Duck hunt
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - The Last Battle (Trận chiến cuối cùng) - trang 5

Chapter 11 – Quá Khứ của Suhz

- Đừng, đừng mà, xin các người đấy, ĐỪNG MÀ!!!!! – Suhz nữa mơ nữa tỉnh mà hét lên, tại sao cái giấc mơ đó cứ ám ảnh cô hoài như vậy, thật sự là đáng sợ mà.

- Suhz, Suhz có chuyện gì vậy??? – Khánh mấy ngày hôm nay túc trực bên cạnh cô, đây cũng không phải là lần đầu tiên, cứ mỗi lần như vậy là Khánh lại thấy tim mình nhức nhối, mỗi lần năm mơ thấy cái đó, Suhz lại không tự chủ mà la hét, rồi thì nước mắt cứ ứa ra, nhìn cô thật sự đáng thương. Khánh thật sự thấy bất lực, muốn giúp Suhz nhưng không làm gì được hết. Khánh tự hứa sẽ không để cho cái đám bại hoại đó hoành hành nữa, sẽ dẹp sạch, sẽ làm thật gọn để Suhz không còn thấy sợ hãi như thế nữa.

- Đừng, đừng chạm vào tôi!!! GHÊ TỞM, GHÊ TỞM LẮM, ĐỪNG MÀÀÀÀÀÀ!!!!! – Suhz vẫn cứ hét mặc kệ cho Khánh đang cố hết sức mà ôm chặt lấy cô để cho mấy thứ lỉnh khỉnh trên người cô không buôn ra.

- Suhz, Suhz nghe anh nói gì không, mở mắt ra đi, làm ơn đi Suhz, đừng như vậy nữa – Khánh không biết phải làm sao, chỉ biết đau đớn nói như van xin, chỉ mong cho Suhz chịu mở mắt ra mà thôi.

- Ghê tởm lắm, ghê lắm, GHÊ LẮM!!!! – Suhz vẫn không chịu dừng lại, cứ hét, cứ gào, cứ lăng lộn nhưng mặc nhiên là … không mở mắt.

- Suhz, em đừng như vậy nữa mà!!!! – Khánh thật sự sắp hết chịu nỗi rồi, 5 ngày, đã năm ngày rồi, chưa có ngày nào mà Suhz có thể ngủ yên, cái giấc mơ mà cô cứ mơ đi mơ lại gần như đã hút cạn sức lực của cô cùng của cậu, không nhờ những mũi thuốc an thần thì Khánh không biết là Suhz sẽ còn phải bị dày vò thêm bao nhiêu nữa, cậu chỉ mong, mong Suhz mở mắt ra mà thôi. Sau một hồi không thấy Suhz dãy dụa nữa thì Khánh mới thả người cô ra, nắm tay Suhz mà thì thầm.

- Suhz, anh xin em đấy, mở mắt ra đi, nói cho anh biết là chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của em, anh hứa sẽ giúp em mà, đừng hành hạ mình như thế nữa, anh xin em đấy – Khánh nắm chặt tay Suhz mà nói như 1 cách đau đớn, cô đâu có biết mỗi lần nhìn thấy cô như vậy thì cậu càng hận chính bản thân mình đến thế nào khi không gặp được cô sớm hơn, yêu cô sớm hơn 1 chút.

Trong giấc mơ của Suhz, thật sự rất đáng sợ, bọn chúng thật sự rất dã man, hơn cả cầm thú, cô chỉ mới 15 tuổi thôi mà, tại sao chứ??? Cô chưa từng làm hại ai mà, cũng chưa từng hỗn láo với người già cả, cô là 1 đứa con gái rất ngoan mà, tại sao lại làm như thế với cô?????!?!

15 tuổi cô là 1 đứa con gái ngoan, luôn luôn vui vẻ và rất nhanh nhẹn và thông minh, tuy không phải là mỹ nhân nhưng cũng được khá nhiều người khác giới yêu thích, lại là 1 người hoạt bát, Suhz là 1 người rất tốt, chỉ có caí tội là mê chơi không bỏ được. Hôm đó chỉ vì mê chơi mà cô quên để ý giờ về, tới lúc nhìn lại đồng hồ thì trời đã tối rồi, mấy đứa bạn ngỏ ý muốn đưa về nhưng Suhz hôm đó lại nổi hứng muốn về 1 mình, cứ ngỡ là sẽ không sao, nhưng đúng là đời người không ai tránh được chữ ngờ.

Trên đường về Suhz còn đang nhảy chân sáo hát hò túa lua xua làm người đi đường cứ ngỡ là nhỏ này chạm hộc, rồi thì càng về sau thì càng ít người và đèn đường cũng thưa thớt dần. Tuy là khu nhà của Suhz là khu khá giả nhưng mà an ninh cũng không được tốt cho lắm, cho nên cũng còn rất nhiều phần tử xã hội không tốt lành gì, Suhz đang đi chỉ còn 2 con hẻm nữa thì tới nhà rồi thì đi ngược lại với cô nhóc là có đâu 6 7 tên đang say xỉn đi tới, Suhz thấy có chuyện không lành đành đi chậm lại và cũng không hát hò nữa mà im lặng không muốn gợi sự chú ý cho bọn đó, cuối cùng thì cũng đã đi ngang qua, đang định thở ra thì Suhz như chết sững khi có 1 bàn tay nắm lấy bàn tay của mình.

- Này em gái, đi đâu mà tối thế, hay là đi chơi với bọn anh đi, bọn anh sẽ phục vụ em tận tình này – cái gã già không già trẻ không trẻ nhưng mặt thì đầy râu ria trông thật ghê tởm đang nắm tay Suhz cùng mở giọng nhè nhè vì say rượu mà nói làm Suhz cảm thấy gai óc của mình cùng lúc dựng đứng.

- Các ông làm ơn cho tôi đi đi, tôi không muốn đi cùng các ông đâu – Suhz cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh mà nói cùng cố gắng kéo tay mình ra khỏi bàn tay ghê tởm kia.

- Bọn anh có làm gì em đâu mà em lại phản khán như thế cô bé – 1 tên khác lại bước lại gần cùng dùng tay mà kéo cằm cô lên để nhìn thẳng vào mặt gã, 1 gã đàn ông bụng bự đầu hói, nhìn thật biến thái làm Suhz chỉ muốn nôn hết tất cả những gì trong bụng ra.

- Xin các người mà, thả tôi ra đi – Suhz không còn bình tĩnh được nữa, lắc đầu ngoày ngoạy mong có thể thoát khỏi bàn tay dơ bẫn kia.

- Đưa cô bé này vào kia đi, chúng ta cùng dạy cho cô bé 1 bài học là con nít không nên đi chơi đêm nào – 1 gã khác ra lệnh cho mấy gã kia rồi thì mặc cho Suhz cố gắng dãy dụa la hét thế nào cũng bị bọn họ lôi vào con hẻm nhỏ, lúc này nếu có người đi ngang qua cũng chỉ biết lắc đầu mà thầm thương cho số phận của cô thôi, chứ ai cũng có việc riêng đâu rãnh mà giúp cô.

- ĐỪNG MÀ, LÀM ƠN THẢ TÔI RA ĐI MÀ!!!!!!! – Suhz cố gắng la hét dãy dụa, nhưng cô đâu biết càng dãy dụa sẽ càng làm cho dục vọng của cái lũ đàn ông kia càng dâng cao. Mặc cho Suhz cố dãy dụa thì càng hứng thú mà hành hạ cái thân thể nhỏ nhắn kia, người ta chỉ có thể nghe được tiếng la hét đau đớn của đứa con gái 15 tuổi đã mất đi cái gọi là trinh tiết, cái gọi là quan trọng nhất trong đời 1 đứa con gái. Đau, rất đau, đúng là 1 lũ dã mang, tại sao lại làm như vậy với cô chứ??? TẠI SAO????? Suhz cứ la hét như thế, nhưng những tên dã thú kia vẫn không dừng lại mà cứ tiếp tục hành hạ cô không thôi.

- ĐỪNG MÀ, XIN CÁC NGƯỜI MÀ, XIN CÁC NGƯỜI!!!!! THẬT LÀ GHÊ TỞM LẮM MÀ!!!!! – Suhz giật mình tỉnh lại, cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái cơn ác mộng này, thật sự là thật khó chịu mà.

- Suhz, Suhz cuối cùng em cũng đã tỉnh – Khánh đang gật gà gật gù thì bị tiếng hét thất thanh của Suhz làm cho giật mình, thấy Suhz thật sự đã tỉnh lại thì cậu thật sự rất vui mừng.

- Tại s….nước!! – Suhz thấy Khánh thì thật sự giật mình, đang định hỏi gì đó thì lại thấy cổ họng mình khàng đặc, đau rát không thể nói được gì chỉ có thể gọi nước.

- A – sau 1 lúc đứng hình thì Khánh cuối cùng cũng giật mình mà quay qua lấy nước cho Suhz.

- … – Suhz không nói gì, định đưa tay lên lấy ly nước thì mới nhận ra là mình không thể nào nhất tay lên được, thật là không có chút sức lực nào cả.

- À quên, bác sĩ nói là mới tỉnh dậy em chưa thể cử động được, để anh giúp em – Khánh xực nhớ ra lời bác sĩ thì liền đặt ly nước xuống rồi đỡ Suhz ngồi dậy, tuy không muốn Khánh đụng vào người mình nhưng là Suhz nếu không nhờ Khánh thì thật sự là không thể nào ngồi lên được. Khánh nhẹ nhàng đỡ Suhz ngồi lên 1 chút tránh không chạm vào chỗ bị thương nhưng Suhz vẫn cảm thấy rất đau cho nên nhăn mặt. – Anh xin lỗi, đau lắm à?? – Khánh thấy Suhz nhăn mặt vẻ đau đớn lắm thì luốn cuốn tay chân, Suhz không thể nói gì chỉ biết lắc đầu.

- Nước này – Khánh cố gắng nhẹ nhàng cẩn thận đưa ly nước lên cho Suhz uống nhưng Suhz không thể nào uống được, thật sự không nuốt được, cổ họng chỉ là đau rát.

- Không còn cách nào khác rồi – Khánh nhăn nhăn mặt rồi để Suhz nằm xuống, xong đưa ly nước lên hớp 1 ngụm và không đợi Suhz có đồng ý hay không mà cuối xuống, còn Suhz khi thấy Khánh đưa ly nước lên miệng cậu là cô đã nghi nghi rồi, và khi mà môi Khánh chạm vào môi cô thì cô như đứng hình, định đẩy Khánh ra nhưng là không thể, không thể nào nhất tay lên nổi, chỉ còn biết căm hận mà nuốt xuống chút nước mà Khánh mớm cho mình, 1 ngụm, rồi 2 ngụm cho tới khi đã khá hơn thì Suhz mới lắc đầu ra hiệu là mình đã tốt hơn, tới lúc đó Khánh mới dừng lại, và mặt cậu thì đỏ bừng không dám nhìn Suhz. (cha Khánhnày lợi dụng à nha!)

- Để anh đi gọi bác sĩ – Khánh nói vội rồi bỏ chạy ra ngoài, 1 lúc sau thì cùng vào là bác sĩ Tùng, nhưng chỉ có bác sĩ Tùng bước vào còn Khánh thì ngồi ngoài cửa chờ. Đây không phải là lần đầu tiên Khánh làm như vậy, mấy bữa nay Khánh vẫn dùng cách này mà mớm nước cho Suhz, nhưng là lúc đó Suhz không có biết cho nên mặt dù có hơi mắc cỡ nhưng cũng không sao, nhưng lúc nãy thì thật là…. Khổ thân cho cậu làm một playboy, tuy không có bạo như Long nhưng cũng không phải là Khánh chưa bao giờ đụng vào con gái, nhưng lần này thật sự là làm cậu thấy ngượng ngùng kinh khủng, đúng là cậu đã yêu, yêu Suhz quá nhiều rồi. (hix, là ta vík mà ta còn múnk sặc nước nữa này @@, kinh tởm!)

____

- Con thấy khoẻ chưa Suhz, có đau chỗ nào không??? – bác sĩ Tùng lo lắng xem xét nét mặt của Suhz.

- … – Suhz lắc đầu, không nói gì, vẫn còn rất rất shock vì những gì Khánh đã làm.

- Để bác khám cho 1 lần – ông Tùng nói rồi lấy ống nghe bỏ lên tai và bắt đầu khám cho Suhz, sau 1 lúc lâu thì cũng xong. – Ok, tốt rồi, con bình phục rất mau, theo đà này thì 2 tuần sẽ có thể xuất viện rồi, sẽ thấy hơi khó chiệu vì những vết thương sẽ hành con thêm vài ngày và cổ họng sẽ thấy rất đau vì cả tuần nay con không có nuốt được thứ gì ngoài nước, nhưng sẽ nhanh chóng khỏi thôi – ông Tùng sau 1 hồi khám kĩ lưỡng mới yên tâm mà nói với Suhz.

- …- Suhz vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.

- Chúng ta nói chuyện một chút nha – ông Tùng kéo cái ghế cạnh giường của Suhz mà ngồi xuống.

- … – Suhz vẫn không nói gì mà chỉ gật đầu chờ đợi, Suhz có thể không tôn trọng tất cả người trên thế giới này, nhưng với ông Tùng thì không. Cô xem ông như 1 người cha của mình, tôn trọng ông và luôn luôn nghe lời ông.

- Con đừng có thờ ơ với thằng Khánh nữa, bác…bác đã kể …kể chuyện của con cho thằng Khánh và ba mẹ con rồi – ông Tùng e dè nói, và khi thấy vẻ mặt của Suhz càng ngày càng sa sầm xuống thì lật đật xua tay, – con khoan hãy giận đã, bác biết bác làm như vậy là không đúng, nhưng bác là bác của thằng Long cũng coi thằng Khánh như cháu bác. Từ nhỏ bác nhìn 2 đứa nó lớn lên, cho nên bác biết thằng Khánh nó có ý với con và con cũng như vậy, cho nên bác nghĩ nếu hai đứa đều thích nhau, thì hãy nên để cho thằng Khánh biết chuyện của con, nếu nó chấp nhận thì con cũng nên mở lòng, còn nếu không thì cả 2 sẽ dừng lại trước khi Khánh nó làm con đau. Bác xin lỗi – ông Tùng cuối đầu xin lỗi, ông thật sự không biết phải nói như thế nào với Suhz nữa.

- .. – tuy rất không vui nhưng Suhz cũng rất tò mò muốn biết là Khánh như thế nào, ừ thì ông Tùng nói đúng, Suhz cũng không muốn phủ nhận là mình cũng có thích Khánh chút chút (chỉ là chút chút thôi sao mợ???), nhưng mà là cô biết mình và Khánh sẽ không có kết quả, Khánh là một cậu ấm thì làm sao có thể thích 1 đứa con gái như cô, có lắm thì chỉ là chơi qua đường mà thôi, nghĩ tới đây làm Suhz không muốn nghĩ thêm nữa, thật quá phũ phàng.

- Con đừng hiểu nhầm Khánh, nó là yêu con thật sự, khi biết được sự thật thì nó đã rất bình tĩnh, nhưng ba mẹ con thì tỏ ra rất giận dữ, nhưng Khánh nó đã đứng lên che chở cho con, nó đã ….uhm….cấm ba mẹ con nếu không có sự đồng ý của con thì …. có chết nó cũng không cho hai người đó tới gặp con – nói tới đây thì ông Tùng bật cười nghĩ lại lúc đó.

Vài ngày trước…

Ông Tùng thấy Khánh ngày nào cũng túc trực bên Suhz không thèm để ý tới ai, tới về nhà cũng không thèm về, đi học cũng chẵng thèm đi cứ ngồi đó thẫng thờ nhìn Suhz, cậu sẽ nhăn mặt khi thấy Suhz lại mơ thấy ác mộng, rồi sẽ lại thở phào khi thấy Suhz đã ngủ lại. Ông không nỡ nhìn thấy Khánh như vậy, rồi khi Suhz tỉnh lại, khi biết được sự thật ại làm cả 2 càng đau hơn, cho nên ông quyết định là nói cho Khánh biết, cũng nên cho ba mẹ Suhz biết.

- Khánh, theo bác, bác muốn nói chuyện với con về chuyện của Suhz – sau khi làm xong hết việc của mình thì ông Tùng mới gọi cho ba mẹ Suhz tới rồi đi tìm Hậu và Khánh, ông nghĩ Hậu cũng nên biết vì dù sao thì ông cũng muốn có thêm người giúp cho Suhz với Đăng có thể trở thành bạn, vì ông cũng có thể thấy tuy 2 đứa cùng sống chung nhưng lại không giống là bạn nhau cho lắm.

- Nhưng mà Suhz…. – Khánh không muốn đi chút nào cả, nhìn Suhz đang trăng trở trong giấc ngủ không mấy yên ổn thì cậu quả thật không có tinh thần để nghe chuyện.

- Con đừng lo, nghe lời đi theo bác đi, có lẽ khi nghe xong con sẽ không còn muốn gặp con bé nữa đâu – ông Tùng từ tốn kéo Khánh đứng dậy, tuy không muốn chút nào nói ra câu này nhưng ông không muốn Khánh cứ như vầy hành hạ chính mình rồi sau này sẽ thêm hận Suhz, đứa con gái với quá nhiều đau thương cho 1 cô gái chưa tròn 20.

- Tại sao bác lại nói vậy chứ??? – Khánh nghe ông Tùng nói như vậy thì sa sầm nét mặt, bậy giờ thì người ta có thể thấy được mặt thật của Frozen hiện hữu trên mặt Khánh, lạnh lùng khó đoán.

- Con cứ đi theo bác đi, Suhz nó sẽ không sao đâu – ông Tùng không hề hấn vẫn kéo Khánh ra khỏi phòng và đi về phía phòng nơi mà có ba mẹ của Suhz cũng như Hậu đang ngồi chờ.

____________

- Khánh, đây là ba mẹ của Suhz – ôngTùng quay sang Khánh giới thiệu ba mẹ Suhz.

- Chào 2 bác – Khánh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu chào, giờ cậu mới nhớ, tại sao Suhz nằm viện mà chẵng ai trong nhà Suhz tới thăm cô???

- Chào – ba của Suhz chẵng để ý mà lên giọng nói, còn mẹ của Suhz thì vẫn ngồi đó không nói tiếng nào, nhìn có vẻ rất sợ sệt.

- Ủa anh Hậu, sao anh cũng ở đây??? Đăng sao rồi anh??? – Khánh nhìn thấy Hậu thì đi qua hỏi hang rồi ngồi xuống bên cạnh anh không thèm để ý đến ba má Suhz.

- Uh, tại bác sĩ Tùng nói là có chuyện gì đó liên quan đến Suhz mà anh cũng nên biết cho nên gọi anh tới, Đăng nó vẫn vậy thôi em – anh Hậu trả lời, giọng điệu mệt mỏi. – Mà Suhz thế nào rồi?? – anh hỏi ngược lại Khánh, mấy ngày nay lo lắng cho Đăng quá Hậu cũng chưa thể qua thăm Suhz.

- Cũng vậy thôi, có điều là bác Tùng nói sẽ tỉnh lại sớm thôi – Khánh cũng chán nãn tựa lưng vào ghế, hai tay đưa lên xoa xoa nơi thái dương không thèm để ý đến sự hiện diện của 2 bật tiền bối.

- Thôi nào, hôm nay tôi gọi các người tới đây là muốn nói rõ một chút về con bé Pha Lê – ông Tùng hắng giọng rồi bắt đầu nói. – Theo mọi người biết thì Suhz bỏ nhà đi nhưng lại không ai biết lí do thật sự trong chuyện này, đó là chuyện mà con bé khiếp sợ nhất….- ông Tùng bắt đầu kể lại chuyện của Suhz, chuyện con bé bị làm nhụt như thế nào, Suhz đã tự sát thế nào, rồi đã trong 1 lần khiếp sợ mà kể tất cả cho ông ra sao. Chỉ cần nhớ lại lần đó nhìn ánh mắt sâu thẳm không hồn + chút lo sợ của Suhz làm cho ông thật bất lực cũng như thương cảm cho đứa con gái này, rồi ông đã giúp Suhz xin ba má Suhz cho cô ra sống tự lập. Lâu lâu lại quan sát từng người xem phản ứng họ như thế nào, ông Hùng, ba Suhz thì nét mặt càng ngày càng tối sầm lại, mẹ Suhz thì nước mắt 2 hàng, Hậu thì nhăn mặt đau sót, chỉ có Khánh là không có 1 biều hiện gì rõ rệt làm ông hơi lo, không lẽ thằng nhóc vẫn là không thể chấp nhân con bé sao?????

- CÁI CON QUỶ CÁI HƯ ĐỐN NÀY, PHẢI ĐEM NÓ VỀ NHÀ DẠY DỖ LẠI MỚI ĐƯỢC!!! – ông Hùng giận dữ dập bàn đứng dậy mà hét ầm lên.

- Thôi nào Hùng, tôi nói chuyện này với cậu không mong cậu như vầy đâu, chẳng qua là muốn câu biết con bé đã phải trải qua những gì, muốn cậu 1 phần nào đó có thể vẫn thương yêu nó “mặc dù từ tr tới h vẫn là con số không” – ông Tùng nghĩ trong đầu – chứ biết cậu phản ứng thế này tôi nhất định sẽ không nói cho cậu biết đâu – ông Tùng nhẹ nhàn nhắt nhở ông Hùng cũng như đè ông ngồi xuống ghế.

- Con quỷ cái đó tôi đã nói biết bao nhiêu lần là không nên đi chơi đêm nhưng nó đâu có nghe, chỉ biết tự làm theo ý mình mà thôi, bây giờ trách ai chứ! – ông vẫn hầm hầm mặt đầy sát khí mà nghiến răng nghiến lợi.

- Nhưng dù sao thì mấy năm nay cũng đã đủ rồi, bây giờ con bé đang nằm trong bệnh viện này và không biết có thể tỉnh lai hay không kia kìa – ông Tùng nóng nảy nhưng vẫn cố kiềm nén mà nói.

- Sao nó không chết luôn đi cho rồi, thật là nhụt nhã mà! – ông ta vẫn cố gắng mà chửi bới Suhz.

*RẦM!!!* – ÔNG IM NGAY CHO TÔI! – Khánh tức giận đầp bàn cái rầm đứng dậy chỉ thằng vào mặt ông Hùng mà hét lên, – Ông không có quyền gì mà nói như vậy cả, từ nhỏ chưa từng yêu thương Suhz, mặt dù ông chỉ là cha dượng nhưng ông không thể la mắn đối sử với Suhz như thế. Ông không có cái quyền để nói chuyện như thế về Suhz, các người cũng đừng mong có ngày tôi cho các người gặp được Suhz khi mà Suhz chưa đồng ý gặp các người! Ngay cả Suhz vào bệnh viện khi nào, vì sao vào đây cácn gười cũng không hề biết, các người không có quyền nói về cô ấy nhứ thê! – Khánh tức giận nói rồi đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại 4 cái mặt bần thần lo lắng và ngạc nhiên.

- Cái thằng đó tưởng mình là ai mà dám xen vào chuyện nhà tôi như vậy??? – ông Hùng tức giận quay sang hỏi ông Tùng.

- “Thằng nhóc” là người thừa kế của cái bệnh viện này cũng như là tất cả các bệnh viện tư nhân trên toàn nước – Hậu chậm rãi nói rồi đầy ghế đứng dậy, – Xin lỗi hai bác vì “thằng nhóc” chắc có lẽ là do quá xúc động mà thôi, hai bác đừng quá để tâm, nhưng có chuyện này cháu cũng muốn nói rõ, nếu như bác trai mà còn dám xúc phạm tới con bé Suhz thì đừng trách cháu, bác đã không phải là cha ruột của Suhz thì càng không có quyền xúc phạm đến con bé! Còn bác gái, Suhz có gì cũng là con của bác đó, hãy làm cho đúng chức trách của người mẹ đi, đừng sống quá nhu nhượt như thế nữa – vẫn là dùng những từ ngữ hết sức nhẹ nhàng nhưng mà người ta có thể nghe ra là xo với lời hâm doạ thì lời nói của anh Hậu cũng không khác là mấy, nói xong Hậu quay qua chào ông Tùng rồi bỏ ra ngoài, để lại vẻ mặt bần thần của ông Hùng cũng như lo lắng của ông Tùng và bà Liên mẹ Suhz. Lúc nãy mới nhìn thấy Hậu thì ông bà Hùng cũng đã ngạc nhiên lắm rồi, ai đời dân thường như 2 người cũng có thể gặp được người nổi tiếng như anh chứ, nhưng 2 người cũng rất rõ anh là người nổi tiếng theo phương diện nào mà. Bây giờ lại nghe lời hâm doạ như có như không của anh thì lại tự nhiên không rét mà run lên 1 cái cùng quay sang nhìn ông Tùng như cầu xin. Còn ông Tùng thì như không tin vào tai mình, không ngờ Hậu lại làm như thế, ông biết anh là người như thế nào qua mấy ngày tiếp xúc với anh. Anh có thể là 1 người dễ dãi nhưng 1 khi đã đụng đến anh thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu.

- Hai người hãy tự nghĩ cách đi, lần này cậu thật đã xai rồi – ông Tùng không biết phải khuyên năn 2 người như thế nào đành lắc đầu bỏ lại 1 câu và cũng bước ra ngoài.

___________

Nghe xong câu chuyện Suhz như không tin vào tai mình, tại sao Khánh lại như thế, tại sao không như cha của cô, hãy cứ tức giận va quên cô đi. Cô biết, cô biết chứ, cô biết rất rõ là Khánh yêu cô, cô cũng biết rất rõ rằng mình yêu Khánh đến mức nào mà, nhưng cô cũng hiểu là cô và anh không có kết quả. Tai sao anh lại sinh ra trong một gia đình quá giàu có, tại sao anh không thể sinh ra là 1 người con trai bình thường????? Đăng nó có thể đến với Long vì dù sao Đăng cũng là em của anh Hậu, nhưng còn cô, cô có gì để có thể đến với Khánh, không cần nói đến gia thế, chỉ cần nghĩ đến cô đã không còn trong trắng nữa cũng đã cho cô đủ mặt cảm để rời xa anh. Cho dù Khánh không để ý nhưng cô thật không thể không để ý, cô không muốn mình hy vọng, một khi đã hy vọng nhưng đến khi thất vọng cô không biết mình sẽ như thế nào. Cô rất rõ là mình sẽ không thể nào ngóc đầu dậy nữa, thôi thì đừng hy vọng thì sẽ không thất vọng, cô bây giờ chỉ mong có thể được Đăng mở lòng ra để xem cô là bạn thì cô đã vui lắm rồi.

- Suhz, con hãy nghĩ cho kĩ đi, nếu Khánh nó đã không để ý, nó vẫn yêu con như vậy, con không nghĩ là cho cả 2 1 cơ hội sao??? – ông Tùng bất lực nhìn Suhz, ông có thể phần nào hiểu được Suhz đang nghĩ gì, giữa gia cảnh của 2 đứa.

- Con…… – Suhz không biết phải nói thế nào, không tự chủ lại hướng ánh mắt về phía Khánh đang đứng ngoài cửa, ngăn không cho người đàn bà, mẹ cô vào. Không lẽ anh làm thật sao??? không cho cha mẹ cô vào cho tới khi có sự đồng ý của cô???

- Suhz à, con hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi, còn bây giờ thì nghỉ đi cho khoẻ, con mới tỉnh lại thôi – ông Tùng chán nãn đứng dậy dặn dò cô rồi quay người đi.

- Bác gọi Khánh vào dùm con – Suhz sau 1 vài giây ngập ngừng cũng lên tiếng.

- uhm – sau vài giây đứng hình thì ông cũng mỉm cười gật đầu nhưng không quay đầu lại, có lẽ Suhz đã mở lòng ra chăng??? Ông đi nhanh ra ngoài, nói nhỏ gì đó với Khánh rồi quay qua chào bà Hùng rồi quay người đi. Khánh không biết đã nghe được ông Hùng nói cái gi bỗng mở nụ cười hạnh phúc, nhưng rồi lại xầm mặt xuống ngăn không cho bà Hùng vào, nhìn Khánh không cho mẹ mình vào Suhz vừa giận lại vừa vui, trái tim nhỏ bé kia lạ nhảy lệch đi 1 nhịp nữa rồi.

- Khá…Khánh! – Suhz cố gắng lắm mới mở miệng ra được gọi Khánh, nhìn cảnh 2 người ở ngoài như vậy thật không chiu được.

- Anh tới liền – Khánh nghe tiếng Suhz yếu ớt gọi mình thì quay lại dịu dàng nói với Suhz rồi nhất định không cho bà Hùng vào trong mà bước nhanh vào rồi đóng cửa.

____

- Em thấy khoẻ hơn chưa??? – Khánh ân cần hỏi han Suhz.

- Uhm – Suhz gật đầu.

- Mà em gọi anh có chuyện gì không??? – Khánh vui vẻ hỏi.

- Hmmm….anh….đừng yêu tôi, tôi không đáng đâu – Suhz ngâp ngừng 1 hồi lâu mới lên tiếng. Cố gắng lắm mới không để giọng nói bị lạt đi vì đau.

- Tại sao??? – Khánh không hiểu nổi, tại sao cậu đã không quan tâm mà Suhz vẫn không thể mở lòng ra được chứ????!

- Tại vì tôi không nghĩ mình sẽ thích anh – Suhz thẳng thừng nói, mặc dù trong lòng đau nhói, nhưng thà đau 1 lần rồi thôi, còn hơn sau này khi đã lún quá sâu vào thì sẽ khó mà sống nổi.

- Anh không tin, vậy anh sẽ bám theo em cho tới khi em yêu anh mới thôi – Khánh ngang bướng, gì chứ??? Không thích cậu, không có chuyện đó đâu, nhiều lắm thì cậu sẽ hạ mình theo đuổi thôi. Cậu không tin Suhz là 1 con người với trái tim sắt đá.

- Tôi xin anh, đừng làm phiền tôi, hãy để tôi sống yên bình đi – Suhz cay đắng nói, nhìn ra ửa sổ để tránh ánh mắt của Khánh.

- Không được, anh chưa bao giờ yêu ai ngoài em, anh sẽ không bỏ cuộc, trừ khi… – Khánh quyết tâm lắt đầu, nhưng rồi khựng lại.

- Trừ khi thế nào??? – Suhz quay lại nhìn thẳng vào mắt Khánh mà hỏi, chỉ cần có cách tránh xa Khánh, có thế nào Suhz cũng làm.

- Trừ khi nào em có …..có con với người đàn ông khác – Khánh lấp lững nói, nhưng giọng đầy kiên quyết.

- Anh…… – Suhz đau đớn nhìn Khánh, thì ra cậu cũng chỉ như bao người khác – Được, nếu đó là những gì anh muốn – Suhz gật đầu bất nhẫn, – bây giờ thì anh có thể ra ngoài được rồi, và cho mẹ tôi vào đi, anh không có quyền gì mà ngăn cảng mẹ con tôi gặp nhau – Suhz tức tối mà nói thêm, xong xoay lưng về phía Khánh, con người đang chết đứng tại chỗ. Khánh thật sự hối hận vì những gì minh nói, tại sao cậu lại có thể nói với Suhz như thế chứ, AAAAAAAA, cậu thật muốn đập đầu chết quách đi cho xong mà.

- Anh,……anh xin lỗi anh không có ý đó đâu Suhz à – Khánh rối rít xin lỗi sau 1 hồi lâu im lặng,

- Tôi muốn nghỉ ngơi, anh làm ơn ra ngoài dùm – Suhz không quay người lại, dấu mặt mình trong gối mà cố kiềm nén giọng nói, không cho Khánh biết mình đang khóc.

- Anh xin lỗi, anh sẽ ngồi ở ngoài đợi cho em bình tĩnh lại – Khánh lủi thủi đi ra ngoài, hai vai xụi lơ không nói thêm gì nữa.

~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~.~*~

1 tuần trôi qua, Long vẫn như thế không hề rời khỏi phòng của Đăng trừ những lúc thật cần thiết. Bây giờ thì không còn ai có thể nhận ra đc 1 Long phong độ ngất trời nữa, mà chủ thấy 1 Long tàn tạ một cách không thể nào tả được, râu mọc túa lua xua, mắt thâm quần vì bao đêm thức trắng. Ngay đến cả anh Hậu cũng không còn được như trước, thật sự mà nói thì Đăng là người thân cuối cùng của anh, anh đã nợ Đăng quá nhiều. Khánh thì cũng không lạc quan gì mấy vì Suhz đã không muốn thấy mặt cậu trừ những lúc mẹ của Suhz không có ở đó mà Suhz muốn đi thăm Đăng thì mới nhờ đến Khánh. Suhz cũng chẵng muốn nờ Khánh đâu nhưng mà thật sự là cả tuần nghỉ ngơi được mẹ chăm sóc, ngay cả cha của cô và chị gái cũng đã tỏ rõ thái độ quan tâm tới cô, làm cho trái tim sắc đá của cô cũng đã tan chảy ra vài phần, có thể nói lúc này Suhz đang rất hạn phúc, nhưng mỗi khi nghĩ đến tình trạng của Đăng thì Suhz lại cảm thấy thật tức giận chính mình. Nếu không phải vì cô quá chủ quan mà đem theo đàn em thì đâu xảy ra chuyện như vậy, và mấy quyển sách của Đăng cất cong tìm kiếm cho ông, mấy quyển sách? Ôi thôi sách, mấy quyển SÁCH!!!!!!!

- Mấy quyển sách đâu rồi?? – Suhz bỗng dưng loạn hết lên, mấy quyển sách phải cố lắm cô mới liều mạn lấy ra được, mấy quyển sách mà mấy năm nay cô thấy Đăng tuy bận biệu thế nào cũng cố gắng ra sức tìm kiếm, mấy quyển sách của ông đâu rồi???

- Có chuyện gì vậy con gái? – mẹ Suhz thấy cô đang yên đang lành lại hét toán lên thì giật bắn mình.

- Mẹ, gọi Khánh vào đây cho con – không để ý đến sự lo lắn của mẹ Suhz nói nhanh.

- Đuộc, chờ mẹ 1 chút – mẹ Suhz gật đầu rồi nhanh chóng đi ra gọi Khánh. Tuy mới đầu do Khánhnkhoong cho bà vào thăm con gái thì bà có phần không thích cậu cho dù sau khi biết được thân phận của cậu, nhưng cả tuần này ngày nào Khánh cũng túc trực ngoài cửa canh chừng Suhz cũng làm bà thấy cậu trẻ này rất tốt, cho nên bà quyết định sẽ giúp con gái mình, chỉ là con gái quá cứng đầu mà thôi, khuyên răng thế nào cũng không được.

- Khánh – mẹ Suhz đặt tay lên vai Khánh đánh thức cậu dậy, mấy ngày này Khánh cực kì mệt mỏi, hầu như ngày nào cũng ngủ gật ở ngoài, mà giấc ngủ lại không được yên bình cho lắm, bà nghĩ chắc cậu sẽ không chống nõ cho tới khi con gái mình chấp nhận cậu.

- Dạ?? – Khánh mệt mỏi lên tiếng hỏi.

- Pha Lê nó gọi con kìa – bà hất đầu về phía giường chỗ con gái đang nằm mà nhỏ nhẹ nói với cậu.

- Dạ, bác nói Suhz chờ con 1 chút – giậc mình tỉnh ngay dậy cậu nói nhanh rồi bay vào nhà vệ sinh mà điều chỉnh lại tóc tai mặt mủi. Có lần mẹ Suhz hỏi tại sao thì cậu nói “vì nếu không làm cho mình tươi tỉnh thì Suhz sẽ tự trách thêm thôi” ngắn gọn như thế nhưng mẹ Suhz cũng đành bó tay với cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm. Chưa đầy 10′ sau thì cậu đã có mặt quần áo chỉnh tề, tóc tai tươm tất chỉ có điều là râu mọc tua tủa rồi mà chưa có thời gian cạo.

- Em gọi anh có chuyện gì vậy?? – Khánh phấn khởi hỏi Suhz, cứ nghĩ là cô nàng đã suy nghĩ kĩ.

- Lúc đưa tôi vào đây có thấy mấy quyển sách không?? – Suhz hỏi nhanh, không thèm nhìn đến mặt của cậu.

- À, thì ra là chuyện này – Khánh xụ mặt xuống lầm bầm trong miệng, cử chỉ thật đáng yêu nhưng lúc này thì Suhz không có tâm trạng để ngắm thưởng.

- Anh nói gì?? – Suhz lại hỏi, cón phải là cô lãng tai?

- À không gì – Khánh lắc đầu chối bay chối biến.

- vậy anh có nghe tôi hỏi anh cái gì không? – Suhz bực bội hỏi lại lần nữa.

- A cái này thì có, chuyện mấy quyển sách lúc đó loạn quá anh không có để ý, mà em nói là sách gì? – Khánh làm liền một mạch không dám nghỉ ngơi gì hết.

- Là mấy quyển cuối của bộ XXX đã không còn xuất bản nữa nhưng ông của Đăng rất thích, nómmaats hết mấy năm trời mới tìm được, nhưng bây giờ chắc đã mất tiêu rồi – Suhz chán nãn lắc đầu, – Thôi không có chuyện gì nữa anh ra ngoài đi – nói rồi Suhz kéo mền lên che tới cổ rồi lại xoay lưng về phía Khánh ý nói không muốn nói chuyện tiếp.

- Sẽ đi tìm giúp em – Khánh nói rồi bỏ ra ngoài không kịp chờ cho Suhz nói gì hết. Nguyên ngày hôm sau Khánh gần như là mất tích, không ai tìm được cậu cả, ngay cả điện thoại cũng không có mở, cũng không ai biết là Khánh đã đi đâu.

Chapter 12 – Sự Thật Bị Chôn Dấu

Sau khi bỏ ra khỏi phòng bệnh của Suhz thì Khánh đi thằng về nhà tân trang lại nhan sắc của mình, đâu đó xong xui cậu mới lấy xe của mình mà đi về chỗ của ông của Đăng. Tới nơi chỉ có thể tả với 2 từ tan hoang, quá tàn tạ, người xung quanh chẵng ai quan tâm tới nơi này cả, không vội đi tìm hàng xóm hỏi thăm cậu bước vào nhà, có vài cái kệ sách đã bị cháy thành than, tro tàn của sách thì không còn vì mấy ngày nay ngoài trời cứ mưa rả rích, cuối cùng trong nhà không còn lại gì cả. Đứng nhìn quanh căn nhà một vòng Khánh quyết định đi hỏi hàng xóm về người ông của Đăng. Mặc dù có điều tra qua thân phận và gia cảnh của Đăng nhưng Khánh chưa bao giờ nghe tới người ông của Đăng cả, chắc là có chuyện gì đó cần phải biết đây.

Sau khi loay hoay 1 lúc Khánh đi sang nhà bên cạnh nhà ông Đăng, giới thiệu mình rồi thì Khánh hỏi thăm người đàn bà khoảng ngoài 40 gần đấy, mới biết bà là người sống ở đây từ nhỏ, thế là Khánh mạo muội ngồi xuống mà nói chuyện với bà.

- Thế bác có thể cho cháu biết 1 tí về ông được không ạ?? – dùng từ ngữ lễ phép nhất có thể cậu hỏi người đàn bà, qua vài câu giới thiệu biết được bà tên Loan. Ở đây cũng là một nơi khá hẻo lánh cho nên người dân ở đây cực kì chất phát, không có mưu mô tính toán như ở thành thị nơi cậu sống, cho nên cậu cũng không muốn lạnh lùng làm gì cho mất sức.

- Bác ấy là một người rất tốt bụng và được lòng người, tôi từ nhỏ lớn lên ở nơi này nên cũng chứng kiếng được một số chuyện của ông. Nhớ năm đó bác gái mất ông đã suy sụp thế nào, rồi thì con của ông không biểu sao vì tai nạn cũng đã qua đời, người lại bệnh rồi cũng bỏ ông đi, đứa con gái út thì rất đẹp, nhưng đã ngoài 20 rồi nhưng vẫn chưa có muốn lấy chồng mặc dù ông ấy đã khuyên thế nào – dừng lại 1 chút bà Loan cười cười nhớ lại lúc đó, rồi bà tiếp, – nhưng năm đó có 1 người đàn ông ngoài 30, trong rất đẹp mã về đây công tác, nghe đâu ông ta là ngươi tay to mặt lớn nào đó về đây công tác. Thế là mới gặp mặt ông ta vài lần thì con bé đã đem lòng yêu thương ông ta, rồi thì mặc cho ông Sử (ông của Đăng cũng là tên của ông ta đấy hehe) có ngăn cảng thế nào con nhóc cũng không chiệu nghe nhưng con bé không biết 1 điều là người đàn ông kia đã có vợ và có một đứa con trai. Sau này khi vỡ lẽ thì người đàn ông kia cũng hết nhiệm vu công tác và rời đi không lời từ biệt, cùng lúc đó mới biết là con bé đã có thai, vì cú sốc mà đã nghe theo bác trai đi lấy chồng, và người đó chính là ba của cậu Hậu, – nói tới đây bà Loan lắc đầu chua xót cho cô gái kia.

- Thế con của ông thì ra sao?? – Khánh thấy thât thương cho cô gái trẻ và ông quá.

- À, sau khi về nhà chồng con bé cũng ít liên lạc về với ông, khoảng đâu 2 3 năm sau mới về dắt theo 1 đứa con gái, là con bé Đăng đấy. Hai người về ở lai chơi cả tháng, ép lắm mới biết được là chồng của con bé cứ tối ngày rượu chè bê bết không biết lo lắng gì hết, con bé không muốn ở đó mới về đây với ba mình. Nhưng vài tuần sau thì chồng tới nên không biết làm cách nào, bác trai lại phải để con gái đi trong nước mắt, từ đó không còn tin tức gì, cho tới khoảng 10 năm sau là độ đâu 5 6 năm trước 1 con bé khoảng 12 13 tuổi tới tìm ông, trên tay là 1 lá thứ cùng một cái hủ, nhìn mặt con bé rất dễ thương nhưng có phần gì đó rất buồn. – nói tới đây bà Loan lại lắc đầu chìm lắng trong mớ suy nghĩ của mình, cả vài phút đồng hồ trôi qua mới thấy bà ngẩng đầu lên.

- Đó là con bé Đăng, năm đó vừa tròn 12 tuổi, trên tay nó là hủ tro cốt của mẹ mình, không có nước mắt con bé nói với chất giọng vô cảm nhất có thể, “Mẹ bị bệnh viêm phổi nặng, đã mất vào tuần trước, trước khi mất mẹ nói khi nào mẹ chết thì đem tro cốt của mẹ cùng lá thư này về đưa cho ông ngoại,” tiếng con bé cứ đều đều làm cho người nghe cứ muốn ứa nước mắt, vậy mà mắt con bé vẫn ráo hoảnh, còn ông khi nghe được tin này thì bàng hoàng đau đớn, nếu lúc xưa ông không để con gái đi thì bây giơ đâu phải ra nông nỗi này, con cái ông cả 3 đều đã không còn, người nhà của ông chỉ còn lại mỗi đứa cháu gái này thôi. Lúc đó ông không biết nói gì ngoài việc ôm con bé vào lòng, sau đó muốn con bé ở lại nhưng nó nói nó sẽ về thăm ông thường xuyên chứ ba nó không cho nó ở lại, rồi sau đó cứ lâu lâu nó lai lén ba nó về thăm ông, tình cảm của 2 ông cháu rất thân thiết. Sau đó khoảng 2 năm thì con bé tới ở luôn với ông 1 tuần, sau đó mới biết là nó trốn nhà đi, ông không biết phải làm sao thì lại 1 lần nữa nó khăn gói trốn mất biệt hơn nữa năm, sau đó lại quay lại. thêm nữa năm nữa thì nghe đâu con rể của ông bị tai nạn mà qua đời, âu đó cũng là cái số đi – bà Loan chấm dứt câu chuyện, cả 2 ngồi im lặng một lúc lâu mới nghe Khánh lên tiếng.

- Thế có ai biết người đàn ông, cha của Đăng là ai không thưa bác? – Khánh lại hỏi.

- À, ông ta nghe đâu tên là Trần Hữu Quang hay sao đấy, bây giờ là chủ tich của nhiều bệnh viện tự nhân thì phải – bà Loan nhúng vai ra chiều không quan tâm lắm, người như bà quanh năm với ruộng đồng, có bao ngày đau yếu, có thì cũng chỉ ra bác sĩ khám là xong, bệnh viện công còn không có tiền mà tới, thì bệnh viện tư nhân là không bao giờ có, thì quan tâm làm gì cho mệt óc, chỉ có Khánh là không được như bà. Trần Hữu Quang không phải là ba của cậu sao??? Không thể ngờ, hèn gì sau lần đi công tác về ba cậu luôn luôn thờ ơ với mẹ, cho tới bây giờ vẫn vậy, thì ra là vì mẹ của Đăng. Lúc sau này cậu cũng có điều tra sơ sơ nhưng không để ý lắm về người đàn bà kia, nhưng cậu đã từng rất căm thù người đàn bà phá tan hạnh phúc gia đình cậu, nhưng không ngờ chính ba mình, người mà mình luôn kính trọng lại là người đã phá tan hạnh phúc của gia đình ông. Sau 1 hồi trầm tư thì Khánh lại lên tiếng.

- Thế hôm xảy ra chuyện cháy nhà, bác có thấy cái đống sách nào đó của ông không thưa bác??? – KKhánh lại lễ phép hỏi.

- À, ông là một người mê sách có 1 không 2, hôm đó trong khi loạn hết lên, bác có thấy 1 đống băng cassette và mấy cuốn sách quý của ông, bác đã đem về để trong nhà, lúc ông ngất xĩu bác cứ sợ ông lại không xong rồi – bà Loan gật gật đầu, – à mà ông bây giờ thế nào rồi?? nãy giờ nói chuyện mà bác quên hỏi – bà Loan sực nhớ ra liền quan tâm mà hỏi.

- Ông đã tỉnh lại vào vài ngày trước rồi, nhưng sức khoả còn hơi yếu thôi, thế bác cho cháu cái đám sách vở đấy đi, không chừng thấy mấy cái đó ông lại mau chóng bình phục hơn – Khánh mừng thầm trong bụng mà nói, lần này thật may là có người đàn bà này đây.

- Ừ, vậy cháu chờ bác 1 lát – bà nói rồi đứng dậy vào phòng, lây ra 1 cái thùng nhỏ, có vài cuốn sách cùng với 1 đống băng cassette nhỏ đưa cho cậu, – Đây là những gì bác có, hôm đó lửa cháy lớn, tới khi dập tắt thì đã không còn gì, lúc sau bác có qua, tìm được vài cuống sách trong hộp gỗ cho nên còn nguyên nhưng hơi ướt, đã phơi khô kĩ càng rồi đấy – bà vừa nói vừa giao cái thùng cho cậu.

- Cám ơn bác rất nhiều, đã làm phiền bác cả buổi sáng rồi – Khánh nhận cái thùng từ tay bà Loan nói với giọng đầy cảm kích.

- Không sao, thôi nếu cháu có việc thì cứ đi đi, nếu có cần gì thì cứ tới đây tìm bác, giúp được gì bác sẽ giúp – bà Loan cười hiền với Khánh mà nói.

- Dạ, vậy thôi chào bác, cháu bây giờ đem cái này về cho ông đã – Khánh nói rồi đứng dậy cuối đầu chào bà Loan. Lên xe rồi Khánh không vội tới bệnh viện ngay mà lái xe thẳng về nhà mình, nơi có người đàn ông tên Trần Hữu Quang, cậu muốn biết rõ mọi chuyện từ ông, muốn biết thật sự Đăng có phải là em gái cậu không.

________

- Ba, chúng ta cần nói chuyện – vừa bước vào nhà thì cậu thấy ba mình chuẩn bị ra khỏi nhà liền gọi ngược ông vào, người đàn ông đã ngoài 50 đang định bước chân lên xe nghe con trai mình gọi giật lại thì lấy làm lạ, tuy là 2 cha con, tuy cậu rất kính trọng ông nhưng cả 2 thường không khi nào nói chuyện cả, bây giờ cậu lại gọi ông như thế thì thật là có chuyện rất quan trọng đây.

- Có chuyện gì thì chiều đi làm về chúng ta sẽ nói chuyện, bây giờ ba đang bận có cuộc họp – ông Quang bình tĩnh nói với con trai rồi lại cuối người bước lên xe.

- Chuyện có liên quan tới người đàn bà tên Lê Kim Quyên – Khánh không thèm để ý đến lời nói của ba mình mà thẳng thừng nói, đang lúc đó mẹ cậu, bà Phương Ngọc An vừa từ trong nhà vội vã bước ra, trên tay còn đang cầm 1 bảng văng kiện thì xoạt 1 cái, mọi thứ văng tứ tung. Bà An như đứng hình khi nghe thấy cái tên Trần Kim Quyên, cái tên mà từ lâu bà đã rất căm hận.

- Con….tại sao con lại biết???! – ông Quang đang định bước lên xe thì bước chân ngưng lại trên không khí khi nghe lại cái tên mà ông những tưởng đã quên đi rồi.

- Bác Hưng đem dẹp xe đi, chú Hải gọi lên huỷ cuộc họp hôm nay cho ba cháu, hôm nay ba sẽ không đến bệnh viện đâu – bước lại xe cuối người nói với ông Hưng tài xế và chú Hải trợ lí của ba mình xong thì Khánh ngang nhiên kéo tay ba mình vào nhà mặc cho mẹ và 2 người kia tròn mắt nhìn mình. Sau vài giây đứng hình thì ông Hưng và ông Hải cũng đành phải nghe lời cậu chủ mà làm việc của mình, bà An cũng vội vã rượt theo 2 cha con đã vào tời trong phòng và chuẩn bị đóng cửa lại.

- TẠI SAO CON LẠI BIẾT TỚI BÀ TA?!???! – bà An vừa chạy vào phòng vừa hét lớn với Khánh.

- Mẹ, ra ngoài đi – Khánh nghiêm măt nói với mẹ mình rồi xoay người qua cha mình, xong nghĩ lại lại quay người lại với bà, – Mẹ cũng biết đến cô ấy?!?! – như vỡ lẽ ra chuyện gì Khánh nhìn bà với ánh mắt kiềm chế.

- Mẹ…. – bà An bị ánh mắt của con trai hù doạ cho tỉnh người luôn, lúc nãy vì quá xúc động mà đã lỡ lời.

- Bà ra ngoài đi – ông Hưng mệt mỏi xoa xoa thái dương rồi phảy phảy tay như đuổi tà mà đuổi bà An ra ngoài.

- Gì chứ, hay là ông lại muốn đi tìm bà ta?!?! – lại quá xúc động bà An lại nói lỡ lời.

- Tôi nói bà ra ngoài đi – ông Hưng lạnh mặt kiềm nén nói với bà An

- Tôi không đi, bao nhiều năm nay ông sống trong cái nhà này, nhưng ông chỉ nghĩ tới bà ta mà vất bỏ mẹ con tôi, ông chột dạ sao??? Sợ tôi nói tất cả với con trai sao??? – bà An ấm ức nói. (haizzzz, phụ nữ ghen thật ghê gớm @@)

- Bà im đi, năm đó bà dùng tiền đuổi cô ấy đi, không cho tôi gặp cô ấy, bây giờ bà đã có chức vị, có tất cả những gì bà muốn rồi vẫn còn chưa đủ sao?!?! – ông Hưng bức xúc mà không thể nào kiềm nén được mình mà hét vào mặt bà An, Khánh không nói gì, chỉ ngồi đó xem kịch, nhìn chã khác nào những bộ phim nhàm chán mà cậu thường bị mấy cô bạn gái cũ bắt ngồi xem cùng, nhưng bây giờ đã xảy ra ngay chính tong căn nhà này, thật sự rất rất rất thú vị đấy chứ.

- Tôi thì có gì không tốt bằng bà ta??? Tại sao ông cứ phải nhung nhớ tới bà ta?!?!?1 – bà An không còn thèm dữ thể diện trước mắt con trai mà cứ hét ầm lên.

- Bà nên biết tôi lấy bà bởi vì bà đã dùng đủ cách để gài bẫy tôi, nếu như năm đó không vì bị bà chuốc say thì tôi không bao giờ lấy bà, bà đã dùng thủ đoạn để kiềm buộc tôi ở trong căn nhà này Đã dùng tiền làm nhụt cô ấy, bà không có quyền để nói cô ấy như thế! – ông Hưng cũng không còn thể diện đâu nữa trước mặt con trai, nên nhỏ nhẹ nói, đầu gục trên 2 tay dể trên thái dương gác tạm bợ lên bàn làm việc của mình

- Con hồ li tinh đó nghèo nàn rách nát, chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông có tiền, ông cũng không ngoại lệ đâu, tôi chỉ là giúp ông thôi mà, tôi cấm ông không được đi gặp con hồ li tinh đó, nếu không tôi sẽ chết trước mặt ông cho mà xem! – bà An đãm ất hết lí trí, mặt mày đã tái nhợt đi à nói với ông Hưng, xong quay qua Khánh, – Bà ta là hô li tinh đã dụ dỗ cha con, bà ta không phải là người tốt, con đừng tin những gì bà ta nói – bà An như người điên mà bắt lấy vai của Khánh vừa lắc vừa nói.

- Mẹ, về phòng nghỉ đi, cô Quyên đã mất cách đây nhiều năm rồi, mẹ không cần lo nữa – Khánh tuy không thích gì mẹ mình nhưng thấy bà như vậy cũng không nỡ lòng hành hạ bà.

- Cái gì?!?! Bà ta chết rồi?!? Hahaha, bà ta chết rồi, bà ta chết rồi – bà An cứ lập đi lập lại câu đó mà bước ra ngoài, Khánh đứng dậy dìu bà về phòng rồi quay lại phòng ba mình đang ngồi, ông đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cánh cửa sổ phòng, trời lại đang kéo mưa, tối sầm lại như là đầu óc của ông bây giờ, ông nhớ lại những tháng ngày bình yên bên mẹ của Đăng, thật yên bình, bà ta là 1 người con gái tốt, khi biết chuyện ông gạt bà cũng không nói gì…

- Ok, vậy thì fax nhanh kết quả qua đây cho tôi đi, uhm, ok, chào – Khánh gập điện thoại lại mà nhìn cha mình

- Thì ra ba và mẹ không được như người khác nói?? – Khánh nhìn ông Hưng đang thẫn thờ mà hỏi cắt đi dòng suy nghĩ của ông.

- Ngồi xuống đi, ba sẽ kể tất cả mọi chuyện cho con nghe – ông chỉ tay vào ghế đối diện với ông, nhẹ nhàng nói Khánh không nói gì chỉ đi lại ngồi xuống ghế, chân nọ gác chân kia, tay thì chống trên thành ghế mà xoay xoay chiếc điện thoại của mình.

- Thật ra thì mọi chuyện không như con nghĩ đâu. Lúc xưa mẹ xon là một người đàn bà nhẫn tâm nhất mà ba từng biết, bà vì thứ mình thích sẽ không trừ mọi thủ đoạn để chiếm được, và ba cũng như thế, vì ba đã từ chối bà ta bằng mọi cách nhưng bà ta lại không chiệu buông tha cho ba Lần đó vì bị bà ta gài bẫy mà ba đã bị bà ta chuốc say, sau đó thì chuyện gì con cũng biết rồi. – ông Hưng nghĩ lại chuyện cũ mà lắc đầu ngao ngán, xong lại tiếp – Quyên là người duy nhất ba yêu thương cả cuộc đời này, không phải chỉ đơn thuần là quen biết khi ba đi công tác, mà thật ra ba đã từng hứa hẹn với cô ấy sẽ lấy cô ấy từ lâu, ba và cô ấy quen biết nhau năm cô ấy mới 15 tuổi vì một lần ba cùng đi chơi với bạn về đấy, ba đã gặp được cô ấy, sau đó ba hay âm thầm tìm cô ấy, lúc đó ba đã 25 tuổi, ba đã từng hứa khi nào cô ấy lớn lên sẽ cười cô ấy, và ba đã định là như thế, nhưng sau này khi một lần dự tiệc mẹ con gặp ba đã đem lòng yêu thương, nhưng ba đã nói mình có vị hôn phu rồi nhưng bà ta vẫn cố chấp. Ba đã phụ Quyên, nhưng cứ tưởng sẽ yên lành, không ngờ năm đó lại phải tới chỗ của Quyên công tác, và vô tình đã gặp lại Quyên, cô ấy vẫn chờ ba, và vì cái tính ích kỉ của ba đã làm hại đời cô ấy, sau này mẹ con biết chuyện đã ngăn cảng ba và cô ấy, nhưng cô ấy không hề oán trách cũng không nhận lấy tiền của mẹ con, mà chỉ âm thầm ra đi, từ đó mẹ con luôn lấy cái chết ra mà ngăn cảng ba đi tìm Quyên, đó là mọi chuyện – ông Hưng nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện với Khánh, không hề che dấu chuyện gì.

- Ba thật .. – Khánh muốn mắn ông nhưng chữ không thể nào thoát ra khỏi miệng mình.

- Đúng, ba thật tồi, con có trách ba ba cũng không thể nói gì được – ông Hưng đau khổ nói, – Con có biết Quyên được chôn cất ở đâu không?? Ba muốn đi thăm bà ấy – ông Hưng hỏi

- Cô ấy đã có con với ba – Khánh ngao ngán lắc đầu, cùng lúc máy fax nhanh của ông cũng có người fax tới 1 số giấy tờ, – đó là DNA của 2 người – Khánh hất đầu về phía mấy tờ giấy mà nói thêm. Ông Hưng tay run run cầm tờ giấy, xác nhận là người kia chính là con ông.

- Thât … thật sự là như vậy sao??? – ông Hưng như không tin vào tai mình, lần đó vì say xỉn mà ông đã hại đời con gái của bà Quyên, và kết quả là đây sao?????? Ông thật sự thấy mình quá bất lực, quá vô trách nhiệm, quá tồi tệ.

- Con bé và ông đang nằm trong bệnh viện – Khánh nói thêm.

- Tại sao???? – ông Hưng như chết sững, vậy là ba của bà ấy cũng chưa mất, vậy là ông đã làm cho gia đình của bà tan rã, ông thật hận bản thân mình, – Ba muốn đi gặp con bé – ông Hưng gấp rút nói.

- Con bé đang hôn mê – Khánh vẫn không có cảm xúc gì nói.

- Tại sao??? – ông lại hỏi.

- Chuyện dài dòng lắm, nhưng cũng khá giống với ba đấy – Khánh nói như mỉa mai.

- Ý con là sao?? – ông Hưng ngạc nhiên hỏi.

- Ghen ghét, ganh tị – Khánh nhẹ nhàng nói rồi đứng dậy, – Con đi đây, ba lo mà chăm sóc cho mẹ đi, con về đây chỉ là muốn làm rõ chuyện này thôi, còn chuyện con bé có muốn gặp ba hay không thì còn phải hỏi lại con bé, ba đừng nên tới đó mà lại thêm 1 lần nữa xáo trộn cuốc sống của 2 ông cháu nữa – Khánh nói xong đi thẳng ra ngoài, không thèm quay lại. Cậu đi thẳng về phòng mình, lấy vài thứ vật dụng cần thiết rồi lại tra xe mình mà phóng thẳng tới bệnh viện, Vậy là Đăng chính là em cùng cha khác mẹ với cậu, thảo nào nhìn con bé có gì đó rất giống, rất quen thuộc với cậu, ánh mắt đó đúng là chỉ có thể là giống cậu quá mức nhưng chưa bao giờ cậu để ý đến.

Tới bệnh viện Khánh không đi thẳng tới chỗ Suhz mà đi qua phòng của ông Đăng, trên tay là 1 chồng sách cùng với cái máy nghe nhạc mà lúc nãy cậu đã nhờ đàng em bỏ vào đó những bài thu thật xưa của ông, có lẽ sẽ giúp được trong việc phục hồi cho ông.

- Cháu chào ông – Khánh lễ phép chào ông, ông đang nằm đó đọc 1 cuốn sách chắc là do anh Hậu đưa đến.

- Chào cháu trai, gì mà nhiều thế cháu?? – ông ngưng đọc sách quay qua cười hiền với Khánh cùng hơi ngạc nhiên với cái thùng mà Khánh đang cầm trên tay.

- Dạ đây là số sách còn lại của ông, có mấy cuốn mà Đăng đã tìm được cho ông, may mà còn nguyên – Khánh nói cùng đặt cái thùng nhỏ xuống, rồi lấy ra mấy quyền sách mà Đăng đã tìm cho ông. Bỗng dưng mặt ông xa xầm xuống, lại nhớ tới căn nhà của mình, cùng với mọi thứ. – À, còn đây là ảnh của bà cùng với tất cả, mấy cái băng cassette của ông cháu đã thâu lại hết vào đây, ông cứ chuyên tâm ở đây mà dưỡng bệnh đi, sau này ông khoẻ hẵng cháu sẽ đưa ông đến một nơi bảo đảm ông sẽ rất thích – Khánh nói rồi nháy mắt với ông, ông cũng không nói thêm gì chỉ lắc đầu cười buồn

- Cháu không cần phải tốn kém như vầy đâu, ông cũng không còn sống được bao lâu mà – ông lắc đầu ngao ngán.

- Ông đâu thể nói thế Đăng mà nghe thấy ông nói vậy, sẽ rất buồn đó – Khánh lắc đầu với ông.

- Ừ – ông gật đầu rồi lại chú tâm vào quyển sách, mấy ngày nay nằm trong viện thật tù túng ông không thih1 chút nào cả, ngoài những lúc có Hậu thì chỉ có y tá làm bạn, nhưng ai cũng có việc chỉ có tới 1 lúc rồi lại đi, ông thật sắp móc meo ở đây rồi.

- Bác sĩ nói ông có thể ra ngoài rồi, hay là cháu đưa ông xuống công viên dưới kia hít thở khí trời 1 chút nhé?? – Khánh nhẹ nhàng ra ý kiến, cậu rất biết lấy lòng người già.

- Ông thích cháu rồi đấy cậu trẻ à – ông vừa nghe thấy thế thì iền tươi tỉnh ngay.

- Dạ, vậy để cháu nói y tá lấy xe tới đây để đẩy ông đi nhé – Khánh tươi cười nói rồi đi ra ngoài nói đàn em mình đưa xe đẩy tới mà đưa ông xuống công viên dưới lầu hít thở.

- Mấy ngày nay ngồi trong phòng, ông đến là móc meo hết rồi – ông vui vẻ hít thở khí trời mà nói.

- Nếu ông muốn thì mỗi ngày cháu sẽ đưa ông ra đây chơi -Khánh vui vẻ hứa với ông.

- Được đấy được đấy, càng ngày ông càng thích cháu rồi đó, cậu trai trẻ – ông cười vui vẻ.

- Vâng, chỉ là ông đừng bắt cháu là háu rể của ông, không thì cái thằng kia nó giết cháu – Khánh pha trò.

- Thôi, ta thích cháu là cháu ruột ta hơn, hay là cháu lấy con bé Pha Lê đi, ccon bé đó cũng được đấy – ông lắc đầu, ông biết chứ, mấy ngày nay quan sát, ông biết rằng người dành cho cháu ông là Long chứ không phải Khánh.

- Ông này, cháu có thể hỏi ông 1 việc được không?? – Khánh bỗng dưng đổi thái độ, cùng đỡ ông ngồi xuống 1 cái ghế đá.

- Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế cậu trẻ?? – ông vẫn tươi tỉnh mà cười hỏi.

- Ông có…ông có trách người….người cha vô tình của Đăng không ông?? – Khánh hỏi ông, cùng xem chừng biểu hiện của ông. Ông thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại trở lại bình thường.

- Làm sao cháu biết về chuyện này?? – ông hỏi.

- Lúc cháu tới tìm sách cho ông, thì nghe bác Loan hàng xóm kể thôi ạ – Khánh Trả lời ông.

- À uhm, chuyện gì qu thì cũng qua rồi, đó là lựa chọn của con ông, làm sao ông có thể trách ai được, có chăng thì trách ông trời sao lại lấy đi con bé mà thôi – ông buồn bã lắc đầu.

- Thế nếu, cháu chỉ nói là nếu, nếu mà cha ruột của Đăng tới tìm, ông sẽ cho 2 cha con gặp nhau chứ?? – Khánh lại hỏi.

- Người đàn ông đó là cha cháu có đúng không?? – ông nhẹ nhàng nhìn thẳng Khánh mà hỏi.

- Ông…..sao ông biết??? – Khánh ngạc nhiên hỏi.

- Ở cháu có cái gì đó rất giống cậu ta lúc xưa, với lại ông đã hỏi Hậu vê mấy đứa, cháu không cần phải ngạc nhiên như thế đâu – ông cười hiền mà trả lời.

- Vâng – Khánh ỉu xìu gật đầu, – Thế ông có giận cha cháu không ông?? – Khánh lại hỏi, cậu thấy mình giống 1 đứa nhóc 5 6 tuổi đang nói chuyện với ông chứ không giống 1 thằng con trai 20 tuổi.

- Giận cậu ta mà có thể đem con gái ông về thì ông ó thể sẽ giận, nhưng giận cậu ta thì chuyện cũng đã qua rồi, thôi thì chuyện gì qua rồi thi cứ qua đi, dù sao thì cũng có con bé Đăng làm bạn với ông rồi, có lẽ ông nên cám ơn cha chá đấy chứ – ông cười buồn mà nói.

- Ông quả là 1 người tốt, cháu có thể từ đây xem ông như ông của mình không?? – Khánh hỏi ông.

- Có 1 đứa cháu trai như cháu thì còn gì bằng nữa – ông vỗ nhẹ lên vai Khánh mà vui vẻ nói.

- ÔNG!! – Khánh ôm chầm lấy ông như 1 đứa trẻ, nếu có đứa đàn em nào của cậu ở đây chắc không ai nghĩ cậu chính là Frozen của họ đâu. 2 ông cháu ngồi đó nói chuyện thêm 1 lúc nữa cho tới khi thấy ông đã mệt thì Khánh mới đưa ông về phòng mình, ông đã nói Khánh muốn qua thăm Đăng một chút, và Khánh đã đưa ông sang phòng Đăng, người Đăng vẫn còn chi chít dây nhợ, ống chuyền máu và đủ thứ loại, nhìn thấy thật tội nghiệp, ông chỉ biết thương thay cho Đăng mà không biết phải nói gì, đành quay sang Khánh nói đưa ông về phòng, nhìn thấy Đăng ông đã thương, nhìn thấy Long tiều tuỵ ngồi đó ông càng thương tâm hơn. cậu trai trẻ này quả thật là yêu cháu ông quá sâu đậm.

- Thôi cháu qua thăm con bé Pha Lê đi, nghe đâu từ hôm qua tới giờ con bé đã ngóng cháu đến mòn mỏi rồi đó – ông nhẹ nhàng nói với Khánh.

- Ông đừng đùa cháu, Suhz muốn đuổi cháu đi thì có, làm gì có việc mong cháu tới – Khánh cười buồn với ông.

- Người ta nói trong cuộc thì tối, ngoài cuộc thì sáng quả không sai đâu Khánh à, chỉ có cháu là đần độn ngu ngốc quá mới không thấy được tình cảm của con bé dành cho cháu mà thôi. Ông khuyên cháu 1 câu đừng bỏ cuộc, con bé chỉ vì tự ti mà thôi, cháu hãy dùng tâm ý của mình mà làm tan chảy tảng băng trong lòng con bé đi, còn bây giờ thì đi đi, ông muốn nghỉ ngơi, hôm nay chơi mệt rồi, mai nhớ qua đây đưa ông đi chơi, nếu không ông nói Pha Lê không chấp nhận cháu đấy – ông cười cười pha trò chọc cậu.

- Bây giờ thì cháu hiểu Đăng giống ai trong việc chọc phá người khác rồi đấy ông – Khánh đỏ mặt với cách ông nói, xong để ông nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho ông xong mới đi ra ngoài.

____

*cốc cốc cốc* tiếng gõ cửa làm Suhz thêm tức tối, – Đã nó là không muốn gặp ai mà, đi hết đi!!! – Suhz hét lên rồi lại lấy gối bịch tai mình lại. Tiếng cửa mở làm Suhz thêm bực bội, quay người lại mà ném thẳng chiếc ly uống nước vào người đó, nghĩ rằng chắc sẽ tránh được cho nên không nhìn lại.

- Ouch! – *XOÃNG* tiếng của Khánh than nhẹ, rồi tiếng chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan nghe đến đinh tai, Suhz vẫn không quay người lại, nếu đã là Khánh thì sẽ không sao cho nên cô không thèm để ý.

- Anh Frozen, có chuyện gì vậy??? Uizz, làm sao lại chảy máu rồi, để em đi gọi bác sĩ – 1 tên đàn em của Khánh nghe thấy tiếng ly vỡ thì chạy vào, thấy trên trán Khánh máu đang chảy xuống thì hoảng hồn.

- Anh không sao, kêu người dọn lại phòng đi, sao lại để mọi thứ ngổn ngang như vầy chứ?! – Khánh nghiêm mặt nhìn cậu đàn em.

- Dạ vì chị Suhz không..không cho ai vào – cậu nhóc hơi cảnh giác nhìn Khánh mà trả lời, xong thấy máu càng ngày càng chảy xuống từ đầu Khánh liền hoảng hồn, – Hay là em đi gọi bác sĩ băng lại vết thương cho anh đã, máu chảy nhiều quá kìa – cậu nhóc bạo gan lên tiếng.

- Anh nói là không cần, lo đi dọn dẹp lại đi – Khánh nghiêm giọng rồi đi lại phía đầu giường của Suhz, nhân lúc cô chưa quay mặt lại mà rút vái tờ khăn giấy lau đi vết máu trên đầu, nhưng càng lau máu càng chảy nhìu đang dính đầy lên áo của cậu thì đành đi vào nhà vệ sinh mà rửa đi, – Đem vào đây cho anh cái áo mới – Suhz nghe thấy tiếng của Khánh trong wc vọng ra, lúc nãy cứ nghĩ là Khánh cùng tên kia pha trò cho nên không quan tâm tới, giờ lịa nghe tiếng Khánh cho nên nghi nghi, sau đó quay xuống thùng rác thì thấy vài mẫu khăn giấy đã thấm đầy máu thì hoảng hồn, liền tốc mền chạy vào wc thì thấy Khánh đang đứng ngay bồn rừa tay, chiếc áo trên người đã bay vào sọt rát, trên người chỉ còn mổi chiếc áo 3 lỗ ở trong (Khánh nhà mình lúc nào cũng mang áo sơ mi ở ngoài, áo 3 lỗ ở trong cho nên mọi người đừng nghĩ nhiều, đầu óc anh còn rất là chong xáng nhá kaka), tay đang dùng nước rửa đi vết máu trên mặt, Suhz như chết đứng, rồi vài giây sau chạy đi lấy bông băng, thấy biều hiện của Suhz Khánh chỉ biết cười khổ.

Chưa đầy 1′ sau Suhz đã quay lại với hộp cứu thương mini trên tay, không nói lời nào đẩy Khánh ngồi xuống cái ghế trong đấy rồi lấy băng dán lại vết thương cầm máu cho Khánh, mặt thì không biết từ khi nào đã đầy nước mắt.

- Anh Frozen, áo của anh – tiếng của cậu nhóc lúc nãy ở ngoài cửa.

- Đem vào để lên bàn rồi ra ngoài đi – Khánh trả lời cậu nhóc, sau đó nghe tiếng cửa mở, rồi nhanh chóng nghe tiếng cửa đóng lại.

- Đừng khóc như vậy chứ, chỉ là chảy có chút máu thôi mà – Khánh đưa tay lên lau nước mắt cho Suhz nhưng bị cô né tránh.

- .. – Suhz không nói gì, cứ vừa khóc vừa băng bó cho Khánh, sau đó lấy khăn sạch vò nước lau sạch máu trên mặt cậu.

- Không sao thật m…… uy em nhẹ tay chút, đau! – Khánh chưa nói hết câu thì đã nhăn mặt vì bị Suhz ấn mạnh chiếc khăn lên chỗ bị thương.

- Tại sao lại không tránh?? – Suhz mở miệng, một câu hỏi không đầu không đuôi, mặt đau đớn nhìn vết thương trên đầu Khánh

- huh?? – Khánh giả ngu.

- Rõ ràng là có thể tránh, sao lại không tránh?? – Suhz tức giận nhìn Khánh.

- Nếu như tránh thì đâu có được em chăm sóc như vầy – Khánh nhe răng cười nham nhở

- Anh….đáng ghét! – Suhz nói rồi ném thẳng cái khăn vào mặt Khánh

- Owwwww – Khánh vờ ôm lấy cái trán mà than, Suhz thấy vậy liền quay lại vẻ mặt đầy lo lắng

- Em xin lỗi, em không cố ý, có sao không?? – Suhz lo lắng hỏi, cùng kéo tay Khánh ra.

- Em rõ ràng lo lắng cho anh, tại sao cứ phải lánh mặt anh chứ – Khánh bỗng ôm chầm lấy Suhz để cô ngồi trên đùi mình mà chất vấn

- Anh….anh gạt tôi, bỏ tôi ra!!! – Suhz nói rồi thụi cho Khánh 1 cái vào bụng, nhưng với 1 người mới vừa khoẻ lại như Suhz thì nắm đấm đó chã được Khánh xem ra gì.

- Có đánh chết anh cũng không buông em ra – Khánh nói giọng nghiêm túc, sau đó lại siếc chặc vòng tay ôm lấy Suhz.

- Anh là tên khốn, tên xấu xa, bỏ tôi ra!!! – Suhz cố dãy dụa mong sẽ thoát khỏi bàn tay Khánh

- Em ngồi yên đi, không có lệnh của anh thì sẽ không ai được vào đây đâu – Khánh cười cười nói với Suhz

- Anh….. – Suhz trợn mắt nhìn Khánh, không nói nên lời.

- Cho anh được như vầy thêm chút nữa đi, 1 chút thôi – Khánh nói như van xin, rồi lại rút đầu mình vào hõm cổ của Suhz mà tham lam hít lấy vài hơi mùi hương của Suhz, tuy ở trong bệnh viện nhưng người Suhz luôn có 1 hương thơm bạc hà rất dịu, không hề có mùi nước hoa của con gái.

- Biến thái! – Suhz tuy nói vậy nhưng cũng để yên cho Khánh ôm mình, tham lam tìm chút hơi ấm từ cậu.

- Biết làm sao được, ai kêu anh yêu em làm gì – Khánh nói xong bỗng buông người Suhz ra, – Nếu em đã không thích biến thái, thì cũng đành bó tay, vì tên biến thái này quyết định sẽ bám lấy em cả đời, em có tên bạn trai nào anh sẽ giết tên đó, giết chừng nào trên thế giới này không còn đàn ông con trai, tới lúc đó em sẽ là của anh – Khánh nhìn thẳng mắt Suhz mà tuyên bố.

- Anh….cái đồ bá đạo! – Suhz nói rồi vùng ra khỏi người Khánh, nhưng chưa chạy được bước nào thì đã bị Khánh đứng dậy, 1 lần nữa ôm chặc lấy cô. Suhz không hề kháng cự, ngược lại còn ôm chầm lấy Khánh, rút mình vào ngực cậu tham lam tìm hơi ấm. Hôm qua Khánh đi rồi, bỗng dưng sự hụt hẫn bao trùm lấy cô, không thể nào lấp đầy được Gọi điện thoại cho cậu cũng không được, không ai có thể liên lạc được với cậu, Suhz đã không muốn gặp ai cả, lúc nãy vì vẫn còn giận Khánh bỏ đi hôm qua cho nên không thèm quan tâm tới, nhưng khi nhìn thấy Khánh đứng đó, cái đầu đầy máu thì bao nhiêu tức giận cũng đã tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác đau đớn từ sâu trong tim, tự trách mình đã làm Khánh ra như vậy.

- Sao anh lại ngốc như thế hả!! – Suhz đánh thùm thụp vào người Khánh mà khóc.

- Chỉ cần làm cho em chấp nhận anh, cho dù có thân bại danh liệt anh vẫn sẽ làm (nhiềm phin tàu nặng luôn rồi) – Khánh tựa cằm mình lên đầu Suhz mà nói

- Lúc đó ai thèm anh nữa chứ – Suhz nói, dấu mặt mình trong lòng Khánh.

- Em chứ ai, anh vì em mà bị như thế, không lẽ em không thấy tội lỗi hay sao??? – Khánh đẩy Suhz ra, nhìn thẳng mặt Suhz mà nói.

- Không có – Suhz tỉnh bơ

- Vô lương tấm! – Khánh cay cú, – Nhưng biết sao được, anh đã lỡ trao trái tim mình ho cô bé vô lương tâm như em rồi – Khánh làm mặt buồn mà nói.

- Ngốc! – Suhz mắn, rồi ôm chầm lấy Khánh.

- Anh yêu em – Khánh cũng vòng tay ôm lấy Suhz. Cả 2 cùng đứng như vậy, thật lâu thật lâu sau mới buông nhau ra, Suhz giúp Khánh mang áo vào và cả 2 cùng nhau đi thăm Đăng.

Thế là sau bao nhiêu ngày nỗ lực, tình yêu của Khánh cũng đã được đáp trả, thế còn Đăng và Long thì thế nào? Liệu tình cảm của Long có được Đăng đáp trả không???? (tự nhiên mình muốn kết truyện như vầy quá)

- Cái này thì…. – Suhz quay sang nhìn anh Hậu chờ đợi, tất cả mọi người cũng cùng quay lại đưa ánh mắt dò hỏi về phía anh mong chờ anh cho ý kiến.

- Tôi nghĩ hay là các người cứ nên án binh bất động 1 thời gian thì tốt hơn, chờ xem bên kia họ sẽ giở trò gì vì dù sao thì chúng ta cũng là người đứng ngoài sáng, bọn người kia đang đứng trong bóng tối, chỉ cần chúng ta có bất cứ hành động nào sơ xuất thì sẽ rất khó có thể biết chuyên gì sẽ xảy ra đấy – Minh Thanh nãy giờ ngồi yên 1 bên dọc điện thoại với Đăng bây giờ mới lên tiếng.

- Anh là ai??? – Goblin, 1 cô bé thoạt nhìn cứ như con trai nãy giờ đã rất tò mò bây giờ mới có dịp hỏi.

- À, cậu ta là bạn trai của Hell đấy – anh Hậu trả lời thay cho Minh Thanh.

- Ờ, em thấy anh ta nói có lí đấy – Demon, một chàng trai trẻ nhưng có phong cách lãng tử cũng lên tiếng, hầu như không quan tâm lắm về việc chàng trai lạ mặt kia.

- Tôi cũng thấy vậy, bây giờ chúng ta cứ phòng bị trước cho những tình trạng xấu nhất rồi cứ chờ xem sao, chứ bây giờ mà chỉ cần 1 chút sai lầm cũng có thể gây nên hoạ lớn đấy – Angle lại lên tiếng, dù sao thì anh cũng không thích đánh nhau, nhưng 1 khi đã đánh là phải đánh lớn chứ không thích cứ ta đánh mi một cái, mi lại cấu ta một cái rất ư là rách việc.

- Mọi người có ai có ý kiến gì nữa không?? – Hậu cũng thấy ý kiến này rất tốt nhưng muốn xem thử có ai còn ý kiến nào hay hơn không.

- Không ý kiến – Evil nhún vai, với cô thì sao cũng được, chỉ cần là phải nhanh gọn là được, đừng làm tốn thời gian.

- bọn em cũng vậy – Ghost, Goblin, và Death sau khi trao đổi ánh mắt với nhau cũn đồng thanh, mấy người còn lại trong Bloodthirsty cũng không có ý kiến, chỉ còn lại Suhz, Devil với Frozen là vẫn ngồi im.

- Tốt – Hậu gật đầu với mọi người rồi quay qua 3 người, – Còn 3 đứa?? – anh hỏi.

- Em không có ý kiến – Suhz hơi do dự nói.

- Em vẫn thấy nên xác nhập Bloodthirsty vào Hades thì hơn – Devil vẫn là muốn theo chủ kiến của mình.

- Em cũng thấy vậy – Frozen cũng đồng ý.

- Chúng tôi không đồng ý, dù sao thì tuy là trước giờ 2 băng nước sông không đụng nước giếng nhưng vẫn là không nên xác nhập – Demon đại diện cho Bloodthirsty lên tiếng.

- Vẫn là việc ai nấy lo thì hơn – Evil nói thêm, cô rất ghét đụng chạm, chỉ là với Hell thi ngoại lệ thôi.

- Mọi người nghe tôi nói đã, dù sao thì chuyện này đã không phải là của riêng 1 cá nhân nào nữa mà là sự sống còn của rất nhiều bang phái trong nước, có thể là bọn họ sẽ nhân việc này mà khuấy động tất cả các bang phái lớn nhỏ trong nước giải quyết nhau, và những bang con con của chúng ta tuy không phải yếu nhưng đối với Dark ngoài Hà Nội và Dragon ngoài Đà Nẵng là không thể bằng được, nếu chúng ta không đồng lòng thì Sài Gòn sẽ nhanh chóng bị cho thành bình địa, và một khi bọn họ lấn vào đây thì không những thế giới ngầm chúng ta sẽ loạn mà cả người dân cũng sẽ thấy hoan man thôi – Frozen nói ra những suy nghĩ của mình, với cậu có xác nhập hay không không quan trọng, chỉ là cậu không muốn mọi chuyện được làm lớn lên thôi.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ