Old school Easter eggs.
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Thế thân - Trang 1

Full | Tiếp trang 2

Chương 1: Cái Bóng

Bạn biết không?
Trong cuộc sống có nhiều khoảng cách.
Có khoảng cách dài, có khoảng cách ngắn, có khoảng cách giữa hai trái tim, hay khoảng cách vùng trời địa lý..
Mà bạn đã bao giờ nghe nói khoảng cách chào đời chưa? Khoảng cách này chỉ hiện hữu đối với những bào thai song sinh.
Khoảng cách ấy vô cùng ngắn ngủi tầm một đến hai phút, nhưng lại là một khoảng cách cả đời không thể vượt qua.
.
.
Tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện về hai chị em song sinh tại một thành phố nọ.
Hai chị em song sinh nhưng lại hệt như Ánh sáng và Bóng tối.
Hai chị em song sinh nhưng cô chị luôn là trung tâm của sự chú mục còn cô em lại là cái bóng lặng lẽ.
------------------và bây giờ, câu chuyện bắt đầu--------------------------------
Tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nhỏ nhỏ, trong thành phố nhỏ nhỏ ấy có ngôi nhà to to, trong ngôi nhà to to có một gia đình nhỏ nhỏ, gia đình nhỏ nhỏ ấy có hai đứa con gái.
Lấy tên là Sơ Nhi và Diệu Vy, họ Hạ.
Hạ Sơ Nhi và Hạ Diệu Vy là chị em sinh đôi.
Hạ Sơ Nhi là chị và Hạ Diệu Vy là em.
Và bởi vì là chị em song sinh, nên Hạ Diệu Vy giống chị, giống từng nét trên gương mặt.
Giống từ vóc dáng, ngoại hình cho đến giọng nói, giống đến mẫu người đàn ông lí tưởng.
Hạ Diệu Vy đã từng ngồi cả giờ đồng hồ trước gương chỉ để tìm ra nét khác biệt giữa cô và chị.
Và kết quả là.. thất bại.
Thật buồn làm sao..
Chỉ hơn kém nhau chưa đến một phút chào đời, nhưng chị có tất cả còn cô chỉ lặng lẽ mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, hễ cô có gì chị cô sẽ cướp cho bằng được, bất kể đồ chơi, vẫn là bạn bè..?!
Và hiện tại.. là người cô yêu.
Tất nhiên cô biết là chị cô cũng không yêu anh, chị cô chỉ là muốn cướp tất cả của cô.. bao gồm anh!
Cô luôn nhường chị, nhưng lần này.. cô đấu tranh được không?
-------------------phân cách tuyến-------------------------------------
Tháng mười hai rét đậm.
Cái tê buốt những ngày cuối đông thấm sâu vào da thịt,từng đợt gió mùa lạnh lẽo tràn về khiến người ta nhịn không được rùng mình run rẩy,chỉ muốn cuộn mình vào tấm chăn ấm áp
Những bông tuyết trắng tinh rơi lả tả khiến đất trời trở nên tinh khiết.
Đông sắp tàn nhưng cái lạnh hãy còn lưu luyến mảnh đất này.
Chồi non lười biếng ủ mình trong vòng tay đất mẹ,mà con người thì lười biếng lười biếng cùng gia đình quây quần bên lò sưởi đông vui.
.
.
Hạ Diệu Vy loạng choạng xoay người rời khỏi ngã tư đường, bước chân dồn dập mà nặng trĩu.
Xa xa là một đôi nam nữ đang ôm nhau. Tuyết rơi như nhảy múa tăng thêm vẻ lãng mạn cho đôi tình nhân say đắm bên nhau.
Khung cảnh vô cùng ấm áp, lại vô tình đâm trái tim Hạ Diệu Vy đau nhói.
Cô hiện tại một chút cũng không muốn nhìn thấy cảnh trước mắt thêm một phút nào nữa.
Vì vậy cô lựa chọn chạy trốn, cho dù chỉ còn vài bước chân là đến nhà.
Hạ Diệu Vy không biết khi cô xoay người đi, thì đằng xa ,cô gái đang nằm trong ôm ấp của chàng trai đưa mắt nhìn về phía vị trí cô vừa đứng.
Khoé môi cô gái đó treo lửng lơ một nụ cười đắc ý.
---------------------
Đường vắng lặng, mình cô lê bước.. hai mắt sớm đã lệ nhoà hoen mi.
.
.
Đôi tình nhân ấy một người là người cô yêu thầm năm năm, một người là chị gái song sinh của cô.
Thật châm chọc phải không? Ngay cả khi chị cô và anh quen nhau, cô vẫn không thể ngừng lại việc cô yêu anh..
Năm năm thầm yêu anh, một sớm một chiều, làm sao có thể vứt bỏ.
Hạ Diệu Vy ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay gạt đi nước mắt vương đầy trên má.
Vẫn biết bản thân mình chỉ là chiếc bóng của chị cô..
Vẫn biết là một khi để chị cô biết cô thích anh, chị cô sẽ cướp..
Và vẫn như mọi khi cô sẽ lại lùi về bóng tối gặm nhấm đau khổ..
Rõ ràng đây đâu phải lần đầu..
Vì sao tim đau như vậy a?

Chương 2 : Đó Là Ai?

Để cái tê buốt của tuyết lạnh làm vơi đi cơn đau nhói trong lòng, Hạ Diệu Vy lê bước trở về.
Cũng may Sơ Nhi cùng Dư Huy đã rời đi.
Lặng nhìn vị trí hai người đứng lúc nãy Diệu Vy cánh mũi cay xót.
Cô cúi đầu ôm trong tay giá vẽ cùng túi đựng giấy và cọ lên, đưa tay mở cổng.
Cánh cổng mở ra, Diệu Vy bước vào.
Một tiếng cười khẽ thu hút sự chú ý của cô.
Diệu Vy ngẩng đầu nhìn sang.
Vừa nhìn tình cảnh trước mắt trái tim liền đau xót.
Dưới khóm cây, Dư Huy đang cúi người hôn lên trán Sơ Nhi.
"Cạch" giá vẽ cùng túi cọ trên tay cô rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi.
Diệu Vy vội cuống quít ngồi xuống đất nhặt chúng lên.
Cô chợt nghe giọng nam truyền đến.
-"Đó là ai?" trong bóng tối Dư Huy nhìn không rõ người trước mắt liền quay sang hỏi Sơ Nhi.
-"Ai nha, đó là em gái của em nha. Tiểu Vy, đi đâu về muộn vậy?" Sơ Nhi ánh mắt loé lên ý cười nhạo, giọng nũng nịu, tựa vào lồng ngực Dư Huy lên tiếng.
Diệu Vy không trả lời, mà nhanh hơn động tác nhặt đồ rơi vãi sau đó lầm lũi đi vào nhà.
Khép chặt cánh cửa, Diệu Vy ôm chặt giá vẽ vào lòng.
Cô thật sự không muốn Dư Huy nghe được giọng nói y hệt Sơ Nhi của mình.
Ôm đồ lên phòng đóng cửa lại. Diệu Vy phảng phất như bị ai rút hết sức lực, cô trượt xuống bên cánh cửa, hai mắt vô thần.
Gục đầu lên gối Diệu Vy mệt mỏi rơi nước mắt.
Cô nên từ bỏ.. phải không?
Cùng lúc đó, dưới nhà.
-"ơ con bé này, thái độ kỳ lạ." Sơ Nhi nhìn cánh cửa đóng sập trước mắt mình vô cùng bất mãn.
-"Dư Huy, anh thông cảm, Diệu Vy là người kỳ lạ, không yêu nói chuyện." Sơ Nhi quay sang Dư Huy đang nhìn hướng cánh cửa hơi cắn môi ,cười cười nói.
-"anh chưa từng biết thì ra em còn một cô em gái" Dư Huy thu hồi tầm mắt nhìn Sơ Nhi nói.
-"à, bởi vì nó rất trầm tính, lại khó gần, hầu như không có bạn bè gì, anh không biết cũng phải thôi." Sơ Nhi bĩu môi.
Dư Huy không nói gì chỉ ôn nhu vuốt đầu Sơ Nhi.
-"Anh về đây" Dư Huy nhìn Sơ Nhi nói.
-"vâng"
Sơ Nhi đợi Dư Huy đi rồi liền nhìn lên lầu hai, căn phòng tối đen như mực.
Đó là phòng của Diệu Vy.
Nhếch môi cười châm chọc sau đó xoay người mở cửa bước vào nhà.
-------------------------------------
Ngày hôm sau.
Trường học.
Câu lạc bộ hội hoạ.
Diệu Vy ngây người nhìn giá vẽ, trong đầu trống rỗng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
-"Diệu Vy, thẫn thờ gì vậy? cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hôm nay chúng ta sẽ có cơ hội hoạ Dư Huy nha." tiểu Lam nhảy nhót kéo cánh tay của Diệu Vy một bên thở một bên nói.
-"Dư Huy?" Diệu Vy khó tin nhìn tiểu Lam lặp lại.
-"Đúng vậy, là Dư Huy. Trưởng CLB có quen với Dư Huy cho nên đã mời được anh ấy làm mẫu nam cho chúng ta."
----------------------

Chương 3: Thẻ Sinh Viên

Diệu Vy nhìn người con trai có nụ cười toả nắng đang ngồi ở phía trước có chút thất thần.
Trừ lần đầu gặp anh năm năm trước, đây là lần đầu tiên cô gần anh đến như vậy.
Anh hơn cô ba tuổi, hiện tại đã ra trường, nhưng đang giúp chị họ đứng lớp vì chị sinh con.
Lúc trước cô luôn nhìn anh từ trên thư viện tầng hai, nơi đó có thể nhìn toàn bộ sân thể thao nơi câu lạc bộ bóng rổ luyện tập.
Nơi đó... có anh..
Anh là nhân vật phong vân trong trường, lúc đó anh học năm thứ tư còn cô vừa bước chân vào trường.
Để gần anh hơn cô nỗ lực học tập, tên của cô và anh luôn kề bên nhau khi xếp hạng toàn trường.
Anh thứ nhất năm tư và cô đứng đầu năm nhất.
Chỉ đơn giản như thế nhưng cô đã vô cùng thoả mãn.
Hiện tại nhìn anh gần trong gang tấc, Diệu Vy chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá vội, cô chưa sẵn sàng.
.
.
Nắm trong tay kí hoạ của anh, cô rút ra khỏi khung vẽ, cẩn thận cho vào tập hoạ, trong lòng nhịn không được vui vẻ.
Cô không biết hành động này của mình tình cờ bị một người phát hiện.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, dụng cụ vẽ tranh vào túi chuyên dụng, Diệu Vy xoay người đi ra cửa.
Ngay khi cô rời khỏi, từ trong góc phòng đi ra một người.
Dư Huy cúi người nhặt lên tấm thẻ nằm dưới đất, có chút suy nghĩ.
.
.
Anh là bởi vì quên đồ mới quay lại, khi anh định bước ra khỏi phòng thì chợt nghe thấy giọng của Sơ Nhi, anh liền trốn vào góc định gây bất ngờ cho cô.
Chỉ là người bước vào cũng không phải là Sơ Nhi.
Đó là cô gái lúc nãy ngồi vẽ cho anh. Anh để ý cô vì lúc cô vẽ anh ánh mắt vô cùng chuyên chú, tựa như ngoài anh ra trong mắt cô ấy không còn ai vậy. Cho nên, anh cũng không tự chủ nhìn cô ấy vài lần.
Chỉ là, hình như có chút quái dị thì phải.
Chỉ thấy cô để một đầu tóc dài tết bím thả hai bên.Mái trước phủ che hết đôi mắt, có vẻ âm u.
Cặp kính to quá khổ che hết gần nửa gương mặt.
Thật sự không thể nhận dạng ra người này là ai?!!
.
.
-"tiểu Lam à, cậu có thấy thẻ sinh viên tớ ở đâu không?" Diệu Vy một bên lục lọi túi của mình, một bên hỏi tiểu Lam đang đứng bên cạnh.
-"Ah? tớ không biết đâu?! cậu xem kỹ chưa?" tiểu Lam trả lời.
-"Đã kiểm tra rất kỹ, không có a..!!" Diệu Vy giọng lo lắng.
Làm sao đây, không có thẻ đó cô sẽ không được tha gia giải hội hoạ sắp tới.

Chương 4 : Người Em Thích Trong Đội Bóng Rổ

Ngày hôm sau.
Dư Huy nắm trong tay tấm thẻ sinh viên tìm đến kí túc xá của Hạ Diệu Vy, thì được biết Hạ Diệu Vy đang ở thư viện.
Anh nhìn tấm thẻ sinh viên trên tay đang định nhờ bạn cùng phòng trao lại cho cô gái kia.
Há miệng đang định thốt lên lời nhờ vả thì không biết ma xui quỷ khiến nào làm anh xoay người hướng thư viện trường thẳng tiến.
Thôi kệ, đi lên thư viện một chuyến cũng không hề gì.
------------------------------
Thư viện.
Dư Huy bước vào cửa liền bị khung cảnh nghiêm túc của thư viện hoài niệm không thôi.
Nhớ ngày trước hắn cũng từng hàng ngày mài ghế nơi này a.
Thời gian đúng là không hề chờ ai.
Sải chân đi vào trong, Dư Huy đảo mắt tìm kiếm.
Ngay khi hắn bắt đầu có suy nghĩ phải chăng Diệu Vy đồng học không có ở nơi này, xoay người chuẩn bị trở ra thì chợt đảo mắt nhìn thấy nằm ở góc khuất bên trong cạnh cửa sổ đang ngồi một thân ảnh.
Tóc mái che đi một nửa đôi mắt, thêm cặp kính quá khổ, hoàn toàn che đi dung mạo vốn có của cô gái.
Trong khi những sinh viên khác tụm năm tụm bảy ôn tập cùng nhau thì ở chỗ cô ngồi lại trống rỗng mình cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có cái gì??
Hiếu kỳ Dư Huy nhẹ nhàng hướng cô đi đến.
.
.
.
Hạ Diệu Vy nhìn nhân đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt đầu tiên là giật mình kinh ngạc.
Sau khi ngẩng đầu nhìn lên thấy rõ là ai khi, liền sững sờ, sau đó là hoảng loạn.
Cô luống cuống cúi đầu, bàn tay dưới bàn không tự chủ xiết chặt.
Dư Huy..?!
Anh như thế nào ở nơi này a?
---------------------------
Dư Huy không nghĩ tới từ nơi này nhìn xuống lại là sân bóng rổ.
Bởi vì bên dưới liền là đội bóng rổ đang tập luyện.
Nói như vậy lúc nãy cô nhìn là nhìn đội bóng rổ?
.
.
Dư Huy lúc trước liền là đội trưởng đội bóng rổ của trường, sau khi rời trường cũng không lại chơi bóng rổ, bởi vì anh phải tiếp quản công ty của gia đình.
Mà hiện tại, anh thay chị họ anh đang sinh nở đứng lớp làm huấn luyện viên cho đội tuyển bóng rổ của trường.
------------------------------
-"Xin chào, Em là Diệu Vy em gái của Sơ Nhi?" Dư Huy thu hồi tầm mắt nhìn cô gái đang cúi gằm mặt như muốn úp lên bàn mở miệng hỏi.
-"..." im lặng~
-"vâng" ngay khi Dư Huy tưởng cô gái trước mắt sẽ không trả lời mình thì một giọng khàn khàn trầm thấp vang lên.
-"Anh là Dư Huy, bạn trai của chị em" Dư Huy vui vẻ, hắn còn tưởng cô không yêu nói chuyện?
-"Ân..." Diệu Vy đáy mắt chua xót. Cô liều mạng nén giọt nước mắt, nhẹ trả lời.
Cũng may hôm qua vì ở lại trường tìm thẻ sinh viên đến tận khuya nên bị cảm lạnh, giọng bị biến đổi.
Cô không muốn dùng giọng nói y hệt chị nói chuyện cùng anh.
-"Anh mang trả cho em cái này" Dư Huy rút trong túi ra tấm thẻ sinh viên chìa ra trước mặt cô.
-"Vừa nãy em nhìn đội bóng rổ? Em thích bóng rổ à?" Dư Huy tìm đề tài nói chuyện. Dù sao đây cũng là em vợ nha.
-"...không...người em thích ở trong đội bóng rổ.." Diêu Vy âm thanh ám ách.
-"ồ..?!" Dư Huy có chút kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy? Bất quá nghĩ lại, đám đội viên kia cũng xem như điển trai soái khí, em vợ thích cũng không vấn đề đi.
Chỉ là.. rốt cuộc là tên tiểu tử nào lọt vào mắt xanh của em vợ a? Dư Huy xoa cằm nghĩ.

Chương 5 : Vị Trí Nào Cho Cô?

Dư Huy lục tìm một lượt các gương mặt trong đội bóng rổ ý đồ đoán đoán xem rốt cuộc là tiểu tử nào.
Kết quả hắn hoàn toàn không tra ra, bởi vì nhìn như thế nào cũng không có người có khả năng khiến cho một người trầm tính như Diệu Vy thích đi.
-"cảm ơn anh, em đã tìm nó rất lâu" Diệu Vy là thật mừng rỡ, bởi vì sắp tới trường sẽ tổ chức một cuộc thi hội hoạ quan trọng để lựa chọn ứng cử viên tham gia cuộc thi quốc gia, nếu không có thẻ sinh viên cô sẽ không được tham gia.
.
.
Dư Huy nhìn nụ cười của Diệu Vy trong lòng có chút kỳ lạ. Vì sao nhìn có chút quen quen đâu.
Lại ở nơi nào gặp qua nhất thời không nhớ ra được.
-"không có gì, em còn học không?" Dư Huy lơ đễnh hỏi.
Thật ra anh cũng không biết là vì sao mình lại hỏi điều này, chỉ là hỏi xong lại có chút mất tự nhiên.
-"không ạ, bây giờ em chuẩn bị ra về" Diệu Vy trả lời, đồng thời sắp xếp đồ đạc trên tay cho vào túi.
-"anh tiễn em" Dư Huy nói.
.
.
-"..ân" Diệu Vy không từ chối. Động tác trên tay nhanh hơn.
Hai người sóng vai nhau rời khỏi thư viện.
--------------------------
Trên đường đi, không ít người nhìn về phía họ chỉ trỏ, thậm chí có người ác ý to nhỏ với người bên cạnh.
-"đó là huấn luyện viên đi? anh ấy đi đâu a? Còn có, nữ sinh quái dị đi bên cạnh anh ấy là ai a?" một nữ sinh viên nói.
-"Ah.. đó chẳng phải "cô bé quê mùa" lớp A sao?" một giọng nữ châm chọc.
-"lại đi câu dẫn nam nhân? đồ hồ ly tinh, Dư Huy tiền bối là của Sơ Nhi học tỷ" âm thanh trào phúng ẩn ẩn ghen tị của một nữ sinh khác.
-"thật không biết xấu hổ còn dám đi chung vơi nam thần, con nhỏ xấu xí" một người khác tiếp lời.
-"..."
-"...."
Diệu Vy thả chậm lại bước chân tụt lại phía sau anh. Kéo ra một khoảng cách lớn cùng Dư Huy.
Phải rồi...
Cô nên là ở vị trí này mới đúng..
Vị trí bên cạnh anh đã có nữ chủ nhân.
Cô vẫn là nên nhìn anh từ xa thì tốt hơn.
.
.
Đi bên cạnh Diệu Vy, những lời ác ý kia cô nghe, hắn làm sao có khả năng không nghe được.
Dư Huy có chút lo lắng Diệu Vy sẽ bị tổn thương, xoay người định mở miệng nói gì đó liền nhìn thấy cô không nhanh không chậm đi cách anh một đoạn khá xa.
Trong lòng nổi lên một cơn hoả vô danh.
Lại nghĩ đến những câu châm chọc của mọi người xung quanh, trong lòng càng thêm không dễ chịu.
Anh không muốn cô gái nhỏ kia đau lòng, anh là anh rể tương lai, bảo vệ em vợ cũng là nên đi.
Dư Huy tự động xem nhẹ biến hoá trong lòng, tự tìm một cái lý do đúng lý hợp tình cho mình.
Không kịp suy nghĩ, Dư Huy hai bước tiến về phía sau, nắm lấy tay cô kéo đi nhanh hơn.
Hành động này của anh làm Diêu Vy sửng sốt, mọi người không kịp phản ứng, mà từ đằng xa chạy tới Sơ Nhi ánh mắt phẫn hận cắn răng nhìn theo bóng lưng hai người.

Chương 6 : Màu Đôi Mắt Em

Một đường đi thẳng ra sân trường, mãi đến khi đi ra ngoài phố, Dư Huy mới giật mình hơi xấu hổ buông ra tay của Diệu Vy.
-"em không sao chứ? Xin lỗi, là do anh khiến em liên luỵ" Dư Huy ảo não.
-"Anh à, em..." Diệu Vy mở miệng, cô không nuốn anh tự trách mình, dù sao thì những lời ác ý như vậy cô đã quen a.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, một cơn gió đảo qua, kéo theo một làn tóc, lộ ra một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Dư Huy sửng sốt nhìn cô.
Đúng vào lúc này,
-"Dư Huy" một giọng nữ thanh thuý trong mát mang lên cắt đứt những lời Diệu Vy sắp nói.
Diệu Vy thân người cứng đờ, đầu cúi thấp xuống. Khôi phục lại bộ dạng lúc đầu.
Người đến là Sơ Nhi.
.
.
Tại sân trường nhìn thấy hai người rời khỏi, Sơ Nhi lập tức chạy theo.
Không thể để hai người ở chung, nếu Diệu Vy nói cho Dư Huy biết chuyện kia...
Tuyệt đối không được!!
.
.
Cũng may là đuổi theo kịp a. Sơ Nhi trong lòng âm thầm may mắn.
Sơ Nhi bình ổn hơi thở có chút gấp gáp do chạy, vuốt mái tóc vì gió mà tán loạn, đạp bước đi đến trước mặt hai người.
-"Anh ở đây a, làm em đuổi theo mệt muốn chết, di..đây không phải tiểu Vy sao?" Sơ Nhi lơ đãng như vừa phát hiện ra Diệu Vy đứng cạnh anh hỏi.
-"anh.." Dư Huy mở miệng định nói gì thì Sơ Nhi lại nói tiếp.
-"Em đến sân tập bóng rổ tìm anh, lại không có anh ở đó, nghe mọi người nói có đồng học bị bắt nạt, được anh giải vây kéo đi về phía này nên đuổi theo"
-"..." Dư Huy im lặng.
-"chị à, em hơi mệt, em về trước đây, tiền bối, hẹn gặp lại" Diệu Vy cúi người, khàn khàn âm thanh vang lên.
Dư Huy theo bản năng muốn mở miệng, lại nghe Sơ Nhi nói một câu im lặng.
-"Hôm nay em không đi nhìn người em thầm thương trong đội bóng rổ nữa à?"
-"không" Diệu Vy cười yếu ớt, cúi đầu chào hai người sau đó lẳng lặng bước đi.
Cô tất nhiên hiểu ý đồ của Sơ Nhi khi nói câu đó, chẳng qua là ngầm nói cho Dư Huy mà thôi..
Nhưng có cần thiết sao? Dư Huy yêu chị cơ mà. Cô cũng không có ý định tranh giành cùng chị, cho nên Sơ Nhi làm điều thừa rồi. Diệu Vy mỉm cười thật nhẹ, bước đi.
Hôm nay không có tuyết.
Dù vậy, vẫn là hảo lãnh.
---------------------------
Dư Huy nhìn bóng lưng đơn bạc đang càng ngày càng xa dần trong lòng không hiểu có chút đau lòng.
Anh chợt nhớ đến lúc nãy, gió nhẹ thổi qua, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Đúng lúc này, Sơ Nhi luồn tay vào tay anh, ôm lấy, ngẩng đầu nhìn anh sau đó cười khẽ.
-"Mình đi ăn đi anh?" Sơ Nhi chờ mong ánh mắt nhìn Dư Huy.
-"Ân" Dư Huy xoay người đi trước, che giấu đi khuôn mặt vì kinh ngạc mà có chút khác thường.
Khi nhìn vào mắt Sơ Nhi, anh chợt nghĩ, hình như mắt của Diệu Vy màu nâu sâu hơn một chút.

Chương 7 : Quyết Định

Lotteria.
Dư Huy ngồi trong quán Fast Food nhìn dòng người qua lại bên ngoài có chút thẫn thờ.
Sơ Nhi mím môi, trong mắt loé lên tia căm hận.
Thu liễm tốt tâm trạng Sơ Nhi mỉm cười dịu dàng.
-"A Huy, anh không đói sao? Chúng ta đi xem phim đi"
Dư Huy dời tầm mắt đặt lên Sơ Nhi, sau đó nhanh chóng dời đi. Dư quang đảo qua sợi dây chuyền trên cổ cô chợt dừng lại.
Anh đang nghĩ gì thế này.
-"Sơ Nhi à, anh xin lỗi, em muốn xem phim gì?" anh nhìn cô, gạt đi khỏi những suy nghĩ linh tinh.
Diệu Vy cùng anh gặp mặt chỉ có vài lần, cảm giác thân thiết như đã từng gặp kia thật vô lý.
Có lẽ anh nghĩ nhiều.
Đó là em gái của Sơ Nhi, có lẽ vì vậy nên phá lệ cảm thấy thân thiết chăng?
---------------------------
Mà bên này, Diệu Vy ngồi lặng im bên bờ hồ nhân tạo gần trường.
Đây là nơi lần đầu tiên cô gặp anh năm năm trước.
Lúc chiều ánh mắt anh nhìn chị biết bao nhiêu ôn nhu.
Cô biết người anh yêu là chị.
Chị là một cô gái xinh đẹp, láu lỉnh và vui tươi, xung quanh chị rất nhiều cái đuôi mê đắm.
Còn cô...
Diệu Vy ngẩng đầu, lần đầu tiên cô cảm thấy ghét tính cách trầm tĩnh khó gần của mình.
Cô đứng dậy, phủi chút bụi từ trên người sau đó bình thản nhìn mặt hồ.
Cô đã quyết định, nếu trong kỳ thi hai ngày sắp tới cô đạt tiêu chuẩn, cô sẽ chấp nhận sang Pháp du học.
Cô gần không gian đủ xa anh để thôi nhung nhớ, cần thời gian đủ dài để xoá bỏ tình cảm dành cho anh.
Ba năm du học tại Pháp vừa vặn thoả mãn cả hai điều kiện.
Diêu Vy mỉm cười nhìn mặt hồ vắng lặng, nhẹ mỉm cười.
Năm năm trước từ nơi này, tình yêu cô dành cho anh bắt đầu.
Như vậy, năm năm sau, tại nơi này cô sẽ kết thúc nó.
Diệu Vy xoay người rời đi.
.
.
Cô không biết mình rời đi hai giờ sau, có hai người đồng dạng đi đến nơi này.
Dư Huy nắm tay Sơ Nhi đi dọc bờ hồ, trong mắt vô cùng dịu dàng.
-"nơi này năm năm trước đã se duyên em cho anh" Dư Huy dừng chân xoay người nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Sơ Nhi thâm tình nói.
Đúng vậy, nơi bờ hồ này năm năm trước không hề là bộ dáng như bây giờ.
Không lát gạch, không có đài phun nước, càng không có trục đường chính xuyên qua.
Mà nó là một cái đầm lầy lớn. Bên trong toàn bộ là sen , vô cùng đẹp.
Anh khi đó vừa thi xong đại học, lũ bạn kéo anh đi cắm trại đốt lửa dã ngoại tại nơi này.
Lúc đó cũng đồng dạng có một nhóm học sinh cấp ba cũng vừa thi chuyển cấp xong tụ tập đi picnic đến nơi này.
Hai nhóm vì vậy lân la nhập một vui đùa cùng nhau.
Anh lúc đó trong người đã có chút men say, liền một mình tách ra mọi người đi đến bên bờ hồ.
Sau đó, trong mơ màng anh rơi xuống nước.
Cuộc đời anh sợ nhất là nước, bởi vì lúc nhỏ anh từng bị bọn bắt cóc dìm xuống nước.
Khi đó anh thậm chí vì quá sợ hãi mà quên cả kêu cứu, chỉ có thể bất lực dần chìm vào đầm lầy.
Là cô đã cứu anh.
Dư Huy chìm trong hoài niệm không thấy được Sơ Nhi khuôn mặt thoáng chốc biến đổi, nụ cười trên môi cứng đờ, hai tay nắm chặt gấu váy.

Full | Tiếp trang 2

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ