XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi - trang 6

Cô ta ngồi vắt chân lên ghế:

- Muốn lí do phải không? Được. Thứ nhất, dám tỏ tình với Chủ tịch hội sinh viên, anh Hoàng Minh; Thứ 2, dám lại gần Hoàng Tử Gió – Triệu Minh Vũ của tao, mày muốn khuyến rũ cả 2 người họ sao? sao mày lại mặt dày đến tham lam như vậy hả? Tưởng làm học sinh ưu tú mà lên mặt với tụi này sao? Kiêu quá rồi đấy.

Nó thấy lí do của cô ta thật chả chính đáng, nó thấy uất ức, nó lại là con người nếu thấy mình đúng, người khác sai thì phải phản lại cho đúng, nó còn là một con bé ngông cuồng, nghịch ngợm trắng trợn. Ủa? mà sao nhỏ đó biết nó tỏ tình với anh Minh? Cho người theo dõi sao? thật bỉ ổi quá, nó gân cổ lên nói:

- Cô là ai mà dám quản tôi? Bố mẹ tôi chắc? Mà Tôi quen ai là quyền của tôi? Liên quan đến cô à? Cô vừa vừa phải phải thôi nhé? Nói lí với người khác cũng phải chính đáng một chút đi, chẳng lẽ, đến điều này, một học sinh lớp 11 cũng không biết sao? Cô nên học lại đạo đức lớp 1, thành thật thông cảm với cô.

Nó làm mặt thông cảm, xót xa vô cùng, nó quên luôn là mình đang ở thế bí, nó cứ thế nói thẳng vào mặt cô ta, khiến Thất Tiểu Hà đỏ bừng mặt tức giận vô cùng, quát to ơi là to:

- CHÚNG MÀY CHO NÓ MỘT TRẬN ĐI, ĐỂ NÓ THẾ KIA NGỨA MẮT TAO!!!!!!!

- VÂNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bấy giờ, nó mới ý thức được việc mình vừa làm. Thế là nó xong rồi, nó tự rước họa vào thân! =.=

Ngay lập tức, nó bị lôi đứng dậy, tay chân vẫn bị trói chặt, bọn con trai kia đều mặc đồng phục trường Phan Trinh Dương, và ngay tức khắc, nó bị đấm, 1 cái vào bụng, rất đau. Cái thứ 2, cái thứ 3, cái thứ 4… thứ 5…. Nó không thể đếm xuể nữa. Nó bị đánh tới tấp, nó bắt đầu thấy kiệt sức, nó không thể chống chọi được nữa, nó đau quá, nó quỳ gối, khuôn mặt đầy vết thâm tím, môi nó bắt đầu chảy máu, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, nó cắm mặt mình xuống đấy, nó muốn được thở, sương nó sắp gãy mất, bọn chúng vẫn đánh nó tới tấp, đánh và lưng nó, khiến nó đau, nó khẽ kêu lên một tiếng, đủ để con nhỏ Tiểu Hà nghe thấy. Nó không thể chịu được nữa, nó đau, cơ thể tê buốt, bất động luôn tại đó.

Lúc này thì nó nghe thấy tiếng của Thất Tiểu Hà:

- Dừng lại đã.

Rồi cô ta đến bên cạnh nó, bọn con trai kéo người nó dậy, để nhìn mặt cô ta, đôi mắt nó nhắm hờ, nhưng cũng đủ để thấy khuôn mặt của Tiểu Hà với nụ cười mỉa mai, khinh bỉ vô cùng. Cô ta lấy tay nhấc khuôn mặt nó lên, rồi bóp mạnh khuôn mặt nó, làm nó thấy đau và tê tê khắp người.

- Ha ha… nhìn mày kìa… Trông mày thật thảm hại, mày đã biết là mày sai chưa? Nhược Hi? Học sinh ưu tú thân mến?

Nó không còn sức để mà nói thêm một câu nào nữa, nó nhìn cô ta, nhếch mép cười, rồi nhẹ nhàng vờn khuôn mặt đầy vết tích của mình ra khỏi lòng bàn tay của cô ta, ngay lập tức, cô ta lớn tiếng:

- Tiếp tục đi, chơi tiếp màn 2.

Rồi nó lại bị lôi đi. Nó nghe thấy tiếng cười đầy nguy hiểm của Thất Tiểu Hà, nó thấy bất an hơn lúc trước, nhưng nó không thể phản kháng, nó quá mệt mỏi. Bọn con trai lôi nó, còn nó thì lết trên đất, nó không thể đứng vững nữa, chân nó như mềm nhũn, nó đành căm phẫn để bọn chúng đưa đi.

Và nó giật mình…

Một bồn tắm đầy nước, khá gần chỗ cô ta. CHẳng lẽ chúng định….

Và lúc đó, nó thấy ù ù bên tai, nó thấy nước như tràn vào trong óc, cảm giác như nó đang định làm bay hết ý thức của nó. Nó có thể nín thở được 5p, nhưng bọn chúng đâu có tha cho nó, đã hơn 5p, nó bắt đầu thấy khó thở, đôi mắt thì cay xè, nó nhắm tịt mặt lại, miệng thì bắt đầu thở ra những bong bóng nước, càng ngày càng nhiều bong bóng nước nổi lên mà chúng vẫn không tha cho nó, chúng định giết nó sao? Và đúng lúc ấy, mạch máu của nó chảy nhanh và hỗn loạn, nó bắt đầu cảm nhận được cái chết đang gần kề.

Nó sắp chết rồi…

Nó sắp chết thật sự rồi…

Đời nó chỉ đến đây thôi….

Nó sẽ chết trong sự ích kỉ, thái quá của con người độc ác đó…

Nó sẽ chết…

Đến lúc nó chuẩn bị ra đi thì nó bắt đầu cảm nhận được không khí ôxi, nó thở hồng hộc, nó thở mạnh, tai nó gần như không nghe thấy gì hết, mạch máu của nó vẫn chưa ổn định. Đôi mắt nó càng ngày càng muốn nhắm lại, cho đến khi:

- Tiểu thư, có người tới, chúng ta ra khỏi đây thôi!

Nó nghe thấy giọng của Tiểu Hà, thoáng qua thôi:

- Cái gì? Chết tiệt…

Và thế nào nữa thì nó đã không còn cảm nhận được gì…

Nó ngất lần nữa…

Chính hắn…

Lại lần nữa tới cứu nó, cùng với anh Hoàng Minh và 2 nhỏ bạn. Khuôn mặt nó xanh ngắt như không còn một giọt máu, nó thật đáng thương, bế nó trên tay mà lòng xót xa không chịu nổi, nó vừa mới ra khỏi viện chiều hôm qua thôi, vẫn còn yếu lắm, vậy mà giờ, nó lại bị người khác đánh đập, hành hạ đến như thế này thì nó sẽ sống như thế nào chứ? Hắn xót vô cùng, đôi lông mày hắn giật giật liên hồi cả buổi hôm nay, thế mà biết tin nó không có trong lớp thì hắn đùng đùng đi tìm với 3 người họ.

- Vũ, cậu để tôi đưa em ấy đến viện.

Vũ cau có, nói như quát lên vậy:

- Mặc tôi.

Thế là hắn cứ bế nó như thế, ra khỏi ngôi nhà hoang. Hắn ôm chặt nó,rất chặt, cứ như sợ nó rơi xuống đất vậy.

Viên Viên nhìn hắn:

- Minh Vũ, cô giáo muốn gặp cậu đấy.

Hắn lập tức dừng lại:

- Chết tiệt!

Hắn nói một câu nhỏ như vậy, nhưng Viên viên, Mẫn Mẫn và Hoàng Minh đều có thể nghe thấy. Hắn tê tái vô cùng khi đưa nó để Hoàng Minh bế nó vào bệnh viện. Nhưng hắn không thể không gặp cô, hắn rất lễ phép, rồi lạnh lùng bỏ đi.

Gặp cô giáo xong, hắn chưa đến thăm nó vội, điện thoại cho Hoàng Minh:

- Tôi sẽ cho kẻ đã *** hại NHược Hi phải nghỉ học và sẽ không có 1 ngôi trường nào tiếp nhận, anh đồng ý với tôi?

Hoàng Minh thở nhẹ:

- Được. Cậu cứ làm.

Lập tức hắn sập máy. Hắn chỉ là phó chủ tịch hội sinh viên, nên khi làm chuyện gì, cũng phải nói với CHủ tịch của hội, nên hắn đã hỏi Hoàng Minh điều đó, đến gặp người đã *** hại Nhược Hi ra nông nỗi này.

Tại khuôn viên trước…

- Cậu cần gặp mình sao? Minh Vũ? Có chuyện gì vậy?

Hắn lạnh lùng đến kinh khủng khiếp, khiến Tiểu Hà thấy run sợ:

- Làm chuyện gì thì cô mới là người hiểu rõ nhất chứ?

Cô ta run lên:

- Mình đã làm gì sao? Vũ?

- Tất cả những chuyện ở nhà hoang sau trường là do cô?

Cô ta lập tức chối cãi:

- Mình không hề biết chuyện gì xảy ra cả! Vũ, chẳng lẽ, có gì xảy ra sao?

Hắn nhìn Tiểu Hà, cười nhếch mép:

- Giờ này mà cô còn giả ngây thơ với tôi sao?

- Mình không hiểu cậu đang nói gì, mình là Fan trung thành của cậu, mình đã làm gì sai khiến cậu tức sao? Hay do lượng fan đông chưa đủ mạnh? Để mình gọi thêm?

- Ồ. Cảm ơn nhé? Nhưng đó không phải chuyện tôi muốn nhắc tới, tại nhà hoang, cô, Nhược Hi, một số cậu khác và 2 cô bạn của cô, các người đã làm gì?

- MÌnh không hiểu.

- Đừng giả vờ nữa.

Hắn lấy trong túi ra một máy quay. Trong đó có hình ảnh bạo hành học sinh ưu tú Nhược Hi của cô ta. Cô ta lập tức giật mình lùi ra sau 1 bước, khuôn mặt tái ngắt, hắn cười khinh:

- Sao? cô không ngờ phải không? Không ngờ, trong nhà hoang sau trường cũng có máy quay phải không? Ha ha… sao cô biết được… đó là chuyện bí mật của tôi và Hoàng Minh, cô thật dại dột khi chọn địa điểm đó để gây thương tích cho Nhược Hi, Tôi nói cho cô biết, từ hôm nay, cô bị đuổi khỏi trường vì hành vi bạo lực học đường, thuộc điều 15 trong số 50 điều cấm kị của trường, lại còn đánh con người ta đến gần chết, phải nhập viện, lại còn là con gái. Và cô cũng biết đấy, đã bị đuổi học ở đây thì sẽ không có một ngôi trường nào nhận cô đâu. Chúng tôi sẽ lập biên bản ngay lập tức và cấp giấy về cho bố mẹ cô, việc đuổi học này còn nhẹ hơn là việc đánh ngất người khác, lại còn là Học sinh ưu tú của trường. Vậy nhé? Chúc may mắn trong quãng đường còn lại, cảm ơn cô đã làm Fan trung thành của tôi, bây giờ, cô có thể lập hội Anti tôi được rồi.

Hắn nói 1 tràng, rồi đi thẳng, để lại mình Tiểu Hà đứng đó, thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe, rồi bật khóc thành tiếng.

Tại bệnh viện lớn…

Hắn, Hoàng Minh, Viên Viên và Mẫn Mẫn đang ngồi trong phòng bác sĩ. Ông bác sĩ nhìn hắn:

- Thiếu gia Triệu Vũ, cô bé này hình như nhập viện 2 lần liên tiếp rồi thì phải?

- Đúng vậy. CÔ ấy bị đánh đến ngất.

Ông bác sĩ bỏ cặp kính, nhìn một lượt cả 4 người:

- Cô bé này bị đánh vào cơ bụng nhiều, đánh vào lưng, nhưng thật may là không ảnh hưởng gì.

Nhưng bệnh của cô bé một ngày nặng, lần này lại còn tiếp xúc với nước quá lâu, khiến da mặt xanh, mạch máu chảy hỗn loãn, cần nói cho người nhà của cô bé biết để nhập viện.
Viên Viên và Mẫn Mẫn không thể hiểu ông bác sĩ đang nói gì, sao nhỏ Nhược Hi của tụi nó lại bị bệnh nặng chứ?

Hắn nhìn ông bác sĩ:

- Tôi đã nói là cho tôi vài hôm nữa cơ mà, còn các ông, nhiệm vụ là hãy đi tìm tủy thích hợp để ghép máu mới cho cô ấy.

- Tôi chỉ nhắc nhở thiếu gia cần phải nhanh chóng điều trị cho bé thôi, còn chúng tôi vẫn đang tìm tủy cho cô bé, loại tủy của cô bé cũng không phải là hiếm, sẽ tìm thấy sớm thôi, thưa thiếu gia!

- Chúng tôi biết rồi. Cảm ơn ông.

Rồi họ đi ra ngoài, Viên Viên hỏi anh Hoàng Minh về chuyện ông bác sĩ vừa nói, anh Minh đã kể hết, khiến chúng nó thấy giật mình và lo lắng, chúng nó muốn nó phải sống bên cạnh, nó rất đáng yêu và thông minh, nó luôn là cô công chúa nhỏ để chúng nó nghịch vậy, chúng nó muốn nó phải sống. Mẫn Mẫn thì khẽ nấc lên, hắn ngồi xuống ghế, nhìn 2 nhỏ:

- Xin các cô tạm thời đừng nói với Nhược Hi.

Mẫn Mẫn thì chả nói được gì, nó đau lòng quá mà, chỉ ôm Viên Viên mà nấc nhẹ lên thôi, Viên Viên vừa vỗ vai bạn, vừa nói:

- Mình biết rồi, mình sẽ không nói, Vũ, cậu hãy nhanh chóng nói cho Hi biết nhé? Tụi này không muốn chuyện gì xảy ra với Hi cả!

Hắn gật đầu. Hoàng Minh ngồi bên cạnh, anh cũng nghĩ miên man điều gì đó.

CHƯƠNG 6: BẤT NGỜ

Nó tỉnh…
Nó thấy yếu ghê luôn, cử động tay, chân thì cảm thấy đau nhói vô cùng, nó bị đánh không nhẹ mà.
Rầm!!!!

- Hừ… Con bé kia, mày bị làm sao thế hả? sao mới hôm qua ra viện mà giờ lại vào viện thế hả? Mày muốn anh mày chết à?

Nó bịt chặt tai, anh trai nó vô cùng tức giận khi thấy nó 2 lần vào viện liên tiếp, nó nói nhỏ nhẹ, nhưng vô cùng yếu:

- Anh… em biết anh lo cho em… nhưng đây không phải tại em mà!!!!

- Lần này, tao không giúp mày nữa. Mày hứa với tao cái gì mà đã thấy ai đâu hả? CHỉ thấy mày toàn gây chuyện, rồi tao lại theo hầu mày, mày muốn anh mày tức lắm à? Mà suốt ngày gây hết chuyện nọ đến chuyện kia thế hả?

Nó mắt rưng rưng, nó biết anh trai nó lo cho nó lắm, nó thấy có lỗi:

- Em xin lỗi…

Và đúng lúc này, nó nghe thấy tiếng của hắn:

- Anh, em đã xử lí gọn nhẹ người đã gây hại cho Nhược Hi rồi, với lại, đây không phải lỗi cô ấy, anh bớt giận đi, bây giờ, Nhược Hi đang là người bệnh, anh lớn tiếng như thế, không được ổn cho lắm, chỉ sợ 2 ông bảo vệ kia sẽ đuổi anh ra khỏi bệnh viện vì tội làm ồn trong bệnh viện đấy!

- Hừ….

Nó thấy anh nó đã nguôi giận, nhưng sao anh nó lại nghe hắn thế? Nó nói giọng sợ sệt:

- Anh Hi Phong, những vết này có đánh được không ạ?

Anh nó tiến lại gần nó, xem kĩ khuôn mặt nó, giọng lại nhẹ nhàng:

- Nặng đấy mày. Anh không chắc sẽ che được hết, anh sẽ cố gắng giúp mày.

- Vâng.

Nó quay đầu nhìn hắn, nó cười:

- Minh Vũ, cảm ơn cậu đã cứu tôi lần nữa! Tôi phải làm sao để trả ơn cậu?

Hắn kéo ghế, ngồi xuống đó, vắt chân lên, ánh mắt vẫn lạnh như ngày thường:

- Lo mà giữ bản thân cô đi.

- Tôi sẽ mời cậu đi ăn nhé?

- Không cần. Tiêu hoang phí không tốt.

- Vậy đi chơi nhé?

- Tôi mệt.

- Ừ. Vậy thôi….

Mặt nó buồn thiu, nó thật sự muốn trả ơn hắn thật mà, vậy mà hắn cũng không nể nó 1 lần.

- Hoàng Minh rất lo cho cô. Anh ta đang ở ngoài kia.

Khuôn mặt nó như vớ được vàng, bật dậy khỏi giường, trong khi anh trai nó chưa trang điểm xong=.=

- Cái con bé kia, còn chưa xong mà…

- Tí nữa ạ!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó chạy vù ra ngoài… Nhưng không thấy ai, mặt nó ngệt ra, nó quay vào, nhìn hắn bằng con mắt sát khí:

- Cậu…cậu… dám lừa tôi?????

- Ồ. Tôi không ngờ cô lại tin là thật… Cô thích anh ta đến thế sao?

Anh trai nó thốt lên:

- CÁI GÌ? MÀY THÍCH AI CƠ?
Nó nhìn hắn:

- Tôi đang bệnh mà cậu cũng còn đùa được à?

- Tôi chỉ thử thôi.

- Chết tiệt thật.

Rồi nó lẳng lặng về giường ngồi, để anh trai nó tiếp tục sự nghiệp cao cả.

Nó được ra khỏi viện, nó cùng anh trai về nhà, tuy có che đi đc 1 ít vết, vì nhờ lớp phấn dày đặc, làm mặt nó trắng tinh, thể nào cũng bị bố mẹ phát hiện ra cho mà coi, đến nước đó, nó chỉ còn nói thật và chịu tội 1 mình, nó đã hứa với anh trai như thế.

Và chính xác là bố mẹ nó đã nhận ra sự khác lạ trên mặt nó, và cuối cùng, nó nói sạch ra, bố mẹ không nói gì nhưng vô cùng đau xót. Mẹ bảo nó đi tẩy hết lớp phấn ấy đi để mẹ chăm sóc cho uống thuốc với bôi thuốc lên mặt nó. Bố nó thì cứ nhìn nó, rồi nói:

- Thế này thì ngày mai dám đi gặp người ta chứ? Con gái?

Nó ngây ra nhìn bố, nó đưa mắt về phía quyển lịch. Ồ, ngày mai đã là chủ nhật rồi, cái ngày mà nó hứa với bố là sẽ đi cùng bố mà, nó vẻ mặt tội lỗi:

- Con xin lỗi papa nhé? Hay thôi, bố đi 1 mình đi, con ở nhà cũng đc, dù sao con đi cùng bố cũng khôg để làm gì mà!

Bố nó mặt nghiêm nghị lắm:

- Nhất định phải đi với bố!

Mẹ nó cũng gật đầu tán thành ý của bố nó.

Bố nó đi chơi với bạn, tại sao lại lôi một con nhỏ nghịch ngợm này đi chứ? Đến đó toàn ông bà già, không hợp với nó một chút nào cả. Nó sợ cái việc phải ngồi nghe giảng đạo đức của mấy ông bà bạn bố lắm!>.<

Sáng hôm sau….

Đúng 8h, bố nó đích thân lên gọi nó dậy, rất hiếm khi ông ấy lên tận phòng nó gọi nó dậy vào buổi sáng.

Nó dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, đầu tóc bù xù, loạng xoạng dời khỏi chiếc giường yêu quý, nó gãi đầu, vẫn còn ngái ngủ lắm:

- Sao hôm nay papa mặc chỉnh tề vậy? Vest cơ đấy.

Bố nó đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị ra khỏi phòng nó ấy mà, nói:

- Nhanh lên đi cô nương, trễ giờ mất!

- Vâng. Papa cứ thong thả mà xuống nhà ạ!

Nó đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong, rồi mặc quần áo, thì đúng lúc mẹ nó lên, mẹ cười hiền hậu:

- Con gái, con mặc bộ đồ này đi, rất hợp trong buổi hôm nay đó!
1 chiếc váy hơi xòe màu xanh da trời, đính kim tuyến, trang trí cách điệu, rất đặc biệt, và rất độc, nó thấy ngạc nhiên:

- Tại sao phải mặc nó ạ? Hôm nay con đi “Nghe giảng đạo” cơ mà?

- Đã bảo cứ mặc thì con cứ mặc đi! Con rất hợp với nó! Mặc ngay lập tức, không thoát được mẹ đâu!

Nó thấy bố mẹ lạ quá, hôm nay sao thế nhỉ? Nó cầm bộ váy trên tay, rồi vào phòng thay đồ. Nó xõa tóc, mái tóc bồng bềnh gợi sóng, bộ váy của nó đang mặc thì hợp với nó vô cùng, nó mặc mà như công chúa vậy, xinh đẹp giản dị, đến anh trai nó hiếm lắm mới thốt ra được câu khen nó xinh, thật lạ quá đi.

Nó lên xe ô tô của bố, vẫy tay chào tạm biệt mẹ và anh trai rồi chán nản nhìn khung cảnh ngoài trời.
Cây cối vô vàn trùng điệp, xanh rì, gió thoang thoảng, chúng lướt nhẹ trên làn da của nó, nó cười, nụ cười dành cho thiên nhiên.
Rồi bỗng, nó nhìn thấy xung quanh mình khung cảnh rất đỗi quen thuộc, nó đã đi qua đây mấy lần chứ chẳng phải ít, lạ nhỉ….

Con đường này…. Dẫn tới…..

Nó bỗng giật mình, tái mặt…

Chẳng phải phía trước là nhà của hắn sao? tên Triệu Minh Vũ đó? Và bố nó thì đang giảm tốc độ…

Mặt nó xanh như tàu lá, miệng lẩm bẩm rằng papa thân yêu của nó đừng rẽ vào ngôi nhà nó… Người nó toát mồ hôi luôn…

Và điều khiến nó vô cùng kinh hãi đó chính là…

BỐ ĐÃ ĐẬU XE YÊN VỊ TRÊN SÂN NHÀ HẮN TA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó níu bố, giọng hơi run:

- Papa… papa… bảo là đi chơi cơ mà? Sao lại đến đây?

- Bố đâu bảo là chúng ta đi chơi? Bố chỉ bảo là hôm nay con đi với bố thôi mà? Sao thế?

Nó nuốt nước bọt:

- Không…không sao ạ…

- Vào đi, Thiếu gia đang đợi chúng ta!

Cái gì mà thiếu gia, tên chết tiệt đó… sao bố lại quen được hắn chứ? Quan hệ gì đây?

Nó vẫn không động đậy, không hề có tiến triển là nó sẽ bước ra khỏi xe, trong khi đó, bố nó đã vào được 10p…

Ông quản gia Lam quen thuộc ra đón nó:

- Tiểu thư, sao tiểu thư không vào, tiểu thư ở ngoài này 10p rồi đấy, bố cô và thiếu gia đang đợi cô mà?

Nó ngớ người nhìn ông quản gia:

- Chuyện gì vậy hả bác?

- Tiểu thư cứ vào đi… Mời tiểu thư…

Ông quản gia trịnh trọng mời nó bước vào, nó đành phải bước khỏi xe, rồi lững thững đi vào trong, nhưng đến cửa, nó dừng lại… nó vẫn hoang mang và chẳng hiểu gì hết…

Nó nghe thấy giọng hắn:

- Tôi thật sự không hiểu… Mà tôi cũng sẽ không đồng ý đâu… giờ tôi có bạn gái rồi… lần này phụ lòng ông…

Cái gì vậy??? sao hắn lại nói thế??? Chuyện gì đang diễn ra vậy????

Tiếp đến là giọng bố nó:

- Thiếu gia Vũ, cậu chưa gặp con gái tôi, làm sao có thể khẳng định được?

Ông quản gia thấy nó đứng nghe ngóng, liền lớn tiếng ( ông làm hỏng việc của tôi rồi – Nó nghĩ):

- ÔNG CHỦ, THIẾU GIA! TIỂU THƯ ĐANG VÀO Ạ!!!!!

Nó đành mình bước vào, mặt nghệt vô cùng… hắn khẽ giật mình…

Hóa ra nha đầu này! Làm hắn tưởng ả tiểu thư õng ẹo nào!

Hắn nhếch mép cười với nó. Gì chứ??? Nó vênh mặt lên…

Hôm nay nha đầu này thật xinh… bộ váy đơn giản nhưng khuyến rũ đôi mắt hắn, khuôn mặt nó thì khuyến rũ lòng hắn…

Bố nó kéo nó ngồi xuống, cười:

- Thiếu gia Vũ, đây là con gái tôi! Con bé học rất giỏi, rất thông minh, lại xinh xắn, chẳng lẽ không hợp ý cậu? con bé chỉ hơi nghịch một tý thôi!

Nó nhăn mặt nhìn bố:

- Bố đang nói gì vậy?

Bố nó cười suýt xoa:

- Ha ha…con gái… đây là Thiếu gia Triệu Minh Vũ, con trai duy nhất của nhà họ Triệu, bố cậu ấy là người buôn bán bất động sản nổi tiếng hàng đầu thế giới! mẹ của cậu ấy là nhà triết học nổi tiếng. Ông bà Triệu là bạn của bố từ ngày xưa, 2 bên đã giao ước với nhau, khi các con lớn đến 18 tuổi, sẽ cho 2 đứa lấy nhau! Ông bà Triệu rất yêu quý con từ hồi bé!^^

Nó sốc. Sốc đến nỗi đứng tim… mặt nó đanh lại, không một biểu cảm, lần đầu tiên nó thấy bức bối, bực bội khi bố mẹ của nó tự ý quyết định chuyện hôn sự cho nó ngay từ bé mà nó chẳng biết gì. Không những thế, nó với hắn còn là bạn bè cùng trường, nó gét hắn mà hắn lại càng gét nó… làm sao lấy nhau chứ? Nó đứng bật dậy:

- Bố… Bố làm sao vậy? từ lúc lớn, bố có áp đặt con chuyện gì đâu? Sao lại đi áp đặt hôn nhân đại sự của con chứ? Điều bố nói sẽ không xảy ra, xin lỗi bố.

Nó giận bố nó vô cùng, đùng đùng bỏ ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa thì giọng nói của hắn vang lên, nghe kì kì lắm:

- Tiểu thư Nhược Hi, nếu bố mẹ chúng ta đã quyết, tại sao không chiều theo ý họ? họ là bố mẹ đẻ ra chúng ta! Hãy ngoan ngoãn một chút đi!

Bố nó ngẩn người nhìn hắn.

- 2 con đã gặp nhau ở trường?

Hắn cười, lễ phép vô cùng:

- Vâng, thưa bố vợ! những lời con vừa nói, con xin rút lại, con sẽ tự mình có được trái tim của vợ tương lai của con!

Bố nó mỉm cười:

- ồ… Con nói vậy, ta thấy an tâm vô cùng!

Hắn cười…

Hắn thích nó rồi… thích cái cá tính của nó… thích khuôn mặt nó, thích làn da nó, thích đôi mắt nó, thích phong cách nói của nó… thích hết… thích hết mọi thứ trong con người nó, những hành động hắn làm cho nó đều vì lí do này… vì hắn thích nó… Mãi đến giờ hắn mới nhận ra…

Còn nó, nó bị đơ… đơ cứng… Hắn tự nhận nó là “vợ tương lai” tự nhận bố nó là “bố vợ” nó thấy sợ hắn quá, hắn đúng là điên rồi mà, hắn gét nó lắm, chắc chắn chỉ mượn cớ này mà trêu chọc nó mà thôi, nhưng nó không thể….

- Thiếu gia Minh Vũ, cậu nghe cho rõ đây! Tôi đâu thích cậu? mà cậu cũng đâu thích tôi…

- Tôi thích cô.

- Cậu nói xuông cho vui phải không? Cậu chỉ mượn cớ chọc tôi thôi…

- Đó là thật.

Hắn đang đùa sao? sao lại đem cái vẻ mặt nghiêm túc đó ra chứ, ôi…. Nó tức muốn chết mất… sao hắn phải làm thế chứ?????

- Cậu điên à?

- Không hề.

- Vậy thì cậu hãy để tôi được giải thoát chứ?

- Không được…

Nó nhắm mắt, giậm chân xuống đất, nó tức… sao hắn cứ nghiêm túc như thế? Hỏi câu nào cũng nói linh tinh…

- Cậu…cậu…. Cậu làm tôi phát bực!!!!!!!!!!!!!!!

- Cô hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh tất cả những điều tôi nói là thật!

Nó nhìn chằm chằm hắn:

- Như vậy có nhanh quá không? Thiếu gia?

- Không hề.

Nó quay mặt về phía cửa:

- Cậu thôi đi…. Tôi bực lắm rồi đấy….

Hắn bỗng nắm chặt vai nó, xoay người nó lại, để nó đối diện với hắn, hắn đặt tay trước ngực nó, cười nham hiểm vô cùng:

- Chỗ này, sẽ là của tôi.

Nó nhìn hắn chằm chằm,con mắt mở to nhìn hắn, đôi má thì ửng đỏ, nó đang ngượng ngùng sao? Gạt tay hắn, ra khỏi cửa nhà hắn:

- Tùy cậu.

Một câu nói để có thể cắt đứt cuộc trò chuyện điên rồ này, nó thấy rối lắm. Người nó thích là Hoàng Minh, chứ không phải Minh Vũ, nó gét Minh Vũ, thích Hoàng Minh!!!!

Nhưng khi đứng trước hắn, nó lại thấy bồi hồi kinh khủng, khi ở bên cạnh hắn, nó thấy ấm áp, mặc dù cả 2 hay gây sự với nhau, nhất là 2 cái lúc nó gần như sắp lìa khỏi trần gian thì hắn xuất hiện, trong mỗi giấc mơ lúc ấy, đều có khuôn mặt hắn, hắn níu kéo nó lại, níu kéo sự sống của nó…

Nhưng chẳng lẽ, đến cảm xúc của tình yêu mà nó cũng không phân biệt được ư? Nó ngốc đến vậy sao? Điên đầu quá…

Nó lấy đôi tay tự làm xù đầu mình, nó đau đầu dã man, nó không muốn nghĩ nữa.

Thế là một ngày bất ngờ lớn đối với nó đã qua…

Thật sự kinh khủng, quá sức tưởng tượng của nó…

Minh Vũ là người có hôn ước với nó từ bé… Má ơi!!! Nó không nghĩ nữa…

Bố nó thì đang đưa nó trở về nhà, khuôn mặt ông có vẻ không được ổn, không giống khuôn mặt vui vẻ, an lòng như vừa nãy…

- Bố sao vậy? Con làm bố giận sao?

Bố nó như giật mình, nói lắp:

- Không…không… có…gì…

Nó không muốn bố nó mất lòng, nhưng nó không muốn lấy hắn mà…

Nó tự khuyên bản thân không được nhắc đến hắn nữa, cố nhét hình ảnh của anh Hoàng Minh vào đầu nhưng không thể đẩy hình ảnh của hắn ra khỏi trí óc…

Sáng sớm hôm sau…

Tại trường Phan Trinh Dương…

Trong lớp…

Nó đang phàn nàn với 2 nhỏ bạn thân, nó uể oải vô cùng:

- Viên, Mẫn, có chuyện không hay một chút nào! Phải nói là thật kinh khủng ấy…

2 nhỏ bạn lập tức bị thu hút, nhìn nó, chờ câu tiếp theo nó nói. Mặt nó mếu:

- Mình bị bố mẹ ép duyên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Viên Viên há hốc miệng:

- Với ai???????

- Minh Vũ!!!!!!!!!!!!!!!! Tên chết tiệt đó!!!!!!!!!!!!!! Huhu!!!!!!!!!!!!!!

Mẫn Mẫn đơ mặt luôn, còn nhỏ Viên Viên thì nhìn nó chớp chớp con mắt, nó nhăn mặt:

- Thôi đi 2 bạn! mau cứu mình! Ngồi đó mà sốc nữa á? Mình cũng sốc chứ bộ.

Viên Viên mặt đỏ gay:

- Tin quá quá động trời…. Việc này thì Hi tự giải quyết đi, tụi này chịu thôi! Nhìn cái Mẫn kìa, nó chẳng muốn tham gia vào tin động trời đó đâu!!!!!!!!!

Mặt nó như cầu xin:

- Xin đấy, giúp gì đi!!!!!!!!!!!!!

Ánh mắt long lanh cầu khẩn của nó đã không có tác dụng với 2 nhỏ bạn nữa, chúng nó quyết không nhúng tay vào việc của nó rồi…. nó sẽ tự mình liệu sao??????????

Hai nhỏ bạn bỏ đi rồi… Hức… thật quá đáng mà… nhân lúc nó không để ý mà đã chạy ra ngoài rồi!!!!
Nó ngồi một mình thẫn thờ về ngày hôm qua…

Về câu nói của hắn…

Nó nhớ như in…

Cái câu: hắn thích nó… cứ đeo bám nó suốt ngày hôm qua… nó chết mất…

Đột nhiên, có một cậu bạn chạy tới bên nó với một bó hoa hồng, đẹp vô vàn, mắt nó chuyển hướng từ cửa sổ mà tập chung hết tại bó hoa này, nó khuyến rũ quá, đúng là hoa hồng gai…

Cậu bạn đó mỉm cười thân thiện:

- Nhược Hi, Minh Vũ gửi tặng cậu nè! Cậu thích thật nha, có phải, Minh Vũ sẽ theo đuổi cậu không? Từ bao giờ vậy?

Nó cũng cười đáp trả, nhưng nói một câu không thành ý cho lắm:

- Cảm ơn, mình không lấy đâu, cậu có thể đem trả lại cậu ta hộ mình chứ?

Cậu bạn đó vẫn cười, nhưng nụ cười có phần mất tự nhiên như hồi nãy:

- Không… Cậu phải nhận… Minh Vũ bảo như vậy! Minh Vũ nói: Nếu không nhận thì cũng phải cầm! Vậy nên, cậu hãy cầm chúng đi, không có gì phải xấu hổ, cả trường đã biết Minh Vũ đang theo đuổi cậu rồi!^^

Cậu ta cười… cười sao???? cả trường biết?????? mắt nó mở to… đó là một tin động trời…. nó thấy thật kinh khủng quá!!!!!!! Hắn định theo đuổi nó sao???? Hắn đâu thích nó, cần gì phải làm như vậy???? hắn điên thật sự…

Nó giật bó hoa hồng từ tay cậu bạn, rồi đi ra khỏi lớp… Nó muốn gặp hắn… Ngay lúc này… để hỏi rõ…

Nhưng điều kì lạ thay, nó đi đến đâu, cũng có một bạn tặng cho một quả bóng bay đủ sắc màu… Hắn làm sao???? Mặt nó càng đỏ lên vì ngượng và vì tức giận…

Nó đứng giữa sân trường…

Và hắn xuất hiện, trong bộ đồ sinh viên giản dị, hắn đang cố cười ấm áp… Nó nhếch mép:

- Cậu không cần phải gắng cười làm gì, cậu hợp với kiểu lạnh lùng hơn là ấm áp, vậy nên, dừng lại mọi việc đi, đây là ở trường chứ không phải là bãi biển để tỏ tình.

Nó tiến lại gần hắn, trả hết hoa hồng, trả hết bóng bay cho hắn, quả thực, nó cầm chúng đến phát mệt. Nó nói:

- Cảm ơn cậu vì đống lộn xộn này, bây giờ hãy thu dọn chúng đi, ta đang ở trường và cần phải học nghiêm túc!

Hắn trở lại với khuôn mặt lạnh trước kia, nó thấy như thế là tốt hơn là hắn cười ấm áp 1 cách giả tạo và ngượng nghịu…

- Nha đầu chết tiệt! cô dám từ chối tôi sao? Không cảm động sao?

Nó giơ nắm đấm trước mặt hắn, đe:

- Cảm động cái con khỉ! Cậu mau thu chúng đi, không thì chết với tôi. Ok?

- Được, chiều theo ý cô! Nhưng tôi chưa rút lui đâu, nhưng coi như lần này tôi thất bại.

Hắn phẩy tay một cái là mọi người thu dọn tất cả những gì hắn chuẩn bị từ sớm tinh mơ cho nó, hắn ôm bó hoa, chuẩn bị bỏ vào sọt rác:

- Thật mất công. Cả trường sẽ cười tôi. Rõ ràng là Hoàng Tử Gió mà cô gái nào cũng thèm muốn, vậy mà 1 con nha đầu chết tiệt cô lại chẳng chú ý tới, không hiểu, sao tôi lại đi thích một nha đầu thối như cô chứ? Mất mặt quá!

Nó ngăn, trước khi hắn vứt bó hoa vào thùng rác:

- Khoan!

Hắn nhìn nó:

- Sao?

- Cậu vứt chúng đi chẳng phải phí tiền sao? chính cậu nói, tiêu tiền nhiều hoang phí còn gì?

Hắn thờ ơ:

- Nha đầu cô không lấy thì tôi đem thùng rác, chứ chẳng lẽ mang về nhà cắt tỉa rồi cắm vào lọ hoa như một con đàn bà nội trợ?

Nó lườm hắn:

- Đừng có khinh đàn bà nội trợ!

- Tóm lại là cô không lấy thì tôi đem vứt, tôi làm tất cả điều này là muốn nha đầu cô thôi! Ok?

Hắn???? hắn????

Nó run bần bật trước câu nói của hắn, hắn vẫn đùa sao?

- Cậu nói gì thế? Dù sao thì chúng ta cũng không ưa nhau, vậy nên đừng làm gì hết, mất mặt cả cậu lẫn tôi!

- Vậy thì tôi vứt chúng là được chứ gì!

Hắn chuẩn bị vứt chúng, nó lại ngăn:

- Thôi…thôi… để tôi cầm chúng… bó hoa này đẹp như vậy, lại nhiều như thế, hoa hồng gai này thì lại đắt, thôi, để tôi mang về cắm vậy! đưa đây!

Hắn nhếch mép cười mãi nguyện:

- Thế chứ!

Nó đón bó hoa xinh tươi vừa trở về từ cõi chết, chẳng qua nó xót tiền cho hắn mà thôi, bó hoa này nhiều hao như vậy hẳn đắt vô cùng, đem vứt thật uổng!

Nó cầm bó hoa rồi quay vào lớp. Nó không dám quay đầu nhìn hắn đang sung sướng đâu.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ