Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Thầm Yêu Cậu - Trang 1

Full | Tiếp trang 2

Chap 1: Gặp Gỡ

7a.m

Ngày đầu tiên đi học ở ngôi trường mới nó đã bị muộn. Nó nghĩ thầm thôi thì đã chậm thì chậm luôn. Nó từ từ vuốt loa qua tóc không cần lược, rồi mặc áo đồng phục và quần( mặc dù trường mới bắt mặc váy). Với bộ tóc ngắn cũn hình đầu nấm, cùng cặp kính dày cộm nó hệt như cậu bé học sinh cấp 2 học nhầm ngôi trường cấp 3. Tuy nhiên cậu bé này cũng khá xinh với nước da trắng ngần, đôi môi hồng tự nhiên và đôi mắt đẹp vô hồn sau lớp kính.

........

7h45 a.m.

Vừa đến trường nó chậm rãi bước vào thì gặp bác bảo vệ:

- Thằng nhóc này. Mới xong tiết 1 thôi. Muốn gặp anh chị tí nữa hẵng đến!

-(!!! Haizzz. Thật là) cháu là học sinh mới chuyển đến.

- Hả??? Sao bé tẹo thế này. Cháu học lớp nào. Để bác dẫn cháu đến?

-11A1 ạ!

................

7h49 a.m

Vừa đến cửa lớp nó cúi chào bác bảo vệ và bước vào. Cô chủ nhiệm cũng đang đứng đó và sẵn sàng chuẩn bị giới thiệu với cả lớp(trước đó nó đã nhắn tin cho cô)

- Cả lớp chú ý! Đây là Jun, bạn mới chuyển đến lớp ta.

Rào, rào! tiếng vỗ tay reo hò inh ỏi!

"Ôi cậu bé này mới đáng yêu làm sao", "đẹp trai quá đi"...v...v

-Chào. Mình tên là Jun. Mong các bạn giúp đỡ!

Cả lớp đột nhiên im lặng! Rồi xì xào to nhỏ(Hóa ra là con gái)

Cô giáo tiếp lời:

Cô mong các bạn sẽ giúp bạn ấy hòa nhập nhanh hơn. Jun à, tạm thời em ngồi bàn kia(cô chỉ ra chỗ gần cửa sổ).

Nó gật đầu và tiến lại bàn học ngồi ngay ngắn vào chỗ.

Rồi cô lại tiếp tục:

- À. ngày mai em nhớ mặc đúng đồng phục. Hôm nay cô tha vì buổi đầu. Ok?

-Dạ!

( Nó cười chua chát, vì từ lúc nhỏ đến giờ nó chưa từng mặc váy)

Tiết mục giới thiệu khá đơn giản. Vì là ngày đầu nên nó tỏ ra rất chăm chú nghe bài.

Tiết học thứ 2 cũng nhanh chóng kết thúc.

Vừa nghe tiếng chuông ra chơi cũng là lúc nó nằm xoẹp như người mất hết nhựa sống. Đang mơ màng thì bỗng:

"Rầm!!!"

Vâng, ai đó đập bàn không hề thương tiếc. Hẳn là màn làm quen hay đại loại gì đấy chứ chẳng có tên lưu manh nào tìm nó sớm như thế này.

-Cậu!!!

Nó nghoảnh mặt lên xem ai đang nói gì. Trước mặt nó là 1 tên cũng đeo kính giống nó, mặt tỏ vẻ rất nghiêm trọng. Hình như 4 mắt nhìn nhau hay sao mà nó cảm thấy tên này ngoại hình cũng được. Nghĩ 1 lúc rồi nó đáp:

-Ừm bạn!

-Tớ tên Moo. Là lớp trưởng lớp mình.Có gì cần giúp đỡ thì cứ hỏi tớ hoặc các bạn trong lớp!

Ôi trời đất, biết ngay mà. Làm quen mà như tra tấn hình sự vậy. Moo nói vừa dứt câu thì hàng loạt câu nói khác tiếp lời.

-Tớ là Vy...

-Tớ Liên....

...

....

Thật là mệt quá mà. Nó thầm nghĩ như vậy. Đang nháo nhào thì lại :

-Rầm!!!

Một tiếng đập bàn khiến không gian im lặng. Tiếp đó 1cô gái xinh xắn bước ra và nói:

- Tớ là Mi. Hãy về đội của tớ, tớ sẽ khiến thân hình khẳng khiu trở nên quyến rũ.

Mi vừa dứt câu thì cả lũ lăn ra cười.

Trời ạ!!! Nó thầm nghĩ thật là phát điên với cái lớp này. Lớp này có màn chào hỏi quái dị quá!

****

Buổi học rồi cũng nhanh chóng kết thúc.

Nó ì ạch trở về nhà. Ngày đầu tiên cũng không tệ lắm. Ngoại trừ....

Đang đi giữa đường tâm hồn rất phơi phới, vừa cúi mặt xuống để buộc lại dây dày thì .....

!!!

Đang yên đang lành có tên hâm nào đó vừa đi vừa nghe nhạc vừa đá đá mấy viên sỏi, và chẳng may đá trúng cặp kính của nó. Nó không thể làm gì nếu thiếu kính.

Nó cúi xuống mò mò kiếm lại chiếc kính trên vỉa hè. Bỗng:

-Ke'ttttttttttttt!!!!!

Nó không kịp nghĩ gì. Hình như có chiếc xe nào đó sắp đâm vào nó và có vật gì đó ôm nó lại.

Người đó đỡ nó dậy.

Nó mờ ảo nhìn ra khuôn mặt thanh tú. Cười nhẹ nhàng và nói với nó:

-Kính của cậu đây, phải cẩn thận chứ!

-Ừm!

Nó "Ừm" nhẹ nhàng như 1 con mèo con.

Nói đoạn rồi người đó cúi xuống buộc lại dây dày ngay ngắn cho nó.

Nó đeo vào chiếc kính đã rạn nứt.

Tiêu cái kính rồi.

Buộc xong hắn đứng dậy, cầm lại chiếc kính, nhìn thẳng vào mắt nó.

-Cái này tớ giữ. Lần sau gặp sẽ đền... :3 Nhà cậu đâu, tớ đem về!

Nó bất đắc dĩ nói địa chỉ nhà và cùng hắn đi bộ về. Cả 2 im lặng suốt dọc đường. Đến cửa nhà thì hắn nói:

- Đến nơi rồi cậu, gọi người nhà ra đón nhé!

-uh.Cảm ơn cậu!

-À...!

-Gì thế?

-À...... :3 Mà cậu có thấy rõ mặt tớ không.?

(Thực ra hắn là người đẹp đến nỗi con gái lần đầu tiên gặp đã mê mệt... Thế nhưng nó lại chẳng có hiện tượng như thế. Chắc tại không đeo kính)

-Tớ không?!

Chụt!!!

Nó cảm giác cái gì đó âm ấm bên má. Hình như là hắn hôn.

Xong, tên đó chạy 1 mạch, còn không quên ới lại:

-Cậu tháo kính trông xinh hơn!=.=

Nó đứng hình 10s...

"Tên biến thái!!! Đang nghĩ tốt về hắn".Nó thầm nghĩ

***

.. May quá mẹ nó đã đi làm về.

Mẹ nó lo lắng:

-Sao thế con, hôm nay học thế nào. kính của con đâu?

-Dạ. Bị rơi hỏng mất ạ. Có bạn đem con về ạ.

- Bạn đâu rồi, sao không bảo bạn vào chơi?

-Con quên mất.

Ngày hôm đó cũng chóng qua đi với nó. Nghĩ lại cũng có chút buồn cười với lớp học mới và có chút khó chịu với tên đó.

~Lần đầu có người nhận ra nó là con gái và khen nó xinh, và còn buộc dây giày cho nó. Nó cứ nghĩ chỉ có trong phim thôi~ >"<

Với nó thì qua nhanh, còn với tên đó không bình thường chút nào... Có ai đó không ngủ được vì hành động của mình "Mất mặt quá đi. hiuhiu"

Lần đầu tiên hắn hành động như vậy. Hắn chỉ nhớ, bộ dạng ngô nghê, đôi mắt thanh khiết, đôi môi mọng đào nhỏ nhắn và làn da trắng làm hắn không làm chủ được. Đáng yêu quá mà.

Ngày hôm sau....

....

Chap 2: Siêu nhân ẩn thân

Hôm nay nó đi học sớm hơn... Nó vẫn mặc đồng phục nam.

Nó đã đổi chiếc kính mới, nhìn vẫn ngố như mọi khi, cặp kính nobita chiếm gần nửa mặt. :)

Nó đi chầm chậm cảm nhận hương bình minh, hương của ngày mới.

Ngày thứ hai đi học, 2 tiết toán mở đầu.. Nó học cũng được nên khá yên tâm về môn này. Cô chủ nhiệm cũng là người kiêm luôn môn toán.

Lớp học diễn ra khá hào hứng vì đây là lớp chuyên. Trong khi những bạn khác tranh nhau phát biểu và lên bảng thì nó chỉ im lặng, thỉnh thoảng chép chép...

Cho đến khi có bài khó nhất thì.. lớp tự nhiên im ắng hẳn, nó vẫn ngồi đấy, bộ mặt rất lơ tơ mơ...

-Có bạn nào làm được câu này không?

Cô hỏi cả lớp...

Vẫn im lặng...

-Ai làm đúng, 10đ 15ph!

Cả lớp xì xào... Chắc là lão Moo rồi. Có bài nào qua được lão í đâu...

Moo nghe được nên cũng hơi ngại...

-Moo, em làm được rồi chứ?

-Dạ, nhưng em chưa chắc chắn kết quả ạ....!

Lại có tiếng xì xào...

(Biết ngay mà... vẫn là Moo... ôi Moo của mình....)

Nó thở dài...

Bài này nó gặp qua rồi..( Đề thi học sinh giỏi quốc gia năm X). Nó làm không quá 2 phút..

- Jun. Em đã từng gặp những bài như cô ra chưa. Thấy em im lặng, chắc chưa theo kịp phải không?

- 3,625

Nó tiếp lời cô.

Lại có tiếng xì xào..

(Ơ cái cậu này bị cô nói ngại quá nên đọc thần chú à. Nhóc này lẩm cẩm rồi mà, hoho....)

-Emm....em nói gì...?

-3.625...

Cô toát mồ hôi...

(đứa trẻ này sao có thể, ngay cả mình đọc lời giải nhưng chưa chắc đã hiểu hết... mà nó làm chỉ trong chưa đầy 5ph)

-Moo.. em được kết quả bao nhiêu?

-3,625

Cả lớp ồ lên kinh ngạc..

Nó ghê gớm hơn sức tưởng tượng của mọi người...

-Em lên chữa bài nhé Jun. Có thể là do may mắn... =.=

Nó lên bảng, cầm phấn và viết gần hết diện tích bảng, tỉ mỉ từng công thức...

Cô và cả lớp choáng tập 2...

Ngay cả Moo... Cậu ta cũng chỉ là từng đọc lời giải và nhớ kết quả còn để viết một cách chi tiết và cách giải khác như thế này, quả thật chưa từng nghĩ tới....

-Em... Tự làm được ư?

-Vâng ạ!

- 10đ không phải bàn cãi...

Cả lớp òa lên ngạc nhiên. Cô Việt vốn là người trước nay ngoài Moo ra chưa từng cho ai điểm 10 mà bây giờ không do dự.

-À, Nhắc đến mới nhớ. TẠI SAO EM KHÔNG MẶC VÁY CHO ĐÚNG QUY ĐỊNH!!

-Dạ... em...

-Hôm nay làm được bài nên tôi tha...

Các ngày còn lại, không có tiết của tôi thì lớp trưởng Moo kiểm soát việc mặc đồng phục của Jun nhé...

=.=!

Nó chột dạ... Ôi dào. Đúng là, tưởng thoát được, ai ngờ một phút nông nổi làm hỏng cơ đồ.....

-Cót... Cét...!

Có ai đó đẩy cửa vào...

-Ồn ào quá!

- Ôi! Yan đến rồi à...

Cô từ trạng thái ngạc nhiên, tức giận bây giờ lại trở nên dịu dàng khác lạ...

Dĩ nhiên đều có nguyên do của nó. Bởi vì không những cô mà các super girl trong lớp đều như vậy( Yan... Yan của tớ... Ôi, mấy ngày rồi mới thấy Yan...)

Các super man thì ngán ngẩm =.=" . Còn con nhỏ đầu nấm thì lơ mơ chẳng hiểu chuyện gì....

Một chàng trai dáng vẻ phong trần, cao chừng mét tám, da trắng không tì vết, đôi mắt nâu sâu thẳm, cậu ta chỉ cần nhếch mép lên cười thì ôi chao ôi "Rầm. rầm . rầm!!!"

(Rầm ở đây là đổ rầm rầm í các bạn)

Chap 3: Phiền phức hay là quan tâm

Yan bước về phía bàn cuối ngay sau bàn nó. Đi qua nháy mắt cho nó 1 cái..

Nó tự nghĩ, mắt tên này bị gì à.

o.0

Giờ ra chơi, nó ra đứng 1 mình ở lan can hóng gió, mặc kệ lớp bên trong đang quan tâm cậu Yan kì lạ nọ. Nhóc Moo cũng ra đứng cùng...

Moo: Cậu giỏi quá, thật không ngờ nhé. :3

J:May mắn thôi, cậu mới giỏi ấy..

-Tớ từng làm rồi, rất lâu, rất lâu mới làm ra.... :)

-Tớ cũng thế :>

- >"<

2 người đang nói chuyện thì Mi chen ngang vào:

-Ôi chà, tâm sự riêng cơ đấy, 2 "giáo sư" tâm đầu ý hợp ghê!

Moo ngượng ngùng:

-Đâu có, thấy Jun đứng 1 mình nên tớ ra đứng cùng thôi. mới nói được 2 câu...

-Ôi dào. Tôi đùa đấy.

Mà Jun thấy Yan đẹp trai không. hihi. hình mẫu của tớ đấy...

=.='

-Không phải mẫu của tớ, nhạt nhẽo..

Yan đứng góc lớp vô tình nghe được.... cậu ta lặng lẽ trở lại bàn học, nằm ngủ tiếp...

Mi: Ơ cái con bé này, thế như Moo mới là mẫu à..

J: Cậu đùa à..

Moo ngượng quá bỏ đi cho 2 bà cố nói chuyện...

Mi: sao? :)))

Jun: Haizz. tớ không quan tâm bọn con trai....

Mi: Không tin..

Jun: thật mà...

Mi: không tin

Jun: thật mà...

Mi: Ờ... hì hì. Nói thế thôi chứ cậu đừng giận. Cậu không biết đấy thôi. Lớp mình may mắn vì có 2 người nổi tiếng. Yan & Moo. Moo vốn nổi tiếng vì học đều tất cả các môn và rất xuất sắc. Mặc dù nhà thuộc dạng tầm cỡ kếch xù, tiền như lá rải ngoài đường nhưng cậu ấy rất giản dị và chịu khó học tập, khiêm tốn, hòa đồng. Là học sinh cưng của các giáo viên... Yan- cái thấy được ở cậu ấy đầu tiên là rất rất đẹp trai. Cậu ấy có giọng nói rất lạnh nhưng giọng hát thì ngọt ngào, tình cảm... Khác với Moo, cậu ấy không chú tâm mấy vào việc học, nghỉ hoặc ngủ là thói quen của cậu ấy. Tuy nhiên chẳng ai dám đụng đến cậu ta vì nhà cậu ấy siêu cực giàu và quyền lực... Nếu như Moo là hồn thì Yan là sắc... Nếu Moo là hình mẫu của tri thức thì Yan là thần tình yêu... bla... bla...

-Thôi được rồi, tớ có bảo cậu kể đâu. Đang cần yên tĩnh...

-Ui dào. hjhj. Cậu không nghe thì tớ tự kể tự nghe chứ sao. Mà không thì tớ nói cho không khí nghe ...

(Bó tay coan nhỏ này)

-Ừ.. hì... À..

-Sao. Lại định chế giễu tớ nữa à?

-Không có. Tớ không....

Mà.... cậu... làm bạn ... với tớ nhé...? @@

(Nó đưa tay ra ...)

- Ừa. Con dở này. Thì đã là bạn rồi mà!!!

(Mi đưa tay ra đập cho 1 cái)

-Uh.. hì :3

Rồi những tiết học cũng qua mau. Có 1 tên nào dó lén lút nhìn trộm phía sau 1 nhóc ngố suốt buổi. 1 tên thầm ngưỡng mộ ai đó mà không tập trung suốt buổi... haha...

Hôm nay trên đường ra về, nó rất vui, trước giờ ít bạn nên khi được bạn bè quan tâm, mặc dù tỏ ra lạnh lùng nhưng nó rất hạnh phúc...

* * *

Sáng hôm sau, nó đến lớp sớm hơn. Hôm nay thật lạ lùng vì Yan cũng đến sớm như nó.

-Chào cậu....

Yan tỏ vẻ thân thiện..

-Uh. chào cậu....

- Cậu là học sinh mới à...

-Ừm...

-Tớ tên Yan..

-Ừm..

-Cậu là Jun?

Vừa dứt câu Yan chạy lên bàn nó ngồi cùng... Nó vẫn ngồi yên và trả lời một cách không mấy tự nhiên và trờn mắt nhìn sang kiểu đe dọa:

-Ừmmmmmmm

Tên đó cười cười và nhìn vào:

-Ừm.. haha..

Mà cậu hôm nay nhìn rõ không?

-Mắt tôi cận nhưng cái gì cũng nhìn rõ....

-Thế thấy tớ đọep trai không? ^w^

-Sặc. Cậu không về soi lại gương đi..

-Thế cậu chê tớ chỗ nào?

-Nhạt nhẽo. Cậu nghĩ ai cũng ham hố cái vẻ bề ngoài nhạt nhẽo ấy hả? 0.o

Nói xong nó đẩy Yan sang một bên và đứng ngoài lan can lớp...

"Quả thật cậu không nhìn rõ mà, mới có mấy ngày cậu đã quên tôi" Yan thầm nghĩ....

Lớp hoc diễn ra bình thường. Duy có điều, 3 con người ấy không bình thường chút nào... Yan thì mọi người cũng biết lý do là gì. Nó thì trách mới sáng đã đen đủi. Còn Moo... haha

"Tại sao cậu ta không mặc váy, huhu. Định hại chết người ta à... Cô nghĩ sao lại bảo mình đi bắt con gái mặc váy đúng quy định chứ.. ~~" .....

Ra về....

Nó chầm chậm đi và cảm nhận như có ai đó đang theo dõi mình....

Nó từng học Taekwondo và một ít boxing mà ít khi được áp dụng.. hehe.. Đợi tên nào đó lại gần nó chơi 1 cú 360* đau điếng.. Hơ hơ...

Nạn nhân không phải ai xa lạ mà là Moo đại nhân

-Ôi Jun à.. Là tớ, là tớ đây. huhu. Cậu ác quá đi mất...

-Ôi cái tên này, cho tớ xin lỗi...Nhưng sao cứ lén lén lút lút như thế kia hả...

-Tớ điịnh hù cho cậu giật mình mà cậu làm như thế. Tớ... tớ không dám nữa...

Nó phì cười.. Cái tên nhát gan này thật là...

Hai đứa cũng nhau đi về. Đi dọc đường Moo hỏi...

-Jun à.. Sao cậu không chịu mặc cho đúng đồng phục thế..?

-Không thích...

-Bạn nữ nào chẳng vậy..

-Tớ nói là không thích...!!!

-Nhưng mà cô bảo phải thế...

-Tớ bảo cậu im ngay... !!!

-Tớ xin lỗi.. Nhưng mà....

-Đi chỗ khác...

(Nói thế chứ thực ra nó cũng ngượng....)

Hôm nay với nó là ngày phiền phức mà....

Chap 4: Thế nào là "Trái tim biết cảm"???

Hai người cứ thế mà đi, 1 đứa nhỏ trông như bà la sát, đứa kia như coan mèo con có lỗi....

"Bà đây còn lâu mới mặc váy"....

Nó thầm nghĩ như vậy....

...

~10 năm trước~

-Ôi... Con gái mẹ mặc váy trông mới xinh làm sao....

-Thật không mẹ...

-Tất nhiên rồi con yêu...

...

Lúc ở trường..

-Cô ơi, bạn Jun đánh con...

-Ngoan nào, bạn Jun là bạn nữ, mình là bạn nam, mình phải nhường bạn chứ...

-Nhìn bạn ấy xấu hoắc, mặc váy cũng chẳng giống con gái đâu. Lại còn đánh ác nữa.... huhu :(((

~~~~~

Sau khi nhớ lại Jun lại bừng tỉnh, càng quả quyết không muốn mặc váy hơn.... Trời sập cũng không...

Các bạn biết đấy, gieo nhân nào gặp quả ấy. Nút thắt ở đâu thì người thắt cũng sẽ là người phải mở nút... Kẻ gieo ác năm xưa khiến một "Hốt gơn" ghét váy, một phái nữ ghét váy như vậy không ai khác chính là Moo... :))))) Nên bây giờ có trách trời tại sao làm khó mình thì cũng phải hiểu không dưng trời lại làm vậy. haha....

....

Thời gian cứ thế trôi đi... Thấm thoắt đã đến cuối tuần có tiết sinh hoạt của cô Việt...

-Moo yêu quý....

Giọng nói nghe muốn sởn da gà luôn....

-Dạ..

-TẠI SAO TÔI CÒN CHƯA THẤY 1 SỐ NGƯỜI MẶC ĐỒNG PHỤC...

Moo(run run)

-Dạ...

Cô tiếp tục:

-JUN...

-Dạ...

-TẠI SAO? TẠI SAO EM KHÔNG MẶC ĐỒNG PHỤC??? Tôi biết các anh các chị đầu óc cao siêu, danh gia vọng tộc nhưng đừng nghĩ lời bày dạy của giáo viên là vô ích... Môi trường văn hóa được tạo dựng từ những ý thức nhỏ nhất... Bố mẹ các anh chị không nề hà gì nên đã bảo tôi toàn quyền xử lý...

-Dạ...

-YAN, JUN, MOO....

Yan ngạc nhiên:

-Em có làm gì đâu ạ...

-CÒN CÃI À.... SUỐT NGÀY KHÔNG LO HỌC, BỎ NHƯ CƠM BỮA, ĐI HỌC THÌ NGỦ....( dù cũng vài phần không ngăn được lòng xúc động cho cái đẹp nhưng cô thì vẫn là cô, giáo viên nghiêm túc)

-Dạ... em xin lỗi...

-Èm hèm... được rồi ... Yan, Moo, Jun nghe tôi nói tiếp.... Vì tội nặng, nên các em sẽ phải tham gia vào tiết mục văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường trong thời gian tới dưới sự chỉ đạo của phó văn nghệ Mimi... Tôi sẽ xem xét tha hay không .. :3 À. Khi đó Jun phải mặc váy :))))

"Thảm rồi. tai họa rồi.... Mình phải làm sao..."

Nó thầm nghĩ rồi run rẩy nói với cô...

-Cô ơi, văn nghệ em có thể tham gia nhưng từ giờ đến lúc văn nghệ em vẫn mặc như thế này được chứ...?

-Thôi được. Để cho tinh thần làm việc tốt. Tôi đồng ý....

"Phù, còn tránh được 2 tuần"...

-Cô ơi... Em có ý đóng góp...

Yan lên tiếng và cười rất tà gian...

-Sẽ có tiết mục em song ca với Jun...

-Được. Tôi đồng ý...

Jun hoa mắt...

-Cô ơi em cũng có ý kiến( Mi lên tiếng)

- Em nói đi

-Jun và Moo sẽ múa đương đại trong 1 tiết mục... Em sẽ biên đạo..

-Ok. Đưa yếu tố dân gian rất sáng tạo...

Nó muốn xỉu....

Cô tiếp:

-Ngoài giờ học ra các em có thể họp mặt và bàn luận với nhau lúc ở nhà...

Tuần qua sổ đầu bài rất tốt. Sinh hoạt lớp kết thúc, các em nghỉ :)

"Cô ơi em cũng có ý,kiến... em đi chết đây..." Nó bất lực tự oán trách....

Ra về. Jun và Moo được các bạn chào và hỏi thăm nhiệt tình. :))))

Không khác gì Jun. Moo không có khái niệm văn nghệ, múa máy lại càng không...

~~~1 tuần sau~~~

Chủ nhật....ngày ... năm.... tại nhà Mi...

-LÀM LẠI!!! NHƯ QUE CỦI THẾ NÀY BẢO TỚ PHẢI LÀM THẾ NÀO!!!

Jun và Moo ngẩn người... Suốt cả tuần bọn họ tập mệt mỏi nhưng chẳng ăn thua... Mặc dù nhớ động tác nhưng cách thể hiện như những con rô bốt...

Yan và Mi quyết định làm mẫu...

Tiếng nhạc vang lên... 2 thân ảnh hòa quyện... Người con gái và người con trai tựa như đôi phượng múa rồng bay...

Moo: Oa... Ngưỡng mộ, đẹp quá đi mất

Jun: Thế này thì 2 cậu thi luôn đi. Bảo 2 que củi thi làm gì...

Mi: Bọn tớ đã từng đạt giải năm ngoái. Muốn cho lớp khác biết lớp mình không chỉ có tớ và Yan, mà ai cũng tài năng....

J: Ờ...

Mi: Mà tiết mục hát song ca như thế nào rồi Yan & Jun

-Mỗi người 1 hướng tự về tập...

(Yan trả lời)

Mi: Không được. Phải tập chung 1 lần. Các cậu thử biểu diễn xem... Như thế này, bể chương trình mất....

Yan: Bọn tớ sẽ tập riêng, cậu yên tâm đi

Moo: Tớ và Jun cũng sẽ tập riêng....
Jun: Gật... Gật...!

....

Sau mấy tuần học và tập văn nghệ với nhau, 4 người bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn...

******

1 ngày sau... Tại nhà Jun...

-Bố mẹ cậu đi vắng hết à...

(Yan hỏi)

-Ừ. Đi làm hết rồi...

-Ờm...

-Tập ở đây à cậu.

Yan chỉ vào cái phòng be bé của Jun...

-Vâng. Có ý kiến gì à...

-Không có. Tớ sẽ dạo đàn và hát đoạn đầu, cậu vào đoạn sau... Ok...

( Yan lại ngồi bên chiếc piano đã khá cũ)

-Được rồi....( Nó trả lời)

Tiếng nhạc ngân lên...

~~~~~ ^^~~~~~

-......Trái tim này dành hết cho em mà em không thấu.

Nhìn vào đôi mắt đó, anh cảm nhận vào một thế giới u tối lạnh lẽo không có bóng hình anh...

Em bảo rằng không nhìn thấy anh, không nhìn thấy anh....

Hãy để anh 1 lần cầm tay em và truyền hơi ấm.....

Giọng hát miên man truyền cảm ngọt ngào.... Khiến sắt đá cũng phải lay động....

"Cậu hát hay quá"....Nó ngẩn ngơ...

-Tiếp đến đoạn cậu...

-…………Em .... có thể.... nhì... nhìn.... thấy... ab...cdefgh......

- Làm lại đi...

-...………huhow... nhìn.... thấy.... abcdf....

-Lại nữa....!!!

-…………abc....def.....

-Dừng ngay.... cả nguyên buổi chiều vẫn thế...

-Tớ xin lỗi....

-Âm nhạc không phải là thứ trống rỗng... Phải biết cảm nhận và hát bằng trái tim, cậu hiểu chứ.... Nhìn rõ một ai đó... với cậu, khó vậy sao???

Không hiểu sao lúc này nó thấm đến kì lạ...

( Nhưng mà tim gan cật phổi là như nào.... mới được chứ...huhu )

-Tớ biết rồi....

-Thôi được rồi... hì hì...

Tên này thay đổi tâm trạng một cách nhanh chóng... Bó tay...

-Bing boong, Bing boong....

-Có lẽ bố mẹ tớ về. Tớ ra mở cửa...

-Ờm....Tớ ra cùng....

....

-Cháu chào 2 bác!

-Ô chào cháu...

-Đây là cậu bé xấu xí con nói á. Sáng sủa đẹp trai thế này cơ mà...

-Cháu ở lại ăn cơm với 2 bác và Jun nhé....

-Bố mẹ....

Chưa kịp nói hết câu đã bị chen ngang...

-Dạ! 2 bác cho cháu ăn cơm với ạ. hì hì....

....

7p.m

Giờ ăn cơm....

-Hô hô. Thế ra con nhỏ này phải tập văn nghệ cơ đấy. Không chịu nói sớm. Nó nói là có bạn học siêu "giỏi" đến kèm học cháu à...

- O.O" (Yan)

-Bố này....( Nó chữa cháy)

-Đây đây, cháu ăn miếng này đi....

Mẹ nó gắp miếng đùi gà to tướng vào bát Yan....

-Dạ, cháu cảm ơn...

-Không, không, bà này... Con trai phải ăn cái này này....

Yan nuốt nước bọt... (Trời ạ....huhu)

Nó thì phì cười....

... Hôm nay với Yan là một ngày đặc biệt. Gia đình họ thật ấm áp :3...

**********

Chiều hôm sau....

Hôm nay, theo như lịch đã định. Jun và Mi phải đến tập tại nhà Moo....

-Alo, sao cậu còn chưa đến hả Mi...

-Sorry tình yêu, hôm nay thần tượng về nước tớ không thể bỏ lỡ.... HÚ HÚ, ÔI ÔI DƠ BĂNG RÔN LÊN CÁC CẬU, OPPA, OPPA....Tút.... Tút .... Tút....

-Này, Này.... Alo...Alo....!!!

Vâng. Bây giờ nó đang đứng trước cổng nhà Moo. Nhìn cái cổng đã thấy độ tầm cỡ kinh dị đến mức nào....

-Cậu đến rồi à.... Hí ... hí ... hí...

(Điệu bộ của Moo lúc nào nhìn cũng ngu, mỗi tội vẫn đáng yêu)

-Ừm...

***

-Cậu vào đi...

- Đây là phòng khách.Tiếp đến phòng nhạc..... bla... bla...

-Còn đây là phòng tập...! @@

Nó hoa mắt vì nhà rộng và hoa lệ quá mức ....

-Cậu nói đúng rồi... hí... hí...

Nó thầm nghĩ( Nhà giàu mà thằng nhỏ này chả có chút phong thái nào là sao....)

-Ờm... Nhà cậu xây luôn chỗ tập ba lê này à...

-Ừ... hihi.. Mẹ tớ xây để tiện tập luôn...

-Sao cậu còn múa như robot thế...

-Ơ... Tớ là con trai, suốt ngày học nên cũng không quan tâm mấy cái này...

-Ừm... èm hèm.. Tập cái đoạn dễ nhất trước đi...

-Vâng. Mà cậu ơi. Hay là mỗi đứa múa 1mình 1 lúc trước rồi múa chung....

-Okie... Mà cậu làm trước tớ xem...

Nhạc "Con đường Xa Xăm" dâng lên (Bài này tác giả bịa... :3)... là lúc Moo hòa mình theo nhạc....
Trước mắt nó không phải là Moo ngờ nghệch nữa mà là 1 nghệ nhân... Thứ ánh sáng tỏa ra từ con người kia là gì chứ.... Xoạc chân, uốn mình, xoay vòng.... cậu ta làm thuần thục đến kì lạ....Lần đầu nó cảm thấy xúc động trước một bài múa, con người kia, như sống và uyển chuyển theo âm nhạc.... Có người nói "Con trai múa sẽ mất đi vẻ nam tính"... Moo thì không, điêu luyện nhưng vẫn rất mạnh mẽ...

Nhạc dừng...

-Thế nào cậu... Hì... hì?

Giọt mồ hôi lăn trên trán cậu ta, long lanh đến kì lạ. Moo vừa tháo kính vừa lau mồ hôi. Khoảnh khắc đó, cậu ta trong mắt nó đẹp kỳ lạ... Sao cậu ta chưa từng tháo kính để người khác biết mình đẹp nhường này chứ... Ánh mắt chân thật đó.. Quả thật rất đẹp... Hình như có chút rung động....

-Ừ... Đẹp...

Nó tự nhiên đỏ mặt trả lời theo phản xạ ......

-Hí. hí... Tớ tập cả mấy ngày đó...

-Sao tự nhiên có sự thay đổi kỳ lạ thế???

- Mẹ tớ bảo phải có trái tim, và sự tâm huyết cậu à.... hì... hì.... Đến lượt cậu rồi đấy...

Nó phát giác... Trái tim.... Nghe quen quá....Nhưng đưa vào bằng cách nào...

Tiếng nhạc ngân lên....Nó như que củi biết phản xạ.... Trái, phải,...., lên xuống, xoay, xoạc....

Nhạc dừng...

-Cậu ơi...

-Cái gì???

-Hì... hì... Khăn.... Lau đi( Moo chìa tay ra)

Nó lau mồ hôi trên trán rồi nói:

-Thế nào cậu?

-Thiếu cái gì đó...Hihi. Nhưng mà cậu mệt lắm phải không? :3

(Ôi cái tên này, sao không nói thẳng là nó chẳng khác gì con robot múa chứ)

-Ờm... Bây giờ bọn mình tập chung....

~~~~~

Hai người ban đầu ngượng ngùng... Sau cũng quen...

Có lúc Moo ôm nhẹ vào eo nó, bê nhẹ nó lên, nó cũng làm động tác của mình... Xoay, đi qua đi lại theo nhịp nhạc, mắt nhìn nhau... Bốn mắt nhìn nhau, nên sự cảm nhận về đối phương hình như tăng lên gấp đôi. hê hê ( Có trách thì trách biên đạo Mimi đã tạo ra những đoạn nhảy cảm như vậy. hé hé)

Sau ngày hôm nay, tình cảm trong 2 kẻ ngờ nghệch hình như tăng lên....

...

Tạm thời gác việc học ở lớp, vì mọi việc vẫn suôn sẻ bình thường. Yan không vắng buổi nào. Kỳ tích từ trước tới nay...

Hôm nay, Jun được Yan chở đến nhà. Lần trước lúc Mi kể với Jun thì mọi người cũng tưởng tượng ra rồi đấy.... Rất giàu, rất rất giầu....

Một ngôi biệt thự sầm uất, tương đương nhà Moo. Mọi thứ như 1 viễn cảnh mơ mộng.... Họ bước vào phòng nhạc.... Nó thì ngơ ngác vì sự tráng lệ này....

-Hôm nay, học tiếp thôi....

Yan phá suy nghĩ đang dở của Jun....

-Ừm... Học thôi...

-Cậu đã biết nhìn bằng trái tim.... Đưa âm nhạc vào trái tim người khác chưa....?

-Tôi biết rồi...

-Vậy thì hát đi....

Nhạc lên....

-Em đã nhìn.... rõ .... Trái... ái... tim....

Nhạc tắt.

-Cậu đang hát mà cứ nhìn áo tôi làm gì thế hả....????

-Tôi đang nhìn tim cậu để hát... hê hê

-Ôi bà cố của tôi ơi.... không phải như thế....!

Vừa dứt lời. Yan gạt phăng chiếc kính của Jun xuống đất....

-Cậu làm gì thế. Kính của tôi... Huhu. Mới thay có 2 tuần thôi đấy...

Nó vừa mò mẫm vừa nói...

Yan lôi nó đứng dậy và nói:

-Vứt kính của cậu, để cậu thấy. Nhìn rõ người khác không chỉ bằng mắt mà còn bằng thứ khác....!

-Nhưng kính....

-Tim tôi đây, cậu có cảm nhận được không?

Yan vừa nói vừa đặt tay nó vào lồng ngực mình....

"Hồi hộp quá, bắt mình làm cái gì đây chứ, tim, chẳng phải là thứ đập từng nhịp để duy trì sự sống sao.. " Nó thầm nghĩ...

-Cậu có bao giờ cậu hát mà nghĩ đến một người... Có bao giờ cậu hát mà nghĩ rằng.... Chỉ cần cất tiếng hát sẽ nhìn thấy người đó đang bên cạnh mình không???

-Không....

-Tớ biết mà... Hát mà chỉ như cho qua chuyện cậu nghĩ là hay à...

-Tớ xin lỗi...

Rồi... bất chợt... 1 cái ôm siết chặt.... Yan dành cho nó... Hơi ấm này, nó cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết....

-Hãy hát mà nghĩ về tớ nhé....

-Ừm.... Sẽ hát vì cậu....

( Qua thứ ánh sáng mờ nhạt... Người con trai này... Nó đã từng gặp....

-Em đã nhìn thấy trái tim anh....

Chỉ là anh không biết...

Hãy đưa tay ra, em sẽ dẫn lối...

Cho dù khó khăn, em vẫn sẽ đợi...

Vì em tin rằng, có anh là hạnh phúc....

Giọng hát trong vắt.. Lần đầu tiên nó hát hay đến như vậy... Yan cũng thầm vui mừng...

-Tốt lắm... Cậu đã làm được...

Hai người say sưa tập đến cuối chiều trong vui vẻ...

Sau đó. Yan đem 1 chiếc kính rất vừa độ cho Jun...

-Chiếc kính vừa quá. Cảm ơn cậu!

-Không có gì... Chỉ là trả lại thôi mà.

-Cảm ơn cậu lần trước nữa, bây giờ mới nhận ra. Đúng là mắt tớ nhìn không rõ thật...
-Cậu nhớ ra rồi à...

-Uh... hì....

~~~~~~~

(Khi hát, tôi đã nghĩ đến cậu... và tình bạn ) Nó thầm nghĩ...

Lúc ra về, Yan nói sẽ chở về nhưng nó bảo muốn đi bộ... Thế là nó tung tăng đi 1 mình về....

Đến trước cổng nhà... Jun ngạc nhiên.... Moo đã đợi ở đó từ lúc nào....

-Hi. Cậu về rồi à...

-Ủa. sao cậu lại đợi ở đây. cậu đợi tớ lâu chưa...?

-Mới có 30phút thôi. Cậu cho tớ vào nhà chứ???

-Okie.. Vào ăn cơm với nhà tớ luôn....

-Ừ. hì hì...

~~~~~~~~~

-Hoho. Cậu bé này đáng yêu quá. Vậy ra cháu là lớp trưởng, ta đã nghe con bé kể qua rồi. Rất xuất sắc!

-Dạ, cháu cảm ơn ạ!

- Đã giỏi lại còn ngoan ngoãn. Chốc nữa hai đưá biểu diễn cho 2 bác xem nhé...

-Dạ... 2 bác làm giám khảo...

....1tiếng sau....

-Aiza... Coan nhỏ này, mày nhìn con người ta kìa....

- Bà nói cái gì vậy, tôi thấy nó múa tốt thế còn gì....

- Hic... bố mẹ làm con mất tập trung...

-Thôi để bố mẹ biểu diễn cho mà xem...!

Nói đoạn, bố mẹ nó nhảy múa trêu đùa 2 đứa trẻ khiến chúng rất phấn chấn...

Một ngôi nhà nô nức tiếng cười vui vẻ...

*****

Làm một việc gì đó, muốn lấy trái tim người khác.... Trái tim mình cũng phải chân thật... Chẳng phải vậy sao....

******

-Cháu đi đêm như vậy không sợ bố mẹ lo sao?

-Không sao ạ, bố mẹ cháu đi công tác nước ngoài, cháu ở một mình ở nhà cũng chán...

-Vậy à, thế tối nay cháu ngủ với bố Jun, sáng mai hai đứa cùng đi học...

-Dạ! Cháu cảm ơn bác....

-Bây giờ hai đứa đi làm bài tập. Lúc nào đi ngủ gọi bố mẹ...

-Dạ...!

~~~~~

-Này, A ha... Tớ làm ra trước...

-Chẳng qua cậu may mắn thôi. Phần này tớ không hứng thú lắm....(Nó chữa thẹn)

-Ờ. Chắc tớ may mắn...

-À. Moo này... Tớ có chuyện muốn hỏi!

-Cậu hỏi đi. Hí.. hí... Đang vui :))))

-Sao nhà cậu giàu thế mà cậu vẫn học giỏi? Nhà tớ mà giàu tớ sẽ lười..

-hihi. Cậu đang khen tớ à? Nhà tớ đúng là không phải lo về chuyện tiền bạc... Thế nhưng học đâu chỉ là kiếm tiền... Tớ muốn cho bố mẹ thấy, tớ đang cố gắng. Và chứng minh cho mọi người thấy tớ xứng đáng là con bố mẹ... hihihi

-Woa, khâm phục cậu thật! Tớ thì khác.... Bố mẹ suốt ngày làm việc để kiếm tiền... Tớ muốn học thật giỏi để tìm một việc gì đó kiếm ra nhiều tiền cho bố mẹ đỡ vất vả... Hoặc ít nhất, là tạo động lực cho bố mẹ vui vẻ làm việc... hì...

- TT^TT

-Thằng khùng này. Cậu đang làm gì vậy. Khóc à. Tớ làm gì đâu???

-Tớ xúc...úc... động... huhu...

Ôi. bó tay!!!

-À .. Jun ơi... Tớ tặng cậu cái này...hihihi

-Cái gì thế...

-Ting... ting ...Ting... Kính áp tròng đôi... Cậu và tớ sẽ dùng 2 cái giống nhau... Đeo như thế này, nhảy sẽ không sợ bị rơi kính....

-Hihi. Cậu cũng thông minh đấy. Tớ nhận....

****

Những ngày sau....

Hôm nay đã đến ngày thi văn nghệ....

Sẽ có sự thay đổi không hề nhỏ của 1 số người... :>

Full | Tiếp trang 2

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ