Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Teen - Thiên thần đeo mặt nạ trang 4

Hình xăm

Tỏ tình chẳng phải việc dễ dàng gì, ngay cả là với một chàng trai hoàn hảo như Nguyên. Chẳng ai thích cảm giác đợi chờ, Nguyên cũng vậy. Việc chờ đợi câu trả lời của Minh khiến cậu không tài nào chợp mắt nổi.
Ngày hôm sau Nguyên không gặp được Minh, chẳng biết cô nàng trốn ở cái nơi quái quỷ nào mà Nguyên kiếm mãi không ra.

Buổi sáng, chẳng thấy đâu

Ra chơi, vẫn chẳng thấy dù Nguyên gần như đã lục tung cả cái trường

Tan học, Nguyên thất thểu ra về, lòng nặng trĩu. Một hotboy hoàn hảo bị “từ chối”, điều đó chẳng dễ chịu gì. Nhưng với Nguyên mọi chuyện không đơn giản chỉ là bị từ chối, mà cậu có cảm giác như mình đang đánh mất cái gì đó, cảm thấy thật trống rỗng. Bỗng, có một cậu nhóc cầm quả bong bóng màu đỏ chạy lại đưa cho Nguyên, cười tươi rói:

- Anh ơi! Có chị xinh đẹp gửi cho anh cái này!

Cậu nhóc nói xong rồi chạy biến, để Nguyên đứng đơ ra cỡ 3 giây. Cậu căng mắt nhìn quả bong bóng, thấy một dòng chữ nhỏ được ghi nắn nón:“Thứ bạn cần bên trong bong bóng đỏ”.

Nguyên lập tức đập vỡ nó, một tờ giấy gấp làm bốn trong khá quen rơi ra…

HỌP ĐỒNG HẸN HÒ

Bên A: Hoàng Nhật Nguyên

Bên B: Trịnh Tú Minh

Lý do làm đơn: Bên A muốn được hẹn hò với bên B

Thời gian: tính từ giây phút bên B mở họp đồng ra đọc cho đến…suốt quãng đời còn lại

Tái bút: Xin hỏi bên B có đồng ý nắm tay bên A đi hết con đường chông gai phía trước không? Nếu có xin hãy ký tên vào đây nhé!

Bên A ký tên:

Nguyên.

Bên B ký tên:

Minh.

Note: Bên B có điều kiện đấy nhé! Bên A phải luôn bảo vệ bên B đấy biết chưa?!



Nguyên suýt tý nữa thì nhảy cẫng lên. Nhưng cậu kịp trấn tĩnh lại, Nguyên nhìn tờ giấy rất lâu, có cảm giác như mình đang ở trên đỉnh Himalaya vậy!

- Cậu làm gì mà như người trên trời mới rơi xuống vậy? – Tiếng ai đó làm Nguyên giật mình

Cậu quay lại, thấy Minh đang cười tít mắt.

- Bên A hứa là sẽ luôn bảo vệ bên B! – Nguyên nháy mắt

- Hứa là phải làm đấy nhé!

Cả hai cùng cười. Nhưng hình như, mọi thứ đến quá nhanh thì phải…

“Họp đồng hẹn hò” lại tiếp tục, chỉ khác là nó kéo dài hơn mà thôi. Nếu nói yêu Nguyên, có lẽ Minh chưa yêu, nhưng cô muốn cho bản thân một cơ hội, sống trong băng giá cũng đã quá lâu rồi.

Dạo này Minh thường hay nằm mơ. Những giấc mơ của cô đa phần giống nhau, đều mơ thấy thiên thần đeo nạ…

Đôi lúc, những giấc mơ ấy khiến cô nghĩ đến Shin, một con người bí ẩn. Vài lần lúc bên cạnh Nguyên, nghe thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng và nhìn nụ cười toả sáng của cậu, Minh chợt nghĩ rằng Shin với Nguyên…có khi nào là một? Nhưng rồi cô vội xua đi ý nghĩ có vẻ điên rồ đó. Vì, Nguyên và Shin quá khác nhau…Nguyên sôi nổi và hữu hình, rõ ràng cậu ấy tồn tại, còn Shin thì lại như một câu hỏi mãi không có lời giải đáp, cậu ấy tồn tại…nhưng khiến người khác tưởng như vô hình…

Và…thế giới của Nguyên luôn muôn màu!

Còn Shin…thuộc về một thế giới khác – thế giới chỉ có màu đen cô độc, màu đỏ của máu và sự lạnh giá chết chóc.

Những giấc mơ về thiên thần đeo mặt nạ vẫn luôn ám ảnh Minh trong mỗi giấc ngủ, hôm nay cũng vậy…nhưng lần này là một giấc mơ khác thường…

Vẫn cái nơi âm u lạnh lẽo ấy, vẫn là thiên thần với đôi cánh đen cô độc luôn nhìn Minh bằng đôi mắt u buồn, sâu thẳm như đại dương. Nhưng có cái gì đó không ổn, thiên thần dường như đang khóc, vẻ đau đớn hiện rõ ra ngoài lớp mặt nạ khiến tim Minh đau thắt lại. Rồi nhanh như chớp, thiên thần tan biến…Minh hét lên, nhưng giờ đây giữa không gian mênh mông này chỉ còn mỗi mình cô. Minh nặng nhọc bước đến chỗ thiên thần vừa đứng, và trên mặt đất trắng xoá tuyết in hằn lên một thứ…Một chữ cái la mã cổ xưa mà Minh không thể hiểu, giữa chữ cái là hình con dao đâm xuyên qua, chuôi dao có hai đôi cánh nhỏ. Minh nghĩ nó là một ký hiệu gì đó, có vẻ giống hình xăm. Đột nhiên, ký hiệu ấy sáng loé lên rồi biến mất. Minh bất giác rùng mình.

Minh giật mình tỉnh giấc. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà thật buồn tẻ. Chợt Minh nghe có ai đó đang gõ cửa, tiếng gõ dồn dập, rất vội vã. Minh nhanh chóng ra mở cửa, là Jay, nhưng điều khiến cô sửng sốt tột độ chính là Shin, người đang dựa vào Jay, vai phải cậu ướt đẫm máu
Minh vội giúp Jay dìu Shin vào, cô đóng cửa, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Anh hai bị tụi Tử thần đánh lén! – Jay giận dữ

- Tụi Tử thần?

- Kẻ thù của Phong Thần Bang!

Minh “à” lên một tiếng rồi vội đỡ Shin xuống ghế sô pha.

- Nên đưa anh ta đi bệnh viện

- Không được! – Jay vội cản

- Tại sao? – Minh ngạc nhiên

- Anh hai không bao giờ đến bệnh viện, nếu có bị thương cũng có một bác sĩ riêng chăm sóc, nhưng bây giờ không có ông ta ở đây, về bang thì sợ không kịp!

- Anh hai em bị đánh như thế nào?

- Bị thằng nào đó dùng dao đâm! Lúc em đến thì không kịp!

- Sao không đi với bang?

- Anh hai bảo đi một mình, anh em trong bang không an tâm nhưng không ai dám cãi, đành âm thầm cử em theo!

Minh im lặng một chút rồi chăm chú nhìn vết thương trên vai phải Shin, vết thương ở phần mềm nên có vẻ không nặng, có lẽ do kiệt sức nên ngất xỉu. Cô đi lấy dụng cụ y tế rồi quay sang nói với Jay:

- Trước đây mẹ nuôi chị là y tá có chỉ chị cách chăm sóc vết thương, anh em bị không nặng đâu, em cũng bị thương kìa, để chị xem!

- Không cần đâu chị! Em bị hoài à, nếu anh hai không sao thì em yên tâm rồi, em phải về báo với bang nữa! Em có thể để anh hai lại đây không?

- Tất nhiên! Mà em đi một mình ổn chứ? Trời đang mưa mà!

- Chị yên tâm, em sẽ không sao đâu, sáng mai bang sẽ đến đón anh hai, em đi đây!

Nói rồi Jay nhanh chóng đứng dậy ra về, trước khi đi còn quay lại nhìn Shin lo lắng, Minh phải mỉm cười trấn an cậu nhóc mới chịu đi.

Minh cởi chiếc áo mà Shin đang mặc để băng bó vết thương. Và ngay lập tức, chai thuốc sát trùng cô đang cầm rơi xuống đất khi Minh nhìn thấy hình xăm trên vai trái của Shin…

Chữ cái la mã cổ xưa và con dao găm có đôi cánh nhỏ. Ký hiệu trong giấc mơ.
Biến mất

Shin khẽ cựa quậy khiến Minh giật mình. Cô lắc đầu cố không nhìn vào hình xăm rồi bắt đầu băng bó vết thương cho Shin. Đôi mắt cậu nhắm hờ, cơ thể khẽ run lên khi Minh chạm vào vết thương. Mưa vẫn rơi không ngớt.

Minh dọn dẹp mọi thứ rồi đi lấy nước cho Shin, cậu đang dần khoẻ lại.

- Hãy cẩn thận hơn! Tôi không muốn nhìn thấy anh như thế này lần thứ hai đâu! – Minh khẽ nói khi thấy Shin đã tỉnh

- Ừm! Cảm ơn cô! – Giọng Shin đầy vẻ mệt mỏi

Minh không nói gì, lẳng lặng ném cho Shin cái mền rồi nói:

- Anh nằm trên ghế đi! Tôi nằm dưới đất cho. Nhà tôi không có phòng ngủ, tôi ở một mình nên cũng chẳng tiện nghi gì đâu, có lạnh anh cũng cố nhé!

- Tôi biết cô ở một mình và nhà cô không có phòng ngủ rồi!

- Sao anh biết? – Minh ngạc nhiên

Mặt Shin đột ngột biến sắc, nhưng cậu nhanh chóng mỉm cười:

- Thì nhìn là biết! Nhỏ cô nhỏ xíu, đồ dùng hạn chế hết mức có thể, nhìn xung quanh ngoài bếp, phòng khách, nhà vệ sinh ra chẳng thấy cái phòng nào khác cả. Bộ tối nào cô cũng ngủ trên ghế sao?

- Ừ! Quen rồi! Thôi ngủ đi! – Cô gật gù

Minh nói rồi vội kéo mền nằm xuống đất, Shin chợt gọi cô dậy.

- Gì đấy? Anh đau chỗ nào à? – Minh dụi mắt

- Không! Tôi…đói! Nhà cô…có gì ăn được không? – Shin ấp úng

- Nhà tôi có mì gói thôi, anh ăn được không?

- Gì cũng được!

Thế là đêm hôm đó, giữa cái lạnh của cơn mưa khuyu, có hai kẻ đang xì xụp húp mì. Bên ngoài căn nhà nhỏ, mưa vẫn rả rích rơi.

Sáng sớm hôm sau, Jay và vài người nữa đến đưa Shin về. Jay cảm ơn Minh rối rít, còn Shin chỉ im lặng nhìn cô rồi ngoảnh mặt đi thẳng, không quay đầu lại. Minh bất giác thấy chạnh lòng.

Hôm nay Nguyên không đi học, chắc bệnh. Giờ ra chơi, điện thoại Minh nhận được tin nhắn:

“Tớ bệnh, hôm nay phải nghỉ, nhớ cậu nhiều!”
From: Nguyên.

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé! Tớ cũng nhớ cậu ^^!”

Minh nhắn lại, cô chẳng thích nghe Nguyên bệnh chút nào, dù có thể tình cảm Minh dành cho Nguyên chưa nhiều nhưng không gặp cậu, cô cũng thấy nhớ…

Dạo này Minh không được may mắn cho lắm, cửa hàng Sweet Rain cô làm đóng cửa, Minh phải chật vật đi xin việc, thật chẳng dễ dàng gì.

Minh đi khắp nơi, kết quả không khả quan cho lắm. Cô thở dài chán nản, tính bỏ về nhà thì vô tình nhìn thấy bảng tuyển nhân viên nữ phục vụ trước một quán bar lớn. Minh mừng như bắt được vàng, vội chạy lại, nhưng cô chợt khựng lại khi nhìn thấy tên quán bar…“Mirotic”. Đây là bar mà Nguyên từng tổ chức sinh nhật, đêm hôm đó là một đêm kinh hoàng, nhưng nhờ đó mà Minh tình cờ gặp lại Shin – một con người bí ẩn. Cô lắc đầu cố không nghĩ về ngày hôm ấy rồi nhanh chân bước vào trong. Không quá khó để Minh được nhận, cô từng bưng bê tại một quán bar khá lớn, ngoại hình xinh xắn khiến Minh nhanh chóng có được công việc với mức lương khá cao.

Trong tâm trạng phấn khởi, Minh rảo bước về nhà. Nhưng không phải lúc nào may mắn cũng trọn vẹn.

Vừa đến đầu ngõ, những bóng áo đen xuất hiện, chúng tiến về phía Minh. Khi chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã bị đánh một phát vào đầu bất tỉnh.

Minh tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp ẩm thấp và tràn ngập bóng tối. Màn đêm phần nào trấn áp tinh thần Minh, nó khiến cô nhớ lại ký ức kinh hoàng mà cô luôn cố chôn vùi…

Cánh cửa bật mở, hai người thanh niên cao to bước vào, lẳng lặng chẳng nói một lời, mạnh bạo lôi Minh ra ngoài. Cô không vùng vẫy, vì trong trường hợp này sự kháng cự chỉ khiến cô mất sức.

- Tỉnh rồi à?!

Giọng nói trầm đục như vang lên từ nơi sâu thẳm nhất lòng đất, giọng nói ấy làm Minh mơ hồ nhớ rằng hình như mình đã nghe ở đâu đó. Người đàn ông vừa lên tiếng quay người lại đối diện với Minh. Trong một khoảnh khắc, cô tưởng như đất trời sụp đổ dưới chân…

Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt tàn bạo hiện lên trên bóng đêm quái dị. Con người này, có hoá thành tro Minh cũng không quên…kẻ đã giết cha mẹ cô.

- Có biết tại sao mày lại ở đây không? – Người đàn ông áo đen hỏi

Minh không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, ánh mắt cháy lên ngọn lửa hận thù.

- Không biết à? Vậy để tao nói cho mày biết, Black King đáng yêu của mày đã đụng tới Bang Tử Thần này, danh tiếng của Black King cũng lớn thật, nên…tao rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô gái mà Black King luôn âm thầm bảo vệ

Minh giật mình. Black King…Shin! Cô nhớ đã từng nghe Jay nói đến bọn Tử Thần – kẻ thù không đội trời chung của Phong Thần Bang

- Tôi không biết Black King là ai! – Minh bình tĩnh nói

Người đàn ông khẽ nheo mắt, ông ta toả ra luồng khí lạnh khiến Minh rùng mình. Lạnh đến nỗi tưởng như có thể đóng băng cả thế giới.

- Còn giả ngơ nữa à?!

Bên ngoài có tiếng ồn ào, một giọng nói thân quen đến bất ngờ vang lên:

- Thả cô ấy ra!

- Đến rồi! Khoan đã, sao lại là thằng oắt con này, Black King đâu?

Người đàn ông cười đắc ý, nhưng vẻ mặt ông ta đột ngột đanh lại. Minh vội quay lại nhìn, cô bất ngờ hét lên:
- Nguyên! Sao cậu lại ở đây?

Nguyên không trả lời Minh, vì cậu đang bận giải quyết những bóng áo đen đang lao tới với tốc độ hoả tiễn.

- Thú vị thật! – Người đàn ông lại cười, một nụ cười bí hiểm

Trước giờ Minh không biết là Nguyên giỏi võ như vậy, cậu đánh nhau không thua phim hành động. Nhưng Nguyên chỉ có một mình, chọi với cả tá tên không phải là chuyện nhỏ, cậu bắt đầu đuối sức.

- Rất thú vị đấy nhóc! Nhưng mày làm mất thời gian của bọn tao quá!

Vừa dứt lời, người đàn ông giơ khẩu súng về phía Nguyên…

Đoàng!

Một tiếng động kinh hoàng vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.



Một mảnh ký ức chợt hiện ra, Minh giật mình, hét lên:

- KHÔNG!

Cô lao đến đẩy Nguyên ra với tốc độ kinh hoàng khiến tất cả những người ở đó phải ngỡ ngàng.

- Không! Đừng! Làm ơn! – Minh gào lên

- Minh! Bình tĩnh, tớ không sao! – Nguyên cố gỡ tay Minh ra

Người đàn ông tức giận la lớn:

- Kéo con nhỏ đó ra!

Nhưng không ai kéo được cô ra, Minh gào khóc thảm thiết, ôm Nguyên chặt cứng, sự sợ hãi khiến cô mạnh đến không ngờ.

Cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác như mình đang rơi dần, rơi dần, trôi tuột vào hố đen quá khứ…

Rồi máu khô đi, để lại trên đất một màu đỏ sẫm.

Không gian chỉ còn là bóng tối bao trùm.

Tàn khốc.

Những mảnh ký ức thoáng ẩn hiện khiến tim Minh đau thắt lại, đau đến nỗi tưởng như có thể chết đi.

- Minh! Cậu tỉnh lại đi!

- Chị hai!

Rồi cô nghe loáng thoáng tiếng Nguyên, có cả tiếng Jay nữa, cậu nhóc làm gì ở đây nhỉ? Âm thanh ngày càng hỗn tạp. Minh đang đứng ở ranh giới giữa quá khứ và hiện tại. Ở đâu cũng đáng sợ như nhau. Tất cả vây lấy cô như những bóng ma từ địa ngục.

Trong một giây tỉnh táo, Minh nghe tiếng mưa, rất lớn…cô chợt ước, giá mà mình được như những giọt mưa kia…rơi xuống đất và…vỡ tan…

Tất cả biến mất.
Bạn mới

Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi kiến Minh bừng tỉnh. Cô đang nằm trong bệnh viện. Cũng đã hơn mười năm rồi, kể từ ngày ba mẹ cô mất, Minh không còn đặt chân đến bệnh nữa, trừ lần mẹ nuôi cô bị tai nạn. Ám ảnh quá khứ khiến cô rất sợ bệnh viện, hình ảnh ba mẹ nằm im lìm trên băng ca trắng, máu loang đỏ khắp nơi đã in đậm trong tâm trí của đứa bé năm ấy, và cho đến tận bây giờ, nó đã là một vết thương chưa bao giờ lành khắc sâu vào trái tim cô gái mười tám tuổi.

- Cô tỉnh rồi à?

Một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến Minh giật mình. Cô quay lại, thấy một chàng trai lạ mặt đang ngồi bên giường bệnh, chàng trai ấy rất đẹp, một vẻ đẹp bí ẩn. Mái tóc đen dài chấm ngang cổ được ép thẳng, mái dài che một bên mắt, đôi mắt sâu, lạnh lẽo ẩn sau mái tóc được cắt cầu kỳ. Chàng trai khá cao và gầy, Minh cố nhớ xem anh ta là ai nhưng cô chẳng có ấn tượng gì đặc biệt. Và thay vì hỏi tên chàng trai, cô lại nhớ đến Nguyên:

- Nguyên, anh ấy đâu rồi?

- Cậu tỉnh rồi à? Tớ mua cháo này, mau ăn đi! – Chàng trai lạ mặt chưa kịp trả lời thì Nguyên đã vào

Người thanh niên không nói gì, lẳng lặng cúi chào Nguyên rồi đi ra ngoài.

- Sao cậu biết tớ bị bắt cóc mà cứu? – Minh vừa ăn cháo vừa hỏi

- À, bọn chúng lấy điện thoại cậu gọi cho tớ mà! – Nguyên bình tĩnh trả lời, như đã có chuẩn bị trước

- Chứ không phải gọi cho Black King sao? – Minh ngạc nhiên

- Black King gì? Cậu lưu tên tớ là My love mà! – Nguyên cười phì

- À…ừm…!

Cô đỏ mặt, cắm cúi ăn tiếp chén cháo.

- À! Chàng trai lúc nãy…? – Chợt nhớ ra người thanh niên kia, cô vội hỏi

- Cậu ta là người đã đến cứu chúng ta đấy! Gì mà người của Phong Thần Bang, còn cả cậu Jay gì nữa, mà cậu Jay ấy về rồi!

Phong Thần Bang, chắc là Shin bảo đến.

- Cậu ta có vẻ rất coi trọng cậu, hai người quen nhau à? – Minh chợt để ý lúc nãy chàng trai đã cúi chào Nguyên

- Chắc lịch sự thôi! – Nguyên nhún vai

Minh gật gù, không hỏi gì nữa, cô muốn nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Minh xuất viện. Khi vừa ra khỏi cổng, cô tình cờ gặp lại chàng trai kia.

- Chào cô! Khoẻ rồi à? – Người thanh niên thấy Minh trước

- À, vâng! Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tôi là Tú Minh! – Minh lịch sự chào lại

- Không có gì! Là cậu chủ bảo tôi cứu cô, cậu Shin ấy! Tên tôi là Kay. Bây giờ tôi phải đi trước, hẹn ngày gặp lại!

Nói rồi Kay mỉm cười bỏ đi. Minh hơi sững, Kay dám gọi thẳng tên Shin, dù anh ta nói với vẻ cung kính nhưng điều đó vẫn không khỏi làm Minh tò mò, cô có cảm giác rằng, Kay không hề đơn giản.

______________________________________

Vừa vào trường là Ngọc đã lao tới hỏi tới tấp, Minh thấy hạnh phúc vì bên cạnh cô ngoài Nguyên ra vẫn còn cô bạn thân tốt bụng này.

Hôm nay lớp Minh có bạn mới đến, nghe đâu là một bạn nữ từ nước ngoài về. Đám con trai trong lớp bàn tàn xôn xao, lên kế hoạch đón “mỹ nhân” về lớp (Yoo: thật là, có biết con người ta mập ốm cao lùn già trẻ lớn bé giàu nghèo đau ốm khoẻ mạnh thế quái nào đâu mà cứ làm quá lên!).

- Hôm nay cô giới thiệu cho các em một bạn mới!

Cô giáo vừa cười vừa ra hiệu cho ai đó từ ngoài cửa. Một bạn nữ cao ráo bước vào, đám con trai nhốn nháo cả lên, cô bạn quả thật rất xinh. Làn da trắng như sứ, mái tóc đen tuyền thẳng mượt và đôi mắt to tròn như búp bê làm cô gái trông thật thánh thiện. Cô bạn cất giọng ngọt ngào khiến đám con trai ngất lên ngất xuống:

- Xin chào! Tên mình là Lệ Băng!

Cái tên vừa nghe qua đã thấy khó gần, nó toát lên hàn khí đáng sợ, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp thiên thần của cô gái. Cả lớp im lặng cỡ ba giây rồi lại tiếp tục lộn xộn cả lên. Cô giáo cho Băng tự chọn chỗ, cô bạn mỉm cười, bỏ ngoài tai những lời mời mọc của đám con trai, đi thẳng xuống chỗ Minh, dịu dàng nói:

- Mình có thể ngồi chỗ trống này không?

Minh vốn không thích ngồi chung với ai, điều đó khiến cô cảm thấy thế giới của mình bị xáo trộn đôi chút, ngay cả Ngọc là bạn thân cũng chỉ ngồi bàn trên Minh. Minh khẽ chau mày nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu, dù sao trong lớp cũng chẳng còn chỗ trống.

Ra chơi, Nguyên đã đứng trước cửa lớp đợi Minh. Từ khi cả hai chính thức là một cặp thì đi đâu cũng có nhau. Nếu là lúc trước thì có lẽ là Minh đã thấy phiền chết đi được, nhưng không hiểu sao có Nguyên bên cạnh cô lại cảm thấy ấm ấp và rất bình yên…cảm giác này cũng giống như khi cô ở bên cạnh Shin…

- Bạn trai cậu à? – Băng hỏi

- Ừ! Hotboy khối 12 đấy!

Minh chưa kịp trả lời thì Ngọc đã nhanh nhảu, cô bạn có vẻ không ưa Băng cho lắm.

- Woa! Bạn may mắn thật!

- Phải nói là Nguyên may mắn mới đúng ấy! – Ngọc vênh mặt

Minh không nói gì, chỉ mỉm cười chào Băng rồi cốc nhẹ lên trán Ngọc. Cô bạn xoa xoa chỗ trán đau rồi buông vài câu trêu Minh. Lệ Băng im lặng đứng nhìn, hình như đang suy nghĩ gì đó.

- Bạn mới lớp cậu à? – Nguyên đưa Minh cốc nước

- Ừ! Mới chuyển đến, xinh nhỉ? – Minh nhướn mày hỏi Nguyên

- Thường thôi! Cậu xinh nhất! – Nguyên mỉm cười béo má Minh

- Khéo nịnh!

- Thật mà! – Nguyên “ngây thơ” trả lời

Cả hai cùng cười. Hãy cứ cười, khi hạnh phúc vẫn đang kề bên.

______________________________________

- Bàn số 6 Minh nhé! – Anh quản lý nói nhỏ khi Minh vừa vào

- Vâng!

Minh mỉm cười nói rồi bước ra bàn số 6, ở đó có một chàng trai có vẻ chăm chú nhìn dòng người đang hoà mình vào điệu nhạc điên cuồng.

- Xin hỏi anh dùng gì?

- Cô làm ở đây à?

Chàng trai hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ, Minh cũng bất ngờ không kém, là Kay.

- À vâng! – Minh mỉm cười trả lời

- Cô không hợp với nơi này lắm, dù gì cô cũng còn học cấp 3! – Kay nhướn mày

- Vì cuộc sống cả thôi! – Minh nhún vai

- Tôi nghĩ là Shin sẽ có công việc khác cho cô đấy! Hệ thống bar Mirotic là của Phong Thần Bang mà!

Minh mở to mắt hết mức có thể, Shin giàu đến thế sao?

- Hôm nay đến đây thôi, tôi đi đây! – Kay đứng dậy

- Anh không dùng gì sao? – Minh vội hỏi

- Không!

Vẻ ngoài băng giá của Kay khiến Minh khó chịu, nó không giống như lớp băng của Shin, không giống vỏ bọc mà cô từng tạo ra. Sự băng giá của Kay khiến người đối diện cảm thấy sự nguy hiểm.
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ