Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyen teen - Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi - trang 7

CHƯƠNG 7: TÔI SẼ THEO ĐUỔI CÔ ĐẾN CÙNG!

Đến tối…

Nó nhận được tin nhắn từ Viên Viên: “ Hi, ra ngoài chơi đi! Cái quán sữa chua mít nhà bác Thắm ấy! Tụi này đang đợi đó nhé?”
Nó nhắn lại 1 chữ ok, khoác cái áo ngoài vào người rồi nó ra khỏi nhà.

Nó vừa đi, vừa đếm cây ven đường, nó đếm cả những cái cây bé nữa, tại quán nhà Bác Thắm còn xa, nó lại thích đi bộ nữa…

Đúng đến cái cây thứ 20…

Nến bỗng bật sáng…

Nó ngỡ ngàng… Vậy là sao???

Quả thật, những ngọn nến này rất đẹp, rất lung linh, khiến nó không muốn đi vào chúng mà nó đi vào giữa nhưng cây nên ấy… CHúng tạo thành 1 con đường nhỏ trên vỉa hè… Nó cứ thế đi theo mãi…

Đột nhiên, pháo hoa bắn tung lên bầu trời… Nó ngước nhìn, thật là đẹp! nó tạo thành hình trái tim đủ các màu sặc sỡ, đẹp quá, nó thích quá, không biết ai làm nhỉ? Nhỡ một anh chàng nào đó làm tặng cho một cô gái nào đó, rồi nó vô duyên vô cớ bước vào và chứng khiến hết điều bất ngờ này, hẳn là anh chàng đó sẽ kêu lên mà nổi điên với nó mất, nó bật cười…

Những bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời, thật thích…

- Thích chứ???

Có một giọng nói rất đỗi quen thuộc với nó, nó quay người nhìn về phía phát ra tiếng nói…

Nó ngỡ ngàng… Chính là hắn…

Hắn đã làm tất cả điều này sao????

Nhìn hắn xem! Hắn đẹp rạng rỡ như mặt trời trong đêm với chiếc áo màu xanh da trời cổ rộng, lộ rõ phần ngực hoành tráng của hắn ( tác giả: cô có phải “dê” quá không? Sao lại để ý body của người ta? Sao không để ý những thứ mà người ta cất công làm cho cô vì thích cô??? Nó: Hứ! kệ tui.=.=) Chiếc quần bó sát, cái chân của hắn thì thẳng như con gái@@ Nó há hốc mồm:

- Cậu…sao lại ở đây?

- Tại sao tôi lại không ở đây? Trong khi tất cả điều này đều là do tôi làm cho cô?

- Cho tôi? Cậu có phí tiền không? Những ngọn nến này cậu phải gắn chúng xuống đất à? Phải chổng mông để gắn nó phải không? Thật khổ thân cậu quá! Nên dọn chúng đi, chúng sẽ làm bẩn đường ở đây!

Hắn ôm 1 bó hoa, tiến lại gần nó, lập tức ánh điện bên đường, chỗ nó với hắn đứng liền sáng lên, pháo hoa trên trời càng bắn to hơn, lòng nó thấy rạo rực quá! Hắn cười nhếch miệng:

- Chỗ này là của tôi! Tôi là thiếu gia giàu có, cần gì phải chổng mông để gắn những cái nến này?

Nó nhăn mặt:

- Cậu lại định tỏ tình với tôi phải không? Muốn tôi cưới cậu á? Đừng có mơ giữa ban ngày!

- Bây giờ là đang đêm!

- Ừ thì đêm… Cậu dọn chúng đi, tôi không thay đổi quyết định của mình đâu, tôi còn phải đi gặp Viên với Mẫn, chúng nó đang đợi tôi ở quán nhà bác Thắm! Còn bó hoa trên tay cậu, tôi không lấy đâu!

Hắn lại cười:

- Cái gì chứ? Bó hoa này đâu cho cô? Tôi cầm theo để điểm thêm vẻ đẹp trai của tôi thôi!

- Đồ kiêu.

- Mà nè, không ngờ bạn cô làm tốt quá đi!

Nó đơ:

- Cái gì??? Cậu nói là Viên lừa tôi sao?

- À! Chuyện lừa này cũng là do tôi làm đấy! vì muốn cô ra khỏi nhà nên tôi đã nhờ Viên Viên làm chuyện này đấy! Tôi hứa với nhỏ ta sẽ đãi sữa chua mít và một phần BBQ gàri đó!

- Cậu…cậu… Cậu hết trò sao?

- Tôi đã nói rồi, tôi không bỏ cuộc đâu! Nào, bây giờ có đồng ý làm bạn gái tôi không?

- Không bao giờ!

- Vậy thì tôi sẽ theo đuổi cô cho đến cùng!

Hắn lại đặt bàn tay lạnh buốt của hắn lên ngực nó:

- Chỗ này, là của tôi, chỉ của tôi! Tôi đã nói là làm đấy!

- Tên Điên…

Nó quay mặt đi, rồi đi thẳng về nhà. Khuôn mặt hắn không cảm xúc, ném mạnh bó hoa cầm trên tay vào thùng rác, khiến cái thùng ấy đung đưa. Hắn cởi áo rồi bực dọc đi về…

Hôm sau…

Mặt nó ửng đỏ, nó phải tính sổ với Viên Viên…

Nó đặt bụp cặp sách lên vài, ngồi cạnh Viên Viên và Mẫn Mẫn, liếc xéo Viên:

- Viên Viên, sao lại lừa mình?

Viên Viên cười ngây:

- Hi hi… Chuyện tối qua hả? tối qua, 2 người vui vẻ chứ? Hi hi…

- Vui cái con khỉ… Tại sao lại lừa mình?

- A ha… Minh Vũ đẹp trai như vậy, cậu ấy nhờ, nên tớ không nỡ từ chối, lại được ăn sữa chua mít với BBQ gà ri nữa! chúng rất tuyệt, phải không Mẫn?

Mẫn vừa hút sữa, vừa gật đầu. Nó trợn mắt nhìn 2 nhỏ:

- Các cậu thật là… Tên đó đáng gét lắm, từ sau đừng có tin hắn cái gì, tối qua, hắn bảo, hắn chỉ lừa cậu thôi.

Viên Viên bất mãn, bật dậy như có lò xo:

- Sao cơ? Không được!

Rồi nhỏ chạy ra khỏi lớp. CHắc là đi tìm hắn tính sổ. Nó nhìn Viên Viên, hứ! ai bảo lừa người ta!

Nhỏ Mẫn nhìn nó:

- Nói dối đúng không?

- Cái gì chứ?

- Chuyện sữa chua mít vs BBQ?

Nó như bị nhỏ bạn tóm đuôi chuột, bật cười:

- Ha ha…. Ai bểu Viên dối mình chứ?

- Hứ! Viên sẽ giận!

- Không sao đâu!

- Mà Vũ vs Hi đang làm gì vậy? chơi trò tình yêu ấy à? Hay là Vũ yêu Hi thật sự?

- Ai mà biết được chứ! Tên điên ấy!

- Sao vẫn nhận hoa của Vũ? Tưởng Hi thích anh Hoàng Minh?

- Thì tại, hắn đem vứt, phí quá, đành cầm về chứ sao! Anh HOàng Minh thì mình vẫn thích mà! Anh ấy ấm áp đến kinh khủng!

- Vũ sẽ không bỏ cuộc đâu, Vũ không phải loại người dễ dàng, cậu ấy chấp nhận làm người thứ 3 chen vào để có được Hi! Haha, “trò chơi” sẽ vui lắm đấy!

Nó cười.

Lúc Viên quay lại, đúng là nó bị mắng té tát. =.=

Tại căng tin, bàn cuối dãy…
Nó với anh Hoàng Minh đang ngồi ăn bánh mỳ kẹp xúc xích. Dù đang ăn nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn anh, hai ba hôm nay nó chưa được thấy mặt anh, tự nhiên trông anh đẹp hẳn hơn trước. Đôi mắt đẹp ấy ánh lên vẻ ấm áp, lông mi khẽ cong cong, vẻ đẹp của anh chính là đôi mắt này, nó luôn khiến con gái phải chết ngất.

Anh khẽ nói:

- Nhược Hi, Minh Vũ xác định tỏ tình với em sao?

Câu hỏi của anh khiến nó giật mình:

- Vâng…

- Em đồng ý không?

Nó bật cười:

- Ai mà thèm tên đáng gét ấy chứ? Với lại… em thích anh mà!

Nó hơi lộ liễu một chút, nhưng nó cũng muốn biết lòng anh! Khóe môi anh khẽ cong lên:

- Em hãy đồng ý với cậu ta đi! Cậu ta thực chất rất tốt!

Mặt nó xị xuống, anh làm nó thất vọng quá, nó thích anh mà!

- Nhưng em không thể quản được trái tim!

- Hãy ở bên cạnh cậu ta, em sẽ nhận ra điều thú vị từ con người cậu ta, Minh Vũ quan tâm em như vậy, lo lắng cho em như thế, những lúc em ngất đều có Vũ bên cạnh hớt hải tìm bác sĩ cho em, còn anh thì….

Giọng anh bắt đầu nhỏ dần:

- CÒn anh thì… không hề biết những chuyện đó! Thật sự anh không xứng…

Nó quả quyết:

- Chỉ cần em thấy xứng, em sẽ theo anh mà!

Anh bật cười:

- Không chừng, Minh Vũ sẽ cướp được trái tim em vào một ngày nào đó!

- Không bao giờ luôn!

- Chưa nói được điều gì trước cả! Vậy, hôm nay, có muốn 1 lần thử hẹn hò với anh không?

Nó liếc xéo anh:

- Em không thèm! Thử 1 lần hẹn hò? Hứ! em thích mãi mãi cơ! Được chứ?

Anh cầm chai nước lên tu:

- Nếu em không thích thì thôi! Đừng có hối hận! 1 lần hẹn hò với anh là hơi bị vinh dự đấy! pé nào cũng muốn mà không được cơ! Đằng này, anh lại chủ động như thế!

- Không thèm!

- Ok! Bác ơi! Tính tiền bàn này!

Anh đặt tiền trên bàn, rồi thọc tay vào túi, đứng dậy, đi khỏi căng tin, nhưng nó vội chụp tay anh lại:

- Được rồi anh! Em cũng muốn được thử một lần!

Anh quay đầu nhìn nó rồi cười tươi. Bao nhiêu cô gái bất chợt đưa mắt về phía anh! Lập tức, nó đứng dậy, bấu tay anh thân mật! Nói to, đủ để những bạn nữ kia nghe thấy:

- Anh yêu! Mình đi nhé?

ANh cười lớn, khoái chí kinh:

- Ừ!^^

Rồi nó cứ thế khoác tay anh mà đi, nó gét ai nhìn “người yêu” của nó với ánh mắt thòm thèm đó.

- Này, cậu với anh Hoàng Minh??? Là sao đây? Hả?

VIên Viên nhìn nó, ánh mắt tò mò đó cứ giương lên nhìn nó, nó chống cằm:

- Hừmmm… thì chỉ thử “hẹn hò” 1 ngày!

Mẫn Mẫn há hốc mồm, rơi luôn miếng táo đang ăn dở:

- Sao cơ? Hẹn hò 1 ngày? Đây là thể loại gì đấy? nếu thích nhau thì cứ hẹn hò mãi đi, cần gì phải 1 ngày?

Nó ngao ngán:

- Chỉ là… anh ấy không thích mình, mình nghĩ, anh ấy làm thế để an ủi mình thôi! Lúc đầu, anh ấy còn đẩy mình sang bên Minh Vũ mà!

Nhỏ Mẫn Mẫn nhìn miếng táo bị rơi xuống đất, tiếc ơi là tiếc, mặt nhỏ dễ thương cực kì trong lúc ấy! Viên Viên nheo mắt:

- Thế thì theo Minh Vũ đi, cậu ấy theo đuổi cậu mãi mà cậu chẳng quan tâm!

Mẫn Mẫn nói đế thêm:

- Hi từ chối Vũ 2 lần liền rồi đấy, con trai cũng chẳng có kiên nhẫn mà đợi Hi đâu! Bị từ chối nhiều quá, VŨ sẽ rất mệt mà!

Nó đánh mắt nhìn Mẫn Mẫn đang tiếc nuối cho hắn, chả thèm để ý bạn bè gì cả, cứ nhắc đến zai là tít mắt, bỏ bạn.

- ĐƯợc như Mẫn nói thì Hi đã vui!

Phía ngoài cửa, bóng dáng của ai đó rất thân quen, nó lập tức nhìn thấy khuôn mặt anh đang cười với nó, chẳng khác gì một thiên thần ngự trị trong lòng nó, nó cười toét miệng, chẳng nói chẳng rằng, tự động như 1 con rô bốt ra khỏi chỗ của mình đi về phía anh, để lại 2 đứa bạn như bay hồn vía vì cử chỉ “mê zai đẹp” của nó.

- Hoàng Minh, có chuyện gì cần em sao?

- Anh không được gặp “người yêu” khi nhớ sao?

Đôi má nó ửng đỏ như quả cà chua, khiến anh che miệng cười, xấu hổ quá đi!!!!

- Thôi đi, dù sao cũng chỉ là 1 ngày thử hẹn hò thôi mà!

Anh nháy mắt với nó, kèm theo là điệu cười lệch đẹp chưa từng:

- 1 ngày thử hẹn hò thì anh cũng phải làm cho đúng, ra dáng là bạn trai của em chứ? 1 ngày đc thân mật với anh thì phải hẹn hò cho đáng chứ?

- Thôi nào, anh có chuyện gì thì nói đi!^^

- Hết giờ, theo anh ra biển chơi nhé!

Nó ngây người nhìn anh, đôi mắt bắt đầu tròn xoe:

- Sao lại ra biển?

- Thì cứ theo anh đi!

Anh cười tươi, cúi đầu, hôn lên trán nó, tim nó đập thình thịch, nó chết mất, 1 ngày thử hẹn hò mà làm quá như thế này thì nói sẽ chết mất, nó sẽ chết mê chết mệt anh mất! Anh hôn lên trán nó, ngay giữa cửa lớp nó, và các bạn nó thì đứng ngây nhìn nó với anh! Ôi! Nó xấu hổ! 1 ngày mà nhỡ lan ra khắp trường thì biết ăn nói thế nào đây? Nó nuốt nước bọt, mím môi.

ANh rời khỏi trán nó, cười, rồi vẫy tay tạm biệt nó. Nó cứ đứng như trời trồng ở đó, nó nhìn theo anh, ôi! Xấu hổ quá!!!!!!

Các bạn bắt đầu xúm vào hỏi nó:

- ANh Hoàng Minh hôn trán cậu sao?

- Anh Minh là gì với cậu vậy?

- Học sinh ưu tú, như vậy là sao????

- Cảnh tượng trước mặt tớ có phải là thật không?

Bla…bla…bla…

Nó như không quan tâm, chỉ lặng lẽ đi vào trong lớp, và bắt gặp ngay khuôn mặt 2 đứa bạn đang đứng như con vịt nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.

Cho đến khi cô Lý vào lớp mà nó vẫn chưa hoàn hồn trở lại. Hành động của anh ám ảnh nó cho đến hết các tiết học luôn. =.=

Chả mấy chốc mà hết giờ…

Nó thu xếp sách vở thì hắn cũng bước vào, lôi nó đi, hắn cũng kịp vớ luôn cặp sách của nó. Nó hét:

- Cậu làm gì vậy hả? thả tôi ra ngay, đồ kí sinh chết tiệt!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cuối cùng thì hắn cũng thả nó ra, hắn mạnh bạo bóp chặt cổ tay nó, kiến nó nhăn mặt lại, dồn nó về phía tường, làm nó dính chặt vào đó, còn khuôn mặt hắn thì chỉ cách nó có mấy mm, hơi thở của hắn vô cùng gấp gáp, mái tóc xòa xuống, chạm vào trán nó, nó thấy ngưa ngứa!

Im lặng hồi lâu, hắn cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như tảng băng trôi trên biển lạnh:

- Cô! Cô! Sao cô dám….

Giọng hắn vô cùng tức giận, nói xong câu ngập ngừng đó, hắn lấy tay nắm chặt lại thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào tường. Nó sợ đến xanh mặt, nhìn hắn chăm chăm, hắn cũng đưa mắt nhìn nó, 2 đôi mắt gặp nhau, nó liền né tránh. Hắn lấy tay khẽ quay đầu nó nhìn về phía hắn, môi hắn đang rung lên. Nó bắt đầu thấy bực hắn, gạt tay hắn:

- Cậu định làm gì hả? nếu có gì muốn nói thì nói đi, tôi đang có hẹn!

Hắn nghiêng đầu nhìn nó, như đang tìm kiếm ánh mắt của nó. Nhưng nó không để hắn tìm, hắn bất lực, nhắm con mắt, cúi đầu xuống vai nó (các bạn hãy tưởng tượng cảnh này nhé, Vũ đặt khuôn mặt mình vào vai Nhược Hi, đôi tay buông thõng , Nhược Hi mở mắt to tròn, đôi tay cũng buông thõng^^ *lời tác giả* )

Hắn nói:

- Nha đầu cô là con gái Trung Quốc, tại sao lại luôn mang đến cho tôi những lo lắng? tại sao lại làm tôi đau khi cô ngã khụy dưới đất?????? TẠI SAO LẠI ĐỂ TÔI YÊU CÔ????? TẠI SAO???? TÔI GÉT NGƯỜI TRUNG QUỐC MÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó im bặt đi, hắn tiếp tục nói:

- Nếu đã như vậy…. tai sao lại không thích tôi? Tại sao không yêu tôi??? Tại sao lại từ hôn ước từ bé? TẠI SAO?????

- Tại vì tôi thích Hoàng Minh!

Cuối cùng thì nó cũng dám nói câu này trong tình huống bây giờ. Hắn đấm mạnh tay vào tường, có thứ gì đó rơi xuống áo nó, nó nhìn. MÁU. Nó hốt hoảng, đẩy hắn ra, cầm lấy tay hắn, cái tay hắn bị thương vẫn chưa lành lắm, giờ thì nó đã chảy máu be bét hết ra rồi. Nó xót xa vô cùng.

- Cậu điên sao? chảy máu rồi nè, sắp lành rồi mà lại để nó nặng thêm là sao?

Nó tháo băng cho hắn, may mà nó có vài cái băng để trong cặp đề phòng nó bị “tẩn” đó mà, nó lấy hết ra băng cho hắn. Đôi mắt hắn nhìn từng cử chỉ vụng về của nó, giọng nói cũng bớt đáng sợ hơn:

- Cô với Hoàng Minh đang hẹn hò? Hoàng Minh chấp nhận cô sao? anh ta chấp nhận nha đầu cô ư? Tôi không tin! Tôi không tin có ai khác chấp nhận nha đầu thối cô như tôi?

- Chỉ là thử hẹn hò 1 ngày hôm nay thôi!

- Sao????

- Chỉ là 1 ngày thôi!

- Một ngày nha đầu cô là của anh ta sao? không được!

Nó bóp chặt tay hắn, hắn kêu lên 1 cái dài vô cùng, nó cắn môi:

- Cho cậu chết!

Sau khi nó băng cho hắn xong, nó giật cái cặp từ tay hắn, bỏ đi. NHưng nó đâu có đi dễ như thế? Nó bị hắn kéo giật lại, hắn cướp cặp của nó. Nó phồng má mắng:

- Cậu trả cặp cho tôi!

- Không. CÔ phải ở lại với tôi! CÔ là của tôi rồi.

- Tên chết tiệt kia! Cậu thích ăn đấm sao?

- Có đánh tôi chết, tôi cũng sẽ ám cô đấy!

Nó chạy tới cạnh hắn, kéo cặp về phía nhau, hắn cũng kéo lại, thể là nó với hắn kéo co luôn!

Một hồi…

Không kéo được hắn, nó thả cặp ra, bắt đầu bật khóc nức nở như đứa con nít bị anh chị lớn bắt nạt. Hắn cười sung sướng như thỏa mãn, hắn cười to lắm… chưa bao giờ hắn thấy vui như thế này… Hắn đã thay đổi vì nó! Dạo gần đây hắn cười nhiều vô cùng, và hắn cũng nhớ nó nhiều lắm, chỉ muốn thấy nó thôi. Nhưng hôm nay, khi nghe tin nó với Hoàng Minh hẹn hò, hắn đã rất tức giận, giận đến kinh khủng, và hắn đi gặp nó như thế này đây, và bây giờ nó đang khóc nhè vì không lấy được cặp sách, trong khi đang có hẹn với Hoàng Minh.

Hắn thấy nó khóc to kinh, hắn không cười nữa, đến bên cạnh nó:

- Sao lại khóc như con nít vậy?

- Tại cậu…huh u… cậu không trả cặp sách cho tôi… huh u…

Hắn ngồi thẳng nó, lấy tay gạt nước mắt nó, khóe miệng khẽ nhấc lên:

- Đừng có khóc… y như con nít lên ba…

- Trả tôi cặp sách…

- Làm bạn gái với tôi… à không… vừa làm bạn gái vừa đồng ý lấy tôi!

Nó đứng bật dậy:

- Không bao giờ!

Hắn cũng đứng lên, trả cặp sách cho nó, rồi lặng lẽ bước đi mà không nói lời nào. Hắn đa bị từ chối 3 lần. Quả thật nhục nhã với hắn.

Còn nó thì nhìn hắn rồi lập tức cầm cặp sách chạy ra cổng…

Nó thở hổn hển, khi gặp anh Minh, cười tươi:
- Anh Minh, em xin lỗi, Minh Vũ gặp em nên em đã nán lại một lúc!

Khuôn mặt anh có vẻ như đổ lên như bực tức, nó hối lỗi vô cùng, nhưng anh vẫn cười và nhìn nó:

- Không sao! thấy em là anh vui rồi! chúng ta ra biển nhé?

- Vâng!

Nó cười vui vẻ…

Đằng xa, hắn nhìn thấy nó… nó đang cười, đang nắm tay, đang nói chuyện, và cùng anh ta đi khuất khỏi tầm nhìn của hắn. Nhưng hắn có giận anh ta đến đâu thì hắn cũng cảm thấy có gì đó rất lạ, không thể giận anh ta dài lâu.

“Tên khốn!” Hắn nghĩ, rồi quay về chỗ đậu xe và phóng đi.

Còn nó…

Nó đang vui vô cùng khi bên anh, nó đùa nghịch với anh dưới cái gió nhè nhẹ của biển, nó cười lớn với anh như ánh mặt trời rạng rỡ… Nó vờn với nước biển xanh ngắt kia như một nàng tiên của biển khơi… Nó đẹp lung linh dưới ánh hoàng hôn, anh chỉ ngồi trên phiến đá mà ngẩn ngơ nhìn nó… Chính xác là lúc này đây, anh bắt đầu cảm thấy mình rung động trước cô nhóc tinh nghịch kia, nhưng anh không muốn cảm giác ấy đến, cô gái nào cũng được, nhưng riêng nó, bản thân anh không cho phép tiến tới, chỉ được quan hệ là anh em mà thôi!

Nó vui quá, nằm oài ra cát, đưa ánh mắt nhìn cảnh hoàng hôn đẹp khuyến rũ đó. Anh đi tới, bên cạnh nó, nụ cười anh ấm áp vô cùng, giọng nói anh nhẹ nhàng đến mát lòng nó:

- Nhược Hi, chúng ta in hình con bướm trên cát nhé?

Đôi mắt to tròn của nó nhìn anh, nó cười như một thiên thần:

- Vâng!

Thế là nó với anh nằm xuống cát, cùng nhau tạo hình con bướm, cả hai cười khúc khích…

Tạo xong, anh với nó lăn ra ngoài, nó kiếm một cái que, vẽ hình trái tim quay quanh 2 chú bướm đó. Nó cầm cái que, nhìn anh rồi cười ấm áp, mái tóc nó bay bay, bộ váy nhà trường cũng bay theo chiều gió, anh lại liên tưởng nó thành công chúa của gió, anh liền bật cười. Anh không ngờ, mình cũng có ngày miên man tưởng tượng phong phú như thế.

Tầm tối…

Anh với nó cùng nhau đi ăn, tất nhiên, anh là người bao trọn bữa ăn của 1 con heo như nó rồi!^^

Hôm nay nó vui vô cùng, nó thấy thích anh lắm. Anh ngồi đối diện nó, lên tiếng:

- Nhược Hi, em ổn chứ?

Nó ngẩng đầu nhìn anh, cho miếng thịt bò xào vào miệng, nhai rồi hỏi:

- Sao anh lại hỏi như vậy? Trông em giống không ổn lắm sao? Em chỉ đói mà thôi!

- Em không bị bệnh gì hả?

Nó thấy anh hỏi lạ, nó nhìn anh chằm chằm luôn…

- Em bị bệnh? Em bị bệnh gì mà mình không biết sao?

- Ừ, anh chỉ hỏi vậy thôi! Em ăn ngon đi, ăn bao giờ no thì thôi nhé!

- Em chỉ sợ ăn nhiều quá, anh không đủ tiền trả, ở lại rửa bát thì toi!

Nó cười toét miệng, rồi lại chúi đầu vào đĩa thức ăn. Hóa ra, cô bé chưa biết mình bị bệnh ung thư máu…

Về đến cửa nhà, anh chào nó, nó chào anh, rồi cười với nhau và anh đi khuất khỏi tầm nhìn của nó. Nó cười, một buổi hẹn hò tuyệt chưa từng thấy!!!!

- Hẹn hò vui quá nhỉ?

Nó cười:

- Đương nhiên!

- Thích hẹn hò với anh ta đến vậy sao?

- Ừ, điều hiển nhiên, anh ấy tuyệt vô cùng!

Nó choàng tỉnh mộng, lùi lại phía sau 1 bước:

- Ai vậy?

Hắn bước ra từ sau bức tường, hắn thọc tay vào túi quần, đi lại cạnh nó:

- Cô không để ý đến tôi sao? tôi là hôn phu của nha đầu cô đấy!

Nó lè lưỡi:

- Hôn phu cái con khỉ!

Hắn lấy tay làm hình cái kéo, hăm dọa:

- Thích lè lưỡi tôi hả? thích bị đứt lưỡi không?

Nó bỗng nhiên rụt cổ lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn:

- Mà cậu đứng bên tường nhà tôi làm gì thế hả?

- Đợi cô!

- Sao?

- Tôi không nói lại lần hai đâu!

- Tên điên này, nếu không có gì, tôi vào ngủ đây, mệt lắm rồi! Cậu cũng về đi, đứng đây ma bắt cóc đi đấy!

- Nhìn tôi thế này mà sợ ma á?

Nó liếc xéo hắn, miệng mấp máy:

- Không khéo là ma nữ bắt cóc đi ấy chứ, đẹp trai như cậu, con ma nào cũng thèm!

Hắn cười, lấy tay che miệng:

- Ma thích thế cô có thích tôi không?

Nó hung hăng quay mặt đi:

- Ma nó thích chứ tôi không thèm đâu!

Nó đang định “tiến công” vào nhà ngủ thì hắn kéo giựt lại, ôm trọn nó trong lồng ngực.

Ngay lúc này, nó bắt đầu thở không ra hơi, mặt đỏ ửng, nhưng may là buổi tối nên không ai nhìn thấy, nếu không nó sẽ bị kêu là “lợi dụng ôm trai đẹp” mất!@@

Hắn càng ôm nó chặt hơn, nhưng nó không có ý định gỡ bỏ cái ôm của hắn. Hắn nhếch miệng cười, giọng nói của hắn trở nên ấm áp đến lạ thường:

- Ngủ ngon nhé!

Như một luồng điện chạy xẹt qua người nó. Nó cười, đáp một tiếng nhỏ:

- ừ.

Hắn buông nó ra rồi vào trong xe ô tô, đi thẳng.

Nó vẫn đứng ngoài đó. Nhìn hắn. Hắn đi rồi! Đôi tay buông thõng và cái miệng mỉm cười, Hắn đáng yêu quá! Bây giờ nó mới biết, lớp vỏ bên trong của hắn là một con người vô cùng đáng yêu và ấm áp, chứ không như lớp vỏ bên ngoài, lạnh lùng, vô tâm đó.

Tin nhắn gửi đến máy nó. Nó chợt tỉnh mộng, giở ra xem. Là của hắn:

“ Vào ngủ đi. Còn đứng đó nhìn tôi nữa là ma les đến bắt cóc cô đấy.”

Nó tròn mắt nhìn dòng tin nhắn, rồi nó đưa mắt nhìn xung quanh. Trời tối ôm, không một bóng người, ánh đèn điện mờ ảo nhấp nháy, tiếng gió thổi nhẹ mà nó còn nghe thấy tiếng vi vu nữa. Nó rùng người, rồi nhanh chân bước vào nhà.

Sáng hôm sau…

Nó đến lớp mà chẳng thấy bóng dáng đứa nào, nó thấy lạ. Chẳng lẽ hôm nay có thể dục???? Nó soạn nhầm ngày sao????

Bên cạnh nó có tiếng nói to:

- A….. Hi!!!!!!!!!!!!!

Nó nhìn, là Mẫn Mẫn. Nó đứng ngây nhìn nhỏ, còn nhỏ thì nắm lấy tay nó lôi xệch đi, vừa đi vừa nói:

- Hôm nay là ngày “giao hữu” giữa 11a2 và 11a3, vậy nên, bọn mình phải qua bên đó chơi trò chơi và ăn uống!

Mặt nó méo xệch đi, làm gì mà như kiểu, chiến tranh xong thì làm hòa ý>.< chả ý nghĩa gì cả.

- Sao lại có tục lệ “vô duyên” như vậy chứ Mẫn?

Mẫn liền dừng lại ngay, làm nó tý thì đập hẳn cái mặt vào lưng nhỏ, nhỏ nhìn nó, cười:

- Tục lệ này mới được phát hành vào ngày hôm qua đấy, do Hoàng Tử Gió đảm nhiệm đấy, ôi, thích quá đi, tự nhiên có ngày này, vui quá đi!

Rồi Mẫn Mẫn lại kéo nó đi, nó mệt mất thôi! =.=

Đến cửa lớp 11a3…

Đã có đông đủ các bạn của 2 lớp, nó vào mà thấy ngài ngại làm sao! Cái Mẫn Mẫn lại còn vừa cười vừa kéo nó ngồi xuống ghế cạnh Viên Viên đang ăn hoa quả. Nó ghé tai Viên Viên:

- Này, Viên, trường cho tổ chức lớp thế này sao?

Viên cười với nó:

- À, chỉ là giao lưu giữa các lớp thôi, các lớp khác cũng thế mà!

Nó ngớ người:

- Sao lại các lớp???? Mình tưởng chỉ có lớp mình với 11a3?

- Không, Mẫn truyền đạt thiếu phải không? Thực ra, cái ngày này được ban bố vào hôm qua, các lớp hôm qua đã bốc phiếu để giao lưu với nhau, 2 tháng 1 lần vào đúng hôm thứ 7 hôm nay mà!

Nó càng ngạc nhiên hơn, vậy tại sao riêng nó chẳng biết gì?

Viên Viên như đoán được ý nghĩ của nó:

- Hôm qua, cậu có xuống bảng tin với bọn này đâu mà biết, chỉ có nghĩ đến anh Hoàng Minh thôi!

À, hóa ra là thế!!!!!

Mẫn Mẫn day nó:

- Thôi nào, Hoàng Tử Gió phát biểu ý kiến đó!

Nó dừng chuyện, đưa mắt lên phía bục giảng. Hắn đứng đó, với lớp vỏ bọc lạnh lùng, ánh mắt tưởng chừng như vô cảm đó khiến nó chú ý. Hắn nói:

- Các bạn lớp 11a2 và 11a3 thân mến, thật vinh dự cho tôi đc đứng đây và được nói chuyện với các bạn với tư cách là người đảm nhiệm cho ngày có tên”Giao hữu bạn bè” mà không phải với tư cách là một thằng bạn với các bạn ở đây! Tôi đề nghị lên giám hiệu ngày hôm qua về việc này và đã đc chấp thuận vì chúng có lợi ích kết giao giữa các lớp, các khối, vậy nên, ngày hôm nay, các bạn hãy thật thoải mái nói chuyện với nhau, vì cả ngày hôm nay sẽ là cả 1 ngày để chơi, 2 tháng mới có một lần như thế này! Tôi muốn nghe thấy tiếng nói của các bạn và tôi muốn đc thấy nụ cười của bạn trong ngày hôm nay! Các bạn đồng ý chứ?

Có đứa lớp nó đứng lên hỏi:

- Vậy là cả ngày hôm nay được nghỉ sao?

Hắn gật đầu, đưa mic gần miệng:

- Vâng!

Rồi cả lũ nổ hẳn 1 tràng vỗ tay to đùng! Riêng nó thì ngồi nhìn@@

Vậy là cái ngày gọi là “Giao hữu bạn bè” được mở đầu bằng việc thưởng thức đồ ăn nhẹ. Rồi đến các trò chơi khác nhau diễn ra. Công nhận là nó cười nhiều vô cùng, tại vì có cái trò bôi bánh kem lên mặt nhau (do Mẫn Mẫn tự nghĩ ra khi nhìn thấy bánh kem) làm nó cười vỡ bụng, và cũng trở thành trào lưu. Bây giờ, nhìn đứa nào đứa nấy đều tèm nhem bánh kem trên mặt.

Rồi đến cái trò có luật lệ quái quỷ…

2 bạn chơi đến từ 2 lớp se thành 1 đội, quay mặt vào nhau để giữ quả bóng bay, để chúng không rơi xuống đất, và đi về đích, đội nào thắng thì được +1 điểm cho điểm thi đua tháng toàn trường. Đúng là phần thưởng này rất tuyệt, vì đc +1 điểm tháng là cả 1 nỗ lực cố gắng học tập mới được, nó cũng khoái, nhưng lại 1 nam 1 nữ, quay mặt vào nhau giữ quả bóng, nhỡ quả bóng nó rơi, bất ngờ đổ vào người ta thì khác nào “Hôn” người ta????? Nghĩ tới thôi mà thấy nản. Kiểu hôn gián tiếp này thì nó không thích chơi…

Nhưng mà số phận sắp đặt…

Nó phải chơi… mà “người bạn” đồng hành với nó lại chính là hắn – Triệu Minh Vũ!!!!!!!!!!!!!!

Nó kêu ca với “MC” :

- Không đâu, ai còn được chứ cậu ta thì mình không chơi đâu! Không chơi đâu!

Cả lũ cứ hùa vào kêu nó chơi, 1 cái miệng nhỏ bé như nó đâu có thể đấu lại với hơn 40 cái miệng chứ!!!! Nó đành đứng vào vạch chơi, đối diện nó là hắn, là nụ cười nham hiểm của hắn. Ôi! Biết thế nó không tham gia cái chương trình quỷ quái này!

Nó mặt nhăn nhó đứng đối diện hắn, lấy cái mặt của mình ôm lấy quả bóng mà các bạn đưa, rồi cả 2 bắt đầu di chuyển cùng với các đội khác. Nó thấy xấu hổ quá, nó với hắn không hợp ý một nào, nó đi thì hắn dừng mà hắn đi thì nó lại dừng, @@ vậy nên xén mấy lần thì rơi bóng.

Rồi nó với hắn cũng bắt đầu hiểu ý nhau nên đã không bị vấp lần nào cả, cứ thế tiến thẳng về đích^^
Nhưng đâu ngờ, gần đến nơi rồi mà hắn nhỡ vướng chân. Quả bóng vỡ, kêu 1 tiếng to, làm nó giật mình, đổ người về trước.

Các bạn đứng quanh đó thì đứa há miệng to, đứa thì bột nhiên kêu “Ồ!!!” có đứa thì mặt đơ, đứa thì đỏ ủng 2 bên má. Nó bắt đầu thấy ong ong đầu, thấy có gì đó mềm mềm ở môi, cảm giác như thân thể mình không chạm đất mà đó là một cái giường êm ái!!!!

Và…

Nó kêu lên khi thấy “vật” đó nằm dưới nó!!!!!!!!

Nó chống tay định ngồi dậy:

- A!!! tôi xin lỗi!

Nhưng hắn kéo nó lại, kéo nó về chỗ cũ. Lúc đầu hắn hơi ngạc nhiên, hoang mang, nhưng giờ, hắn muốn hôn nó vô cùng!!!! Chính nó khơi gợi cho hắn! Nó mở to con mắt, dãy dụa để thoảt khỏi cái ôm của hắn, nhưng bất lực, đành ngoan ngoãn nằm trên người hắn để hắn chiếm lĩnh đôi môi nó, chiếm lĩnh nụ hôn đầu của nó!

Trừng 5p…

Nụ hôn đầu kéo dài 5p trong sự im lặng của bao ánh mắt nhìn, mặc dù nó có chút say sưa với nụ hôn đó, nhưng cũng tỉnh giấc mộng, lấy tay véo vào sườn hắn, hắn đau quá, cái miệng đáng gét đó mới thả đôi môi của nó ra! Nó bật dậy, tức tối đi khỏi đó! Không quên nói với hắn:

- Đồ lợi dụng.

Nó cầm cặp sách rồi ra khỏi đó. Hắn đuổi theo.

Nó đi đến sân tập bóng mà hắn cũng cố đuổi theo sau, rồi nắm chặt cổ tay nó, giọng hắn vang lên:

- Xin lỗi!

Nó quay đầu nhìn hắn, vùng khỏi tay hắn rồi đứng sát đối diện:

- Cậu là đồ lợi dụng! Cậu không nên làm vậy với tôi!

- Thì tại cô cố tình ngã vào tôi, tôi xin lỗi cô là quá lắm rồi đấy, nhẽ ra cô nên xin lỗi tôi mới phải, cô làm tôi đau hết cả lưng, cả hông vì chúng phải “hôn” đất thay cô đấy.

Hắn nói thế có là nói láo không chứ? Ai mới lợi dụng trước? là hắn.

Nó vung tay, dùng cật lực của mình để tát hắn một cái cho bõ tức.

Hắn nhìn nó chằm chằm…

Lần đầu tiên hắn bị 1 đứa con gái tát thẳng tay như thế????

Hắn giận nó, nhưng hắn vẫn thấy đau trong tim!

Nó cũng ngớ ra trước hành động không suy nghĩ của mình, nó nắm chặt tay, cắn môi nhìn hắn, rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng hắn kéo nó lại, hắn ôm nó, ôm chặt lắm:

- Nhược Hi, Em đang giận tôi phải không? Vì lợi dụng em để được hôn em sao? giận đến nỗi phải đánh trả tôi một cái đau đến tận tim thế này sao? Nếu làm em giận, hãy tha thứ cho tôi! Thật sự… lúc đó… tôi không thể kiềm chế được khi em tự động khuyến rũ tôi một cách như thế! Em có thể đánh tôi, hãy mắng tôi đi, đừng bỏ đi mà không nói một lời nào như vậy!

Đôi tay nó buông thõng, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn:

- Cậu bỏ tôi ra! Tôi cần đi về nhà!

- Hãy tha thứ cho tôi đi đã! Tôi sẽ buông em ra!

Nó càng tức hơn, nó không thích cái cách xưng hô lạ hoắc này, thà cứ gọi “nha đầu chết tiệt” hay đại loại gì đó nó còn chấp nhận, nhưng hắn thì gọi nó là “em” xưng “tôi” nó thấy nổi da gà! Nó tức chuyện vừa rồi, nó tức…

- Không.

- Xin em!!!!

Phía cửa phòng tập, bóng dáng anh Hoàng Minh đứng đó và nhìn thấy hết, cả việc nó tát Minh Vũ 1 cái đau. Anh lấy điện thoại và gọi cho nó, bên kia nghe máy là giọng nói vui vẻ của nó:

- Anh Minh, sao vậy?

- Anh có thể gặp em?

- Vâng!^^ Anh đợi em một tý nhé?

- Không cần. Anh đang ở chỗ em rồi, anh có thể vào?

Bên kia, giọng nó ngắt ngừng, rồi một tiếng “ừ!” nhỏ vang lên. Anh lập tức đi vào. Hắn thấy anh, lập tức thả nó ra. Anh cười, vẫn nụ cười dịu dàng đó:

- Anh không làm phiền 2 người chứ?

Nó cười, xua tay:

- Không đâu ạ!

- Sao 2 đứa không vào lớp mà chơi? Hôm nay là ngày “Giao hữu bạn bè” mà?

- Em muốn đi dạo 1 chút thôi! Sao anh lại lạc đến đây thế?

- Anh đi vô tình đi ngang qua, thấy em với Vũ đang đứng đây, nên anh gọi cho em!

- Haha… Anh đã nhìn thấy….

Mặt nó đỏ ửng. Nó xấu hổ với anh, anh se không nghĩ là nó có thể bạo gan làm như thế. Anh cười:

- Không, anh không thấy gì! Các em vừa làm gì sao?

Nó bật cười:

- Ha ha…đâu có gì đâu anh!!!! Bọn em không làm gì hết!!!

Hắn từ nãy đứng ở giữa mặt mày xa xầm, tức giận, lập tức giơ nắm đấm về phía Hoàng Minh, rất đau. Anh liền ngã xuống nền đất. Nó hốt hoảng, nó nhìn anh rồi nhìn hắn, đôi mắt nó đỏ hoe:

- Cậu làm gì vậy? Vũ? Sao lại đánh anh ấy?

Hắn im lặng không nói gì, đôi tay vẫn nắm chặt quả đấm.

Nó chạy vội đến cạnh anh, đỡ anh dậy, suýt xoa.

- Anh sao không? Đau không? Chảy máu rồi!

Anh bị đau nhưng vẫn cố cười để nó an tâm, rồi anh nhìn hắn:

- Sao cậu lại đánh anh?

Hắn cười nửa miệng, hắn đau lắm, hắn đau khi thấy nó cứ lon ton chạy sang phía Hoàng Minh, để hắn đứng 1 mình, lạnh lùng đạp:

- Anh tự làm gì tự biết.

Nó nhìn hắn, giờ nó nhìn hắn với ánh mắt gì đây? Căm gét sao??? Nó quát:

- Cậu vừa phải thôi. Cậu đánh người ta như thế à? Người ta lại là anh lớp trên, cậu tưởng mình to chức trong trường là có thể làm gì thì làm sao? Anh Minh còn hơn chức của cậu đấy, đồ cà chớn. Cậu lợi dụng hôn tôi ngay giữa bàn dân 2 lớp, giờ lại gây sự với anh Minh, đầu óc cậu hôm nay để đi đâu thế hả? Cậu biến đi cho tôi. BIẾN ĐI… CẬU LÀ ĐỒ TỒI…

Càng về cuối, nó càng hét to hơn, nó tức hắn lắm, hắn thật vô duyên mà.

Ngay lập tức, hắn quay lưng bước đi mà không nói lời nào.

Sao chứ? Coi hắn là gì đây? Người thừa sao? Nó thấy Hoàng Minh là cười típ mắt, còn với hắn thì lúc nào cũng chửi rủa, chọc tức hắn. Thấy Hoàng Minh là nói nói nhẹ nhàng, thân mật, còn với hắn thì sao? lúc nào cũng mắng mỏ, gắt gỏng, giữ khoảng cách với hắn. Bây giờ thì làm ngơ hắn, làm như hắn không tồn tại trong cuộc hội thoại của nó, chửi thậm tệ vào mặt hắn trước anh ta, nó thấy vui lắm sao??? Nó thật quá đáng. Nó đuổi thẳng thừng hắn, nó nói hắn là Đồ Khốn, nó có biết là trái tim hắn đang đau đến thế nào không? Thật sự là hắn yêu nó nhiều, sau cái lần biết nó là hôn thê của hắn, hắn đã biết trái tim mình yêu nó, vậy mà giờ, hắn làm bao nhiêu điều như thế, bao nhiêu điều bất ngờ như thế, trước kia, còn cứu nó thoát chết 2 lần, vậy mà không làm trái tim nó rung độg một tí nào sao???

Không lẽ…

Những thứ đó vẫn chưa đủ???

Để trái tim nó phải rơi lệ vì hắn???

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ