Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Tôi ghét thần tượng̉- trang 2

Anh lạnh lùng bảo hai anh chàng vệ sĩ của mình.

_Chúng ta đi thôi….!!

Cả ba nối gót nhau bước đi trong tiếng reo hò của những fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Thanh thì khác nó lặng lẽ gọi cho mình một chiếc xe tắc xi và nhờ anh ta chở về địa chỉ mà chị gái của nó đã cho.

Thanh nhìn hàng cây và nhà cửa hai bên đường, nó thích thú ngắm nhìn những cửa hiệu và con người nơi đây, thế là từ nay một cuộc sống mới lại bắt đầu.

Nhìn ngôi nhà nhỏ trước mặt, Thanh mở cửa bước vào. Chị nó đã mua đầy đủ đồ dùng nên nó không cần phải sắm sửa gì nhiều. Thanh bỏ cái va ly và cái ba lô ở trên giường. Thanh tìm tòi và lục lọi hết mọi thứ ở trong phòng.

Thanh thấy chị gái của mình có rất nhiều sách nhưng cuốn nào cũng làm cho nó đau cả đầu, nên vừa đọc được hai trang nó liền bỏ ngay xuống.

Thấy có cái máy hát, nó liền cho cái đĩa của nhóm nhạc Blue vào. Bài hát chơi đến đâu, nó nhảy theo đến đấy, vừa làm vừa nghe nhạc làm cho nó thêm hứng thú và vui tươi.

Sau khi lau nhà và dọn dẹp đâu vào đấy. Thanh liền cầm lấy một bản đồ, ba lô khoác trên vai, nó bắt đầu đóng vai một lữ khách.

Thanh lang thang hết nơi này đến nơi khác, máy ảnh của nó chụp liên tục. Đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua con kênh, nó hứng thú quá, môi nở một nụ cười thật tươi. Thanh phải công nhận thành phố này đẹp thật, nó không biết cuộc sống mai sau của nó thế nào nhưng với tình hình hiện tại nó bắt đầu thấy thích rồi.

Thấy có mùi thơm của thức ăn bay ra từ một cái quán ven đường,Thanh liền bước vào.

Khó khăn lắm nó mới hiểu được cái thực đơn này đang nói gì. Thanh vì đây là lần đầu tiên sang đây nên không hiểu món ăn này có hương vị như thế nào, nó chỉ nhắm mắt gọi đại cho mình mà thôi.

Đến khi ăn rồi, nó phải nhăn mặt lại vì cay, cầm cốc nước lọc bên cạnh nó tu cho một hơi. Thanh le lưỡi của mình ra và cái tay của nó quạt lấy quạt để vì nóng, mắt của nó nổ đom đóm vì cay.

Thanh không ăn được miếng nào nữa, nó trả tiền và bước ra để đi về.

Thanh kêu khổ vì tốn cả tiền mà cái lưỡi của nó sẽ bị xưng phồng đến mấy hôm sau mau ra mới khỏi.

Đi dạo chán cuối cùng Thanh quyết định mua một cái gì đó cho mình coi như là quà tặng lần đầu tiên ở đây.
Thanh đánh một giấc đến sáng, nó cứ tưởng sang bên đây lạ nước lạ cái, nó sẽ không thể nào ngủ ngon được nhưng nó đã ngủ như một con heo.

Thanh bật dậy để đánh răng và rửa mặt, xong cái nhiệm vụ rườm rà vào buổi sáng. Thanh bắt đầu nấu ăn, cũng chẳng có gì nhiều, hôm qua nó đã mua cho mình một đống để ở trong tủ lạnh. Thanh muốn giữ dự trữ để ăn dần, vì nó là người lười đi chợ và nấu ăn nên làm như thế này là tốt nhất.

Trên miệng ngậm một miếng bánh, cái tay mặc thêm cái áo cánh. Thanh khoác ba lô trên vai, nó đóng cửa lại và bước ra ngoài.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của Thanh ở ngôi trường mới. Tối hôm qua trước khi đi ngủ nó đã chat và gửi email cho chị gái của mình, hai chị em hứa với nhau là có bất cứ chuyện gì cũng thông báo cho nhau biết.

Thanh cảm thấy có hơi lo lắng và hồi hộp vì nó sợ bạn bè của chị gái sẽ nhận ra nó, nhưng nó tự nhủ là mình phải cố gắng lên vì ai chẳng có lần đầu tiên, rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi. Tự an ủi và động viên mình xong, Thanh an tâm cất bước.

Thanh vừa đi vừa ăn, Thanh thích thú ngắm nhìn những người đang đi đường. Ở đây náo nhiệt thật không bù với quê nhà của nó, tuy có đông nhưng chỉ bằng một phần ba ở đây mà thôi.

Chiếc ti màn hình rộng đang chiếu cái gì đó, Thanh tò mò ngước nhìn lên. Nó thấy anh chàng hôm qua đang hát trên sân khấu, Thanh lắng tai nghe, cũng hay đấy nhưng so với nhóm nhạc của mình thì không thể bằng được.

Thanh dơ đồng hồ lên xem, nó hốt hoảng, chúa ơi, mình mà không nhanh lên lại đi học muộn bây giờ.

Thanh khó khăn lắm mới leo lên được xe buýt, vừa chọn cho mình được một chỗ ngồi, cô bạn bên cạnh hỏi nó.

_Chào Thu, hôm nay cậu có mang vở cho mình không…??

Thanh kêu khổ, chúa ơi nó là ai làm sao mà mình biết, sao ngay ngày đầu tiên đi học lại vớ phải con bé quen biết chị Thu của mình thế này.

Thanh cười khổ bảo cô bạn.

_Mình xin lỗi nhưng cậu có thể cho mình biết là vở gì được không…??

Cô bạn cười cười bảo Thanh.

_Chắc là cậu về thăm nhà lâu quá nên quên chứ gì…??

Thanh cũng cười đáp lại.

_Ừ, tại về quê với gia đình vui quá nên tớ tạm quên đi mọi thứ….!!

Cô bạn nhắc.

_Cậu mượn tớ cuốn luận văn, hôm nay cậu mà không mang là chết tớ vì chúng ta có tiết vào lúc ba giờ…!!

Thanh ngán ngẩm quá rồi, kiểu này nó sẽ mất một tuần hay là nửa tháng để làm quen hết những người mới hay thầy cô giáo ở trường.

Thanh hối lỗi nói.

_Vậy thì cậu dùng của tớ đi, tớ hứa khi nào về nhà sẽ chép bài lại đầy đủ cho cậu…!!

Mặc dù cô bạn kia không vui lắm nhưng cũng đành cố gượng để nói.

_Được rồi, không sao đâu mai mình lấy cũng được…!!

Thanh quay sang cô bạn giả vờ gãi gãi đầu rồi bảo.

_Cậu có thể ghi lại tên của cậu cho tớ không, vì tớ cứ ghi nhầm tên của cậu mãi…!!

Cô bạn kia kinh ngạc hỏi vặn lại Thu.

_Không lẽ cậu ở đây một năm rồi mà vẫn ghi nhầm tên của tớ hay sao…??

Thanh nhăn mặt lại, nó gật đầu và năn nỉ.

_Làm ơn giúp mình đi vì mình không hiểu thật mà…!!

Cô bạn kia thở dài liền cầm lấy cây bút và quyển vở của Thanh để ghi tên của mình vào đó.

Thanh liền bảo cô bạn ghi luôn cả số điện thoại nữa, cô bạn kia càng ngày càng kinh ngạc về Thu, sao nó lạ thế nhỉ vì nó ngơ ngác giống hệt lần đầu tiên đến đây.
Thanh và Dung – cô bạn trên xe buýt cùng nhau bước vào cổng trường.

Thanh sửng xốt khi nhìn thấy cái không khí náo nhiệt của các bạn ở ngôi trường này.

Thanh thấy họ tập trung lại, trên trán đeo khẩu hiệu, áo mặc hình của anh chàng hôm qua, chưa hết họ còn mang rất nhiều cờ và băng dôn.

Thanh kinh ngạc nghĩ không lẽ cái tên đó đến đây để biểu diễn mà hôm nay là ngày gì nhỉ. Thanh liền quay ngay sang cô bạn Dung để hỏi.

_Cậu có thể cho mình biết hôm nay là ngày gì được không…??

Dung cười bảo.

_À hôm nay anh chàng ca sĩ Hoàng Quân chuyển đến trường của chúng ta học nên các bạn mới náo nhiệt và hạnh phúc như thế này, chả gì anh ta cũng là thần tượng của các bạn ở đây……..!!

Thanh chán ngán lắc đầu, chúa ơi, tại sao anh ta lại chuyển đúng ngay vào trường mà nó đang theo học thế này làm gì. Có thần tượng học ở trong trường chỉ thêm phiền, nhưng mà không sao, họ hâm mộ thì mặc họ. Mình không cần biết và không cần quan tâm tới anh ta là được.

Không khí náo nhiệt và sôi động này không hề ảnh hưởng hay có một chút lay động tới Thanh. Thanh hỏi cô bạn.

_Bọn mình học ở phòng nào thế nhỉ…??

Kể từ lúc gặp lại nhau cho đến bây giờ, Dung đã để ý đến sự khác thường của Thu, tại sao con nhỏ này cái gì cũng không biết và cái gì nó cũng hỏi mình là sao. Mặc dù còn nhiều thắc mắc nhưng Dung vẫn nói.

_Sao cậu mau quên thế bọn mình học ở lầu hai phòng 12A2….!!

Thanh cười toe toét.

_Cám ơn cậu nhé, mà chúng ta cùng lên lớp luôn chứ…??

Dung lắc đầu bảo Thanh.

_Cậu không ở đây cùng mọi người đón thần tượ
ng à…??

Thanh ngán ngẩm bảo Dung.

_Nếu thế mình lên lớp trước đây, chúc bạn vui vẻ với thần tượng của mình….!!

Nói xong câu đó, Thanh bỏ lên lớp. Đi qua hai cái cầu thang và quẹo một ngóc của hàng lang, cuối cùng Thanh cũng đến nơi.

Thanh còn đang đi thì nó cảm thấy có hơi gió ở đằng sau lưng, theo phản xạ nó liền nghiêng sang một bên và tránh được cú đập của một con nhỏ vào đầu.

Thanh quay phắt lại để xem đứa nào mà dám giở trò đánh lén nó. Vừa nhìn thấy con nhỏ trước mắt là Thanh muốn cho nó ăn tát, chúa ơi, cô ta đúng là đồ kênh kiệu, cô ta đi học là đi chơi, sao lại ăn mặc giống một con bé đi bar hay đi vũ trường thế kia.

_Này con nhỏ kia sao cô dám đánh lén tôi là thế nào…??

Con nhỏ kia sửng xốt, đây là Thu hay sao, sao chỉ có một tuần mà giọng nói của nó cũng khác người như thế.

Thu là đứa chuyên môn bị bọn con gái trong lớp bắt nạt, từ việc bị tịch thu cặp, và bị nhốt vào phòng vệ sinh nữ, chưa hết chúng nó còn chặn đường để đánh cảnh cáo Thu nữa.

Thu là trò chơi của bọn nó, khi nào buồn chúng nó lôi Thu ra làm trò hề, chúng nó bắt Thu ăn mặc những bộ quần áo do chúng nó nghĩ ra, có khi chúng nó còn bắt Thu phải ở lại làm vệ sinh và trực thay cho bọn nó.

Bàn nghế và ngăn đựng đồ của Thu lúc nào cũng chứa toàn rác và thức ăn thiu. Đầu tóc của Thu bị bọn nó vò và bôi đầy kẹo cao su lên. Có lẽ vì điều này nên cô nàng mới bị stress trầm trọng, đi học lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Thu không có ngày nào được yên cả, nhẹ thì bị gõ vào đầu, nặng thì chạy quanh sân trường.

Con nhỏ kia vênh lên quát.

_Mày dám ăn nói với tao như vậy hả, mày có biết là mày càng gân lên và cãi hỗn, tao lại càng muốn xử mày thêm không hả…./??

Thanh ngáp ngủ một cái rõ to, nó cười khẩy bảo.

_Xin lỗi cô nhưng tôi không có hứng đùa hay đánh nhau với cô vào sáng sớm như thế này, chào cô…!!

Thanh vừa bước được hai bước con nhỏ kia định túm tóc của nó. Thanh lại theo phản xa khẽ cúi người về đằng trước, cái chân của nó dơ lên tận mặt của con nhỏ kia.

Thanh học võ từ nhỏ, do nó hay xem phim trưởng nên nó muốn được như mấy vị anh hùng kia. Thanh lén bố mẹ của mình đi đăng ký học ở một võ đường cách nhà của nó cũng xa lắm, nó học từ võ dân tộc, karate, môn nào nó cũng muốn học và học rất hăng say. Con gái như nó mà suốt ngày đánh đấm nên không thể nào nữ tính và hiền dịu như chị Thu được.

Con nhỏ này vì không biết đây là Thanh nên cứ bắt nạt nó mãi. Thanh hạ chân của mình xuống, nó chống hai tay vào sườn, nó dọa.

_Chị đã nói là không chơi với em rồi, nếu em còn cố tình thì chị đây sẽ không tha cho đâu…..!!

Con nhỏ kia sợ xanh cả mặt, nó bàng hoàng và không tin vào mắt mình nữa, sao con nhỏ Thu lại biết võ, không phải Thu là một con bé yếu đuối hay sao.

Thanh tìm đến cái tủ đựng đồ của mình. Thanh bị xốc vì cái tủ nó bị xiêu vẹo, cánh cửa đã bị long cả ra, nhưng nó cười khẩy vì nó chẳng quan tâm. Khoác cái ba lô lên vai nó đi vào lớp.

Bàn học của mình Thanh cũng không biết, đến là khổ vì nó quên mất không hỏi chị của mình là chị ấy ngồi ở bàn nào.
Thanh ngồi đại vào một bàn, nó vừa đặt cái mông của mình xuống. Một con nhỏ hất hàm hỏi nó.

_Mày có biết đây là bàn của ai không hả, tại sao mày dám ngồi ở đây…??

Thanh ngước mặt nhìn lên, nó thấy cô nàng đang chống hai tay vào sườn và cái bọn con gái kia đang vây quanh lấy nó. Thanh bây giờ mới hiểu cảnh mà chị gái phải chịu đựng. Thanh thờ ơ nói.

_Xin lỗi, nhưng bàn của tôi là cái bàn nào tôi quên mất tiêu rồi….!!

Bọn nó xửng sốt nhìn Thanh, sao con bé này từ khi về nước đến giờ, nó thay đổi nhiều thế nhỉ, từ kiểu tóc, cách ăn nói và thái độ không biết sợ này nữa chứ.

Một anh chàng đeo kính cận có lẽ là bạn tốt của Thu, anh ta bước lại và bảo Thanh.

_Bàn của bạn ở đây này…!!

Thanh theo hướng chỉ của anh chàng, nó liền lách qua bọn con gái và tiến về bàn của mình.

Thanh vừa đặt cái cặp xuống, con nhỏ bị nó dọa ở cửa lớp lúc nãy tiến đến nắm tóc của Thanh và hét.

_Con nhóc này mày tưởng là mày có thể diễu võ dương oai hả, lúc nữa đi về thì mày sẽ biết tay tao…!!

Thanh cứ để cho cô ta nắm tóc của mình nó cũng không thèm bảo cô ta thế nào. Cô ta liền vò nát của cuốn sách của Thanh và ném cái cặp của Thanh xuống đất.

Thanh chán nản, nó cũng chẳng buồn nhặt lên hay sợ sách bị nát mà nó lăn ra ngủ luôn.

Cả bọn lại được một phen kinh ngạc nữa, bọn nó không hiểu thái độ này của Thanh là thế nào, bọn nó còn nhớ cứ mỗi lần bắt nạt Thu, nó đều cúi đầu xuống cam chịu hay van xin cơ mà, tại sao hôm nay nó lại không làm thế.

Thấy đã làm hết cách mà cái con bé này không hề phản ứng gì bọn nó chán nản bỏ cuộc, chúng nó kéo nhau ra cổng trường vì thần tượng của chúng nó đã đến.

Anh chàng kính cận lo lắng hỏi Thanh.

_Cậu có bị làm sao không….??

Nhưng Thanh đã ngủ mất tiêu rồi nó đâu quan tâm hay nghe được gì anh chàng nói nữa. Thanh đã làm cho các bạn trong lớp phải tròn xoe mắt ra để nhìn, bọn nó cũng giống như bọn con gái kia không thể nào hình dung ra được tại sao Thu bây giờ khác Thu của lúc trước thế.

Hoàng Quân vừa bước xuống xe, các bạn trong trường reo hò và hét ầm ĩ lên, họ sung sướng vì được đón thần tượng, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng ra tận cổng để đón anh.

Quân nhìn cái cảnh này mà ngán, anh không thích người ta tôn vinh mình lên quá. Anh mệt mỏi vì đi đâu cũng bị săn tin và soi mói lắm rồi.

Nhưng anh yêu âm nhạc và yêu diễn xuất, đó là niềm đam mê và lẽ sống của anh, nếu từ bỏ nó anh cảm thấy trống vắng và cuộc sống của mình sẽ rất tẻ nhạt. Đã bước chân vào nghành giải trí anh đành phải chấp nhận cuộc sống riêng tư của mình lúc nào cũng được đăng tràn lan trên báo.

Quân cảm thấy thương hại cho bản thân mình, từ khi anh nổi tiếng bạn bè anh cũng không có, bạn học sợ hãi tránh xa anh vì học không thích bị theo dõi hay là bị moi tin từ các tay Paparazzi, còn bạn cùng nghành thì ghen ghét và đố kị nhau, anh nhiều lúc cũng muốn bỏ đi cho xong, nhưng niềm đam mê của anh quá lớn nên anh đã gạt bỏ những điều đó sang một bên để tiếp tục con đường mà mình đã chọn.

Thầy hiệu trưởng cũng là một fan hâm mộ của Quân, ông vui mừng khôn xiết khi anh chuyển đến ngôi trường do ông quản lý, ông nắm lấy tay của Quân.

_Chào mừng em đến trường Minh Khai….!!

Quân cũng cười đáp lễ ông thầy vui tính.

_Vâng, em cũng rất vui khi được chuyển đến đây học…!!

Bọn fan kia của Quân cứ một phút là hét tên anh lên một lần. Ngay cả đoàn thanh tra hay mấy ông trong nghành giáo dục cũng chưa chắc được đón tiếp như thế này.

Quân được một cô giáo trong trường dẫn lên tận lớp, bọn kia còn muốn đi theo Quân nữa, nhưng ông hiệu trưởng bắc cái loa lên miệng, ông hét.

_Đề nghị các em về lớp học của mình, nếu không tôi sẽ phạt các em đi dọn phòng vệ sinh một tháng….!!

Bọn nó đành tiu nghỉu ai có lớp người ấy về.

Thanh thì ngủ say như chết nó không biết và cũng không nghe gì cả. Cô giáo bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào chỉ có mình Thanh là nằm. Dung thấy vậy vội lay Thanh thật mạnh. Thanh do ngồi ở bàn ngoài cùng nên nó ngã đánh dầm một cái xuống nền gạch.

Cả lớp quay lại nhìn nó, Dung vừa buồn cười vừa lo lắng hỏi Thanh khi trông thấy nó vẫn còn chưa ngồi dậy.

_Cậu không sao chứ…??

Thanh vuốt mặt mình cho tỉnh táo vì cơn buồn ngủ của nó vẫn còn chưa tan. Nó đứng dậy lấy tay vuỗi vuỗi vào bộ quần áo đang mặc trên người, nó cười bảo Dung.

_Mình không sao…!!

Cô giáo kinh ngạc hỏi Thanh.

_Em đang làm cái trò gì thế hả…??

Thanh cười khì bảo cô giáo của mình.

_Em không làm gì cả chỉ là ngồi không vững nên bị ngã thôi ạ…!!

Nhưng có lẽ kinh ngạc nhất vẫn là anh chàng đứng ở giữa lớp kia, anh ta nhìn cho thật kỹ con nhỏ, đúng là con nhỏ giật đồ của mình ở sân bay đây mà, hay thật mình không ngờ lại học cùng lớp với cô ta.

Mọi người mải nhìn và ngắm Thanh nên chưa giới thiệu được thành viên của lớp. Đến khi cô nàng Thoa nhắc cô giáo.

_Cô ơi không giới thiệu bạn học mới cho chúng em à…!!

Cô giáo mới nhớ nhiệm vụ của mình.

_Các em đây là Hoàng Quân, từ nay cậu ấy sẽ học cùng chúng ta nếu có gì các em nhớ giúp đỡ cho cậu ấy…!!

Bọn kia sung sướng quá vì được học cùng thần tượng nên chúng nó hét thật to.

_Vâng, chúng em biết rồi ạ…!!

Thanh chẳng quan tâm, nó đứng ở đấy mà tâm hồn nó đang bay ngoài cửa sổ, vì có một cái cây rất to đang xòe cả lá vào trong phòng học.

Cô giáo nhìn quanh lớp học xem có chỗ nào cho anh chàng này hay không, chọn mãi mà cô không biết nên cho Quân ngồi ở đâu.

Cô bảo nhẹ Quân.

_Em xem còn chỗ trống nào thì tự chọn cho mình đi nhé, vì cô cũng không muốn ép em…!!

Quân cười, bọn nó tranh nhau mời Quân ngồi cùng. Cả lớp vừa được cô giáo cho phép không phải đứng nữa, Thanh gục ngay xuống bàn để chuẩn bị ngủ tiếp. Cái cặp của nó đã được Dung nhặt lên và cuốn sách cũng được vuốt thẳng lại nhưng nó không cần biết đến điều đó bây giờ nó chỉ cần ngủ và ngủ mà thôi.
Thanh ngủ thật và ngủ rất say nữa là đằng khác, trong khi các bạn chý ý chép bài và nghe cô giáo giảng hay liếc nhìn anh chàng Quân thì Thanh lại đang chìm trong giấc mộng.

Trong mơ Thanh thấy mình đang bị bố đánh, nó sợ quá nên bật dậy và hét thật to.

_Con biết lỗi rồi, làm ơn tha cho con…!!

Cả lớp lại quay xuống nhìn chằm chằm vào Thanh.Thế là đã hai lần cô nàng làm cho mọi người phải chú ý tới mình và vì mình mà bọn nó bị giật bắn cả người, cũng như có trò giải trí để xem.

Cô giáo dạy toán điên tiết, cô quát.

_Thu em đang làm cái gì đấy hả, mau lên bảng giải bài toán này cho cô…!!

Anh chàng Hoàng Quân ngồi đằng sau nó, buồn cười quá anh ta phải lấy tay bịp miệng của mình lại nhưng vẫn có những tiếng khúc khích vang lên.

Thanh bực mình quay xuống liếc cho anh ta một cái sắc như dao cạo, rồi ỉu xìu đi lên bảng.

Thấy bài toán giải phương trình trước mắt, Thanh nhăn mặt lại vì ngán, nó ghét toán và những cái gì liên quan đến suy nghĩ lôgic nhưng nó vẫn cố học và cố nuốt cho trôi cái môn khô như ngói này.

Thanh một tay cầm cây phấn, một tay che miệng mình vì ngáp ngủ, nó hý hoáy viết.

Khi giải xong bài toán rồi, nó đặt cục phấn đánh cạch một cái xuống bàn rồi mới chịu đi về chỗ ngồi của mình.

Cô giáo thấy thái độ hung hăng của nó cô càng tức, con nhỏ này nó muố
n mình cho đứng xó hay bị đuổi ra khỏi lớp đây mà.

Cô giáo liền kiểm tra xem nó có giải đúng đáp án của bài toán không, đúng là không sai nhưng cách này hơi lạ và cũng rất hay.

Cô liền yêu cầu nó đứng lên và giải thích cho rõ vì sao nó lại làm như thế này. Thanh bực cả mình, nó nghĩ mình chỉ cần làm xong là thôi chứ, còn giải thích cái gì nữa. Nhưng nó không dám có phản ứng mà ngoan ngoãn làm theo lời của cô bảo.

Cô giáo hài lòng cho nó ngồi xuống nhưng vẫn còn dọa.

_Từ sau em mà còn làm như thế nữa là không xong với cô đâu…!!

Thanh dạ một cái thật to rồi ngồi xuống. Bọn bạn của Thanh đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, con nhỏ Thu hôm nay bị làm sao thế nhỉ, đầu óc của nó có vấn đề gì không, tại sao nó lại thay đổi 180 độ như thế, còn đâu một cô gái nhút nhát, hiền lành và cam chịu mà chúng nó vẫn biết. Thu của bây giờ vừa to mồm, nghịch ngợm chưa hết hình như nó còn vênh lên nữa, thật là khó hiểu.

Thanh mặc bọn nó có nghĩ gì hay không, vừa chép được hai chữ, cái mắt của nó lại díp lại, cơn buồn ngủ lại kéo đến, thế là cô nàng lại tiếp tục say sưa trong giấc mộng.

Quân ngồi ở đằng sau thấy nó ngục xuống bàn, anh phì cười nghĩ, con ranh con, tôi muốn xem cô là một con người như thế nào mà dám làm nhục tôi trước bao nhiêu người như thế, nhưng ý nghĩ đó tan biến ở trong đầu của anh vì với anh mà nói trên đời này chằng có cái gì là quan trọng cả, thôi thì mặc xác cô ta mình đến đây để học đâu phải đến đây để cãi nhau và gây sự với kẻ khác, nếu mà báo chí biết được lại chuốc họa vào thân.

Cô giáo dạy toán thấy Thanh vẫn chứng nào tật ấy, cô điên tiết liền bước xuống, cô gõ cho nó một cái thật đau vào đầu đồng thời cô quát.

_Thu ..em mau đi ra ngoài cho tôi…!!

Thanh vẫn còn ngủ vì cô giáo bảo là Thu chứ có phải là tên của nó đâu. Cô giáo thấy con bé này gan lì quá, cô liền cầm cây thước kẻ khẽ vụt nhẹ vào mông của nó, lần này cô quát to hơn.

_Dậy mau con heo ngủ….!!

Cả lớp lại được một phen phì cười, lần này họ không nín nhịn như hai lần trước nữa mà ôm lấy nhau để cười phá lên. Xem ra con bé Thu này từ khi về nước thần kinh của nó có vấn đề thật rồi.

Thanh giật bắn, theo phản xạ nó liền nắm cứng lấy cây thước kẻ của cô giáo. Cô giáo xửng sốt nhìn nó, Thanh hãi quá liền buông vội ra, nó lí nhí.

_Em xin lỗi cô, chỉ là thời gian ở bên này khác ở quê nhà của em quá nên em không thể nào quen ngay được…!!

Mặc nó có viện lý do như thế nào, cô giáo đã hết chịu nổi nó rồi. Cô giáo nghĩ con bé này láo quá nó dám lờ cả lời của mình, mình mà không phạt nó, các bạn của nó lại nhờn mình thì sao. Cô ra lệnh.

_Em phải ở lại để dọn vệ sinh lớp, chưa hết em phải chạy một vòng quanh sân trường cho tỉnh ngủ đi….!!

Mấy đứa con gái mà hay bắt nạt Thu chúng nó sung sướng lắm vì Thu bị phạt nặng như thế, chúng nó nháy mắt với nhau và như thầm bảo nhau.

_Khi nào các bạn trong lớp về hết chúng ta cần cho con nhỏ kia nếm mùi vì lâu rồi chúng ta không có cơ hội xử nó…!!

Nét mặt của chúng nó biểu hiện sự thỏa mãn khi có thể hành hạ được người khác.

Cô giáo vừa dứt lời, Thanh cười toe toét nó hạnh phúc quá, vì lâu rồi nó vẫn chưa chạy bộ để cho giãn gân cốt, còn hình phạt quét cái lớp nhỏ xíu này thì có bõ bèn gì. Thanh phóng thật nhanh ra khỏi lớp, có lẽ vận tốc của nó khi bắt đầu cũng gần bằng anh chàng đi xe máy.
Thanh vừa chạy đi vừa cười, vì nó ghét đi học lắm, nay cô giáo làm như thế này không phải tạo cơ hội cho nó đi chơi hay sao, ha ha ha, sung sướng quá, nó mỉm cười thật xinh.

Thanh cúi xuống buộc lại dây giày cho chắc, nó chạy nhẹ để khởi động và làm cho nóng người. Thanh bắt đầu chạy nhanh dần và sau đó là phóng nhanh hết sức của mình. Nếu có đồng hồ để tính một giây của nó chắc người tacũng phải vái đầu kính phục. Thanh là vua của các trò chơi, do nó ham hoạt động nên nó giỏi thể thao là chuyện đương nhiên, còn chị Thu của nó suốt ngày chỉ lo học nên yếu đuối và hay bị bạn bè bắt nạt.

Sân thể thao của trường Minh Khai này rất rộng, chạy nhanh như Thanh mà cũng còn bị bở cả hơi tai mới hoàn thành xong một vòng huống chi người yếu như chị Thu.

Thanh tự hỏi là sống trong không khí ngột ngạt như thế này, làm sao mà chị ấy chịu được lâu thế nhỉ. Còn nó, nó bắt đầu thấy ngán cái nơi này rồi, chúa ơi, bạn bè gì mà như kẻ thù, luôn tìm cách hại nhau và nói xấu nhau, chả bù cho mấy đứa bạn ở quê nhà của nó, chúng nó thân nhau và chơi với nhau trong tinh thần hòa đồng và thân ái, tuy hay nghịch ngợm nhưng lúc nào cũng cười tươi vui vẻ.

Thanh là một đứa đơn giản, nó nghĩ sao nói vậy và làm gì nó cũng không dùng cái đầu của mình để suy sét trước sau, xem ra khi ở đây nó sẽ phải chịu khổ nhiều.

Chạy bộ đã làm cho Thanh tỉnh ngủ và mồ hôi ra ướt đẫm cả áo, nhưng nó không muốn vào lớp mà muốn lang thang ở đâu đó cho vui.

Thanh nghe có tiếng hét hò rất vui của mấy tên đàn ông, chắc là bọn họ đang chơi tennis. Thanh tò mò bước lại, thấy họ chơi hăng say quá mà khán giả cũng rất nhiệt tình.

Thanh tìm cho mình một chỗ đứng để xem. Anh chàng mặc chiếc quần màu xanh và chiếc áo thun chơi giỏi hơn anh chàng mặc quần trắng và chiếc áo ba lỗ màu trắng. Cái nắng làm cho họ lấm tấm mồ hôi ở trên trán nhưng họ không có dấu hiệu dừng lại.

Thanh căng mắt ra để xem từng đường đi của trái cầu lông, nó xem say sưa đến nỗi khi anh chàng mặc quần màu xanh đánh được một quả vào góc của cái vạch kẻ, Thanh hét thật to và hoan hô hết mình, thậm chí nó còn huýt cả sáo nữa.

Tất cả mọi người quay lại nhìn nó như một con hề, chúa ơi, con bé kia là ai mà nó lại hét lên như điên thế kia nhỉ.

Sự xuất hiện của Thanh ở trong ngôi trường này chưa đầy một buổi sáng đã có không biết bao nhiêu chuyện khôi hài xảy ra. Nếu nó mà ở đây lâu dài có lẽ ngôi trường này sẽ biến thành nơi đào tạo diễn viên.

Thanh thấy mọi người cứ nhìn mình mãi mà không thôi, Thanh ngại quá đang định đi thì anh chàng ban nãy hỏi nó.

_Em là học sinh mới ở đây à…??

Thanh cười bảo.

_Không, em đã học ở đây được một năm rồi…!!

Một cô nàng ở đâu bước đến vừa nhìn thấy Thanh, cô ta cười cười bảo.

_Đây không phải cô nàng mà bọn trong lớp gọi là “giẻ lau” đây hay sao…!!

Thanh tái mặt, hic, hóa ra đây là cái biệt hiệu của chị mình khi ở đây à. Chị ấy đã làm gì và bị bọn kia hành hạ như thế nào mà bị gán cho cái tên tôi mọi như thế này.

Thanh quay gót bước đi vì ở đây chỉ làm cho cười cho thiên hạ mà thôi. Thanh bỏ lại những ánh nhìn và những tiếng cười chê bai pha chút châm biếm ở đằng sau, nó ngán ngẩm nghĩ mình phải tìm cách để rửa sạch cái tên này ra khỏi đây và dạy cho cái bọn kia biết chúng nó không được yên đâu nếu còn tiếp tục gây chuyện với mình nữa.
Thanh vạch ra một kế hoạch ở trong đầu, con nhỏ muốn tham gia vào cuộc bầu cử hội sinh viên ở trường, mà để làm được điều đó nó cần phải nỗ lực rất nhiều.

Mua cho mình một ly nước Thanh tìm đến một chỗ gần hồ ở trường, cô nàng ngồi trên bậc, một chân đạp nước, một chân cho ống hút lên miệng, mắt nhìn xa xăm.

Khi các bạn ở trong lớp về gần hết rồi Thanh mới quay lại. Cô nàng cầm cây chổi và bắt đầu làm nhiệm vụ của mình, vừa quét vừa nghe nhạc nên chẳng mấy chốc Thanh đã hoàn thành xong.

Khoác ba lô trên vai Thanh chuẩn bị đi về, cô nàng nghe cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. Bốn cô bạn trong lớp đang chống tay và nhìn Thanh rất khoái trá, họ lại bắt đầu trò cũ rích ra với Thu.

Thanh nhìn họ cười khì, con nhỏ ngây thơ hỏi.

_Đã đến giờ về rồi, sao các cậu không về mà còn ở lại đây làm gì…???

Thoa cô bạn đầu đàn cũng cười cười bảo Thanh.

_Tất nhiên là ở đây để chơi với bạn rồi…!!

Thanh nhún vai, vì nó còn lạ gì bọn này lại muốn kiếm cớ gây sự với nó đây mà.

_Xin lỗi, nhưng mình cần phải về vì mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà cô giáo giao cho…!!

Kim nhếch mép lên.

_Xong việc hay không là việc của mày, còn việc vui đùa là chuyện của bọn tao….!!

Thanh lấy tay quẹt mũi của mình, nó liền ngồi ngay xuống cái bàn bên cạnh, cái cặp để trên bàn và đôi chân của nó vắt lên nhau. Thanh hỏi.

_Các bạn muốn chơi trò gì…??

Bọn nó kinh ngạc nhìn Thanh chúng nó phải tròn mắt ra để quan sát cho thật kỹ con nhỏ trước mặt, xem Thu có phải là do người khác đóng giả hay không nhưng chúng nó chịu vì từ khuôn mặt tới vóc dáng đều giống nhau như đúc, đặc điểm khác duy nhất là mái tóc, đôi mắt lúc nào cũng long lanh chứ không mệt mỏi và lờ đờ như Thu của lúc trước. Còn về tính cách chúng nó bị xốc vì không thể nào tin và quen ngay được, sao mới chỉ có một tuần mà Thu thay đổi một cách chóng mặt.

Thanh thấy bọn nó không nói gì cả mà cứ nhìn mình chằm chằm như nhà thiết kế thời trang săm xoi cô người mẫu của mình xem cô ta có mặc đồ vừa vặn hay cần chỉnh sửa chỗ nào không.

Thanh lấy tay che miệng vì ngáp ngủ, nó chán nản nói.

_Các cậu bị làm sao thế, tớ chờ các cậu từ nãy tới giờ, có chuyện gì thì nói ra đi nếu không thì tớ về đây…??

Kim liền hất cái cặp của Thanh xuống đất, bọn nó cầm cây kéo và dơ lên, bọn nó bảo.

_Sao mày dám thay đổi kiểu tóc mà không bảo bọn tao hả, chưa hết sao mày dám ăn mặc như thế này tới trường…!!

Chỉ bằng một động tác Thanh cướp được cây kéo trên tay của Kim, nó dơ lên và cười khẩy. Thanh túm lấy tóc của Kim, nó cắt xoẹt một cái vào đuôi tóc vàng hoe của cô nàng.

Cầm nhúm tóc trên tay, Thanh thổi cho nó bay tung tóe khắp nơi. Thanh cười tươi hỏi bọn kia.

_Các cậu thấy đẹp không nào, nhìn chúng cứ như là những sợi kim tuyến đang bay trong gió…..!!

Bọn nó vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Thanh cắt hai cái lưỡi kéo vào nhau, tiếng kim loại kêu lên thật ghê dợn.

Nó lại cười và hỏi tiếp.

_Đây là trò chơi mà các cậu muốn tớ chơi cùng à, cũng hay đấy, nhưng tớ khuyên các cậu không nên mang dao kéo vào trường, vì nhỡ đâu thầy cô biết và làm cho ai đó bị thương thì sao…!!!

Bọn cái Thoa vì vẫn chưa hết bàng hoàng nên cứ đứng lặng mà chưa có phản ứng gì.

Thanh khẽ quẹt ngang miệng của mình, nó nhặt cái cặp ở dưới đất lên và bước ra cửa. Thoa hét.

_Con nhỏ kia đứng lại, bọn tao vẫn chưa nói chuyện với mày xong mà mày dám bỏ đi là thế nào…??

Thanh ngán ngẩm quá, nó quay lại hỏi.

_Còn chuyện gì nữa, sao các cậu không nói nhanh lên…!!

Kim nhìn túm tóc của mình đang
nằm ở dưới đất, cô nàng run run quát.

_Con bé kia, mày có đền cho tao không hả…??

Thanh bước lại, nó quăng cái cặp sang một bên, nó liền cầm luôn cây kéo lên, và túm luôn tóc của Kim.

Cô nàng kia sợ quá vội lấy tay giật tóc của mình ra, vừa làm cô ta vừa hét.

_Chúng mày còn làm gì ở đấy, đánh con bé này cho tao, chúa ơi nếu không còn gì là tóc của tao nữa…!!

Thanh cho mỗi đứa một phát vào bụng, riêng cô nàng Kim kia thì hơi khổ vì từ nay tóc của cô ta đã biến thành một kiểu khác.

Thanh nhìn mấy nạn nhân của mình, nó quát và ra lệnh.

_Để chị nói cho mấy em biết, từ sau mà còn dám giở trò này ra với chị nữa là không xong đâu….!!

Nói xong nó bỏ đi thẳng, bọn kia nhăn nhó và ôm lấy bụng của mình vì đau. Kim gào lên thật to vì mái tóc mà nó yêu quý và chăm chút từng ngày nay tan thành mây khói rồi.

Thanh do đi vội nên quên cái cặp ở trong lớp, đang đi nó liền dừng ngay lại và vỗ cho mình một cái vào đầu vì cái tính lơ đễnh.

Bọn kia đang gào và chửu rủa nó không tiếc lời vội stop ngay lại khi thấy nó.

Thanh cầm cái cặp của mình và khoác lên vai, trước khi đi nó còn quan tâm hỏi.

_Các cậu còn muốn chơi nữa hay sao mà không chịu về…???

Bọn kia bị Thanh đánh đau quá và nhất là Kim khi thấy Thanh tay đang mâm mê cây kéo, thế là cả bọn không ai bảo ai vội phóng ra khỏi lớp.

Thanh nhìn theo mà lắc đầu thở dài, nó không muốn đánh nhau và gây sự với bọn kia chút nào, nhưng nó không thể để cho bọn kia cưỡi đầu cưỡi cổ nó mãi được, đã đến lúc phải vùng lên và cho bọn kia biết Thu của bây giờ không phải là Thu của lúc trước.
Hôm nay cũng là buổi học của Thu ở ngôi trường mới. Thu do nhút nhát hơn Thanh nên cô nàng cứ đứng tần ngần ở cổng trường mãi mà không dám vào.

Trang cô bạn thân của Thanh nhìn thấy nhỏ bạn của mình ôm cái cặp mà cứ nhìn vào trong như người ta đang nhìn trộm hay dình trộm cái gì đó.

Trang liền bước lại, cô nàng dơ tay đánh bốp một cái thật đau vào vai của bạn mình và hỏi.

_Con nhỏ này, sao không vào lớp đi, còn đứng đó làm gì…??

Thu choáng váng và kêu khổ, chúa ơi, bạn của con em mình đứa nào cũng dã man như con nhỏ này thì còn đâu là thân thể của mình nữa.

Thu nhỏ nhẹ nói.

_Ừ, tớ biết rồi….!!

Trang kinh ngạc, con nhỏ không tin vào tai mình nữa, sao Thanh hôm nay lại ăn nói ngọt ngào với mình thế nhỉ, khó hiểu thật, mọi hôm mà mình đánh lén nó, nó đều tránh được cơ mà, chưa hết nó còn quay lại cho mình một cái cốc thật đau vào đầu nữa.

Trang kinh ngạc nên chỉ nói được một câu.

_Ờ, chúng ta đi nào…!!

Không khí trường học ở đây tuy náo nhiệt nhưng chỉ bằng một góc ngôi trường mà nó đang học. Thu run run cất bước cùng Trang vào lớp.

Long vừa nhìn thấy Thu ở cửa lớp, anh chàng liền chạy lại và lôi ngay Thu lại, cậu ta hồ hởi nói.

_Việc cậu nhờ tớ đã làm xong cho cậu rồi….!!

Thu toát cả mồ hôi ra vì sợ và vì ngượng, nó rùng cả mình vì tuy đã lớn như thế này cô nàng vẫn chưa dám cầm tay của một thằng con trai, thế mà nay anh chàng này nắm tay của nó thật chặt và lôi nó thật sát vào cậu ta nữa chứ.

Thu cười khổ hỏi .

_Tớ đã nhờ cậu làm hộ gì à…??

Cả bọn kinh ngạc khi nghe giọng nói của Thu, chúng nó cũng giống như Trang thật không thể nào tin nổi, con nhỏ hôm nay sao lại bẽn lẽn và ngượng ngùng thế kia, ngay cả cái cách nó ăn mặc và đầu tóc cũng khác.

Nhưng bọn nó đang vui nên không để ý đến nhiều.

Long nhắc.

_Cậu không nhớ tuần trước cậu nhờ tớ mua hộ mấy tầm hình của nhóm nhạc Blue à….!!

Thu giả vờ vỗ vào cái đầu của mình.

_Xin lỗi cậu nhé vì mình mải vui mà quên mất…!!

Bọn bạn trong lớp mỗi lúc kéo đến một đông, chúng nó cười nói thật vui vẻ, đứa nào cũng đánh cho Thu một phát vào người chưa hết chúng nó còn gọi Thu là “đại ca” nữa chứ.

Thu nhăn mặt lại vì đau, nó không thể nào tin được con em của nó lại nổi tiếng và các bạn ở đây lại thân thiện đến thế. Xem ra cuộc sống của nó sau này sẽ rất dễ chịu.

Thu thở dài mắt nhìn xa xăm, nó hy vọng cô em của mình có thể chống trọi được với môi trường bên ấy, nếu không nó sẽ chết vì lo lắng.

Thầy giáo bước vào lớp, sau khi đứng lên chào thầy, bọn nó giở sách ra để học bài mới.

Thu là một đứa chăm chỉ học nên môn nào nó cũng giỏi không giống như Thanh. Thanh học vì bị bắt ép, chứ không tự nguyện như Thu.

Thầy giáo dạy Lý ghét nhất là Thanh vì nó hay gây mất trật tự trong giờ học nên thầy liền gọi con nhỏ đứng dậy và bảo.

_Thanh lên trả lời cho thầy câu hỏi trên bảng và mang vở bài tập của em lên đây….!!

Thu lễ phép nói.

_Dạ, em biết rồi….!!

Thầy giáo cũng kinh ngạc về thái độ ngoan ngoãn của nó, nhưng ông lại nghĩ biết đâu con nhỏ đang đóng kịch với mình thì sao. Nó mà không làm bài tập hay không trả lời được mình sẽ cho nó một con ngỗng ngay lập tức.

Trang lo lắng bảo Thu.

_Cậu có làm được không….??

Thu hiền từ mỉm cười.

_Được chứ, bài này cũng dễ mà….!!

Trang tròn xoe mắt nhìn con nhỏ bạn. Cứ mỗi lần Thanh bị thầy giáo gọi lên bảng, bao giờ nó cũng làu bàu gì đó ở trong miệng và cái mặt của nó nhăn lại cơ mà, sao hôm nay mặt của nó lại tươi rói như thế kia.

Thầy giáo cầm cuốn vở bài tập của Thu, ông ngạc nhiên vì cô nàng đã giải xong hết tất cả các bài tập của hôm trước thậm chí cả hôm nay nó cũng làm luôn rồi, chăm chỉ hiếm thấy, thật là lạ.

Thầy còn cảm thấy lạ hơn vì nó có thể trả lời được hết các câu hỏi của mình, chưa hết ông vặn nó thế nào nó cũng mỉm cười mà trả lời ông.

Cả buổi học hôm ấy Thu học rất hăng say vì đơn giản áp lực tâm lý của nó không còn nữa, bạn bè ở đây đứa nào cũng biết Thanh là một đứa giỏi võ và siêu về thể thao, nên không có đứa nào lại ngu dại tới mức đi giây vào cô nàng để chuốc họa vào thân.

Chúng nó cứ tưởng Thu là Thanh nên thái độ đối xử vẫn như trước, mà Thanh lại hay giúp đỡ bạn bè nên chúng nó rất yêu quý Thanh. Thu nhờ điều này nên cũng thơm lây.

Bọn nó biết khả năng kia của Thanh rồi, nhưng Thanh hôm nay khác quá, cả giờ học chú ý nghe giảng phát biểu liên tục và hay mỉm cười với mọi người. Bọn nó sửng xốt vì không tài nào hiểu nổi, tại sao một Thanh nghịch ngợm và hiếu động lại thay bằng một Thanh ngoan hiền và học giỏi là thế nào.

Thầy giáo dạy lý hài lòng về tinh thần học tập của nó hôm nay, ông chỉ mong hôm nào nó cũng như thế này cho ông nhờ. Mọi hôm ông dạy lý lớp này ông luôn phải điên đầu để đối phó với những trò nghịch ngợm của nó.

Giờ ra chơi, Trang vỗ vai Thu hỏi.

_Mày nói thật cho tao biết đi hôm nay mày bị gì vậy…!!

Thu buông cuốn sách xuống, nó mỉm cười.

_Mình có bị làm sao đâu, mình bình thường mà…!!

Trang nhìn thật sâu vào mắt của Thu, nó vẫn không tin nên hỏi lại.

_Mày có chắc là thần kinh của mày vẫn ổn chứ…??

Thu đáp.

_Thần kinh của mình vẫn ổn, chỉ là tự nhiên mình thấy thích học thôi…!!

Trang liền lấy tay sờ vào trán của Thu xem nó có bị ấm đầu không. Con nhỏ này hôm nay thay đổi kinh quá, sao bỗng dưng nó lại nói thích học là thế nào, nó ghét các môn mà liên quan tới các con số hay phải suy nghĩ lôgic, thế mà hôm nay ngay cả cái thằng Khoa học giỏi nhất lớp kia cũng phải thua nó, sao chỉ trong vòng có một tuần lại có thể biến đổi một con người từ không thích và không giỏi thành thích và học siêu như thế này.
Thanh không biết rằng mình đang gây sự và đang gây thù chuốc oán với ai. Thanh là một người thẳng thắn và quá bồng bột để suy nghĩ tới hậu quả do hành động của mình.

Kim trở về nhà với kiểu tóc mới do Thanh tạo ra, cô ả vừa đi vừa khóc. Bà Phạm nhìn thấy con gái như vậy, bà giật mình hỏi.

_Con không sao chứ, mà hôm nay con cắt tóc đấy à, mẹ lại tưởng con thích kiểu tóc kia hơn chứ…??

Kim khóc nấc lên, cô ả nghiến răng nói.

_Con gái của mẹ bị người ta bắt nạt, thế mà mẹ còn ở đấy mà trêu đùa con….!!

Bà Phạm kinh ngạc hỏi.

_Ai mà có gan động vào con gái của mẹ, con nói tên ra đi để mẹ trị cho nó một trận….!!!

Kim không nói gì, cô ả chạy một mạch lên phòng của mình rồi đóng dầm cửa lại. Cô ta ôm lấy cái gối, bao nhiêu nỗi uất hận và tức giận cô ta xả ra bằng cách đập cái gối thật mạnh vào tường.

Đôi mắt của cô ta vằn lên, và cái răng mím thật chặt lại, cô ta nguyền rủa Thanh.

_Con nhỏ kia mối thù hôm nay, tao sẽ không bao giờ quên. Tao sẽ làm cho mày phải hối hận và đau khổ gấp một nghìn lần so với những gì mà mày gây ra cho tao hôm nay….!!

Gia đình Kim rất giàu có và có thế lực, ngôi trường mà Thanh đang học thuộc quản lý của gia đình Kim. Chính vì lý do đó nên cô ả càng được nước tác oai tác quái, đã có không biết bao nhiêu đứa con gái bị cô ả bắt nạt và vì cô ta mà bị đuổi học.

Chưa có ai dám làm gì hay chống trả lại sự ngược đãi và bắt nạt của Kim vì chúng nó sợ gia đình và thế lực của Kim.

Thanh là người đầu tiên dám đánh và làm hỏng tóc của Kim. Kim làm sao mà không bị xốc và không hận Thanh. Cô ả nằm vắt tay trên trán, cô ả đang tìm cách để hại Thanh một cách thật sâu cay. Cô ta là vậy, ai chỉ cần làm mất một sợi tóc của cô ta, cô ta sẽ trả thù người đó cho trọc đầu thì thôi.

Một chiếc xe màu đỏ đang đi vào cổng, từ trên xe bước xuống là một cậu thanh niên vẫn còn trẻ, cậu ta đóng cửa xe và bước vào nhà.

Bà Phạm đang uống nước ở phòng khách, bà mỉm cười hỏi cậu con trai của mình.

_Hôm nay sao con đi học về muộn thế…??

Long nhìn mẹ mình một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh bà. Cậu ta bưng một tách cà phê, rồi cho lên môi uống. Cậu ta điềm đạm trả lời.

_Hôm nay trường con có việc bận nên bây giờ con mới về…!!

Bà Phạm quan tâm hỏi.

_Bận việc gì mà con không quan tâm đến em con hết vậy. Con có biết là nó bị đứa nào bắt nạt nên đang kêu khóc ở trong phòng kia kìa….!!

_Mẹ có biết là đứa nào không….??

Bà Phạm đặt tách trà xuống.

_Mẹ cũng không biết nữa, mẹ có hỏi nó nhưng nó nhất định không chịu nói, mẹ đành chịu hay là con lên hỏi nó thử xem vì nó luôn nghe lời con và yêu quý con nhất còn gì….!!

Long gõ cửa phòng của em gái, rồi bước vào trong. Thấy cô em đầu tóc rũ rượu, mắt đỏ hoe vì khóc và đôi môi mím chặt vì hận. Long ngồi xuống ở cạnh giường.

_Em không sao chứ, anh nghe mẹ nói em bị đứa nào đó bắt nạt, em có thể nói cho anh biết để anh trị nó cho em….!!

Kim liền chồm dậy rồi ôm chặt lấy ông anh trai của mình, cô ả giả vờ kêu lên.

_Em bị con bạn học cùng lớp
đánh. Anh nhìn mái tóc mà em yêu quý đây này, nó đã bị con nhỏ độc ác ấy làm hỏng hết trơn rồi. Em không biết việc này anh nhất định phải tính cho em nếu không em sẽ không sống được yên vì uất hận….!!

Long vỗ về an ủi cô em.

_Em đừng lo chỉ cần em nói tên của con nhỏ đó anh biết, anh sẽ tìm gặp nó và cho nó một trận….!!

Kim ôm chầm lấy Long. Con nhỏ nũng nịu nói.

_Anh đã hứa rồi đó nhé, anh phải làm cho nó thật đau khổ vào cho em. Em muốn nó phải nhận được gấp một trăm lần những gì mà nó gây ra cho em….!!

Kim liền kể những đặc điểm của Thanh cho Long nghe. Long ngồi nghe thật chăm chú, rồi tạm biệt cô em, cậu ta phóng xe đi.
Long cầm điện thoại của mình lên và bấm số, cậu ta đang gọi cho công ty quản lý âm nhạc.

Cuộc sống hai mặt làm cho cậu ta nhiều khi cảm thấy mệt mỏi. Đời thường cậu ta là một người con ngoan của gia đình, một người anh trai hết lòng vì em gái và là một chủ tịch hội sinh viên ở trường còn cuộc sống thần tượng cậu ta là một ngôi sao ca nhạc. Nhưng bí mật này không có ai biết và cũng không có ai khám phá ra được vì đơn giản cậu ta cải trang.

Mái tóc giả dài che gần hết khuôn mặt, và một cặp kính màu trắng. Long bắt đầu một ngày làm việc của mình sau giờ học ở công ty này.

Bước vào cánh cửa màu trắng, bấm thang máy. Cậu ta đang lên tầng ba vì Long cần thu âm và hoàn thành nốt album của mình.

Việc mà cô em gái Kim nhờ, Long phải tìm cho ra con nhỏ đó và sẽ cảnh cáo cho nó biết là không nên động vào cô em gái mà mình hết sức thương yêu.

Từ nhỏ Kim được cả nhà nuông chiều, nên cô ả càng ngày càng quá đáng, đi đâu và làm gì cô ả cũng cho mình là nhất. Long nhiều khi thấy cô em của mình không biết điều và hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình nhưng vì lòng thương em nên cậu ta nhắm mắt làm ngơ và càng ngày càng đáp ứng những nhu cầu sai trái của Kim.

Hai tay đút vào túi quần, Long đứng dựa vào tấm cửa bằng thép của thang máy, cậu ta nghĩ.

_Mình nên nhờ ai để điều tra về con nhỏ đó bây giờ. Mà con nhỏ này là đứa nào thế nhỉ. Mình đã làm chủ tịch hội sinh viên của trường Minh Khai lâu rồi mà có nghe ai nhắc đến tên của con nhỏ đó đâu, nếu nó mà dữ dằn như thế thì mình phải biết rồi mới phải….!!

Cửa thang máy mở ra. Long đến gặp quản lý của mình, rồi bàn chuyện công việc và chụp ảnh làm quảng cáo.

Thanh đang đi lang thang ở ngoài đường, với Thanh mà nói thành phố này có nhiều thứ hấp dẫn quá, nên Thanh muốn khám phá nó thêm.

Mua cho mình một ly nước Thanh vừa đi vừa uống, thật là sảng khoái và thích thú. Cô nàng chọn cho mình một chỗ gần bồn hoa ở bên đường, rồi ngồi xuống ngắm nhìn những người xung quanh.

Kể từ sau vụ xử mấy đứa con gái trong lớp, Thanh hầu như quên hết sạch rồi, tính của cô nàng là hay quên trước quên sau nên cô nàng luôn vui vẻ và yêu đời.

Chân bước, mồm uống nước, mắt nhìn thẳng. Thanh đang đi trên vỉa hè, mọi người cũng như Thanh đang dạo bước, chen lấn và xô đẩy nhau là tình trạng chung của cái thành phố đông dân cư này.

Thanh muốn thăm một con phố cổ vì đã từ lâu Thanh ước nếu mình có dịp đến đây Thanh phải nhìn và ngắm nó cho sướng mắt.

Thanh mua cho mình rất nhiều quà và mấy cái chén nhỏ để làm kỷ niệm khi về nước. Cô nàng thích quá liền ôm mấy thứ đó vào lòng và mỉm cười thật tươi.

Thanh nghe có tiếng quát tháo và một đám đông đang đuổi theo một anh chàng đội mũ lưỡi chai che kín mặt.

Thanh không hiểu gì cả, Thanh nghĩ.

_Anh chàng kia bị làm sao vậy, không lẽ anh ta là ăn trộm, sợ bị mọi người bắt nên anh ta mới bỏ chạy như thế kia.

Nhưng Thanh phải thay đổi suy nghĩ của mình vì họ là những phóng viên và bọn người kia đang kêu réo tên của một ca sĩ mà Thanh đã nghe mang máng ở đâu đó rồi thì phải.

Thấy anh chàng kia sắp bị bắt kịp đến nơi. Thanh liền cầm lấy tay của anh chàng và kéo anh ta chạy đi thật nhanh. Vừa chạy Thanh vừa giục.

_Chạy nhanh nữa lên, tôi biết có một chỗ trốn hay lắm vì lúc nãy tôi vừa đi qua….!!

Anh chàng kia ngạc nhiên quá đỗi, vì sao tự nhiên có một cô gái kéo mình chạy như điên như thế này, chưa hết sao cô ta lại tình nguyện giúp mình.

Mấy phóng viên kia, họ hò hét nhau.

_Đứng lại, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn anh vài câu thôi mà….!!

_Làm ơn dừng lại đi….!!

Mặc họ réo hay gọi, Thanh và anh chàng kia càng chạy càng nhanh. Cuối cùng cũng đến một con hẻm nhỏ, Thanh liền lôi anh chàng nấp vào một cái thùng rác thật to.

Họ vừa mới trốn xong thì mấy người kia cũng tới nơi. Họ bảo nhau.

_Không biết hai người đó trốn đi đâu rồi nhỉ….??

_Mà cô gái đi cùng anh ta là ai, liệu cô ta có phải là bạn gái của anh chàng không…??

Thanh nghe bọn nhà báo nói chuyện với nhau mà thêm bực. Thanh lẩm bẩm.

_Bọn kia, nếu mà còn lắm mồm nữa thì đừng có trách đây độc ác….!!

Thanh cáu quá nên nói hơi to, mấy nhà báo kia giật mình. Một anh chàng phóng viên nói.

_Hình như tôi nghe có tiếng nói ở gần đây thì phải…??

Anh chàng ca sĩ kia ớn quá, anh ta sợ mình mà bị bắt gặp đang trốn cùng cô gái này thì bọn nhà báo kia lại được dịp làm um sùm lên.

Anh ta liền lấy tay bịp miệng của Thanh lại, và khẽ suỵt một cái. Thanh trợn tròn cả mắt lên mà nhìn anh ta, bàn tay của Thanh cố gỡ tay của anh ta ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta bóp chặt quá. Thanh định dùng võ lực để thoát khỏi tình trạng này nhưng mấy phóng viên kia đang đến gần. Thanh cũng hãi quá nên ngồi im, cả hai cố nín thở và tim đang nhảy nhót ở trong lồng ngực.

Họ lục và tìm một lúc mà không thấy gì nên chán nản bỏ đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân và tiếng nói của họ nữa. Anh chàng kia mới buông tay ra khỏi miệng của Thanh, cả hai đứng lên. Thanh khẽ hé mắt ra nhìn xung quanh để xác định xem họ đã bỏ đi thật chưa. Cô nàng khẽ thở ra một hơi và tươi cười bảo anh chàng kia.

_Anh có thể đi được rồi….!!!

Anh ta bây giờ mới có dịp ngắm nhìn cô nàng trước mặt mình. Cô bé này cũng xinh đẹp đấy chứ, cái áo khoác màu hồng buộc ngang eo, chiếc quần rộng thụng thình, cái áo phông màu xanh và mái tóc rất dài.

Thanh khẽ vén mấy sợi tóc dính chặt vào trán do mồ hôi, cô nàng lấy tay quẹt má mình một cái, rồi đội lại cái nón.

Thanh bước đi mà không thèm bảo anh chàng kia câu nào. Anh ta ngạc nhiên hỏi.

_Tại sao cô lại giúp tôi và cô giúp tôi nhằm mụch đích gì…??

Thanh dơ tay của mình lên khẽ vẫy vẫy mà không quay đầu lại, cô nàng nói.

_Tôi giúp anh vì tình người thôi, tôi không có mụch đích gì hay muốn gì ở anh cả….!!

Anh ta không tin nên hỏi lại.

_Cô có chắc là mình không cần tôi phải trả ơn cho cô chứ….??

Thanh cười cười bảo.

_Anh nghĩ là tôi cần anh phải trả ơn cho tôi sao mà anh định trả ơn tôi bằng gì….!!

Anh chàng kia liền đưa tay của mình ra và nói.

_Tôi sẽ cho cô chữ ký của tôi….!!

Thanh lắc đầu ngán ngẩm và chán nản bảo anh chàng kia.

_Cám ơn anh nhưng tôi không biết anh là ai cả, vì vậy anh hãy giữ lấy chữ ký của mình và đi cho người khác đi. Chào anh….!!

Nói xong câu đó Thanh bỏ đi thẳng, nhưng anh chàng kia gọi Thanh giật lại và bảo.

_Cô có thể tìm cách nào đó để tôi thoát khỏi ra tình trạng này được không…??

Thanh bực cả mình và quay lại quát anh chàng kia.

_Này anh tôi giúp cho anh đến thế là cùng, anh muốn làm gì mặc anh, xin anh đừng có làm phiền tôi thêm nữa…!!

Cái mặt của anh ta nhăn lại vì khổ sở, Thanh thấy tội nghiệp quá nên đành phải giúp nốt cho anh ta.

Thanh liền chạy ngay vào một cửa hàng quần áo thời trang ở bên cạnh rồi bảo anh chàng ca sĩ kia.

_Anh nên thay bộ này ra đi và nên đội kiểu tóc giả này vào nữa. Tôi nghĩ khi anh thay đổi như thế này thì không ai có thể nhận ra anh được đâu….!!

Chọn một hồi, cuối cùng anh chàng kia cũng thay xong. Nhìn anh ta bây giờ khác quá, trông anh ta giống mấy thằng đầu gấu ở ngoài đường.

Thanh ôm bụng mà cười, con nhỏ quẹt mép của mình rồi nói.

_Bây giờ anh có thể đi mà không sợ bị làm phiền nữa rồi….!!

Anh ta nhìn bộ dạng của mình ở trong gương, ngay chính anh ta cũng phải giật mình và phải phì cười vì cả đời của anh ta cũng chưa bao giờ ăn mặc như thế này khi ở nhà và khi đi ngoài đường. Anh ta lắc đầu cho khiếu thẩm mỹ ăn mặc của con nhỏ kia. Nhưng mà nó nói đúng chỉ có ăn mặc như thế này mình mới không bị phát hiện.

_Cảm ơn cô vì đã giúp tôi….!!

Thanh dơ đồng hồ lên để xem giờ, Thanh ớn quá vì nó lại sắp trễ giờ học vào ban chiều rồi.

Thanh gấp gáp bảo anh chàng kia.

_Chào anh, tôi còn phải đi học đây….!!

Thanh bỏ chạy thật nhanh. Anh chàng ca sĩ kia nhìn theo, anh ta cảm thấy con nhỏ này đúng là rất thú vị. Anh ta mỉm cười rồi lẩm bẩm.

_Mình quên mất không hỏi tên của con nhỏ và hỏi nó xem nó đang học ở trường nào….!!
Thanh cố gắng chạy hết sức mình, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả áo. Trên khuôn mặt những giọt nước đang chảy xuống, giữa trưa nóng bức như thiêu thế này mà phải chạy bộ thì không có cái khổ nào hơn. Nhưng nếu không chạy thì làm sao Thanh kịp giờ học, cô nàng hay đãng trí và ham vui nên chỉ khi nào đồng hồ nhích lên từng phút và từng giây cô nàng mới nhớ là mình cần phải tới lớp.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ