XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi - trang 15-end

CHƯƠNG 13: LẤY ANH NHÉ?

Sáng hôm sau, ba đứa nó được hắn đưa đến trường.

Đến lớp thì luyên thuyên chuyện tối qua, nó nhắc lại mà thấy kinh, tên đó thật trơ trẽn.

Cho đến khi cô giáo bước vào lớp, thông báo về lịch thi vào lớp 12, chính xác là tuần sau sẽ thi@@ cả lớp lo lắng, ủi sìu. Giờ phải vùi đầu vào sách vở ôn thi, nhanh thật. Chả mấy chốc mà thi đại học! =.=
Bây giờ, với lực học “siêu nhiên” của hắn, hắn có thể thi đỗ ngay và lúc đó, nó sẽ phải lấy hắn như đã hứa. Thực ra, nó yêu hắn lắm, muốn lấy hắn lắm, nhưng như thế thật vội vàng. Dù cả trường đã biết hắn với nó đang yêu nhau, nhưng nó vẫn chưa ý thức được việc sẽ lấy hắn. Nó suy nghĩ một lúc rồi lại cặm cụi vào vở viết viết.

Ra chơi….

Hắn tìm gặp nó. Nó cũng ngoan ngoãn đi theo.

Rồi cái thân hình to khỏe kia như sưởi ấm trái tim nó, ôm lấy nó, nhẹ nhàng. Giọng nói dịu dàng đến đê mê:

- Nhược Hi, ngày mai, theo anh tới bệnh viện.

Nó ngơ ra nhìn hắn. Đôi môi mềm mại kia đang nở nụ cười:

- Anh có chuyện gì sao? Dạo này yếu ốm à?

- Không. Mai là ngày anh sẽ không phải dùng thuốc nữa. Em đi với anh?

Nó ôm chầm lấy hắn, cười vui:

- A…. Vậy sao??? Em sẽ theo anh tới bệnh viện, chờ anh.

Hắn chạm môi nó. Nó chẳng phản kháng, hắn nhếch môi cười:

- Ngoan lắm.

Nó cười khúc khích, đôi tay chạm vào mái tóc hắn:

- Sắp thi rồi, anh nghĩ sẽ làm tốt chứ?

- Anh sẽ cưới được em.

- Nhược Hi này xin chờ tới ngay đó!^^

Hắn nhếch môi cười, thọc tay vào túi quần, để mặc cho nó sờ soạng mái tóc:

- Em biết chắc anh làm được đúng không?

Gật đầu…

- Vậy. Anh có thể làm điều đó sớm hơn?

Nó ngưng lại. Cười. Rồi gật đầu…

- Yêu anh lắm đúng không?

Gật đầu…

- Anh sẽ cho em bất ngờ. Sau khi chúng ta thi xong.

Lại gật đầu…

Nó thật sự thích hắn quá… yêu hắn quá… Hắn quả thực đẹp trai… lãng mạn, tình cảm, nhẹ nhàng, dịu dàng, ga lăng… Nói chung là một người đàn ông tuyệt vời… Nó thề, nếu có kiếp sau… Nó sẽ tiếp tục yêu hắn, dù hắn thế nào đi nữa…

Tới sáng hôm sau, nó theo hắn tới bệnh viện… CHờ hắn…

Cho tới khi hắn bước ra, một con người khỏe mạnh trước mặt nó, người mà nó yêu, người mang cho nó hạnh phúc, một thiên thần mà ông trời ban tặng… “ Anh ấy đã khỏe trở lại!^^” Điều đó làm nó rất vui.

Ra khỏi viện, hắn kéo nó lên xe rồi đưa đi ăn. Đó là ngày cuối mà nó với hắn tạm thời không gặp nhau để chú tâm ôn thi vào lớp 12. Hai đứa hẹn nhau sẽ nhắn tin thường xuyên, gọi điện mỗi ngày một lần (hắn gọi)… Nó mỉm cười chấp thuận…

Nếu không làm vậy, nó sẽ nhớ hắn phát điên lên mất…

Sáng ngày cuối cùng,mấy hôm nay hắn nhắn tin ít hơn, không gọi điện. Hóa ra, hắn cũng rất chăm chỉ, còn nó thì đang lười vì nhớ hắn. Đọc 1 quấn sách, làm mấy bài tập rồi đôi mắt lại liếc qua chiếc điện thoại… Mãi mà hắn chưa nhắn tin. Nó nằm dài ra bàn, thở dài.

Nó nhớ hắn…

Ting!

Giật mình….

Liền tiện tay với cái điện thoại, đôi môi nó nhếch lên vui sướng… là tin nhắn từ hắn…

“Nhớ em phát điên.”

Tin nhắn của hắn làm nó xao xuyến quá, nó nhanh nhẹn trả lời lại.

“Sao không gọi cho em? Giờ còn kêu gì? Cũng tại anh bắt em về nhà bố mẹ ôn bài.”

Tin nhắn gửi đi…và nhanh chóng có tin nhắn đến từ hắn.

“ Gặp nhau nhé?”

“Được. Ở đâu?”

“Xuống nhà đi.”

Nó vứt ngay điện thoại lên giường, tiện tay với chiếc áo lông ấm áp, khoác lên người rồi chạy xuống mở cửa.

Gió nhè nhẹ…

Hắn mặc chiếc áo khoác cao cổ, đứng dựa vào thành xe ô tô, khóe miệng mỉa cười.

Nó rất mừng vì được gặp hắn, mấy hôm không gặp mà nhớ kinh khủng, còn chưa được 1 tuần, thế này thì không thể rời hắn được nữa. Nó chạy nhanh về phía hắn, ôm chầm lấy người yêu thương.

- Em nhớ anh!!!

- Nha đầu, mai thi rồi. Ôn được nhiều chưa?

Nó giận khi hắn nói câu đó, buông đôi tay đang ôm hắn:

- Nhiều lắm. Anh tới đây chỉ hỏi chuyện này thôi à? Vậy em vào nhà.

Nó bước được hai bước chân thì hắn lôi lại, đôi tay vòng qua eo, ôm lấy nó. Nhẹ nhàng nâng đôi tay của nó thọc vào túi áo cho ấm, sáng nay khá rét… thời tiết thật thất thường…

Giọng hắn nhẹ nhàng bên tai:

- Anh nhớ em đến điên rồi. Tối nào cũng không ngủ được. Em thật hư. Dám chui vào giấc ngủ của anh để quậy hả?

- Hừ. Ai thèm nhảy vào giấc mộng đẹp của anh.

- Thật mà!

- Anh tới đây làm gì?

- Nhớ em. Muốn gặp em.

- Ai cho phép anh tới chứ?

- Anh sẽ không chịu nổi.

- Gét anh.

Nó mắng hắn. Rời khỏi cái ôm của hắn, định đi vào nhà nhưng hắn lại kéo nó giật lại, làm nó ôm lấy thân hình của hắn:

- Anh làm gì vậy?

- Phạt em.

Ngay lập tức, đôi môi mềm mại đầy khí lạnh áp lên môi ấm nóng của nó. Một tay ôm lấy thân hình nó, 1 tay khẽ nâng cằm nó lên để tiện hơn. Hắn hôn sâu… Lưỡi bắt đầu hòa vào nhau… Nó đã tận hưởng nụ hôn của hắn từ lâu… Lần này rất mãnh liệt và cháy bỏng…

Được một lúc lâu, hắn nhếch bổng nó lên, bế nó vào trong nhà, đôi môi vẫn không rời khỏi nó. Hắn bế nó lên cầu thang, đôi tay rắn chắc ôm trọn thân hình bé nhỏ… Tay nó vòng qua cổ hắn, mạnh dạn hôn sâu…

Vào đến phòng… Hắn đóng chặt cửa… nó còn nghe thấy tiếng chốt cửa “Cạch!” một cái. Nó giật mình, vỗi vã rời môi hắn… Hắn tiếc nuối vô cùng… Nó nheo mắt nhìn hắn:

- ANh định làm gì?

Hắn đáp thờ ơ:

- Chẳng biết.

Mặt nó đỏ bừng, đánh mạnh lên ngực hắn:

- Mau buông em xuống.

Hắn nghe theo… Buông nó xuống giường. Khuôn mặt hắn chạm sát mặt nó:

- Anh thật sự nhớ em…

Đôi môi hắn chạm vào môi nó, rồi lại buông, rồi lại chạm môi, nó đẩy hắn ra bằng một lực không mạnh, bật khỏi giường:

- Mặc kệ anh nhớ hay không…

Hắn đưa tay ra cản nó, đẩy mạnh nó xuống giường… Nó lại rơi vào thế nằm dưới hắn… Hắn nhếch môi cười nham hiểm:

- Nằm im.

Nó đưa tay chạm môi hắn:

- Không được xàm sỡ em.

Hắn vẫn cười, điệu cười này còn nguy hiểm hơn trước @@

- Cũng chưa chắc.

Hắn cúi thấp xuống, chạm vào môi nó… Hắn không thể điều khiển được trái tim mình thôi không nhớ nó… Hắn muốn hôn nó, muốn ôm nó trong vòng tay, muốn nói câu: “Anh yêu em” một trăm lần, hàng nghìn lần, muốn nó là của hắn mãi mãi… Hắn sẽ không bao giờ làm nó khóc… hắn yêu nó nhiều…nhiều nhiều, muốn đem cho nó hạnh phúc, luôn vui vẻ…

Còn nó thì đang ngây ngất trước nụ hôn nóng bỏng của hắn. Đôi tay đã ôm lấy cổ hắn, cơ thể không còn phản kháng mà dịu dàng đón nhận nụ hôn một cách vụng về.

Cho đến khi ngạt vì hôn, nó đẩy hắn ra. Hắn cũng chẳng làm gì quá lên, nó biết hắn đang rất muốn chiếm lấy nó, nhưng hắn luôn biết chừng mực… Nó yêu hắn. Có lẽ, chưa đủ bằng tình yêu hắn dành cho nó… nó sẽ cố gắng hơn… Hắn nhìn nó đang thở dốc:

- Nha đầu, em vẫn chưa theo kịp tiến độ.

- Tiến độ gì chứ?

- Nha đầu. Nhớ anh. Sao không nhắn tin hay gọi điện?

Nó lườm hắn:

- Ai lại con gái nhắn tin, gọi điện trước? chẳng lãng mạn gì cả.

- Anh bận ôn bài nên kẹt quá.

- Vâng.

Nó cười. Hắn liền hôn lên sống mũi nó, rồi nói:

- Thi xong, về nhà.

- Nhà em đây chứ đâu?!

- Nhà anh.

- À… được rồi… anh đưa em về nhé?

- Ừ.

Nó cười khúc khích, hôn lên môi hắn, rồi dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo:

- Em xuống lấy đồ ăn cho anh nhé? Anh ăn gì?

- Gì cũng được.

Chỉ chờ có đó, nó lao xuống nhà, mang bánh kem lên cho hắn, Mẹ nó để trong tủ lạnh từ hôm qua, kèm theo mấy quả trái cây nữa.

Lên đến phòng, thấy hắn đang ngồi vắt chân lên cái bàn học của nó, đôi mắt khép hờ. Nó đặt đồ ăn lên giường, đi lại cạnh hắn, đưa bàn tay áp vào khuôn mặt hắn. Hắn mở con mắt, nó cười:

- Ăn bánh kem nhé?

Hắn chộp lấy đôi tay nó, dịu dàng cười. Thế là nó kéo hắn lại giường, ngồi khoanh chân, gặm một quả táo. Hắn đang cầm dao gọt vỏ táo thì quay lên nhìn nó, nheo mắt:

- Không gọt vỏ?

- Ăn như vậy mới ngon!

Nó cười tươi. Hắn liền giựt lấy quả táo chưa gọt vỏ, rồi lại cặm cụi hoàn thành nốt nhiệm vụ. Nó lè lưỡi:

- Tự dưng cướp đồ của người ta.

- Không được như vậy.

- Hứ.

Hắn gọt xong, nhét ngay miếng táo vàng, thơm, ngọt vào miệng nó. Mặt nó đỏ gay, vừa nhai vừa phì mồm. Hắn cũng đưa 1 miếng vào miệng, rồi nói:

- Chết ra đấy lại hay.

- Anh tang em là được chứ gì.

- Không được nói vậy.

- Ở nhà, em toàn ăn như vậy thôi. Táo rửa sạch sẽ lắm rồi, không độc mà.

- Đừng có cãi anh.

- Hứ.

Nó bị lép vế trước hắn. Thật bực quá đi mà. Hắn kệ nó đi chứ. Nó thích thoải mái cơ. Nó nói thầm:

- Em muốn được tự do>.<

- Lẩm bẩm gì đấy?

Nó chẳng nói gì, quay mặt đi chỗ khác, nhưng tay vẫn với tới mấy miếng táo.

Hắn cười nhẹ:

- Nhược Hi.

Nó xoay người về phía hắn, thì đập đúng cổ hắn. Nó nuốt nốt miếng táo nhỏ vào bụng, cảm thấy có cái gì đó mềm mại chạm vào mắt nó… Nó giật mình, đứng bật dậy:

- A….

Hắn bật cười…nó ngây thơ quá. Nó hơi run:

- Em đã nói không được xàm sỡ mà>.<

- Anh đã nói, chưa biết được…nghĩa là có thể có.

Nó ném gối vào mặt hắn, rồi ôm cái mặt đỏ gay, đứng im một chỗ. Giờ nó mới biết, ở chung với con trai là một việc vô cùng nguy hiểm.

Hắn cũng đứng dậy, vòng tay qua eo, ôm nó từ sau lưng. Cái cằm đặt lên vai nó. Sao nó thích cử chỉ dịu dàng này quá.

Hắn nhẹ nhàng nói:

- Nhược Hi. Anh yêu em. Anh muốn nói mỗi ngày câu đó với em.

Đôi má nó đỏ ửng. Hơi thở của hắn phả vào cổ nó, làm nó run lên, đôi tay kia như một luồng điện xẹt qua tim nó. Nó đáp ti hí:

- Vâng.

- Anh chắc chắn sẽ có bất ngờ cho em.

Hắn xoay người nó, để nó đối diện với hắn, rồi cúi thấp cái đầu xuống, rồi hôn lên môi nó. Lần này mãnh liệt hơn, như đưa nó vào xứ sở kì diệu, nó thấy lâng lâng, nó thấy say.

Hắn nhấc nó lên giường, đôi tay rắn chắc chống xuống đệm, hôn nó say sưa. Đôi tay nó đột nhiên vuốt ve khiêu khích, làm hắn như bị khích thích, hôn mạnh hơn, lưỡi hắn không ngừng công kích, làm nó thấy thích, đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn, xoa nhẹ mái tóc. Đôi môi hắn rời khỏi môi nó, lướt đến má, đến mắt, đến tai. Cái cổ trắng của nó khiêu khích hắn, liền đưa môi đến cổ nó. Nó nhột. Cười khúc khích, cắn mạnh vào tai hắn.

Hắn liền thôi ngay. Nhăn nhó nhìn nó đang cười:

- Không thích?

Nó thôi cười, đáp:

- Thích ạ.

- Sao lại cười? sao lại cắn anh?

- Anh làm em nhột.

Hắn bật cười, đưa đôi tay vuốt ve mái tóc nó:

- Nha đầu chết tiệt.

Nó phịu mặt, mắt long lanh:

- Không được mắng em.

Hắn hôn nhẹ lên trán nó, rồi nói:

- Ừ. Không mắng.

- Dậy đi.

Hắn buông nó ra. Nó bật dậy, liếc xéo hắn:

- Khi nào về nhà, anh làm gì cũng được. Nhưng ở nơi tôn nghiêm như nhà em thì không được.

Hắn thờ ơ hỏi:

- Không được bày tỏ tình cảm bằng cơ thể?

Nó chỉnh lại áo cho hắn, mắng:

- Tên biết thái.

Hắn liền ôm lấy đầu nó, kéo xuống, hôn lên môi nó lần nữa. Nó đập mạnh lên ngực hắn, hắn buông nó rồi
nhếch môi cười:

- Trừng phạt vì dám gọi anh là tên biến thái.

Nó kéo tay hắn đứng dậy, cau mày:

- Anh ra khỏi đây ngay. Ra ngay!

Hắn cứ ngồi im trên giường, nó không tài nào kéo hắn được, dùng hết sức cũng không được. Thế là cả người nó đè lên đùi hắn. Hắn thản nhiên ăn bánh kem:

- Không kéo được mà cũng đòi.

- GÉT ANH!!!! MUỐN GIẾT ANH!!!

- Đậy, giết đi.

Nó cầm lấy cánh tay hắn, cắn thật mạnh. Hắn kêu lên một tiếng. Nó không buông tha, bò lên người hắn, cắn mạnh vào cổ, hắn ôm trọn nó:

- Đúng là bà chằn. Không ai tàn bạo hơn em.

- Hứ.

Hắn cầm tay nó, cắn nhẹ đầu ngón tay:

- EM muốn anh làm sao đây?

- Ở lại ăn cơm với nhà em nhé?

Nó cười thật tươi. Hắn gật đầu ngay tức khắc. Tưởng chuyện gì to tát lắm, hóa ra là ăn thôi à? Đúng là ngây thơ quá.

Nó cười rạng rỡ khi hắn đồng ý ở lại ăn cơm. Vui quá. CHắc chắn hắn cũng sẽ rất vui cho coi^^

Nó vừa đem đồ ăn xuống tầng vừa nói:

- Hôm nay, bạn gái của anh nhà em sẽ ghé qua nhà ra mắt bố mẹ!

Hắn đi đằng sau, khóe miệng nhếch lên:

- Hẳn chị ấy là người tuyệt vời, gia thế tốt?

Nó nhún vai, đặt đĩa ăn xuống bồn rửa, rồi đưa tay vào đó để lau vết bẩn:

- Không hẳn vậy!

- Chị ấy là người như thế nào? XInh không?

Nó ngưng việc rửa đĩa, quay ra nhìn hắn, ánh mắt tò mò nhưng chứa đựng đầy sự ghen tuông, bực tức:

- Vô cùng xinh. Anh lại định tán chị ấy phải không? Vâng. Em đương nhiên là không bằng một nửa của chị ấy. Anh cứ qua với chị ấy, chiều chuộng chị ấy. Chắc chắn chị ấy sẽ đá em ra khỏi cuộc đời anh rồi khuyến rũ anh, lợi dụng anh là anh hài lòng chứ gì?

Nó hếch mũi lên. Đặt cái đĩa xuống mặt đá 1 cái rất mạnh, tý nữa là vỡ. Rồi nó thở dài, chán nản.
Hắn thấy nó phản ứng dữ dội như vậy, đâm ra thích thú vô cùng, lại càng yêu nó nhiều hơn, liền luồn tay ôm eo nó từ phía sau, giọng nói dịu dàng phát ra:

- Nha đầu. Anh chỉ có mình em. Em là người đẹp nhất, thông minh nhất, tài giỏi nhất, đáng yêu nhất, quyến rũ nhất, đặc biệt, quan trọng nhất cuộc đời anh.

Tim nó đập loạn nhịp. Nhưng nó vẫn muốn thử hắn, “hừ” một cái chán nản. Hắn lại bật cười, xoay người nó để nó đối diện với hắn. Nhìn xem, cái mặt cáu kỉnh của nó thật sự đáng yêu mà. Hắn véo mũi nó:

- Nha đầu ngốc nghếch. CHẳng phải, từ khi có em, anh không hề để tâm đến cô gái nào sao?

Nó lườm hắn:

- Chẳng phải, khi anh tưởng lầm anh trai chết, anh đã trở nên lạnh lùng, khép kín, không muốn nhìn mặt ai sao?

Tay hắn buông người nó ra, thọc tay vào túi quần:

- Đằng trước nữa cơ. Lúc đó, anh rất đào hoa. Đại mĩ nam lúc nào cũng phải có 1 thời chăng hoa.

- Em không thích anh để ý người con gái khác. Cho dù có chân dài, lưng thẳng, ăn mặc sexy hay là nói những lời đường mật… Em gét hết. Không muốn anh như vậy.

Hắn cười mãn nguyện, hôn lên môi nó, rồi nói:

- Anh đã nói, từ khi có em, anh đã không thèm bất kì một cô gái nào. Ngoại trừ em ra, nha đầu của anh!

Nó cũng cười:

- Chị dâu em tới, anh không được tán tỉnh. Ok?

- Ừm…

Hắn gật đầu, khiến nó vô cùng an tâm. Nó biết, tình yêu của hắn dành cho nó là vô cùng lớn, bất kể rào cản nào của cuộc sống, cũng sẽ không bao giờ làm hắn với nó ngừng yêu nhau.

Tối đến.

Khi hai anh chị bước vào, Nhà nó vô cùng nhộn nhịp, ba người phụ nữ và ba người đàn ông. Nó cứ bám lấy chị Lâm, cười cười nói:

- Chị Lâm! Đã lâu quá rồi chúng ta chưa gặp nhau!

Chị Lâm cười duyên dáng:

- Ừ. Đã lâu rồi. Mà chị còn chưa xử lí em về chuyện, em xin số điện thoại của chị rồi cho anh Hi Phong đấy! Em có biết, lúc đó chị khổ sở thế nào không? Anh ấy cứ đeo bám chị từ chỗ làm về tới nhà, đến tậm 11 giờ, chị tắt đèn đi ngủ thì anh ấy mới về đấy! Ngày nào chị cũng nhận được một món quà và bị làm phiền!

Cả nhà bật cười vì lời nói nghịch ngợm của chị ấy. Nó cười, bấu tay chị:

- Chị dâu, em thấy chị xinh, lại tốt bụng, nên em mới làm mối cho chị với anh trai em đó!

Bố nó hỏi đùa:

- Nhỡ, con dâu có bạn trai rồi thì con trai ta biết làm sao đây?

Chị ấy nhìn bố, cười thân thiện:

- Con chưa có bạn trai! Thật may mắn vì lúc đó con chưa tìm được ai làm ý chung nhân, thưa bác!

Bố nó chỉ tay về phía hắn, giới thiệu:

- Lâm! Đây là Triệu Minh Vũ, con rể tương lai của ta! Đồng nghĩa với việc, Minh Vũ và con gái út nhà ta đang yêu nhau! Minh Vũ sẽ là em rể tương lai của con!

Chị Lâm đưa mắt nhìn hắn. Nó thấy chị hơi giật mình, cúi mặt xuống:

- Thiếu gia Minh Vũ!

Cả nhà hơi ngạc nhiên vì hành động này của chị, còn nó thì không thấy lạ lùng gì, chị Lâm làm ở quán bar, nơi mà hắn luôn lui tới, hắn là khách quen, đương nhiên là rất sợ hắn, phải lễ phép với hắn rồi!=.=

Hắn nhếch môi cười, tỏ vẻ thân thiện, nói lái đi:

- Con với chị ấy từng là đối tác!

Bố với mẹ nó như hết hoài nghi, ồ một tiếng rồi bật cười, dù không khí có hơi gượng gạo, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến. Cả nhà cùng nhau ăn tối, vui vẻ bên nhau.

Sáng hôm sau…

Ngày thi cũng đã tới, nó nhanh chóng tới trường.

Mọi người chúc nhau thi tốt trong ba ngày tới, đứa nào cũng lo lắng, nhưng chẳng mất tự tin.

Rồi vào phòng thi.
….
….
Ba ngày cứ trôi qua như vậy.

Tới khi có bảng kết quả…

Hắn đứng cao hơn nó… hắn đứng đầu trường rồi mới tới nó, hẳn, hắn đã vất vả lắm!

Hai đứa bạn nó thì xếp thứ 10… leo lên được top 10 cũng siêu lắm^^

Hôm đó, mọi người gặp nhau ăn mừng, số điểm quả tuyệt vời!!!!

….

Rồi mùa hè cũng tới…

Nó đã quay về căn nhà của hắn, sống cùng hắn. Hắn làm mọi điều vì nó, làm cho nó hạnh phúc, làm nó luôn cười. Hắn luôn chiều chuộng nó, yêu thương nó, che chở cho nó, nó lại càng yêu hắn hơn! Chẳng kể những lúc hắn chạm môi nó, luôn luôn mãnh liệt và ngọt ngào…

Hạnh phúc đó trải thật ngọt ngào!!!!

1 năm sau…

Sau khi hắn thi đỗ đại học như nó mong muốn, lên làm phó giám đốc điều hành,vừa đi học đại học vừa đi làm^^ còn anh Minh thì đã trở thành tổng giám đốc từ 1 năm trước. CÒn nó thì đang học năm nhất cùng với hắn, cùng trường luôn!
Còn hai cô bạn thì đỗ thủ khoa trường đại học thời trang, thiết kế… vô cùng tài giỏi.

Tất cả bọn họ đều đã lớn rồi!

….

Buổi chiều mát… Trên bãi biển, gió thổi làm mát lòng người.

Hắn nắm tay nó đi dọc theo bờ biển…

Được một lúc thì hắn dừng lại. Ánh mắt nhìn nó ấm áp:

- Nhược Hi. Anh có chuyện muốn hỏi.

Nó mỉm cười nhìn hắn.

Hắn đột nhiên mang ra từ sau lưng một chiếc hộp màu đỏ vô cùng đẹp, nó thấy hắn đang cười. Hắn liền nhanh tay mở chiếc hộp đó ra. Nó ngạc nhiên, đưa tay che miệng, hắn dịu dàng đeo chiếc nhẫn vào tay nó, rồi nói:

- Nhược Hi, hãy lấy anh?

- …

Đáp lại hắn là sự im lặng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, lặp lại câu nói:

- Nhược Hi, hãy lấy anh.

Vẫn im lặng. Hắn liền mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy nó, ôm chặt lắm, như sợ nó biến mất vậy. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc, giọng nói ấm áp thoảng qua tai nó:

- Nhược Hi. Anh hứa sẽ làm em được hạnh phúc. Sẽ không bao giờ làm em buồn. Sẽ luôn ở bên em, sống bên em suốt đời. Nhược Hi à, anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Lúc thi xong vào 12, anh rất muốn nói với em câu này, nhưng lại sợ em sẽ từ chối vì quá sớm, nên anh đã nhẫn lại. Nhưng không thể đợi lâu được nữa, không thể đợi đến khi chúng ta làm lễ tốt nghiệp, anh không thể đợi được! Nên hôm nay, em hãy đồng ý với anh nhé? Nếu em cảm thấy chưa ổn, anh sẽ đợi đến ngày chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ lại cầu hôn em lần nữa…

Nước mắt nó ứa ra. Nó xúc động quá. Không ngờ lại nhanh đến vậy! Anh không thể đợi được, anh đã cầu hôn trước.. nhưng có quá sớm không? Trái tim nó đang kêu nó đồng ý, lần này, nó sẽ thử theo tiếng gọi của trái tim mình.

Nó đưa tay ôm lấy hắn. Khóe miệng cười:

- Em đồng ý.

Nghe được câu trả lời, hắn vui mừng, bế nó lên, xoay một vòng, tiếng cười hạnh phúc vang lên trên bãi biển thầm lặng. Hai trái tim đang yêu nhau… họ đang hạnh phúc…

- Nhược Hi… Anh muốn cưới em cuối tuần này!!!!!!

Nó cười, xoa nhẹ mái tóc hắn:

- Chúng ta vẫn còn đang học, anh đợi 4 năm sau nhé?

Hắn cười tươi…cười tươi vô cùng:

- Được. anh sẽ đợi…anh đợi được… Anh sẽ đợi chúng ta khi học xong…

Hắn đang vô cùng hạnh phúc. Mặc dù, 4 năm là những tháng ngày dài, nhưng cũng sẽ trôi qua nhanh chóng thôi! Hắn luôn tin như vậy.
….
….

4 năm sau…

Khi lễ tốt nghiệp kết thúc…

Ngày mà nó “lặn lội” đi xin việc làm với cái bằng và giấy khen loại xuất sắc, cũng không khó khăn khi tìm việc.

Tại một ngày đẹp trời… Hắn cầu hôn nó lần nữa… coi như lần này là chính thức, nó đồng ý ngay…

Cuối tuần… Lễ cưới được tổ chức. Vì thiếu gia Minh Vũ không thể đợi thêm được nữa, 4 năm đã nhiều lắm rồi… Ngày hôm nay, nó sẽ mãi mãi thuộc về hắn, điều đó làm tâm trạng hắn vô cùng thoải mái khi mặc bộ âu phục chú rể.
Bên ngoài, khách đã đến đông đủ, ai ai cũng đẹp rạng ngời, vui vẻ chờ đón cặp cô dâu chú rể đại tài. Bố mẹ nó, cùng với bố mẹ hắn – từ nước ngoài về, cùng nhau tiếp đón khách vô cùng niềm nở. Hai đứa bạn nó cũng đã có bạn trai hết cả rồi, còn anh Hi Phong thì đã là chồng của chị Lâm… tất cả bọn họ đều đến chúc nó với hắn hạnh phúc đến đầu bạc.
Hai đứa bạn nó thì phụ giúp nó với bộ trang phục cô dâu lộng lẫy, đánh phấn lên mặt, rồi mặc bộ váy trắng dài, đeo đôi dép 2 phân, trên đầu được tạo kiểu tóc vô cùng hợp mốt và thời trang, cùng với nụ cười tươi rói của nó, khiến nó càng đẹp và tỏa sáng. Viên Viên khen:

- Đám cưới lần này cậu sẽ là cô dâu tuyệt vời… xinh đẹp…lộng lẫy nhất quả đất!

Nó chỉ cười thẹn thùng, ngắm mình trong gương. Nó sắp lấy chồng rồi! Nó sắp là của người ta rồi..người mà nó yêu thương suốt 6 năm qua, nhưng không hiểu sao nước mắt nó cứ rơi, nhưng đôi môi lại nở nụ cười hạnh phúc.

Và cuối cùng, thời khắc quan trọng đã tới. Bố nó đưa nó tới lễ đường. Bao nhiêu người nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, những tiếng vỗ tay vang lên. Nó thấy hắn… Hắn đang đứng đằng kia đợi nó, đôi môi nhếch lên cười, tim nó đang đập rộn ràng… nước mắt lăn dài trên má.

Đến khi nó được bố trao đôi tay của mình cho hắn, nó thấy hồi hộp quá… Hắn nhẹ nhàng nói:

- Đừng hồi hộp, có anh ở đây.

Nó cười ngượng:

- Em run quá!

- Nắm chặt lấy tay anh.

Nó gật đầu, rồi hai đứa nhìn về phía người cha sứ. Cha hỏi, hắn gật đầu nói “Đồng ý” rồi cha nhìn về phía nó, nói tương tự như vậy, nó hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt ấm áp của hắn khiến nó tự nguyện đồng ý. Hắn liền ôm lấy nó, trao cho nó nụ hôn của hạnh phúc… tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Bản nhạc Marry You nổi lên…

Tình yêu, ôi người con gái của anh
Em là tất cả của anh
Cô dâu của anh thật quá lộng lẫy
Một món quà mà Chúa ban tặng cho anh
Em hạnh phúc chứ?
Những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt đen của em
Và Cho đến khi mái tóc đen này bạc trắng
Tình yêu của anh, người con gái của anh
Anh sẽ hứa với em, tình yêu của anh
Nói rằng anh yêu em
Anh muốn làm điều đó mỗi ngày trong suốt cuộc đời
Em sẽ lấy anh chứ?
Thương em và yêu em
Anh muốn sống như vậy
Muốn ôm trọn em trong vòng tay của anh mỗi lúc em thiếp đi
Em sẽ đồng ý với con tim của anh chứ?
Suốt cuộc đời này, anh sẽ luôn bên em.
Yêu em,
Luôn yêu thương em dù bão tuyết hay gió mưa, anh hứa
Anh sẽ bảo vệ em, tình yêu của anh ạ.
Khi Em mặc chiếc váy cưới trắng tinh
Anh mặc bộ lễ phục
Chúng ta cùng sánh bước thật xứng đôi bên nhau
Anh hứa với những ngôi sao và vầng trăng trên cao
Anh không thích dối gian, anh không thích sự ngờ vực
Nàng công chúa của anh ơi!
Hãy ở bên anh em nhé
Cả khi chúng ta già đi
Anh muốn bên em và thấy những nụ cười hạnh phúc.
Em sẽ dành những ngày bên anh chứ?
Vượt qua những nỗi khó khăn, gian khổ. Anh hứa
Anh sẽ luôn ở đây, anh hứa
Qua những ngày tháng chúng ta bên nhau, anh hứa
Anh sẽ luôn biết ơn những ngày bên em, tình yêu của anh ạ
Hãy đeo chiếc nhẫn lấp lánh trên tay anh
Anh đã chuẩn bị từ trước
Hôm nay với những cảm xúc nồng nàn như thế
Anh sẽ luôn nhớ sẽ giữ mãi lời nguyện ước ngay lúc này
Anh sẽ bảo vệ em, tình yêu của anh ạ!
Anh chẳng có gì trao cho em ngoài tình yêu này
Đó là tất cả, một thứ thật khó đong đếm
Tình yêu của anh, người con gái của anh
Anh sẽ bảo vệ em
Em sẽ hứa với anh chỉ một điều chứ?
Rằng chẳng cần biết điều gì sẽ xảy ra
Chúng ta vẫn mãi yêu nhau
Chính là điều đó đấy.

 

*************** THE END ***************

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ