XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Xin lỗi, làm người yêu tớ đi! - trang 18

Nhà kho khá lớn, nằm ở phía sau biệt thự. Thiết kế của nhà kho rất đơn giản, chỉ là nhà mái ngói đỏ, tường sơn trắng và cánh cửa bằng sắt màu xanh còn mới. Bên cạnh là cây gạo lâu năm. Tán lá rộng và xum xuê, nắng buổi chiều chiếu qua in một khoảng đen rộng lớn mát mẻ dưới nhà kho. Đâu đó dưới gốc cây có những chiếc lá gạo, có lẽ những người làm trong biệt thự chưa kịp quét đi. Có một chút gì đó bình dị và thân thương lẫn vào trong sự xa hoa tinh tế của khối biệt thự rộng lớn này.

Quân chắc chắn chỉ có ba nơi mà có thể ông nội sẽ cất giữ những gì quan trọng nhất: thư viện, phòng ông và nhà kho. Đơn giản vì ông là một vị Chủ tịch rất kỹ tính và cẩn thận. Hơn nữa ba nơi này không phải ai cũng có thể lui đến được, chỉ có người thân cận nhất với ông mới được tìm đến.

Cánh cửa màu xanh lam cót két mở, một làn bụi mỏng thoát ra. Nơi này người giúp việc không bao giờ được vào, mọi thứ trong này đều là một tay ông sắp xếp và quét dọn. Quy định này vẫn tiếp tục ngay cả khi ông mất, chính vì thế nên trong này có bụi bẩn mạng nhện là điều không tránh khỏi. Phương đột nhiên hắt xì, có lẽ là do bụi. Quân lấy trong túi quần hai chiếc khẩu trang, một cái đưa cho nó.

- Đeo vào đi, bên trong còn bụi hơn thế này đấy. – Quân cũng đeo chiếc khẩu trang còn lại.

- Bên trong… có rắn không? – Nó đón lấy chiếc khẩu trang, hỏi Quân với giọng hơi run.

- Đồ ngốc, làm gì có. Ngoài cậu ra thì bên trong không có gì đáng sợ đâu. – Quân cốc nhẹ vào đầu nó, nheo mắt cười.

- Tớ sẽ giết cậu. – Nó lườm Quân rồi bước vào trong nhà kho.

Bên trong khá tối, ánh sáng bên ngoài lọt vào yếu ớt mặc dù thời gian mới chỉ chuyển sang buổi chiều chưa lâu. Nếu không có bóng đèn trong này chắc nó cũng chẳng dám vào. Đúng là trong này rất nhiều bụi. Nhưng điều đó cũng không đáng lo ngại nữa, bắt tay vào tìm kiếm thôi.

Nhà kho khá ngăn nắp, khác xa với tưởng tượng của nó về một cái nhà kho mà bên trong vô vàn đồ vật nằm chồng chéo lên nhau. Những bao đồ dựng gọn gàng thành hàng dựa vào tường. Một kệ sắt dài và lớn, trên đó là đồ dùng cơ khí, đại loại là búa, máy khoan, ốc vít, kìm,… Tất cả đều đã cũ, rỉ sét và có những vết dầu mỡ đã khô. Một lượng lớn gỗ được xếp cẩn thận. Gỗ còn mới, vẫn có thể sử dụng được. Có lẽ là mới được chuyển vào nhà kho. Góc trong cùng là một cái thang sắt hơi cũ.

Kiểm tra hết tất cả chỗ này cũng phải ngốn mất một lượng thời gian lớn đây.

Từng bao đồ được Phương và Quân dỡ ra kiểm tra cẩn thận. Bên trong toàn là những đồ vật vụn vặt: thanh inox không thể sử dụng, quần áo cũ hỏng,… hay thậm chí là những quyển sổ tay nhỏ. Nó và Quân cũng đã xem kĩ các quyển sổ tay nhỏ đấy, trong đó cũng chỉ có những dòng chữ ghi lại quá trình quản lý căn biệt thự, không có gì quan trọng. Kệ sắt và những chồng gỗ mới cũng được xem xét.

Mọi thứ đều bình thường và không có một chút manh mối nào. Có gì đó sai sót trong đây? Hay mọi thứ vốn dĩ đều rất bình thường, chỉ có những suy nghĩ, những niềm tin hy vọng luôn bám chặt lấy thứ gọi là “bí ẩn” để rồi tự huyễn hoặc mình, ép bản thân phải cật lực tìm kiếm?

Nó và Quân mệt mỏi ngồi xuống. Vậy là kết thúc rồi phải không? Linh cảm của bác Mai lần này có lẽ là sai rồi.

Quân nén tiếng thở dài. Cậu đã từng hy vọng rằng sẽ có manh mối để lật đổ bản hôn ước quái đản kia. Cậu đã mệt mỏi với nó lắm rồi. Nhưng chẳng có gì giúp được cả.

Xem ra lần này cậu phải tự mình đấu tranh với vị Chủ tịch khó tính kia thôi.

Có lẽ nên quay về. Có nán lại cũng chẳng ích gì nữa.

Phương đảo mắt nhìn quanh nhà kho, giống như cố gắng lưu lại tất cả hình ảnh nơi này trước khi trở về. Tạm biệt tất cả.

Bỗng có một vật lóe sáng ở cửa sổ thông gió trên tường. Có lẽ là thủy tinh, vì ánh nắng ngoài kia chiếu vào nên mới lóe sáng.

- Quân! – Nó giật lấy tay áo Quân, chỉ về phía cửa thông gió. – Trên kia có cái gì phải không?

Quân theo hướng nó chỉ mà ngước lên. Đúng là có một vật ở trên đó. Do vì ở trên cao nên Quân và Phương không để ý.

Quân nhanh chóng lấy chiếc thang sắt cũ kĩ kia dựng vào tường rồi trèo lên. Nó cũng hiểu ý đứng giữ thang cho Quân.

Đó là một khung ảnh thủy tinh hình chữ nhật, bên góc trên phía ngoài đính chìm những hạt kim cương nhỏ xếp lại thành hình hoa hồng. Quân khẽ thổi lớp bụi mỏng trên mặt thủy tinh. Trong khung là một bức ảnh… cưới. Không phải là ông bà nội Quân mà là của… hai bác trưởng. Tức là bác Lâm và Lê Bích Ngọc – vợ bác. Lại thêm một thắc mắc nữa, tại sao ông nội lại giữ ảnh của hai bác ở nhà kho?

Phương và Quân lật qua lật lại khung ảnh, thậm chí là tháo rời tấm ảnh ra xem, nhưng cũng chẳng có gì kì lạ cả.

Trong khoảnh khắc, một tia hy vọng đã lóe lên. Nhưng bây giờ lại vụt tắt.

“Cách”.

Quân ngao ngán đưa tấm ảnh về lại chỗ cũ rồi đóng miếng thủy tinh đằng sau khung ảnh.

Cả hai cùng giật mình, đưa mắt nhìn nhau. Có gì không ổn?

- Cậu có nghe thấy tiếng “cách” vừa nãy có vấn đề không? – Nó chỉ tay vào khung ảnh, ngước mắt hỏi Quân.

- Cậu cũng thấy thế à? – Quân hỏi lại, vậy là không chỉ có cậu nghe nhầm.

Quân và Phương lập tức ngồi bệt xuống đất, ngón tay Quân linh hoạt gõ vào mọi vị trí đằng sau khung ảnh. Đúng là có gì đó không ổn. Tiếng gõ phát ở vị trí bên cạnh miếng thủy tinh mà Quân vừa gõ vào rõ ràng thanh hơn tiếng gõ ở chỗ khác. Nói cách khác, hình như bên trong chỗ này có khoảng… rỗng.

Quân tháo miếng thủy tinh ra, nhìn vào các khoảng trống trên khung ảnh. Cạnh dài phía trái ở khoảng trống có một vết nứt. Chính xác hơn là một hình elip dài được khắc cẩn thận, phía cuối hình elip đó còn có một cái lỗ nhỏ.

- Cái này giống ở điện thoại cậu nhỉ, như chỗ để sim ấy. – Nó thì thầm.

Quân “à” lên, sau đó cậu đặt khung ảnh vào tay nó rồi đứng lên, đi về phía dàn sắt han gỉ kia tìm kiếm. Mặt nó thộn ra, Quân vừa bị “hack não” à? Tự nhiên hớn hở chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.

Lục lọi tìm kiếm một hồi, Quân quay trở lại chỗ nó ngồi. Khuôn mặt cậu lấm lem đầy vết bẩn, trên tay là một thanh sắt nhỏ như cái kim. Nhìn thấy mặt Quân, nó phì cười:

- Cậu muốn đi bán than à?

- Vậy cậu đi bán cùng tớ. – Quân cười đểu rồi vung tay, quẹt lên mặt nó một đường dài đen sì.

- Á! – Nó thét lên. Vốn định cho Quân một trận nhưng nhớ ra là không còn nhiều thời gian, nó đành hạ tay xuống, làu bàu. – Không đùa với cậu nữa, cậu lấy cái đấy làm gì?

- Cậu nói cái này giống chỗ để sim điện thoại tớ mới nhớ. Biết đây là cái gì không? – Quân giơ thanh sắt nhỏ ra trước mặt nó. – Dụng cụ đẩy khay chứa thẻ sim.

Quân lấy khung ảnh trên tay nó, tỉ mỉ dùng thanh sắt cắm vào lỗ nhỏ kia. Lập tức hình elip hẹp dài kia bật ra, đầu của một cái khay nhỏ lộ ra. Quân nhẹ nhàng kéo cái khay đó ra, trên đó là một… chiếc chìa khóa.

Chiếc chìa khóa màu đồng, thiết kế bình thường giống như mọi chiếc chìa khóa khác. nhưng chiếc chìa khóa này mỏng hơn bình thường rất nhiều, chính vì thế nó mới vừa khít với khoảng rỗng trong chiếc khung ảnh vốn dĩ đã mỏng dẹp kia.

Nó gần như reo lên khi nhìn thấy chiếc chìa khóa. Rõ ràng là vẫn còn hy vọng mà.

- Chiếc chìa khóa này là để làm gì? – Nó tò mò hỏi.

- Mở ổ khóa. – Quân thản nhiên trả lời.

- Đừng có đùa. – Nó đập nhẹ vào vai Quân.

Quân ngồi xếp bằng trên nền đất đầy bụi. Cậu công tử này chẳng còn quan tâm đến vấn đề sạch bẩn gì nữa. Cái tay đặt trên cằm, những ngón tay thon dài vuốt ve mân mê cằm, vẻ mặt lại đăm chiêu. Càng nhìn càng giống thám tử đi phá án.

Chìa khóa để trên khung ảnh của vợ chồng bác cả. Còn gì nữa? Ảnh Phương tìm thấy trong thư viện…

Đúng rồi!

Quân đứng bật dậy lần hai khiến cho nó đang chăm chú nhìn cũng giật mình. Hai vai nó bị Quân túm lấy, lắc nhẹ đầy vui sướng.

- Cậu tìm thấy bức ảnh ở thư viện phải không? – Nét sung sướng trên mặt Quân ngày càng hiện rõ.

- Hốt cả hền. Ừ, rồi sao? – Nó thở mạnh. Tý nữa thì văng tim ra ngoài.

- Đi thôi, chỉ cho tớ chỗ để quyển sách kẹp bức ảnh ấy. – Quân hăm hở kéo tay nó đi ra khỏi nhà kho.

- Nhưng mà… sao lại thế? – Nó vừa đi vừa hỏi.

- Chìa khóa này với nơi để quyển sách kia rõ ràng có liên quan với nhau. – Quân lắc lắc chiếc chìa khóa màu đồng trên tay. – Bức ảnh có hình của bác cả, chìa khóa ở trong khung ảnh của vợ chồng bác cả. Như thế đã đủ chưa?

Nó bỏ qua cái mặt đắc thắng của Quân, đưa tay di di môi ngẫm nghĩ. Cũng phải. Làm gì có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế. Nó lập tức ngẩng lên nhìn Quân.

- Cậu thông minh gần bằng tớ rồi đấy.

Cánh cửa phòng thư viện lại được đẩy ra lần nữa. Hai khuôn mặt tràn ngập hy vọng thò vào. Không để Quân hỏi, nó hăm hở đi vào tìm quyển sách mà từng bức ảnh. Điều mà Quân phục nó ở cái trí nhớ bất tận. Cả một phòng sách lớn không tưởng được mà nó lại có thể tìm được quyển sách mới chỉ nhìn thấy một lần trong mấy phút.

- Đây rồi, quyển có gáy màu đỏ đun. – Nó quẹt tay lên trán lau đi vài giọt mồ hôi lấm tấm.

- Vất vả cho đồng chí quá.

Quân cười cười nhận lấy quyển sách dày cộm, trong lòng vẫn chưa hết thán phục bộ não của nó. Quyển sách hơi cũ, in tiếng nước ngoài, là thứ tiếng gì thì Quân cũng chịu, bìa sách đính nổi những hoa văn uốn lượn mạ vàng, từng góc cạnh được bọc kim loại cẩn thận. Rõ ràng đây là một quyển sách quý và rất có giá trị.

Lại là một trò chơi oái oăm nữa khi mà quyển sách này hoàn toàn bình thường. Nhưng Quân và nó không chịu thua. Hễ có một điều gì đó bình thường ở căn biệt thự này là chắc chắn sẽ có một sự bất bình thường ẩn trong đó.

Nó nhìn quanh thư viện. Giống như cách mà nó làm ở nhà kho, biết đâu lại có cái chìa khoá nào nữa.

- Thôi đừng nhìn nữa, ông nội không có thói quen lặp lại hai lần một mánh đâu. – Quân giữ lấy cái đầu đang xoay tròn của nó.

- Vậy cậu có cách gì không? – Nó hỏi. Nếu Quân đã nói vậy thì chắc cũng phải có cách chứ.

- Ừm. Chắc là có. – Quân gật gù. – Để tớ nghĩ đã.

Quân nhớ mang máng là cậu đã bỏ qua một chi tiết nào đó trong quá khứ. Khi còn bé ông nội cũng vài lần đưa cậu đến đây. Trong trí nhớ của Quân thì đây là nơi nhàm chán nhất quả đất. Toàn những quyển sách dày như cục gạch với nội dung khô khan. Và Quân là đứa trẻ bướng bỉnh luôn nằng nặc đòi đi chơi trong lúc ông đọc sách.

“Con muốn đi. Con không thích ở trong này.”

“Vậy để ông chỉ cho con trò ảo thuật này nhé.”

“Trò ảo thuật hả ông? Sao lại có tăm bông với nước gì thế này ông?”

“Thằng nhóc này, con hấp tấp và bướng bỉnh quá. Đây. Cầm tăm bông chấm qua nước thần rồi viết chữ lên giấy. Đợi chữ khô rồi con hơ giấy lên lửa, chữ sẽ hiện ra. Ông viết sẵn rồi đấy, bật lửa đây, con làm thử xem. Cẩn thận nhé, nghịch với lửa dễ bị bỏng đấy.”

“Con biết mà. Ông đưa bật lửa cho con mượn đi.”

“A… a… a… Ông ơi có chữ thật này. Là chữ ‘Ông nội yêu Quân’ ông ơi!”

Từng dòng hồi ức chợt hiện về. Cậu vẫn nhớ rõ gương mặt cương nghị mà phúc hậu, vẻ ân cần nuông chiều của ông khi dỗ cậu bằng trò ảo thuật đơn giản ấy. Và cả đôi mắt quan tâm của ông theo dõi cậu nữa. Để cho một đứa trẻ con nghịch với bật lửa, hẳn là ông đã rất tin tưởng vào khả năng “trông trẻ” của mình. Sau này lớn lên Quân mới biết, đó đơn giản chỉ là một thí nghiệm, thứ nước kia là nước chanh, chữ hiện lên là do phản ứng của acid trong chanh với lượng nhiệt cao.

Chỉ với một thí nghiệm hoá học đơn giản mà có thể giữ chân một đứa trẻ bướng bỉnh như Quân trong thư viện, đúng là chỉ có ông nội mới làm được.

Những ngón tay thon dài của Quân khẽ miết trên từng trang giấy. Ông đi xa hay ông vẫn còn ở rất gần?

Một cảm giác hơi lạ khi Quân sờ đến một khoảng trang sách. Cảm giác gờn gợn không giống với các trang khác. Quân nhìn xuống trang sách mà cậu đang giữ. Ở trang này còn thừa một khoảng trắng do hết chương.

Lại một điều gì đó loé lên trong Quân. Có lẽ nào trò ảo thuật đơn giản ngày xưa…?

- Cậu nghĩ ra gì rồi phải không, mặt thộn quá! – Nó chọc ngón tay trỏ vào má Quân. Nó không đủ kiên nhẫn chờ Quân nữa. Nãy giờ chỉ ngồi ngẩn ngơ như ngố, tay chân thì vuốt ve quyển sách.

- Hấp tấp quá, nha đầu. – Quân giữ lấy ngón tay nó, mặt vẫn đăm chiêu.

Nếu như suy đoán của cậu là đúng, vậy thì…

Quân đi đến bàn đọc sách, lấy trong hộp đựng bút cái kính lúp. Bây giờ mới là giữa chiều. Nắng vẫn tuyệt lắm.

Thấy Quân không nói không rằng cầm kính lúp và quyển sách đi ra ban công, Phương cũng tò tò theo sau. Binh thường Quân hay trêu chọc nó là thế nhưng đến lúc suy nghĩ thì tập trung tuyệt đối.

Ánh nắng từ ban công chiếu xuống, đi xuyên qua mặt kính lúp, hội tụ lại ở trang sách mà Quân phát hiện có điều kì lạ. Nắng chiều không gay gắt như nắng giữa trưa, đủ nóng để làm từng con chữ hiện lên mờ mờ. Vậy là Quân không nhầm. Cậu huơ qua huơ lại cái kính lúp trên mặt giấy. Dòng chữ màu nâu thẫm ngày càng rõ trước đôi mắt tròn xoe của Phương và nụ cười thoả mãn của Quân.

“Bên phải. Tầng hai. ”

Đây đúng là nét chữ của ông nội. Cứng cáp và rắn rỏi.

Tự nhiên trong lòng Quân dấy lên một thắc mắc. Có phải ông đã dự đoán trước được mọi chuyện không? Giống như đi tìm kho báu vậy. Nhưng điều khác lạ ở đây dường như chủ nhân của kho báu đã được chọn. Hay nói cách khác, người tìm ra kho báu chỉ có một.

Và đó là Quân.

Tất cả những manh mối để tìm kho báu đều liên quan đến Quân. Chỉ có riêng Quân và ông nội biết những “mánh” này. Ngay cả chiếc chìa khoá kia ông đã từng có lần nhắc đến, tiếc là đầu óc Quân lúc đấy chỉ là đầu óc của một đứa nhóc nghịch ngợm long giời lở đất. Đến bây giờ ngồi định thần suy nghĩ lại thì mới nhớ ra.

- Đi thôi. Xuống tầng hai rẽ phải nào! – Nó kéo lấy tay Quân. Nhìn thấy dòng chữ kia mà nó hào hứng hẳn lên. Một trò chơi truy tìm kho báu mà nó muốn được chơi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện. Bỗng chốc nó quên đi thời gian gấp rút, người bác nguy hiểm hay bố của Quân. Trẻ con dễ bị cuốn vào mấy trò hấp dẫn, vậy tại sao nó lớn thế này rồi mà vẫn không thoát khỏi ma lực trò chơi này?

- Không phải xuống tầng hai. – Quân níu tay nó lại, tiện thể véo cái má phúng phính kia nữa. – Thứ ông nội cất giữ là ở trong này. Xuống tầng hai rẽ phải là va đầu vào cây đấy.

Sự thật đúng là như vậy. Phía bên phải căn biệt thự là một hàng cây cổ thụ cao lớn. Thân cây to hơn cả những cột nhà tinh tế trong căn biệt thự đứng ngay bên phải. Có vẻ đây là điều bất lợi nhưng thực sự thì mục đích của chủ nhân nó chính là những bóng mát rộng bất tận phủ lên căn biệt thự.

Mải chìm trong thành công khi tìm thấy dòng chữ kia mà nó quên hết kiến trúc của căn biệt thự này.

- Thế ở đâu nhỉ? – Nó nhíu mày, cái tay xoa xoa cằm.

- Tầng hai… Bên phải… – Quân lẩm bẩm.

- Nếu thế thì tìm trong này đi. Bên phải từ cửa bước vào thì có phải thấy ngay kệ sách này không? – Nó chỉ tay vào kệ sách lớn phía bên kia.

Thấy cũng có lý, Quân gật đầu rồi nắm tay nó đi về phía kệ sách đó. Vẫn luôn là những quyển sách bất động. Nó nghịch ngợm lấy một quyển sách nằm ở tầng thứ hai trong khi Quân cẩn thận kiểm tra xung quanh kệ sách.

Trong sách toàn là tiếng nước ngoài mà nó không thể nào dịch được. Vậy là nó lại ngậm ngùi cất quyển sách vào chỗ cũ.

Khoan đã!

Tường phía sau kệ sách này, cụ thể là chỗ trống của quyển sách nó vừa lấy ra không bình thường cho lắm. Hình như bị rạn nứt lạ thường.

- Quân đầu to ơi, ra đây tớ bảo cái này. – Nó vẫy tay gọi Quân.

- Huh? – Quân đến đứng cạnh nó, cúi xuống nhìn theo hướng tay nó chỉ.

- Tớ thấy lạ lạ ấy. Tường chỗ này có vấn đề. – Nó trình bày suy nghĩ với Quân.

- Ừ. Bình thường thì một tháng sẽ có người đến kiểm tra lớp sơn vôi cẩn thận, không thể có vết rạn này được. Trừ khi… – Quân vuốt cằm nhìn nó. – Đây là do ông nội cố ý để lại.

Nó nuốt nước bọt. Tại sao lại thấy rờn rợn thế này.

- Ha ha. Vậy để tớ thử xem nào. – Nó cười thành tiếng, cốt là để xua tan đi cái cảm giác rờn rợn kia. Ngón trỏ lóng ngóng chọc vào khoảng tường ấy.

Cảm giác lún xuống ở đầu ngón tay…

“Két…”

Nó giật mình rụt tay về, cả cơ thể theo bản năng nép sau lưng Quân. Đôi mắt nó mở to nhìn về khung cảnh trước mắt.

Quân cũng sững sờ không kém.

Kệ sách tự tách làm hai, đẩy sang hai bên giống như hai cánh cửa tự động. Phía sau hai cánh cửa ấy là một căn phòng. Một căn phòng bí mật.

- Cái này… giống trong phim ấy. – Nó túm lấy áo phía sau lưng Quân, lắp bắp nói.

- Nhiều lúc cậu cũng được việc ấy. – Quân bật cười. – Vào thôi, tìm thấy nơi cất giữ kho báu rồi.

Nó lưỡng lự theo sau Quân, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay Quân. Dù gì đối với một đứa hay tưởng tượng như nó thì cảnh vừa lúc nãy cũng đủ để nó nghĩ ra hàng trăm con ma quỷ để rồi tự nhát ma mình.

Căn phòng không lớn, chỉ tầm mười lăm hai mươi mét vuông. Quân đưa tay lên tường tìm công tắc đèn. Có ánh đèn mọi thứ rõ hẳn. Một tủ gỗ nhỏ tinh xảo để trên một bộ bàn ghế đủ lớn cùng kiểu dáng. Tất cả chỉ đơn giản thế thôi.

Bây giờ thì Quân biết phải làm gì rồi. Cậu lấy chiếc chìa khoá mỏng kia ra và mở tủ. Quả nhiên là mở được.

Bên trong là một quyển nhật kí hơi cũ, một vài phong thư màu trắng. Tất cả đều sắp xếp gọn gàng. Quân nhẹ nhàng lấy hết tất cả những gì ở trong tủ ra, để lên mặt bàn.

Nó ngồi cạnh Quân. Cả hai cùng chăm chú vào quyển nhật kí. Ông nội viết nhật kí, nhưng không thường xuyên. Ông chỉ viết khoảng một hai câu ngắn gọn thôi, và thường là không có chủ ngữ.

Dòng nhật kí đầu tiên được viết vào năm năm trước.

“Ngày… tháng… năm…

Hôm nay gặp ác mộng. Thấy Ngọc Anh. Có phải con hận ông nội lắm không? Ông nội nhớ con lắm. Khi nào thu xếp xong công việc ông sẽ đi gặp con.”

Nó trợn tròn mắt, miệng há hốc.

- Cậu cũng biết phải không? Ngọc Anh là chị họ tớ, con bác cả. Nhưng chị ấy mất từ năm tám tuổi rồi. – Quân nhẹ giọng nói.

Nó biết Quân buồn. Tự nhiên trong lòng thắt lại. Bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy bàn tay lớn. Là an ủi.

Ngày tiếp theo lại là nửa năm sau đó.

“Ngày… tháng… năm…

Nhận được tin. Minh Hà chết rồi. Đứa trẻ có hôn ước với Quân bị oto cán chết. Cũng là chấn thương sọ não giống Ngọc Anh.”

“Minh Hà chết rồi”?

Một Minh Hà quá cố khác, vậy Minh Hà hiện tại là ai?

Quân nhìn vào trang giấy đã ngả màu. Đây có phải là một manh mối? Nếu như vậy thì Minh Hà của bây giờ là giả mạo. Minh Hà kia đã chết, vậy là bản hôn ước cũng theo đó mà hóa thành tro bụi mới phải.

Cảm xúc của cả hai đều khó tả. Một chút vui vì biết được hôn ước kia đã không còn tồn tại, nhưng rồi lại dấy lên một cảm giác buồn thương, cô gái Minh Hà xấu số kia đã chết khi còn rất trẻ. Minh Hà của bản hôn ước bằng tuổi Quân, vậy là cô ấy chết khi mới chỉ mười ba tuổi.

Tiếp tục lật sang trang mới, ngày viết là ngày tiếp theo.

“Ngày… tháng… năm…

Tang lễ là một ngày mưa. Minh Hà được chôn ở Đà Lạt, nghĩa trang X. Người anh em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được cháu của ông.”

Nghĩa trang X chỉ cách căn biệt thự này chưa đến một cây số. Vậy có phải ông nội xây căn biệt thự gần nghĩa trang cũng là để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc phần mộ của Minh Hà. Ông nội luôn là vậy, hối hận với tất cả mọi thứ, kể cả những việc đều không phải do ông gây ra. Cái chết của Ngọc Anh – người cháu ruột của ông là một nỗi đau lớn, vậy mà chỉ vài năm sau, cô bé mà ông coi như cháu ruột, cô bé mà ông đã hứa với người anh em vào sinh ra tử rằng sẽ bảo vệ cũng đã không còn.

Có phải chưa một giây nào ông không sống trong ân hận không?

Trang nhật kí tiếp theo là ngày đầu tiên mà ông gặp Phương, đó cũng là ngày ông từ Anh trở về.

“Ngày… tháng… năm…

Con bé giống Ngọc Anh như đúc. Từ gương mặt bầu bĩnh thánh thiện cho đến cả giọng nói trong veo. Nếu như không phải Quân nói trước qua điện thoại thì tôi đã nghĩ đó chính là Ngọc Anh. Cảm giác nhìn thấy con bé thật lẫn lộn. Vừa là đau thắt nhưng cũng lại là vui mừng. Giống như được gặp lại đứa cháu quá cố. Có phải đây là món quà của cuộc đời gần đến hồi kết này không? Nhất định phải đối tốt với con bé, chỉ có con bé mới làm cho sự hối hận này yên dịu được một phần.

Lâm có lẽ cũng nghĩ con bé là Ngọc Anh thứ hai. Vậy nó đã nghĩ gì khi thuê người tông xe vào con bé?”

“Ngày… tháng… năm…

Hôm nay Phương cười rất nhiều. Phải rồi, lúc còn sống Ngọc Anh cũng cười nhiều như thế. Hai đứa nó còn giống nhau cả tiếng cười. Được thấy con bé cười là mãn nguyện lắm rồi, nếu có nhắm mắt xuôi tay lúc này cũng không có gì để hối tiếc nữa.

Căn bệnh đang chuyển biến xấu.

Mấy đứa ngốc lắm. Bệnh của bố làm sao mà bố không biết được. Chỉ mong khi bố mất, mấy đứa nhất định không được sa sút tinh thần. Nhất định phải duy trì phát triển tập đoàn.

Và ba đứa phải đoàn tụ. Đứa con cả của bố đã đi chơi trong một thời gian dài rồi…”

Cả quyển nhật kí có đúng năm ngày. Chỉ năm ngày nhưng mọi tâm tình ông chôn sâu đều hiện lên. Vị Chủ tịch quá cố trong mắt mọi người luôn là con người của công việc, có ai ngờ được đằng sau bức tường nghiêm nghị ấy lại là cả một biển tâm tình khó có ai phát hiện ra.

Sống vì người khác có lẽ đã trở thành “thói quen” của ông.

Lật thêm vài trang nữa, chỉ có duy nhất một dòng chữ ghi bằng bút đỏ, đánh dấu một sự quan trọng: “Đào Duy Lâm, đừng bao giờ trượt dốc nữa. Con là ai không quan trọng, quan trọng là con là con trai của bố.”

Có lẽ đọc hết quyển nhật kí ngắn ngủi này thì tâm trạng của cả hai đều trùng xuống. Đôi mắt Phương đã đỏ hoe từ lúc nào. Còn Quân thì trầm ngâm nhìn xoáy sâu vào quyển nhật kí. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai con người cùng tiếp thêm sức mạnh để chịu đựng cơn sóng xúc động này.

***

Chiếc xe oto lao nhanh trên đường. Chuyến bay gặp chút trục trặc nên thời gian đến Đà Lạt của hai vợ chồng ông bà Lãm bị kéo dài. Còn một đoạn khá dài để đến được biệt thự.

Hai con người ở trên xe mang hai dòng suy nghĩ khác nhau. Bà Mai có phần bồn chồn lo lắng cho hai đứa trẻ. Thời gian từ lúc đây đến bây giờ không phải là nhiều, liệu hai đứa có tìm được thứ mà linh tính bà mách bảo. Khẽ liếc sang người chồng ở bên cạnh, lòng bà không khỏi nén xuống khi thấy gương mặt nặng nề của ông Lãm. Hẳn ông đang rất tức giận. Phải rồi, đứa trẻ sẵn tính bướng bỉnh kia lại tự ý bỏ nhà đi, người làm cha làm mẹ ai chẳng tức giận. Bà có một phần trách nhiệm trong việc này. Cũng phải, là chính bà đã thu xếp cho hai đứa trẻ đó đi mà. Nhưng bà không hối hận, chưa khi nào bà hối hận về quyết định của mình. Và cũng chưa bao giờ bà quyết định làm mà chưa nắm chắc phần thắng trong tay.

Đôi mắt bà trở nên xa xăm. Đôi khi lời nói của ông Bội lại vọng về. Cuộc nói chuyện trong những ngày cuối đời của ông ở Đà Lạt bà không bao giờ quên được.

“Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?”

Những gì ông Lãm để lại? Khi nhìn thấy bản hôn ước, bà đã nghĩ đến câu nói này. Là ông sợ bản hôn ước sẽ làm con bé buồn. Nhưng bà tin chắc rằng bản hôn ước kia không tồn tại. Vậy điều mà ông để lại khiến con bé buồn, đó chắc chắn là sự hụt hẫng của Phương khi biết mình chỉ là vật thế thân để cho ông Bội chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Hay nói cách khác, tình thương yêu, sự chăm sóc của ông Bội là dành cho đứa cháu gái NgọcAnh đã chết chứ không phải dành cho Phương.

Có phải ông Bội đã suy nghĩ quá nhiều? Bà biết Phương, con bé sống tình cảm và hiểu chuyện. Chắc chắn con bé sẽ không giận ông đâu.

Nếu không bị ám ảnh bởi câu nói đó, có lẽ bà đã hành động sớm hơn để dập tắt hôn ước kia rồi. Sự do dự, chần chừ của bà đã khiến hai, mà không, là ba, Minh Hà vô tội cũng bị lợi dụng, cuốn vào vòng xoáy ấy. Cả ba đứa trẻ đều bị chịu nhiều khổ cực.

- Anh còn nhớ lần cuối cùng bố nói chuyện về bản hôn ước không? – Bà Mai bất ngờ lên tiếng, đã đến lúc tác động vào người chồng quá cứng nhắc kia rồi.

- Là năm năm trước. – Ông Lãm trả lời.

- Anh không thấy có gì lạ sao? Từ thời điểm ấy cho đến lúc bố mất, bố không hề nhắc lại chuyện hôn ước ấy thêm một lần nào nữa. – Bà Mai có dấy lên một sự nghi ngờ.

Đôi mắt của ông Lãm hơi dao động. Đúng là có chuyện này. Trước đó, ông Bội thường dặn ông là nhất định phải tìm đứa trẻ trong hôn ước và chăm sóc cô bé đó cẩn thận. Như rồi sau lần đi về Việt Nam ấy, ông đã không bao giờ nhắc lại thêm một lần nào nữa. Ông Lãm nhớ lại, khuôn mặt của ông Bội lúc từ Việt Nam quay về Anh là rất thống khổ. Tất cả mọi người đều gặng hỏi nhưng ông không nói gì nữa. Dáng vẻ của ông Bội lúc ấy đúng là rất bất lực. Giống như bất lực vì không thể bao vệ được thứ quý giá…

- Anh có nhận thấy điểm khác lạ không? – Bà Mai tiếp tục hỏi.

Ông Lãm nhíu mày. Mọi việc ráp nối lại với nhau đều có một lỗ hổng.

Sau một lúc im lặng, ông Lãm nặng nề trả lời:

- Một chút.

Biết rằng ông Lãm đang dao dộng, bà Mai quyết định nói trực tiếp:

- Em nghi ngờ rằng hôn ước giữa Minh Hà và Quân là giả!

***

Theo như lời chỉ dẫn trong quyển nhật kí, cuối cùng nó và Quân cũng tìm được mộ của Minh Hà ở nghĩa trang X. Bức ảnh cô gái trên bia mộ hơi xước. Đã lâu lắm rồi. Đó là một cô bé có gương mặt trong sáng, mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu hổ phách. Khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân. Nhưng tiếc là cuộc đời của cô bé quá ngắn ngủi.

Nó đặt bó hoa cúc trắng lên mộ trong khi Quân đốt nén nhang. Khói hương dần dần bay lên. Cậu nhẹ nhàng cắm nén nhang vào bát hương rồi cả hai cùng chắp tay vái ba vái. Đây là nghi lễ thường thấy khi đi thăm mộ.

- Mong chị hãy yên nghỉ. – Nó nói khẽ.

Quân đỡ nó đứng dậy. Quân cũng là người sống tình cảm. Hình ảnh cô gái nhỏ trên bia mộ kia khiến cậu thấy đau lòng. Ra đi khi còn quá nhỏ, liệu đây có phải là sự công bằng?

***

“Ục… ục…”

Nó vội đưa tay che bụng. Ra khỏi nghĩa trang là cái bụng biểu tình ngay. Giờ mới để ý, cả nó và Quân đều chưa ăn gì từ khi đặt chân lên Đà Lạt.

Nhưng tự nhiên kêu to thế này, lại còn ở bên cạnh Quân… Thật là mất mặt quá!

- Đi ăn thôi, tớ nhận ra là “em trai” tớ đói quá. – Quân xoa xoa bụng, tự nhiên như không có gì xảy ra. Cậu hồn nhiên cầm tay nó kéo đi.

- Ơ… ừ… – Nó vội gật đầu rồi đi theo Quân.

Bỗng Quân đứng khựng lại. Có gì đó thiếu thiếu. Hình như cậu để quên… túi đồ ở biệt thự. Mà tất cả tiền đều ở trong đấy.

- Cậu đến quán ăn trước đi. Tớ về biệt thự đã. – Quân vỗ vai nó.

- Cùng về đi. – Nó thắc mắc.

- Nhanh thôi. Cậu cứ đến đấy trước đi. – Quân lắc đầu, làm sao có thể cho nó biết lí do cậu quay về chứ, ngượng chết!

- Nhanh nhé. – Nó hơi nghi ngờ nhìn Quân nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Vậy là cả hai đi về hai phía, nó đi bộ ra quán ăn gần đấy còn Quân chạy về biệt thự.

Vừa đi nó vừa lắc lư. Có thể gọi là vui nhiều hơn buồn không nhỉ? Cuối cùng cũng giải quyết xong. Mọi nỗ lực đều đem lại kết quả thỏa đáng mà. Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của bác Mai nữa, nếu không có bác thì không biết hai đứa sẽ như thế nào.

Bên cạnh quyển nhật kí là một vài phong thư màu trắng. Trong từng phong thư là bản hôn ước đã không còn giá trị, những bản ghi chép của ông nội về… hoạt động của bác cả. Thì ra ông nội đều theo sát từng bước chân của bác cả. Ông nội còn bí mật giải quyết tất cả những khó khăn của bác cả. Nói như vậy, ông nội chưa từng có suy nghĩ từ mặt con.

Nó khẽ thở dài. Những điều ông nội làm liệu có ai hiểu?

Nó suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng nó lại quên mất điểu quan trọng nhất, là ai đã biến Minh Hà bây giờ thành con tốt để gián tiếp quá hủy mọi thứ?

***

Trang ngồi gật gù trong quán ăn. Đi cả một chặng đường dài như thế khiến cô mệt lả. Cứ ngỡ Đà Lạt gần lắm, vậy mà… Những lúc như thế này đồ ăn được lên ngôi thần dược giúp cô lấy lại sức khỏe.

Huyền chống tay ngán ngẩm nhìn Trang. Ăn khỏe thật. Cũng tại Trang cơ, ngồi trên máy bay nói long óc nên bây giờ mới mệt như thế này. May mắn là Huyền khá hơn Trang một chút, dù gì cô cũng đang đi máy bay không ít lần.

Nói đến máy bay lại bực mình. Nếu không tại Trang đến muộn thì cô đã ở đất Đà Lạt này lâu rồi. Mắng Trang thì Trang cũng chỉ ra hiệu im lặng rồi thì thầm to nhỏ là: “Trốn khủng bố Al – Qaeda, bố già đuổi gắt quá!”. Toàn những câu Huyền không hiểu nổi. Trang như kẻ đa nhân cách vậy, lúc thì bát nháo xấc xược, lúc thì lại lén lút như tội phạm, có lúc lại ngô nghê như đứa trẻ con. Cuối cùng thì cũng chỉ giống Huyền ở cái tính nóng như lửa.

Nhưng cũng phải nhờ Trang Huyền mới đến được Đà Lạt. Huyền trốn đi Đà Lạt nên không có chuyện có người giúp Huyền làm thủ tục, mà tuổi của Huyền thì làm sao có thể tự đi máy bay được. Cũng may là có Trang, nghe đâu có người làm giúp cho cả hai, thế là được đi máy bay miễn phí.

- Này, cô ăn đủ chưa? – Chờ mãi mà Trang chưa ăn xong, Huyền ngán ngẩm lên tiếng.

- Cốc nước của cậu tan đá rồi này, đưa đây tớ uống hộ cho. – Trang chẳng bận tâm đến thái độ sốt ruột của Huyền, cô rướn người chộp lấy cốc nước cam hút rồn rột.

Huyền trợn mắt nhìn, rõ ràng là Trang không phải con gái mà.

- Khà… No quá! – Trang xoa xoa bụng. Sau đó cô mới nhìn Huyền. – Cậu lo cái gì, hai đứa chúng nó tự biết phải làm gì. Tớ sang đây để ngắm cảnh thôi. Mà thấy “tay trong” của tớ lợi hại không? “Chấm phẩy” một tý là đã có vé sang Đà Lạt rồi. Lần trước tớ từ Pháp về cũng là nhờ “điệp viên nằm vùng” này đấy.

Mặt mũi Huyền méo xệch nhìn Trang. Cười hềnh hệch như không có gì xảy ra vậy. Cô sang đây với mục đích là giúp Phương và Quân tìm manh mối, cuối cùng lại bị cuốn vào cái đồ “ruột để ngoài da” này. Huyền tự hỏi nếu Trang cứ vô tư thế này thì liệu ra ngoài đời có làm ăn được gì không nữa? Càng lúc càng thấy Trang giống… Trương Phi.

- Ê, này. Kia có phải cái Phương không? – Trang thốt lên, chỉ tay ra về phía cửa sổ.

Huyền nhìn theo tay Trang chỉ, đúng là Phương. Phương đang đi một mình trên đường, hình như cũng là vào quán ăn này.

Nhưng tại sao đằng sau Phương lại có mấy người áo đen kia? Phương hình như đang mải suy nghĩ nên không biết có theo sau. Linh cảm không lành cuộn lên trong Huyền.

Trang định vẫy tay gọi Phương thì bỗng thấy một gã áo đen cầm miếng khăn trắng bịt miệng Phương từ phía sau.

- Không xong rồi. – Trang vội vã chạy ra ngoài.

Huyền cũng chạy theo sau. Xui xẻo cho Huyền là cô bị nhân viên giữ tay lại.

- Này, định quỵt à?

- Cầm giúp cháu. – Huyền đặt vội ví của mình lên tay người nhân viên rồi chạy hết sức ra ngoài.

Khi Huyền chạy ra ngoài thì cũng là lúc Trang đang dùng hết sức kéo Phương ra khỏi vòng vây của những kẻ áo đen. Phương đã ngấm thuốc mê, bất tỉnh không hay biết gì.

- Chết tiệt. Bỏ ra. – Trang một tay giữ Phương, một tay kéo gã áo đen kia ra khỏi Phương.

Bọn chúng có khoảng bảy, tám người. Hơn nữa lại rất cao to. Trang quyết không chịu thua. Dù gì cô cũng là một học viên xuất sắc trong lớp học võ kia mà.

Huyền đã đến từ lúc nào, cô đỡ lấy Phương thoát ra khỏi vòng vây đó.

- Đỡ nó rồi chạy đi. – Trang quát lên rồi dùng một cú đá hạ gục gã áo đen phía trước.

Huyền lập tức làm theo lời Trang.

Tiếc một điều, Trang dù có giỏi võ đến đâu, kĩ thuật tốt như thế nào nhưng cô là con gái. Và một người con gái thì khó có thể thắng được bảy, tám gã đàn ông to lớn kia.

Trang từ thế chủ động thành thế bị động, trong một phút bất cẩn cô đã để tay mình bị khóa. Một chiếc khăn bịt chặt miệng và mũi, mùi thuốc mê xộc đến.

Trang chìm dần trong cảm giác mê man.

Huyền cũng không ngoại lệ. Cho dù cô đã cố hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi thứ mùi cay hắc của thuốc mê.

Trước khi mất đi ý thức, Huyền cảm thấy cơ thể mình bị quăng lên xe oto, bên cạnh là Trang và Phương.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ