Chương 6: Kế hoạch (1)
-IM LẶNG!!!!!- Hàn Băng quát. Cả đại điện im phăng phắc.
-Ngồi đi Lễ- Hàn Băng mời. Lễ ngồi xuống. Cô giới thiệu:
-Lễ!!! Thiên Nam và Minh Thiên. Vampire cấp E. Tạm thời là vậy. Nam và Thiên! Đây là Nghiêm Lễ Niverria. Nhị hoàng tử của địa ngục. Vam cấp A.
~o0o~
Cho Akame giới thiệu đôi chút về các cấp trong thế giới Vam này.
-Cấp S: Chỉ có công chúa Vampire, hoàng tử vampire, Huyết Vương và các cố Huyết Vương, cố Huyết hậu.
-Cấp A: Các công chúa, hoàng tử và các vua, hoàng hậu dòng tộc lớn trong Vam. Ngoài ra cấp A còn gồm cả Huyết hậu hiện tại nữa.
-Cấp B: Dành cho giới quý tộc và những người có họ hàng thân thích với Huyết Vương.
- Cấp C: Họ hàng giới quý tộc và thương nhân giàu có.
- Cấp D: Dân thường và các người hầu trong cung Vam.
-Cấp E: Các Vam không có sức mạnh hoặc cấp độ ma pháp từ Tiểu thuật đến Trung thuật.
~o0o~
-Hừ....em sẽ không chấp nhận chuyện này.- Lễ hừ nhẹ.
Hàn Băng thở dài. Thật sự cô rất mệt. Sắp tới còn có một chuyến đi dài tới Vam quốc nữa. Vậy mà giờ cô phải giải quyết mấy vụ cãi nhau của mấy tên này. Ít ra họ cũng phải nể mặt cô chút chứ. Hay là do cô hiền quá nên vậy?
-Hải Băng! Em nghỉ đi- Hàn Băng nói. Cô không muốn em gái mình chứng kiến mấy cái cảnh này. Cả Lễ và Thiên đều là hai người quan trọng với cô bé. Đương nhiên cô sẽ không muốn hai người cãi nhau rồi. Hơn nữa Hải Băng cũng không hay tham gia vào mấy việc chính trị... nên cũng không cần ở lại làm gì.
-Ơ....dạ- Hải Băng ngoan ngoãn nghe theo lời chị mình noia. Cô cũng không muốn ở đây. Cô không biết mình nên đối mặt với sự này như thế nào nữa đây.
Khi Hải Băng đã ra ngoài để lại bảy con người trong phòng. Hàn Băng nói:
-Huy! Lễ! Hai người có dự định gì cho chuyến đi sắp tới?
-Thật khó để di chuyển toàn bộ người trong ngôi biệt thự này về vương quốc mà không gây động cho bọn Quỷ Người được- Huy nhận xét. Phải! Chuyến đi này khó mà thành công. Cậu cần đảm bảo hơn 100 người về tới nơi an toàn. Trong khi đó chỉ có hai Vam cấp S, 1 Vam cấp A, hai cấp B, q cấp C còn lại toàn là cấp D. À quên mất. Đã thế còn có hai tên cấp E vô tích sự nữa chứ. Quả là mệt mỏi mà. Nhất định bọn chúng sẽ thừa cơ hội này mà tấn công
-Chúng ta sẽ đi vào ban ngày- Lễ đưa ra ý kiến. Cậu thấy chỉ có giải pháp này là tốt nhất thôi.
-Ngươi điên à? Nhị vị công chúa đã hết Thuyên Viên rồi. Làm sao có thể ở dưới ánh nắng được chứ? Còn bao nhiêu Vampire trong biệt thự nữa kìa.- Lather lập tức phản bác. Cái gì mà ban ngày? Có thể tộc sói và tộc thần chết có thể đi ở ngoài ánh sáng nhưng Vampire là không thể. Chẳng nhẽ hắn định để tất cả Vampire chết dần chết mòn ư? Vampire là còn bao gồm cả vị hôn phu của hắn nữa đó.
- Thuyên Viên là gì?- Thiên Nam bất chợt lên tiếng hỏi. Đáp lại lời nói của cậu là ánh mắt khinh bỉ của Nghiêm Lễ và Yuki. Hắn lại bắt đầu sôi máu lên rồi đây. Mắc mớ gì mà phải nhìn hắn thế chứ?
Thấy lại sắp có trận cãi nhau nữa xảy ra, Lather lên tiếng:
-Nam! Thuyên Viên là một thứ thuốc giúp Vampire có thể hoạt động dưới ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên nó sẽ gây một áp lực lớn cho họ và sẽ khiến pháp thuật của họ bị giảm đi trong thời gian viên thuốc có hiệu lực. Nhị vị công chúa đã dùng nó khi đến thế giới loài người đó.
-Vậy chúng ta cần thêm thật nhiều Thuyên Viên để di chuyển vào ban ngày phải không?- Hàn Băng nghiêng đầu suy nghĩ. Ý kiến của Lễ rất hay tuy nhiên lại là phương pháp Bất khả thi nhất.
-Không cần đâu Băng. Chúng ta di chuyển vào ban ngày nhưng chỉ không để nắng chạm vào là được mà.- Huy nãy giờ im lặng lại lên tiếng.
-Công tử Dara! Ngài có tỉnh táo không vậy? Làm thế nào mà chúng ta có thể làm vậy với hơn một nửa số người trong ngôi biệt thự này chứ.- Lather lại một lần nữa phản bác ý kiến của mọi người.
Hàn Băng cười nhẹ. Cô nói:
-Không đâu Lather. Một ý kiến rất hay. Chúng ta có một cách để di chuyển từng đấy người mà không chạm vào ánh sáng. Đồng thời cũng tránh được việc đụng độ với bọn Quỷ Người. Chúng ta cần Quân và Bảo làm việc này. Yuki! Cho gọi họ vào đây.
-Dạ!!!
Chương 7: Kế Hoạch (2)-Ẩn Ảo La Địa- Bảo và Quân cùng hô to. Lập tức xung quanh hiện lên những cái hố nhỏ. Từng Vam một rơi xuống cái hố. Khi tất cả đã ở trong cái hố, Quân và Bảo đứng bên trên lẩm nhẩm gì đó, miệng hố đóng lại. Mặt đất trở về bình thường.
-Đó là gì vậy?- Lather hỏi. Trong giọng anh chứa đầy sự ngạc nhiên.
- Người của nhà Laxus là những Địa Thổ Sư. Họ có thể điều khiển đất. Và tất nhiên họ có thể tạo nên không gian trống dưới lòng đất.- Nghiêm Lễ nói với chất giọng đầy tự hào. Chính cậu là người đã nghĩ ra cái kế hoạch này mà.
-Nhưng với ma pháp cấp B thì liệu có thể duy trì được bao lâu?- Lather vẫn băn khoăn. Cậu chưa hoàn toàn tin vào cách thức này. Ma pháp cấp B của họ cùng lắm thì cũng chỉ duy trì được 1 ngày với trữ lượng ma pháp sử dụng khổng lồ như vậy.
-Lather! Thật hổ thẹn khi ngươi là hộ vệ bên cạnh Huyết Vương đấy.- Nghiêm Lễ nói bằng khuôn mặt tiếc thương khiến cho Lather tức điên lên. Tuy vậy nhưng cậu đâu có thể làm gì được Nghiêm Lễ. Cậu chỉ là một Vampire cấp B trong khi Lễ lại là cấp A. Chết như chơi chứ chẳng đùa. Cậu vẫn còn quý cái mạng mình lắm a.
-Ta sai gì sao?- Cố nén cục tức trong lòng dâng trào, Lather lấy hết bình tĩnh hỏi.
-Nhà Laxus đã lên cấp A từ sau khi ngươi cùng Gaween làm hộ vệ của Huyết Vương một thời gian rồi.- Nghiêm Lễ giọng bình thản nói.
-Ai mà biết được. Gaween quản lý mấy cái đó mà.- Lather nhún vai. Phải! Đó đâu phải việc của anh. Quan tâm làm gì cho mệt.
-Vậy ngươi quản lý cái gì? Ta thấy việc gì cũng đều thông qua Gaween hết.- Thật sự là vậy. Cái tên Lather này thì làm nên trò trống gì cơ chứ?
-Đâu có. Ta quản lý....à....quản lý.....quản lý.....- Lather ấp úng. Cố nhớ những gì mình đã làm được cho Huyết Vương.
-Không làm gì được đúng không?- Nghiêm Lễ nhếch mép cười.
-Ta...ta....a đúng rồi. Ta từng phát hiện ra số đọc dược mà bọn chúng định dùng để hại Huyết Vương- Lather mặt tươi tỉnh, búng tay Tách một cái.
-Để ta nói cho ngươi hay. Thứ nhất Huyết Vương kiểu gì cũng sẽ nhận ra không cần ngươi giúp. Ngươi nghĩ khứu giác của Vampire lại tệ đến thế sao? Thứ hai. Ta hỏi ngươi quản lý việc gì chứ không phải đã lập nên công gì cho Huyết Vương.- Nghiêm Lễ mặt đen ngòm. Thật hết nói nổi với tên này. Chẳng nhẽ Huyết Vương lại nhận một tên thiểu năng như hắn làm hộ vệ à? Thật không chấp nhận được.
-Hơ...hơ...- Nối tiếp Nghiêm Lễ, Lather mặt cũng xám xịt. Tên này sao cứ bới lông tìm vết vậy chứ? Không thể nhường anh một chút sao?
-Anh Lễ!!!- Bỗng có giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Đó là tiếng nói của một người cứ tưởng như đã im lặng từ lâu.
-Tiểu Băng! Chuyện gì vậy?- Nghiêm Lễ thay đổi 180 độ. Từ giọng điệu sát thử như muốn băm mLather từng mảnh ra giờ chuyển thành chất giọng vui mừng. Từ khi về đây anh toàn lao đầu vào việc chính trị, bàn kế hoạch với chị dâu tương lai của mình. Rảnh rỗi thì lại đi cãi nhau với mấy tên điên này nên không để ý tới Hải Băng. May mà cô bắt chuyện với anh trước.
-Chị Băng có bảo em gọi anh vào phòng chị ấy chung.- Hải Băng nói. Cũng khá lâu rồi cô không nói chuyện với anh nên có lẽ không được tự nhiên như trước nữa.
-Được rồi. Đi thôi.- Nghiêm Lễ quay sang Hải Băng, nắm tay cô mà không để ý đến phía sau chiếc rèm đỏ, một người con trai cúi mặt xuống, hai tay nắm chặt thành quyền.
Chương 8: Cuộc trò chuyện.
-Có chuyện gì vậy chị Băng.- Nghiêm Lễ mở cửa phòng hỏi.
(À mà Akame quên giới thiệu là ở dưới cái hố rất rộng. Cách bày bố vào trang trí giống hệt một căn nhà với đầy đủ các thiết bị tiện nghi vậy.)
-Hai em ngồi đi.- Hàn Băng lịch sự mời.
Nghiêm Lễ và Hải Băng ngồi xuống cái ghế phía trước mặt cô.
-Chắc hai em cũng biết ma pháp của Vam cấp A chỉ duy trì ở mức độ tối đa được trong vòng hơn hai ngày?- Hàn Băng nghiêng đầu, nói bằng giọng thản nhiên hết sức.
-Em biết- Cả hai đồng thanh. Điều này hơn ai hết cả hai người rất rõ.
-Chị muốn hai em sau hai ngày sẽ phối hợp với nhau để tạo lồng kính bảo vệ. Chúng ta sẽ lại đi vào ban đêm. Trong hai ngày này, chúng ta sẽ cố đi càng xa lãnh địa của con người càng tốt để tránh phiền phức. Sau hai ngày, chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.- Hàn Băng nói. Ánh mắt cô nghiêm nghị. Chuyến đi này chắc chắn sẽ về đến Vam Quốc an toàn. Dừng một lúc, cô nói tiếp:
-Hai em đồng ý với chuyện này chứ?
-Được ạ.- Nghiêm Lễ trả lời đầu tiên. Hiếm khi cậu có cơ hội làm việc cùng Hải Băng. Cậu phải biết tận dụng chứ.
-Tất nhiên.-Hải Băng cũng trả lời. Việc này là việc tất yếu phải làm để giữ an toàn cho toàn bộ Vam sau hai ngày.
-Được rồi. Các em về nghỉ đi. Nhớ giữ sức.- Hàn Băng nói.
Nghiêm Lễ hà Hải Băng đứng lên, tiến ra phía cửa. Hải Băng bỗng khựng lại. Cô quay người về phía chị mình, nói:
-Chị! Em nghĩ trong hai ngày này chúng ta cũng nên cảnh giác.
Hàn Băng nở nụ cười. Cô hỏi:
-Lý do?- Thực chất cô đã hiết lý do. Nhưng cô muốn để cho Hải Băng nói ra. Thật lâu rồi Hải Băng không miệng nói. Và thật lâu rồi cô bé không tham chiến.
-Nếu chúng ta có Địa Thổ Sư, chắc chắn bên bọn quỷ người cũng sẽ có.
Câu trả lời của Hải Băng làm Hàn Băng khá hài lòng. Thật đúng ý cô. Nhưng cô lại hỏi:
-Tuy vậy sao em lại chắc chắn chúng sẽ mang theo địa thổ sư chứ? Bọn chúng đâu biết nhất cử nhất động của chúng ta?
-Không sai. Nhưng bọn chúng biết Quân và Bảo là quản gia của chúng ta. Mà chúng ta lại có mặt trong lần này. Vì vậy phải có hai người họ. Nhiều khả năng chúng cũng nghĩ giống chúng ta, nhờ Thổ Địa Sư để ẩn thân. Nếu chúng ta kafm vậy, bọn chúng sẽ dùng Thổ Địa Sư để phát hiện.
Thật là lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi cô mới lại được nghe những lập luận của Hải Băng. Lâu lắm rồi Hải Băng mới tham gia vào mấy việc này.
-Em quên bọn chúng chỉ làm bọn quỷ mất đi lý trí sao?
Hàn Băng vẫn muốn thử cô. Hải Băng trả lời chắc nịch:
-Chị à!!! Nếu bọn chúng đều không có lý trí thì đâu có thể sống sót khi chiến đấu với chung ta đến giờ phút này. Có thể bọn chúng không có lý trí. Nhưng là bị thâu tóm bởi một ai đó.
Hàn Băng rất hài lòng với cô em gái của mình. Cô quyết định sẽ dừng lại ở đây. Không thử em gái mình nữa. Thực ra mấy chuyện này cô đã tính hết rồi. Bản kế hoạch đầy đủ không ai cũng biết, nó ở trong đầu cô.
Đằng sau, Lễ hơi bất ngờ. Anh không ngờ Hải Băng lại có thể lường trước những chuyện đó. Cô có lẽ là một cô gái yếu đuối cần được che chở, bảo vệ. Nhưng có lẽ đó chỉ là lớp vỏ bọc. Hải Băng thật rất giỏi. Trong việc chính trị đến chiến đấu. Anh sẽ không để cô rời khỏi bàn tay mình đâu.
Chương 9: Đối mặt
"Cộc...cộc...cộc..."
Cánh cửa phòng Minh Thiên khẽ kêu lên. Lúc này, cậu đang ở trong phòng mình, thả người trên chiếc ghế Sofa êm ái. Tay cậu cầm lon bia mát lạnh.
Nghe thấy tiếng gọi cửa, cậu nhíu mày. Ai đây? Ai lại đến phòng cậu cơ chứ? Thiên Nam thì không rồi. Hắn không có cái thói quen gõ cửa trước khi vào phòng như vậy. Lather à? Nếu là Lather đến thì cái cửa phải tan tành rồi chứ? Sao nó vẫn còn nguyên vậy?
Chần chừ một lúc, cậu đi ra về phía cửa. Nhẹ nhàng mở cách cửa ra, cậu thấy Hải Băng đang đứng quay lưng về cậu. Lúc này đây, cậu rất ngạc nhiên. Cậu không nghĩ rằng Hải Băng lại đến tìm mình. Giờ đây cậu thật sự không biết đối mặt với cô ra sao. Cậu khẽ lay người cô:
-Em... à nhầm nhị công chúa tới đây có việc gì?
Cô giật mình quay người lại. Cậu hiện giờ đang mặc một chiếc quần jean dài, cởi trần lộ ra body sáu múi. Cô đỏ mặt. Trái tim cô đập rất nhanh. Nhưng có lẽ không phải vì chuyện đó mà là vì giờ đây, cô có cảm giác cậu thật xa lạ. Ngay cả cách cậu xưng hô với cô cũng... mà đó là chuyện đương nhiên thôi. Sau những gì đã xảy ra, khó ai có thể giữ nổi mối quan hệ bình thường nữa. Nhưng mà cô vẫn muốn lắm. Muốn lắm cái tình cảm của cậu. Cô cúi mặt xuống, né tránh ánh nhìn của cậu. Nói thực thì cô cũng không biết tại sao cô lại tới phòng cậu nữa. Cô không điều khiển nổi lý trí mình. Cô cứ đi theo những gì mà trái tim cô mong muốn thôi. Cô chưa bao giờ làm việc theo cảm tính như vậy cả? Chưa bao giờ cô lại không làm việc mà không suy nghĩ cả.
-Em...em...có thể vào không?
Cô lí nhí nói, liếc mắt nhìn vào phòng cậu. Cậu cũng liếc theo. Sau đó, cậu chống tay phải lên cửa trước mặt cô. Cô giật mình. Cậu nói:
-Thưa nhị công chúa! Tôi có thể từ chối không?
Vẻ mặt cậu lãng tử. Hải Băng cảm thấy thật nhục mặt. Cậu đã từ chối rồi. Cô nhục quá đi. Nhục thật không biết dấu mặt vào đâu nữa.
-Đương...đương nhiên là được. Em...em...mà anh đừng gọi em như vậy nữa được không?
Nhục thì đã nhục rồi. Nhưng cô vẫn phải nói rõ ràng. Cô không muốn cậu coi mình như công chúa. Cô muốn cậu coi mình là Hải Băng. Là Hải Băng như trước kia. Là Hải Băng lúc ở thế giới con người. Là Hải Băng mà cậu từng yêu quý. Nhưng tất cả vẫn chỉ là MUỐN mà thôi.
-Như vậy là như thế nào?
Rõ ràng cậu có ý gây khó dễ cho cô mà. Cậu cứ đứng đấy, nở nụ cười nhếch mép nửa miệng. Cô giờ đây cảm giác như bé nhỏ lại. Cô thấy sợ. Sợ khi đối diện trước khuôn mặt ấy của cậu. Cô muốn cậu là Minh Thiên với nụ cười ấp áp luôn tỏa nắng trên môi như trước kia cơ. Nhưng...có lẽ...chính cô đã hủy hoại nó rồi. Chính bàn tay này. Bàn tay của cô.
-Là..là...nhị...- Nói đến đây bỗng cô ngã quỵ xuống, ngất lịm đi.
Thiên Nam hốt hoảng giữ lấy cô. Cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đang nói chuyện bỗng dưng cô ngất đi là sao? Trong lòng cậu bỗng dấy lên một cảm giác lo lắng. Cậu nhìn quanh xem có thể kiếm ai không? Chẳng có ai ở đây cả. Xung quanh chỉ là một dãy hành lang dài trống vắng. Cậu nhấc bổng cô lên, bế cô đặt lên giường mình. Cậu đưa tay đóng chặt cửa mà không để ý đến ở một lối rẽ trên hành lang, có một con người đang đứng đó. Hắn ẩn mình vào trong bóng tối, trên môi nở một nử cười mĩ mãn.
Cậu nhấc điện thoại bàn lên. Điện thoại này chỉ có thể liên lạc trong phạm vi ngôi biệt thự với nhau. Cậu giở quyển danh bạ, tìm một số điện thoại màtừ trước tới giờ, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải nhờ đến sự trợ giúp của số điện thoại ấy.
Chương 10: Lo sợ
"Ring...ring...ring..."
Tiếng chuông điện thoại để bàn của Hàn Băng kêu lên. Trong khi đó, cô lại đang say sưa đọc một quấn sách cô ưa thích. Cô thật sự rất bực mình. Cô lười biếng nhấc máy lên. Cô kẹp chiếc điện thoại giữa vai và cổ trong khi tay cô vẫn mân mê với quốn sách."Hàn à đại công chúa phải không?"- Đầu bên kia, Minh Thiên hỏi. Cậu suýt nhầm gọi cô là Hàn Băng rồi. -Là tôi- Hàn Băng nói. Cô chẳng để ý tới người đang nói chuyện với cô là ai cũng như họ đang nói về cái gì? Cô vẫn tiếp tục dán mắt vào quốn sách."Tôi là Minh Thiên"- Đầu dây bên kia lại nói.
-Ờ- Hàn Băng đáp. Thật chẳng hiểu cô có đang nghe anh nói gì không nữa. Bình thường nếu anh gọi đến chỗ cô, biểu cảm của cô sẽ là thờ ơ và vẫn mãi thờ ơ. Tuy nhiên trong tâm có thoáng chút giao động, thoáng chút ngạc nhiên. Tuy nhiên bây giờ cô chỉ trung thành và sẽ mãi trung thành với quấn tiểu thuyết trước mặt coi mà thôi."Hôm nay em gái cô có tìm đến tôi""Chúng tôi đang nói chuyện bỗng cô ấy ngất đi"-Ờ"Giờ cô ấy đang ở phòng tôi""Mặt cô ấy nhợt nhạt, cô mau cho người đến đi""Này cô có nghe tôi nói gì không vậy?"-Ờ.
"Này...hơi thở cô ấy gấp gáp lắm. Dường như là trúng độc"-Ờ...Ấy khoan đã cái gì cơ?- Bỗng nhiên Hàn Băng giật mình."CÔ ẤY TRÚNG ĐỘC"- Minh Thiên không chịu nổi được nữa, hét lớn vào ống điện thoại.-Ai cơ?- Hàn Băng vẻ mặt có thoáng nét ngạc nhiên. Sao có thể có người trúng độc trong biệt thuej này của cô được cơ chứ? Chẳng lẽ nào....."EM GÁI CÔ- EM GÁI CÔ HẢI BĂNG ĐẤY"- Minh Thiên lại hét lớn vào ống nghe điện thoại. Cậu thật hết chịu nổi rồi. Cậu đang rất lo, rất lo cho Hải Băng đây. Giờ người duy nhất cậu có thể trông cậy được vào là chị của Hải Băng- Đại công chúa của Vam Quốc Hàn Băng Kiwisato. Nhưng mà con người này làm cậu muốn tức điên lên. Cậu dập máy.Hàn Băng đáng rơi chiếc điện thoại xuống đất, hai mắt mở to, kinh ngạc.Thấy chủ nhân mình như vậy, Yuki đứng bên cạnh không khỏi lo lắng.
-Chủ...chủ nhân! Chuyện gì vậy?
Hàn Băng không nói gì. Cô đang thẫn thờ. Đầu óc cô quay vòng, tai cứ ù đi.
-Chủ nhân!!!!!!!- Yuki lay lay người cô, hét lớn làm cho cô thoát khỏi cơn mê.-Chúng ta đến phòng của Thiên. Hàn Băng gặp chuyện rồi.- Vừa nói, cô vừa tức tốc lao người đi.
Yuki nghe thấy những gì chủ nhân mình vừa nói thì mọi hoạt động bỗng khựng lại. Hải Băng cũng là chủ nhân cô, như Hàn Băng vậy. Tại sao chủ nhân cô lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Yuki lôi từ túi áo ra chiếc điện thoại Smartphone, bấm số gọi ai đó.
"Alô...Yuki hả? Em làm gì mà..."- Đầu bên kia nhấc máy. Một giọng nói nam tính trầm ấm vang lên. Chưa để giọng nói ấy hỏi hết, Yuki đã cắt ngang:-Anh Huy! Anh và nhị hoàng tử mau tới phòng 074. Nhị công chúa gặp chuyện rồi. Báo cho Lather biết sai người gọi đội y sĩ tới nhé- Cô gấp rút nói thật nhanh."Phòng 047 á? Đó không phải là phòng của tên Thiên gì gì đó sao?"- Huy ở đầu dây bên kia lại hỏi.-Em không có thời gian giải thích. Anh mau tới đó- Yuki nói sau tắt máy, không để cho Huy kịp nói thêm cái gì. Cô nhanh chóng phi thân tới phòng Minh Thiên- căn phòng mang số 047.
Chúc các bạn online vui vẻ !