Chương 19
-có ai đó nhắn tin cho tao nhưng giấu tên,quán đó tên Bìn Minh-hắn
-được rồi,đợi tao chút-Huy tra trên mạng rồi ghi ghi chép chép còn hắn thì gọi điện cho ai đó một lúc sau có một chiếc xe hơi màu đen đến nhà hắn có rất nhiều người mặc đồ đen đã ngồi trong xe Huy nhìn là biết đó là người của anh Báo(chơi rất thân với hắn là dân xã hội đen đó)
-có nhất thiết phải vậy ko?Huy nhăn nhó
-có vì nếu ko dùng cách này thì ko buộc họ nhận là mình làm được-hắn
-ừkm vậy đi thôi-Huy
thấy hắn bước ra họ liền cúi chào rồi mở cửa cho hắn và Huy ngồi vào,họ bắt đầu khởi hành đến một nơi nào đó…
Tắt chiếc di động đi Quyên-người bạn thân nhất của Hà Vân cứ suy nghĩ mãi ko biết việc mình vừa làm có đúng hay ko nữa,thật ra chính cô là người đã nhắn tin cho hắn,vì thời gian qua cô chứng kiến những gì Hà Vân đã làm,Hà Vân luôn kể cho cô nghe về những kế hoạch mặc dù đã nhiều lần ngăn cản nhưng Hà Vân đều bác bỏ những lời khuyên nhủ của cô,cô thấy mình thật sai lầm khi nói cho Hà Vân bít tất cả nếu ko thì Hà Vân đã ko trở thành người như thế này cô thấy bất an cô rất lo cho người bạn thân của mình nhưng cô cũng ko muốn Hà Vân quá lún sâu vào con đường sai lầm này nữa..
Chiếc xe dừng ở những tiệm làm ảnh,photoshop hay chụp ảnh..có tên là Bình Minh trong thành phố,hắn hỏi thậm chí dọa nạt nhưng ko ai nhận,làm tới zậymà họ ko nhận chứng tỏ họ ko có làm
-hầu như đã đi hết những địa chỉ có ghi ở đây rồi.hxhx-Huy
-cứ đi tiếp biết đâu những địa chỉ còn lại có thì sao-hắn lên xe rồi chiếc lại tiếp tục đi trên đường,đang đi bỗng hắn nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc,ngoái lại nhìn hắn nhận ra đó là Hà Vân vừa đi ra từ một tiệm nào đó người chủ quán rất niềm nở vẫy tay chào Hà Vân,hắn ra lệnh cho người lái xe quay lại thì rất trùng hợp đó là một tiệm ảnh cũng có tên là Bình Minh,hắn ra lệnh cho bọn đàn em cầm gậy xông vào chật kín cả tiệm,những người đang ở đó hốt hoảng vội chạy đi hết
-có chuyện gì vậy?các người..các người là ai?-ông chủ quán run lẩy bẩy
-những tấm ảnh này có phải do ông làm ko?-hắn lạnh lùng ném những tấm ảnh đó lên bàn
ông chủ quán cầm những tấm ảnh đó lên xem ánh mắt ngạc nhiên rồi dần dần chuyển sang sợ hãi
-ko,ko phải do tôi làm-ông chủ quán chối bay
hắn phẩy tay ra hiệu co bọn đàn em,ngay lập tức đồ đạc và máy móc của ông ta bị đập phá,những nhân viên của quán đứng khép nép một góc vì sợ bị oánh oan
-dừng tay lại,các người làm gì vậy?tôi sẽ gọi công an-ông ta lấy điện thoại ra gọi
-cứ việc gọi,để xem ông hay là tụi này vào tù,tội ghép những hình trái phép này cũng ko nhẹ đâu-hắn
-cậu cậu muốn gì?-ông chủ quán sợ quá rơi cả điện thoại
-tôi hỏi ông thêm một lần nữa,có phải ông là người ghép những tấm hình này ko?và ai đã thuê ông làm việc này,tôi nói trước tôi sẽ ko hỏi đến lần thứ 3 đâu-ánh mắt hắn như lạnh lùng hơn khiến ông chủ quán run sợ
-đúng,chính tôi đã làm những tấm ảnh này,có một cô gái đã thuê tôi làm ra những tấm ảnh này rồi gửi tới một địa chỉ nào đó cô gái đó cho tôi rất nhiều tiền còn nói khi nào gửi đi sẽ thưởng thêm tiền cho tôi-ông chủ quán toát mồ hôi nói
-có phải người mặc váy xanh vừa bước ra khỏi đây ko?-hắn
-tôi..tôi-ông chủ quán ấp úng
-NÓI NHANH,CÓ PHẢI KO?-hắn quát lên làm ông ta giật bắn tim như rơi ra khỏi lồng ngực,gặp người khác là ngất roài đó
-phải,chính là cô gái đó,xin anh,xin anh hãy tha cho tôi,tôi cũg chỉ là kẻ đi làm thuê mà thôi-ông ta chắp tay vái sống hắn
-là cô ta sao??-bây giờ thì hắn ko còn hoài nghi gì nữa,dù Huy nói vậy nhưng trong lòng hắn mong người làm ra những chuyện tàn nhẫn này ko phải là Hà Vân,người con gái hắn đã từng ju thương giờ trở nên độc ác và trơ trẽn như vậy sao?vậy là đã rõ hắn ko còn tin vào kái con người tên là Hà Vân nữa,từ nay cô ta sẽ là kẻ thù của hắn
Hắn đi ra xe,Huy và bọn đàn em cũng đi theo sau,ông chủ quán thì khỏi nói sợ quá ngất tại chỗ mất rồi(ông nj` khôn thật thấy ổn bắt đầ mới ngất.hxhx..)
-anh Phong bây giờ có cần bọn em giúp chuyện gì nữa ko ạk?-1người trong số đó nói
-thôi đươc rồi cảm ơn mọi người đã giúp đỡ-hắn
-anh đừng nói vậy,chỗ anh với anh Báo là là chỗ thân tình,bọn em giúp như vậy là chuyện bình thường mà
-được rồi mọi người về đi,chuyện tiếp theo để tôi xử lí,cho tôi gửi lời hỏi thăm anh Báo nhé-hắn
-vâng,có gì cần anh cứ gọi một tiếng bọn em sẽ có mặt ngay-người đó cung kính chào hắn rồi hất tay ra hiệu cho bọn đàn em lên xe,chiếc xe lao đi
-mày đừng nghĩ nhiều quá-Huy vỗ vai hắn
-tao ko ngờ Hà Vân lại làm chuyện này,tao sẽ ko tha thứ đâu,mà về trước đi tao cần nói chuyện với cô ta-hắn
-ừk thôi tao về đây,có chuyện gì cũng bình tĩng thôi nhé-huy
-ừk-hắn
Huy ngồi lên xe rồi dơ tay chào hắn,chiếc xe lao tới,người lái xe mở cửa hỏi hắn
-thiếu gia,giờ đi đâu ạk?
-anh về trước đi tôi muốn đi một mình-hắn
-vâng,chào thiếu gia-người lái xe bắt taxi đi trước,hắn ngồi lên xe gọi cho ai đó đeophone vào tai
-alô,anh đó àk-Hà Vân õng ẹo
-cô tới ngay công viên cạnh nhà đi,tôi có chuyện muốn nói-hắn
-được em sẽ tới ngay-Hà Vân thích thú nghĩ:”chắn anh Phong đã suy nghĩ lại nên muốn hẹn gặp mình đây mà,phải rồi cô ta nằm viện hơn nữa còn bị ở não khéo khi sau này bị điên cũng nên ý,làm sao anh Phong có thể ju người điên được chứ cơ hội của mình đến rồi..kaka
Hà Vân bắt đầ trag điểm rất kĩ,ăn mặc thật đẹp chạy nhanh tới công viên,vừa thấy hắn Hà Vân đã õng ẹo
-anh àk,anh gọi em tới đây có việc gì zậy?-Hà Vân cười tươi
-BỐP..-hắn tát Hà Vân một kái đau điếng
-anh,sao anh…?Hà Vân bất ngờ
-tôi đã cảnh cáo cô rồi nếu như tôi biết người làm chuyện đó là cô thì tôi sẽ ko tha thứ cơ mà,giờ cô trở thành người xấu xa như vậy àk?-hắn
-em chẳng hiểu anh nói gì cả,sao anh vô lí thế chuyện gì cĩng đổ lên đầu em,phải rồi đối với anh cô ta là tất cả còn em chẳng là gì nữa.huhuhu-Hà Vân
-tiệm ảnh Bình Minh ở đường XXXXXXXXXXXX,sáng nay tôi đã thấy cô đi từ đó ra và ông chủ quán đó cũng đã kể hết với tôi rồi-hắn
-anh biết rồi sao?cũng tốt em đỡ phải giấu nữa,là do em làm đấy vì ju anh em có thể làm tất cả sao anh có thể thay đổi như thế được chứ,trước đây chưa bao giờ anh đánh em và cũng ko nói những lời như vậy với em-Hà Vân
-trước đây tôi ju Hà Vân có một tâm hồn ngây thơ,trong sáng,luôn hiền lành,vui vẻ,hoà đồng với mọi người chứ ko như cô bây giờ ác độc,thủ đoạn,ko có lòng liêm sỉ,tôi ghét cô từ giờ tôi ko muốn nhìn thấy cô nữa,dù trên đời này ko còn ai tôi cũng ko quay lai ju loại người như cô-hắn nhìn Hà Vân bằng ánh mắt ghét bỏ rồi đi thẳng
-anh Phong..anh Phong..huhu-Hà Vân gọi theo nhưng hắn đã đi xa rồi(chân dài zữ zậy.hxhx)cô gằm gè
-rồi anh xem mọi chuyện chưa dừng lại ở đây đâu-cô xoa má cười đau đớn,cô ko hề nhận ra con đường mình đang đi là sai vì con người thường mù quáng chạy theo những thứ phù phiếm ko thuộc về mình,ai cũng mắc sai lầm tới một lúc nào đó họ sẽ nhận ra lỗi lầm của mình và quay đầu trở về điểm xuất phát mà lựa chọn con đường đi đúng đắn hơn,tốt đẹp hơn
Hắn đi uống rượu nếu rượu có thể làm hắn quên đi tất cả thì hắn muốn uống cho thật say để ko còn nhớ gì nữa nhưng sự thật lai khác càng uống rược con người lại càng nhớ rất rõ về những chuyện buồn,hắn đau đớn vì người con gái hắn đã từng rất tin tưởng lại làm ra những chuyện đó hắn nhớ những gì nó đã phải chịu đựng vì hắn,một trái tim nhỏ bé như vậy sao có thể chịu đựng được những chuyện kinh khủng như vậy chứ,hắn thấy mệt mỏi chán nản với tất cả mọi thứ,hắn cứ uống cứ uống cho tới khi say mềm rồi gục xuống bàn,người chủ quán đang ko biết xoay sở sao với một đống thù lù trước mắt thì máy của hắn có điện thoại,là Huy vì thấy lo lắng cho hắn nên Huy gọi
-alô-bà chủ quán phải loay hoay mãi mới biết nhấn nút nghe,đúng là hiện đại thành hại điện
-ủa ai cầm máy của Phong vậy?Huy đang nghĩ có khi nào thằng này chán đời quá lại đi tự tử rồi có bà cố nào đó nhặt được điện thoại ko?uj nghĩ mà rùng mình,Phong ơi.huhu
-cậu là bạn của cậu ta sao?đến ngay mà đưa cậu ta về đang nằm cỏng queo ở đây này-bà chủ quán
Huy nghe ko ra tưởng hắn làm sao thật:-huhuhu.Phong ơi đã cỏng lại còn queo.huhuoaoaoa-Huy mít ướt như trẻ con
-bác ơi bác xem hộ cháu nó đã tắc thở chưa ạk.huhuhi-Huy
-cái gì,cậu này làm sao thế?uống rượu mà chết được thì ai dám đến quán tôi uống rượu-bà chủ quán nghĩ:”nhìn cậu này có đến nỗi nào đâu sao lại chơi với người điên zậy.hajzzz.chẹp.chẹp…”
-hả?quán rượu?-Huy hít khóc luôn
-vâng thưa cậu mau tới đây mà giải quyết đống này đi dùm tôi-bà chủ quán
-dạ bác đọc dùm cháu địa chỉ ạk-huy
-quánXXXXXXXX,đường XXXXXXX tới nhanh dùm kái-bà chủ quán tắt máy dơ cái máy lên rồi nói
-cái máy gì mà to như khủng bố vậy,đã thế ấn còn rung nữa giật cả mình,kiểu này lại máy tàu rồi ném chó chắc chó chết quá,xem nào..hình này là hình gì nhỉ???ahhh hình quả táo mà,đã vậy còn bị khoét như chuột cắn nữa chứ,đúng là máy đểu mà…(chẹp chẹp…iphone của người ta đóa pà uj.hxhx..)
Huy tới thấy hắn nằm dài trên bàn đỡ hắn dậy trả xiền cho pà chủ quán tốt lắm chuyện rồi đưa hắn về nhà,Huy hiểu tâm trạng của hắn bây giờ thất vọng về Hà Vân mà buồn về nó,thở dài Huy đóng cửa phòng hắn rồi ra về
Sáng hôm sau hắn thức dây thấy đầu đau nhói,hắn nhìn mọi thứ lờ mờ do hắn uống quá nhiều đây mà
-dậy đi ông tướng,uống cho lắm vào-huy
-ủa,mày ở đây hum qua hả?Hắn rụi mắt
-ko hum qua tao đưa mày về rồi sáng nay qua sớm-huy
-mày cứ kệ tao đi,ko cần lo cho tao-hắn
-mày như vậy cũng chẳng làm được gì,mày có biết điều quan trọng đối với mày bây giờ là gì ko?Hà Vân như vậy là do mày,mày đừng làm thêm một người con gái khác đau khổ vì mày nữa,mày nói ju Thiên Anh àk?vậy ngoài uống rượu ra mày đã làm được gì?mày có biết hum qua ông Hưng đã túc trực bên nó suốt ko?lúc này mày mới phải thể hiện tình cảm với nó nhiều hơn người khác mới phải chứ-Huy
-nhưng zờ tao phải làm sao?Thiên Anh quên tao rồi,cô ấy quên tao thật rồi-hắn đau khổ
-ko thử thì làm sao mày biết được,bác sĩ cũng đã nói có thể nhớ lại được cơ mà chỉ cần đưa nó tới những nơi mà mày và nó đã từng có kỉ niệm là nó có thể nhớ lại được,tao với Linh sẽ giúp mày-Huy
-ừk đúng rồi,vẫn còn có hi vọng,cô ấy nhất định sẽ nhớ lại được-hắn chạy ngay vào phòng vệ sinh
-nhớ đánh răng kĩ vào đừng để Thiên Anh thấy mày uống rượu-Huy nói tủm tỉm cười vì hắn đã bình thường trở lai
Tại bệnh viện;Hưng mua cháo cho nó mum
-em cũng nhớ ra anh sao?-Hưng
-nhớ chứ,nhưng tôi chỉ nhớ tên anh là Hưng thôi còn những chuyện về anh ko nhớ rõ lắm-nó
-còn Phong?em ko nhớ gì về cậu ta sao?-Hưng dò hỏi
-Phong?là cái người hum qua ôm tôi,còn cầm tay tôi nữa đó hả?người đó tôi ko quen,mà trước đây tui có quen người đó sao?-nó tròn xoe mắt nhìn Hưng
-àk ko anh tưởng em quen nên hỏi thôi-Hưng cố tình giấu giếm sự thật để hi vọng một điều gì đó
-tôi có nghe bác sĩ nói tui bị mất trí nhớ tạm thời,hxhx..tôi chẳng nhớ gì hết.àk,anh kể cho tôi nghe đi thực ra tôi với anh có quan hệ như thế nào?sao tôi lại bị vậy?tôi nhớ hình như khi tôi bị tai nạn anh cũng ở đó thì phải nhưng cũng ko chắc chắn lắm-nó gãi đầu
Hưng cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể dành lại nó từ ta hắn,Hưng ju nó nhiều lắm nên ko muốn nó là của ai hết vì thế Hưng đã vù sự ích kỉ đó một lần nữa lại nói dối nó:
-chuyện là thế này,trước khi em gặp tai nạn em là bạn gái của anh hum đó em hiểu lầm anh nên đi uống rượu,em chạy đi rồi bị ngã,anh đỡ em dậy nhưng vì còn giận anh nên đẩy anh ra rồi chạy đi ko may em bị xe hơi tông vào kết quả là giờ em ở trong bệnh viện nè-Hưng vừa nói vừa nghĩ
-vậy sao?sao tôi ko nhớ gì hít zậy?(có đâu mà nhớ trời)-nó lắc tay ko bít
-vì em còn bị ảnh hưởng của cú va đập mà,trước đây em xưng hô anh_em chứ ko phải là tôi như vậy nghen-Hưng nhìn nó như đang giận
-vậy hả?-nó ngẩn ngơ suy nghĩ
-thôi,giờ em mum cháo đi,anh bón cho em ăn nha-Hưng cầm thì cháo lên rồi nói:-A đi
-thôi để em tự ăn được rồi-nó giãy nảy lên
-trước đây em thường để anh bón cho mun như vậy mà(càng nói thấy tên nj` càng điêu.hứ)
-vậy hả,được rồi AAAAAAA-cứ như vậy nó ngoan ngoãn để Hưng bón cháo cho mum ngon lành,nó tin tưởng vào Hưng khu nghe nói về quá khứ trước đây của mình nhưng trong lòng nó luôn đặt ra câu hỏi:sao mình chẳng nhớ gì hết cả?nếu anh ấy là người mình ju thì sao mình ko có cảm giác gì hết?mình cũng ko thấy vui?lạ thật?chẳng nhẽ mất trí nhớ lại mất luôn cảm giác sao???
Mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây,liệu nó có nhận ra sự dối trá của Hưng và nhận ra hắn ko?mọi người đọc chap mới vào ngày mai nha,mình sẽ cố gắng ngày nào cũng post lên vì sang tuần mình phải ôn thi lâu lém ko mún làm gián đoạn cảm hứng của mọi người,cm pà koan nhìu!
Trước khi tới bệnh viện hắn có rẽ sang mua cho nó ít đồ mà nó thích mum,còn mua 1bó hoa hồng tặng nó nữa nhưng khi tới bệnh viện hắn thấy Hưng đang bón cháo cho nó,2người nói chuyện rất vui vẻ,hắn đứng lặng đi,bó hoa trên tay cũng rơi xuống từ lúc nào,Huy thấy vậy liền đi vào
-anh ở đây làm gì?-Huy
-tôi ở đây thì làm sao?-Hưng
-đúng vậy anh ấy là bạn trai của tui ở đây thì có gì lạ đâu-nó
-bạn trai?-Huy ngỡ ngàng
-đúng vậy anh ấy kể cho tui nghe trước đây tui là bạn gái của anh ấy hum tui bị tai nạn vì giận anh ấy nên tui đi uống rượu nên mới bị tai nạn mà -nó kể hồn nhiên
-cái gì?thật nực cười-Huy
hắn xông thẳng vào túm áo Hưng kéo ra ngoài trước sự ngạc nhiên của nó
-BỤP-hắn đẫm Hưng một kái ngã ra đất,hắn đi tới túm áo Hưng đứng dậy
-đồ khốn khiếp sao anh có thể lợi dụng lúc cô ấy ko nhớ gì lại nói những lời dối trá như thế?anh là đồ tồi-hắn
Hưng cười nửa miệng rồi lau vết máu trên khoé môi nói:-cậu đã ko đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì hãy chấp nhận từ bỏ đi,cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi,chẳng phải cậu ju cô ấy hay sao?đây là lúc cậu thể hiện tình cảm đó đấy,dù cậu có làm thế này hay hơn nữa thì tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu-Hưng hất bàn tay hắn ra rồi đi vào trong
-có chuyện gì vậy?-nó hỏi khi thấy Hưng đi vào
-àk ko có gì-Hưng
-ủa sao anh chảy máu rồi kìa?-nó
-ko sao đâu,tại anh sơ ý nên chảy máu thôi mà-Hưng
-để em lau cho-nó lấy giấy lau cho Hưng
Lúc này hắn và Huy đứng ở ngoài:
-ashhhh,cái thằng này-Huy định xông vào nhưng hắn ngăn lại
-mày sao vậy để tao cho thằng cha này một bài học-Huy bực mình
-ko anh ta nói đúg,tao ko đem lại hạnh phúc cho Thiên Anh nhưng anh ta thì có,ju một người là dù ko ở bên nhưng chỉ cần thấy người kia hạnh phúc là bản thân cũng thấy vui rồi,tao sẽ bỏ cuộc-Hắn
-mày nói gì thế?chỉ vì cái thằng chẳng ra gì đó mà mày bị lung lay sao?-Huy
-mày ko hiểu được đâu-hắn
-đúng là tao ko phải người trong cuộc nhưng mày thử nghĩ mà xem nếu Thiên Anh nhớ ra tất cả thì sẽ ra sao?mày nghĩ nó sẽ hạnh phúc sao?-Huy
-nếu cô ấy ở bên Hưng mà hạnh phúc thì tao sẽ bỏ cuộc-Hắn nhìn nó đang lau vết máu cho Hưng mà mún buông xuôi
-cái thằng điên này tao phải đánh cho mày tỉnh ra mới được-Huy dơ nắm đấm lên lúc này Linh tới thấy vậy chạy tới ngăn Huy lại
-ế..dừng hình-Linh nói vậy Huy giữ nguyên động tác luôn
-có chuyện gì thì từ từ nói sao anh động tay động chân zậy,HẢ-Linh Linh quát lên làm Huy rụng rời chân tay
-mà em bít hông ông Hưng nói với Thiên Anh là trước đây khi nó chưa gặp tai nạn ông ấy và nó là một cặp đó,bực cả mình người đâu mà đểu giả-Huy
-hả?có chuyện đó sao?thằng cha đó định ”đục nước béo cò”đây.hừ-Linh
-đã vậy kái thằng này còn nói bỏ cuộc nữa chứ,em thử nghĩ xem có đáng đánh ko?-Huy
-Phong àk,tôi hiểu cậu đang rất buồn và chán nản nhưng cậu hãy kiên cường lên,cậu mà bỏ cuộc liệu trong lòng cậu có vui ko?nó có hạnh phúc ko?cậu hãy yên tâm đã có tôi và Huy luôn bên cạnh giúp đỡ cậu tôi tin rồi nó sẽ nhớ lại tất cả,cậu còn phải bù đắp cho nó nữa cậu ko thể bỏ cuộc sớm như vậy được-Linh
-đúng đó thay vì mày buông xuôi tất cả thì hãy cùng với tụi tao giúp Thiên Anh nhớ lại lúc đó sẽ do Thiên Anh quyết định,có gì mày nói thẳng với nó đừng lẳng lặng rút lui như thế khổ thân nó-Huy
hắn im lặng một lúc rồi nói:-mày và Linh nói đúng tao ko nên như vậy tao sẽ thử cố gắng một lần này xem sao,khi Thiên Anh nhớ ra tất cả dù cô ấy có quyết định như thế nào tao cũng chấp nhận-hắn
-như vậy mới đúng là mày,mà zờ giải quyết sao với kái con người trong kia?-Huy
-để em-Linh nhặt bó hoa lên mở cửa đi vào trong
-mày tới rồi hả-Nó
-ừk,mà anh ở đây làm gì vậy nhỉ?-Linh
-cô ko thấy sao,tôi đang cho Thiên Anh mum-Hưg
-hì..cảm ơn anh nhưng zờ anh có thể ra ngoài rồi-Linh
-gì?tôi ra ngoài sao?-Hưng chỉ vào mình
-đúng vậy tôi sẽ bón cháo cho nó ăn-Linh Linh lôi Hưng ném ra ngoài và đóng RẦM..cửa lại
-ê này cô làm gì vậy sao lại đuổi tôi ra khỏi phòng chứ?Hưng đập cửa
-này cậu,ở đây ko được làm ồn-cô y tá quát lên
Một lúc sao thấy ko có động tĩnh gì nữa Linh hé cửa ngó ra ngoài ko thấy Hưng đâu bèm mở cửa cho hắn và Huy vào
-ủa,cậu còn mua hoa nữa hả?-nó thấy Linh Linh cắm hoa vào lọ
-ko,là Phong mua-Linh
-vậy sao?-mặt nó hơi ngu ngu
-mày nghe này những lời anh ta(Hưng)nói với mày là dối trá,người mà trước đây mày ju chính là người này-Linh chỉ vào hắn
-cái gì?-nó sửng sốt
-Linh nói đúng Phong chính là bạn trai của cậu trước đây vì có sự hiểu lầm với cậu ấy nên cậu đã đi uống rượu và bị tai nạn-Huy
-ủa,sao kì vậy?Hưng thì nói là bạn trai tui,zờ mọi người lại nói anh ta là bạn trai tui???nó lắc đầu khó hiểu
-từ từ mày sẽ hiểu zờ tao ko thể giải thích cho mày hít được,mày thử nhìn kĩ người này xem có quen ko đã nào-Linh
nó ghé sát vào mặt hắn quay trái rồi lại quay sang bên phải rồi nó kêu lên:AH
-mày nhớ ra rồi phải ko?-Linh Linh và Huy mừng rỡ đang chuẩn bị ăn mừng thì
-KO-nó nói làm 2người nj` chạy vào góc phòng ngồi chuẩn bị tự kỉ
-sao vậy?-nó lay lay 2người
-èo,chán mày làm tao mừng hụt-Linh phẩy tay
-mà có lẽ nào mày và Huy đang đùa tao ko zậy?-nó nghi ngờ
-ko đùa nhưng mày đừng có gần gũi và tin ông Hưng quá,tao là bạn thân của mày mà mày phảii tin tao bít chưa?-Linh
-…-nó ko nói gì chỉ gật đầu rồi nhìn lén hắn,ánh mắt đau khổ của hắn đang nhìn ra cửa sổ
-nào giờ thì mum đi,ăn gì chậm zậy?-Linh
-em cũng vậy mà còn chê cậu ta-Huy nói,Linh Linh nhìn Huy sắc lẹm làm Huy giật nảy mình quay sang chỗ khác sợ ko còn răng mà mum cháo
-CẠCH-con gái ju của pama đang làm gì vậy?-pama nó tới
-dạ chào cô chú ạk-cả3 cùng đồng thanh
-ừkm chào các cháu-pama nó
-hi..pama tới rùi ạk,con đang mum cháo nè-nó dơ tô cháo lên
-vậy sao?các cháu thật là tốt,cảm ơn các cháu nhiều lắm-mama nó cười hiền hậu
-dạ ko có gì đâu cô đừng nói vậy-Linh
-Phong àk,cháu có thể nói chuyện với cô chú một chút được ko?-mama nó
-dạ-hắn
Chương 20
Tại công viên bệnh viện:mama nó và hắn đang ngồi trên ghế đá,bà thở dài nói
-Thiên Anh ko nhớ ra cháu cô cũg thấy buồn,2đứa đang tốt đẹp như vậy bỗng dưng lại xảy ra chuyện này.hajzzzzz
-cô àk,cháu xin lỗi tất cả là do cháu,tại cháu mà cô ấy bị như vậy cháu thật có lỗi với cô chú,cháu…-hắn
-cô cũng đã nghe Linh kể hết mọi chuyện rồi,lỗi này ko phải do cháu,chẳng ai mong muốn điều này xảy ra cả nhưng cô muốn nói với cháu dù Thiên Anh có nhớ lại được hay ko cháu cũng ko đươc bỏ cuộc,cô nghe vu’ nói trước đây khi cháu chưa biết tình cảm của nó,nó đã đau khổ rất nhiều vì vậy cô mong cháu luôn ở bên che chở,ju thương và bảo vệ cho con bé,đó là mong mún của người làm mẹ như cô cháu có thể giúp cô ko?-mama nó nhìn hắn như đang đặt tất cả niềm tin vào hắn vậy
-vâng cháu hứa ạk,cô hãy tin ở cháu-hắn như tiếp thêm nghị lực
-vậy là tốt rồi,cảm ơn cháu,thôi chúng ta vào với Thiên Anh đi-mama nó
-dạ-hắn
Khi nó mum xong thì Linh bèn ra hiệu cho hắn,Huy đi ra ngoài
-có chuyện gì mà em bảo bọn anh ra đây vậy?-Huy
-chúng ta đi gặp bác sĩ một chút-Linh
-cốc..cốc..cốc..
-mời vào-giọng bác sĩ từ bên trong vọng ra
-dạ chào bác sĩ ạk-Linh Linh cùng hắn và Huy đi vào
-chào các cháu,mời các cháu ngồi-bác sĩ
-dạ
-có chuyện gì vậy?-bác sĩ
-dạ bác cho cháu hỏi về bệnh nhân tên Nguyễn Thiên Anh ạk-Linh
-ah cô bé phòng 102 đó hả-Bác sĩ
-dạ,cháu muốn hỏi là nếu như bọn cháu đưa Thiên Anh tới những nơi có kỉ niệm thì có thể giúp bạn ấy nhớ lại được phải ko ạk?Linh
-đúng vậy nhưng có điều mỗi khi kí ức ùa về cô bé có thể bị đau đầu hoặc sẽ gây ra trạng thái hoảng loạn về tinh thần-bác sĩ
-vậy ạk-Linh
-nhưng tôi nghĩ các cháu nên thử xem sao vì hầu như nhiều trường hợp gia đình đều thử đa số là thành công-bác sĩ
-vậy ạk,vậy vài ngày tới bọn cháu có thể đưa bạn ấy đi ko ạk?bác sĩ yên tâm nhất định cháu sẽ đưa Thiên Anh về đúng giờ tiêm thuốc-Linh Linh vui mừng
-tôi e là ko được vì hiện giờ cô bé vẫn chưa hồi phục,những vết thương trên cơ thể vẫn chưa khỏi hẳng,tôi nghĩ các cháu nên chờ một thời gian nữa khi cô pé xuất viện như vậy sẽ anh toàn hơn cho cô bé và cũng ko làm gián đoạn đợt điều trị-bác sĩ
-vâng,vậy cháu cảm ơn bác sĩ,cháu chào bác sĩ ạk-Linh
Ra khỏi phòng Linh chán nản nói:-èo,chán thế lại phải đợi một thời gian nữa chứ
-anh nghĩ bác sĩ nói đúng bây giờ vết thương của Thiên Anh vẫn còn chưa lành hẳn chúng ta đưa cậu ấy đi nhỡ có chuyện gì thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cô chú đây-Huy
-nhưng tôi sợ cậu..-Linh nhìn hắn
-cậu yên tâm đi tôi sẽ ko bỏ cuộc nữa đâu,bao nhiêu lâu tôi cũng chờ được mà-hắn
-vậy là tốt rồi-Huy
-mà giờ cũng tối rồi,Thiên Anh cũg mum cháo rồi chúng ta cũng đi mum gì đó đi,đói quá àk-Linh
-ờh đúng gần đây có một nhà hàng cũng nổi tiếng lắm-hắn
-còn chờ đi nữa,đi nhanh thui-Huy sốt sắng
Vậy là cả bọn kéo nhau đi mum,bọn nó vừa đi thì Hưng tới
-cạck,em đang làm gì vậy?-Hưng mở cửa vào
-muộn rồi anh cũng tới đây sao?-nó
-đương nhiên,anh là bạn trai của em mà,anh có mua ít đồ mang tới cho em nè-Hưng dơ túi đồ gì đó lên
-vậy sao?..nó vui vẻ nhưng rồi mặt lại buồn thiu
-em sao vậy?-Hưng
-nhưng mà Linh Linh nói anh ko phải người tốt,anh nói dối em và bảo em ko được tin và gần gũi anh,em thấy anh ko phải người xấu,anh rất quan tâm tới em mà-nó xị mặt
-Linh Linh nói vậy sao?àk là do Linh Linh ko thích anh nên mới chia rẽ chúng ta vậy thui,em đừng tin những gì cô ấy nói,hãy tin anh em là bạn gái anh_điều đó là sư thật-Hưng nhìn thẳng vào mắt nó như đag sợ mất nó
-vâng-nó cũg ko hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt chân thành đó nó lại tin những gì Hưng nói,người con trai này ko thể lừa dối nó được
-vậy giờ em mum gì nè,anh có mua bánh gấu,cơm cháy,xúc xích,…nhìu lắm lun nè
-èo,em ko thích mum những thứ đó,em thích mum bánh kem lúc nãy người tên Phong mua mang tới cho em nè-nó cầm hộp bánh lên
-àk anh cũg biết điều đó nhưng sơ em ăn nhìu sẽ chán nên anh mún em thay đổi khẩu vị đó mà-hưng cố nặn ra một lí do
-vậy sao?nhưng em ko thấy chán-nó
-mà em nhớ ko được tin những lời người con trai tên Phong nói,trước đây anh ta luôn phá hoại tình cảm của anh và em nên bây giờ muốn tận dụng cơ hội này để em thuộc về anh ta đó-Hưng
-có chuyện đó sao?vậy anh ta là kẻ xấu sao?em ko nhớ gì hít.hxhx-nó
-em đừng cố gắng nhớ làm gì chỉ cần em nghe lời anh là được,em tin anh đúng ko?-Hưng
-ừkm-nó gật đầu nhưng dấu hỏi chấm từ đầu nó bay ra vèo vèo
-từ sau anh sẽ mua thật nhìu bánh kem cho em nha,đủ các loại lun-Hưng
-thật sao?-nó mở to mắt vỗ tay thích thú
-thật mà em thích ko?-Hưng
-thích lém.hihi..-nó cười vui vẻ
Hưng cũng cười nhưng trong lòng cảm thấy lo sợ một ngày nào đó nó sẽ rời xa cậu
-ui nó quá-Huy vỗ bụng khi đi tới cổng bệnh viện
-thôi mày đưa Linh Linh về đi tối nay để tao ở lại với Thiên Anh-hắn
-ừk vậy cũng được tao mún mày có thời gian bên Thiên Ah nhìu hơn-Huy
-vậy cũng được,cậu nhớ chăm sóc nó nhé mai tôi và Huy lại qua-Linh
-ờh,về đi-hắn nói rồi quay lưng đi vào,lúc này Hưng có điện thoại nên ra ngoài nghe,hắn đi vào thấy nó đang mum bánh kem một cách ngon lành cảm giác vui vui trong lòng
-em mum hít mấy kái rùi?-hắn mỉm cười
-tui mum hít 3kái rùi,àk mà quên mất ki nói chuyện với anh đâu-nó
-sao vậy?-hắn
-là do..-nó chưa kịp nói thì Hưng đi vào
-em mum hít chưa:..-Hưng thấy hắn ở đó nên hơi bất ngờ rồi nói:-cậu tới đây làm gì?-Hưng
-tối nay tôi sẽ ở đây với cô ấy-hắn
-ko tôi sẽ ở lại cậu nên về đi-Hưng ngồi xuống ghế cạnh nó
-hơn ai hết anh phải là người hiểu người cô ấy mún bên cạnh lúc này là ai chứ-hắn
-đương nhiên là tôi-Hưng
-anh lấy quyền gì mà ở bên cạnh cô ấy,tôi mới là bạn trai của cô ấy-hắn
-câu nói dối tôi là bạn trai cô ấy-Hưng
-là tôi-hắn
-là tôi chứ-Hưng
-THÔI ĐI-nó hét lên
-em đừng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đó-Hưng lo lắng
-2người đừng có cãi nhau nữa,đau đầu lém-nó
-anh tránh ra;em có mệt lắm ko?-Hắn đẩy Hưng ra
-cậu mới là người tránh ra đó,biến đi-Hưng
-anh xéo đi thì có-hắn
-IM ĐI,2NGƯỜI ỒN ÀO QUÁ ĐÓ-nó hét lên lần2
-nhưng anh ta…-hắn
-anh về đi hum nay anh Hưng sẽ ở lại với tui-câu nói của nó làm hắn thấy hụt hẫng,hắn im lặng đi ra ngoài,ko hiểu sao bỗng dưng nó cảm giác vừa làm hắn đau lòng trái tim nó tự nhiên đau nhói..Cả đêm nó nằm ko ngủ được,ko hiểu sao nó cảm giác hắn vẫn đang ở ngoài
-kh0ò..kh0ò..đó là tiếng ngáy của ông Hưng,người đâu mà zô duyên thấy lạ đi trông người bệnh mà ngáy to thía ai mà ngủ được chứ.gừgừ
,.,
Nó nhẹ nhàng dậy rồi mở cửa để ko làm Hưng thức dậy,đúng như nó nghĩ hắn đang nằm co ro trên chiếc ghế lạnh lẽo,nó liền đi vào lấy chăn qua chỗ Hưng đang nằm trên ghế nó đắp cho Hưng một chiếc chăn rồi đi ra ngoài đắp chăn cho hắn,ko hiểu sao nó dừng lại nhìn người con trai mà nó ko hề nhớ ra là ai đó,cũng ko hiểu sao bàn tay nó lại vuốt nhẹ trên mái tóc bồng bềnh đó,nó nhìn hắn thật lâu có vài hình ảnh mờ nhạt về hắn hiện đầu nó đau nhói,nó đi vào trong phòng vì nghĩ mình cần được nghỉ ngơi rồi nó thiếp đi mặc cho tiếng rống của ông Hưng khá to và chẳng khác gì dàn nhạc cả.hxhx.. Nó ko hề bít hắn vẫn chưa ngủ,hắn luôn dõi theo nó từng chút một thỉnh thoảng hắn lại nhìn qua gương xem nó đã ngủ hay chưa khi nó đi ra hắn chỉ vờ ngủ thôi và cũng đã bít tất cả,hắn mỉm cười lạc quan vì nghĩ nó vẫn quan tâm tới hắn điềy đó chứng tỏ tận trong sâu thẳm trái tim nó luôn có hắn rồi dần dần hắn cũng chìm sâu vào giấc ngủ..
Những ngày sau đó sức khoẻ của nó hồi phục,hum nay là noel nó thức dậy nhìn qua cửa sổ ai ai cũng tấp nập chuẩn bị cho mùa giáng sinh năm nay,thỉnh thoảng lại có những ông già noel đứng chia quà cho những em nhỏ đi qua đường,rồi những người tuyết giả to lớn đứng sừng sững giữa những con phố tấp nập,rồi họ đi mua sắm để trang trí cho cây thông noel của gia đình mình,nó nhớ năm nào nó cũng đón giáng sinh với vu’ có lúc thì tại nhà,có lúc nó lại chờ vu’ đi nhà thờ rồi còn mua tặng vu’ những món quà xinh xắn nữa,pama nó luôn bận việc nên ko có thời gia về mà chỉ gửi quà về cho nó thôi,pama nó đâu hề bít món quà lớn nhất đôí với nó là pama sẽ cùng nó đón giáng sinh chứ nó đâu cần những thứ vật chất vô tri,vô giác đó chứ
-tèn..ten-trước mặt nó là một con gấu bông bự lắm lun
-oaaaaa,dễ thương quá-nó nhận lấy
-tặng em nhân ngày lễ giáng sinh-Hưng
-cảm ơn anh.hihu-nó
-em thích ko?-Hưng
-thích chứ nhìn đáng ju như vậy mà-nó nhéo mũi con gấu bông
-thích là tốt rồi anh chỉ lo em ko thích.ủa,mà mọi người đâu hít rồi?-Hưng ngó quanh
-chắc là chưa tới đó mà-nó
-vậy là do anh tới sớm hả.hihi-Hưng
-có lẽ là vậy-nó
-RRRR.rrrrrr-chuông điện thoại của Hưng
-xin lỗi anh có điện thoại-Hưng
-ko sao đâu-tại nó đang thích thú với con gấu bông mà
Hưng ra ngoài nghe điện thoại một lúc sau quay lại vẻ mặt nhăn nhó
-sao vậy?-nó
-papa anh gọi về có việc gấp,anh sẽ quay lại sớm-Hưng
-ko sao anh cứ về đi lúc nào xong việc anh qua với em cũng được-nó
-àk anh có mua cháo rồi đó chút nữa em mum nha,vậy anh đi nha.bye em-Hưng vẫy tay
-vâng,bjbj-nó cũng vẫy tay chào
cả buổi ko thấy pama đâu chắc bận việc,Hưng ko thấy quay lại nữa,Linh Linh và Huy cũng ko thấy đâu nữa nghi đánh quả lẻ đi chơi với nhau lắm ák,còn anh chàng tên Phong cũg mất hút lun mà sao mình lại mong anh ta tới chứ-nó ngồi đấu tranh tư tưởng
Buổi tối nhìn qua cửa sổ thấy đường phố tấp nập đang tủi thân vì mình bị bỏ rơi thì điện trong phòng bỗng tắt rồi từ trong bóng tối nó thấy một chiếc bánh gatô thắp nhiều nến sáng lung linh,trên chiếc bánh gatô có cây thông nhỏ nhắn có gắn những hộp quà nhỏ xíu,còn có ông già noel đang cưỡi trên chiếc xe được chú Tuần Lộc kéo đi,còn khoác trên vai túi quà cho những đứa trẻ ngoan nó mải nhìn chiếc bánh ngon lành đó(nó thích mum bánh kem lắm lun ák)mà quên đi người đang cầm chiếc bánh đó là Linh Linh xung quanh là Hắn,Huy,pama nó và vu’ nữa
-chúc Thiên Ah một giáng sinh an lành,ấm áp và hạnh phúc-mọi người cùng đồng thanh
nó bất ngờ những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi trên khuôn mặt đã gầy đi nhiều của nó
-cảm ơn,cảm ơn mọi người nhiều lắm con chúc pama và vu’,chúc Huy,Linh Linh và anh Phong một mùa giáng sinh vui vẻ,hạnh phúc-nó sụt sùi
-nào hum nay là ngày vui ko được khóc-Linh lau nước mắt cho nó,thực ra Linh Linh đã lấy một số lạ gọi điện cho papa Hưng nói rằng:Hưng đang nhảy nhót.phá phách,đánh lộn trên vũ trường khiến cho cả ngày hum nay Hưng bị nhốt trong nhà.hxhx..đúng là cao thủ mà
-nè,đây là quà của tao và Huy-Linh Linh
-tao tưởng mày và ông Huy quên tao rồi chứ-nó
-sao mà quên được,ngày hum nay cô chú,** và tụi tui rất vất vả mới chuẩn bị đoá-Huy
-vậy sao?-nó ngạc nhiên
-đúng thế đó,nọi người muốn con thật bất ngờ nên cả ngày hum nay ko zô đó,đây là quà của pama giành cho con gái ju-mama nó
-đây là quà của vu’,con mau chóng khỏi bệnh về với vu’,vắng con vu’ buồn lắm-vu’ sụt sịt
-cảm ơn pama,cảm ơn vu’ con hạnh phúc lắm-nó ôm pama và vu’ cảm động
Huy đẩy hắn tiếm lên phía trước:-ơ đây là quà của em,anh chúc em có một giáng sinh vui vẻ-hắn gãi đầu ấp úng nhìn ngố hít sức
-ơ cảm ơn anh-nó ngại ngùng đón lấy món quà
-hum nay zui như vậy hay là chúng ta mở tiệc đi,cháu có mua đồ đây rồi-Huy dơ mấy túi to uỳnh lên
-nhưng mà ở đây ko được mở tiệc,mà về nhà thì cũng ko được-nó tiu ngỉu
-uj zời vậy thì chúng ta mở tiệc luôn tại đây đi-Linh
-đúng thế mấy khi được mở tiệc tại bệnh viện chứ-mama nó
-yeahhhhh..thích quá nhưng mà con chưa chuẩn bị quà cho mọi người-nó
-con cứ mau chóng khoẻ lại là pama,vu’ và các bạn vui rồi,đó là món quà mà mọi người mong đợi nhất đó-papa nó
-chú nói đúng đó,mày cứ mau khoẻ lại đi là mọi người vui rồi-Linh Linh
-ko cần quà thật hả?-nó
-ừa,thật-nó
-hihihaha,thế thì đỡ phải tốn tiền mua quà-nó cười sung sướng
-con pé này đúng là ma lanh mà-mama nó kí đầu nó rồi cười hiền,phòng nó khoá trái cửa còn treo tấm biển ”MIỄN LÀM PHIỀN” trước cửa nữa để tránh y tá hay bác sĩ làm phiền mà,mọi người ai cũng vui vẻ để đồ mum lên bàn,cùng ăn uống thật vui vẻ còn cùng nhau thổi nến nữa chứ
-mở quà đi,mở quà đi-mọi người vỗ tay đồng thanh
vì đa số thường thắng thiểu số nên nó đành phải mở quà theo yêu cầu của mọi người,đầu tiên là quà của Linh và Huy nó mở ra đó là một chiếc mũ len màu trắng rất đẹp lại có cả một chiếc chụp tai hình con mèo rất đáng ju nữa chứ.Típ theo là quà của pama nó nhẹ nhàng mở ra bất ngờ đó là một chiếc áo khoác rất đẹp bằng da còn pha len nữa rất đẹp lại style nữa,típ theo là quà của vu’ đó là một đôi găng tay bằng len rấy dày lại ấm áp nữa nó đoán là vu’ đan vì vu’ thường tự đan áo,khăn hay móc mũ mà vu’ đan rất giỏi đoá;cuối cùng là quà của hắn trong lòng nó tự nhiên thấy hồi hộp sao sao ý,nó từ từ mở ra là một chiếc khăn màu tím ấm áp đúng màu nó thích(vì màu tím là màu của sự thuỷ chung mà) nó nhìn mọi người cười hạnh phúc mặc dù ngoài trời đang rất lạnh nhưng trong phòng bệnh của nó ko lạnh chút nào mọi người cùng bên nhau sưởi ấm bằng tình ju thương koá lẽ đó là một noel đánh nhớ đôí với nó….
Vài ngày say nó được ra viện nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đến bệnh viện để kiểm tra,pama còn tổ chức tiệc ngoài trời mừng nó bình an trở về,cũng chỉ có hắn,Linh và Huy thui chứ pama nó chẳng mời ai cả,trên chiếc bàn nhỏ xinh giữa khu vườn đầy hoa các món ăn hấp dẫn được bày biện,mọi người cùng mum và nói chuyện thật vui vẻ,nó thấy Hưng đứng lấp ló ngoài cổng nó đi ra
-sao anh lại đứng ở đây mà ko vào?-nó
-tặng em nè,anh nghĩ anh ko nên vào-Hưng
-gì chứ,anh vào đây-nó nhận lấy bó hoa rồi kéo Hưng vào
mọi người thấy sự xuất hiện của Hưng đều thay đổi nét mặt
-dạ cháu chào cô chú-Hưng cúi chào
-vâng ko dám chào cậu-mama nó
-kìa mama-nó lay tay mama
-tới rồi thì lại ngồi đi-papa nó giữ lịch sự nhưng thái độ ko mấy thiện cảm,nó bít pama nó cảm nhận pama nó ko ưa Hưng,cũng có nhiều lần pama đã nói với nó Hưng là người xấu,Phong mới chính là bạn trai và người sẽ kết hôn với nó sau này nhưng nó ko tin nó thấy Hưng rất chân thành ko chứa đựng chút gì giả dối cả,ko bít sao nó lại đặt niềm tin rất lớn vào Hưng như vậy nữa?nó cũng ko thể phủ nhận Phong cũng rất thật lòng với nó Phong rất ít nói nhưng nó cảm nhận qua hành động của người đó lun vì nó..nó rất bối rối nó ko bít nên tin ai và nghi ngờ ai nữa
-dạ-Hưng đi tới ngồi xuống,từ khi Hưng nhận tiệc mọi người ko ai nói chuyện với Hưng mà cho Hưng ra rìa lun,nó thấy vậy cứ gắp thức ăn và nói chuyện với Hưng,hắn ko nói gì chỉ ngồi một mình trên chiếc xích đu uống rượu,hắn buồn lắm mọi thứ như đã thay đổi rồi hắn phải làm sao đây???
-mày đừng nghĩ nữa ngày mai chúng ta sẽ đưa Thiên Anh tới những nơi mày và nó từng có kỉ niệm sâu sắc,đừng buồn chán mà hãy tin tưởng-Huy vỗ vai hắn
-ừk,tao bít rồi-hắn nói đưa ly rượu lên uống,hắn muốn thử một lần xem sao..
Sáng hum sau:
-dậy đi cô nương
-um..um..-nó tỉnh dậy rụi mắt như mào con zậy,nó thấy xung quanh là Linh,Huy và người tên Phong
-gì zậyyyy-nó đang định nằm xuống ngủ típ thì
-này ku,ai cho ngủ hả,dậy đi-Linh
-ai,ai là ku?-nó ngó quanh
-mày chứ ai,dậy đi mún đi chơi ko?-Linh
-hả,đi chơi hả,dậy lun-nó bật dậy
-làm vệ sinh đi hông tao để mào ở nhà bây giờ nè-Linh đứng dậy
-vèoooooo-nó như lắp mô tơ chạy nhanh vào phòng vệ sinh
-thế cơ mà-Linh nói rồi cả 3cười lớn
Linh,Huy và hắn đưa nó đi hít chỗ này tới chỗ khác nào toàn là những nơi nó và hắn thường lui tới lại có rất nhiều kỉ niệm nữa nhưng buồn thay nó chẳng nhớ gì cả,nhìn ánh mắt lạ lẫm của nó mà hắn thấy buồn ko hiểu sao mọi kỉ niệm về hắn nó đều quên hít như bị chọn lọc vậy.hxhx..
Linh Linh đã làm đủ mọi cách thậm trí còn như dựng lại cảnh trước đây nhưng đều vô ích nó vẫn hồn nhiên tận hưởng một ngày đi chơi vui vẻ.Và bây giờ tụi nó đang đứng trước cổng khu vui chơi đây là cú quyết định vì Linh nghĩ nơi này hắn đã bày tỏ tình cảm với nó chắn chắn nó sẽ nhớ ra,hắn ngồi vào trước
-kìa Huy vào ngồi đi-nó chỉ chỏ
-sao lại là tui-Huy
-mày sẽ vào ngồi với Phong-Linh nói đẩy nó vào
-ê sao lại đẩy tui ngồi chung với anh ta?-nó đập cửa
Linh Linh vẫy tay,bánh xe khổng lồ bắt đầu chuyển bánh,nó chỉ bít đập cửa nhưng zờ nó đã dần dần xa Linh mất ùi.hxhx..nó quay sang lườm hắn rồi ngó nghiêng ra ngoài,nó trầm trồ chỉ chỏ,còn vỗ tay thích thú nữa,từ nãy tới giờ hắn chỉ lặng yên dõi theo nó,đã hít một vòng quay nó nhảy xuống chạy tới chỗ Linh đứng
-hihihi..sao mày ko đi,đẹp thật đấy-nó
-lần trước mày đã tới đây rồi mà vẫn thấy đẹp sao?-Linh
-sao?mày nói gì tao tới đây là lần đầu tiên mà,đẹp thật lần sau lại tới đây nhé.là lá la..-nó tung tăng đi trước để lại 3khuôn mặt lắc đầu ngán ngẩm nhìn nhau..
Khi đưa nó về tới nhà:
-lần sau lại đi típ nha,mà sao mày bít những nơi đó hay vậy?-nó cười hỏi
-đây ko phải là lần đầu tiên em đến những nơi đó,trước đây khi em và anh thường đi tới đó và đó là những nơi nhìu kỉ niệm của chúng ta sao em ko nhớ gì hết vậy?-hắn ko thể chịu được nữa
-phải đó,trước đây mày và Phong ju nhau thường tới mum kem,uống nước hay đi chơi ở những chỗ đó,hơn nữa ở khu vui chơi đó chính là nơi Phong đã tỏ tình với mày,sao mày có thể quên được chứ-Linh thấy giận vì mọi cố gắng trong ngày hum nay đều công cốc hít
-Phong đã vì cậu mà làm bít bao nhiêu chuyện sao cậu có thể làm ngơ mọi cố gắng của nó chứ?chính ở cái xích đu này cậu và nó đã ngồi đây bên nhau cậu đã quên hít rồi-Huy
những lời nói của mọi người khiến trong đầu nó thấy loáng thoáng có cái gì đó rất quen thuộcnhững hình ảnh xuất hiện một cách nhanh chóng nó thấy có hắn,hắn và nó cùng luôn ở bên nhau nhưng những gì hiện về đều ko rõ ràng
-aaaaaaaaaa..đau đầu quá,đau quá-nó ôm đần ngồi thụp xuống
-Thiên Anh,mày sao vậy?-Linh
-ÁÁÁÁ,đau quááááááá-nó hét lên
-mau đưa cô ấy lên phòng-huy
-em có sao ko?sao thế này-hắn lo lắng
Linh dìu nó lên phòng,pama nó cũng lo lắng chạy theo,nó nằm xuống rồi thiếp đi
-Thiên Anh sao lại bị vậy hả Linh?-mama nó đắp chăn cho nó
-dạ tụi cháu đã làm hít cách nhưng ko có hiệu quả cô ạk-Linh buồn ánh mắt trùng xuống
-vậy sao?các cháu đừng nóng vội phải cần có thời gian nếu dồn ép Thiên Anh quá con pé sẽ bị áp lực đó-mama nó
-cũng tại tụi cháu nóng vội quá nên khiến Thiên Anh thấy đau đầu-Huy
-ko sao,nếu như con pé đau đầu đôi chút mà có thể nhớ ra Phong thì cô ko trách gì đâu-mama nó cười
-ko,cháu sẽ bỏ cuộc-hắn
-mày lại như thế rồi-Huy
-cậu đừng thế mọi người ai cũng thấy chán nhưng rồi sẽ ổn thui-Linh
-Phong àk,cháu…-mama nó
-mọi người đừnh nói nữa cháu đã quyết định rồi,từ nay đừng ai bàn về chuyện này nữa-hắn nói xong rồi lái xe đi về,khoé mắt hắn nóg hổi một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hắn,hắn ko muốn nó vì hắn mà phải chịu đau đớn như vậy,hắn ko muốn nó bị tổn thương. Nhưng hắn,Linh;Huy đã quên đưa nó tới một nơi,nơi đó có lẽ đối với người khác là bình thường chẳng có gì đặc biệt nhưng đối với nó là một nơi rất có ý nghĩa..
Sáng nay nó dậy sớm hí hửng vì đã lâu ko được tới lớp,nó tung tăng chạy ra mở cổng và BỊCH…
-ủa ah Hưng-nó giật mình khi thấy Hưng ngã lăn quay đơ ra nền đất
-ui da-Hưng xoa lưng.
Chương 21
-anh có sao ko?-nó đỡ Hưng đứng dậy
-ơ hơ anh cũng hơi sao sao-Hưng suýt xoa
-sao anh lại đứng đó,em xin lỗi tại em ko bít anh đứng đó nên…-nó
-ko sao mà anh chỉ bị đau chút thôi-Hưng
-mà sao anh tới đây sớm vậy?có chuyện gì àk?-nó
-anh tới chở em đi học,mọi khi vẫn vậy mà,em ko nhớ sao?-Hưng nói dối mà mặt cứ tỉnh bơ
-vậy sao?hj..chắc em wên-nó ngước lên trời nghĩ nghĩ đôi chút
-hj..em lên xe đi-Hưng
-dạ.hihihi-nó ngoan ngoãn ngồi lên xe,chiếc xe khuất dần
Hắn đứng đó từ lâu và cũng đã nhìn thấy tất cả nhìn nó cười hạnh phúc như vậy hắn ko muốn là người ích kỉ giống như Hưng,bây giờ hắn đã hiểu thế nào là sư đau khổ và dày vò của tình ju từ nay hắn sẽ ko ép nó phải nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đây nữa,hắn sẽ chỉ đứng đằng sau dõi theo và bảo vệ nó mà thôi..
Hưng đưa nó vào lớp mà bàn dân thiên hạ đâu đâu cũng bàn tán nó ko để ý mà vẫn cười vui vẻ,nó chạy đến ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc một lúc sao hắn tới ngồi cạnh nó gần cửa sổ,thấy lạ nên hỏi:-ủa sao anh lai ngồi đây?
-này mày ko nhớ àk,từ trước tới giờ bàn mình vẫn ngồi 3mà,Phong vẫn ngồi cạnh mày còn gì??-Linh lay cách tay nó
-thến àk?tao tưởng chỉ tao với mày ngồi một bàn?-nó gãi đầu
Còn Hà Vân thấy vậy cũng thấy lạ,cô ngồi nghĩ mãi:”cô ta quên Phong rồi sao?nhìn cô ta như vậy ko giống giả vờ chút nào?sao thế nhỉ?”
Hắn chẳng buồn nói gì nhìn ra cửa sổ với ánh mắt buồn khuôn mặt lạnh lùng ngày nào lại trở về nó lén nhìn hắn chợt những hình ảnh có mặt hắn lại hiện về,nó thấy nhức đầu và ngột ngạt mún thay đổi ko khí nên nó đã đi ra ngoài cho thoải mái,nó thấy mọi người xung quanh chỉ chỏ nó rồi xì xào gì đó,nó kịp nghe thấy:
-con nhỏ đó thật là tham lam đã ju anh Phong rồi giờ còn cặp kè với anh Hưng nữa chứ-1học sinh nói
nó nghe vậy liền chạy lại kéo đứa học sinh đó lại hoá ra là Huyền lớp trưởng lắm lời
-cậu nói gì?bạn trai của tôi là Phong chứ ko phải là Hưng sao?-nó
Kái Huyền mặc dù rất run vì sợ nó cho ăn tát nhưng vẫn vênh mặt lên để đỡ xấu hổ với mấy đứa xung quanh
-mày ko bít hay chở vờ ko bít vậy?anh Phong chẳng là bạn trai của mày còn gì còn ah Hưng từ trước tới giờ vẫn theo đuổi mày nhưng mày ko thèm để ý giờ lại còn phản bội anh Phong qua lại với anh Hưng nữa-Huyền
-có thật là bạn trai của tôi từ trước tới giờ là Phong ko?-nó siết chặt tay Huyền
-ÁAÁ..phải,tao nói dối mày làm gì?đau quá,bỏ tay tao ra-Huyền kêu la
Nó đứng sững sự thật Phong là bạn trai của nó,mặc dù mọi người nói nhưng nó vẫn tin tưởng Hưng,sao lại thế này?nó buông thõng tay xuống rồi bước đi như người mất hồn,Huyền chẳng hiểu gì hết nhưng rồi cũng chạy mất giép,nó cứ bước đi,cứ đi mà chẳng bít mình đang đi đâu cả đôi chân nó thật kì diệu đưa nó tới một nơi có khung cảnh thật đẹp ở trên đây có thể nhìn thấy tất cả quang cảnh của trường đặc biệt còn thấy khu hồ nhân tạo thật đẹp,từng đợt nước cứ thế được phun lên nó thích thú nhìn như bị thôi miên rồi những hình ảnh về hắn lại hiện lên ko phải mơ hồ như mọi khi mà nó thật rõ rệt,nó thấy trong đó là hình ảnh nó và hắn gặp nhau ở chính chỗ này còn cãi vã nữa sau đó nó và hắn học chung lớp còn ngồi gần nhau,hắn luôn gây sự với nó làm nó bực mình,hắn nói ju nó trên chiếc bánh xe khổng lồ,đúng rồi là nơi hum trước nó đã tới mà,gì nữa nhỉ?hắn còn tặng nó sợi dây truyền nghĩ đến đây nó sờ lên sợi dây truyền đang đeo trên cổ mọi thưd hiển hiện rõ trong đầu nó,nước mắt nó trào ra,nó bắt đầu thấy đầu đau buốt những hình ảnh típ tục ùa về nó và hắn cùng đi chơi nhiều nơi,cùng ăn uống,cùng cười đùa,cùng học tập rồi nó nhận được một gói bưu phẩm đúng rồi gói bưu phẩm đó chứa những bứa ảnh của hắn và Hà Vân rồi nó gặp Hưng nhờ Hưng chở tới bar nó uống rất nhiều rượu và rồi…(nó cố gắng nghĩ)ah nó vấp phải gì đó rồi ngã,Hưng đỡ nó dậy nhưng nó ko nghe rồi chạy đi,nó bị chiếc xe tông vào.phải rồi,tất cả hiện về trong nó rõ ràng như mới hum qua vậy
-AAAAAAAA..đau quá..huhuhu-nó vừa ôm đầu vừa khóc
-THIÊN ANH,em sao vậy?-hắn chạy tới đỡ nó,hắn luôn là người tới kịp lúc đúng là ông trời cũng khéo sắp đặt hắn cũng mún tới nơi hắn và nó có nhìu kỉ niệm để vơi đi nỗi bùn ko ngờ thấy nó nằm dưới đất ôm đầu kêu lên
-anh P..h..o..n..g..huhu-nó gọi tên hắn ko phải như gọi một người xa lạ tên Phong như thời gian vừa qua mà gọi hắn một cách thân mật như ngày nào
-em…em nhớ ra anh rồi sao?-hắn ấp úng như vẫn ko tin
-em..hức..em nhớ ra rồiiiiii.hức.hức..-nó khóc nấc lên rồi ngất lịm đi trong vòng tay hắn
-Thiên Anh,Thiên Anh..-hắn gọi nó ko thấy nó tỉnh lại,nhanh chóng bế nó xuống cổng trường,mọi người ai cũng xôn xao vì hot girl của trường chưa bao giờ ngất như vậy,Linh Linh và Huy cũng chạy theo cùng hắn đưa nó tới bệnh viện,Hà Vân thấy vậy nghĩ:”có khi nào cô ta sùi bọt mép rồi giật lên từng hồi như kẻ bị động kinh ko nhỉ??ui nghĩ mà rùng mình,anh Phong ui sao anh lại khổ như vậy chứ.hxhx..”
pama nó cũng chạy ngay tới bậnh viện dọc đường đi mama nó khóc suốt sợ nó xảy ra chuyện gì,bác sĩ kiểm tra cho nó rồi đi ra hỏi mọi người:-ai đã đưa cô bé vào bệnh viện vậy?
-dạ,là tụi cháu ạk-hắn,Linh và Huy cùng đồng thanh
thế trước khi đưa vào đây các cháu có thấy cô bé có hiện tượng gì lạ ko?-bác sĩ
-cháu thấy cô bé kêu đau đầu còn nói nhớ ra cháu nữa-hắn
-vậy là tốt rồi,cô bé đã hồi phục trí nhớ,chúc mừng gia đình-bác sĩ cười
-may quá,con gái của chúng ta cuối cùng cũng hồi phục trí nhớ rồi mình ơi-mama nó vui mừng
-đúng vậy,anh mừng lắm-papa nó
-yeah..cuối cùng cũng thành công rồi,Thiên Anh nhớ lại đươc rồi-Linh Linh chay tới ôm Huy nhảy cẫng lên sung sướg
mặc dù ko nói gì nhưng hắn là người vui nhất,lúc này nó cũng đã tỉnh mọi người chạy vào phòng khám ôm nó tới tấp
-mọi người làm gì vậy?nghẹt thở quá-nó kêu lên
-chụt.chụt..đồ quỷ cuối cùng mày cũng nhớ ra chứ mấy ngày nay cứ lơ ngơ làm tao chuẩn bị cho mày vào trại-Linh
-có mày vào trại thì có-nó xoa má
-con có bít pama lo lắng cho con như thế nào ko con gái-mama nó
-con xin lỗi pama,con lại để pama phải buồn nữa rồi-nó cầm tay mama,rồi nó và hắn nhìn nhau,nọi người bít ý nên rút lui để cho nó và hắn nói chuyện
-anh tưởng em quên anh luôn rồi chứ-hắn trách ju nó
-em làm sao quên anh được chứ-nó nhìn hắn như trao gửi bao tình ju thương,hắn ôm nó vào lòng lâu lắm rồi nó mới được ở trong vòng tay hắn như thế này nhưng như nhớ ra điều gì đó,nó đẩy hắn ra làm hắn khó hiểu
-những tấm ảnh đó,em thực sự ko tin nhưng em cần một lời giải thích dù cho sự thật có là như thế nào anh hãy nói thật với em được ko?-nó
-sự thật gì chứ?đó là ảnh ghép,em ko thấy nó giống với ảnh trên blog của anh sao?anh đã tìm hiểu rồi thực ra Hà Vân đã thuê một người là chủ quán của tiệm ảnh Bình Minh để ghép những tấm ảnh đó rồi gửi cho em nữa-hắn
-tất cả mọi chuyện là do Hà Vân làm sao?-nó
-đúng thế,Thiên Anh àk,anh xin lỗi là do anh ko tốt anh làm khổ em,em hãy cho anh một cơ hội để anh có thể bù đắp cho em được ko?-hắn cầm lấy bàn tay nó
-lỗi ko phải do anh,em ko trách anh đâu,em ju anh nhiều lắm-nó ôm chầm lấy hắn,nó khóc vì những gì đã qua..
Mọi người đưa nó về nhà,nằm trên giường nó cứ nghĩ mãi những chuyện mà hắn và nó đã trải qua tất cả là lỗi của nó tại nó ko tin tưởng hắn,chưa nghe hắn giải thích mà đã nghi ngờ hắn còn đi uống rượu nữa chẳng giống nó tẹo nào,lúc nãy nó nghe mama nó và Linh Linh kể những ngày qua hắn luôn bên nó,có khi còn ngủ ngoài ghế lạnh buốt chỉ để dõi theo nó hàng ngày,chắc hắn buồn nhiều lắm làm sao ko buồn khi nhìn thấy người mình ju hàng ngày cười đùa với người khác cơ chứ,từ nay nó sẽ thay đổi sẽ bít lắng nghe hơn,sẽ tin tưởng hắn hơn.Nó ko ngờ Hà Vân lại có thể làm những chuyện này,bất chấp thủ đoạn để có được hắn ngay cả liên quan đến danh dự mà cũng dám làm nhưng sẽ nhận được gì chứ?Hà Vân càng làm như vậy thì càng đau khổ thêm thôi con người thường hành động một cách nông nổi tại sao ko suy nghĩ chín chắn hơn nào có phải bên người mình ju nhưng người ta ko ju mình là hạnh phúc đâu,tại sao ko chấp nhận và dõi theo mong người mình ju được hạnh phúc?nếu có ai đó đi van xin mà có thể nhận lại được thì đó chỉ là thứ tình cảm bố thí mà thôi liệu có hạnh phúc ko?có vui vẻ ko??Cả Hưng nữa lợi dụng lúc nó bị mất trí nhớ mà nói dối nó sao lai ích kỉ như vậy chứ?tại sao chỉ mong mún được lợi về mình mà ko quan tâm tới cảm nhận của người khác,nó hận Hưng và Hà Vân_những kẻ đã khiến nó và hắn phải chia lìa và chịu nhiều đau khổ,mọi người đều từng ju và đã ju sẽ chọn cho mình một con đường nhưng con đường nó và hắn đã chọn ko giống như Hưng và Hà Vân nó ko có sự giả dối,những thủ đoạn mà chỉ có một tấm lòng chân thành hướng về nhau,nó mỉm cười vì con đường nó đang đi là một con đường đúng đắn nắm lấy sợi dây truyền rồi đi vào giấc ngủ một cách ngon lành
Sáng nay nó tới trường,Hưng cúp học nên ko hề bít nó đã nhớ ra tất cả,Hưng lon ton xuống căngtin chạy lại chỗ nó ngồi:-công chúa em đang mum gì vậy?
-anh ko còn gọi tôi là pé nữa àk?-nó cười khinh rẻ
-ai ai bảo anh gọi em là pé chứ?em đừng nghe người ta nói linh tinh-Hưng gần như mất bình tĩnh
-nói linh tinh sao?-nó
-phải,anh là bạn trai của em,sao em lại đi với những người này,đi theo anh-Hưg chưa kịp kéo nó đi thì:
-BỐP..nó tát Hưng một cái đau điếng rồi quát lớn:-anh còn liến thoắng được nữa àk?tôi ko ngờ anh là con người như thế,lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ nói những lời giả dối,uổng công tôi đã tin ah,anh có thấy hài lòng ko?anh có thấy vui ko?tôi ghét anh,tôi hận anh từ giờ đừng để tôi nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh nữa đồ đểu giả-nó đi thẳng với ánh mắt căm hận
hắn và Huy cũng lên theo,hắn dừng lại đôi chút nói:-đó là cái giá anh phải trả,tình ju ko thể lấy ra làm trò đùa được cũng ko thể giành lại bằng sự giả dối hay thủ đoạn được-rồi hắn bước đi
Hưng đứng sững tại chỗ 5ngón tay nhỏ bé của nó vẫn in hằn trên má Hưng:”em đã nhớ ra rồi sao?anh đã mong em đừng nhớ lại,những ngày qua ở bên em anh đã rất hạnh phúc nhưng về tất cả anh đã sai sao?anh sai ở chỗ nào?ju một người là có tội sao?muốn chăm sóc và ở bên một người là sai sao em?tại sao em lại đối xử với anh như vậy?hả???”-Hưng cay cú đập bàn,hất hết những chiếc cốc xuống lật đổ hết những bàn xung quanh,Hưng còn cầm chai rượu lên uống rồi đập xuống bàn,những mảnh vỡ đó xiên vào tay Hưng chảy máy nhưng khi con người đã quá khích thì một vết thương nhỏ có là gì quan trong là vết thương ở trong lòng kìa..Mọi người xung quanh ai cũng tránh xa vì bít Hưg là một playboy và quen bít nhìu dân xã hội đen,nên tránh đi nếu ko mún gặp phiền phức,mấy cô bán hàng trong căngtin cũng ko dám ra mặt bắt đền hay ăn vạ vì trong kái trường này ai cũng bít tiếng tăm của gia đình hắn,nó,Huy và Hưng ngang ngửa nhau nên khi thấy Hưng đập phá như vậy đành ngậm ngùi cho qua chuyện
Hông qua nó ngất đi như thế thấy vui trong lòng hơn nữa nó lại chẳng nhớ gì về hắn cả,vừa thấy nó đi vào lớp Hà Vân vội cợt nhả:-chà,hum qua còn lên cơn động kinh giờ đã đi học được rồi hả?-Hà Vân nhìn nó gật gật vẻ đồng cảm
-BỐP..mà nói tao mày thử xem lại mình đi đã,mày nghĩ tap sẽ im lặng mà chấp nhận những trò động kinh của mày sao?
-CHÁT…đây là cái tát cho những gì tao đã phải trải qua-nó tát Hà Vân 2cái đau điếng khiến cô ngã ra
-mày dám tát tao?-Hà Vân sờ tay lên khuôn mặt đỏ ửng của mình
-đối với những gì mày đã làm với tao 2kái tát này là quá nhẹ nhàng với mày rồi đó-nó
-mày hãy chờ đấy hum nay mày tát ta 2kái sau này mày sẽ phải trả lại gấp 10,tao chưa dừng lai ở đây đâu-Hà Vân đứng dậy mặt câng câng nhìn rất sấc
-được,tao sẽ chống mắt lên xem mày làm thêm những trò gì-nó
-vậy thì hãy mở to mắt ra mà xem Hà Vân này ko chịu nhịn như thế này đâu-Hà Vân cười nhếch môi rồi đi ra khỏi lớp
-mày xử hay lắm-Linh vỗ vai nó
-đối với bọn này càng nhịn nó càng lấn tới,-nó
-mà có điểm học kì rồi đấy,xuống xem thôi -Linh Linh chạy thật nhanh chỉ vì hi vọng được hạng nhất để mum miễn phí mà
Từ nãy tới giờ hắn im lặng vì hắn ko mún bảo vệ Hà Vân thêm lần nào nữa,cô đã đi quá xa rồi hắn mún cô có thể hiểu ra và trở về như ngày xưa,có như vậy trong lòng hắn mới yên tâm được,đang mải mê suy nghĩ thì bàn tay nhỏ bé của nó kéo hắn đi:-chúng ta cũng phải xuống xem thui anh-nó cũng cùng suy nghĩ háu mum như Linh Linh mà
Vì chân nó dài nên chẳng mấy mà nó đuổi kịp Linh Linh,cả2 đức cùng chen vào do nó có võ nên rất khoẻ nó chen được vào trước,nó chỉ tay tìm trên tờ giấy dán trên bảng tin của trường,xem nào…
-hạng nhất:Nguyễn Thiên Anh lớp 11A5
-hạng2:Lê Khánh Phong lớp 11A5
-hạng3:Trần Linh Linh lớp 11A5
-hạng4:Lương Gia Huy lớp 11A3
…
Nó dụi dụo mắt nhìn lại một lượt thì đúng là nó hạng nhất,hắn hạng2,Linh Linh hạng3 và Huy hạng4,nó vừa đi ra vừa suy nghĩ:”sao hắn lại hạng2 được nhỉ?nghe Huy nói kì thi nào hắn cũng đứng hạng nhất cơ mà cũng đúng khi học nhóm cùng hắn những bài toán nâng cao hắn luôn giải một cách dễ dàng còn giảng cho mình,Linh và Huy nữa mà thôi cũng có thể do mình giỏi mà.kaka…”-nó tự sướng với ý nghĩ đó nhưng nó ko hề biết rằng vì biết nó rất cố gắng học ngày đêm để giành được hạng nhất nên hắn đã làm bài ko hít khả năng của mình vì mún nhường nó chứ sức hắn dư hạ gục được nó(tên này chiều người ju wóa đi mất,tg cũng ghen tị quá đi =.=)
nó chạy lại cầm tay hắn nhảy cẫng lên:-anh ui,em được hạnh nhứt ruì,còn anh được hạng2 mà,zui quá đy
-vậy hả,chúc mừng em nha-hắn cười
Linh Linh vừa mới thoát khỏi đám người đi ra mặt bí xị:-anh ui,em cố gắng như vậy mà được có hạng3,bị vợ chồng con nj` giât hít giải rồi.huhu..
-thôi ko sao,chế còn anh?-Huy
-mà anh đó,học hành kái kiểu gì mà được có hạng4?-Linh Linh quát
-môn cuối anh thấy mệt quá nên ngủ trên ghế nhà Phong ko học gì cả,anh được hạng4 là giỏi rồi đấy-Huy cười trừ
-anh còn nói nữa hả?-Linh dơ nắm đấm lên,Huy kịp thời xoa dịu bằng ánh mắt chớp chớp,mùm đớp đớp,2tay chắn lại rồi nói:-ju chế,ju nhắmmmmm
-hứ..ko thèm-Linh quay đi
-này 2người bây giờ tiến hành luôn chứ nhẩy?-nó nhìn bằng đôi mắt long lanh
-tiến hành gì cơ??-Linh Linh và Huy cũng nhìn nó bằng ánh mắt vô tư vô số tội
-mum miễn phí đó-nó nói thản nhiên
Linh Linh và Huy nhìn nhau cười nhạt rồi nói:-her..còn thiếu tên kí nữa-rồi cùng ci vào hắn
-àk còn anh nữa nhỉ?-nó quay lại cũng chỉ chỏ vào hắn luôn
-àk thì ừk-hắn cười gượng
-kaka..vậy là yừ nay tui sẽ được mum miễn phí rồi,3người yên tâm tôi có tính người lắm tôi sẽ mum ít ko mum nhiều đâu(nói đến đây 3người kia mắt sáng ngời) nhưng tính tôi ý đã mum thì phải mum thứ ngon và chất lượng,3người chuẩn bị đi nák đừng để bị viêm màng túi đóa-nó thích thú nhún nhẩy đi trước vứt lại 3gương mặt méo xệch nhìn nhau thở dài rồi cùng đồng thanh:-TIỀN ƠIIIIII…
Dạo này nó cứ như được ở trên mây ăn uống thả phanh ko mất xiền mà người xì tiền lun là hắn và Huy.hxhx..nó đang mơ màng tận hưởng ly kem dâu trời lạnh mà nó đòi đi mum kem ai cũg phải bái nó là sư phụ rồi,ko bít nó đang gửi tâm hồn đi đâu rồi nữa.hxhx..
-anh này nó sao vậy?-Linh huých tay Huy
-bít chít liền,mày bít ko?-Huy lại huých tay nó
-mày hỏi tao cũng bằng nhau,em sao vậy?-hắn lại huých tay nó
-àk đâu em đang nghĩ xem nên mum kem gì típ theo ấy mà-nó cười
-sax..3ly rồi đó -cả3 đều dơ 3ngón tay lên
-ờh bít òy-nó trả lờ tỉnh bơ làm hắn ra cào xé tường,còn Huy zô đập ddầu vào tường,Linh thì úp mặt vào tường cả3 đều chán nản với tài mum quá giỏi của nó,ngày hum nay nó đã đi ko bít bao nhiêu quán và cũng ko bít mum bao nhiêu thứ rồi nữa,đúng là tiền chùa nên dạ dày cũng chùa theo.huhuoaoa T_T
Thời gian cứ thế trôi hắn và nó ngày ngày lun bên nhau hạnh phúc,Hà Vân ko gây sự với nó nữa nhưng mỗi lần cô ta im lặng đến lạnh gáy như vậy thì nó cũng phải dè chừng vì có thể sắp tới có chuyện gì đó sẽ xảy ra và nó luôn cảnh giác với Hà Vân,Linh Linh thì vẫn lun bắt nạt Huy pama thỉnh thoảng vẫn về thăm nó,noel vừa rồi nó đã bỏ lỡ thời gian đi chơi với hắn sắp tới nó mong có một valentine đầy lãng mạng và sẽ cùng hắm mum những thỏi socola ngọt ngào giống như tình ju của nó và hắn vậy.Ngày mai là valentine nó đang cùng Linh Linh chọn quà để tặng cho bạn trai của mình,nó chọn mãi chọn mãi mà chẳng bít nên tặng hắn cái gì nữa Linh Linh cũng vậy,2đứa thở dài:
-chẳng bít mua gì nữa,chán quá-nó
-tao cũg chẳng biết nên mua gì cho Huy nữa,đồ con trai khó chọn quá mày ui-Linh
nó vừa đi vừa nghĩ vu vơ bỗng nó hét lên:-AHHHHHH..nghĩ ra rồi,tao đã nghĩ ra rồi.kaka-nó cười lớn làm mấy người xung quanh cứ nhìn tưởng con nj` vừa mới ra trại
-ui giật cả nảy,mày nghĩ ra cáci gì mới được chứ???-Linh
Chúc các bạn online vui vẻ !