Chapter 7 -
- Sao hồi tối này lại không bắt máy, em có biết là Suhz nó lo lắng cho em tới mất ngủ luôn không??? – anh nhìn Đăng vừa như trách móc vừa như lo lắng.
- Không gì – thật sự bây giờ Đăng rất mệt, không muốn nói gì nữa, cho nên sau khi trả lời anh thì nó ngả người ra và nhắm mắt, và anh biết là nó đang không muốn nói chuyện cho nên cũng không nói thêm gì nữa, để cho nó ngủ.
***********
- Đăng không sao chứ anh?? – Suhz vừa thấy anh bế nó vào nhà thì liền chạy ra hỏi han lo lắng.
- Nó không sao, chỉ là hơi mệt thôi, em lo cho nó dùm anh nha, có gì chiều đi làm về anh sẽ ghé qua – anh vừa nói vừa đặt nó xuống giường rồi quay đi.
- Dạ – Suhz gật đầu rồi tiễn anh ra cổng, khoá cửa xong thì đi vào phòng của nó mà ngồi nhìn nó, Suhz thật xót xa khi nhìn Đăng lúc này, mặt thì tái nhợt, môi thì thâm tím nhìn chung thì không có chút sinh khí nào cả.
- Mày ác lắm Đăng à, có gì thì phải nói cho tao chứ, sao cứ phải tự dày vò bản thân mình như thế??? không lẽ đã sống chung trong 1 căn nhà bao nhiêu năm rồi mà mày vẫn không chấp nhận tao hay sao chứ???? Không lẽ những gì tao làm chưa đủ để làm bạn mày sao??? hay tại tao không xứng khi mày là em gái của anh Hậu??? – Suhz ngồi đó, nước mắt hai hàng nhìn Đăng, thật sự Suhz rất rất buồn vì đã cố gắng hết sức để có thể làm bạn của Đăng, nhưng những gì cô nhận được chỉ là sự hờ hững của cái đứa mà từ lâu cô đã xem là em gái mình, thật sự Suhz không hiểu, không lẽ vì 2 cái đứa đó mà lại làm Đăng ra nông nỗi này??? Cô thật sự hận bản thân mình đã không gặp Đăng trước hai đứa đó, tự hứa với lòng là sẽ không đễ cho hai đứa đó được yên thân.
- Thôi được, nếu như mày không coi tao là bạn cũng được, nhưng mày hãy lại là mày của những ngày trước đi, tuy hay bạt mạng nhưng vẫn là một con Hell cứng rắng và mạnh mẽ, chứ đừng như vầy, tao thật sự không biết sẽ làm gì hai cái đứa đó nếu mày còn như vầy hoài đâu Đăng à – Suhz nói một cách chắc chắn rồi đứng dậy kéo mền lên đắp cho Đăng rồi bỏ ra ngoài để làm cái gì đó cho nó khi nó tỉnh dậy ăn.
_______
*DING DOOOOONG!* tiếng chuông cửa làm Suhz giật mình, cô đang ngồi ở cái ghế cạnh giường Đăng, con nhóc vẫn chưa tỉnh dậy, chén cháo đã được Suhz hâm đi hâm lại vài lần cũng đã ngụi. “mới có 3h thôi mà, anh Hậu làm gì đã ra??” Suhz thắc mắc, thường thì cái chuông cửa nhà cô đâu có khi nào vang lên đâu, mấy thăng đàn em mà có thì cũng chỉ là gọi điện thoại thôi chứ đâu có tới nhà bọn nó, mà có muốn tới cũng đâu có biết nhà, vậy thì ai??? Tuy thắc mắc nhưng Suhz vẫn đứng dậy ra mở cửa, và thật ngạc nhiên khi đó là Long và Khánh.
- Sao hai người lại tới đây?? – Không mở cửa đứng trong nhà Suhz hỏi.
- Tới để thăm Đăng – Long trả lời.
- Đăng không sao, mà sao các người lại biết Đăng ở đây mà tìm?? – vẫn chôn chân tại chỗ.
- Anh Hậu nói, cho bọn tôi vào đi đã – Long ra chìu năng nỉ.
- Không tiếp – Suhz nói rồi bỏ vào nhà.
- Ế ế đừng làm thế, mở cửa cho bọn này đi mà – Long vẫn cố nài nỉ.
- Không! – không thể nào phũ phàng hơn, Suhz phán 1 chữ rồi bỏ vào nhà đóng cửa lại.
*DING DONG DING DONG!!!* Lại là tiếng chuông cửa.
- Hai người có để yên cho Đăng ngủ không??? hay muốn tôi gọi cảnh sát tới??? – vừa mở cửa ra Suhz làm 1 tràn, mặt hầm hầm sát khí.
- Cho bọn này vào đi chứ không thì tôi phá banh cái chuông nhà cô đấy – Long vẫn không buôn tha.
- Tôi đã nói là Đăng không sao rồi, anh làm gì phải lo lắng như thế chứ – Suhz tức tối nói rồi đi ra mở cửa cho 2 cái tên kia, nếu không phải sợ phiền Đăng thì Suhz đã cho 2 tên này 1 trận rồi.
- Hehehe, bạn bè mà, thăm hỏi chút có sao đâu – Long nham nhở trả lời rồi bước vào trong.
- Ai mà làm bạn với các người?? – Suhz tức muốn học máu vì cái tên Long này sao mà tự tiện quá.
- Thì trước lạ sau quen mà – Long phe phởn nói.
- Không cần – Suhz vừa đóng cửa vừa phán.
♪ ♫ ♪ …
Cho những ngày mình đã trải qua
Cho những gì mình đã làm
Nghe này
Cảm ơn mẹ bạn khi tôi gặp … ♪ ♫ ♪ đang đóng cửa thì điên thoại của Suhz reo.
- Alo, anh Hậu?? – mở điện thoại ra thì ra là anh Hậu.
_ Suhz hả, nếu Long với Khánh mà có tới em cho 2 đứa vào và nói là ở đó chơi chờ anh, tối nay về anh có chuyện nói với tất cả nhé _ Hậu nói 1 tràn với Suhz.
- Dạ – tuy hơi shock nhưng lời của anh cũng như lệnh vui không thể nào cãi lại được cho nên.
_ Uhm, mà Đăng nó dậy chưa em? – anh lo lắng hỏi
- Dạ chưa – Suhz trả lời.
_ Uhm, vậy em ráng coi chừng nó dùm anh, thôi giờ anh đi họp đây, tối về gặp mấy đứa sau, bb _ anh làm 1 tràn nữa rồi cúp máy luôn.
- Anh Hậu nói hai người nếu không bận gì thì ở chơi tối về anh có chuyện muốn nói – quay sang 2 tên kia Suhz thả cho 1 câu rồi đi vào nhà.
- Ờ – 2 đứa kia chỉ còn biết gật đầu rồi đi theo Suhz vào nhà.
- Nước? – trống không Suhz quay sang hỏi.
- Có rượu không? – Long hỏi.
- … – trừng mắt nhìn Long như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Hehe giỡn thôi mà, cho nước lạnh là được rồi – Long cười nói, nhìn ánh mắt tức tối của Suhz.
- Cứ tự tiện đi, làm gì tuỳ, cấm tuyệt đối không được lên lầu hai, không thì đừng trách – lấy ra hai ly nước cho hai tên, thảy lại cho 1 câu Suhz bỏ lên lầu.
- Ack, khó hiểu thật – nãy giờ mới nghe Khánh lên tiếng.
- Khó hiểu thật – Long cũng gật đầu, vì lúc tối thì vẫn thấy Suhz chơi một cách hết biết nói sao luôn, đúng là thác loạn, điên cuồng đúng với 1 đứa dân chơi thứ thiệt, thế mà bây giờ lại khó gần như vậy, đúng là 2 đứa này khác người mà.
__________
- Ủa, tỉnh rồi à?? – vừa mở cửa bước vào thì Suhz thấy Đăng đang ngồi ôm đầu miệng lẩm bẩm gì đó không ai nghe rõ cả.
- Nhức đầu, nhứ đầu quá!!!! – lại gần thì Suhz nghe Đăng kêu nhức đầu.
- Đăng, Đăng có sao không?? – Suhz chạy nhanh lại gần giữ Đăng lại vì lúc này Đăng đang vừa ôm đầu vừa đập xuống giường, hình như là rất đau. (hix, hên là nệm chứ mà giường thật chắc chết quá)
- Nhức đầu quá, NHỨC ĐẦU QUÁ!!!! – Đăng hét lên.
- Đăng bình tĩnh, để tao gọi bác sĩ – vừa một tay giữ lấy Đăng tay kia Suhz lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.
- Suhz, Đăng có sao không vậy??? – tiếng Long ở ngoài gọi vào.
- Alo bác sĩ Trung, bác sĩ tới ngay liền được không?? Đăng lại lên cơn nữa rồi – Suhz nói với bác sĩ.
_ Uhm, ráng giữ con bé ngồi yên, tôi sẽ tới ngay _ tiếng ông bác sĩ nói.
- Dạ, bác làm ơn tới nhanh dùm cháu – Suhz nói rồi cúp điện thoại, – Cửa không khoá, vào đi – Suhz nói vọng ra ngoài với Long.
- Đăng làm sao vậy?? – Long vừa mở cửa bước vào thì thấy Suhz đang cố gắng giữ Đăng lại còn Đăng thì không ngừng kêu đau đầu.
- Giữ … giữ nó lại dùm tôi – Suhz nói với Long.
- Có chuyện gì vậy??? Hình như là Đăng không được bình tĩnh lắm thì phải – Khánh hỏi khi mà Long đã giữ được Đăng ngồi yên trong lòng mình.
- Không gì, tôi đã gọi bác sĩ rồi – Suhz nói, mắt đã rưng rưng như muốn khóc.
- Đau, đau quá, đau lắm – tuy đã ngồi yên nhưng Đăng vẫn ôm đầu nói.
- Không sao, không sao đâu – Long ngồi đó, ôm chặc Đăng trong tay mình mà nói.
- Đau lắm, hai ơi đâu lắm mà, đau .. – Đăng vẫn không ngừng nói trong cơn đau, đầu nó như muốn nổ tung ra vậy.
*DING DONG!!* Tiếng chuông cổng như một vì cứu tinh, Suhz liền bay nhanh ra mở công, là bác sĩ Trung.
- Ở trên lầu á bác sĩ – Khánh nghe tiếng Suhz ở dưới lầu.
- Uhm, bây giờ sao rồi?? – Khánh nghe tiếng của người bác sĩ thì không khỏi ngạc nhiên, đó là tiếng của bác hai của Long mà.
- Đã bình tĩnh hơn rồi nhưng vẫn cứ kêu đau – Suhz trả lời, giọng có phần xúc động.
- Để bác coi sao, chắc là đã trở nặng rồi – ông bác sĩ nói rồi bước vào phòng. – Ủa Long, Khánh?? Hai đứa làm gì ở đây vậy?? – hơi ngạc nhên ông hỏi hai đứa.
- Bác hai, bác hai coi cho Đăng đi, sao nãy giờ Đăng cứ kêu đau đầu thế này??? – Long vừa thấy bác sĩ Trung thì như thấy thần tiên gì không bằng.
- Uhm, Long giữ con nhóc cho bác tiêm cho nó một mũi thuốc an thần đã – ông nói rồi lấy một ống tiêm thuốc trong giỏ ra và tiêm cho Đăng. – Thôi giờ 3 đứa ra ngoài để bác coi cho con nhóc cái đã – sau khi tiêm thuốc cho Đăng và con nhóc đã nằm yên thì ông mới quay sang nói với 3 đứa.
- Dạ – cả ba cùng dạ rồi bước ra ngoài.
______________
Cả ba đứa đứng ngoài chờ bác sĩ, Khánh không nói gì, Long thấy hơi lo còn Suhz thì lòng nóng như lửa đốt, thật sự cô đang rất sợ, sợ một điều gì đó mà chỉ có Đăng, cô và bác sĩ Trung biết mà thôi. Suhz cứ đi qua đi lại trước phòng Đăng lo lắng không yên, mong sao là Đăng không gì.
- Này, đứng lại đi – Khánh nãy giờ nhìn Suhz cứ đi qua đi lại trước mặt mình thì không chịu nổi nữa lên tiếng.
- Nhà của tôi, tôi muốn làm gì mặt tôi – Suhz lườm Khánh 1 cái sắt lẽm rồi lại cứ đi tiếp.
- Mà Đăng bị gì vậy??? – Phong thắc mắt hỏi Suhz, mới đầu cứ nghĩ là không sao nhưng thấy Suhz cứ đi qua đi lại như là rất lo lăng cho nên làm hắn lo theo.
- Nó bị b……à không gì – vừa định nói gì đó thì Suuz lại thôi.
- Có gì thì nói đi chứ ở đó mà không gì – Khánh ngứa miệng lên tiếng rồi mới thấy hối hận, mà cũng lạ. Cứ mỗi lần gặp Suhz là cậu lại không ngăn được mình lên tiếng, còn thường thì có khạt miệng cậu cũng có nói đâu.
- Hai người bớt nhảm đi, muốn gì thì đi mà hỏi con Đăng á, đừng có hỏi tui nữa – lườm Khánh một cái rồi Suhz nói với cả hai.
- Cứ thích hỏi cô đấy làm gì nhau – lại là Khánh đấy ạ, gớm khổ, sao cứ phải….. [-(
- ….. – lườn thêm Khánh cái lườm chết người nữa rồi quay đi luôn, mặc nhiên không nói tiếng nào nữa thể như ta không chấp với cái thứ phởn như mi.
- Bất lịch sự thế??? Cô phải biết là khi người khác hỏi mình một cái gì đó thì mình phải tôn trọng họ bằng cách trả lời câu hỏi của họ chứ – vẫn không để yên cho Suhz Khánh lại lanh lảnh nói.
- …… – lại liếc Khánh một cái rồi lại quay đi tuyệt ngiên vẫn không thèm mở nói chuyện với cái tên điên khùng đang lải nhải kia.
- Ê nhỏ k…..
- Cái gì ăn mày vậy Khánh, mày đang là khách đó, mày mới đúng là người bất lịch sự à – Long nãy giờ nhìn Khánh đấu khẩu với Suhz mà bất ngờ giờ mới thốt nên lời ngăn thằng bạn mình làm một lúc mà Suhz nổi điên đuổi cổ ra ngoài thì có mà hắn khóc thét.
- mời khách vào nhà mà khách hỏi không trả lời mới là bất lịch sự á – Khánh cãi lại, nói rồi mới thấy mình ngu.
- Này, cái này là anh và tên bạn anh tự đòi vô nhà tui chứ tui không mời nhá – đang quay đi quay lại nghe cái câu quá ư là vô duyên của Khánh Suhz liền quay ngoắt lại nghiến răng cay cú Khánh.
- Thì ai kêu cô cho tôi v… – Khánh vừa định cải lại nữa thì liền đưa tay lên bịt miệng mình lại như mấy đứa con gái lỡ lời, Long thì bó tay luôn với Khánh còn Suhz thì trừng mắt nhìn anh như người trên trời.
- Đúng là … – Suhz bỏ dỡ câu nói của mình nhìn Khánh bằng nữa con mắt rồi nhếch mép cười đểu anh.
- Đúng là cái gì??? – Khánh thật sự là không thể ngăn mình không chọc Suhz được, cái đầu thì nói là không nói nữa nhưng cái miệng thì cứ nói hoài không thể dừng được.
- Bác sĩ, vẫn ổn chứ??? – không thèm nhìn đến Khánh Suhz chạy lại chỗ bác sĩ Tùng mà lo lắn hỏi.
- Uhm, chỉ là vì hồi tối này rớt xuống nước cho nên thấy đau vậy thôi, hồi sáng này bác có coi cho con nhóc rồi, để cho con bé nghỉ ngơi đi đừng để bị shock không thì ta không biết trước đâu – bs. Tùng mệt mỏi tháo cái kiếng cận ra nói.
- Ohm, vậy cám ơn bác nhiều – Suhz giờ mới có thể nhẹ nhàng thở ra, lúc nãy thấy Đăng như vậy thật sự cô rất lo.
- Thật ra thì con nhóc bị gì vậy bác hai??? – nãy giờ nghe hai người này nói chuyện làm Long không khỏi thắc mắc.
- Ơh….uhm không có gì, chỉ là bị đau đầu thôi – nhìn thấy cái lắc đầu của Suhz ông Tùng đành nói cho qua.
- Bác đừng có mà gạt con – Long lạnh giọng, mặ dù ông Tùng là bác ruột nhưng mà có liên quan tới Đăng thì có là ai hắn cũng chẵng cần biết đâu.
- Không có gì đâu – Suhz quay sang nói với Quân thay cho ông Tùng rồi quay sang ông Tùng, thôi chắc bác sĩ còn bận nhiều việc, để con đưa bác ra cổng – vừa nói Suhz vừa kéo ông đi không để cho Long có giờ mà chắc vấn ông.
- Uhm thôi Long với Khánh ở đây chơi bác đi trước – ông Tùng mừng rỡ vì được cứu quay lại nói với Long và Khánh rồi đi theo Suhz ra ngoài.
- Bác sĩ làm ơn đừng nói gì về chuyện của con Đăng với hai cái tên đó nha – Suhz ra chìu năn nỉ nói với ông.
- Uhm, bác biết rồi, con nên nhớ là phải canh chừng con bé cẩn thận, đừng để con bé bị shock không thì sẽ rất mệt đấy, ta nghĩ nên khuyên con bé đi phẩu thuật đi vì bệnh tình đang trở nặng đấy – ông ân cần dặn dò cộng thuyết phục Suhz.
- Con sẽ cố, nhưng mà bây giờ còn có chuyện chờ nó làm, nó không chịu vào bệnh viện khi mà nó chưa làm xong đâu, dù sao cũng cám ơn bác đã giúp đỡ. – Suhz thờ ơ nói với ông, chính cô cũng có nhiều lúc cũng muonis đưa Đăng đi làm phẩu thuật nhưng Đăng đều phản đối kịch liệt làm cô không biết phải làm sao, và chuyện này cũng chỉ có cô, bác sĩ Tùng và Đăng biết mà thôi.
- Uhm, thôi con vô coi con bé đi, ta có khách phải đi đây – ông nói rồi lên xe bỏ đi, Suhz chờ cho xe của ông ra khỏi cổng đóng cổng lại đàng hoàng rồi mới đi vào nhà.
- Thật ra thì Hải Đăng bị gì vậy??? – vừa quay đầu vào thì Suhz đã nghe tiếng của Khánh, không quá ngạc nhiên khi nghe tiếng Khánh và cô có thể nhận ra là Khánh đang đứng tựa lưng vào một cây cột trước cửa.
- Không gì, mà anh ra đây làm gì??? Còn tên kia đâu??? – không muốn nói chuyện của Đăng cho nên Suhz liền ậm ừ cho qua rồi đánh lái sang chuyện khác.
- Bị nó đuổi ra ngoài này này – biết Suhz không muốn nói chuyện của Đăng nữa cho nên Khánh cũng không tiện hỏi.
- Ơ cái tên đó…đang ở trong phòng con Đăng à??? – Suhz đơ người hỏi lại.
- Chắc là vậy – Khánh thờ ơ.
- Thôi không xong – Suhz tự nói với chính mình rồi không chờ cho Khánh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra Suhz chạy thẳng lên phòng Đăng, sau một hồi đứng hình thì Khánh cũng đành chạy theo Đăng.
- Anh…anh đến đây làm….làm gì?? – vừa lên tới cửa phòng Đăng thì Suhz đã nghe tiếng Đăng khàng khàng hỏi Long cho nên Suhz chỉ biết đứng ngoài chứ không đi vào.
- Đến thăn em, tối qua nghe anh Hậu nói em không về nhà – Lonh nhẹ nhàng trả lời.
- Tại sao lại thăn tôi, tôi với anh đâu quen nhau nếu không muonis nói là kẻ thù?? – Đăng lườm Long hỏi, giọng nói hơi khó khăn.
- Nước này em uống đi – trước khi trả lời thì Long lại đưa cho Đăng một ly nước được Suhz chuẩn bị sẵn. – Thật ra thì tôi rất lo cho em, với lại Bloodthirsthy với Hades đâu có thù hằn gì đâu – lại giọng ấm áp Long đều đều nói với Đăng.
- Không có gì mà hết hơn 50 ng của tôi đã bị đàn em của anh đánh úp đến mà mất mạn rồi thì còn mấy chục người đang nằn viện anh tính sao??? – Đăng bây giờ đã lấy lại được phong thái ngày thường mặt dù mặt mày còn có phần nhợt nhạt rít qua kẻ răng hỏi Long.
- Có…có chuyện đó….đó sao??? – Long ngạ nhiên hỏi, thật sự chuyện này làm hắn ngạc nhiên.
- Chuyện đó không phải là người của Hades làm đâu – Khánh nãy giờ nghe Đăng lên án Long quá không kìm lòng được đành lên tiếng đẩy cửa bước vào, Suhz không biết làm sao cũng đành bước vào theo.
- Ý anh là sao??? – Đăng hơi ngạc nhiên khi thấy Khánh nhưng cũng đễ hiểu vì hai cái tên này đi đâu mà chã cơ nhau, nếu mà hai tên này đi riêng thì mới là chuyện lạ đấy.
- Là có người giả danh Hades để phá Hades với Bloodthursty vì bọn chúng sợ nếu để hai băng của chúng ta mà bợp lại thì thật khó để chubgs đối phó – Lần này lá Suhz trả lời chứ không phải Khánh.
- Mày cũng biết chuyện này sao??? – Đăng nhìn Suhz khó chịu.
- Đương nhiên, mà thôi mày nghỉ ngơi đi, chút nữa anh Hậu về rồi nói chuyện luôn, lúc nãy ảnh có gọi về nhắn vậy – Suhz gật đầu nói.
- Thôi tao khoẻ rồi, mà mày có nấu gì ăn không??? – Đăng tốc mền ngồi dậy hỏi Suhz, không thèm để ý đến hai cái tên đang mắt tròn mắt dẹt nhìn tụi nó.
- Uhm có, mày đi tắm đi rồi xuống nhà tao đi hân lại cho – Suhz gật đầu nói với Đăng, – Hai người cũng ra ngoài đi – quay sang nói với hai cái tên kia rồi Suhz kéo cả hai đi ra rồi cẩn thận đóng cửa lại.
- Sao mà Suhz biết là không phải Hadeslanf những chuyện đó??? – Long quay sang hỏi Suhz khi cả ba cùng đi xuống nhà.
- Anh không biết tôi với con Đăng chuyên làm gì sao?? Muố hack vào một chương trình nào đó thì có khó gì, vả lại tuy không có cản tình với băng của các người nhưng tôi rõ tác phong làm việc của các người mà – Suhz làm một tràng, khi cô dứt câu thì cả ba cubgx đã dubgdws trước cửa nhà bếp rồi.
- Ohm – Long không còn biết nói gì nữa đành gật đầu cho qua chuyện.
- Tự tiện đi, tôi đi làm đồ ăn cho con Đăng, hai người ăn gì không?? – Suhz hỏi.
- Nếu có thì cho bọn này ké với – Long cười xã giao.
- Ok – Suhz gật đầu rồi đi vào nhà bếp còn Long với Khánh thì ngồi ngoài phòng khách.
- Àh mà hồi tối này mày điều tra chưa?? – Long xực nhớ ra chuyện gì đó hỏi Khánh.
- Ra rồi, Trương Hàn Hải Hậu là anh trai của Hải Đăng bỏ nhà ra đi lúc 16 tuổi không liên lạc với nhà cho tới khi nghe tin cha mất, về gặp lại em gái thì có ý đưa đi nhưng lúc đó không chịu vì đang quen với Phan Nguyệt Mỵ Hương với Nguyễn Trọng Huân, rồi thì anh Hậu vì công việc lại phải ra nước ngoài nhưng luôn luôn lo cho Đăng. Rồi Suhz xuất hiện và chuyện Huân với Hương gạt Đăng được phơi bày, từ đó Đăng không còn tin tưởng vào chính mình hoặc ai hết. Ngay cả Suhz cũng không biết làm sao, chỉ còn biết sống chung một nhà nhưng lại phải chịu đựng sự thờ ơ với tất cả của Đăng nhưng vẫn không bỏ Đăng. Sau đó cả hai lập ra Bloodthirsty và được sự nâng đổ của anh Hậu nhưng những việc của họ đều không liên cang gì đến anh Hậu cả – Khánh móc điện thoại ra xem lại lí lịch của Đăng rồi tóm tắt.
- Phan Nguyện Mỵ Hương, Nguyễn Trọng Huân…không phải là tay chân của bà ta sao??? – Long không khỏi ngạc nhiên.
- Ừh, nhưng Đăng chưa biết được, có lẽ củng chính là do nhỏ Mỵ Hương với cô ta kiếm chuyện với Hell đấy, mày nên nhớ cô ta điên đảo mày thế nào mà, vậy mà mày còn công khai tới tìm Đăng ở trường thì chuyện này là đương nhiên rồi – Khánh lại nói tiếp, như lên án Long không bằng.
- Thật là rắc rồi quá mà – Long ôm đầu than thở.
- Thì đi gỡ rối đi là hết rắc rối chứ gì – Đăng từ trên lầu đi xuống thấy cái bản mặt đau khổ của Long không khỏi không lên tiếng.
- Em cũng biết cách hù người đấy chứ – tuy giật bắn mình nhưng Long lấy lại phong độ ngay tức thì quay qua cười tươi nói với Đăng.
- Đồ hâm – Đăng nhếch mép cười khinh bỉ rồi đi vào trong chỗ của Suhz.
- Hahaha, có người dám chê hotboy trường mình là hâm kìa, ối Ác Ma bị hâm, cái tin này mà được đưa lên mạn chắc mày có mà độn thổ quá Long ơi – Khánh nhìn thấy phàn ứng của Long và Đăng thì té ra cười mà chọc Long, cậu thật sự không hiểu sao mỗi lần ở bên cạnh Đăng và Suhz thì cậu luôn luôn cười nói chứ không thể nào làm mặt lạnh cả.
- Mày mới hâm đấy – lườm Khánh 1 cái Long nghiến răng cay cú.
- Thôi bớt nóng đi, hâm mà còn lườm như thế không khéo lại lé nữa thì hết em mê đấy – không những không ngán mà Khánh còn cười hcọc thêm vào lửa giận của Long nữa.
- Mày…. – Long đỏ mặt tía tai nhìn thằng bạn mình mà bó tay.
- Nhà không có cao lươn mĩ vị gì, thích thì ăn không thích thì nhịn – Suhz với Đăng bưng ra hai cái khay đựng vài món ăn đạm bạt đặt lên bàn rồi phán một câu hết sức “hiếu khách” mời hai chàng nhà ta.
- Sack, mời khách dùng cơm kiểu gì thế??? – Khánh nhăn mặt khó chịu nhìn Suhz.
- Ai biết các người ở nhà cao cửa rộng, ăn toàn sơn hào hải vị thì có thể ăn mấy thứ này không – Suhz thảy cho Khánh nụ cười khinh bỉ rồi tự nhiên bưng cơm lên ăn, còn Đăng thì đã cằm muỗn từ bao giờ, tại ăn cháo mà cằm đũa thì có mà tới khuya cũng chưa xong.
- Bộ cô tưởng ai cũng như thế à – Khánh vẫn ương bướng cãi lại.
- Thế thì cứ tự nhiên – Suhz nói như thách thức rồi tự nhiên ngồi ăn, Long không nói gì chỉ ngồi ăn từng miếng cơm một cách từ tốn vừa ngắm Đăng đang ngoan ngoãn ngồi ăn phần cháo của mình một cách ngon lành.
- Đương nhiên sẽ ăn – Khánh nói rồi cũng cầm đũa, tuy nói con nhà giàu nhưng cậu cũng thường hay ăn những món như thế này với mẹ mình. Trong suốt bữa cơm thì Khánh cứ chí choé với Suhz mãi làm cô nàng cuối cùng cũng không thể nào nhịn được mà cãi tay đôi với Khánh một cách nhiệt tình, còn Long thì vẫn chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn Đăng đang ăn một cách ngon lành không thèm để ý đến ai cả, và sau bữa cơm hôm nay Long nhận ra một điều là cái bụng của Đăng…..không có đáy. Ăn hết cả 7 8 chén cháo lớn rồi mà vẫn còn ngồi ăn trái cây được, trong suốt buổi chiều còn lại chờ anh Hậu về thì tụi nó ngồi chơi game đánh nhau một cách tài tình không phân biệt trai gái gì luôn. (giờ tg biết thêm một điều là mấy anh chị này nghiện game nặng luôn, mà toàn kiếm thế mới ghê.
Chapter 8 – Tối Hậu Thư
*DING DONG!* Đang chơi game thì cả đám nghe tiếng chuông cửa.
- A chắc hai về! – Đăng nhanh nhẹn bỏ cái điều khiển xuống và chạy ra mở cửa, mấy đứa kia chỉ biết nhìn theo lắc đầu.
- Cần gì không bé??? – hơi ngạc nhiên trước một cô bé khoảng 12 13 tuổi đang đứng trước mặt mình Đăng hỏi.
- Chị cho em hỏi đây có phải là nhà của chị Hải Đăng với chị Suhz không ạ??? – cô nhóc lễ phép hỏi ngược lại Đăng.
- Ờ, em tìm hai người đó à??? – vẫn còn ngạc nhiên.
- À không. có người nhờ em đưa cái này cho chị người tên Đăng với Suhz – cô nhóc vừa nói vừa đưa ra cho Đăng một lá thư màu hồng sẫm.
- À cám ơn em nhiều – Đăng nhận lấy bao thư từ cô nhóc.
- Thôi em đi đây – cô nhóc nói rồi chạy ra chiếc xe đạp của mình, giờ Đăng mới để ý là còn một cô nhóc khác đang đứng chờ, chắc là có người muốn đưa thư mà không dám cho nên thấy hai cô nhóc thì nhờ vả đây mà. Không để ý đến Đăng đóng cửa rồi đi ngược vào nhà.
____
- Không phải anh Hậu à??? – Suhz ngước lên nhìn thì chỉ thấy mỗi mình Đăng nên hỏi.
- Không, có một con nhóc đưa cái này cho tao với mày nói có người nhờ – Đăng thả mình xuống ghế cạnh Suhz, chân thông thả gác lên bàn vất luôn cái bao thư lên đó.
- Angel Princess!!!! – Suhz, Long và Khánh cùng ngạc nhiên hét lên.
- Cái gì ăn ba người vậy??? – vừa mới ngồi xuống, đưa ly nước lên mà đã bị cả 3 hù cho nhém sặc cho nên Đăng gắt.
- Huh??? – nghe xong câu hỏi của Đăng cả 3 cùng đần mặt ra nhìn nó như không tin vào mắt mình.
- Cô có phải là Hell của Bloodthirsty không vậy??? – Khánh là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
- Không, tôi là Trương Hàn Hải Đăng – trả lời ngay tắp lự. (nói đúng mà hehe)
- Sack, em không biết Angel Princess à???? – Long là người tiếp theo mở lời, cắt ngang trước khi Khánh lại ngồi đó mà gây với nó.
- Rãnh, nhãm nó cũng vừa vừa thôi, gì mà angel lại còn princess – Đăng bĩu môi, ngã người ra lưng sôfa.
- Chờ chút tui có thắc mắc – Khánh cheng ngang, – Tại sao con nhỏ này lại có thể làm chị hai của Bloodthirsty hay vậy???? – Khánh hỏi.
- Thế anh có muốn thử không??? – Đăng lườm Khánh một cái sắc lẽm.
- Thôi cái đó thì không cần, chỉ là tôi không thể nào hiểu được làm sao mà một con người với cái tên Hell như nhóc lại không biết tới Angel Princess, khi mà Hell là chuyên gia hack và thu nhập thông tin trên mạng, bộ em không biết là AP đang là đứng ngang ngữa với Bloodthirsty hay sao??? – Khánh làm một tràng.
- Hâm, Hấp, khùng, điên – Đăng không thèm nói với Khánh nữa, phán cho mấy chữ rồi quay sang Suhz, – Thư nói gì vậy Suhz??? – lạnh nhạt hỏi nhưng thật sư đang rất tò mò.
- Tự đọc đi – Suhz chán nãn lắc đầu, cô biết thế nào chuyện này cũng xảy ra nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như thế.
- Cái gì mà ghê vậy??? – Đăng thắc mắc nhìn Suhz nhưng cũng giở tờ giấy ra đọc, nói cho đúng thì nó là một lá thư dưới dạn hình cái thiệp.
“Sao Hell, thích món quà ‘nho nhỏ’ tao dành tặng mày chứ, nhưng chưa đâu, tốt nhất là hãy tránh xa anh Long với anh Khánh ra nếu không thì mày sẽ không yên đâu. Nếu mày có gan thì cuối tháng này hãy vác cái mạng ch* của mình đến khu đất trống đường XXX để tao xem mày được cái gì” tối hậu thư, chắc chắn rồi à. ở dưới có đóng 1 con dấu với đôi cánh thiên thần dưới cái vương miệng màu trắng trên nền thiệp màu hồng sẫm kí hiệu của Angel Princess.
- Cái quái gì thế này??? – Đăng đọc xong mà tức muốn ói máu, thảy một ánh mắt chết người và tấm “tối hậu thư” về phía hai cái tên mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, mặt hầm hầm đầy sát khí.
- Chuyện gì vậy??? – Long lo lắn nhìn Đăng rồi lại nhìn Suhz.
- Đọc đi rồi biết, cám ơn hai người đấy – Suhz chán nãn nói với Long, không còn cách nào Long đành mở thư ra.
- CÁI QUÁI GÌ ĐÂY???? – cả Long và Khánh cùng hét lên, mặt hai người cũng tối sầm lại.
- Chuyện này để tụi này giải quyết cho, 2 người không cần phải nhúng tay vào đâu – Long lên tiếng tiếp theo.
- Cái này là chuyện của Bloodthirsty, anh lo mà về dạy lại bạn gái hay cái gì đó của anh đi và đừng làm phiền tôi nữa là tôi cám ơn rồi – Đăng chán nãn quay người lên phòng, – Suhz chừng nào anh hai về gọi tao, tao thấy hơi mệt lên lầu nghỉ đây – nói thêm với Suhz rồi thẳng bước lên lầu không nói thêm gì nữa.
- Cám ơn hai người đấy – Suhz nhắt lại câu nói của mình rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, mới đó mà đã 5h chiều rồi, phải đi làm bữa tối thôi mà. (ôi Suhz sao mà đảm đang thế :X, chã giống tg tí ti nào)
- Chết tiệt thật, cô ta mà đụng đến Đăng là tao không tha cho cô ta đâu – Long đật bàn cái rầm gầm gừ.
- Nhỏ tiếng chút đi, mày muốn hai đứa đó nghe được à – Khánh thả người xuống ghế chán nãn nói.
- Giờ phải làm sao đây, Đăng đã không cho nhúng tay vào rồi – Long cũng thả người xuống ghế chán nãn hỏi.
- Chờ anh Hậu về xem sao, dù sao thì nếu có anh Hậu thì cô ta cũng không dám làm gì con nhóc đâu – Khánh thanh thản nói.
- Mày đâu phải không biết là một khi Hell đã quyết định thì không thể nào thay đổi, với lại từ trước tới giờ Bloodthirsty chưa bao giờ nhờ vả tới mafia đâu, dễ gì con nhóc chịu nhờ tới anh Hậu – Long nhăn nhó.
- Haiz, nhưng cũng phải chờ anh Hậu về mới tính tiếp được, giờ mày có nói gì thì con nhóc cũng không nghe đâu – Khánh lắc đầu.
- Haizzz, mệt thật đấy – Long thở dài.
- Cái đám con gái thật là dễ làm người khác điên mà – Khánh cay cú.
- Cẩn thận miệng lưỡi chút đấy – Suhz hừ giọng, vừa chẻ xong mấy trái táo định đem lên cho hai cái tên này thì lại nghe được câu nói quá ư là dễ mích lòng của Khánh. (hehe, đúng là Suhz, canh đúng giờ ghê gúm a)
- A trời ơi, sao linh quá vậy – Khánh giật mình.
- Đừng có mà kiếm chuyện, tôi đá anh ra sân ngồi bây giờ – Suhz lườm, nói với giọng hâm doạ.
- Thế nãy giờ làm gì dưới bếp ế??? Tôi tưởng cô đang nấu cơm mà lên đây làm gì?? – Khánh lại hỏi. (herher, còn hơn nói chuyện với người làm nữa, cha này…..)
- Nhà tôi tôi muốn làm gì cần phải hỏi anh à – Suhz thảy cho Khánh cái nhìn nảy lửa.
- Ờ ha – Khánh gật gù, không hiểu nổi mình đang nói gì luôn.
- Ơ trời ơi, tao bó tay luôn với mày à Khánh ơi – Long ôm đầu nhăn nhó, mất mặt thật mà.
- Khùng – Suhz thảy cho một câu rồi bỏ vào phòng không thèm nói với hai tên này nữa.
- Mày ăn trúng cái gì vậy Khánh??? – Long sau khi thấy cánh cửa phòng Suhz đóng lại thì quay sang hỏi Khánh.
- Tao cũng không biết nữa, mỗi lần ở bên cạnh hai con nhóc này là cái miệng với cái óc tao nó không làm việc với nhau – Khánh lắc đầu thú nhận, thật sự anh cũng không biết mình bi gì nữa.
- Đừng nói với tao mày thích Suhz nha – Long tròn mắt nhìn Khánh.
- Con lạy, xin lỗi mày đi, nghĩ sao tao lại thích nhỏ đó chứ – Khánh bức xúc rủa Long.
- Ai biết đâu được, chứ mỗi lần thấy mày đi với mấy ẻm có khi nào thấy mày nói được ba câu đâu, thế mà vẫn luột hết từng ẻm, mà giờ toàn thấy mày cãi tay đôi với Suhz thôi à – Long nhếch miệng cười gian.
- Mày cũng vậy thôi chứ hơn gì tao mà nói – Khánh cãi lại.
- Có muốn nói mấy chuyện đó thì biến khỏi đây, đi chỗ khác mà nói nhá – Đăng không biết đã đứng ngay bật cuối cùng của cầu thang từ khi nào lên tiếng, giọng có phần bực bội.
- Herher, xuống khi nào thế?? – đến lượt Long giật mình, hai nhỏ này người mà cứ như ma ấy, đi không phát ra tiếng động luôn.
- Hừ – Đăng không nói thêm gì, hừ giọng một cái rồi ngồi xuống ghế.
- Chuyện gì nữa vậy?? – Suhz bước ra trong bộ cánh mới hỏi, giờ mới để ý hai đứa đã thay đồ sẵn sàng.
- Chuyện của mấy thằng con trai á mà, biết làm gì cho mệt – thảy cho 2 tên kia cái nhìn không vừa ý Đăng nói với Suhz.
- Hìhì, mà hai người chuẩn bị đi đâu à?? – Long đang không biết nói gì thì đánh trống lãng sang chuyện khác khi thấy hai đứa đã thay đồ.
- Anh hai mới gọi, nói là qua nhà anh hai nói chuyện – thảy cho cả 2 chàng cái nhìn không vừa ý Đăng nói rồi quay qua chụp ấy cái chìa khoá Suhz thảy cho mình. – Ủa sao lại đưa tao chìa khoá nhà??? – Đăng thắc mắc khi nhìn trên tay là chìa khoá nhà chứ không phải xe.
- Tự biết sức khoẻ của mày đi, tao lái – Suhz nói rồi đi ra, – Hai người không đem xe thì đi bộ nha – quay sang nói với Khánh và Long. (ôi càng ngày Kenz càng yêu Suhz rồi <3)
- Herher, thiệt tình là không có mang xe á, hay là cho tụi này chở nha, hôm nay làm tài xế cho – Long nham nhở, lúc sáng đi gấp không lấy xe lại đi xe nhà cho nên giờ vậy á.
- Không cần, vậy hai người tự đèo nhau đi – Suhz thảy cho Khánh cái chìa khoá xe mình, còn giữ lại chìa khoá xe của Đăng.
- Hả??? Hai thằng con trai chở nhau á, ra đường mà người ta thấy lại bảo gay à – Khánh không kìm được la lên.
- Không thích thì đi bộ – Suhz phũ phàng.
- Thôi nhường họ đi, mày để tên điên đó chở đi, tao đi với tên này cũng được – Đăng nói với Suhz.
- Hehehe, Đăng đúng là…aaa, ê sao lại nói tôi điên chứ?? Tôi bình thường vầy mà – Khánh đang nham nhở định khen lấy lòng Đăng thì hét lên.
- Vậy mà không chịu nhận là mình điên à – Suhz lườm Khánh một cách tức tối, rồi quay qua Long, – Chìa khoá này, lái xe cho cẩn thận, Đăng mà bị gì tôi xé xác anh – Suhz đưa chìa khoá xe của Đăng cho Long, mặc dù không muốn nhưng Suhz không thể cãi lời Đăng được.
- Thôi đi – Đăng thấy Suhz không được tự nhiên thì cũng không nỡ, cho nên đành lên tiếng bước ra, ba đứa kia không biết làm sao đành đi ra để cho Đăng khoá cửa. Ra xe thì Khánh chở Suhz còn Đăng thì ngồi với Long, Suhz với Khánh thì cứ gọi là chí choé nhau mãi không thôi, Suhz tỏ ra không thích ra mặt nhưng Đăng vẫn không để ý tới. “Xin lỗi mày nha Suhz, nhưng cho tao ích kỷ một lần này thôi nha, tao cũng không còn bao lâu nữa đâu” Đăng nhìn theo Khánh với Suhz đang chạy phía trước nói trong đầu mình, rồi bất giác vòng tay ôm con người kia bỗng dưng siết chặc hơn, tựa má vào vai con người kia mà hưởng thụ hơi ấm này, “Lần này là lần cuối cùng tao cho mày yếu lòng đấy Đăng à, mày không thể mền lòng, mày sẽ làm đau người ta đấy” tự nói với chính mình, đăng càng cố gắng cảm nhận hơi ấm từ con người kia, mắt nhắm lại, để tất cả cuốn hết đi. Còn ai kia thì đang lái xe bỗng mỉm cười hạnh phúc khi được vòng tay người nào đó siết chặc như thế, lại còn có thể cảm nhận được cặp má bầu bĩnh đang áp sát vào người mình, tuy rất muốn nắm lấy bàn tay kia, nhưng ai kia sợ là cái cảm giác này sẽ bị chính mình phá huỷ, cho nên chỉ có thể để yên, không cần biết là ảo giác hay là thật, ai kia chỉ muốn thời gian ngừng lai ngay khoảng khắc này mãi mãi mà thôi.
Quay sang phía Khánh với Suhz thì thôi không còn gì để nói, cứ chí choé nhau mãi.
- Mà tại sao con nhóc kia lại không biết tới Angel Princess vậy??? Tôi tưởng người như Hell thì một ban hội như AP thì nhỏ phải rõ lắm chứ?? – Khánh sau một hồi cãi nhau chán chường mới hỏi, bây giờ thì cả hai đã cách xa hai người kia rồi.
- Ờ thì tại tôi không muốn cho Đăng biết, mọi thứ về AP Đăng không hề biết tới, với Đăng thì AP không hề tồn tại – Suhz cũng trầm giọng xuống trả lời, – Nhưng tọi đã quá bất cẩn, vậy mà lại để cho nó biết tới, từ nay sẽ có nhiều sóng gió rồi – Suhz nói thêm.
- Tại sao lại không muốn con nhóc biết?? – Khánh tò mò.
- Có lẽ anh phải rõ chứ, hai cái con người đã làm nó ra thế này, tôi có thể để nó biết là một lần nữa bọn chó đó lại muốn đụng đến nó thêm lần nữa sao??? – giọng Suhz có phần bức xúc và có thể nhận thấy là rất căm thù hai cái kẻ đó.
- Nhưng cô cũng phải rõ là không thể nào mà dấu được con nhóc mãi mãi mà – Khánh khó hiểu.
- Nếu ngày nào còn con Suhz này, thì ngày đó tôi sẽ bảo vệ Đăng, không để cho lũ khốn đó một lần nào nữa làm nó đau – Suhz nói, giọng kiên quyết.
- Nhưng giấy thì làm sao gói được lửa, bây giờ thì cô đã thấy rồi đấy thôi, một khi Hell đã biết được sự tôn tại của AP, mà còn bị thách thức như thế thì có 10 AP con nhóc cũng sẽ điều tra ra thôi – Khánh chán nãn, nhưng thật sự cậu rất bất ngờ, không ngờ 1 Flame như Suhz lại có thể thương Đăng đến như thế, mặc dù Đăng đã không biết bao nhiêu lần từ chối tình bạn của hai đứa, đúng là con gái khó hiểu mà.
- Haizz, có lẽ là vậy, nhưng anh làm ơn giúp tôi 1 việc, đừng để cho Đăng biết thêm gì về AP trong vòng 1 tuần tới, tôi biết anh sẽ có cách, nếu mà nó bị shock thì tôi không biết chuyên gì sẽ xảy ra đâu – Suhzz nói như van xin Khánh, làm Khánh ngạc nhiên kinh khủng, càng ngày cậu càng khâm phục tấm lòng của cô gái này.
- Thôi được, nhưng tại sao lại là 1 tuần?? – Khánh đồng ý nhưng vẫn thắc mắc.
- Anh không cần biết – Suhz trả lời, không chút cảm xúc nào rõ rệt.
- Sack, nhờ người ta thì ít ra cũng phải cho người ta cái lí do chứ, đã không nói thì thôi còn …. haizzz, đúng là con gái khó hiểu – Khánh không nhịn được ca thán.
- Không thích thì thôi, đừng có ở đó mà nói này nói nọ – Suhz bực mình đai nghiến.
- Hehe, làm gì nóng thế, hạ hoả nào – Khánh liền nham nhở, hên là đang chạy xe. – À mà mình phải đi đâ…. – Khánh đang định hỏi gì đó thì điện thoại Suhz run.
- Alo?? – Suhz nghe điện thoại.
_ …. _ đầu dây bên kia nói gì đó.
- Mày nói gì vậy, bọn tao đang…..ahhhh!!! đi lố rồi, quay xe lại – Suhz đang nói gì đó với Đăng thì ngẩn đầu nhìn lên và la hoảng nói với Khánh, thì ra là Đăng thấy hai anh chị này sao đi hoài mà không thấy dừng lại cho nên gọi cho Suhz, còn Suhz thì mãi mê nói chuyện với Khánh mà không để ý đường xá gì hết.
_ …. _ Đăng lại nói gì đó.
- Ok, cho tao .. – nhìn quanh, – cho tao 5′ – Suhz nói rồi cúp điện thoại. – Quay lại đi, anh không biết nhà anh Hậu ở đâu à?? – Suhz nghi ngờ hỏi Khánh.
- Ai mà biết, đang định hỏi cô đấy – Khánh trả lởi, bây giờ đã quay lại đượng cũ. – Nhà ở đâu? – Khánh hỏi.
- Biệt thự XXX – Suhz gọn lỏn rồi cả hai lại rơi vào im lặng.
____________________
Nhà anh Hậu…
- Đăng có sao không vậy, chị nghe anh Hậu nói em bị ngất à? – một cô gái vừa nhìn thấy Đăng là đã bay ngay lại ôm chầm lấy nó mà hỏi han.
- Này này Bảo Nhi, bác sĩ nói em không được chạy nhảy nhiều đấy – anh Hậu lất đât chạy theo người con gái với cái tên Bảo Nhi mà nhỏ nhẹ nói.
- Xí, em có gì đâu chứ, em khoẻ mạnh vậy mà, mấy ông bác sĩ muốn làm tiền thì c…huhụ – cô gái chưa nói hết câu thì là lại ôm ngực ho lien tục.
- Thấy chưa, đã nói rồi mà không nghe – anh Hậu xoa xoa lưng cô gái cùng nói.
- Thôi anh hai đưa chị dâu vào nhà đi, em chờ Suhz tới rồi vô sau, ngoài này gió lớn lại làm chị dâu ho thêm nữa à – Đăng nói rồi đẩy cả hai vào trong.
- Em thấy chưa, bệnh mình còn lo chưa xong mà đã đi lo cho người khác – anh trách cô gái rồi dìu cô vào trong.
- Chị ấy là vợ anh Hậu à? – Long tò mò hỏi Đăng.
- Uhm – Đăng chỉ gật đầu chứ không nói gì, ngay lúc Long định hỏi thêm gì đó thì Khánh và Suhz tới.
- Mày với Suhz nói gì mà đi luôn vậy?? – Long quay sang chọc Khánh.
- Nói chuyện người lớn, con nít hỏi làm zề, mà sao không vào nhà? – Khánh trả lời trên trời.
- Ghê gớm chưa – Long vẫn còn đùa.
- Chờ hai người đó, đi thôi, nhãm – Đăng thảy lại cho Khánh và Long mấy chữ rồi đi thẳng, Suhz không nói gì lẽo đẽo theo sau, Khánh và Long ức chế nhưng không biết nói gì, cả hai không hiểu sao mà Suhz có thể sống và nhường nhịn Đăng như thế trong mấy năm qua.
- Đăng, em không sao rồi chứ? – bây giờ tới lượt anh Hậu hỏi nó.
- Dạ Đăng nó không sao đâu anh, bác sĩ nói tại nó có nhiều stress quá cho nên mệt thôi, nhưng mà bác sĩ dặn là không nên làm cho nó bị sốc trong vòng ít nhất là một tuần- Suhz trả lời dùm Đăng, rõ ràng là ý nói anh nếu như chuyện có quá shock thì đừng nên nói với Đăng lúc này.
- Uhm – Hậu gật đầu như hiểu ý.
- Chị Nhi đâu rồi anh?? – Suhz tò mò.
- Mới ngủ rồi, chưa quen được với thời tiết ở Việt Nam ấy mà – Hậu nói.
- Mà hai kêu tụi em qua đây có chuyện gì? – Đăng hỏi ngang.
- Không gì, định rủ cả đám đi chơi một đêm mà giờ em như vậy rồi thì tối nay ở nhà anh chơi vậy – Hậu cười cười nói ra đại một cái lí do, vì chuyện anh muốn nói với tụi nó thì chắc phải tới tuần sau, hay là nói với ba đứa kia mà không nói với Đăng thôi.
Chúc các bạn online vui vẻ !