Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Yêu cậu học sinh cá biệt - trang 2

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Chương 5

Quán Gỗ, năm giờ chiều.
Tại một bàn nhỏ ở trong góc, diễn viên triển vọng Bảo An đang ngồi trả lời phỏng vấn với hai phóng viên nghiệp dư Trúc Linh và Bảo Kỳ.
Bảo Kỳ hắng giọng một cái, rồi lấy quyển tạp chí gần đó, cuốn tròn lại, đưa lên trước mặt Bảo An, hỏi:
"Chào cô An, cô có thể kể lại toàn bộ 'kịch bản' cho tôi cũng như khán giả nghe được không ạ?"
"Ở cuối 'kịch bản', nam chính có đồng ý cõng nữ chính, và nữ chính đã gặp những khó khăn gì để thuyết phục nam chính cõng mình, xin chị hãy cho biết ạ?"
Trúc Linh không giấu nổi sự tò mò, đưa cốc trà sữa đang uống dở lên trước mặt Bảo An, phỏng vấn.
"Khán giả" – không ai khác – chính là Lệ Băng vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, miệng liên tục hỏi:
"Gì vậy?"
Bảo An tiện mồm, hút một hơi trà sữa thật dài, rồi dõng dạc trả lời từng câu hỏi. Nghe xong, "khán giả" chỉ thẳng mặt "diễn viên" hét lên một cách quá khích:
"Mày hết trò rồi à? Giữa trưa nắng lại bắt Phong cõng mày? Thật không thể tin nổi là cậu ta có thể đồng ý."
Thật là kỳ lạ! Từ trước tới giờ, Lệ Băng vốn là người điềm tĩnh, ít nói và khá lạnh lùng. Trước mọi vấn đề, dù có "shock" đến đâu, Lệ Băng vẫn luôn là người giữ được bình tĩnh nhất trong bốn đứa. Hành động quá khích như thế này, An, Linh, Kỳ lần đầu được chứng kiến. Và vì là lần đầu nên đứa nào cũng "choáng", nhất thời chưa biết làm gì, ngoài việc trố mắt ra nhìn.
Nhận thấy có phần hơi quá khích, Lệ Băng xuống giọng giải thích:
"Ý tao là... sắp thi học kỳ II rồi, mày tập trung học đi, đừng phí thời gian vào mấy việc này nữa."
"Ờ ờ... tao biết rồi."
Bảo An và Trúc Linh vẫn chưa hết shock. Duy chỉ có Bảo Kỳ là đã "hồi phục", cậu nói giọng nửa thật nửa đùa:
"Liên quan? Hay là bà thích Phong?"
Lời nói thốt ra, mặt Bảo An hoảng loạn, hoang mang thấy rõ.
Bảo Kỳ vẫn nhìn thẳng vào mắt Lệ Băng.
Lệ Băng không trốn tránh cái nhìn của cậu, trả lời rất rõ ràng và dứt khoát:
"Không có."
Bảo An thở phào nhẹ nhõm. Cậu em họ của nó thì thở hắt ra, nói:
" Chán. Cứ tưởng sắp được xem phim tình cảm tay ba rồi cơ."
Quả thật, "cái mồm làm hại cái thân", Bảo Kỳ vừa dứt lời, lập tức bị đánh hội đồng. Sau vài phút nín lặng vì căng thẳng, góc bàn ấy lại ồn ào như ban đầu.
-----------------
Trường Trung học Phổ thông Bình Minh, giờ ra chơi.
Lệ Băng đi thẳng từ chỗ mình ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp – nơi có cậu học sinh đang gục mặt xuống bàn ngủ. Cô cất tiếng gọi:
"Hoài Phong. Lê Hoài Phong."
Cậu ta vẫn say giấc nồng, Lệ Băng đành phải "đụng chạm thân thể", lấy tay lay lay người Hoài Phong. Hoài Phong từ từ ngẩng đầu dậy, cái mặt nhăn nhó vì bị đánh thức, nói giọng ngái ngủ.
"Có chuyện gì?"
"Hôm qua ông cõng Bảo An?"
Ôi, cái đồ phiền phức này! Gọi cậu dậy chỉ để hỏi cái câu này thôi sao? Thật là quá đáng! Lệ Băng có biết tối qua Hoài Phong bận đến mức nào không? Cả buổi tối phải đi lượn lờ cùng đám bạn, đến khuya mới về, đã vậy còn bận "cầy game" tới tận sáng. Nguyên cả đêm không chợp mắt tí nào, vậy mà giờ bị dựng dậy chỉ vì một câu hỏi vớ vẩn.
"Ừ. Sao?"
"Tại sao ông phải làm thế? Lưng của ông..."
"Lưng của tao, tao muốn cõng ai thì kệ tao. Nhiều chuyện."
Nói đoạn, Hoài Phong gạt cô lớp trưởng sang một bên, đi thẳng ra khỏi lớp. Hoài Phong đáng chết! Lệ Băng đã lo lắng cho cái lưng của cậu biết nhường nào, cậu liệu có hiểu? Chẳng phải vừa mới hôm kia, cậu bị bọn thằng Tú lớp bên dùng gậy đánh lén vào lưng sao. Lực đánh mạnh, lưng cậu bị bầm tím cả một khoảng rộng. Cả sáng hôm qua vẫn đau, còn phải xuống phòng y tế xin thuốc giảm đau và băng dán nữa. Bảo An vô tư với cậu, cậu lại lo lắng cho nó. Cô quan tâm tới cậu, cậu lại hững hờ, dửng dưng. Lệ Băng không phục, trong lòng có chút khó chịu!
Hoài Phong từ khi ra khỏi lớp thì có ý trốn học luôn, cơ mà lại để quên cặp ở lớp nên tiết cuối đành quay lại. Hoài Phong trong lòng cũng có chút muốn gặp Bảo An. Lệ Băng thấy cậu quay lại, thì cứ chốc chốc lại ngó xuống dưới, nhưng lần nào quay người lại cũng đập vào mắt cảnh cậu đang... ngủ.
Tính đến hôm nay là tròn hai tuần Bảo An ngày ngày đến "hộ tống" cậu về. Hoài Phong cũng đã dần quen với cái tiếng lanh lảnh của Bảo An. Trong mắt cậu, Bảo An là một cô bé lạc quan yêu đời, cái miệng nói cười không ngớt. Cậu thực sự không nghĩ sẽ có ngày Bảo An như hôm nay, như lúc này đây. Lặng lẽ đi bên cậu, lúc lúc lại thở dài thườn thượt. Đi trên đoạn đường đông đúc xe cộ, ồn ào đủ các loại âm thanh mà cậu thấy không khí ngột ngạt quá. Hoài Phong lên tiếng:
"Hôm nay nhìn chán đời thế?"
"Hoài Phong, cậu có bạn gái chưa?" Bảo An ngước đôi mắt trong veo, không ngần ngại hỏi thẳng Hoài Phong.
"Sao? Mày sợ bị đánh ghen à?" Hoài Phong bật cười.
"Tớ chẳng sợ ai cả. Nói đi, có rồi hay chưa?"
"Chưa."
Bảo An reo lên sung sướng. Nào ngờ...
"Sao mày không hỏi xem tao có bạn trai chưa đi?"
"Hả?"
Nụ cười toe trên môi Bảo An bị Hoài Phong dội cho gáo nước lạnh, liền tắt ngúm.
"Mày cứ cắm đầu cắm cổ cưa cẩm tao mà không điều tra xem liệu tao có phải là con trai thật không à?"
Gương mặt Bảo An từ ngạc nhiên chuyển sang hoang mang rồi lo sợ. Và bây giờ thì nó òa khóc giữa đường. Khóc một cách ngon lành.
"Hu hu, không biết đâu. Cậu nhất định phải là con trai thật. Tớ lỡ yêu cậu mất rồi..."
Trông kìa, trông kìa! Con gái gì mà không biết ngại. Ai đời lại thổ lộ tình cảm một cách thẳng tưng và công khai thế chứ. Không được ai yêu đã khổ, bị yêu như thế này còn cực gấp trăm ngàn lần. Nó cứ khóc tu tu, Hoài Phong thành ra biến thành tội đồ trong mắt người đi đường. Chân tay cậu cứ luống cuống, ấp a ấp úng dỗ dành:
"Ê... này, nín. Mày có nín không?"
"Cậu sẽ mãi mãi không thuộc về tớ, tớ đau lòng muốn chết đi được..."
"Tao đùa thôi, tao là con trai mà. Nín chưa?"
Bảo An khóc cười thất thường, nghe xong câu này của Hoài Phong, lập tức lại toe toét rạng ngời như ông Mặt Trời. Thời tiết cũng phải ngả mũ chào thua!
Trước khi vào nhà, Hoài Phong hỏi:
"Tóm lại là hôm nay có chuyện gì mà nhìn mày như cái bánh đa nhúng nước thế?"
"Tự dưng thích buồn thì tớ buồn thôi."
Đáp lại sự quan tâm của Hoài Phong, Bảo An dửng dưng một cách khiến người khác phát cáu lên được. Cậu lừ mắt một cái rồi đi thẳng vào nhà.
Bảo An ra đến đầu ngõ thì Hoài Phong hớt hả đuổi theo, giữ tay lái của Bảo An. Cậu vừa thở dốc vừa nói:
"Quên mất, chân mày sao rồi?"
"Tớ hết đau rồi. Cậu quan tâm tớ thế này làm tớ sung sướng muốn chết." Bảo An cười típ cả mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.
"Đừng nghĩ là tao quan tâm. Chỉ là thấy có trách nhiệm vì dù sao mày cũng đến 'đón' tao thôi."
Hoài Phong thật là biết cách làm người khác tụt hứng quá mà! Bảo An xị mặt ra, buông lời từ biệt:
"Tớ về đây."
Cái mặt Bảo An lúc giận dỗi luôn là liều thuốc kích thích Hoài Phong cười. Và cái tính tếu táo tưởng như chìm nghỉm bên trong con người lạnh lùng, lầm lì bỗng dưng trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu hét với theo cái bóng đang lao ra khỏi ngõ:
"Về nhà thì nhắn tin cho tao biết nhá."
"Đừng có mơ."
Bảo An cũng la toáng lên. Khổ thân chú cún đang ngủ ngon lành dưới gốc cây, bàng hoàng tỉnh giấc.
Bình thường cười nhiều quá, đến lúc suy tư buồn phiền chẳng ai tin. Đó chính là thảm cảnh của Bảo An lúc này đây. Dù bên ngoài tưng tửng nhưng thực chất trong thâm tâm nó ngổn ngang những lo sợ. Nó lo sợ một ngày Lệ Băng sẽ nói rằng cô yêu Hoài Phong. Lúc đó biết phải làm sao đây?! Lệ Băng là bạn thân của nó, nó không thể mất tình bạn này được. Còn Hoài Phong, ai cũng nghĩ rằng, Bảo An thích Hoài Phong đơn giản chỉ vì cậu khác biệt so với những tên con trai mà nó đã gặp trước đó. Rằng thì là vì vẻ lạnh lùng, thái độ hờ hững và cái tính bất cần của Hoài Phong thu hút Bảo An. Họ nghĩ Bảo An chỉ là nhất thời rung động. Nhưng tự bản thân Bảo An hiểu rằng, cái "mầm tình" trong tim nó mỗi ngày mỗi lớn lên.
"Bố ơi, con phải làm sao đây?" Bảo An gục mặt vào con gấu bông trắng, từ khóe mắt trào ra một giọt nước.

Chương 6

Kỳ thi học kỳ II vừa kết thúc, chỉ hơn một tuần nữa là tới lễ Bế giảng. Mọi tiết học đều được thay thế bằng giờ tự quản. Học sinh đến lớp bây giờ là để ăn, để chơi, để bày trò quậy phá, thành ra ai nấy đều hăm hở đến trường, khác hẳn những ngày trước đó.
Chơi mãi cũng chán! Không gian lớp học nhỏ bé không đủ để hai chị em họ Lương tung hoành. Vả lại, Trúc Linh hôm nay nghỉ học. Bảo Kỳ không có ai để trêu ghẹo, Bảo An cũng chẳng biết thủ thì cùng ai. Trong hoàn cảnh này, bùng học có lẽ là một ý tưởng không tồi.
Đối với những học sinh muốn trốn học thì khoảng sân sau nhà gửi xe quả là một địa điểm lý tưởng để thực hiện ý đồ đó. Đứng trước bức tường cao chót vót, Bảo An cúi xuống nhìn đôi chân ngắn củn của mình, khóe miệng khẽ giật giật. Bảo Kỳ thấu được nỗi khổ của cô chị họ, bèn an ủi theo một phong cách rất riêng.
"Chị Bảo An, nhìn này."
Nói đoạn, cậu lùi về phía sau lấy đà và... nhảy. Bảo An chớp mắt một cái đã thấy Bảo Kỳ ngồi vắt vẻo trên bức tường. Lại chớp mắt cái nữa đã không thấy cậu ta đâu, chỉ nghe tiếng gọi từ phía bên kia vách.
"Nếu chị không nhảy qua được thì mau đi bằng cái cổng ở phía dưới chân chị."
Bảo An lúc này mới chú ý tới cái "cổng" mà Bảo Kỳ nói. Đó chính xác là một cái lỗ khá to, đủ để một người có thể chui qua, bên trên còn có dòng chữ "Cổng dành cho những kẻ chân ngắn". Cái "cổng" này là tâm huyết của mấy anh chị khóa trên, sau nhiều lần hội nghị bàn tròn bàn vuông, cuối cùng quyết định xây ra cái lối đi ấy. Bảo An nhìn cái "cổng" gương mặt méo mó trông đến tội, trong đầu không ngừng oán trách bản thân lúc trước đã không chăm chỉ uống sữa. Tiếng Bảo Kỳ bên ngoài vẫn giục, Bảo An không còn cách nào khác, đành lúi cúi chui qua. Ra được bên ngoài rồi, miệng nó vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
"Thật là mắc nhục quá đi à!"
"Nghe nói ăn lẩu kem là rửa được nhục đấy, muốn thử chứ?"
"Có có có." Nghe đến món khoái khẩu, Bảo An mắt sáng trưng, gật đầu như bổ củi.
"Vậy đi, em mới biết một quán hay cực!"
Hai chị em tung tăng tung tẩy đi trên đường, đến một đoạn vắng vẻ thì được chứng kiến một cảnh rất là hay mắt. Một tên con trai béo ú, bên cạnh là đứa con gái với dáng người cò hương, cả hai mặc đồng phục trường Trung học Phổ thông Triệu Kim – ngôi trường dành cho những cậu ấm cô chiêu với cái đầu rỗng tuếch – và đang ra sức bắt nạt cặp đôi trước mặt. Tên con trai lên tiếng đầy hách dịch:
"Bạn gái mày xinh đấy. Tao thích. Từ bây giờ nó là của tao. Rõ chưa?"
"Cậu nhìn cũng được đấy. Nhường con bé kia cho anh trai tớ, rồi tớ sẽ cho cậu làm bạn trai tớ." Đứa con gái bên cạnh lên tiếng.
"Tha cho chúng tôi, làm ơn tha cho chúng tôi..." Cặp đôi kia khóc lóc van xin.
Ồ, thì ra là hai anh em nhà kia có sở thích kỳ cục. Họ thích cướp người yêu của người khác?! Bảo Kỳ thấy nhức mắt, bèn ném hòn sỏi nhỏ thẳng vào cái mặt ngấn mỡ của cậu kia. Hắn ôm mặt, gầm lên tức tối:
"Ai? Ai to gan dám chọi đá vào mặt tao?"
"Là tao đấy."
Bảo Kỳ từ đằng xa đi tới, nhếch môi cười thách thức. Bảo An đi phía sau gương mặt vênh váo không kém.
"Hai người là ai?"
"Nếu các ngươi thành tâm muốn biết. Thì chúng tôi xin sẵn lòng trả lời. Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới. Chúng tôi, đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Lương Bảo Kỳ, Lương Bảo An. Chúng tôi là đội hỏa tiễn bảo vệ dải ngân hà. Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng tôi. Chuyện là thế đấy!"
Hai chị em họ Lương vừa uốn uốn éo éo, vừa đọc cả tràng dài giới thiệu bản thân. Anh em nhà kia há hốc mồm, đứng như trời trồng. Cặp đôi xấu số nhân cơ hội, thì lẻn đi mất.
"Mày có biết tao là ai không? Tao là Mạnh Mập." Sau vài phút im lặng, tên béo cất tiếng, tự hỏi tự trả lời.
"Còn tao là Hương Cò, em gái của anh ý."
Chà chà! Cái tên cũng hợp với chủ nhân của nó quá chứ!
"Hôm nay hai đứa chúng mày tới số rồi." Mạnh Mập đe dọa.
"Để xem." Bảo Kỳ đáp trả.
Và thế là trận chiến bắt đầu. Tên béo chậm chạp "ăn no" một rổ những đạp, đấm, đá của Bảo Kỳ. Trong khi hai bạn nam hăng hái chiến đấu, hai bạn nữ cũng say sưa đấu "võ mồm".
"Bảo Kỳ đánh tan mỡ bụng của tên béo đó đi."
"Anh trai, cướp bạn nam đó về cho em."
"Đúng rồi, đánh vào bụng ý. Bảo Kỳ vô địch."
"Anh trai, cố lên đi. Em muốn có bạn nam đó."
"..."
"Không đánh nữa, tao xin thua."
Mạnh Mập giơ tay xin hàng. Nắm đấm trên tay Bảo Kỳ khựng lại giữa không trung, rồi buông thõng xuống.
"Vậy không đánh nữa. Tao cũng mỏi tay rồi."
Dứt lời, Bảo Kỳ lạnh lùng đứng dậy, bỏ đi. Bảo An trước khi đi còn lè lưỡi lêu lêu hai anh em nhà nọ. Nó không ngờ rằng, chính hai cái người với sở thích kỳ lạ ấy lại chính là một phần xúc tác, gắn kết mối quan hệ giữa nó và Hoài Phong!
--------------------
Bây giờ Bảo An, Bảo Kỳ đã yên vị trong quán.
Bảo An bỏ một viên kem vào miệng, sung sướng nhắm mắt tận hưởng.
"Thấy hết nhục chưa?" Bảo Kỳ miệng đầy những thỏi kem, lúng búng nói.
"Úi xời, hết rồi. Thế này thì nhục thêm mấy lần nữa cũng được."
"Ngồi đây, em đi lấy thêm kem."
Bảo Kỳ ga lăng đứng dậy. Bảo An gật gù, ngồi chăm chỉ nhúng những thỏi kem đầy màu sắc vào nồi sô cô la nóng, thi thoảng lại reo lên mãn nguyện. Nó cứ ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, thả hồn vào thế giới đầy màu sắc và mùi vị ngọt ngào của những thỏi kem mà không biết rằng ở đâu đó đang có người nóng mặt chờ nó.
-------------------
Hoài Phong ngồi ở quán nước vỉa hè bên đường, mắt không ngừng hướng về phía cổng trường. Lạ thật! Mọi khi cậu ra tới cổng trường là đã thấy Bảo An túc trực bên chiếc xe đợi cậu. Hôm nay cậu ngồi đợi gần nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Bảo An đi xe rất kém, nhỡ lại xảy ra chuyện gì... Hoài Phong mấy lần rút điện thoại ra định gọi cho Bảo An, nhưng lần nào cũng tiu nghỉu cất điện thoại vào. Cậu đâu có số của Bảo An! Bảo An đáng chết, dám cho cậu leo cây thế này. Thù này nhất định phải trả. Hoài Phong đứng dậy, ôm bụng tức đi về.
"Hắt xì..."
Bảo An khịt khịt mũi. Quái thật, đây là cái hắt xì thứ mấy chục của nó rồi. Không lẽ là do ăn nhiều kem quá?! Nghĩ vậy, Bảo An ợ một cái, rồi đứng dậy, kéo Bảo Kỳ đi ăn phở cho nóng người.

Chương 7

“Bảo An…”

Bảo An ngồi trên ghế đá, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Thấy Hoài Phong đang hớt hải chạy đến, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu, Bảo An mỉm cười lấy duyên, vẫy vẫy cái tay.

“Em ở đây.”

“Bảo An, em có sao không? Có đau ở đâu không? Trưa hôm qua tự dưng biến mất, anh sợ em gặp tai nạn.”

Hoài Phong vừa chạy tới nơi liền vội vàng hỏi, mặc cho việc hô hấp đang gặp khó khăn vì chạy đường dài.

“Em có sao đâu. Cũng không bị tai nạn gì hết. Chỉ là trưa qua em mải đi ăn với Bảo Kỳ nên quên đón anh thôi.”

Đáp lại nỗi lo của Hoài Phong, Bảo An hồn nhiên trả lời, đoạn cuối còn khúc khích cười. Hoài Phong nghe xong bèn đùng đùng tức giận, đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng mặt Bảo An mà nói lời đoạn tình.

“Hừ, cô là vì đồ ăn mà quên tôi ư? Được, chúng ta từ nay xem như chấm dứt.”

Đoạn cậu dứt khoát quay lưng, bước đi trong tiếng khóc nức nở của Bảo An.

“Hoài Phong, em xin lỗi, em biết lỗi rồi, Hoài Phong…”

“Hoài Phong ơi…”

Từ lúc bước vào lớp, Bảo An chỉ im lặng gục mặt xuống bàn, ngồi ngủ ngoan ngoãn, giờ bất chợt hét lên thì không khỏi gây chú ý. Ba mươi mấy con người đang hò hét, nhảy nhót bèn dừng mọi hoạt động lại, hướng ánh nhìn về phía Bảo An. Cô bạn Trúc Linh đang ngồi tô son bên cạnh, giật mình cái thót, son môi nguệch cả ra ngoài, quay sang nói lời trách móc.
"Bị ma nhập hả? Tự dưng hét lên cái gì vậy?"
Bảo An mặt tái nhợt, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, miểng lắp bắp mấy tiếng không thành câu.
"Linh ơi... Phải làm sao đây? Tao phải làm sao đây?"
Trúc Linh nghiêng đầu khó hiểu. Bảo An mếu máo kể lại sự tình trong tiếng khóc nấc. Trúc Linh nghe xong chỉ biết chẹp miệng ngao ngán!
"An, đi chậm thôi."
Trúc Linh hét với theo bóng cái xe đang vun vút phóng đi. An mặc kệ tất thảy, Linh đứng đấy giậm chân bất lực. Bảo Kỳ đứng bên cạnh, lí nhí nói.
"Thôi, về đi. Đói quá rồi đây này!"
Hoài Phong vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Bảo An đứng bên kia đường, cái mặt nhăn nhó ra điều tội lỗi. Cậu còn giận lắm, không thèm nhìn Bảo An lấy một cái, đi thẳng. Bị ăn một quả bơ to đùng, Bảo An vội vàng, luống cuống kéo tay Hoài Phong lại, rối rít nói.
"Hoài Phong, hôm qua tớ quên mất không đón cậu. Để cậu phải chờ, tớ xin lỗi."
"Tao không rảnh để ngồi đợi mày."
"Cậu giận tớ lắm hả?"
"Tao không có thói quen giận người dưng."
Người dưng ư? Ôi ôi, vậy là Hoài Phong giận thật rồi. Bảo An cứ nhăn mặt khổ sở, chẳng hay Hoài Phong đã cất bước đi tự lúc nào. Đến khi nhận ra, định phóng xe theo thì bị bàn tay ai đó giữ lại.
"Ê, nhớ tao không?"
Bảo An quay người lại theo cái giật mạnh khi nãy, trước mắt nó không phải là... Hương Cò sao? Bạn ý trợn mắt lên nhìn thật khiếp sợ. Đi cùng bạn ý hôm nay còn có ba bạn nữ nữa, nhìn bạn nào cũng đanh đá! Bảo An một phút giật mình, hoảng loạn. Không có Bảo Kỳ bên cạnh, nó chết chắc rồi, thôi thì đành sử dụng chiêu thức "nịnh nọt kế".
"Ơ, cậu là bạn nữ tên Hương, dáng người thon thon, đẹp đẹp đúng không?"
"Tao đuổi theo mày từ trường Khắc Ân sang tận đây không phải để nghe mày nói ngọt vài câu. Hôm qua đánh võ mồm giỏi lắm cơ mà."
Kế hoạch thất bại hoàn toàn. Nịnh không được mà chạy cũng không xong, lại thấy Hoài Phong mới đi được một đoạn không xa, Bảo An lấy hết sức mình, hét một tiếng vang trời.
"Hoài Phong ơi, Hoài Phong cứu!"
"Giọng cũng tốt quá chứ! Để xem, người hùng của mày có nghe thấy mà tới không."
Hoài Phong khi cất bước ra đi, trong đầy chắc rằng Bảo An sẽ cuống cà kê lên mà đuổi theo xin lỗi. Vậy mà đi được đoạn khá xa rồi, vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu, lại còn nghe tiếng nó văng vẳng. Hoài Phong chưa kịp quay đầu xác minh giọng nói kia, thì một bạn nam cùng trường phóng xe đạp lên thông báo.
"Hoài Phong, 'xe ôm' của cậu sắp no đòn rồi kìa."
Hoài Phong nổi tiếng, nghiễm nhiên "xe ôm" của cậu tiếng tăm cũng vang đi ít nhiều.
"Người hùng" nghe tin báo thì giật mình, quay thoắt người lại, vội vàng lách qua đám đông đang bu lại một chỗ kia để cứu "mỹ nhân". Thật may, cậu đến kịp lúc. Bảo An vẫn chưa bị sao cả, chỉ là mặt đang tái mét vì bị mấy đứa kia quát tháo, dọa nạt thôi. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Hoài Phong đã thót tim lao vào, túm gọn cái bàn tay đang giơ cao chuẩn bị giáng xuống mặt Bảo An. Cậu gằn giọng.
"Làm cái gì đấy?"
Bảo An hai mắt đang nhắm tịt, sẵn sàng tinh thần chịu đòn, nghe tiếng "người thương" bèn ti hí mở mắt. Thấy hình ảnh oai dũng của Hoài Phong thì mừng quýnh, giọng run run súc động.
"Hoài Phong..."
"Thì ra đây là Hoài Phong à? Nếu không muốn bị đánh thì tránh ra đi."
Hoài Phong không trả lời, chỉ ra hiệu cho Bảo An lên xe, rồi nhấn ga chuẩn bị phóng đi. Hội kia thấy vậy, thì chặn đầu xe lại, không nói không rằng xông vào cấu xé. Hoài Phong hy sinh thân mình, che cho cái con người đang rúm ró núp sau lưng cậu. Hội kia không làm gì được Bảo An, thì cứ nhằm Hoài Phong mà cào, mà cấu, miệng không ngừng chửi rủa.
"Mày tránh ra ngay. Chị em đứa kia hôm qua gây sự với bọn này, hôm nay tao phải trả nợ cho nó."
"Định làm người hùng à? Cút ra, đây là đời thực, không phải phim."
Hoài Phong không đánh lại. Cậu không đánh con gái. Chỉ cắn môi đứng im mà chặn, không cho bọn nó chạm tới Bảo An. Mấy cái móng tay sắc nhọn cào cấu cánh tay, bả vai và cả mặt cậu nữa. Hoài Phong giận lắm, nhưng không làm gì được, chỉ chửi tục mấy câu, chống đỡ một chút. Có lúc bực quá, cậu cũng xô ngã một đứa nọ. Hội kia mà là con trai, thì đã dễ cho cậu. Bảo An đằng sau sợ đến tái tê mặt mày, miệng gào hét inh ỏi cả một đoạn đường.
"Bọn mày cút đi chưa? Nếu không thì là con gái tao cũng đánh đấy!"
"Giỏi thì nhảy vào mà đánh này."
Lệ Băng vừa họp cán bộ lớp xong, ra khỏi cổng trường đã thấy cảnh náo loạn. Gọi vội một bạn bên cạnh lại hỏi chuyện mới rõ là Hoài Phong đang đứng chịu đòn. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, mấy bác bảo vệ đã đi nghỉ từ lâu. Đắn đo một lúc, Lệ Băng quyết định vào trường cầu cứu sự giúp đỡ của Ban giám hiệu. Dù cô biết, chỉ cần cô đi vào báo cáo là Hoài Phong có thể bị mời phụ huynh ngay lập tức.
Tiếng Hoài Phong giận dữ, tiếng Bảo An khóc thét, tiếng hội Hương Cò chua ngoa và cả tiếng bàn tán của mấy kẻ hóng chuyện ngay lập tức bị áp đảo bởi giọng nói uy nghiêm.
"Tất cả dừng lại."
Thầy Tổng phụ trách trường Trung học Phổ thông Bình Minh xuất hiện như vị cứu tinh cho cả Bảo An lẫn Hoài Phong.
Đám đông được giải tán, mấy nhân vật chính giờ đã yên vị trong phòng Hội đồng.
Sau một hồi giải quyết, giáo viên chủ nhiệm lớp Hoài Phong cất tiếng dịu dàng pha lẫn chút buồn phiền.
"Cô đã gửi báo cáo sang trường Triệu Kim và Khắc Ân rồi, Bảo An và hội bạn kia sẽ chịu kỷ luật của trường. Còn Hoài Phong... ngày mai mời phụ huynh đến gặp cô."
Cô nhìn Hoài Phong có phần trách móc, Hoài Phong trả lời với cái giọng bất cần, đúng chất một học sinh cá biệt.
"Vâng."
Ra khỏi trường, Hoài Phong lững thững đi phía trước, Bảo An cúi gằm mặt đi phía sau, sau cùng là Lệ Băng với gương mặt lẫn lộn cảm xúc.
"Hoài Phong..."
Bảo An lên tiếng, lập tức bị dập tắt bởi vẻ gắt gỏng của Hoài Phong.
"Im ngay. Mày rất phiền phức. Từ giờ tránh xa tao ra."
Nói xong thì ôm nguyên bộ mặt hầm hầm đi thẳng.
Bảo An ú ớ chưa kịp nói câu gì thì điện thoại đổ chuông.
"Alo... Dạ?... Bảo Kỳ sao ạ?... Bệnh viện nào ạ?... Vâng... vâng, cháu đến ngay ạ."
Nghe xong cuộc điện thoại, Bảo An như người mất hồn, ngồi thụp xuống nền gạch. Lệ Băng vội vã chạy lại.
"An. Có chuyện gì? Bảo Kỳ sao lại ở viện?"
Hoài Phong đang đi cũng dừng lại. Quay lại phía Bảo An. Cậu thực sự không hiểu nổi vì sao cậu luôn tự nguyện dính vào những rắc rối của nó. Chuyện vừa xong cũng vậy. Cậu cảm thấy... mình có trách nhiệm.
Bảo An run rẩy kể rõ sự việc. Sau cùng, vẫn là Lệ Băng bình tĩnh nhất.
"Bây giờ phiền Phong lái xe đưa nó đến bệnh viện, chứ nó thế này không tự lái xe được. Tôi sẽ đi xe ôm vào sau."
"Sao mày không lấy xe nó mà đưa nó vào luôn."
"À, tôi không biết đi xe."
Cặp bạn này cũng hợp nhau quá chứ! Một đứa thì không biết đi, đứa còn lại thì đi như muốn gặp Tử thần.
Hoài Phong lại phải làm người tốt lần nữa, ngồi lên chiếc xe đầy nữ tính chở cái của nợ kia vào viện.
Vừa vào phòng bệnh, Bảo An đã thấy chú Hưng và ông nội ở đấy, mặt ai cũng tám phần lo hai phần giận. Bảo An biết điều, lí nhí hối lỗi.
"Ông, chú, con xin lỗi..."
Ông vội lao tới, ngắm nghía kỹ cô cháu gái, nói giọng sốt sắng.
"Bảo An, có sao không con? Có đau ở đâu không? Đi, đi ra đây ông đưa đi kiểm tra."
Bảo An còn chưa kịp hiểu những gì ông nói, thì chú Hưng đã lên tiếng.
"Chú xin lỗi An nhé, tại thằng con trời đánh kia mà làm liên lụy sang cả cháu." Chú vừa nói vừa trừng mắt về phía cậu con trai đang bó bột chân trên giường bệnh.
À, thì ra là Bảo Kỳ sau khi ra khỏi cổng trường đã bị tên Mạnh Mập phóng xe lao tới, đâm sầm vào cậu. Bảo Kỳ ngã mạnh xuống nền đường, chân trái bị gãy. Trúc Linh hốt hoảng đưa cậu vào y tế trường, rồi gọi cho gia đình tới. Chú Hưng và ông vừa tới trường, lại nhận được tin từ cô giáo chủ nhiệm chuyện của Bảo An vừa xong. Bảo Kỳ sợ chị họ bị la mắng, thì nhận hết tội về mình. Nói là cậu gây sự đánh người, rồi chúng nó mới tìm đến Bảo An để trả thù.
Chú Hưng đưa ông về nghỉ. Trong phòng chỉ còn lại mấy đứa trẻ.
"Đau lắm không?"
Cô chị hướng ánh mắt quan tâm hỏi cậu em. Cậu em phụng phịu gật gù như đứa trẻ.
"Chỉ sợ hôm nay chưa cho chị được một trận, mai mốt nó lại tìm đến nữa thôi." Bảo Kỳ nói giọng lo lắng.
"Vậy giờ phải làm sao? Ông đau như thế này chắc nghỉ luôn tới hôm Bế giảng mất."
Bảo An và Trúc Linh gật đầu chung suy nghĩ với Lệ Băng.
"Còn một cách."
Bảo Kỳ chĩa đôi mắt tinh quái về phía Hoài Phong đang im lặng đứng tựa lưng vào tường nãy giờ.
"Hoài Phong, từ giờ ông đến trường hộ tống Bảo An giúp tôi."
Lời nói thốt ra, bốn con người còn lại giật mình cái thót.

Chương 8

"Lại là mặt số."
"An ơi, mày tung đồng xu này đến lần thứ mấy chục rồi đấy. Lần nào cũng là mặt số, vậy chắc Hoài Phong của mày không đến đâu."
Bảo An chán nản thở dài thườn thượt. Không phải tại chú Hưng xuất hiện không đúng lúc, thì giờ cháu gái của chú đâu có khổ sở thế này! Số là trưa hôm qua, trong lúc cả phòng đang nín thở đợi câu trả lời của Hoài Phong thì bất chợt... chú Hưng đến. Trước mặt phụ huynh, có ăn gan hùm, bọn nhỏ cũng không dám hó hé gì tới chuyện yêu đương, đưa đón. Để chú biết xem, chú giao hết cho cậu Lam lái xe, ngày ngày đưa đi đón về luôn. Rồi chú tống hết cả lũ vào ô tô, đưa trả về nơi sản xuất. Con chiến mã của Bảo An thì được buộc lên nóc xe. "Sảy cha còn chú", phận làm chú, tuyệt nhiên không thể để đứa cháu gái phơi mặt ngoài đường giữa lúc ban trưa nắng gắt như thế này được. Tối về, Bảo An cũng nhắn tin hỏi, nhưng Hoài Phong chỉ trả lời vỏn vẹn mấy chữ "Mai rồi biết."
Trống đánh một cái là Bảo An chạy vụt ra ngoài cổng trường, ngó hết bên nọ lại nghiêng bên kia nhưng chẳng thấy cậu ý đâu. Vậy là Hoài Phong không đến sao?! Bảo An thất thểu lên xe, đi ngang quán hoa quả dầm bên đường thì nghe tiếng gọi.
"Ê, Bảo An."
Nghe giọng quen quen, Bảo An quay phắt người sang thì thấy đúng là Hoài Phong đang ngồi trong quán, miệng nhai nhồm nhoàm. Bảo An hí hửng chạy đến, tự tiện lấy ghế ngồi, vô duyên bỏ liền mấy miếng xoài vào mồm, lại lúng búng nói.
"Ô, cậu đến à? Mà trường cậu tan muộn hơn, lấy xe đâu mà phi tới nhanh thế?"
"Tao phải trốn hẳn một tiết để đi bộ đến đây đấy. Cảm động chưa?"
"Cảm động quá, quá cảm động."
"Cảm động rồi thì trả tiền đi rồi về."
"Hể?!"
"Cho bốn điểm A, B, C, D lần lượt thẳng hàng. Nhà mày là điểm A, trường mày là điểm B, trường tao là điểm C, nhà tao là điểm D. Tao sẵn sàng bỏ cả sự nghiệp học hành, đi bộ cả đoạn đường dài trong cái không khí nóng bức thế này để đón mày. Thế mà có mấy cốc xoài dầm mày cũng không mời tao được à? Mày sống lỗi quá vậy!"
Bảo An chẳng cãi lại được nữa, đành móc tiền ra trả. Ức! Ăn có vài miếng mà phải trả tiền gần chục cốc. Con trai con lứa, nhỏ mọn! Cơ mà... Bảo An thích!
Những lần sau đó, tan học là Bảo An ngoan ngoãn đứng ở cổng trường đợi chàng học xong thì đến đón. Bảo An quyết định đi học bằng xe của bộ, ngỏ ý nhường xe cho Hoài Phong dễ bề đi lại. Nhưng mà Hoài Phong chê, không thèm lấy. Cậu quen biết rộng, lại được lòng nhiều người. Thiếu gì người cho cậu quá giang đến trường Bảo An.
Ngày mai là Bế giảng, hôm nay lớp Bảo An tổ chức tiệc tùng, ăn uống tưng bừng. Vừa ăn vừa hát hò, nhảy múa. Rôm rả cả một dãy phòng. Cậu Đức lớp trưởng còn vác hẳn một cái xoong đen xì, bám đầy nhọ. Rất ra dáng lớp trưởng, cậu đứng lên bục giảng, trịnh trọng thông báo.
"Bài đây rồi, xoong cũng đây rồi. Chơi thôi!"
Lời lớp trưởng vừa buông, mấy chục cái miệng được đà hú hét inh oi cả lên. Tất tần tật quây lại thành một vòng tròn, bắt đầu chơi tấn. Có bốn người chơi, hễ ai thua thì bị bôi nhọ lên mặt, đồng thời phải ra ngoài cho người khác vào thay. Bảo An cứ ra ra vào vào, thua lên thua xuống, chẳng mấy mà mặt đen thui. Lớp Bảo An quả là rất đoàn kết nha, ham chơi nhưng không quên bạn bè. Trúc Linh lấy điện thoại, thực hiện cuộc gọi camera với cậu bạn trai đang bó bột nằm ở nhà. Bảo Kỳ vừa bắt máy, đã thấy đập vào màn hình mấy chục gương mặt nhom nhem. Cậu nằm trên giường, cười đến ngã lộn xuống đất. Đồng đội ở lớp thì không ngừng "an ủi".
"Chán nhỉ, khổ thân lão Kỳ phải nằm ở nhà."
"Khổ gì, lão ấy nằm ở nhà ăn không ngồi rồi chứ có làm gì đâu. Khổ là khổ bọn mình đây này. Phải ăn, phải hát, phải nhảy, phải chơi, phải hò, phải hét,... Bao nhiêu cái 'phải', mệt hết cả người."
"Ờ, đúng rồi. Mệt quá cơ."
Bảo Kỳ đến phải "bó" nốt cái chân kia với lũ bạn quỷ sứ này mất. Lại nghĩ tội nghiệp cô chị họ, không biết chơi nhưng lại hay đú đởn, bây giờ thì đen nguyên cái mặt rồi. Kể mà có cậu ở đấy thì mặt hội kia không còn chỗ để bôi, khéo phải quệt cả nhọ vào răng mới đủ chỗ.
Bảo An và hội bạn mải mê cờ bạc quên béng luôn giờ về. Đến khi cái Phương hét lên "12 giờ" thì cả lớp mới sực tỉnh, nhốn nháo thu dọn bãi chiến trường đi về. Bảo An đành làm kẻ vô trách nhiệm, bỏ lại lũ bạn cùng cái lớp tan hoang, luống cuống chạy ra ngoài cổng. Vừa chạy miệng vừa lẩm bẩm hy vọng cậu ấy chưa đi mất.
Phù, may quá, cậu ý vẫn đứng bên kia đường. Nom cái mặt đỏ phừng phừng thế kia là biết cục tức dâng lên đến tận đỉnh đầu rồi. Bảo An bẽn lẽn lại gần cậu, nhăn nhở nhe răng ra cười.
"Hì, xin lỗi nha. Tớ mải chơi quá, ra muộn."
Hoài Phong định bụng là sẽ mắng cho một trận, rồi nhân cơ hội giận dỗi luôn, không đi đón nữa. Ấy vậy mà nhìn thấy cái mặt của Bảo An thì không kìm nổi mình, phá lên cười nắc nẻ.
"Hôm nay mày make-up theo phong cách dị hợm nào đấy? Ối dồi ôi..."
Bị trêu nhưng Bảo An không thấy bực, lại thấy nhẹ nhõm hơn. Thế vẫn hơn là Hoài Phong nổi đóa!
"Hề hề, xinh chứ?"
"Xinh. Xinh quá cơ."
Hoài Phong vừa cười, vừa lau nước mắt. Thật, không sao nhịn được.
"Này, mai Bế giảng. Cậu đến trường tớ sớm sớm chút nha. Đến chụp ảnh với tớ."
"Mày chụp trường mày. Tao cũng phải chụp với trường tao chứ."
"Ờ, vậy thôi."
Lời đề nghị ngay lập tức bị từ chối, Bảo An không biết làm gì hơn, đành lủi thủi vào nhà.
*****
Ngày Bế giảng, bạn nào bạn nấy vui vẻ, háo hức. Chỉ mỗi Bảo An là có chút bứt rứt, khó chịu. Vì là Bế giảng nên phải mặc áo dài, đồng nghĩa với việc phải đi giày cao gót – khắc tinh của Bảo An. Thứ giày gì mà đi vào đau chân muốn chết. Đã vậy lại còn chòng chành khó đi. Nói chung là chán!
Nhưng nỗi niềm nhỏ xíu ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi hàng ngàn cuộc vui to đùng trước mặt. Sau lễ Bế giảng, học sinh được tự do chụp ảnh, chơi súng nước. Bảo An bấy giờ vứt bay đôi cao gót, xắn ống quần, buộc vạt áo, sẵn sàng nhập cuộc. Cả sân trường náo loạn, người cầm bóng ném, kẻ cầm súng bắn, nước văng tứ tung khắp cả. Lớp Bảo An là hiếu chiến nhất, chuẩn bị mấy xô đầy nước và bóng, hội con trai cầm súng bắn thẳng mặt tất cả những người chúng gặp, không kể là bạn cùng lớp hay thành viên lớp đối thủ. Mấy anh chị lớp 12 còn đầu tư hẳn mấy túi bột màu, đứng trên tầng ba, cứ thế thả xuống phía dưới. Bột màu và nước kết hợp, thành thử người đứa nào cũng lấm lem hết thảy.
Hoài Phong sau khi dự lễ xong, cũng nấn ná ở lại chụp ảnh cùng mọi người một lúc. Học sinh trường Bình Minh sau buổi lễ, thì giải tán hết cả. Từng tốp bạn kéo nhau ra ngoài trường, thực hiện những kế hoạch đã định sẵn. Hoài Phong thì rủ hội bạn sang bên trường Bảo An ăn uống, sẵn tiện rước "của nợ" về luôn. Xung quanh trường Bảo An đầy rẫy những hàng quán, nơi đây được học sinh khắp vùng gọi là "thế giới đồ ăn vặt". Hoài Phong và đám chiến hữu quyết định vào "Xập xệ quán" ăn ốc. Dù tên quán nghe tồi tàn thế thôi, chứ bên trong hết sức tiện nghi. Khi Hoài Phong và đám bạn kéo vào ăn thì bên trường Khắc Ân vẫn đang chìm mình trong trận chiến nước. Hơn một tiếng đồng hồ sau thì học sinh trong trường bắt đầu ra về. Hoài Phong chăm chú quan sát, nhưng lại chẳng thấy Bảo An đâu. Gọi điện cũng không thấy nghe máy. Đến khi sân trường sạch hẳn bóng người, thì cậu không đợi được nữa, tiến thẳng sang trường bên ấy hỏi lớp Mười Anh. Được bác bảo vệ chỉ chỗ, Hoài Phong đi liền một mạch tới lớp Bảo An. Vào trong lớp thì thấy con bé vẫn đang ngồi thừ mặt ra. Cậu cất tiếng gọi.
"Cả trường về hết rồi mà mày còn ngồi đây làm gì? Không phải nhớ, năm sau lại học cơ mà."
Bảo An hướng ánh mắt đăm chiêu về phía cửa lớp – nơi có cậu con trai đang đứng dựa lưng. Nó nói với giọng nghiêm túc nhất có thể.
"Hoài Phong này, tớ có chuyện muốn nói."
"Ờ. Thế sao không ra ngoài rồi nói. Tao không vào tìm thì mày cũng thôi nói luôn hả?"
"Cậu có biết tại sao ngày nào tớ cũng tới trường đón cậu không?"
Hoài Phong biết rõ chứ, nhưng cái tính thích trêu ngươi trong cậu lại bùng phát rồi.
"À, tại mày rảnh quá mà."
"Không phải, tại tớ... Thực ra hôm đấy tớ đã định nói rồi, nhưng cậu lại chặn họng tớ. Mấy ngày sau đó thì cứ lu bu mãi, đến bây giờ vẫn chưa nói ra được."
"Thì nói luôn đi. Nhanh, tao còn về. Đói quá rồi."
Bảo An hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh nói.
"Vì tớ thích cậu. Tớ muốn cưa đổ cậu."
"Ờ, tao biết rồi. Giờ về được chưa?"
Lại hít một hơi nữa, Bảo An nói với giọng thận trọng.
"Cậu có thích tớ không?"
"Haizz, thích... tao thích chơi với mày."
"Cậu... cậu làm... người yêu... tớ... được không?"
Biết mà, cậu đã cố giục nó về cũng vì muốn tránh câu hỏi này. Vậy mà tránh không được.
"Không."
Hoài Phong dứt khoát trả lời. Bảo An lặng thinh, cố gượng cười. Không khí trong phòng vốn đã chùng, nay thì chìm hẳn luôn.

Full | Lùi trang 1 | Tiếp trang 3

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Polaroid