Căn nhà khác biệt so với bình thường. Rõ là trời đã sáng mà đèn vẫn còn mở, ngôi nhà im lặng, dường như không có sự sống. Nó tung cửa chạy vào nhà… xác người hầu rãi trên đất, máu chảy từ cổ những cô hầu đã khô. Tim nó như ngừng đập, đầu óc bấng loạn, chạy một mạch lên lầu. Yoon Min cũng lo lắng chạy theo nó. Lầu trống không, không khí đầy chết chóc đến rùng mình, nó chậm rãi đi đến phòng của phu nhân. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi. Cửa phòng từ từ mở ra, phu nhân đang nằm trên chiếc giường, bất động. Nó run rẩy bước đến, ra giường thấm đẫm màu đỏ sậm đáng sợ. Nó xoay nhẹ phu nhân lại: Một vết cứa dài trên cổ. Nó loạng choạng:
_M… m… mẹ… - Nó mất bình tĩnh tay chân quơ lung tung rồi nó lại im lặng. Yoon Min lo lắng vút lưng nó, chợt nó hét lên:
_Áááááááááááááááááááááááááá…
Mọi kí ức quay về với nó như một cuốn phim:
“Nó có ba, có mẹ - một người mẹ hiền từ và là người sinh ra nó. Em trai nó, Woo Chin kém nó 2 tuổi rất tinh nghịch và dễ thương. Một gia đình ấm cúng và hạnh phúc. Năm 4 tuổi nó được bố dẫn vào cung yết kiến Hoàng Hậu. Thái Tử Min, Hoàng Tử Du, Công Chúa
Eun Hye và Mi Sun bước vào cuộc đời nó. Họ là những người bạn tuyệt vời trừ Mi Sun, con bé đó ghen tỵ với nó, luôn chơi khâm nó. Rồi ngày định mệnh đến…
Nó nhớ nhất là lúc Mi Sun đẩy nó xuống nước, tinh thần bấn loạn dẫn đến bị shock nặng và mất trí nhớ. Chính Tể Tướng phu nhân đã cứu lấy nó, nuôi nấng nó, vậy mà…”
Tất cả như một đoạn phim tua lại trong đầu nó, nó ngất đi trong vòng tay của Yoon Min.
*********
Nó mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, màu trắng như thiên đường. Chỉ lạ là… có mùi thuốc khử trùng đâu đây. Nó nhận ra đây là bệnh viện khi có hai người mặc áo blouse trắng tiến đến bên giường nó. Một người phụ nữ cầm cuốn bệnh án, một người đàn ông hỏi nó. Nó mệt mỏi:
_Tôi phải xuất viện, ngay bây giờ!
_Nhưng cô vẫn chưa bình phục hẳn. Cô cần ở lại đây vài ngày để theo dõi.
_Tôi nói là: TÔI PHẢI RA KHỎI ĐÂY. NGAY LẬP TỨC!
_Han Ji Min! Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tinh thần em vẫn chưa ổn định hẳn đâu! –
Yoon Min bước vào, theo sau là HinDu và Eun Hye.
_Han Ji Min! Thì ra trước giờ cô vẫn lừa chúng tôi! Tôi cứ nghĩ cô là… - Eun Hye ấm ức nhưng HinDu kéo tay nhắc nhở cô ấy.
_Ji Min! Tớ rất tiếc… về chuyện của… - HinDu đưa ánh mắt đầy thông cảm.
Nhưng nó không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Điều nó đang lo lắng là Hwang Woo Chin. Em trai nó có thể gặp nguy hiểm, nó lo sợ cầu xin:
_Em xin đấy! Yoon Min! Em muốn rời khỏi đây!
_Em không thể đi trong tình trạng thế này được!
_Tinh thần cậu chưa ổn định… Han Ji Min! – HinDu cũng khuyên nó. Nhìn những người bạn lúc nhỏ của nó mà lòng nó cay đắng, cay đắng chấp nhận quá khứ ấy.
Nó im lặng một cách đáng sợ rồi lên tiếng:
_Yoon Min, HinDu, Eun Hye! Tôi là Hwang Yu Mi! Hwang Yu Mi con của Tướng Quân Hwang mà mười năm trước đã thoát chết đây!
Căn phòng im lặng, không khí trở nên ngộp ngạt. Lúc này Yoon Min kẽ nói:
_Ji Min! Tôi biết tinh thần cô chưa ổn định nhưng…
_Yoon Min! Mười năm trước, trong lúc chạy trốn em bị Mi Sun đẩy xuống hồ nước. Em gần như đã chết nhưng… - Giọng nó như tan vỡ - Tể Tướng phu nhân đã cứu em. Bà ấy muốn che giấu em nên bắt em giả trai, bà ấy biết, chỉ một mình bà ấy biết… cha em không phải là kẻ mưu sát Hoàng Thượng. – Đoạn, nó nhìn qua HinDu gương mặt đang càng ngày càng tối. Rồi một tiếng cười cất lên từ Eun Hye:
_Ha ha ha… truyện hay thật! Cô giỏi bịa truyện đó YU MI! Thì ra cô còn sống. Thật bỉ ỏi! Cô đổ cho Mi Sun đã hại cô sao? Ngậm máu phun người! Giờ tôi đã hiểu lí do Mi Sun muốn giết cô là vì sao rồi! – Rồi Eun Hye hét lên trong sự đau khổ - TẠI SAO LÚC ĐÓ CÔ KHÔNG BIẾN KHỎI THẾ GIỚI NÀY LUÔN ĐI?
HinDu giữ Eun Hye lại rồi quay lại nói với nó:
_Không ngờ Han Ji Min chỉ là chiếc mặt nạ của cô thôi.Thật đáng kinh tởm! –
HinDu dắt Eun Hye rời khỏi đó trong trái tim tan nát. Anh đã yêu nó biết bao, để giờ nhận ra cô chính là con gái của kẻ đã giết ba mình. Thật đáng sợ, sâu trong lòng anh quặn đau, trái tim anh như thắt lại.
Nó nằm đó, mắt hướng lên trần nhà, một giọt nước mắt lăn xuống. Tất cả đổ nát. Tình cảm của nó bị cái gọi là “Câm hận” chà đạp. Nó có tội sao? Gia đình nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thê lương thế này? Người duy nhất tin tưởng, giúp đỡ nó, yêu thương nó cũng đi đến thế giới bên kia. Nó phải làm sao đây? Woo Chin! Nó phải làm sao để bảo vệ người thân duy nhất của nó đây?
Yoon Min vẫn đứng đó nhìn nó trong kinh ngạc, rồi chuyển sang ánh mắt đau thương. Cuối cùng hắn cũng bỏ đi, bỏ đi trong trái tim đang dần chuyển sang lạnh buốt. “Bất cứ giá nào! Dù cho nó phải chết, nó sẽ tìm lại sự trong trắng cho gia đình nó. Nó phải bảo vệ Hwang Woo Chin! Hwang Woo Chin, giờ em ở đâu?”
Chương 26: Bảo vệ Woo Chin!
Bây giờ chỉ còn mình nó trong phòng. Nó vẫn bất động như thế cho đến khi nó trở về hiện tại: “Người sống vẫn quan trọng hơn người chết. Dù sao người chết rồi có làm gì cũng không thể thay đổi được gì. Còn người sống thì cần phải bảo vệ khỏi cái chết.” Nó bật dậy, rút hết kim chít trên người nó ra tẩu thoát khỏi bệnh viện. Trong người nó vẫn còn hơi choáng nhưng nó vẫn cố vẫy một chiếc taxi tức tốc trở về nhà.
Ngôi nhà chìm trong sự ưu ám, thê lương… nó cay đắng bước vào. Không còn một dấu tích nào của án mạng. Căn nhà trống không. Nó lên phòng gọi điện cho quản gia. Ông ấy nhẹ giọng trả lời nhưng vẫn không khỏi lo lắng một ngày nào đó người nằm dưới đất rướm đầy máu là mình. Nghĩ thế nó khẳng định:
_Mọi chuyện đã qua rồi. Tôi muốn ông tìm một người lái xe và tuyển người hầu mới cho tôi. Lương gấp đôi lúc trước!
Quản gia tuân lệnh sau tiếng tút ở đầu dây bên kia. Nó tự châm cho mình một ít rượu, nhìn xa xâm tính toán rồi hớp cạn ly rượu ngoắc một chiếc taxi.
Muốn tìm Hea Mi cũng không khó. Nó mời cô bé đến một quán nước sang trọng gần đó. Nhận được tin Tể Tướng phu nhân bị ám sát cô bé cũng rất lo lắng, nhưng giờ nhìn thấy gương mặt của nó vẫn như ngày nào không chút biểu cảm cô bé cũng nhẹ lòng hơn.
Nó vốn là một người không thích vòng vo nên vào thẳng vấn đề:
_Ừm… thật ra, tôi là con gái! – Nó biết điều này thật nực cười. Đột nhiên một tên con trai tài giỏi được bao người ngưỡng mộ lại đến nói với một cô bé rằng: “Tôi là con gái.”
Như thế chẳng khác nào tự tác một ráo nước lạnh vào mặt mình cả. Nhưng nó thật sự không thể nghĩ ra một cách giải thích nào hợp lý hơn. Trông Hea Mi rất ngạc nhiên:
_A… anh nói…
_Tên thật của tôi là Hwang Yu Mi. Ừm… có lẽ rất khó tin đúng không? Dẫu sao cô muốn hay không cũng được. Vì vấn đề chính tôi tìm cô là mong cô giúp tôi… cái cậu… mà lần trước đến rước cô, cậu ta là…?
Cô bé không hiểu vì sao cô gái này lại giả trai rồi lại đến giải thích với cô, càng không hiểu vì sao cô ta lại hỏi về Choi Eun Cho? Cô chỉ cảm thấy hơi thất vọng và bực mình vì mình bị cô gái này lừa như một con ngốc cứ bám đuôi lấy cô ta. Thật mất mặt!
_Tại sao cô muốn biết về Choi Eun Cho?
Nó bối rối tìm kiếm một lý do nào đó thích đáng. Nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng thể nghĩ ra, không lẽ nào lại phải kể cho cô ta về việc cậu ta là em trai mình? Đó là điều ngốc nghếch nhất mà nó sẽ không bao giờ làm. Nó đành dùng ánh mắt chân thảnh nhìn cô bé:
_Hea Mi! Một số chuyện cô không thể giải thích với cô được… vì nó quá… quá… khó có thể nói ra… nhưng cô hãy tin tôi! Cậu bé đang gặp nguy hiểm. Tôi cần cô giữ kín chuyện ngày hôm nay và hãy cho tôi biết cậu bé học trường nào? Chỉ thế thôi!
_Tôi không hiểu? Cô nói gì vậy? Tại sao cậu ta lại nguy hiểm?
_Tôi e rằng nếu tôi nói ra tôi sẽ phải giết cô mất!
_Đừng có đùa! Tại sao tôi phải giúp cô chứ?
_Tôi không đùa! Nếu cô không giúp tôi… cậu bé sẽ gặp nhiều nguy hiểm… hãy tin tôi!
Hea Mi khó có thể tin được con người đang ngồi trước mặt mình. Cô ta đã lừa mình một lần rồi, làm sao mà không có lần thứ hai chứ? Nhưng nếu lời cô ta nói là thật thì sao? Cô do dự một lát rồi quyết định:
_Ừm… làm sao tôi có thể tin cô đây?
Nó im lặng một lát rồi nói:
_Tên thật của cậu bé là Hwang Woo Chin. Cô biết tên thật của cậu ta chứ?
_Cậu ấy tên Choi Eun Cho!
_Đó là cái tên được đặt sau năm cậu bé 4 tuổi. Cô hãy tin tôi!
Hea Mi ngờ vực nhưng vẫn bấm bụng nói:
_Được rồi! Cậu ấy học trường CheongDam.
Nó cảm kích cô bé rồi vội gọi điện cho quản gia:
_Tôi muốn ông tìm cho tôi một ngôi nhà gần trường CheongDam, tôi sẽ chuyển đến đó học.
“Sao ạ? Tiểu Thư thật sự muốn đến đó học sao?”
_Đúng, mau mau rút học bạ cho tôi, mai tôi sẽ chuyển đến đó. À mà tôi muốn lấy tên là Hwang Yu Mi, ông giúp tôi nhé!
“Vâng thưa Tiểu Thư!”
********
Tuy tính như thế nó vẫn chưa an tâm. Mặc dù cùng trường nhưng chắc gì có thể bảo vệ cậu bé mọi lúc mọi nơi. Quả thật nó cần sự giúp đỡ của… tập đoàn CS – Tập đoàn xã hội đen nổi tiếng đến quý tộc cũng phải nể mặt phần nào. Nó biết Mi Sun đã mướn một vài tay xã hội đen nào đó để khử Tể Tướng phu nhân. Nó phải tìm cách phỏng tay trên của ả mặt dù tìm đến đó không khác nào tự mình đi vào con đường đen tối. Nhưng nếu không đến thì đợi đến lúc xảy ra chuyện có hối hận cũng không kịp. Nó đành gọi điện cho tay quản lý của tập đoàn CS:
_Tôi muốn xin một cuộc hẹn từ chủ tịch Kim Chang Min!
_Xin hỏi quý danh!
_Cứ nói với ông ấy rằng có Hwang Yu Mi muốn bàn với ông ấy một số chuyện!
_Ừm vậy phiền cô chờ cuộc gọi sau!
_Phiền ông rồi!
_Không gì.
Nó tự bật cười rồi uống cạn li rượu đang lắc lư từ đợt sóng trên tay. Dù thế nào đi nữa, nó phải giữ cho Woo Chin được an toàn. Vì chỉ có cậu ấy mới có thể tìm lại sự trong trắng cho gia đình mình. Đã phóng lao thì phải theo lao…
Chương 27: Được! Chúng ta thoản thuận như thế nhé!
Bước chân vào ngôi trường mới, hình dạng nó khác hoàn toàn: Mái tóc dài uốn nhẹ mềm mại (Tóc giả o.0), gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đảo mắt nhìn xung quanh một cách khinh bỉ. “Một ngôi trường tồi tàn! Nước Đại Hàn Dân Quốc lại chứa chấp một ngôi trường như thế này sao?”
Nó tiến thẳng về lớp học, không quên đảo mắt tìm kiếm Choi Eun Cho. Có rất nhiều học sinh ngưỡng mộ trầm trồ to nhỏ, số ít ghen tỵ nói xấu nó. Mặc kệ họ, dù sao nó sẽ tìm một học bổng nào đó thích đáng để đưa Choi Eun Cho ra khỏi trường này, lúc đó nó không cần phải đặt chân vào cái nơi bẩn thiểu này nữa.
_Bạn Hwang Yu Mi học trường Hoàng Gia bắt đầu từ nay sẽ học cùng lớp với chúng ta. Các em hãy làm quen với bạn ấy!
Nó lạnh lùng nói gỏn lọn:
_Tôi tên Hwang Yu Mi, mong được làm quen!
Thầy giáo hài lòng vỗ vai nó rồi xếp nó ngồi một mình ở bàn cuối cùng. Bắt đầu từ hôm đó, bàn cuối ấy do nó độc chiếm, không ai được ngồi cạnh nó cả (Chả là chỵ ý có chút vẻ coi thường học sinh ở đây nên kín nghị thầy để chỵ ý ngồi 1 mỳn ý mò!).
*********
Vừa tan học, nó đã có mặt tại một trong số toàn nhà cao nhất Seul: Tập đoàn CS theo như cuộc hẹn mà tên quản lý sắp xếp cho cô qua điện thoại trưa hôm nay.
_Tôi là Hwang Yu Mi, muốn gặp chủ tịch.
_Xin lỗi cô có hẹn trước chưa ạ?
_Rồi!
_Phiền cô chờ chút! – Cô thư kí mỉm cười dịu dàng nhấc điện thoại lên thông báo. Sau khi cúp điện thoại thì có một tên bảo vệ đến đưa cô đến phòng của chủ tịch.
Phòng chủ tịch nằm ở lầu ba, không gian thoáng đãng không có chút gì u ám như người ta thường nghĩ về trụ sở của băng xã hội đen cả. Thông tin vị chủ tịch này nó nắm rất rõ, ông ta tên Kim Chang Min, 52 tuổi, là một trong số các doanh nhân thành đạt nhất nước Đại Hàn Dân Quốc, số tài sản của ông ta không nhỏ. Ông ta còn có 1 cậu quý tử Kim Jea Joong 17 tuổi, mẹ cậu ta mất năm cậu ta 4 tuổi do bị các băng phải khác trả thù, tình cảm giữa hai cha con họ hình như không tốt lắm.
“Cốc cốc”
_Vào đi!
Nó bước vào, căn phòng tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông trung niên đang cậm cụi viết gì đó ngẩng đầu lên nhìn nó. Trông ông ta rất chính chắn, thẳng thắng không có vẻ là một tay chùm xã hội đen. Ông ta đứng dậy mỉm cười:
_À thì ra là Tiểu Thư Yu Mi! Xin mời ngồi!
Nó nở một nủ cười xả giao không khách khí ngồi xuống:
_Cảm ơn ông! Cho tôi xin một ly nước cam!
_Ồ! Được! – Ông ta quay sang nó với anh bảo vệ lúc nãy đang chờ ngoài cửa phòng – Gọi cô Lee làm giúp tôi ly nước cam!
Dù ngoại hình rất thân thiện và hòa nhã nhưng nó vẫn không quên đề phòng, chọn lọc từng chữ để nói:
_Tôi có một số biệc muốn bàn với ngài không biết là có làm phiền ngài không?
Ông ta nhìn đồng hồ rồi mỉm cười với nó:
_Ừm… cô có 30 phút đấy!
Nó nhường mày vẫn giữ nguyên nụ cười hình bán nguyệt trên môi:
_Được! Tôi cũng xin nói vào vấn đề luôn. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi bảo toàn tính mạng cho một người, ý ông thế nào?
Ông ta cười nhẹ:
_Đối với CS chúng tôi, đó là chuyện nhỏ. Nhưng mà tiểu thư à! Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thế nào? Cô đổi cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng tôi?
_Bất cứ thứ gì ông muốn nằm trong khả năng của tôi. – Không chút do dự nó đáp một cách nhanh chóng, thẳng thắng.
_Được! Rất tốt! Một mạng người đổi lấy một mạng người. Cô thấy thế nào?
Nó bất ngờ liếc nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn giữ nự cười bán nguyệt, nâng ly nước lên uống một ngụm.
_Ông có thể nói rõ chút được không?
_Tập đoàn chúng tôi rất cần một người quyết đoán và tài giỏi như cô. Vậy chúng ta có một thỏa thuận nhé! Chúng tôi sẽ chắc chắn người của cô luôn luôn an toàn trong 24/24 giờ. Ngược lại. Cô sẽ trở thành con dâu của tôi. Cô thấy thế nào?
Gương mặt nó thoáng chuyển thành màu xanh, nụ cười đóng băng trên mặt nó nhưng rồi là trở lại gương mặt trước đó. Nó lại nâng ly nước cam lên uống thêm ngụm nữa rồi hít một hơi sâu:
_Người tôi muốn bảo vệ là Choi Eun Cho, học trường CheongDam. Có lẽ ông là người hiểu nhất về chuyện của mười năm trước. Và ông cũng biết Choi Eun Cho là ai chứ?
Ông ta bật cười gật gù:
_Phải, phải! Mười năm trước… Sau khi biết tin Tể Tướng phu nhân mất, tôi đã đoán được cô sẽ tìm ra cậu ta.
_Tôi chấp nhận thỏa thuận. Nếu ông giúp tôi bảo vệ Choi Eun Cho cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, tôi sẽ cưới con trai ông!
_Rất tốt! Nếu một trong hai phá vỡ thỏa thuận này?
_Người đó sẽ phải chết! – Nó cười như không cười nhìn ông ta.
Ông ta lại gật đầu trước phong cách lạnh lùng của nó:
_Rất tốt! Ngày mai ta sẽ phái người đến, hết 30 phút rồi, tôi sẽ cho xe đưa cô về.
_Không cần đâu! Hẹn gặp lại! – Nó bắt tay ông ấy rồi ung dung đi ra khỏi phòng. Kim Chang Min nhìn dáng người và bước đi tự tin của nó: “Quả là rất có tố chất, rất giống với em ngày xưa đấy!” Rồi ông ta mở hộc tủ ra nhìn người phụ nữa trông bức ảnh.
Chương 28: Kim Jea Joong
Đúng như thỏa thuận, sáng sớm hôm sau, tên Kim Jea Joong chuyển đến cái trường cũ kĩ này. Vừa bước vào lớp cả lớp đã náo nhiệt lên bởi cái “event so hot” ấy. Nó xoa hai vầng thái dương rồi gục xuống bàn.
Sau khi thầy giới thiệu hắn với cả lớp, không khách khí hắn đi thẳng xuống bàn nó đang ngồi. Từ đầu nó đã hiểu ý hắn nên không nói gì ngồi vào chỗ bên trong. Cả đêm qua nó lo lắng không ngủ được, bây giờ trở nên đờ đẫn chẳng muốn nói gì chỉ phờ phạt ôm bàn mà ngủ.
Hắn đá mạnh chân nó khiến nó giật mình tức giận quát lên:
_Này! Làm cái trò gì vậy? – Tiếng nó vang vọng khắp cả lớp, thầy đang giảng cũng ngừng lại nhìn chúng nó.
_Cô là con sâu ngủ à?
_Mặc kệ tôi! – Rồi nó quay sang ông thầy, giọng như ra lệnh – Thầy! Em xuống y tế, thầy cứ giảng tiếp đi!
Nói xong nó hằn hộc đi xuống y tế, tìm chiếc giường sạch sẽ nhất và đánh một giấc.
…
Chuông vừa reo bắt đầu giờ ra chơj, nó giật dậy. Kim Jea Joong đang tựa lưng trên ghế ung dung đọc báo, nó liếc mắt nhìn hắn:
_Sao cậu ngồi đây?
_Tôi lớn hơn cô một tuổi!
_Tôi không cần biết! Chẳng phải bố cậu và tôi đã thỏa thuận rồi sao?
_Thì sao? – Hắn vẫn lật tờ báo thư thả gác chân lên bàn. Nó tức giận nhưng vẫn cố kìm cơn nóng.
_Còn không mau đi tìm Choi Eun Cho đi!
_Cô khéo lo! – Hắn gấp tờ báo lại quay sang nhìn nó – Đó không phải nhiệm vụ của tôi! Đó là nhiệm vụ của mấy thằng đàn em thôi!
_Anh đến trường này làm gì?
_Tất nhiên là canh chừng vợ tương lai rồi! ha ha ha!
Nó không hề để ý đến giọng điệu của hắn, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng y tế:
_Đàn em của cậu vẫn luôn theo dõi Choi Eun Cho chứ?
_Tôi nói tôi hơn cô 1 tuổi!
_Cái đó ai chẳng biết!
_Cô phải gọi tôi bằng anh! Đừng tưởng tôi cùng lớp với cô thì muốn gọi gì thì gọi
– Ánh mắt hắn lạnh lùng đầy sát khí khiến nó rùng mình. Quả nhiên là cậu chủ tập đoàn xã hội đen!
Nó không nói gì bước tiếp thì bị hắn chặn đầu lại:
_Tôi không thích một người vợ hỗn láo như thế!
Nó bật cười:
_Ha ha! Là anh không thích đấy nhé! Không thích thì đừng cưới.
_Phải cưới chứ! – Hắn ép nó lùi trở về phòng y tế, nó vấp phải cái giường ngồi phịch xuống đó. Nó hoảng sợ quơ tay lên đẩy hắn thì hai tay nó đã bị tóm gọn.
Gương mặt hắn càng ngày càng gần nó hơn:
_Tôi sẽ dạy dỗ cô biết làm vợ tôi là phải như thế nào!
Nó run rẩy thở mạnh, cố giữ khoảng cách với gương mặt hắn cho tới khi ngã xuống giường, nó cố phản kháng la lên:
_Buông tôi ra!
_Cô hung hăng như thế làm gì? Trước sau gì tôi và cô cũng là…
Tay hắn bắt đầu mở nút áo thứ nhất, nó vẫn cố sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, toàn thân nó nóng rực, tim đập mạnh như con nai sắp bị con sói ăn thịt. Dù có thế nào nó cũng không nhân nhượng hắn, nó đã tính trước rằng sau khi mọi việc kết thúc, nó sẽ tự tử chết, sẽ không bao giờ lấy tên ác ma này.
Tay hắn cởi đến nút thứ ba, chẳng lẽ nó bị hắn làm nhục ở đây sao? Không được! Nó định đá hắn thì bỗng dưng hắn dừng lại.
_Cứng đầu! Chơi với cô chẳng vui chút nào!
Nó quay mặt đi không nhìn hắn, hắn ta đứng dậy và bỏ đi.
_Rồi ngươi sẽ phải trả giá! – Nó thì thầm sau khi hắn rời khỏi phòng y tế.
*********
Ngồi từ xa, nó ngắm nhìn Choi Eun Cho bằng ánh mắt trìu mến: “Wow! Em giờ đã to cao, nhìn chính chắn hơn rồi! Nhìn một góc nào đó em của chị thật đẹp trai.”
_Chào… chào bạn! – Một nam sinh đến gần nó, gương mặt đỏ bừng – mình… mình và bạn làm quen được không?
Nó chưa kịp phản ứng thì tên Kim Jea Joong không biết từ đâu ra, ung dung đến bên nam sinh đó, liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ:
_Cút!
Cậu nam sinh ấy vẻ hơi sợ nhưng cố cãi lại:
_Cậu thật vô lý! Cậu là gì của cô ấy chứ?
Vừa dứt câu, nam sinh đó lãnh trọn một cú đấm:
_Thứ nhất! Tao lớn tuổi hơn mày, mày thử gọi tao như thế nữa xem?
“Bốp!” – Thêm một cú nữa giáng xuống:
_Thứ hai! Cô ta là đồ chơi của tao, mày mà lén phén thử xem?
“Cái… cái gì? Đồ chơi? Tên khốn này?”
Nó tức giận, mặt đỏ bừng rất muốn tán cho hắn một cái, nhưng nó cố nhịn, nuốt cục tức xuống rồi bỏ đi, không quên nó một câu:
_Thật kinh tởm!
Chương 29: Chạm mặt
Nó e ngại bám sát theo Choi Eun Cho đang đi bộ về cùng tên bạn thân vừa chuyển đến. Không cần nói nó cũng biết tên đó là đàn em của Kim Jea Joong. Theo sau chúng nó còn cả 3, 4 thằng hộ tống. Quả là hoành tráng!
_Tôi đã bảo cô khỏi lo mà! Sao còn đi theo chúng làm gì?
Nó giật bắn mình quay lại liếc hắn:
_Mặc kệ tôi! Cậu đi theo tôi làm gì?
_Chẳng phải tôi đã bảo là canh chừng vợ tương lai rồi sao?
Tức! Tức có ức chế! – Cảm giác hiện giờ của nó. Đi đâu, làm gì cũng bị tên này bám đuôi. Một cọng lông không thể nhổ được. Nếu không phải vì thỏa thuận nó sẽ cho ngay hắn một bạt tay, nhưng mọi việc đã đành, nó chỉ biết im lạnh quay bước đi về.
Nó không muốn gọi xe, nó muốn đi bộ về nhà để nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp đang về chiều. Bỗng dưng nó nhớ ai đó. Ai đó đã từng đi dạo phố cùng nó. Ai đó đã cùng nó đi xem bói, ai đó đã từng trò chuyện với… nó nhớ cả ai đó đã cùng nó dạo quanh công viên và tâm sự về người con gái mình thích. Nhưng dường như tất cả chỉ còn là quá khứ, sự thật bây giờ thì tất cả mọi người đã quay lưng đi. Quay lưng đi ngay trong lúc nó đau buồn nhất, thất vọng và cô đơn nhất. Nó ngẩng lên nhìn trời, tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Nó đã làm gì sai sao? Tại sao tất cả mọi người dều không tin nó? Để bây giờ một mình nó và Choi Eun Cho phải chống chọi lại tên xấu xa đó! Một giọt nước mắt lăn xuống, trên gương mặt không chút biểu cảm của nó.
“Rầm!”
Nó đâm sầm vào ai đó. Không biết có phải là trong cái xui có cái hên hay không mà một bàn tay đỡ lấy nó – tất nhiên bàn tay đó là của Kim Jea Joong vẫn đang lẽo đẽo đi theo nó. Người trước mặt nó cũng lấy lại được thằng bằng nhưng lại đội một cái nón tai bèo che cả nữa khuôn mặt. Tên Kim Jea Joong bực mình lên tiếng:
_Làm cái trò gì vậy? Không có mắt à? Đâm vào người ta còn không biết xin lỗi sao?
Tên đội nón tai bèo đó vội nói nhỏ:
_Xin lỗi!
Rồi hắn đi lướt qua nhưng nhanh chóng bị tên Jea Joong giữ lại. Lúc này nó mới để ý đến dáng người của tên đội nó tai bèo đó, trông rất quen. Vừa lúc Jea Joong lật nón hắn ta ra thì không nhầm lẫn được, tên đó chính là Lee Yoon Min. Nó ngỡ nó nhìn nhầm, dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại, ngạc nhiên thốt lên:
_T…h…á…i… M…m…i…n?
Yoon Min dường như cũng giật mình, quay lại nhìn nó mừng rỡ:
_Ôi! Yu Mi! Anh tìm em mấy ngày nay!
Lúc này ánh mắt nó lóe lên tia hi vọng chăm chú nhìn hắn:
_Anh… anh tìm em?
_Phải! Em đột ngột trốn viện rồi biệt tích không thấy đến trường.
_Làm sao mà… anh đến đây được?
_Anh trốn cung!
Nó trợn mắt, mém chút là rớt hai con ngươi ra rồi lại cười dịu dàng: “Anh quan tâm đến nó! Anh tin nó!”
_Thái Tử Min! Anh tìm Yu Mi để làm gì? – Lúc này Jea Joong lên tiếng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười của nó nên không khỏi nghi ngại tên đang đứng trước mặt mình. Phải chẳng cô ta có tình ý gì với Lee Yoon Min? Dù sao cô ta sau lày sẽ là vợ hắn, hắn không khỏi bực bội khi tên con trai khác đến gần nó.
Yoon Min tò mò nhìn Jea Joong:
_Ai vậy?
Nó lúng túng:
_À… ừm… là Kim Jea Joong! Con trai của… Kim Chang Min!
Lúc này Yoon Min còn kinh ngạc hơn cả nó, chỉ thiếu cái là cầm rơi xuống đất thôi.
_Sao cậu ta lại…?
_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy!
Phút chốc Yoon Min im lặng, gương mặt tối sầm lại. Anh đã không ngại bao nguy hiểm, rời cung chỉ với một chiếc đồng hồ và một chiếc điện thoại. Những ngày lang thang ngủ bờ, ăn bụi anh phải bán đồng hồ và điện thoại của mình để sống. Để rồi nhận lại được gì? Anh lo cho nó như thế nào? Giờ đây nó đi cùng một người con trai khác tự nhận hắn là chồng sắp cưới của nó. Khóe môi anh hơi nhếch lên. Tức cười! Anh như một thằng ngốc, ngốc hết thuốc chữa.
_Yoon… Min… - Nó sợ hãi nhìn anh. Anh đâu biết rằng vạn bất đắt dĩ nó mới phải đồng ý lấy tên vô lại này.
_Ồ! – Yoon Min gật đầu cay đắng ngoảnh mặt đi. Anh trở về với vẻ lạnh lùng. Tim nó như bị một con dao cắt xẻ trái tim thành từng mảnh. Nó im lặng nhìn dáng Yoon Min khuất dần trong dòng người, chợt nó hối hận chạy theo:
_Yoon Min!
_Đi về thôi! – Kim Jea Joong giữ nó lại. Nó cuối đầu im lặng, ngoan ngoãn ra về trong sự tiếc nuối. Phẳng chăng nó đã sai?
Chợt đằng sau nó vang lên giọng nói của Yoon Min:
_Em nên nhớ, chúng ta còn một trận đấu Tennis! Hãy nhớ đấy!
Nó mừng rỡ quay lại nhưng Yoon Min đã mất hút trong đám đông.
Chương 30: Mạnh mẽ lên!
---1 tháng sau---
_Chào mừng Tiểu Thư Hwang Yu Mi!
Nó khẽ gật đầu, ngôi nhà cũ phủ bụi 10 năm nay cuối cùng cũng tái sinh. Nhưng dường như trong đây thiếu thiếu cái gì đó, cái gì đó là cho ngôi nhà ấm cúng, cái gì đó tạo nên những âm thanh vui nhộn, cái gì đó làm cho nó hạnh phúc… phải rồi! Là gia đình. Nó lang thang khắp nhà tìm kiếm cái hương vị hạnh phúc của 10 năm trước. Không một bóng người, đây là giường ngủ của nó, một chiếc giường nhỏ màu vàng. Phòng em nó bên cạnh, rồi phòng đọc sách, phòng nhạc, phòng làm việc, phòng ngủ của ba mẹ… Lạnh lẽo!
“Trường Hoàng Gia! Ta trở về rổi đây!”
*********
Nó dạo một vòng quanh trường tìm Choi Eun Cho. Biết ngay là thằng bé chắp nhận chuyển đến đây là có mục đích cả mà. Ngày nào nó cũng bám sát Hea Mi. Nó thở dài đi nhẹ đàng sau hai chúng nó.
Chợt một vật màu trắng trắng đột ngột xuất hiện trước mặt nó làm nó giật nảy mình… Một cái bánh ngọt?
_Cô không ăn sáng à? – Jea Joong
Nó lạnh lùng cầm lấy cái bánh:
_Cậu không thấy mệt sao?
_Tại sao?
_Ngày nào, lúc nào, giờ nào cậu cũng bám theo tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi!
Hắn khẽ cười:
_Ồ thế à? Vậy chúng ta chơi ngược lại đi! Tôi đi cô bám theo, thế nào?
_Cậu… trời đánh!
Nó vứt cái bánh xuống đi một mạch tới phòng nhạc. Không gian yên tĩnh, dường như không có người bên trong. Nó khóa trái cửa lại không cho hắn ta vào, gương mặt hắn xám lại.
Nó nhìn cây đàn piano, cảm giác như quay lại ngày trước, HinDu ngồi đó, đánh một bản nhạc du dương, có sức sống ấm áp như mặt trời… gương mặt rạng rỡ nhìn nó. Đôi môi cong lên hoàn hảo.
_HinDu!
Nó bước lên một bước, biến mất! Tất cả những gì nó nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.
Ngồi xuống cây đàn, một dòng nhạc chậm rãi cất lên. Nó nhắm mắt lại nhớ những ngày thơ ấu… Bọn chúng vui cười bên nhau, chơi trò trốn tìm, cùng nhau học cách trèo cây, cỏ cây xanh mát mượt mà đan xen vào giấc mơ, một giấc mơ màu xanh…
“Cạch!”
Nó vẫn nhắm mắt đàn tiếp, chắc là tên Jea Joong kia đã tìm được chìa khóa. Ngân nga một lúc, một giọng nói quen thuộc mà nó nhung nhớ bấy lâu lạnh lùng cất lên:
_Ai cho phép cô tự ý chạm vào đàn của tôi?
Nó mở mắt ra, đôi tay giật lại. Nó vội đứng lên nhìn người đáng đứng trước cửa:
_Xin lỗi!
_Cô ra khỏi đây đi! – Ánh mắt sắc lạnh của HinDu như dồn nén ngàn nổi câm phẫn.
Nó mím môi:
_Tại sao cậu không tin tôi?
HinDu im lặng, ánh mắt như chứa lữa, nó tiếp tục:
_Cậu có bao giờ coi tôi là bạn cậu chưa? Có bao giờ tìm hiểu xem mọi việc xảy ra như thế nào chưa? Tại sao chỉ cần nghe mọi người nói một tiếng thì cậu liền quay lưng với tó? Tại sao? Rốt cuộc tớ đã làm gì? Gia đình tớ đã làm gì mà phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người như thế này? Tại sao? – Giọng nó vỡ òa trong một âm vựt cao, nước mắt nó lăn xuống. Jea Joong đứng sau HinDu nãy giờ cũng im lặng ngắm nhìn gương mặt nó lúc khóc.
_Tôi nói cô đi ra! Đi ra khỏi đây! Ngay lập tức!
HinDu gằng giọng, vẫn đứng đó không hề nhìn nó, Jea Joong bước vào nắm tay lôi nó ra. Nó chạy theo bước chân của hắn nhưng mắt vẫn nhìn HinDu luyến tiếc khi cánh cửa đóng lại. Nó bật khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức cứ thế tuôn trào, lòng ngực đau nhói, nước mắt cứ tuôn ra. Hắn ta đứng nhìn bộ dạng của nó rồi phì cười:
_Tệ hại! Nhục nhã!
Nó trừng mắt lên, ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, nỗi phẫn nộ trào ra sau hai từ “nhục nhã” của hắn.
_Ha ha ha! Yếu đuối! Một con người yếu đuối! Nhìn lại mình đi! Tại sao lại phải khóc? Có đáng không? Đáng không? – Hắn quát lên, nó thu lại ánh mắt, gục đầu xuống, hắn nói tiếp – Đứng dậy đi! Nhìn hắn mà xem! Tại sao phải khóc cho loại người nhu nhược đó! Hôm nay hắn không tin cô! Ngày mai cô phải làm cho hắn hối hận! Hối hận! Cô hiểu chưa?
Nó đứng dậy nhìn hắn như nhận ra điều gì đó. Hắn lau nước mắt cho nó:
_Cô muốn trả thù? Cô muốn tìm lại sự trong trắng cho gia đình? Cô muốn họ phải trả giá? Cô có đủ mạnh mẽ để làm điều đó không? Cô luôn đứng yên nhìn họ chữi cô, họ giết những người thần của cô. Cô làm thế thì được gì? Sẽ có người thương cảm cô đến bên che chắn cho cô sao? Sai lầm! Tại sao phải dựa dẫm vào người khác?
Nó mím môi nhìn hắn, lữa hận trong mắt nó cháy lên.
_Tôi sẽ khiến họ phải hối hận!
Hắn xoa đầu nó mỉm cười:
_Tốt lắm! Rất có tư chất làm vợ ta! Tôi sẽ giúp cô!
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!