- Thật sao?
Ông An giật mình xoay người lại, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Khôi Thần, nhất thời không nói lên lời. Hai người cứ im lặng đứng nhìn nhau, cho đến một lúc sau, ông An cụp mắt xuống, gập điện thoại lại và ra hiệu Khôi Thần đi theo mình
Xe chạy đã hơn một tiếng đồng hồ, càng lúc càng xa khỏi thành phố. Nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp nhưng ngọn lửa trong lòng Dương Khôi Thần càng lúc càng bùng lên dữ dội, cảm giác bồn chồn chạy khắp người khó chịu vô cùng. Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng trước một bệnh viện khá lớn với khuôn viên trải cỏ xa đến tít tắp. Nhưng Dương Khôi Thần không còn tâm trí nào để ngắm nhìn nữa, hắn nhanh chóng bước theo sau ông An lên tầng 4 của bệnh viện
Đến trước một cửa phòng, ông dừng lại, đứng nép người qua một bên, ý muốn Dương Khôi Thần hãy tự bước đến mở. Giây phút này hắn chợt khựng lại. Đã quá lâu rồi, nỗi đau trong hắn chưa hề nguôi ngoa, nhưng ít ra cũng đã cố gắng giấu sâu vào trong tim, hắn không muốn bất kì chuyện gì xảy ra khơi gợi lại nỗi đau đó. Hắn sợ, nỗi sợ hệt như 10 năm trước, cũng là cánh cửa lạnh lẽo này, đã chia đôi 2 người ra khỏi hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau
Khôi Thần nắm lấy tay cầm lạnh buốt, hít một hơi sâu, rồi hắn đẩy cửa bước vào
Căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ban mai, ấm áp tinh khôi. Chiếc giường được kê ngay ngắn giữa phòng, máy đo nhịp tim đều đặn vang lên. Tim Dương Khôi Thần như ngừng đập, hắn tiến đến gần hơn, và người con gái chiếm trọn trái tim hắn, giờ hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn
An Hiểu Thuyên nằm đó, chìm sâu trong giấc ngủ. Dương Khôi Thần lại tiến đến gần hơn, gần đến nỗi, hắn nghe được cả tiếng thở của em. Hắn đưa tay lên chạm vào đôi má ửng hồng, hi vọng đây không phải là một giấc mơ. Và đúng thật, người đó là em, bằng xương bằng thịt. Lúc này Dương Khôi Thần lại cảm thấy giận dữ, hắn hận, hắn hận người con gái này, dày nát trái tim hắn, rồi lại chìm vào một giấc ngủ ngon, trong khi hắn suốt 10 năm qua không đêm nào yên giấc. Hắn đem tất cả sự đau khổ dày vò phải chịu đựng đổ hết lên người An Hiểu Thuyên. Và hắn hận, hắn hận đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt điển trai. Dương Khôi Thần quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay em và gục mặt vào đó
Hắn đang cầu xin
An Hiểu Thuyên nằm đây chẳng phải giống như nàng công chúa bị nguyền trong giấc ngủ ngàn năm, đợi chờ chàng hoàng tử đến đánh thức hay sao. Giờ hắn đã đến rồi, nên xin em hãy tỉnh lại đi
CHAP 43 – NÀNG CÔNG CHÚA NGỦ TRONG RỪNG
Đã vài ngày sau khi đến bệnh viện. Từ hôm đó, ngày nào Dương Khôi Thần cũng cố làm xong thật nhanh công việc để chạy đến bên An Hiểu Thuyên. Hắn đuổi hết y tá và tự tay chăm sóc cho Thuyên. Hôm nay hắn cắt móng tay cho nó. Lần đầu tiên trong cuộc đời Dương Khôi Thần làm cái việc này. Hắn làm thật chậm rãi, từ tốn. Qua được 1 ngón tưởng ngon lành, ai ngờ ngón thứ 2 hắn cắt trúng da của nó. Dương Khôi Thần hốt hoảng lấy khăn giấy bịt lại vết cắt, đồng thời ngước nhìn An Hiểu Thuyên. Nó vẫn nằm im lìm, đôi lông mày không hề chau lại vì đau. Nếu là bình thường chắc nó đã dựng lên cho hắn mấy đá rồi
Dương Khôi Thần thở dài. Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc nâu. Đôi mắt tuy nặng trĩu nhưng đôi môi lại khẽ mỉm cười
- Không sao, miễn là em còn sống, thì dù 10 năm nữa, anh vẫn sẽ đợi
- Tại sao suốt bao nhiêu năm qua lại giấu con???
Ông An đặt tách cà phê xuống, đôi mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào Dương Khôi Thần, rồi lại nhìn ra phía xa
- Ta làm thế cũng là vì con. Con là người thừa kế duy nhất của họ Dương, không thể không sinh con nối dõi. Nếu biết tiểu Thuyên còn sống, con nhất định sẽ đợi. Nhưng nhỡ đâu đến suốt đời nó cũng không tỉnh lại, thì con sẽ đợi cả một đời sao, như vậy ta còn mặt mũi nào nhìn nhà họ Dương nữa
Dương Khôi Thần không đáp trả, trong lòng hắn cũng đầy hoang mang lo sợ. Tương lai không ai biết trước được. Không ai bảo đảm An Hiểu Thuyên sẽ tỉnh lại. Đã 10 năm trôi qua rồi, có thể phải chờ thêm 10 năm, 20 năm hay thậm chí đến suốt đời. Hắn yêu nó, chắc chắn là như vậy, chỉ là tình yêu đó liệu có đủ để hắn đợi cả một đời hay không
Hôm nay công ty thực hiện một vụ sáp nhập, cuộc họp kéo dài hơn dự tính, Dương Khôi Thần sốt ruột chạy đến bệnh viện, không biết tại sao hôm nay trong lòng hắn chợt có dự cảm không lành
Đẩy mạnh cửa phòng bước vào, Khôi Thần bàng hoàng. Giường gối đã được gấp gọn gàng. Tiếng máy đo nhịp tim bình thường vẫn đều đặn kêu cũng biến mất. Căn phòng chẳng có một ai
- Xin hỏi, bệnh nhân phòng số 603 đâu rồi??
Cô y tá ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, khuôn mặt điển trai đỏ bừng vì kích động
- Xin lỗi nhưng..bệnh viện chúng tôi không có phòng 603
- ..gì cơ
Dương Khôi Thần sững sờ. Cô ta đang nói cái gì vậy?? Không lẽ suốt mấy ngày qua hắn bị điên rồi sao, hay đây chỉ là một giấc mơ. Đầu óc hắn chợt quay cuồng, cảnh vật xung quanh chao đảo rồi mờ dần đi
Lúc tỉnh lại, Khôi Thần thấy hắn đang trong phòng ngủ ở nhà. Hắn ngồi dậy, thấy đầu còn đau nhức, nhưng mặc kệ, hắn lao nhanh đến bên máy tính, tìm kiếm thông tin về bệnh viện kia, và kinh hoàng nhận ra đúng thật không hề có phòng 603
- Cậu chủ
Khôi Thần giật mình quay lại, là ông quản gia
- Sức khỏe của cậu còn yếu lắm, xin hãy nghỉ ngơi đi ạ
- Tôi bị gì vậy??
- Cậu làm việc liên tục trong nhiều ngày không nghỉ ngơi nên bị kiệt sức, cậu đã nằm mê man mấy ngày nay rồi ạ
Hắn trầm ngâm không nói gì. Vậy ra, tất cả chỉ là giấc mơ
Khôi Thần ngồi xuống ghế, lắc đầu cười buồn
- Đã mơ rồi thì ít ra thấy được cô ấy tỉnh dậy đã chứ
Ông quản gia nghiêng đầu không hiểu, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã đứng bật dậy, sắc mặt tuy vẫn xanh xao nhưng có vẻ tinh thần đã sảng khoái hơn
- Chuẩn bị xe cho tôi
Xe đỗ xịch trước một quán bar lớn. Dương Khôi Thần thảy chìa khóa cho nhân viên và khoan thai bước vào trong. Chưa đầy một phút, hàng tá cô gái đã bu quanh hắn, hỏi han đùa cợt. Khôi Thần nhếch mép cười, rồi nốc rượu liên tục. Hắn muốn nhấn chìm đầu óc mình trong tiếng nhạc loạn xạ và hơi rượu kia. Hắn không muốn mình quá tỉnh táo nữa, nửa nửa mê mê, có khi lại gặp được người con gái đó chăng
Không biết đã uống cạn bao nhiêu ly rượu rồi, hắn chợt ôm lấy 1 cô gái gần mình nhất, cả đám người xung quanh ồ lên, có vài ánh liếc nhìn ghen tị, còn cô gái kia thì sung sướng thôi rồi, môi cười đến mang tai. Dương Khôi Thần ôm chặt hơn nữa, tưởng tượng như cô gái đó là em, và rồi hắn chạm vào khuôn mặt xa lạ kia, nỗi đau che mờ cả tâm trí, hắn kéo cô ta lại gần và…hôn
- Này
- Này
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm khiến cho màn hôn nhau bị cắt đứt. Cô gái lập tức chau
mà, vừa luyến tiếc vừa giận dữ, miệng lầm bầm chữi đổng, còn Dương Khôi Thần thì nhíu mày
quay lại nhìn người vừa cất tiếng
Một dáng người hộ pháp quen thuộc
- Xin chào hàng xóm cũ
Dương Khôi Thần nhếch miệng cười thật tươi, không quan tâm đến khuôn mặt ngày càng tối
sầm lại của người trước mặt
- Mày…
Gã ta mấp máy môi, dường như nỗi tức giận đang sôi sục cả khí quản của gã khiến cho việc
nói chuyện trở nên khó khăn
- Con chó của mày đâu rồi?
Khôi Thần tiếp tục giữ nụ cười nửa miệng đó mà chọc tức gã
- Thằng khốn
Gã khổng lồ gằn giọng. Chỉ mỗi việc gặp lại hắn thôi đã khiến gã muốn điên tiết lên rồi khi phải
nhớ lại chuyện lúc trước, vậy mà giờ hắn còn chọc vào nỗi đau đầy tủi nhục đó khiến gã chịu
hết nổi. Gã dùng cánh tay đầy gân guốc của mình nắm lấy cổ áo Khôi Thần, điều này càng khiến
hắn cười to hơn
- Cảnh này quen quá nhỉ??
Hắn nói giọng đầy giễu cợt, nhưng rất nhanh sau đó, đôi mắt đã tối sầm lại, hắn cũng đang nhớ
lại những kỷ niệm cũ, hắn đang nhớ đến nó, và điều đó khiến hắn không hề vui vẻ hơn gã cơ bắp
này là bao nhiêu
- …chắc mày không muốn những tình tiết sau đó lặp lại lần nữa chứ???
Vẫn là chất giọng đó nhưng nghe rợn cả sống lưng. Tay gã khổng lồ hơi run, nếu chỉ có hai
người thì có lẽ gã đã nín nhịn rồi, nhưng đằng này lại trước mặt nhiều người như vậy mà nhún
nhường thì hèn quá, và gã đã để cho cơn tự ái giết chết gã
Bốp
Cú đấm như trời giáng rơi thẳng vào gương mặt điển trai của chàng trai họ Dương. Khôi Thần đưa tay lên lau máu trên khóe miệng, đầu óc hắn cảm thấy choáng vàng, không phải do cú đấm, mà do số rượu hắn đã nốc trước đó. Có lẽ nhận thấy mình đang chiếm ưu thế, gã khổng lồ cười đắc ý, chút do dự trong gã đã nhanh chóng tan biến hết
Bốp
Lại thêm một quả đấm vào sườn trái, lực có phần mạnh hơn cái đầu tiên. Mọi người trong quán bar la ầm lên, sợ hãi nhiều hơn là hưởng ứng
Dương Khôi Thần thầm nguyền rủa cơn say đến không đúng lúc, mặt hơi nhăn lại vì cú đấm, nếu hắn còn đủ tỉnh táo để đứng vững thì chắc chắn sẽ nện cho gã kia một trận tơi bời
Trong khi Khôi Thần nằm chịu đòn dười đất, thì tên này dường như quá hăng máu, cầm luôn cái ghế nhắm đầu hắn mà phang thẳng
Rầm
Âm thanh kia dường như lớn đến nỗi hút hết những thứ tạp âm khác, khiến cho toàn bộ vũ trường sôi động ồn ào là thế trong phút chốc rơi vào sự im lặng đầy chết chóc, ai ai cũng mở to mắt nhìn nhân vật chính….đổ ầm xuống sàn nhà, mà ngay khi gã vừa đo ván, lúc này mới thấy một người con gái nhỏ nhắn đứng sau lưng gã, trên tay đang cầm một chiếc ghế khác
Trái hẳn với vẻ mặt kinh hãi của những người xung quanh, cô gái với vẻ ngoài thanh tú vẫn giữ nguyên khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí là một chút bực bội. Cô đá tên khổng lồ, miệng lầm bầm chửi gì đó
- Dám đánh chồng bà hả..chỉ tao mới có quyền hành hạ hắn thôi có biết chưa hả
Rồi khi cô gái đó ngẩng mặt lên thì vô cùng ngạc nhiên vì cái con người mới 5 giây trước nằm
quằn quại dưới sàn giờ đây đã đứng thẳng trước mặt cô vô cùng tỉnh táo, rất nhanh, hắn kéo tay
nó lôi ra ngoài, khi dừng lại ở một con hẻm nhỏ, trước khi nó kịp lên tiếng thì hắn lại một lầnnữa
nhanh như cắt ôm chặt nó vào lòng
- …em đây rồi
Vốn có rất nhiều điều để nói, nhưng không biết sao cố gắng lắm, Dương Khôi Thần cũng chỉ nói
được có vỏn vẹn vài chữ, nhưng chỉ nhiêu đó thôi, mà cả ngàn tảng đá đè nặng trong lòng hắn
đã hoàn toàn biến mất, giờ trong lòng hắn, trong vòng tay hắn, chỉ còn duy nhất người con gái
ấy
An Hiểu Thuyên lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng sau đó rất nhanh nó đã òa khóc, nó siết chặt hai
tay qua cổ hắn, và cứ thế úp mặt vào vòm ngực rắn chắc của hắn mà khóc, khóc cho tất cả
nhưng yêu thương, nhớ nhung và hơn hết, là lời xin lỗi
Dương Khôi Thần vuốt mái tóc nâu mềm mại của vợ, mỉm cười dịu dàng
- Được rồi, về nhà thôi
Rất nhẹ nhàng, hắn ôm lấy hai chân của nó, hiểu ý, nó kẹp chặt hai chân mình vào người hắn, và
Khôi Thần bế nó lên xe trong khi nó vẫn vùi đầu vào người hắn khóc ngon lành
- Xong chưa?
Dương Khôi Thần tinh nghịch hỏi An Hiểu Thuyên khi cả hai đang đứng trước cổng nhà. Nó xì
mũi vào tờ khăn giấy hắn vừa đưa, gật gật đầu, Khôi Thần nhoẻn miệng cười, đưa tay đẩy cảnh
cửa được trạm trổ tinh xảo ra
- Oaaaa
An Hiểu Thuyên há miệng trầm trồ khi phòng khách xa hoa đập vào mắt
- Đẹp quá
Khôi Thần bật cười thành tiếng, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ An Hiểu Thuyên đang khen
kiểu bày trí sang trọng, nhưng hắn biết, con người vật chất như vợ hắn chỉ bị cám dỗ bởi sự xa
hoa kia thôi
- Trời ơi cái bình này đẹp quá
An Hiểu Thuyên nhìn chiếc bình bông cao gần đến eo của mình mà trầm trồ, không rõ nó có biết
cái bình đó có niên đại gấp 10 lần số tuổi của nó không. Dương Khôi Thần bật cười, chỉ bức
tranh treo ngay giữa phòng
- Cái đó bán không được bao nhiêu đâu, bức tranh kia có giá hơn này
- Đâu đâu? Sao lúc mới cưới mình không sống ở đây nhỉ
- Để em đốt trụi à, miễn đi
- Đồ nhà giàu nhỏ mọn, chỉ là một căn nhà thôi mà
- Hai căn
An Hiểu Thuyên không đôi co nữa, chỉ bĩu môi lầm bầm gì đó mà hắn không cần nghe cũng biết
nó đang rủa xả hắn
- Ui
Mải mê ngắm những đồ nội thất gần như vô giá trong phòng khách nên An Hiểu Thuyên vô tình
đâm sầm vào cô gái giúp việc đang bưng nước đến, khiến cho chiếc áo trắng bị úa vàng do trà
- Em có sao không?
Dương Khôi Thần bước nhanh đến hỏi bằng giọng lo lắng. Khỏi cần nói cô gái giúp việc kia mặt
mày xanh nghét vì sợ hãi, cả những người giúp việc xung quanh cũng nhìn cô với vẻ lo ngại
- Tôi..tôi xin lỗi..xin lỗi
Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy là tiêu cô gái tội nghiệp kia rồi, vì không cần phải biết việc
tấm ảnh của cô gái kia đã được đặt trên bàn làm việc của cậu chủ suốt mười năm qua thì chỉ việc
nhìn cách hắn quan tâm nó thôi cũng đủ biết nó quan trọng với hắn đến như thế nào
- Em không sao
An Hiểu Thuyên mỉm cười nhìn hắn trấn an, rồi rất tự nhiên nó liếm phần trà vừa đổ lên áo
- Trời ơi, trà thượng hạng đấy, uổng quá
Cô giúp việc trố mắt lên nhìn nó, cả những người xung quanh nữa, mọi người đều không tin
được hành động vừa rồi của “cô gái quan trọng nhất cuộc đời cậu chủ” của họ, chỉ có Khôi Thần
là chậc lưỡi lắc đầu, mặc kệ Thuyên đứng đó lầm bầm, hắn…vác thẳng nó lên lầu
- Này, em vẫn chưa coi xong màaaaaa
- Để mai
Hắn chỉ buông câu gỏn lọn thế rồi đi một mạch mặc cho nó vẫn vùng vẫy
Bộp
- Không nhẹ nhàng hơn được à??
An Hiểu Thuyên nhăn nhó xoa mông trong khi đã nằm vật trên giường. Khôi Thần không thèm
trả lời mà nhanh chóng bước vào phòng tắm
Thuyên liếc nhìn theo dáng hắn khuất sau cánh cửa, sau khi chắc chắn hắn không nghe không thấy được mình rồi, nó mới thở gấp, tay đưa lên ngực trái, không phải đau đớn gì, mà vì nó cảm thấy rất căng thẳng, hồi hộp, tim đập nhanh như hồi lúc đầu nó thích hắn, phải, chính là cảm giác đó. 10 năm rồi
An Hiểu Thuyên đứng dậy, đi qua đi lại để trấn tĩnh bản thân, rồi như nhớ ra gì đó, nó lao như bay đến cái gương trong phòng, và nó bàng hoàng. Trông nó bây giờ, mặt xanh môi tái do cơ thể vẫn còn yếu, trên người con nguyên bộ đồ bệnh nhân, tóc tai thì bù xù vì trận ẩu đả vừa rồi, thành thật mà nói, Thuyên chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần mới trốn viện
- Hèn chi bọn trong quán bar không cho mình vào
Hiểu Thuyên lầm bầm nhớ lại, bỗng nó a lên một tiếng, quên mất gọi điện cho ba mẹ. Chẳng là lúc mới tỉnh dậy, nó ngay lập tức được chuyển sang phòng hồi sức, trong trạng thái mơ màng, nó nghe thấp thoáng giữa những câu nói tưởng chừng không bao giờ dứt của mẹ có tên hắn, ngay lập tức, nó trở nên tỉnh táo hơn và phải kiềm chế làm mới không bật dậy mà chạy đi tìm hắn, cho đến khi ba mẹ ra khỏi phòng để nói chuyện với bác sĩ rồi nó mới nhanh chóng lẻn đi, và khi đi ngang qua quầy tiếp tân, An Hiểu Thuyên chết sững người. Một dáng người rất quen thuộc, bờ vai rộng mà nó đã tựa lên cả trăm lần, cả mái tóc màu nâu mềm mại kia. Hiểu Thuyên muốn nhìn thấy gương mặt kia biết nhường nào, nhưng đôi chân cứng đờ, nó chỉ biết đứng phía sau lưng hắn, lặng lẽ ngắm nhìn. Hắn cao hơn trước rồi, vai cũng rộng hơn, và trông thật lạ lẫm trong bộ vét màu xám, mái tóc cũng được chải gọn gàng chứ không để rối như trước, rồi nó chợt vỡ lẽ, đã 10 năm rồi, chúng nó đã không còn là những cô cậu nhóc tuổi đôi mươi nữa rồi
Sau khi hít một hơi thật sau, An Hiểu Thuyên bước đến định chạm vào người hắn thì đột nhiên nó nghe tiếng hắn hỏi người y tá trực quầy
- Xin hỏi, bệnh nhân phòng số 603 đâu rồi??
Phòng 603, phòng 603 là thế nào. Đầu An Hiểu Thuyên lúc đó như muốn nổ banh ra vì tức giận, tên khốn này đã đến mấy lần rồi mà đến cả số phòng cũng chẳng nhớ là sao, và ngay lúc đó, vì quá mất bình tĩnh nên An Hiểu Thuyên đã chộp lấy cái khay đựng thuốc của một y tá vừa đi ngang qua và phang thẳng vào đầu hắn. Lúc bình tĩnh lại thì thấy Dương Khôi Thần đã nằm ngất xỉu dưới đất rồi, cũng may lúc đó người quản gia vừa gọi điện đến cho hắn, thế là màn kịch bắt đầu
An Hiểu Thuyên rời mắt khỏi gương, nhìn xung quanh căn phòng, rộng đấy, nhưng đồ đạc chẳng có bao nhiêu, chỉ có cái giường ngủ rộng thênh thang. Nó bước đến mở một cánh cửa, thì ra phòng này thông với phòng làm việc. Trái ngược với căn phòng ngủ trống huơ, phòng làm việc bày hàng loạt những tủ sách bằng gỗ cao chót vót, đặt biệt căn phòng này còn được thiết kế mái vòm, nhìn chẳng khác gì phòng đọc sách trong tòa lâu đài. Hiểu Thuyên bước đến chiếc bàn duy nhất trong phòng, có vẻ đây là một phòng làm việc kín, là nơi của riêng hắn, vì cũng chỉ có duy nhất một chiếc ghế. Thuyên lướt nhẹ theo mặt bàn mát rượi. Trên bàn mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, chiếc laptop được đặt ngay giữa trở nên thật lạc lõng trong căn phòng đậm vẻ cổ điển này. Và rồi nó giật mình khi ánh mắt chợt dừng lại ở một khung hình, khung hình duy nhất trong căn nhà này. Là hình cưới của hai đứa nó, tấm hình duy nhất, nó đứng cười tít mắt trong bộ đầm cưới, còn hắn thì bĩu môi, chẳng thèm nhìn vào ống kính, Mặc dù là tấm ảnh cưới duy nhất nhưng nó cũng không thể phủ nhận là trông hai đứa nó chẳng khác nào trò hề. Thuyên phì cười, bất ngờ, nó tháo khung hình ra, và quả không sai, đằng sau bức hình cưới lố bịch kia còn một tấm hình khác, chính là tấm nó lén chụp hắn, những kỷ niệm lúc xưa chợt ùa về, nhưng mọi thứ đều rất mờ nhạt. Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Hiểu Thuyên giật mình vì cảm giác nóng nóng trên má. Dương Khôi Thần hôn nhanh lên đôi má bầu bĩnh của nó rồi nhe răng cười
- Anh lại chơi bẩn
Hắn không thèm cãi lại, cầm lấy tay nó kéo về phòng. Trái tim An Hiểu Thuyên lại đập thình thịch khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia. Từ phía sau nó có thể thấy được vài giọt nước từ mái tóc ướt nhiễu xuống bờ vai trần rắn chắc. Bất giác, nó nuốt nước bọt
- Được rồi, ngồi xuống
- Làm gì??
Thuyên nhìn xuống chiếc giường, lo lắng hỏi, tay bắt chéo trên ngực, Dương Khôi Thần phì cười, ném cái khăn vào mặt nó
- Lau tóc cho tôi
Thuyên định ném lại cái khăn vào hắn nhưng rồi lại ngoan ngoãn làm theo. Dương Khôi Thần khẽ nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc này, lúc nãy, hắn đã xối nước lạnh vào mặt để chắc rằng đây không phải một giấc mơ, rồi khi thấy người con gái đó ngồi trong phòng làm việc của mình, căn phòng suốt 10 năm chỉ có mình hắn, thì hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Rồi từng cử chỉ thật nhỏ khi cơ thể hai người chạm vào nhau cũng khiến tim hắn đập loạn. Quá lâu rồi. Ngay lúc này đây, khi những ngón tay nhỏ bé chạm vào mái tóc hắn, hơi thở hắn lại trở nên mất kiểm soát
Dương Khôi Thần bất ngờ cầm lấy tay An Hiểu Thuyên, nó giật bắn người, tim đập lệch một nhịp. Và trong khoảnh khắc một trên phần ngàn giây ấy, không gian trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. An Hiểu Thuyên không rụt tay lại, hồi hộp chờ đợi, bàn tay có chút run. Khôi Thần cảm nhận được sự run rẩy đó, bản thân hắn cũng căng thẳng không kém, nhưng rồi, rất chậm rãi, hắn đan nhẹ bàn tay mềm mại đó vào tay mình và đặt một nụ hôn thật sâu lên đó. An Hiểu Thuyên ngồi phía sau đông cứng người lại, đôi môi nó hơi giần giật, và rồi như một cuộc hẹn trước, Dương Khôi Thần quay nhanh người lại còn An Hiểu Thuyên cũng cúi người xuống vòng tay qua cổ kéo hắn sát vào người và cả hai cùng trao nhau nụ hôn mãnh liệt. Dương Khôi Thần ôm lấy bờ eo thon nhỏ, kéo nó nằm xuống giường. Những nụ hôn vừa nồng nàn vừa vội vàng, như thể sợ mất đi cảm giác này, sợ chỉ trong nháy mắt tất cả lại vụt biến mất.
Dương Khôi Thần dường như mê muội đi, hắn ôm siết thân người nhỏ bé kia và không cần biết nó có bị đau bởi sức mạnh của hắn hay không, trong đầu hắn lúc này chỉ có suy nhất một suy nghĩ là chiếm hữu nó. An Hiểu Thuyên cố gắng hít thở sau những cái hôn tới tấp, tuy bả vai đau nhức vì bị hắn đè xuống nhưng nó vẫn không mảy may kêu la. Khi Dương Khôi Thần hôn xuống cổ và hõm vai, mới có một tiếng nói khẽ khàng
- Em nhớ anh nhiều lắm
Khôi Thần khựng lại, hắn ngước nhìn lên, và thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của nó. Hắn hôn lên những giọt nước mắt ấy và ôm nó vào lòng
- Anh cũng rất nhớ em, Joe
Tất cả lại rơi vào im lặng, mãi một lúc sau, An Hiểu Thuyên mới khẽ tằng hắng
- Anh..không tiếp tục à?
Khôi Thần cười ma mãnh
- Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà
Thuyên cũng khẽ mỉm cười, phải rồi, bây giờ tụi nó đã có khoảng thời gian cả cuộc đời trước mắt rồi
- Mà này, chiều nay anh vào bar làm gì?
- Tìm gái
- Gì hả?
- Tìm gái
- Anh…vậy đi mà ngủ với nó đi
Thuyên vùng vằng đạp Thần xa ra nhưng hắn nhanh chóng khóa chặt nó lại
- Thì đang nằm với nó đây
- Sao..??
- Em tưởng anh không biết đâu là thực đâu là hôn mê à, hay đâu là ngất xỉu đâu là bị đập vào đầu à??
Thuyên không biết phải đáp thế nào, chỉ còn cách bĩu môi một cách cố chấp
- Thôi ngủ đi
- Không
- Đừng bướng
- Chỉ là..
An Hiểu Thuyên chợt dịu giọng lại, Khôi Thần nhíu mày nhìn nó chờ đợi, nó đưa tay luồn vào tóc hắn
- Chỉ là em đã ngủ quá nhiều rồi. Hôm nay em sẽ thức canh cho anh ngủ
Thuyên nhoẻn miệng cười, Thần cũng khẽ cười, hắn hôn nhanh lên môi nó rồi rúc sâu vào ngực nó. Hiểu Thuyên cũng ôm chặt lấy hắn, hôn lên đỉnh đầu
- Ngủ ngon
Vài giờ nữa bình minh sẽ đến bên ngoài khung cửa sổ kia, nhưng không như buổi bình minh nhuốm đầy sự chia ly lần trước, lần này, buổi bình minh của cuộc sống mới thực sự đến, và mặc dù An Hiểu Thuyên không còn 17 tuổi nữa, nhưng tất cả dư vị của năm 17 ngọt ngào ấy vẫn được giữ vẹn nguyên, và nó sẽ sống như thể nó vẫn 17 tuổi, luôn tràn trề sức sống và niềm tin, và nó sẽ yêu như thể năm 17 tuổi ấy, yêu hết mình và cố gắng hết mình cho một ngày mai có thể không bao giờ đến
Sực nhớ ra điều gì, An Hiểu Thuyên khẽ với tay lấy chiếc điện thoại, nó vẫn chưa nhắn tin cho ba mẹ. “Con đang ở nhà Khôi Thần”, suy nghĩ một chút, Thuyên xóa đi soạn lại, và nó mỉm cười khi máy báo hiện đã gửi
“Con đang ở nhà”
- Joe?
- Sao?
- Nằm ở tư thế này, anh không chắc là mình có thể kiềm chế được
Dương Khôi Thần nhoẻn miệng nở nụ cười mờ ám, Hiểu Thuyên bấu mạnh vào mặt hắn
- Ngày mai em phải trông thật cool để đi gặp hai con quỷ sứ kia đấy, đừng có nhiều lời
- Chuyện đó đâu cần nói nhiều
- Gruuu
- Joe?
- Gì nữa
- Rừng phong năm nay rất đẹp
- …Tuyệt
- Đi 2 cặp hẳn là vui lắm đây
Một giọng nói phá đám quen thuộc chợt xen vào
Tiếng cười giõn giã của năm 17 tuổi lại ngân vang
************ The End ************
Chúc các bạn online vui vẻ !