Chap 9
Vừa dứt lời thì Kiệt ngạc nhiên quay ra thì thấy hai đứa bạn cùng lớp với mình là Nhi và Ly
-Ủa? Các bạn quen nhau à - Kiệt thấy lạ rồi quay sang Sophia hỏi
-Ừm. Chúng tôi kô những quen nhau mà còn là bạn thân từ nhỏ luôn - Nhi đáp và cười hớn hở
-Nhưng kô được rồi các bạn, Sophia nói là sẽ đi chơi với tôi rồi! - Kiệt nói xong liền quay sang nhìn Sophia
-Đúng rồi, tớ nói là sẽ đi với anh ý rồi - Sophia ngập ngừng đáp
-Cậu thật là - Ly hơi bực nói - Vừa thấy trai đẹp một cái là bỏ quên bạn bè luôn. Vậy thôi, các bạn cứ tự nhiên, chúng tôi về
Nhưng thực ra họ có về đâu. Họ còn đang ở một căn phòng nào đó trong bar để xem tình hình hai người này
-Này cậu! - Sophia
-hưh? - Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Sophia
-Chúng ta nghỉ chút đi. Vào kia nói chuyện. OK? - Sophia nói và chỉ tay về phía căn phòng VIP
Một lúc sau hai người đã có mặt tại căn phòng VIP
-Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? - Kiệt nói khi thấy căn phòng này quá chán
-Chúng ta sẽ chơi trò chơi uyn uống rượu nha - Sophia hào hứng nói
-Được thôi. Ai thua sẽ phải uống một cốc rượu đúng kô? - Kiệt cũng hào hứng kô kém
Và cả hai người rất say sưa chơi. Nhưng cũng may là Chi may mắn nên uống cũng kô nhiều và tình hình bây giờ là Kiệt say khướt
-Ôi trời! Anh ta say khướt thế này mình tính sao? - Chi tự nói với bản
thân mình và ngay sau đó cô nhớ ra là mấy đứa bạn mình chưa về rồi cô đi gọi luôn. Nhưng khi vừa bước được 1 bước thì cô nghe thấy Kiệt nói mê
điều gì đó và vì vậy cô chưa đi mà đứng gần Kiệt hơn để nghe xem anh ta
nói gì
-Ngọc ơi! Em đừng bỏ anh lại thế giới này được kô? Em biết là cả hai
chúng ta đều ghét thế giới này mà. Nếu em bỏ đi thì anh biết lấy ai để
chia sẻ tâm sự. Anh ghét gia đình mình lắm nên em đừng để anh sống đơn
độc được kô?
-Ngọc là ai vậy nhỉ? Sao mình chưa thấy anh ta và bạn anh ta nói đến Ngọc bao giờ nhỉ? Thôi kệ nghe tiếp xem anh ta nói gì?
-Ngọc à, anh rất yêu quý em nên em đừng bỏ anh ở lại được kô? Em có thể vì anh mà ở lại được kô?
-Sao anh ta kô nói tiếp nhỉ? Mà anh ta khóc thì phải?... Đúng rồi anh ta khóc. Mà không hiểu chuyện gì buồn đến vậy nhỉ? Sống buồn như thế thảo
nào mình thấy tính anh ta bất thường vậy. Thôi chết rồi, gọi bọn nó mau - Nói xong Chi liền đi gọi hai đứa bạn mình luôn
-----------------Tại nhà Kiệt------------
-Này Chi, bọn tớ phải về sớm kô thì ba mẹ mình giết chết đó. Vì vậy cậu
hãy chăm sóc anh ta 1 mình nha - Nhi nói xong thì cùng Ly vẫy tay chào
Chi cùng lái xe về luôn
-Cái bọn này đúng thật là... Cũng may mình hiểu bọn nó kô thì bọn nó
biết tay mình - Nói xong thì Chi phải cố gắng để đưa Kiệt vào nhà
-Sao anh nặng quá vậy? Nhìn người tòan xương vậy mà cũng nặng quá trời luôn
.................................
-Ôi trời phòng anh ta rộng và đẹp quá, chẳng bù cho phòng mình gì cả -
Chi vừa dìu Kiệt đi và ngó nhìn quanh phòng Kiệt. Nhưng vì tính ngó
quanh của mình nên Chi đã vấp phải cái gì đó và cả hai người cùng ngã
lên chiếc giường của Kiệt
Nhưng khỏang cách lúc này của hai người lại là 0mm vì vậy nụ hôn tiếp theo của tiểu thư Chi lại là với Kiệt
-Kô hiểu mình thù óan gì với anh ta nữa mà hai nụ hôn đầu tiên của mình tòan phải anh ta là sao? - Chi bực tức nói
Nói xong Chi bỏ mặc Kiệt luôn và đi về phòng mình để làm nốt bản báo cáo cho Kiệt
----------Sáng hôm sau------------
Vừa xuống cầu thang thì Kiệt lại bắt gặp một bộ dạng xấu xí như thường lệ
-Này! Hôm qua ai đưa tôi về vậy? - Kiệt hỏi Chi và ngồi xuống ăn sáng
-À! Hôm qua á, có 1 bạn gái nào đó xinh ơi là xinh đưa anh về đó - Chi nói mà mắt cứ chớp chớp (Vì Chi kô bao giờ nói dối cả)
-Có phải tóc cô ấy hơn xoăn xoăn đúng kô? - Kiệt hỏi lại cho chắc
-Đúng rồi đó. Mà đó là ai vậy? Bạn gái anh à? Nhưng phải nói thật là cô ấy tốt thật, lại còn xinh nữa chứ
-Cô ấy tốt là sao? Chỉ đưa mỗi tôi về thôi mà - Kiệt nói đầu nghiêng nghiêng tỏ vẻ kô hiểu Chi nói gì
-Thì cô ấy ở lại chăm sóc anh một lúc rồi mới về mà. Anh kô nhớ gì à?
-Kô chẳng nhớ gì cả? Mà này, cô cũng ăn sáng đi. Kô định đi học à?
-Sao hôm nay anh tốt bụng thế? Đèo tôi đi học cơ à - Chi nghe xong háo hức ngồi vào bàn ăn luôn
-Nằm mơ à, tôi có nói là đèo cô đâu chỉ bảo là “cô kô định đi học à”
thôi. Nhưng thôi, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên tôi sẽ trở cô đi học
Nói xong thì cả hai cùng chăm chú ăn sáng và chuẩn bị đi học
----------Tại lớp 11A1---------
-Này! Hôm qua sao rồi? - Nhi vừa vào lớp nhìn thấy Chi đã chạy xuống và hỏi ngay
Nhắc đến hôm qua làm Chi nhớ lại nụ hôn của mình với anh ta nên mặt Chi hơi thóang đỏ
-Chẳng có chuyện gì cả. Mà hôm nay làm bài tập tóan chưa? Hôm nay ông
phù thủy kiểm tra bài tập đó - Chi phải lẩn tránh sang đề tài khác để
tránh bị tra khảo
------------Hết giờ học----------
-Này! Đèo tôi đi làm với - Chi chạy lại chỗ Kiệt và nói
-Cô nằm mơ đi. Riêng đi làm thì tôi kô bao giờ đèo một đứa xấu như cô
đâu. Xấu mặt tôi lắm. Mà cô xác định ngày hôm nay đi nha - Nói xong
Kiệt bỏ đi luôn
-Tên Kiệt đáng ghét. Kiệt chết bầm. Xấu với chẳng xí, vì ai mà tôi lại ra nông nỗi này chứ - Chi vừa nói vừa tức kô chịu được
------------------Tại văn phòng Kiệt----------
Chi đập mạnh bản báo cáo xuống mặt bàn như muốn dằn mặt Kiệt. Anh thản nhiên cầm nó lên, lật lật vài cái rồi gật gù
-Cô làm tốt hơn tôi nghĩ đấy
-Cám ơn quá khen
-Không phải khen đâu. Tôi chỉ khen phụ nữ đẹp thôi
-Vậy thì cám ơn vì không xếp tôi vào danh sách những phụ nữ của anh
-Khỏi cần cô cám ơn tôi cũng sẽ làm vậy
-Báo cáo đọc xong rồi, tôi ra ngòai làm việc được chưa?
Vừa nói Chi vừa dợm quay đi nhưng Kiệt đã lập tức gọi lại
- Chờ đã
- Sao nữa đây Tổng Giám Đốc?
- Sau khi đọc xong những giấy tờ kinh doanh của công ty trong 10 năm qua, cô có nhận xét gì?
- Nhận xét hả?
Nói xong, Chi mới nhận ra mình vừa hỏi lại một cách ngu ngốc hết sức.
Nhưng trời ạh, ai mà biết nhận xét làm sao. Nội làm cái báo cáo chết
tiệt kia đã đủ khiến cô điên đầu.
Gã khốn này…sẽ có ngày anh chết với tôi
Nhìn thấy vẻ mặt ngắc ngứ của Chi, Kiệt nở nụ cười nửa miệng hết sức thỏa mãn
-Uhm, là nhận xét đó, trợ lý Chi
Vẻ bỡn cợt trong giọng nói của anh khiến Chi muốn phát điên. Phải dùng
hết 120% sức lực cô mới kiềm chế được mà không cho Kiệt một đấm
Sau một hồi ậm ừ, cuối cùng Chi nhắm mắt nói đại
- Uh thì…tôi thấy…nói chung là…uhm…tình hình công ty ngày càng được cải thiện
- Nói cụ thể hơn đi
- Hm …doanh thu của công ty đã tăng hơn 5% so với năm ngóai và vẫn đang tiếp tục tăng cao
- Rất khá
Kiệt gật gù trước vẻ mặt sáng rỡ của Chi. Nhưng câu nói tiếp theo của anh như gáo nước lạnh tạt vô giữa mặt cô không thương tiếc
-Cô làm một bản kế họach để doanh thu của công ty tăng thêm 20% vào năm
tới. Bản báo cáo hôm qua cô làm tốt như vậy, nên chắc sẽ không có gì khó khăn hết phải không?
-Tôi..anh…
Cơn tức trào lên đến cổ họng khiến Chi nói không ra lời. Máu nóng bốc
lên rần rần khiến mặt cô đỏ ửng. Những biểu hiện trên mặt Chi không qua
khỏi cặp mắt Kiệt, và điều đó khiến anh mỉm cười. Chơi với con bé này
thực sự rất vui
-Vậy nhé trợ lý Chi. Hi vọng sáng mai sẽ được nhìn thấy bản kế họach của cô. Giờ thì cô có thể ra ngòai
Bàn tay Chi xiết chặt đến mức những khớp xương muốn rớt ra ngòai
Anh giỏi lắm đấy Hoàng Gia Kiệt
Đi thật nhanh ra ngòai vì Chi sợ rằng mình sẽ không kiềm nổi nữa mà tống cho Kiệt một đấm vào giữa mặt
Cánh cửa đóng sập lại tạo nên thứ âm thanh chát chúa
Nụ cười nở trên gương mặt tuyệt đẹp của Kiệt
Cố lên nhé nhóc, giữa tôi và cô, chỉ có một người chiến thắng mà thôi.
Chap 10
Nhân vật mới:
Cao Nam Dương: là người hiền hòa với bạn bè, bạn lâu năm của Kiệt và hai người bạn kia nữa, vừa đi du học ở Pháp về. Là con trong tập đoàn EL
chuyên sản xuất các loại nhạ cụ. Vì công ty sản xuất như vậy nên anh là
người chơi rất giỏi nhiều loại nhạc cụ. Sau khi gặp Chi thì thích Chi
(Là người rất biết để ý tâm tính người khác nên anh dễ dàng nhận biết
nhiều thứ mà người khác chưa nhìn ra)
Tiếp:
Tầng 30 của tập đoàn WAM là khỏang sân lồng lộng gió. Người con gái đứng dựa vào lan can, để mặc gió thổi tung mái tóc của mình
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét của cô bị gió cuốn phăng đi. Đây là cách Chi vẫn làm mỗi khi có chuyện buồn. Đơn giản là để gió mang đi
- Ồn ào quá đi mất
Giật mình, Chi quay phắt lại, đưa mắt tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng nói
Người con trai với mái tóc màu trà và gương mặt rõ ràng là vừa ngủ dậy. Đưa tay dụi mắt, anh chầm chậm tiến về phía Chi
- Anh…
Mở to mắt, cô ngạc nhiên nhìn chàng trai lạ mặt. Gương mặt anh đẹp quá, hệt như một thiên thần
-Anh làm gì ở đây?
-Hóng gió…và ngủ. Nhưng tôi vừa bị tiếng hét của cô đánh thức
-Xin lỗi. Tôi không biết
Chi cúi đầu vẻ hối lỗi. Chàng trai xua tay, bước đến đứng cạnh cô. Chống tay lên lan can, anh vươn vai hướng mặt về phía ngọn gió đang thổi tới
-Bỏ qua đi. Sao cô lại lên đây?
-Để hét, anh thấy đó
Chi khẽ nhún vai như một lời giải thích. Người con trai bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô sững lại vài giây
Nhưng rồi Chi trấn tĩnh lại rất nhanh, cô nghiêng đầu, để mặc gió thổi mớ tóc dài che kín cả gương mặt
-Anh trốn việc lên đây ngủ đó ah?
-Hm…có thể
-Nếu Tổng giám đốc mà biết được thì anh nguy to
-Tại sao?
-Anh ta…sẽ nhai đầu anh mất
Lại là một nụ cười. Liệu anh chàng này có biết nụ cười của anh ta cuốn hút đến mức nào không nhỉ?
-Tổng giám đốc đáng sợ đến vậy ah?
-Cái gã đó…ah..ý tôi là Tổng giám đốc…anh ta đúng là một con quỷ sống
Chi vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm lên với vẻ mặt hết sức cay cú. Cái nhíu
mày thóang qua gương mặt người con trai, rồi anh lại bật cười
-Cô có vẻ căm thù Tổng giám đốc của mình quá
-Nếu có thể tôi đã cho anh ta vài cú đá rồi
-Sao lại không thể nhỉ?
-Vì….
Tiếng chuông điện thọai cắt đứt câu nói của Chi. Cô mở máy, giọng nói chát chúa lập tức đập vào tai
-Cô đang ở đâu vậy hả Trương Bảo Chi? Lập tức về phòng việc ngay
Là thư kí Hoa, trợ thủ đắc lực của Hoàng Gia Kiệt trong việc hành hạ cô. Thở hắt ra một cái, Chi dập máy
-Tôi phải đi rồi. Gặp lại anh sau nhé
Không đợi chàng trai trả lời, Chi đã nhanh chân chạy mất. Bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa
Người con trai hơi nhíu mày, mà mỉm cười với chính mình
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó
-Vào đi
Kiệt nói khi nghe gõ cửa vang lên
Nam Dương bước vào, và ngồi xuống ghế mà không đợi được mời
-Tới lâu chưa?
Hơi hất mặt, Kiệt hỏi
-Cũng một lúc rồi
-Mày lại lên sân thượng hóng mát nữa hả?
Trả lời anh là cái nhún vai của Nam Dương. Dường như đã thành một thói
quen, Dương thường thích trốn lên khỏang sân thượng của tòa cao ốc và
hóng mát. Chẳng có lí do gì, chỉ đơn giản vì anh thích thế
-Tao thật không hiểu sao mày mê cái sân thượng đó quá vậy
-Cũng như mày thích đi chơi với con gái vậy thôi
Giọng Dương nhẹ tênh nhưng câu trả lời thì cực kỳ nặng ký. Đó là phong
cách của Cao Nam Dương. Anh không nói nhiều, nhưng nói câu nào đáng câu
đó. Vì vậy mà nhóm Kiệt chưa bao giờ có ý định cãi nhau với anh, vì họ
biết chắc sẽ không cãi lại
-Về tìm tao có chuyện gì không?
Cũng như mọi lần, Kiệt luôn đầu hàng trong những cuộc tranh luận ngắn
ngủi của cả hai. Anh lảng sang một chủ đề hoàn toàn không ăn nhập
-Về chơi mà định rủ mày đi ăn trưa? Thế nào, có muốn đi không?
-Ok
Đứng dậy và cầm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế, Kiệt cùng Dương bước về
phía trước. Đột ngột, cánh cửa phòng bật mở, Chi xuất hiện ngay sau đó
-Thư ký Hoa…
Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, khi nhìn thấy Dương. Đôi mắt nâu mở to hết mức, tràn đầy sự ngạc nhiên
-Anh…
-Xin chào
Mỉm cười, anh giơ tay chào cô gái đang há hốc miệng trước mặt mình. Kiệt đưa mắt nhìn cả hai, với bộ mặt ngơ ngác một cách đáng tội nghiệp
Quán ăn Italy gần tập đoàn WAM nổi tiếng là ngon và đắt tiền. Nhưng Chi
lại thấy miệng mình đắng ngắt khi nhìn thấy bản mặt Kiệt. Miếng
beefsteak đã nát bấy từ lâu mà Chi vẫn tiếp tục băm vằm nó không thương
tiếc. Cô tưởng tượng đó là gương mặt Kiệt và hăm hở nhấn dao. Kiệt cũng
không khá hơn được bao nhiêu, anh có cảm giác như thứ mình đang nhai là
cao su thiên nhiên chứ không phải miếng thịt bò mềm mại và thơm phức
Không khí căng như dây thun bị kéo giãn khi hai con người thù hằn nhau
mà lại phải ngồi chung. Dương ngồi giữa, không ngừng quan sát hai gương
mặt đang bừng bừng sát khí và tủm tỉm cười một cách thú vị
Bắt gặp vẻ mặt cười cợt của Dương, Kiệt cau có
-Mày cười cái gì?
Nhưng Dương chưa kịp lên tiếng thì đã có người trả lời thay
-Cười cái gì kệ người ta. Sao anh vô duyên quá vậy?
-Tôi đâu có hỏi cô
-Thì tôi thế anh Dương trả lời. Anh không phản đối chứ?
Vừa nói cô vừa quay sang Dương như muốn hỏi. Và anh nhún vai, khẽ mỉm cười
-Dĩ nhiên là không
-Nghe rõ chưa? Người ta không nói gì thì thôi mắc mớ gì anh mà ý kiến
-Đừng quên cô là nhân viên của tôi. Ở đâu ra cái kiểu cãi cấp trên xoen xóet thế
-Bây giờ không phải giờ làm việc nên tôi cũng không còn là nhân viên của anh. Mà tôi nói đúng chứ không cãi
Biết nói không lại Chi, Kiệt cúi xuống dằm mạnh dĩa salad của mình
Nụ cười từ nãy đến giờ vẫn lơ lửng trên môi Dương
Câu chuyện bắt đầu thú vị rồi đây - Dương tự nhủ với chính mình.
Chap 11
Trở về từ quán ăn, Kiệt sập mạnh cánh cửa trước mặt Chi khi cô quay về bàn làm việc của mình
Ngồi phịch xuống ghế, anh quay sang Dương nói bằng giọng càu nhàu
-Sao này lại rủ con bé đó theo. Nhìn bản mặt cô ta tao đã nuốt không vô
-Mày ghét Chi đến vậy sao?
-Dĩ nhiên. Cô ta xấu vậy mà
-Chuyện lạ đấy. Hoàng Gia Kiệt ghét một cô gái. Chẳng phải từ trước đến giờ mày luôn ve vãn bao nhiêu con gái sao?
-Tao không ve vãn họ
Giọng Kiệt vang lên khó chịu. Gương mặt anh giờ đây đang cực kỳ cau có
-Chỉ là tao lịch sự với họ, và họ chủ động ngã vào thôi
-Chữ lịch sự của mày hình như kô phù hợp lắm thì phải?
Câu hỏi của Dương kèm theo một cái nhướng mày đầy khiêu khích. Đó là
điểm Kiệt ghét nhất ở thằng bạn thân. Dường như Dương luôn hiểu thấu
ruột gan người khác, mà Kiệt không cho phép ai hiểu mình quá rõ, kể cả
mấy đứa bạn thân mình
-Mày nói vậy là sao?
-Nói sao thì mày tự hiểu, mày kô ngu đến thế chứ?
Dương nhún vai, nói một câu như muốn kết thúc cuộc tranh cãi dở hơi giữa hai người
Không gian chìm vào im lặng một lúc, cho đến khi Dương lên tiếng
-Ghét cũng là một thứ cảm xúc đặc biệt đấy
Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt Dương khi anh thấy Kiệt khựng lại, nhưng chỉ thóang qua thôi
-Uh, có lẽ
Kiệt đứng lên, bước về phía bàn làm việc của mình trong ánh nhìn tinh quái của Dương
-Tao về trước đây, vừa về nước gặp mày luôn mệt quá. Làm việc vui vẻ nhé
Khi cánh cửa đóng lại, cũng là lúc lớp mặt nạ bình thản của Kiệt rơi xuống
Một thứ cảm xúc đặc biệt?
Uh thì đã sao. Anh ghét cô ta đấy. Vì cô ta là người ba anh dùng để giám sát anh. Tất cả chỉ có vậy thôi
Hài lòng với suy nghĩ chính mình, Kiệt cúi xuống, tiếp tục dán mắt vào xấp hồ sơ
Bước ra khỏi công ty của Kiệt, Dương thong thả đi bộ trên con phố đông người. Đột nhiên, anh dừng lại, và nhớ ra Chi
-Không hiểu cố ấy định nói tiếp gì về cô ấy nhỉ? Mình rất tò mò về việc
tiếp cận Kiệt của cô ấy. Phải quan sát kĩ hơn mới được. Nhưng cô ấy có
vẻ kô phải là người xấu – Dương đấu tranh cho suy nghĩ của mình
-Kô xấu thì tại sao lại phải tiếp cận Kiệt nhỉ? Mà vấn đề là biết Kiệt
kô thích cô gái xấu mà vẫn dùng cái vẻ mặt đó thì đâu được. Chuyện hay
đây - Kết thúc suy nghĩ của mình Dương lại sải đều bước chân về căn nhà lâu năm kô bước vào
---------------Tại nhà Kiệt vào lúc buổi tối----------
Đêm nay, Chi vẫn tiếp tục chương trình không ngủ mà chúi mũi vào máy tính. Kiệt vẫn chưa đi chơi về.
Tiếng chuông điện thọai reo um sùm kéo Chi khỏi cái laptop. Dòng chữ “ôn thần” hiện lên trên màn hình khiến cô nhăn mặt nhưng lại không thể bắt
máy
-Có chuyện gì
Giọng Chi cộc lốc như phang vào tai người nghe. Nhưng dường như điều này không hề khiến Kiệt phật ý
- Cô đang làm gì đó?
Kiệt nói như hét để át bớt tiếng ồn xung quanh. Chi còn nghe được cả giọng con gái vang lên nũng nịu
- Dĩ nhiên là làm bản kế họach để nộp cho anh
Cô trả lời một cách hằm hè và nhận một câu mang đầy tính mỉa mai
- Hiếm có được nhân viên nào gương mẫu như cô. Tôi thật là may mắn quá
- Nhưng tôi thì lại xui xẻo vì có một ông chủ cà chớn như anh
Vừa nói Chi vừa nghiến răng ken két, và nghĩ “Ở nhà thì hơi tử tế với
người ta được một chút, đến công ty thì thừa cơ người ta mới đi làm để
bắt bẻ. Anh giỏi thế mà”
Tiếng cười của Kiệt vang vọng trong máy
- Thôi được rồi, tôi có cách này làm cô kô phải làm bản kế hoạch đó nữa. Thế nào? Làm kô?
Chi như kô thể tin nỗi vào tai mình nữa nhưng đó chỉ là mấy câu đầu mà
thôi. Còn khi nghe cái đoạn sau thì cô kô hiểu anh ta định giở trò gì
nữa
-Anh nói tôi nghe cái đã
- Cô hãy nơi tôi đang ngồi. Cho cô 15’ để đi
- Anh có điên không thế? Giờ này mấy giờ rồi biết không? Mà tôi biết được anh đang ở đâu
- Theo đồng hồ của tôi thì bây giờ chính xác là 10 giờ 34 phút lẻ 8 giây. Cô vừa mất đi 4 giây rồi đó
-Tôi không đến
- Tùy cô thôi nhưng nên nhớ cô là người hầu của tôi. Nếu cô không đến
thì xem như không hòan thành nhiệm vụ. Và lẽ dĩ nhiên là tôi không thể
giữ cô lại được dù là rất muốn
Giọng Kiệt cực kỳ thản nhiên nhưng lại chứa cả thùng ẩn ý. Và Chi biết, dù muốn hay không, cô vẫn phải làm theo
- Chờ đó đi
Dập máy mạnh đến nỗi muốn sút ốc cái điện thọai đáng thương, Chi gập
laptop xuống trước khi bước ra ngòai. Nhưng cũng may mà cô biết anh ta
đang ở đâu nên chắc cái bản kế hoạch đó sẽ được nằm yên ổn trong thùng
rác
Tưởng tượng đến vẻ mặt tức tối của Chi, Kiệt không hay mình đang mỉm
cười như một thằng ngốc. Phong nhíu mày trước vẻ ngớ ngẩn của thằng bạn
thân
- Đang mơ gì thế?
Cái húych tay của Phong khiến Kiệt sực tỉnh. Chụp lấy ly rượu trên bàn,
Kiệt uống cạn nó để xua đi những ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu. Cúi xuống
nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, cái nhíu mày thóang qua trên
mặt Kiệt
-Hôm nay mày sao vậy thằng này?
Đột nhiên điện thọai Phong reo vang. Anh nhăn mặt khi đọc mẩu tin nhắn
- Tao phải đi đây một lát. Gọi mày sau nhé
Nói rồi anh đứng dậy bước thật nhanh ra ngòai. Kiệt nhìn theo, rồi khẽ lắc đầu uống cạn lí rượu trên tay
Cánh cửa phòng VIP mở ra. Gương mặt quen thuộc ló vào với đôi mắt mở to
ngơ ngác. Nụ cười tinh quái lập tức nở trên mặt Kiệt. Anh giơ tay lên
vẫy
- Ở đây
Chi nhăn mặt khi thấy Kiệt ôm cùng lúc hai ba cô gái. Cái gã này…đúng là không coi phụ nữ ra gì. Mà cô cũng không hiểu sao mấy cô nàng đó lại
chịu được như vậy. Nếu là Chi, cô đã cho tên khốn đó hai bạt tay vô mặt
rồi
-Cô trễ mất 3 phút
-Xe tôi hư phải đón taxi
Ngồi xuống cái ghế cách xa chỗ Kiệt nhất, Chi hậm hực
- Có chuyện gì?
- Gì là gì?
Vừa nói Kiệt vừa nghiêng đầu hôn vào má cô gái ngồi bên tay phải. Cô
nàng cười khúc khích trong khi Chi phải cố lắm mới không nôn mửa
-Chẳng lẽ anh gọi tôi ra đây để chiêm ngưỡng thành tích tán tỉnh con gái của anh?
- Nếu là vậy thì sao?
- Thì tôi đã xem xong rồi. Có cần nhận xét không?
Đôi mày Kiệt nhướng lên như thể chờ đợi
- 3 cô gái này đều đẹp. Tôi phải công nhận là anh rất xuất sắc trong
việc này dù tôi cảm thấy là nó cực kỳ vô lại. Nhận xét như vậy vừa ý anh chưa?
- Chưa vừa ý lắm nhưng tôi còn có thể mong đợi gì hơn, đó là phong cách của Trương Bảo Chi mà
- Xong rồi phải không? Vậy tôi về
Nói rồi Chi đứng bật dậy, xăm xăm tiến về phía cửa nhưng giọng nói của Kiệt vang lên phía sau lưng
- Ngồi xuống đi
Quay lại, Chi thấy máu mình như sôi lên khi thấy vẻ mặt Kiệt bỡn cợt với mấy cô gái. Bình sinh Chi rất ghét nhất đàn ông lăng nhăng và phản
bội.Giờ đây cô đang nhìn thấy gã này làm chuyện đó ngay trước mắt mình
mà không có cách gì ngăn cản. Thứ cảm giác bất lực chuyển thành phẫn nộ. Cô xiết tay mình chặt đến mức khiến những khớp xương muốn nát vụn.
Nhưng vì vụ cá cược nên cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống
Cố gắng một chút Chi. Một chút nữa thôi
Cái một chút mà Chi tự nói với mình đã kéo dài hơn nửa tiếng. Cô ngồi
dính trên ghế, xiết chặt cái li trong tay đến mức khiến nó sắp nát ra
như cám. Hai tay Kiệt ôm lấy hai cô gái và một cô ngồi trên đùi anh
nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Chi. Anh biết con nhóc đang tức điên
lên được. Nhìn gương mặt đỏ lè đỏ lét của cô ngay cả dưới ánh đèn mở ảo
khiến anh không khỏi tức cười. Chi thực sự không phải là cô gái biết
kiềm chế cảm xúc. Vậy cũng chưa hẳn là không tốt, ít nhất không phải cố
lừa dối cả chính bản thân mình
Nhưng sự đời vốn không đơn giản, ít nhất là không phải với hai con người đang ghét nhau chết đi sống lại ở đây
Tiếng cười ré lên của một trong những cô gái của Kiệt như thùng xăng đổ vào cơn giận đang bừng bừng trong người Chi
Phàm trên đời, chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Và sự kiềm chế của Chi cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, bước thẳng về chỗ Kiệt đang ngồi, với cái li vẫn đang nắm trong tay
- Quá đủ rồi
Cả ly nước mới nãy còn trong tay Chi, giờ nằm gọn trên mặt Kiệt. Miệng
anh há hốc và mắt mở to như thể không tin những chuyện đang xảy ra là sự thật. Mấy cô gái bên cạnh hét lên như còi cứu hỏa nhưng lúc này đối với Chi không còn quan trọng. Cô đang tận hưởng cảm giác sung sướng khi
được làm điều mà cô đã mong ước mấy hôm nay. Dằn mạnh cái li xuống bàn,
cô nhìn thẳng vào vẻ mặt bàng hòang của Kiệt
- Ly nước này là để giúp anh tỉnh táo ra đó. Tôi không phải thú nuôi của anh mà muốn làm sao thì làm, khi gọi thì lập tức vẫy đuôi chạy đến. Anh nghĩ anh là ai vậy hả? Hòang tử ah? Hay lãnh chúa? Ai cũng phải làm
theo ý anh hết hay sao? Nói cho anh biết, anh chỉ là một gã công tử bột
sống bám vào người thân và nghĩ là mình hay ho lắm. Anh là kẻ ích kỷ
nhất tôi từng gặp, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà bỏ mặc suy nghĩ
của người khác. Tôi thực sự thấy thương cho người nhà anh. Họ sẽ thất
vọng đến chết mất khi biết đã nuôi anh lớn lên để trở thành người như
thế này. Kiểm điểm lại bản thân một chút đi và thử đặt mình vào vị trí
người khác mà suy nghĩ. Anh đã làm được gì cho người thân của anh, cho
những người hết lòng yêu thương anh? Hay anh chỉ khiến họ đi từ thất
vọng này đến thất vọng khác? Một kẻ như anh…sống đúng là chật đất
Chi nói một hơi không ngừng nghỉ, đến mức chính bản thân cô cũng thấy
ngạc nhiên rằng mình có thể nói một cách trơn tru mà không cần suy nghĩ
như thế. Có lẽ là những ấm ức dành cho Kiệt tích tụ lại và hôm nay được
dịp tuôn ra một lượt
Sau khi đã nói hết những gì tức tối trong lòng, Chi quay lưng đi thẳng.
Tiếng sập cửa khiến Kiệt giật mình sực tỉnh khỏi sự bàng hòang của chính mình. Lần đầu tiên có người tạt nước vào ngay giữa mặt anh như thế, và
nói những lời mà chưa từng có bất kì ai dám nói với anh
Trương Bảo Chi xấu xí, cô chết chắc rồi.
Chap 12
Những cơn gió về khuya
lồng lộng thổi khiến cơn giận trong lòng Chi dần dần nguôi bớt. Và lúc
này, cô mới bắt đầu đủ bình tĩnh để nghĩ đến hậu quả việc làm lúc nãy
của mình. Anh ta là chúa nhỏ nhặt có lý nào bỏ qua cơ hội trả thù cô dễ
dàng như thế. Càng nghĩ Chi càng thấy mình ngu. Anh ta muốn hôn hít ôm
ấp ai là chuyện của anh ta, mấy cô nàng đó có chơi thì có chịu mắc mớ gì mà cô phải nổi máu anh hùng lên cho khổ. Cứ làm như thế này thì làm sao thắng được cái vụ mình cá với bọn nó chứ. Thật đúng là…không cái ngu
nào bằng cái ngu nào. Bây giờ phải làm sao mà giải thích đây cơ chứ?
Đúng lúc đầu óc Chi đang rối mù thì giọng nói đột ngột vang lên
- Đi đâu một mình buồn thế em? Để anh đi cùng em nhé
Asshhhh. Lại thế nữa. Dạo này làm sao mà có nhiều gã thích chọc ghẹo con gái vậy nhỉ
-Tôi đang không vui đâu nên tốt nhất là tránh ra đi
Chi nói với vẻ mặt cau có, chân vẫn sải bước trên đường. Gã lưu manh dĩ nhiên là không bỏ cuộc mà đuổi theo cô sát nút
-Đi với anh là em sẽ vui liền thôi
-Tôi đã nói……
Gã lưu manh đã bước đến đặt tay lên vai cô. Nhưng Chi chưa kịp hất xuống thì đã có người nắm lấy cánh tay hắn bẻ ngược ra sau. Mặc kệ hắn gào
lên như bị chọc tiết, người đó vẫn không buông tay. Mãi một lúc sau,
nhận biết kẻ bị đánh đã ngấm đòn,anh ta mới thả tay, đạp mạnh hắn về
phía trước. Gã lưu manh mừng hơn bắt được vàng, chạy như bay không dám
quay đầu lại. Chi nhìn chằm chằm vào người vừa giúp mình, mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên
-Là anh ah?
-Cô không sao chứ?
-Tôi ổn
-Mà sao đêm khuya cô còn đi đâu vậy? Không sợ những vụ như thế này à?
-Nếu không đi, không sợ thì anh đâu có cơ hội làm anh hùng
Câu nói của Chi khiến chàng trai bật cười. Dưới ngọn đèn đường yếu ớt,
khuôn mặt anh trở nên huyển ảo. Mái tóc màu trà và đôi mắt sáng
-Để tôi đưa cô về, xe tôi đậu ngay phía trước
-Không cần. Có vẻ như chúng ta không thuận đường
-Sao cô biết?
-Xe anh đậu ngược hướng với tôi
Anh lại phì cười lần nữa trong khi mặt Chi vẫn tỉnh bơ
-Thực ra tôi cũng không cần đi gấp lắm. Để tôi đưa cô trước
-Thôi khỏi. Tôi muốn đi bộ để suy nghĩ vài chuyện
-Cô không sợ lại gặp mấy tên sàm sỡ hay sao?
-Không. Biết đâu lại chẳng có thêm người nào ra tay giúp tôi như anh
Lần này nụ cười của chàng trai kèm theo cái lắc đầu chịu thua. Chi cũng mỉm cười, khẽ nhún vai
-Vậy…tôi đi đây
Nói rồi cô bắt đầu bước đi nhưng chàng trai đã lập tức gọi lại
-Chờ đã
-Huhm?
-Cô nói nốt chuyện sáng nay được không?
-Nếu lần sau còn gặp lại, tôi sẽ cho anh biết
Chi đi rồi, nhưng nụ cười vẫn như lảng vảng đâu đây
Chàng trai hơi nhíu mày, rồi cũng mỉm cười
Chi trút hết bực tức của mình lên cái cửa tội nghiệp. Nó mở toang hóac và run lên cầm cập như sắp rớt ra đến nơi
“Trời ạ mình phải xin lỗi anh ta mới được kô thì vụ này kô xong mất” Lời nói của Chi cứ vang mãi trong đầu cô. Bàn tay cô giơ lên chuẩn bị gõ
thì đột nhiên cánh cửa mở
Khuôn mặt Kiệt hiện ra ngay sau cánh cửa trong cái trợn mắt sửng sốt của Chi. Anh không có vẻ gì ngạc nhiên, dường như đã biết trước là cô sẽ
đến
Ra mở cửa phòng rồi Kiệt quay lưng bỏ vào phòng. Chi nhăn nhó bước theo
sau, đầu óc rối tung lên không biết phải nói làm sao để xin lỗi cái gã
này
-Tìm tôi sao, cô Trương?
Nở nụ cười đểu không chịu nổi, Kiệt hỏi bằng giọng mỉa mai không che giấu
- Tôi…
- Thế nào?
- Tôi…
Xiết chặt hai tay, Chi nhắm mắt, thở hắt ra
-Xin lỗi
Nụ cười khóai trá nở trên mặt Kiệt nhưng ngay lập tức, anh giấu nó lại để trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền
-Tạt nguyên ly nước vào mặt tôi, **** tôi sa sả cả tràng rồi bây giờ nói một câu xin lỗi là xong hết sao?
-Chứ anh muốn gì nữa?
Nghe giọng điệu châm chích của Kiệt, Chi sôi máu quật lại liền nhưng sực nhớ ra mình là người đang đi năn nỉ nên cô yên lặng nhìn anh chờ đợi
- Để xem nào
Câu trả lời nhẹ tưng của Kiệt khiến Chi ngạc nhiên tột độ. Mắc chứng gì
mà tự nhiên gã này tốt đột xuất vậy chứ? Không thể nào. Nhất định là có
âm mưu gì bên trong. Chi nheo mắt nhìn Kiệt gườm gườm chờ đợi
- Nhưng mà…
Đó mình đã nói là đúng ngay chóc mà
Chi nghĩ thầm trong khi vẫn đang hồi hộp chờ đợi. Chắc chắn Kiệt không
tha cho cô dễ dàng vậy đâu. Có cơ hội, anh còn không chơi cô sát ván
- Nhưng cái gì anh nói đại đi. Dài dòng mệt quá
- Chiều nay có một buổi tiệc. Tôi muốn cô đi với tôi
Nghe xong câu này như sét đánh vào tai của Chi. Chi đang hóa trang thì
làm sao mà đi được. Nếu bị Kiệt mang đi trang điểm thì thể nào cũng bị
lộ. Làm thế nào bây giờ
-Nếu cô kô thích thì ngày mai bảo ba tôi và thôi việc đi nha
-Thế nào? Có đi kô cô Trương - Kiệt lặp lại câu hỏi
Kiệt mỉm cười nhướng mày nhìn Chi chờ đợi. Nhìn nụ cười gian trá trên mặt anh, Chi ghét không chịu được
-Tôi có lựa chọn hay sao?
-Dĩ nhiên. Đừng nói như tôi ép cô vậy chứ
-Đó là anh nói chứ không phải tôi
-Tùy cô. Đừng miễn cưỡng
Khẽ lắc đầu, Chi nói ỉu xìu
-Tôi rất vui lòng được đi với anh. Được chưa?
-Được. Hôm nay cô không cần đi làm. Về nhà chuẩn bị đi. Tối nay tôi sẽ cho người đến đón
Chi quay lưng đi, không quên liếc Kiệt một cái như muốn chém bay đầu anh chàng
Cánh cửa đóng sập lại tạo nên thứ âm thanh chát chúa
Nụ cười trên môi Kiệt rơi xuống. Gương mặt anh chợt trở nên trầm ngâm
Cuộc đối thoại đêm qua lướt về trong đầu anh
-Ta nghe nói Chi và con vừa gây gổ
-Dạ phải
-Con định thế nào?
-Ý ba là sao?
-Con muốn đuổi việc Chi?
-Con không nghĩ mình cần một nhân viên luôn chống đối cấp trên
-Ba của Chi là người quen cũ của ta. Ta muốn con giữ Chi lại
-Ba có thể cho cô ta một việc làm ở công ty chứ không phải bám sát con
-Con nghĩ ta muốn theo dõi con sao?
-Thật sự rất khó để con nghĩ khác
-Nếu con thực sự nghĩ vậy ta cũng hết cách. Chỉ cần biết con không thể đuổi Chi
Càng ngày Kiệt càng nhận ra dường như mối quan hệ giữa ba mình và Chi có gì đó bất thường. Ba vốn không phải là người sống quá tình cảm. Việc
đưa Chi - Một người xấu xí đến bên cạnh anh, chắc chắn phải có lí do
nào đó chứ không đơn thuần vì tình cảm giữa hai gia đình. Mà mình chưa
nghe thấy ba mình quen với một người nghèo bao giờ? Chuyện này khó hiểu
ghê
Anh không thể đuổi Chi, nên chỉ có cách khiến cô tự động bỏ việc. Nhưng con nhóc này có vẻ cứng đầu hơn anh nghĩ.
Được thôi, thì xem cô và anh, ai là người bỏ cuộc.
Chúc các bạn online vui vẻ !