"Tôi không thể cứ mãi nhìn hai người ngày càng gần nhau như thế này được"
*****
Thứ... ngày... tháng ... năm...
- 24/12 giáng sinh, cũng là sinh nhật Moo đấy cậu. Năm nào gia đình cậu ấy cũng tổ chức lớn lắm.
Mi với nó ngồi quán xoài dầm tâm sự...
(Đã lâu tác giả bỏ quên nhân vật Mi.. ^^)
-Vậy à. Hi. Cậu ấy chắc là vui lắm nhỉ?
-Tất nhiên rồi. Được bao nhiêu là quà, bao nhiêu tiểu thư quan tâm.
-Ngô nghê như cậu ấy mà cũng được con gái quan tâm à? o.0
-Hê. Cậu ngây thơ thật. Nhà giầu bạc tỉ, hơn nữa cậu ấy như "lọ lem phiên bản nam" vậy?
-Nghĩa là sao?
-Tức là khi khoác bộ đồ của hoàng tử cậu ấy sẽ tỏa sáng lấp lánh như chính tâm hồn của cậu ấy vậy! :3
-Cũng đúng. Cái hôm văn nghệ nhìn cũng ra dáng... Hahaha
-Năm nào cả lớp mình cũng được mời. Cũng coi như là tiệc giáng sinh luôn. Năm nay chắc thế
-Uhm...
...
*****
-Con đi học về rồi à. Có hộp quà gì đó, ai gửi cho con. Mẹ để trong phòng rồi.
-Dạ.
" Nhưng mà ai gửi thế nhỉ? "o.0
Nó chạy biến vào phòng để xem.
*****
Một chiếc hộp to và đẹp, gắn trên đó là một chiếc nơ xinh xắn. Khi mở ra, nó há miệng đầy ngạc nhiên...
Bên cạnh vật phẩm là một chiếc bưu thiếp.
"Hãy mặc chiếc váy này dự sinh nhật tớ nhé. Cậu mặc váy xinh nhất quả đất luôn đấy. Nếu cậu vẫn không thích tớ sẽ thấy có lỗi lắm.
Người gửi
Cún của cậu!"
-Ôi dào, thằng nhóc này lại làm khó mình.
Nhưng mà chiếc váy này đẹp thật. Cho cú mèo mặc nó thì phí lắm cậu biết không? haizzzz
*****
Thấm thoắt đã tới đêm sinh nhật Moo..
Hôm nay, nó tự make up không cần sự trợ giúp của Mi.
Nó trang điểm khá nhẹ nhàng. Đôi môi và gò má phớt hồng.
Đã hơn hai tháng chưa cắt tóc, nên tóc nó đã thành tóc đầm. Mái tóc đen mượt mà, làm tôn lên làn da trắng, khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt màu xanh lục..
Nó khoác lên mình chiếc váy màu hồng hở lưng có đi kèm chiếc áo khoác lông khoác ở ngoài, trông lung linh huyền ảo như một thiên thần.
(Các bạn thông cảm, tác giả bị bệnh háo sắc, nên cái khoản tả người đẹp hơi bị dài dòng)
......
-Woa!!! Jun của bố mẹ trông thật là xinh.
-Dạ. Hihihi
.
Xe limo nhà Moo đã ở sẵn trước cửa để chở Jun đến.
....
Xe đến nhà Moo. Nó xuống xe, chậm rãi bước vào...
Không khí nơi này thật trang hoàng và sang trọng ngoài sức tượng tượng. Bao nhiêu cô gái, chàng trai đẹp đẽ, nhìn là biết dân chơi. Thỉnh thoảng thấy rải rác vài người bạn cùng lớp nó.
Nó bước về phía Yan và Mi đang đứng...
Yan và Mi hôm nay trông cũng rất tuyệt.
Mi mặc chiếc váy đỏ trông thật quyến rũ.
Yan mặc bộ comple màu xanh. Cậu trông thật tỏa sáng dưới bóng đèn mờ ảo.
Và nó cũng được mọi người dành cho ánh mắt ngạc nhiên không kém.
-Hôm nay cậu xinh thật đấy!
-hì hì. Ngại chết đi được. Mà không biết Moo đâu rồi nhỉ. Nó nhìn xung quanh.
Yan lại nắm tay nó rồi nói...
-Cậu ta không ở đây đâu. Lát nữa sẽ thấy trên sân khấu.
Nó rút tay ra không nói gì ( Nụ hôn hôm trước làm nó vẫn cảm thấy xấu hổ)
****
- Xin chào các bạn!
Mọi người đang nói chuyện thì tập trung vào MC trên sân khấu...
-Sau đây cậu chủ Moo sẽ thể hiện một bản nhạc bằng violon có tên "Romeo and juliet"
Tiếng vỗ tay rào rào.
Phía ánh sáng của sân khấu người con trai mắt màu xanh lục nhắm nghiền mắt lại từ từ kéo đàn.
Rồi tất cả như im lặng khi tiếng nhạc du dương cất lên.
Cậu trông thật tỏa sáng. Mọi người như trầm lắng vào bản nhạc của cậu. Ẩn chứa trong đó hình như là nỗi buồn da diết.
Khi bản nhạc vừa xong.
Moo mở mắt, hướng về phía nó.
Tiến đến...
Cầm tay nó, đi vào phòng mình, lôi nó theo và đóng cửa lại trước mắt mọi người.
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-Chuyện gì vậy???
-"Tôi yêu cậu, Jun à! "
- @@! Moo, cậu nói gì thế?
-Tôi nói là tôi yêu cậu!!!
-Cậu... Sao lại như vậy? Cậu đang nói thật à?
-Thật lòng tớ, yêu cậu nhiều lắm...
Moo cầm tay nó rồi đặt lên phía lồng ngực mình... Chiếc áo khoác theo đó nhẹ rơi sàn nhà, để lộ một khoảng lưng và làn da trắng xanh xao. Nó im lặng và như run rẩy nói tiếp...
-Tại sao?
-Tớ không biết. Cậu làm người yêu tớ nhé...
"Chẳng lẽ, sinh nhật cậu ấy mình lại làm cậu ấy buồn"
Nó im lặng...
-Im lặng là đồng ý nhé! hì
Moo hôn vào trán nó...
....
Rồi Moo lại cầm tay nó ra ngoài và nói với mọi người...
-Từ nay. Jun chính thức là người yêu của tôi.
@@! Cậu làm cái gì thế này~
Moo nhẹ đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi nó... Nó chỉ biết lơ ngơ đứng yên, thỉnh thoảng liếc về phía Yan.
Mọi người ồ òa vì ngạc nhiên.
Từ phía xa, Yan đã và đang kìm nén. Nhưng đến mức này thì...
Cậu lại níu tay nó, lôi nó chạy ra bên ngoài trước sự sững sờ của mọi người.
Hai người cứ thế chạy ra đường trong cái giá lạnh mùa đông. Được một quãng khá xa thì Yan dừng lại và để ý nó đang run rẩy vì lạnh.
-Ăn mặc như thế kia à?
Yan khoác lên nó chiếc áo của mình.. Rồi ôm chặt nó vào lòng.
- Đừng thích cậu ta nhé. Tôi ...đau lắm...
Yan vừa ôm, vừa khóc như đứa trẻ. Nó cũng òa khóc theo...
"Tôi làm gì mà các cậu đối xử với tôi như vậy chứ???"
.....
Phía trong bữa tiệc...
-Bốp!!!
Một cái tát chát vào mặt Moo...
-Con bé kia là sao?
-Ba à. Đó là người con yêu...
-Mày bao nhiêu tuổi mà yêu với đương? Mày có biết gia đình này hi vọng vào mày như thế nào không?
-Con xin lỗi.. Nhưng con thích cậu ấy...
-Mày...!
****
Bữa tiệc tàn....Tất cả moi người ra về. Moo một mình, như gục ngã...
-Cậu vẫn còn quay lại ư?
-Tớ vẫn chưa tặng quà cho cậu mà!
Cô gái mắt màu xanh lục đứng đưa tay về phía Moo. Chính là nó đấy các bạn...
-Cậu không giận tớ chứ?
-Hi. Cậu nói gì thế. Đứng lên đi. Ai lại giận một người thích mình chứ. Chỉ là việc này quá đột ngột...
....
Moo đứng dậy ôm nó vào lòng.
...
Nó đeo chiếc dây chuyền đồng hồ. Mở chiếc đồng hồ đó ra là hình chibi khuôn mặt một cậu bé đeo kính đang mỉm cười, trông thật là trong sáng.
***
-Moo này. Tớ muốn cậu luôn vui vẻ, tự nhiên như trước đây. Lúc đó trông cậu thật đẹp...
-Ừm.
Mắt Moo long lanh nước...
-Còn một điều nữa...
-Điều gì cậu?
-Chúng ta còn quá trẻ để cảm nhận tình yêu thế nào là đúng... Tớ nghĩ vẫn là bạn bè như trước đây thì tốt hơn.
TT^TT
****
Giữa tiết trời lạnh giá.... Yan vẫn đứng đó...
"Hôm nay sinh nhật Moo tôi không để cậu ấy một mình được
-Còn tôi thì sao?
-Cậu hiểu tôi mà...
-Cậu thích cậu ấy ư?
-Tôi vẫn luôn xem hai cậu là những người bạn tốt nhất của mình...
*****
Những ngày sau....
Cả Yan và Moo đều không đi học.
Có lẽ họ đã bị tổn thương rất nhiều...
-Các bạn ạ! Cô Việt nhờ cô thông báo, hai bạn Moo và Jun đã đi du học, do thời gian cấp bách nên không kịp chào chúng ta. Các bạn gửi lời chào tạm biệt đến các em...
Giọng cô dạy văn có vẻ buồn buồn.
Cả lớp cũng buồn, và người cảm thấy có lỗi nhất là nó....
-Còn một điều nữa các em à, hai bạn chính là tác giả của hai bài văn 1 tiết lần trước.
@@! Vậy nó chính là người may mắn đó.
Tâm trạng nó bây giờ nặng trĩu....
Ra về, khi bất chợt đi trên con đường cũ, hình ảnh hai người kia hiện lên... Đến bây giờ nó vẫn chưa xác định nó thực lòng yêu ai. Nhưng chắc chắn hình ảnh hai người đó đã khắc sâu trong tim nó...
Những điều này vốn chẳng còn ý nghĩa gì nữa....
*****
5 năm sau.....
Chap 14: Gặp lại
"Hôm nay, bước trên con đường quen tôi lại bắt gặp những cô cậu học sinh giống chúng ta ngày xưa. Hàng cây và con đường mòn vẫn thế. Chỉ có con người là đã thay đổi. Cô Việt, cái Mi và cả bố mẹ tôi dạo trước vẫn hay nhắc về hai người, bây giờ họ không còn như vậy nữa. Tôi cũng sắp giống họ- cũng gần quên rồi! "
Năm năm trôi qua kể từ lúc Yan và Moo biến mất, nó vẫn thường viết nhật ký như vậy...
Nó vẫn chưa yêu ai.
Mặc dù lúc nào cũng than vãn bài ca "Forever Alone", nhưng hễ chàng nào có ý thì lại chạy mất dép.
Bây giờ nó là sinh viên vừa ra trường.
Nó vẫn thường đi đàn & hát thuê trong các quán cafe.
Vẫn mang hi vọng, tiếng hát của mình sẽ đem những con người đó trở về.
Đêm nay, nó lại cất tiếng hát u buồn quen thuộc...
" Trong cơn mơ... đem tình yêu trở về
Tình yêu có anh quay trở về...
Mình tay trong tay, vui đùa mê say
Thoáng phút chốc tan biến đây...
Anh yêu ơi... con đường ta đã qua
Giờ im ắng thôi vắng nhau rồi...
Từ khi anh đi... phố kia như quên đi
Có ai đó nhớ ai ướt mi...
Đến bao giờ em biết rằng mình... dù có cố
quên hết
Nhưng sao bóng hình anh vẫn ở lại
Và đến phút cuối đó em như người ngốc
nghếch thôi
Vì khi đó em... đánh mất anh trong vòng tay về
nơi gió mây...
Có khi nào anh nhớ một người.
Người đã đến bên anh... như em bước về nơi
cuối đường này
Lời nói dối lúc trước anh quên
Còn em vẫn mong... có anh tìm về quá khứ
Trong vòng tay của em thật gần... "
(Lời bài hát bản tiếng Việt "Em sẽ quên" của Bích Phương, hoặc các bạn nghe "If" của Tae yeon. Nghe và đọc sẽ thấy ý nghĩa hơn ^^)
****
Cô gái trẻ, mái tóc dài lượn sóng. Cô mặc chiếc váy giản dị. Cô mỏng manh và nhỏ bé giữa đông người... Giọng hát của cô khiến những người đang buồn muốn bật khóc....
****
Hôm nay nó uống vài chén với những người làm trong quán. Chả là cuối tháng được hưởng lương nên người làm có uống với nhau. Nó cũng miễn cưỡng tham gia...
-Em về nhà một mình không sao chứ?
-Hì... Khôn nnng... saoooo... đâu uuu... ạ!
....
-Nhớ đi cẩn thận nhé!!!!
...
****
Trời đã về khuya, nó trong tình trạng say mèn, đi liêu xiêu trong đêm....
"Hai đứa tồi...! Dám bỏ mặc tôi. Thử về đây nào, tôi sẽ cho các người biết tayyyy!"
Lảm nhảm một lúc rồi nó ngủ trên đường vắng lúc nào không biết. (Nó không biết uống rượu nên chỉ cần ba chén thôi đã như thế này...)
-Cô ơi, mau dậy đi! Sao lại nằm trên đường thế này!!!
-Cô ơi, cô mau dậy đi!!!
Chàng trai lay lay và đỡ nó dậy...
Nó nửa mê nửa tỉnh, trong cơn say nó mờ ảo nhìn ra dáng người quen thuộc:
-Hì.. hì... Không ngờ lúc say tôi lại nhìn thấy cậu Yan à. Cậu trong mơ vẫn xấu xí như thế! Thằng tồi. Thằng chết bầm!
Nó vừa gọi vừa đánh nhẹ vào người kia ... Rồi lại thiếp đi...
-Jun- Là cậu đấy ư?
****
Trời đã sáng....
Nó mệt mỏi thức dậy...
Chỗ này khác quá! Không phải là ngôi nhà quen thuộc của nó.
Nó lơ ngơ nhìn xung quanh.
-Cậu dậy đó rồi à???
-Uhm. Sao tớ lại ở đây...?
Nó ngạc nhiên vì bây giờ nó đang ngủ trong nhà Mi...
-Còn phải hỏi nữa. Hôm qua cậu đến đây trong tình trạng say mèm..
-Tớ tự đến???
-Chứ sao nữa. Nằm ngổn ngang trước cửa nhà tớ!
-Nhưng...
-Nhưng nhị gì nữa? À mà sáng nay cậu phải đi phỏng vấn xin việc ở công ty nào đó phải không?
-Ôi. Đúng rồi. Mấy giờ rồi cậu!
-7h rồi!
-Trời đất!!! Sao không thức tớ dậy!
*****
Nó khoác vội bộ váy công sở chỉnh tề.
Ngày thường chắc cũng tự đi xe, nhưng hôm nay vì sợ muộn nên nó bắt taxi. Nó đi phỏng vấn ở công ty "GG & MN"- công ty chuyên về quảng cáo và pro sản phẩm hàng đầu quốc gia...
Đây quả là công ty hào nhoáng như chính tầm cỡ của nó.
*****
-Cô có hồ sơ rất ấn tượng. Khá tự tin và có chút bản lĩnh. Cô biết đấy, công ty chọn đầu vào với tỉ lệ 1/100. Tức 100 người thì có 1 người được tuyển. Tôi đánh giá cao năng lực của cô khi đạt đến vòng này. Tuy nhiên để là nhân viên chính thức, cô cần phải vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng, đối thoại trực tiếp với giám đốc chúng tôi. Mời cô vào phòng chờ tiếp theo. Chúc cô may mắn!
Nó thở phào nhẹ nhõm...
"Cầu mong cho vị giám đốc chấp nhận mình"
****
-Người tiếp theo....
Nguyễn Phương Jun...
(Ban đầu tác giả muốn đặt tên cho tây tây, giờ thấy điên điên =.=" )
Nó chầm chậm bước vào phòng giám đốc.
Nơi này, yên tĩnh một cách kỳ lạ khiến nó khá run và lo sợ. Ông ta ngồi trên chiếc ghế và quay đầu về phía ngược lại với nó.
-Xin chào giám đốc!
Ông ta xoay ghế về phía nó...
-Chào cô!
O.O!!!
-Moo, là cậu đấy ư?
-Nghiêm túc đi. Cô nên đặt mình vào đúng vị trí hiện tại!
-Nhưng, cậu à!!! Tớ Jun đây!
-Mời người tiếp theo!
Moo định bấm chuông thì nó ngăn lại.
-Thôi được rồi. Giám đốc phỏng vấn đi!
-Thôi được! Cô biết gì về công ty chúng tôi?
-@#$&*$%&*$$*$#@%&! Sao cậu lại biến mất năm năm qua?
-Cô!!!
-Thôi được rồi. Giám đốc cứ hỏi tiếp đi ạ!
-Lý do nào khiến cô tìm đến công ty chúng tôi?
-@#$%&&*&%$$!
.....
-Còn một điều nữa. Tên cô khá lạ?
-Ngày xưa lúc sinh tôi, bố tôi đang ở hàn quốc. Vì vậy tên tôi được đặt như vậy!
-Nếu được tuyển dụng cô sẽ làm gì cho công ty chúng tôi?
-@#$%**!
-Ok. Đã xong. Xin cảm ơn!
-Cậu có phải là Moo không vậy?
-Người tiếp theo!
****
-Xin cô ra ngoài. Giám đốc chúng tôi đã phỏng vấn xong rồi! Cô hãy về nhà chờ kết quả!
****
" Bạn bè là thế đấy! Năm năm qua tôi lo lắng cho cậu biết nhường nào, bây giờ xem như không quen biết!"
Nó vừa đi trên đường vừa chửi....
Chap 15: Làm việc
-Hôm nay phỏng vấn thế nào cậu?
-Một chữ thôi...
-Sao? Chữ gì?
-Tệ!
-Hic. Tớ đã bảo cậu rồi! Tìm công việc vừa tầm vừa tiền như tớ thôi!
(Mi hiện tại đang làm nhân viên tại một công ty nhỏ. Còn nó vẫn theo hướng muốn làm việc tại công ty lớn với điệp khúc: hai bàn tay trắng, không tiền tệ, không quan hệ. Bây giờ nó không ở cùng bố mẹ mà đã chuyển ra sống riêng một mình. Hôm nay hai đứa rủ nhau ra ngoài xả stress.)
-Sáng nay cậu biết tớ gặp ai không?
-Không biết! Ai vậy?
-Đoán xem?
-Kim bum? Kim huyn joong? hay là Kim Tan?
-Cậu bao tuổi rồi mà còn hỏi kiểu đấy!!!
-Thế rốt cuộc là ai?
-Moo
+.=
-Đùa à?
-Là thật đấy! Cậu ấy làm giám đốc công ty tớ phỏng vấn!
-Thế thì yên tâm rồi. Chắc là cậu sẽ được tuyển!
-Hic. Mơ à! Cậu ta thậm chí còn giả vờ không quen tớ!
-Cái gì?! Cậu ta dám!
-Vâng. Đúng là thế!
-Cậu ấy ngày xưa hiền lành thế mà?
-Tớ cũng nghĩ vậy, nhưng cậu ấy thậm chí không cho tớ 1s cơ hội. haizzz...
-Cậu ta ở đâu. Dẫn tớ đến để tớ cho một trận!
-Hic. Tớ nòi võ mà còn bị bọn bảo vệ của hắn xách nổi, huống gì là cậu!
-Hic. Thật là quá đáng mà!!!
-Uhm... TT^TT
*****
-Thưa quý vị và các bạn, sau đây là bài hát nằm trên bảng xếp hạng mấy tuần liền do ca sĩ Tino trình bày. Anh được biết đến bởi chính giọng hát truyền cảm của mình, lý do ư? Anh ấy luôn dấu mặt và chỉ cho ra các sản phẩm âm nhạc của mình. Được biết anh vừa từ nước ngoài trở về. Hi vọng chúng ta sẽ sớm được biết vẻ ngoài của anh chàng này! Các bạn hãy lắng nghe nhé!
****
Hai người đang ngồi nói chuyện thì nghe tiếng phát ra từ Tv của quán kem...
-Mấy ca sĩ nhảm thôi. Còn lâu mới bằng Jun nhà mình. hihihi
-Hic. Cậu nói cái gì vậy!
-Tớ nói thật chứ lị! ^^
-Hì hì. Ừ. Mi mi của tớ nói chỉ có chuẩn.
****
" Trong thế giới đầy rẫy bóng tối và mây đen che phủ.
Anh cố tìm chút ánh sáng để nhìn rõ lòng em.....
Trái tim này dành hết cho em mà em không thấu.
Nhìn vào đôi mắt đó, anh cảm nhận vào một thế giới u tối lạnh lẽo không có bóng hình anh...
Em bảo rằng không nhìn thấy anh, không nhìn thấy anh....
Hãy để anh 1 lần cầm tay em và truyền hơi ấm..... "
****
Nó đang nói chuyện với Mi thì nghe giọng hát này. Nó im lặng rồi thờ thẫn..
"Giọng hát này.... Chẳng phải là Yan ư?"
-Này!!! Gì mà ngẩn ngơ thế!
-À... à. Không có gì. Mà ca sĩ này tên cái gì nô ấy nhỉ?
-Tino. Giọng hát hay thật. Nghe bài này mà buồn theo!
-Hình như là Yan hát!
-Cậu bị hoang tưởng rồi à? Hay là lúc sáng cậu cũng như thế này? Rõ ràng tên ca sĩ là Tino. Yan đâu mà yan!
-Tớ đang nói nghiêm túc mà! Giọng hát này là của Yan!
-Cậu ơi. Đã hơn 5 năm rồi. Cái gì cho qua được thì qua đi.
- =.+!
*****
~Ở một nơi khác~
- Phương Jun có trình độ rất xuất sắc. Kỹ năng tốt, tôi nghĩ giám đốc nên tuyển cô ấy!
-Những người khác thì sao?
-Tương đối thôi ạ!
-Nếu mọi người đã nghĩ vậy thì chọn người này đi...
*****
Vài ngày sau!
-Hahaha. Cậu trúng tuyển rồi à? Lương không phải thường đâu nha! Tớ được nhờ to rồi!
-Cậu nói gì vậy! Tớ đang lo chết. Hơn nữa ... Moo...
-Cậu lo gì. Ngày xưa cậu í thích cậu. Biết đâu bất ngờ, cậu lại có duyên với giám đốc. hahaha
-Thôi. Không nói chuyện với cậu nữa.hic
...
Nó tắt máy và thẫn thờ. Vui cũng có mà lo lắng thì nhiều hơn...
*****
Ngày đầu tiên làm việc....
Nó phải làm những việc nhỏ như pha cà phê, in tài liệu, chạy đôn chạy đáo khắp phòng. Ai cũng sai vặt nó không thương tiếc. Khó khăn lắm mới vào được công ty mà nó phải làm bao nhiêu việc, mà chẳng có việc gì trọng đại và to lớn.
Moo thì đi giám sát thị trường từ sớm khiến nó chẳng có nổi một cơ hội gặp mặt...
-Moo đi đâu rồi chị!?
-Cô dám gọi ngang tên giám đốc vậy à?
-Dạ. Em xin lỗi! Ý em là hỏi giám đốc ạ!
-Giám đốc đi ra ngoài từ sáng rồi. Có gì cô cứ hỏi tôi!
-Dạ. Sao chị không giao cho em việc gì có tính tư duy chút chút ạ. hì
-Ai cũng phải bắt đầu từ cái nhỏ nhất. Nếu cô muốn việc lớn thì đánh thêm trồng tài liệu này đi!
@@!
*****
Nó phải đánh thêm tài liệu nên mãi vẫn chưa xong. Mọi người đã về hết còn nó vẫn ngồi đó.. Vì quá mệt mỏi nên nó ngủ trên bàn làm việc lúc nào không hay...
Hôm nay, Moo quên tập tài liệu gì đó ở công ty nên đã lên lấy. Cậu thấy chỗ làm việc của Jun vẫn sáng, định làm lơ nhưng để ý là Jun đã ngủ...
-Haiz. Cậu ngốc quá, bọn họ bảo gì cũng làm à...!
Moo âm thầm làm hết cho Jun. Rồi mua sẵn thức ăn cho nó một bên.
****
-Oáp!!! Ngủ ngon quá! Giờ mới thấy giấc ngủ có giá trị. Còn một đống việc phải làm.
Ôi. Mình làm hết rồi à? Lại có đồ ăn nữa. Đúng là Bụt giúp mình. Hahaha.
****
-Con ăn tối chưa?
-Dạ rồi ạ!
-Ngày làm việc đầu tiên thế nào con?
-Tốt lắm ạ! Ai cũng tốt với con ba à!
(Nó không muốn bố mình lo lắng)
-Hi. Con nhớ ngủ sớm nhé. Con gái của ba giỏi lắm!
-Dạ!
*****
Nó đặt tai phone nghe bài hát
"Nhìn bằng trái tim" của Tino để quên đi mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không biết. Một lúc sau, có người thức nó dậy. Nó mờ ảo nhìn hình dáng người đó. Nhưng lại không rõ mặt. Người đó mặc một bộ comple trắng, khuôn mặt đẹp đẽ. Đôi môi mọng đào... Im lặng và tiến đến đưa tay về phía nó...
-Anh là ai?
-Yan đây cậu. Nắm tay tớ đi...!
-Yan! Là cậu ư?
-Uhm.
Nó đưa tay về phía Yan.
Yan cầm tay, lại gần nó, định tiến đến hôn nó thì.....
-Ting, ting, ting, ting, ting....!!!!
-Yaaaannnn!!!!
Chiếc đồng hồ báo thức vang lên. Nó giật mình và gọi tên Yan. Hóa ra chỉ là một giấc mơ....
" Xấu hổ quá đi mất! Yan chết tiệt. Yan xấu xa. Yan yêu quái!!! Sao lại vào giấc mơ của tôi? Chắc cậu cũng như Moo. Toàn là đồ chết tiệt!!!! Hừ!!! "
Ở một nơi khác Yan đang hắt xì. (Chắc là do Jun =.=)
-Cậu nhớ mặc áo ấm và uống thuốc vào. Có dấu hiệu cảm cúm rồi đấy ạ!
-Tôi không sao!
- Hôm nay sẽ có một buổi họp báo. Chúng ta sẽ cho công chúng biết về cậu, Tino ạ!
-Uhm. Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi!
-Vâng. Thưa cậu!
*****
Chap 16: Tôi vẫn luôn yêu cậu...
Ngày làm việc thứ hai cũng chẳng khác hôm qua là bao. Sự mệt mỏi bao trùm lên người nó. Vẫn là những công việc cũ: photo tài liệu, pha cà phê, chạy việc vặt.
Hôm nay Moo cũng đi làm cả ngày. Nó chỉ nhìn được Moo qua khung cửa mờ.
"Tên đó vẫn như thế, suốt ngày vùi đầu vào sổ sách, công việc, chẳng khác gì ngày xưa"
-Này! Thằng hâm kia. Uống đi rồi làm việc!!!
-Cô gọi ai thế?
(Còn ai vào đây nữa. hừm. Giả vờ giả vịt)
Nó nhẹ đi vào phòng làm việc của Moo, đóng cửa lại. Và như một thói quen theo bản năng nó mời Moo cà phê theo cách của mình. Và chửi thầm trong bụng vì sự vô tình của Moo.
Cầm trên tay ly cà phê nó xuýt xoa xin lỗi.
-À. hì hì. Tôi quên mất. Cho tôi xin lỗi.
-Cô...!
(Moo mặt bừng bừng)
-Hì hì. Sr giám đốc rồi mà, tôi bị nhầm anh với chú chó nhà tôi. Tôi vẫn thường nói thế khi cho nó ăn. hihi
-Đi ra ngay!!!
Moo chỉ thẳng nó ra ngoài cửa làm nó mất cả hứng. Xem ra cậu ta tức giận thật rồi. So sánh Moo với dog, thật là dại dột.
Mặt nó buồn xuôi. Nhưng vẫn cố nói vài câu:
-Cậu nhớ uống lúc đang nóng. Tôi ra ngoài đây.
Moo im lặng...
Khi ra ngoài Moo đặt lên khóe miệng ly cà phê...
Ký ức từ đâu lại hiện về....
5 năm trước tại tiệc sinh nhật của Moo:
-Con yêu cậu ấy thưa bố!
-Mày lấy gì để yêu nó? Tiền của bố mẹ mày làm ra à?
-Con sẽ nuôi cô ấy bằng chính tiền của mình làm ra!
-Haha. Con ơi là con. Mày có suy nghĩ ngây thơ quá!
-Con không nói đùa. Bố hãy cho con vé đi nước ngoài. 5 năm nữa con sẽ cho bố thấy những gì con làm được. Đến lúc đấy bố không còn quyền cấm đoán gì nữa.
-Được thôi! Nhưng bố chỉ cho mày vé đi nước ngoài, và đăng kí học cho mày.Không có bất kỳ khoản tiền trợ cấp nào cả. Tự nuôi sống bản thân được chứ?
-Dạ!
****
Những ngày đầu ở nước ngoài. Ngoài lúc lên lớp, giờ ra về, Moo phải tự tìm chỗ ngủ, tìm đồ ăn qua ngày. Từ một cậu công tử, chân tay mịn màng, cậu phải đi làm thêm khắp nơi, bất chấp bị người ta chửi mắng, xua đuổi như tên ăn mày. Có khi mệt mỏi đến phát điên, muốn òa khóc như đứa trẻ, muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nó, cậu lại có động lực để tiếp tục cố gắng để thành công như ngày hôm nay...
....
Cách đây vài ngày, khi về nước, Moo được tín nhiệm đề bạt lên chức giám đốc công ty( Không cần sự giúp đỡ của bố)
Việc đầu tiên mà cậu muốn làm đó là tìm đến nó. Trên con đường quen, cậu sung sướng cảm nhận không khí quen thuộc...
Phía xa xa, giữa đường phố khuya vắng, có một đôi nam nữ rất tình cảm, người con trai cõng người con gái đi trên đường...
"Đó chẳng phải là Yan và Jun sao? Chẳng lẽ, trong lúc mình vất vả họ vẫn gần gũi nhau như vậy suốt 5 năm qua?"
Lãng quên là cách Moo trừng phạt nó...
*****
Khi nó đang vùi đầu vào việc đánh máy, sổ sách. Các nhân viên tranh luận nhau về một vấn nào đó..
Nó nghe qua cuộc trao đổi cũng phần nào hiểu được vấn đề...
-Theo em nghĩ anh chị nên làm cách này #%#&$***$&#%%%@%%#%&&#&$#&!
-Ý tưởng cũng không tồi.
-Phải xem xét đã..
-Còn có cách gì mà xem xét nữa, đánh liều thôi...
-Mọi người cứ làm theo cách của cô ấy đi!
(Moo lạnh lùng đưa ý kiến)
Ngày hôm đó, cả phòng làm việc làm theo cách của nó và công việc đã thành công thuận lợi, đem lại nguồn lợi không nhỏ cho công ty...
Chiều về, tan ca, những người làm cùng dự án đi ăn uống liên hoan....
-Hi. Mấy ngày đầu vất vả cho cô quá, chúng tôi cũng chỉ muốn thử lòng kiên nhẫn của cô thôi.
-Dạ!
-Cô có người yêu chưa, để chị giới thiệu cho cô một mối..
-Dạ chưa ạ! hì hì
O.O"
("Cô ấy nói là chưa" Moo trong lòng đầy ngạc nhiên...)
...
Họ lên tục chúc rượu cho nó,làm nó hoa cả mắt. Moo ngồi bên mà nóng ruột...
-Đưa đây tôi uống cho...
Moo tranh phần của nó.
Nó có phần hơi say...
-Thằng... khùng... này! Trả đây! dám cướp của tôi. Hơ!
-Này. Say rồi à. Giám đốc đấy!
Mấy người xung quanh nhắc khéo nó..
-Không sao. Mọi người cứ để kệ cô ấy...
Lúc ra về, Moo bảo với mọi người sẽ chở nó về vì nó khá say...
Moo chở nó đến góc đẹp nhất thành phố, khẽ ngắm nhìn nó ngủ trên xe.
-Tôi ngủ được bao lâu rồi?
-Cậu tỉnh rồi à?1 tiếng thôi
-Uh. Sao hôm nay không trốn tránh tôi nữa?
-Không biết...
-Cậu giận tôi ư? 5 năm trước vì thế mà bỏ đi à?
-Không phải..
-Thế thì vì cái gì? Cả cậu và Yan?
-Yan???
-Uh. Cậu không biết là phải rồi. 5 năm trước Yan cũng đi mà không một lời từ biệt. 2 cậu thật là tồi...
-Ra vậy...
Moo cười mỉm...
-Này... Sao cười thế?
-Không có gì. Tôi định bỏ đi tiếp nếu như cậu không đồng ý giúp tôi một việc!
-Này! Đừng chơi ác vậy chứ! Hừ.
-Làm người yêu tôi nha Jun... Làm người yêu tôi... Tôi sẽ không bỏ đi nữa?
-Tại... tại sao?
-Cậu biết mà. Tôi yêu cậu!
-Nhưng...
-Nhưng gì? Cậu vẫn chưa yêu ai...
Nó im lặng. Nó không muốn Moo một lần nữa bỏ đi. Rõ ràng, nó cũng rất nhớ Moo.. Hay là nó đồng ý. Có sao đâu, vì bây giờ nó vẫn chưa yêu một ai cả...
-Uhm..
-Hì. Cảm ơn cậu!
Moo vui sướng ôm lấy nó.
-Sao lại cảm ơn. Không thấy đen đủi vì thích tôi à?
-Cảm ơn vì đã đồng ý. Cảm ơn cậu...
Hai người ra khỏi xe, ngắm cảnh một lúc.. Moo nắm tay nó.
Nó cảm thấy hơi ấm từ bàn tay Moo.. Bàn tay Moo đã trở nên cứng cáp như một người đàn ông thực sự..
-Tớ nói này Moo...
-Sao? Đừng có đòi chia tay tớ đấy..
-Không.. Ý tớ là, tay cậu khác với ngày xưa.. Đôi tay mịn màng mà giờ thô ráp, cảm giác hay quá..
-À... thì...
-Thì sao?
-Thì không có gì cả chứ sao!
- Tớ vẫn mong quay lại thời gian ngày xưa. Được chơi vui vẻ cùng cậu với Yan..
-Đừng nhắc đến tên đó.
-Hì. Uhm. Tớ cũng ghét tên đó rồi. Đi mãi chẳng chịu về..
....
-Chúng ta về thôi cậu... Nhà cậu ở đâu?
Nó nói địa chỉ nhà mới rồi Moo chở nó về...
...
"Chấp nhận tình yêu của Moo liệu có phải là lựa chọn đúng"...
****
-Alo. Mi à. Sao lại gọi cho tớ khuya vậy?
Nó vừa trả lời vừa bật TV lên...
-Tớ nói cho cậu này...@%#&$*$-%-%-
Nó nhìn lên Tv rồi chiếc điện thoại rơi thỏm xuống đất..
"Xin giới thiệu đây là Tino, ca sĩ dấu mặt trong thời gian qua. "
Người con trai xuất hiện trên màn hình. Sắc đẹp của cậu có thể khiến mọi cô gái chao đảo. Vẫn đôi mắt đó, khuôn mặt đó, đôi môi đó.. Tất cả làm nó đứng hình...
"Xin hỏi, tại sao anh lại ẩn mình, trong khi anh có tướng mạo phi phàm như thế này?
-Tôi muốn cho duy nhất một người thấy được tôi qua giọng hát của mình...
-Vậy tại sao bây giờ anh lại xuất hiện?
-Hì. Không thể mãi mãi ẩn mình được, như thế chẳng phải rất nhạt nhẽo sao?
-Những bài hát của anh rất cảm xúc, có liên quan gì đến người mà anh nhắc ở trên không?
-Khi tôi hát, tôi có cảm giác như người ấy bên cạnh mình...
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!