Chương 7: Trại hè yêu quí, ta đến đây !
1.
Nhanh thật ấy!! Thoắt cái đã kết thúc năm học rồi… híc… buồn ghê! T0T Tôi thật sự không muốn nghỉ hè chút nào. Thực ra chẳng phải vì tôi chăm chỉ hay ham học gì đâu, chỉ tại tôi rất rất ghét thi cử. Mặc dù có vẻ như tôi rất may mắn trong các kì thi, nhưng dù sao đối với tôi, thi… là việc vô cùng tẻ nhạt. Suốt mấy tiếng đồng hồ cứ ngồi cắm đầu vào tờ đề bé tí rồi viết lia viết lịa mà chẳng biết mình đang viết cái khỉ gì!?? Thế không nhàm chán thì là gì hử?
Nhưng mà… dù sao vẫn còn cách kì thi 1 tháng nữa cơ mà!! Với lại, trước mắt tôi là… trại hè. Giới thiệu đôi chút. Có thể nói trại hè là hoạt động truyền thống của trường A vào cuối năm học. Tuy nhiên, hoạt động này không bắt buộc tất cả học sinh đều phải tham gia. Ai thích thì đi, ai không thích có thể ở nhà… ngủ cho khỏe. Điều đặc biệt là cả trường sẽ cùng đi, không tách riêng từng lớp. Nói chính xác thì khi tham gia trại hè, không cần biết ai học lớp nào, chỉ cần là học sinh trường A là OK. Các học sinh có thể tùy chọn bạn để cùng dựng trại. Vì thế, hầu như tất cả các học sinh của trường A đều rất “mê” hoạt động này (trừ 1 số “con mọt” ra). Đây cũng là cơ hội rất tốt để làm quen, kết bạn và… tiếp cận “thần tượng”.
- Chi ơi! Cậu có tham gia trại hè không??
- Có điên mới không đi. – Hôm nay con nhỏ Thanh Mai này bị gì rồi. 1 điều hiển nhiên thế mà cũng phải hỏi. Trần Diệu Chi tôi có bao giờ bỏ qua bất kì cuộc vui chơi nào đâu. Hơn nữa, đây lại là trại hè – hoạt động do trường tổ chức. Mẹ tôi sẽ không thể càm ràm nào là ham chơi, nào là chẳng thấy mặt mũi ở nhà, nào là không an toàn, nào là bạn bè gì mà nhiều (trời! Điều này chỉ có mẹ tôi mới lôi ra để nói thôi. Có 1-0-2 đấy!!)
- Ờ… Thế anh ấy có đi không??
- Ai cơ? – Tôi phát hiện ra dạo này nhỏ Mai có cái gì đấy không được bình thường. Thỉnh thoảng cứ ngồi ngẩn ra, rồi tự nhiên lại cười 1 mình, toàn nói những câu kì lạ không đầu không cuối làm tôi phát điên. Chẳng hiểu nó bị làm sao nữa!??!
- Cậu biết rồi còn hỏi. – Lại còn hay đỏ mặt vô cớ (có thể là có lí do nhưng tôi chưa khám phá ra mà thôi)
- Biết cái đầu cậu ý. Có nói nhanh không thì bảo?? – Tôi cũng bắt đầu thấy bực mình rồi đây. Con bạn vô tư (thái quá) của tôi sao bây giờ cứ như là người đang yêu thế này?!! Hay là thật nhỉ?!! Trời ơi, chẳng lẽ lại thế… – Cậu… cậu đang y…êu hả?
- Hử… Tớ… tớ…
Úi giời! Tôi phục tôi quá đi!! Đoán trúng phóc!! Mà con này cũng hay ha. Có đối tượng mà không nói cho tôi biết. Nếu biết tôi nhất định sẽ giúp nó. Đảm bảo chỉ có thành công không có thất bại (hơi quá 1 tí. Nhưng tỉ lệ thành công ít nhất cũng phải là 80%, trừ phi anh ta không phải là con trai)
- Hihi… ai thế?? Ai mà làm cho chị Thanh Mai củ khoai nhà ta động lòng thế nhở??!
- Tớ… tớ…
Haha… Nhìn bộ dạng lắp ba lắp bắp, mặt đỏ đến tận mang tai của nó là tôi lại thấy khoái trá. Kể ra thì cũng hơi ác một chút!!! Nhưng mà, ai bảo nó không chịu kể về “anh ấy” cho tôi nghe… Ủa!! Mà có thật là nó chưa kể không ta??? Hình như có lần nó cũng nhắc đến 1 “anh ấy” thì phải. OH MY GOD… Không phải là… đấy chứ??!
- Này, này. Có phải là anh…
- Ừ… – Tôi còn chưa nói hết câu thì nó đã gật đầu lia lịa thế kia có bệnh không cơ chứ?? Chẳng lẽ nó biết tôi định nói gì à? Con này sao thông minh đột suất thế nhỉ!?!
- Ồ!! Haha… cậu được lắm! Ha… ha… nhìn người chuẩn… – Tôi phá lên cười. 1 phần vì bộ dạng của nó lúc này, không còn từ nào thích hợp hơn là… NGỐ. Và 1 phần vì tôi tưởng tượng đến cảnh nó tra tấn “anh ấy” 1 cách tàn bạo (đúng con người của nó mà!! Đâu phải tôi nghĩ xấu cho bạn bè đâu). Mà anh Kiên hiền như thế, chỉ biết nhăn nhó, gượng cười lấy lòng nó mà không dám phản kháng. Ôi ôi ha… ha… ha… ha…
- Cậu… Đừng cười nữa!
- Há… há…
- Thôi mà!! Có gì đáng cười đâu chứ??
- He… he…
- Cậu… IM NGAY.
- ư… ư… – Trời đất! Thuốc nổ đã được châm ngòi. Tôi phải nhanh chóng nghĩ cách 1 là đi theo mấy con chuồn chuồn, 2 là… cắt ngòi nổ. Nếu không thì… tan xác là cái chắc. – Hihi… Có gì đâu. Tớ chỉ cười vì… vì… sắp được đi trại hè thôi mà.
- Cậu chết với tớ… Dám cười tớ này!!
- Ơ a… Đâu, đâu có. – Nó cứ tiến, tôi cứ lùi. Nó tiếp tục buộc tội tôi, còn tôi thì cứ chối đây đẩy. Cứ thế này thì tôi chết chắc rồi. Sắp kịch tường rồi. Ôi thôi đời tôi thế là đi tong. – Aaaaaaaaa… Anh Kiên kìa! – Đột nhiên tôi hét toáng lên, làm cho cả lớp (bao gồm cả Thanh Mai) quay phắt lại, ngó nghiêng phía cửa lớp.
Nhân cơ hội, tôi phi thẳng ra khỏi lớp (bằng cửa sau). May mà tôi nhanh trí, không thì cái mạng nhỏ này…
- TRẦN DIỆU CHI!! CẬU CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO????? – Nhỏ Mai “rú” lên làm tôi suýt thủng màng nhĩ luôn. Trời ơi, hỏi thừa. Có thần kinh mới đứng lại chịu chết. Tôi hoàn toàn bình thường, đương nhiên không thể làm cái điều ngu ngốc thế được.
Và thế là… nhỏ Mai đuổi tôi chạy vòng vòng quanh trường. Mệt chết luôn!! Cái trường này, sao lại rộng như thế làm gì cơ chứ, lại thoáng mát sáng sủa nữa. Hại tôi không có chỗ trốn. Cứ phải chạy như điên suốt 30′ thế này. Cũng may là dạo này tôi chăm tập thể dục buổi sáng (muốn lười cũng không lười nồi) nên thành tích chạy bền cũng tăng lên trông thấy. Ha… ha… “tảng băng” yêu quý!! Em lại phải cám ơn anh rồi!!!!!!!!!!!!!!
————————————-
2.
Ôi mẹ ơi! Có ai khổ như tôi không?? Đến đi trại hè của trường mà cũng phải xin phép… anh hàng xóm. Lại còn phải đau đầu nhức óc để lựa lời xin xỏ anh ta nữa chứ!! Nếu anh ta không phải là “thầy giáo” tôi, à không, phải là nếu không có cái điều kiện chết tiệt kia thì tôi đã sớm đá văng anh ta đi lâu rồi. Hừ hừ!! Cái số tôi sao lại khốn khổ như thế cơ chứ?!! Đi chơi người ta xin phép bố mẹ, đây tôi lại phải xin phép 1 “TẢNG BĂNG CÂM”… >0<
Tôi lại dùng chiêu thức cũ: NGOAN NGOÃN NGHE LỜI
Vậy là tôi đang hết sức chăm chú vào đống đề thi (không biết “tảng băng” lôi ở đâu ra mà lắm thế. Lại còn bắt tôi phải làm xong hết trong chiều hôm nay nữa chứ!!)
Đề thì chất đống… ~_~
Bài thì khó lòi mắt ra… 0_0
Sao đời tôi nó hẩm hiu… #_#
Nhưng vẫn phải làm thôi chứ biết làm sao giờ?? Trích nguyên lời của “tảng băng” cách đây vài phút như sau: ” Không làm cũng được thôi! Mỗi bài là 1 roi, em đếm xem chỗ đó bao nhiêu bài??” Thế có dã man không cơ chứ?!! Mỗi đề là 1 roi đã hãi hùng lắm rồi. Đây lại còn mỗi BÀI là 1 ROI. Ở đây có đến 10 đề, mỗi đề lại có đến 5 bài. Thế là… ỐI GIỜI ƠI… 50 bài… 50 roi. Tôi mà không làm xong chỗ này chắc mai không lết nổi đến trường quá…
…
“tảng băng” đáng ghét… muốn hành hạ tôi à…
…
“tảng băng” của nợ… gì mà nhiều thế… làm đến năm sau cũng chưa chắc đã xong nổi…
…
“tảng băng” chết tiệt… bài nào cũng khó như ma… hại chết bao nhiêu nơron xinh đẹp của tôi rồi…
…
“tảng băng” thối tha… ôi trời ơi! Mệt muốn điên luôn!!!!!!! Đầu tôi sắp nổ tung rồi đây…
…
Phù… phù… phù… cố lên… cố lên… cố lên nào… phải cho “tảng băng” biết tay…
…
…
- XONG!! Hurayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy… – Cuối cùng cũng xong. Đống đề chết tiệt!! Mi không phải là đối thủ của ta đâu! Ha… ha… Ô la la…
- Xong hết rồi hả?? Cũng nhanh gớm nhỉ?!! – Đây có được coi là 1 lời khen không ta?!?
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Chắc chắn là không rôi!! Vì… bởi vì… bây giờ đã là… 11h rồi. 11h… 11h… ôi thôi rồi… Sao tôi lại kém cỏi như thế nhỉ?? Làm lâu như thế này thì làm sao mà xin đi chơi chứ?!! Hay là… Không, không được. Lần này tuyệt đối tôi sẽ không nói dối nữa! Dù có phải ở nhà cũng tuyệt đối không nói dối nữa!! Cứ nghĩ đến ánh mắt “tảng băng” lúc đó, tôi lại thấy tội lỗi kinh khủng. Chỉ vì ham chơi mà tôi đã làm tổn thương anh ta… Haizzz… Thôi đành chịu vậy… Ở nhà nghiền mấy quyển sách với mấy tập đề này vậy chứ biết làm sao… Mặt tôi trở nên ỉu xìu, trông chẳng khác nào cái bánh bao ngâm nước…
- Ừ… Cũng được…
- Vâng – Chán thật!! Tôi đã tham gia trại hè 3 lần rồi. Nhiều trò chơi hay và độc đáo cực kì… Vui dã man!!!… Haizz…
- 10 đề… 8 tiếng… 48′ 1 đề…
- Vâng – Năm nay không tham gia, kể cũng tiếc thật đấy!! Theo cảm nhận của tôi thì mỗi năm trại hè lại càng sôi động và có nhiều trò chơi hấp dẫn hơn. Không biết năm nay… Haizz…
- Tốt lắm!! Đi thi chắc không vấn đề gì…
- Vâng – Ôi càng nghĩ lại càng thấy nản. Cả năm học hành vất vả (năm nay lại càng mệt mỏi hơn), đến cuối năm lại… thế này đây… Haizz…
- Cho em tham gia trại hè đấy!
- Vâng – Trời đất ơi, tôi muốn chết quách đi cho rồi. Trại hè thân yêu… Haizzz…
- Sao thế?? Em có nghe anh nói không đấy?
- Vâng. À… hử?? – “tảng băng” nói gì nãy giờ nhỉ?? Chết thật!! Tôi có nghe gì đâu cơ chứ??! Anh ta mà biết đầu óc tôi “bay” đến chỗ trại hè chắc tôi tàn đời. Nghĩ kĩ lại xem… Nhớ lại xem… Anh ta vừa nói gì??? Ừm… 48′… đi thi… trại hè… Ừm… HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA… Trại hè, trại hè làm sao?? Nhớ kĩ xem nào… Trại hè gì ý nhỉ?? A, đúng rồi… tham gia trại hè… Cho em tham gia trại hè… Ôi… A… Haha… Có thật không thế?? Cho tôi đi chơi thật hả??? Ôi trời ơi! Đúng là “tảng băng” tuyệt vời… “tảng băng” tốt bụng… “tảng băng” đáng yêu… ^0^
- Đi.
- Đi đâu cơ?? – Tôi thật không hiểu đầu “tảng băng” chứa cái gì nữa. Bây giờ là 11h đêm, chính xác là 11h 5′ 47s rồi mà còn muốn đi đâu nữa không biết. Chẳng lẽ anh ta định đi bụi chắc?? Nếu như thế thật thì tôi sẽ mách… hehe…
- Đồ ngốc!! Đi ăn chứ đi đâu?
- Đi ăn hử?? – Ờ mà cũng đúng. Hôm nay bố mẹ, chị tôi và cả gia đình chú Chiến (trừ “tảng băng”) đều đến nhà ông bà tôi chơi rồi. Chỉ có tôi do “tảng băng” không cho phép nên phải lủi thủi ở nhà 1 mình, à không 2 mình. Mà không hiểu bố mẹ tôi nghĩ sao mà không đưa tôi theo nữa. Đi chơi mà bỏ con ở nhà như thế đấy!! Trong khi đó lại rủ cả nhà chú Chiến đi cùng… Haizzz… Chị Hương cũng muốn ở lại với tôi nhưng mà “tảng băng” chết tiệt… à không “tảng băng” tốt bụng nói chị nên đ
i chơi nên chị cũng đi luôn. Sao chị lại ngoan hiền thế làm gì nhỉ?? Lại còn răm rắp nghe lời “tảng băng” nữa chứ. Không biết giữa chị và anh ta có giao kèo như của tôi với anh ta không nhỉ?!! Mong là không… Còn bác Vân thì về quê thăm gia đình rồi. Vài ngày nữa mới lên. Nói chung là, hôm nay chỉ có 1 mình tôi ở nhà. Cũng đồng nghĩa với việc cho đến tận bây giờ, tôi và “tảng băng” vẫn rỗng ruột. Haizzzz… Không có anh ta nhắc thì tôi cũng không nhớ ra đấy!! – Đi thôi. Em đói lắm rồi!!
- Tưởng em không đói chứ? – “tảng băng” lại nhìn tôi rồi nhếch mép cười rất đáng ghét.
- Ai mà không đói?? Chỉ tại em không nhớ thôi. – Tôi vênh mặt, chu mỏ lên cãi. Dù càng cãi lại càng…
- Ha… ha… Đúng là ngốc…
- Hứ!! – Quên thôi mà! Có gì đáng cười đâu mà cứ cười mãi. Lại còn dám kêu tôi ngốc chứ?? Mà cũng phải, tôi ngốc nên mới nói chuyện với “tảng băng câm” như anh…>_<
…
- Ngon quá!! Anh không ăn à? – Tôi cố giả bộ ngây thơ. Haha… cho anh chết! Ai bảo dám cười em. Hô… hô…
Chả là anh ta đưa tôi đi ăn. Trên đường đi anh ta cứ kêu tôi ngốc này ngốc nọ, rồi cười tôi. Thế là tôi quyết định “trả thù”. Tôi nằng nặc đòi ăn… chân gà nướng vỉa hè. Và đương nhiên là từ đầu đến cuối chỉ có tôi ngồi… gặm… gặm… gặm… và gặm… “tảng băng” có thể nói là công tử hết mức. Đây là lần thứ 2 anh ta ngồi ở quán ven đường (lần đầu là quán bún ốc đó) và nhất quyết không ăn 1 miếng. Trời ơi, thật không tin nổi!!!!!!!! Chân gà nướng ngon như thế mà anh ta không thèm động tới tí nào. Đúng là phí của giời mà!! Đã vậy cho anh nhịn đói, tôi ăn hết!!! He… he…
———————————————–
3.
- Oa oa oa… Về nhà rồi. No quá… mệt quá… ngủ thôi!! – Tôi lao như bay vào nhà. Vừa định leo lên cầu thang thì có 1 bàn tay giữ tôi lại. Oái! Sao… sao lại c…ó người nhỉ?!! Chẳng phải là tôi ở nhà 1 mình sao?? Giờ lại có người ở đâu chui ra vậy?? Mà có phải là người không???? – Aaaaaaaaaaaaaa… Maaaaaaaa… ư…ư…ư
- Trời ơi, đừng hét nữa! Ma nào?? – Giọng nói này nghe quen quen, mà cũng có vẻ mệt mỏi. Biết mệt thì chắc là người rồi.
- Hử?? Là anh à? Sao anh ở đây thế? Làm em hết hồn!!!!!!!! – Tôi vuốt vuốt ngực, hít thở sâu. Thế mà tôi cứ tưởng…
- Anh đói. – Ủa!!? Tôi có nghe nhầm không vậy?? “tảng băng” đang kêu đói với tôi à?? Thường thì chỉ có tôi kêu ca, đòi anh làm này làm nọ chứ đâu có chiều ngược lại?? Mà có đói thì đi ăn chứ kêu tôi làm quái gì??? Tôi quay lại, định quát cho anh ta 1 trận tội “cản trở người đang muốn đi ngủ”, nhưng mà… sao nhìn “tảng băng” lúc này tội nghiệp thế?? Có lẽ là tôi đùa hơi quá!!
- Haizzz… thôi được rồi. Anh muốn ăn gì?? – Sao lại có người tốt bụng như tôi cơ chứ!!?
- Nhưng mà bây giờ cũng hơn 12h rồi, còn hàng nào mở cửa không?
- Trời ơi! Giờ này mà anh còn muốn ra ngoài ăn hả? Chứ vừa rồi anh không thấy đường phố vắng tanh vắng ngắt sao??? À mà cũng có… quán bar hoặc karaoke ấy!! – Tôi cười gian xảo. Nếu “tảng băng” mà vào những chỗ đó thật thì tôi sẽ mách…
- Làm sao giờ?? Anh đói lắm! – Sao “tảng băng” lạ quá vậy?? Có lẽ anh ta đói thật!!! Trông bộ dạng ỉu xìu như con mèo ướt (hehe… so sánh hay quá) thế kia trông tội ghê… Thôi, để chị đây cho “bé mèo” ăn nhá!!!!!! *0*
- Anh đợi một chút.
- Này! Em định đi đâu à? Sao bảo giờ này không…
- Em có điên đâu?!! Ra đường giờ này để làm mồi cho bọn du côn à? – Tôi lườm anh ta 1 cái săc lẹm. Định xui dại tôi đấy à?!!!?
- Thế…
- Anh cứ ngồi đấy. Đợi 1 tí thôi.
Tôi chạy vù vào bếp, mở tủ lạnh ra. Cũng may là tủ lạnh nhà tôi chẳng lúc nào là trống cả (vì có bác Vân và mẹ là 2 người phụ nữ đảm đang mà) Làm gì cho nhanh nhỉ?? À, phải rồi…
Hê… hê… Trông tôi thế này thôi nhưng mà cũng đảm ra phết đấy nhá!! Nói thật thì tôi cũng chẳng thích thú gì mấy vụ nấu nướng này đâu. Nhưng mà… Haizzz… Tôi có 2 lựa chọn. 1 là học nấu ăn, mà đã học là phải học cho tử tế, nếu không mẹ tôi sẽ nói với bố và thế là “Con gái của bố, không làm thì thôi, chứ đã làm là phải làm cho tốt. Con phải cố gắng chứ?? Nếu người ta mà biết có nấu ăn con cũng học không xong thì… bla… bla…”. 2 là nghe “hát” miễn phí, kiểu như “Ôi giời ơi! Con gái con đứa gì mà tề gia nội trợ cũng không biết?? Đã không đoan trang nết na lại không đảm đang nữa thì có ma nào nó thèm rước. Thế con định… bla… bla…” Và thế là tôi đã chọn con đường an toàn nhất cho cái tai xinh xắn đáng thương của mình.
10′ sau, tôi bê ra 1 đĩa… mỳ xào bò thơm phức. Đến tôi đã no rồi mà còn thấy thèm nữa là…
- Đây! Anh ăn đi.
- Em làm hả?? – Nhìn “tảng băng” mắt trợn tròn, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng thấy hơi hơi tự hào. Biết nấu ăn cũng hay thật ấy, muốn ăn gì thì tự làm, không phải nhờ vả ai, cũng chẳng phải phụ thuộc vào ai hết.
- Đúng.
- Có… ăn được kh…ông vậy?? – Trời ơi! Hơi bị tổn thương đấy nhá!! Tôi bỏ công bỏ sức ra nấu cho anh ta ăn, giờ anh ta lại hỏi tôi có ăn được không là sao????????????????????
- Không ăn thì thôi. – Bực cả mình!!!! Không hiểu đầu óc tôi bị làm sao mà nửa đêm nửa hôm xào xào nấu nấu cho “tảng băng” chết tiệt này nữa!!? Tôi định lấy lại đĩa mỳ thì anh ta đã nhanh tay chộp lấy. Tôi bĩu môi – Hứ!! Tưởng không ăn chứ??! Có độc đấy!
- Thôi mà! Anh đói lắm rồi. – Dứt lời, “tảng băng” cắm đầu vào đĩa mỳ. Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên tôi tự tay nấu cho người khác ăn đấy. Bình thường tôi chỉ nấu chơi nấu bời, làm tí là kêu chán, rồi bỏ đi chơi. Cùng lắm là tự nấu cho mình ăn. Nhưng mà… nhìn “tảng băng” ăn ngon lành, thỉnh thoảng lại khen 1 câu “Ngon lắm!” tôi thấy rất vui. Có lẽ mẹ nói đúng: Nấu ăn cũng là 1 niềm vui – niềm vui cho mình và cho cả người thưởng thức.
- Không ngờ em cũng biết nấu ăn.
- Hứ!! Coi thường nhau vừa thôi nhá! Mà này…
- Gì?? – Lại thế rồi. Haizzz… Muốn thân thiện với anh ta cũng khó. Vớí vốn từ ngữ nghèo nàn như thế thì…
- Anh rửa đĩa đi. – Tôi nói tỉnh bơ, lờ lớ lơ người đang đơ ra kia, đi thẳng lên phòng. Haha… Tôi cũng định tốt thì tốt co trót nhưng mà với cái kiểu ăn nói thế kia thì… MẶC KỆ ANH!!
Chương 8: “Tảng băng” Anh bị sao thế ?
1.
- Các bạn trật tự. Tập trung nào!! – Tiếng anh Kiên – hội trưởng hội học sinh dõng dạc vang lên. Ngay lập tức, đám con gái nhao nhao lên như ong vỡ tổ. Tôi thấy là sân trường còn ồn ào hơn cả lúc nãy. Có khi cho hotboy làm hội trưởng hội học sinh là 1 quyết định rất chi là sai lầm. Minh chứng là đây, cả cái trường A như muốn nổ tung bởi tiếng hét của bọn con gái mê trai. Tôi cũng sắp bị thủng màng nhĩ đến nơi rồi đây!! Bịt tai rồi mà sao vẫn ồn thế cơ chứ?? Hết nam sinh muốn làm quen đến nữ sinh muốn đi cùng, giờ lại thêm cả cái đám vịt giời này nữa chắc tôi điên mất…
- Trật tự! Các bạn trật tự nào!!… – Ôi khổ thân anh Kiên quá!! Ai bảo đẹp trai thế làm gì cơ chứ?? Bây giờ tôi mới thấm thía câu nói của nhỏ Mai: “Đẹp cũng là 1 cái tội, mà còn là tội lớn nữa.” Haizzz… Ủa!! Mà nhỏ này chạy đâu mất tiêu rồi?? Vừa ở đây mà… Trời ơi!! Tôi có bị hoa mắt không vậy?????? Cô bạn thân chí cốt của tôi cũng đang “bày tỏ tình cảm” với anh Kiên 1 cách rất nhiệt tình…
30′ rồi mà cái lũ vịt này cũng không im cho. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, đồng thời nhét thêm ít bông nữa vào tai. Nhiều bông thế này rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng “gầm rú”. Ôi chết mất thôi!! Làm ơn yên lặng chút đi. Không nói có ai bảo họ câm đâu mà cứ phải hét toáng lên như thế?? Ai chẳng biết rằng anh Kiên được hâm mộ, ai chẳng biết rằng anh Kiên là của họ (còn của ai trong số họ thì có trời mới biết được) thế mà cứ la ó om sòm… Đau đầu nhức óc… Hoa mắt chóng mặt… Haizzzz…
- TẤT CẢ IM HẾT CHO TÔI!! – Một giọng nói đáng sợ đột ngột vang lên. Ngay lập tức, lũ vịt im bặt, ai nấy mặt mày đều tái xanh tái xám. Haizz… Khổ chưa? Đúng là cái miệng làm hại cái thân. Ai bảo làm phiền đến người ta làm chi??? La hét ỏm tỏi như thế, ngồi trên cây mà không bị rơi xuống đất là giỏi lắm rồi. Tức giận cũng phải thôi. Lần này tôi phải cám ơn “tảng băng” rồi!! Nhờ có anh ta mà cái tai của tôi được giải thoát. Đúng là ô nhiễm tiếng ồn kinh khủng thật!!!!!!!!!!! Phải dẹp, dẹp hết…
- Được rồi. Các bạn chú ý, chúng ta sẽ… bla… bla… OK, XUẤT PHÁT. – Tiếng nói vừa dứt, cả trường lại nhao nhao lên như cái chợ vỡ. Chen lấn, xô đẩy, cãi cọ… Ôi mệt!! Cũng như 3 lần trước, tôi kéo chị Hương và nhỏ Mai đang rất “hăng” vào 1 góc, chờ các anh chị em đi hết rồi mới ló mặt ra. Nếu không trốn e rằng đến đầu cũng chẳng còn. Lạ thật!! lũ vịt giời kia trông thì ẻo lả vậy mà tay xách vai đeo ba lô lớn ba lô nhỏ, lại còn nhiệt tình cãi vã, đùn đẩy,… Nói chung là loạn không thể tả!!!! @_@
…
Khi đã thấy yên ắng đôi chút, tôi mới chui ra khỏi chỗ ẩn nấp. Haizzz… Đúng là không có lũ vịt giời kia thì thế giới hoà bình hẳn.
- Chi! Em chưa đi à? – Đang hít thở chút không khí trong lành thì 1 giọng nói ấm áp vang lên làm tôi giật mình. Từ xa, anh Kiên đang đi về phía chúng tôi, tay còn cầm nào loa, nào bộ đàm, nào túi này túi nọ. Trông không khác gì… osin. Phía sau anh còn có “tảng băng” nữa. Trời đất! Có em trai nào như anh ta không chứ?? Thấy anh vất vả vậy mà không giúp đỡ, chỉ lủng lẳng 1 cái ba lô nhẹ tênh. Hừ! Đúng là đáng ghét mà?!!!
- Vâng. Bọn em đợi anh đấy. – Ôi trời!! Tôi sốc. Con nhỏ này trở nên dẻo mỏ từ khi nào thế nhỉ?? Mà nó không tim đập chân run miệng lắp bắp nữa à?!!! Bái phục, bái phục…
- Vậy đi thôi. – Ặc… anh Kiên đúng là ngây thơ thật. Chẳng lẽ anh thật sự không nhận ra con nhỏ này có tình cảm với anh hả???
Thế là chúng tôi bước lên xe. Ôi thôi, không khí trong lành của tôi, thế giới hoà bình của tôi, thế là hết!
- Aaaaaaaaaaaaaa… anh Kiên ơi, ngồi đây nè!!
- Đây còn chỗ này, anh ngồi đây đi!
- Anh Ân ngồi với em nhé!!
- Còn lâu, anh Ân phải ngồi với tao.
- Anh tránh ra, anh Ân ơi, đây này!!
Ối!! Đúng là bọn mê giai mà!!!
- Diệu Chi! Ở đây.
- Ngồi với anh đi!
- Em ngồi chỗ này này.
Có cả phần của tôi hả?? Bây giờ tôi mới để ý, cái xe này không chỉ có lũ mê trai mà còn cả bọn háo sắc nữa… Ôi số tôi…
Lờ đi tất cả các lời mời mọc sởn da gà, chúng tôi cứ ngó nghiêng tìm chỗ trống (trống hoàn toàn ý). Đột nhiên tôi nhìn thấy vài tên con trai đang ngồi ở băng ghế cuối xe chỉ chỏ tôi rồi cười cợt nhả. Tôi rất ghét cái kiểu nói xấu bên vai (nghĩa là không phải lén lút sau lưng nhưng cũng không hoàn toàn ngang nhiên trước mặt) Tôi tức điên người!! Hôm nay coi như các anh gặp xui xẻo.
- Ngồi ghế cuối nha!! – Tôi lách qua anh Kiên, “tảng băng”, chị Hương và nhỏ Mai, thì thầm với bọn họ.
- Ơ… nhưng mà… có người rồi mà!! – Nhỏ Mai thắc mắc, mắt đảo liên hồi tìm ghế trống.
- Đúng đấy! Hết chỗ rồi mà!! – Anh Kiên cũng nhìn tôi khó hiểu.
- Thì bảo họ ngồi chỗ khác là được chứ gì?? – Tôi cười gian xảo. Dạo này học hành ngoan ngoãn cũng phải phá phách chút mới vui.
Nói là làm, tôi đi nhanh tới băng ghế cuối, tặng đám háo săc ấy 1 nụ cười đẹp mê hồn.
- Các anh đẹp trai ơi, có thể nhường chỗ cho bọn em không?? – Tôi nói giọng ngọt ngào nhất có thể, mắt chớp chớp. Oẹ… tôi nghe còn thấy ghê nữa là!! Nhưng tôi đảm bảo chỉ sau vài câu, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Tôi đã thử nhiều lần rồi, và lần nào cũng thành công mỹ mãn. ^0^
- Em gái à! Bọn anh đến trước mà.
- Sao lại phải nhường cho bọn họ?? Anh chỉ nhường cho em thôi.
- Ở đây còn 1 chỗ này, em ngồi cùng bọn anh đi!!
Cái bọn chết tiệt này, lại còn dám nhao nhao lên tán tỉnh tôi à?? Cái gì mà “chỉ nhường em thôi”, cái gì mà “ngồi cùng bọn anh”????? Tôi đã muốn nhẹ tay, bọn họ lại cứ “thân lừa ưa nặng”. Vậy thì đừng có trách tôi.
- Em cũng muốn ngồi cùng mấy anh lắm!! Nhưng còn bạn em thì sao????? Bọn nó sẽ xé xác em ra mất. Híc…
- Ơ?? – Quả nhiên chiêu “nước mắt cá sấu” lợi hại thật á!! Có lẽ tôi phải chăm chỉ luyện tập chiêu này mới được. haha… Bọn họ nhìn nhau lúng túng, sau vài giây đắn đo, cuối cùng cũng vẫy cờ trắng đầu hàng. Trước khi đi, còn nhìn tôi đắm đuối làm tôi suýt nôn mửa… Nguy hiểm thật!!
- Nào mọi người, ngồi đi chứ!! – Tôi vui vẻ vẫy 4 người đang đứng há hốc mồm nhìn tôi như sinh vật lạ.
Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, bọn họ vẫn nhìn tôi chằm chằm làm tôi bực cả mình. Thật là khâm phục tạo hóa. Sao con người có nhiều nét mặt biểu cảm khác nhau như thế nhỉ??! Cùng 1 hoàn cảnh, cùng 1 sự việc mà sao mỗi người họ lại có 1 nét mặt vậy trời?!!
Chị Hương sửng sốt (cái này dễ hiểu. 1 thục nữ như chị đã bao giờ thấy “hồ ly tinh” đâu!!?).
Nhỏ Mai khâm phục (đương nhiên rồi, tôi còn thấy phục mình kinh khủng luôn… Có lẽ sau này nếu thất nghiệp chắc tôi xin đi làm diễn viên quá!! Có khi còn nổi tiếng ý chứ!).
Anh Kiên thì có phần ngạc nhiên, có phần gì đó như là… gì nhỉ??… Á… hình như anh đang cười????? Ôi mẹ ơi, có lẽ anh thấy thú vị khi được xem miễn phí 1 vở hài kịch chăng??! Haizz… Chắc tôi nên đi làm diễn viên hài.
Còn “tảng băng”, anh ta đang nghĩ gì thì có trời mới biết được. Bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng mà ánh mắt anh ta, có cái gì đó… là… ôi ôi, thật khó mà đoán nổi… Chẳng hiểu anh ta bị gì nữa?!!?
- Này! Mấy người thôi đi có được không?? Thật là!!!!!!!! – Tôi gắt lên. Đã 10′ rồi đấy. Nhìn mãi cũng phải chán chứ?? Chẳng lẽ tôi xinh đẹp đến mức ấy à?? Mà nếu có thế thật thì chị Hương nhìn tôi làm gì?? Chẳng phải tôi với chị giống nhau y đúc à? Hôm nào cũng soi gương nhìn thấy cái bản mặt này chị còn không chán hay sao chứ??!
- Chi à, khâm phục cậu thật đó!! Càng ngày cậu càng lợi hại. – Nhỏ Mai là người lên tiếng đầu tiên.
- Còn phải nói! – Tôi vênh mặt lên, cười khoái trí. Tôi là ai cơ chứ?!!
- Chi ơi, em hay thật ấy!! Làm cho bọn họ nghe lời như thế. – Haha… Chị Hương cũng hết lời khen ngợi tôi.
- Em ranh lắm!! Con gái ai cũng như em thì con trai có mà chết hết! – Trời ạ!! Anh Kiên sao lại nói tôi như thế chứ?? Nhưng mà cũng đúng thật. Tôi cũng tinh ranh lắm chứ bộ. Xinh đẹp mà không ghê gớm 1 tí thì sao đối phó được với bọn háo sắc, dê xồm??!
Nhưng sao “tảng băng” không nói gì nhỉ?? Thật ki bo, 1 lời khen cũng không “nỡ” nói hay sao?!! Đã chiếm chỗ cạnh cửa sổ của tôi lại còn lờ lớ lơ tôi đi nữa chứ!!
…
Chán quá!! Làm gì bây giờ nhỉ?? Con nhỏ Thanh Mai “trọng sắc khinh bạn” đã bỏ mặc tôi mà tíu tít với “anh ấy” rồi, còn chị Hương thì đã… ngủ từ lâu. Chỉ còn “tảng băng” cứ dán mắt vào cửa kính ô tô và tôi đang chán muốn chết đi. Đáng ra tôi không nên cho nhỏ Mai ngồi cạnh anh Kiên mới phải. Dù có hơi tội lỗi 1 chút nhưng tôi sẽ không buồn chán thế này. Chơi điện tử, nghe nhạc mãi cũng chán… Haizzz…
- Này! Anh nói gì đi chứ!!! – Tôi huých vào tay “tảng băng”
- … – Im lặng.
- Chán chết mất!! Nói chuyện chút đi. – Tôi tiếp tục giật giật vạt áo “tảng băng”
- … – Vẫn im lặng.
- Ôi trời ơi!! Biết thế vừa nãy ngồi cùng mấy tên kia có lẽ còn vui vui… – Tôi lẩm bẩm ca thán. Chắc tại âm lượng của tôi không được nhỏ lắm nên “tảng băng” quay ngoắt lại, nhìn tôi như muốn đập tôi chết tươi tại chỗ. Haizz… Nói cũng không cho hay sao chứ??!
- Anh CẤM em đấy!
What??? Cấm á?? Cấm cái gì mới được cơ chứ????? Hôm nay “tảng băng” bị động kinh à?? Hay là não của anh ta bị úng nước??
——————————————
2.
Nơi chúng tôi đến là 1 khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Khắp nơi chỉ thấy cây cối và… muỗi. Cứ như là tất cả họ hàng hang hốc nhà muỗi đều tập trung ở đây ý!! Cũng may là tôi có mang thuốc chống muỗi không thì có khi mất máu mà chết quá!! @_#
- CÁC BẠN CHÚ Ý!! – Ôi trời đất ơi! Tôi đến thủng màng nhĩ với anh Kiên mất. Ai đời đứng ngay bên cạnh tôi mà la hét um sùm. Lại còn cái loa khuyếch âm to tướng nữa chứ!! Nhìn cái mặt nó cứ như là đang chọc tức tôi không bằng, lại còn chĩa mũi vào tôi mà kêu… Điên thật!! Đến cái loa mà cũng đối đầu với tôi. Có khi tôi phải cách li với anh Kiên thôi!! – Các bạn chia nhau ra, tự tìm chỗ dựng trại cho mình. Nhớ là đừng đi quá xa đấy!! 1 tiếng nữa chúng ta tập trung ở đây.
Tiếng nói vừa dứt, các học sinh chia nhau chạy toán loạn khắp nơi. Tôi và nhỏ Mai cũng nhanh chóng đi tìm nơi “sơn thủy hữu tình”. Còn chị Hương thì… Haizz… thà cứ để chị ấy nghỉ ngơi cho rồi. Đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Đến con muỗi mà chị cũng sợ, vấp phải hòn đá cũng khóc lóc sướt mướt. Tôi thật không hiểu tại sao tôi với chị lại có thể là chị em ruột, mà còn là sinh đôi cùng trứng nữa chứ… !_!
-
Chi!! Cậu thấy chỗ kia sao?? Mát mẻ trẻ khỏe há!! – Đột nhiên nhỏ Mai bên cạnh hét lên làm tôi suýt ngã bổ nháo. Cái con này, giọng càng ngày càng to, y như cái loa phát thanh.
- Đâu?? Chỗ nào????? Kiếm chỗ nào ít muỗi ấy, mà đừng có dốc không bà Hương lại la ó om sòm thì có ngủ đằng trời. – Tôi nhắc nhở. Năm trước con nhỏ này tìm được 1 chỗ cứ gọi là tuyệt khỏi nói, chỉ mỗi tội hơi khó đi (chỉ tại mấy tảng đá to tổ chảng nằm chắn giữa đường thôi chứ không có gì nguy hiểm cả). Vậy mà trời vừa chập tối, chị Hương đã hét toáng lên, khóc lóc ầm ỹ làm tôi và nhỏ Mai phải dỗ dành cả đêm mới khổ chứ!! Tiểu thư làm cái quái gì không biết, đến thân mình còn lo không nổi, sau này chồng con kiểu gì?!!!
- Hihi… Biết rồi. Chỗ kia kìa, thấy không?? Dưới tán cây to đùng đó…
- Rồi, được phết đấy!! Đúng là bạn tớ, mắt tinh gớm! – Ồ, đúng là chỗ đẹp, bên gốc cây gì đó tán lá xum xuê, chắc nắng chẳng chiếu tới nổi đâu, lại thoáng mát. Quan trọng là chẳng có tảng đá nào “đối đầu” với chúng tôi cả, cũng không dốc, không khó đi. Về phần chị Hương vậy là OK.
- Đương nhiên!! – Trời ạ!! Tôi quên mất nhỏ Mai này đầu óc có vấn đề (giống tôi). Khen nó 1 câu là nó bay lên tận mây xanh luôn, không biết đường mà xuống nữa…
Chúng tôi nhanh chóng dựng trại, trang trí (yêu cầu của chị Hương đấy, chứ không còn lâu tôi mới bỏ công ra mà tô tô vẽ vẽ, cắt cắt dán dán… phí cả thời gian!!), sửa soạn đồ đạc,… Xong xuôi, tôi mới đi “rước” chị Hương về. Thật là mệt mỏi. Không hiểu chị Hương là chị hay tôi là… mẹ đây?!?! ~_~
Nghỉ ngơi 1 lúc thì cũng đến giờ tập trung. Vừa bước ra khỏi lều, tôi đứng ngẩn ra, miệng há hốc… Tôi có bị hoa mắt không nhỉ?? Sao mà lắm trại thế này?!!! Vừa nãy chỉ có 1 cái lều của chúng tôi thôi mà, sao giờ thành ra… trời đất… ít nhất cũng phải > 10 cái… Tôi lấy lại bình tĩnh, ngó sang phía 2 người bạn cùng lều để xác định lại điều tôi vừa nhìn thấy… Ôi không, có lẽ là thật rồi. Chị Hương và con nhỏ Mai cũng đang trợn tròn mắt nhìn “xóm trại”. Ặc ặc… bọn người này thật là… chỗ này chúng tôi tìm thấy trước mà!!
- Diệu Chi ra kìa!
- Chi ơi, lều của tớ ở đây này!!
- Tối sang chơi với bọn tớ nhé, bọn tớ ở ngay đây thôi!!
- Tớ với cậu cách nhau có vài bước. Vui quá!!!!!
- …
- …
Ôi thì ra là thế!! Đi chơi mà cũng không được yên. Có ai giúp tôi không?? Ai chịu giúp tôi nhất định tôi sẽ báo đáp mà, muốn gì tôi cũng làm hết. Tôi hứa mà… T0T
- TRÁNH RA!! BIẾN HẾT CHO TÔI. – Ôi ôi ai mà đáng yêu thế này?? Đúng là ở hiền gặp lành mà, tôi tốt bụng tốt dạ như thế, ông trời sẽ không đẩy tôi vào nơi hiểm nguy đâu. “ân nhân” yêu quý… Trời!! Là… anh… không thể nào… thật là…
- Anh Trung!! Sao anh lại ở đây??? – Mọi năm có bao giờ anh tham gia trại hè đâu cơ chứ?!! Sao tự nhiên năm nay lại có mặt ở đây? Hay là anh có việc gì gần đây nên ghé qua nhỉ??
- Tự nhiên muốn đi thôi. Mà thấy anh em không vui à? – Lại cái giọng đùa cợt ấy. Thật là, trẻ con hết mức. Mà tôi thì có khác gì đâu nhỉ??? *0*
- Vuiiiiiiiiiiiiiiiiii – Tôi cố tình kéo dài giọng ra.
- Thôi, chúng ta ra chỗ tập trung thôi! Đến giờ rồi. – Nhỏ Mai lên tiếng. Tôi có cảm giác nó không thích anh Trung lắm. Tại sao thế nhỉ?? Tôi thấy anh rất tốt mà!! Chắc tại nó chưa hiểu hết về anh thôi, anh ít khi thân thiện với ai lắm… Haizzz… giống như… mà thôi, không nhắc nữa. Cứ nghĩ đến anh ta là tôi lại thấy sao sao á!!!!!
Vì là ngày đầu tiên, lại là buổi chiều rồi nên bọn tôi chỉ đi tham quan, nghe giới thiệu về khu rừng này, chủ yếu toàn là cây cối với động vật. Nghe tên đã khó nhớ, lại còn nguồn gốc, đặc điểm, công dụng,… nghe mà muốn xỉu. Thế nên tôi quyết định chui xuống tận cuối hàng – nơi ít bị ảnh hưởng bởi cái loa chết tiệt kia nhất. Nhưng không ngờ, lại gặp “tảng băng”. Anh ta cứ nhìn tôi làm tôi thấy khó chịu. Có gì mà cứ nhìn, quen nhau lâu như thế mà lúc nào gặp là nhìn tôi không dời mắt, cứ như là lần đầu không bằng. Mà lần đầu thì cũng đâu cần nhìn tôi như thế?? Sao không nhìn chị mà cứ nhằm vào tôi??! Hại tôi bao phen suýt phải vào bệnh viện khoa tim mạch. Cũng lạ là mỗi khi anh ta nhìn tôi, tim tôi cứ đập loạn cào cào làm tôi hết hồn, cứ tưởng nó sắp nổ tung tới nơi rồi… Ghét thật!!
- Chán à?? – Đột nhiên “tảng băng” lên tiếng làm tôi thót tim. Cái anh này lạ nhỉ, nói cũng không thèm báo trước. Định giết người à??
- Hử?? Chán lắm lắm luôn ấy! – Chuyện đơn giản thế mà cũng phải hỏi, đầu óc anh ta để làm cái trò gì không biết.
- Thế thì tốt!
Cái gì cơ?? Anh ta bị điên chắc! Chán muốn chết mà tốt cái nỗi gì??
- Này! Anh… Aaaaaaa… ư… ư… – Đồ “tảng băng” chết tiệt!! Dám bịt miệng tôi lại. Đồ… đồ… la hét cũng không cho. Tim tôi sắp rơi mất tiêu rồi. “tảng băng” của nợ, muốn trèo cây thì anh tự trèo một mình được rồi, sao còn lôi tôi theo?? Anh không thấy vướng à???? Mà tôi sợ độ cao lắm… Huhu… tôi muốn xuống… Thà phải nghe “tụng kinh” còn hơn là…
- Ôi!! Đẹp… đ…ẹp quá!!!!!!!!!!!! – Tôi reo lên thích thú. Hay thật ấy! Từ đây nhìn khu rừng này giống như là 1 bức tranh sơn dầu vậy!! Nhưng mà rất sinh động. Mấy cái cây chán ngắt giờ đây đẹp không thể tả!!! Lấp ló trong tán lá còn có vài con vật gì đó ngọ nguậy nữa. Xa quá tôi không nhìn rõ, nhưng mà đáng yêu vô cùng!!!
- Ừm. – Trời! Lại thế nữa, nói nhiều thì lưỡi anh ta sẽ gẫy chắc??! Nhưng mà mặc kệ, tôi đang rất vui, không thèm chấp anh…
- Đó là cây gì thế?? To thật!!
…
- Kia là con gì?? Nó đang cõng con phải không??
…
- Tổ chim đúng không?? Có 3 à không 4 con chim non, xinh quá đi!!!
…
- Oa… thác nước kìa!! Ở kia kìa, anh thấy không??
…
Suốt buổi chiều, tôi cứ líu lo, 1 tay chỉ trỏ, khua khoắng loạn xạ (đương nhiên là 1 tay phải bám vào “tảng băng” chứ không ngã lộn cổ hoặc nhỡ anh ta trèo xuống mà bỏ tôi ở đây thì sao?). Còn “tảng băng” thì khỏi phải nói, vẫn thế thôi, ngồi nhìn tôi và cười. Nhưng hôm nay có tiến bộ, thỉnh thoảng anh ta cũng giải đáp các thắc mắc của tôi (không hiểu sao những lời anh ta nói tôi đều nhớ rất rõ, chứ không ú ớ như cái ông gì gì đó thuyết minh về khu rừng. Có lẽ ngồi trên cao học hành sẽ dễ dàng hơn.)
Cho đến khi trời bắt đầu tối dần, học sinh trường A cũng đang kéo nhau về thì tôi mới dừng việc ngắm cảnh.
- Mọi người về rồi kìa, xuống thôi.
- Ừm
Chỉ vài giây sau, chúng tôi đã an toàn trên mặt đất. Thật là khó tin. Không hiểu anh ta là người hay là khỉ nhỉ?? Mà có lẽ là khỉ đội lốt người??! Haha…
- Chi!!! Em đi đâu thế?? Sao anh tìm mãi không thấy? – Đang cho trí tưởng tượng bay xa thì anh Trung từ đâu nhảy tới.
- Ờ… Em… em đi cuối mà!! Chắc tại mải ngắm cảnh nên khoảng cách hơi xa thôi. – Này nhé!! Tôi chỉ nói dối 1 phần thôi đấy!! Đúng là tôi mải ngắm cảnh nên… nên… không đi theo hàng. Nhưng mà… nhưng mà… tôi vẫn “dõi theo” họ mà!! Nói thật là nhìn từ trên cao, trông bọn họ cứ như mấy con lợn ụt ịt nối đuôi nhau về chuồng ấy… ^0^
- Đi. – chẳng hiểu “tảng băng” từ đâu “bay” đến kéo tay tôi đi (mà hình như nãy giờ anh ta đứng sau tôi phải không nhỉ??) Anh ta lại sao nữa thế? Vừa nãy còn vui vẻ lắm mà sao giờ lại lên cơn rồi!! Khùng hết chỗ nói.
- Bỏ em ra!
- … – Trời ơi là trời! Kiếp trước con gây nên tội tình gì mà…
- Này! Anh bỏ tay ra!!!!!
- … – Ặc ặc… anh ta không hiểu tiếng người à???? Sao tôi càng nói anh ta càng nắm chặt hơn thế?????????
- EM BẢO LÀ ANH BỎ TAY RA… đau!!!
Phùuu… Cuối cùng thì cũng thoát khỏi gọng kìm… Tôi tưởng là tay tôi nát bét rồi chứ!! May quá, may quá!!!!!!!!!!! Cảm tạ trời phật phù hộ… Tôi lườm “tảng băng” 1 cái, rồi nhanh chóng chạy lên phía trước. Có điên mới đứng đấy chịu chết!!! Nhỡ anh ta đổi ý bắt tôi lại thì chỉ có nước sum họp với ngài Diêm Vương đáng kính thôi!!!!
————————————–
3.
Sáng hôm sau, tôi lại được 1 phen sửng sốt. Rõ ràng hôm qua anh Trung đã đuổi hêt mấy cái lều kia đi rồi mà, sao vẫn còn 2 cái, mà lại còn kẹp cái lều của bọn tôi ở giữa nữa chứ!! Thế là có ý gì????
- Chào buổi sáng!
- Em dậy rồi à??
Ặc… thể loại gì thế này?? Sao họ lại ở đây?? Khỏi nói chắc các bạn cũng đoán ra chủ nhân của 2 cái lều kẹp chúng tôi như bánh mì kẹp patê nhỉ?!! Bên trái là anh Trung mặt hầm hầm nhìn sang bên phải. Bên phải là anh Kiên đang tươi cười với tôi, mặc kệ anh Trung. À… còn 1 người nữa, là “tảng băng”, không nói không rằng, chỉ đứng đó nhếch mép cười như khiêu khích. Ôi Chúa ơi, anh ta có bị điên không thế?? Anh Trung nóng tính lắm, ai mà chẳng biết. Nhỡ bọn họ đánh nhau thì… Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết… Mà ruồi muỗi ở đây không là tôi thì là ai?? Không ổn rồi, không thể để họ đứng đây nữa, phải phân tán sự chú ý…
- À… các anh dậy sớm thế!!
- Ừ – Ối, sao lại đồng thanh làm gì?? Định doạ tôi chết khiếp à?? Cả “tảng băng” mà cũng nói nữa thì… bọn họ hôm nay bị ấm đầu hết cả lượt à?? Làm gì đi chứ, Trần Diệu Chi, làm gì đi nào, sắp có chiến tranh đến nơi rồi.
- À… à… anh Kiên này, anh giặt quần áo giúp em được không?? Tay em đau quá!! – Hehe… tốt lắm… đỡ phải làm. Tôi thật là thông minh.
- Được thôi. – Anh Kiên vui vẻ nhận lời. Ồ, anh tốt bụng thật đấy!! Nhưng mà… tốt bụng lắm làm gì?? Chỉ tổ bị lợi dụng (bị tôi lợi dụng chứ ai)
- Chi!! Chúng ta đi ăn sáng đi. – Ối! Tôi quên mất là còn 2 người. Haizzz… Mệt thật!!
- Anh đi lấy đồ ăn hộ em được không?? Em hơi mệt.
- Ừ. Em không sao chứ?? – Anh Trung à, anh ngây thơ quá!! Anh tin là con choi choi như em mệt thật hả??
- Không sao… Chắc tại không quen chỗ nên ngủ không được ngon thôi. – Hô hô… trình độ diễn kịch của tôi càng ngày càng đỉnh… phải nói là đỉnh của đỉnh mới đúng.
- Phùuuuu… Cuối cùng cũng xong. Hôm nay bọn họ bị gì không biết. Chập mạch hết cả lượt hả??
- Còn anh này, chưa xong đâu. – Lại cái kiểu cười ấy. Ghét không chịu được. Cười thì cười, mà không thì thôi, sao cứ phải nhếch mép lên như thế chứ??! Muốn chọc tức tôi chắc!
- Trời ơi, thôi đi! Có ăn gan báo em cũng không dám lừa anh nữa đâu!! – Mà có muốn lừa cũng đâu lừa được?!! Nghĩ lại lần trước nói dối để đi chơi, kết quả là bị anh ta bơ cả tháng trời, mà bài tập thì tăng nhiều gấp mấy lần. Oải không tả nổi!! Từ đó tôi đã hứa là sẽ KHÔNG BAO GIỜ nói dối “tảng băng di
động” này nữa… nếu còn muốn sống yên ổn…
- Đi thôi.
- Đi đâu?? – Sao anh ta cứ thích kéo tôi đi như thế nhỉ?? Tôi đã cho phép đâu cơ chứ?
- Chẳng lẽ em muốn ở lại để làm “ruồi muỗi”?
Oái!! Chẳng lẽ anh ta biết tôi nghĩ gì?? Nhưng… “tảng băng” cũng là 1 trong số “trâu bò” mà!!!!!
…
8h, tất cả các học sinh trường A tham gia trại hè đã có mặt đầy đủ. Đúng là đi chơi có khác. Đúng giờ thật!!
- Trò chơi đầu tiên là chơi theo đội, mỗi đội gồm 6 người. – Tiếng của thầy tổng phụ trách (ông Thắng “thiếp” này hôm qua lười nên đùn đẩy trách nhiệm cho anh Kiên để có thể… yên giấc) vừa dứt… ôi thôi, không nói cũng biết. Kẻ xô, người đẩy… nhưng điều tôi không thể ngờ tới là… trung tâm trận lốc xoáy này là… chỗ tôi. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra điều này sớm hơn chứ nhỉ!! Tôi nên đuổi anh Kiên, trốn anh Trung và cách li khỏi “tảng băng” từ sớm mới phải. 3 hotboy đều ở đây… Haizzz… Riêng đám “háo sắc” (sorry các bạn nha, nhưng tôi quen gọi đám “fan” của tôi như vậy rồi. Tuy nhiên cái tên này hoàn toàn rất đáng yêu, không có ý gì là xấu xa đâu >0<) đã đủ làm tôi quay cuồng rồi, nay lại còn 3 FC nữa chắc nghẹt thở luôn…
Tôi nhanh chóng chui ra phía sau “bức tường” (3 người to cao đứng cạnh nhau không là bức tường thì là cái gì??), bịt chặt tai lại. Sau “vài thế kỉ”, cái chợ cũng đã được gắn lại. Phùuuu… “bức tường” này chắc chắn thật, có khi còn là tường cách âm, chống đạn nữa…
- Mà này, chúng ta cũng đi tìm nhóm chứ nhỉ!! – Tôi lên tiếng.
Xoẹt…
Lập tức, mọi người (“bức tường”, chị Hương và nhỏ Mai) không hẹn mà cùng quay lại trợn mắt nhìn tôi như người hành tinh khác. Gì mà kinh vậy?? Tôi chỉ không muốn phải đứng ngoài nhìn người ta chơi thôi mà…
- Em có bị gì không?? Vừa nãy em không nghe hả? – chị Hương lên tiếng.
- Nghe gì cơ?? – Tôi ngu ngơ hỏi.
- Em làm sao thế Chi??? Dù không thích nhưng anh nghĩ đó là cách tốt nhất. – anh Trung tiếp lời.
- Ơ… Cá…ch gì ạ?? – Tôi ú ớ.
- Cái con này! Mày bị làm sao thế hở?? – Nhỏ Mai “gầm” lên làm tôi run bần bật…
- Ơ… ơ… Mọi người nói gì thế? Vừa nãy… em… có nghe gì đâu… – Tôi giơ 2 miếng bông lên giải thích.
- HẢ????? Ha… ha… – Bọn họ… hứ!! Cười cái gì mà cười. Chỉ là tôi không muốn màng nhĩ bị tổn thương do ô nhiễm tiếng ồn thôi mà!! Đã không khen biện pháp thông minh của tôi lại còn…
- ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA! – Tôi “rú” lên. – Mà vừa nãy mọi người nói gì thế?? Nhanh lên em còn đi tìm đội, không là nghỉ khoẻ giờ…
- À! Anh Kiên nói là 6 chúng ta 1 đội. – Nhỏ Mai nhẹ nhàng nói. Trời ơi!! Thay đổi giọng điệu nhanh thật đó. Nhưng mà…
- CÁI GÌIIIIIIIII????? KHÔNG… KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU… – Tôi vẫn còn nhớ tình hình sáng nay. Mặc dù không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì nhưng mà… không thể… nếu thế sẽ có 3 con “ruồi muỗi” phải thiệt mạng…
- Tại sao?? – Nhỏ Mai lại bắt đầu la toáng lên. Cái con nhỏ này, có biết là tôi đang bảo vệ nó không HẢ??
- Em không thích cùng đội với anh à?? – Anh Kiên lên tiếng, giọng nói có vẻ tổn thương.
- Không, không phải, chỉ là… – Em không muốn các anh cùng đội với nhau.
- Anh cũng không muốn, nhưng mà chỉ còn cách đó thôi. Hay là em muốn cùng đội với bọn họ?? – Anh Trung chỉ sang phía đám “háo sắc” đang nhìn tôi trìu mến. Haizzz…
- Không nói nhiều. Cứ thế đi!! – Hứ! Tôi muốn đập “tảng băng” bẹp dí luôn. Tôi còn chưa suy nghĩ xong cơ mà! Lấy đâu ra cái kiểu cướp lời con gái thế hả??? Thôi đành vậy!!
Chúc các bạn online vui vẻ !