy Văn yêu quý của lớp mời ra ngoài tham quan trường nên thay vì về học 2 tiết cuối như bọn kia, tôi với thằng Thuận mò vào thư viện nói chuyện nhảm.
“Giải quyết được 35 thằng tất cả. Số đẹp mày nhỉ ^^”, tin nhắn của con Liên nhảy vào máy tôi.
Liền sau đó là “báo cáo” của thằng Nam: “Bọn nó trên 50 mạng, toàn học 11, chỉ có thằng Saker học lớp 10, kinh dị @@”.
- Hố hố…Vậy là bọn nó chỉ còn mười mấy thằng “nguyên vẹn”, cú này thắng chắc! – Thằng Thuận vừa ngó qua 2 cái tin nhắn tôi đưa cho xem thì vỗ đùi cười hềnh hệch.
- Ừ, quá phê! – Tôi cười theo.
Nhưng chưa cười được bao lâu thì tin nhắn của thằng Nodi bay tới: “Kiểm tra 15 phút Văn đột xuất mày ơi! Cho mày chết, chết mày chưa, cho mày chừa!”
Thằng khốn. Đời cũng khốn nốt. Sao lại kiểm tra giờ đó chứ?
Nhưng mà thằng này láo, nếu không có tôi cho nó nhìn bài thì môn Văn nó chỉ có rơi tự do, thành ra nó không thể ba hoa chích chòe như thế này được.
“Tao mà chết thì đời mày cũng hết”, tôi nhắn lại, xong nhìn ngó xung quanh xem có gì chơi không.
Cái thư viện trường tôi rất rộng, bàn ghế nhiều, sạch sẽ và thoáng mát, sách thì phong phú thôi rồi, từ sách tham khảo các môn học cho tới truyện dày kiểu Dan Brown. Nhưng không đem thẻ theo thì không mượn được sách nên 2 thằng đành ngồi…ngắm gái mặc dù giờ này hơi vắng người.
- Y dược điểm chuẩn 24 rồi! – Thằng Thuận vừa ngó đăm đăm vào cái điện thoại vừa bảo tôi. Chậc, thằng này lại giở cái điệp khúc về con đường Đại học trong tương lai đây mà. – Thi với tao Assa!
Thằng này mới học có lớp 10 mà ngày nào cũng lên mạng tra cứu thông tin tuyển sinh Đại học rồi ngồi cày Toán, Lý, Hóa, Sinh như thể sĩ tử không bằng. Nó bảo 4 môn đó với nó vừa là vợ vừa là người yêu, lỡn mợn gớm!
- Mày rủ tao đi mổ lợn nghe hay hơn đó, tưởng làm bác sĩ dễ lắm hở?
Nói thế thôi chứ cỡ nó thì thi khối A hoặc B trường nào mà chả đậu. Điều nó nên lo là cái bệnh điên của nó kìa, có khi học 3 năm giỏi như rồng mà vào phòng thi nổi cơn điên nhảy tưng tưng thì xong đời.
Nhưng nó là thằng nghĩ thấu đâo nhất trong lũ bạn của tôi, biết lo lắng cho tương lai trong khi vẫn sống thoải mái với hiện tại.
Tôi vừa nghĩ tốt cho nó xong thì nó phang 1 câu sến rền như tri kỉ gặp nhau dốc bầu tâm sự không bằng:
- Mày có nghĩ 1 ngày nào đó Badboy sẽ tan rã không?
Ai biết? Chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Nhỡ đâu 1 ngày đẹp trời Badboy sẽ trở thành “Tâm thần hội” hay “Biến thái hội” gì gì đó, hoặc mắc H5N1 chết lâm sàng cả lũ thì sao?
- Có. Đến lúc tóc bạc lưng còng rồi làm sao đánh nhau được nữa mà không tan rã, haha… – Tôi trả lời theo kiểu phó mặc cho thời gian. Tự dưng thấy buồn cười khi nghĩ đến viễn cảnh mấy ông già lụ khụ đi không vững mà xách gậy choảng nhau ầm ầm giữa đường giưã phố. Chết thật, đầu óc mình ngày càng có vấn đề, phải tránh xa thằng điên này gấp!
- Nói cũng phải! – Thằng Thuận thôi không nhòm cái điện thoại nữa mà ném mắt tới chỗ mấy chồng sách cao ngất trên giá, khẳng định 1 câu chắc chắn – Nhưng từ bây giờ cho đến khi thi đại học, tao sẽ không để cho Badboy tan rã đâu!
- Chỉ sợ chưa đến lúc đó mày đã bị hốt vào nhà thương điên rồi!
…
Giờ tan học vừa điểm là bọn học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, chạy nháo nhào đi học thêm hoặc về nhà lấp cho đầy khoảng trống trong dạ dày vì như thằng Thuận đã nói là “đói sặc máu”, riêng Badboy, bọn đối thủ và những phần tử cuồng bạo lực thì kéo nhau ra sân bóng.
Sân bóng trường tôi nằm cách thư viện 1 dãy nhà kho, nhìn rất đã mắt với không gian rộng lớn và bãi cỏ xanh mướt, là địa điểm lý tưởng cho “sự ngiệp phụt bon (football)” huyền thoại của cả 3 khối và mấy thầy cô yêu thể thao, cũng là nơi dành cho giờ học Thể dục và Quốc phòng. Mỗi tội cho thằng nào đến muộn là bị phạt chạy vài vòng xong mệt le lưỡi thiếu điều cạp đất luôn…
Cạnh đó là 1 cái sân bóng rổ nằm sát thư viện, rồi đến nhà thi đấu – nơi học Thể dục nếu trời mưa, cho nên quên chuyện chuồn giờ đi nếu không muốn bị trừ điểm.
- Bọn mày đã làm ra cái trò gì đây?
Đó là câu hỏi chứa đầy sự ngạc nhiên xen lẫn ngộ ra chân lý của thằng Saker, tức oắt con, khi nhìn thấy 35 trong tổng số trên 50 thành viên của bọn nó bị ăn đòn tơi tả chỉ thiếu nước lăn vào băng ca.
- Bọn tao có biết gì đâu! – Thằng Exdi cười ngây thơ trong sáng chối bay chối biến những gì đã làm.
- Phải rồi! – Thằng Thuận tiếp tục giải thích bằng ý niệm tuyệt đối của nó – Như tao đã nói, học xong 5 tiết là đói sặc máu rồi, làm sao uýnh bọn này thành ra thế được?
Thằng Hùng thì cười sung sướng như trẻ thơ, giơ cho tôi xem cái Nokia thân yêu ngày nào nó vừa đòi lại được, cũng tài thật.
Lũ khán giả đã quá quen với mấy trò bỉ ổi của bọn tôi nên đứng cười chờ đợi, có cả em Phương hôm nào trong số đó. Và hôm nay tụi Ladykiller cũng có nhã hứng ra xem kịch hay, Madi cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên thằng oắt con kia vẫn không hề tỏ ra 1 gram sợ hãi hay tức giận nào. Nó ung dung vứt điếu thuốc xuống, dập tắt như thường làm rồi cười cợt:
- Sao hả? Solo chứ?
Lần này nó không bị lé nữa, nhìn đúng đối tượng là anh Nodi học sinh gương mẫu nhất nhà, cái này gọi là bệnh mãn tính không cần chữa cũng khỏi. Thật là khó mà bắt kịp sự phát triển của ngành y học!
- Tất nhiên rồi! – Thằng Nodi nhún vai nói gọn, đưa cái cặp cho con Liên cầm rồi bước ra đối diện với đối thủ. Nhưng nó đâu biết là đã giao trứng cho ác!
- Mày mà thua là tao ăn cướp hết tiền trong này luôn! – Con Liên giơ cái cặp đó lên, lầm bầm sau lưng thằng đại ca, cái mặt gian phải biết.
- Mơ đi! 5 xu chó cạp cũng không có trong đó đâu mày! – Thằng Thuận cười hô hố dìm hàng đại ca.
- Đúng đó! Đem tiền cho gái hết rồi còn đâu! – Cường chêm vào.
Đúng là 1 lũ theo gương đại ca đâm sau lưng…đại ca.
- Im! – Thằng Nam gắt lên, giơ nắm đấm dọa bọn đó.
- Há há há… – Lũ “con hoang đàng” lại phá lên cười như những lần trốn trại trước đây.
Nhưng cuộc chiến hôm nay không đơn giản 1 chút nào. Thằng oắt con tuy mắc nhiều chứng bệnh y học bó cả chân tay nhưng lại là 1 thằng bản lĩnh, điều khiển được cả 1 lũ lớp 11 khối trên mà, thế nên anh đại ca chúng ta đã gặp khó khăn.
5 phút đã trôi qua kể từ lúc cuộc đánh solo bắt đầu nhưng vẫn chưa phân được đẳng cấp. Thằng Nodi né được 1 cú đấm Boxing của thằng Saker thì đòn karatedo của Nodi nhắm vào vùng bụng đối phương cũng hụt. “Bốp! Binh!…”, 2 thằng thay phiên nhau lãnh đòn của đối phương, ăn miếng trả miếng hay còn gọi là “tiền trao cháo múc”, nhưng “cháo” ở đây không phải cháo bình thường mà là cháo “hành”, ăn vào rụng răng như chơi.
Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều sắp chết rọi xuống trên 2 thằng đang hăng say quần nhau giữa sự thích thú theo dõi của lũ người không bình thường, khắc họa nên mảng màu cuộc sống bạo lực đằng sau vẻ hồn nhiên của tuổi học trò, nơi thầy cô và cha mẹ chúng ít ai biết đến. Gió thổi về từ 1 cõi thiên thai nào đó xoa dịu cảm giác căng thẳng và những nhịp thở dồn dập của 2 thí sinh trên võ đài, đồng thời phần nào làm bọn khán giả nổi da gà da vịt.
Đã 15 phút đi tong.
Có vẻ như 2 thằng này đã thấm mệt, mồ hôi mẹ mồ hôi con mồ hôi cháu chắt chút chít thi nhau chảy tong tong. Bọn nó thở phì phèo như ngày mai là tuyệt chủng khí oxi. Bây giờ không còn là phân ai mạnh hơn ai nữa mà là ai dai sức hơn. Đám đàn em thì vẫn cổ vũ cuồng nhiệt trong im lặng (không im lặng giám thị ra “hốt” mà chết à?).
- Mày nghĩ giữa 1 thằng học sinh thanh lịch và 1 thằng nghiện ai lì đòn hơn ai? – Tôi hỏi thằng Exdi đang đứng bên cạnh, không biết nó nghĩ gì mà mùi sát khí nồng nặc thế kia. Tất nhiên là sát khí dành cho tay đại ca rồi.
Nó đang say sưa theo dõi trận đấu nhưng vẫn nghe rõ câu hỏi, quay snag nhìn tôi cười man dại không thành tiếng:
- Mày biết rõ điều đó mà!
Thằng này học cách nói nguy hiểm từ ai thế? Kiểu giống cái tay Godi già dặn kia quá, đúng là bị nhiễm rồi. Mà nhắc tới tay Godi X-pít khốn kiếp kia, tôi lại ném ánh nhìn sang chỗ Madi và thấy nó cũng đang chống mắt lên xem “action phim”, tai đeo phone nghe nhạc như muốn thêm phần kịch tính.
Quay lại với trận đấu, 2 thằng điên kia vẫn đang ra sức tung đòn hạ đối phương nhưng thế trận chưa ngả về ai. Có lẽ thằng Nodi đa quá xem thường oắt con, không chuẩn bị trước để lúc vào cuộc rồi mới trắng mắt ra. Nó sẽ thua nếu tôi đoán không sai. Chó nhà đương nhiên chơi không lại sói hoang, đó là bài học thực tế, dù chó nhà có được huấn luyện bài bản.
- Ê, đến lúc rồi đấy! – Tôi khều mấy tay đầu sỏ trong Badboy, nói gọn nhưng vẫn rất khoái trá.
- Lúc gì chứ? Đang hay…- Con Liên mơ màng nói, mắt vẫn tràn đầy hình ảnh cuộc chiến kia. Đúng là dân cuồng bạo lực không dứt ra được!
“Bốp!”
Phải đánh vào đầu nó mới tỉnh ra, thần kinh có vấn đề mà.
Và một màn xử hội đồng đã xảy ra trước mắt lũ khán giả. Mặc kệ sự bàng hoàng của tụi kia, bè lũ Badboy xông lên tiếp ứng cho đại ca. Phe thằng oắt biết là bị chơi đểu nhưng không còn đường khác cũng phải xông vào. ĐÁng tiếc là trứng chọi với đá thì chẳng khác nào thắng bằng niềm tin. Dòng thác lũ mang tên “bầy sói hoang đàng” mới quét qua một lượt mà đã cuốn bay hết những kẻ đối đầu.
- Giờ tới phiên mày! – 1 thằng trong Badboy cười bảo oắt con, kẻ còn sót lại sau cuộc hỗn chiến.
Trong khi tay Saker phớt đời chuẩn bị tới giờ hành quyết thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.
- Dừng lại ở đây được rồi! – Giọng nói đầy đểu giả của thằng Godi vang lên và nó bước vào chắn trước mặt thằng nhóc, mỉm cười theo style người lớn.
Ladykiller vào cuộc sao? Cái này lạ, vì lí do gì chứ? Thằng này có máu anh hùng rơm hay bỗng dưng đổi khẩu vị, thấy “em” Saker mặt baby dễ xương nên “kết” rồi?
Chap 20: “So I’m your heartbreaker… You love your heartbreaker”
1 ngày sắp tàn…
Chút nắng chiều còn sót lại cố bấu víu đất trời như thể 1 đứa trẻ con không muốn bỏ lại màn phim gay cấn đang chiếu dở, từng vệt hờ hững thả mình xuống khoảng sân bóng đang hứng chịu 1 màn mưa lá gầy guộc, khô khốc. Sự im lặng màu xanh bao trùm không gian, nhặt những toan tính mưu mô ném thẳng vào cái góc tối có thừa cỡ lớn trong đầu lũ nhóc ham muốn khích bác nhau, vùi dập nhau mà không cần biết mục đích là gì…
Cuộc so tài vô nghĩa của những kẻ vô nghĩa không kém vẫn chưa đến hồi kết…
Sự chen ngang của thằng Godi chết tiệt kia đã làm BadBoy và lũ khán giả ngạc nhiên lắm lắm, im lặng chĩa ánh mắt về phía nó chờ đợi 1 lí do.
- Mày chai mặt với con gái rồi nên chuyển sang thích thằng nhóc này hả? – Tôi hỏi nó, xé vụn cái mớ im lặng có tác dụng gây lãng phí thời gian nãy giờ. Không chém tầm bậy đâu, vì tôi nhận thấy ánh mắt của thằng oắt con khi nhìn về tay X-pít này có gì đó không bình thường, chính xác là nó mất đi cái sự phớt đời lúc nãy. Có khi nào 2 thằng này có “chấm 3 chấm” với nhau không?
- Chuẩn luôn! – Thằng Thuận “bấm nút like” bằng niềm tin ngay, cứ như thể ngày mai là 2 anh chàng này dắt nhau lên xe hoa rồi không bằng.
- Im đi! – Thằng nhóc Saker bình thản bảo bọn tôi, ánh mắt đã trở về trạng thái ban đầu.
Thằng Godi tất nhiên cũng chả bị tác động gì, chỉ vỗ vai thằng nhóc, nói nhạt:
- Nhận thua đi! Mày chưa hiểu hết về tụi BadBoy đâu.
Thằng này muốn cái gì vậy, không dưng phán 1 câu sến rền? Thua rồi chứ còn nhận cái giề nữa, tưởng bọn tôi cần lắm à?
- Thua sao được mà thua? Bọn kia chơi trò bỉ ổi mà đại ca? – Thằng Đạt người mềm nhũn như con thú nhồi bông mới bò tự dưới cống lên mà vẫn bức xúc góp ý.
Khoan đã, nó vừa gọi thằng X-pít là gì thế, “đại ca”?
Quá hay! Hóa ra người đứng sau vụ này không phải ai khác mà chính là thằng Godi đểu giả và gian xảo kia.
Lũ BadBoy “điếc cũng phải nghe rè rè” nên lập tức bắn cho thằng Godi những tia nhìn rực lửa, thằng Exdi như bắt được đuôi kẻ chủ mưu, lên giọng tố cáo:
- “Đại ca” hả? Hóa ra tất cả vụ đó là do mày! Mày cũng rảnh quá Godi ha!
- Không phải vậy! Cậu ấy không liên quan. – Madi thấy bạn nó bị xoắn là nhảy vào chém lại ngay.
Nhưng thằng Godi bị rối loạn đầu óc bất ngờ, nó chẳng những không sưng sướng vì được ủng hộ mà còn tỏ ra phiền phức, kéo con bé sang 1 bên, mặt không có tí cảm xúc, đoạn làm màn thuyết giáo với BadBoy:
- Tao không làm gì cả. Thằng Saker là người mới đến, nó muốn thử xem BadBoy là cái thể loại gì thôi. Hơn nữa, nó làm cái đó vì bọn mày đã làm cho cái đầu của Madi ra như thế!
Gì kia? Vì Madi nữa hả, càng ngày càng có nhiều người theo chủ nghĩa vì đàn bà. Hết chịu nổi!
- Hey, quen biết gì đâu? Sao lại … – Madi ngạc nhiên ngó thằng Saker với 1 dấu hỏi to đùng.
- Sao lại không quen? Tớ sẽ là thành viên Ladykiller trong tương lai mà. – Thằng Saker cười cợt rồi quay sang bọn tôi, đổi giọng ngạo mạn pha lẫn ngông nghênh – Và tao nhận thua tất nhiên chỉ vì nể mặt đại ca tao, ok?
Hiểu rồi, vậy là thằng này làm mấy cái chuyện đó chỉ để lấy lòng thằng Godi, đại ca của nó.
- Tao không quan tâm. – Thằng Nodi lâu lâu mới phát ngôn hay ho, bất cần – Làm theo thỏa thuận đi người thua cuộc!
BadBoy tuy đã phá vỡ giao kèo nhưng vẫn cứ ra vẻ ta đây, thắng rồi thì tất nhiên được hưởng lợi. Bệnh hoang tưởng đúng là khó chữa.
- Thỏa thuận cái con v**! – Thằng Saker nghe xong thì kết 1 câu mất d.ạy, xong nhổ 1 cái “phụt” xuống đất tởm hết sức, xoay người bỏ đi. Cũng phải, nó không chấp nhận được chuyện đã bị chơi xỏ mà còn phải chịu bù đắp thiệt hại.
BadBoy còn chưa động đậy thì thằng Godi đã lên tiếng trước:
- Làm theo thỏa thuận đi nhóc!
Quái, thằng này không bênh vực đàn em sao? Không dưng đi đồng ý với trò chơi bẩn của BadBoy? Nó có dụng ý gì, hay do xem phim người lớn nhiều quá nên bị rối loạn tuần hoàn não, không phân biệt được đâu là người của mình nữa?
Thằng Saker dừng bước ngay, và chẳng cần đợi lâu, nó quay trở lại, đổi thái độ hòa hoãn:
- OK, theo thỏa thuận!
Tự dưng tôi có cảm giác thằng nhóc này có thể làm tất cả vì đại ca, dù thằng đại ca của nó có sai lầm đi chăng nữa. Chả hiểu thằng nhóc này ở đâu ra mà vừa hổ báo vừa trung thành như thế.
- Saker là học sinh mới, vừa du học Mỹ về, học sớm 1 năm nên nhỏ hơn bọn mình 1 tuổi. Nghe nói nó đã cá với Godi là nếu chơi cho BAdBoy 1 vố thành cồn thì sẽ được gia nhập LAdykiller! – Con Liên bỗng dưng lảm nhảm với bọn tôi như cái máy được nạp pin bất ngờ. Nãy giờ nó đang mãi ngắm trai hay sao ấy, đơ như cây cơ vậy.
- Sao mày biết? – Tôi hơi tò mò vì độ nắm bắt thông tin của nó, cũng tự hỏi tại sao nó lại rảnh đi điều tra profile con người ta như thế.
- Subi kể. Em ấy bảo Saker là 1 người thú vị. – Nó cười đen tối, trở lại làm con điên thường ngày – Ẻm cũng kể với mày rồi mà!
Chậc, ra là Quạ đen, nhưng mà nó lải nhải với tôi lúc nào tôi nhớ mới là lạ. Cơ bản là cũng không cần quan tâm lắm, bây giờ cũng muộn rồi, nên về thôi…
Sau khi nói chuyện sến và thỏa hiệp xong, cả lũ giải tán, con Liên bỗng chạy theo đám Ladykiller, nói cái gì đó với vẻ mặt tí tởn phát sợ.
- Vụ gì nữa? – Thằng Exdi hơi bực bội hỏi con Liên khi nó vừa chạy ào trở về.
- Mời dự sinh nhật, há há! – NÓ cười ầm lên – Thứ 6 tuần này sinh nhật tao!
Sinh nhật nó hả? Sến kinh dị. “Sinh nhật” là 1 từ không có trong từ điển của tôi. Đừng có nói là nhớ ngày sinh bạn bè, ngay cả sinh nhật của tôi mà tôi còn không nhớ, không có thì lấy gì mà nhớ, haha…
- Mời ai? – Tôi tỏ vẻ quan tâm nhưng thực ra chỉ hỏi cho có vậy thôi.
- Ladykiller, mời tất!
- Because star?
- Cho vui!
Con này điên, từ trước tới nay sinh nhật nó toàn chỉ có lũ bạn tâm thần hội đến phá thôi mà, giờ tự dưng mời bọn kia, Madi thì không nói rồi, nhưng mấy cái thằng đó thì…
…
[Sinh nhật...]
Bảo là “cho vui” mà khi mấy thằng cờ hó kia đến, con Liên bấu chặt lấy cánh tay tôi, lẩm bẩm với cái giọng run lên như cơn sốt:
- Chết rồi mày ơi! Hình như tim tao đã mất kiểm soát!
Tuyên bố sến vô cùng tận của nó làm em Quạ đen đang ngồi bên cạnh sặc nước, ho sù sụ, còn thằng Thuận thì phun nguyên ngụm rượu trong mồm ra.
- Con nào? – Tôi vừa gỡ cái tay đầy móng giả sơn màu cam chói lóa của nó đang cắm phập vào tay mình vừa hỏi. Chẹp, con này cũng bắt chước 2 thằng thiêu thân kia đi bán tim cho thần Cupid hả?
- Không phải con! – Nó đập vai tôi, lầm bầm, giọng háo hức thấy rõ – Tao nghĩ là tao thích 1 thằng rồi mày ạ!
- Là ai? Chị nói xem nào! – Quạ đen hồi hộp giục, đúng là con nít ranh.
Con Liên lúc này mơ màng như ở trên mây, tay hồn nhiên chỉ vào…Quạ đen.
- Đấy, biết ngay là mày thích con gái mà, lại còn chối! – Tôi nhịn cười chọc con Liên.
Cơ bản là với tôi thì nó giống 1 thằng bạn bệnh hoạn hơn là giống con gái, vậy nên tôi nghĩ nó thích con gái. Quạ thì shock lắm, không ngờ chị Liên yêu quý của mình lại là dân les, chẳng nói nên lời luôn.
- Không! – Con Liên cười khổ sở – Đồ điên! Ý tao là thằng anh của Subi kìa!
Anh của Quạ đen chính là Godi, mà với tôi thì thằng đó là X- pít. Vấn đề là sao lâu nay con này không thích mà giờ tự dưng đi thích, dậy thì muộn à?
- Đừng nhìn tao như thú lạ thế! – Nó giơ tay che mặt khi thấy lũ bạn trợn tròn mắt lên nhìn, kiểu muốn ăn tươi nuốt sống.
Con này đời đâu thiếu trai, gái cũng lắm mà không thích, lại đi đâm đầu thích 1 thằng sở khanh đểu giả không biết đã lừa phỉnh bao nhiêu đứa con gái rồi. Ack, mà nghe cứ như đang tự chử-i mình ấy, tôi cũng có hơn gì thằng đó đâu, haha…
- Chúc mừng sinh nhật! – Bọn tôi còn đang cười chọc con Liên thì Madi nện cái “cạch” 1 chai rượu Tây lên bàn, nói với giọng không bình thường rồi kéo ghế ngồi xuống.
Hình như nó đã uống rượu ở đâu đó trước khi đến đây, trông chẳng còn tỉnh táo là bao. Nó cười mà 2 mắt lóng lánh 1 nỗi buồn quỷ quái nào đó, đoạn dí chai rượu vào tay con Liên:
- Hôm nay…sinh nhật cậu, tớ tặng cậu nè, tiệc tàn rồi mở nhé!
Đùa hả? Tặng 1 chai rượu sao? Rồi còn “mở” cái giề nữa, nó uống gần hết rồi còn… Chậc, không biết nó đến đây bằng gì trong lúc say xỉn như thế này.
- Haha…Nhầm hàng rồi cưng!!! – Subi phá ra cười, có lẽ đã thấy Madi say như thế này nhiều lần rồi.
- Vậy hả? Nhầm… – Madi lại cười, mắt lờ đờ như nghiện, cho tay vào túi lôi ra 1 cái hộp nhỏ màu đỏ trông giống như hộp đựng nhẫn. Chết chửa, nó định cầu hôn con Liên sao? Loạn mất rồi!
- Woa!!! Nhìn đẹp thật! – Cả lũ kháo nhau.
- Ừ, đẹp… – Madi lặp lại như cái máy, rồi cầm chai rượu lên uống 1 hơi…
- Này này, điên hả? – Con Liên tá hỏa, giựt lấy chai rượu khỏi tay Madi, ra vẻ khó hiểu – Cậu có chuyện gì vậy?
-… – Nó không đáp mà chỉ cười. 1 kiểu cười ngô nghê và bất trị y chang mấy tay diễn viên trên phim xã hội đen lúc uống vào.
Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy? Mà khoan, tại sao giờ này 2 thằng Exdi và Nodi còn chưa tới? Nếu tôi đoán không lầm thì…
- Cậu làm heartbreaker rồi hả? – Tôi cất giọng đùa cợt hỏi nó.
Heartbreaker tức là kẻ đã làm tan nát trái tim của người khác, kiểu như vậy, ở đây thì ám chỉ nó đã từ chối 2 thằng kia. Có lẽ nào…
Nghe vậy, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, lại tiếp tục cười nhưng lần này có vẻ phó mặc hơn:
- Không những thế mà còn mất 2 người bạn nữa kìa, haha…
Nó làm thật rồi sao? Từ chối mối tình sến súa mà 2 thằng bạn “tốt” của tôi “trao tặng”? Không biết trong 2 kẻ đó ai đi nhảy cầu trước. Chuyện hay đây, thành viên BadBoy 1 thời oanh liệt mà giờ lại “lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân” vì đàn bà. À mà dùng từ “đàn bà” cũng hơi quá, em này mới có 15 tuổi đầu thôi à.
- Rồi 2 thằng đó bảo sao? – Mặc kệ sự phát cuồng của bọn BadBoy đang ngồi đó, tôi hỏi tiếp. Không biết 2 thằng điên kia làm gì để cứu vãn tình thế đây. Thực ra tuy lắm bồ nhưng 2 thằng đó chỉ thích có mình con bé này thôi mà. Tội lỗi.
- Nói là… chấm hết…haha…- Nó nói như mê sảng rồi gục xuống bàn ngủ luôn, say rồi.
Trẻ con thời nay rất khỏe, cứ có chuyện gì buồn là nhè rượu mà uống, uống cho say, say rồi ngủ, hết. Chả biết khi thức dậy cái nỗi buồn chết tiệt đó có cạn không?
- Này, nhìn kìa! – Thằng Thuận bỗng bảo cả bọn, đánh mắt về phía cổng vào.
Lẫn trong ánh đèn chớp nhoáng màu mè trang trí kì công, lẫn trong mớ âm thanh bung ra từ cây dương cầm phím trắng phím đen 1 bà chị nào đang chơi là 1 thằng say đang đi vào. Cái dáng vẻ rất ngầu, sát khí tỏa ra nghi ngút. Nếu không phải quá quen với cái mặt nó rồi thì bọn tôi sẽ tưởng thằng tâm thần nào xổng trại. Vâng, kẻ đó chính là Exdi, có vẻ như nó đến đây không phải để chúc mừng sinh nhật.
Nhìn theo hướng nó đi tới, bọn tôi bắt gặp thằng Nodi đang ngồi tự lỷ trong 1 góc khuất của quán, xung quanh là mấy đứa bạn con Liên mời tới.
- Ê… thằng Exdi muốn cái gì vậy? – Con Liên đứng bật dậy, giọng hoang mang khi thấy thằng Exdi ngày càng tiến sát chỗ đại ca hơn.
- Đánh người! – Quạ đen trả lời 1 cách hưng phấn.
Quạ vừa dứt lời xong cũng là lúc 1 âm thanh ngầu không kém cái mặt thằng Exdi vang lên: “Bốp!”
Headshot.
Đó là 1 cú đấm bất ngờ…1 cú đấm tràn đầy căm phẫn và men rượu.
Thằng Exdi dám ĐẤM vào mặt đại ca nhà ta – 1 hành động “dũng cảm” và ngu dốt chưa từng có trong lịch sử BadBoy. Nguyên do ít nhiều gì cũng xuất phát từ 1 kẻ đang say giấc nồng với cái bàn kia…
Sau những ngày nắng không lành là 1 ngày mưa êm ả. Mưa trắng bạc giăng phủ đất trời, ôm ấp màu đỏ của ngôi trường như 1 bàn tay lộng hành ma mị. Tiếng mưa ham hố nuốt chửng cả tiếng nói cười vọng lại từ đầu hành lang. Những hạt mưa to rơi xuống khoảng sân bê tông cứng nhắc, vỡ tung ra và nhảy lên như mô tả 1 vũ điệu buồn cười của loài ếch nhái.
Mưa, chả có gì là lãng mạn mặc dù miền ký ức của một thằng máu lạnh luôn ướt đẫm những mưa…Chỉ có những đứa dở người mới thích ngắm mưa rồi nói tầm bậy, con Liên là 1 ví dụ:
- Chắc ông trời đang an ủi tao vụ sinh nhật hôm qua!
Vâng, có lẽ ai cũng đoán được cái màn bạo lực tối qua đã phá hoại cái bữa tiệc mừng nó lên 15+ như thế nào. Tuy không đánh nhau loạn lên nhưng 2 thằng Exdi và Nodi đã làm biết bao khách mời của bạn tốt phải tránh xa.
Thằng Nodi là 1 kẻ đểu giả, đúng chất đại ca BadBoy khi không hề phản công lại thằng Exdi trước mặt mọi người mà lặng lẽ gọi đàn me chuẩn bị cho nó 1 trận vào 1 ngày đẹp trời trong tương lai gần. Có lẽ không muốn bị ăn đòn sớm nên chiều nay thằng Exdi không đến trường. Thằng Nodi cũng chuồn nốt,để lại cho tôi 1 tin nhắn láo toét: “Tao bận không đi học được”. Khỏi phải nói 2 thằng này thảm tới mức nào.
- Uống say rồi nhè đại ca mà choảng, hết nói! – Thằng Thuận vừa tụng đống từ vựng Anh Văn vừa càm ràm về vụ tối qua.
Phải, chuyện tối qua là do Exdi “giận cá chém thớt”, xông vào đấm thằng kia mà không cần biết lý do là gì.
- Không biết hôm nay heartbreaker có đi học không nhỉ? – Con Liên chợt hỏi – Ra chơi rồi mà sao không thấy bay qua lập sòng bài?
Có khi nào em đó ở nhà ôm con Chó Điên mà ngủ rồi không? Trời mưa to thế này, tối qua nó lại uống như điên thế. Tuy nhiên cũng cần phải đi hỏi thăm xem nó ra sao rồi, dù sao nó cũng có công trong việc “hại đời” 2 thằng bạn “thân” top đầu của tôi.
Lớp 10 Anh giờ ra chơi mà vắng ngắt, trái ngược với sự ồn ào vỡ chợ ở lớp Lý. Màn hình máy chiếu mở 1 cái trang Wikipedia tiếng Anh to đùng và 5 mạng đang chống mắt lên đọc. Số còn lại ngồi ôn bài hoặc đọc sách, chìm vào không gian riêng, chỉ có duy nhất 1 cái bàn gần cuối lớp là ngoại lệ – có 1 con bé đang ngồi chơi trò xếp nhà bằng bài là Madi và 1 thằng cờ hó vừa nghe nhạc vừa liếc con bé, đó là X-pít.
Bọn tôi đã hiểu tại sao 8 lớp Badboy được ganh tỵ vì sự đoàn kết như thế.
Cảnh vật lớp Anh đủ sức để thằng Thuận xuất-bệnh-thành-thơ:
” Bước đến 10 Anh bóng xế tà
Chẳng có gì khác bãi tha ma”
Nó chưa đọc xong thì tất cả học sinh trong lớp đã ngẩng lên, ném vào 3 thằng BadBoy là nó, tôi và Liên 1 đống ngạc nhiên. Hình như đã lâu bọn tôi không bước chân vào cái lớp này, ai bảo BadBoy ham mê bài bạc làm gì.
- Sang chơi bài với tớ hả? – Madi có vẻ vui khi thấy 3 thằng nghiện bài hay nói cách khách là đồng loại của nó xuất hiện.
- Cậu nghĩ tụi này còn tâm trạng đó không? – Tôi chả màng niềm vui trẻ con của nó, độp 1 câu có khuynh hướng lạnh lùng, trở lại vẻ cơng cơng thường ngày.
Không phải tôi trách gì nó, chỉ là để giữ lại sự đoàn kết cho BadBoy, phải đi kết tội nó thôi. Tội đã làm 2 tay đầu đà trong bọn cắn xé nhau. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với nó theo kiểu hơi nghiêm trọng thì phải, những lần trước toàn là chọc ghẹo đùa cợt thôi. Vậy nên điều đó rất có công dụng làm nó ngơ ngác rồi tối mắt lại như là đã gây ra tội tày đình gì thật, khẽ nói:
- Tớ xin lỗi…
- Xin lỗi thì được cái gì? – Thằng Thuận cười chế giễu, vẫn theo style coi thường kẻ phá hoại tình “anh em” trong hội.
- Thôi bỏ đi, không phải lỗi tại cậu! – Tôi mặc kệ thằng Thuận, bảo với Madi ra vẻ khoan dung. Ờ mà cũng có do nó đâu, ai bảo 2 thằng kia tự đâm đầu vào lưới làm gì?
Nó đứng dậy, rụt rè đề nghị:
- Ra ngoài với tớ 1 lát được không? Tớ có chuyện cần nhờ…
- Okay.
Từ hành lang lớp Anh nhìn xuống có thể thấy những bông hoa nhỏ xíu nép mình trong lá, cố tránh mưa nhưng ướt như mấy con chuột lột. Madi bảo có chuyện mà đứng im im 1 hồi như để từ giã 1 cái gì vô hình, xong mới quay sang bảo tôi:
- Xin lỗi, lẽ ra tớ không nên chơi với BadBoy! Tớ đã gây ra quá nhiều phiền phức!
- Không phải lỗi của cậu, đừng nghĩ thế! – Tôi phủ nhận ngay. Cái con nhóc này, sao lại đi rước hết tội lỗi lên đầu vậy kìa, phong cách đỗ lỗi cho người khác của nó đâu rồi?
- Tớ sẽ không…làm phiền…các cậu nữa đâu… – 1 giọt nước mắt lăn dài xuống má nó, nó quẹt nhanh đi và cố gắng nói tiếp – 1 đứa chuyên gây rắc rối như tớ…không đáng để Exdi và Nodi phải bận tâm…Cậu giúp tớ khuyên họ nhá!
Sến kinh hoàng.
Ý tôi không phải là nhạo báng gì nó, nhưng nó suy nghĩ có tiêu cực quá không? Vì bất đắc dĩ từ chối 2 người thích mình mà nghỉ chơi với BadBoy luôn, đúng là con nít thích quan trọng hóa mọi chuyện.
Tôi định bảo nó là “Tự đi mà khuyên, tớ không phải đàn bà làm sao khuyên được!” nhưng thấy hơi ác vì nước mắt nó cứ chảy. Con gái đúng là thích lạm dụng nước mắt, dù chuyện chẳng có đáng gì, tôn thờ tình bạn thì sao, có nhất thiết phải tự trách mình như nó không?
Mà nó cứ khóc như thế khó chịu thật, tôi chả nói nữa, tự dưng dùng mấy ngón tay nhẹ gạt đi những giọt nước trong suốt đang lăn xuống khỏi mắt nó. Và lần đầu tiên tôi đối diện với đôi mắt đầy lệ đó, bất giác nhận ra đây là 1 thứ đẹp chưa từng thấy. Đôi mắt vốn dĩ đã cuốn hút của nó bây giờ càng trong hơn, long lanh và ma mị, cất giấu trong đó vẻ đẹp của nỗi đau và nỗi mất mát mơ hồ. Vẻ đẹp của 1 cái gì đó rất mong manh, thánh thiện nhưng cũng rất lì lợm và ma mãnh, đúng ra thì là 1 thứ gì rất gây nghiện, có lẽ thế. Suýt chút nữa tôi đã làm 1 việc điên rồ nếu mấy thằng kì đà không xuất hiện.
- Mày làm gì mà bạn tao khóc thế hả? – Thằng Godi có vẻ khó chịu, cất tiếng hỏi.
Chúc các bạn online vui vẻ !